Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử

Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 20: Chương 20



Ngay cả ta cũng cảm thấy mình có chút đáng thương.

Bóp nghẹt bản tính, hủy hoại chính mình.

Đây là cái giá ta tự nguyện trả để thực hiện con đường của mình.

Ta đã sớm chuẩn bị tinh thần.

Dùng yếu thắng mạnh, vốn là một canh bạc lớn, không thể để tình cảm cá nhân xen vào.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Liễu Vân Sơ.

Liễu Vân Sơ đến vào thời điểm không mấy thuận lợi.

Hắn bước vào, nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Tào Thừa, đồng tử lập tức giãn ra, định bỏ chạy ngay lập tức.

Ta nhanh tay kéo hắn lại.

Liễu Vân Sơ há miệng, cuối cùng yếu ớt nói: "Ngươi đã g.i.ế.c Tào Thừa."

Ta chẳng có tâm trạng nào để đàm phán với Liễu Vân Sơ.

"Cái c.h.ế.t của Tào Thừa đã thành định cục, Tào gia tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Ngươi nghĩ họ sẽ nhắm mục tiêu vào ta, kẻ tế phẩm để trả thù cho Tào Thừa, hay sẽ nhắm vào ngươi, công tử của Liễu gia, để khơi gợi thêm nhiều lợi ích?"

"Ngươi nghĩ Liễu gia sẽ vì ngươi mà đối đầu với Tào gia đến cùng, hay sẽ đem ngươi nộp cho Tào gia để dẹp yên chuyện?"

"Dù ta có thừa nhận là kẻ g.i.ế.c người, Tào gia cũng sẽ không chấp nhận. Công tử, ngươi không thể thoát khỏi vũng lầy này."

"Hãy thay quần áo của Tào Thừa, mang t.h.i t.h.ể của hắn đi. Ta sẽ làm chứng cho ngươi, hôm nay chúng ta đã ở bên nhau suốt đêm, ngươi chưa từng rời đi."

Liễu Vân Sơ trầm mặc hồi lâu.

"Ta biết ta và Tào Thừa không giống nhau. Tào gia có thể vì Tào Thừa mà đánh đổi tất cả, còn phụ thân của ta lại mong ta sớm c.h.ế.t đi, để nhường chỗ cho đứa con yêu dấu của ông ấy."

"Ta không thông minh như Tào Thừa nhưng luôn muốn thắng hắn một trận, để phụ thân phải nhìn ta bằng con mắt khác."

"Nhưng giờ ta đã hiểu, công chúa không phải là người ta có thể khống chế."

"Ta rất hối hận, nếu lúc đầu ta không tham lam công lao này, hoặc không tự cho mình có thể giải quyết mọi chuyện, liệu kết quả có khác đi chăng?"

Liễu Vân Sơ nhìn chằm chằm vào ta: "Công chúa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Ta trấn an: "Hôm nay không phải ta đang tính toán với công tử."

Liễu Vân Sơ lùi lại một bước, lúc này ta mới nhận ra hắn không đến tay không.

"Mấy ngày trước thấy ngươi gầy đi nhiều nên lần này ta đã mang theo một ít bánh ngọt nổi tiếng trong kinh thành. Trên đường gặp các tiểu thư đang tranh giành phấn son và trang sức, dường như ngươi chưa từng có những thứ này nên ta cũng mang theo một bộ cho ngươi."

"Ta đã gặp Minh Châu, nàng ấy kể cho ta nhiều chuyện và cũng nói rằng chính ngươi đã tha cho nàng ấy. Là biểu ca của Minh Châu, ta nghĩ mình nên thay nàng ấy gửi đến ngươi một lời cảm ơn."

Liễu Vân Sơ đặt những món đồ lên bàn.

"Công chúa nói đúng, ta không thể dính líu đến cái c.h.ế.t của Tào Thừa. Ta sẽ làm theo lời dặn của công chúa."

"Nhưng đây cũng là lần cuối cùng ta bị công chúa khống chế. Nếu công chúa lấy đây làm cái cớ để uy h.i.ế.p ta thì ta chỉ có thể cùng công chúa so đấu đến chết."

“Ta là công tử Liễu gia, ta vì Liễu gia mà sống, cũng chỉ vì Liễu gia mà chết.”

Liễu Vân Sơ thái độ kiên quyết.

Cuối cùng ta thở dài: “Công tử tự tiện.”

“Nhưng ta muốn tự biện minh một câu.”

“Ta g.i.ế.c Tào Thừa không sợ người khác biết, ta hy vọng công tử hiểu rõ, ta với công tử không phải kẻ thù.”

Ta đưa mắt nhìn Liễu Vân Sơ rời đi, sớm lên giường nghỉ ngơi.

Tào Thừa c.h.ế.t thân, từ đây về sau tất không thể phong bình lãng tĩnh.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng tất cả mới chỉ vừa bắt đầu.

Sáng hôm sau, hoàng đế truyền triệu.

Khi ta tới nơi, hoàng đế cầm trong tay một phong mật tín, sắc mặt khó coi chưa từng thấy.

Hắn lạnh lùng chất vấn: “Mẫu thân của ngươi theo giặc rồi, phải không?”

Chưa đợi ta trả lời, hoàng đế đã ném bức thư tới.

Là chữ viết của Tào Thừa.

Trong thư ghi rõ quan hệ giữa ta với Cửu Hà trại, lại viết hắn nghi ngờ mật thám Cửu Hà trại đã lọt vào quân đội, thân phận không rõ.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 21: Chương 21



Nếu hắn còn sống, phong thư không có bằng chứng này rất có thể bị gác lại.

Nhưng hắn c.h.ế.t rồi, lại trở thành minh chứng mạnh mẽ nhất cho nội dung trong thư.

Ta không nói gì, hoàng đế càng thêm phẫn nộ.

“Cửu Hà trại giương cao cờ hiệu Hiền Vương, là nghịch tặc mà trẫm căm ghét nhất, các ngươi sao dám nhục mạ trẫm như vậy.”

“Thần nguyện cầm quân thay bệ hạ trừng trị nghịch tặc.”

Lúc này ta mới phát hiện, trong đại điện còn có người thứ ba.

Lạc Thế Thu.

Lạc Thế Thu quỳ một chân dưới đất, khi ta nhìn hắn, hắn cũng hơi nghiêng đầu mỉm cười với ta.

Ánh mắt kiêu ngạo, y như năm xưa.

Ta hít sâu một hơi nói: “Bệ hạ, đại tế sắp tới, lúc này lại sinh binh họa, chỉ sợ bách tính không chịu nổi.”

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi quả nhiên hướng về nghịch tặc.”

“Lạc Thế Thu, trẫm lệnh ngươi đem Cửu Hà trại về đây.”

Lạc Thế Thu nhận lệnh xưng vâng.

Hoàng đế đã quyết tâm, ta đã không thể thuyết phục, cũng lười lại đối phó với hoàng đế.

“Bệ hạ muốn đánh thì cứ đánh, Cửu Hà trại gây dựng mấy năm, chưa chắc đã thua.”

Hoàng đế trong chốc lát giận dữ không kìm được, đập bàn nói: “Lý Niệm Vi, trẫm là phụ hoàng của ngươi, ngươi sao dám nói chuyện với trẫm như vậy.”

Ta cười khẩy: “Một ngày chưa nuôi, tính gì là cha, ta chưa từng gọi ngươi là cha, bệ hạ đừng gọi nhầm, ta họ Trần, không họ Lý.”

Nói xong, ta liếc nhìn Lạc Thế Thu một cái, quay người bỏ đi.

Ta là vật tế phụng thần, sẽ c.h.ế.t chìm dưới sông trên đài Tế Thần vào ngày mồng ba tháng bảy.

Trước đó, không ai có thể khiến ta phải trả giá.

Ta chẳng hề sợ hãi.

Bệ hạ nổi trận lôi đình nhưng cứ để Lạc Thế Thu gánh chịu đi.

Ta dám thẳng thừng bỏ đi, còn hắn thì e rằng không dám.

Ta vừa đi chưa được bao xa, Lạc Thế Thu đã theo chân đến ngay.

Giữa đôi lông mày của hắn vẫn còn vẻ u ám chưa tan, rõ ràng bệ hạ đã khiến hắn vô cùng khó chịu.

“Đêm qua Tào gia đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tào Thừa trong một cái giếng khô.”

Lạc Thế Thu cảm thán: “Muội muội ra tay quả thật quyết đoán, chẳng chút nương tay, may mà Tào Thừa vốn cẩn thận, để lại bức thư mật này, nếu không ta đã rơi vào thế bị động rồi.”

“Muội muội yêu quý của ta, vừa ra tay đã chặt đứt cánh tay trái của ta, ngươi nói ta nên làm gì với ngươi đây.”

Ta đáp: “Đã gãy cánh tay trái, còn muốn tự chặt luôn cánh tay phải sao, ca ca, Cửu Hà trại đang vì ngươi mà làm việc đấy.”

“Bởi vì ta sợ.” Lạc Thế Thu thần sắc khinh bạc, đôi mắt hơi nheo lại, “Ta sợ muội muội vạch trần thân phận của ta, đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t nên chỉ có thể dùng hạ sách này, khiến muội muội mất lòng tin nơi bệ hạ.”

“Nhưng ta không có ý định làm kẻ thù của muội muội.”

“Muội muội, ngươi chữa khỏi bệnh tim cho ta, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ bá phụ và đại ca trong trận chiến này, thế nào?”

Ta hứng thú đáp: “Được thôi.”

“Muội muội chẳng có chút thành ý nào, ta không dám tin ngươi.” Lạc Thế Thu lắc đầu, đi vòng quanh ta một vòng, “Muội muội thay đổi nhiều quá, chẳng còn nhìn ra bóng dáng ngày xưa nữa.”

Ta cười: “Ngươi thì vẫn như cũ, vẻ mặt của một con ch.ó thua trận.”

Lạc Thế Thu khựng lại: “Muội muội quả nhiên lợi hại nhưng lần này, nhất định ta sẽ thắng.”

Bệ hạ hoàn toàn ghét bỏ ta.

Hắn nhốt ta trong điện, chẳng thèm đoái hoài nhưng người canh gác xung quanh lại ngày càng nhiều.

Triều đình xuất binh vây quét Cửu Hà trại, bệ hạ với ác ý, mỗi ngày đều sai người báo cho ta biết kết quả chiến trận.

Từ khi hai bên giao chiến, Cửu Hà trại chỉ tổ chức được vài lần phản công hiệu quả, sau đó liên tục thất bại.

Phụ thân chỉ là một người bình thường, có chút nhiệt huyết, có chút khí phách nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Sau khi chúng ta lần lượt rời đi, phản ứng của trại nhanh chóng suy yếu.

Nếu là bình thường, ảnh hưởng còn không quá lớn.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 22: Chương 22



Nhưng một khi khai chiến với triều đình, điều này sẽ trở thành lỗ hổng cực kỳ nghiêm trọng.

Huống hồ Lạc Thế Thu không phải kẻ ngu muội, hắn thậm chí còn hiểu Cửu Hà trại hơn người khác.

Mà ta lại bị giam cầm trong hoàng cung, trận chiến này, ta không thể với tới.

Cán cân thắng bại cuối cùng đặt lên vai đại ca Trần Đại Ngưu.

Cảm giác mất kiểm soát này khiến ta vô cùng dày vò.

Ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Nhưng ta lại chẳng thể làm gì.

Tất cả đã được sắp đặt từ trước, ta chỉ có thể tin tưởng đại ca có thể hoàn thành.

Phần lớn thời gian, ta thích ôm chiếc hộp nhạc Tào Thừa tặng ngồi bên giường khẽ lên dây.

Để tiếng nhạc trấn an tâm tư.

Tào Thừa nắm rõ tính cách hoàng đế, dùng một phong mật tín thúc đẩy trận chiến này.

Hắn muốn nhổ đi cái đinh ta cắm trong quân đội.

Tào Thừa, Tào Thừa.

Chết rồi mà vẫn khiến người ta như xương mắc cổ, khôn nguôi nhớ nhung.

Ngày thứ mười của chiến sự, hoàng đế đích thân tới.

Nụ cười của hắn khiến người ta vô cùng khó chịu.

Hắn nói: “Thôi Diệu, là mật thám của Cửu Hà trại phải không?”

Hơi thở ta ngừng lại một nhịp.

Để phòng hoàng đế đang thử ta, ta không nói gì.

Nhưng ta hiểu rõ, cái tên này không nên được hoàng đế gọi ra.

“Thôi Diệu ám sát Lạc Thế Thu, bị một tiểu tướng tên Thẩm Thời c.h.é.m c.h.ế.t tại chỗ.”

Hoàng đế hoàn toàn không để ý phản ứng của ta, “Không chỉ vậy, Thẩm Thời dũng mãnh chiến đấu, là người đầu tiên xông vào Cửu Hà trại, bắt sống thủ lĩnh giặc.”

Tim ta đập mạnh một cái.

Bắt sống thủ lĩnh giặc, thủ lĩnh giặc, phụ thân bị bắt rồi sao.

Sao lại như thế này.

Hoàng đế cười càng đắc ý: “Giờ đây bọn họ đã ban sư hồi triều, cuối cùng trẫm cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này.”

“Hoàng nhi ngoan, ngươi nghĩ trẫm nên ban thưởng gì cho Thẩm Thời?”

Ta vô thức siết chặt hộp nhạc.

Nghiến răng nói với hoàng đế: “Ta không tin.”

Hoàng đế thưởng thức biểu cảm của ta: “Không tin cũng không sao vài ngày nữa trẫm sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến.”

Đúng vậy, dù thế nào, ta phải tự mình kiểm chứng kết quả.

Còn năm ngày nữa là đến đại tế, sắp không còn thời gian nữa rồi.

Hai ngày sau, Lạc Thế Thu tới.

“Bệ hạ có chỉ, thủ lĩnh Cửu Hà trại hôm nay bị xử trảm, sai ta đưa ngươi đi xem.”

Ta thay một bộ quần áo, lặng lẽ đi theo Lạc Thế Thu.

Triều đình xử trảm, xung quanh có rất nhiều người xem.

Một đội binh sĩ duy trì trật tự pháp trường.

Phụ thân mặc chiếc áo tù nhân, trên người nhuộm đầy máu, tóc tai rối bù, hoàn toàn không thể nhận ra khuôn mặt.

Hắn bị người ta thô bạo lôi từ xe tù xuống, dắt đi trong tay những bước chân chật vật, mỗi bước đều để lại một vết chân đẫm máu.

Cuối cùng hắn bị quân lính áp giải quỳ trên đài hành hình.

Lạc Thế Thu khẽ nhếch mép.

“Muội muội, ta đã dùng một tên tử tù thay thế bá phụ, giờ đây bá phụ đang ở trong tay ta, chỉ cần muội muội chữa khỏi bệnh tim cho ta, sau này ta sẽ thay đại ca và muội muội phụng dưỡng bá phụ đến cuối đời.”

Ta ngắt lời Lạc Thế Thu hỏi: “Thẩm Thời là tên nào?”

Lạc Thế Thu chỉ về phía một vị tướng mặc giáp bạc.

“Muội muội muốn báo thù cho đại ca, bây giờ không được đâu, đợi sau đại tế, ta có thể thay muội muội làm việc này.”

Ta đã hiểu ra.

Thẩm Thời là người của Lạc Thế Thu.

Còn Lạc Thế Thu định mưu phản vào ngày đại tế.

Ta cười khẩy: “Qua cầu rút ván, ai theo ngươi thật là xui xẻo.”

Lạc Thế Thu lại nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi trong lòng ta muội muội luôn quan trọng hơn.”

“Đáng tiếc.” Ta giật mình thoát khỏi Lạc Thế Thu, bất ngờ xông lên: “Ta báo thù, chưa bao giờ nhờ tay người khác.”

Những binh sĩ xung quanh lập tức xôn xao, ta tháo tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận công chúa đeo ở eo, ném mạnh ra.

Nó dừng ở trên người tên lính đang chặn đường.

Hắn cầm tấm ngọc bài, sững sờ một chút.

Ta nhân lúc này, thành công áp sát Thẩm Thời.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 23: Chương 23



Thẩm Thời vội vàng phản kích.

Hắn bị ta bẻ gãy cánh tay phải, còn ta cũng bị hắn khống chế, cùng nhau ngã xuống đất.

Lăn đến trước mặt tên tù nhân chật vật.

Tên tù nhân lúc này có chút phản ứng, hắn ngẩng đầu, khó nhọc nói: “Niệm Niệm, đừng phụ lòng... Niệm Niệm...”

Trong khoảnh khắc, trong lòng ta chỉ còn lại sát ý.

Lạc Thế Thu quả nhiên đang lừa ta.

Đây không phải tên tử tù thay thế nào, mà chính là phụ thân ta.

Chỉ có người nhà ta mới gọi Niệm Niệm.

Ta không thể cứu được phụ thân nhưng ít nhất ta có thể làm một việc.

Ta giơ tay siết cổ Thẩm Thời, Thẩm Thời đá ta một cước, ta vẫn siết chặt cổ hắn không buông.

Pháp trường đã hỗn loạn cả lên.

Có người hét lớn: “Có giặc!”

Binh sĩ đồng loạt giơ vũ khí vây quanh ta.

Lạc Thế Thu vội vàng tiến lên, gào to: “Đây là công chúa hoàng đình, tất cả thu vũ khí!”

Họ thu vũ khí, thay vào đó xông lên kéo ta ra.

Thẩm Thời lại đá ta một cước, cú đá này càng nặng hơn, ta trực tiếp bị đá bay ra ngoài, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Trên cổ Thẩm Thời đã có vết bầm tím nhưng hắn hoàn toàn không để ý, tay trái rút kiếm chĩa về phía ta: "Công chúa, đừng có hành động bồng bột."

Ta giơ tay trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, kéo kiếm về phía mình.

"Giết ta đi, ngươi cũng phải chôn theo ta."

Thẩm Thời lại không chút nao núng, đối diện với ta: "Vì bệ hạ giải mối ưu phiền, c.h.ế.t cũng có gì đáng sợ."

Ta lạnh lùng cười: "Đúng là một con ch.ó ngoan."

Cho đến khi từ xa trên đài cao vang lên giọng nói của hoàng đế: "Thẩm Thời, thu kiếm."

Thẩm Thời lúc này mới thu kiếm lại, chống tay phải bị thương hành lễ đáp: "Tuân lệnh."

Ta bị ép buộc xem hết cảnh hành hình này.

Sau đó, lại bị Lạc Thế Thu đưa về hoàng cung.

Trên đường về, ta chủ động mở lời với Lạc Thế Thu: "Giết Thẩm Thời đi, ta sẽ chữa khỏi bệnh tim cho ngươi."

Lạc Thế Thu thở dài: "Muội muội, sao ngươi không thể để ta lừa dối một chút nhỉ? Giờ đây ngươi dám cho ta uống thuốc, ta cũng không dám uống nữa."

Ta không nói thêm gì nữa.

Lạc Thế Thu lạnh lùng vô tình.

Vừa không muốn gánh chịu rủi ro, lại vừa muốn đổi lấy lợi ích.

Nghĩ ra cách này để lừa gạt đôi mắt ta, ta chẳng thấy bất ngờ.

Ta chỉ cảm thấy rất buồn.

Khi Lạc Thế Thu nói rằng hắn đã thay thế tử tù, ta thực sự cảm thấy vui mừng.

Nhưng rốt cuộc chỉ là một niềm vui hão huyền.

Lạc Thế Thu lắc đầu tiếc nuối: "Muội muội, lần tới gặp lại chính là lễ đại tế, đáng tiếc ngươi là vật tế, chắc chắn không thể nhìn thấy cảnh ta lên ngôi rồi."

Nói xong, Lạc Thế Thu cũng rời đi.

Ta lại chỉ còn một mình, dựa vào bên giường nghịch chiếc hộp nhạc.

Dần dần, ta đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Sau một hồi mò mẫm, ta phát hiện trong hộp nhạc có một ngăn kín.

Trong ngăn kín đó có nhét giấy tờ nhà đất, một thân phận và một bức thư.

Nét chữ thanh tú, ẩn chứa sự sắc bén, chính là bút tích của Tào Thừa.

Ta cẩn thận xem xét vị trí của giấy tờ nhà đất, phát hiện đó chính là ngôi nhà xưa của ta.

Là trùng hợp hay cố ý, đã khó có thể chứng minh.

Điều duy nhất có thể xác nhận là, ngay từ đầu, Tào Thừa đã chuẩn bị một con đường lui.

Hắn đã do dự giữa g.i.ế.c c.h.ế.t và cứu sống, cuối cùng chọn một cách ẩn giấu, giao kết quả cho số phận.

Chỉ là cùng với sự xoay chuyển của thời cuộc, cuối cùng mọi thứ đều đã thay đổi.

Ta dùng giá nến đốt tờ giấy, nhìn chúng từng chút một cháy thành tro tàn.

Quá khứ hãy trả về cho quá khứ.

Hiện tại vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Đã không còn ai có thể quay đầu lại nữa.

Hoặc là thắng, hoặc là chết.

Còn ba ngày nữa là đến lễ Tế Thần, càn khôn chưa định, chưa phải là kết cục cuối cùng.

Hoàng đế phong cho Thẩm Thời tước hầu, lệnh cho hắn nắm giữ cấm quân, bảo vệ an nguy của thiên tử.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 24: Chương 24



Thẩm Thời trở thành cận thần của hoàng đế, trong khoảnh khắc ấy vinh quang vô song.

Hoàng đế còn ngang ngược hơn cả lúc hoàng hậu qua đời, bao năm uất ức giờ đều trút ra.

Tựa như từ khoảnh khắc này, hắn cuối cùng đã trở thành một vị hoàng đế thực sự.

Nói một không hai, không ai dám trái lệnh.

Hoàng đế nóng lòng ban chiếu chỉ, cáo tri thiên hạ việc tế lễ.

Và tuyên bố rõ ràng lần đại tế này sẽ dùng công chúa để hiến tế thần linh.

Hắn thực sự rất muốn ta chết.

Ta muốn nói với hắn, một vị hoàng đế thực sự, sẽ không ai dám đưa công chúa của hắn lên đàn tế.

Ta còn muốn nói với hắn, một vị hoàng đế thực sự, muốn xử tử một công chúa cũng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.

Nhưng rõ ràng, bệ hạ không muốn nghe những lời này.

Một ngày trước đại tế, ta lại bị đưa đến đại điện.

Trong điện, ta gặp Huyền Tú phong trần vội vã.

Ta chợt nhớ ra, Huyền Tú từng nói với ta, hắn tuyệt đối sẽ không để ta bước lên đàn tế thần.

Như lúc này, Huyền Tú chỉ vào ta, nói với hoàng đế: “Bệ hạ, nàng không thể trở thành vật tế, vì nàng căn bản không phải là công chúa.”

Huyền Tú nhìn ta với ánh mắt rực lửa, vẻ mặt đầy tự tin.

“Ta đã tìm thấy một cỗ quan tài, chủ nhân của nó tên là Trần Niệm Tích. Ta còn nghe được một tin tức, Niệm Vi, người ta nói ngươi và Trần Niệm Tích là song sinh.”

Ta nhìn Huyền Tú hỏi: “Vậy thì sao?”

Huyền Tú nói:

“Ta đoán, Điền phu nhân để che giấu thân phận, đã đánh tráo công chúa và ngươi thành song sinh, người trong quan tài mới chính là công chúa thực sự.”

Ta đáp: “Đoán sai rồi, Huyền Tú, đừng có tự cho mình thông minh.”

Huyền Tú kiên định: “Đúng hay sai, kiểm tra một chút là biết.”

Hắn vẫy tay, một cỗ quan tài được khiêng lên.

Huyền Tú ra lệnh mở quan tài.

Ta ôm chặt quan tài, cảnh cáo: “Huyền Tú, trong quan tài là đệ đệ của ta, ngươi dám mở ra, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”

Huyền Tú kiên quyết: “Niệm Vi, ta tuyệt đối không để ngươi bước lên đàn tế thần.”

“Mở quan tài.”

Ta bị người ta lôi đi, ngay sau đó quan tài bị từng chút một cạy mở.

Sau một khoảnh khắc im lặng, có người run rẩy bẩm báo:

“Bẩm Quốc sư, trong quan tài là một nam hài tử.”

Sắc mặt Huyền Tú trong chốc lát trở nên khó tin.

“Làm sao có thể...”

Người trong quan tài là đệ đệ của ta, tên hắn là Trần Niệm Tích.

Hắn đã không thể vượt qua những ngày tháng bị cướp ruộng đất phải lưu lạc, c.h.ế.t đói vào đêm trước bình minh.

Hắn là một hài tử rất ngoan.

Hắn là một nam tử hán nhỏ tuổi, luôn biết chia phần thức ăn kiếm được cho tỷ tỷ.

Ta vẫn còn nhớ hình ảnh hắn hai tay nâng đầy những con côn trùng, hắn nói:

“Tỷ tỷ, ta là nam tử hán, ta không sợ đói, cái này cho tỷ tỷ ăn.”

Ta giật mình thoát khỏi những người xung quanh, nhẹ nhàng khép lại nắp quan tài.

Sau đó đối diện với Huyền Tú.

“Huyền Tú, đây là lần thứ ba rồi, nếu như ngươi hoài nghi thân phận của ta như vậy, chi bằng hãy nói ra một chuyện chỉ có chúng ta biết.”

“Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Huyền Tú khựng lại.

“Lần đầu chúng ta gặp nhau, là bốn năm trước, ngươi lên núi hái thuốc, gặp ta bị rắn độc cắn, ngươi hỏi ta có tin thần linh không, ngươi nói ngươi hành y cứu đời, không cứu kẻ sùng bái thần linh nên ta với ngươi, luôn không dám tiết lộ thân phận thật, ta tưởng chúng ta sẽ lỡ nhau từ đó, không ngờ ngươi lại xuất hiện, Niệm Vi, lần này, ta quyết không để ngươi đi nữa.”

Ta cười:

“Lại sai nữa rồi, lần đầu chúng ta gặp nhau, là mười sáu năm trước, ngày mồng ba tháng bảy.”

“Lúc đó ngươi còn chưa cao bằng một thanh kiếm nhưng đã mang danh Thần Tử, có vô số tùy tùng, ngươi đặt chân lên mảnh đất thôn Điền Gia, nói rằng, nữ hài tử đó, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt căn cơ Huyền môn, tìm nàng, g.i.ế.c nàng.”
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 25: Chương 25



Huyền Tú sửng sốt, không tự chủ lùi lại mấy bước.

Mười sáu năm trước, mồng ba tháng bảy, thôn Điền Gia bị tàn sát.

Hôm đó, tổng cộng có ba nhóm người đến.

Nhóm thứ nhất, là người của hoàng đế. Hoàng đế hạ lệnh tàn sát cả thôn trang, muốn chôn vùi quá khứ thất bại trước Hiền Vương.

Nhóm thứ hai, là người của hoàng hậu. Hoàng hậu muốn g.i.ế.c mẫu thân, để phòng hoàng đế vì tình cũ mà sinh hậu họa nhưng không ngờ lại nhìn rõ chân diện mục của hoàng đế, từ đó chỉ làm độc hậu bảo vệ con cái, không làm hiền thê phò tá trượng phu.

Nhóm thứ ba, là Huyền môn, Thần Tử thân chinh, để bảo vệ sự hưng thịnh của Huyền môn, đi g.i.ế.c một đứa bé vừa mới chào đời.

Đêm đó, quần ma loạn vũ, m.á.u chảy thành sông.

Họ g.i.ế.c lẫn nhau, hầu như tất cả đều ở lại trong thôn xóm nhỏ bé kia.

Cuối cùng, mọi thứ đều bị chôn vùi trong đêm tối, hóa thành ba chữ nhẹ nhàng.

Thổ tặc thôn.

Ta cười sâu hơn: “Huyền Tú, Ván cờ Tế Thần này, chẳng phải là ngươi đã định sẵn cho ta sao, ngươi tìm ta mười sáu năm, bây giờ lại cần gì phải giả vờ như vậy, còn không quyết đoán bằng ngươi lúc nhỏ.”

“Chẳng qua, bốn năm trước để ngươi sống quả là đúng, ngươi thật là một quân cờ tốt, như ta mong muốn, đưa ta trở về hoàng đình.”

Ta ném sợi dây hoa mai xuống chân Huyền Tú, khiêu khích: “Huyền Tú, bây giờ, ngươi nghĩ ta là ai?”

Huyền Tú môi run nhẹ, “Làm sao ngươi có thể nhớ chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

Ta nói: “Chuyện này dài lắm, Huyền Tú, ngươi có tin vào người sinh ra đã biết không?”

Huyền Tú còn muốn nói gì đó nhưng bị hoàng đế ngắt lời: “Quốc sư, đại lễ không thể có sai sót, nếu như thân phận công chúa không sai, thì quốc sư đừng dây dưa nữa.”

Huyền Tú lại đứng chắn trước mặt ta: “Bệ hạ, dù nàng là công chúa, thần cũng sẽ không để thê tử của thần bước lên đài Tế Thần, xin bệ hạ phong một công chúa khác lên đài tế thần.”

Hoàng đế thần sắc lạnh lùng: “Hình ảnh công chúa đã truyền khắp dân gian, mọi người đều biết Minh Đức công chúa vì chúng sinh cầu mưa tự nguyện hiến thân, quốc sư, ngươi muốn phản bội chúng sinh sao?”

Huyền Tú im lặng.

Cục diện đã định, Huyền Tú dù muốn làm gì, ắt sẽ khiến dân chúng nghi ngờ, điều này chẳng khác nào tự đánh mất căn cơ.

Tín ngưỡng là căn cơ của Huyền môn, Thần Tử là Thần Tử của chúng sinh.

Mất đi tầng một hào quang này, Huyền Tú ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, huống chi là người khác.

Hiếm thấy hoàng đế thông minh như vậy, lại là để đảm bảo ta chắc chắn phải chết.

Quả thật, đúng như ý ta.

Đêm cuối cùng trước đại lễ.

Hoàng đế cho ta thêm một sợi xích.

Vì Huyền Tú đã gây rối trước điện, hoàng đế sợ tình hình có biến, bèn sai người khóa ta trong phòng.

Sợi xích được đúc từ huyền thiết, dù võ công của ta cao gấp đôi, cũng không thể thoát được.

Ta thậm chí không với tới được chiếc hộp nhạc, chỉ có thể ngồi yên lặng trong góc, nhìn người trong cung qua lại.

Như một tù nhân thất bại thảm hại.

Nếu không ngoài dự đoán của ta, ngày mai đại tế, sẽ là Thẩm Thời dẫn quân tuần tra trên sông.

Đôi khi ta cũng cảm thấy thật phi lý.

Khi còn xa cách hoàng cung, ta nghĩ hoàng đế thật thần bí khó lường, cao không thể với tới.

Nhưng giờ đây ở trong này, lại cảm thấy, hoàng đế thật dễ làm, đến một con heo cũng có thể ngồi vững.

Người khác vẫy đuôi nịnh hót vài câu, hắn liền thật sự cho rằng mình là thiên mệnh.

Huyền môn bày mưu g.i.ế.c c.h.ế.t Hiền Vương, Liễu gia gả nữ nhi kết thông gia.

Rõ ràng dù Huyền môn và Liễu gia có tranh quyền với hắn thế nào, cũng đã buộc chặt trên con thuyền này.

Vậy mà hắn hết lần này tới lần khác, trước tin Tào Thừa, sau tin Lạc Thế Thu, giờ lại tin Thẩm Thời.

Từ đầu đến cuối, không nhìn rõ cục diện, không phân biệt được địch ta.

Lại còn giúp kẻ địch chặt đứt cánh tay của mình.

Đến nỗi bây giờ lưỡi đao treo trên đầu, vẫn không hay biết gì.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 26: Chương 26



Mãi đắm chìm trong giấc mộng xuân thu được chúng sinh triều bái.

Nhưng dù thế nào, ngày mai đại tế mở màn, tất cả ảo mộng sẽ tan vỡ.

Tất cả sẽ đi đến hồi kết.

Tối hôm đó, nữ tỳ đến mang cơm cho ta, ta nhờ nàng giúp một việc.

Ta nhờ nàng lén đến Liễu gia, nói với Liễu Vân Sơ rằng ta muốn gặp hắn.

Nữ tỳ do dự một lúc, rồi cắn răng đồng ý.

Nàng nói tên là Thúy Vũ, hôm nay nhất định sẽ đưa Liễu Vân Sơ đến, mong ta sau này nhớ đến nàng.

Ta không nhịn được cười.

Ta vẫn nhớ, khi mới vào cung, mọi người sợ đắc tội hoàng hậu, đều xem ta như không khí.

Giờ đây, ta bị xiềng xích, ngày c.h.ế.t đã gần, lại có người muốn đặt cược vào ta.

Khác biệt một trời một vực như vậy, sao không đáng tự hào cho được.

Thúy Vũ thật sự đã đưa Liễu Vân Sơ đến.

Có lẽ là lừa đến.

Khi thấy ta, lông mày Liễu Vân Sơ nhíu lại, rõ ràng không muốn gặp.

Cuối cùng miễn cưỡng hỏi: “Công chúa, có việc gì sao?”

Ta bị xích ở góc phòng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.

Liền nói: “Công tử, lại gần chút, xa ta quá.”

Liễu Vân Sơ không hiểu nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, ngồi xổm trước mặt ta.

Ta nắm lấy cổ tay hắn, vén ống tay áo lên.

Liễu Vân Sơ nhất thời hoảng sợ, muốn giật lại nhưng không thoát được khỏi tay ta.

Ta đặt tay lên mạch của hắn, bắt mạch cho hắn.

“Công tử dường như không tuân theo lời dặn của thầy thuốc.”

Liễu Vân Sơ ngẩn người: “Lời dặn nào?”

“Trà... thôi được, ta sẽ viết cho ngươi một phương thuốc giải độc.”

Liễu Vân Sơ nhìn ta từng nét bút cẩn trọng viết ra phương thuốc, “Công chúa gọi ta đến, chỉ để kê đơn thuốc cho ta thôi sao?”

Ta không ngẩng đầu, tiếp tục viết phương thuốc: “Ta cần ngươi giúp một việc.”

Để phòng Liễu Vân Sơ như chim sợ cành cong bỏ chạy, ta không ngừng nghỉ nói tiếp: “Tất nhiên, giúp hay không cũng tùy ngươi, quyết định của ngươi chỉ liên quan đến vận mệnh của Liễu gia mà thôi.”

“Công chúa bị giam cầm nơi đây, dù muốn làm gì cũng đã không thể, ngươi đã thua rồi, cố gắng làm chi nữa.”

Liễu Vân Sơ đứng phắt dậy.

Ta ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn.

Biểu hiện của Liễu Vân Sơ đại biến, từ từ lại ngồi xổm xuống.

...

Trời vừa hừng sáng, ta đã bị lôi dậy trang điểm.

Lễ phục tế tự cực kỳ lộng lẫy uy nghiêm, là chiếc váy đẹp nhất mà ta từng thấy.

Đại tế bắt đầu vào giờ Thân, tổ chức trên sông.

Hai bên bờ sông nơi cử hành chủ tế đã tụ tập đông đảo bách tính đến xem lễ.

Ta đi theo Huyền Tú một mạch tiến về phía trước.

Đến gần bờ sông, có người cầm dây định trói ta.

Ta nói với Huyền Tú: “Đừng trói ta, ta sẽ tự lên đàn tế.”

Huyền Tú không dám nhìn ta, chỉ khẽ gật đầu.

Đàn tế của ta là một chiếc thuyền, trên thuyền chất đầy lễ vật dâng thần.

Có tam sinh, danh tửu và sẽ có thêm một cái mạng của ta.

Khi tế lễ bắt đầu, có người đục một lỗ trên thuyền.

Thuyền sẽ trôi một lúc trên sông rồi từ từ chìm xuống đáy sông cùng lễ vật.

Ta từng bước bước lên đàn tế, ngồi trên thuyền, từ từ được đưa ra giữa dòng sông.

Hoàng đế đứng trước tượng thần, cầu khấn tế lễ.

Vì đại tế này, hoàng đế đã trai giới từ mấy ngày trước.

Pho tượng thần này do chính tay hoàng đế nung nặn, để tỏ lòng thành.

Chỉ là khuôn mặt tượng thần vẫn lộ chút dáng dấp của Huyền Tú.

Bách tính quỳ rạp một vùng, hướng về phía hoàng đế và Huyền Tú không ngừng lạy tạ.

Hôm nay y phục của Huyền Tú cũng rất nổi bật, hắn đi chân đất, tay cầm lễ kiếm, múa điệu vũ tế thần.

Rất đẹp, ta không kìm lòng ngắm nhìn thêm một lúc.

Hôm nay là sinh nhật ta, được thỏa mãn như vậy cũng coi như không uổng.

Thuyền từ từ chìm xuống, nước sông dần ngập đến eo ta.

Khi thuyền hoàn toàn chìm nghỉm, ta vụt một cái lặn xuống nước, bơi về phía trước.

Làm thủy tặc đã lâu, ta tự nhiên rất giỏi bơi lội.

Nhưng nước sông mênh m.ô.n.g vô bờ, ta không thể lộ diện, cũng không thể bơi vào bờ, chỉ có thể lặn dưới nước mà tiến về phía trước.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 27: Chương 27



Nếu có chuyện gì bất ngờ, ta vẫn có thể c.h.ế.t đuối.

May mắn thay, vận may đã mỉm cười với ta.

Bơi một hồi, hai bên bờ đã yên tĩnh hẳn.

Ta nhìn thấy một chiếc thuyền đang nổi trên mặt nước.

Ta ngoi lên khỏi mặt nước, cố gắng bám vào mép thuyền.

Thẩm Thời đang đứng ở đầu thuyền.

Như ta đã đoán, hôm nay là ngày đại tế, Thẩm Thời phụ trách tuần tra trên sông, bảo vệ an toàn cho hoàng đế.

Ta nhìn thấy Thẩm Thời, Thẩm Thời cũng nhìn thấy ta.

Hắn cúi người, đưa tay về phía ta, ta cũng nắm lấy tay hắn, mượn một lực, nhảy lên thuyền.

Thẩm Thời nói: “Lâu rồi không gặp.”

Ta ngồi ở đầu thuyền, vắt nước từ đầu tóc, “Lâu rồi không gặp.”

Im lặng một lát, Thẩm Thời lại nói: “Chuyện của phụ thân...”

Ta quay đầu ngắt lời hắn: “Ta biết, chắc chắn là phụ thân tự mình cứng đầu, không trách ngươi.”

Thẩm Thời lại im lặng một lúc: “Ngươi như thật sự muốn bóp cổ ta.”

Vết bầm trên cổ Thẩm Thời vẫn chưa tan hẳn.

Có vẻ ta đã ra tay hơi nặng.

“Đại ca không nói nhị ca, ngươi đá ta cũng rất mạnh, như bị Trần Đại Ngưu đá hai cái.”

Nói xong, cả hai chúng ta cùng cười một tiếng.

Chỉ là ý vị trong nụ cười, chỉ có chính mình mới hiểu được.

Hoàng đế và Lạc Thế Thu đều cho rằng Thôi Diệu là huynh trưởng của ta, Trần Đại Ngưu, còn Thẩm Thời là người của họ.

Nhưng thực tế, Thôi Diệu chỉ là mồi nhử đánh lừa lòng người, Thẩm Thời mới chính là huynh trưởng thật sự của ta, Trần Đại Ngưu.

Một quân cờ chết, một người phụ thân, một trận chiến không chút khoan nhượng.

Lừa gạt cả thiên hạ, đánh lừa được mọi người.

Với cái giá lớn, hoàn thành mắt xích cuối cùng của kế hoạch.

Thời gian quay ngược lại, đêm trước ngày tế thần.

Liễu Vân Sơ nói ta đã thua.

Không chỉ Liễu Vân Sơ, tất cả mọi người đều nghĩ ta đã thua.

Ta bị nhốt trong điện, không thể giãy giụa.

Cửu Hà trại thất bại, hoàng đế, thế gia, huyền môn, tất cả đều đoạn tuyệt với ta, sau lưng ta không còn một ai.

Ta không khỏi khẽ cười, xích sắt theo đó rung lên, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.

“Phụ thân ta lấy mạng làm thư, đưa huynh muội ta lên tận mây xanh, tất cả quân cờ đã vào vị trí, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, ngươi nói ta thua ư?”

“Ta đã đại thắng, chỉ chờ ngày mai, thu hoạch thành quả.”

Kết quả tệ nhất, ta vẫn ở trên ngôi vị đế vương.

"Liễu Vân Sơ, tương lai của Liễu gia chỉ nằm trong tay của ngươi."

Sắc mặt Liễu Vân Sơ biến đổi liên tục.

Cuối cùng hắn lại quỳ xuống trước mặt ta: "Ngươi muốn ta giúp gì?"

"Giờ Thân ba khắc, b.ắ.n một mũi tên về phía hoàng đế."

Thần sắc Liễu Vân Sơ càng thêm khó coi, vẻ do dự hiện rõ trên mặt.

Hắn đang cố suy đoán mục đích của ta.

Ta đưa đơn thuốc cho Liễu Vân Sơ: "Đừng nghĩ nữa, uống thuốc cho tốt, nghỉ ngơi đi, ngươi có thể lui rồi."

Trời dần chuyển âm u.

Bách tính đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Huyền Tú kết thúc điệu múa, cắm lễ kiếm trước mặt, quỳ một gối nói: "Xin thiên thần ban mưa."

Hoàng đế cũng nói theo: "Xin thiên thần ban mưa."

Bách tính lần lượt thành kính cúi đầu: "Xin thiên thần ban mưa."

Lạc Thế Thu đảm nhiệm chức cận vệ của thiên tử, luôn ở bên cạnh hoàng đế.

Nhân lúc này, hắn bắt đầu lặng lẽ rời khỏi vị trí cũ.

Hắn cũng chuẩn bị hành động.

Cũng chính lúc này, một mũi tên lông vụt bay tới, thẳng về phía thiên tử.

Lạc Thế Thu giật mình, vô thức nhìn về phía Thẩm Thời.
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 28: Chương 28



Ánh mắt ta và hắn chạm nhau, ta mỉm cười vẫy tay với hắn.

Lạc Thế Thu lập tức kéo hoàng đế, tránh được mũi tên đó.

Mũi tên bay qua người hoàng đế, trúng vào pho tượng thần phía sau.

Pho tượng rung lắc một vòng.

Nhưng ngay sau đó, một tảng đá lớn bay tới, đập mạnh vào pho tượng.

Pho tượng lập tức vỡ tan, mảnh vỡ rơi xuống sông.

Trong chốc lát, cả buổi tế lễ hỗn loạn.

Bách tính hai bên im phăng phắc, đờ đẫn nhìn theo, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách không ngừng.

Hoàng đế hoảng hốt, liên tục nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã ôm lấy ngực.

Bệnh tim của hắn phát tác.

Đàm Hoa đã rút cạn toàn bộ tiềm lực của hoàng đế, lần phát bệnh này sẽ là ngày tận số của hắn.

Cơn đau tim lần này của hoàng đế đến cực kỳ dữ dội, chỉ vài hơi thở, hắn đã gục xuống trước mặt mọi người.

Một tay ôm ngực, tay kia nắm chặt lấy Lạc Thế Thu.

Thẩm Thời bước lên trước hô lớn: "Lạc Thế Thu g.i.ế.c vua, chư vị hãy cùng ta trừ nghịch."

Sau đó tất cả thuyền bè binh mã đều động lên.

Ta mặc lễ phục tế lễ, ngồi ở mũi thuyền, đi ngang qua trước mắt bách tính.

Ngay lúc này, một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên dữ dội.

Tiếp theo đó, những hạt mưa lất phất rơi xuống từ bầu trời, rồi càng lúc càng nặng hạt, liền thành một màn mưa dày đặc.

Bách tính ngửa mặt lên trời, đưa tay hứng lấy những giọt mưa rơi.

Trong mắt họ chỉ có sự hoang mang và không hiểu.

Thế gia mưu phản, tượng thần vỡ tan, thiên tử băng hà.

Vật tế thần vẫn nguyên vẹn.

Một buổi tế lễ thất bại, một cảnh tượng hỗn loạn kinh người.

Vậy tại sao trời vẫn đổ mưa?

Là vì trên đời có thần? Hay vì trên đời không có thần?

Lạc Thế Thu mưu phản, hai họ Tào Liễu đều là đồng phạm, nhanh chóng bị đại ca bắt giữ.

Ta theo thuyền trở về cung, thay bộ y phục sạch sẽ, ngồi lên chiếc long ỷ tượng trưng cho quyền uy tối thượng.

Rất lâu trước đây, ta từng có một nguyện vọng.

Ta muốn cướp lấy thiên hạ, rồi trả lại cho thiên hạ.

Ban đầu, ta tưởng nguyện vọng này khó ở nửa đầu.

Là vì hoàng đế ngồi trên cao, xem bách tính như nô lệ, tùy ý ức h**p, mới tạo nên cục diện hỗn loạn.

Chỉ cần đoạt được ngôi vị, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.

Về sau ta mới hiểu, nửa đầu chỉ là khó, nửa sau mới thực sự khó như lên trời.

Thế gia chiếm cứ triều đình, chặn mất bước thăng tiến của bách tính.

Huyền môn thờ phụng thần linh, trói buộc chúng sinh bằng xiềng xích vô hình.

Hoàng quyền, thế gia, huyền môn tạo thành một thế cân bằng kỳ diệu, chia tất cả thành hai tầng lớp.

Kẻ quý càng thêm quý, kẻ hèn càng thêm hèn.

Cho nên, muốn được như ý.

Ta không chỉ phải đoạt ngôi vị, còn phải nhổ bỏ ba đại thế gia, đồng thời g.i.ế.c thêm một vị thần.

Ta chưa từng chối từ việc trở thành vật tế, vì ta biết đây là cơ hội tốt nhất.

Có thể mượn dịp đại tế này, một mũi tên trúng ba đích.

Từ đây, tương lai thiên hạ hoàn toàn nằm trong tay ta.

Long ỷ ai cũng thèm khát nhưng cảm giác ngồi lên đó cũng chẳng khác gì bình thường.

Người đầu tiên đến là Liễu Vân Sơ.

Hắn giận dữ vô cùng, mang theo hung khí xông vào, lập tức bị người ta ấn xuống đất.

Nằm dưới đất hắn trừng mắt nhìn ta: “Ta tin lời ngươi, ngươi lại lừa ta.”

Vì mũi tên của Liễu Vân Sơ, Liễu gia cũng thành kẻ mưu phản, bị bắt cùng một lượt.

Ta nói: “Sao gọi là lừa được, ngươi xem tương lai Liễu gia có phải đang nằm trong tay ngươi không.”
 
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn Tử
Chương 29: Chương 29



Liễu Vân Sơ hai mắt phun lửa, muốn g.i.ế.c người.

Ta không trêu chọc hắn nữa, cầm lấy đao của hắn rồi ra lệnh thả người.

“Mẫu thân yêu thương con cái, ắt phải tính toán xa xôi, có lẽ công tử nên đến trò chuyện cùng Thẩm phu nhân, biết đâu nàng ấy đang vui lòng.”

“Ta hỏi ngươi, lệnh đường quý tính là gì?”

Liễu Vân Sơ giật mình, vô thức đáp: “Thẩm...”

Ta cười: “Thật trùng hợp, ca ca của ta mượn thân phận cũng họ Thẩm.”

“Công tử hẳn biết, trong kinh thành có người truyền tin cho ta nên ta mới chiếm được thế thượng phong trước khi hồi cung.”

Liễu Vân Sơ đã hoàn toàn sững sờ.

“Thân phận Thẩm Thời này, chỉ cần công tử gật đầu, sẽ là của ngươi.”

“Còn nhớ lời ta nói chứ?” Ta nở nụ cười rạng rỡ, “Dù ta làm gì đi nữa, cũng không phải kẻ thù của công tử.”

Ta lại nắm cổ tay Liễu Vân Sơ chẩn mạch lần nữa.

Mạch tượng của hắn đã khá hơn hôm qua, xem ra có uống thuốc đều đặn.

Cũng khá ngoan ngoãn.

Thế là ta lại dỗ dành hắn vài câu.

“Xem ta chữa bệnh cho công tử, ngươi tha thứ cho ta lần này... cùng những lần trước, được chứ?”

Liễu Vân Sơ sắc mặt phức tạp, mãi không thốt nên lời.

Cuối cùng kiếm cớ chật vật bỏ chạy.

Chắc là đi hỏi mẫu thân rồi.

Ở bên Liễu Vân Sơ, tâm trạng ta thoải mái nhất.

Ta mỉm cười, trở về ngồi lên vương tọa.

Lạc Thế Thu bị giải vào.

Ta nhìn xuống hắn từ trên cao: “Ca ca tốt, quả nhiên ta không thể thấy cảnh ngươi lên ngôi rồi.”

Lạc Thế Thu gương mặt trống rỗng, chẳng còn chút kiêu ngạo nào.

Hắn nhìn ta, mắt chớp chớp, dường như quyết định điều gì.

Rồi đột nhiên vén vạt áo, quỳ sụp xuống, trán đập mạnh xuống đất.

Chỉ một cái, trán đã thấy máu.

“Bệ hạ, những chuyện cũ đều do tội thần gây ra, cúi xin bệ hạ nhân từ, khoan dung cho họ Lạc.”

Giọng Lạc Thế Thu run rẩy, trạng thái rõ ràng bất thường.

Hắn mặt mày tái nhợt, trán đầm đìa mồ hôi, gân xanh nổi lên ở cổ tay và cổ, dường như đang chịu đau đớn tột cùng.

Ta quan sát một lúc: “Ngươi uống độc?”

Lạc Thế Thu cười thảm: “Loại độc này xuyên tim gặm xương, kẻ uống vào ba ngày mới chết, mong bệ hạ chứng kiến, có thể nguôi giận.”

Giữa ta và Lạc Thế Thu cách mấy mạng người nhưng rốt cuộc chỉ là lập trường khác nhau, thành vương bại tặc mà thôi.

Giờ đây ta là người chiến thắng, đối với hắn cũng chẳng còn gì để hận thù.

Ta không có ý xem cảnh tượng bi thảm của hắn để lấy vui, cũng không vì những gì hắn làm mà thay đổi quyết định.

Ta không nói thêm lời nào, giơ tay ném con d.a.o xuống trước mặt hắn.

Lạc Thế Thu nhìn thấy con dao, đã hiểu rõ.

Hắn tự giễu cười một tiếng, bò tới nắm lấy chuôi dao.

“Cũng được, Lạc gia nuôi dưỡng ta hơn mười năm, ta cũng coi như đã tận lực vì Lạc gia.”

Nói xong, Lạc Thế Thu rút d.a.o ra khỏi vỏ, tự vẫn ngay giữa điện.

Sau đại lễ Tế Thần, ta xử lý rất nhiều việc.

Thái tử không qua khỏi vài ngày sau đã ra đi vĩnh viễn.

Dù ta đã nói rất nhiều lời dối trá nhưng tự nhận mình vẫn coi trọng lời hứa.

Ta đã hứa với Liễu hoàng hậu sẽ tận lực cứu chữa thái tử và ta thật sự đã tận lực.

Ta hy vọng mình có thể chữa khỏi bệnh tim hơn bất kỳ ai nhưng thật ra ta không thể chữa khỏi bệnh tim.

Trong mắt người khác, ta là một đại phu tài giỏi.

Nhưng y thuật của ta, đến giờ này, thật ra chỉ mới học được bốn năm.

Trình độ y thuật của ta chỉ ở mức khá, so với y thuật, ta lại giỏi về độc thuật hơn.
 
Back
Top Bottom