Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 310



Đây là thứ gì!

Tổ tông nhà ta không phải được người ta gọi là "ngọc đẹp nhà họ Kiều" sao! Sao lại là thứ này!

-- Quá mức khiếp sợ, ngay cả tổ tông cũng không còn tôn kính nữa.

[Còn có vị Trung thư Xá nhân kia, xắn tay áo lên tiếp ứng, nói năng hùng hồn, bôi nhọ Kiều đại học sĩ. Kết quả người ta đại học sĩ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn dừng lại giữa chừng liền thở dài một tiếng: "Ta thật sự rất muốn kết giao với Xá nhân, nhưng đã không thể đứng cùng một phe với ngươi, ta chỉ có thể làm người vô tâm, hết lần này đến lần khác làm tổn thương ngươi."]

[Trung thư Xá nhân lập tức cúi đầu, che mặt lui về phía sau.]

[-- Xấu hổ.]

Thái tử Thiện sự hai mắt vô hồn, ngây ngốc nhìn hư không.

Hắn đã hiểu.

Khoảnh khắc này... tuy rằng có chút bất kính, nhưng hắn thật sự đồng cảm với những đối thủ chính trị của tổ tông hắn.

Ánh mắt liếc thấy có sử quan đang vội vàng ghi chép, Thái tử Thiện sự chấn động toàn thân, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: "Đừng... đừng a--"

Vị sử quan kia dường như nhận ra ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng một lát sau, gật đầu với hắn.

Thái tử Thiện sự lập tức mừng rỡ.

Sau đó, sử quan vô tình xoay người, dùng lưng che khuất tầm mắt của hắn, tiếp tục vội vàng ghi chép.

Thái tử Thiện sự: "..."

Danh tiếng trăm năm của Kiều gia ta...

Bên cạnh cũng có người nhỏ giọng than thở: "Danh dự của tổ tiên nhà ta..."

Thái tử Thiện sự quay đầu nhìn, nhận ra, người than thở là hậu nhân của "chim ưng huynh đệ".

Hơn nữa chuyện này vừa ra, có thể người khác nhắc đến nhà bọn họ chính là "gia tộc khí phách như chim ưng".

Thảm, quá thảm. Còn thảm hơn Kiều gia.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, Thái tử Thiện sự đột nhiên có chút an ủi.

Ít nhất Kiều gia bọn họ không phải là thảm nhất!

[Kiều đại học sĩ những năm đó có thể nói là phong quang vô hạn, đối thủ chính trị không dám đối mặt trực tiếp, chỉ có thể lặng lẽ dâng tấu chương lên cho Hoàng đế để đàn hặc.]

[Sau đó ngày hắn làm sứ thần đến Chiêm Thành, tất cả đối thủ chính trị của hắn gần như là đứng xếp hàng tiễn hắn.]

[Ê! Chuyện này có ghi chép, hình như còn có một câu thành ngữ ra đời, gọi là gì nhỉ... Ồ! "Ngọc đẹp có chất", dùng để khen ngợi quân tử như ngọc, ngay cả kẻ thù cũng tôn kính hắn.]

Thái tử Thiện sự đã tê liệt.

Hóa ra đây chính là chân tướng của việc đứng xếp hàng tiễn biệt năm đó?

[Nhưng Kiều đại học sĩ cũng thật xấu xa, Chiêm Thành có lúa Chiêm Thành, năng suất cao chịu hạn lại chín sớm, những loại lúa khác đại khái bốn năm tháng chín một lần, lúa Chiêm Thành ba tháng chín một lần.]

[Đồ tốt a tsk tsk, Kiều đại học sĩ lập tức muốn giao dịch.]

[Chiêm Thành quốc lúc đó từ chối? Ồ ồ! Lúc đó còn thuộc lập trường trung lập hơi có xu hướng đối địch.]

[Kiều đại học sĩ trực tiếp không cần mặt mũi, điều binh đến tấn công Chiêm Thành, người ta hỏi hắn lấy cớ gì... Chết tiệt! Hắn cư nhiên nói: Chiêm Thành quốc đem lúa của Đại Chu đến đất nước của bọn họ, thật sự là vô sỉ!]

[Rốt cuộc là ai vô sỉ a đại học sĩ của ta ơi!]

[Nhưng mà, vì lương thực, không mất mặt.]

Thái tử Thiện sự: "..."

Ngọc đẹp nhà họ Kiều chúng ta...

Thôi, hay là sau này đổi thành đá cẩm thạch nhà họ Kiều đi. Ít nhất... ít nhất tổ tông không để lộ chuyện gì khiến người ta chỉ trích đúng không?

-- Yêu cầu của hắn đã rất thấp rồi.

"Tuy rằng thò đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, không thể tránh khỏi. Nhưng..."

Nhát d.a.o này cũng quá đau.

Một ngày tốt lành

Lúc này, trong mắt những quan viên xuất thân thế gia này đều chứa đầy nước mắt.

[Gia đình quyền quý, thư hương môn đệ, Hoành Cảng Phùng thị, mang ngọc quý trong lòng.]

[Bức tranh thật đẹp! Để ta xem xem!]

Quan viên họ Phùng đau khổ nhắm mắt lại.

Tổ tông, con cháu bất hiếu, không dám ngăn cản người điên này.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 311



[Vị lão tổ tông nhà này ban đầu chỉ là một kẻ ph*ng đ*ng bất kham, được nuông chiều đến hư hỏng! Phải trải qua một biến cố khó nói nên lời mới quyết tâm phấn đấu, cuối cùng trở thành một đời văn tông hả?]

[Biến cố gì mà hiệu nghiệm thế nhỉ? Chắc không phải thảm cảnh diệt môn chứ… Chết tiệt! Quả nhiên thảm thiết thật!]

Vị quan họ Phùng sững người.

Diệt môn?

Không có mà, nhà bọn họ khi nào thì…

[Tội lỗi thay! Thứ gì không chơi, lại đi chơi ngũ thạch tán! Bị báo ứng rồi chứ gì.]

[Sau khi dùng ngũ thạch tán, thân thể nóng bừng, cởi hết quần áo, vốn đã đuổi hết hạ nhân trong nhà đi rồi, nào ngờ đúng lúc có khách đến, đầu óc lại bị ngũ thạch tán làm cho mê man, lơ mơ ra mở cửa, ôi thôi, cả người bị nhìn thấy hết.]

Các quan khác: "..."

Ồ, thì ra là kiểu “thảm thiết” này.

Vậy thì đúng là thảm thiết thật.

[*Xã hội c.h.ế.t rồi.]*xấu hổ

[Người đến là họ hàng trong nhà, nào là nhị đại gia, tam đại nương, thất đại cô, bát đại di, cả đám anh em họ hàng xa gần đều có mặt… À! Thì ra là nghe nói hắn được thế tập, đặc biệt đến chúc mừng.]

[Ha ha ha ha ha ha!]

[Ra là vậy, ha ha ha ha ha ha ha ha! Cũng may là chỉ có người nhà nhìn thấy, nếu không đã sớm truyền khắp châu phủ, sau này dù là chính sử hay dã sử, đều có thể ghi chép lại, ha ha ha ha ha ha ha ha!]

Tiếng cười vừa vang dội vừa không chút nể nang.

Vị quan họ Phùng bị cười đến nghiến răng ken két, nhưng cũng không dám làm quá to tiếng, chỉ có thể ấm ức mà nghiến răng.

—— Hứa Yên Miểu! Ngươi làm người đi!

Hứa Yên Miểu nào có làm người.

Hắn tiếp tục lướt xuống: [Thảo nào sử sách ghi lại ba năm đó hắn không ra khỏi cửa, nhưng sử sách lại viết là hắn bỗng nhiên giác ngộ, buồn cười c.h.ế.t mất, ai mà ngờ được là để cai ngũ thạch tán chứ. Vậy thì khó trách, bài học thảm thiết và con chim bị mất vẫn còn sờ sờ ra đó.]

[—— Mặc dù thứ như ngũ thạch tán này, hắn cũng không có khả năng cai được hoàn toàn.]

[Ruột gan đều hối hận, mấy lần nói với người nhà, lúc trước không nên đụng vào thứ này.]

[Sau đó còn thu dọn hành lý chạy đến châu phủ khác cầu học, học xong lại bắt đầu du học, du học xong, cắn răng nói mình đang viết sách lập thuyết, không gặp khách khứa…]

Một vị biên tu nhớ ra điều gì, bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Làm Hứa Yên Miểu cũng phải nhìn sang: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vị biên tu kia vẫn giữ vẻ mặt đau khổ, không ngừng nói: "Nhớ ra trước khi ra khỏi nhà, vườn rau nhỏ nhà ta vẫn chưa được tưới nước, không biết phu nhân có đi xem qua không."

Hứa Yên Miểu nghe xong, liền hiến kế: "Ngài xin nghỉ một lát? Hoặc mượn phu xe của vị đồng liêu nào đó, để phu xe đến nhà ngài nhắn một tiếng?"

Vị biên tu kia như vô cùng mừng rỡ: "Hứa lang quả là có diệu kế!"

Rồi liền kéo tay một vị đồng liêu thân thiết sang một bên, như thể thật sự đi mượn phu xe.

Một ngày tốt lành

Thực ra…

Đồng liêu nhỏ giọng: "Huynh thật sự quên tưới nước à?"

Vị biên tu kia cười gượng một tiếng: "Không phải…" rồi ngay sau đó, lại đeo lên vẻ mặt đau khổ: "Quyển sách đầu tiên của Phùng Văn Tông ngươi quên rồi sao! Là quyển đó! Quyển đó đó!"

Đồng liêu chợt nhận ra điều gì, sắc mặt cũng lập tức đau khổ: "Quyển sách gây nên cơn sốt, văn chương cao quý khó ai bì kịp…"

Vị biên tu che miệng, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi và run rẩy: "Bạch nguyệt quang của ta hu hu…"

—— Hắn ta cũng đã học được cách dùng từ trong tiếng lòng của Hứa Yên Miểu rồi.

Không ít người có mặt cũng chợt hiểu ra, nhất thời trợn tròn mắt, bị k*ch th*ch đến suýt ngất xỉu.

Quyển sách đó cũng là bạch nguyệt quang của bọn họ!

“Hoài trì ngũ cú” đã nói hết bao nhiêu lãng mạn của văn nhân!

Kế thừa tư tưởng của Khổng Mạnh, kết cấu gần với nhạc phủ, lại có bao nhiêu văn nhân tranh nhau bắt chước!

Nhất thời nổi tiếng khắp chốn, dẫn đầu xu hướng trăm năm.

Đương nhiên, sách vẫn là bạch nguyệt quang của bọn họ, điểm khiến bọn họ sụp đổ là… Bọn họ từ nhỏ được học là “Văn tông Phùng Thanh Việt, Cao Dương giai thiếu niên, nhất triêu đốn ngộ, bước vào văn đàn, hậu tích bạc phát, tam thập niên ma nhất kiếm”!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 312



Hu hu hu hu hu hu ——

Giờ nói cho bọn họ biết, cái gọi là “nhất triêu đốn ngộ” là chỉ việc khỏa thân bị nhìn thấy!

(*Nhất triêu đốn ngộ: Một sớm ngộ đạo. Tức là bỗng nhiên tỉnh ngộ, giác ngộ ra chân lý, đạo lý nào đó.)

Hu hu hu hu hu hu ——

Lúc trước bọn họ đối với năm chữ “Cao Dương giai thiếu niên” có bao nhiêu ngưỡng mộ hướng về!

Nghẹn ngào.jpg

[Hít hà——]

Một ngày tốt lành

[Nhưng mà đúng là có thiên phú thật, học hành và du học mất mười năm, lại bế quan hai mươi năm, thật sự cho ra đời được một bộ sách có ảnh hưởng sâu sắc đến văn đàn.]

“Không sao… không sao… Văn chương của Văn tông là thật! Chúng ta đâu phải thích ngài ấy lúc trẻ có kinh diễm hay không.”

Các quan viên động viên lẫn nhau: “Hơn nữa! Thời đó có ‘nhất văn nhất thi, Nam Quách Bắc Phùng’, ngoài Văn tông, còn có ‘Thi bá’! Vị đại gia này cũng là người hậu tích bạc phát, năm mươi tuổi trước không làm nên trò trống gì, năm mươi tuổi sau, nhất minh kinh nhân! Cố sự của ông ấy nhiều nhất, từ tình hay nhất, khí lực mạnh mẽ nhất —— xứng đáng là nốt chu sa!”

Đúng vậy, nốt chu sa cũng là học từ chỗ Hứa Yên Miểu.

[Oa! Phùng gì gì đó này cùng với một người khác được xưng tụng là nhất thời Quách Phùng… Phùng là Phùng Văn Tông, Quách là ai?]

Các quan: "!!!"

Nhanh!!!

Nhanh có người đi đánh ngất Hứa Yên Miểu!



Không kịp nữa rồi.

[Oa! ‘Thi bá’ kìa! ‘Trăm năm học điển, nghìn năm học Quách’ kìa! Giỏi quá! Để ta xem…]

Hứa Yên Miểu chớp mắt, ngay cả tiếng lòng cũng trở nên kéo dài và chậm chạp.

[Oa… Ô…]

Các quan đồng loạt xôn xao.

Mỗi lần tiểu Bạch Trạch dùng giọng điệu này! Đều không phải chuyện tốt!

Ngươi dừng tay lại! Hai người trong đó ít nhất cũng phải để lại cho chúng ta một người chứ!

[Thật sự còn có thể làm như vậy sao? Nhân lúc còn trẻ, tự mình chuẩn bị sẵn hàng ngàn bài thơ ở mức độ bình thường và thỉnh thoảng có vài bài xuất thần vượt mức, rồi đi tìm các bậc tiền bối văn hào lớn tuổi và có năng lực, bám riết lấy họ, để họ sửa chữa và chỉ điểm…]

Các quan viên không hiểu.

Việc này thì sao? Xin chỉ giáo tiền bối chẳng phải rất bình thường sao? Tuy là hàng ngàn bài thơ thì hơi nhiều, nhưng có lẽ chính vì sự cầu học không ngừng nghỉ như vậy, mới có thể trở thành một đời Thi bá.

[Sau đó, chờ những tiền bối đã sửa thơ đều c.h.ế.t hết, thì lấy những câu thơ tinh túy đã được sửa đi sửa lại nhiều lần ra!!!]

“???”

“!!!”

[Cái ‘bá’ trong ‘Thi bá’ này, thật sự là ‘bá’ trong ‘bác thải chúng trường’ sao?]

(*Bác thải chúng trường" nghĩa là bác bỏ, loại bỏ, gạt bỏ tất cả những điều tầm thường, dung tục. Nó thường được dùng để chỉ việc theo đuổi những lý tưởng cao cả, thoát khỏi những ràng buộc của cuộc sống trần tục.)

Không!!!

Không có chuyện như vậy! Đó là ‘bá’ trong ‘uyên bác’!

Những người hâm mộ trong lòng gào thét, rồi trong đầu không khỏi văng vẳng:

Câu thơ “tinh túy”.

“Chỉ điểm” của danh gia.

Tiền bối c.h.ế.t hết.

……

Chết tiệt!

Mấy trăm năm trôi qua, bọn họ thế mà vẫn còn “may mắn” được biết sự thật sao?!

—— Một cổ nhân mấy trăm năm trước, bọn họ thế mà vẫn có thể sập phòng???

(*idol dính scandal sụp đổ hình tượng)

Những người hâm mộ Quách đại gia nhất thời như trời đất sụp đổ, choáng váng, chỉ muốn khóc òa lên.

Còn những vị quan có mặt chỉ thích Phùng Văn Tông, cảm thấy bình thường với Quách đại gia bỗng dưng có cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Tuổi trẻ nông nổi, dùng ngũ thạch tán thì sao chứ! Người ta biết xấu hổ rồi mới hăng hái, phấn đấu vươn lên đó! Hơn nữa, sách là tự mình viết, văn chương là tự mình làm! Chẳng phải tốt hơn Quách gì gì đó kia sao?

……

Hoàng đế phê duyệt tấu chương cả ngày.

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, đoán chừng hoàng thành sắp đóng cửa, người ở Văn Hoa đường cũng sắp tan làm, liền gọi Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đến: "Bên đó tình hình thế nào?"

Sau một khắc im lặng kỳ lạ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ với vẻ mặt khó tả: "Không một ai sống sót."

Hoàng đế hơi mở to mắt: "... Hả?"



Tối hôm đó, trong từng ngôi nhà ở kinh thành, vang lên tiếng khóc than ai oán.

Khiến cho thân bằng hảo hữu của họ nghi hoặc.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 313



“Phu quân, chàng làm sao vậy…”

“Không sao, để ta yên tĩnh một lát. Quách đại gia… tại sao… hu hu hu…”

……

“Cha? Cha làm sao vậy? Vừa về nhà đã nhốt mình trong thư phòng?”

“Cha nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ đưa con đến Bạch Mã thư viện ngàn dặm之外để học!”

“Hả?”

“Con trai à, cha là vì muốn tốt cho con! Nếu sau này con nghe được chuyện gì như hùng ưng gia tộc, thì cứ coi như gió thoảng bên tai, chuyên tâm học hành, đừng nghĩ nhiều!”

“Cái tên hùng ưng gia tộc này thì sao chứ? Không phải nghe rất hay sao…”

Cha hắn nhìn hắn thật sâu, thở dài u u: “Con không hiểu đâu.”

……

Người khóc lóc, người ai oán, người phòng ngừa chu đáo, người mượn rượu giải sầu, người mong các nhà khác cùng chịu chung số phận… Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ, nhưng Hứa Yên Miểu lại ngủ một giấc đến sáng.

Đúng vậy! Hôm nay! Hắn được nghỉ!

Đầu bếp đến gõ cửa: "Lang chủ, điểm tâm hôm nay là tạc bính, hoàn bính và nhũ bính."

Tạc bính là mì sợi. Hoàn bính là bánh quai chèo. Nhũ bính là sữa chua khô.

Hứa Yên Miểu vui vẻ đứng dậy, rửa mặt xong ăn sáng.

Mì sợi dai ngon đặc biệt, sợi dài nhỏ tròn nhúng vào nước chấm, rau sống là dưa chuột thái sợi và giá đỗ luộc, vừa tươi vừa giòn. Bánh quai chèo được chiên vàng ruộm, thơm giòn, lại có vị ngọt.

Ăn hết cả rồi, Hứa Yên Miểu lại hì hục ăn sữa chua khô, thứ này cắn thì không dễ cắn, hoặc là ngâm vào trà sữa ăn, hoặc là ngậm trong miệng như ngậm kẹo.

Sư tử mèo canh giữ bên cạnh, ngẩng đầu chăm chú quan sát bàn ăn. Mì sợi dọn lên không động đậy, bánh quai chèo dọn lên không động đậy, mãi đến khi sữa chua khô được dọn lên, nó "vút" một cái nhảy lên đầu gối Hứa Yên Miểu, ngồi ngay ngắn, đuôi đập đập vào bụng chàng trai.

“Meo~”

Hứa Yên Miểu nhìn sữa chua khô rồi lại nhìn sư tử mèo, lưỡi đảo khối sữa trong miệng, nói líu nhíu: "Không được, không biết ngươi có ăn được không."

Rồi chưa kịp để sư tử mèo làm nũng tiếp, liền nhanh tay lẹ mắt kéo qua một bát cơm mèo làm từ ức gà: "Ngươi ăn cái này!"

Sư tử mèo lập tức hài lòng, l.i.ế.m láp cắn xé ức gà, chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Hứa Yên Miểu lúc này mới để ý đầu bếp vẫn còn đứng im tại chỗ: "Ơ? Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Đầu bếp dè dặt nói: "Lang chủ, người nhà ta vào kinh tìm ta, hôm nay ta có thể không đến phủ nấu nướng được không…"

Hứa Yên Miểu nhìn hắn một cái, hào phóng nói: "Được chứ! Vừa hay, hôm nay ta định ra ngoài ăn."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sư tử mèo giật mình. Chạy vọt đến chân tường, trừng mắt nhìn về phía này ——

Hứa Yên Miểu nhanh chóng lau miệng, nói với đầu bếp: "Ta đi trước. Phiền ngươi lát nữa khóa cửa giúp ta."

Sau đó, đứng dậy, ba bước thành hai bước đến cửa, mở cửa ra: "Liên Hạng, đi thôi! Chắc chưa muộn chứ?"

“Không muộn, bây giờ đến Đông Thị, vừa kịp xem trò ảo thuật của người Hồ Thiên Trúc. Đi!"

Đầu bếp nhìn về phía cửa với ánh mắt biết ơn.

Ban đầu khi bị đưa đến đây, hắn còn tưởng là phải hầu hạ một chủ nhân khó tính, khó chiều, nào ngờ lại gặp được chủ nhà tốt tính, dễ gần như Hứa lang.

"Phải nhanh chóng sắp xếp xong mọi việc của tam thúc ta mới được, rồi còn phải quay về nấu cơm nữa chứ. À, lang chủ thích xem hí, hình như tam thúc ta biết điều khiển rắn, lát nữa hỏi xem ông ấy có muốn biểu diễn cho lang chủ xem không."

"Oa!"

Đám đông xung quanh, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ, đồng loạt thốt lên kinh ngạc.

Giữa vòng vây người, gã Hồ Thiên Trúc thè lưỡi ra, cho mọi người thấy nó còn nguyên vẹn, rồi tay vung d.a.o rơi, nửa lưỡi rơi xuống đất.

Một ngày tốt lành

Lập tức có người phụ tá nhặt lưỡi lên, đưa ra trước mặt mọi người để chứng minh thật giả.

Hứa Yên Miểu và Liên Hạng đến hơi muộn, không đứng ở hàng đầu, phải cố gắng kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

"Thế nào, huynh thấy chưa, có phải thật không?"

"Trông giống lưỡi thật đấy. Tuy ta biết mấy trò này chắc chắn là giả, chỉ là trò đánh lừa thị giác thôi, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn thấy hay thật!"

"Xì, Hứa lang, huynh thấy chưa, hắn ta ngậm lưỡi lại vào miệng rồi kìa!"

"Thấy rồi thấy rồi! Giỏi thật! Trông như lưỡi tự mọc lại vậy!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 314



"Nhanh nhanh nhanh! Thưởng tiền!"

Hứa Yên Miểu vội vàng lấy túi tiền trong người ra, móc bảy tám đồng xu ném về phía trước - đưa thì không đưa tới được.

Ngoài hắn, những khán giả khác cũng ném đồng xu theo tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Gã Hồ Thiên Trúc biết vài câu tiếng Hán, liền lớn tiếng cảm ơn, không vội nhặt tiền thưởng, nhanh chóng bắt đầu màn ảo thuật tiếp theo.

...

Không biết từ lúc nào, hai người đã xem cả ngày. Túi tiền mang theo cũng đã trống rỗng.

"Cái trò đứt lưỡi rồi nối lại kia hay thật, ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hắn ta làm thế nào."

"Quả thật thần kỳ. Còn có trò phun lửa trong miệng, đến cả giấy cũng đốt cháy được, đúng là kỳ nhân dị sĩ."

"Còn có..."

Vừa đi vừa trò chuyện, đến tận cửa phường thị nơi Hứa Yên Miểu ở mới chia tay.

"Nghe nói gã Hồ Thiên Trúc kia mai sẽ đi rồi, không biết khi nào mới được xem ảo thuật nữa."

Giải trí thời xưa quả thật không nhiều.

Hứa Yên Miểu chỉ cảm thán một câu, vạn vạn không ngờ, trên triều đình ngày hôm sau, hắn lại được xem ảo thuật nhanh như vậy.

Hoàng đế ngồi trên đài vàng, hứng thú nói: "Trẫm hôm qua gặp được một vị tiên nhân, người này mang theo tiên thuật, hôm nay cho các khanh cùng chiêm ngưỡng."

Một ngày tốt lành

Một đạo sĩ trông rất tiên phong đạo cốt được Cẩm Y vệ dẫn vào điện, người này khẽ chắp tay: "Bái kiến bệ hạ."

Sau đó nói: "Bệ hạ, bần đạo đêm qua đã mượn giấc mộng đến Ngọc Thanh Thánh Cảnh và Thượng Thanh Chân Cảnh, bái kiến Nguyên Thủy, Linh Bảo nhị vị Thiên Tôn, nhị vị Thiên Tôn nói bệ hạ là Ngọc Hoàng Thiên Tôn đầu thai, biết được bệ hạ mời, vui vẻ nhận lời. Nhưng Thiên Tôn vô hình, vô thanh, vô thể, chỉ có thể dùng thiên thư để giao tiếp, và cần phải ở nơi Thủy Thanh, gần dương xa âm, mới có thể giáng xuống nhân gian."

Cái nơi "Thủy Thanh, gần dương xa âm" này ở đâu, đương nhiên là do đạo sĩ quyết định, hắn ta nói ở đâu, lão hoàng đế liền lập tức gật đầu nói muốn đến đó.

Trông như hoàn toàn tin tưởng, một lòng cầu tiên vấn đạo, dáng vẻ mê muội.

Nhưng hai ngày trước, ông ta đâu có như vậy!

Hơn nữa, có chuyện thần tiên gì mà không thể hỏi tiểu Bạch Trạch, cần gì phải tìm người ngoài?

Nghĩ đến đây, Liên Hạng hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Hứa Yên Miểu.

Hứa lang không hề nhận ra, vẫn đang hứng thú xem trò này.

"..."

Liên Hạng bất đắc dĩ lắc đầu, bước lên một bước, chắp tay với hoàng đế: "Bệ hạ, xin nghe thần nói."

Giọng nói của bệ hạ từ trên cao truyền xuống, không vui không giận: "Nói."

"Thần hôm qua ở chợ xem ảo thuật của một gã Hồ Thiên Trúc, thủ pháp của hắn ta thật sự thần bí khó lường, có thể làm cho lưỡi đứt liền lại, miệng phun ra lửa, chẳng phải là tiên thuật sao? Thế nhưng, người dân thường đều biết đó là trò của phường chèo - vị đạo trưởng trước mặt bệ hạ này..."

Liên Hạng cười nói: "Không biết dùng trò gì? Là 'Thái Lập Tử', hay là 'Miêu Tử', 'Truy Tử', 'Cổn Tử', 'Mẫn Thanh Tử'?"

Đây đều là những thuật ngữ trong nghề ảo thuật, ví dụ như "Thái Lập Tử" là tên gọi chung của các trò ảo thuật, chia nhỏ hơn nữa, biến tiên nhân hứt đậu gọi là "Miêu Tử", biến bát lớn gọi là "Truy Tử", "Cổn Tử" là nuốt bi sắt, còn "Mẫn Thanh Tử" là nuốt kiếm.

Lẽ ra, Liên Hạng nói như vậy, đối phương sẽ biết hắn là người trong nghề, nên dù không hoảng sợ thì sắc mặt cũng phải thay đổi, thế nhưng, đạo sĩ chỉ phẩy phất trần, sắc mặt vẫn như thường: "Bần đạo Trường Thanh Tử."

Đạo sĩ lại nói: "Thí chủ thân làm bề tôi, nghĩ những điều bề trên không nghĩ, lo những điều bề trên không lo, quả là điều nên làm, chỉ là hơi quá vội vàng. Bần đạo chỉ đưa ra sự thật, mong thí chủ xem xét rồi hãy phán quyết."

Sau đó, đạo sĩ này dẫn mọi người đến sườn núi hướng dương, nơi đó đã được chôn sẵn hai cái vò nhỏ, trong mỗi vò đều chứa một hình nhân bằng vải.

Khi cung kính gọi "Nguyên Thủy Thiên Tôn", hình nhân bên trái liền động đậy, khi cung kính gọi "Linh Bảo Thiên Tôn", hình nhân bên phải liền động đậy, như thể bên trong thật sự có thần hồn đang đáp lại.

Không ít đại thần nhíu mày nhìn cảnh tượng này.

Họ có thể khẳng định đây là trò ảo thuật, nhưng chỉ mình họ khẳng định thì vô dụng, phải tìm ra sơ hở thì bệ hạ mới tin.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 315



Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao bệ hạ lại đột nhiên tin vào tiên pháp, chẳng lẽ là tuổi cao sức yếu, giống như nhiều vị hoàng đế khác, muốn cầu trường sinh bất lão?

"Bệ hạ." Đạo sĩ quay người lại, hành lễ: "Bần đạo có nói sai không?"

Một ngày tốt lành

Lại tự tin mỉm cười: "Thiên Tôn giáng lâm, bệ hạ có gì muốn hỏi, có gì muốn cầu, đều có thể nói ra, dù là phương pháp trường sinh..."

Bách quan kinh hãi.

Đậu thừa tướng lúc đó tim đập chân run, đã xông ra được nửa bước: "Bệ..."

Không thể tin vào thứ này được!

[A... Ta có nên nhắc nhở vị đạo trưởng này một chút không, vị hoàng đế mà ông ta đang đối mặt sẽ không mắc lừa đâu.]

Đậu thừa tướng nghiêng người về phía trước, sắp loạng choạng ngã ra ngoài, lúc này bị lại bộ thượng thư túm tay kéo lại, sau đó hướng lại bộ thượng thư nhìn bằng ánh mắt biết ơn.

Suýt chút nữa, ông ta đã nhảy ra can gián rồi!

Một nơi khác, lão hoàng đế nghe được tiếng lòng này, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái.

Không ngờ, trong triều văn võ bá quan, người hiểu ông nhất lại là tiểu...

[Người ta từng làm nông dân, làm nô lệ, làm ăn mày, còn từng xin ăn trong đám lưu dân, ảo thuật đương nhiên cũng từng chơi qua, mấy trò này của ngươi đều là đồ người ta chơi chán rồi.]

[Nuốt kiếm ngươi biết không! Thanh kiếm dài hơn một thước, nói nuốt là nuốt vào cổ họng! Trưởng công chúa và thái tử năm đó, còn ở bên cạnh làm nhóm cổ vũ... ờ, làm người vỗ tay, tiện thể nhặt đồng xu người ta ném!]

"..."

Lão hoàng đế mặt không biểu cảm.

Có vài lời, không cần phải nói thêm nhiều như vậy.

Bách quan: Ồ!

Suýt nữa quên mất, bệ hạ có kinh nghiệm dân gian phong phú, sao có thể bị loại trò bịp bợm này lừa! Thật là quan tâm quá nên loạn rồi.

[Ngoài nuốt kiếm, còn có...]

Lão hoàng đế nhìn đạo sĩ, thản nhiên nói: "Trẫm không hề chấp niệm với trường sinh, già mà không c.h.ế.t thì có gì vui, đến lúc phải đi, trẫm cũng không muốn cưỡng cầu."

Hứa Yên Miểu lập tức bị chuyển hướng sự chú ý: [Lão hoàng đế cũng thật là phóng khoáng.]

Bách quan có chút tiếc nuối.

Bị bệ hạ cố ý ngắt lời như vậy, "còn có" phía sau, e là khó mà có nữa.

Đạo sĩ mỉm cười: "Tâm tính của bệ hạ, đã đắc đạo rồi."

Lại dâng lên thiên thư, nói: "Hôm qua bần đạo đã xin bệ hạ đưa ra trước vài trăm câu hỏi muốn hỏi Thiên Tôn, giờ đã làm thành một quyển thiên thư. Thiên Tôn muốn cho bệ hạ cảm nhận thần ân, nên bệ hạ cứ im lặng niệm một câu hỏi, không cần nói cho bần đạo biết, bần đạo cũng có thể dùng thuật thông tâm để đoán ra điều bệ hạ đang nghĩ trong lòng."

Lão hoàng đế hứng thú: "Thật sao?"

[Chán quá, chẳng phải chỉ là phiên bản nâng cấp của trò 'không cần nói cũng đoán được họ của ngươi' sao? Bên đường thường xuyên xuất hiện, ta cũng chẳng thèm chơi.]

Vốn còn hơi hứng thú, muốn trêu chọc "đạo sĩ" một chút, lão hoàng đế: "..."

Không biết tại sao, nghe Hứa Yên Miểu nói vậy, lại cảm thấy nếu mình hứng thú với trò này, sẽ có vẻ rất mất mặt.

"Ừm. Không cần đoán nữa, ngươi cứ trực tiếp hỏi Thiên Tôn, quốc vận triều đại của trẫm ra sao đi."

Thái độ lạnh nhạt, khiến đạo sĩ trong lòng cảm thấy nghi ngờ.

... Bệ hạ, hôm qua không phải như vậy mà.

Nhưng lại không nghĩ ra lý do hoàng đế cố tình giả vờ với hắn, liền cho rằng hoàng đế muốn xem trò thần kỳ hơn, không hứng thú với hình nhân cử động và thuật thông tâm.

Đạo sĩ lại hành lễ, bảo người lấy bút lông và bát trà, trong bát đã được Cẩm Y vệ đổ sẵn nước lạnh, sau đó hắn bắt đầu vừa bước theo bộ pháp vũ bộ, vừa bưng bát trà, miệng lẩm bẩm: "Kính xin Nguyên Thủy Thiên Tôn..."

Hình nhân đại diện cho Nguyên Thủy Thiên Tôn liền bắt đầu nhảy múa.

Niệm một hồi, mắt trợn lên, như thể đang giận dữ, nhúng bút vào nước lạnh, lấy tờ giấy bùa trắng ra viết lên đó, đôi mắt trống rỗng, cánh tay cứng đờ, như thể bị vật vô hình nhập vào, như con rối bị điều khiển, chậm rãi viết chữ lên giấy, nét chữ đỏ tươi, như thể bút lông không phải chấm nước lạnh, mà là chu sa.

Quốc vận Đại Hạ, bốn mươi tư năm.

[Chết tiệt!]

Hứa Yên Miểu cũng giật mình: [Ngươi, đạo sĩ này cũng thật dám nói, chẳng phải là đang nguyền rủa triều đại do lão hoàng đế khai sáng chỉ tồn tại được hai đời sao?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 316



Bây giờ là Thiên Thống năm thứ ba mươi tư!

Đạo sĩ run rẩy từ cổ xuống chân, run như sóng, run xong, lại rùng mình một cái, như thể đang dần dần tỉnh lại, nhìn thấy nét chữ trên giấy, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghiêm trọng: "Bệ hạ, đây là lời cảnh báo của Thiên Tôn. Nay quốc thái dân an, dù thế nào cũng không nên chỉ có bốn mươi tư năm, e là... trong nước có yêu nghiệt!"

Phản ứng của không ít đại thần đều là kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Sống cho tốt không được sao? Cứ phải chọc giận hổ dữ, ngươi xem bệ hạ nhà chúng ta là người tin vào thứ này sao?

Lão hoàng đế liếc nhìn đạo sĩ, gọi Cẩm Y vệ đến nói nhỏ gì đó, Cẩm Y vệ liền lui xuống, không lâu sau, lôi một người trở về.

Một sợi dây dính đầy bùn đất cũng bị ném xuống đất.

Hoàng đế cười lạnh: "Nguyên Thủy Thiên Tôn? Linh Bảo Thiên Tôn? Sao lại cần phải đào rãnh sâu dưới đất, trong rãnh giăng dây, dùng dây kéo hai vị Thiên Tôn nhảy nhót?"

Trán đạo sĩ hơi rịn mồ hôi.

Hoàng đế lại cười lạnh: "Cả triều văn võ bá quan này, ngươi đến múa rìu qua mắt thợ cũng không thèm tìm hiểu, thừa tướng từng là người bán thuốc cao ngoài phố, lục bộ thượng thư, có người đánh võ múa roi bán nghệ, có người xem bói Chu Dịch, có người hát thoại bản, có người bán la ngựa, canh cửa cho sòng bạc - ai mà không biết mấy trò bịp bợm đó. Huống hồ những trò ngươi chơi, đều là đồ trẫm chơi chán hồi còn đi ăn xin rồi."

"Nói đi, ai phái ngươi đến?"

Đạo sĩ im lặng một lát, thở dài: "Bệ hạ, bần đạo không thẹn với lòng."

Lão hoàng đế cạn lời.

Trẫm quan tâm ngươi có thẹn với lòng hay không à.

Thấy hắn ta không nói, phẩy tay một cái, Cẩm Y vệ định lôi người xuống.

Đúng lúc này, tiếng giày sa tanh đế mềm ma sát với gạch hoa cương quen thuộc vang lên, phát ra giai điệu gấp gáp.

Một đội Cẩm Y vệ khác vội vã tiến vào, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của họ, các đại thần chợt nhận ra hơi thở nguy hiểm.

Lão hoàng đế liếc nhìn về phía Hứa Yên Miểu, trực tiếp ngăn cản Cẩm Y vệ định báo cáo riêng, nói: "Nói thẳng ra đi, chuyện gì?"

"Bệ hạ! Trong dân gian đột nhiên xuất hiện gà mái biến thành gà trống, trên trời cũng có dị tượng cầu vồng xanh rơi xuống, dân gian bàn tán xôn xao, nói..."

Trong triều lập tức ồn ào.

Những chuyện khác đều có thể là trò ảo thuật, nhưng gà mái biến thành gà trống, đây căn bản không phải sức người có thể làm được!

Suốt các triều đại, chỉ xuất hiện ba lần gà mái biến thành gà trống, mỗi lần xuất hiện, đều khiến triều đình và dân gian hỗn loạn, vô số người mượn cớ này để loại bỏ kẻ thù, nghiêm trọng nhất là lần hoàng đế trực tiếp g.i.ế.c hai người con trai trưởng thành của mình.

Một ngày tốt lành

Đậu thừa tướng vội vàng hỏi: "Dân gian nói gì, mau nói mau!"

Cẩm Y vệ nuốt nước bọt: "Có yêu nghiệt giáng thế, yêu ở trong triều!"

Ánh mắt đạo sĩ đột nhiên b.ắ.n về phía Cẩm Y vệ, rồi lại thu về, nhìn lão hoàng đế, giọng điệu bi thương: "Bệ hạ, như vậy có thể chứng minh những gì bần đạo nói không sai? Trong triều có yêu nghiệt a bệ hạ!"

"Lão già ngươi hiểu cái quái gì!"

Hoàng đế tức giận đứng dậy, quát lớn: "Yêu nghiệt gì chứ! Hắn có tấm lòng trong sáng, tâm tính lương thiện, rõ ràng là điềm lành!"

Đạo sĩ: "Bệ hạ, bần đạo biết bệ hạ không thể chấp nhận thái tử là yêu tà..."

Lão hoàng đế sững người: "Thái tử?"

"Ồ." Ông ngồi xuống: "Ngươi nói là thái tử à."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 317



Người đạo sĩ kia: “???”

Khoan đã, chuyện này sao khác với những gì hắn nghĩ vậy?! Không phải nói nghịch lân là Thái tử sao?! Sao lại đổi người rồi?!

Thái thường tự khanh liếc mắt nhìn đạo sĩ mặt mày cứng đờ, đại khái đoán được hắn ta đang nghĩ gì, không nhịn được cười khẩy một tiếng.

Không ngờ chứ gì, nghịch lân đúng là không đổi, nhưng đối với Hoàng thượng, thậm chí với cả triều đình Đại Hạ, nhắm vào Thái tử còn dễ xử lý hơn nhắm vào Tiểu Bạch Trạch.

Tiểu Bạch Trạch bên kia, không chừng là tranh chấp hương hỏa, chuyện thần phật, nhưng kiếm chỉ Thái tử... là đấu đá chính trị!

—— Vùng an toàn.jpg

Hơn nữa, Thái tử là nghịch lân, Hứa Yên Miểu lại chẳng khác nào cái gai trong thịt Hoàng thượng.

[Tss——]

[Phản ứng này… Lão Hoàng đế không lẽ lại có con riêng, “Hoàn Châu Vương gia” sao?]

[Con riêng này còn có địa vị cao hơn Thái tử trong lòng ông ta, chẳng lẽ ông ta cũng có bạch nguyệt quang, nốt chu sa? Không thể nào? Trước đó xem lại tình sử của ông ta cũng đâu thấy? Để ta xem lại đã?]

Thái thường tự khanh: “…”

Lén lút nhìn sắc mặt Hoàng thượng, trong đầu bỗng hiện lên một câu: Chính là... có thể... cái gai này thỉnh thoảng cũng mọc ngược?



Lão Hoàng đế lập tức kéo con trai ruột của mình ra để thu hút sự chú ý của Hứa Yên Miểu.

“Ngươi nói Thái tử là yêu tà? Là hắn khiến trời giận, khiến gà mái biến thành gà trống?”

Hoàng đế dứt khoát chuyển người, chống cằm nhìn đạo sĩ: “Nói xem, con trai trẫm chỗ nào là yêu tà? Vừa hay thừa dịp nó đi công cán địa phương, không thể tự mình biện hộ, các ngươi cứ việc thoải mái hắt nước bẩn lên người nó.”

Hứa Yên Miểu quả nhiên bị chuyển hướng sự chú ý.

Hắn huých khuỷu tay vào Liên Hạng, sau khi đối phương không liếc mắt nhưng lại ra hiệu bằng tay, hắn cũng nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ mấp máy: “Gà mái biến thành gà trống thường bị người ta nói là phụ nữ can chính, chuyện này thì có liên quan gì đến Thái tử, hắn ta chung quy không thể nói Thái tử là nữ giả nam trang chứ?”

Một ngày tốt lành

Liên Hạng khẽ đáp: “Cũng không chỉ là phụ nữ can chính. Triều Sở từng xuất hiện một lần gà trống đẻ trứng, lúc đó cũng không có dấu hiệu phụ nữ can chính, ngược lại cùng năm tháng mười ngày ba, kinh đô một ngày ba trận động đất, chính là do tai dị gây ra. Ngoài ra, triều Chu cũng từng xuất hiện một lần gà mái biến thành gà trống, sau hai tháng, địa phương đó trước tiên là động đất, sau lại mưa đá không dứt, rồi lại xuất hiện nạn đói, tất cả đều trong cùng một năm, triều dã hỗn loạn, người ta nói là do tai tinh chưa trừ - Chu Văn Đế một ngày g.i.ế.c hai con trai chính là vì vậy.”

Hứa Yên Miểu như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy đúng là ta đã có thành kiến…”

[Hú hồn, may mà đuôi bão không quét trúng hai vị công chúa, nếu không với hiện tượng gà mái biến thành gà trống này, đánh các nàng thì trúng phóc.]

Vạn Thọ công chúa và Tương Dương công chúa đồng thời giật mình.

Vốn đã lo lắng cho hoàng huynh, đột nhiên nhận ra chuyện này rất có thể ảnh hưởng đến chức quan hiện tại của mình, ý nghĩ muốn dập tắt chuyện này lại càng mãnh liệt hơn.

Bên kia, Công bộ thượng thư sau khi được nhắc nhở gián tiếp, lập tức nhớ tới vợ mình đang làm quan, nhìn về phía đạo sĩ, ánh mắt lạnh đi.

Quả là mưu kế độc ác - đừng để ông ta biết là ai đứng sau muốn đối phó với Thái tử!

Đạo sĩ không nhận ra những thay đổi này, chỉ tiến lên nửa bước, trả lời lời Hoàng đế.

Đầu tiên là nói Thái tử hành vi không đoan chính, nhìn không giống bậc quân vương.

Vừa dứt lời, Tương Dương công chúa đã xông ra, không chút lưu tình mắng: “Yêu đạo!”

“?!” Đạo sĩ bất ngờ nhìn thấy công chúa, đồng tử hơi co lại.

Triều đình này... sao lại có phụ nữ?!

Tương Dương công chúa trừng mắt nhìn hắn, giọng nói trong vang vọng khắp điện: “Ngươi cái tên yêu đạo này nói bậy bạ gì đó! Thái tử chỗ nào nhìn không giống bậc quân vương?”

“Từ năm Thiên Thống thứ hai mươi đến năm Thiên Thống thứ hai mươi lăm, khu vực Giang Hoài sáu năm đại hạn, đèn đuốc ở Đông Cung về đêm cơ bản không hề tắt, mọi việc cứu trợ thiên tai đều do Thái tử an bài và xem xét, để tránh có quan viên tham ô lười biếng trong lúc thiên tai, Thái tử nhận chức Ngự sử, đích thân đến vùng thiên tai giám sát, ba tháng liền đi khắp mười tám nơi!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 318



[Đúng vậy, đúng vậy!]

[Ngoài ra! Thái tử còn lo lắng các khu vực khác bị ảnh hưởng bởi thiên tai, hoặc sau này có thiên tai, dân chúng lầm than, còn đề nghị với Hoàng đế đại tu thủy lợi, xây dựng hồ chứa nước!]

Tương Dương công chúa cười rộ lên.

Hóa ra Hứa Yên Miểu cũng quan tâm đến những chuyện này.

Nàng giơ một tay lên, đưa ra bốn ngón tay: “Ngoài ra, Thái tử còn cho xây dựng rất nhiều hồ chứa nước ở nhiều nơi.”

“Chỉ riêng khu vực núi Thái Hành, Hà Bắc, đã xây bốn cái.”

[Còn nữa, còn nữa!]

[Bên Ký Đông, trước tiên là xây tám hồ chứa nước, Thái tử đích thân khảo sát, thấy tám cái vẫn chưa đủ, lại giám sát địa phương xây thêm hai cái nữa, tổng cộng mười hồ chứa nước. Sau đó, bên Ký Đông cho dù bận rộn nông vụ cũng không thiếu nước nữa!]

Tương Dương công chúa tiếp lời ngay: “Còn cả Tứ Xuyên, Hồ Bắc và An Huy đều là những nơi hay bị hạn hán, đặc biệt là vùng Đông Xuyên và Trung Xuyên, năm nào cũng hạn hán vào mùa hè. Sau khi Thái tử tiếp nhận chuyện này, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi, đã cho khai mười chín con kênh, đào hai nghìn chín trăm lẻ bảy cái ao, đắp mười con đập, và xây dựng vô số kênh mương, ao hồ, đầm lầy, hố nước. Không chỉ năm hạn có nước, sản lượng lương thực còn tăng lên!”

[Còn nữa——]

Hai người cứ thế, từng chút từng chút một, nói hết công lao của Thái tử. Ngoài thủy lợi, còn có các chính sách khác.

Mặc dù đạo sĩ kia không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, nhưng Tương Dương công chúa đã ghi nhớ những điều Hứa Yên Miểu nói, thỉnh thoảng lại xen vào vài câu trong lời nói của mình, cứ như thể nàng đã sớm nắm rõ những điều này rồi.

[Khoan đã!]

Hứa Yên Miểu đột nhiên nhận ra: [Cao Tương làm vậy, chẳng phải là vô tình hại Thái tử một vố sao?]

“Hửm?”

Tương Dương công chúa phát ra một âm thanh nhỏ. Không vui lắm.

Nàng đang giúp hoàng huynh, sao lại hại huynh ấy được.

Lão Hoàng đế: “!!!”

Ông hiểu ra, vỗ mạnh vào long ỷ, cười ha hả: “Tương Dương, Tương Dương giỏi lắm, con hãy nói rõ những công lao này của hoàng huynh con. Lục bộ cũng hãy sắp xếp lại những việc Thái tử đã làm thành sách trình lên.”

Chưa đợi người khác suy đoán, ông đã vui vẻ nói ra: “Chỉ có triều đình biết những việc này thì có tác dụng gì, tất nhiên phải công bố những công lao này cho thiên hạ biết.”

Cả triều văn võ đều ca tụng Thái tử, thiên hạ bá tánh đều mong chờ Thái tử đăng cơ, bản thân Thái tử kháng cự thì có ích gì!

Nhanh lên!!!

Lão Hoàng đế dùng ánh mắt ra hiệu cho Cẩm Y Vệ.

Nhân lúc Thái tử không ở kinh thành, nhanh chóng gạo nấu thành cơm!

—— Triều đình thời xưa, thông thường tuy có làm việc gì, nhưng cũng không tuyên dương rộng rãi. Về cơ bản chỉ có quan lại biết chính sách nào do ai làm.

Hơn nữa, nếu chính sách đã ban hành từ lâu, quan lại mới vào triều chưa chắc đã biết.

Vì vậy...

Không ít quan lại tại đây giờ phút này đều ngẩn người ra.

“Hóa ra Thái tử điện hạ cũng có làm việc thực sự sao?”

Họ còn tưởng Thái tử địa vị vững chắc như vậy hoàn toàn là do Hoàng đế thiên vị.



Xa xôi ở Dương Châu.

Thái tử: “Hắt xì!”

Một ngày tốt lành

Vị quan thị lang kiệm lời của hắn liền cởi áo khoác ngoài, đưa đến trước mặt Thái tử.

Thái tử: “Ta không lạnh.”

Thị lang lại từ từ mặc áo khoác trở lại.

Thái tử nhìn quanh một vòng, bỗng nảy ra ý tưởng: “Tự nhiên hắt xì hơi, nhất định là phụ hoàng lại nghĩ ra cách nào đó hành hạ ta rồi!”

Thị lang không đáp lời.

Thái tử liếc hắn một cái: “Ngươi nói xem có đúng không?”

Lúc này thị lang mới mở miệng, nghiêm túc nói: “Bệ hạ rất quan tâm đến điện hạ. Hơn nữa, Bệ hạ chỉ muốn điện hạ luôn gánh vác trách nhiệm của Thái tử, lo nghĩ việc nước, chứ không phải hành hạ.”

Thái tử thành thạo bỏ ngoài tai những lời này, vẻ mặt đầy mong đợi: “Chờ xong việc này, ta lại có thể về nằm nghỉ rồi. Sớm biết phiền phức thế này, ta đã không nhận việc này rồi.”

Thị lang nhìn Thái tử một cái, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu: “Lời nói và hành động của điện hạ không thống nhất. Nếu không muốn làm Thái tử, tại sao lại luôn nhận việc?”

Thái tử giật khóe miệng: “Ta chỉ là không muốn làm Thái tử, chứ không phải kẻ ác lạnh lùng. Chuyện khác thì thôi, nhưng tính mạng con người là quan trọng, cũng không thể mặc kệ.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 319



Chỉ là ba mươi mấy năm rồi, khoảng thời gian dài như vậy, khiến những chuyện hắn quản có hơi nhiều… mà thôi.

Mà thôi, không sao cả.

Thái tử nghĩ một chút, ngoài việc luận định sau khi chết, từ xưa đến nay, Trung Hoa chưa từng có ý nghĩ liệt kê công lao chi tiết cho người ta, hơn nữa hắn là Thái tử, xử lý việc gì cũng là lẽ đương nhiên.

“Nghĩ như vậy, căn bản không có vấn đề gì cả!”

Thái tử quay đầu: “Đi! Hôm nay ta vui, mời ngươi ăn đặc sản Dương Châu!”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của thị lang, Thái tử cười càng thêm vui vẻ, khoác vai thị lang, giọng điệu có chút trêu chọc: “Biết ngay ngươi cái đồ cứng nhắc này, ngày thường tuyệt đối sẽ không để ý đến vẻ đẹp của Dương Châu.”

Thái tử dừng lại, chìm vào hồi ức, chậm rãi nói:

“Ngươi thấy con phố sau nhà chúng ta không? Ở đó mỗi sáng, đều có một cụ già bày sạp bán bánh kếp, bánh kếp mỏng mà vàng ruộm, rất nhiều người xếp hàng từ sáng sớm, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.”

“Đầu phố có một cửa hàng bán dưa muối, nhìn là biết dưa muối tự nhà muối, ngươi không thấy cái bắp cải, củ cải muối được bao nhiêu, không hề bị nhão. Trộn với bột ớt hoặc ngũ vị hương, ăn kèm bánh bao, có thể ăn được rất nhiều.”

“Còn cả những thứ treo trên tường nhà dân như đậu đũa khô, gà xông khói, vịt xông khói, tai lợn… Ngươi không hiểu đâu, những thứ đó nếu dùng lò nướng thì không thơm, nhất định phải treo ra ngoài phơi nắng! Nếu có thể mua được vài cân thì đó là điều tuyệt vời nhất.”

Một ngày tốt lành

Trên đường đi, Thái tử tùy ý kể những gì mình quan sát được mấy hôm nay, mắt lại liếc thấy có bánh bao nóng hổi vừa ra lò, lập tức móc tiền mua hai cái, ném cho thị lang một cái: “Tóm lại! Lát nữa mời ngươi ăn!”

Lại mỉm cười nhìn bà chủ bán bánh bao: “Bác gái, bác đã đến hiệu cầm đồ mới mở mấy tháng nay chưa?”



Đối mặt với công lao của Thái tử, đạo sĩ kia suốt cả buổi cứ như đang trầm tư không nói, nhưng đến khi kết thúc, lại đột nhiên nói một câu: “Điều này đúng với điềm gà mái hóa thành gà trống.”

Các đại thần: “?”

Công bộ Thượng thư: “Ứng ở chỗ nào, ngươi nói thử xem?”

Đạo sĩ kia nhớ lời Phúc vương dặn dò, bày ra vẻ mặt liều lĩnh, trừng mắt nghiến răng, lặp lại y nguyên: “Gà mái vì muốn cướp quyền gáy của gà trống, liền biến thành gà trống, chính là dự báo những hành động này của Thái tử, đều là giả tạo! Chỉ muốn giữ vững ngôi vị Thái tử! E rằng khi hắn lên ngôi, sẽ gỡ bỏ lớp mặt nạ, làm những việc bạo ngược vô đạo!”

[Hắn nói bậy!!!]

[Gà mái biến thành gà trống thì dự báo cái gì!]

Hứa lang vô cùng phẫn nộ: [Nhốt hai con gà mái lại với nhau, để một năm, một trong hai con tự nhiên sẽ biến thành gà trống. Ngược lại, gà trống cũng vậy.]

[Kiểu này, ta có thể biến cả vạn con!]

[Khốn kiếp, lát nữa xem có cơ hội nào tiết lộ chuyện này ra ngoài không, Thái tử là người tốt như vậy, tuyệt đối không thể bị oan uổng!]

Quân thần Đại Hạ: (⊙o⊙)

Còn, còn có chuyện lạ lùng như vậy sao???

Có vài đại thần theo bản năng suy diễn: Vậy người thì sao? Có nên thử với hai người không?

Nếu được thì! Sau này chẳng phải cần đàn ông thì có thể có rất nhiều đàn ông, cần phụ nữ thì có thể có rất nhiều phụ nữ sao?!

Bên cạnh, mắt Hoàng đế sáng rực lên.

Lão Hoàng đế gọi Cẩm Y Vệ đến, nhỏ giọng dặn dò: “Tùy cơ ứng biến.”

Tùy cơ ứng biến là gì? Chính là khi Hứa Yên Miểu đi loan truyền nguyên lý gà mái biến thành gà trống, các ngươi những Cẩm Y Vệ “vô tình” nghe được, phải báo chuyện này lên cho trẫm, Hoàng đế này!

Sau đó, trẫm sẽ tìm hai người đàn ông, hai người phụ nữ, nhốt họ riêng biệt ở hai trang viên, chuẩn bị đủ lương thực cho một năm. Xem đàn ông có biến thành phụ nữ không, phụ nữ có biến thành đàn ông không.

Nếu được, vậy sau này, cần đánh giặc cần khai hoang thì cho tất cả phụ nữ biến thành đàn ông; cần tăng dân số thì cho phần lớn đàn ông biến thành phụ nữ, chỉ để lại một số ít đàn ông phụ trách gieo giống.

Muốn người có người, muốn lương có lương, chẳng phải rất hoàn hảo sao! Hơn nữa, sau này cũng không sợ nam nhiều nữ ít, hoặc nữ nhiều nam ít. Rất nhiều gia đình cũng không phải dìm c.h.ế.t con gái nữa!
 
Back
Top Bottom