Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 885: Điền Thị Nhất Tộc



Chương 885

"Một thiếu gia ăn chơi lại có Thiên Vương tùy thân bảo hộ, lai lịch xem ra khác người.”

Sắc mặt Tần Tâm Duyệt khó coi nhìn bóng lưng thanh niên trang phục xa hoa kia, nếu không phải có một vị Thiên Vương ở bên cạnh bảo vệ thì nàng sẽ lập tức sẽ giáo huấn hắn thật tốt.

Tô Hàm Hương hơi khế cau mày, trong mắt tràn đầy sầu lo, Thu Cách Nhã đại bình nguyên hiện tại quả là hội tụ nhiều đầu trâu mặt ngựa, đồ vật gì xuất hiện trên đường đều rất kỳ quái.

"Cô nương, người kia không phải công tử quần áo lụa là bình thường, ngươi có biết chín bộ mười bảy tộc của nhân tộc của chúng ta? Vị công tử trang phục xa hoa trẻ tuổi kia là người của Điền thị nhất tộc trong mười bảy tộc.

Hơn nữa người này trong Điền thị nhất tộc có địa vị cực kỳ cao, tương lai có cơ hội kế thừa vị trí tộc chủ của Điền thị nhất tộc."

Một công tử khôi ngô vô cùng từ trong hành lang đi ra, người này tướng mạo khôi ngô, răng trắng môi hồng, tuổi tác cũng không lớn, trong tay vuốt vuốt một cái quạt xếp thoạt nhìn cà lơ phất phơ không chính phái lắm.

Cái gọi là chín bộ mười bảy tộc chính là hai mươi sáu tập đoàn thế lực cường đại nhất bên trong nhân tộc bộ lạc liên bang quốc.

Chín bộ chính là chín đại hoàng bộ, chính là trung tâm của bộ lạc liên bang quốc. Còn 17 tộc, cũng không đơn giản, đều là đại tộc thế gia cổ lão vô cùng và nội tình hùng hậu.

Thế lực mười bảy tộc mặc dù không bằng chín đại hoàng bộ nhưng cũng chênh lệch không nhiều.

Nếu như Yên Nhạc hoàng bộ bọn họ bị diệt vong thì rất có thể sẽ từ bên trong 17 tộc chọn lựa ra hoàng bộ mới để thay thế vị trí Yên Nhạc hoàng bộ.

"Điền thị nhất toc! Chính là bộ toc buồn non làm chủ việc buôn bán nô lệ kia trong mười bảy tộc?"

Sắc mặt Tần Tâm Duyệt khó coi, nàng không ngờ rằng lại có thể chọc người của thượng Điền thị nhất tộc.

"Không sai, cái tên kia gọi Điền Đông Hưng, chắt trai thứ ba của chủ tộc Điền thị, người này tham lam háo sắc ở toàn bộ bộ lạc liên bang quốc đều nổi tiếng xa gần. Nhưng người này ngoại trừ có chút mưu kế cùng chút thông minh ra, phương diện khác cũng rất bình thường, tu luyện kém vô cùng."

Thiếu niên áo trắng cười nói.

Bên trong mười bảy tộc, Điền thị nhất tộc không làm người khác ưa thích.

Bởi vì Điền thị nhất tộc chính là nhà buôn nô lệ lớn nhất trên đại lục, khống chế bảy thành mua bán nô lệ nhân tộc trở lên.

Hơn nữa bọn hắn vì muốn đạt được tài nguyên nô lệ không ngừng nên thường xuyên xuất hiện sau lưng ở giữa chiến tranh các bộ lạc cướp bốc nhân tộc, thậm chí buôn bán nô lệ đến Xi Man tộc, Tinh Linh tộc, thậm chí U Minh tộc.

Có thể nói nhân tộc hầu như không có người nào ưa thích bộ tộc Điền thị này, kẻ thù của bọn hắn trải rộng toàn bộ đại lục.

Nhưng Điền thị nhất tộc quá mạnh, mãi sừng sững không ngã hơn nữa vô cùng cường thịnh.

"Công tử dám trước mặt mọi người nói ra thân phận thiếu gia của Điền thị nhất tộc, không biết là người phương nào?"

Tô Hàm Hương thản nhiên nói.

"Ta chỉ là một một thư sinh nghèo vô cùng vô dụng mà thôi, không đáng nhắc tới, các ngươi gọi ta Trương công tử là được."

Thiếu niên áo trắng cười ha ha một tiếng, lắc lư quạt xếp trong tay khá tiêu sái. Hắn tiến lên hai ba bước quan sát tỉ mỉ Tô Hàm Hương bằng ánh mắt khá trực tiếp, không chút kiêng kị.

Đuôi lông mày Tô Hàm Hương cau lại, rõ ràng không thích người khác dò xét nàng trực tiếp như vậy.

"Trên thân tiểu thư phát ra mùi thơm thật đặc biệt, tại hạ có chút hiểu biết về nước hoa nhưng mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua hương nước hoa có thể tản mát ra loại mùi này. "

Thiếu niên áo trắng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tầm mắt nhìn Tô Hàm Hương không biết đang suy nghĩ gì.

"Đăng đồ tử!"

Tầm mắt Tô Hàm Hương băng lãnh, không để ý tới hắn nữa, cùng Tần Tâm Duyệt trực tiếp rời đi.

"Thú vị, ha ha. Rất thú vị."

Thiếu niên áo trắng vuốt vuốt quạt xếp trong tay, nhìn bóng lưng Tô Hàm Hương nghiền ngẫm cười.

"Công chúa, thật đáng hận, trước nay chưa người nào dám càn rỡ như vậy."

Tần Tâm Duyệt tức giận không nhịn nổi, nữ nhi các nàng hành tẩu bên ngoài luôn luôn bị một số ong bướm khi dễ.

"Không cần để ý, trước tiên tìm Tịch công tử nói chuyện chính sự đi."

Tô Hàm Hương lắc lắc đầu nói.

"Công tử vì sao không cho thần bắt hai cô nương kia, thần xem hai cô nương kia đều có chút bất phàm, hơn nữa căn cốt tốt hiếm thấy, đều là chuẩn tu vi Thiên Vương cảnh, nếu như bắt về nói không chừng có thể bồi dưỡng được hai nữ Thiên Vương xinh đẹp."

Lão giả áo đen Điền thị nhất tộc áo vừa cười vừa nói, Điền thị nhất tộc buôn bán nô lệ nên trông thấy một người kế tục tốt một chút thì không nhịn được muốn bắt đi thuần hóa thành nô lệ ngoan ngoãn nghe lời.

Hai nữ tử kia sao lại chỉ có một chút căn cốt, quả là hắn mấy trăm năm qua mới thấy người kế tục tốt nhất như vậy, nếu như có thể mang về bồi dưỡng quả là hai kho báu to lớn chờ khai thác.

"Hoàng tử điện hạ vừa tới Xương Trạch thành, không thể bởi vì việc của hai nữ tử làm trễ nãi việc yết kiến hoàng tử điện hạ."

Điền Đông Hưng thản nhiên nói.

Quan hệ tốt với Đốc Thường hoàng tử và liên quan đến việc tranh đoạt người kế thừa của hắn trong tộc, không thể có chút ngoài ý muốn và sơ suất nào.

"Nếu như hai nữ tử kia chạy trốn thì làm sao bây giờ."

Lao giả áo đen có chút lo lắng nói.

"Yên tâm đi, các nàng chạy không thoát."

Điền Đông Hưng lạnh lùng cười nói, người đã bị han nhìn trúng thì vận mệnh đã định trước.

Hắn đã âm thầm phái người tập trung vào nữ tử kia, chờ hắn tiếp kiến xong Đốc Thường hoàng tử liền dẫn người trực tiếp bắt hai người bọn họ.

Thâm chí cái gọi là chậm rãi chinh phục mỹ nhân, những cái đó đều là nói nhảm mà thôi.

Điền Đông Hưng hắn làm việc sao lại nhàm chán như vậy, trực tiếp trắng trợn cướp đoạt đơn giản hơn nhiều, nào có công phu kia đi tán gái lãng phí thời gian, hắn cũng không biết có thể cướp đoạt đi bao nhiêu nữ tử mỹ mạo như hoa.

Trong phòng Tịch Thiên Dạ, hắn gần như vừa mới ngồi xuống phơi nắng, Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt liền tới trước thăm hỏi.

"Tịch công tử, lần này đến đây ta có một chuyện muốn nhờ."

Tô Hàm Hương nhẹ nhàng làm lễ vạn phúc.

"Ngươi muốn ta chiếm lĩnh Xương Trạch thành?"

Tịch Thiên Dạ nhìn Tô Hàm Hương, nhàn nhạt cười nói.

"Tịch công tử mắt sáng như đuốc, tâm sự của Hàm Hương cũng không thể gạt được ngài."

Tô Hàm Hương khẽ gật đầu nói, nhưng việc này dường như không mặt ngoài đơn giản như vậy, dường như trong lời nói có hàm ý.

"Hàm Hương cô nương, chiếm lĩnh Xương Trạch thành không có vấn đề gì, nhưng không phải bây giờ."

Tịch Thiên Dạ nói.

"Vì sao?"

Tô Hàm Hương không hiểu nhìn Tịch Thiên Dạ.

Kỳ thật chiếm Xương Trạch thành, không phải nàng nhất thời quyết định mà là đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.

Tịch Thiên Dạ thừa nước đục thả câu.

"Vậy có thể nói cho ta biết đại khái là bao lâu không?"

Tô Hàm Hương lo lắng nói.

Sớm ngày chiếm giữ Xương Trạch thành công, có thể ngăn được một ít đại quân của Trụ Sơn bộ lạc tiến vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên, tài nguyên Thu Cách Nhã đại bình nguyên cũng có thể ít bị đưa ra ngoài. Hiện tại mỗi ngày đều có hàng loạt quân đội từ bến tàu Xương Trạch đạp vào mãnh đất phì nhiêu này.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 886: Đốc Thường Hoang Tử



Chương 886

Bên trong cung điện xa hoa vô cùng, nhạc khúc lượn lờ, đàn cầm và đàn sắc hài hòa phát ra âm thanh, trên đại điện có hơn mười nữ tử tướng mạo xinh đẹp mặc y phục múa mây ngũ sắc đang nhảy múa uyển chuyển.

Trên thượng thủ là hai nam tử ngồi đối diện uống, một người trong đó chính là công tử Điền thị nhất tộc. Còn một người khác, tướng mạo nghiêm chỉnh, phong thái hiên ngang tản ra khí chất cao quý.

"Được nghe hoàng tử điện hạ yêu thích săn cái đẹp, thần đích thân bồi dưỡng ra một số vũ cơ này ngai xem như thế nao?"

Điền Đông Hưng khẽ cười nói.

Đốc Thường hoàng tử nghe vậy liếc nhìn nhóm vũ cơ kia dáng múa nhẹ nhàng, thản nhiên nói:

"Cũng được, cũng là những nữ nhi hiếm có, Điền huynh không hổ là công tử của Điền thị nhất tộc, thật biết chơi."

Điền Đông Hưng hơi hơi nhíu mày, từ thần thái của Đốc Thường hoàng tử có thể nhìn ra nhung vu co do chính mình tỉ mỉ bồi duong ra nay, ro rang khong lam hắn hài lòng lắm.

Sớm đã có nghe thấy Đốc Thường hoàng tử yêu thích săn cái đẹp, trong phủ đệ đều là tuyệt sắc mỹ nhân từ các nơi trong thiên hạ thu thập đến.

"Khiến Hoang tử điện hạ chê cười rồi, Đông Hưng không có bản lĩnh lớn như điện hạ, cũng chỉ có thể thu thập đến một số nữ tử phấn son bình thường đến làm mất mặt rồi."

Điền Đông Hưng xấu hổ cười nói. Kỳ thật hắn căn bản không lấy hàng tốt thật sự hắn cất kỹ ra, chỉ là mang một vài vũ cơ kém hơn một bậc đến mà thôi.

Ban đầu coi Đốc Thường hoàng tử chỉ là một hoàng tử bị khóa nhiều năm trong thâm cung không hiểu biết gì, những vũ cơ kém hơn một bậc này có thể mê hoặc hắn, lại không nghĩ ánh mắt của hắn sẽ cao như thế này.

"Điền huynh không cần như thế, bất quá chỉ là nữ nhân mà thôi, như quần áo ngoắc một cái liền đến, nếu như ngươi chưa từng gặp mỹ nhân thật sự, khi trở về bổn hoàng tử sẽ cho phủ các ngươi vài vị. Nhưng nói đến, huynh trưởng của ngươi Điền Tây Tấn cũng là một cao thủ thu thập mỹ nhân, lần trước đưa vào phủ ta một số người đẹp, quả thực là mỗi người xinh đẹp vô cùng."

Đốc Thường hoàng tử cười nhạt nói.

Điền Đông Hưng nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng, huynh trưởng của mình Điền Tây Tấn thế mà đã âm thầm cấu kết cùng Đốc Thường hoàng tử.

Hắn không ngốc, Đốc Thường hoàng tử mặc dù cười rất hòa khí, nhưng hắn sao lại nghe không ra sự không hài lòng đối với hắn. Lời nói vừa rồi rõ ràng mỉa mai hắn.

Điền Đông Hưng cau mày thật sâu, trầm ngâm nửa ngày mới nói:

"Hoàng tử điện hạ chớ trách, Điền mỗ lần này vội vàng tới đây, vì vậy chuẩn bị không đầy đủ. Bất quá lần đầu gặp gỡ, Điền mỗ sao lại không đưa lên một món lễ lớn, lễ vật thật sự ở đẳng sau. Điền mỗ ở đây cam đoan sẽ không làm hoàng tử điện hạ thất vọng."

Đốc Thường hoàng tử yêu thích săn cái đẹp nổi tiếng thiên hạ, nếu nói lễ vật thì tặng hắn cái gì cũng không tác dụng, duy chỉ có mỹ nhân mới làm hắn vui lòng.

"A! Điền huynh lời này ý gì?"

Đốc Thường hoàng tử có chút hứng thú nói. Điền Đông Hưng nói trịnh trọng như vậy, thật sự có hàng tốt tuyệt thế gì trong tay hắn.

"Nhắc tới cũng là trùng hợp, Điền mỗ tại Xương Trạch thành ngẫu nhiên gặp hai vị cô nương, không chỉ tướng mạo xuất chúng có thể ngàn dặm mới tìm được một, hơn nữa đều là cao thủ chuẩn Thiên Vương cảnh."

Điền Đông Hưng nói.

Việc đã đến nước này thì hắn đã không thể không lấy đồ tốt của mình coi trọng ra, nếu không Đốc Thường hoàng tử hợp tác cùng huynh trưởng của hắn Điền Tây Tấn, như vậy hắn muốn tranh đoạt vị trí người kế thừa tộc chủ sẽ tương đối bị động.

"Tuyệt thế mỹ nữ chuẩn Thiên Vương cảnh, quả nhiên hàng tốt hiếm thấy trên thế gian!"

Con mắt Đốc Thường hoàng tử hơi sáng lên.

Thiên hạ to lớn, tuyệt mỹ nữ tử rất nhiều nhưng bao gồm cả tu vi cùng xinh đẹp lại rất hiếm thấy.

"Không chỉ như vậy, Hắc thúc tự mình điều tra, hai vị nữ tử kia tuổi tác đều thấp hơn trăm tuổi, chính là nữ nhân cả thế gian khó tìm, tương lai có hi vọng rất lớn đột phá thành Thiên Vương chân chính."

Điền Đông Hưng nhàn nhạt cười nói, tính trước kỹ càng và khá tự tin. Hắn nếu như đưa hai vị kỳ nữ kia cho Đoc Thưong hoang tử chac chan có thể làm cho Đốc Thường hoàng tử cực kỳ vui mừng.

Chỉ là hàng tốt như thế này, hắn cũng không có cơ hội nhúng chàm, suy nghĩ một chút cũng đau lòng. Nhưng vì công danh đại nghiệp của mình nên chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ những thứ yêu thích. Đại trượng phu chí ở bốn phương, vì cái vô thượng quyền hành kia, muốn hắn đưa ra cái gì hắn cũng đều nguyện ý.

"Thât?"

Đốc Thường hoàng tử đột nhiên từ trên ghế đứng lên, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng vẻ kích động.

Sinh linh bên trong Chân Mộc linh thổ có tuổi thọ kéo dài, người người đều có tu vi nhất định, cho nên dưới trăm tuổi đều thuộc hàng tuổi.

Thấp hơn trăm tuổi, trên đại lục thì tương đương với thời kỳ thiếu nữ.

Ở thời kỳ thiếu nữ đã tu luyện thành chuẩn Thiên Vương cảnh, vậy sẽ là nữ nhân có thiên phú kinh người như thế nào?

Tương lai tiến thêm một bước đột phá làm Thiên Vương chân chính đều rất dễ dàng.

Đốc Thường hoàng tử vốn cho là chỉ duy trì một chút mỹ mạo lúc còn trẻ, nhưng tiềm lực đã hao hết, cơ bản không hi vọng đột phá gì làm nữ Thiên Vương chuẩn Thiên Vương cảnh.

Nữ nhân loại này chuẩn cao thủ Thiên Vương, hắn cũng cất chứa mấy người nhưng đều là bà cô tuổi tác bảy tám trăm tuổi, cơ bản không có thể đột phá thành Thiên Vương chân chính.

"Dĩ nhiên thật, Điền mỗ sao dám lừa gạt hoàng tử điện hạ."

Điền Đông Hưng cười nhạt nói.

"Các nàng ở đâu, mau dẫn tới cho ta xem một chút."

Đốc Thường hoàng tử có chút không kịp chờ đợi nói.

"Hoàng tử điện hạ, thực không dám giấu giếm, hai nữ tử kia chưa phải người của Điền mỗ, các nàng đều là người tự do trong Xương Trạch thành."

Điền Đông Hưng nói.

"Lời này của Điền huynh là ý gì?"

Đuôi lông mày của Đốc Thường hoàng tử nhếch lên, làm một hoa hoa công tử quần áo lụa là, hắn đương nhiên biết rõ ý đồ Điền Đông Hưng, đây là chuẩn bị cướp đoạt trắng trợn dân nữ bên trong Xương Trạch thành.

"Không sai, hàng tốt như vậy nếu bị chúng ta gặp sao có thể để cho các nàng chạy trốn. Điền mỗ đã chuẩn bị đuổi bắt các nàng mang về trong phủ thuần phục ngoan ngoãn rồi dâng lên cho điện hạ ngài hưởng dụng."

Điền Đông Hưng cười quái dị, lộ ra ánh mắt người kia đã biết rồi.

"Chỉ bất quá ... chủ phủ của Xương Trạch thành bên kia, e là cần hoàng tử điện hạ phối hợp một chút."

Điền Đông Hưng nói.

Tại Xương Trạch thành trắng trợn cướp đoạt dân nữ rõ ràng xúc phạm luật pháp, dù như thế nào đều không tránh được chấp hành luật pháp của Xương Trạch thành.

Hai nữu tử trẻ chuẩn Thiên Vương cảnh, bất luận nhìn thế nào e là cũng có thân phận lai lịch không đơn giản.

Neu nhu Dien Dông Hung truc tiếp bắt người tại địa bàn Trụ Sơn bộ lạc trên, lại thêm sự ngăn cản của quan phủ Xương Trạch thành, hắn chưa chắc xử lý công bằng việc này.

Dù sao người hắn cướp không phải nữ tử bình thường, nơi này cũng không phải lãnh địa Điền thị nhất tộc bọn hắn.

Nhưng có sự ưng thuận của Đốc Thường hoàng tử thù khác biệt hoàn toàn. Tại địa bàn Trụ Sơn bộ lạc, ai dám làm trái vị Đốc Thường hoàng tử điện hạ cao quý này nổi tiếng được sủng ái? Tại Thu Cách Nhã đại bình nguyên này, hắn muốn bắt người nào đều không có vấn đề.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 887: Vong Quốc Tiện Nô



Chương 887

Đốc Thường hoàng tử nhìn bóng lưng Đien Đông Hưng, ngón tay go vao tay vịn ghế gỗ, rõ ràng không thể chờ đợi.

Thiếu nữ chuẩn Thiên Vương cảnh, lục soát toàn bộ thiên hạ e là cũng tìm không ra.

Nữ tử như thế đang ở gia tộc cổ lão kia hoặc trong thế lực hoàng triều cũng xem như đối tượng được nuôi dưỡng đào tạo chủ yếu.

Nếu như hắn bắt các nàng tới dạy dỗ thành đồ chơi của mình, về sau khi mang ra ngoài thì thật có mặt mũi?

"Mặc kệ bọn họ có bối cảnh hiển hách gì, gia tộc gì hoặc là người kế tục chính của bộ lạc, bổn hoàng tử nhất định phải lấy bọn họ về tay."

Đốc Thường hoàng tử hắc hắc cười tà.

Thiên chi kiêu nữ thì như thế nào?

Bối cảnh lớn có thể lớn hơn Trụ Sơn hoàng bộ?

Ở nhân tộc không có người nào dám đắc tội cùng trêu chọc nổi thế lực như Trụ Sơn bộ lạc bọn hắn.

Đốc Thường hoàng tử rất cho mong, han đã tưởng tượng cảnh nở mày nở mặt kia sau khi mình mang theo hai tuyệt sắc nữ Thiên Vương ra ngoài, quả là cực kỳ thỏa man h*m m**n chinh phục của nam nhân.

Cửa thành phía bắc Xương Trạch thành, có người mua bán số lượng lớn tù binh sắp bị chở đi.

Những tù binh kia chuẩn bị được vận chuyển đến nơi khác làm nô lệ nhà quyền quý hoặc tử sĩ, nhưng thời gian ngắn ngũi nửa ngày liền có hơn vạn tù binh bị người khác chặn lại bởi vì có người ra giá cao hơn mua toàn bộ bọn hắn.

Góc tường cửa thành bắc, hàng loạt tù binh tụ tập vào một chỗ, bọn hắn từng người quần áo tả tơi, toàn thân đều là vết thương cùng dơ bẩn nhìn giống như một đám ăn mày, không giống quân nhân tinh nhuệ lúc trước tung hoành chiến trường.

Hơn vạn tù binh tụ tập ở đây thoạt nhìn tựa như một căn cứ khổng lồ dân chạy nạn.

To Hàm Hương mang theo hai ngưoi Tan Tam Duyet cung Dien Bộ Nguyên thiết lập một điểm cứu tế, chuyên bố thí đồ ăn và bạc vụn cho những tù binh kia.

Hóa ra người ra giá cao mua những tù binh kia, là ba người chủ tớ Tô Hàm Hương.

Bọn hắn sáng sớm liền ra cửa, một mực ở cửa thành bắc chặn đường qua lại của nhà buôn nô lệ, mua những tù binh trên thân có đánh dấu Yên Nhạc hoàng bộ.

Cho tới lúc trưa, bọn hắn đã mua hơn vạn tên tù binh.

"Cám ơn tiểu thư nhân từ."

"Đại ân đại đức của tiểu thư, ta nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp.”

"Tiểu thư, để cho ta ở lại bên cạnh người dốc sức đi, ta không có làm việc khác nhưng cũng có chút khí lực."

Tất cả tù binh đều nhìn mấy người Tô Hàm Hương cảm kích vô cùng, bọn hắn chính là tù binh, trong mắt người khác thì là nô lệ, trên đường đừng nói quan tâm bọn hắn, dù cho liếc mắt nhìn thẳng bọn hắn đều rất ít.

Tô Hàm Hương nhìn tù binh dày đặc, trong mắt rất đau lòng, người có lỗi với những tù binh này chính là nang.

Bởi vì Yên Nhạc hoàng bộ không có năng lực, mới để bọn hắn gặp kiếp nạn như thế.

Đại nạn lâm đầu thì tan đàn xẻ nghé, người và thế lực đã từng được xem là trung thành tuyệt đối với Yên Nhạc hoàng bộ đều đã bội bạc bọn họ mà đi.

Chỉ có binh sĩ trên người có Viêm Long văn này mới thật sự là người thề sống chết trung thành với Yên Nhạc bộ lạc.

Dù cho Yên Nhạc hoàng đô bị đánh chiếm, dòng chính Yên Nhạc hoàng tộc tất cả đều bị bắt, bọn hắn cũng vẫn bảo vệ mãnh đất này, dùng hết khả năng tận tụy tận thủ.

Nói đến mắc nợ, cũng là nàng Tô Hàm Hương mắc nợ bọn hắn, mắc nợ tất cả thần dân một lòng trung thành với Yên Nhạc bộ lạc.

"Tiểu thư, ngươi làm như thế cẩn thận bị người của quan phủ Xương Trạch để mắt tới, chúng ta là sinh mệnh rách nát, bị bắt tới làm nô lệ cũng không có gì."

Một tên tù binh nhịn không được nói ra.

Mua tù binh trên tay nhà buôn nô lệ trắng trợn như vậy khẳng định sẽ bị người quan phủ chú ý tới.

"Không sao cả! Bị bọn hắn để mắt tới thì như thế nào."

Tô Hàm Hương thản nhiên nói.

Thu Cách Nhã đại bình nguyên vẫn có hàng loạt các binh sĩ bởi vì Thu Cách Nhã đại bình nguyên, vì Yên Nhạc hoàng bộ máu chảy đầu rơi, nàng đường đường trưởng công chúa của đế quốc, chỉ là muốn trước mặt các binh lính cuối cùng tận lực cứu một số binh sĩ mà thôi, một chút nguy hiểm như thế cũng không dám mạo hiểm sao.

Tịch công tử nói ba ngày sau động thủ nhưng nàng lại không thể trơ mắt nhìn số tù binh này bị đưa đi. Bởi vì nàng biết rõ, sau khi nhóm tù binh bị đưa đi thì vận mệnh chờ đợi bọn hắn sẽ thê thảm làm sao.

"A! Trách trời thương dân, tiểu cô nương tâm địa thiện lương."

Bỗng nhiên, một thanh âm có chút quái khí âm dương từ nơi không xa vang lên, chỉ thấy người cầm đầu dáng dấp là một tên công tử đang dẫn một đám người đi tới nơi này.

"Lại là ngươi!"

Sắc mặt Tần Tâm Duyệt lạnh lẽo, liếc mắt liền nhận ra người này.

Tên công tử kia dĩ nhiên chính là Điền Đông Hưng. Sau khi đạt được sự ưng thuận của Đốc Thường hoàng tử, lập tức dẫn người hung hăng đánh tới chuẩn bị bắt người.

"Ô, cô nương thế mà vẫn nhớ kỹ bổn công tử, thật vinh hạnh, chẳng lẽ cô nương đã thích bổn công tử rồi sao."

Điền Đông Hưng cười ha ha, tùy ý đùa giỡn vô cùng nói.

"Ngưoi han là Tam cong tử dong chính Điền thị nhất tộc Điền Đông Hưng, bổn cung khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng chuốc lấy phiền toái cho mình."

Tô Hàm Hương lạnh lùng nhìn Điền Đông Hưng nói.

"Ồ! Tiểu cô nương lợi hại, thế mà đã biết được thân phận của bổn công tử."

Trong mắt Điền Đông Hưng có chút ngạc nhiên, lại có thể nhanh như thế nhận ra thân phận của hắn, xem ra bối cảnh của hai vị cô nương này cũng là không đơn giản.

Bất quá bối cảnh không đơn giản thì làm sao, Đốc Thường hoàng tử muốn người, bất luận bọn họ là ai đều bắt lấy không sai.

"Bất quá ngươi đã biết được thân phận của bổn công tử, chắc đã biết bổn công tử cuối cùng đến là vì cái gì. Không nói gạt ngươi, ngươi mua bọn hắn thả đi cũng không cứu được bọn hắn. Bởi vì trên người bọn hắn có đóng dấu của Yên Nhạc hoàng bộ, thân phận vong quốc chi nô mãi mãi cũng sẽ không thay đổi, Điền thị nhất tộc chúng ta tùy lúc có thể bắt bọn hắn lần nữa. Vì vong quốc tiện chủng này lãng phí nhiều tiền tài như vậy thực sự không đáng."

Điền Đông Hưng chấp tay sau lưng, lạnh lùng cười nói.

Nữ nhân ngây thơ, coi là dùng tiền có thể cứu người sao? Quả là hài hước.

Hắn cam đoan, số tù binh này chỉ cần bước một bước ra Xương Trạch thành không quá một ngày sẽ bị bắt lần nữa.

"Ngươi nói ai là vong quốc tiện chủng?"

Đôi mắt Tô Hàm Hương rủ xuống, trong tiếng nói không có một tia cảm xúc. Người xung quanh, trong lòng lạnh lẽo hoàn toàn không tự chủ được.

"A! Dĩ nhiên nói bọn hắn, người của Yên Nhạc hoàng bộ đều đê tiện, bắt đầu từ bọn chúng tiếp xuống chín đời đều là đê tiện không bằng chó."

Điền Dông Hung lam sao lai so uy h**p của một nữ tử? Can bản không chút nào để vào mắt.

"Chết!"

Nhưng mà vẫn chậm một chút, chỉ giúp Điền Đông Hưng ngăn trở vết thương trí mạng, nhưng một cánh tay Điềm Đông Hưng cũng bị kiếm trực tiếp cắt đứt.

A!

Điền Đông Hưng phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, che lấy tay cụt sắc mặt trắng bệch vô cùng, từng giọt lớn mồ hôi từ ót rơi xuống.

Hắn đường đường là thiếu gia dòng chính Điền thị nhất tộc, chưa bao giờ nếm qua thua thiệt như thế.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 888: Quốc Mặc Dù Vong nhưng Không Thể Nhục



Chương 888

Tô Hàm Hương mặc dù một kiếm chém đứt một cánh tay của Điền Đông Hưng nhưng cũng bị hoang khí hùng hậu vô cùng của lão giả áo đen đánh bay ra ngoài, sắc mặt lúc này tái đi, một tia máu đỏ sẫm từ khóe môi tràn ra.

"Tiểu thư, người không sao chứ."

Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên thấy Tô Hàm Hương bị đánh bay ra ngoài liền tiến lại nâng nàng lên, trong mắt tràn đầy khẩn trương.

"Bảo vệ ân nhân."

"Quốc mặc dù vong, nhưng cũng không thể nhục. Các huynh đệ, giết!"

Những cái tù binh Yên Nhạc hoàng bộ kia được Tô Hàm Hương cứu, mắt thấy Điền Đông Hưng chẳng những làm nhục ân nhân của bọn hắn, hơn nữa lại nhục mắng bọn hắn là vong quốc tiện nô, lúc này từng đôi mắt xích hồng, liều lĩnh tay không tấc sắt xông tới.

Làm chiến sĩ, cho tới bây giờ đã không sợ đổ máu, chỉ cần cho rằng giá trị là máu có thể đổ, mệnh có thể bỏ.

"Một đám tiện chủng cũng dám láo xược, muốn chết!"

Trong mắt lão giả áo đen tràn đầy sát khí điểm ra một chỉ với một sức mạnh kinh người, muốn g**t ch*t toàn bộ vong quốc tiện nô đang xông lên.

"Dừng tay!"

Tô Hàm Hương biến sắc, lúc này không để ý thương thế, lần nữa vung kiếm hung hăng tấn công lão giả áo đen lão.

"Nữ nhân to gan, quỳ xuống cho bổn tọa."

Lão giả áo đen gầm thét một tiếng, lúc này thay đổi mục tiêu công kích, một chưởng đánh tới chỗ Tô Hàm Hương.

Hắn phụ trách bảo vệ Điền công tử, kết quả lại xuất hiện biến cố như thế, rõ ràng chính là thất trách của hắn.

Dưong đưong la Thien Vưong canh, mot nữ tu nho be chuan Thien Vương cảnh thế mà ở trước mặt hắn hành hung chém đứt một tay công tử, đơn giản không để hắn vào mắt.

Chỉ thấy một đoàn uy áp kinh khủng đập vào mặt, phạm vi không gian trăm mét đều ngưng kết, tu sĩ tầm thường ở trước mặt uy áp của lão giả áo đen sợ là thở một ngụm cũng khó khăn.

Nhưng trong mắt Tô Hàm Hương lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi gì, ngược lại xuất kiếm không hối hận, thẳng tiến không lùi, kiếm quang như dòng nước lạnh đánh thẳng, thế mà chỉ công không thủ, dường như đã không để ý sinh tử.

"Hắc thúc, đừng giết nàng, bắt sống."

Điền Đông Hưng che lấy tay cụt, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, biểu lộ đau đớn hơi vặn vẹo, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở lão giả áo đen đừng lỡ tay giết Tô Hàm Hương. Dù sao hắn đã đáp ứng hoàng tử điện hạ là đưa hai tuyệt thế nữ tử cho hắn vui đùa.

Lão giả áo đen dĩ nhiên sẽ không giết Tô Hàm Hương, nếu không căn bản là không cách nào bàn giao với Đốc Thường hoàng tử, nhìn Tô Hàm Hương không để ý sinh tử tấn công tới, lúc này đổi công thành thủ, vồ trường kiếm về phía Tô Hàm Hương, ý đồ cướp chiến kiếm của nàng.

Phốc phốc!

Một tiếng vang trầm.

Lão giả áo đen cuối cùng cũng bắt được kiếm của Tô Hàm Hương, nhưng chiến kiếm quá mức bén nhọn, thế là vạch ra lỗ hổng dà trên tay hắn, suýt nữa đã cắt đứt bàn tay hắn.

Lão giả áo đen kinh hãi, lập tức buông tay không dám bắt kiếm của Tô Hàm Hương

"Thiên Vương chiến binh!"

Ánh mắt lão giả áo đen âm trầm, lạnh lùng nhìn cổ kiếm trong tay Tô Hàm Hương. Hắn không ngờ rang trên người một nữ tử chuẩn Thiên Vương cảnh sẽ có bảo vật tuyệt thế Thiên Vương chiến binh như thế, đến hắn cũng không có Thiên Vương chiến binh.

"Chính là Thiên Vương chiến binh!"

Điền Đông Hưng cũng có chút kinh ngạc nhìn Tô Hàm Hương, khó trách một kiếm có thể trảm phá tơ vàng nội giáp của hắn mà chắt đứt một cánh tay.

Tại Trụ Sơn hoàng bộ cũng chỉ có những Thiên Vương chân chính lập công lao mới co thể đưoc hoang đe ban cho Thien Vương chiến binh.

Chiến binh tuyet thế như thế cung chỉ co ở trong tay Thiên Vương mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó, ở trong tay người khác đều là phung phí của trời

"Ha ha! Không tệ không tệ. Thế mà ngoài ý muốn thu hoạch được Thiên Vương chiến binh."

Điền Đông Hưng cười ha ha, Thiên Vương chiến binh mang đến sự vui mừng cơ hồ khiến hắn quên đi sự đau đớn trên cánh tay.

"Hắc thúc, mau mau bắt giữ các nàng."

Điền Đông Hưng thúc giục nói.

"Thiếu gia yên tâm, các nàng chạy không thoát."

Tầm mắt lão giả ngưng trọng, tản ra khí tức mãnh liệt, có Thiên Vương chiến binh chuẩn Thiên Vương cảnh cao thủ, rõ ràng trong tưởng tượng lúc trước của hắn không có thu thập tốt như vậy.

Tô Hàm Hương một tay cầm kiếm, ánh mắt thanh lãnh như sương lạnh.

Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên sau lưng nàng cũng dậm chân mà ra, hàn quang chợt hiện, vũ khí trong tay ra khỏi vỏ, lạnh như băng nhìn lão giả áo đen.

Điền Bộ Nguyên mặc dù cũng họ Điền, nhưng cùng Điền thị nhất tộc trong 17 tộc không có bất cứ quan hệ nào. Thậm chí hắn cho tới bây giờ đều cho rằng dòng họ giống với Điền thị nhất tộc chính là một loại

"Điền gia các ngươi dám vũ nhục chủ ta, khinh người quá đáng, lão già này dù cho liều mạng chết cũng tuyệt đối không nhân nhượng."

Điền Bộ Nguyên bước ra một bước, trường thương như Kinh Long, thương ảnh đầy trời hóa thành dòng nước đáng sợ đánh úp về phía lão giả áo đen.

Thương pháp của hắn chính là Yên Nhạc hoàng tộc truyền dạy Thiên Vương thương thuật, lại thêm Thiên Vương chiến binh thì sức mạnh trong khoảnh khắc bùng lên gần như không thua kem bao nhieu so với mot Thien Vương cao thủ.

"A, lại là một thanh Thiên Vương chiến binh!"

Trong mắt lão giả có chút ngạc nhiên, thẳng tắp nhìn qua trường thương đen kịt trong tay Điền Bộ Nguyên.

Trong tay nữ tử kia xuất hiện Thiên Vương chiến binh thì cũng thôi đi, làm sao trong tay người này cũng có Thiên Vương chiến binh? Lúc nào Thiên Vương chiến binh rẻ tiền như thế!

"Ức h**p chủ ta, đáng chém!"

Tần Tâm Duyệt cũng trong lòng lửa giận rào rạt, chiến kiếm như nộ lôi phá không, tiếng chấn cửu tiêu.

"Thiên Vương chiến binh thứ ba!"

Lão giả áo đen ngạc nhiên triệt để, cũng là lúc hắn trông thấy Cổ kiếm trong tay Tần Tâm Duyệt, quả là có chút khó tin.

Tình huống bình thường, xuất hiện một tên chuẩn Thiên Vương trong tay có Thiên Vương chiến binh đều là chuyện khó mà tin nổi.

Kết quả trước mắt ba tên chuẩn Thiên Vương, toàn bộ đều có Thiên Vương chiến binh.

Lão giả áo đen không kịp nghĩ gì nhiều, ánh mắt ngưng trọng vô cùng, toàn lực ứng phó ba người công kích.

Ba tên chuẩn Thiên Vương cầm trong tay ba thanh Thiên Vương chiến binh thì sức chiến đấu đã không kém gì hắn.

Hắn không thể không toàn lực ứng phó thận trọng mà đối đãi.

Điền Đông Hưng thẳng tắp nhìn bốn người chiến đấu, quả là hô hấp có chút khó khăn.

Ba thanh!

Ba thanh Thiên Vương chiến binh!

Dien Dong Hung cam giac minh dang nam mo, cam thay khong chan thực lắm.

Nếu như han có thể cướp ba thanh Thiên Vương chiến binh kia sẽ là thu hoạch kinh người!

Ngược lại xảy ra chuyện gì đều có thể y lại trên thân Đốc Thường hoàng tử. Đến lúc đó Thiên Vương chiến binh đã rơi vào trong tay Điền gia bọn hắn, muốn Điền gia bọn hắn phun ra gần như không có khả năng.

Mấy trăm tên tù binh Yên Nhạc hoàng bộ nhào về phía Điền Đông Hưng, muốn bắt Điền Đông Hưng cứu người.

Nhưng mà Điền Đông Hưng nhìn như chỉ là một công tử quần áo lụa là, nhưng có tài nguyên tương trợ của Điền gia hung hăng như vậy, tu vi thả trong người bình thường cung kha đang sợ, là tu vi của Tu Vương cảnh.

Những tù binh kia cũng chỉ là binh sĩ tầng dưới chót Yên Nhạc hoàng bộ bình thường mà thôi, tu thành Thánh cảnh đều không có mấy người, như thế nào đối địch với Điền Đông Hưng.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 889: Tô Hàm Hương Chua Xót



Chương 889

"Một đám tiện chủng, không biết sống chết."

Ánh mắt Điền Đông Hưng băng lãnh nhìn những tù binh kia, trong mắt tràn đầy sát khí. Chiến đấu cấp độ Thiên Vương hắn không nhúng tay vào được, vừa vặn có thể dùng chút binh lính bình thường này hả giận.

Điền Đông Hưng rút chiến kiếm của mình ra, một kiếm đánh chết hơn mười người chiến sĩ bình thường.

Hắn mặc dù một cánh tay bị chặt đứt nhưng sức chiến đấu cũng không phải không chống đỡ được một số binh sĩ bình thường.

Mặc dù võ lực hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, khoảnh khắc giết những chiến sĩ kia như giết gà, dường như các chiến sĩ liên tục bị hắn đánh giết ngã xuống.

Nhưng những chiến sĩ kia đều không sợ chết, số lượng lại rất nhiều, đỏ mắt lấy mạng vật lộn, sau khi Điền Đông Hưng giết hơn trăm người, lần lượt có người trộn lẫn tiếp cận hắn, trước khi chết để lại một vết thương ở trên khắp người hắn.

Kiến nhiều cũng có thể can chết voi, huống chi Điền Đông Hưng chỉ là một công tử bình thường, căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu gì, từng bầy chiến sĩ không sợ chết ở trước mặt, trong lúc nhất thời bị dọa.

Hơn nữa, lão giả áo đen bị ba người Tô Hàm Hương cuốn lấy, giờ phút này rõ ràng không có cách nào đến đây tương trợ hắn.

"Hộ giá, mau tới hộ giá."

Ánh mắt Điền Đông Hưng có chút kinh hoảng, hơn ngàn người vây quanh, trên than không ngung xuat hien mieng vet thương nhỏ. Nhìn nhung tien no kia như là dã thú trước khi chết đều muốn cắn hắn một cái, hắn cuối cùng có chút nhịn không được hoảng hốt cầu cứu rồi.

Thì ra trước khi Điền Đông Hưng tới đây đã cùng người quan phủ Xương Trạch thành đánh tiếng hỏi thăm, cho nên sự việc nơi này náo động đến thế nào cũng sẽ không có người của quan phủ ra mặt quản chế.

Nhưng Điền Đông Hưng phát ra tiếng cầu cứu, tình huống so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, lúc này liền có hàng loạt quân đội quan phủ từ bốn phương tám hướng vây quanh.

"Người nào ở Xương Trạch thành gây rối."

Một thanh âm băng lãnh tại chỗ rẽ trên đường vang lên, chỉ thấy một tên tướng quân uy mãnh cưỡi hoang thú hung mãnh chậm rãi đi tới nơi này.

Người này tản ra khí tức băng lãnh mà cường thịnh, lại có tu vi ngũ cảnh vương, trong phạm vi tròn trăm mét đều bao phủ lấy một tầng sát khí kinh người, đó là chỉ có trên chiến trường thập tử nhất sinh, giết địch vô số mới có thể mài luyện ra được sát khí như vậy.

"Trần Bách tướng quân ngươi tới thật đúng lúc, nhóm vong quốc tiện nô này tạo phản, mau mau trấn áp bọn hắn."

Điền Đông Hưng trông thấy tướng quân kia đến đây, lúc này liền cao giọng

nói.

"Cái gì! Sao có nhiều tiện nô Yên Nhạc hoàng bộ tản mạn khắp nơi trong thành như vậy. Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bắt tất cả những tiện nô Yên Nhạc hoàng bộ đó cho ta, người nào chống lại g**t ch*t không tha."

Trần bách thấy có nhiều tu binh Yên Nhạc hoàng bộ như vậy tu tập tại góc thành mà không bị trói buộc xiềng xích, lúc này hơi biến sắc.

Hơn vạn tù binh nếu ở trong thành làm loạn, e là có thể dẫn tới bạo loạn không nhỏ, đến lúc đó khẳng định không có cách nào bàn giao lên trên.

Lúc này, có mấy ngàn tên quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc từ các đường đi hẻo lánh tuôn ra vây lấy nơi thành bắc hẻo lánh này đến dù là con kiến cũng chui không lọt.

Mặc dù quân sĩ Trụ Sơn bộ lạc chỉ có mấy ngàn người nhưng bọn hắn toàn bộ đều là tinh binh cường tướng, có chiến giáp cùng vũ khí tốt nhất, giao chiến với những tên tù binh Yên Nhạc bộ lạc tay không tấc sắt đói khổ lạnh lẽo quả là tàn sát đơn phương.

"Liều mạng với bọn chúng! Cùng lắm thì chết."

"Không sai! Liều mạng với bọn chúng, lão tử dù có chết cũng không làm tù binh."

"Chết thì chet, các con Trụ Sơn bộ lạc đung nam mơ muốn bắt gia gia lần nữa."

Các chiến sĩ Yên Nhạc hoàng bộ phản kháng rất kịch liệt, sau khi làm tù binh một lần, tất cả mọi người đều không muốn lại làm tù binh nữa, sinh mệnh mặc dù đáng quý nhưng có đôi khi sống còn khó chịu hơn so với chết, chết trận sa trường có lẽ sẽ là số mệnh tốt nhất.

"Một đám vong quốc tiện chủng, sắp chết đến nơi không biết hối cải, các ngươi đã muốn chết, vậy bổn tướng quân liền thành toàn cho các ngươi. Chúng tướng sĩ nghe lệnh, dựng đại pháo oanh kích tru diệt toàn bộ cho ta, luận xử tội tạo phản, một tên cũng không để lại.

Trần bách băng lãnh vô tình nói. Trong mắt hắn, nhóm tù binh Yên Nhạc hoàng bộ căn bản không phải người mà là một đám súc sinh có thể tùy ý giết.

"Dừng tay! Ta đã mua bọn họ rồi, chính là tài sản riêng của ta, nhận bảo hộ của luật pháp Trụ Sơn hoàng bộ, ai dám giết bọn họ."

Tô Hàm Hương mắt thấy cac chiến sĩ Yên Nhạc hoang bộ mà mình nhọc nhẫn khổ sở cứu được bị cự pháo chiến tranh oanh sát, lúc này cũng có chút tức giận.

"Chiến đấu với bổn tọa lại dám phân tâm quả là muốn chết."

Lão gia ao đen thừa dịp Tô Hàm Hương phân tâm, tìm ra sơ hở của nàng, một chưởng đánh vào lưng của nàng, đẩy nàng bay ra ngoài.

"Công chúa!"

"Công chúa điện hạ!"

Sắc mặt Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên kịch biến, lúc này phát điên công kích lão giả áo đen.

Nhưng ma thế công ba người bởi vì mat đi Tô Hàm Hương mà xuất hiện lỗ thủng rất lớn, đã không cách nào ngăn chế lại lão giả áo đen, lúc này bị lão giả áo đen nắm lấy cơ hội, cung đánh Tần Tâm Duyet và Điền Bộ Nguyên bay ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, ba người toàn bộ trọng thương, dường như không có khí lực tiếp tục chiến đấu.

"Ha ha, hai vị tiểu mỹ nhân, các ngươi trốn không thoát lòng bàn tay bổn công tử, chờ bổn công tử dạy dỗ các ngươi thành nữ nô xinh đẹp nhất liền đưa các ngươi cho hoàng tử điện hạ hưởng dụng."

Điền Dông Hưng nhìn ba người Tô Hàm Hương, cười ha ha, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Đấu với hắn? Quả là không biết trời cao đất rộng.

Lão giả áo đen cũng tà ác nhe răng cười, bước nhanh đến phía trước chuẩn bị bắt mấy người Tô Hàm Hương.

Tóc Tô Hàm Hương bay tán loạn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, chỉ có thể miễn cưỡng chống trường kiếm mới có thể không để cho mình ngã xuống.

Nhưng nàng lại không có chút nào bối rối, trong đôi mắt tràn đầy trấn định cùng thản nhiên. Bởi vì nàng biết được sẽ có người trong bóng tối bảo vệ nàng.

Khoảng cách giữa Thủy Tương cung với cửa thành bắc rất gần, với tu vi linh hồn của Tịch Thiên Dạ mà nơi này phát ra động tĩnh lớn như vậy sao có thể không phát giác.

"Tịch công tử, người mau ra đây a!"

Tô Hàm Hương vô lực hô hào, trong mắt tràn đầy chua xót. Nàng vừa nỗ lực vừa ngoan cường dùng hết khả năng rồi, nhưng khi rời khỏi Tịch Thiên Dạ thì chuyện gì cũng không làm được.

Nàng hận chính mình kém cỏi như vậy, nếu như mình mạnh mẽ như Tịch công tử, có lẽ lúc đứng trước tai họa ở Yên Nhạc hoàng bộ, nàng sẽ không chân tay luống cuống cùng bất lực như thế.

Sau khi hắn đột phá thành Thiên Vương, không còn xuất hiện loại cảm giác này.

"Đường đường Thiên Vương cao thủ lại giup đo thiếu gia an chơi làm sự việc như thế, thật mất thể diện."

Đang lúc lão áo đen hoài nghi bất định, thanh âm quỷ dị kia vang lên lần nữa. Hơn nữa từ chỗ thanh âm kia xuất hiện, một sức mạnh linh hồn kinh người vô cùng như thủy triều cuồn cuộn tới, mỗi một chữ như là có một chiếc búa lớn đánh vào linh hồn lão giả áo đen.

Nói xong một câu mà lão giả áo đen đã quỳ một chân xuống đất, sắc mặt không có bất kỳ huyết sắc nào, ánh mắt rã rời hoảng sợ thật sự.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back