[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
Vấn Hạ - Bạch Đầu Ông
20. Hạ
20. Hạ
Vấn Hạ mơ một giấc mơ.
Trong mơ là mùa hè oi ả, lẫn vào đó là hương bạc hà mát lạnh, cay nồng.
Cô biết rất rõ đó chỉ là mơ, là quá khứ không thể quay về nữa.
Chính cái sự tỉnh táo ấy lại khiến tim cô nhói đau.Hàng mi khẽ run, đôi mắt vừa mới tỉnh dậy vẫn còn nguyên vẻ mong manh và bất lực.
Trong mơ, cô từng nghĩ người mà mình thật sự mất đi, lúc này lại đang đứng ngay trước mặt.Vấn Hạ không sao thốt nên lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn Lý Duật Bạch, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống khóe mắt.Lý Duật Bạch thấy cô vẫn chưa dậy, cũng không đánh thức.
Anh ngồi yên một lát, cảm thấy hơi buồn chán.
Có cô ở đây, anh cũng chẳng tiện hút thuốc, đành khom người mở hộc chứa đồ bên ghế phụ tìm gì đó ăn.Động tác nhẹ nhàng, sợ phát ra tiếng sẽ làm cô thức giấc.
Anh chỉ lấy gói đồ nằm ngoài cùng.Trùng hợp thay, đó lại là kẹo bạc hà.Và cũng đúng lúc này, Vấn Hạ tỉnh dậy.Khoảng cách gần kề, cô nhìn chằm chằm vào gáy anh, vẫn còn ngơ ngác chưa phân rõ là thực hay mộng.
Bàn tay chậm rãi đưa lên, như muốn xác nhận đây có phải chỉ là giấc mơ.Lý Duật Bạch lựa được một viên kẹo, vừa cảm nhận có gì đó khác lạ liền quay đầu.
Tầm mắt chạm phải bàn tay đang đưa tới của cô cùng khóe mắt hoe đỏ.Bị anh bắt gặp, bàn tay ấy vẫn không rụt lại.
Lý Duật Bạch không biết vì sao mình lại không thẳng người, mà cứ giữ nguyên tư thế ấy nhìn cô.
Yết hầu anh khẽ động.Thế nhưng, bàn tay Vấn Hạ lại dừng ngay khi sắp chạm đến gò má anh.
Lý Duật Bạch cụp mắt, mang theo chút hụt hẫng, ngồi thẳng lại ghế lái.Bàn tay khựng giữa khoảng không kia buông lơi xuống đùi, trong lòng cô thở dài không ngớt: rõ ràng từng nói anh rất dễ dỗ dành, vậy mà ngay cả đưa tay chạm vào cũng chẳng dám.Viên kẹo bạc hà bị anh xoay vài vòng trong tay, rồi chẳng ăn, chỉ tiện tay ném vào ngăn đựng cốc."
Dậy rồi à?
Xuống xe thôi."
"À... vâng."
Vấn Hạ gật đầu, dứt khoát đưa tay chấm khóe mắt: "Vừa rồi em nằm mơ, tỉnh dậy còn tưởng vẫn chưa thoát ra."
"Ừ."
Chỗ đậu xe cách thang máy không xa.
Lý Duật Bạch giúp cô kéo vali, tiện tay đẩy thẳng đến cửa thang máy.
Quá trình quẹt thẻ, vào thang máy đều im lặng.Bên trong chỉ có hai người, Vấn Hạ thầm thấy may mắn vì vách thang máy không phải mặt gương, cô có thể yên tâm cong khóe môi.Thang máy dừng ở tầng 22, bố cục bốn căn hộ hai thang máy.
Lý Duật Bạch ở căn 2204, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích không quá lớn.Vấn Hạ đứng sau lưng anh, hai tay nắm chặt quai túi đeo chéo, lặng lẽ nhìn anh mở cửa, bật đèn, rồi quay đầu tìm cô.Thật tốt biết bao.
Thời gian vẫn trôi, nhưng tình yêu của họ dường như vẫn ở đây."
Vào đi."
Anh ngồi xổm trước tủ giày nơi cửa, lấy ra một đôi dép đen đưa cô: "Chỉ có cái này."
"Được ạ."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.Căn hộ được bày trí ấm áp, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
Lý Duật Bạch kéo vali vào một căn phòng, Vấn Hạ chỉ kịp liếc quanh phòng khách vài cái rồi cũng theo sát bước chân anh."
Em ngủ ở đây nhé."
Thấy chiếc giường rõ ràng từng có người nằm qua, Vấn Hạ khẽ chau mày."
Trước đây mẹ anh từng đến ở.
Lát nữa anh sẽ thay ga giường với chăn mới."
Nghe vậy, lòng cô mới nhẹ nhõm.
Dù vậy vẫn cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn lấy quai túi, bộ dạng như có điều khó nói.Lý Duật Bạch còn không biết tật xấu ấy của cô sao, cô không quen ngủ trên giường người khác từng nằm.
Anh thử dò hỏi:
"Hay là... em ngủ phòng anh?"
"Được không ạ?"
Cô ngẩng đầu ngay tắp lự, ngước nhìn anh.Lý Duật Bạch im lặng một lúc, anh đã đánh giá thấp sự mặt dày của cô.
Ai lại đi ở nhờ mà đòi ngủ phòng chính chứ.
Nhưng anh không thể từ chối: "Tùy em."
Lý Duật Bạch xách vali của cô sang phòng chính của anh ở đối diện.
Cửa mở ra, Vấn Hạ nhìn rõ bố cục bên trong.
Tông màu xám là chủ đạo, chăn đã được lật một góc, ga giường bên dưới có vài nếp nhăn lộn xộn.Và Măng Cụt, lúc này đang cuộn mình trên ghế sofa trong phòng anh, vẫn đang ngủ say, không bị làm phiền."
Măng Cụt..."
Lý Duật Bạch đặt hành lý của cô vào.
Anh thấy Vấn Hạ ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, khẽ gọi Măng Cụt."
Nhà vệ sinh ở bên ngoài."
"Ồ."
Lý Duật Bạch rời khỏi phòng.
Vấn Hạ thấy bóng lưng anh khuất dạng, mới đặt vali xuống đất và mở ra.Khi ôm quần áo vào nhà vệ sinh, cô thấy đèn ở khu vực bếp đã sáng.
Vấn Hạ nhìn vào gương, không nhịn được mà nhoẻn cười.
Cô đưa tay vỗ vỗ vào má: "Kiềm lại."
Cả người ngâm trong làn nước ấm, Vấn Hạ cảm thấy mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến.
Ra khỏi phòng tắm, cô ngửi thấy mùi mì gói.Lý Duật Bạch không ở trong bếp.
Chỉ có một bát mì đặt trên bàn ăn, trên đó còn có cả xúc xích và trứng gà được bày biện rất tỉ mỉ.Vấn Hạ không ăn ngay.
Cô ngoái lại thấy căn phòng thứ ba đã sáng đèn.
Cô bước qua, đó là thư phòng.
Lý Duật Bạch đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, cầm sách đọc.Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Lý Duật Bạch cũng quay đầu lại."
Anh không ăn sao?"
"Ừm."
"À."
Vấn Hạ biết cuộc đối thoại này khá vô vị, nhưng cũng không đi ngay.Lý Duật Bạch thấy cô không đi, tưởng cô không muốn ăn mì, anh giải thích: "Trong tủ lạnh bây giờ chỉ có mì thôi."
"Không sao, em thích ăn."
"Ừm."
Lý Duật Bạch đặt sách xuống, đứng dậy đi ngang qua cô: "Còn nóng thì mau ăn đi.
Anh đi tắm.
Ăn xong cứ để bát ở đó, lát anh rửa."
"Vâng."
Vấn Hạ trở lại bàn ăn, ngồi xuống.
Mì được nấu đúng độ dai mà cô thích, không quá nhũn.
Khi đưa miếng đầu tiên vào miệng, Vấn Hạ cảm thấy hạnh phúc đến chết ngất.Dù những ngày ở bệnh viện rất đau khổ, nhưng ca phẫu thuật của bố rất tốt, cũng đang ở nhà tĩnh dưỡng.Dù ngày hôm nay rất tồi tệ, nhưng cô không phải lang thang trên đường.Dù cô biết Lý Duật Bạch vẫn còn giận, nhưng giờ đây cô đang ở trong nhà anh, dùng dầu gội và sữa tắm của anh, ăn mì do anh nấu.Không có gì hạnh phúc hơn thế.Tất nhiên, nếu tối nay Lý Duật Bạch có thể ôm cô ngủ thì sẽ càng tốt hơn.Vừa nghĩ đến những điều này, đầu óc Vấn Hạ bắt đầu xoay chuyển.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô đặt đũa xuống và chạy nhanh đến cửa phòng tắm.Bên trong có tiếng nước.
Lý Duật Bạch chắc là đã bắt đầu tắm rồi.
Lúc này gọi anh mở cửa cũng vô nghĩa.Vấn Hạ thất thễu quay lại tiếp tục ăn mì.Lý Duật Bạch nghe rõ tiếng bước chân bên ngoài đến rồi đi.
Anh liếc nhìn giỏ đồ bẩn, một chiếc quần lót nữ màu xanh lam đang nằm vắt vẻo ở mép giỏ.Quần áo khác của cô đã bị quần áo anh vừa cởi ra đè ở dưới cùng của giỏ giặt.
Có thể thấp thoáng trông thấy dây áo ngực cùng màu quấn vào chiếc quần của anh.