Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 300



Hoàng đế mỉm cười, mắng yêu hắn: "Tên cua đồng này, hôm nay sao lại lắm mồm thế."

(Cua đồng là cách gọi trêu chọc người Giang Nam. Nguyên chủ là người Giang Nam.)

Lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: "Lại đây, ngồi cạnh ta."

Hứa Yên Miểu vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên một bóng trắng lao lên đầu gối hắn, chưa kịp để Hứa Yên Miểu giật mình, nhìn kỹ lại --

[Mèo sư tử!!!]

Chú mèo trắng nhỏ nằm gọn trên đầu gối hắn, ngẩng mặt nhìn hắn, sau đó kêu meo meo một tiếng.

Hứa Yên Miểu: "!!!"

Một cục bông mềm mại ấm áp như vậy nằm trên chân hắn, Hứa Yên Miểu cảm thấy cả người mình như muốn tan chảy vì sự đáng yêu, không dám động đậy. Sợ làm kinh động đến mèo sư tử.

Lão Hoàng đế lải nhải bên cạnh: "Lần này ngươi cũng lập công, tiền tài đã được đưa đến phủ đệ của ngươi rồi, ta thấy ngươi thường xuyên trêu mèo ghẹo chó, chắc là thích những thứ này. Con mèo trắng này không bao giờ bắt chuột, chỉ làm mèo cảnh, vốn không định tặng nó cho ngươi, nhưng Hoàng hậu nói các ngươi trẻ tuổi nuôi mèo không phải để bắt chuột, mới cho người mang đến. Ngươi có thích không, không thích ta đổi cho ngươi con khác..."

Hứa Yên Miểu đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt như thường: "Tạ Bệ hạ, thần rất thích."

[Mèo!!!]

[Ta có mèo rồi!!!]

[Công ty phát mèo rồi!!!]

Lão Hoàng đế hài lòng nhấp một ngụm rượu trên bàn.

Ừm, nhìn ra được là rất thích thật.

Cười trêu chọc: "Thế nào, không thấy phiền khi phải xử lý nhiều công việc nữa chứ?"

Hứa Yên Miểu đoán chắc là đôi khi biểu cảm của mình không đúng, bị phát hiện ra, mặt liền nóng bừng: "Tạ Bệ hạ quan tâm."

Thực ra cũng không phải là thật sự bất mãn, hắn chỉ là rảnh rỗi nên oán thầm vài câu thôi.

Còn bây giờ...

Hứa Yên Miểu cúi đầu xoa xoa con mèo, cảm nhận bộ lông mềm mại, trong lòng không ngừng kêu lên đáng yêu.

Một ngày tốt lành

Ông chủ hào phóng!

Ông chủ thật là người tốt!

Sau này sẽ không bao giờ oán thầm về khối lượng công việc nữa!

Lão Hoàng đế ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của Hứa Yên Miểu: "Hứa khanh à..."

Hứa Yên Miểu: "Dạ! Bệ hạ!"

Rõ ràng là tích cực hơn trước rất nhiều.

Lão Hoàng đế từ từ dụ dỗ: "Ngươi biết làm thức ăn cho mèo không?"

Hứa Yên Miểu: "Không biết."

Lão Hoàng đế: "Vậy..."

Vừa mới nói được một nửa, Hứa Yên Miểu chưa kịp phản ứng Hoàng đế đã mở miệng, theo bản năng nói tiếp: "Nhưng thần có đầu bếp ở nhà, có lẽ hắn biết."

Lão Hoàng đế: "Nếu hắn không biết thì sao?"

Hứa Yên Miểu khựng lại, ngập ngừng nói: "Thần sẽ tự học..."

Lão Hoàng đế cười tủm tỉm: "Ngươi có biết trong kinh thành có cửa hàng bán thức ăn cho mèo không?"

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên.

Lão Hoàng đế: "So với cá khô hoặc gan lợn, tốt nhất là cho mèo ăn thịt sống. Nó mỗi ngày phải ăn nửa cân thịt sống, tức là bốn mươi lăm tiền, một tháng là hơn một nghìn ba trăm tiền. Ngươi --"

Ánh mắt Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống, cười ẩn ý: "Bây giờ ngươi làm quan rồi, cũng có thể nuôi mèo được rồi."

Hứa Yên Miểu lặng lẽ ôm chặt con thú cưng ngốn tiền của mình.

Lão Hoàng đế đột nhiên cảm thán: "Nhưng súc vật dù sao cũng không phải là người, người ngươi có thể ra lệnh cho hắn ăn đúng giờ, mèo thì không. Ngươi mua thịt sống về nhà, nếu nó không muốn ăn, e là ngươi phải tốn thêm công sức. Hiện nay, những nhà nuôi mèo trong kinh thành sẽ chuẩn bị vò sành, bỏ than củi vào trong vò, sau đó bỏ thức ăn cho mèo vào, như vậy có thể giữ cho thức ăn của mèo luôn tươi ngon."

Kiến thức của Hứa Yên Miểu vẫn chưa hoàn toàn trả lại cho thầy cô, nhớ ra cách làm này là lợi dụng tính hút ẩm của than củi.

Lão Hoàng đế: "Như vậy, ngươi phải thêm một khoản tiền mua than."

Hứa Yên Miểu ôm con mèo nhỏ, run rẩy.

Lão Hoàng đế: "Bây giờ nó còn nhỏ, nhưng rồi sẽ lớn lên, chi phí thiến mèo sau khi lớn lên... ừm..."

Hứa Yên Miểu đã bắt đầu tính toán tiền lương của mình trong lòng.

Mặc dù tiền thưởng của lão Hoàng đế và tiền tạ lễ của Công chúa đều ở nhà hắn, còn rất nhiều chưa dùng hết, nhưng, không thể ngồi ăn rồi chờ chết!

Lão Hoàng đế vẫn còn đang đổ thêm dầu vào lửa: "Ngươi là quan triều đình, nếu có việc chính sự phải đi địa phương, mèo cũng không thể mang theo, phải thuê người đến nhà cho mèo ăn. Đây lại là một khoản chi tiêu..."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 301



"Có mua chăn nhỏ không?"

"Có mua bạc hà không?"

"Ngươi cũng không biết vẽ tranh, nhưng có muốn thuê người vẽ lại hình dáng hàng ngày của con mèo của ngươi, để ngắm nghía thưởng ngoạn không?"

Cứ mỗi câu nói ra, trong lòng Hứa Yên Miểu như có một tảng đá lớn tượng trưng cho cuộc sống đè lên người.

Lão Hoàng đế cười hiền từ: "Hứa khanh à, trẫm có một công việc 'biên soạn lịch sử', ngươi có rảnh rỗi nhận không?"

[Quả nhiên, ta nên biết mà! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!]

[Dùng mèo con để sai khiến sinh viên!]

Hứa Yên Miểu nghẹn ngào trong lòng: "Nhận!"

Một ngày tốt lành

Chú mèo sư tử trắng muốt l.i.ế.m móng vuốt của mình, kêu "meo meo", lại dùng đầu cọ vào tay chủ nhân mới của mình, tận hưởng sự v**t v* của chủ nhân.

Hứa Yên Miểu tạm thời gửi con mèo nhỏ bám người cho hoạn quan chăm sóc, hỏi đường vài lần, đến bên ngoài Văn Hoa đường.

"Biên soạn lịch sử... là ở đây phải không?"

Trong đường, hơn ba trăm biên tu đi tới đi lui, người thì cầm bút mực sao chép, người thì tìm kiếm sách trên giá... có người mực dính đầy tay áo cũng không để ý, cầm tờ giấy mực chưa khô, khóe miệng nở nụ cười; có người cau mày tìm kiếm thứ gì đó trước một bức tường toàn sách, quầng thâm dưới mắt cho thấy họ đã thức trắng đêm.

Hứa Yên Miểu đi vào, bóng hắn phủ lên một biên tu, người đó đang cau mày viết gì đó trên giấy, cảm nhận được hắn đi ngang qua, không ngẩng đầu lên đột ngột nói: "Làm phiền lấy giúp ta cuốn Sử ký nước Sở - Địa lý chí, ở tủ chữ Đinh, từ dưới lên trên hàng thứ ba, bên trái quyển thứ mười hai."

Hứa Yên Miểu: "Được."

"?!" Viên biên tu này đột nhiên quay đầu lại, suýt nữa thì vẹo cổ: "Hứa Yên Miểu? Sao ngươi lại đột nhiên đến đây?"

Động tác rất lớn, nhưng giọng nói lại không lớn.

Hứa Yên Miểu nói với hắn: "Bệ hạ cho ta đến đây biên soạn lịch sử nhà Chu."

"Ầm --" Người kia loạng choạng, va vào cạnh bàn, cánh tay vô tình đập vào ống bút, "xoảng" một tiếng đổ xuống, bút lông rơi vãi khắp nơi.

Tiếng động lần này còn lớn hơn, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của người khác: "Sao -- Hứa Yên Miểu?!"

Tiếng kinh hô này lớn hơn nhiều so với biên tu lúc trước, lập tức khiến vài tiếng th* d*c vang lên trong đường.

Một tia sáng xuyên qua khe cửa chiếu lên mặt Hứa Yên Miểu, dường như có thể thấy sự khó hiểu.

Viên biên tu làm đổ ống bút lúc đầu lập tức như rất kích động nói: "Mọi người đều nói ngươi có dung mạo phi phàm, ta còn đang nghĩ là đẹp đến mức nào, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật."

Hứa Yên Miểu ngẩn người, sau khi phản ứng lại, mặt hơi đỏ lên: "Đa tạ đã khen."

Viên biên tu vốn chỉ tìm một cái cớ hợp lý ngẩn người, kinh nghiệm biên soạn lịch sử khiến hắn theo bản năng nghĩ: Nếu ta viết truyện cho Hứa lang, nhất định phải dùng từ -- tuyệt sắc giai nhân.

Tổng tài quan Tống Kì, người phụ trách biên soạn lịch sử, nhận thấy sự ồn ào, từ phía sau mặt lạnh đi ra, nhưng khi nhìn thấy Hứa Yên Miểu, suýt nữa thì bật cười.

Ông còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là gặp Tiểu Bạch Trạch.

Thân chính chẳng sợ bóng nghiêng, có gì phải hoảng sợ. Cho dù Tiểu Bạch Trạch không tìm ra lỗi của họ, mà hướng ánh mắt về phía người nhà, thì càng là chuyện tốt, tránh gây ra tai họa lớn.

Vì vậy, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đông đảo biên tu, ông bình tĩnh đi đến trước mặt Hứa Yên Miểu: "Hứa lang đến đây lấy sách sao? Hay là tìm người?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 302



Hứa Yên Miểu vui vẻ nói: "Bệ hạ phái ta đến biên soạn Chu sử."

"Đùng--"

Lần này không phải ống bút bị đánh đổ, mà là Tổng tài quan trực tiếp ngất xỉu, đầu đập xuống đất, phát ra tiếng động mạnh.

Hứa Yên Miểu: "!!!"

Đây là làm sao vậy?!

Hứa Yên Miểu: "Thái y! Mau mời Thái y! Đừng di chuyển ông ấy!"

Trên đường chờ Thái y đến, Hứa Yên Miểu cố ý hỏi những Biên tu khác: "Đây là vị nào?"

Sao nghe nói ta đến biên soạn sử sách, lại ngất xỉu luôn rồi?

Biên tu được hỏi cười ngượng ngùng: "Vị đó là Tổng tài quan biên soạn sử sách, xuất thân từ Quảng Bình Tống thị."

Phát hiện trên mặt Hứa Yên Miểu vẫn còn vẻ khó hiểu, Biên tu đó bèn nói rõ hơn: "Quảng Bình Tống thị, là vọng tộc Đôn Hoàng."



Hứa Yên Miểu sắp biên soạn sử sách. Lại còn là sử sách của triều đại trước.

Một ngày tốt lành

Phản ứng mạnh mẽ nhất chính là các vọng tộc trăm năm.

-- Từ khi Man tộc xâm lược Trung Nguyên, tàn sát thế gia, từ thời Chu triều bắt đầu, đã không còn những thế gia nghìn năm nữa.

Những vọng tộc có quan viên trong triều, từng người khóc lóc thảm thiết, kiên quyết phản đối Hứa Yên Miểu biên soạn sử sách, chỉ thiếu nước nói với Hoàng đế: Ngài để hắn biên soạn sử sách, ta sẽ treo cổ tự tử trước cửa cung!

Nghĩa Ô Chu thị đời trước từng có một nhà ba Thừa tướng, những lúc khác cũng liên tục có người vào triều làm quan, gia tộc vô cùng hưng thịnh, đã giàu sang mười ba đời. Đến tân triều, con cháu Chu gia hiện nay làm quan trong triều có đến bảy người, đều là tiến sĩ cập đệ.

Trong đó có hai người còn là khách quen của Vũ Anh điện.

Chưởng viện Học sĩ Hàn Lâm viện Chu Đình Huân chính là người của Nghĩa Ô Chu thị, năm nay đã bảy mươi tư tuổi, lão già râu tóc bạc phơ khóc lóc trong Vũ Anh điện: "Bệ hạ! Thần tuổi đã cao, chỉ muốn an hưởng tuổi già, không muốn biết tổ tiên của thần là có chuyện lạ hay là có chuyện phong lưu, càng không muốn biết có bao nhiêu chuyện dã sử của bọn họ là thật!"

Lão Hoàng đế mặt không đổi sắc: "Khanh, khanh phải biết, vàng thật không sợ lửa."

Chưởng viện Học sĩ nhìn ông: "Nhưng vàng thật cũng không biết, mình lén lút lăn lộn trong hầm phân, cũng không ảnh hưởng đến ai, đột nhiên lại bị đồn ầm ĩ khắp nơi."

Chưởng viện Học sĩ mặc kệ tất cả: "Hơn nữa, Bệ hạ, nói là biên soạn sử sách, kỳ thật... Ngài thật sự không phải là muốn xem náo nhiệt sao?"

"Khụ." Hoàng đế ho khan một tiếng, không hề chột dạ: "Khanh đa tâm rồi."

Chuyện này còn chưa giải quyết xong, lại có thêm một người nữa.

Đại nho Giang Nguyên Thường thị, Tả phó Đô ngự sử Thường Tại ôm một đống tranh đến, trên người còn cố ý thay quần áo giản dị hơn.

Lão Hoàng đế: "... Khanh đây là làm gì?"

Tả phó Đô ngự sử nước mắt giàn giụa: "Thần được Bệ hạ coi trọng, vẽ tranh trên tường các nha môn và cung điện của tiền triều, hậu cung, cũng như trên bình phong của các cung điện. Thần bây giờ tự biết thời gian không còn nhiều, liền chọn ra những bức tranh mình hài lòng, dâng lên cho Bệ hạ."

Lão Hoàng đế khó hiểu: "Sức khỏe của khanh vẫn luôn tốt, sao lại..."

Tả phó Đô ngự sử lau nước mắt, nhìn Lão Hoàng đế với ánh mắt u oán: "Bệ hạ, thần dù có khỏe mạnh cũng vẫn là người, da mặt không thể biến thành tường thành được. Nghĩ đến, sắp phải c.h.ế.t vì xấu hổ rồi."

Lão Hoàng đế: "... À, cái này, khanh, kỳ thật sự việc có thể không đáng sợ như khanh tưởng tượng, khanh xem, nhỡ đâu tổ tiên của khanh có công lao gì đó không ai biết thì sao?"

Tả phó Đô ngự sử hỏi ngược lại: "Bệ hạ cảm thấy, là công lao được giấu kín nhiều hơn, hay là sở thích kỳ quái nhiều hơn?"

Chỉ riêng bản triều này, từng người quan viên đều không chịu nổi bị đào sâu đâu!

Không phải chuyện kỳ quái trước kia ít, mà là những chuyện này bình thường cũng sẽ không vô duyên vô cớ lộ ra ngoài, đều bị người ta giấu kín mít!

Ai biết được, lại có thể xuất hiện một Hứa Yên Miểu a!!!

Lão Hoàng đế mặt không đỏ tim không đập: "Gia phong nhà khanh ngay thẳng, khẳng định là công lao nhiều hơn."

Tả phó Đô ngự sử: "..."

Vị quan viên thứ ba, thứ tư, thứ năm xuất thân từ vọng tộc chặn Lão Hoàng đế ở Vũ Anh điện, cũng không nói gì, chỉ khóc, khóc lớn, thỉnh thoảng xen lẫn hai câu --
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 303



"Bệ hạ, biên soạn sử sách đại khái là được rồi!"

"Bệ hạ! Thần không thể đồng ý quyết định có lỗi với tổ tông như vậy a!"

Ngoài những người khóc lóc trước điện, càng nhiều quan viên sau khi nhận được tin tức, liền tối sầm mặt mũi, ngất xỉu ngay tại nha môn.

Đồng liêu của bọn họ dìu bọn họ đến trường kỷ, lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: "May quá may quá."

May mà chúng ta là xuất thân từ nông dân, cùng Bệ hạ khai quốc. Tổ tiên đời trước tra không thấy người.

Không phải bọn họ nói, chuyện này của Bệ hạ... làm thật sự rất thất đức, thật sự không trách được các đại thần làm ầm ĩ!



Văn Hoa đường.

Hứa Yên Miểu ngơ ngác: "Quảng Bình Tống thị... làm sao vậy?"

Biên tu biết sự thật không thể nói, liếc nhìn cấp trên nằm trên đất, trong lòng vô cùng áy náy: "Đôn Hoàng có rất nhiều tranh tường, tranh tường ghi chép lịch sử, Tống Tổng tài quan từ nhỏ đã được tiếp xúc, có chấp niệm rất lớn với việc biên soạn sử sách, vẫn luôn muốn biên soạn ra một bộ sử sách được mọi người khen ngợi. Sử sách này của chúng ta đã biên soạn được mười năm rồi, ngươi đột nhiên đến, ông ấy e là hiểu lầm, tưởng Bệ hạ muốn để ngươi thay thế vị trí của ông ấy, liền không chịu nổi đả kích này."

Hứa Yên Miểu bừng tỉnh đại ngộ.

[Đây chính là điều cấm kỵ nhất trong văn phòng -- nhảy dù sao!]

Dưới đất, ngón tay của Tổng tài quan co giật hai cái, hình như trong lúc hôn mê cũng nghe thấy lời nói dối của Biên tu đó, hận không thể nhảy dựng lên đánh y hai cái.

"Nhưng Hứa lang ngươi yên tâm, chúng ta đều rất hoan nghênh đồng liêu mới. Ngươi không biết đâu, biên soạn sử sách rất rườm rà, người càng nhiều càng tốt."

Biên tu đó còn nhiệt tình hơn lúc trước -- dù sao tổ tiên ba đời nhà y đều là nông dân nghèo. Hứa Yên Miểu đến chỉ là để biên soạn sử sách, không gây hại được gì đến y, còn có thể lấy được sử liệu trực tiếp.

"Mau đến đây! Mau ngồi đi!"

Mau giúp chúng ta kiểm tra bổ sung đi! Thuận tiện còn có thể xem náo nhiệt!

Một Biên tu khác lập tức bê đến một chồng bản thảo: "Hứa lang! Chúng ta bắt đầu từ sử ký của tướng soái trước nhé!"

Đương nhiên, trước khi bắt đầu biên soạn sử sách, các Biên tu quyết định huấn luyện đặc biệt cho Hứa Yên Miểu.

"Nào, Hứa lang, ta hỏi ngươi, ngươi là Sử quan, phải ghi chép một sự việc: Hoàng đế có được một con ngựa khó thuần, ba năm trôi qua ngựa vẫn hung dữ, tướng quân giúp ngài thuần phục ngựa, chỉ trong vòng trăm ngày đã khiến ngựa ngoan ngoãn, Hoàng đế hỏi y làm thế nào, y nói: Để ngựa chịu khát rồi huấn luyện, sẽ nghe theo sự sai khiến của con người."

Hứa Yên Miểu suy nghĩ một chút, bắt đầu viết.

-- Sau hai năm rèn luyện trong môi trường làm việc, hắn đã có thể sử dụng văn ngôn tương đối thành thạo.

"*Thượng đắc liệt mã, tam niên bất đắc thừa. Tướng quân hiến ngôn: Bách nhật khả lệnh kỳ thuần phục. Toại sử chi. Quả đắc, thượng vấn kỳ do. Viết: Sử mã cửu khát tắc tòng nhân."

(*"Hoàng thượng được tặng một con ngựa khó thuần, ba năm không ai cưỡi được. Vị tướng quân dâng lời: Trăm ngày có thể khiến nó thuần phục. (Hoàng thượng) bèn để ông ta thử. Quả nhiên thành công, Hoàng thượng hỏi nguyên do.")

Biên tu xem xong, rất kinh ngạc: "Hứa lang mới bắt đầu biên soạn sử sách, đã nắm được tinh túy rồi! Không sai, ghi chép lịch sử càng ngắn gọn càng tốt, 'Thượng đắc liệt mã, tam niên bất đắc thừa', câu này đã đủ vượt qua chín phần Sử quan!"

Hứa Yên Miểu ánh mắt sáng ngời: "Đa tạ Biên tu!"

Một ngày tốt lành

Biên tu đó ngẩn ra: "Ngươi cảm ơn ta làm gì?"

Hứa Yên Miểu cười ngượng ngùng: "Trước đó ta nghe Biên tu nói các ngươi đã biên soạn tiền triều sử mười năm rồi, liền sợ sự xuất hiện của ta sẽ làm phiền các ngươi."

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Biên tu đó, lại nổi lên gợn sóng không nhìn thấy. Y nhìn Hứa Yên Miểu thật sâu, vốn tưởng rằng Bạch Trạch này đến làm linh vật, cung cấp chính sử là được rồi, còn sử sách, biên soạn đại khái là được rồi, dù sao cũng không phải trông cậy vào hắn làm việc này.

Nhưng lúc này, Biên tu cầm bút, viết một câu lên giấy: "Ngươi xem thử."

Hứa Yên Miểu nhìn qua, liền thấy chữ y viết bên dưới, là câu: Thượng đắc liệt mã, tam niên bất đắc thừa. Tướng quân văn chi, dĩ khát phục mã, giải thượng sầu.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 304



Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên.

Hắn đã hiểu!



Lão Hoàng đế bước vào Tiêu phòng điện, Đậu Hoàng hậu giật cả mình: "Sao lại nhếch nhác thế này!"

Sao râu ria lại rối bời thế kia! Quần áo cũng nhăn nhúm rồi!

Lão Hoàng đế mắng: "Lũ thất phu! Đều là lũ thất phu!"

Sau đó tức giận kể lại cho Đậu Hoàng hậu nghe chuyện vừa rồi của mình: "Bọn họ từng người đòi treo cổ tự tử cũng không tính, còn dùng lời nói vây công trẫm! Còn giật râu rồng của trẫm! Trẫm không muốn so đo với bọn họ, trẫm muốn đi, họ còn giữ lại không cho trẫm đi!"

-- Tức giận đến mức xưng "trẫm" luôn rồi.

Đậu Hoàng hậu: "..."

Đã chọc giận các đại thần đến mức ra tay giữ Hoàng đế lại không cho ông đi rồi... Đặc biệt là vị Hoàng đế tính tình nóng nảy như ngũ lang nhà nàng...

"Ngũ lang, chàng nói thật cho ta biết." Sắc mặt Đậu Hoàng hậu nghiêm túc hẳn lên: "Chàng sẽ không phải là trong lúc tức giận đi đào mồ mả tổ tiên của đại thần chứ?"

Nàng vốn là nói điều nghiêm trọng nhất, không ngờ người đối diện lại im lặng một cách kỳ lạ.

"... Chàng?" Giọng Đậu Hoàng hậu không được vững.

Lão Hoàng đế ho khan một tiếng: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, nhẹ hơn một chút... Cũng không phải, nhẹ hơn một chút... Ờ, tóm lại là nhẹ hơn."

Nếu không phải thật sự chột dạ, ông cũng sẽ không chỉ mắng mấy câu trước mặt vợ mình rằng lũ người thô lỗ này đừng quá đáng.

-- Sớm đã sai người lôi ra ngoài đánh đòn rồi.

Đậu Hoàng hậu: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lão Hoàng đế đảo mắt: "Để Hứa Yên Miểu biên soạn Chu sử."

Đậu Hoàng hậu: "..."

Việc này cũng chẳng khác gì đào mồ mả tổ tiên nhà người ta. Thật sự không trách được các đại thần tức giận trong lúc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.

Nhưng nhìn bộ râu bị giật rối tung trên cằm của phu quân, Đậu Hoàng hậu vẫn không nhịn được cười thành tiếng.

Lão Hoàng đế: "Muội muội! Nàng lại không giúp ta!"

Đậu Hoàng hậu vui vẻ nói: "Chàng a, đại thần cũng không phải làm bằng đất sét, thất phu nhất nộ... May mà chỉ là giật râu, kéo quần áo không cho chàng đi."

Lão Hoàng đế ngạo nghễ nói: "Chỉ bằng bọn họ? Còn muốn m.á.u b.ắ.n năm bước? Cùng lên cũng không đủ cho ta đánh. Lần này ta là thấy bọn họ khóc quá khó coi, nên nhường bọn họ -- chỉ bằng mấy lão già đó, ta hơi dùng sức một chút, bọn họ sẽ ngã xuống đất ngay."

Đậu Hoàng hậu vừa buồn cười vừa tức giận.

Chàng, một Hoàng đế hơn sáu mươi tuổi tự mình ra tay đánh một đám đại thần sáu bảy mươi tuổi, truyền ra ngoài nghe hay lắm sao?

Lại nghĩ đến chuyện biên soạn sử sách, hơi lo lắng.

"Chàng nói xem, chàng sắp xếp cho Yên Miểu hài tử đó đi biên soạn sử sách? Hắn còn quá trẻ, những Biên tu đó tuy sẽ không bắt nạt nó, cô lập hắn, nhưng e là cũng sẽ không tôn trọng hắn lắm. Bây giờ để nó biên soạn sử sách, có phải là quá nhanh không? Hắn còn chưa cập quan."

Một ngày tốt lành

Nói đến chuyện này, Lão Hoàng đế liền rạng rỡ hẳn lên: "Muội muội, đây chính là quyết định đúng đắn nhất mà ta từng làm! Hứa Yên Miểu người này, chính là lười, phải ép buộc mới chịu đi, như chuyện bó chân này, ai có thể nghĩ đến hắn lại có thể nghĩ ra cách bịa đặt, khiến các sĩ tử phản bác và chỉ trích chuyện bó chân chứ. Ta để hắn biên soạn sử sách, cũng là muốn hắn vận động một chút, nghe nói mỗi lần nghỉ hắn đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, mới mười chín tuổi đã lười biếng như vậy còn ra thể thống gì!"

Đậu Hoàng hậu: "..."

Có đôi khi, nàng cũng muốn vị phu quân này của mình làm người một chút. Người ta làm việc vất vả chín ngày, ngày thứ mười muốn nghỉ ngơi một chút, rất bình thường mà.

Lão Hoàng đế không chú ý đến vẻ mặt khó coi của muội muội, tiếp tục nói: "Còn về việc Hứa Yên Miểu có chịu đựng được áp lực hay không..."

Ông cười cười: "Đứa nhỏ này tuy rằng luôn làm loạn, lời nói trong lòng lại khiến người ta tức chết, nhưng hắn có lòng nhân từ, sống rất thấu đáo, cá cược đi muội muội, những Biên tu đó sẽ không làm khó nó, còn Tổng tài quan..."

Chưa nói xong, có Cẩm y vệ đến bẩm báo: "Bệ hạ, Tống Tổng tài quan ngất xỉu rồi."

Lão Hoàng đế chớp mắt, không nói gì.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 305



Một lát sau, dưới ánh mắt bất mãn của Đậu Hoàng hậu, ông phá lên cười: "Người này cũng quá yếu đuối ha ha ha ha ha ha--"



Tống Tổng tài quan được Thái y dùng châm cứu cứu tỉnh lại không hề biết kẻ gây tội còn chê bai ông yếu đuối, nếu không nói không chừng sẽ ngất xỉu thêm lần nữa.

Nhưng, cho dù không biết chuyện bên phía Hoàng đế...

Một ngày tốt lành

[Nhiều bản thảo quá, sử ký tướng soái bắt đầu xem từ ai đây?]

[Đúng rồi! Vừa rồi tiểu ca tốt bụng kia nói gì nhỉ... Quảng Bình Tống thị? Bắt đầu từ đây đi!]

"Đùng--"

Hứa Yên Miểu nhìn qua, trong lòng có cảm giác kỳ lạ khó tả.

[Ê? Đây là vừa tỉnh lại đã ngất xỉu tiếp sao?]

Thái y bắt mạch, bình tĩnh nói với những người khác: "Không sao, tức giận công tâm, châm cứu hai mũi là được."

Tống Tổng tài quan tỉnh lại lần nữa vô cùng căm ghét y thuật cao siêu của Thái y.

Đặc biệt là khi ông nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu: [Không phải chứ... Tính khí lớn như vậy sao? Nhìn thấy ta lại ngất xỉu? Ta phải nói với ông ấy như thế nào đây, Lão Hoàng đế chỉ để ta đến biên soạn sử sách, không bổ nhiệm ta làm Tổng tài quan gì cả.] lúc lảo đảo, Thái y nhanh tay lẹ mắt châm một mũi, ông thế nào cũng không ngất xỉu được.

Ai! Ai nói với Hứa Yên Miểu, nói ông là vì sợ Hứa Yên Miểu cướp vị trí của ông nên mới ngất xỉu!

"Ta khi nào--"

Lời nói đến bên miệng, Tổng tài quan nhớ ra đó là tiếng lòng, nghiến răng nghiến lợi chuyển hướng: "Ngất xỉu?"

Liền có người đến đỡ ông ngồi xuống, kể lại tình hình cẩn thận, Tống Tổng tài quan nghe mà không để tâm, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về phía Hứa Yên Miểu.

[Quảng Bình Tống thị... bắt đầu từ đâu đây?]

[Ta xem xem, lật đến đâu thì xem đến đó.]

[Sử ký tướng soái... Hừ! Lật một cái liền lật đến lão tổ tông sáng lập ra Quảng Bình Tống thị a!]

Tống Tổng tài quan hồi tưởng lại, liền lạc quan hẳn lên.

Lão tổ tông của Quảng Bình Tống thị là con rể của Hồi Hột khả hãn, đương nhiên, là người Hán chính gốc, khi Chu Thế tổ khởi binh dẹp loạn, đã khuyên nhạc phụ của mình dẫn bộ tộc Hồi Hột thần phục Chu Thế tổ, sau đó khi đánh thiên hạ, công lao đứng đầu các công thần!

Một vị anh hùng như vậy tuy thân ở Hồi Hột nhưng lại hướng về Trung Nguyên! Cho dù có làm ra chuyện gì kỳ lạ, cũng sẽ bị khen là không câu nệ tiểu tiết chứ!

[Hừ, cái này cũng chẳng khác gì sao chổi.]

[Tuy rằng cũng không phải cố ý của ông ấy.]

Ý chí vốn định im lặng của Tống Tổng tài quan gần như sụp đổ.

Hứa Yên Miểu! Ngươi đừng quá đáng! Lão tổ tông nhà ta chỗ nào xui xẻo!

Người bên cạnh giữ chặt ông, bịt miệng ông lại.

"Bình tĩnh bình tĩnh! Nghe tiếp đi! Nhỡ đâu có ẩn tình thì sao!"

Tống Tổng tài quan khinh thường.

Có thể có ẩn tình gì...

[Ông ấy đi ngang qua Cự Lộc, đến thăm người bạn bị giáng chức, hai người lâu ngày không gặp, uống rượu một trận, vị lão tổ tông này không việc gì, bạn của ông ấy vì bụng đói uống rượu nóng, c.h.ế.t đột ngột.]

Tống Tổng tài quan càng khinh thường hơn.

Người bạn kia tự mình không chú ý, liên quan gì đến lão tổ tông nhà ông!

[Ông ấy hẹn đại thi hào Mạnh Bạch ra ngoài, leo núi lên đến chỗ cao, trời đổ mưa to, hai người trú mưa, buồn chán liền thi nhau đối thơ, đối đến hứng khởi, ông ấy ném ô đi, thể hiện sự phóng khoáng, đúng lúc đó, sét đánh xuống, đánh c.h.ế.t đại thi hào.]

[Cái này cũng xui xẻo thật, núi phía Bắc không có nhiều cây cối cao, còn cố ý làm màu mang theo một cái ô bằng đồng, lại còn muốn c.h.ế.t giơ ô lên cao giữa trời mưa gió, dang hai tay ra, không bị sét đánh mới lạ.]

Tổng tài quan họ Tống điên cuồng gật đầu.

Đúng đúng! Là trùng hợp! Mới không phải tổ tông nhà hắn xui xẻo!

[Haizz, vốn dĩ Chu Thế Tổ cho hắn làm chủ khảo võ cử, hai ngày đó hắn bụng không thoải mái, liền từ chối. Vậy mà xui xẻo, người thay thế hắn, bị thí sinh võ cử vô tình một mũi tên xuyên cổ họng. Sau đó điều tra rất nhiều lần, thí sinh đó thật sự là b.ắ.n cung rất kém.]

Tổng tài quan họ Tống: "..."

Cái này...

Trùng hợp! Đều là trùng hợp!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 306



Người bạn kia là năm thứ năm sau khi Chu triều khai quốc mới xảy ra chuyện!

Nhà thơ kia là năm thứ bảy sau khi Chu triều khai quốc mới xảy ra chuyện, hơn nữa còn là ngày mưa bão hiếm gặp trong tháng chạp, chuyện này có thể trách tổ tông nhà hắn sao! Còn chuyện chủ khảo nữa... Hai ngày đó đau bụng cũng không phải hắn biết trước tương lai a! Hơn nữa chuyện đó xảy ra vào năm thứ hai mươi hai sau khi khai quốc, là mười lăm năm sau "ngày mưa bão", cách nhau nhiều năm như vậy, cũng có thể tính sao?

Các quan viên khác: "..."

Lặng lẽ nhìn tổng tài quan họ Tống.

Kỳ thật, những chuyện này nếu được ghi trong liệt truyện cá nhân của "nạn nhân", có thể sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng Hứa Yên Miểu liệt kê ra như vậy, liền rất kỳ quặc.

Mỗi lần nạn nhân chết, bên cạnh đều có vị tổ tông kia, hoặc là có quan hệ với tổ tông kia. Tuy rằng mấy năm mới xuất hiện một lần, tuy rằng phần lớn là trùng hợp, nhưng, cũng quá tà môn...

Vội vàng cẩn thận lùi về sau mấy bước, tránh xa tổng tài quan họ Tống.

Cái này... ai biết thứ này có di truyền theo huyết thống hay không, đúng không?

[Ha! Đợi đã! Dã sử về tổ tông nhà Quảng Bình Tống thị này, cư nhiên là thật sao?!]

Các quan viên khác: "!!!"

Dã sử gì!

Ngươi nói hắn vì trước khi lên triều uống quá nhiều rượu không thể đi tiểu, dẫn đến vỡ bàng quang mà chết?

Hay là hắn sở dĩ phát tài, là vì khi còn nhỏ rơi vào mộ của Sở Thái Tổ, lấy đi bộ xương của Sở Thái Tổ rồi sơn thành màu tím vàng ngày nào cũng ôm ngủ, hấp thụ tử khí của Sở Thái Tổ, sau đó mới có địa vị cao?

Đợi đã! Chẳng lẽ lời đồn đãi hoang đường kia là thật sao?!

Trước Đại Hạ là Đại Chu, trước Đại Chu là Đại Sở, trước Đại Sở là Đại Lương.

Một ngày tốt lành

Lương Thái Tổ là *người khắc bạc quả ân, đa nghi với trung thần, giam cầm bọn họ, xử tử bọn họ, sau đó Lương Thái Tổ đầu thai thành Sở Mạt Đế, một trong những trung thần đầu thai thành vị tổ tông kia của Quảng Bình Tống thị, đi theo Chu Thế Tổ diệt Đại Sở, còn đề nghị với Chu Thế Tổ để Sở Mạt Đế làm thường dân, cả đời bị giam cầm trong một cái sân nhỏ hẹp, sau đó mỗi ngày bị trung thần đầu thai như thế này như thế này, như thế kia như thế kia?

(*"Người khắc bạc quả ân" (刻薄寡恩) chỉ người bạc bẽo, cay nghiệt và ít ơn. Họ đối xử với người khác một cách hà khắc, không biết điều, không nhớ ơn nghĩa mà người khác đã từng giúp đỡ mình.”

Tổng tài quan họ Tống bên cạnh môi hơi run rẩy, mắt trợn trắng, vậy mà không ngất xỉu.

[Ta thật sự không ngờ tới...]

Lời nói trong lòng của Hứa lang tràn đầy kinh ngạc.

[Dã sử nói tổ tông nhà Tống thị này là thái giám, cư nhiên là thật sao?!]

A... không phải ba chuyện dã sử mà bọn họ nghĩ nha.

Các quan viên vô cùng tiếc nuối.

Tuy rằng một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử kỳ thật là thái giám, cũng rất khiến người ta kinh ngạc, nhưng đâu có thú vị bằng vỡ bàng quang, bộ xương tử khí bao phủ và đầu thai giam cầm hoàng đế phụ bạc...

Đợi đã!

Các quan viên khác: "!!!!!"

Tổ tông nhà Quảng Bình Tống thị là thái giám, vậy Quảng Bình Tống thị từ đâu mà có?!

Hít --

Đội nón xanh?

Hay là hậu nhân nhận nhầm tổ tông?

Nếu là nói chuyện này, chúng ta liền hứng thú!

Tổng tài quan họ Tống sau khi hết khiếp sợ, phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng như gan heo.

Chuyện hoang đường!

Thật sự là chuyện hoang đường!

Từ bức chân dung được lưu truyền trong gia tộc mà xem, bọn họ đời đời đều là mặt tròn, mũi cao, môi dày, trong bức chân dung có thể nhìn ra năm sáu phần giống nhau, cho nên, con của tổ tông tuyệt đối không thể là con nuôi!

[Vào cung làm thái giám vào những năm cuối triều đại cũng thật thảm.]

[Nhưng mà, đều là thái giám rồi, gia tộc từ đâu mà có? Chung quy không thể là những năm cuối triều đại kiểm tra không nghiêm ngặt, hắn không bị tịnh thân?]

[Vậy cũng không đúng! Người những năm cuối triều đại làm sao biết mình sống ở những năm cuối triều đại, Hoàng đế chính là vì ngu đần vô năng lại thích hưởng lạc, mới càng đặt tinh lực vào hậu cung, đối với thái giám loại người ngày đêm ở chung với phi tần của mình, càng nên kiểm tra kỹ càng chứ!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 307



[Hơn nữa, một thái giám, sao lại có gia tộc lớn như vậy?]

Hốc mắt của tổng tài quan họ Tống đều ươn ướt.

Đúng vậy!

Chính là như vậy!

Những người nói tổ tông ông là thái giám, nhất định là ghen tị với công tích của tổ tông ông! Không bịa đặt được chuyện khác, chỉ có thể vu oan ông là hoạn quan!

Hứa Yên Miểu nhất định là nhìn lầm rồi!

Tổ tông ông chính là nam nhi chân chính!

[Chết tiệt! Thật sự bị tịnh thân rồi! Không còn nghi ngờ gì nữa!]

Bên ngoài, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ đột nhiên trừng lớn mắt.

Chẳng lẽ... đây là kỳ tích y học nào đó sao?!

Một ngày tốt lành

Nếu đại phu thật sự có bản lĩnh này, Hoàng đế làm sao còn yên tâm dùng hoạn quan trong cung nữa.

Nhưng mà, nghĩ theo một hướng khác, thứ đó cắt rồi còn có thể chữa lại, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc có con, y thuật cao minh như vậy, bệnh chân của Thái tử có phải là có thể chữa khỏi không?

Tổng tài quan họ Tống không nghĩ đến phương diện y thuật, trong đầu ông hiện lên một ý nghĩ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Chẳng lẽ... thật sự là thái giám nhận con nuôi?

Vậy không đúng ây!

Thứ nhất! Tổ tông nhà ông có râu! Tuy rằng chỉ có mười mấy sợi, nhưng cũng có a! Trong bức chân dung rõ ràng vẽ rồi! Trong sử sách cũng ghi rõ ràng rồi!

Thứ hai! Hồi Hột khả hãn có thể dung thứ con rể mình là thái giám sao?!

Hoang đường! Quá hoang đường!

Tuyệt đối không thể!

[Oa! Thì ra còn có thể như vậy sao?!]

Hứa Yên Miểu vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trong nháy mắt, thân thể càng thêm thẳng tắp.

[Tự mình mọc lại!]

[Ông ta cư nhiên là hoàn toàn dựa vào bản thân mà mọc lại! Không uống thuốc, cũng không tập luyện bấm huyệt gì!]

Cơ thể tổng tài quan họ Tống bỗng cứng đờ, lại từ từ thả lỏng, môi khẽ mấp máy: "Tốt... tốt quá..."

Xem ra bọn họ thật sự là huyết mạch của tổ tông.

Hơn nữa quyết định, quay đầu liền bịa cho tổ tông nhà mình một câu chuyện kiểu như thiên thần hạ phàm kim cương chuyển thế.

Ngươi xem! Bị tịnh thân rồi còn có thể tự mình khôi phục, đây chắc chắn không phải người nha!

-- Bất kể có phải hay không, hôm nay ông làm chủ, xin lỗi tổ tông.

À đúng rồi! Không thể quên, nhất định phải nói là chuyển thế tinh quân báo đáp chân long, nếu không đại thần là thiên thần, chẳng phải là hơn Hoàng đế một bậc sao?

Tổng tài quan họ Tống lập kế hoạch rất nghiêm túc, bên ngoài, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, não bổ rất nhiều thứ về chuyện thái giám khôi phục, não bổ đến mức sởn gai ốc.

Nếu thái giám sau khi tịnh thân có thể tự nhiên khỏi, vậy nhỡ đâu có một hai tên không dan díu với cung nữ, mà lại câu kết với phi tần -- Bệ hạ không để ý nón xanh mà Thái tôn đội cho ông, đó là vì làm ra chuyện này là đứa cháu do chính tay ông nuôi lớn a!

Nhưng thái giám thì tính là cái gì!

Hứa lang a Hứa lang, ngươi không biết ngươi vừa nói như vậy, sau này những thái giám kia e là ngày nào cũng phải chịu kiểm tra!

Thậm chí nếu có chút manh mối, bất kể thật giả, Bệ hạ đều có thể đại thanh tẩy một phen.

Giây tiếp theo, Hứa lang cảm khái: [Từ xưa đến nay, có lẽ chỉ có một trường hợp này thôi!]

Chỉ huy sứ Cẩm y vệ: "..."

Ồ, lo lắng vô ích rồi.

Chỉ là vị tổ tông nhà họ Tống kia thiên phú dị bẩm mà thôi, những thái giám khác không có bản lĩnh đó.

"Vậy không đúng!" Có vị biên tu phụ trách chỉnh lý liệt truyện của vị tổ tông nhà họ Tống này, hạ giọng thảo luận với mọi người xung quanh: "Nếu đã vào cung, sau này hắn làm sao xuất hiện ở Hồi Hột?"

Ngươi là một thái giám, muốn trốn khỏi cung cũng không dễ dàng đúng không?

[Hừ! Vị đại ca này cũng thật gan dạ! Phát hiện thứ đó của mình có thể dùng lại được, cư nhiên trực tiếp nói cho Hoàng đế biết! Cũng thật không sợ bị Hoàng đế nghi ngờ ngươi đội nón xanh cho ông ta, không nói hai lời liền g.i.ế.c ngươi.]

Hứa Yên Miểu quả thực bội phục.

Hắn thừa nhận nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không dám nói thật với Hoàng đế. Dù sao người bình thường cũng sẽ không b**n th** đến mức c** q**n thái giám ra xem thử thứ đó, có thể qua ngày nào hay ngày đó.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 308



Tổng tài quan họ Tống: "..."

Đau... đau bụng...

Ông ôm bụng, trên mặt quả thực có chút nhăn nhó.

Suýt chút nữa... thật sự suýt chút nữa ông đã không thể được sinh ra trên thế giới này.

Đây chính là trực tiếp đi gặp Hoàng đế a!

Tổ tông của ta ơi! Loại sinh vật như Hoàng đế rất có khả năng thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót đấy!

[Chết tiệt! Hoàng đế sau khi nghe xong, cho thái y kiểm tra một lần, liền thả hắn ra khỏi cung! Còn khen thưởng sự thành thật của hắn, ban thưởng hắn một bộ trường bào, trăm thước vải! Thời đó vải được coi như tiền.]

[Người thật tốt a.]

Các quan viên khác cũng cảm khái theo: Đúng vậy, vị Hoàng đế này thật tốt.

Biên tu viết sử về đế vương đã ghi nhớ chuyện này trong đầu, dự định quay đầu liền thêm vào bản kỷ của Sở Thần Tông (Sở Mạt Đế).

Còn cười nói với đồng liêu: "Ta vốn còn lo lắng bản kỷ của Sở Thần Tông có phải là quá mỏng hay không, cả đời hắn không có công lao gì, đắm chìm trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thơ ca nhạc phú, nhưng cũng không làm chuyện ác gì, thế nhưng triều Sở lúc đó đã mục nát, hắn vô năng chính là sai lầm -- cũng vì vậy, hắn không có chuyện gì đáng để ghi chép. Bây giờ, may mà có Hứa Yên Miểu."

Một đồng liêu khác do dự nói: "Nhưng 《Thần Tông thực lục》, 《Thần Tông kỷ sự》, 《Hậu Sở thư》 đều không ghi chép chuyện này, 《Thông sử》 của bản triều ghi lại, sau này có phải sẽ bị người đời sau nghi ngờ là chúng ta bịa đặt hay không?"

Đây quả thật là một vấn đề.

Vị biên tu lúc nãy lại cười đầy ẩn ý: "Ngươi thật sự là người cổ hủ. 《Thông sử》 có thể viết, lại ghi chú thêm là từ dã sử do Quảng Bình Tống thị ghi chép là được -- ta không tin, biết được tổ tông nhà mình có trải nghiệm "kỳ lạ thần dị" như vậy, bọn họ sẽ không muốn khoe khoang vài câu."

[Ây da! Khó trách người khác đều không biết chuyện này, tội lỗi tội lỗi, chuyện này không thể viết vào sử sách. Vị tổ tông kia không muốn để lộ chuyện mình từng làm thái giám, mới cải trang, ngay cả tên cũng đổi, chạy đến Hồi Hột, cho nên sau này mới được Hồi Hột khả hãn coi trọng, gả con gái cho.]

[Hắn cải trang kỹ lưỡng như vậy, ta cũng không có chứng cứ chứng minh đây không phải dã sử a!]

Xoẹt xoẹt xoẹt --

Không ít người quay đầu nhìn tổng tài quan họ Tống, muốn xem hắn làm sao bây giờ.

Tổng tài quan họ Tống chỉ do dự một hơi thở, lập tức quyết định: Từ hôm nay trở đi! Quảng Bình Tống thị bọn họ thật sự là vì tranh vẽ trên vách đá ở Đôn Hoàng, mới có hứng thú vô cùng với việc ghi chép lịch sử, mỗi một đời đều sẽ có ba hai người ghi chép lịch sử trong dân gian!

-- Cho nên, nhà bọn họ thật sự có một quyển dã sử, vừa vặn ghi lại chuyện tổ tông sau khi say rượu kể lại quá khứ cho con trai!

Tối nay ông sẽ làm ra quyển dã sử này! Đại công vô tư dâng lên cho Bệ hạ!

Xin lỗi, tổ tông!



Chuyện này ngầm lan truyền ra ngoài.

Những đại thần thế gia lúc nãy còn đang khóc lóc om sòm: "?!"

Thì ra thật sự có chuyện tốt bị giấu kín sao?!

-- Có thể đối với tổ tông mà nói không tính là chuyện tốt, nhưng đối với bọn họ mà nói, là chuyện tốt!

Các thế gia đều có quan hệ thông gia với nhau, những đại thần này nói đúng ra cũng có thể gọi nhau là họ hàng, tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt giao nhau, muốn nói lại thôi:

Cho nên, có nên đánh cược một lần không?

Có quan viên vỗ bàn đứng dậy: "Chuyện này vốn đã là kết cục đã định, thò đầu ra cũng chết! Rụt đầu lại cũng chết! Hơn nữa, đây nói không chừng là một cơ hội, làm thôi!" Nói xong, liền đi đến Văn Hoa điện!

Các đại thần khác cố gắng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Một ngày tốt lành

Hắn nói không sai, thò đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng c.h.ế.t -- vậy thì xem vị đồng liêu này c.h.ế.t có đau không đã!



Vị đồng liêu này là người của Xuyên Sa Kiều thị, hiện giờ làm Thái tử Thiện sự, chánh tam phẩm.

Đến cửa Văn Hoa điện, liền phát hiện tổng tài quan họ Tống đã sớm thay đổi tâm trạng, vây quanh Hứa Yên Miểu, vô cùng nhiệt tình.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 309



"Hứa lang, ngươi nói thật sao? Bệ hạ không định để ngươi thay thế vị trí của ta?"

"Ừm, đang xem gì vậy? Ồ! Sử bút ghi chép về gia tổ. Đáng tiếc, lại không biết bên trong cái nào là thật, cái nào là giả."

"Nếu không biết thật giả, sử quan phải làm là chọn lời hay ý đẹp, bỏ đi những điều kỳ quái. Hơn nữa không thể dùng sở thích của bản thân để đánh giá những sự tích nào có thể dùng. Cho dù là nghe đồn, chưa có sách vở chứng thực, cũng nên ghi lại trong sử bút."

"Ví dụ như chuyện tổ tông nhà ta đầu thai..."

Nói đến đây, tổng tài quan họ Tống dừng lại, xoa chỗ đang đau bụng: "Tuy rằng trong chính sử chuyện đầu thai, tường thụy, giấc mơ thường xuyên xuất hiện, nhưng đều là nghe được từ miệng đế vương tướng lĩnh, cho nên mới ghi vào sử sách. Còn nói tổ tông nhà ta là trung thần của Thái Tổ đầu thai, phần lớn là lời đồn đãi hoang đường trong dân gian, trong nhà không có cách nói này, cho nên được quy vào "kỳ quái"."

Hứa Yên Miểu chăm chú lắng nghe, tiếp thu những kinh nghiệm công việc này.

-- Sinh viên đại học chỉ là ngây thơ, chứ không phải không biết điều. Trong công việc có tiền bối nguyện ý chỉ dạy kinh nghiệm cho mình, vậy thật sự là gặp được thần tiên!

Tiền bối chuyển chủ đề, giống như đang nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Thế nhưng, nửa phần sau, gia tổ có quan hệ bất chính với Sở Thần Tông hay không..."

[Đương nhiên là không có quan hệ gì rồi! Quả nhiên từ xưa đến nay tin tức đào sắc luôn thu hút sự chú ý nhất -- đương nhiên, ta cũng vậy, tội lỗi tội lỗi.]

[Hơn nữa, vì Sở Thần Tông năm đó không g.i.ế.c hắn, hắn còn đặc biệt âm thầm cầu xin Chu Thế Tổ để Sở Thần Tông làm thường dân tự do tự tại, Chu Thế Tổ cũng đồng ý -- Hít, nói như vậy, không có lửa làm sao có khói, chẳng lẽ chuyện này vô tình bị tiết lộ một chút, truyền tới truyền lui, liền truyền thành dã sử hoang đường như vậy sao?]

Cảm ơn ngươi nhiều lắm Hứa lang! Ngươi thật sự là người tốt!

Tổng tài quan họ Tống không chút do dự, tiếp lời vừa rồi, nói rất bình thường: "Đây đương nhiên là chuyện hoang đường."

[Phụt--]

Tổng tài quan họ Tống nghi ngờ liếc nhìn Hứa Yên Miểu, vẻ mặt đối phương không có gì khác thường, nếu không phải rõ ràng nghe được tiếng lòng, hắn căn bản không nhìn ra đối phương đang lén cười trong lòng.

Kỳ lạ, lời hắn vừa nói có gì buồn cười sao?

Một ngày tốt lành

Tổng tài quan họ Tống nghĩ mãi cũng không hiểu, mang theo nghi hoặc trong lòng tiếp tục nói: "Tống thị có gia phả ghi chép, vừa vặn ghi lại nội tình bên trong. Chốc nữa ta sẽ dâng gia phả lên cho Bệ hạ, dùng để biên soạn lịch sử Chu triều."

[Oa! Quảng Bình Tống thị cư nhiên có gia phả! Vậy bọn họ thật may mắn, ít nhất có thể tránh được rất nhiều dã sử, không giống như Kiều gia của Thái tử Thiện sự, năm đó lúc chiến loạn một trận hỏa hoạn, rất nhiều sách đều bị thiêu hủy, nói không chừng trong đó có gia phả.]

[Ê, đợi đã, nếu là như vậy, vậy chiến tích hiển hách đánh đâu thắng đó trên triều đình của tổ tông nhà bọn họ chẳng phải là không còn nữa sao?]

Thái tử Thiện sự đứng ngoài cửa lau mồ hôi nóng do vội vàng chạy tới, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt vì kích động.

Xem! Hắn đã nói, đây là một cơ hội!

Sửa sang lại quần áo, Thái tử Thiện sự lộ ra nụ cười đắc ý, dưới ánh mắt ghen tị của các đồng liêu khác, bước vào Văn Hoa điện.

[Đáng tiếc quá. Kiều đại học sĩ năm đó trên triều đình, nhìn đối thủ chính trị của mình, vị Công bộ Thị lang mặt đầy nếp nhăn, nói thẳng một câu: "Ngài khi công kích người khác bằng lời nói, khí phách như chim ưng, sau khi tranh luận với ngài, ta phải đối mặt với những đối thủ chính trị như gà con thế nào đây." Công bộ Thị lang há miệng ba lần, vậy mà không nói ra được một lời nào, xấu hổ quay người trốn vào hàng ngũ quan viên.]

[Công bộ Thị lang bị đồng liêu gọi là chim ưng huynh đệ suốt ba năm hahahahaha! Ngày đầu tiên hắn bị nói là khí phách, sau khi tan triều, giày cũng bị cạy thủng hahahahaha!]

Thái tử Thiện sự loạng choạng chân, trán "bịch" một tiếng đập vào cửa.

Đồng tử hắn rung chuyển.
 
Back
Top Bottom