Có thể nói sau cơn mưa trời lại sáng, có thể áp dụng vào Uông Thạc.
Mỗi sáng cậu thức dậy dường như tâm trạng khởi đầu khá tốt.
Như thể giấc ngủ có thể tạm thời che giấu đi hết thảy những vết thương âm ỉ.Ly nước quen thuộc lại xuất hiện ngay bên cạnh giường ngủ, sóng sánh một vệt ánh sáng phản chiếu từ ô cửa sổ.Uông Thạc dụi mắt, mái tóc rối bời rũ xuống gò má.
Cậu mắt nhắm mắt mở với tay cầm ly nước, từng ngụm mát lạnh trượt xuống cổ họng, tạm xua đi sự khô khốc còn vương lại.
" Hôm qua dường như cãi nhau một trận lớn mà vẫn quan tâm đến đứa em trai này thế cơ à?"
Uông Thạc rời giường bước ra phòng khách tìm kiếm bóng người hôm qua mở miệng van nài cậu yêu hắn.
Nhưng chẳng thấy người đâu.Sofa không còn vết nhăn nhúng nữa, nó được làm phẳng, sạch và gọn gàng.
Dường như Uông Trẫm muốn xóa mọi dấu vết của tối hôm qua.Chỉ tiếc là nó chỉ xóa đi dấu vết, che mắt người ta rằng nó chưa từng tồn tại.
Nhưng đối với ký ức một số người thì nó đã nằm lên vị trí ưu tiên.Uông Thạc đứng trầm ngâm, ly nước trên tay đã vơi đi một nửa, ánh sáng ban mai hắt lên gương mặt cậu.
Trong khoảnh khắc, cậu chợt không phân biệt nổi đâu là sự quan tâm chân thành, đâu chỉ là xiềng xích ngọt ngào mà Uông Trẫm cố tình trói buộc.Đặt ly nước xuống mặt bàn, tay lấy áo vắt nơi thành ghế, Uông Thạc khoác hờ lên vai, đi ra ngoài.
Ngoài trời, nắng sớm chan hòa, ánh sáng rực rỡ đến mức như nó đang cố tình phơi bày tất cả nỗi u ám còn sót lại trong cậu.
Nhưng ít nhất, Uông Thạc biết mình cần tìm một người, một người sẽ khiến tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn đôi chút.
" Nhớ em không?"
Khương Tiểu Soái giật mình khi cổ bị ai đó bất ngờ vòng tay ôm chặt từ phía sau.
Cảm giác đầu tiên là khó chịu, bản năng muốn gạt bỏ cái ôm kia ra ngay lập tức.
Nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc kia, khóe môi Tiểu Soái lại bất giác cong lên, nỗi bực hóa thành một tia ấm áp nho nhỏ."
Tâm trạng không được tốt?"
Khương Tiểu Soái vẫn tiếp tục dọn dẹp dụng cụ y tế, nhưng cái ôm trên cổ vẫn không gạt ra hay từ chối nó.
' Cái ôm đó không từ chối, tức là có thể gần gũi thêm chút nữa phải không?' Tâm cậu thầm nghỉ và tất nhiên nghĩ xong là hành động liền.
Uông Thạc dụi mặt vào vai Tiểu Soái. hơi thở mang chút mệt mỏi:" Ừ, nên mới qua anh nạp chút năng lượng nè."
Lời nói của Uông Thạc vừa dứt cũng là lúc Khương Tiểu Soái hơi rùng mình vì hơi thở phả bên cổ.
Bàn tay đang sắp xếp thuốc cũng khựng lại một nhịp.
Khương Tiểu Soái hít sâu, giả vờ bình thản:" Loại năng lượng này mắc lắm.
Tôi không bán đâu?"
Khóe môi Uông Thạc cong cong, giọng cũng mang theo chút nghịch ngợm vang bên tai Khương Tiểu Soái:" Thì em tự lấy, cần gì mua."
Cái ôm của Uông Thạc dành cho Khương Tiểu Soái siết thêm một chút, như thể chỉ cần cái ôm chặt thì tất cả mệt mỏi trong người cậu có thể vơi đi một nửa.
Khương Tiểu Soái gỡ cái ôm trên cổ ra.
Ôm chặt thêm chút nữa là y đi chầu ông bà mất.Uông Thạc bị gỡ ra thì cảm thấy mất mác, cố giữ tay thêm chút nữa nhưng lại buông tay, vì không muốn y giống cậu, bị người khác tổn thương.
Cậu liền bĩu môi, một tiếng bĩu mạnh, Uông Thạc cố tình bĩu mạnh để Khương Tiểu Soái nghe thấy.Khương Tiểu Soái nghe hết, cũng thấy hết.
Tay y vốn ngay từ đầu chưa hề buôn bàn tay đã quàng qua cổ mình ra.
Y đều chỉnh lại tư thế một chút, đặt tay kia qua eo nhỏ của mình, để Uông Thạc có thể ôm thoải mái hơn một chút, cũng có thể Uông Thạc ỷ lại mà dựa vào y nhiều một chút.
Một lúc lâu sau, Uông Thạc chậm rãi buông tay, rút mặt khỏi vai Khương Tiểu Soái.
Cậu khẽ cười, nụ cười nhạt nhưng vẫn mang chút gì đó dễ chịu hơn ban nãy."
Đủ rồi.
Nạp năng lượng đầy rồi, em đi đây."
Khương Tiểu Soái còn chưa kịp quay lại thì bóng lưng gầy gò kia đã bước nhanh ra cửa.
Cánh cửa khép lại, để lại căn phòng trống vắng cùng mùi hương nhàn nhạt quen thuộc còn sót lại trong không khí.Khương Tiểu Soái khẽ thở dài, tiếp tục dọn dẹp đống dụng cụ y tế dang dở.
Y biết rõ, Uông Thạc chỉ ghé qua như một cơn gió.Mà gió, thì chẳng bao giờ ở lại lâu.Có phải người từng trải sẽ hiểu được giác của người khác khi đang trong hoàn cảnh đó không?
Sự bất lực chiếm hết thời gian, sự mệt mỏi giết chết năng lượng sống.
Cánh cửa thang máy vừa mở ra, cũng đúng lúc cánh cửa căn hộ cậu đang ở vẫn chưa khép lại.
Uông Thạc càng bước lại gần thì càng cảm nhận rõ hơn, rằng có cái gì đó sai sai.Cậu chạy bây giờ liệu có kịp không?Sau một hồi bước chân nhỏ, Uông Thạc quyết định không trốn nữa.
Lớn rồi, nên giải quyết mọi chuyện.
Tất nhiên cái quyết định đấy sẽ giết chết cậu hay khiến cậu không hối hận?Bước qua cánh cửa, thứ đầu tiên mà Uông Thạc thu vào mắt là hộp đựng Giấm Nhỏ trên bàn, ngồi bên ghế tất nhiên là anh trai Uông Trẫm và có cả Trì Sính."
Hai người, mới quýnh lộn nhau à?"
Uông Thạc dè dạt hỏi, nhìn xung quanh một lược."
Cậu ta, tự ý thu dọn đồ đạc của em."
Uông Trẫm chỉ thẳng cái vali bên cạnh Trì Sính.Uông Thạc nhìn Trì Sính nắm tay giữ chặc vali như vậy cậu còn tưởng hắn dọn đến đây ở nữa cơ.
Nhưng hóa ra không phải."
Chờ chút?"
Đầu Uông Thạc đầy dấu chấm hỏi, cậu đã đồng ý đến ở với Trì Sính đâu?
Không khí trong phòng lại đặc quánh đến mức khiến người ta khó thở.
Trì Sính không nói gì, chỉ cúi đầu siết chặt quai vali, những ngón tay trắng bệch như muốn khắc sâu vào lớp da giả.
Ánh mắt hắn hướng về Uông Thạc, phức tạp đến mức cậu không dám đối diện quá lâu.Uông Trẫm cười nhạt, nụ cười vừa lạnh vừa khinh: " Thấy chưa?
Chỉ cần xoay lưng một cái, hắn đã muốn dắt em đi rồi."
Uông Thạc hơi run.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mình như bị kéo ngược trở lại mớ hỗn loạn của quá khứ.
Một bên là Trì Sính cố chấp muốn giữ lấy, một bên là Uông Trẫm thà giam cầm cũng không chịu buông.Cậu mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, không thốt được lời nào.Uông Thạc chuyển hướng vào phòng ngủ của mình.
Đúng lúc đó, Uông Trẫm đứng dậy, nối gót theo sau em trai, bàn tay dứt khoát đẩy cánh cửa khép lại, cách ly thế giới bên ngoài.Khi cánh cửa vừa khép kín lại cũng là lúc hắn chịu trở về với thực tại.
Không còn ánh mắt Trì Sính, chỉ còn lại hơi thở hai người trong cùng một không gian.Cậu thoáng run lên khi cảm nhận hơi ấm cận kề từ phía sau, vòng tay kia lại siết đến nghẹt thở."
Ở lại bên cạnh anh không được sao?
Chúng ta về lại Hàn?"
Giọng hắn khàn khàn, từng chữ như muốn khoan sâu vào tim.Anh chờ mãi nhưng người được anh ôm vẫn mãi không trả lời.
Chỉ có nhịp tim dồn dập, cố tình né tránh."
Chúng ta ở lại đây cũng được."
Giọng Uông Trẫm cúi đầu, thì thầm sát bên tai:" Anh không ép em về lại Hàn nữa.
Được không?"
Ngoài phòng khách, một âm thanh mơ hồ vang lên, như tiếng vali bị kéo dịch, nặng nề và đầy cố chấp.Tai Uông Thạc khẽ chuyển động theo từng âm thanh ngoài phòng khách.
Tay cũng gỡ bàn tay đang ôm cậu từ phía sau ra.
Uông Trẫm hơi khựng lại, ánh mắt thoáng xao động, như đang do dự giữa việc cố chấp giữ chặt hay buông tay.
Nhưng rồi, anh thuận theo cái tay đang cố gỡ cái ôm của anh ra, chậm rãi rút tay mình về, khẽ quay mặt đi, dường như sợ bắt gặp ánh mắt cậu.
Khoảnh khắc ấy, Uông Trẫm hiểu... lựa chọn đã không còn thuộc về mình nữa.Uông Thạc lấy vài thứ trong hộc tủ, động tác dứt khoát đến tàn nhẫn.
Tiếng "cạch" của ngăn tủ khép lại như chém xuống một nhát cuối cùng vào thứ hy vọng mong manh còn sót lại nơi Uông Trẫm.Cậu không quay đầu lại, chỉ xách đồ bước thẳng ra cửa.
Bên ngoài, Trì Sính đã đứng chờ sẵn, ánh mắt như đã biết trước Uông Thạc sẽ đi về phía hắn.Cuối cùng Uông Thạc cũng chọn quay về bên cạnh Trì Sính.Vậy mà cuối cùng, cậu vẫn chọn hắn.Một kẻ có thể khiến cậu đau, có thể khiến cậu rơi xuống địa ngục, vẫn quan trọng hơn anh kẻ chỉ biết dùng cả đời để bảo vệ và yêu thương.Khoảnh khắc cánh cửa chính then cài khớp chặt, thế giới quan trong anh dường như sụp đổ.
Uông Trẫm khẽ cười, nụ cười nghẹn như dao cứa: "Thì ra, ngay cả khi anh là chính mình, vẫn không đủ để em quay đầu lại."
Âm thanh bật ra nhẹ đến mức gần như hòa tan trong không khí, nhưng nơi lồng ngực anh, nó là tiếng vỡ vụn không sao ngăn nổi.
Anh đứng lặng trước căn phòng vừa mất đi hơi thở của cậu, đôi bàn tay buông thõng bên người run nhẹ, như thể chẳng còn điểm tựa nào để níu giữ.Cả căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn vang vọng dư âm của một cánh cửa vừa khép và một trái tim không bao giờ còn cơ hội được nghe câu trả lời.Uông Thạc đau, nhưng lại chỉ để Trì Sính chạm vào.Uông Thạc yếu đuối, nhưng lại chỉ biết ngả vào vòng tay hắn.Còn anh thì sao?
Dù có đưa cả sinh mạng ra, cậu cũng chẳng bao giờ nhìn.Uông Trẫm siết chặt nắm tay, khớp xương bật trắng.
Hơi thở anh nặng nề, đáy mắt loang một màu đỏ như lửa.
Anh muốn, bằng mọi giá, khiến Uông Thạc không còn con đường nào ngoài phụ thuộc vào mình.
Hoàn toàn.
Không cần tình yêu, không cần sự ngọt ngào, thậm chí không cần sự tự nguyện.
Chỉ cần Uông Thạc thuộc về anh, chỉ cần cậu không thể thoát ra được, thì dù là ràng buộc bằng đau đớn, bằng xiềng xích, anh cũng cam tâm.Nụ cười nhạt như dao cắt nơi khóe môi bật ra, khàn khàn, nghẹn ngào, nhưng ẩn giấu cơn điên cuồng đang chực trào: "Em có bệnh thì để anh trị.
Chỉ có anh mới đủ tàn nhẫn để giữ em lại bên mình."
Tiếng thì thầm ấy rơi vào khoảng không lạnh lẽo, như một lời thề nguyền quỷ dị khắc sâu vào bóng tối.
Trong mắt anh, thứ tình yêu dịu dàng đã chết, chỉ còn lại một niềm ám chấp đủ để nhấn chìm cả hai.Uông Trẫm mở cửa chính, cũng vừa lúc hai thân hình ấy bước qua cánh cửa thang máy.
Đôi anh mắt tối dần, như đã quyết định xóa đi mọi đường lui cho cậu.
Nếu tình yêu không đủ để níu kéo, vậy thì xiềng xích sẽ làm thay.[ Nếu tình yêu không đủ để níu kéo, vậy thì xiềng xích sẽ làm thay.] Đúng ý ai đó rồi hé, mong sao này đừng mắng tui ét hén.
Tui tổn thương lắm đó :>