Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 450: Chương 450



Nếu sủng thần mà vừa tiếp cận đã thân thiết ngay được, ông còn phải nghi ngờ có gian trá.

Chỉ cần tiếp tục làm theo sở thích của người đó là được rồi.

Một ngày tốt lành

"Các hạ đã thích những loài cây cỏ ngoại lai, không biết đã từng nghe nói có một loại hoa, hoa rụng thì quả mọc ra, đáng tiếc quả đó lại đắng vô cùng, không thể ăn được, nhưng quả đắng nhất lại chính là do loài hoa thanh nhã nhất kết thành, hoa đó rất đẹp mắt, màu hồng phấn pha vàng..."

Phần sau Hứa Yên Miểu đều không nghe rõ lắm. Mắt người sáng rực lên.

【Khổ qua!】

【Khổ qua nhồi thịt! Khổ qua xào trứng! Canh gà khổ qua! Chè khổ qua nước cốt dừa!】

"Còn có một loại cây xanh, rất thú vị, nghe người Hồ nói, tên của nó là 'bọ xít' (stink bug), trước khi chín, mùi tỏa ra từ thân lá giống như mùi bọ xít, nhưng đợi đến khi nó chín rồi, lại thơm như cây hồi."

【Rau mùi! (Ngò rí!)】

Hứa Yên Miểu vừa hay đã tìm hiểu qua kiến thức này. Trước đây khi người chuẩn bị gia vị lẩu vẫn luôn không tìm thấy rau mùi. Hóa ra là còn chưa được truyền vào——

【Không đúng! Hóa ra đã sớm truyền vào rồi, chỉ là vẫn luôn được trồng trong hoa viên riêng của người khác, căn bản không được phổ biến ra ngoài!】

【Đáng ghét thật!】

【Ăn lẩu mà không có rau mùi thì sao được chứ! Lòng dạ những người này thật đáng tru diệt! Ngươi xem rau mùi có giống cây cảnh trang trí không hả!】

"Trong vườn còn có một cây, nó..."

【Oa!】

【Thế mà còn có cây Sa la! Hạt của thứ này hình như chữa được bệnh gì đó thì phải?】

"Ở một biệt viện khác còn có một cây, nó..."

【Dừa???】

【Tuyệt vời! Sau này có nước dừa uống rồi!】

Cựu tri phủ họ Trương cẩn thận quan sát sắc mặt Hứa Yên Miểu, rõ ràng cảm nhận được đối phương càng nghe càng chăm chú, càng nghe càng vui vẻ.

Cựu tri phủ họ Trương khẽ mỉm cười.

Các Kinh quan khác: "..."

(Chỉ nhìn biểu cảm trên mặt người này, bọn họ liền biết, ông ta chắc chắn cho rằng mình đã làm theo sở thích đối phương rất thành công rồi.)

(—— Quả thực rất thành công, rất nhiều loài cây cỏ quý hiếm bọn họ nghe xong cũng cảm thấy rất muốn được nhìn thấy. Nhưng tiểu Bạch Trạch... ừm... người thích ăn hơn.)

Khụ khụ.

Cựu tri phủ họ Trương nói được một lúc, liền ngồi xuống.

Sau khi nói một đoạn dài, cũng có người ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Cựu tri phủ họ Trương đang nói dở, đành phải quay đầu lại—— đối phương ngồi sát quá: "Xin hỏi vị này là?"

Người chen cứng vào ngồi bên cạnh ông ta mặc quần áo thường dân, vóc người cao lớn, thân hình vạm vỡ, trong tay cầm một củ khoai tây đã bị mân mê đến tróc cả vỏ.

Người đó cười rất nhiệt tình: "Ta thấy cái vườn này của ngươi, khá lắm nha."

Hứa Yên Miểu trợn tròn mắt.

Tay Lương Duệ run lên, miếng sứa da đang định gắp bằng đũa, "cạch" một tiếng rơi xuống bàn.

Liên Hãng quay đầu nhìn tấm biển sơn đen chữ trắng trên tường, như thể đôi câu đối viết trên đó là tuyệt tác ngàn năm có một.

Ở các chỗ ngồi khác, tiếng ho khan, tiếng rơi thức ăn, tiếng phun nước, vang lên liên tiếp.

Cựu tri phủ họ Trương nhìn người đó: "Ngươi là?"

Người đó cười sang sảng: "Ha ha, ta tên Cao Thiết Trụ. Theo chủ tử nhà ta vào đây ăn ké bữa cơm thôi."

Thế là Cựu tri phủ họ Trương thu lại nụ cười gượng gạo, nhíu mày, không nói gì thêm.

Đối phương lại vô cùng tự nhiên tiếp tục hỏi: "Những loài cây kỳ lạ ngươi nói đó, thật sự có trong vườn nhà ngươi à?"

Cựu tri phủ họ Trương mặt không biểu cảm: "Tất nhiên."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 451: Chương 451



Hứa Yên Miểu: "..."

【Lão Hoàng đế, ngài không phải là để ý đến... không đúng, để ý đến vườn của cựu đại thần nhà ngài rồi đấy chứ?】

【Tuy người ta chưa gặp ngài mấy lần, đến nỗi bây giờ không nhận ra ngài, nhưng ngài cũng không thể làm vậy được.】

Các Kinh quan khác lặng lẽ che mặt.

*(Bệ hạ, chúng ta có thể giữ chút thể diện được không!) *

Lão Hoàng đế cất giọng vang như sấm: "Nói đến đây, trong vườn của đại quan nhà ngươi có không ít cây cỏ hải ngoại nhỉ. Vậy các quan viên khác chắc cũng không kém bao nhiêu đâu ha?"

Các Kinh quan khác: "???"

*(Khoan đã, ngài muốn làm gì?!) *

Lão Hoàng đế: (Không có gì, chỉ là muốn lấy vườn của các ngươi, cho lão Cao ta nuôi heo thôi.)

"Cạch——"

Bút của Sử quan dừng lại, mực đậm đặc nhỏ giọt xuống chữ vừa ghi lại chuyện quốc quân cướp vườn hoa của đại thần.

Chà, Hoàng đế nhà ai lại muốn đoạt hoa viên của đại thần vậy?

Một ngày tốt lành

Ồ, nhà ta à!

Các kinh quan lần lượt lộ vẻ đau khổ.

Vậy còn có thể làm sao nữa đây, chẳng lẽ lại vung một đao c.ắ.t c.ổ Hoàng đế được chứ. Dù sao thì cũng chỉ là mấy cái hoa viên thôi, cho thì cho thôi!

Nhưng dù sao thì Hứa Yên Miểu lại rất biết ơn lão Hoàng đế.

—— Bởi vì nhà hắn đâu có hoa viên.

Nhưng đúng là hắn đã bị vị tiền Tri phủ kia làm phiền không dứt!

Tuy nhiên, kể từ lúc lão Hoàng đế túm lấy vị tiền Tri phủ kia hỏi tới hỏi lui về chi tiết hoa viên của ông ta, ông ta đã lập tức viện cớ rời khỏi Hứa Yên Miểu, thực sự có thể gọi là chạy trối chết.

Cao Thiết Trụ chậm rãi vân vê củ khoai tây, bĩu môi: “Chạy cái gì chứ, lẽ nào còn chạy thoát được?”

Những người khác: “...”

Cao Thiết Trụ quay đầu, nhìn chằm chằm vào một vị quan viên tiếp theo, tươi cười rạng rỡ: “Vị đại quan này...”

Đối phương vừa hay là một kinh quan, run giọng tại chỗ: "Không lớn!"

Thấy sắc mặt Bệ hạ trở nên nguy hiểm, còn các quan địa phương và quan viên đã trí sĩ khác thì lộ vẻ nghi ngờ, vị kinh quan vội vàng chữa lại. Vẻ mặt đầy nghiêm nghị, chính khí ngời ngời: “Ai mà không biết Bệ hạ chủ trương tiết kiệm, trên làm dưới theo, rau ta thường ăn đều là tự nhà trồng, ăn cơm dùng bát sành, mặc áo ngắn giày rách, đến cả nương tử nhà ta khi tiếp khách cũng đều mặc váy ngắn không chấm đất. Ta lấy đâu ra tâm trí nhàn rỗi và tiền của để chăm lo hoa viên chứ!”

【Nói thì nói vậy không sai...】

【Nhưng ngươi làm vậy thì liên quan gì đến lão Hoàng đế chứ? Chẳng lẽ không phải vì ngươi dị ứng tơ lụa, không chịu nổi cảnh cả nhà chỉ có mình ngươi khổ sở, nên mới yêu cầu cả nhà đều chỉ được mặc vải thô giày gai hay sao?】

Vua tôi Đại Hạ: →_→

Vị kinh quan kia lặng lẽ quay đầu đi.

À——

Cửa sổ nhà Thừa tướng lại dán bằng giấy này!

【Hơn nữa, vì danh tiếng đã vang xa, vốn ban đầu chỉ là không mặc quần áo tơ lụa, sau đó đành ngậm ngùi đổi hết bát sứ trắng trong nhà thành bát sành, ngậm ngùi tự mở một vườn rau ở sân sau nhà mình.】

Vua tôi Đại Hạ: →_→

Vị kinh quan kia tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Ồ——

Thì ra cửa sổ dán giấy của nhà Thừa tướng dùng giấy gai trắng à! Cũng khá rẻ đấy chứ!

【Cười c.h.ế.t mất, vốn định nhân cớ sinh con dưỡng cái, phải cho con cái cuộc sống tốt đẹp hơn, mà điều chỉnh điều kiện sống của mình một chút. Kết quả là cả hai đứa con đều bị ông bố đầu độc tư tưởng, tranh nhau làm tấm gương tiết kiệm, ha ha ha ha ha ha, mỗi câu “Ta muốn tốt cho các con” của ông ta đều bị bác bỏ, ha ha ha ha ha ha!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 452: Chương 452



【Hai đứa con còn vô cùng tự hào vì bản thân không hoang phí xa hoa nữa chứ!】

Vua tôi Đại Hạ: “Chậc chậc.”

Vị kinh quan kia làm như không nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà Đậu Thừa tướng.

Một ngày tốt lành

Ừm——

Hoa cửa sổ màu đỏ rực dán trên này cũng đẹp ghê!



Cựu tri phủ họ Trương lủi thủi quay về chỗ ngồi ban đầu của mình. Nhưng, người muốn lấy lòng vị sủng thần đâu chỉ có một mình ông ta!

Vị Binh bộ Hữu Thị lang trí sĩ vào năm Thiên Thống thứ mười một liếc nhìn Cựu tri phủ họ Trương với vẻ khinh thường.

Y buông lời giễu cợt với bạn mình: "Hừ, nhìn bộ dạng lúc về của tên kia kìa, mặt mày ủ rũ, chắc là việc lấy lòng Hứa lang đã không thành công rồi. Ta biết ngay mà, với kiến thức nông cạn của Trương Trợ Hiền kia, sao hiểu được sở thích của Hứa lang chứ. Vẫn là phải để ta ra tay."

Người bạn kinh ngạc: “Sớm đã nghe đồn vị Thị trung này trong sạch liêm khiết, rất khó lấy lòng, lẽ nào huynh... hiểu được sở thích của ngài ấy?”

Vị cựu Binh bộ Hữu Thị lang này lộ ra nụ cười bí hiểm.

“Huynh cứ xem ta đây.”

Rồi mang theo ba phần hơi men, ông ta đứng dậy đi về phía đó.

Theo ông ta thấy, vị Thị trung trẻ tuổi này vẫn còn tâm tính thiếu niên, rất thích xem náo nhiệt, tên Trương Trợ Hiền kia ngay cả điểm này cũng không hiểu, đã vội vàng sắp xếp cho người trẻ tuổi mấy chuyện tao nhã như ngâm thơ đối câu, phẩm trà thưởng hoa... Ngươi cũng không nghĩ mà xem, đứa nhỏ được nhà ngươi hết mực nuông chiều còn chẳng thích những thứ khô khan nhàm chán này, huống chi là Hứa Thị trung được chính Đế vương gia quan, vinh sủng ngàn năm có một.

Nói về cách chơi bời, cách gây náo nhiệt, cách miêu tả chuyện thú vị nơi phố phường, vẫn phải xem Du Thủ Trung ta đây chứ!



Cựu Thị lang họ Du chỉ từng gặp Đại đế Thiên Thống thời tráng niên ba bốn mươi tuổi, chưa từng gặp lão Hoàng đế đã ngoài sáu mươi, thêm vào đó đối phương vừa hay quay người đi tìm các “ái khanh” khác để bàn chuyện hoa viên, cựu Thị lang họ Du liếc mắt qua, chỉ cảm thấy bóng lưng người ngồi trong ghế hơi quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều—mà một lòng hướng về Hứa Thị trung trẻ tuổi tài cao kia.

Trong lòng đã soạn sẵn bài nịnh nọt lấy lòng, lúc nói ra thì thao thao bất tuyệt, nói đến độ Hứa Yên Miểu ngẩn cả người.

【Người này khen người khác cũng dễ nghe phết.】

Hứa Yên Miểu rất phiền não: 【Nhưng hình như dùng hơi nhiều điển cố... Đáng ghét thật, tuy dạo trước ta đã học cấp tốc các loại điển cố, nhưng một câu của ngươi dùng tới tám cái điển cố, ta đến để nói chuyện hay là đến để ôn lại giờ Ngữ văn vậy hả?】

Lương Duệ thấy vị cựu Thị lang họ Du kia vẫn chưa nhận ra vấn đề trong giao tiếp, bèn ho khẽ một tiếng: “Các hạ đến đây, là có việc gì chăng?”

Cứu tiểu Bạch Trạch khỏi giờ Ngữ văn.jpg

Cựu Thị lang họ Du mỉm cười, lại khen Hứa Yên Miểu một tràng—vẫn là kiểu một câu tám điển cố, sau đó mới chậm rãi nói: “Trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, nên đặc biệt đến bái kiến.”

Hứa Yên Miểu: “...”

【Đau khổ quá.】

【Muốn chuồn đi vệ sinh quá QAQ】

Cựu Thị lang họ Du vô tình tung ra chiêu cuối đúng lúc: “Hứa lang tuổi trẻ như vậy đã danh tiếng vang dội, không biết ân sư của lang quân là vị nào?”

Hứa Yên Miểu lục lại ký ức của nguyên thân, khựng lại một chút trước khi mở lời.

【Cứu mạng!】

【Cha mẹ đã khuất thì gọi là gì nhỉ? Vong phụ vong mẫu?】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 453: Chương 453



Lương Duệ ho một tiếng, hạ giọng hỏi: “Có chỗ nào khó xử sao?”

Hứa Yên Miểu cũng nói nhỏ về nỗi khổ của mình.

Lương Duệ: “Lúc sống gọi là phụ, là mẫu, là thê; mất rồi gọi là khảo, là tỉ, là tần.”

【A! Cái này ta học thuộc rồi! Nhất thời không nhớ ra!】

【Lương Chủ sự, ngài đúng là người tốt!】

【Đúng rồi đúng rồi! Ta ngốc quá, cái thành ngữ ‘như mất khảo tỉ’ (như nhà có tang) chẳng phải đã nói rõ mọi thứ rồi sao!】

Hứa Yên Miểu nhìn về phía cựu Thị lang họ Du: “Gia cảnh bần hàn, không có lão sư, trước kia là do tiên khảo tiên tỉ dạy bảo, sau này... là tự học.”

Cựu Thị lang họ Du: “Hứa lang vô sư tự thông, quả là có phong thái của kỳ nhân.”

Y lại thở dài nói: “Thời niên thiếu ta cũng theo học ở học đường trong tộc, chỉ tiếc là gặp phải người không tốt, vị phu tử đó lại có sở thích Long Dương, khiến không ít học trò trong học đường không lòng dạ nào học hành, chỉ lo lắng người này ngầm ra tay. Vốn là mấy năm tuổi trẻ khí huyết phương cương, thích hợp nhất để dậy sớm đọc sách, nhưng vì người này sáng sớm đã đến vén chăn của bọn ta, ánh mắt bẩn thỉu, bọn ta đành phải vội vã về nhà ở, mỗi ngày tốn mấy canh giờ đi lại.”

Các quan viên khác đang dỏng tai nghe đều hơi im lặng.

Nếu gặp được thầy tốt, đương nhiên là may mắn cả đời, nhưng nếu gặp phải kẻ không xứng làm thầy, thì quả thực là ác mộng của học trò.

【???】

【Quấy rối học trò?!】

【Thầy giáo này cũng quá đáng thật!】

Vua tôi Đại Hạ: Đúng vậy, đúng vậy!

【Ta nhất định phải vạch mặt hắn!】

Vua tôi Đại Hạ: Đúng! Vạch mặt hắn!

【Ta—】

Một ngày tốt lành

【Ể?】

【Sao ta không tìm thấy chuyện này nhỉ? Lẽ nào từ khóa không đúng?】

Hứa Yên Miểu nghĩ ngợi, thử dò hỏi: “Gặp phải ác sư như vậy, các hạ lẽ nào không nghĩ đến việc báo quan sao?”

Cựu Thị lang họ Du lắc đầu: “Không có chứng cứ, làm sao báo quan được.”

Hứa Yên Miểu ngập ngừng, cẩn thận hỏi: “Lẽ nào chỉ có mỗi chuyện vén chăn buổi sáng thôi sao? Lẽ nào... ý ta là, không có hành động nào rõ ràng hơn, hoặc là người bị hại nào sao?”

Mắt cựu Thị lang họ Du sáng lên, lập tức cảm thấy cơ hội đã đến.

Y cười nói: “Chuyện này đã qua rồi.”

Rồi nói tiếp: “Đúng là không có người bị hại, hắn rất... cẩn thận. Bây giờ nghĩ lại, lại thấy có thể xem hắn như một kẻ làm trò mua vui lạc loài.”

Hứa Yên Miểu nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, hình như đau lòng tố cáo vị phu tử kia thì không thích hợp lắm, kịch liệt chỉ trích vị phu tử kia cũng không thích hợp lắm, nhưng chẳng lẽ lại bảo ông ta “Nào, nói xem vị phu tử đó đã mang đến trò vui gì” sao?

【Rốt cuộc là sao lại thành ra cái tình cảnh mới quen đã nói chuyện sâu xa thế này chứ?】

Sinh viên ngơ ngác.

Thế nhưng cựu Thị lang họ Du vẫn còn đang tự mãn vì đã mang đến cho Hứa Yên Miểu một chuyện thú vị—

“Hắn đã cố ý vén chăn học trò, lại còn tỏ vẻ như mình là gái nhà lành, mỗi lần các phu tử và học trò khác mời hắn đi tắm chung, hắn đều đỏ mặt từ chối.”

【A! Tìm thấy rồi!】

Hứa Yên Miểu giây trước còn đang vui mừng, giây sau đã như con chuột hamster bị bóp cổ, hạt dưa cũng rơi mất.

【Khoan đã, người ta đâu có sở thích Long Dương đâu?!】

【Hơn nữa, cũng không có học trò nào khác cảm thấy hắn có sở thích Long Dương cả...】

【Với lại, vị phu tử kia không đi tắm chung với người khác, là vì hắn bị nấm chân mà!!!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 454: Chương 454



Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang vọng chói tai.

Vua tôi Đại Hạ: “!!!”

Ố hô!

Lão Hoàng đế cũng chẳng buồn túm đại thần hỏi chuyện hoa viên nữa, mà tập trung tinh thần lắng nghe tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

—— Diễn biến này k*ch th*ch hơn nhiều!

Mau để Trẫm nghe xem, tên này làm thế nào mà lại nhìn nhầm vị phu tử kia thành người có sở thích Long Dương vậy?



Đối với cựu Thị lang họ Du, Hứa Yên Miểu vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, mới moi ra được một từ trong đầu:

【Ta biết rồi, vị cựu Thị lang họ Du này không lẽ bị chứng hoang tưởng bị hại chứ?】

Cựu Thị lang họ Du hoàn toàn không phát hiện mình đang bị mọi người nhìn bằng ánh mắt vừa thương hại vừa hưng phấn.

—— Nếu ông ta có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, tuyệt đối sẽ không vui vẻ nói tiếp, lại còn cho rằng cuối cùng mình đã gãi đúng chỗ ngứa của Hứa lang.

Liền Hàng chọc vào miếng thịt hai lạng trong đĩa của mình, cười cười: “Nhưng thực ra cũng không khác biệt lắm.”

Hứa lang bây giờ chẳng phải là đang hứng thú đó sao.

Một ngày tốt lành

Ngay cả hứng thú của hắn cũng dâng lên rồi.

—— Chỉ là có thể không phải kiểu hứng thú mà cựu Thị lang họ Du mong muốn.



Cựu Thị lang họ Du nhớ lại chuyện xưa, cố gắng nói cho thật rõ ràng: “Còn nữa, hắn không chỉ một lần lén lút vào tiệm son phấn thử đồ, một đại nam nhân tô son trát phấn thì không có gì, nhưng hắn lại lén lút đi, bị người ta hỏi thì chối bay chối biến, nói mình không thích tô son điểm phấn. Thật là nực cười.”

【Ờ...】

Hứa Yên Miểu bắt đầu thấy thương hại vị phu tử kia rồi.

【Các ngươi sắp thi Hương, người ta sợ các ngươi thi không tốt, tự mình soạn giáo án đến tận nửa đêm (giờ Tý Chính) mới ngủ, bốn giờ sáng (giờ Dần ngũ khắc) đã dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng, năm giờ sáng (giờ Mão) chạy tới ký túc xá lôi các ngươi dậy đọc sách, quầng thâm mắt cũng hiện ra, để che giấu nên đành phải dùng phấn che đi một chút, tiện thể dùng son điểm chút sắc mặt cho tươi tỉnh, vậy mà còn bị người ta nghi ngờ là thích phân đào đoạn tụ.】

【Thảm quá...】

Đúng vậy, thảm thật.

Vua tôi Đại Hạ đồng loạt gật đầu.

Nhất là các đại thần, càng thấy đồng cảm sâu sắc.

Mỗi ngày nửa đêm (giờ Tý Chính) — Hứa Yên Miểu thỉnh thoảng sẽ nói lẫn lộn, nhưng bọn họ sớm đã hiểu rõ, giờ Linh (0 giờ) chính là Tý Chính, bốn giờ sáng là Dần thời ngũ khắc. Một canh giờ đại khái là “hai tiếng đồng hồ”.

Mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, đây thực sự không phải là khoảng thời gian mà người ta có thể chịu đựng nổi.

Cựu Thị lang họ Du nói càng lúc càng hăng: “Còn nữa, hắn đường đường là một đại nam nhân, lại thích ăn bánh ngọt, mà còn là loại bánh ngọt cực kỳ ngấy. Thường thì chỉ có loại thỏ con (thỏ gia) mới thích ăn đồ ngọt...”

Hứa Yên Miểu bất giác liệt kê ra.

【Hả? Đây là định kiến rập khuôn rồi chứ?】

【Trung quân Đô đốc Thiêm sự khi nướng sườn cừu thích phết tương ngọt.】

【Lương Chủ sự thích nhất loại gạo là gạo Khai Phong có vị ngọt thơm.】

【Đậu Thừa tướng giấu người nhà lén ăn bánh ngũ vị.】

【A! Còn có Binh bộ Thượng thư! Không chỉ thích ăn đồ ngọt, có lúc còn lén ăn ngay trên triều.】

【Kể cả lão Hoàng đế, ngài ấy cũng thích ăn bánh hoa quế và bánh táo đỏ nghiền!】

【Lẽ nào bọn họ—】

Những người bị réo tên: “?!”

Không!

Không có chuyện đó!!!

Tim cựu Thị lang họ Du bỗng đập thịch một cái.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 455: Chương 455



Kỳ lạ, sao lại cảm thấy có sát khí thế nhỉ?!

Cựu Thị lang họ Du nhìn ngang nhìn dọc, không nhận ra có vấn đề gì.

'Có lẽ là ảo giác của ta thôi.'

Một ngày tốt lành

Ông ta lại nhìn về phía Hứa Yên Miểu, đang định mở miệng với nụ cười tự tin, nhưng ngay giây tiếp theo khi thấy biểu cảm trên mặt Hứa Yên Miểu, nụ cười của y liền cứng đờ.

Sao ông ta lại có cảm giác... ánh mắt Hứa lang nhìn mình dường như đã trở nên lạnh nhạt đi nhiều?



Hứa Yên Miểu quả thực rất khó chịu khi Cựu Thị lang họ Du lấy chuyện này ra làm đề tài tán gẫu.

【Đây là loại người gì vậy chứ! Vị phu tử kia đã rất tận tâm tận lực rồi mà, người này không biết ơn thì thôi đi, lại còn đi khắp nơi tung tin đồn nhảm.】

【Còn chuyện đồ ngọt nữa, vị phu tử kia chỉ là thích——Ể? Ông ấy không thích đồ ngọt à?】

Ánh mắt Hứa Yên Miểu hơi lóe lên.

Bàn tay ảo hóa từ ý niệm ngứa ngáy muốn kéo thanh tiến độ.

【Ta chỉ xem một chút thôi!】

【Ha ha ha ha ha ha——】

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha——】

Tiếng cười đột nhiên vỡ òa. Cười đến nỗi vua tôi Đại Hạ đã bắt đầu tha hồ tưởng tượng.

'Không thích đồ ngọt mà còn mua đồ ngọt, lẽ nào là... dùng để theo đuổi nữ trưởng bối nhà vị Thị lang họ Du này, ví dụ như thân mẫu của ông ta—— vậy thì bây giờ lẽ ra ông ta phải gọi vị phu tử kia là cha mới đúng?!'

'Hoặc là, vị phu tử kia sưu tầm đồ ngọt là để lấy lòng người khác, mà người đó cũng là người Thị lang họ Du muốn lấy lòng, Thị lang họ Du chậm một bước nên cứ mãi tiếc nuối, nhưng lại không biết là ai đã nhanh chân hơn mình?'

'Không không không, ta thấy là...'

【Vị phu tử kia mua đồ ngọt là để thưởng cho học trò, còn học trò lớp các ngươi thì lên lớp gây rối, tan học nghịch ngợm, đề thi Hương mà thầy ấy cất công nghiên cứu kỹ lưỡng cho các ngươi thì bị vứt thẳng sang một bên, thầy ấy nhìn thấy các ngươi là thấy phiền lòng, tất nhiên là chưa từng được hưởng đãi ngộ cho ăn đồ ngọt rồi!】

【Nhưng mà các lớp khác thì ngày nào cũng được phu tử cho ăn bánh ngọt mứt quả đấy nhé!】

【Chỉ có ngươi, cái lớp của Cựu Thị lang họ Du ngươi ấy——】

【Đúng, là, khóa, tệ, nhất, mà, ta, từng, dạy!】

"Phụt——"

Liền Hàng cúi đầu phì cười, phải cố hết sức cắn chặt môi mới không bật cười thành tiếng.

Chỉ có đôi vai là cứ run lên bần bật.

Xin lỗi, xin lỗi, hắn không muốn cười đâu, nhưng một câu chuyện "ân oán tình thù", "khoái ý ân cừu" đột nhiên chuyển thành câu chuyện phụ đạo kiểu "thưởng cho học trò ta yêu quý một viên kẹo", sự tương phản quá lớn, thật sự không thể kiểm soát nổi.

Cựu Thị lang họ Du có biết mình không được vị phu tử kia ưa không nhỉ ha ha ha ha ha ha——



Cựu Thị lang họ Du không biết.

Nhưng ông ta biết vai mình bị một bàn tay to khỏe ấn chặt lấy.

Quay đầu nhìn lại, Trung quân Đô đốc Thiêm sự nở nụ cười dữ tợn: "Vừa rồi nghe nói, ngươi cho rằng đàn ông ăn đồ ngọt đều là thỏ gia à?"

【Ố hô!】

【Báo ứng nhãn tiền!】

Cựu Thị lang họ Du kinh hãi nhìn Trung quân Đô đốc Thiêm sự, cố gắng ngụy biện: "Ta chỉ là..."

Sau đó, ông ta cảm giác như hai chân mình đã rời khỏi mặt đất.

Đồng tử Cựu Thị lang họ Du co rút dữ dội: "Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"

Trung quân Đô đốc Thiêm sự không nói một lời, cậy mình cao to khỏe mạnh, trực tiếp xách Cựu Thị lang họ Du đi. Cựu Thị lang họ Du giãy giụa, áo khoác ngoài tuột nửa vời lết trên đất, trông như một cái đuôi chuột vô cùng tức cười.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 456: Chương 456



Dọc đường, ông ta bị lôi qua đâu, các kinh quan ở đó đều lặng lẽ che mắt.

——Nhất là những người thích ăn đồ ngọt.

"Thảm quá đi!"

Binh bộ Thượng thư thở dài một tiếng, chỉnh lại tư thế ngồi.

Ừm, ngồi thế này vừa hay có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, xem võ tướng đánh đ.ấ.m tay đôi thật là giải tỏa căng thẳng.

Thích ăn đồ ngọt thì sao chứ!

Hừ!



Sau khi Cựu Thị lang họ Du bị lôi ra ngoài không lâu, Đậu Thừa tướng, nhân vật chính của bữa tiệc, cuối cùng cũng tiến vào.

Một ngày tốt lành

Lúc này trời đã tối, bên ngoài đốt lên từng ngọn đuốc nhựa thông, dường như muốn thắp sáng cả khu vườn thành ban ngày.

Vị lão nhân tám mươi tuổi này bưng bát cơm lên, tủm tỉm cười vừa ăn vừa chào hỏi mọi người, tên của rất nhiều đồng liêu đã trí sĩ ông đều có thể gọi ra——

"Tô Tử Quang, dạo này còn kiên trì bơi lội không đấy! Lười đi à? Sao thế được, cũng không sợ cái chân già đau nhức vì lạnh của ông hành c.h.ế.t ông à!"

"Người đâu, mang đèn lại gần đây, để cho Đệ Ngũ học sĩ chúng ta nhìn rõ thức ăn trên bàn—— Ông xem cái lão lừa bướng Đệ Ngũ nhà ông kìa, sao cứ khăng khăng tự mình làm, để hạ nhân gắp thức ăn hầu hạ là được rồi!"

"Lữ Hoàng Tước, sao tiệc lần này lại không thấy líu ríu nữa rồi? Ha ha ha, phải rồi, già rồi già rồi—— nhưng món canh lưỡi gà mà ông nói ngon thật đấy, giờ ta sáng nào cũng uống một bát, tiếc là già rồi, răng không nhai nổi thịt nữa, đám thịt gà đó đành phải vứt đi thôi."

【Ể? Có sao?】

Đậu Thừa tướng bình thản cắt miếng thịt viên băm nhừ trong bát mình, coi như tai mình bị điếc.

—— Hoàng ân mênh mông, tạm thời vẫn chưa lấy đi chức vị và quan ấn của ông. Phải đợi sau khi mừng đại thọ tám mươi xong mới là hoàn toàn từ nhiệm.

Mỗi người được Đậu Thừa tướng gọi tên đều không vội không nóng chắp tay đáp lễ, có người còn qua lại vài câu, khung cảnh trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Trong lúc Đậu Thừa tướng điểm danh, một vài lực sĩ bước vào, dọn ra một khoảng trống giữa đại sảnh, bắt đầu dựng lên vài thứ đồ vật.

—— Nhìn là biết ngay đã được sắp xếp trước.

Đợi Đậu Thừa tướng điểm danh xong toàn bộ khách mời, những thứ đồ vật kia cũng đã dựng xong, một con cừu bị dắt lên, trói lại ba chân, sau đó, một tráng sĩ cầm đao tiến vào, chắp tay với các vị quan viên.

Những người khác còn chưa nhận ra có gì không ổn, vẫn cười hỏi: "Thừa tướng làm gì vậy! Lẽ nào bây giờ còn có trò vui gì muốn——"

Chữ cuối cùng vụt mất âm một cách đột ngột.

Bởi vì tráng sĩ kia vung một đao cắt cổ, rồi lại một đao lột một đường trên chân sau không bị trói của con cừu, cái chân đó vừa đạp vừa giãy, m.á.u chảy ào ào xuống dưới, mùi tanh lan tỏa khắp nơi.

Sau khi chảy hết máu, con cừu c.h.ế.t đi, tiếp đó là một thanh gỗ được chọc vào vết cắt, xé mở miệng thổi khí, tay nắm lấy chân cừu, miệng áp vào miệng thổi khí đó mà thổi mạnh một hơi.

Con cừu c.h.ế.t nhanh chóng phình to lên, bốn vó chổng lên trời.

Khiến không ít quan viên kinh hãi bất giác lùi lại hai bước.

Đây đây đây, đây là đang làm gì vậy!

Ngay cả Hứa Yên Miểu cũng bất giác quay đầu đi, vẻ mặt lộ rõ sự không nỡ nhìn.

Chỉ riêng Đậu Thừa tướng vẫn đang ăn thịt viên băm nhừ, không quên cười nói: "Sao lại phải đặc biệt dọn ra khoảng đất trống thế kia? Vội gì chứ, con cừu này mới bắt đầu lột da thôi, thịt cừu còn phải đợi một lát nữa mới có thể xẻ ra đĩa cho các vị được."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 457: Chương 457



Theo lời Đậu Thừa tướng, tráng sĩ kia lật ngược con d.a.o nhọn trong tay, nắm ngược lại, nhắm vào phần dưới n.g.ự.c trước của con cừu dùng sức rạch một đường, mở ra một vết cắt dài nửa thước, sau đó rút d.a.o đặt sang một bên, hai tay nhấc hai chân trước của con cừu lên.

Bắt đầu từ chân trước, đến cổ, đến vai.

Một ngày tốt lành

Tiếp đó là chân sau, đến mông, đến đuôi.

Tấm da cừu đó giống như cởi áo, "Xoẹt——" một tiếng, cả tấm da bị lột xuống. Quá trình cũng chưa đầy một khắc, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một mạch xong xuôi.

Không ít tân khách có mặt sắc mặt tái nhợt, còn có người đứng dậy chạy ra góc phòng, ôm ống nhổ bắt đầu nôn ọe.

Vị cựu Đệ Ngũ học sĩ bị Đậu Thừa tướng gọi đùa là Đệ Ngũ lừa bướng đột nhiên đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào giữa sân: "Đậu Sơn Bách, ngươi đang phát điên cái gì vậy!"

Đậu Thừa tướng ngửa cổ cười: "Đệ Ngũ lừa bướng, ông không thích cái này sao, ta còn tưởng ông—— hay nói đúng hơn là không ít người có mặt ở đây, nhìn thấy kỹ nghệ này sẽ rất vui mừng chứ."

Nếu như cựu Đệ Ngũ học sĩ có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu từ đầu đến giờ, e rằng giờ phút này thấp cao gì cũng phải thuật lại một câu học được từ hắn——

Đồ thần kinh!!!

Đúng lúc này, cửa lớn "Rầm" một tiếng, đóng sầm lại.

Tim của không ít người cũng theo đó mà đập thịch một cái.

Cựu Đệ Ngũ học sĩ chỉ ước gì có thể đứng lên bệ cửa sổ, nhìn xuống Đậu Thừa tướng từ trên cao, muốn soi xét ông từ đầu đến gót chân, xem thử con người này là thật hay giả.

Dù không làm vậy, sắc mặt của ông ta cũng không thể nói là không đặc sắc muôn màu: "Đậu Sơn Bách, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Đậu Thừa tướng không thèm nhìn ông ta, hướng về phía Lữ Hoàng Tước, mỉm cười: "Món canh lưỡi gà này, ngon không?"

Lữ Hoàng Tước ôm bụng, mặt trắng bệch. Muốn bày tỏ sự phẫn nộ với Đậu Thừa tướng cũng không còn sức lực nữa—— ông ta chính là người đã trực diện chứng kiến cảnh lột da cừu ban nãy, và nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.

Thịt m.á.u trong dạ dày như muốn trào ngược lên thực quản, hơi sức đâu mà trả lời Đậu Thừa tướng nữa.

Đậu Thừa tướng tự mình nói tiếp: "Đúng là ngon thật, một bát canh sao có thể chỉ có một cái lưỡi gà được, phải g.i.ế.c đến mười mấy con gà, cả nhà ông lại ăn không hết nhiều như vậy. Lữ Hoàng Tước nhà ông đời nào lại đem thịt chia cho đám tiện dân, đồ nhà ông, cho dù đổ xuống mương lấp đất lên cũng không cho người ngoài."

Đậu Thừa tướng thở dài: "Một ngày một bát canh lưỡi gà, một tháng ông g.i.ế.c bao nhiêu con gà hả, cái mương nước thối ở sân sau nhà ông chắc sắp đống thành ngọn đồi nhỏ rồi nhỉ."

Lữ Hoàng Tước trước đó nôn mửa liên tục, bây giờ lòng bàn tay toàn là mồ hôi, ướt sũng nhớp nháp áp vào quần áo.

Ông ta nhìn chằm chằm Đậu Thừa tướng, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ và không dám tin: "Chỉ vì chuyện này, mà ngươi dùng trò lột da cừu để làm ta buồn nôn?!”

Ông ta cũng muốn hét lên một câu: "Đậu Sơn Bách! Ngươi bị bệnh à!"

Đậu Thừa tướng lại nhìn về phía cựu Đệ Ngũ học sĩ: "Lừa bướng, ông tức giận cái gì, mắt ông kém, lại không nhìn thấy cảnh m.á.u me đó."

Cựu Đệ Ngũ học sĩ tức đến bật cười: "Mắt ta kém chứ đâu phải mũi ta kém, sau khi mắt ta kém đi, mũi lại càng thính hơn, ban nãy thiếu chút nữa là tiễn ta đi luôn rồi!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 458: Chương 458



Đậu Thừa tướng: "Vậy sao lại không tiễn ông đi luôn được nhỉ?"

Cựu Đệ Ngũ học sĩ ngẩn ra: "Cái gì?" Suy nghĩ một lát, ngập ngừng hỏi: "Thừa tướng, chúng ta kết thù từ lúc nào vậy?"

Đậu Thừa tướng dường như liếc nhìn ông ta một cái, chậm rãi nói: "Mắt ông không tốt mà còn cưỡi ngựa, sau khi trí sĩ không bao lâu, đã phóng ngựa giẫm đạp ruộng đất của người khác."

Cựu Đệ Ngũ học sĩ: "?"

"Chỉ vì chút chuyện nhỏ này, mà ngươi cố ý làm ta buồn nôn?"

"Đậu Sơn Bách! Ngươi bị bệnh à!"

——Ể? Câu này hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải?

Thấy ánh mắt của Đậu Thừa tướng đã đặt lên người mình, Tô Tử Quang liền ngắt lời trước khi ông kịp mở miệng: "Thừa tướng, nể tình chúng ta từng có giao hảo, xin ngài cho ta biết, ngài muốn làm gì?"

Con cừu c.h.ế.t vẫn đang phình căng, chổng bốn vó lên trời, mùi m.á.u tanh tràn ngập từng tấc không khí trong phòng, ánh đuốc hắt lên giấy dán cửa sổ, Đậu Thừa tướng cũng không hề che giấu: "Đương nhiên là đem những việc các ngươi đã làm bẩm báo lên Bệ hạ."

Đám quan viên đã trí sĩ: "???"

"Ngươi thật sự điên rồi?!"

Chỉ là mấy chuyện như vậy, bẩm báo lên thì đã sao?

Lữ Hoàng Tước chế nhạo: "Đậu Sơn Bách nhà ngươi không lẽ tự cho mình là quân chính nghĩa hả? Chuyện này định phạt chúng ta thế nào? Đánh roi à? Ta mỗi ngày tự ăn mười mấy cái lưỡi gà, thì vi phạm điều luật nào?"

Đậu Thừa tướng: "Chuyện này đúng là không có gì trở ngại lắm, nhưng các ngươi chắc chắn không chỉ làm những việc này, tuy ta không biết các ngươi đã làm gì ở địa phương, nhưng, sẽ có người biết."

Lời này vừa nói ra, không ít quan viên đã trí sĩ đều sững sờ.

"Sẽ có người biết" là có ý gì?

Mà ánh mắt của các kinh quan đã mơ hồ liếc về phía một người nào đó trong số khách mời.

Đậu Thừa tướng cũng đang nhìn hắn.

Một ngày tốt lành

Còn người đó thì đang "ngẩn người".



Đậu Thừa tướng biết người kia không phải đang ngẩn người, mà là đang khởi động thần khí.

"Hứa Yên Miểu..."

Đậu Thừa tướng lẩm bẩm cái tên này, m.á.u huyết toàn thân như đang sôi trào.

Trước khi Hứa Yên Miểu đến, ông chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện này. Đúng vậy, phần lớn quan viên sau khi trí sĩ đều sẽ làm mưa làm gió ở địa phương, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ông chứ—— nói cứ như thể ông không cần phải trí sĩ vậy.

Tại sao không có ai nói cho Hoàng đế?

Bởi vì Hoàng đế không có chuyện nghỉ hưu, nhưng quan viên thì có! Nếu nói cho Hoàng đế biết cuộc sống sau khi trí sĩ của quan viên hoang đường đến mức nào, Hoàng đế dựa vào đó mà nghĩ ra chiến lược gì để tránh những chuyện như vậy xảy ra, vậy thì bọn họ, những quan viên chưa trí sĩ này phải làm sao?

Khó khăn lắm mới được nghỉ hưu, cũng chẳng sống được mấy năm, vui vẻ một chút cũng không cho phép hay sao?

Nhưng bây giờ đã khác, Bạch Trạch có thể chú ý đến nhà các ngươi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, vạn nhất người nhà các ngươi có ai đó làm ra chuyện lớn liên lụy cửu tộc... ha ha.

Tặng cho "những người bạn cũ" một gói quà lớn vào tù, sau đó, các quan viên khác—— chủ yếu là người nhà họ Đậu của ông, sau khi trí sĩ tự nhiên sẽ không dám ôm tâm lý may mắn mà làm mưa làm gió nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đậu Thừa tướng bất giác nở nụ cười bên môi.

Bắt đầu từ hai tháng trước đã cố ý tỏ ra xa hoa, hơn nữa còn năm lần bảy lượt gửi thư cho các quan viên đã trí sĩ, kể lể về hành vi xa hoa của mình, rồi đến lần đại thọ tám mươi này, tổ chức thật lớn, lại còn cố ý tung tin mình không mời Bệ hạ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 459: Chương 459



—— Tại sao không mời, đương nhiên là vì bản thân ta cũng muốn trống nhạc ầm ĩ mà.

Rồi sau đó, gửi thư mời những vị quan viên đã trí sĩ này đến mừng thọ, kèm theo thư là thực đơn, khi bọn họ nhìn thấy vị Thừa tướng sắp trí sĩ, trên bàn tiệc bao gồm đủ món ăn từ nam chí bắc, từ hải sâm Liêu Đông phương bắc nhất đến sò điệp khô phương nam nhất, từ gân cá mập quý hiếm nhất đến thai phượng hoàng kỳ lạ nhất, từ ba trăm cái lưỡi cừu nướng và lưỡi hươu nướng, đến ngỗng rút xương nguyên con...

Lại dùng Thất bảo (vàng, bạc, lưu ly, thủy tinh, ngọc đẹp, chu sa đỏ, hổ phách) làm bộ đồ ăn.

Ai nhìn thấy những thứ này mà không nghĩ Đậu Thanh ông là đồng đạo với họ?

Ai mà ngờ được, đây lại là một cái bẫy được chế tạo tinh vi?

Bọn họ đã đến, mang theo quần áo lộng lẫy, đồ yên ngựa xa hoa, xe ngựa tinh xảo, thu hút sự tò mò và chú ý của thần thú.

Một ngày tốt lành

Từng việc, từng chuyện, từng vòng từng vòng, từng mắt xích từng mắt xích.

Đậu Thừa tướng có chút đắc ý vuốt râu.

Thế nào, bảo đao chưa cùn chứ?

【Vãi chưởng?!】

【Những người này đụng vào công điền mà lão Hoàng đế đặc biệt chuẩn bị, cho dân nghèo không có đất thuê?!】

【Một người chiếm hơn một nghìn khoảnh?!】

【Lấy xong rồi cho dân nghèo thuê lại với tô thuế cao ngất ngưởng?】

Tay Đậu Thừa tướng run lên, giật cả râu, lại hít một hơi khí lạnh.

Ông vốn tưởng những người này cùng lắm chỉ cướp đoạt ruộng đất, trốn thuế má, sao đến cả công điền cũng dám——

"Mau đánh ngất tên đó đi!!!"

Có quan viên trực tiếp thét lên thất thanh.

Thừa tướng ngài mượn bừa thần khí gì vậy! Đây là sắp chọc thủng trời rồi đấy!!!

Cứu mạng——

La hét, điên cuồng, náo động, liều mạng ra hiệu bằng mắt——

—— Ngươi lên đi!

—— Thế sao ngươi không lên đi!

Chẳng liên quan gì đến lợi ích, cũng không phải chuyện mình gây ra, chủ yếu là, bản năng con người muốn đẩy m.á.u tanh ra khỏi cửa.

Để Hứa Yên Miểu nói tiếp, thật sự sẽ m.á.u chảy thành sông đó!

Sẽ c.h.ế.t bao nhiêu người? Ngàn người? Vạn người? Chắc, chắc không đến nỗi hơn chục vạn người chứ, ha, ha ha ha…

Cứu mạng!!!

Hoàng hậu nương nương, Thái tử Nương nương, cứu mạng a a a a a a——



Tuy nhiên, tiếng hét “Mau đánh ngất tên đó đi” kia, Hứa Yên Miểu mà không nghe thấy nữa thì thật bất lịch sự.

Vì vậy hắn ngẩn ra một chút: 【Đánh ngất ai?】

Quay đầu nhìn lại, phát hiện các đồng liêu của mình đều đang nhìn Thừa tướng, còn có người lớn tiếng tự nói: “Muốn bẩm báo những chuyện này cho Bệ hạ—— Đây là muốn chọc thủng trời mà!”

【Ồ! Thì ra là muốn đánh ngất Thừa tướng!】 Hứa Yên Miểu bừng tỉnh ngộ.

Tuy hắn cũng không biết tại sao lại phải đánh ngất Thừa tướng, nhưng đám cáo già quan trường làm vậy chắc chắn có lý lẽ của họ! Hắn mới vào quan trường được mấy năm? Ngậm miệng lén trốn vào góc tường từ từ học hỏi là được rồi.

—— Đám cáo già quan trường, mấy người nhân lúc Hứa Yên Miểu không chú ý, đã rót một chén trà hoặc rượu lớn, lén uống một ngụm, trấn tĩnh lại.

Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là lộ rồi!

Hứa Yên Miểu đột nhiên khựng lại.

【Khoan đã——】

Đám cáo già quan trường ngậm một ngụm trà trong miệng, nuốt không được, nhổ cũng không xong, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt, nhưng trong lòng đã hoảng loạn:

Khoan cái gì?!

Lẽ nào Hứa Yên Miểu vẫn phát hiện ra điều không ổn?!

Ngay cả lão Hoàng đế cũng bất giác liếc nhìn Hứa Yên Miểu một cái, đứng thẳng dậy, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển các biện pháp ổn định tình hình.
 
Back
Top Bottom