Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 860: Bán Hung Địa



Chương 860

Dựa theo suy đoan của hắn thì những người của Hồng Bảo thương hội kia vẫn sẽ đang ở trên hòn đảo đó.

Dù sao trong Kỳ Hải nguy hiểm như vậy thì bon hắn không có năng lực để xông ra.

"Tốt! Tìm bọn hắn để báo thù!"

Liệt Diễm Hùng Sư Vương rống to một tiếng, bộ lông màu vàng óng ánh phấp phới đón gió, hăng hái vô cùng.

Một tháng này nó đã thành công đột phá đại Minh Hoàng Thi Văn thứ mười, lấy chiến lực của nó bây giờ thì can bản không chênh lệch với những cao thủ Thiên Vương gì gì kia, thậm chí còn mạnh hơn.

"Cạc cạc, Hổ gia đã sớm nhìn đám rùa non kia không vừa mắt, lần này nhất định phải khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn."

Hổ Tam Âm cười lạnh một cách quái dị, những thua thiệt đã từng nếm qua này nó nhất định phải cẩn thận đòi lại toàn bộ.

Tô Hàm Hương và Tầm Tâm Duyệt cũng đều xoa xoa nắm đấm vung đao cười lạnh, trong đôi mắt có chiến ý nồng đậm.

Dưới sự bồi dưỡng của Tịch Thiên Dạ thì tu vi các nàng đều đã tiến một bước lớn, mặc dù còn không có đột phá Thiên Vương chân chính nhưng cũng đã ngộ ra được Thiên Thế lực lượng, bằng vào thiên vương binh thì tranh tài với những cao thủ Thiên Vương kia đã không thành vấn đề.

"Lên đường thôi!"

Tịch Thiên Dạ ngoắc tay, Huyền Thiên Ly Hỏa Lô phóng lên trời, tất cả mọi người đều nhanh chóng nhảy vào trong bay về phía sâu trong biển cả.

Đó gọi là trước khác nay khác, bọn hắn đã không còn e ngại khô lâu quái vật nữa, ngược lại còn coi là con mồi với tài nguyên.

Bởi dù là Thiên Vương khô lâu quai vật xuất hiện thì cũng sẽ bọn họ nhanh chóng xử lý, chỉ cần không gặp phải nữ nhân thần bí đêm hôm đó thì bọn họ căn bản không có gì đáng lo.

Huyền Thiên Ly Hỏa Lô hóa thành một đoàn lưu quang, chớp mắt bay trăm dặm, chỉ trong chốc lát thôi mà một hòn đảo khổng lồ đã xuất hiện trước mặt bọn họ, đó chính là hòn đảo lớn vạn dặm mà bọn họ bước vào khi lần đầu đặt chân tới Kỳ Hải.

"Trần Nhất An, các ngươi có thu hoạch gì không?"

Trên hòn đảo, năm người của Hồng Bảo thương hội tụ tập cùng một chỗ, sắc mặt đều không dễ nhìn.

"Không thu hoạch nào hết."

"Chúng ta cũng không có."

Toàn bộ thế giới này đều là quái vật, căn bản là nửa bước khó đi, lần trước vừa ra cửa đã vô tình gặp phải một đầu Thiên Vương khô lâu quái vật, thiếu chút nữa bị nó dây dưa kéo lại."

Năm tên cao thủ Thiên Vương cảnh của Hồng Bảo thương hội nghe vậy đều lắc đầu, thu hoạch? ở trong Kỳ Hải quỷ dị thế này thì có thể có thu hoạch gì chứ?

"Chẳng lẽ một con đường để xông ra cũng không tìm được sao?"

Sắc mặt của Cao Binh Hùng vô cùng khó coi.

"Không có đường ra."

Dương Thiến Băng lắc đầu, nàng chủ yếu phụ trách dò đường nhưng sau khi dò xét cẩn thận một phen thì lại phát hiện cả tòa Kỳ Hải này đều là trạng thái phong bế, căn bản không có đường ra ngoài.

"Chúng ta sẽ không bị vây ở đây mấy trăm năm chứ!"

Liêm Văn Long trầm mặt lại.

Hắn từng nghe qua một chút kỳ địa hung hiểm khó lường, một khi bước vào thì sẽ bị nhốt mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm, những tu sĩ có tuổi thọ không đủ sẽ bị vây đến chết.

Những người khác đều không nói gì, hiển nhiên đang lo tình huống như vậy sẽ phát sinh.

"Lấy nhiều năm kinh nghiệm về hàng hải của lão phu thì Kỳ Hải này có thể xưng là bán hung địa, chư vị cũng đừng có chủ quan."

Sắc mặt Cao Binh Hùng ngưng trọng, kinh nghiệm hàng hải của hắn phong phú nhất, tuổi tác cũng là lớn nhất, đã từng không chỉ một lần tiến về kỳ địa, nhưng mà vận khí không tệ đều là sống sốt trở về.

"Cái gì! Bán hung địa!"

Mấy người khác cũng giật mình, toàn bộ lạnh hết cả sống lưng, không nghĩ tới Cao Binh Hùng sẽ phán đoán cao như vậy.

Kỳ địa trên thế gian này căn cứ theo mức độ nguy hiểm mà được chia làm rất nhiều cấp bậc.

Đại khái sẽ chia làm cát địa và hung địa.

Mà cát địa và hung địa sẽ được chia từ ít nguy hiểm nhất đến nguy hiểm nhất như sau.

Đại cát địa - cát địa - bán cát địa - tiểu cát địa - tiểu hung địa - bán hung địa - hung địa - đại hung địa.

Nếu là đại cát địa thì có thể nói là cơ hồ không có nguy hiểm gì quá lớn, mà bên trong còn có vô tận cơ duyên cùng kỳ ngộ, đay chính là thanh địa mà tat cả sinh linh trong thiện hạ đều nhắm tới.

Nghe nói Tinh Linh tộc trong truyền thuyết nắm giữ một tòa đại cát địa, không ngừng có cao thủ tuyệt thế được bồi dưỡng ra từ trong đại cát địa đó, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Tinh Linh tộc cường đại như vậy.

Tiếp theo chính là cát địa, bán cát địa và tiểu cát địa đều là những kỳ địa không tệ, nguy hiểm không nhiều mà cơ duyên tạo hóa vô số.

Nhưng nếu là tiểu hung địa, bán hung địa hay thậm chí là hung địa vậy liềm nguy hiểm rồi, rất khó có người có thể sống sót đi ra ngoài, đại hung địa đáng sợ nhất trong truyền thuyết kia cơ hồ là hữu tử vô sinh, có thể được xưng là là diệt tuyệt địa.

"Bán hung địa ..... vận khí của chúng ta thật là ....! "

Dương Thiến Băng thiếu chút nữa bị chọc giận mà cười phá lên, nàng bất quá chỉ là đi chữa thương cho Liên Văn Long mà thôi, thế mà lại bị cuốn vào hoàn cảnh hung hiểm thế này.

Trước khi bọn hắn không phải là không có vô ý xâm nhập một chút kỳ địa nhưng có nguy hiểm nhất cũng chỉ là tiểu hung địa mà thôi, phần lớn thì vận khí đều không kém, thường thường xâm nhập vào tiểu cát địa, thậm chí là bán cát địa.

Cảm xúc của mọi người không quá ổn định, dù sao có thể tu thành Thiên Vương cảnh đã không dễ, trải qua quá nhiều cực khổ và kiếp nạn, khi mà đứng ở vị trí cao cao tại thượng như bọn họ thì còn tiếc mệnh hơn người bình thường.

"Việc đã tới nước này thì phó thác cho trời đi."

Trần Nhất An than nhẹ một tiếng.

Những người khác cũng gật đầu, bây giờ không phải lúc chỉ trích lẫn nhau hay nói những điều vô dụng kia, chỉ có đồng tâm hiệp lực thì mới có chút hi vọng sống

"Ồ! Trên trời có ánh lửa đang nhấp nháy kìa."

Liêm Văn Long bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa trên bầu trời, phát hiện từ phía xa đang có một ánh lửa chạy thẳng một đường về phía bọn hắn.

Những người khác nghe vậy cũng vội nhìn lại, quả nhiên có một đoàn lửa bay nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã vượt qua biển cả, càng ngày càng gần hòn đảo của bọn hắn.

"Tịch Thiên Dạ! Bọn hắn dám trở lại."

Cao Binh Hùng hơi híp mắt, thị lực của Thiên Vương rất mạnh, nếu như không có vật gì cản trở thì mắt của bọn hắn có thể nhìn xa hơn cả thánh niệm.

"Ha ha, thật đúng là muốn chết mà, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa xông toi."

Liêm Van Long la ngưoi cao hung nhat, lần truoc để may người Tịch Thiên Dạ đào tẩu đã khiến hắn phiền muộn không biết bao lâu, mỗi ngày hắn đều mơ thấy cảnh đoạt được chí bảo luyện lô từ tay Tịch Thiên Dạ. Hiện tại ...... chí bảo luyện lô của hắn đã về rồi.

"Bắt bọn hắn lại, lần này nhất quyết không thể bọn hắn chạy trốn."

Ánh mắt của Liêm Văn Long hung ác.

"Không tệ, lần này nhất định sẽ không để bọn chúng chạy thoat đâu."

Những người khác cũng gật đầu.

Người thông minh như Tịch Thiên Dạ sao lại làm việc thế được.

"Mặc kệ hắn có âm mưu gì, năm cao thủ Thiên Vương chúng ta ở đây thì hắn sao lật trời được."

Liêm Văn Long tràn đầy tự tin trong lòng nói ra, hiện tại thương thế của hắn đã khỏi hẳn, bốn người khác cũng là trạng thái toàn thịnh, sao lại sợ một người như Tịch Thiên Dạ.

Báo thù chính là tìm chết a!
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 861: Cường Thế Nghiền Ép



Chương 861

Chỉ ngay sau đó, đoàn lửa khi liền nhanh chóng xuất hiện phía trên năm người Cao Bỉnh Hùng.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi hẳn là nghĩ thông suốt, biết không thể chạy thoát được Kỳ Hải nên tự mình đưa tới cửa chịu chết sao?"

Liêm Văn Long âm dương quái khí giễu cợt.

"Hôm nay đến đây không vì lí do nào khác mà vì tính mạng năm người các ngưʼơi.”

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhàn nhạt nhìn về phía năm tên Thiên Vương của Hồng Bảo thương hội.

"Đung là làm trò cười mà, ngươi nghĩ thương thế khỏi han là đủ để khiêu chiến năm người chúng ta sao?"

Liem Van Long cuoi lanh, han tu nhien co the nhin ra Tich Thien Da bị trong thương đã khỏi hẳn, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong."

"Khiêu chiến năm người chúng ta !? Ha ha! Đúng là người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày như ngươi là lần đầu tiên Quỷ Đồng ta gặp được."

Quy Đồng cười hắc hắc quái dị, tính khí han nóng nảy nên không thích bị Tịch Thiên Dạ nhìn xuống từ trên cao, không có biểu hiện sợ hãi gì hết kia nên lập tức xuất thủ, chuẩn bị dùng một kích đánh tan nhuệ khí của Tịch Thiên Dạ.

"Huyền Diễn Đồng Minh Thể."

Quỷ Đồng phóng thẳng lên trời, từng tầng kim quang chói mắt phát ra từ trên người hắn, những ánh sánh đó sắc bén như từng chuôi thần kiếm thổi qua thiên địa, vạn vạt và hư không đều bị kim quang đâm thủng.

Quỷ Đồng biết Tịch Thiên Dạ lợi hại nên vừa ra tay là toàn lực ứng phó, phát huy toàn bộ thần thông mạnh nhất ra.

Huyền Diễn Đồng Minh Thể được xưng là kim cương bất hoại, thủy hỏa bất xâm, một khi thi triển ra thì không ai có thể đả thương hắn.

"Người trẻ tuổi ngây thơ, ăn một thiết quyền của Đồng gia gia này."

Quỷ Đồng như là một kim cương la hán, vọt về phía Tịch Thiên Dạ, tựa hồ như có thể đụng gãy cả một ngọn núi lớn, lực lượng phát ra có thể nói là rung chuyển trời đất.

Điền Bộ Nguyên và Tô Hàm Hương đều kinh hãi, Thiên Vương chân chính quả nhiên vô cùng đáng sợ, hiện tại bọn họ vẫn kém hơn Thiên Vương một đoạn rất dài

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn qua Huyền Diễn Đồng Minh Thể của Quỷ Đồng, trong mắt không có chút cảm xúc nào chỉ nhàn nhàn duỗi ra một cánh tay.

Sau một khắc, tay của hắn trực tiếp xuyên qua hư không chạm vào trán của Quỷ Đồng.

Hȧ?

Quỷ Đồng giật mình, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, sao lại đột nhiên có một bàn tay tự nhiên đặt lên trán của hắn chứ?

Mà một đòn mang theo lực lượng vạn quân có thể đánh tan một tòa núi cao thành bột mịn, đáng sợ như thế lại bị bàn tay kia ngăn lại toàn bộ.

"Làm sao có thể !? "

Quỷ Đồng không dám tin vào mắt mình nữa, hắn dốc toàn lực muốn đẩy cánh tay kia ra nhưng dù thôi động Huyền Diễn Đồng Minh Thể đến cực hạn cũng không thể làm gì được.

Vẻ mặt của Tịch Thiên Dạ vẫn vô cảm nắm bàn tay lại, xoạt xoạt một tiếng, đầu của Quỷ Đồng lập tức xuất hiện chẳng chịt vết rách không ngừng lan tràn xuống dưới người, một cỗ huyết dịch tanh nồng nhao nhao tuôn ra qua vết rách.

"A .......! "

Sắc mặt Quỷ Đồng thống khổ, cả người như bị Tịch Thiên Dạ bóp nát, hắn điên cuồng giãy dụa nhưng bất luận hắn liều mạng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của Tịch Thiên Dạ, thân thể của hắn chẳng khác nào cục bông, từng chút bị bóp nát lại, huyết dịch tanh nồng nhuộm đỏ quần áo.

"Không tốt! Quỷ Đồng sắp bị giết!"

Sắc mặt Cao Bỉnh Hùng kịch biến, hắn cũng không ngờ vẻn vẹn mấy giây đối mặt mà thôi thì Quỷ Đồng giỏi về phòng ngự liền đã sắp gặp tử vong.

Dương Thiến Băng và Liêm Văn Long cũng trợn mắt há mồm, là hảo hữu của Quỷ Đồng nên bọn hắn rõ ràng sự cường đại của Huyền Diễn Đồng Minh Thể thế nào, một khi thôi động ra thì Quỷ Đồng có thể xưng là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cao thủ Thiên Vương cũng khó là tổn thương được hắn.

"Ra tay thôi, quyết không thể để Quỷ Đồng bị g**t ch*t được."

Trần Nhất An phản ứng đầu tiên, ra tay cứu viện, Tịch Thiên Dạ cường đại đã vượt quá dự liệu của bọn hắn, nếu như để cho Quỷ Đồng bị giết thì sắp tới bọn hắn sẽ rất bị động.

Nhung ma khi bon han tự nhan bốn ngưoi xuat thủ lien co the cứu được Quy Đồng thì Tịch Thiên Dạ lại chỉ cười lạnh, mười đạo Minh Hoàng Thi Văn chui ra từ sau lưng hắn hóa thành bàn tay u ám vỗ về phía bốn người.

Âm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, bốn cao thủ Thiên Vương bị đánh bay ra ngoài như mấy con ruồi.

Thật mạnh!

Tất cả mọi người kinh trụ, không chỉ có mấy người Hồng Bảo thương hội mà cả nhóm Tô Hàm Hương cũng đều trợn hết cả mắt lên.

Các nàng biết Tịch Thiên Dạ bế quan tu luyện nhưng cũng không có nghĩ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã cường đại tới cỡ này.

"Tịch Thiên Dạ sao lại mạnh như vậy được chứ !? "

Sắc mặt Dương Thiến Băng trắng bệch, một tia huyết dịch trào ra từ khóe môi, chỉ vừa mới va chạm một chút thôi mà nàng đã bị trọng thương.

Ba người khác cũng vậy, kể cả Cao Bỉnh Hùng cũng đã đều bị trọng thương.

"Làm sao có thể!"

Liêm Văn Long không dám tin vào hai mắt của mình nữa.

Hắn biết Tịch Thiên Dạ rất bất phàm, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp nhưng dù thế nào cũng không có khả năng sẽ mạnh như vậy chứ.

Tịch Thiên Dạ luc này cho han một cảm giác như là Nguyên Linh Huyền Linh Quy lúc trước hắn phải đối mặt vậy.

Có le Tịch Thiên Dạ vẫn không mạnh như Nguyên Long Huyền Linh Quy, nhưng thu thập bọn hắn thì dư xài.

"Kẻ này đã nằm ngoài khống chế rồi, chạy mau!"

Cao Bỉnh Hùng hét dài một tiếng, cơ hồ quay lưng lại hóa thành một đạo lưu quang bỏ chạy về phía ngoài hòn đảo không chút do dự nào.

Tịch Thiên Dạ đã đáng sợ như vậy, nếu tiếp tục ở lại thì khác nào muốn chết a!

Mấy người khác cũng kịp phản ứng, vội vàng xoay người bỏ chạy.

"Cứu ta ..... cứu ..... ta ....

Quỷ Đồng bị Tịch Thiên Dạ chộp vào trong lòng bàn tay chẳng khác nào con gà con bị đại bàng bắt được trong móng vuốt, cơ hồ không thể động đậy chút nào.

Hắn tuyệt vọng nhìn về phía những đồng bạn đang vội vàng chạy trốn kia, không ngừng phát ra tiếng cầu cứu thê lương.

"Yên tâm đi, bọn hắn sẽ đi theo ngươi nhanh thôi."

Tịch Thiên Dạ nhìn qua Quỷ Đồng đang thống khổ, khẽ mỉm cười.

"Ha ha, một bầy kiến hôi mà thôi cũng muốn đào tẩu trước mặt Hổ gia."

Hổ Tam Âm đã sớm không nhịn được, trong thấy bốn người Cao Binh Hùng chạy trốn liền cười ha ha một tiếng rồi hóa thành một đoàn hào quang đuổi theo.

Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng hét lớn một cái, bộ lông vàng óng dưới nắng như một viên hỏa cầu xông ra ngoài.

Tốc độ của Hổ Tam Âm nhanh cỡ nào chứ, cơ hồ trong nháy mắt liền chặn Cao Binh Hùng lại.

"Một con quái điểu cũng dám cản ta, muốn chết!"

Một tiếng nố lớn vang lên.

Trát Long Côn trong tay Cao Bỉnh Hùng bị đánh bay ra ngoài, đập vỡ nát mấy ngọn núi mới dừng lại.

Cao Bỉnh Hùng đạp đạp về phía sau, khóe miệng run lên, hai cánh tay xuất hiện lít nha lít nhít vết rách, dòng máu đỏ sẫm thẩm thấu ra.

Mà không chỉ có ngoại thương, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng như bị lửa thiêu đốt, hiển nhiên đã bị thương nặng.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 862: Bắt Sống



Chương 862

"Làm sao có thể!"

Cao Bỉnh Hùng lẳng lặng nhìn hai tay mình, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và khó có thể tin nổi, một kích toàn lực của hắn mà không ngăn được một trảo của một con súc sinh sao?

Từ khi nào hoang thú phổ thông đã cường đại đến cỡ này rồi?

"Ha ha, tiểu ô quy, tư vị một trảo của Hổ gia thế nào? Vừa rồi Hổ gia chỉ xuất ra năm thành khí lực thôi mà ngươi đã không chịu nổi rồi, thật khiến cho Hổ gia thất vọng."

Hổ Tam Âm làm bộ lắc đầu, luc trước bị mấy người Cao Bỉnh Hùng truy sát thê thảm như vậy thì giờ phút này tự nhiên muốn trả thù rồi.

Mà hắn cũng không hề nói dối, sinh linh tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi Thuật vốn có lực lượng vô cùng cường đại, từ khi tu thành đạo Minh Hoàng Thi Văn thứ mười thì nó đã có thể chà đạp những cái được gọi là cao thủ Thiên Vương này đến chết.

Rống!

Liệt Diễm Hùng Sư Vương ngăn cản Trần Nhất An, địa hỏa bừng bừng thiêu đốt nửa bầu trời thành màu xích hồng.

"Súc sinh, cút đi cho ta!"

Sắc mặt Trần Nhất An khẩn trương, sợ bị Tịch Thiên Dạ phía sau đuổi kịp nên khi thấy Liệt Diễm Hùng Sư Vương ngăn cản trước mặt thì căn bản không suy nghĩ gì trực tiếp đấm ra một quyền, muốn đánh nát súc sinh trước mặt hắn thành thịt vụn

Nhưng mà Liệt Diễm Hùng Sư Vương lúc này đã không còn là nó của ngày hôm qua nữa.

Nó hóa thành một ánh lửa hung mãnh đập vào trên người Trần Nhất An, năng lượng kinh khủng bạo tạc suýt chút nữa khiến Trần Nhất An chia năm xẻ bảy.

Phốc phốc!

Trần Nhất An phun máu trong mắt tràn đầy sự khó tin, tiểu súc sinh lúc trước không đáng để hắn quan tâm vậy mà đã cường đại đến cỡ này rồi.

Một bên khác, Dương Thiến Băng cũng đang bị người khác chặn lại.

Người chan ở phía trước nàng chính là chủ tớ ba người Tô Hàm Hương.

"Ba người các ngươi mà cũng dám ngăn ta lại, muốn chết sao?"

Ánh mắt Dương Thiến Băng lạnh như băng, cả người tản ra một cỗ hàn ý kinh người đến cực điểm khiến nước biển bên ngoài mấy trăm dặm đều ngưng kết thành băng.

"Vì sao không dám, Hồng Bảo thương hội các ngươi khinh người quá đáng, có báo ứng này cũng là đáng đời thôi."

Tô Hàm Hương thản nhiên nói.

"Hay cho một nha đầu không sợ chết, ta bị báo ứng gì thì chưa rõ nhưng các ngươi khẳng định chết chắc rồi."

Dương Thiến Băng ngửa mặt lên trời cười dài, tóc tai bù xù. Hiển nhiên lúc này nàng đã bị ép đến mức nóng nảy, một cỗ lực lượng hàn phách u lãnh tản ra khiến cho ngày càng rét lạnh.

Nang tự nhiên có thể nhìn ra ba nguoi To Ham Hương dều la Chuẩn Thiên Vương, nhưng tuy rang Chuẩn Thiên Vương với Thiên Vương như chỉ là cách nhau một tia thôi nhưng thực là khác biệt như trời với đất, không thật sự trở thành Thiên Vương thì sẽ vẫn chỉ là sâu kiến trong mắt nàng mà thôi.

Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt siết thật chặt chiến kiếm trong tay, đây là lần đầu tiên các nàng giao chiến với Thiên Vương, nhưng các nàng đều không có lùi bước, bởi vì con đương tương lai chắc chắn sẽ vô cùng gian nan, nếu là giờ phút này cũng không dám xuất thủ thì tương lai còn có hi vọng gì.

Huống chi trong tay ba người bon ho đều có thiên vưong binh, chính là thứ giúp bọn họ ỷ vào và củng cố lòng tin.

"Dương phu nhân, ngưoi chính là truyền nhân của Hàn Phách Nhu Miên Chưởng đi, lão hủ đã sớm muốn lĩnh giáo một chút."

Điền Bộ Nguyên dậm chân bước ra ngăn tại trước mặt Tô Hàm Hương và Tầm Tâm Duyệt, nếu như trước có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh thì người chết trước cũng sẽ là hắn.

"Chỉ bằng người cũng dám nói lĩnh giáo Hàn Phách Nhu Miên Chưởng sao, chết đi cho ta."

Dương Thiến Băng hóa thành một đạo u ảnh, cơ hồ không để lại bất cứ dấu tích gì, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Điền Bộ Nguyên đánh ra một chưởng âm nhu đến cực điểm về phía trái tim của hắn

Điền Bộ Nguyên nói thế nào cũng là một lão thủ trên chiến trường nên không bối rối chút nào, thoáng lui về sau một bước, trường thương trong tay như là rồng rời khỏi biển đánh về phía Dương Thiến Băng.

Cùng lúc đó thì Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt cũng vội vàng xuất thủ, hai người một thủy một hỏa, một âm một dương phối hợp thành âm dương song kiếm, hai cỗ âm dương thái cực đạo không bàn hợp đồng thời được kích phát ra, hung hăng đánh về phía Dương Thiến Băng.

Ầm ầm!

Cả hai phát sinh va chạm kịch liệt nhưng người nào cũng không chiếm được tiện nghi.

Dương Thiến Băng có chút thất thần, lăng lăng nhìn về phía ba người, tuyệt kỹ Hàn Phách Nhu Miên Chưởng thành danh của nàng lại bị ba người hợp lực chặn lại

"Lại đến!"

Tô Hàm Hương hét lớn thì tiếng, cùng với Tần Tâm Duyệt hỗ trợ đối chọi lại, bộc phát ra cỗ lực lượng cường đại vượt quá tưởng tượng.

"Lại đến thì lại đến, sợ các ngươi chắc!"

Dương Thiến Băng cũng bị chọc giận, từ khi nào mấy tên Chuẩn Thiên Vương dám khiêu khích nàng, chẳng lẽ thật sự cho rằng bằng vào mấy thiên vương chiến binh thì có thể tranh cao thấp với nàng sao.

Thần sắc của Liêm Văn Long vô cùng bối rối, cơ hồ chạy trốn đến phát điên lên, hắn không dám tin Tịch Thiên Dạ vì sao lại kh*ng b* như thế, nhưng giờ phút này hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy được nữa, một lòng chỉ nghĩ đến chạy trốn.

"Liêm Văn Long, ta vốn cho rằng giữa chúng ta chỉ là một chút mâu thuẫn, sẽ không trở thành địch nhân một sống một chết, đáng tiếc ngươi ngươi khiến ta thất vọng."

Mắt thấy Liêm Văn Long sắp trốn vào biển cả thì một đạo thân ảnh thon dài đã xuất hiện trước mặt hắn không biết từ khi nào.

Tịch Thiên Dạ!

Liêm Văn Long hét lớn một tiếng, linh hồn kem chut nữa bị lôi ra từ trong thức hải.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi tha cho ta một mạng, sau này ta sẽ không đối địch với ngươi nữa, ta cam đoan!"

Liêm Văn Long tràn đầy cầu khẩn.

"Ngươi cam đoan sao? Ta muốn cam đoan của ngươi làm cái rắm gì?"

Tịch Thiên Dạ cười nhạo.

Liem Van Long kinh hai, sao ten on than Tich Thien Da nay lai de mat den han mà không đuổi theo giết những người khác.

Hắn dành chút thời gian nhìn về vị trí mấy người khác, sau đó thì sắc mặt càng tái nhợt, tất cả bọn họ đều bị chặn lại, không một ai có thể chạy đi.

"Tịch Thiên Dạ, ta không dám nữa, ngươi tha cho ta một lần đi, muốn ta làm gì cũng được."

Liêm Văn Long cầu khẩn.

"Đồ hèn nhát!”

Tịch Thiên Dạ lắc đầu lười nói nhảm với Liêm Văn Long, trực tiếp vương tay chộp hắn lại.

Liêm Văn Long muốn phản kháng nhưng há lại có thể tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Tịch Thiên Dạ, từng đầu Minh Hoàng Thi Văn không ngừng chui vào trong thể nội của hắn giam cầm cực kỳ chặt chẽ.

Hắn vừa mới thu thập xong Liêm Văn Long thì những cuộc chiến ở các chỗ khác cũng không kém nhiều, chuẩn bị kết thúc.

"Tốt, ngươi đi kết thúc chiến đấu a?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn tự nhiên có thể nhìn ra mấy người Tô Hàm Hương đã sắp đến cực hạn, nếu như tiếp tục sẽ xuất hiện tử thương.

Dù sao thiên vương binh mặc dù cường đại nhưng tiêu hao cũng rất lớn, chỉ trong chốc lát mà khí tức ba người đã có chút không ổn định, hiển nhiên không chịu được tiêu hao của thiên vương binh.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 863: Phá Cấm Pháp Mộc



Chương 863

Hổ Tam Âm nghe vậy cười cạc cạc một tiếng rồi hóa thánh một đạo ánh sáng màu đen bay về phía Tô Hàm Hương, vẻn vẹn hai móng vuốt liền có thể đánh bay Dương Thiến Băng vào trong lòng đất, tạo nên một cái hố to trên mặt đất.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn làm gì bọn ta?"

Cao Binh Hùng ngang đầu, lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ.

Năm người bọn hắn đều đang quỳ trên mặt đất, một đạo Minh Hoàng Thi Văn quấn chặt lấy tất cả, bây giờ thì bọn hắn đã trở thành tù binh.

"Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì các ngươi nào?"

Tịch Thiên Dạ chắp tay, lạnh lùng nhìn về phía năm người.

"Tịch Thiên Dạ, mặc dù chúng ta có lỗi nhưng tội không đáng chết, Thiên Vương nhân tộc vốn đã có rất ít, Xi Man tộc còn đang nhìn chẳm chằm, luôn luôn muốn diệt duyệt Nhân tộc chúng ta, hi vọng ngươi có thể nể tình cùng là Nhân tộc mà bỏ qua cho chúng ta một lần."

Dương Thiến Băng rất ít khi cầu xin người khác nhưng dưới sự uy h**p của cái chết thì cũng không thể không cúi đầu được.

"Tội không đáng chết? Vốn là đồng minh lại phản bội chúng ta, chỉ bởi vì tham lam bảo vật, đây là cái gọi là tội không đáng chết của các ngươi sao?"

Tô Hàm Hương lạnh lùng nói.

Kiểu người giống như bọn Liêm Văn Long này là đáng hận nhất, trước đây Tịch Thiên Dạ bị thương nặng như thế cũng bởi vì trợ giúp bọn hắn ngăn cản Nguyên Long Huyền Linh Quy, kết quả là chẳng những không nhận được hồi đáp gì mà còn bị giết người đoạt bảo, so với rắn độc còn độc hơn.

Dương Thiến Băng á khẩu không đáp trả được gì, bọn hắn thừa dịp Tịch Thiên Dạ trọng thương mà không để ý tình nghĩa muốn giết người đoạt bảo, mối thù này thật không nhỏ.

"Giết hết toàn bộ, bọn chúng không ai là người tốt cả."

Hổ Tam Âm thản nhiên nói, nó cũng không phải thứ gì tốt, bây giờ thì có người còn khốn nạn hơn thì nó há có thể nhẫn được?

"Tịch công tử, năm người chúng ta đều là cao thủ Thiên Vương, nếu là cứ thế giết đi thì thật đáng tiếc, không biết phải làm thế nào thì ngài mới có thể tha cho chúng ta một mạng, dù để chúng ta làm trâu làm ngựa, phụ tá cả đời này thì chúng ta cũng tuyệt đối không oán hận gì."

Cao Bỉnh Hùng nói.

Sâu kiến còn ham sống nữa huống chi là người có thể bất tử như hắn chứ.

"Không sai không sai, Tịch công tử, Tịch đại nhân, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa mặc cho phân phó, xin đừng giết chúng ta."

Liêm Văn Long liên tục gật đầu, nếu như có thể không chết thì khúm núm chịu nhục là cái gì? Miễn là còn sống thì còn cố vô hạn hi vọng.

"Các ngươi đều muốn làm trâu làm ngưa cho ta ư? Được! Thành toàn cho các ngươi."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt.

Hổ Tam Âm nghe vậy, trong mắt hơi nghi hoặc một chút, mặc dù Tịch Thiên Dạ không thích sát sinh, làm việc quang minh lỗi lạc nhưng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, trêu chọc hắn như thế mà còn không giết sao?

Bất quá khi Hổ Tam Âm thấy vẻ cười trong mắt của Tịch Thiên Dạ thì bỗng nhận ra điều gì đó, mỉm cười đầy thâm ý khi nhìn về phía năm người Hồng Bảo thương hội.

"Tịch công tử nguyện ý tha cho chúng ta một con đường sống sao?"

Liêm Văn Long kinh hỉ.

"Đương nhiên."

Tịch Thiên Dạ nói.

"Quá tốt rồi, tạ ơn công tử khai ân."

Liêm Văn Long liên tuc gat đau, biểu hiện cung cung kính kính.

Những người khác nghe vậy cũng vô cùng hưng phấn, bể ngoài thì rất kính cẩn tuân theo, nhưng trong lòng thế nào thì sợ rằng chưa chắc.

"Ta nói là để các ngươi làm trâu làm ngựa cho ta, nhưng cũng không nói sẽ cho phép các ngươi còn sống, người mạo phạm ta đều phải chết."

Tịch Thiên Dạ cũng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo vô cùng.

Cái gì?

Năm người Cao Binh Hùng nghe vậy sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

Để bọn hắn làm trâu làm ngựa nhưng lại không để bọn hắn còn sống là có ý

gì?

Nhưng ...... bọn hắn rất nhanh liền hiểu rõ ý tức trong lời nói của Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ đi tới trước mặt Liêm Văn Long, thản nhiên nói.

"Bắt đầu từ ngươi đi."

Vừa dứt lời thì từng đạo Minh Hoàng Thi Văn từ sau lưng Tịch Thiên Dạ điên cuồng chui vào trong người Liêm Văn Long.

Liêm Văn Long kinh hãi muốn ngăn cản nhưng bây giờ hắn đã bị cầm tù rồi sao có thể ngăn cản được đây, cho nên chỉ trong nháy mắt liền bị Minh Hoàng Thi Văn quấn chặt lấy, chẳng khác nào con mồi bị một con nhện bắt lấy vậy.

Không lâu sao đó thì một tia khí tức quỷ dị tà ác liền tràn ra từ trên người Liêm Văn Long.

Biểu lộ của hắn cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng, trong mắt tựa hồ có hai hố đen vực sâu tĩnh mịch tương đối kinh người.

"Bái kiến chủ nhân."

Hắn quỳ thẳng xuống đất, giọng nói lạnh lẽo không có bất cứ tâm tình gì.

"Không tệ! Vậy mà trực tiếp chuyển hóa ra mười đạo Minh Hoàng Thi Văn, không khiến ta thất vọng."

Tịch Thiên Dạ nhìn vào tác phẩm trước mắt gật đầu hài lòng.

Chuyển hóa sinh linh thành Minh Hoàng Luyện Thi thì nội tình của sinh linh đó vô cùng quan trọng, tu vi càng cao, nội tình càng sâu thì một khi chuyển hóa xong sẽ cố số lượng Minh Hoàng Thi Văn càng nhiều.

Như là Nhiếp Nhân Hùng lúc trước quá kém, chuyển hóa chỉ được có bốn đạo Minh Hoàng Thi Văn, nhưng chuyển hóa Kim Ti La Hoàng Điểu liền trực tiếp được bảy đầu Minh Hoàng Thi Văn.

Liêm Văn Long có thể so với một nửa cao thủ Thiên Thánh, mạnh hơn Kim Ti La Hoàng Điểu lúc trước không biết bao nhiêu lần, sau khi chuyển hoa lại đạt được mưoi đầu Minh Hoang Thi Văn, đã ngang bằng với Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương.

Đưong nhien Ho Tam Âm va Liet Diễm Hung Su Vương khác biệt, bọn nó đều có linh hon con Liem Van Long đa triet đe chet đi, chỉ co mot co than the còn sống thôi.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi mới thi triển tà pháp gì vậy !? "

Quỷ Đồng hoảng sợ, cả người run lên bần bật khi nhìn về phía Liêm Văn Long có khí tức quỷ dị bên cạnh kia.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Liêm Văn Long đã hóa thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, sợ là đã không còn là hắn trước kia.

"Liêm Văn Long đã chết, khí tức linh hồn của hắn đã hoàn toàn biến mất."

Dương Thiến Băng run rẩy nói.

"Phương pháp luyện thi! Vậy mà ngươi lại học được phương pháp luyện thi độc ác nhất của U Minh tộc!"

Cao Bỉnh Hùng trừng lớn mắt, nhìn chẳm chằm về phía Tịch Thiên Dạ, kiến thức của hắn bất phàm, không ngờ lại biết được luyện thi thuật.

Bất quá trong Chân Mộc Linh Thổ có U Minh tộc tồn tại, nhận biết một chút luyện thi thuật à ác cũng bình thường.

Tịch Thiên Dạ không để ý đến sự sợ hãi của bọn hắn, bước về phía trước mặt Quỷ Đồng, trực tiếp nắm lấy đầu của hắn, từng đạo Minh Hoàng Thi Văn chui rúc liên tục vào trong óc hắn.

'Không ..... muốn ...... xin ngươi ...... tha cho ta ....

Quỷ Đồng chỉ kịp nói một câu xin tha liền triệt để mất đi ý thức, sau đó hóa thành khôi lỗi giống như Liêm Văn Long, tản ra khí tức u ám băng lãnh.

"Ha ha! Báo ứng a! Không nghĩ tới Trần Nhất An ta sẽ có một ngày rơi vào kết quả này."

Trần Nhất An ngửa mặt lên trời cười to.

A?

Tịch Thiên Dạ cũng kinh ngạc nhìn về phía đoàn ánh sáng kia, bị Minh Hoàng Thi Văn của hắn cầm cố lại mà cũng có thể cưỡng ép đánh vỡ phong ấn sao? Có chút ý tứ!

"Phá Cấm Pháp Mộc! Phá Cấm Pháp Mộc trong truyền thuyết quả nhiên nằm trong tay Cao Bỉnh Hùng."

Trong khu rừng rậm nguyên thủy rậm rạp có hai thân ảnh trốn ở chỗ tối quan sát hết thảy, đay chính là kiếm khách cụt tay và Huyết Ánh Nhân.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 864: Phá Cấm Pháp Tắc



Chương 864

Cao Bỉnh Hùng được bao bọc trong một chùm ánh sáng bạc lóe lên liền chạy hơn trăm dặm giống như phù quang lược ảnh, không biết thi triển bảo mệnh bí thuật gì

Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương ngây người một lúc, Cao Bỉnh Hùng đã chạy khỏi vài trăm dặm muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Nhung đồng thoi luc Cao Binh Hung phong len troi thì than anh của Tịch Thiên Dạ cũng trong nháy mắt biến mất tại chỗ, ở trên mặt đất hình như chỉ còn tàn ảnh.

"Ha ha! Tịch Thiên Dạ, nghĩ không ra lão phu còn có thủ đoạn này sao? Mối thù hôm nay Cao mỗ ghi ở trong lòng, thề không bỏ qua."

Cao Bỉnh Hùng ha ha cười lớn, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Trong nháy mắt thì hắn đã xuất hiện trên mặt biển, hắn cũng không tin Tịch Thiên Dạ bọn họ có thể đuổi kịp hắn.

"Ngươi cười cái gì?"

Một thanh âm nhàn nhạt quỷ dị vang lên.

Cao Bỉnh Hùng chỉ cười nửa câu bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên như bị bóp chặt cổ không phát ra được tiếng cười nữa.

"Ngươi ... Ngươi ... "

Cao Bỉnh Hùng như gặp quy chỉ về đang trước, trong mắt tran đầy run sợ cùng không thể tin.

Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt của hắn, chắp tay sau lưng chặn hắn trên đường đi.

Giờ khắc này, hắn muốn quay đầu cũng không kịp, tốc độ khủng khiếp đã làm hắn đụng vào Tịch Thiên Dạ.

Oanh!

Tịch Thiên Dạ chậm rãi duỗi ra một nắm đấm, một quyền đánh vào mặt Cao Bỉnh Hùng.

Một tiếng vang thật lớn, Cao Bỉnh Hùng bay ngược lại, dọc theo đường cũ trở về đập mạnh vào hòn đảo.

"Làm sao có thể ... Ngươi làm sao có thể nhanh hơn ta ... Không có khả năng ... Tuyệt đối không thể!"

Cao Bỉnh Hùng từ trong hố đất vô tri vô giác bò lên nhìn vị thiếu niên y phục trắng kia trên mặt biển chậm rãi đi tới, trong mắt tràn đầy sự khó tin, căn bản không muốn tin sự thật trước mắt.

"Rơi vào tay ta cũng muốn chạy trốn sao?"

Tịch Thiên Dạ quay lại hòn đảo, trong tay vuốt vuốt một cây phương mộc màu bạc, vừa rồi Cao Bỉnh Hùng chính là mượn sức mạnh vật này phá vỡ sự giam cầm của Minh Hoàng thi văn, hơn nữa trong nháy mắt phát ra tốc tộ bay kinh người.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi cuối cùng là người hay quỷ? Có Phá Cấm Pháp Mộc hộ tống ta, không ai có thể đuổi kịp!

Cao Bỉnh Hùng tóc tai bù xù, người đầy bùn đất khá chật vật.

"Hóa ra vật này gọi Phá Cấm Pháp Mộc, cũng có chút thần kỳ."

Tịch Thiên Dạ nhìn cây phương mộc màu bạc trong tay, nhàn nhạt gật đầu.

Tịch Thiên Dạ có thể nhìn ra vật này tương đối không đơn giản, có vẻ như ẩn chứa một quy tắc phá cấm rất huyền diệu, có thể phá cấm chế trận pháp, giải trừ một chút hạn chế của quy tắc thiên địa, thậm chí tu sĩ tu luyện pháp thuật thần thông cũng có thể bị nó phá mất.

Hễ có vật liên quan cấm chế pháp tắc thì năng lượng ẩn chứa bên trên cây phương mộc màu bạc này đều có thể khắc chế một ít.

"Phá Cấm Pháp Mộc, Tịch Thiên Dạ người phát tài rồi, trên người một tên nhỏ bé này lại có bảo vật quý giá này!"

Hổ Tam Âm đột nhiên xông lên trời nhìn chằm chằm vào Phá Cấm Pháp Mộc trong tay Tịch Thiên Dạ, thậm chí bởi vì quá kích động mà gọi thẳng tên Tịch Thiên Dạ.

"Vật này hết sức trân quý sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Dĩ nhiên trân quý, bên trong Phá Cấm Pháp Mộc ẩn chứa một loại pháp tắc Phá Cấm huyền diệu nhất thiên địa, pháp tắc Phá Cấm này không giống pháp tắc thiên địa bình thường, sự tồn tại của nó giống như vì hủy hoại pháp tắc vận chuyển bình thường của thiên địa. Giống như nơi tối tăm có ánh sáng mặt trời, có chính diện thì có mặt trái. Pháp tắc Phá Cấm ở trong mặt trái thế giới, trong tình huống bình thường căn bản nhìn không thấy cũng không thể nào tu luyện, chỉ có một số kỳ vật thiên địa ẩn chứa sức mạnh pháp tắc Phá Cấm, ví dụ như Phá Cấm Pháp Mộc một trong số đó."

"Cho nên Phá Cam Pháp Mộc vô cung tran quý, neu như ở thoi kỳ Thượng Cổ sợ là sẽ dẫn đến các thần linh đại chiến tranh đoạt."

Ánh mắt Hổ Tam Âm nóng rực không ngừng xoay quanh Phá Cấm Pháp Mộc, nếu như có thể từ Phá Cấm Pháp Mộc ngộ ra một chút pháp tắc Phá Cấm cao thâm, vậy quả là trâu rồi, cùng cấp độ chiến đấu sợ là rất khó có người có thể ngộ ra thần linh của pháp tắc Phá Cấm.

"A!"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy nhẹ gật đầu, Hổ Tam Âm xem trọng pháp tắc Phá Cấm nhưng hắn lại không quá để ý.

Dù sao một cái pháp tắc thế giới bất luận chính diện hay là mặt trái, trong mắt hắn cũng đều là pháp tắc bình thường mà thôi.

Có thể noi là kẻ trong cuoc thì me kẻ bang quan thì tỉnh.

Pháp tắc mặt trái Thế giới ở trong lồng giam chạm không tới, nhưng người ở ngoài lồng giam lại thấy rất rõ ràng.

Tịch Thiên Dạ tiện tay thu Phá Cấm Pháp Mộc vào, bất luận nói như thế nào thì giá trị và ý nghĩa của vật này đều rất bất phàm.

Dù sao pháp tắc mặt trái của thế giới khác nhau cũng khác biệt, chỉ cần nghiên cứu một chút Phá Cấm Pháp Mộc của thế giới này sản sinh ra là hắn có thể tìm ra càng nhiều lỗ thủng pháp tắc đến Thái Hoang giới, tương lai có lẽ cần dùng đến.

Mà bản thân Phá Cấm Pháp Mộc cũng là một dị bảo hiếm thấy, ẩn chứa sức mạnh phá cấm tương đối thần kỳ.

Ví như nắm giữ Phá Cấm Pháp Mộc thì sẽ không bị trói buộc và can thiệp của một số pháp tắc thế giới tàn phá trong Chân Mộc linh thổ, dù cho tu sĩ Thiên cảnh bình thường nhất cung có thể bay lượn trên bầu trời mà không bị sự ngăn cản trọng lực đáng sợ của thế giới. Cũng là lý do tại sao Cao Bỉnh Hùng có thể trong nháy mắt phát tốc độ đáng sợ tới như vậy.

"Tịch Thiên Dạ, ta không cam tâm!"

Cao Bỉnh Hùng nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu.

Hắn cả đời vào Nam ra Bắc, mối nguy gì mà chưa gặp qua nhưng cuối cùng đều gặp dữ hóa lành, hơn nửa lại cao bay xa chạy.

Ai có thể nghĩ tới, hắn cuối cùng lại thua trong tay một tên tiểu tử, hơn nửa lại thảm hại như vậy.

"Không cam tâm cũng phải chết."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Noi xong thì mười đạo Minh Hoang thi văn toàn bộ chui vào trong thân thể Cao Bỉnh Hùng, chuyển hóa hắn chuyển hóa thành một Minh Hoàng luyện thi mạnh mẽ.

Nhìn nam Minh Hoang luyen thi o truoc mat minh cung kinh, Tich Thien Dạ nhẹ gật đầu hài lòng.

Nói đến năm người tư chất đều không kém, toàn bộ đều chuyển hóa ra mười đạo Minh Hoàng thi văn, so với bọn hắn khi còn sống đều mạnh hơn.

Bất quá cũng bình thường, có thể tu thành người của Thiên Vương cảnh đều là hạng ngưoi kinh tai tuyet diễm, trải qua tang tang ma luyen cung kiếp nạn nên nội tình bên trong đều vô cùng thâm hậu.

Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt tò mò vây quanh năm Minh Hoàng luyện thi, cao thủ Thiên Vương cảnh mạnh mẽ như vậy lại trở thành con rối của Tịch Thiên Dạ, chuyển biến lớn rõ ràng như vậy làm hai người có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ra đi, ở trước mặt ta ẩn trốn không có tác dụng gì."

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn sâu về phía rừng cây, thản nhiên nói.

Mấy người khác nghe vậy giật mình, toàn bộ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nhìn, chẳng lẽ trên hòn đảo này còn có những người khác hay sao?

Một lúc lâu sau, trong rừng cây không có động tĩnh.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai người ẩn trốn trong rừng cuối cùng cũng đi ra, chính là kiếm khách cụt một tay cùng Huyết Ánh nhân.

Ánh mắt hai người nhìn Tịch Thiên Dạ đều là cảnh giác và sợ hãi.

Hình ảnh Tịch Thiên Dạ vừa mới thu thập năm tên Thiên Vương cao thủ của Hồng Bảo thương hội rõ mồn một trước mắt, giờ phút này đến phiên bọn hắn đứng trước Tịch Thiên Dạ, một sự áp lực như núi giống như đè bọn hắn không thở nổi.

Căn bản hai người tự nhan là ẩn tron rat giỏi, làm sao có thể bị Tịch Thiên Dạ phát hiện?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back