[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
Vấn Hạ - Bạch Đầu Ông
40. Thu
40. Thu
Vì vụ án của Hồ Tinh Tinh, Vấn Hạ đã lục tung cả hồ sơ của những vụ trước đó.
Đến khi hoàn thành, thời gian ở góc dưới cùng bên phải màn hình đã nhảy sang mười giờ tối.Tòa nhà này vẫn sáng đèn.
Trong văn phòng, ngoài cô ra, chỉ còn chỗ của Vân Gián là vẫn có người.
Cô sắp xếp tài liệu gọn gàng, cầm điện thoại lên xem, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào.Sau khi dọn dẹp xong, cô đeo túi lên và đi về phía Vân Gián: "Đàn anh, em về đây."
Vân Gián ngẩng đầu khỏi máy tính: "Vậy anh đưa em về nhé."
Vấn Hạ xua tay: "Không cần đâu, em tự về được.
À, với lại, ngày mai em định đi tìm đội trưởng Từ để nói chuyện."
Đội trưởng Từ chính là người phụ trách vụ án của Hinh Ninh năm xưa.Vân Gián cười: "Được.
Nhưng muộn thế này anh vẫn nên đưa em về, tiện thể anh cũng xong việc rồi."
Không thể từ chối lòng tốt của Vân Gián, Vấn Hạ đành lên xe cùng anh ta.
Vân Gián thắt dây an toàn: "Địa chỉ."
Vấn Hạ tìm trên bản đồ điện thoại, rồi đưa cho anh xem.
Xem xong, Vân Gián nhướng mày: "Em sống ở đây à?"
"Vâng."
"Anh cũng sống ở chỗ này, nhưng là một khu khác, rất gần."
"Ồ..."
"Sống chung với bạn trai à?"
Vấn Hạ cũng không sửa lời anh ta, chỉ khẽ gật đầu."
Lúc trước hai người chia tay, có phải vì anh ta không thích tính chất công việc của em không?"
"Gần như vậy."
Cô trả lời một cách lấp lửng, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này.Vân Gián nghiêng đầu nhìn cô, bất giác cười nhẹ: "Sao em không tìm một người bạn trai cùng chí hướng?"
Câu này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng ý tứ lại rõ ràng.
Tuy nhiên, giọng điệu của Vân Gián lại không giống như đang dò xét.
Vấn Hạ nghĩ một chút rồi đáp:"Tình yêu thật ra là một điều rất hiếm hoi, cho nên chúng ta thường nghe thấy nó nhưng lại ít khi thật sự cảm nhận được."
Giọng cô chậm rãi, không còn vẻ nũng nịu hay ngây thơ như trước, mà ẩn chứa sự thấu hiểu do thời gian mài giũa:
"Việc có thể gặp được bạn trai em hiện giờ, thực ra đã là một điều rất may mắn.
Em từng vì sự bồng bột của bản thân mà lãng phí quá nhiều thời gian quý báu.
Cùng chí hướng đúng là rất quan trọng, chỉ là... anh ấy lúc đó chưa thể xoay chuyển được suy nghĩ thôi."
"Em không sợ sẽ lặp lại sai lầm cũ sao?
Giống như hai năm trước?"
"Em không biết những cặp đôi khác thế nào, nhưng ít nhất với bản thân em, chuyện xảy ra hai năm trước có một phần nguyên nhân là do tính cách của chính em.
Lúc đó nói chia tay không phải vì bốc đồng, nhưng cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Em đã từng nghĩ, có lẽ em thật sự đã mất anh ấy rồi."
Nhưng... nghĩ lại thì, trên đời này vốn chẳng có cái gọi là "gương vỡ lại lành" thật sự.
Giữa họ, chẳng qua là cho dù có cãi nhau kịch liệt thế nào, cũng luôn có một bàn tay kiên quyết giữ lấy tấm gương sắp rơi vỡ ấy."
Cậu ta chưa từng qua lại hay mập mờ với ai khác trong thời gian đó sao?"
Vấn Hạ lắc đầu.Nếu Lý Duật Bạch từng thích người con gái khác, từng hẹn hò hay thậm chí thân mật hơn với người khác...Cô nghĩ, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.Hơn nữa, nếu mất đi mà không thấy tiếc nuối, ai cũng có thể thay thế, vậy thì cô cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.Khi Vấn Hạ xuống xe, hít thở luồng không khí trong lành, nụ cười trên mặt cô cũng rạng rỡ hơn đôi chút, "Vân Gián, anh là một phóng viên giỏi, cũng là một cộng sự tốt.
Em hy vọng anh sớm có được một tình yêu đẹp."
"Cảm ơn nha, bạn học Trương Vấn Hạ."
"Không cần khách sáo, em đi đây."
Vấn Hạ vẫy tay chào rồi bước vào khu dân cư.Vân Gián nhìn theo bóng lưng Vấn Hạ qua ô cửa xe chưa kịp đóng, khẽ thở dài, rồi mỉm cười, sau đó lái xe rời đi.Khi Vấn Hạ về đến nhà thì phát hiện cửa không đóng.
Qua khe cửa nhỏ, ánh đèn huỳnh quang rọi ra, xen lẫn với tiếng cười nói rôm rả bên trong.
Cô dừng bước ngay trước cửa, thấy trên ghế sofa có vài người đang ngồi, liền do dự trong chốc lát.Còn chưa kịp quyết định có nên vào hay không thì sau lưng vang lên tiếng "ding" của thang máy, kèm theo tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Một anh chàng mặc đồng phục giao hàng đỏ đen đi ngang qua cô, gõ cửa.
Vấn Hạ né người sang một bên.
Anh giao hàng nhìn cô rồi hỏi: "Cô cũng ở trong đó luôn hả?"
Cô còn chưa kịp từ chối thì anh ta đã đưa thẳng hộp đồ ăn vào tay cô.
Trên bao bì in logo của một khách sạn ở Hoài Giang.Cửa được mở ra, là một gương mặt quen quen với Vấn Hạ nhưng cô lại không nhớ nổi tên.
Khuôn mặt đó vừa điển trai vừa có chút ngạo mạn.Biên Hoài nhìn cô gái cầm đồ ăn đứng ngoài cửa, nhướng mày trêu chọc: "Giờ muốn đi giao đồ ăn mà yêu cầu cao vậy sao?"
"Tôi không phải..."
Biên Hoài đã cầm hộp đồ từ tay cô, rồi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Cơn gió kéo theo khi cửa khép thổi cho mấy sợi tóc con trên đầu Vấn Hạ dựng đứng lên vài giây.Vấn Hạ tức đến mức muốn đập cửa.
Tay vừa giơ lên thì cửa lại mở ra lần nữa.
Biên Hoài cười với vẻ khiêu khích: "Trương, Vấn, Hạ?"
Vấn Hạ chẳng buồn để ý, định bước vào trong thì bị Biên Hoài chặn lại."
Cô định làm gì?"
"Anh là ai?"
"Cô không biết tôi thật à?"
"Không."
"Tôi tên là Biên Hoài, Hoài trong sông Hoài."
Biên Hoài tự giới thiệu một cách vô cùng kiêu ngạo, Vấn Hạ lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta:
"Ồ, rồi sao nữa?"
"Cô và Lý Duật Bạch là quan hệ gì?
Tại sao lại muốn vào nhà cậu ta?"
Vấn Hạ nghẹn lời, hất cằm lên:
"Liên, quan, quái, gì, đến, anh!Nói xong liền đẩy Biên Hoài sang một bên, kéo cửa bước vào nhà.Ngay khoảnh khắc cô vào cửa, phòng khách lập tức yên tĩnh hẳn.
Mọi người ngồi trên sofa đều quay đầu nhìn cô, trong đó có cả Tống Nhạn Nguyệt.Vấn Hạ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, cúi đầu định bước nhanh về phòng thì lại đâm sầm vào một "bức tường thịt".Ngẩng đầu lên, cô đối mặt với ánh mắt của Lý Duật Bạch.
Cô lập tức cụp mắt, định lướt qua người an, còn cố tình va mạnh vào vai anh để xả giận, nhưng lại bị anh nắm ngược cổ tay.Khi Vấn Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vẫn còn hơi ngơ ngác, ánh mắt như hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Ăn cơm chưa?"
Giọng Lý Duật Bạch nhàn nhạt, tay lại dùng lực kéo cô lại gần:
"Chưa ăn thì ăn chung luôn đi."
Anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô không rời.
Vấn Hạ đang định từ chối thì cảm thấy lực nắm ở cổ tay mạnh hơn, đành nói lắp:
"Ồ...
Vậy... em đi thay đồ trước đã."
"Ừ, đi đi."
Vấn Hạ né tránh ánh mắt trêu chọc xung quanh, vội vàng chui vào phòng ngủ chính.
Biên Hoài thấy vậy liền huýt sáo một tiếng, lập tức bị Lý Duật Bạch lườm cho một cái sắc lẹm.Vấn Hạ trở vào phòng, lấy từ tủ đồ ra một chiếc váy dài thoải mái để thay.
Đóng cửa tủ lại, cô ngồi xổm xuống mở ngăn kéo dưới cùng.
Bên trong đặt một chiếc hộp quà màu xanh đen.Ngón tay cô vuốt nhẹ trên mặt hộp, đắn đo một lúc rồi lại không lấy ra.Khi cô bước ra khỏi phòng, ngoài phòng khách ba nam hai nữ đã bắt đầu ăn uống.
Trên bàn trà đặt một chiếc bánh kem lớn, từ xa vẫn có thể nhìn rõ bốn chữ "Chúc mừng sinh nhật" được viết bằng chocolate.Vấn Hạ chậm rãi bước lại gần.
Tống Nhạn Nguyệt vừa định nhường chỗ cho cô thì thấy Lý Duật Bạch kéo cổ tay Vấn Hạ, để cô ngồi cùng anh trên một chiếc ghế đơn.
Cô ấy che giấu nỗi thất vọng, cười nhẹ với Vấn Hạ:
"Vấn Hạ, tan làm muộn thế?"
"Ừ, mấy ngày nay hơi bận."
Vấn Hạ đoán nhóm người này chính là những bạn học Lý Duật Bạch quen khi còn du học ở Đức.
Trừ Tống Nhạn Nguyệt – người cô đã quen từ cấp ba – mấy người còn lại Lý Duật Bạch cũng từng nhắc đến.
Vì vậy, từ đầu đến cuối không ai hỏi xem cô là ai hay cần giới thiệu gì cả.
Mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chỉ có Biên Hoài là lâu lâu lại châm chọc đôi câu.Vấn Hạ nghĩ, nếu Biên Hoài là con gái, chắc chắn sẽ là kiểu bạn thân cực kỳ "giữ người".
Mọi người cũng không chơi bời gì nhiều, chỉ đơn giản là trò chuyện và uống rượu.
Họ kể chuyện thời còn du học, uống rượu vang do Biên Hoài mang đến — là một chai Romanée-Conti.Biên Hoài cầm ly, rót đầy nửa ly rồi đẩy tới trước mặt Vấn Hạ, khóe môi cong cong đầy lười nhác:
"Ngưỡng mộ đã lâu, đừng khách sáo nhé."
Ly rượu đó bị Lý Duật Bạch gạt đi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
"Đủ rồi đó, Biên Hoài."
Biên Hoài bắt chéo chân, "Nhìn kìa, xót người ta rồi.
Được được, không trêu nữa."
Tống Nhạn Nguyệt ngồi bên cạnh đưa cho Vấn Hạ một chai cocktail trái cây:
"Cậu uống cái này đi."
Thật ra Vấn Hạ ngay cả cocktail cũng uống không nổi, nhưng cũng ngại từ chối thêm, bèn nhấp từng ngụm nhỏ, ăn vài món do Lý Duật Bạch gắp cho.Cô không chen vào được cuộc trò chuyện, chống cằm ngẩn người, thầm nghĩ mấy buổi tụ họp thế này thật nhàm chán.
Nhớ lại thời đại học của mình, tụ là phải quậy tới bến mới chịu tan.Khi bữa tiệc kết thúc, Vấn Hạ mới để ý trên sàn đã có ba chai rượu vang trống rỗng.
Lý Duật Bạch bất ngờ siết nhẹ ngón tay cô, hơi thở mang theo mùi rượu:
"Giúp anh tiễn họ nhé."
Tống Nhạn Nguyệt vừa cúi xuống nhặt áo khoác và túi xách đặt trên ghế sofa, nghe vậy thì quay đầu nói:
"Không cần đâu, mọi người cứ nghỉ ngơi đi.
Tôi sẽ đưa họ về an toàn."
Nhưng Vấn Hạ cũng không khách sáo, vẫn đưa mọi người ra tận cửa thang máy.
Tống Nhạn Nguyệt và cô gái kia không uống rượu, chỉ hai người đàn ông là có hơi men, tuy không lái xe được nhưng vẫn còn tỉnh táo.Bốn người họ bước vào thang máy, Tống Nhạn Nguyệt khẽ gật đầu với Vấn Hạ:
"Cậu vào nhà đi."
Khi Vấn Hạ quay trở lại, Lý Duật Bạch đang nheo mắt ngã người trên ghế sofa.
Cô bước đi thật nhẹ, định dọn sơ mớ lộn xộn kia.
Mà thật ra cũng không tính là lộn xộn lắm, bởi vì họ cũng khá là giữ phép tắc.Lý Duật Bạch hơi hé mắt, với tay lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn trà:
"Đi ngủ đi, lát nữa anh tự dọn."
Vấn Hạ không nói gì, đặt lại những thứ đang cầm, rút hai tờ giấy lau sơ qua rồi đi vào phòng.Nghe tiếng cửa phòng khép lại, Lý Duật Bạch cũng nhắm mắt.
Trong không khí lẫn mùi thức ăn và rượu, hơi ngột ngạt.
Đáng lẽ nên mở cửa ban công ra, nhưng anh mệt đến mức không muốn nhúc nhích.Chưa đến hai phút, anh nghe thấy tiếng cửa ban công được kéo mở, theo sau là làn gió ấm thổi vào, cuốn theo hết những mùi khó chịu, và còn có cả hương thơm trên người cô gái – mùi hương mà anh có thể nhận ra ngay lập tức.Anh chậm rãi mở mắt.
Vấn Hạ đang đứng bên cạnh anh, hai tay giấu sau lưng, cúi người nhìn anh.
Lý Duật Bạch khàn giọng hỏi:
"Vẫn chưa ngủ sao?"
Vấn Hạ đưa tay phải ra, áp một chai nước khoáng ướp lạnh lên mặt anh.
Sau đó như biến hóa, bàn tay trái của cô chìa ra một chiếc hộp quà màu xanh đen:"Chúc mừng sinh nhật, Lý Duật Bạch.
25 tuổi rồi đấy."
Cái lạnh mát rượi trên mặt, ánh mắt dừng lại ở món quà cô cầm, cùng giọng điệu quen thuộc khi cô nói câu "chúc mừng sinh nhật" – bỗng khiến nơi tim anh, chỗ vẫn luôn trống rỗng kia, như được lấp đầy.
Mà cảm giác ấy... lại khiến anh có chút chua xót.Vấn Hạ ngồi xuống bên cạnh anh, hai người cùng dựa vào sofa.
Cô cười bảo: "Sinh nhật của anh năm nay đìu hiu thật đấy."
"Ừ."
Thật ra vốn không định tổ chức.
Vừa xuống máy bay về đến nhà thì Biên Hoài đã kéo theo đám người và đồ ăn đến.
Cũng không thể đuổi đi được."
Những năm trước anh thường mừng sinh nhật thế nào?"
Anh không trả lời.
Vấn Hạ bèn tiếp lời: "Năm đầu tiên em về nhà ăn sinh nhật.
Ba mẹ nấu một bữa thật hoành tráng, ba người bọn em ăn đồ thừa suốt mấy ngày sau.
Năm thứ hai thì ở Bắc Hải, chỉ có em và Tùy Kim thôi.
Nhưng anh biết không, cô ấy lãng mạn lắm.
Đặt cho em một bó hoa hồng, bên trong còn giấu cây son mà em thèm muốn bao lâu rồi ấy."
Lý Duật Bạch lắng nghe cô nói lan man, đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy cô.
Vấn Hạ bị anh ôm chặt, bên cổ cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh, cùng giọng nói khàn khàn, nghiến răng mà nói:"Đã hai năm rồi, Trương Vấn Hạ."
Trong giọng nói ấy còn mang theo sự uất ức không thể gọi tên.
Vấn Hạ vuốt tóc anh, nghiêng đầu cọ nhẹ vào mặt anh, khẽ gọi:
"Lý Duật Bạch?"
"Ừ?"
"Đợi chuyện này kết thúc rồi..." – cô khựng lại một chút, rồi tiếp – "Em sẽ cầu hôn anh.
Anh đừng từ chối, được không?"
Lý Duật Bạch nghe đến hai chữ "cầu hôn" liền buông cô ra.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ánh sáng kia – như thể chứa đầy những vì sao nhỏ.Thật ra, cô chẳng có gì sai cả.
Nên cũng chẳng cần phải cố gắng lấy lòng anh như vậy.
Nhưng cô vẫn nhường nhịn, vẫn cố dỗ dành anh hết lần này đến lần khác.Lý Duật Bạch cảm thấy, trên đời này... sẽ chẳng có ai tốt hơn cô nữa.