- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 10
Chương 10
Trong phòng khách mọi người đều ngây ra bởi nụ cười của Lam Giao, tất nhiên là trừ bỏ Lam lam Nhi, hiện tại cô ta còn hận không thể xé rách khuôn mặt tươi cười của Lam Giao ra kia kìa.Lam Giao lặng lẽ nhìn hai người bên cạnh, ngày thường Lam Phong và Mặc Thu Uyển đối xử với Lam Giao thật ra không có gì khắt khe, chỉ là không quan tâm cô như đối với Lam Lâm Nhi thôi.Bọn họ sợ cô ta tự ti về thân thế của mình, do đó mà đi lạnh nhạt đứa con ruột vừa trở về, đang thiếu hụt tình thương.Chỉ là bọn họ không ai chịu nghĩ đến con ruột của bọn họ cũng sẽ tự ti, sẽ xấu hổ vì thân phận của mình trong nhà không được chào đón, bọn họ không biết sự lạnh lùng của bọn họ hại chết một con người.Nhưng ngoài bạo lực lạnh bọn họ cũng không làm hành động gì khác quá đáng có ý hành hạ nguyên chủ, cho nên Lam Giao hiện tại mới chịu nhẫn nhịn, nhưng sau này bọn họ mà quá đáng tất nhiên mọi thứ sẽ khác.Cô không phải nguyên chủ thật sự, cùng lắm chỉ là một nửa nguyên chủ, cô sẽ không bởi vì bọn họ thay đổi mà tùy tiện thay mặt nguyên chủ tha thứ cho bọn họ.Phần cảm xúc dao động của nguyên chủ còn sót lại nếu tự động biến mất đại biểu cho nguyên chủ đã tha thứ cho bọn họ, nếu không... suốt đời bọn họ đừng mong được tha thứ.Bọn họ phải sống trong dằn vặt, chính bọn họ đã làm mất đi người thân ruột thịt của mình.Các anh trai nhìn chằm chằm Lam Giao, trong lòng cồn cào, Lam Vũ Trạch cũng muốn sờ đầu của cô một chút nhưng hắn biết cô không cho, hắn chỉ có thể tiếc nuối đứng nhìn.Anh hai buổi sáng nhìn thấy Lam Vũ Trạch xoa đầu cô, chiều lại nhìn thấy ba mẹ mình cũng vậy, trong lòng hắn có chút mất cân bằng, hắn cảm thấy bản thân cũng phải được xoa đầu của Lam Giao, nhưng lúc này hắn không dám tiến lên.Lam Tử Ngôn thì lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn đã muốn sờ đầu của Lam Giao từ lúc sáng rồi nhưng hắn cũng rất biết điều, biết chắc cô sẽ không để hắn đụng vào nên hắn không thể làm gì.Nhưng bây giờ thì khác, có ba mẹ ở đây hắn không tin cô dám thái độ với hắn.Mang tâm tình đó, hắn lén đi đến phía sau Lam Giao, tay đang chuẩn bị chạm vào cô, Lam Giao giống có mắt sau lưng vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm."
Anh định làm cái gì?
"Nghe Lam Giao âm thanh mọi người đều quay sang nhìn, Lam Lâm Nhi vẫn luôn chú ý Lam Giao lúc này mới phát hiện Lam Tử Ngôn đã di chuyển từ lúc nào, cô ta tròn mắt kinh ngạc, theo đó là sự tức giận khó nhịn.Bị bắt tại trận Lam Tử Ngôn xấu hổ chết trân tại chỗ, không biết nói gì hơn, bây giờ hắn thu tay lại cũng không kịp nữa, thế là hắn dứt khoát đặt tay lên đầu Lam Giao xoa xoa sao đó rụt về, ho nhẹ một tiếng bày ra vẻ mặt đương nhiên như không có chuyện gì xảy ra."
Không làm gì cả.
"Mọi người bị hắn làm bật cười, Lam Lâm Nhi trong lòng ngùn ngụt hỏa khí, miễn cưỡng giơ lên khóe môi, vẻ mặt cứng ngắc làm nụ cười của cô ta càng thêm quỷ dị, chẳng qua lúc này không ai chú ý đến.Ai cũng mỉm cười trừ Lam Giao có vẻ mặt như sắp vỡ vụn, cô vẫn chưa hề quên người này đã tặng cô một cái tát lúc cô vừa đến đây đâu, quà tặng cuộc sống khiến cô nhớ mãi không quên!Chính hắn nhanh như vậy đã quên rồi?
Hay trong suy nghĩ của hắn việc đấy đương nhiên?
Haha.Lam Giao rủ mắt trầm mặc vài giây, sao đó quay lại ngẩn đầu lên thần sắc âm u đã thay đổi bằng vẻ mặt sáng lạn, cô hơi mỉm cười:" Ba, mẹ hai người xoa đầu con con sẽ không cao lên được đâu!
"" Ha ha không sao, Giao Giao không cao được cũng không sao, hiện tại cũng rất đáng yêu.
"" Đúng vậy, đúng vậy.
"Mặc Thu Uyển nói xong Lam Phong lại phụ họa theo, hai người kẻ sướng người họa không khí nhất thời hòa hợp không ít.Lam Lâm Nhi siết chặt tay, đáy mắt bao phủ một tầng lệ khí.Lam Giao!
Lam Giao!
Lam Giao!Tại sao mày lại xuất hiện, đã mất tích sao không chết ở bên ngoài luôn đi! tại sao mày phải xuất hiện để cướp hết tất cả của tao!Tất cả những thứ này vốn nên là của tao!"
Lâm Nhi?
"" Lâm Nhi!
"" Dạ!?
"Ba Lam gọi Lam Lâm Nhi mấy lần cô ta cũng không phản ứng, ông nén giọng kêu một tiếng khiến cô ta giật mình, hoảng hốt che giấu ác độc trong mắt, bối rối lấp liếm bằng một nụ cười ngọt ngào:" Ba gọi con có chuyện gì ạ?
"" Vừa rồi thấy mọi người vui vẻ con nhất thời vui mừng thất thần.
"Cô ta vừa nói vừa ra vẻ hạnh phúc ngượng ngùng vuốt tóc, ba Lam cười hài lòng cũng không bắt bẻ."
Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, con thay đồ đi nhé.
"" Vâng ạ.
"Lam Lâm Nhi mỉm cười gật đầu với ba Lam, Lam Giao ở một bên khoanh tay nhìn từ đầu đến cuối, thưởng thức dáng vẻ Lam Lâm Nhi vội vàng thu hồi hận ý trong mắt, sượng trân tươi cười với ba.Nhìn Lam Lâm Nhi lên lầu trong ánh mắt thâm thúy đầy ý cười, thật bất cẩn quá rồi, đúng là giấu đầu lòi đuôi mà.Lam Giao chỉnh lại cái mũ trên đầu đứng dậy chuẩn bị về phòng, thay đồ, chịu thôi cô bị bắt phải đi cùng, Lam Tu Yến đứng bên cạnh cầu thang nhìn cô, Lam Giao vốn không định phản ứng hắn nhưng lại nhớ tới chuyện gì đó, quay sang mỉm cười một cái lướt qua hắn.Lam Tu Yến bị nụ cười của cô làm cho ngơ ngác, hắn đứng ngây ra đó, mãi đến khi Lam Vũ Trạch bước đến vỗ vai gọi hắn hắn mới giật mình hoàn hồn lại."
Tu Yến em đang nghĩ gì vậy?
"" À... không có gì.
"" Vậy đi thôi.
"" Vâng "Bọn họ xuất phát đến nhà hàng gần nhà, Lam Giao đi cùng với ông bà Lam, còn bốn người kia thì đi chung với nhau, lúc đến nơi Lam Giao thông qua cửa sổ xe trùng hợp nhìn thấy Quý Hoài Chấp ở cửa hàng bán bánh kem ở đối diện.Nha, đúng là ông trời cũng giúp cô mà!Đồng ý đến đây đúng là không lỗ!Nhất thời tâm trạng không vui vì bị người Lam gia kéo theo đi ra ngoài của cô biến mất không thấy tung tích, hai chiếc xe đi vào bãi đậu xe của nhà hàng.Vừa bước xuống xe Lam Giao liền vội vàng lấy lý do đã ăn ở nhà từ trước hiện tại không ăn nổi nên không muốn ăn nữa, sao đó chạy ra ngoài tìm Quý Hoài Chấp.Ông bà Lam có gọi cô lại cũng không kịp, hơn nữa Lam Giao vốn không có hứng thú bồi dưỡng tình cảm gia đình gì đó với bọn họ, cô sớm đã tìm được phòng chỉ chờ có chút tiền sẽ dọn ra bên ngoài.Trong tiệm bánh, Quý Hoài Chấp mặc đồng phục của tiệm, vẫn bộ dáng khó gần đó, Lam Giao có chút không hiểu với bộ dáng đó của hắn chủ tiệm lại chịu cho làm công ở đây luôn."
Xin chào quý khách.
"Đang dọn bàn, thấy có người đi vào Quý Hoài Chấp hơi cúi đầu cẩn thận chào hỏi, lúc nhìn ra người đến là Lam Giao hắn hơi bất ngờ nhưng bình tĩnh rất nhanh, giống như không có chuyện gì tiếp tục dọn dẹp, người đến thì là khách, dù người đó là ai.Lam Giao cũng không làm phiền hắn, cô gọi hai phần bánh rồi ra bàn ngồi, lúc Quý Hoài Chấp đem bánh ra cho cô cô liền kéo áo hắn."
Có thể ngồi xuống chút không?
"" Tôi đang làm việc.
"" Nga, vậy tôi chờ cậu tan làm cũng được.
"Lam Giao chớp mắt ngoan ngoãn buông tay, Quý Hoài Chấp không nói gì chỉ nhìn cô một cái rồi đi.Cô chống cằm nhìn hắn đi qua đi lại trong cửa hàng, tiềm bánh cũng không lớn lắm hắn đi ra đi vào đón khách và dọn dẹp, đến khoảng 6 giờ tiệm bánh đã bắt đầu đóng cửa, Lam Giao ngồi ở bàn trong góc chờ gần cả tiếng, cô cầm muỗng chọc chọc đĩa bánh kem trước mặt."
Cô muốn nói gì?
"Quý Hoài Chấp từ phía sau đi đến ngồi xuống đối diện, nhìn thấy hắn một giây trước Lam Giao còn đang chán chường giây tiếp theo đã lập tức lấy lại tinh thần, phấn chấn cười."
Không quan trọng, không quan trọng đâu.
"" Người ta chẳng qua là trùng hợp nhìn thấy cậu ở đây, nên tới nha.
"" Bạn học Quý cậu ăn bánh kem đi.
"Lam Giao đẩy phần bánh còn nguyên đến trước mặt hắn, bánh được để trên một cái đĩa mỏng, phía dưới lót một miếng đá khô giữ bánh kem mát lạnh, tất cả đặt trên một cái đĩa to hơn, qua gần một tiếng kem cũng chưa bị mềm.