Lý Duật Bạch thời đi học thành tích xuất sắc, cộng thêm ông bố giàu có chịu chi, nên năm lớp 12 đã nhận được offer của một trường danh tiếng nước ngoài.Nhưng thực ra anh là một người khá tùy hứng.
Sau bốn năm du học, anh cũng không có ý định học lên cao, mà trở về nước vào làm ở một công ty dược phẩm nổi tiếng.Trụ sở chính của công ty ở nước ngoài, nhưng có một vài chi nhánh ở trong nước, trong đó có Hoài Giang.Khi Tống Nhạn Nguyệt đến tìm anh, anh vẫn đang làm thí nghiệm trong phòng lab, mặc chiếc áo blouse trắng.
Vì tính chất công việc nên anh đeo kính, gương mặt vốn đã ít biểu cảm giờ càng thêm lãnh đạm.Quen biết anh từ thời tiểu học đến nay, Tống Nhạn Nguyệt hiếm khi thấy anh có quá nhiều cảm xúc dao động.
Lúc nào cũng là dáng vẻ thờ ơ, nhàn nhạt, như thể mọi chuyện đều chẳng mấy quan trọng.Nghĩ đến lần vô tình gặp Trương Vấn Hạ ở bệnh viện, cô bỗng thấy tò mò không biết khi yêu anh sẽ ra sao.Cũng là một gương mặt lạnh lùng như thế này sao?Cô ra nước ngoài sớm hơn.
Lúc rời đi, cô chỉ biết bên cạnh anh xuất hiện thêm một cô gái.
Sau này, thỉnh thoảng cô lại thấy bạn bè chung trong nhóm chat trêu chọc Lý Duật Bạch .Tống Nhạn Nguyệt không giục anh, nhắn tin bảo sẽ đợi anh ở bên ngoài.Một lúc sau, Lý Duật Bạch hoàn thành công việc, dọn dẹp đồ đạc rồi tan ca.
Chiếc áo khoác đen vắt trên cánh tay, tay phải bóp sống mũi để đỡ mỏi mắt.Chưa kịp xem điện thoại, đồng nghiệp Trần Phi đã đuổi kịp, đi song song với anh: "Đi uống vài ly không?"
Lý Duật Bạch định lắc đầu, nhưng bỗng nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Được thôi."
"Cuối tuần đi bệnh viện làm gì đấy?"
Giọng Trần Phi đầy vẻ tò mò và trêu chọc, khiến Lý Duật Bạch khựng lại một chút: "Bạn bị gãy xương phải nhập viện.
Cậu thấy tôi à?"
"Không chỉ có cậu, còn có một đại mỹ nhân nữa cơ.
Bạn gái à?"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Trần Phi vừa hỏi xong, chưa kịp chờ câu trả lời, đã thấy bên cạnh xe của Lý Duật Bạch có một người phụ nữ mặc áo khoác màu be, trông dịu dàng và xinh đẹp.Anh ta cười đểu cáng: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Cậu sướng nhé."
Lý Duật Bạch cũng thấy Tống Nhạn Nguyệt, anh dừng bước, quay sang giải thích với Trần Phi: "Không phải bạn gái, mai tôi tìm cậu."
Trần Phi không tin: "Được rồi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đi đi."
Lý Duật Bạch còn định giải thích, nhưng Trần Phi đã chạy biến.Tống Nhạn Nguyệt thấy anh ra, liền tiến lại gần, đi bên cạnh anh: "Dì đến Hoài Giang rồi, đang ở chỗ tôi."
"Mẹ tôi đến à?"
"Ừm, dì ấy gọi cho cậu nhưng không được, nên mới liên hệ với tôi."
Lý Duật Bạch lấy điện thoại ra xem, quả thật có hai, ba cuộc gọi nhỡ.
Anh cất điện thoại vào túi, ấn nút mở khóa xe.Tống Nhạn Nguyệt rất tự nhiên mở cửa ghế phụ.
Lý Duật Bạch đứng bên ngoài ghế lái nhíu mày."
Có chuyện gì sao?"
Trong xe, Tống Nhạn Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh."
Không có gì."
Khu chung cư của Tống Nhạn Nguyệt rất gần với Lý Duật Bạch , nhưng đây là lần đầu tiên anh vào.
Bãi đỗ dưới tầng hầm này hơi quanh co, mất một lúc mới đỗ xe xong.Hai người vừa xuống xe, một chiếc Audi màu trắng từ hướng khác đi tới, đỗ gọn gàng bên cạnh chiếc Volvo của Lý Duật Bạch .Chủ xe là một người đàn ông trẻ tuổi, khi xuống xe vẫn đang đeo tai nghe bluetooth để nhận cuộc gọi.Vân Gián nghe thấy giọng Vấn Hạ rõ ràng có chút nức nở, anh ta lặng đi một lúc rồi ôn tồn nói: "Vậy có chuyện gì thì cứ gọi cho anh nhé."
Sau khi cúp máy, anh ta quay đầu lại thì thấy một nam một nữ đứng bên cạnh.
Lòng đang vướng bận chuyện, anh ta không để ý lắm đến biểu cảm của họ, chỉ gật đầu chào lịch sự.Lý Duật Bạch nheo mắt nhìn bóng lưng Vân Gián khuất dần."
Cậu quen anh ta à?"
"Không quen."
Miệng phủ nhận, nhưng giọng nói như kẹp đá lạnh.Tống Nhạn Nguyệt nghi hoặc trong lòng, nhưng không hỏi thêm.Khi họ đến nơi, mẹ Lý Duật Bạch ra mở cửa.
Mẹ anh trước đây là chủ nhiệm trường cấp ba số Một Kinh Tây, giờ đang tận hưởng cuộc sống về hưu an nhàn."
Cuối cùng cũng về, đồ ăn nguội cả rồi."
Mẹ Lý miệng cằn nhằn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc khi thấy con trai.Tống Nhạn Nguyệt vào nhà thay giày, rồi ngồi xổm xuống tìm cho anh một đôi dép lê màu xám từ trong tủ giày đưa ra: "Cậu đi đôi này đi, tôi mua cho bố tôi nhưng chưa đi lần nào."
Hai người phụ nữ trước mặt, một là người mẹ yêu quý nhất của anh, một là người bạn thân từ thuở nhỏ.
Tống Nhạn Nguyệt ngước gương mặt nhỏ nhắn nhìn anh, sau lưng họ là ánh đèn ấm áp, trên bàn ăn cũng đã bày biện đầy đủ món ăn.Cảnh tượng này, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy ấm cúng.Nhưng không đúng.Lý Duật Bạch nhìn vào khuôn mặt của Tống Nhạn Nguyệt.
Gương mặt này không đúng, khiến anh bồn chồn khó chịu, khao khát muốn thoát khỏi.Tống Nhạn Nguyệt không làm gì sai, nhưng chân anh như bị đổ chì, không thể nhấc lên nổi.Lý Duật Bạch im lặng một lúc dưới ánh mắt của hai người phụ nữ, rồi đột nhiên mở lời: "Xin lỗi, con đột nhiên nhớ ra vẫn còn việc chưa làm xong.
Mẹ, lát nữa con sẽ đến đón mẹ."
Anh bước đi rất nhanh.Tống Nhạn Nguyệt là một cô gái ưu tú, tất cả bạn bè đều công nhận điều đó.
Cô luôn đối xử với mọi người một cách đàng hoàng, cũng giữ ranh giới cơ bản giữa nam và nữ.Nhưng tâm tư thiếu nữ dù che giấu thế nào, cũng sẽ có lúc lộ ra.Từ khi anh về nước, mẹ anh đã ngày ngày giục cưới, bị anh từ chối vài lần đi xem mắt, bà lại chuyển hướng sang Tống Nhạn Nguyệt.Lý Duật Bạch không thể giả vờ không biết, rồi trong tình huống này mặc định cho mối quan hệ của hai người tiến thêm bước nữa.
Nói thật, Tống Nhạn Nguyệt quả thực là một lựa chọn rất tốt.
Xinh đẹp, đàng hoàng, gia cảnh môn đăng hộ đối, lại còn độc thân.
Nhưng tình cảm, không tuân theo bất kỳ quy tắc nào.Lý Duật Bạch ngồi vào xe, khuỷu tay chống lên cửa sổ, lòng bàn tay đỡ trán, ngón trỏ và ngón giữa day day thái dương, anh bật cười khẽ trong không gian tĩnh lặng của xe.Một tiếng cười chế giễu, cũng là bất lực.Nếu người đó không phải là Trương Vấn Hạ, thì dường như ai cũng không được.Chuông điện thoại reo, anh đoán là mẹ.
Quả nhiên, sau khi nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng trách mắng kìm nén: "Lý Duật Bạch!
Con còn có chút giáo dưỡng nào không?"
"Mẹ, con và Tống Nhạn Nguyệt chỉ là bạn bè.
Trước đây, bây giờ, và sau này vẫn vậy."
Mẹ Lý im lặng.Anh nói tiếp: "Vừa nãy con sai, con sẽ xin lỗi cô ấy sau.
Nhưng mẹ đừng gán ghép lung tung nữa."
"Con bao nhiêu tuổi rồi?
Mấy đứa bạn thân hồi cấp ba của con, có đứa đã có con rồi, còn con thì sao?
Bạn gái còn chưa thấy bóng dáng."
"Mẹ không cần lo."
"Không cần mẹ lo, thế thì ai lo cho con?"
Lý Duật Bạch thở dài, không biết phải nói gì."
Con đừng tưởng mẹ không biết."
"Biết gì ạ?"
"Con tự hiểu."
Hai mẹ con nói chuyện úp mở, cuối cùng Lý Duật Bạch đầu hàng trước: "Con sẽ gửi địa chỉ qua WeChat cho mẹ, lát mẹ tự bắt taxi đến nhé, gần lắm."
"Đồ vô tâm."
"Mai con đưa mẹ đi mua sắm."
Mẹ Lý "hừ" một tiếng rồi cúp máy, quay đầu nhìn Tống Nhạn Nguyệt vừa rửa tay từ bếp đi ra, những lời đã chuẩn bị sẵn bỗng dưng nghẹn lại.Ngược lại, Tống Nhạn Nguyệt đi tới khoác tay bà: "Dì ơi, cháu hiểu mà.
Dì cứ yên tâm tận hưởng đi, chúng cháu sẽ tự giải quyết."
"Thằng nhóc đó không có phúc.
Dì đây còn quen nhiều thanh niên giỏi giang hơn."
"Vậy cháu cảm ơn dì trước nhé."