Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!

Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 10


Trong phòng khách mọi người đều ngây ra bởi nụ cười của Lam Giao, tất nhiên là trừ bỏ Lam lam Nhi, hiện tại cô ta còn hận không thể xé rách khuôn mặt tươi cười của Lam Giao ra kia kìa.Lam Giao lặng lẽ nhìn hai người bên cạnh, ngày thường Lam Phong và Mặc Thu Uyển đối xử với Lam Giao thật ra không có gì khắt khe, chỉ là không quan tâm cô như đối với Lam Lâm Nhi thôi.Bọn họ sợ cô ta tự ti về thân thế của mình, do đó mà đi lạnh nhạt đứa con ruột vừa trở về, đang thiếu hụt tình thương.Chỉ là bọn họ không ai chịu nghĩ đến con ruột của bọn họ cũng sẽ tự ti, sẽ xấu hổ vì thân phận của mình trong nhà không được chào đón, bọn họ không biết sự lạnh lùng của bọn họ hại chết một con người.Nhưng ngoài bạo lực lạnh bọn họ cũng không làm hành động gì khác quá đáng có ý hành hạ nguyên chủ, cho nên Lam Giao hiện tại mới chịu nhẫn nhịn, nhưng sau này bọn họ mà quá đáng tất nhiên mọi thứ sẽ khác.Cô không phải nguyên chủ thật sự, cùng lắm chỉ là một nửa nguyên chủ, cô sẽ không bởi vì bọn họ thay đổi mà tùy tiện thay mặt nguyên chủ tha thứ cho bọn họ.Phần cảm xúc dao động của nguyên chủ còn sót lại nếu tự động biến mất đại biểu cho nguyên chủ đã tha thứ cho bọn họ, nếu không... suốt đời bọn họ đừng mong được tha thứ.Bọn họ phải sống trong dằn vặt, chính bọn họ đã làm mất đi người thân ruột thịt của mình.Các anh trai nhìn chằm chằm Lam Giao, trong lòng cồn cào, Lam Vũ Trạch cũng muốn sờ đầu của cô một chút nhưng hắn biết cô không cho, hắn chỉ có thể tiếc nuối đứng nhìn.Anh hai buổi sáng nhìn thấy Lam Vũ Trạch xoa đầu cô, chiều lại nhìn thấy ba mẹ mình cũng vậy, trong lòng hắn có chút mất cân bằng, hắn cảm thấy bản thân cũng phải được xoa đầu của Lam Giao, nhưng lúc này hắn không dám tiến lên.Lam Tử Ngôn thì lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn đã muốn sờ đầu của Lam Giao từ lúc sáng rồi nhưng hắn cũng rất biết điều, biết chắc cô sẽ không để hắn đụng vào nên hắn không thể làm gì.Nhưng bây giờ thì khác, có ba mẹ ở đây hắn không tin cô dám thái độ với hắn.Mang tâm tình đó, hắn lén đi đến phía sau Lam Giao, tay đang chuẩn bị chạm vào cô, Lam Giao giống có mắt sau lưng vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm."

Anh định làm cái gì?

"Nghe Lam Giao âm thanh mọi người đều quay sang nhìn, Lam Lâm Nhi vẫn luôn chú ý Lam Giao lúc này mới phát hiện Lam Tử Ngôn đã di chuyển từ lúc nào, cô ta tròn mắt kinh ngạc, theo đó là sự tức giận khó nhịn.Bị bắt tại trận Lam Tử Ngôn xấu hổ chết trân tại chỗ, không biết nói gì hơn, bây giờ hắn thu tay lại cũng không kịp nữa, thế là hắn dứt khoát đặt tay lên đầu Lam Giao xoa xoa sao đó rụt về, ho nhẹ một tiếng bày ra vẻ mặt đương nhiên như không có chuyện gì xảy ra."

Không làm gì cả.

"Mọi người bị hắn làm bật cười, Lam Lâm Nhi trong lòng ngùn ngụt hỏa khí, miễn cưỡng giơ lên khóe môi, vẻ mặt cứng ngắc làm nụ cười của cô ta càng thêm quỷ dị, chẳng qua lúc này không ai chú ý đến.Ai cũng mỉm cười trừ Lam Giao có vẻ mặt như sắp vỡ vụn, cô vẫn chưa hề quên người này đã tặng cô một cái tát lúc cô vừa đến đây đâu, quà tặng cuộc sống khiến cô nhớ mãi không quên!Chính hắn nhanh như vậy đã quên rồi?

Hay trong suy nghĩ của hắn việc đấy đương nhiên?

Haha.Lam Giao rủ mắt trầm mặc vài giây, sao đó quay lại ngẩn đầu lên thần sắc âm u đã thay đổi bằng vẻ mặt sáng lạn, cô hơi mỉm cười:" Ba, mẹ hai người xoa đầu con con sẽ không cao lên được đâu!

"" Ha ha không sao, Giao Giao không cao được cũng không sao, hiện tại cũng rất đáng yêu.

"" Đúng vậy, đúng vậy.

"Mặc Thu Uyển nói xong Lam Phong lại phụ họa theo, hai người kẻ sướng người họa không khí nhất thời hòa hợp không ít.Lam Lâm Nhi siết chặt tay, đáy mắt bao phủ một tầng lệ khí.Lam Giao!

Lam Giao!

Lam Giao!Tại sao mày lại xuất hiện, đã mất tích sao không chết ở bên ngoài luôn đi! tại sao mày phải xuất hiện để cướp hết tất cả của tao!Tất cả những thứ này vốn nên là của tao!"

Lâm Nhi?

"" Lâm Nhi!

"" Dạ!?

"Ba Lam gọi Lam Lâm Nhi mấy lần cô ta cũng không phản ứng, ông nén giọng kêu một tiếng khiến cô ta giật mình, hoảng hốt che giấu ác độc trong mắt, bối rối lấp liếm bằng một nụ cười ngọt ngào:" Ba gọi con có chuyện gì ạ?

"" Vừa rồi thấy mọi người vui vẻ con nhất thời vui mừng thất thần.

"Cô ta vừa nói vừa ra vẻ hạnh phúc ngượng ngùng vuốt tóc, ba Lam cười hài lòng cũng không bắt bẻ."

Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, con thay đồ đi nhé.

"" Vâng ạ.

"Lam Lâm Nhi mỉm cười gật đầu với ba Lam, Lam Giao ở một bên khoanh tay nhìn từ đầu đến cuối, thưởng thức dáng vẻ Lam Lâm Nhi vội vàng thu hồi hận ý trong mắt, sượng trân tươi cười với ba.Nhìn Lam Lâm Nhi lên lầu trong ánh mắt thâm thúy đầy ý cười, thật bất cẩn quá rồi, đúng là giấu đầu lòi đuôi mà.Lam Giao chỉnh lại cái mũ trên đầu đứng dậy chuẩn bị về phòng, thay đồ, chịu thôi cô bị bắt phải đi cùng, Lam Tu Yến đứng bên cạnh cầu thang nhìn cô, Lam Giao vốn không định phản ứng hắn nhưng lại nhớ tới chuyện gì đó, quay sang mỉm cười một cái lướt qua hắn.Lam Tu Yến bị nụ cười của cô làm cho ngơ ngác, hắn đứng ngây ra đó, mãi đến khi Lam Vũ Trạch bước đến vỗ vai gọi hắn hắn mới giật mình hoàn hồn lại."

Tu Yến em đang nghĩ gì vậy?

"" À... không có gì.

"" Vậy đi thôi.

"" Vâng "Bọn họ xuất phát đến nhà hàng gần nhà, Lam Giao đi cùng với ông bà Lam, còn bốn người kia thì đi chung với nhau, lúc đến nơi Lam Giao thông qua cửa sổ xe trùng hợp nhìn thấy Quý Hoài Chấp ở cửa hàng bán bánh kem ở đối diện.Nha, đúng là ông trời cũng giúp cô mà!Đồng ý đến đây đúng là không lỗ!Nhất thời tâm trạng không vui vì bị người Lam gia kéo theo đi ra ngoài của cô biến mất không thấy tung tích, hai chiếc xe đi vào bãi đậu xe của nhà hàng.Vừa bước xuống xe Lam Giao liền vội vàng lấy lý do đã ăn ở nhà từ trước hiện tại không ăn nổi nên không muốn ăn nữa, sao đó chạy ra ngoài tìm Quý Hoài Chấp.Ông bà Lam có gọi cô lại cũng không kịp, hơn nữa Lam Giao vốn không có hứng thú bồi dưỡng tình cảm gia đình gì đó với bọn họ, cô sớm đã tìm được phòng chỉ chờ có chút tiền sẽ dọn ra bên ngoài.Trong tiệm bánh, Quý Hoài Chấp mặc đồng phục của tiệm, vẫn bộ dáng khó gần đó, Lam Giao có chút không hiểu với bộ dáng đó của hắn chủ tiệm lại chịu cho làm công ở đây luôn."

Xin chào quý khách.

"Đang dọn bàn, thấy có người đi vào Quý Hoài Chấp hơi cúi đầu cẩn thận chào hỏi, lúc nhìn ra người đến là Lam Giao hắn hơi bất ngờ nhưng bình tĩnh rất nhanh, giống như không có chuyện gì tiếp tục dọn dẹp, người đến thì là khách, dù người đó là ai.Lam Giao cũng không làm phiền hắn, cô gọi hai phần bánh rồi ra bàn ngồi, lúc Quý Hoài Chấp đem bánh ra cho cô cô liền kéo áo hắn."

Có thể ngồi xuống chút không?

"" Tôi đang làm việc.

"" Nga, vậy tôi chờ cậu tan làm cũng được.

"Lam Giao chớp mắt ngoan ngoãn buông tay, Quý Hoài Chấp không nói gì chỉ nhìn cô một cái rồi đi.Cô chống cằm nhìn hắn đi qua đi lại trong cửa hàng, tiềm bánh cũng không lớn lắm hắn đi ra đi vào đón khách và dọn dẹp, đến khoảng 6 giờ tiệm bánh đã bắt đầu đóng cửa, Lam Giao ngồi ở bàn trong góc chờ gần cả tiếng, cô cầm muỗng chọc chọc đĩa bánh kem trước mặt."

Cô muốn nói gì?

"Quý Hoài Chấp từ phía sau đi đến ngồi xuống đối diện, nhìn thấy hắn một giây trước Lam Giao còn đang chán chường giây tiếp theo đã lập tức lấy lại tinh thần, phấn chấn cười."

Không quan trọng, không quan trọng đâu.

"" Người ta chẳng qua là trùng hợp nhìn thấy cậu ở đây, nên tới nha.

"" Bạn học Quý cậu ăn bánh kem đi.

"Lam Giao đẩy phần bánh còn nguyên đến trước mặt hắn, bánh được để trên một cái đĩa mỏng, phía dưới lót một miếng đá khô giữ bánh kem mát lạnh, tất cả đặt trên một cái đĩa to hơn, qua gần một tiếng kem cũng chưa bị mềm.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 11


Quý Hoài Chấp im lặng, mắt nhìn đĩa bánh rồi lại nhìn cô, khô khốc hỏi:" Cô chờ ở đây chỉ vì như vậy thôi ư?

"" Đúng rồi nha.

" Lam Giao vui vẻ gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, Quý Hoài Chấp lại có chút bất lực, hắn nhìn sắc trời bên ngoài rồi đứng dậy."

Chờ một chút, tôi dọn dẹp rồi đưa cô về.

"" Wov, cậu đưa tôi về thật hả?

"Lam Giao bất ngờ, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, miệng sắp không khép lại nổi, người nào đó quay mặt đi lạnh lùng: " Ừ.

" một tiếng."

Ok!

" Lam Giao nhanh chóng đáp ứng, nháy mắt giơ tay ra dấu ok với hắn, cảm động muốn chết, dù bị đối xử lạnh lùng cũng không thèm chấp nhặt, Quý Hoài Chấp tên quỷ đáng ghét vậy mà muốn đưa cô về nhà, haha.Cô ngồi cười tự mãn, trong tư thế đắc ý ở đó chờ hắn.Quý Hoài Chấp cũng không để cô đợi lâu lắm, chỉ ba bốn phút sau cửa tiệm đã đóng lại, hắn đem bánh kem bỏ vào hộp đưa cho Lam Giao cầm sau đó ở bên hông cửa hàng dắt ra một chiếc xe đạp.Lúc này hắn mới thấy do dự, nhìn Lam Giao một thân xinh đẹp đứng bên đường hắn cảm thấy bối rối và bắt đầu hối hận bởi sự bốc đồng ngốc nghếch của mình.Tại sao hắn lại vội vàng ngu ngốc hứa hẹn đưa cô về nhà....

Tại sao lại không chịu nhìn lại bản thân, không chịu nhớ rõ thân phận của mình, chẳng lẽ hắn lại thật sự mơ ước cô hay sao!Sắc mặt Quý Hoài Chấp tối sầm, hắn rũ mắt bước chân nặng nề chầm chậm dắt xe đi đến trước mặt Lam Giao."

Tôi chỉ có xe đạp thôi, cô không muốn ngồi... thì để tôi gọi taxi cho cô.

" Hắn dè dặt lại cẩn trọng, giọng yếu ớt, cũng chuẩn bị sẵn sàn bản thân sẽ bị Lam Giao ghét bỏ.Lam Giao nào có biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn bộ dáng rụt rè kia cô cũng đoán được đại khái, hắn dường như đang tự ti về bản thân rồi....Nhưng cô không phải loại người thích khinh thường người khác!Quý Hoài Chấp đứng đó, bàn tay nắm tay lái xiết chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Lam Giao híp mắt cười, không nói tiếng nào đi đến đặt mông ngồi xuống ghế sau, giơ tay giữ lấy eo hắn."

Bạn học Quý, chờ gì nữa chúng ta đi thôi!

"Thân thể Quý Hoài Chấp có chút cứng lại, hắn không ngờ đến Lam Giao vậy mà chịu ngồi trên xe đạp cùng hắn, thật sự thì cô không phù hợp bộ dáng rách nát của hắn tí nào!Hắn khẽ thở ra một hơi, trái tim nhấc lên tới cổ họng cũng buông xuống, hắn ngồi lên xe, bàn chân có lực đặt trên bàn đạp, chiếc xe lăn bánh hướng về phía trước, tốc độ đều đều không quá nhanh, cả hai không hẹn mà giữ một không gian yên lặng, Lam Giao không nói Quý Hoài Chấp càng sẽ không nói chuyện.Ánh hoàng hôn mờ mịt dần lụi tàn ở cuối chân trời, làn gió thổi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn của Lam Giao, con đường phía trước tối đi đèn đường bắt đầu sáng lên.Không khí phồn hoa của thành phố về đêm mới bắt đầu, Lam Giao vô thức giữ chặt hông người trước mặt, thanh xuân của con người là khoảng thời gian quý giá nhất hãy để cô cùng Quý Hoài Chấp xây dựng nên một quá khứ tươi đẹp!Dù sao này hắn ở bên cạnh ai, thì quá khứ một thời niên thiếu của hắn cũng từng rất rực rỡ.Nó sẽ không còn là thứ khiến hắn chán ghét, không còn là nỗi ám ảnh khiến hắn xem như ác mộng, không tối tâm và đau khổ đến mức hắn suốt đời không muốn nhìn lại, nhưng cũng không thể quên.Quý Hoài Chấp à.

Không biết Quý Hoài Chấp chạy xe bao lâu, hắn đưa cô đến gần nhà thì dừng lại, Lam Giao cũng hiểu ý hắn, vui vẻ xuống xe đưa bánh kem cho hắn rồi chạy đi, không ngờ cảnh này bị Lam Lâm Nhi ở nhà, đứng trên lầu trùng hợp nhìn thấy.Khoảng cách hơi xa nên cô ta có chút không tin vào mắt mình, nhưng khi thấy rõ Lam Giao chạy về thì cô ta cười khanh khách mấy tiếng.Con nhỏ đó vậy mà thật sự thích thích một đứa quái dị không dám ngẩng mặt nhìn đời, haha Lam Giao mày chờ chết đi!Trong mắt Lam Lâm Nhi xẹt qua tia ác độc rồi biến mất, cô ta mỉm cười kéo rèm cửa lại.Vài ngày sau đó___Mọi thứ trôi qua một cách yên lặng, ngày nào Lam Giao cũng cùng Quý Hoài Chấp ở gần, cùng hắn đi học lại cùng hắn đi về, nhưng hai người tựa như chỉ trùng hợp đi chung chứ không hề có hành động thân mật hay kì lạ gì cả.Dù vậy nhưng không biết là ai lan truyền ra tin đồn, nói Lam Giao mù rồi, khẩu vị mặn đi thích một tên xấu xí không dám đưa mặt ra ngoài, cả ngày mang bộ dạng âm u không thở nổi.Đối với việc này Lam Giao không để tâm lắm, chỉ là cô để ý thấy sau khi có tiếng gió ấy Quý Hoài Chấp dường như bắt đầu lặng lẽ né tránh cô.Vào ngày cuối tuần, khi Lam Giao và Quý Hoài Chấp vào lớp thì thấy trên bàn học của hai người bị đổ đầy rác, còn dùng phấn viết lên mấy lời mắng chửi và sỉ nhục.Đặc biệt chính là nhằm vào Quý Hoài Chấp, mắng là thằng con hoang, không biết nhục, làm trai bao đèo bồng cô chủ nhà giàu để kiếm tiền....Cô chủ nhà giàu này tất nhiên là chỉ Lam Giao.... trong trường rất nhiều người biết cô là con gái thất lạc của Lam gia, cũng biết cô ở Lam gia không được yêu thương bằng Lam Lâm Nhi, chẳng qua chưa ai biết Lam Lâm Nhi là con nuôi.Lúc trước Lam Lâm Nhi giả bộ thành nạn nhân bị bắt nạt, bạn của cô ta lan truyền Lam Giao ác độc, không biết xấu hổ cố tình bắt nạt Lam Lâm Nhi, còn từng kéo đến đánh hội đồng Lam Giao.Ở trong trường Lam Giao cũng bị cô lập trong thầm lặng, rất ít người chịu nói chuyện với cô, tuy sau đó mọi thứ cũng lắng xuống nhưng vẫn có rất nhiều người ghét cô, thường xuyên ở sau lưng nói này nói nọ.Cái đám chúa hề này lại bắt đầu diễn hài rồi, không cần nói cô cũng biết những thứ trước mặt là tác phẩm do Lam Lâm Nhi đi khuyến khích bạn bè của cô ta làm ra.Lam Giao liếc mắt nhìn Quý Hoài Chấp đứng bên cạnh, hắn rất bình tĩnh, không nói lời nào im lặng lấy sọt rác đến thu dọn, cô cũng giúp hắn một tay lấy khăn ướt tẩy sạch chữ viết trên bàn.Do lúc này còn sớm, trong lớp chỉ có lưa thưa vài người, bọn họ trộm nhìn Lam Giao và Quý Hoài Chấp rồi chụm lại nhỏ giọng nói gì đó với nhau, rồi cười khẽ.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 12


" Lam Giao, con chó mày lăn ra đây cho tao xem nào!

"Bên ngoài phòng học đột ngột vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, Lam Giao sắc mặt trầm xuống, vứt khăn lau trên tay xuống chuẩn bị đi ra ngoài, cô không đề phòng bị Quý Hoài Chấp bất ngờ nắm lấy cổ tay kéo lại."

Cô theo bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, cô chỉ có một mình.

"Hắn mím môi nhắc nhở, Lam Giao nhìn bàn tay người nào đó đang nắm lấy mình, bực bội trong người vơi đi phân nửa, cô cười híp mắt ngẩn đầu nhìn hắn."

Cậu đây là đang quan tâm tôi sao?

"" Tôi... không có.

"Quý Hoài Chấp cũng không biết nữa, hắn xấu hổ mắt nhìn sang nơi khác, bản năng lập tức phủ nhận việc mình đang quan tâm cô, Lam Giao thấy thế thì giả vờ bảo: " Vậy tôi đi nha.

"" Không....

"Quý Hoài Chấp cắn răng muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị âm thanh ầm ầm từ bàn ghế va chạm nhau phát ra cắt đứt, kèm theo đó là một giọng nói chua ngoa cao vút vang lên:" Lam Giao con mẹ mày, mày bị điếc rồi phải không?

" Người tới hùng hổ, khi nhìn thấy Lam Giao và Quý Hoài Chấp đang ở cùng một chỗ thì hơi dừng lại, nhướng mày ánh mắt khinh bỉ không thể giấu, nở nụ cười quái dị châm chọc:" Haha con đ* này, thì ra hai đứa chúng mày ở đây tình tứ với nhau à?

"" Đúng là không biết xấu hổ, một thằng con hoang và một đứa mất dạy đúng là rất hợp.

"" Hai đứa bây cũng xứng đôi phết đấy!

"" Chỉ là Lam Giao à, mắt thẩm mỹ của mày kém quá lại đi thích một thằng xấu xí như vậy, đúng là chịu khó nuốt được nhỉ?

Hahaha.

"Cô gái cầm đầu chế nhạo hai người một phen, đám con gái đi theo sau lưng cô ta cũng cười ha hả đâm thêm vào vài câu phối hợp, đám người này là thành phần cá biệt trong trường bình thường hay đánh nhau bắt nạt bạn học.Không biết Lam Lâm Nhi đã làm cái gì khiến cho đám người này biến thành khúc gỗ trong tay chỉ đâu đánh đó, cũng có thể là do cô ta đưa tiền kêu bọn họ làm những việc cô ta muốn.Lam Giao cảm nhận được cổ tay mình bị siết chặt một phen, cô không hất hắn ra, yên lặng chịu đựng để hắn nắm, thần sắc lạnh nhạt quay đầu nhìn người đến, cô mỉm cười dịu dàng hỏi:" Lâm Mẫn Di mày là chó à?

"Một câu nhẹ nhàng ra khỏi miệng lập tức thành công khiến Lâm Mẫn Di phát hỏa, chỉ tay vào mặt Lam Giao quát lên: " Con đ* kia mày chửi ai là chó!?

"" Ai lên tiếng chính là mắng ai.

"Lam Giao ung dung nhìn cô ta nổi khùng nổi điên, mọi người trong lớp không đoán được Lam Giao sẽ có màn đáp trả thế này, bọn họ nhìn cô một cách quỷ dị.Lam Giao bị bức điên rồi hả? trước đây không dám nói tiếng nào, bây giờ vậy mà dám chửi lại Lâm Mẫn Di.Trời ạ, Lâm Mẫn Di thế nào cũng đánh chết cô cho xem!Mọi người nhìn Lam Giao có chút thương hại cùng đồng tình, nhưng không ai nguyện ý đi giúp đỡ cô, so với việc xen vào chuyện của người khác bọn họ càng thích đứng xem kịch vui, dù sao bọn họ cũng sẽ không có hại.Quý Hoài Chấp lúc này dường như bình tĩnh hơn, phát hiện bản thân đang nắm chặt cổ tay của Lam Giao hắn vội thả lỏng bàn tay của mình, khẽ cúi đầu nhìn cô với ánh mắt tội lỗi."

Con chó này!

"Lâm Mẫn Di nghiến răng, trong mắt toát ra lửa giận ngút trời, vừa mắng vừa nhào đến tát vào mặt Lam Giao.Quý Hoài Chấp phản ứng lại nhanh chóng kéo Lam Giao lui ra, bản thân đứng che chắn trước mặt cô."

Chát!

"Quý Hoài Chấp thế Lam Giao hứng một bạt tay, mặt hắn lệch đi, bởi vì hắn cao hơn so với Lam Giao nên một bạt tay rơi xuống lệch đi trúng vào xương hàm, cảm giác đau nhói như bị trật khớp làm hắn hít vào một hơi.Lam Giao ngơ ngác vài giây, nâng mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Quý Hoài Chấp, sao đó lại nghiến răng ken két, nóng giận chưa bao giờ có bốc lên trong lòng.Lâm Mẫn Di đánh trúng Quý Hoài Chấp thì hơi giật mình nhưng sau đó lại cười lạnh một tiếng."

Haha, thằng con hoang này.

"" Thân mày còn lo chưa xong... bày đặt đi bảo vệ gái rồi hả?

"" Không biết tự lượng sức!

"Dứt lời Lâm Mẫn Di lại vung tay lên, vẻ mặt hung ác, Lam Giao từ phía sau Quý Hoài Chấp bước lên kịp thời bắt lấy cổ tay của cô ta, không để cô ta kịp suy nghĩ Lam Giao trước tiên tát vào mặt cô ta một cái."

Chát!

"Tiếng tát tay rất vang, Lam Giao dùng rất nhiều sức cho cái bạt tay này, nếu không phải cô vẫn còn siết chặt cổ tay Lâm Mẫn Di thì cô ta đã bị tát đến cắm đầu.Mặt cô ta hoàn toàn nghiên sang một bên, trong mắt toàn là bất ngờ, cô ta sửng sờ không thể tưởng tượng được bản thân vừa bị một đứa cô ta coi thường vả mặt.Thấy cô ta không hoàn hồn được Lam Giao liền buông cổ tay cô ta ra, tốt bụng tặng thêm một bạt tay vào mặt cô ta để cô ta được táo."

Chát!

"" Rầm!Sao cái tát của Lam Giao là âm thanh Lâm Mẫn Di va vào cạnh bàn do bị đánh đến té ngã, cô ta suýt nữa đã nằm xuống đất, cái bàn vốn nằm ngay hàng cũng bị xô lệch."

Aaa!

" Lâm Mẫn Di hét toáng lên, thở hồng hộc chống đỡ thân người đứng thẳng dậy, rống giận:" Con đ*, mày dám đánh tao!

"" Tụi bây bị đui hết rồi sao!?

"" Bắt con chó này lại cho tao!

"Tỷ muội sau lưng cô ta đều nghệch mặt ra từ khi thấy Lam Giao bắt được Lâm Mẫn Di, lúc này nghe tiếng chửi rủa của cô ta mới phản ứng lại, liếc nhìn nhau rồi cùng nhào đến.Lam Giao khì cười, nhấc chân đạp vào bụng Lâm Mẫn Di một cái khiến cô ta đứng không vững ngã về phía sau, đám người đang tiến lên không kịp đề phòng, bị thân thể nặng 59kg của Lâm Mẫn Di đè lên.Lối đi nhỏ chen chúc một đống người sau đó cùng nhau té ngã nhất thời tạo ra một hiện trường hỗn loạn, bàn ghế đập vào nhau lật đổ không ít.Không biết là ai đã đi báo cáo, vào đúng lúc này thầy giáo từ bên ngoài đi nhanh vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền nghẹn tức đỏ cả mặt lớn tiếng quát:" Các em đang làm cái quái gì!?

"" Trong trường học lại làm loạn hết cả lên thế hả, có chút bộ dáng nào của học sinh không!?

"" Lâm Mẫn Di em bắt nạt bạn học ở ngoài còn chưa tính, bây giờ cả gan kéo đến tận trong phòng học rồi à!?

"" Các em coi giáo viên thành người chết hết rồi đúng không!?

"" Lên văn phòng hết cho tôi!

"Thầy giáo quả là uy phong, chửi liên tục không kịp vuốt mặt, mắng xong trừng mắt nhìn một lượt mọi người cảnh cáo rồi phất tay bỏ đi, cuối cùng tất cả đều bị đem lên văn phòng.Bởi vì tiền án bắt nạt bạn học, lại thêm chuyện hôm nay là do Lâm Mẫn Di kéo đến gây sự trước, cho nên Lam Giao và Quý Hoài Chấp chỉ bị la vài câu rồi được thả ra.Lâm Mẫn Di và nhóm tỷ muội của cô ta thì không được may mắn như vậy, chẳng những bị giáo dục một phen, phải viết bản kiểm điểm còn phải đi dọn vệ sinh liên tục một tháng, trận ồn ào hôm nay cũng coi như tạm lắng xuống.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 13


Tan học, trên đường về Lam Giao đi bên cạnh Quý Hoài Chấp nhìn nửa gương mặt đỏ lên của hắn rốt cuộc nhịn không được dừng bước, hướng về người đã đi xa cô mấy bước chân nghẹn tức hỏi:" Sao cậu lại đỡ cho tôi vậy?

"Giọng nói ngọt ngào xen lẫn buồn bực của Lam Giao vang lên phía sau làm Quý Hoài Chấp dừng bước, thấy hắn đứng lại trong lòng Lam Giao không hiểu sao cảm thấy càng giận, cô đi lên đứng trước mặt hắn."

Cậu là đồ ngốc à, cậu kéo tôi lại sao không đẩy cô ta ra lại đi dùng mặt đỡ một cái tát cho tôi!?

"" Ai muốn cậu đỡ cho tôi chứ!...

"" Lam Giao.

"Quý Hoài Chấp đột nhiên gọi tên cô, một tiếng kêu này đem sự tức giận của cô chặn ngang, giọng hắn có chút nhẹ nhàng hơn so với bình thường, bớt đi vài phần lạnh lùng.Nhận thức được điều này Lam Giao rất bất ngờ, im lặng nhìn hắn xem hắn có thể nói ra được lời gì hay, Quý Hoài Chấp thấy cô yên tĩnh lại lúc này mới nói tiếp:" Tôi là kẻ trắng tay, ngay cả bản thân còn chưa lo xong.

"" Tôi thật sự không có năng lực để bảo vệ em.

"" Tôi chỉ là một đứa con riêng, người như tôi không gia thế, không có năng lực càng không có tương lai.

""....Tôi như vậy em còn thích tôi không?

"Nếu không, xin em hãy tránh xa tôi một chút, đừng cho tôi chút hy vọng nào, đừng để tôi ôm mộng mơ ảo tưởng, đừng khiến trái tim tôi bị thương.Quý Hoài Chấp không có gì trong tay, không biết đến tương lai, hắn không có gì đặc biệt hơn người, hắn còn không thể lo cho chính mình làm sao dám chạm vào ánh trăng.Cho nên Lam Giao à.Hãy tránh xa tôi một chút, tránh xa tôi rồi có lẽ cuộc sống của em sẽ càng tốt đẹp hơn....

Lúc đó tôi cũng sẽ không còn ôm vào hy vọng nhỏ bé nào nữa.Trong mắt Lam Giao lóe lên tia kinh ngạc, cô không nghĩ đến Quý Hoài Chấp đột nhiên nói những lời này với mình.Đây là... gián tiếp tỏ tình phải không?Lam Giao tự tưởng tượng ra, vừa cao hứng vừa phấn khích, không thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này, cô hoàn toàn không hề nghĩ nhiều như Quý Hoài Chấp, cô chỉ biết hắn đang bày tỏ cảm tình với mình mà thôi.Cô cười khúc khích, hơi nghiên người về phía hắn, đôi mắt lấp lánh sáng rực."

Đây có thể xem như cậu đang tỏ tình với tôi không?

"Quý Hoài Chấp phức tạp nhìn cô một hồi, thở dài nhàn nhạt gật đầu ừ một tiếng."

Ừ...

"Hắn... hắn vậy mà thừa nhận luôn, Quý Hoài Chấp bị chạm dây thần kinh rồi sao, hôm nay biết nói lời lãng mạn rồi!?Câu trả lời của hắn làm Lam Giao suýt xoa không ngừng, cô cho rằng Quý Hoài Chấp sẽ phủ nhận, chẳng ngờ người này thật sự thừa nhận bản thân tỏ tình với cô!Lam Giao cười khẽ, khoé môi nhếch lên độ cung đê tiện, Quý Hoài Chấp làm sao mà thấy được vẻ mặt của cô, hắn chỉ cảm thấy tiếng cười của cô lúc này như chạm thẳng đến trái tim hắn.Hắn chỉ cảm giác thứ đang đập trong lồng ngực mình không ngừng nảy lên như sắp bay ra ngoài, hồi hộp và chờ đợi, mong chờ câu trả lời của cô.Cô có phải cố tình trêu đùa hắn không, chọc hắn yêu cô, chờ hắn bày tỏ để xem hắn chê cười...Bây giờ...

Cô sẽ cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình sao....Làm ơn, hãy để hắn hết hy vọng đi, dứt khoát một chút dù đau đớn nhưng rồi sẽ nguôi ngoai....Cơ thể Quý Hoài Chấp căng chặt, Lam Giao không phát hiện hắn kì lạ, ánh mắt nhìn hắn càng thêm tha thiết, chân thành:" Quý Hoài Chấp dù cậu thế nào tôi cũng thích.

"" Tôi thích cậu chỉ vì đó là cậu, chứ không phải bởi vì trong tay cậu có những gì.

"" Tôi thích cậu ở những năm tháng niên thiếu rực rỡ, tôi muốn đem đến bên trong thế giới của cậu một màu sắc của riêng tôi.

"" Tôi muốn thanh xuân của cậu có bóng dáng của tôi, dù sao này có thế nào cũng không hối hận.

"Cô gái nhỏ trước mặt nói ra những lời khiến người khác không thể không động tâm, đối với Quý Hoài Chấp thế giới này từ lâu đã không còn người nào có thể khiến hắn tin tưởng.Hiện tại, Lam Giao tôi có thể tin vào em không?Tại sao đôi mắt em lại rực rỡ đến thế, bên trong sự tươi đẹp ấy đang phản chiếu hình bóng của tôi, không biết từ lúc nào đôi mắt tối tăm của tôi lại một lần nữa hướng về ánh mặt trời rực rỡ.Tại sao người như tôi trong mắt em lại trở nên sáng ngời như thế, tôi thấy xấu hổ vì sự xấu xí trong lòng tôi sắp bị em nhìn thấu.Tôi đúng là bị em tóm được rồi.Trái tim Quý Hoài Chấp từng chút một rung động, hắn do dự giơ tay lên chạm vào bên má trắng nõn của Lam Giao, vuốt nhẹ gương mặt cô, ngón tay lướt qua tóc Lam Giao, ánh mắt trở nên sâu thẳm.Bàn tay hắn dừng lại giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên khóe môi đang cong lên kia, lúc môi hắn khẽ chạm vào nơi khoé môi mềm mại của cô, hắn thật sự luyến tiếc buông ra.Lam Giao mở to mắt đẹp, ánh mắt hai người chạm nhau ở khoảnh cách gần, không khí ngưng trệ, Quý Hoài Chấp lại chờ... chờ đợi cô thay đổi sắc mặt phẫn nộ đem hắn đẩy hắn ra....Hắn nghĩ dù có diễn đến mức nào, cũng không thể nhẫn nhịn được việc bị chạm vào như thế...

đến tận lúc này dù rung động hắn vẫn còn nghi ngờ Lam Giao....

Cũng vì thế hắn không dám thật sự hôn lên môi cô....Lam Giao nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của người trước mắt, hắn đang hôn cô lại nhìn cô bằng đôi mắt ấy....

Như đang nhìn kẻ thù vậy!Khoé môi Lam Giao khẽ nhếch từ từ khép hờ đôi mắt, đồng thời hơi quay đầu, nhẹ nhàng khiển chân lên, đôi môi đỏ hồng của cô chạm vào môi hắn, không giống hắn chỉ dám chạm nhẹ như lông vũ lướt qua đã vội ngừng, cô thật sự hôn hắn, chạm vào môi hắn.Quý Hoài Chấp sững sờ, đồng tử mở to run rẩy, trong lòng một trận chấn động hỗn loạn, xúc cảm mềm mại lướt trên môi khiến sự lạnh lùng trong mắt hắn phút chốc tan vỡ thành mảnh vụn.Vài giây sau Lam Giao lui ra không nhìn hắn mà nhanh chóng chạy đi, chỉ là chạy được vài bước cô đã thả chậm bước chân, giơ tay chạm lên môi sao đó mỉm cười, cảm giác không tệ lắm, lần sao phải lừa hắn hôn thêm mấy cái!Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, thế giới tăm tối trong lòng Quý Hoài Chấp dường đang chậm rãi lóe lên tia sáng, ánh sáng ấm áp xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen chạm đến linh hồn hắn, mà tia sáng ấy chính là Lam Giao.Đi không bao lâu Lam Giao nghe được tiếng bước chân, Quý Hoài Chấp đuổi theo phía sau cô... hắn chần chừ rồi chậm rãi bước đến, ngón tay chạm vào lòng bàn tay của cô, câu vào ngón út của cô, cùng sánh bước đi trên một con đường.Từ sau ngày hôm ấy, hai người xem như xác định mối quan hệ yêu đương, xác định quan hệ lúc sau hai người so với trước kia bắt đầu thân thiết hơn, trước đây tuy hai người hay xuất hiện cùng nhau nhưng lại giống như trùng hợp chung đường không có gì khác lạ.Hiện tại hai người bắt đầu kề vai đi cùng nhau, Lam Giao đôi khi còn kéo tay Quý Hoài Chấp, lúc trước mọi người vẫn còn nghi ngờ bây giờ thì không còn gì để nghi nữa rồi, ai cũng tin tưởng rằng hai người có quan hệ yêu đương.Vì lẽ đó mà tin đồn Lam Giao yêu một tên lập dị cũng lẳng lặng truyền khắp trường, ai cũng nhìn bọn họ với ánh mắt quái dị và như đang xem kịch vui.Lam Lâm Nhi biết tin thì càng thêm vui mừng trong lòng, vì trong suy nghĩ của cô ta, Lam Giao càng yêu Quý Hoài Chấp thì sau này bị đá cô sẽ càng thống khổ, Lam Giao không vui cô ta càng thấy vui.Hơn nữa chuyện Lam Giao yêu một đứa con riêng nếu bị người trong nhà biết chắc chắn sẽ không tránh được bị dạy dỗ, nếu chuyện này truyền to trong vòng hào môn, ba mẹ cũng sẽ không còn mặt mũi để tổ chức tiệc mừng chính thức thông báo thân phận tiểu thư Lam gia của Lam Giao!Rồi sẽ đến một ngày nào đó Lam Giao bị đuổi khỏi nhà!Lam Lâm Nhi càng nghĩ tâm trạng càng tốt, thậm chí đã trước tiên ảo tưởng đến cảnh Lam Giao nghèo túng....
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 14


Thời gian trôi nhanh, mãi đến khi Lam Giao và Quý Hoài Chấp yêu đương trong yên bình đi qua được một tuần, Lam Lâm Nhi mới rục rịch cảm thấy hai người bồi dưỡng tình cảm quá đủ rồi, gấp không chờ nổi nữa muốn thấy cảnh Lam Giao gặp chuyện thê thảm.Vì vậy cô ta mà đã gây rối sau lưng, ở nhà trước tiên đi kể cho Lam Vũ Trạch, do đó lúc Lam Giao từ trường học trở về liền bị anh ta chặn lại ngay cửa."

Anh nghe nói em ở trường học yêu đương.

"Khi nhìn thấy mặt hắn Lam Giao vốn không định để ý, dự là sẽ đi luôn nhưng lời hắn nói làm cô hơi dừng lại, đưa mắt nhìn qua:" Liên quan gì đến anh?

" Giọng cô lạnh nhạt, môi mấp máy nói một câu rồi quay mặt tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.Lam Vũ Trạch hơi đơ ra một chút, thấy Lam Giao đã đi khuất tầm mắt vội xoay người lại, nhìn cô nhẹ giọng có ý khuyên bảo:" Lam Giao em còn nhỏ, không thích hợp yêu đương.

"" Thì liên quan gì đến anh?

"Cô không dừng bước, giọng thản nhiên vọng lại, cuối cùng đi thẳng lên lầu, trên đầu cầu thang trùng hợp đụng phải Lam Lâm Nhi, đứng trước mặt cô ta Lam Giao cười như không cười hé môi trêu đùa."

Cô lại làm trò hề cho tôi đấy à, Lam Lâm Nhi?

"Cô ta vẫn còn giả vờ, nhíu mày cười trừ tỏ ra vô tội: " Em nói gì chị không hiểu.

"Miệng thì nói không hiểu nhưng nụ cười khiêu khích của cô ta lại quá đổi rõ rệt, một chút cũng không có ý tứ muốn giấu giếm.Lam Giao hừ cười, trào phúng: " Đồ ngu!

"" Mày!

" Vẻ mặt vô tội của Lam Lâm Nhi lập tức vỡ ra, không duy trì nổi nữa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo làm mất hết mĩ cảm.Lam Giao không để ý nghênh ngang lướt qua cô ta, Lam Lâm Nhi phẫn nộ quay đầu nhìn bóng lưng rời đi của Lam Giao, ánh mắt tràn ra lệ khí, bàn tay siết chặt lại.Đắc ý cái gì, mày chờ đó rất nhanh thôi mày sẽ không cười được nữa đâu!Lam Giao trêu tức Lam Lâm Nhi xong thì vui vẻ về phòng, vừa buông balo xuống liền lấy di động phát tin nhắn cho Quý Hoài Chấp.[ Bạn học Quý, cậu đã về đến nhà chưa? ][ Ừ ]Đối phương đáp lại cô trong vài giây, chỉ duy nhất một từ, nhìn tin nhắn trả lời Lam Giao biểu môi, trả lời cũng nhanh đấy, mà lạnh lùng quá!Ở bên ngoài không phải còn muốn nắm tay người ta hay sao?

Vừa tách ra một cái liền không nhận người rồi!?Lam Giao không nhắn thêm gì nữa chỉ thả một biểu tượng cảm xúc vào tin nhắn của hắn rồi buông điện thoại xuống đi dọn đồ, hỏi cô dọn đồ làm chi hả?Tất nhiên là chuẩn bị sao này dọn ra khỏi nhà đỡ phải gom rồi!Hôm sau__" Bạn học Quý tôi sắp dọn ra khỏi nhà rồi.

"" Trên người không một xu dính túi, cậu muốn bao nuôi tôi không?

"Lam Giao quấn lấy Quý Hoài Chấp trên đường về, chớp chớp mắt đáng thương như mèo nhỏHắn cúi xuống nhìn cô một cái, khẽ nhướng mày trả lời một cách thành thật:" Tôi không nuôi nổi em.

"Lam Giao: " ..........

" thiếu niên à cậu có cần thật thà vậy không, lừa gạt chút cũng được mà?Trái tim thiếu nữ muốn được sưởi ấm biết không hả?Dường như biết được suy nghĩ trong lòng Lam Giao, Quý Hoài Chấp mặt không biểu cảm nói tiếp:" Sự thật chính là như vậy.

"" Em phải nhìn rõ thực tế, người đàn ông của em là một tên vô dụng.

"" .........

" Tại sao anh lại dùng giọng nói dễ nghe đó để nói ra những lời này vậy?Lam Giao bị đả kích, trái tim màu hồng vỡ tan, khung cảnh tình yêu màu hồng không có, tất cả hoàn toàn khác tưởng tượng, kịch bản bá tổng đang nghèo khó, không phải anh nên nói là dù có chếc tôi cũng sẽ nuôi em, sao đó nhìn nhau thắm thiết hay sao?Hoàn toàn không giống tưởng tượng!

Mơ mộng không thực, Lam Giao cảm thấy bản thân sắp đứng không vững, chàng trai à anh như vậy sẽ đánh mất người phụ nữ của mình đấy!Hai người yên tĩnh đi về phía trước, Lam Giao rầu rĩ cúi đầu, lát sau mới nghiên người qua nhìn người bên cạnh:" Bạn học Quý, người đàn ông của em không phải tên vô dụng.

"" Anh không được mắng người đàn ông của em.

"Lúc này Quý Hoài Chấp dừng bước, ngẩn ra một chút sao đó cúi xuống nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên tia nhu hòa, chính hắn cũng không phát giác được."

Qua đây.

"Lam Giao nghe hắn gọi thì nghi ngờ, thật ra hai người đã đứng rất gần rồi, cô chỉ đi lên nửa bước bản thân liền như đang dựa vào lòng hắn, cô ngước mắt lên muốn hỏi hắn làm sao vậy, chỉ là chưa kịp nói gì thì bóng đen đột ngột bao phủ tầm mắt cô.Quý Hoài Chấp một tay che mắt Lam Giao, cúi đầu hôn xuống môi cô, Lam Giao cảm giác môi Quý Hoài Chấp lạnh lạnh phủ lên cánh môi cô làm cô thấy ngứa ngáy muốn đáp lại, nhưng gã nào đó như sợ bị cô ăn thịt, chỉ đơn giản hôn môi rồi lui ra nhanh như chớp.Lam Giao mở mắt nhìn Quý Hoài Chấp chạy trối chết bóng lưng há miệng thở dốc, hôn cô là hắn, hắn chạy cái gì!?Đánh mất cơ hội thân thân Lam Giao tức giận dậm chân đuổi theo sau.Quý Hoài Chấp đi xa, bàn tay vừa nãy che mắt Lam Giao siết chặt lại, hơi ấm trên cơ thể cô giống như còn lưu lại trên tay hắn.Lông mi mềm mại của cô lay động quét qua lòng bàn tay hắn, cảm giác thật ngứa ngáy đến tận trong lòng....Hắn đặt bàn tay lên ngực, nghe tiếng bước chân của cô bé phía sau khoé môi bất giác cong lên, mặt mày lạnh lùng nhiễm vào một tia ôn nhu.Lam Giao đuổi đến bên cạnh Quý Hoài Chấp, nhìn mắt hắn khuất sau tóc mái dài cô hơi nhướng mày, hình như cô đã quên mất kêu hắn đi cắt tóc!Hiện tại mới nhớ đến a!Trời ơi đúng là người yêu của mình, tình nhân trong mắt liền hóa thành người đẹp nhất mà, nhưng hắn thế này đúng thật là có một loại mĩ cảm khác biệt....

Cô thật sự không để ý đến tóc hắn luôn....Nhưng mà cũng không thể để hắn thế này mãi được, chỉ là cô đột nhiên kêu hắn đi cắt tóc có khi nào sẽ khiến hắn không vui không?Hắn bị bắt nạt, cô lập nên hình thành tính cách tự ti lạnh lùng, có khi nào hắn tưởng cô chán ghét hắn không?Nhưng mà cô muốn giúp hắn thay đổi....

được rồi, không thử thì sao mà biết được, nếu hắn giận cùng lắm là cô giải thích rồi dỗ dành hắn đến khi hết giận!Nghĩ nghĩ một hồi Lam Giao mới thử lên tiếng hỏi:" Bạn học Quý, cậu... muốn cắt tóc không?

"Thấy Quý Hoài Chấp nhanh chóng đứng lại quay sang nhìn mình, Lam Giao hơi bối rối vội vàng giải thích:" Người ta không có ý gì đâu, chỉ là...

"" Em muốn tôi cắt tóc?

"Lam Giao chưa kịp nói hết lời thì hắn đã lên tiếng làm gián đoạn, cô lấy hết can đảm gật đầu.Quý Hoài Chấp nhìn cô một hồi, thật ra hắn cũng biết cô là muốn tốt cho hắn, chỉ là hắn vẫn có chút không nhịn được..."

Em chê tôi xấu xí rồi, cảm thấy rất xấu hổ?

"" Bạn học Quý cậu nghĩ tôi như vậy sao?

"Nhìn hắn một hồi, Lam Giao nghiến răng: " Được rồi, người ta chính là không thích anh âm trầm như vậy đó.

"" Thế nào, anh có cắt tóc hay không?

"Lam Giao hung dữ nhìn Quý Hoài Chấp, người này dịu dàng không chịu cứ phải để cô hung hăng lên!Quý Hoài Chấp nhìn dáng vẻ tức giận như con mèo đang xù lông của Lam Giao, một cửa không qua được trong lòng hắn không hiểu sao bắt đầu sụp đổ, hắn cười cười:" Cắt.

"" Anh...

ơ hả...?

"Lam Giao còn tưởng phải tốn rất nhiều thời gian khuyên bảo hắn, không ngờ đến hắn lại đáp ứng nhanh như vậy cô nhất thời ngơ ngác.Thấy cô ngây ra Quý Hoài Chấp nhếch môi giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, Lam Giao tròn mắt nhìn hắn, rõ ràng là người muốn kéo hắn đi cắt tóc cuối cùng trở thành bản thân mơ hồ bị hắn kéo theo đến tiệm làm tóc.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 15


Quý Hoài Chấp cắt tóc tốn không ít thời gian, Lam Giao ngồi ở ghế chờ nghiêm túc đợi hắn, trong lòng cũng tự ảo tưởng ra vô số dáng vẻ sao khi bạn học Quý nhà mình cắt tóc xong.Không biết chờ qua bao lâu, Lam Giao ngây ngốc tưởng tượng dáng vẻ của Quý Hoài Chấp sao khi cắt tóc, thì một giọng nói trầm ấm khẽ vang lên trên đỉnh đầu."

Lam Giao.

"" Uh?

"Cô hồn nhiên ngẩn đầu lên, trong phút chốc Lam Giao cảm thấy trước mắt mình bừng sáng, thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt chỉ còn lại hình ảnh của người trước mặt.Nói như thế nào đây... tóm lại là rất đẹp trai, rất rất rất đẹp trai?So với mấy tiểu thịt tươi nổi tiếng trên màn ảnh còn muốn đẹp gấp chục lần, hắn bước đến khiến thế giới xung quanh mất đi màu sắc, chỉ còn lại mình hắn tồn tại.Đồng tử Lam Giao mở to, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, miệng nhỏ hơi hé ra, nhìn đến mức ngốc luôn không thể khép miệng được.Quý Hoài Chấp híp mắt khóe môi giơ lên, hắn chỉ cười nhẹ một cái xung quanh liền không ngừng vang lên tiếng kinh ngạc than nhẹ, mấy cô gái trong tiệm đỏ mặt nhìn hắn không dời mắt.Bị người nhìn chằm chằm Quý Hoài Chấp có chút cứng ngắc, hắn cố tỏ ra bình thường, đem nụ cười trên môi thu lại, mắt thấy cô bé trước mặt vẫn đang dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mình thì nhẹ giọng than:" Em chảy nước miếng rồi.

"" Ách!

"Lam Giao nghe vậy giật mình che miệng lại, sao đó mới phát hiện bản thân bị lừa, cô ho nhẹ một tiếng giảm bớt sự xấu hổ, đứng dậy nhanh chóng kéo Quý Hoài Chấp ra ngoài.Đợi khi rời xa nơi đó cô mới dừng lại, liếc mắt nhìn anh chàng đẹp trai ngời ngời bên cạnh Lam Giao đột nhiên cảm thấy hối hận đến xanh ruộtBạn trai đẹp như vậy trước đây không ai biết, bây giờ cô bắt hắn đi cắt tóc, cắt tóc xong ngỡ bình thường ai ngờ biến thành đại soái ca, đợi ngày mai hắn đi học đám nữ sinh trong trường nhìn thấy hắn không thét chói tai mới lạ!Bạn học Quý bị nhiều người dòm ngó, hối hận quá hối hận!Quý Hoài Chấp không hiểu chuyện gì đột nhiên bị Lam Giao nhìn với ánh mắt ai oán hắn nghi hoặc."

Sao vậy?

"" Gương mặt của tôi làm em thất vọng lắm à?

"" ............

" thất vọng cái rắm, đẹp trai đến độ không thở nổi thì thất vọng cái nổi gì."

Không phải.

" Lam Giao cắn môi lắc đầu, hơi dừng lại rồi đau khổ nói tiếp:" Là do anh quá đẹp trai rồi, bạn trai đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị người khác dòm ngó.

"" Người ta hối hận rồi, biết thế đã không cho anh đi cắt tóc.

"Quý Hoài Chấp ngẩn ra sao đó thấp giọng cười, âm thanh dễ nghe vô cùng, quanh đó cũng có không ít người, mấy cô gái gần đó đi ngang qua người nghe thấy tiếng của hắn, lại nhìn thấy mặt hắn bắt đầu thi nhau kêu lên."

Mẹ ơi soái ca kia cười một tiếng muốn đem ta bức điên!

"" Cười thật quá dễ nghe rồi!

"" Đáng ghét hắn cười một tiếng ta lỗ tai muốn mang thai rồi!

"" Lúc nãy đi gần hình như nghe cô gái bên cạnh hắn nói chuyện, hắn là cười với cô ấy!

"" Ánh mắt kia chắc chắn là nhìn bạn gái, hắn nhìn bạn gái ôn nhu muốn chết, các ngươi đều không có cơ hội đâu!

"" Bạn nữ kia cũng rất xinh đẹp nữa, bọn họ thật là xứng đôi!

".....Nghe tiếng bàn tán, đặc biệt là ánh mắt si mê của các cô gái nhìn Quý Hoài Chấp làm Lam Giao thấy tức giận, cô trừng mắt nhìn gương mặt của hắn nghiến răng nghiến lợi."

Đáng ghét không được cười, ngươi xem bọn họ đều đang trồng hoa si trên người ngươi!

"" Được, tôi không cười.

"Quý Hoài Chấp vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nhưng ý cười trong mắt hắn sắp tràn ra ngoài, điều này khiến Lam Giao giận đỏ mặt."

Không để ý đến anh nữa!

"Cô quay đầu bỏ đi thật nhanh, Quý Hoài Chấp cười cười lòng mềm nhũn nhấc chân đuổi theo phía sau, nhưng hắn không đi đến gần mà chỉ đi theo sau lưng cô.Đi một hồi Lam Giao rốt cuộc không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Quý Hoài Chấp, thấy cô nhìn lại hắn liền hướng cô mỉm cười, thấy hắn cười Lam Giao đỏ mặt nhanh chóng quay đầu lại không nhìn nữa.Hai người một trước một sao đi đến trạm xe buýt, mãi đến khi lên xe rồi cũng không ai nói gì, trên xe cũng không đông lắm chỉ là có vài người lâu lâu lại liếc nhìn về phía hai người.Lam Giao tuy mặt dày nhưng lúc này cô tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, đi đến đâu là bị người ta nhìn nhìn một chút, da mặt cô có dày đến đâu thì vẫn biết ngượng a!Đều tại gã đàn ông bên cạnh!Ai kêu hắn sinh ra đẹp như vậy chứ, tương lai hắn trưởng thành, thành thục khí chất cộng thêm dáng vẻ trầm ổn lạnh lùng của hắn không biết sẽ đốn tim bao nhiêu thiếu nữ nữa!"

Người đàn ông của em bị người ta nhìn trộm em không muốn tuyên bố chủ quyền sao?

"Giọng nói trầm thấp khe khẽ của người bên cạnh truyền vào trong tai, Lam Giao cảm thấy rụng rời, hơn nữa cô nghe ra được trong giọng nói của hắn có một tia trêu ghẹo!Đáng ghét!Gã đàn ông này cắt tóc xong thì biến chất rồi, dám trêu ghẹo cô nữa!Quý Hoài Chấp trước kia không có như vậy a, hắn thay đổi rồi!Lam Giao trong lòng gào thét, liếc mắt nhìn Quý Hoài Chấp một cái vươn tay ra nắm chặt lấy tay hắn im lặng tuyên bố chủ quyền của mình!Quý Hoài Chấp trong mắt lóe lên ý cười hắn cũng cầm lấy tay Lam Giao, nghiên người tựa vào vai cô.Lam Giao bị hành động của hắn làm kinh ngạc một phen, ngay sau đó cô nghe thấy hắn hỏi một câu không liên quan lắm:" Vì sao lại dọn ra ngoài?

"" Hả?

"Cô nghi hoặc một hồi mới nhận ra là Quý Hoài Chấp hỏi chuyện cô dọn khỏi Lam gia, thì ra hắn để ý lời cô nói đến vậy, Lam Giao thản nhiên trả lời:" Ở đó rất phiền phức.

"Quý Hoài Chấp nghe cô nói thì im lặng, hắn cũng có nghe qua cô không được lòng người nhà họ Lam.Hắn không trả lời Lam Giao cũng không muốn nói tiếp, hai người im lặng đến khi xe buýt dừng lại, Lam Giao đến nơi nên phải xuống xe, trước khi đi cô không quên nháy mắt với bạn học Quý một cái.Ánh mắt hắn đuổi theo bóng dáng của cô, đến khi Lam Giao biến mất ánh mắt dịu dàng của hắn trở nên lạnh lẽo, Quý Hoài Chấp rũ mắt, lại trở về dáng vẻ ảm đạm, dù hiện tại lộ diện một gương mặt điển trai nhưng toàn thân đều không có chút cảm giác tồn tại.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 16


Lam Giao không chút vội vã đi bộ về đến nhà, chân phải vừa bước vào trong nhà thì lại bị ngăn ở ngay cửa, lần này không chỉ có Lam Vũ Trạch còn có thêm Lam Tu Yến, nhìn dáng vẻ hình như là chờ sẵn ở đây khá lâu rồi.Lam Giao: " .........

" mình nhớ là hôm nay không bước chân trái ra khỏi nhà mà?Bị thần kinh à, bộ mắc chặn đường lắm hả?Còn tìm thêm đồng bọn cơ, đi mà tìm Lam Lâm Nhi đi chứ!Lam Giao giả mù, làm như không hiểu chuyện gì đi qua, hai người đàn ông đứng ngay cửa chỉ chừa lại một lối nhỏ Lam Giao không do dự bước chui qua từ lối nhỏ ấy, cô vừa lướt qua bả vai hai người Lam Tu Yến liền lên tiếng:" Lam Giao, hãy giữ khoảng cách với Quý Hoài Chấp, hắn ta chỉ là một đứa con riêng của Quý gia.

"Lam Giao đã tính trước dù nghe được lời gì cũng sẽ giả điếc coi như không nghe, nhưng Lam Tu Yến lại nhắc đến Quý Hoài Chấp, cô không thể không đứng lại, cũng không quay đầu mà nói thẳng luôn:" Lam nhị thiếu anh có bệnh thì chữa đi, đừng có mà ra lệnh cho tôi.

"" Còn nữa, anh không có tư cách xem thường Quý Hoài Chấp ở trước mặt tôi, bởi vì tôi coi trọng anh ấy hơn cả anh!

"" !!!!

"Lam Tu Yến sửng người không tin vào tai mình, Lam Giao lại coi trọng một đứa con riêng hơn cả hắn!?Lam Vũ Trạch ở bên cạnh không lên tiếng liếc hắn một cái rồi đuổi theo Lam Giao lên lầu, lúc cô trở về phòng quay người chuẩn bị đóng cửa lại thì nhìn thấy Lam Vũ Trạch đến.Thấy hắn Lam Giao liền trợn mắt nhanh tay đóng mạnh cửa lại trước khi hắn ta kịp đi đến, nhưng cuối cùng vẫn bị cản lại, cô nhăn nhó khó chịu nhìn hắn, sự ghét bỏ trong mắt không thể che giấu."

Anh lại muốn cái gì?

"" Tôi nhớ đạo này tôi không có chọc tới mấy người "" Anh đừng có nói mấy lời giống Lam Tu Yến.

"" Anh biết đấy, những lời các người nói đối với tôi đều là vô dụng.

"Vẻ mặt Lam Vũ Trạch hơi cứng lại, hắn cười gượng nhẹ giọng nói:" Anh chỉ muốn hỏi thăm em một chút thôi.

"" Sao dạo này em không ra ngoài ăn cơm nữa?

"Đúng vậy từ khi cùng Quý Hoài Chấp yêu đương cô liền không xuống nhà ăn cơm nữa, mỗi khi đến giờ cơm đều do người làm bưng cơm đến phòng cho cô hoặc là cô tự đi xuống ăn trước một mình.Lam Giao cảm thấy việc này không có gì quan trọng đến nỗi Lam Vũ Trạch phải chặn cửa mình như thế, cô không cho rằng gia đình này sẽ để ý đến thái độ của cô, chỉ là là hiện tại Lam Vũ Trạch thật sự đến hỏi cô tại sao, điều này khiến Lam Giao cảm thấy rất mới lạ, rất đáng để cô ngạc nhiên luôn á.Nhưng hành động gần đây của Lam Vũ Trạch vốn đã rất đáng kinh ngạc rồi, hắn ta hình như rất để ý cô đang làm cái gì, giống như tối hôm trước bởi vì nửa đêm đói bụng nên cô đi xuống nấu mì, hắn ở đâu chui ra dọa cô giật nảy mình, sao đó còn tự động đi lại bắt chuyện.Nói cái gì, em đói bụng à, ăn khuya không tốt, sao đó còn giải thích lý do hắn xuất hiện, anh xuống uống nước, trùng hợp thật anh ngồi nói chuyện cùng em nha.Suốt cả buổi cô không trả lời câu nào, mà hắn nói thì cứ lải nhải, nửa đêm nửa hôm cô thật sự rất sợ hắn là bị quỷ ám, không biết chạm trúng dây thần kinh nào.Nhớ lại thôi cũng sợ rồi, khoé môi cô lạnh nhạt cong lên, không cảm xúc nhìn hắn: " Quan trọng không?

"Nói xong không đợi hắn trả lời, nhân lúc hắn không đề phòng hất cánh tay đang chặn cửa của hắn ra, nhanh chóng đóng cửa, khóa lại."

Đúng là gặp quỷ.

"" Bây giờ bắt đầu hối hận có phải hơi muộn không?

"Cánh cửa đóng sầm lại, Lam Vũ Trạch lẳng lặng đứng tại nơi đó, hắn không hiểu trong lòng mình đang có loại cảm giác gì, lúc trước Lam Lâm Nhi cũng giận dỗi hay đóng mạnh cửa lại trước mặt hắn nhưng lúc đó hắn thấy thế nào?Lúc này hắn thật sự không nghĩ ra được, hắn chỉ biết bây giờ trong lòng hắn rất loạn, có phần hốt hoảng không biết từ đâu đến, hắn hình như không muốn nhìn thấy Lam Giao như vậy lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu nhàn nhạt không đối hoài gì đến mọi chuyện trong nhà.Lam Giao của hiện tại giống như đang xem nơi này là một nhà trọ cũ kỹ, bên đầy rẫy sự chán ghét mà cô phải tránh xa.Cô không còn khép nép sợ sệt, lủi thủi đi theo sau lưng các anh trai, ánh mắt trông mong đầy hy vọng bọn họ có thể quay đầu nhìn cô.Hiện tại cô còn không coi trọng bọn họ bằng một người dưng bên ngoài....Càng suy nghĩ, ở thái dương lại truyền đến một trận nhức nhối, hắn lảo đảo bước chân rời khỏi, hắn cũng không biết mình ra khỏi nhà lái xe đến công ty bằng cách nào, hắn ngồi bên trong văn phòng mà ngẩn người mãi đến chiều tối...Lam gia___" Giao Giao em muốn cùng chị nấu cơm không?

"Lam Lâm Nhi nhìn thấy Lam Giao đi xuống rót nước uống thì mỉm cười dịu dàng, Lam Giao nhìn cô ta một cái, đề phòng lui lại hai bước.Ánh mắt kia là như thế nào vậy?Muốn ăn thịt người ấy chứ ở đó mà dịu dàng, tự nhiên khi không lại diễn trò như vậy có ý đồ gì nữa đây?"

Muốn làm gì?

"Lam Giao coi chừng cô ta lại liếc mắt nhìn sang nồi canh đang sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, nhìn nụ cười tươi rói của Lam Lâm Nhi cô rùng mình một cái, đừng nói là cô ta định hất cái nồi nước sôi ấy đấy nhé?Có cần ác độc như vậy không, cô ta đọc loại kịch bản này ở chỗ nào vậy?Lam Lâm Nhi thấy Lam Giao đề phòng thì đè thấp giọng nói, đầy ẩn ý:" Mày nghĩ mày khiến anh Vũ Trạch chú ý thì anh ấy sẽ bảo vệ mày sao?

"" Mày nghĩ anh Vũ Trạch sẽ yêu thương mày hơn hay là tao hơn?

"" Lam Giao tao nhất định sẽ không để mày cướp đi tất cả của tao đâu!

"Lam Lâm Nhi bước đến gần nắm chặt tay Lam Giao, cô ta càng nói ánh mắt càng thêm điên cuồng.Lam Giao bị bà điên lôi kéo, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của cô ta, cô bình tĩnh hất cô ta ra khỏi người mình."

Thần kinh à?

"Đúng là một cô bé, mới chỉ mất đi sự chú ý một chút đã không chịu được, nga... cô còn chưa có thật sự làm cái gì đã bắt đầu tự mình bại lộ tật xấu như vậy, ngu ngốc!Trong mắt cô lóe lên một tia cười nhạo, Lam Lâm Nhi bị đẩy lui lại suýt ngã ngửa phải đỡ lấy kệ tủ bếp mới thôi lung lay, trùng hợp dừng lại ngay bên cạnh nồi canh cô ta không nghĩ ngợi liền hất tung nồi canh."

Choang!

"" Aaaa!

"Tiếng đổ vỡ cùng với tiếng hét thảm thiết của Lam Lâm Nhi đồng thời vang lên, anh hai anh ba còn có cả anh cả vừa mới bước vào cửa nghe tiếng nhanh chóng lao vào.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 17


Đập vào mắt mọi người là là cảnh tượng Lam Lâm Nhi đang ngã ngồi trên đất sắc mặt trắng đi vì đau, trên mặt đất thì đổ đầy nước canh, chân của Lam Lâm Nhi lộ ra đỏ bừng một mảnh, còn có Lam Giao trầm mặc đứng cách đó không xaNhìn cảnh này gia đình vốn đã thiên vị đều chỉ biết nghĩ rằng Lam Giao đã bắt nạt Lam Lâm Nhi...Lam Vũ Trạch nhất thời im lặng đứng yên một chỗ, Lam Tu Yến vội đi đến đỡ Lam Lâm Nhi lo lắng hỏi han.Lam Tử Ngôn mặt đầy tức giận, bước nhanh đến trước mặt Lam Giao, không nói không lời nào liền giơ tay tát vào mặt cô một cái, gằn giọng quát mắng" Mày không định để gia đình này yên ổn sao!?

"" Lâm Nhi làm gì có lỗi với mày mà mày làm vậy!?

"Cái bạt tay trời giáng làm Lam Giao lảo đảo đỡ lấy cạnh bàn ăn mới đứng vững, Lam Vũ Trạch vẫn đang lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lam Lâm Nhi, thấy Lam Giao bị đánh liền hoảng hốt vứt hết tất cả ra sau đầu chạy đến đỡ cô."

Giao Giao...

" Giọng hắn hơi run, bàn tay đỡ lấy Lam Giao đều lạnh lẽo.Lam Tử Ngôn thấy anh mình chạy ra bảo vệ Lam Giao thì càng thêm nóng giận."

Anh cả anh không thấy con nhỏ này làm ra chuyện gì ư? anh còn bảo vệ nó!?

"Rốt cuộc con nhỏ này đã cho anh cả ăn thứ bùa mê gì rồi, khiến anh cả đi bênh vực nó!?Bỏ qua ánh mắt bốc hỏa của Lam Tử Ngôn trên mặt nóng rát làm Lam Giao nhíu mày sắc mặt khó coi, cô ngước nhìn Lam Vũ Trạch đang mím môi không nói lời nào thầm than một tiếng, đúng là không thất vọng a.Ánh mắt hai người chạm nhau Lam Giao dời mắt đi, đẩy tay Lam Vũ Trạch ra bước lên phía trước một bước, trong lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, Lam Giao vung tay hung hăng tát vào mặt Lam Tử Ngôn" Chát!

"Âm thanh vô cùng vang dội, không khí nhất thời chùng xuống, Lam Tử Ngôn cứ thế đờ đẫn, hắn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra, giọng Lam Giao sắc bén vang lên" Cái tát này là đánh anh vô cớ định tội cho tôi.

"Nói đoạn cô lại vung tay lên, chát một tiếng, một cái tát nữa nặng nề nằm trên mặt Lam Tử Ngôn, Lam Giao thu tay lại thần sắc lạnh lùng" Cái tát này là trả lại cái tát của anh vừa rồi.

"" Làm người thì hãy dùng não đi.

"Lam Tử Ngôn bị đánh hai cái tát điếng người, đại não ngừng hoạt động mấy giây, cả căn phòng chìm sự quỷ dị, Lam Lâm Nhi che miệng trong mắt đầy kinh ngạc cùng sợ hãi, nhưng khóe miệng lại treo lên một nụ cười nham nhỡ.Tiếp tục đi, càng làm loạn các anh sẽ không cần mày nữa!Lúc này Lam Lâm Nhi chỉ điên cuồng nghĩ đến chuyện Lam Giao cãi nhau với các anh sẽ bị các anh chán ghét, lại quên mất lúc nãy Lam Vũ Trạch từ bỏ cô ta chạy đến bên cạnh Lam Giao.Mà Lam Tu Yến đang đỡ Lam Lâm Nhi cảm giác được cô ta có chút kì lạ, hắn hoài nghi mà nhìn người trong lòng mình một cái.Lam Giao khoé mắt nhìn đến bọn họ, đem tất cả phản ứng của Lam Tu Yến thu vào trong mắt, nhưng đánh trả xong rồi cô cũng không muốn ở đây làm gì, càng không có hứng thú giải thích chuyện gì với bọn họ.Đôi mắt lướt qua Lam Tử Ngôn còn đang ngây ra rồi quay người đi, khi đi ngang qua Lam Vũ Trạch cô hơi dừng lại."

Lam Vũ Trạch cơ hội cuối cùng, anh đừng làm tôi thất vọng.

"Cô nói xong liền nghênh ngang bước đi, Lam Lâm Nhi không phải muốn xem Lam Vũ Trạch chọn ai sao?Đây là kết quả đầu tiên dành cho cô đấy... từ từ rồi cô sẽ biết hắn ta chọn ai!Đúng vậy Lam Giao chịu một cái tát chính là vì cho Lam Vũ Trạch một cơ hội, ha.. hắn đã chọn chạy về phía cô không chút suy nghĩLam Lâm Nhi lần này đã thất bại rồi, tuy hành động của Lam Vũ Trạch cũng khiến cô khá bất ngờ, nhưng hắn đã như vậy thì cô cũng muốn xem tương lai hắn có làm cô thất vọng hay khôngLam Vũ Trạch hướng về phía cô một cách rõ ràng rồi Lam Lâm Nhi sẽ ngày càng nóng nảyNếu Lam Tu Yến cũng lệch khỏi quỹ đạo, cho dù còn lại Lam Tử Ngôn thì cô ta cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn... mà Lam Vũ Trạch là chất xúc tác khiến Lam Tu Yến thay đổi cái nhìn về Lam Lâm NhiGương mặt xấu xí của cô ta sẽ bại lộ dưới ánh mắt của hắn khi cô ta phẫn nộ vì Lam Vũ Trạch yêu thương côLam Lâm Nhi đừng ngã quá sớm nhé cô bé, để tôi nhìn xem cô lợi hại đến mức nào, nếu cô có thể khiến Lam Vũ Trạch từ bỏ tôi tôi sẽ nhìn cô nhiều hai mắt!Lam Giao mỉm cười, phía sau lưng truyền đến tiếng khóc lóc ủy khuất khiến người ta đau lòng của Lam Lâm Nhi, một mảnh hỗn độn....Lam Vũ Trạch bình thường thông minh, đầu óc làm ăn vô cùng tốt nhưng khi nghe những lời của Lam Giao xong hắn mất vài giây mới phản ứng, hiểu được cô nói với mình cái gìEm ấy...

đây là bắt đầu chấp nhận người anh này rồi đi?Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Lam Vũ Trạch dâng trào một loại cảm xúc nói không nên lời, dù cô không tha thứ hắn... nhưng ít nhất cô đã cho hắn cơ hội đến gần....Lam Tử Ngôn lúc này đã tỉnh táo lại, hắn xụ mặt vậy mà không nói lời nào im lặng quay đầu đi đỡ Lam Lâm Nhi, Lam Tu Yến nhìn lướt qua anh cả mình rồi cũng cùng Lam Tử Ngôn đưa Lam Lâm Nhi rời điLam Vũ Trạch nhìn bọn họ trong lòng vừa động quay người trở về phòng rồi đi tìm Lam Giao, cửa phòng cô không khóa, tay nhanh hơn não hắn không nghĩ nhiều đã vươn tay âm thầm mở cửaLam Giao đang ngồi trên giường, chân váy dài bị kéo lên trên đầu gối một chút, phía trên cổ chân của cô lốm đốm vết đỏ phồng rộp lên, trên làn da trắng ngần nhìn có chút đáng sợTrong căn phòng trống trải đến vật trang trí tầm thường nhất cũng không có, Lam Giao một mình cô đơn hoàn toàn trái ngược với Lam Lâm Nhi đang được vây quanh, Lam Vũ Trạch lần đầu tiên nhìn nhận một cách cẩn thận sự bất công trong ngôi nhà nàyLam Giao luôn cô đơn một mình không được ai quan tâm chăm sóc, ngay cả khi cô bị thương cũng không ai hay, một mình chịu đựng, lúc nhỏ bị lạc ra ngoài mười mấy năm cực khổ, ròng rã về nhà lại bị gia đình bỏ rơi... thiên vị... lần lượt giãy dụa... lần lượt thất vọng.....Đến khi chai sạn, thì ra... cô sớm đã không còn hy vọng với gia đình nên bắt đầu từ bỏ, cô không hề cố ý thay đổi bản thân vì thu hút sự chú ý của mọi người....

Cô chỉ là không muốn tiếp tục hạ thấp chính mình đi lấy lòng bọn họ nữa...
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 18


" Anh đứng đó làm gì vậy?

"Lam Giao đảo mắt thấy cửa phòng đang hé mở, Lam Vũ Trạch đứng sau cánh cửa nhìn mình chằm chằm cô không khỏi rùng mình, nghi ngờ hỏi.Vì bản thân đã nói sẽ cho hắn cơ hội thế nên cô cố nén xuống sự căm phẫn vì bị thương của mình, không đi trút giận lên hắn, nhưng vết thương đau rát khiến biểu cảm trên gương mặt cô vô cùng khó coi.Lam Vũ Trạch cũng nhận ra được sự không vui và không chào đón của cô, nhưng hắn không tức giận ngược lại cảm thấy đau lòng, hắn giả vờ bình tĩnh bước vào tiện tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lam Giao đem lọ thuốc đưa cho cô."

Thuốc mỡ trị bỏng.

"Lam Giao nhìn lọ thuốc rồi lại nhìn Lam Vũ Trạch, hết kinh ngạc rồi đến nghi ngờ giơ tay chỉ vào mũi mình, hỏi: " Cho tôi?

"" Ừm...

"" Phụt, hahah...

"Lam Giao che miệng phụt cười, ngẩn đầu khoé mắt rỉ nước mắt, giọng vẫn còn trộn lẫn ý cười chế nhạo:" Anh có phải tìm lộn người rồi không?

"" Anh không chăm Lâm Nhi bé bỏng của anh mà lại bỏ thời gian đến tìm tôi.

"" Hay là đang tìm cách báo thù tôi để Lam Lâm Nhi hả giận?

"Hắn nghe cô châm chọc mình chỉ biết mím môi, nghĩ đến Lam Lâm Nhi hắn bắt giác hơi cau mày, giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên mang vài phần lạnh nhạt:" Nó không phải chỉ có một người anh, cũng không cần thiết ai cũng phải vây quanh chăm sóc.

"Nói đoạn hắn rũ mắt, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn, vô cùng chân thành: " Anh không vì nó mà tìm em gây khó dễ...

"" Để anh bôi thuốc cho em.

"Lam Giao nhìn Lam Vũ Trạch ngồi khụy xuống trước mặt mình, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, trong lòng không chút cảm xúc dao động, nếu trước đây hắn có thể đối tốt với nguyên chủ thế này chắc cô ấy sẽ vui đến bay lên mây.Nhưng trên đời không có nếu như.Lam Giao lặng lẽ cảm nhận trái tim đang đập trong lồng ngực, cảm giác nhịp tim vô cùng bình ổn... cảm xúc của nguyên chủ vậy mà đang được xoa dịu... dù tuyệt vọng đến vậy nhưng cô ấy vẫn để sót lại chút mong muốn được bọn họ yêu thương....Lam Vũ Trạch giúp cô bôi thuốc, chính mắt nhìn thấy hai chân bị thương đỏ bừng, phồng rộp lồi lõm bọc nước của cô trong lòng hắn không thể bình tĩnh nổi, ngón tay run lên, cảm giác vô cùng khó chịu, động tác càng thêm ôn nhu.Đau lòng phải không?Trước đây hắn cũng chưa từng đau lòng Lam Lâm Nhi đến như vậy...

đây là tình thân hay sao, đến bây giờ hắn mới bắt đầu nhận ra..."

Xong rồi.

"Lam Vũ Trạch nhẹ giọng nói, sao đó đứng dậy, Lam Giao nhìn hắn nhếch môi, hỏi: " Anh có cho rằng tôi đã hất nồi nước sôi kia không?

"" .......

"Lam Vũ Trạch im lặng, hai chân bị thương của cô như kim châm đâm vào mắt hắn, mấy vết bỏng ở chân của cô chắc chắn là do nước bắn trúng ở khoảng cách gần, thế nên mới đỏ lên dày đặc và bị phỏng thành mảnh lớn như vậy...Nếu do cô hất đổ thì làm sao lại có chuyện như vậy được.... nó đã phần nào chứng minh rằng cô không hề làm sai điều gì....Cho dù trên chân Lam Lâm Nhi có một vết thương to nhưng lại có rất ít đốm phỏng nhỏ... hắn thật sự không muốn nghĩ đến... nhưng thật sự vết thương đó giống như là cố ý gây ra...Lam Vũ Trạch cúi đầu rầu rĩ: " Em.... sẽ không làm như vậy.

"" Haha...

" Lam Giao cười ra tiếng cong mắt nhìn hắn."

Anh không sợ anh nhìn lầm tôi sao?

"" ....Sẽ không.

"Hai chữ này của hắn làm Lam Giao im lặng trong phút chốc.Thật buồn cười, trước đây bọn họ tin lời Lam Lâm Nhi vô cùng, cô ta bày ra dáng vẻ đã chịu chút uất ức sao đó nói vài câu bọn họ liền tin rằng cô bắt nạt cô ta.Hiện tại một trong ba thần tử cưng sủng Lam Lâm Nhi lại quay đầu chạy đến đây, còn cho rằng bản thân sẽ không nhìn lầm cô, thế trước kia là do hắn mắt mù rồi à?Cái gì cũng không nhìn thấy được?"

Lam Vũ Trạch tôi thật sự không hiểu nổi một nhà các người.

"" Anh đi đi, ngay lập tức.

"Lam Giao vừa nói vừa đứng dậy bước ra mở cửa phòng muốn hắn đi ra ngoài, bộ dáng đuổi người vô cùng rõ ràng, Lam Vũ Trạch vội nắm lấy cổ tay của cô."

Giao....

"" Hưm....!

"Bị kéo một cái Lam Giao há miệng hít một ngụm khí lạnh, mẹ kiếp tên khốn này cố ý tới ngược cô à!?Lam Vũ Trạch bị sắc mặt khó coi của cô dọa sợ, nhanh chóng thả lỏng tay, rồi lật tay áo của cô lên, cánh tay của cô có một vết đỏ lớn rộp lên bóng nước trong ghê người, vừa nãy do hắn nắm trúng vết thương của cô nên cô mới đau như vậy.Lam Giao tức giận vùng khỏi tay của hắn, sắc mặt hơi trắng đi, vết thương này là do cô dùng tay đỡ cái nồi nước sôi của Lam Lâm Nhi, hất ngược trở về cho cô ta, do đó mà chân của Lam Lâm Nhi mới bị phỏng nặng hơn so với cô ta tưởng tượng.Lúc đó nồi nước sôi bị cô hất trở về đổ lên chân cô ta khiến cô ta ăn đau, nồi nước còn chưa rớt xuống đất đã bị cô ta đá trúng văng ra, số nước sôi còn lại trong nồi bắn lên chân của cô.Nhưng cũng còn tốt lắm, chân của Lam Lâm Nhi kia không chỉ bị bỏng thôi đâu, đá vào cái nồi như vậy...

Chậc chậc lực đạo ấy... chắc chắn cái chân cô ta sẽ bầm tím, không chừng còn bị thương trong xương, như vậy sẽ rất lâu lành lại!Còn gã này bây giờ là đến báo thù giúp cho Lam Lâm Nhi à!?Lam Giao nghiến răng bực bội trừng mắt nhìn Lam Vũ Trạch, giọng điệu mười phần khó chịu:" Anh cố ý đến đây ngược tôi phải không?

"
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 19


Lam Vũ Trạch trong mắt hiện lên tia tội lỗi, hắn cúi đầu nhìn cô bộ dáng như là đứa nhỏ chịu ủy khuất vì bị Lam Giao la mắng....

Đứa nhỏ lớn xác...Cảnh tượng này trong cứ dị dị thế nào ấy, Lam Giao chậc lưỡi, cô không ngờ Lam Vũ Trạch lại có mặt này, giả bộ đáng thương!Lam Vũ Trạch lúc này đã tin chắc rằng chính Lam Lâm Nhi, cô em gái hắn nghĩ rằng là người dịu dàng lương thiện, luôn ra vẻ vô hại đã hất nồi nước sôi vào người Lam Giao, sao đó lại còn vừa ăn cướp vừa la làng khiến tất cả mọi người hiểu lầm Lam Giao.Hắn thật sự không nghĩ ra vì sao cô em gái luôn luôn dịu dàng tốt bụng lại có thể mang một lòng dạ hiểm độc như vậy, hay bản chất con người cô ta vốn đã như thế rồi....

Chẳng qua là do cô ta ngụy trang quá giỏi, khiến tất cả mọi người đều nhìn không ra chút sơ hở nào, bị nó chơi đùa trong tay....Sự thật hiện ra trước mắt, chuyện Lam Giao trước giờ luôn bắt nạt nó e cũng là do nó tự mình bày ra, diễn trò nhầm làm bọn có ác cảm với Lam Giao.Cô em gái ruột thất lạc nhiều năm không thân với bọn.... em gái nuôi ở bên bọn họ mười mấy năm lại là một kẻ hai mặt, làm trò chia rẻ tình cảm gia đình bọn họ...Mà cố tình bọn họ lại tin tưởng cô ta, cho rằng mười mấy năm thân thiết bọn họ đã hiểu rất rõ cô ta...

Bởi thế nên cô ta nói cái gì bọn họ cũng mặc định tin tưởng, hoàn toàn không cần nghe Lam Giao giải thích....Nếu như tất cả mọi chuyện thật sự là như vậy thì bọn họ đã phạm phải đại sai lầm rồi.Bọn họ đã khiến Lam Giao bị tổn thương và không chỉ một lần....Lam Giao cảm giác khí tức dao động xung quanh Lam Vũ Trạch không ổn lắm, kích động, căm phẫn, đau khổ, rồi lại sợ hãi... tóm lại trạng thái của hắn rất không tốt.Cô hơi lui lại, cẩn thận xem chừng hắn, cô sợ gã này đột nhiên nổi cơn điên gì đó quá, dù sao gần đây hắn đột nhiên thay đổi, ai biết được hắn có bị té trúng nơi nào rồi trở nên bất thường hay không.Chỉ là hình như Lam Giao lo hơi xa rồi, Lam Vũ Trạch không nói gì cả cũng không phát điên, hắn nhẹ nhàng cẩn trọng vươn tay ra cầm lấy cánh tay bị thương của cô.Lam Giao nhìn hắn nắm tay mình rồi cẩn thận kéo tay áo lên rồi bôi thuốc, bàn tay của hắn rõ ràng có chút run rẩy, hắn đang không bình tĩnh như cái cách mà hắn đã biểu hiện ra ngoài.Cô cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, không từ chối cũng không nói câu nào phản đối, cô sẽ để hắn, để bọn họ tự mình gặm nhấm sự khổ sở không nói nên lời!.Phòng khách, Lam Lâm Nhi một bên xụt xịt khóc, Lam Tu Yến cẩn thận xử lý vết thương trên chân của cô ta, Lam Tử Ngôn thì để cô ta dựa vào trong lòng mình dỗ dành."

Anh hai, anh ba em đau huhu.

"" Lâm Nhi em đừng khóc để lát nữa anh đưa em đi bệnh viện.

"Lam Tử Ngôn thấy cô ta khóc lóc thì đau lòng không thôi liên tục dỗ dành, Lam Tu Yến im lặng xử lý vết thương cho Lam Lâm Nhi, nghe em gái cứ khóc mãi đầu óc hắn có chút đau nhức.Hắn bực bội, trong đầu không khỏi hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của Lam Giao, hình như đã rất lâu rồi hắn đã không còn nhìn thấy cô khóc nữa, trước đây Lam Giao luôn trốn tránh khóc một mình, lúc bị bắt gặp cô sẽ cố nén xuống nước mắt rồi mỉm cười dù trong rất khó coi.Cô rất ngoan ngoãn, rất nghe lời cũng rất hiểu chuyện, đến mức tự ti....Lam Tu Yến nghĩ đến đây không khỏi giật mình, hắn đang quan tâm đến Lam Giao ư?

Hắn lắc đầu nén xuống suy nghĩ trong đầu, bên tai lại là tiếng khóc của Lam Lâm Nhi cùng với âm thanh xuống nước dỗ dành của em trai, hắn mệt mỏi nhíu mày."

Lâm Nhi em đừng khóc nữa.

"" Anh đã bôi thuốc cho em rồi.

"Lam Tu Yến day trán, cả ngày nay hắn đi làm đã rất bận rộn rồi, cơm còn chưa được ăn uống thứ gì đã nháo ồn ào như vậy.Dù mệt nhưng hắn đã cố nói chuyện nhẹ nhàng, có ý nhẫn nhịn để dỗ dành Lam Lâm Nhi, nhưng cô ta lại nhạy bén phát hiện ra tia bất mãn trong lời nói của hắn, có lẽ Lam Tu Yến cũng chưa hề biết rằng mình đã vô thức thể hiện ra sự khó chịu đối với cô ta.Ý thức được điểm này Lam Lâm Nhi cúi gầm mặt xuống, tiếng khóc chậm rãi tắt đi, cô ta không ngừng tự hỏi rốt cuộc đã làm lỗi ở nơi nào, rõ ràng cô ta đã tính toán rất kĩ, tại sao hiện tại người Lam Tu Yến bất mãn lại biến thành cô ta.Có chết cô ta cũng sẽ không nghĩ ra, bản thân bị chính sự giả tạo của mình làm hại.Lam Lâm Nhi cắn môi, không thể, cô ta không thể thua con nhỏ đáng chết Lam Giao kia, cô ta không thể mất hết tất cả được!Trong lòng Lam Lâm Nhi gào thét, không biết đáy lòng đã đem Lam Giao chém chết bao nhiêu lần mới có thể nén xuống hỏa khí bốc cháy dữ dội trong thâm tâm.Cố khiến mình bình tĩnh xong mới ngước mắt lên, gương mặt đẫm nước mắt dịu dàng mỉm cười."

Em xin lỗi, em đã làm phiền anh hai rồi.

"" Nếu không phải tại em...

"Cô ta nói với giọng nức nở và ủy khuất, không quên nhận lỗi về phía mình nhưng nói được một nửa cô ta đã im bặt rồi lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.Bộ dáng này của cô ta thành công đem sự bất mãn trong lòng Lam Tu Yến đẩy ra ngoài, vẻ mặt cũng dễ chịu hơn.
 
Back
Top Bottom