Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!

Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 20


Lam Tử Ngôn nhìn Lam Lâm Nhi khép nép ủy khuất còn không quên nói giúp cho Lam Giao, liền nỗi giận, không giấu được chán ghét cất cao giọng."

Lâm Nhi em còn nói giúp nó, nó có biết ơn em đâu.

"Tuy Lam Tử Ngôn trong miệng đều là ghét bỏ nhưng lần này hắn lại không hề nhắc đến sẽ trách phạt Lam Giao, hay là đem việc này làm to ra để Lam Giao bị cha mẹ trách cứ nhưng trước đây.Lam Lâm Nhi lại không ý thức được việc này, cô ta bận vui vẻ khi nghe được Lam Tử Ngôn ghét bỏ Lam Giao, nghẹn ngào nhìn hắn."

Anh ba...

" Khẽ gọi một tiếng rồi như bất lực không biết nên nói gì mà rũ mắt xuống.Lam Tu Yến đứng bên cạnh nhìn Lam Tử Ngôn rồi lại nhìn Lam Lâm Nhi, môi hắn động đậy nhưng cuối cùng cũng không nói gì.Không hiểu sao đáy lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm xúc chán ghét, thậm chí hắn còn không biết phần chán ghét này là đối với ai.Nhưng hiện tại hắn thật sự rất muốn hỏi Lam Lâm Nhi rốt cuộc học ở đâu ra tính cách động chút liền khóc lóc sướt mướt, rõ ràng trước đây mềm mỏng cũng không đến mức này, người của Lam gia yếu đuối như vậy sao?Chẳng qua câu hỏi như vậy dù muốn hỏi hắn cũng không thể nói ra khỏi miệng, hỏi như vậy khác nào đang mắng mỏ em gái mình đâu, hắn chỉ có thể nhịn xuống, ánh mắt phức tạp liếc sang nơi khác.Đúng lúc, Lam Vũ Trạch từ trên lầu đi xuống tầm mắt cả hai chạm nhau, Lam Tu Yến có tật giật mình ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt của mình.Lam Vũ Trạch bước xuống cầu thang thản nhiên đi đến trước mặt Lam Lâm Nhi sắc mặt quá đổi bình tĩnh nhìn qua không ai biết hắn đang nghĩ gì, tức giận hay vui vẻ, Lam Lâm Nhi thấy hắn đến thì vui mừng cho rằng hắn cố ý đến quan tâm mình, cô ta không nhịn được cao giọng làm nũng."

Anh cả nãy giờ anh đi đâu vậy, em bị thương anh cũng không thèm quan tâm đến em.

"Nhìn dáng vẻ nũng nịu ngây thơ của Lam Lâm Nhi giữa mày hắn hơi nhăn lại, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, trầm giọng lên tiếng."

Em đang chất vấn anh à?

"" Bên cạnh em không phải có thằng hai, thằng ba rồi sao?

"" Còn cần anh để làm gì.

"" Anh cũng không phải bác sĩ.

"Lam Lâm Nhi bị sự lạnh lùng của Lam Vũ Trạch làm giật mình không nhẹ, dù vậy nhưng cô ta vẫn cố duy trì nụ cười của mình, giọng nói có chút lắp bắp."

Anh... em, em chỉ là..."

" Anh cả, anh nói chuyện hung dữ vậy làm gì, em ấy cũng không phải đối thủ thương nghiệp của anh, anh dọa Lâm Nhi sợ rồi!

"Lam Tử Ngôn nhìn không được cảnh này vội vã lên tiếng bênh vực Lam Lâm Nhi, nghe vậy Lam Vũ Trạch liền yên tĩnh nhìn hắn một cái.Được chỉ định là người thừa kế đứng đầu, từ nhỏ đến lớn Lam Vũ Trạch tính tình trầm ổn nội liễm, bên trong lạnh lùng nhưng dáng vẻ lại rất ôn hòa, nhìn hắn rất dễ nói chuyện thật ra lại là người khó khăn nhất trong ba anh em.Lam Tử Ngôn ai cũng không sợ chỉ sợ mỗi hắn, so với ba mình hắn càng sợ người anh này, hiện tại bị hắn nhìn một cái khí thế lập tức tiêu tán, dù muốn bảo vệ Lam Lâm Nhi nhưng cũng hữu tâm vô lực, không dám tiếp tục lên tiếng."

Lam Tử Ngôn lần sau muốn làm cái gì cũng phải cân nhắc, đắn đo cho kĩ.

"" Nói chuyện với anh đàng hoàng một chút, nếu không người ngoài nhìn vào lại cười cho.

"Bị dạy dỗ Lam Tử Ngôn không dám phản bác cúi đầu thành thật vâng một tiếng, Lam Tu Yến buồn cười nhìn em trai, miệng mồm nóng nảy hiện tại đụng phải ván sắt không dám bật lại câu nào.Em trai này của hắn tính tình đúng thật quá nóng nảy, nên bị dạy dỗ một chút, Lam Tu Yến một bên khoanh tay cười trên nỗi đau của người khác, Lam Vũ Trạch dạy dỗ xong một tên thì liếc mắt nhìn đến hắn."

Lam Tu Yến đi ra đây, chúng ta cần nói chuyện.

"Lam Tu Yến: " ..........

" không, em không muốn nói chuyện với anh!Vừa rồi trong lòng hắn còn đang có chút vui mừng khi người gặp họa, đột nhiên bị điểm danh gương mặt Lam Tu Yến liền biến thành cứng đờ, hắn có cảm giác hôm nay bước một chân ra ngoài chắc chắn sẽ bị tẫn một trận!Thật ra không phải chỉ có Lam Tử Ngôn mới sợ anh cả, hắn cũng có chút sợ người anh này!Dù sao khi còn nhỏ bị dạy dỗ một cách tàn nhẫn, nó đi sâu vào tiềm thức, lớn lên rồi cũng khó lòng mà dứt bỏ được....Mắt thấy Lam Vũ Trạch đã dẫn đầu đi ra ngoài dù trong lòng chùng bước nhưng Lam Tu Yến lại không có lá gan trốn tránh, vì thế nhận mệnh đi theo phía sau...Hai anh em ra ngoài bên vườn hoa, Lam Tu Yến vừa dừng bước Lam Vũ Trạch đã quay đầu đấm một quyền vào mặt hắn.Lam Tu Yến không kịp đề phòng hứng trọn cú đấm của hắn, loạng choạng lui lại, bị đánh đến ngã xuống đất, khoé môi nứt ra chảy máu, hắn liếm liếm răng của mình.May mà còn răng....Suýt nữa hắn còn trẻ mà phải đi nha sĩ trồng răng giả rồi....Mười mấy năm rồi hắn mới bị đánh... ra tay vẫn tàn nhẫn như ngày đầu tiên...Kí ức tuổi thơ hiện lên trong đầu hắn, hình như lần đầu tiên hắn bị anh cả đánh là ngày mà em gái bọn họ lạc mất.Lúc đó ba mẹ hắn đưa anh cả hắn ra ngoài, trong nhà chỉ có hắn với em trai và em gái nhỏ, do hắn ham chơi nghĩ trong nhà vẫn còn bảo mẫu, nên để hai đứa em ở nhà trốn ra ngoài.Hắn cũng không để ý đến bản thân bị em gái nhỏ nhìn thấy, cô bé muốn chơi cùng hắn đuổi theo sau.....Khi ấy hắn bị anh cả đánh đến gần chết....Hắn là kẻ đầu sỏ gây ra sự cố khiến cả nhà mất đi tiểu bảo bối, sau đó Lam Lâm Nhi được mang về nhà, hắn vì tội lỗi và sợ hãi nên đã dốc lòng yêu thương cưng chiều cô ta....Đôi khi hắn tự hỏi lúc đó em gái hắn đã phải chui rúc ở nơi nào, phải chịu đói khổ rét lạnh ra sao....

Sao đó hắn không dám tự hỏi nữa, càng không dám nghĩ tới.Một quyền của Lam Vũ Trạch làm gợi lên cây gai đau trong lòng Lam Tu Yến, những kí ức hắn né tránh lại hiện ra vô cùng rõ ràng, hắn có muốn quên cũng không quên nỗi.Hắn nghĩ đến gương mặt của Lam Giao, dung mạo lúc còn bé của cô và khi lớn lên hợp lại với nhau trở thành cô của hiện tại, hắn giật mình cảm thấy sợ hãi, một cảm giác tội lỗi dày đặc dâng lên trong lòng, hình như hắn đã làm sai....Lam Tu Yến cả người căn thẳng, hắn không dám nghĩ sâu vào, cố gắng giấu đi vẻ hoảng loạn nơi đáy mắt, cười gượng nhìn Lam Vũ Trạch."

Anh đánh em làm gì?

"Lam Vũ Trạch nhìn bộ dáng vừa lo lắng vừa chột dạ của hắn, dù giấu rất khá nhưng có giấu đến đâu cũng không giấu qua được người anh là hắn, hẳn là bị đánh một cái liền nghĩ đến chuyện bản thân không dám nghĩ.Bao nhiêu năm rồi, người em trai này của hắn thay đổi rồi, cái gì hắn cũng không sợ, duy độc sự sai lầm trong quá khứ là hắn luôn né tránh, vì sự né tránh ấy mà bản thân hắn lại phạm phải đại sai từ lúc nào không hay.Đáng lẽ ra hắn nên là người yêu thương Lam Giao nhất, cố gắng bù đắp cho Lam Giao nhất, nhưng vì sự hèn nhát của bản thân mà hắn làm ngược lại tất cả, hắn đem sự tội lỗi của mình chuyển thành sự yêu thương dùng hết lên người một người khác, bù đắp một cách ngu ngốc!Hắn làm như vậy chẳng qua là để xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn chứ không hề bù đắp cho lỗi lầm mà hắn gây ra, chứ hoàn toàn không chuộc được lỗi lầm với Lam Giao, chính hắn lại cố tình không chịu hiểu điều này!Mà bản thân hắn cũng không có tư cách để chỉ trích Lam Tu Yến, bởi vì chính bản thân hắn cũng có sai... bọn họ dùng Lam Lâm Nhi để giấu đi cái lỗi của chính bọn họ, cuối cùng khiến Lam Giao trở thành người chịu nhiều tổn thương nhất, cô vốn không nên chịu đựng những điều đó."

Lam Tu Yến đến khi nào mày mới chịu ngộ ra?

"Lam Vũ Trạch nhìn em trai mình ánh mắt phức tạp, cảm thấy tràn đầy bất lực.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 21


Một câu này không biết có phải đánh trúng tim đen của Lam Tu Yến hay không, hắn theo bản năng muốn lãng tránh ánh mắt của anh mình.Hắn liếc mắt sang một góc tỏ vẻ không hiểu Lam Vũ Trạch đang nói gì:" Anh đang nói gì vậy, em không hiểu.

"Lam Vũ Trạch đi guốc trong bụng của hắn, nhìn một cái liền biết Lam Tu Yến đang né tránh mình, người này a, sao có thể hèn nhát như vậy hay cảm thấy bản thân đã đi quá xa rồi, đâm lao phải theo lao không muốn quay đầu nữa?Nghĩ đến đây Lam Vũ Trạch cười lạnh hai tiếng:" Mày không hiểu hay cố tình không hiểu?

"" Lam Tử Ngôn nó là đứa nóng nảy tao không nói, nhưng cả mày cũng lú lẫn rồi sao?

"" Người mày nên dùng mọi cách để yêu thương vốn không phải Lam Lâm Nhi!

"" Mày nhìn cho rõ vào!

Lam Giao là Lam Giao, Lam Lâm Nhi là Lam Lâm Nhi hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau!

"" Người mà mày nên cảm thấy có lỗi là Lam Giao, mày đi chuộc lỗi với Lam Lâm Nhi để làm cái gì?!

"Lam Vũ Trạch trước nay chưa từng úp úp mở mở, hiện tại hắn nói thẳng ra vấn đề chỉ hy vọng có thể đả thông được đầu óc ngu muội của em trai mình, nhưng có vẻ là không được...."

Anh đừng nói nữa.

"Như bị dẫm phải đuôi, Lam Tu Yến thở hổn hển đứng dậy quay đầu đi thật nhanh, khó chịu quá, không thể thở nổi, trái tim nghẹn như muốn vỡ ra, hắn không biết nữa, hắn làm sao dám... hắn không dám đối mặt với Lam Giao....Lam Tu Yến ôm ngực, hít thở không thông, thất tha thất thỉu đi vào trong nhà, Lam Giao đứng ở chân cầu thang nhìn thấy hắn thảm thương như vậy thì nhướng mày tỏ vẻ hứng thú.Lam Vũ Trạch đúng là không làm cô thất vọng, mới bao lâu đã thay cô cho Lam Tu Yến một trận, Lam Giao khoanh tay xem kịch hay Lam Tu Yến không để ý mãi khi đi đến cầu thang mới phát hiện ra cô đang đứng ở đó.Bị Lam Giao bắt gặp trong bộ dáng thảm hại trong lòng hắn xấu hổ, chua xót còn có một ít không nói nên lời ủy khuất, hốc mắt hắn đỏ ửng lên không dám nhìn thẳng vào cô.Lam Giao thấy hắn mếu máo liền lùi lại một chút, không đến nỗi đi, không phải chỉ là nhìn thấy hắn như bệnh tật thôi mà, khóc lóc cái gì?

Không phải Quý Hoài Chấp thì đừng có ăn vạ với cô, không tiếp đâu!Lam Tu Yến có lẽ là vì mất mặt nên không nói câu nào, hắn còn chưa nhìn rõ cô đã nhanh chóng chạy một mạch về phòng.
.....Hôm sau___Lam Giao cùng Quý Hoài Chấp gặp nhau trên xe buýt, cô theo thói quen ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa đặt mông ngồi xuống Quý Hoài Chấp liền nhìn cô chằm chằm."

Sao lại bị thương rồi?

"Bởi vì đồng phục trường là váy ngắn trên đầu gối một chút, thường Lam Giao hay mang tất cao đến bắp chân nhưng lúc này bị thương không thể mang được, thế nên mấy vết bỏng trên chân của cô cứ thế lộ ra ngoài, Quý Hoài Chấp xem rõ ràng trong mắt, bất giác hắn thấy lòng mình khó chịu.Quý Hoài Chấp quan tâm làm Lam Giao được sủng mà kinh sợ, bản thân thấy hăng hái hơn hẳn, nhưng ai ngờ cô vừa hé môi cười thì đã đón nhận ánh mắt lạnh căm của hắn, cứ ngỡ như hắn đang nhìn kẻ thù giết cha, mặt mũi Lam Giao nhanh chóng méo đi, thu lại nụ cười, giả vờ đáng thương nhìn hắn."

Người ta đau lắm đó, vậy mà cậu còn nỡ hung dữ với người ta nữa.

"Trước sự làm nũng, vờ đáng thương của cô Quý Hoài Chấp lạnh mặt tuông ra một câu đầy sức sát thương: " Em xứng đáng mà?

"Lam Giao điếng người, lỗ tai lùng bùng không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy: "........."

Cái quái gì đây, có nhầm không?Anh có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?Bạn học Quý dịu dàng đâu rồi!?Cách nói chuyện này không đúng đâu, bổn bảo bảo là người thương của anh mà, anh nói chuyện như đang đối mặt với kẻ thù là sao?!Lam Giao hoang mang, bản thân làm nũng không có tác dụng khiến cô cũng cảm thấy nghi ngờ sức quyến rũ của chính mình, có khi nào bị dính lời nguyền rồi không, sao mà Bạn học Quý lại lạnh nhạt với cô vậy nè?!Lam Giao nuốt nước bọt khó khăn hỏi: " Bạn học Quý à, cậu có chắc đây là thái độ nên có với bạn gái không?

"Quý Hoài Chấp: " Để bản thân bị thương thành như vậy, chẳng lẽ em còn mong tôi cười với em?

"Lam Giao: " .........

" ngôn ngữ bá đạo gì đây, chẳng lẽ mình không được bị thương?Nhưng mà hình như hắn nói đúng... mình bị thương hắn cười sao mà được...

ơ nhưng mà hình như có gì đó sai sai....Lam Giao ngơ ngác, hình như cô bị hắn thao túng rồi, không thể nghĩ ra được gì cả, Quý Hoài Chấp nói cái gì cô cũng cảm thấy đúng, dù có thấy sai sai nhưng cũng không biết sai ở đâu....Cô hé môi, hồi lâu mới nặn ra được một câu."

Nhưng anh cũng không đến nỗi lạnh nhạt như vậy chứ, ít nhất cũng quan tâm người ta chút đi.

"" Nếu tôi không quan tâm sẽ để ý em bị thương hay không à?

"Quý Hoài Chấp ghé sát vào người cô, gương mặt đẹp trai của hắn làm Lam Giao choáng váng, cô thừa nhận cô bị sắc đẹp mê hoặc, muốn tỉnh táo cũng không được, vẫn chống đỡ muốn nói tiếp nhưng Quý Hoài Chấp lại giơ tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng."

Ngoan, lát nữa tôi mua thuốc bôi cho em.

"" Ồ...

"Lam Giao khẽ đáp lại một tiếng, hoàn toàn bị hắn thu phục, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ sự quan tâm của Quý Hoài Chấp khác người thường, không dẻo miệng nịnh nọt.Mà sự thật chứng minh Quý Hoài Chấp thật là khác người, hắn đây là lần đầu biết yêu, lần đầu tiên quan tâm một người con gái, hắn vẫn còn chưa tự nhận ra tấm lòng của chính hắn chỉ biết bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hắn cũng sẽ đem tất cả sự dịu dàng của mình cho cô.Tương lai hắn sẽ từ từ học được cách như thế nào yêu chiều một cô gái, Quý Hoài Chấp sẽ vì Lam Giao mà trở nên dịu dàng, hắn lạnh lùng vì cô mà băng sơn tan rã thành xuân thuỷ.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 22


Trường học___Khi Lam Giao cùng Quý Hoài Chấp bước chân vào cổng lớn, đúng như dự đoán từ trước của cô, gương mặt đẹp trai điên đảo của Quý Hoài Chấp khiến các nữ sinh trong trường khóc thét.Một con người như Lam Giao đi ở bên cạnh hắn nhưng lại hoàn toàn bị bỏ qua, rõ ràng sống sờ sờ lại biến thành không khí.Cô nhìn bọn họ ngã nghiêng vì sắc đẹp của Quý Hoài Chấp trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bọn họ nhận ra hắn là ai, đám người đang u mê này mà biết được hắn là người quái dị trong miệng của bọn họ không biết sẽ bày ra vẻ mặt đáng xấu hổ gì.Chắc hẳn là khiếp sợ, giật mình lắm, hoặc là sốc đến ngất xỉu?Lam Giao càng nghĩ càng cảm thấy vui, cười trên nỗi đau của một đống người đúng là vui, nhưng mà bạn trai bị nhìn chằm chằm như vậy hình như không có gì đáng cười cả!Quý Hoài Chấp bị nhiều người chú ý đến thì cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt của người xung quanh làm hắn cảm thấy như có gai đâm vào người vậy, suốt đường đi gương mặt của hắn cứng ngắc.Vì sự xa cách lạnh lẽo đó mà nhóm nữ sinh kia chỉ dám nhìn chứ không dám đi thẳng đến bắt chuyện, mãi đến khi hắn bước vào cánh cửa lớp ấy... ngồi xuống vị trí ấy...

đám người đứng bên ngoài mới bắt đầu chết lặng.Kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, vì bọn họ tụ tập lại một chỗ quá đông nên không bao lâu liền bị giáo viên đến khiển trách rồi đuổi đi, nhóm người vừa giải tán thì trên diễn đàn học sinh của trường cũng bùng nổ dữ dội, nhưng Quý Hoài Chấp và Lam Giao không để tâm đến chuyện này......Sau giờ học, được nghỉ trưa Lam Giao đi mua đồ ăn lúc trở về thì không thấy Quý Hoài Chấp đâu cả, mà trên quyển vở của cô lại nhiều thêm một tờ giấy ghi chú.Ra là hắn đi lấy tài liệu kiểm tra học kì, Lam Giao nhìn mảnh giấy ghi chú trong mắt hiện lên ý cười, cảm thấy bạn học Quý nhà mình cũng rất đáng yêu.... nhưng mà hắn bị nhiều người để ý quá... hắn lúc này đã ra ngoài không biết bị bao nhiêu cô vây lấy!Lam Giao nghĩ mà sầu, đem mảnh giấy kẹp lại ở ngoài bìa quyển vở, lúc đụng phải sách của Quý Hoài Chấp miếng giấy nhăn nhúm bị đè bên dưới lộ ra một góc khiến cô chú ý, vốn không có ý định nhìn trộm đồ của Quý Hoài Chấp nhưng trên góc mảnh giấy lộ ra ngoài có một ít chữ, trong đó có nhắc đến tên của cô, thế là Lam Giao lật cuốn sách lên lấy mảnh giấy ra xem thử.- Ra về mang Lam Giao đến phía sau trường học.Đơn giản mười chữ lọt vào trong mắt của Lam Giao, không cần nói cô cũng biết được thứ này là ai đưa đến, trừ đồ ngu như heo Quý Diễn thì chẳng có ai làm cả, chắc là do chuyện hôm qua khiến Lam Lâm Nhi nhịn không được nên hôm nay lại đi giật dây Quý Diễn làm bậy giúp cô ta rồi.Nha, trước đây hình như là hắn ta kêu Quý Hoài Chấp làm cái gì cô ấy nhỉ... thôi ra về cứ đi một chuyến vậy, cơ hội tốt để trả thù cho bạn học Quý nhà cô.Lam Giao chẹp miệng, quyết định xong liền đem tờ giấy xé thành bốn mảnh ném vào ngăn bàn của mình, vừa rút tay lại thì đúng lúc Quý Hoài Chấp trở về, thấy hắn đi tới Lam Giao chột dạ mỉm cười tỏ ra như không có chuyện gì."

Bạn học Quý hôm nay cậu về trước một mình đi nhé, mình có việc bận rồi.

"Quý Hoài Chấp nhìn cô gái đang cười híp mắt, bình tĩnh ngồi xuống đặt xấp tài liệu lên bàn đáp lại với giọng thản nhiên."

Không sao tôi chờ được.

"Lam Giao: " .........

" ngươi chờ thì phát hiện ra bí mật rồi!"

Không phải.... thật ra thì anh của người ta đến đón, người ta sợ cậu gặp mặt anh ta sẽ không vui...

"" Tôi nhìn thấy em lên xe sẽ đi về.

""....Cậu không cần như vậy đâu...

"Quý Hoài Chấp nghe thấy cô nói câu này liền liếc mắt nhìn qua" Tôi cần mà.

"" Thế nào? em làm chuyện gì không thể gặp người nên muốn trốn tôi à?

"" Hay là em chuẩn bị cắm cho tôi mấy cái sừng?

"" .........

" Anh trai à trí tưởng tượng của anh phong phú quá rồi, không đến mức như thế chứ?không đúng, tại sao hắn đoán được cô làm chuyện không thể để hắn bắt gặp?!Lam Giao giả bộ bình tĩnh, cố cười gượng."

Sao cậu lại nghĩ mình như vậy, mình không....

"" Nếu không phải thì tại sao lại muốn tôi đi về trước?

"Quý Hoài Chấp không để Lam Giao đổi chủ đề, hỏi một câu đem toàn bộ lời cô sắp nói chặn lại trong miệng, có lẽ là vì ở bên nhau một thời gian hắn đã có thể hiểu được cô nên cô không thể qua mặt được hắn.Ngày thường dù có việc gì cô cũng sẽ bắt hắn ở lại cùng, có lần Lam Giao ngủ gật trong lớp bị bắt chép phạt cô cũng kéo theo hắn cùng ở lại, cô chắc chắn sẽ không vì chuyện gì đó mà để hắn ra về trước.Lam Giao đang muốn qua mặt hắn làm chuyện gì đó và cô không muốn để hắn biết được, vừa nghĩ đến đây ánh mắt của Quý Hoài Chấp trở nên ảm đạm vô cùng.Phát hiện ánh mắt Quý Hoài Chấp nhìn mình càng lúc càng không đúng Lam Giao lập tức đổi giọng chuyển sang làm nũng."

Bạn học Quý người ta sợ cậu thấy phiền mà, lâu lâu phải đổi cách cư xử mới lạ nha.

"" Tôi không thấy phiền, tôi thích em như vậy.

"" Tôi không muốn thấy em thay đổi.

"Nghe Lam Giao lấy lòng trình bày Quý Hoài Chấp cũng không cười lên nổi một cái, thậm chí bắt đầu tức giận không thể kiềm chế.Lam Giao chớp mắt nhìn hắn, lúc này cô mới nhận ra một điều, Quý Hoài Chấp hình như đang sợ... sợ cô thay đổi rồi.... sợ cô đột ngột bỏ rơi hắn.Thì ra bạn học Quý lại đáng yêu như vậy."

Người ta không thay đổi, cũng sẽ không không thích cậu nữa.

"" Người ta thích cậu lắm.

"Lam Giao vừa nói mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của Quý Hoài Chấp, trong đầu lại nghĩ, trước tiên dỗ dành bạn học Quý cái đã, cứ về cùng hắn sau đó quay lại trường một chuyến là được!Hôm nay cô nhất định phải dạy lại Quý Diễn, không cho hắn một trận nên thân cô không thể hoàn toàn sống vui vẻ nổi!Quý Hoài Chấp không biết trong lòng Lam Giao suy nghĩ thứ gì, hắn nhìn nụ cười sáng lạn của cô trong lòng bình tĩnh trở lại.Có lẽ trong lúc vô tình Lam Giao đã trở thành viên thuốc chữa lành cho trái tim Quý Hoài Chấp, rời xa cô hắn sẽ sống không bằng chết, chính hắn không biết được...

Lam Giao càng không hiểu được.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 23


Mãi đến lúc tan trường, Lam Giao theo tính toán trước đó của mình cùng Quý Hoài Chấp lên xe buýt trước, chờ khi xuống xe bảo bối nhà cô đi xa rồi cô lại đi một chuyến khác quay ngược về trường.Quý Diễn luôn nghĩ bản thân luôn đè đầu cưỡi cổ Quý Hoài Chấp, chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện Quý Hoài Chấp dám không làm theo yêu cầu của hắn ta.Hơn nữa muốn làm chuyện không thể gặp người chắc chắn sẽ không vì Quý Hoài Chấp đến muộn mà hô to gọi nhỏ tìm đi người, hắn thế nào cũng sẽ đứng chờ ở chỗ hẹn rất lâu.Thế cũng vừa hay....

Chỗ vắng người, lại không có ai biết, lỡ như cô có lỡ tay phế hắn cũng không có ai hay!Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt trong trẻo của Lam Giao thoáng qua chút âm trầm, không thể trách cô máu lạnh được.... là do Quý Diễn gây chuyện trước, có gan làm thì phải có bản lĩnh tự gánh lấy hậu quả!______Cộp... cộp.....Tiếng gót giày nện trên nền gạch đều đặn như một bản nhạc êm tai, thu hút sự chú ý của người khác, dù âm thanh rất nhỏ nhưng lại có lực, khiến người ta không thể bỏ qua.Nhóm người Quý Diễn đang đứng tụ tập ở góc tường, bộ dáng lưu manh thảm hại vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt đẹp.Quý Diễn đứng dựa lưng vào tường hút thuốc, khói thuốc bay ra xung quanh vô cùng gay mũi, vẻ mặt mất kiên nhẫn và tức giận, khi nghe tiếng bước chân hắn ngẩn đầu lên.Lam Giao vừa lúc từ góc khuất phía sau vách tường bước ra, vô cùng vừa vặn cùng Quý Diễn đối mặt nhau, trên lưng cô mang theo balo, mặc đồng phục trường còn chưa thay, dưới chân mang đôi giày cao gót màu đen, gót trụ vuông, cao khoảng chín xen ti.Trên tay cầm que kẹo sữa, tóc dài buộc lên cao, tóc mai rơi xuống vừa trẻ trung năng động vừa xinh đẹp cá tính, đám đàn em của Quý Diễn đều bị hình tượng này của Lam Giao làm cho ngẩn người.Không nghĩ đến Lam Giao bị đồn là một người quê mùa cứng ngắc hôm nay có thể xinh đẹp đến mức này, cả Quý Diễn lúc đầu cũng ngẩn ra một lúc sao đó mới lấy lại tinh thần, cười khà khà châm chọc."

Xem ra thằng con hoang kia cũng không có yêu thương gì mày rồi.

"" Đem mày vức đến đây cũng không thèm xuất hiện, cứ tưởng nó yêu mày rồi sẽ bảo vệ mày như chó ôm xương cơ.

"Lam Giao nghe Quý Diễn gọi Quý Hoài Chấp là con hoang, lại còn ví hắn với chó thì khẽ nhíu mày, tuy nhiên cô nhưng vẫn ra vẻ nghi hoặc, giả vờ không hiểu Quý Diễn đang nói gì."

Anh nói gì vậy, tôi không hiểu.

"Cô vừa ngây thơ nói xong câu này đám đàn em của Quý Diễn liền cười ầm ĩ."

Hahaha... em gái đến bây giờ mà em còn ngây thơ quá vậy.

"" Thằng bạn trai của em nó lừa gạt tình cảm của em đấy, đáng thương thật!

"Lúc này Lam Giao cũng phối hợp bày ra vẻ mặt kinh ngạc, biến sắc, Quý Diễn cảm thấy còn chưa đủ tiếp tục kích thích cô."

Tao kể thẳng cho mày nghe luôn.

"" Là tao đã kêu thằng con hoang đấy đi dụ dỗ mày rồi lừa mày đến đây đấy.

"" Nó đúng là chó ngoan thật sự giúp tao lừa mày, haha... mày bị nó lừa rồi đấy, cảm giác bị nó lừa dối vui lắm nhỉ?

"Ánh mắt Lam Giao âm u, cố ý bày ra gương mặt đau khổ khó tin: " Là anh ép Quý Hoài Chấp đến lừa tôi phải không?

"" Thì sao? không liên quan đến mày, mày chỉ cần biết nó đã gạt mày là đủ rồi!

"" Con khốn, mày dám bắt nạt Lâm Nhi của tao hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!

"Quý Diễn nói rồi cả đám người bọn họ đều nhào đến tóm lấy Lam Giao, cô giãy dụa hét lên."

Buông tôi ra!

"" Á!

"Lam Giao vừa hét vừa nhẹ nhàng né tránh bàn tay bẩn thỉu của bọn họ, la cho đủ rồi, thấy diễn cũng vừa vặn cô liền dừng lại nhấc chân đạp vào bụng Quý Diễn, đá hắn văng ra một đoạn xa.Có chỗ trống Lam Giao liền thoát ra một cách dễ dàng, nhóm người không kịp phản ứng trước một loạt hành động bất chợt của Lam Giao, trơ mắt nhìn Quý Diễn bay ra ngoài nằm bẹp trên đất.Lam Giao không thèm quản đám người không liên quan này, đi thẳng đến chỗ Quý Diễn đang bất tỉnh chân ngọc điên cuồng dẫm đạp, Quý Diễn bị cô đạp cho tỉnh chưa kịp rên một tiếng đã bị cô đá vào mặt tiếp tục bất tỉnh nhân sự.Đến khi Lam Giao lui lại thì người Quý Diễn toàn là máu, mặt mũi bầm dập sắp nhìn không ra hình người, nhóm đàn em của Quý Diễn nhìn thấy Lam Giao hung hãn dũng mãnh như vậy đều bị dọa sợ vỡ mật, co rúm lại một chỗ.Lam Giao thấy bọn họ rón rén muốn chuồn đi thì mới nhớ tới vẫn còn một nhóm người ở chỗ này, cô quay đầu mỉm cười hiền lành, mấy gã ấy đang tính chuồn êm trông thấy cô cười liền mềm nhũn hai chân.Thấy cô bước về phía bọn họ, cả đám không ngừng lui lại, hoảng sợ đến độ nói năng lộn xộn."

Cô đừng qua đây nhé!

"" Chúng tôi không liên quan gì hết, là Quý Diễn kêu chúng tôi làm thôi!

"" Đúng vậy, tất cả đều do hắn!

"Lam Giao không nghe bọn họ nói nhảm, cô ngồi xổm xuống nhặt que kẹo rơi trên đất, sau đó ném vào đầu một tên nào đó.Cốp một tiếng, viên kẹo đập vào đầu gã ta vỡ thành từng mảnh, đầu của gã cũng chảy máu, gã đó sợ tới mức bất tỉnh ngã lăn ra đất, dọa mấy người kia một trận hú hồn."

Cô... cô... cô....

" Họ chỉ tay vào Lam Giao lắp bắp không nói nên lời, trên đời này có đứa con gái nào mà dùng một que kẹo chọi vỡ đầu người khác không?Bọn họ gặp quỷ rồi!Lam Giao thong thả bước đến chỗ bọn họ, không bao lâu sau góc tường vang lên từng trận tiếng kêu thảm thiết....Giải quyết xong mọi chuyện Lam Giao chỉnh sửa lại giao diện hơi lộn xộn của mình rồi đi ra khỏi đó, chỉ là cô vừa ló mặt ra ngoài thì đã nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp....Bạn học Quý đứng ngay trước mặt cô, vô cùng đáng sợ!

Lam Giao suýt nữa thì tim loạn nhịp ngất xỉu tại chỗ."

C..cậu sao... sao cậu lại ở đây vậy?

" Không phải đã về rồi sao!?Lam Giao vuốt tóc cười, cố tỏ ra mình đang bình tĩnh, Quý Hoài Chấp nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy vết bẩn trên quần áo của cô vẻ mặt của hắn càng thêm thâm trầm khó đoán.Hắn đưa mấy mảnh giấy bị xé ra trước mặt cô, Lam Giao vừa nhìn liền nhận ra đây là tờ giấy bị mình xé bỏ trong ngăn bàn.Thôi xong, biết thế lúc đó thủ tiêu chứng cứ kĩ càn một chút rồi!Vậy mà bị hắn phát hiện lúc nào không hay!Bây giờ giải thích kiểu gì đây!?Chuyện gì thế này, sao cô lại đi sợ hắn cơ chứ!?Lam Giao tự ái, chuẩn bị gân cổ lên cãi thì trông thấy hai mắt đen láy của Quý Hoài Chấp đang nhìn mình, Lam Giao không chút do dự rụt cổ lại, nhỏ giọng, nói:" Bạn học Quý, mình có thể giải thích mà, chúng ta đừng căng thẳng cứ từ từ nói chuyện....

"" Em muốn cái gì?

Bản thân tự mình chui đầu vào rọ?

"" Lam Giao, em có nghĩ đến chuyện bản thân có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?

"" ..........

" Chuyện đó là không thể nào đâu, người khác thì gặp nguy được, chứ cô thì có cái nịt.Lam Giao cực kỳ tự tin vào vũ lực của mình, ở nơi này đảm bảo không ai có thể dùng tay không đánh thắng cô, bởi vậy cô mới dám to gan lớn mật vác mặt đi tìm Quý Diễn!Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Lam Giao làm sao dám nói thành lời, cô cười cười đáng thương chớp mắt nhìn hắn: " Bạn học Quý, sao cậu lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, không vui đâu.

"Quý Hoài Chấp im lặng nhìn cô sao đó ôm lòng giận dữ bỏ đi, Lam Giao thấy hắn đi mất thì hoảng sợ đuổi theo.Tiêu thật rồi, bạn học Quý tức giận thì phải làm sao!?
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 24


" Quý Hoài Chấp.

"" Quý Hoài Chấp.

"" Chờ một chút, người ta xin lỗi mà.

"Lam Giao đuổi kịp hắn, ở bên cạnh xin tha thứ, Quý Hoài Chấp lại một mực im lặng, mãi đến khi đứng trước nhà thuê của Lam Giao, trước đó cô vốn chỉ muốn tìm một phòng trọ ở vì bản thân không có tiền.Nhưng gần đây bởi vì có Lam Vũ Trạch cho cô tiền tiêu, cộng thêm tiền tiêu hàng tháng ba mẹ Lam cho, nên Lam Giao không ủy khuất bản thân đã thuê hẳn một căn nhà để chuẩn bị cho ngày mình dọn ra ngoài.Chìa khóa dự phòng cũng đã nằm trong tay Quý Hoài Chấp, hiện tại hắn đột nhiên chạy đến đây làm Lam Giao có phần không kịp phản ứng, cô không nghĩ ra hắn tự nhiên tới chỗ này làm gì.Chỉ thấy Quý Hoài Chấp mở khóa cửa sao đó vươn tay kéo theo cô vào trong nhà, cô chưa từng thấy Quý Hoài Chấp hành động thô bạo như vậy, cổ tay bị hắn kéo có chút đau đớn, balo trên vai cô cũng rớt xuống đất.Một trận choáng váng Lam Giao liền nằm ngang trên đùi của người đàn ông, còn chưa kịp lấy lại tinh thần 'bang' một tiếng vô cùng vang dội, Lam Giao cả kinh trợn mắt, không thể tin được, nhưng cái mông nhỏ đau rát làm cô không thể không tin tưởng rằng cô vừa bị Quý Hoài Chấp đánh mông!Lam Giao vừa thẹn vừa giận đỏ hết cả mắt, hắn vậy mà dám đánh mông cô, đúng là dám đánh cô, vậy mà lại thật sự đánh cô!Dây thần kinh trong đầu Lam Giao căng thẳng, cô có loại xúc động muốn đồng quy vu tận với Quý Hoài Chấp, gả đàn ông này lại đánh mông cô, trước giờ không có người nào dám động đến cô cả, đánh vào mông cô thế này thì càng không có!Quý Hoài Chấp lên trời cao rồi!Lam Giao quay đầu mở to mắt nhìn Quý Hoài Chấp, có nào ngờ cô còn chưa kịp nói lời nào hắn đã gián một cái tát xuống mông của cô, Lam Giao chết lặng, đau đến nhe răng, kêu lên giãy dụa muốn đứng dậy."

Quý Hoài Chấp!

"" Tôi ở.

" Quý Hoài Chấp giữ chặt eo cô, thản nhiên đáp lại, trong đó ẩn chứa sóng to gió lớn." ..........

"" Người ta đau.

" Cứng không được thì chuyển sang mềm, Lam Giao nhanh chóng đổi giọng nức nở, ánh mắt như nhìn hắn phủ một tầng hơi nước, ý định tranh thủ sự đồng tình.Nhưng không ngờ hiện thực lại quá đau lòng với cô.....Quý Hoài Chấp mặt không đổi sắc, một chút cũng không thương tiếc: " Đau mới tốt, sau này mới nhớ rõ không được làm bậy.

""....Cậu!

"Lam Giao hít một hơi, chua sót không nói nên lời, nghe hắn nói mà phát hoảng, tên này là ma quỷ à, cô còn chưa làm gì hắn đã đánh cô như thế, sao này cô lại làm chuyện gì đó hắn có hay không đánh gãy chân cô!"

Tôi thế nào?

"Quý Hoài Chấp nheo mắt nhìn cô, khí thế nguy hiểm kia còn có bàn tay đang đặt trên cái mông của mình, tất cả đều này làm Lam Giao lùi bước.Cô có lòng tin nếu cô còn đối nghịch với gã, thì tên đàn ông này sẽ đánh cho mông cô nở hoa!Lam Giao níu lấy áo của Quý Hoài Chấp, vẻ mặt thê thảm: " Anh à... người ta đau thật mà.

"Vừa thấy hắn lơ là cô liền lật người ngồi dậy ở trên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ hắn ngước mặt lên hôn vào môi hắn.Cái hôn nhẹ nhàng lướt qua liền lùi lại, cô chớp mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn lại đáng thương, chỉ là bạn học Quý nhà ta mặt mày vẫn lạnh tanh không thèm phản ứng.Lam Giao: " ..........

" mẹ kiếp, mị lực của bổn bảo bảo lại suy giảm nữa rồi à!?Bổn bảo bảo xuống nước đến mức này rồi mà hắn vẫn trưng cái mặt đần thối ấy ra!"

Quý... hưm!!

"Lam Giao nóng nảy, chỉ là vừa hé môi thì đã bị Quý Hoài Chấp ngang ngược chặn lại.Nhiệt độ trên môi nóng ấm, ánh mắt xâm lược gần trong gang tấc, Lam Giao cũng trở nên bướng bỉnh mở to mắt đối diện với hắn, một nụ hôn nên ngọt ngào bỗng lại trở thành một cuộc chiến tranh.Nhưng Lam Giao kiên trì không bao lâu liền có dấu hiệu bại trận, trong mắt cô chợt lóe lên tia ranh mãnh, cả người giống như con rắn không xương quấn lấy Quý Hoài Chấp nhiệt tình hôn.Trong chốc lát cơ thể hắn cứng đờ, không có một dấu hiệu báo trước nào, hắn đẩy Lam Giao ra rồi cuốn quýt bỏ chạy.Lam Giao nhìn bóng lưng Quý Hoài Chấp chạy như ma đuổi ngã nghiêng trên ghế cười đến đắc ý, lúc nồng nhiệt như vậy bạn học Quý nhà cô thế mà bỏ chạy như gặp quỷ, đúng là thú vị quá đi.Nhưng mà đau thật!Cô cúi xuống nhìn cánh tay cùng với chân mình, chỗ bị phỏng vết thương vỡ ra, chảy nước vàng còn có tia máu, dù cô đơn phương đánh người nhưng đám người kia cũng không phải khúc gỗ tất nhiên cũng có phản kháng, do đó vết thương của cô bị đụng trúng là không tránh khỏi.Vừa nãy qua mắt Quý Hoài Chấp, chắc cũng do hắn tức giận nên tạm thời không nhớ ra, nếu để hắn nhìn thấy chắc chắn hắn sẽ không đơn giản chỉ giận như vậy, có khi lại điên lên với cô....
.....Quý Hoài Chấp chạy ra ngoài mặt mày đỏ ửng, dáng vẻ chạy trối chết như gặp ma, nghe được tiếng cười của Lam Giao hắn càng thêm xấu hổ bước chân nhanh hơn, cuối cùng lại thẹn quá hóa giận lại muốn đánh mông Lam Giao.Tại sao lại có một cô gái như em chứ...Lam gia---" Đi học giờ này mới chịu về nhà, không biết là đi ăn chơi đàn đúm ở đâu.

"Lam Giao chân trước chân sau đi vào cổng lớn vừa vào sân nhà thì một giọng nói tràn ngập châm chọc vang lên, thật sự phải nói người nhà này canh cửa cô thấy ghê thật.Lần nào cũng ngay chốc hết, không biết tên này đứng chờ cô bao lâu để được nói ra những lời này ấy nhỉ?

Bộ hâm mộ cô lắm hay gì mà canh cửa quài vậy, có thích quá thì nói luôn đi.Được rồi, bổn bảo bảo là người bình thường không thèm so đo với thần kinh!Lam Giao trợn mắt một cái không nói lời nào bỏ đi, lúc bước ngang qua Lam Tử Ngôn nhân tiện thể cười một cái, ý vị thâm trường, ánh mắt như muốn nói não gặp vấn đề thì đi chữa đi...
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 25


Lam Tử Ngôn ngẩn ra, hắn không hiểu ẩn ý trong nụ cười của cô, não hắn chỉ phân tích ra được rằng Lam Giao cười rất xinh đẹp, đợi cô đi xa hắn mới phản ứng lại, đứng lẩm bẩm một mình."

Con nhỏ thần kinh này, đột nhiên cười như vậy làm gì chứ?

Hừ...

"Lam Tu Yến lúc này từ ngoài vườn đi ra, đúng lúc nhìn thấy em trai đứng đó với bộ dáng trông mong như chó chờ xương, vô cùng ngu ngốc mà không tự biết thì chậc lưỡi.Thằng này nó lại bị gì nữa rồi, chẳng lẽ Lâm Nhi mới dỗ dành nó cái gì?Bộ dáng ngu ra đó mất mặt chết đi được, Lam Tu Yến không thể nào nhìn nổi dáng vẻ này của em trai mình nữa cao giọng gọi" Lam, Tử, Ngôn.

"" ........

"Lam Tu Yến gọi một câu chờ gần năm phút sau cũng không ai trả lời, hắn cười cười, bước lên hai bước chân dài nhấc lên đạp vào mông Lam Tử Ngôn một cái: " Tỉnh lại đi!

"" Ah!

"Tiếng kêu thảm của cậu trai trẻ sắp vang vọng cả tòa biệt thự....

Lam Tử Ngôn đặt mông trên đất ai oán nhìn anh trai, chất vấn:" Anh bị điên đấy à?

"" Chú mày mới điên đấy, trưa trời trưa trật đứng thừ người ở cửa nhìn theo cái gì không biết.

"" Chú mày biết cái bản mặt vừa nãy của chú mày trông ngu lắm không?

"" Còn ở đây mất mặt xấu hổ hả?

"Lam Tu Yến được cái mặt đẹp mà mỏ hỗn, ba anh em cái miệng của hắn là ác nhất độc nhất, dám nói nhất, Lam Tử Ngôn bị hắn mắng máu chó đầy đầu, mặt mày đỏ lên, có tật giật mình không đánh tự khai: " Nhìn cái gì, em không nhìn gì hết, mới không nhìn thấy Lam Giao!

"Lam Tử Ngôn chợt dừng lại, nhận ra mình vừa lỡ mồm mặt hắn nghẹn đỏ cả lên, nếu là bình thường chắc chắn sẽ cùng Lam Tu Yến cãi nhau, nhưng hiện tại hắn bật dậy bỏ chạy thật nhanh.Lam Tu Yến hơi bất ngờ vì thằng em hôm nay không cãi nhau với mình, còn sốc hơn khi thấy thằng em đỏ mặt bỏ chạy, mẹ nó, anh mày chửi mày mà mày đỏ mặt cái chó gì hả thằng mất nết này!Hơn nữa nó vừa nhắc đến Lam Giao phải không?

Nó đứng nhìn theo Lam Giao ư?

Bằng vẻ mặt ngu ngơ ấy?Thật không thể tưởng tượng nổi....Đáng ghét, mình vậy mà lại làm ra bộ dáng xấu hổ như vậy, không biết có bị con nhỏ đó bắt gặp không, thế nào nó cũng sẽ cười vào mặt mình cho coi, đều tại nó hết, khi không cười cái gì?!Lam Tử Ngôn vừa nghĩ vừa tức, lại buồn bực trừng mắt nhìn về hướng phòng ngủ của Lam Giao, Lam Lâm Nhi vừa vặn từ phòng ăn bước ra, thấy hắn mặt mày nhăn nhó liền hỏi thăm:" Anh à, anh sao vậy?

"" Sắc mặt anh hình như không tốt lắm?

"" Ah..

Ừ không, anh không sao.

"" Anh đang có việc phải ra ngoài, anh đi trước nhé!

"Lam Tử Ngôn bị giọng của Lam Lâm Nhi làm giật mình, chột dạ vội vàng trả lời một cách lấp liếm rồi quay đầu bỏ đi sợ bị nhìn ra sơ hở.Lam Lâm Nhi nhìn hắn chạy như ma đuổi nụ cười dịu dàng trên mặt trở nên cứng ngắc, dù cảm thấy Lam Tử Ngôn có hành động quái lạ nhưng cô ta lại không bắt bẻ được ở điểm nào.Chẳng biết từ khi nào các anh đều thay đổi rồi, Lam Lâm Nhi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy bản thân sẽ mất hết địa vị trong ngôi nhà này.Nghĩ đến thôi vẻ mặt của cô ta đã trở nên vặn vẹo, cô ta dường như bị ám ảnh bởi Lam Giao, sự thù địch đối với cô tự nhiên mà có, còn càng lúc càng thêm điên cuồng.Lam Giao đứng ở góc khuất trên tầng nhìn xuống, khoé môi cô nhịn không được mà cong lên, cô ta càng phát điên thì nhiệm vụ của cô sẽ càng sớm ngày được hoàn thành.Chính cô ta sẽ tự hủy hoại bản thân cô ta chứ không phải là cô!"

Alo, tôi là Lam Giao đây, công ty vận chuyển phải không, tôi đã đặt lịch trước đó bây giờ đổi lại nhé.

"" Ngày mai các anh đem đồ đến địa chỉ đó luôn đi, ok.

"Lam Giao lấy điện thoại gọi cho bên vận chuyển, vừa nghe điện thoại vừa đi về phòng, bản thân cũng không có gì làm, sau khi uống thuốc lấy từ hệ thống liền ngủ thẳng cẳng đến chiều tối.Phải nói là cô tới đây chỉ việc ăn rồi ngủ là chính, nhàn quá chừng.
.....Vì kế hoạch của Quý Diễn hơn nữa Lam Lâm Nhi không biết Lam Giao đã về nhà, thế nên mãi không thấy mặt Lam Giao xuất hiện cô ta nghĩ Quý Diễn đã thành công.Nghĩ đến Lam Giao bị Quý Diễn làm nhục trong lòng cô ta không nhịn được mà sung sướng, mặt mày hớn hở vô cùng.Đến lúc ăn cơm cô ta nhịn không được bắt đầu mách lẻo bên tai các anh trai."

Anh hai sao giờ này sao không thấy Giao Giao đâu vậy, không biết em ấy đi đâu rồi.

"Lam Tu Yến ngồi bên cạnh đang cầm dao cắt bít tết bị Lam Lâm Nhi níu lấy cánh tay, lưỡi dao trên tay va vào đĩa sứ phát ra âm thanh, tuy rằng nhỏ nhưng vẫn khiến hắn có phần bất mãn.Dù vậy hắn vẫn không có phát tác chỉ nheo mắt nhìn cánh tay đang bị giữ lại, đặt biệt là nghe Lam Lâm Nhi nhắc đến Lam Giao đầu lông mày hắn khẽ nhíu lại.Ngày hôm nay hắn đúng là chưa thấy mặt cô, hắn chỉ cho là cô không muốn đụng mặt bọn họ nên không ra khỏi phòng.Nhưng lúc này lại nghe Lam Lâm Nhi nói bóng nói gió Lam Giao không về nhà không hiểu sao hắn có chút nóng ruột, chỉ là hắn sợ bị Lam Lâm Nhi phát hiện bản thân bất thường nên im lặng không nói lời nào.Lam Lâm Nhi thấy hắn có vẻ là lạ đang muốn dò xét hắn một chút thì đúng lúc Lam Vũ Trạch thay đồ xong bước xuống, hắn không nói gì chỉ nhìn cô ta đầy ẩn ý.Đôi chân dài bước thẳng đến gần chỗ Lam Giao thường ngồi đặt mông xuống, hắn im lặng làm không khí vốn bình thường trở nên trầm lặng hơn hẳn, cuối cùng vẫn là Lam Tu Yến lên tiếng trước phá vỡ không khí hiện tại."

Anh à, dù sao đều là người một nhà có cần khó coi vậy không?

"Lam Vũ Trạch thản nhiên ghim một miếng thịt bỏ vào miệng chậm rãi nhai, sao đó lại từ tốn cắt thịt trên đĩa, động tác ưu nhã đẹp mắt."

Ai là người đang làm chuyện khó coi chính chú còn không rõ hay sao?

"Lời nói ám chỉ rõ ràng của hắn lập tức khiến vẻ mặt của Lam Lam Nhi cứng ngắc, bàn tay vô thức nắm chặt đến trắng bệch, tại sao trong thời gian ngắn anh cả luôn yêu thương mình lại đứng về phía Lam Giao một cách tuyệt đối như thế, rốt cuộc con nhỏ đó đã bỏ bùa mê gì rồi!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 26


Lam Tu Yến biết anh mình nghe được lời châm ngòi lúc nãy của Lam Lâm Nhi nên khó chịu, đang bênh vực cho Lam Giao nên thức thời im lặng, hắn cũng không muốn đi trồng răng sớm.Hắn không nói gì khiến cho Lam Lâm Nhi càng thêm khó sử, gượng gạo ngồi tại chỗ không biết làm sao, trong lúc yên tĩnh tiếng dép lê lép bép có phần không thích hợp vang lên.Lam Giao ngủ dậy đói quá nên xuống tìm đồ ăn, cô che miệng ngáp ngắn ngáp dài đợi bản thân tỉnh táo hơn thì đã thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, bị nhìn như vậy dù có mặt dày thì cô vẫn cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng thu lại dáng vẻ mất mặt của mình."

Đói bụng rồi sao? qua đây ngồi đi.

"Lam Vũ Trạch dịu giọng, rõ ràng khác một trời một vực với cái điệu âm dương quái khí khi nói chuyện với Lam Tu Yến lúc nãy, phân biệt rõ thế này khiến Lam Tu Yến cũng cảm thấy mất cân bằng, nhưng nhìn thấy Lam Giao ở nhà tia lo lắng trong lòng hắn cũng biến mất.Mà Lam Lâm Nhi lúc này thực sự bị sốc một trận, tại sao Lam Giao lại về nhà rồi?!Rõ ràng Quý Diễn nói sẽ dạy nó một bài học, hiện tại nó lại bình yên ở chỗ này, Quý Diễn tên phế vật đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ hắn thất bại?!Đúng là thứ vô dụng!Lam Lâm Nhi vừa lo vừa giận, trong ánh mắt âm u của cô ta Lam Giao bước đến ngồi cạnh Lam Vũ Trạch, hắn đẩy đĩa thịt đã cắt sẵn qua cho cô, còn rất săn sóc mà đưa một cái nĩa mới vì cái vừa rồi hắn đã dùng qua."

Ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không.

"Lam Giao: " ..........

" sao hắn cứ như biến thái ấy nhỉ, bổn bảo bảo sợ hãi quá!Dù sợ đến run lên nhưng vì đói Lam Giao vẫn đưa thức ăn vào miệng ăn ngon lành, thôi thì miếng ăn là miếng nhục mà!Nhờ cái bụng đang đói và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lam Lâm Nhi nhìn mình chằm chằm, Lam Giao cảm thấy bữa hôm nay ăn ngon miệng hơn bình thường, chắc là ảo giác đấy.Cô thì vui rồi nhưng người nào đó lại không bình tĩnh được, Lam Lâm Nhi bận phải lo lắng rằng Lam Giao từ chỗ Quý Diễn moi ra được chuyện gì đó, cô ta cẩn thận đánh giá từng biểu cảm của cô muốn xem thử cô đã biết được gì hay chưa.Chỉ là cô ta phải thất vọng rồi, Lam Giao không có chút biểu cảm khác lạ nào, cũng không có ý muốn vạch trần chuyện gì, chỉ yên lặng ngồi ăn thôi.Lam Vũ Trạch không biết cơn sóng ngầm dữ dội giữa Lam Giao và Lam Lâm Nhi, hắn mong chờ nhìn biểu cảm của em gái khi ăn xem cô có ghét bỏ hay không.Đột nhiên vẻ mặt Lam Giao thay đổi, nhăn nhó lại Lam Vũ Trạch thấy thế lo lắng nhẹ giọng hỏi:" Sao vậy, không hợp khẩu vị à?

"Lam Giao không biết diễn tả thế nào, trong bụng cuộn lên, cảm giác muốn phun ra, bản thân cô không ăn được tỏi ấy.Có một số người không ăn được thứ gì đó thân thể phản ứng bài xích vô cùng dữ dội, cô không thích ăn tỏi, nguyên chủ lại càng không thích, phản ứng mãnh liệt lúc này thực sự rất khó nói.Lam Giao lắc đầu, Lam Vũ Trạch thấy sắc mặt của cô càng ngày càng tệ liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô."

Mau nhả ra ngoài đi.

"Hắn cầm khăn giấy, bàn tay của đưa ra ngay trước mặt Lam Giao, cô trợn mắt một cái, đây là muốn cô nhả ra tay hắn à, không thấy ghê tởm hay sao!Lam Vũ Trạch hiện tại đối với cô còn tốt hơn so với hắn đối với Lam Lâm Nhi trước đây, có lẽ vì máu mủ ruột thịt, khi hắn đã yêu thương cô rồi liền càng lúc càng không khống chế được mà muốn đối tốt với cô.Chỉ là Lam Giao không bỏ được mặt mũi đi phun ra như vậy, trước khi quá muộn cô đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh.Lam Vũ Trạch cũng chạy theo, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người câm nín nhìn mọi thứ diễn ra, Lam Tu Yến liếc nhìn anh trai vừa rời khỏi, thật sự hắn cũng muốn đi theo nhưng có Lam Lâm Nhi ở bên cạnh, hắn mà đi cô em gái này lại lo lắng luẩn quẩn trong lòng.Trong nhà vệ Lam Giao nhả hết mọi thứ trong miệng ra, chỉ là cảm giác cuồn cuộn trong thân thể vẫn còn đó, rất khó chịu lại không nôn ra được, cô thật sự không nghĩ tới thân thể này vậy mà ghét tỏi đến vậy, còn hơn cả cô nữa ấy!Cô nhấn nút xả nước sau đó đi ra bồn rửa tay dùng nước súc miệng thật sạch, Lam Vũ Trạch tới đúng lúc thấy cô bước ra, vẻ mặt hắn lo lắng, chưa dừng bước đã vội hỏi:" Em có sao không?

"" Có chỗ nào không khỏe không?

"Lam Giao nhìn hắn rồi lắc đầu."

Không ăn được tỏi thôi, không sao cả.

"" Xin lỗi, anh không biết.

"Vẻ mặt vô cùng xin lỗi vội vàng giải thích của hắn chọc Lam Giao phải bật cười."

Anh vội vàng như vậy làm gì?

"" Người không biết còn tưởng anh cố tình lừa em ăn tỏi đó.

"Lam Giao chỉ nói đùa một chút nhưng lại dọa sợ Lam Vũ Trạch hắn gấp rút nắm lấy tay cô mà thanh minh."

Không phải đâu, anh thật sự không biết.

"Hắn gấp như vậy càng làm Lam Giao thấy tức cười, ánh mắt cô lóe lên, có lẽ tương lai cô với Lam Vũ Trạch không phải không thể nhìn mặt nhau."

Em biết rồi.

"Lam Giao cười cười, Lam Vũ Trạch cũng yên tâm lại, hai người cùng quay trở lại ăn cơm.Cô không thể hoàn toàn tha thứ hắn, người nào nghĩ cô trái tim sắt đá hay không có tình cảm cũng được, cô đúng là không thể tha thứ được.Vết thương là vết thương thời gian có thể làm mờ đi nó nhưng không thể nào xóa bỏ nó, khổ sở đã từng trải qua cứ dễ dàng mà tha thứ thì chắc chắn là não có vấn đề rồi!Cái nào thật sự đáng bỏ qua thì hẳn bỏ qua!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 27


Quý gia----" Choang!

"" Đồ phế vật mày còn biết đường về nhà sao?!

"" Anh trai mày bị người ta đánh mày chết ở đâu thế hả?!

"" Mày cố tình muốn chọc tao tức chết phải không?!

"Quý phụ phẫn chỉ vào mặt Quý Hoài Chấp chửi rủa, trước sự tức giận của ông Quý Hoài Chấp lựa chọn im lặng, mảnh sứ vỡ la liệt trên đất, cái trán của hắn đang đổ máu vì bị bình hoa đập vào đầu.Thấy hắn trơ ra đó Quý phụ càng thêm điên tiết, đai nghiến:" Khốn nạn, mày bị câm rồi à?!

"" Cái bộ dạng của mày đúng là thảm hại, giống y như mẹ mày vậy!

"Quý Hoài Chấp vốn không có chút phản ứng nghe ông ta nhắc đến mẹ mình liền ngẩn đầu lên nhìn, cười ngặt nghẽo:" Cũng có phần của ông đó thôi, nếu không có ông mẹ tôi làm sao tự sinh ra tôi được.

"" Cái gen của ông thảm hại nên tôi sinh ra chính là giống ông đấy, ngài Quý.

"Vẻ mặt âm trầm của Quý Hoài Chấp làm Quý phụ bất giác rùng mình, nhận ra bản thân vậy mà lại bị đứa con phế vật mình ghét bỏ hù dọa ông lập tức xấu hổ và giận dữ, nghiến răng vung tay dùng hết sức tát vào mặt Quý Hoài Chấp.Chát!"

Mất dạy!

"" Mày dám nói chuyện với tao kiểu đó à?!

"" Mày nghĩ mày bò lên người con bé nhà họ Lam liền bước lên cành cao rồi sao?

"" Nó chơi đùa với mày thôi, mày nghĩ mày xứng với con nhỏ đấy thật à?

"" Người ta là con gái ruột của Lam gia đấy, dù có thế nào thì cái thứ giẻ rách như mày cũng không xứng được với nó đâu!

"" Tưởng dựa vào gương mặt của mày bò lên giường nó nó sẽ lấy mày à đồ ngu, đừng có mơ mộng!

"Một bạt tay vang dội, kèm theo đó là lời mắng chửi trì chiết nặng nề, Quý Hoài Chấp bị đánh ngã nhào xuống đất mảnh sứ vỡ găm sâu vào cánh tay hắn.Nhưng hắn dường như không cảm giác được đau đớn, đầu óc hắn ong ong lên, tai hắn lúc này đã không còn nghe được lời nào khác, trong đầu văng vẳng lời sỉ nhục của người cha "đáng kính".Có một câu ông ta nói đúng lắm, hắn quả thật không xứng với Lam Giao, hahaha...Ông Quý nhìn bộ dáng không vực dậy nổi của Quý Hoài Chấp liền hả dạ hài lòng bỏ đi, đúng là thằng phế vật, cuối cùng cũng là đồ vô dụng!Đợi Quý phụ đi mất Quý Hoài Chấp mới chậm chạp đứng dậy lung lay đi về phòng, hắn trốn trong góc yên tĩnh nhìn vào hư không.Rất nhiều năm về trước hắn cũng có nhà có mẹ, lúc đó ở quê nghèo cha hắn học đại học mẹ hắn làm việc nuôi ông ta.Về sau ông ta thật sự thành danh rồi còn kiếm được một công việc tốt ông ta nói muốn cho mẹ hắn một cuộc sống tốt rồi bỏ đi mất.Lúc đó mẹ hắn còn đang mang thai hắn, cha hắn đi rồi liền không tung tích, ông ta bỏ rơi người vợ nghèo hèn để theo đuổi cuộc đời xa hoa lộng lẫy.Khi ông ta chăn ấm gối êm, thì mẹ con hắn đang phải trốn trong góc của ngôi nhà rách nát tránh mưa dột, mỗi đêm lo sợ trời giông bão không được ngủ ngon.Lúc mẹ hắn tìm tới, ông ta đã có một gia đình mới, giàu sang phú quý, cưới một đại tiểu thư nhà giàu mà hắn và mẹ hắn trở thành nỗi nhục nhã của cuộc đời ông ta, là cái quá khứ nghèo hèn lụng bại phải sống dựa vào tiền của vợ, là vết nhơ mà ông ta vội vàng muốn rửa sạch sẽ.Hắn đã không thể nhớ nổi biểu cảm đặc sắc của ông ta khi thấy hắn và mẹ, càng không muốn nhớ những ngày sau đó, mẹ hắn đã phải chịu sĩ nhục thế nào, bị người vợ mới của ông ta chửi rủa đánh đập, cái ngày mà mẹ hắn rời xa hắn hắn trở thành một con chó bị bỏ rơi.Ông ta đã nhận lại hắn với mục đích nuôi dưỡng hắn thành con chó trung thành phục vụ cho Quý Diễn đứa con trai yêu quý của ông ta, đáng tiếc đồ phế vật ấy sớm đã được nuôi thành một tên vô dụng, cái thứ bùn nhão không trát nổi tường.Quý gia tương lai hắn nhất định từng cái từng cái đều phải dẫm nát, hắn phải để ông ta chứng kiến nổ lực nửa đời hủy hoại trong tay thằng con ông ta coi phế vật!Lam Giao ơi em nói tôi phải làm sao đây....Tôi nhớ em rồi.Tôi thật sự quá thích em.Quý Hoài Chấp siết chặt lọ thuốc trong tay, đau đớn, bi thương, hắn đã hứa sẽ bôi thuốc cho cô, hắn đã quên rồi, thật xin lỗi..Hôm sau____" Chào buổi sáng.

"" Bạn học Quý đi học thôi!

"
.....

" Chúng ta chia tay đi.

"Lam Giao đang cười khúc khích bỗng bị tạt cho một gáo nước lạnh, nụ cười trên môi vụt tắt theo từng chữ từng miệng người nào đó thốt ra, đáng buồn làm sao, cô vậy mà bị hắn đá!Lỗ tai lùng bùng, Lam Giao cảm thấy mình vừa nghe nhầm rồi, cảm xúc thật mất khống chế, suýt nữa không nhịn được cầm dao đâm Quý Hoài Chấp, cô cười gượng khô khan hỏi lại:" Cậu đang đùa đấy à?

"Mau rút lại lời nói của mình và thừa đó là ai lầm đi, trước khi bà đây đâm chết mi biết chưa!?Trong lòng Lam Giao điên cuồng gào thét, Quý Hoài Chấp nhìn cô, trong lòng đấu tranh không ngừng, do dự một lúc rồi lắc đầu."

Tôi đã từng nói tôi không xứng với em.

"" Lam Giao em phải biết tôi không có gì hết, tôi không thể cho em cuộc sống tốt.

"Lam Giao nghe đến đây liền nghiến răng cười, gằng giọng:" Cuộc sống tốt? cậu biết tôi muốn một cuộc sống như thế nào à?

"" Tôi đã từng nói tôi không quan tâm trong tay cậu có gì mà?

"Gã đàn ông phản nghịch này bình thường lạnh lùng cũng thôi đi, bây giờ học được nói chia tay rồi!Nghĩ cô là ai, đến thì dễ đi thì không có cửa đâu!Không nói cho rõ, hôm nay ai cũng không cần đi học nữa!Hai người vốn đã xuống xe buýt, ngay từ đầu Quý Hoài Chấp đã luôn im lặng Lam Giao cứ nghĩ hắn còn giận ai mà biết vừa xuống xe hắn liền nói lời chia tay, trực tiếp đá cô!Lam Giao giận đùng đùng kéo hắn đến nhà mình, sao khi khóa cửa lại liền áp sát vào người hắn, đè ở trên cửa."

Tại sao muốn chia tay?

"" ...........

"" Có phải ba cậu nói gì đó không?

"" ...........

"Lam Giao hỏi Quý Hoài Chấp vẫn một mực im lặng, nhưng cô cũng đoán được chắc chắn lão già kia thật sự đã nói gì đó với Quý Hoài Chấp, dù sao Quý Diễn bị đánh đến sắp chết mà ông ta không điên mới lạ!Chờ đã....Ánh mắt Lam Giao vụt sáng, cô nắm tay Quý Hoài Chấp đem tay áo hắn kéo lên, đúng như tưởng tượng hắn đúng là bị đánh rồi, lão già kia vậy mà dám động vào hắn!Băng gạc trên cánh tay Quý Hoài Chấp lúc này còn thấm máu nhìn rất ghê người, có vẻ vết thương khá sâu, dù vậy nhưng Lam Giao vẫn phải thở phào nhẹ nhỏm.May mà gã này không điên đến mức không thèm sử lý vết thương, nếu không cô không còn cơ hội gặp hắn lần cuối rồi nói chi cãi nhau!Lam Giao nhìn hắn trong lòng không hiểu sao nảy sinh một ý tưởng táo bạo....Đem hắn nhốt lại!Dù sao thiết lập hình tượng của cô cũng bị coi là nữ phụ ác độc, cô đem phản diện nhốt lại cũng không hề gì đâu nhỉ?Nữ phụ ác độc bắt cóc phản diện nhốt lại nuôi, khá hay ho đấy!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 28


Quý Hoài Chấp liếm khoé môi thấp giọng cười, chế giễu:" Chỉ chơi một chút mà thôi, chẳng lẽ em lại yêu tôi thật à?

"Lam Giao hé môi run rẩy, trong mắt đều là không thể tin được, ngay lập tức gằng giọng cắt ngang lời hắn:" Quý Hoài Chấp!

"" Rút lại lời nói của cậu!

"" ...........

"Hắn mím môi nhìn cô, cố chấp không chịu mở miệng nói ra lời nào, Lam Giao thấy hắn như vậy thì tức không nhẹ, rất muốn đánh hắn một trận nên thân.Chỉ là bản thân cô không nỡ xuống tay với gương mặt kia, thế nên giây tiếp theo khoé môi cô lặng lẽ nhếch lên độ cung rồi hạ xuống.Hốc mắt nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt nhìn hắn đầy cố chấp, một giọt nước mắt vừa trượt khỏi khóe mắt, nó lập tức như pha lê vỡ tan nối đuôi nhau rơi lã chã.Quý Hoài Chấp lúc nãy còn quyết tâm dữ dội, khi nhìn thấy cô khóc tay chân liền luống cuốn hết cả lên, chia tay gì đó đều quên hết chỉ lo dỗ dành cô gái nhỏ."

Đừng khóc.

"" Đừng khóc, tôi xin lỗi em.

"" Giao Giao anh biết sai rồi em đừng khóc có được không?

"" Anh xin lỗi... xin lỗi...

"Lam Giao nghe hắn vội vã dỗ dành thì càng khóc to hơn, nức nở thành tiếng dọa Quý Hoài Chấp sợ hãi, gấp đến độ bàn tay phát run, hết sức cẩn thận ôm cô vào lòng."

Là anh sai rồi.

"" Anh rút lại, anh hiện tại rút lại lời nói vừa rồi!

"" Là anh không tốt, miệng chó, anh xin lỗi, Giao Giao...

"" Bé cưng em đừng khóc, tôi đau.

"Lam Giao khóc thút thít vùi mặt vào lòng Quý Hoài Chấp ở nơi hắn không nhìn thấy nở nụ cười của kẻ chiến thắng, cất giọng nức nở thương tâm:" Hức, Quý Hoài Chấp trước giờ cậu chưa từng thật sự thích tôi phải không?

"" Không yêu tôi mà cậu còn hôn tôi, tên khốn kiếp!

Huhu...

"" Hức oaa!

"Cô gái trong lòng khóc thê thảm làm Quý Hoài Chấp xé ruột xé gan, trong lúc hoảng loạn bàn tay vội vàng nâng mặt Lam Giao lên không nói hai lời hôn xuống môi cô, ngăn chặn tiếng khóc đau lòng Lam Giao.Bị hôn trong mắt cô gái lóe lên tia hờn giận, tên đàn ông này dám muốn đá cô hiện tại lại ngang nhiên thân người ta, không biết xấu hổ!Bản thân không vui tự nhiên Lam Giao cũng không có ý định để người khác an lòng, cô giơ tay đẩy Quý Hoài Chấp ra."

Quý Hoài Chấp.... anh là đồ khốn nạn.

"" Anh nghe lời người khác thật sự muốn đá em!

"" Không phải, anh chỉ là...

" Quý Hoài Chấp gấp rút muốn giải thích nhưng rồi lại chẳng biết nên nói thế nào với cô, nói hắn không xứng với cô cô sẽ lại tức giận....Đôi mắt ngập nước của Lam Giao trừng hắn, cao giọng: " Anh chỉ là thế nào?

"" Quý Hoài Chấp còn muốn chia tay anh có tin em đánh gãy chân anh không?

"Hắn: " ........

"Quý Hoài Chấp bất ngờ không nói một lời, Lam Giao cảm thấy lời của mình cũng quá kinh khủng rồi, vội vàng quay đầu tránh xấu hổ, giả vờ hung dữ: " Nói tóm lại anh dám chia tay em sẽ đánh anh một trận!

"Khó khăn lắm mới đuổi đến tay, không thể dễ dàng để người chạy mất được!Quý Hoài Chấp thấy cô xấu hổ lại giận dỗi cảm thấy rất đáng yêu, khẽ cười gật đầu."

Được, muốn đánh thế nào đều tùy ý em.

"Lam Giao hừ một tiếng không để ý hắn, vốn đã hòa hoãn xuống, nhưng ánh mắt của Quý Hoài Chấp lại va vào vết thương trên tay Lam Giao, dù đã khô lại nhưng nhìn qua liền biết đã từng bị vỡ ra, ánh mắt hắn lạnh xuống, khẽ kêu một tiếng:" Lam Giao.

"Cô theo bản năng quay đầu nhìn hắn, lập tức bị ánh mắt kia dọa giật mình, không hiểu thế nào rõ ràng bản thân đang chiếm thế thượng phong lại bị đè bẹp trong phút chốc."

Anh....

"" Vết thương của em bị rách?

"Lam Giao: " ........

" hôm qua uống thuốc nó chỉ có tác dụng cầm máu làm vết thương khô ráo kết vảy, hiện tại bị phát hiện rồi!"

Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi...

"Lam Giao nhỏ giọng không dám ngẩn đầu, chợt nhớ đến cánh tay Quý Hoài Chấp cũng bị thương, như tìm thấy được ánh sáng, nhìn thẳng hắn."

Anh cũng bị thương mà, còn nặng hơn... chúng ta huề rồi...

"Quý Hoài Chấp nghe thấy cô lí lẽ ngang ngược như vậy thì có chút buồn cười, có giống nhau ư?Hắn bất lực: " Làm sao mà giống nhau hả Lam Giao?

"" Huề nhau cái này có hợp lí không? trong đầu em nghĩ cái gì vậy?

"" .......

" không huề sao?Lam Giao cho rằng Quý Hoài Chấp sẽ tiếp tục tức giận rồi lại đánh mông cô, nhưng hắn không làm vậy, hắn rất dịu dàng ôm cô lên.Hắn kì lạ đến mức cô tưởng bản thân bị nhầm bạn trai rồi.Lam Giao được đặt trên ghế sofa, cô nhìn Quý Hoài Chấp từ trong túi quần lấy ra lọ thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cô, tay rồi đến chân.Cô nhận ra lọ thuốc đó không rẻ, có lẽ ngày hôm qua hắn đã dùng gần sạch tiền của mình để mua nó, Lam Vũ Trạch cũng thoa thuốc cho cô nhưng cô lại cảm động với Quý Hoài Chấp hơn......"

Ôi...

đồ đáng ghét, hôm nay ra đường thế nào cũng bị đánh... gương mặt tím ngắt trở nên thật buồn cười a.....

"Không khí yên tĩnh âm thanh đột ngột vang lên.Lam Giao: " .........

"Ngượng ngùng, đó là nhạc chuông điện thoại của cô ấy mà!Lam Giao cố tỏ ra bình tĩnh lấy di động ra nghe, Quý Hoài Chấp chớp mắt buồn cười nhìn gương mặt ửng hồng của cô, vẫn nhẹ nhàng giúp cô thoa thuốc ở vết thương trên chân.Lam Giao: " Alo, có chuyện gì?

""......."

"........"

Đầu dây bên kia truyền đến lời nói, chút vui mừng trên mặt Lam Giao nhanh chóng phai nhạt, cô cười nhạt chế giễu:" Cô ta tự sát thì liên quan gì đến con, ba không cảm thấy nếu cô ta nhìn thấy con sẽ bị tức chết à?

"Lam Lâm Nhi này đúng là nhẫn tâm, vậy mà dám xuống tay với chính mình, tự sát cơ à, sao cô ta không nhảy từ tầng ba xuống luôn, cắt cổ tay làm gì để người khác cứu được vậy?Đầu dây bên kia nghe Lam Giao trả lời liền một trận im lặng, thật lâu sau một thở dài đầy mệt mỏi giọng điệu kiên quyết" Giao Giao bây giờ con tới bệnh viện đi chúng ta cần hỏi vài chuyện!

"Không để để cho Lam Giao từ chối, vừa dứt lời ba Lam đã cúp máy, bên này Lam Giao được thoa thuốc xong rồi, ngồi trong lòng Quý Hoài Chấp, bị hắn ôm cứng ngắc, bộ dáng này nhìn không ra vừa nãy sắp chia tay đến nơi!"

Bé cưng không khóc nữa?

"Giọng điệu chọc ghẹo đụng vào dây thần kinh tự ái của Lam Giao, cô liếc mắt vặn tay hắn ra khỏi eo mình không nói câu nào cứ thế đi thẳng ra cửa, Quý Hoài Chấp đứng phía sau lúng túng lại khó xử không biết có nên đi theo hay khôngCô ấy hình như không quá giận hắn, nhưng hình như cũng rất tức giận hắn, làm sao đây?
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 29


Bệnh viện___Bên trong phòng vip, gia đình có mặt đông đủ, là người làm ăn hiếm khi có được dịp đầy đủ mặt mũi cả nhà thế này quá là một điều đáng mừng, chỉ là hoàn cảnh hơi sai quá thôi.Lam Giao từ tốn đẩy cửa bước vào, trong lòng cảm thán, cô vừa đặt một chân vào phòng thì Lam Tử Ngôn đã nhào ra trước mặt hung dữ nhìn cô và rất bất ngờ hắn thế mà không trực tiếp đánh cô nhưng những lần trước.Hai người mắt to trừng mắt nhỏ chắn ngay cửa cuối cùng vẫn là ba Lam ho một tiếng mới khiến Lam Tử Ngôn bất mãn từ từ lui lại, Lam Giao tự nhiên được đà đắc ý cười khiêu khích nhìn hắn.Nhìn gương mặt lúc đỏ lúc trắng của Lam Tử Ngôn trong lòng Lam Giao được sảng khoái, khép cửa phòng bệnh bước tới trước mặt ba mẹ.Bọn họ ngồi bên cạnh giường bệnh, Lam Lâm Nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, cổ tay bên trái băng bó kín đáo và đang truyền nước.Nhìn cảnh này Lam Giao không khỏi hứng thú nhướng mày lên, vậy mà thật sự cắt cổ tay, cô ta đúng là bỏ được lợi ích mà, chỉ là vẫn chưa đủ ác độcLúc này ba Lam quay sang phía cô, ánh mắt dò xét, giọng hoà hoãn, hỏi:" Giao Giao hôm qua con đã nói cái gì với Lâm Nhi?

"Lam Giao nghe câu này liền ngẩng ra một chút, cô có nói cái choá gì với cô ta đâu chứ????Con nhỏ này giở trò tự sát để vu oan giá họa cho người tốt đây mà!Lam Giao chợt nhớ đến ánh mắt và nụ cười quái dị của Lam Lâm Nhi lúc cả hai vô tình chạm mặt ngày hôm qua.Vậy ra con bé này nhìn cô như vậy chính là đang chờ cô ở đây đó hả?Lam Giao thầm mắng một câu ngu xuẩn, hít một hơi khẽ nhún vai vẻ mặt thành thật, nói: " Mặc kệ có tin hay không, con hoàn toàn không nói gì với cô ta cả.

"Ba Lam nhìn cô thật sâu, giống như đang xem xét cô đang nói thật hay giả, người trong thương trường nhiều năm, gây dựng nên cơ nghiệp của hiện tại ánh mắt tự nhiên không tầm thường.Nhưng mà bản thân Lam Giao cũng không làm chuyện gì trái lương tâm tự nhiên không sợ gì cả, vẫn thẳng lưng thản nhiên đối mặt.Chỉ là lúc này có người không nhịn nổi nha!Lam Tử Ngôn nhìn không nổi nhảy ra bắt đầu chỉ trích cô: " Mày còn ở đây nói dối?

Không biết xấu hổ!

"" Nếu không phải mày Lâm Nhi đang yên đang lành sao lại làm chuyện này!

"" Đều tại mày, đồ phụ nữ xấu xa!

"" A..!

"Lam Vũ Trạch nghe không vô nữa, không nhịn được nhấc chân đạp một phát vào mông của thằng em đang la oai oái khiến hắn ngã sấp mặt, Lam Tử Ngôn ngồi trên đất giận dỗi ngoái đầu ánh mắt oán trách:" Sao anh lại đánh em, rõ ràng là nó mới là người sai mà!

"Nhìn thằng em trai của mình lúc này Lam Vũ Trạch nghi ngờ đầu óc của em mình có phải hay không bị cửa kẹp hỏng, bình thường theo hắn bên ngoài làm việc cũng rất mưu mô bình tĩnh, nhưng cứ hể gặp phải Lam Lâm Nhi thì cứ như động kinh.Chỉ cần cô ta xảy ra chuyện thì mặc định tất cả đều do Lam Giao gây ra, rốt cuộc từ đâu mà cái suy nghĩ này hình thành vậy!?Ba Lam nhìn con trai tranh cãi mệt mỏi day trán: " Tử Ngôn con im lặng một chút đi, anh còn nói đúng đấy.

"Lam Tử Ngôn khó tin trợn mắt: " Ba rõ ràng là nó...!

"" Đủ rồi, đợi Lâm Nhi tỉnh lại rồi nói sao.

"Ba Lam khẽ quát lên ngăn chặn Lam Tử Ngôn vẫn còn tiếp tục ồn ào, hắn cũng biết điều gục mặt không nói nữa, một nhà tụ họp nơi bệnh viện tan rã trong không vui.Ngoại trừ mẹ Lam ở lại chăm sóc Lam Lâm Nhi còn lại đều rời khỏi, Lam Vũ Trạch đưa Lam Giao ra cổng còn không quên trấn an cô."

Giao Giao em đừng để ý đến mấy lời hoang đường của nó, dù có xảy ra chuyện gì anh cũng luôn tin tưởng em!

"Lam Giao nghe mấy lời của hắn suýt thì cảm động, đã vậy hắn còn động kinh thế mà đi ôm chặt cô ngay cửa bệnh viện, cô nhẫn nhịn không có đẩy hắn ra, Lam Vũ Trạch cũng chỉ ôm cô vài giây liền buông tay.Cô nhìn hắn nhịn không được cong môi giả tạo nặn ra một nụ cười."

Anh trai à nếu trước đây anh cũng nói như vậy thì tốt thật đó.

"" Hiện tại có phải đã muộn rồi không?

"Giọng điệu của cô có phần tiếc nuối cũng có ý chê cười, Lam Vũ Trạch lại nắm lấy tay cô, giọng vẻ yếu ớt chua sót."

Có thể là hơi muộn, nhưng sau này anh sẽ luôn tin em.

"Lam Giao nghe câu này chỉ cười mà không nói, hiện tại có nói gì thì tất cả đều đã muộn rồi, từ khi cô xuất hiện ở đây bọn họ có làm gì đi nữa cũng đã muộn rồi.Cô nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra tiếp tục đi về phía trước: " Đi thôi anh trai, không phải muốn đưa em về trường học à?

"" Đi thôi.

"Nhìn em gái tươi cười bước đi Lam Vũ Trạch thấp giọng ừ một tiếng lẻo đẽo đi theo, bị đưa đến trước cửa trường học lúc sau Lam Giao cũng không có vào mà đi bộ trở lại nhà riêng của mình.Không thể tránh được, pho tượng bằng thịt kia vẫn còn ở trong nhà cô kìa, không quay lại có khi hắn ta lại dẫy nẩy lên cho xem!
.....Lách cách.Cửa nhà vừa mở ra Lam Giao liền nhìn thấy Quý Hoài Chấp ngồi ở sofa vẻ mặt bất mãn, mấy chữ không hài lòng thiếu điều muốn in ra rồi treo đầy trong phòng."

Thái độ gì vậy?

"Lam Giao trừng mắt nhìn hắn, một câu của cô làm khí thế của người đối diện giảm đi hẳn, ngoan ngoãn đi lại khụy xuống giúp cô cởi giày.Bàn chân trắng nõn rời khỏi chiếc giày liền dẫm lên vai Quý Hoài Chấp, dáng vẻ kiêu ngạo khiến người khác hận đến ngứa răng, nhưng cố tình là Quý Hoài Chấp lại yêu chết dáng vẻ này của cô."

Anh trông đáng ghét quá.

"Hắn bất đắc dĩ cầm lấy bàn chân của cô, chân của Lam Giao nhỏ gọn móng chân da thịt của hồng hào rất có sức sống, Quý Hoài Chấp lại có loại ảo giác chỉ cần hắn dùng thêm chút sức lực liền dễ dàng bóp nát chân cô.Ý niệm này xuất hiện hắn hoảng hốt vài giây, nhanh chóng đặt chân cô xuống.Lam Giao thấy bộ dáng như có tật giật mình của hắn chỉ chép miệng, gã này vừa rồi chắc chắn là nảy sinh ý định xấu xa gì trong lòng rồi.Nhìn dáng vẻ gấp gáp trốn tránh kia khẳng định là nghĩ đến cái gì ác độc, cái người này hiện tại nói hiền lành cũng không phải, nhẫn tâm thì lại không tới mức ấy.Quý Hoài Chấp khôi phục bình tĩnh cởi một bên giày còn lại thản nhiên nói: " Tôi trông đáng ghét vậy mà vẫn có người luyến tiếc tôi đó thôi.

"" .........

" Sao bổn bảo bảo lại nghe ra tên này đang cố tình khiêu khích mình vậy nhỉ?Lam Giao còn đang mãi nghĩ thì Quý Hoài Chấp đứng dậy, đột ngột ôm lấy cô, đầu gục xuống trên vai cô rầu rĩ."

Lam Giao em quá đáng, đem tôi nắm trong tay đùa giỡn.

"Cố tình là hắn lại không dứt ra được, Lam Giao hơi cứng lại, đúng là từ trước đến giờ hắn vẫn luôn bị cô khống chế trong tay, cô thích đùa giỡn hắn.Nếu hỏi cô có thích hắn hay không... tất nhiên... có chứ, rất thích.Thích hắn nhìn cô tràn đầy tình yêu, thế nên cô mới ở bên hắn, chỉ là một đời của hắn thật sự quá ngắn, còn cuộc sống của cô lại không có điểm dừng.Cô và hắn không cùng một thế giới,Nhưng như vậy thì sao?Cô không có bị ngốc, cái gì mà rời xa người mình yêu vì tốt cho họ, cô không có cái khái niệm này.Chẳng sợ tương lai Quý Hoài Chấp cũng chỉ còn là một phần kí ức đẹp trong trái tim cô, thì hiện tại cô vẫn muốn cùng hắn đi hết kiếp này.Nếu không, chờ hắn chết rồi cô rút linh hồn của hắn mang theo?[ Ký chủ tôi khuyên cô bỏ cái suy nghĩ ấy đi. ][ Mấy người có suy nghĩ giống cô hiện tại đều cùng tình nhân bé nhỏ của mình bị nhốt trong nhà tù thời gian rồi. ]Hệ thống khó có được thức tỉnh trong thời gian Lam Giao làm nhiệm vụ lạnh lẽo nhắc nhở" .........

"
 
Back
Top Bottom