Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đừng Hỏi - Du Ngư

Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 50: Ngày sinh dự tính 10



Lúc Diêm Tự trở về, trời bên ngoài đã tối đen. Anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Gia đã rửa mặt, đang tựa vào đầu giường chơi điện thoại.

Đèn lớn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ còn đèn nhỏ đầu giường đang bật, ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh, hắt lên gương mặt của Lâm Gia tạo thành bóng mờ, con mèo nằm bên cạnh tay Lâm Gia.

Diêm Tự đứng cạnh cửa, không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này có chút ấm áp.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Gia ngẩng đầu lên, nhìn một lượt Diêm Tự từ đầu đến chân, như thể xác nhận anh có bị thương hay không.

Xác định Diêm Tự an toàn, cậu mới khẽ gọi: "Đội trưởng Diêm, anh về rồi."

Có lẽ vì đã ở thế giới đáy biển quá lâu, sống nay chết mai, giờ đây nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, Diêm Tự cảm thấy rất không quen.

Anh mất tự nhiên mà "ừm" một tiếng, dời ánh mắt đi, không nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Lâm Gia dưới ánh sáng mờ nữa.

Lâm Gia tất nhiên nhận ra Diêm Tự mất tự nhiên. Cậu không rảnh tìm hiểu nguyên nhân, cứ luôn nhìn anh, chờ anh chủ động kể về chuyện đã gặp bên ngoài.

Chỉ có một bản lời dặn bác sĩ, Diêm Tự vừa phải tránh nhân viên y tế vừa phải truyền tri cho những người khác, ghé từng phòng bệnh, đương nhiên sẽ mất thời gian.

Nhưng chẳng hiểu tại sao đến tối mới về, chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó.

Diêm Tự xoa đầu, đi đến giường mình, uể oải nằm xuống, hai chân dài buông thõng xuống đất, nửa người trên đè lên gối.

Anh nghỉ ngơi hai giây, sau đó nói: "Hầu hết tất cả y tá đều đến phòng bệnh VIP."

Mèo từng nói mùng 1 là ngày sinh dự tính của phòng VIP, ban ngày Lâm Gia không thấy phòng VIP có dấu hiệu sinh nở, nên thời gian sinh chắc chắn là vào buổi tối, vừa khéo là lúc Diêm Tự ra ngoài truyền đạt lời dặn bác sĩ, tính ra không gọi là trùng hợp.

Mặc dù trong lòng đã hiểu, Lâm Gia vẫn giả vờ không biết: "Phòng VIP tầng 3 à?"

Diêm Tự "ừm" một tiếng.

Lâm Gia dùng giọng đoán mò: "Tất cả đều đến phòng VIP? Không lẽ là sắp sinh?"

Cậu liếc Diêm Tự một cái, hỏi: "Có giống với suy nghĩ của đội trưởng không?"

Suy nghĩ của Diêm Tự giống với Lâm Gia, hai người lại lần nữa không mưu mà hợp. Nhưng anh cố tình không trả lời Lâm Gia, chỉ nói: "Không biết sẽ sinh ra thứ gì."

Anh tận mắt nhìn thấy các y tá chuẩn bị để đỡ đẻ, trông thế nào cũng không giống đỡ đẻ cho con người.

Nghỉ ngơi đủ, Diêm Tự đứng dậy.

"Thứ" trong phòng VIP sắp sinh, đây chắc chắn là manh mối quan trọng, không lý nào Diêm Tự lại không đến đó quan sát.

Lý do anh quay lại phòng bệnh 302 một chuyến, chỉ vì Lâm Gia có thể đang chờ mình. Tuy khả năng này không lớn, nhưng anh vẫn phải về một chuyến, coi như là cho Lâm Gia một lời giải thích, tiện thể thông báo tình hình phòng VIP cho cậu.

Lâm Gia thấy anh lại định ra ngoài, trên mặt hiện lên vài phần biểu cảm phức tạp, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, cuối cùng không nói gì, ngược lại nghiêng người nằm xuống, trông như định nghỉ ngơi.

Diêm Tự: "..."

Anh hỏi: "Cậu muốn nói gì? Có gì thì nói thẳng."

Lâm Gia nhìn anh, ngập ngừng một lúc vẫn không nói gì, ngược lại thở dài một hơi.

Diêm Tự: "..."

Biết thừa Lâm Gia cố tình nói nửa chừng để nhử mồi, cơ mà tiếng thở dài của cậu vẫn khiến Diêm Tự không nhịn được hỏi tiếp: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Lâm Gia ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Diêm Tự: "Đội trưởng Diêm cứ hỏi mãi, phải chăng tôi có thể hiểu rằng đội trưởng rất quan t@m đến suy nghĩ của tôi..."

Một khoảng dừng nhẹ, âm cuối của Lâm Gia nhướng lên, "...phải không?"

Diêm Tự nhíu mày: "Cậu nói linh tinh gì vậy? Cậu thở dài rồi làm cái vẻ mặt gì thế, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Câu thuận miệng của Diêm Tự, đổi lấy câu trả lời nghiêm túc của Lâm Gia: "Tôi không muốn đội trưởng đi."

Việc Diêm Tự muốn đi xem quá trình sinh sản của phòng VIP. Nếu có người sẵn lòng xả thân giúp mình vượt ải, cậu rất là vui vẻ. Nhưng lý do vẫn như cũ, Lâm Gia nghi ngờ Diêm Tự chính là con mèo, mặc dù chưa có bằng chứng xác nhận, thì anh không thể chết được. Nếu anh chết thì có nghi ngờ cũng vô nghĩa, kể cả sau này có xác nhận được thì cũng chẳng còn giá trị.

Vậy nên trong trường hợp có thể kiểm soát, Lâm Gia muốn đảm bảo Diêm Tự an toàn.

Cơ mà...

Phần lớn trong cuộc sống ở thế giới đáy biển, Diêm Tự thường đóng vai trò là một "khẩu súng". Khẩu súng không sợ chết, khẩu súng dẫn đầu xông pha.

Điều này khiến Lâm Gia rất đau đầu. Cậu không cần súng của người khác, cậu muốn dùng khẩu súng của riêng mình, cho dù là giành giật từ tay người khác.

Lâm Gia phân tích: "Đội trưởng Diêm, tạm không nói đến việc chúng ta đã uống viên thuốc đó, không biết thành phần của viên thuốc là gì. Y tá đều tập trung ở phòng VIP, anh khó mà vào phòng để quan sát trực tiếp, cùng lắm chỉ có thể đứng ngoài phòng bệnh. Nếu trong phòng thực sự sinh ra quái vật gì đó, người đầu tiên mà nó tìm đến sẽ là anh, người đứng gần nhất. Và vì anh chỉ đứng ngoài, rất khó để biết được tình hình cụ thể trong phòng, lại phải chịu rủi ro vi phạm lời dặn bác sĩ và bị quái vật để ý. Điều này không đáng."

Lâm Gia rất giỏi dùng sự được và mất để thuyết phục. Cậu phân tích từng chi tiết, giọng nói rõ ràng vang lên trong phòng bệnh: "Phòng VIP sẽ sinh ra thứ gì, nếu là manh mối quan trọng, nó sẽ không lặng lẽ xảy ra. Chúng ta có thể tìm một thời điểm an toàn khác để điều tra, chứ không phải bây giờ hoàn toàn không biết gì."

Lâm Gia nhìn Diêm Tự, Diêm Tự cũng nhìn cậu. Một lúc lâu sau, anh hỏi: "Vậy cậu nghĩ khi nào thì nên điều tra?"

Lâm Gia không thể phân biệt được từ câu nói này liệu Diêm Tự có nghe lọt lời mình hay không, bởi vì biểu cảm của anh quá khó đoán.

Nếu Diêm Tự không liên quan đến con mèo, Lâm Gia chẳng bận t@m đến sống chết của anh. Cậu chưa đạt được mục đích của mình. Nếu Diêm Tự chết vào lúc này, mọi chuyện sẽ chỉ thêm rắc rối.

Lâm Gia kiên nhẫn nói: "Đợi đến khi trời sáng, ít nhất phải sống qua đêm đầu tiên."

Đêm tối luôn là tín hiệu nguy hiểm, họ đã an toàn vượt qua ban ngày, vậy thì đêm tối chắc chắn ẩn chứa nguy cơ. Để cẩn thận, đêm đầu tiên nên được dùng để làm quen với môi trường. Họ phải biết tình hình trong đêm thế nào mới có thể ứng phó, mới có thể chủ động ra tay, chứ không phải như Diêm Tự, chưa biết gì đã cắm đầu hành động.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia từ trên xuống dưới, trên môi dần nhếch thành nụ cười không rõ nghĩa: "Tính tình tôi nóng nảy, muốn đi ngay bây giờ."

Nhìn thấy Lâm Gia nhíu mày, nụ cười của Diêm Tự lại càng rộng hơn, ẩn chứa sự thăm dò phức tạp: "Tại sao cản tôi đi lúc này?"

Không đợi Lâm Gia nói gì, ánh mắt Diêm Tự dừng lại trên chân mày đang nhíu chặt của cậu: "Là tôi đi canh chừng phòng VIP, đâu phải cậu. Cậu chả cần làm gì vẫn có được manh mối quan trọng về D3155. Sợ tôi giấu không đưa cho cậu à? Nhưng... lợi ích trăm lợi vô hại được dâng đến tận mặt, tại sao thương nhân trục lợi không nhận?"

Lâm Gia giật giật môi, Diêm Tự không giảm nụ cười: "Tôi vẫn luôn quan sát cậu. Cậu không phải người tốt, cậu lạnh lùng, ích kỷ, không gần gũi với ai. Cậu không bao giờ chia sẻ suy nghĩ và manh mối của mình với người khác, cũng không kết thân với bất kỳ ai. Nếu tôi đoán không sai, việc cậu gia nhập Đao Nhọn là do tính toán riêng. Nếu cậu giải thích cậu cản tôi vì lo lắng cho an nguy của tôi, xin lỗi, tôi thanh minh trước, tôi không tin."

Nói xong, anh bổ sung: "Bao gồm tất cả những gì cậu đã nói trước đây, tôi đều không tin."

Lâm Gia không có động đậy, cũng không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Diêm Tự.

Cho đến khi anh hỏi: "Sao không nói gì?"

Lâm Gia đối diện với ánh mắt dò xét của Diêm Tự, thản nhiên nói: "Bị đội trưởng Diêm nói hết rồi, tôi còn gì để nói nữa."

Cậu đứng lên, con mèo trên chân cậu nhảy xuống đất.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia bước đến bên mình, liền cảnh giác: "Cậu..."

Lâm Gia dừng lại bên cạnh anh, liếc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Hóa ra tôi có ấn tượng tệ đến thế trong lòng đội trưởng. Đáng lẽ anh nên nói sớm, nếu không tôi đã không nhờ anh bảo đảm an toàn cho mình, là tôi nghĩ quá nhiều."

Nói rồi, Lâm Gia thò tay vào túi áo Diêm Tự, lấy ra giấy cam kết trước đó cậu đã ký.

Xé nát.

Giấy vụn bay đầy trời.

Như bị những mảnh giấy làm ngẩn người, Diêm Tự sững sờ một lúc: "Tôi không có ý đó."

Lâm Gia: "Giờ biết cũng chưa muộn, phòng VIP sinh ra cái gì, đội trưởng muốn đi thì đi, nhưng đừng nói là để giúp tôi tìm manh mối, một người tệ như tôi không gánh nổi."

Diêm Tự: "..."

Lâm Gia quay lại giường, nằm xuống, quay lưng về phía anh.

Rất lâu sau, phía sau mới vang lên giọng Diêm Tự.

"Giận rồi?"

"Tôi không có ý đó... Được rồi, sáng mai sẽ đi..."

"Này, Lâm Gia."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 51: Ngày sinh dự tính 11



Trong phòng bệnh, âm thanh nước chảy từ nhà vệ sinh vang vọng.

Diêm Tự đã vào nhà vệ sinh, lúc này mèo mới tức giận mở miệng. Sợ Diêm Tự nghe thấy, nó hạ giọng rất thấp: "Diêm Tự quá ngu, đúng là tự tìm đường chết!"

Ngay cả đầu óc mèo cũng có thể hiểu được logic trong lời của Lâm Gia, cũng hiểu được Lâm Gia đang lo cho sự an toàn của mọi người, vậy mà Diêm Tự lại chẳng chịu hiểu.

Hành vi tự hủy của Diêm Tự khiến mèo không thể hiểu nổi, nó cực kỳ bực bội.

Thầm mắng Diêm Tự mấy câu trong lòng, mèo cẩn thận hỏi Lâm Gia: "Cậu giận hả?"

Lâm Gia: "Không."

Nhìn khuôn mặt bình thản của Lâm Gia, mèo mới thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo Lâm Gia sẽ giận cá chém thớt lên mình dần dịu lại. Mèo nhớ lại nhận xét của Diêm Tự về Lâm Gia: "Mặc dù vậy, Diêm Tự nhận xét về cậu cũng khá đúng đấy."

Lâm Gia liếc mèo.

Mèo: "... mới là lạ ấy, anh ta đâu có hiểu cậu, dựa vào đâu mà nói cậu như thế! Khinh! EQ thấp! Làm người ta tức lộn ruột!"

Càng nghĩ về quá khứ của Lâm Gia, mèo càng thấy Diêm Tự không phải người. Diêm Tự biết gì chứ? Có biết Lâm Gia từng bị bắt cóc không? Có biết nỗi đau nội tâm của Lâm Gia không? Vậy mà dám nói Lâm Gia lạnh lùng, ích kỷ, không có tình người. Lâm Gia từng được hưởng bao nhiêu thứ gọi là tình người đâu? Ngay cả cha mẹ cậu cũng không cho cậu thứ tình cảm tối thiểu nhất.

Một lúc sau, mèo ho khẽ: "Không phải Diêm Tự nói là không đi nữa rồi mà? Sao cậu không để ý anh ta, sao không tận dụng cơ hội này xuống nước đi, chẳng phải cậu muốn anh ta đảm bảo an toàn cho mình sao?"

Dù mèo không ưa Diêm Tự, nhưng nó nhìn ra được, so với Tiếu Dao và Tiểu Điềm, Diêm Tự mới là người có thể giúp được Lâm Gia.

Mèo hỏi tiếp: "Hay là cậu không cần anh ta nữa?"

Lâm Gia: "Không phải không cần."

Mèo khó hiểu: "Vậy tại sao không nói chuyện với anh ta?"

Lâm Gia nhìn mèo: "Mày nghĩ sao?"

Bị Lâm Gia nhìn chăm chú, mèo cảm thấy áp lực vô hình. Dưới áp lực đó, mèo chợt nhớ lại khi nó tra cứu về thói quen của mèo, cũng xem qua một số thông tin về chó.

Chó không hiểu tiếng người, giải thích dài dòng với chúng cũng vô ích, dùng roi đòn chỉ càng làm chó thêm phấn khích. Vì vậy, để sửa đổi những thói quen xấu của chó, cách tốt nhất là khi chúng phạm lỗi, đừng để ý đến chúng.

Để cho chó nhận ra rằng, hành động sai trái của chúng sẽ không được chủ nhân khen ngợi hay vuốt v3, mà chỉ nhận lại sự thờ ơ lạnh nhạt.

Mèo: "Cậu đang huấn luyện chó, ồ không, cậu đang dạy dỗ Diêm Tự à?"

Lâm Gia cười lạnh một tiếng: "Tôi chưa bao giờ nói Diêm Tự là..."

Câu nói dừng lại giữa chừng, vì Diêm Tự bước ra từ nhà vệ sinh. Nhìn Lâm Gia, gương mặt anh hơi lộ vẻ mất tự nhiên: "À... Nhà vệ sinh có vòi sen, cậu có muốn tắm không?"

Ai mà lại tắm vào giữa đêm khuya thế này? Chỉ có Diêm Tự bị Lâm Gia ngó lơ, lúng túng quá nên mới kiếm chuyện.

Lâm Gia vẫn không nói gì, mèo cũng ngừng lại cuộc trò chuyện, giả vờ làm một con mèo không biết nói chuyện.

Diêm Tự muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Lâm Gia quay lưng lại giả vờ ngủ, anh chỉ đành ngậm miệng.

Những mảnh giấy rơi vãi trên sàn sau khi bị Lâm Gia xé vụn. Diêm Tự gãi đầu, dù anh không tin lắm vào nội dung của tờ giấy đó, giờ cũng đã bị xé, nhưng...

Chẳng hiểu sao trong lòng hắn sinh ra cảm giác kỳ lạ, như thể hắn thật sự đã làm sai điều gì đó.

Nhớ lại cảnh Lâm Gia viết tờ giấy, và cả lời cậu đã nói.

"Tôi đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của đội trưởng Diêm."

"Không còn cách nào khác, vì đội trưởng Diêm không tin tôi nên tôi đành phải viết giấy cam kết."

Diêm Tự không tin lời Lâm Gia, nhưng nghĩ lại, hành động ngăn cản của Lâm Gia dường như thật sự vì sự an toàn của anh. Nếu không có lý do, thì người như Lâm Gia chỉ ước gì có ai đó mạo hiểm thay cho mình.

Nói vậy thì, có lẽ Lâm Gia nói thật? Cậu thật sự lo cho tính mạng của anh?

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Diêm Tự ngày càng mãnh liệt. Anh ngước nhìn Lâm Gia, vẫn thấy cậu quay lưng về phía mình, chẳng có chút ý định để ý đến anh.

Diêm Tự: "..."

Thật sự mà nói, Diêm Tự chưa bao giờ gặp tình huống thế này. Anh là người thường xuyên mắc sai lầm, nhưng chưa bao giờ bị lãnh phạt lạnh nhạt, khiến anh nhất thời không biết phải làm sao.

Anh đã thử bắt chuyện với Lâm Gia. Cậu không chịu trả lời, anh cũng không thể cứ mặt dày đi làm phiền người ta mãi được.

Nhìn vài mảnh giấy dưới chân, Diêm Tự cúi người nhặt từng mảnh lên.

Khi nhặt đến mảnh cuối cùng, Diêm Tự định đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt của Lâm Gia.

Không biết Lâm Gia ngồi dậy từ khi nào, đang nhìn anh nhặt giấy.

Diêm Tự thấy hơi mất mặt. Trước đó nói năng rất dứt khoát, giờ lại ngồi đây nhặt giấy vụn. Anh ho khan một tiếng, nói: "Tôi tiện tay nhặt thôi."

Khuôn mặt Lâm Gia không có biểu cảm gì. Diêm Tự định nói thêm gì đó, đột nhiên Lâm Gia lắc đầu: "Có tiếng động."

Diêm Tự ngừng lại, đứng lên, quay người nhìn về phía cửa.

Âm thanh rất nhẹ, như thể có thứ gì đó đang ngọ nguậy, nếu không lắng nghe kỹ sẽ rất khó phát hiện, càng khó nhận ra đó là gì.

Diêm Tự bước nhanh đến bên cửa.

Anh lắng nghe một lúc, xác định rằng âm thanh ngọ nguậy không phát ra ở bên ngoài phòng bệnh 302.

Cửa phòng bệnh được làm bằng gỗ đặc, không có mắt mèo. Nếu muốn biết bên ngoài là thứ gì đang ngọ nguậy, chỉ có cách hé cửa ra một khe nhỏ.

Nhưng làm vậy rất nguy hiểm.

Tiếng ngọ nguậy rất nhẹ, họ phải nín thở mới c nghe được chút âm thanh nhỏ xíu, không biết chính xác thứ gì đang gây ra tiếng động, cũng không thể xác định được vị trí của nó. Chỉ biết rằng âm thanh ngọ nguậy không sát ngay cửa phòng 302.

Nếu tùy tiện mở cửa ra, rất có thể thứ phát ra âm thanh sẽ phát hiện ra họ.

Màn đêm luôn đại diện cho nguy hiểm, nhưng nếu cứ trốn tránh nguy hiểm mà không đối mặt, họ cũng sẽ rơi vào mối nguy hiểm khác.

Diêm Tự đặt tay lên tay nắm cửa, chuẩn bị kéo mở, chợt nhớ lại lời Lâm Gia. Anh cúi đầu nhìn tay mình vẫn đang nắm chặt nắm giấy vụn.

Thôi, nói với Lâm Gia một tiếng đã.

Anh quay lại định bảo với Lâm Gia "tôi sẽ mở cửa", thì thấy Lâm Gia đã đứng ngay bên cạnh.

Hai người nhìn nhau.

Câu trả lời của họ giống nhau.

Lý do Lâm Gia không để Diêm Tự đi ra ngoài bệnh viện rất đơn giản. Đây là đêm đầu tiên trong bụng cá, họ chưa biết tình hình ban đêm trong tầng mây D3155. Nếu lúc này Diêm Tự rời khỏi phòng bệnh và canh giữ trước phòng VIP, rõ ràng sẽ rất nguy hiểm.

Tuy nhiên, âm thanh kỳ lạ này thì khác. Nó có thể chính là nguy hiểm ban đêm của bụng cá. Họ cần phải biết rõ về mối nguy này, từ đó tránh né trong những đêm tiếp theo.

Cho nên câu trả lời của Lâm Gia cũng là: Hé cửa, xem tình hình bên ngoài.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia một cái, rồi mới kéo cửa ra. Động tác của anh không quá chậm cũng không tạo ra tiếng động lớn. Chẳng mấy chốc, anh đã mở ra một khe hẹp vừa đủ để nhìn bằng một mắt.

Lâm Gia tiến lên một bước đứng sát cạnh cửa, để ngay khi phát hiện nguy hiểm thì kịp thời đóng cửa lại.

Diêm Tự giao sau lưng mình cho Lâm Gia, yên tâm nhìn qua khe cửa quan sát tình hình bên ngoài.

Tiếng động kỳ lạ phát ra không xa cửa phòng 302. Diêm Tự nhanh chóng xác định được nguồn gốc của nó... Một khối thịt ngọ ngậy.

Khối thịt này được bao phủ bởi một lớp màng nhầy giống như nhau thai, đang trườn bò trên sàn, để lại một vệt nước xanh.

Diêm Tự đã từng thấy nhiều thứ kỳ quái, nên anh không quá ngạc nhiên về khối thịt này, chỉ hơi chút bất ngờ về quỹ đạo di chuyển của nó.

Hình như khối thịt này đang bỏ chạy, bởi có một y tá đang đuổi theo phía sau.

Khối thịt ngọ nguậy với tốc độ không nhanh, chẳng mấy chốc đã bị y tá phía sau tóm được. Bề mặt trơn nhầy của nó khiến y tá khó bắt giữ bằng tay, cô ta bèn cởi đ ồng phục y tá bọc lấy khối thịt.

Sau khi trùm kín, y tá nở mỉm cười hài lòng: "À, cuối cùng cũng bắt được rồi, thật là nghịch ngợm."

"À, cuối cùng cũng bắt được rồi, thật là nghịch ngợm."

"À, cuối cùng cũng bắt được rồi, thật là nghịch ngợm."

Các người y tá giống hệt nhau lần lượt lặp lại câu nói này, cảnh tượng quái dị hơn cả sự tồn tại của khối thịt.

Y tá trùm khối thịt mỉm cười, bước về phía khu y tá.

Diêm Tự khẽ nhíu mày. Lâm Gia bên cạnh chú ý biểu cảm của Diêm Tự, hiểu rằng anh đã phát hiện điều bất thường.

Khe cửa quá hẹp hạn chế tầm nhìn, Diêm Tự thay đổi tư thế để quan sát tiếp. Sau đó anh nhìn thấy một bóng lưng đen thui phía sau khu y tá.

Thực ra, không thể gọi đó là bóng lưng của con người. Nó giống như một cái bóng đang bò dậy từ mặt đất, bắt đầu di chuyển.

Y tá đưa khối thịt cho cái bóng đó, mỉm cười nói: "Chúc mừng nhé, nặng đến 10 cân (5 ký) lận!"

Nghe số cân, Diêm Tự buột miệng 'chậc' một tiếng.

Như thể cảm nhận được, cái bóng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía phòng bệnh số 302.

Phản ứng của Lâm Gia rất nhanh, ngay khi cái bóng nhìn về phía họ, cậu lập tức đóng cửa lại mà không gây ra tiếng động lớn.

Thế nhưng bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập, rồi dừng lại ngay trước cửa phòng bệnh số 302.

"Có ai trong đó không?"

Một giọng nói kỳ lạ vang lên từ bên ngoài cửa, âm thanh như kẹt trong làn khói đen, khàn đặc u ám.

"Có ai trong đó không?"

Giọng nói vang lên lần nữa.

Bụp...

Ngọn đèn duy nhất trong phòng bệnh vụt tắt, hơi thở của Lâm Gia chậm lại.

Mèo kêu thầm kêu toi rồi.

Bởi vì cái bóng đến gần cửa phòng, Diêm Tự đã tắt hết đèn trong phòng bệnh.

Đêm đen trong bụng cá không có ánh trăng, căn phòng lập tức chìm vào màn đêm đậm đặc. Trong phòng bệnh, bất kể là người hay vật, bóng tối mài mòn mọi đường nét và góc cạnh, tất cả như hòa tan vào màn đêm.

Ngay cả với khả năng nhìn trong đêm của loài mèo, nó cũng chỉ thấy lờ mờ dáng người của Lâm Gia. Nó lấy đà, nhảy lên vai Lâm Gia.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 52: Ngày sinh dự tính 12



Tiếng thở gấp không nhận được phản hồi nào từ phòng bệnh, nó đứng ngoài cửa một lúc rồi bỏ đi. So với việc trong phòng có người hay không, nó quan tâm khối thịt mà y tá vừa trao cho hơn.

Tuy nhiên, phòng bệnh không vì vậy mà trở lại yên tĩnh.

Quái vật trong bụng cá thường có hành vi đến rồi quay lại, vậy nên Diêm Tự không bật đèn.

Mèo cảm nhận được sự căng thẳng của Lâm Gia. Hơi thở của cậu lúc đầu có chút ngưng trệ, sau đó dần trở nên nặng nề, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Diêm Tự.

Diêm Tự ngẩng đầu, dựa vào tiếng thở để xác định vị trí của Lâm Gia trong bóng tối: "Sao vậy?"

Anh hỏi.

Không có lời đáp.

Lâm Gia hoàn toàn rơi vào khủng hoảng sợ bóng tối, đầu óc bị ám ảnh bởi những ký ức tồi tệ từ thời thơ ấu khiến suy nghĩ trở nên chậm chạp. Cơn đau xuất hiện khắp nơi trên cơ thể... Dưới ảnh hưởng của kích ứng căng thẳng, những chỗ cậu từng bị thương trong vụ bắt cóc tái hiện trên cơ thể trưởng thành.

Nhận thấy có điều không ổn, Diêm Tự đứng dậy tiến về phía Lâm Gia.

Mèo luống cuống loay hoay chiếc đèn pin treo trên cổ, càng cuống càng vụng về, thấy Lâm Gia ngày càng bất ổn, nó vội li3m lên mặt cậu để trấn an.

Đây là hành vi mà mèo học được, cách các con mèo chăm sóc và an ủi nhau. Li3m mặt người thể hiện sự quan tâm và an ủi.

Mèo cuống quá nên li3m một cái, li3m xong lại vội vàng mò mẫm đèn pin.

Lưỡi của mèo phủ hàng ngàn gai nhỏ hướng ngược về sau, bị li3m không dễ chịu chút nào, thậm chí còn khá thô ráp.

Thế nhưng điều đó lại khiến Lâm Gia ngẩn người, dòng suy nghĩ phân tán khựng lại trong giây lát.

Ngay giây tiếp theo, ánh sáng từ đèn pin chiếu qua bên gò má cậu, tâm trí mờ mịt của cậu hồi phục đôi chút.

"Cậu sao rồi?"

Tầm nhìn dần trở lại, trong màn đêm mờ, Lâm Gia nhìn thấy Diêm Tự đang đứng trước mặt mình, đi vòng từ phía sau tới.

Tầm mắt của cậu vẫn chưa thực sự rõ ràng, hình ảnh Diêm Tự vẫn còn khá mờ nhạt.

Cậu miễn cưỡng đè nén cơn hoảng loạn vẫn còn âm ỉ trong lòng, đáp: "Không có gì."

Diêm Tự nghi ngờ nhìn Lâm Gia, sau đó liếc sang con mèo đang ngồi thu lu trên vai cậu. Sự chú ý của anh lập tức bị con mèo thu hút.

Anh nói: "Mèo của cậu còn biết mở đèn pin?"

Có ánh đèn, tinh thần của Lâm Gia dần ổn định lại. Cậu khẽ ừm một tiếng.

Diêm Tự đưa tay ra muốn vuốt mèo, nửa chừng chợt nhớ Lâm Gia không thích anh chạm vào mèo của cậu, bèn rút tay lại.

Tới khi Diêm Tự quay đầu nhìn Lâm Gia, cậu đã bình thường trở lại.

Lưng cậu lấm tấm mồ hôi mỏng, có lẽ trán cũng vậy. Để tránh Diêm Tự nhận ra điều khác lạ, Lâm Gia lùi lại một bước.

Sau khi lùi một bước, cậu bước thẳng đến giường bệnh, lấy khăn tay trong túi áo khoác ra lau trán, giơ tay bật chiếc đèn nhỏ cạnh giường.

Cậu ném mèo trên vai mình xuống, tiện tay tắt luôn đèn pin treo trên người nó.

Dọn dẹp xong hậu quả cơn căng thẳng, Lâm Gia mới xoay người nhìn Diêm Tự. Không ngoài dự đoán, Diêm Tự đang quan sát cậu.

Biết rằng Diêm Tự sẽ không phát hiện ra, Lâm Gia hỏi: "Bên ngoài có gì?"

Diêm Tự không nhìn ra điểm gì bất thường ở Lâm Gia. Cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, gương mặt chìm trong ánh sáng vàng nhạt của đèn bàn.

Như thể khoác lên một lớp hào quang.

Xác nhận Lâm Gia không có vấn đề gì, Diêm Tự bắt đầu kể lại những gì mình nhìn thấy qua khe cửa cho cậu nghe. Kết thúc trần thuật, một gói bánh quy nén được ném tới.

Diêm Tự đưa tay chụp lấy, vô thức bóp bóp vỏ gói bánh.

Hay, lại được thưởng.

Cũng không tệ, ít nhất chứng tỏ Lâm Gia đã chịu để ý đến anh.

Lâm Gia hỏi: "Bóng đen?"

Cậu cau mày: "Không cụ thể hóa mà cũng xuất hiện NPC?"

Thứ trong phòng VIP tầng ba không phải do câu hỏi của người cá cụ thể hóa, nó tồn tại trước khi người cá tuyên bố nước mì. Nhưng bóng đen này thì không, nó không phải NPC khởi đầu, cũng không phải NPC được cụ thể hóa bởi câu hỏi của người cá.

Hay là, có ai đã đi đặt câu hỏi cho người cá?

Lâm Gia suy nghĩ một lát, cảm thấy khả năng này không thể xảy ra. Tiếu Dao và Tiểu Điềm sẽ không đi hỏi người cá, ngay cả khi họ có định hỏi thì cũng sẽ hỏi ý kiến của cậu trước. Người đàn ông tóc xoăn và ông chú tóc trắng luôn tỏ ra thận trọng với việc đặt câu hỏi, càng không có lý do gì để họ tự ý hỏi. Hai anh em nhà Kim mặc dù có nhiều ý tưởng, nhưng họ đã bị tách ra vào hai phòng bệnh. Trong tình trạng lo lắng vì bị chia cách, khả năng đi hỏi người cá là rất thấp.

Suy ra bóng đen không phải là NPC được cụ thể hóa bởi câu hỏi của người cá, mà giống như NPC xuất hiện theo tiến triển câu truyện hơn.

Lâm Gia không có nhiều kinh nghiệm trong bụng cá, trước mặt cậu lại có một người kinh nghiệm phong phú, nên cậu không ngại hỏi thẳng.

Diêm Tự không ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của bóng đen, giải thích: "Bụng cá càng cao cấp, càng xuất hiện nhiều NPC xuất hiện theo tiến triển bụng cá. Những NPC này không khác mấy so với các NPC vốn tồn tại. À, thực ra nói không khác thì không đúng, chính xác hơn là, những NPC này còn nguy hiểm hơn cả NPC khởi đầu. NPC khởi đầu là đầu mối quan trọng của cả bụng cá, nếu không chọc chúng thì vẫn có khả năng sống sót. Nhưng những NPC xuất hiện theo tiến triển thì khác, chúng sẽ chủ động giết người."

Nói đến đây, Diêm Tự bật cười: "Có vẻ người cá chê chúng ta sống lâu quá."

Lâm Gia không nói gì, nhìn Diêm Tự nhều thêm một chút.

Theo lời Diêm Tự, việc ngăn cản anh đi canh phòng bệnh VIP là đúng đắn. Nếu không, chuyện Diêm Tự có sống sót qua đêm nay hay không thực sự khó mà nói.

Vậy mà Diêm Tự chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, như thể sống chết không hề quan trọng với anh.

"Cậu nhìn tôi như thế là sao?" Diêm Tự không hiểu ánh mắt của Lâm Gia.

Lâm Gia thu hồi ánh mắt, nằm trở lại giường.

Lần này cậu ngăn cản được Diêm Tự, những lần sau thì sao? Lâm Gia không tự tin rằng mình có thể kéo được Diêm Tự mỗi lần anh muốn lao vào chỗ chết. Nếu Diêm Tự chết vì một lần mạo hiểm, thì mọi nỗ lực ngăn cản trước đây sẽ trở nên vô nghĩa.

Lâm Gia ghét nhất là làm những việc vô nghĩa.

Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cách nhanh chóng biến "khẩu súng" Diêm Tự thành của riêng mình, để nó chỉ nghe theo lệnh của mình, đến mức bản thân Diêm Tự cũng không thể tự quyết định quyền sống chết, chỉ có cậu mới có quyền quyết định.

Đêm dần khuya, ồn ào bên ngoài phòng bệnh dần lắng xuống.

Nhưng càng yên tĩnh, thì đêm nay càng thêm quái dị.

Lâm Gia biết rằng đêm nay chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài yên ắng này. Phòng bệnh VIP sản sinh thêm một bóng đen, nhưng ít nhất thì cho đến lúc này, nguy hiểm vẫn chưa tìm đến cậu và Diêm Tự. Cậu chọn cách im lặng xem biến.

——

Trời sáng, Lâm gia vừa mới rửa mặt xong, cửa phòng 302 liền bị gõ. Một y tá bước vào, dùng giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ: "Chuẩn bị đi nào, chúng ta ra ngoài phơi nắng nhé."

Họ có năm phút chuẩn bị. Năm phút sau, các y tá Bệnh viện Phụ sản Nghi Nhạc dẫn những người bị cuốn vào bụng cá ra ngoài tòa nhà chính.

Bên ngoài tòa nhà có một bồn hoa. Dù trời vừa mới sáng, nhưng ánh nắng đã khá gắt. Các y tá sắp xếp mọi người ngồi phơi nắng trước bồn hoa.

Cửa ra vào của tòa nhà chính có hai y tá canh giữ, ngoài việc không cho họ quay lại tòa nhà, họ không bị hạn chế gì thêm.

Tiếu Dao và Tiểu Điềm thấy Lâm Gia liền chạy lại gần.

Tiếu Dao kể về động tĩnh ban đêm, rồi đưa cho Lâm Gia một ít đồ ăn.

Tiếu Dao phàn nàn: "Con mẹ nó, ở đây chỉ cho uống thuốc, chẳng có tí đồ ăn nào."

Ít nhất ở viện phúc lợi Nghi Nhạc còn có nhà bếp phục vụ thức ăn, còn ở Bệnh viện Phụ sản Nghi Nhạc chả có gì.

Số lượng thực phẩm mà họ mang vào bụng cá là có hạn, chưa kể lần này nhóm bọn họ có bốn người.

Tuy nhiên đây mới là ngày đầu tiên trong bụng cá, chưa đến lúc lo lắng về lượng lương thực. Tiếu Dao lo lắng về viên thuốc mà họ phải uống hơn.

Nói đến thuốc, Tiếu Dao nói: "Chả biết thuốc đó là thuốc gì. Thấy y tá đi khỏi, tôi liền móc họng cố nôn ra, đến bữa cơm hôm trước cũng nôn ra hết, vậy mà không nôn ra nổi viên thuốc."

Ánh mặt trời gay gắt, Lâm Gia ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên bầu trời.

Ánh sáng đâm vào mắt cậu, khiến tầm nhìn loé lên vô số chấm sáng sặc sỡ.

Cậu đưa mắt tìm kiếm gì đó, Tiếu Dao và Tiểu Điềm không hiểu, mở miệng hỏi.

Lâm Gia bình thản nói: "Có giống quang hợp không?"

Tiếu Dao không học hành mấy nên chẳng hiểu quang hợp là gì, Tiểu Điềm thì bị lời Lâm Gia dọa cho biến sắc.

Tiếu Dao ngơ ngác.

Tiểu Điềm giải thích: "Quang hợp là quá trình cơ bản cho sự phát triển của cây cối. Nói nôm na là cây cối hấp thụ ánh sáng mặt trời để lớn lên."

Tiếu Dao ngẩn người: "Đệt."

Đây là bệnh viện phụ sản, bọn họ đều là sản phụ sản phu đang chờ sinh nở. Nhưng trong bụng phải có thứ gì đó mới sinh được, chứ bụng rỗng thì có muốn sinh cũng không thể sinh ra được thứ gì.

Ban đầu bụng họ trống trơn, nhưng hôm qua họ đã uống viên thuốc đó!

Bây giờ các y tá dẫn họ ra phơi nắng!

Dưới ánh mặt trời chói chang, lưng Tiếu Dao đẫm mồ hôi lạnh. Hắn cũng hiểu Lâm Gia đang tìm gì, Lâm Gia đang tìm chỗ tránh nắng.

Chỗ tránh nắng duy nhất là ở phía sau bồn hoa, có thể tạm che nắng bằng bóng cây cối trong bồn hoa.

Lâm Gia không quên Diêm Tự, cậu mời anh cùng đi: "Đội trưởng Diêm?"

Diêm Tự không khách sáo, liền theo nhóm bốn người Đao Nhọn đến chỗ bóng râm.

Những người khác thấy Diêm Tự đi đến phía sau bồn hoa, cũng cảm thấy việc phơi nắng này bất bình thường, nên nhanh chóng đi theo.

Lần này tập trung đông đủ, mọi người chia sẻ những thông tin mà họ có.

Người đàn ông tóc xoăn nói: "Lúc nãy tôi xuống đây nghe các y tá đang bàn về ngày sinh dự kiến."

Đây là một điểm rất quan trọng, mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Diêm Tự hỏi: "Ngày sinh dự kiến của ai?"

Người đàn ông tóc xoăn nói: "Hình như là của người ở phòng bệnh VIP trên tầng ba."

Lâm Gia nhíu mày, mèo bên cạnh cậu ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Phòng của người đàn ông tóc xoăn ở tầng hai, không biết chuyện trên tầng ba là bình thường. Nhưng Lâm Gia, Diêm Tự và mèo đều rất rõ, tối qua phòng VIP vừa mới sinh.

Nếu không có gì sai sót, khối thịt chính là thứ được sinh ra ở phòng VIP.

Nếu thông tin mà người đàn ông tóc xoăn đưa ra là đúng, thì có vẻ như ngày dự sinh ở Bệnh viện Phụ sản Nghi Nhạc không phải do sản phụ quyết định, mà do các y tá quyết định.

Thậm chí thứ gì được sinh ra cũng do y tá quyết định.

Và yếu tố giúp y tá quyết định nội dung sinh và ngày dự sinh rất có thể chính là viên thuốc mà họ đã uống.

Mọi người lập tức bàn cách tránh uống viên thuốc đó. Chắc chắn viên thuốc này không phải thứ tốt, nhưng theo lời dặn bác sĩ, họ không thể không uống nó. Giấu dưới lưỡi cũng không được, y tá sẽ cạy miệng ra kiểm tra xem đã nuốt thuốc chưa. Ngay cả khi đã nuốt rồi muốn nôn ra cũng không thể, Tiếu Dao đã thử, viên thuốc vừa vào dạ dày là tan ra ngay.

Đang lúc mọi người vắt óc suy nghĩ cách đối phó, Diêm Tự cất tiếng: "Còn một người nữa đâu?"

Nghe Diêm Tự nhắc, mọi người mới nhận ra chỉ có bảy người có mặt, trong khi tổng cộng có tám người bị cuốn vào bụng cá.

Tám người bị cuốn vào ít nhiều đều quen biết nhau, họ nhanh chóng nhận ra đang thiếu ai.

Là ông chú tóc trắng.

Tuy người đàn ông tóc xoăn và ông chú tóc trắng là cùng một nhóm, nhưng hắn bận chú ý đến thông tin mà mình nghe lén được, nhất thời quên mất ông chú tóc trắng.

Người cùng phòng với ông chú tóc trắng là Kim Giới, ở phòng bệnh số 202 tầng hai. Việc ông chú tóc trắng không có mặt khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kim Giới.

Tại sao ông chú tóc trắng vắng mặt, có lẽ Kim Giới biết rõ nhất.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, sắc mặt Kim Giới trở nên khó coi. Đúng là hắn biết lý do ông chú tóc trắng vắng mặt, hắn giải thích: "Tối qua bụng anh ta to lên, y tá nói anh ta sắp sinh, không tiện ra ngoài, nên không cho ra phơi nắng."

"Bụng anh ta to lên?" Tiếu Dao kinh ngạc lặp lại, "Vãi chưởng, chuyện nghiêm trọng vậy sao mày không nói? Không chỉ không nói anh ta vắng mặt, ngay cả tình hình của anh ta cũng không báo, mày bị con mẹ gì vậy?"

Kim Giới khó chịu với cái giọng điệu của Tiếu Dao, nói: "Giữ cái miệng sạch sẽ vào."

Thấy Kim Giới và Tiếu Dao sắp cãi nhau, Tiểu Điềm kéo tay Tiếu Dao, bây giờ không phải là lúc tranh cãi. Nếu ông chú tóc trắng đã to bụng, không sớm thì muộn cũng sẽ đến lượt họ.

"Ngày dự sinh" gì chứ, nghe như thể bọn họ là con heo bị vỗ béo, bàn bạc xem khi nào sẽ giết lấy thịt vậy.

Là người cùng nhóm với ông chú tóc trắng, lúc này người đàn ông tóc xoăn mới cuống cuồng về tình hình của đồng đội mình. Hắn lo rằng bụng mình sẽ to lên lúc nào không hay.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?" Người đàn ông tóc xoăn truy hỏi.

Kim Giới không chịu nổi ánh mắt mọi người, nói: "Y tá bảo rằng tốt nhất không nên để quá nhiều người biết ngày dự sinh."

Vì là người cùng phòng với ông chú tóc trắng, Kim Giới mới biết hắn ta sắp sinh. Y tá yêu cầu hắn giữ bí mật cho ông chú.

Hành động của y tá càng xác nhận rằng ngày dự sinh không phải thứ tốt lành gì.

"Đừng hỏi nữa, tôi cũng không biết tại sao bụng anh ta đột nhiên to lên. Trước đó không có dấu hiệu gì bất thường, bọn tôi một mực ngồi trong phòng bệnh." Kim Giới bị truy hỏi đến mức có chút suy sụp, hắn cũng đang chịu áp lực rất lớn. Lời dặn bác sĩ nói là phải tuân theo sắp xếp của y tá, mà y tá yêu cầu hắn giữ bí mật về thời gian sinh nở của ông chú tóc trắng, hắn không thể vi phạm quy định.

Hơn nữa, hắn và ông chú ở cùng phòng, nếu bụng của ông chú đã to lên, liệu có phải sắp đến lượt hắn?

"Được rồi, đừng hỏi nữa." Diêm Tự lên tiếng.

Phản ứng của Kim Giới đã thu hút sự chú ý của các y tá. Các y tá giám sát bọn họ phơi nắng đồng loạt nhìn về phía nhóm người.

Diêm Tự ra lệnh, những người khác không dám càn rỡ thêm. Trong lòng họ vẫn còn nhiều thắc mắc, lại e ngại Diêm Tự nên không dám hỏi tiếp.

Nhưng Lâm Gia phải hỏi, cậu đã ghép nối các thông tin mà Kim Giới vừa cung cấp, bây giờ cần xác nhận.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía Kim Giới: "Tối qua có người gõ cửa phòng bệnh 202 của các anh, bọn anh đã trả lời. Không, chính xác là đồng đội của anh đã trả lời, còn anh thì không."

Kim Giới ngẩng đầu.

Lâm Gia hỏi: "Phải hay không?"

Vấn đề này khiến người ta liên tưởng đến câu hỏi của người cá, thêm ánh mắt dồn ép của Lâm Gia, Kim Giới chỉ biết gật đầu: "Đúng."

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Gia, không biết tại sao Lâm Gia lại chắc chắn như vậy, nhưng họ vẫn cảm nhận được một tia hy vọng mong manh. Chắc chắn là Lâm Gia đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới hỏi một cách khẳng định như vậy và nhận được câu trả lời xác thực.

Lý do Lâm Gia hỏi rất đơn giản. Diêm Tự từng nói cái bóng sẽ chủ động giết người, vậy mà tối qua cái bóng xuất hiện trước cửa phòng bệnh chỉ hỏi trong phòng có ai không. Sau khi không nhận được phản hồi, nó bèn rời đi.

Nếu cái bóng là NPC có thể chủ động giết người, thì không có lý nào nó lại dễ dàng bỏ qua người trong phòng như vậy, trừ phi người trong phòng chưa đáp ứng đủ điều kiện để nó giết.

Bụng của ông chú tóc trắng to lên vào tối qua, không phải ban ngày hôm qua, cũng không phải ban ngày hôm nay, mà đúng vào buổi tối cái bóng xuất hiện. Lâm Gia liền liên kết các sự việc này lại với nhau.

Cái bóng sẽ chủ động giết người, nghĩa là nó sẽ chủ động đưa ra điều kiện giết người. Bụng cá D3155 xoay quanh chủ đề "thai nghén", vậy nên cách chết của họ chắc chắn sẽ liên quan đến "thai nghén, sinh nở". Do đó, sau khi ông chú tóc trắng đáp ứng đủ điều kiện giết người của cái bóng, bụng hắn bắt đầu to lên.

Điều chờ đợi ông chú tóc trắng có lẽ là ngày dự sinh một đi không trở lại.

Lâm Gia còn nhiều giả thuyết khác. Viên thuốc mà y tá ép họ uống là một loại hạt giống sinh sản, và cái bóng chính là thứ thúc đẩy quá trình sinh sản. Khi đáp ứng đủ điều kiện giết người của cái bóng, những người bị cuốn vào sẽ bị ấn định ngày dự sinh – Ngày chết của họ.

Người đàn ông tóc xoăn giận dữ nhìn Kim Giới: "Nửa đêm có người gõ cửa, tại sao anh không ngăn ông ta trả lời?"

Kim Giới đáp: "Tôi đã ngăn rồi!"

Lúc đó Kim Giới đã rất lo lắng. Hắn sợ ông chú tóc trắng trả lời sẽ khiến thứ bên ngoài đi vào phòng, vì ai cũng biết thứ gõ cửa giữa đêm không thể là người bình thường.

Nhưng ông chú tóc trắng không nghe lời Kim Giới. Kim Giới nói: "Anh ta như bị mất trí, bảo giọng bên ngoài là của mẹ mình. Tôi đã ngăn anh ta ra mở cửa, nhưng miệng nằm trên người anh ta, tôi làm sao ngăn được?"

Kim Giới tái mét mặt mũi. Cảnh tượng đáng sợ tối qua chỉ mình hắn trải qua, những người khác không biết cảm giác kinh hoàng đó. Hắn đã suýt tưởng bản thân sẽ không qua nổi đêm qua. Hắn cũng tận mắt thấy bụng của ông chú tóc trắng dần dần to lên. Một người đàn ông đầu tóc bạc trắng với cái bụng lớn, cảnh tượng kinh dị ấy suốt đời hắn cũng không thể nào quên, và trớ trêu thay, đó lại là người bạn cùng phòng của hắn.

Kim Giới gần như không ngủ chút nào. Hắn nghe tiếng ông chú tóc trắng bên cạnh r3n rỉ suốt đêm, âm thanh giống hệt tiếng rên phát ra từ phòng bệnh VIP tầng ba. Kim Giới bị tra tấn đến phát điên!

Nhưng hắn không thể rời khỏi phòng nửa bước, vì rời khỏi phòng đồng nghĩa với việc vi phạm lời dặn bác sĩ, sẽ bị y tá gi3t chết.

Cảm giác mọi con đường đều bị chặn rất tuyệt vọng, Kim Giới đã trải qua cả đêm, chẳng biết hắn đã sống sót qua đêm ấy như thế nào. Hắn co ro trong góc phòng bệnh, không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt một giây thôi sẽ bị nguy hiểm nuốt chửng.

Hắn trợn tròn mắt đến khi trời sáng. May thay, y tá đã tiết lộ rằng ngày sinh dự tính của ông chú tóc trắng sắp đến.

Kim Giới thừa biết ngày dự sinh của ông chú tóc trắng cũng chính là ngày chết của ông chú. Nhưng giờ phút này, Kim Giới hy vọng ông chú chết sớm hơn một chút, để hắn không phải chịu đựng tiếng r3n rỉ tra tấn đó nữa.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 53: Ngày sinh dự tính 13



Bản chất con người là vậy, người khác không thể chỉ trích Kim Giới, bởi nếu họ đặt mình vào vị trí của hắn, rất có thể họ cũng sẽ giấu diếm để bảo vệ bản thân.

Tự dưng họ thấy được an ủi kỳ lạ: Mặc dù Kim Giới không chủ động nói tình hình, cũng không cứu đồng đội, nhưng ít nhất hắn không hại người, đúng không?

Manh mối đã được chia sẻ gần hết, nắng mặt trời đổi góc, khu vực quanh bồn hoa không còn là nơi khuất bóng, mọi người vội vàng tìm chỗ râm mát khác.

Lâm Gia nhân cơ hội bước tới bên cạnh Diêm Tự, hỏi: "Đội trưởng Diêm còn nhớ tiếng động ngoài cửa đêm qua không? Là giọng nam hay nữ?"

Tối qua do trời tối đột ngột, cậu bị kích ứng căng thẳng ngắn, ký ức về giọng nói hỏi thăm ngoài cửa không rõ ràng.

Lâm Gia mơ hồ nhớ rằng đó là một giọng nam khàn u ám, nhưng theo lời Kim Giới kể lại, giọng đó là của phụ nữ.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia: "Cậu nghe thấy tiếng gì khác à?"

Lâm Gia không nói sâu thêm. Nói càng nhiều sẽ càng khó giải thích về phản ứng của mình, nên cậu chỉ im lặng, chờ câu trả lời của Diêm Tự.

Về phương diện kiên nhẫn thì Diêm Tự không thể sánh bằng Lâm Gia. Anh đành nhượng bộ: "Giọng nữ, có vẻ khá trẻ."

Theo lời Kim Giới, ông chú tóc bạc đã mở cửa vì nghĩ rằng giọng ngoài cửa là của mẹ mình.

Với một người tóc bạc như hắn, mẹ hắn chắc chắn còn già hơn, không thể nào có giọng trẻ như vậy.

Lâm Gia hiểu ý, hỏi: "Ý đội trưởng Diêm là, tùy vào người nghe mà giọng khác nhau?"

Trừ khi có nhiều hơn một bóng đen.

Diêm Tự đang định trả lời thì mọi người không tìm được chỗ râm mát quay trở lại.

Người đàn ông tóc xoăn lo lắng nói: "Tôi thấy vài y tá quay lại tòa nhà bệnh viện, có lẽ họ đến phòng bệnh số 202. Đội trưởng Diêm, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Mặc dù bây giờ họ chưa gặp nguy hiểm, còn được tắm nắng, nhưng không thể phủ nhận rằng họ luôn bị y tá sắp xếp một cách bị động. Không chừng đến một lúc nào đó, họ sẽ bị sắp xếp luôn ngày chết của mình.

Người đàn ông tóc xoăn liếc nhìn Diêm Tự, rồi lại nhìn Lâm Gia, học theo Tiểu Điềm mà gọi cậu: "Anh Gia."

Hắn hy vọng biết được cách thoát thân từ Lâm Gia, hoặc ít nhất là chút an ủi.

Lâm Gia không đáp lại, kể cả có gọi cậu là cha, Lâm Gia cũng chẳng buồn an ủi.

Chỉ có Diêm Tự mới thèm để ý đến họ. Anh nói: "Còn có thể làm gì? Đừng trả lời giọng ngoài cửa là được."

Nghe có vẻ đơn giản, nhưng sắc mặt mọi người vẫn chẳng khá hơn. Ai cũng biết tiếng động đó quái lạ, chẳng lẽ ông chú tóc bạc không biết? Tiếng của mẹ sao lại xuất hiện trong bụng cá, rõ ràng hắn ta đã bị giọng nói mê hoặc. Điều mà họ thực sự muốn hỏi là làm thế nào để không bị giọng nói đó mê hoặc.

Người đàn ông tóc xoăn định hỏi thêm, thấy Lâm Gia hơi nhíu mày, hắn lập tức im bặt.

Kim Giản đứng bên cạnh lo lắng cho anh mình. Mặc dù đêm qua Kim Giới không bị ảnh hưởng, nhưng Kim Giản vẫn không khỏi lo sợ vì Kim Giới và ông chú tóc bạc ở chung phòng bệnh. Kim Giản hiểu rõ, đã vào bụng cá thì không bao giờ an toàn, chỉ có thoát ra khỏi bụng cá mới thực sự là thoát khỏi nguy hiểm.

Không ai muốn ở lâu trong bụng cá. Lúc này đây, mong muốn rời khỏi của càng mãnh liệt hơn, nhưng họ đang ở trong tình thế vô cùng bị động. Những manh mối họ có được vẫn chưa kết nối lại với nhau, và con đường tìm kiếm nước súp vẫn còn rất xa.

Muốn tiến gần hơn đến nước súp, chỉ có cách đặt câu hỏi cho người cá.

Kim Giản vô cùng nôn nóng, nhưng họ cần hỏi người cá thế nào?

Làm sao để tránh tạo mối nguy hiểm mà vẫn thu thập được manh mối quan trọng về nước súp?

Sau một ngày dài trong bụng cá, Kim Giản chẳng biết có thể hỏi gì với người cá: "Hôm qua chỉ hỏi một câu, lãng phí hai câu hỏi người cá. Chẳng lẽ hôm nay phải lãng phí cả ba câu hỏi?"

"Lãng phí?" Diêm Tự liếc Kim Giản một cái.

Kim Giản lập tức cảm nhận được hy vọng sống: "Đội trưởng Diêm, anh..."

"Các cậu cứ ở lại đây."

Diêm Tự bỏ lại một câu, không nói rõ anh định làm gì, cũng không bảo mọi người làm gì. Lợi dụng lúc số y tá giảm bớt, anh tìm được một góc chết, vòng qua bồn hoa bên cạnh, lẻn vào tòa nhà bệnh viện.

Mọi người nhìn Diêm Tự, thấy anh nhanh chóng leo lên một cái cây rồi từ đó nhảy vọt lên, hai tay chống lên bậu cửa sổ, lộn nhào vào một phòng bệnh trên tầng ba.

Phòng bệnh số 302 là phòng của Lâm Gia và Diêm Tự. Lâm Gia khẽ nhíu mày, cửa sổ phòng bệnh chưa đóng lại, có lẽ Diêm Tự đã mở trước khi rời đi.

"Đội trưởng Diêm định... đi hỏi người cá à?"

"Không biết nữa."

Mọi người đều sững sờ nhìn theo, Lâm Gia lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng nhìn theo anh ấy."

Y tá vẫn còn đó, nếu mọi người cứ nhìn hướng Diêm Tự vừa biến mất, sẽ dễ làm lộ việc anh tự ý rời khỏi đây.

Lâm Gia ra lệnh, những người khác quay đầu không nhìn về phía Diêm Tự biến mất nữa.

Kim Giản không nhịn được mà hỏi Lâm Gia: "Đội trưởng Diêm định hỏi người cá câu gì?"

Không trách được hắn hỏi Lâm Gia. Trước đây, mỗi khi Diêm Tự hỏi người cá, anh đều hỏi ý kiến Lâm Gia trước, nên tất nhiên mọi người nghĩ rằng Lâm Gia sẽ biết.

Lâm Gia thản nhiên đáp: "Anh ấy không nói, tôi không biết."

Thời gian trôi nhanh, sau khi Diêm Tự đến chỗ người cá đặt câu hỏi, thời gian hóng gió phơi nắng cũng kết thúc.

Diêm Tự lập tức quay về phòng bệnh số 302, lần này anh vẫn vào bằng đường cửa sổ.

Cửa sổ phòng bệnh số 302 vẫn chưa đóng, là Lâm Gia để lại cho anh. Bên trong phòng yên tĩnh, chắc chắn là không có y tá nào ở đó, Diêm Tự nhanh nhẹn trèo vào.

Anh nhẹ nhàng nhảy xuống từ bậu cửa sổ, khiến mèo trong phòng giật mình sợ hết hồn.

"Úi, xin lỗi." Diêm Tự suýt dẫm trúng đuôi mèo. Không biết mèo có chấp nhận lời xin lỗi hay không, nó quay đầu nhảy lên giường Lâm Gia.

Diêm Tự nhìn theo con mèo, rồi dừng lại trên người Lâm Gia.

Lâm Gia nằm dựa vào đầu giường, áo khoác hờ trên vai, sắc mặt rất tệ.

"Cậu sao vậy?" Diêm Tự vừa tiến lại gần vừa hỏi.

Đi đến cuối giường, Diêm Tự thấy tấm bảng thông tin bệnh nhân treo ở đó đã được cập nhật.

Anh cầm lên xem, trên bảng ghi rằng hôm nay bệnh nhân đã uống thuốc.

Diêm Tự khựng lại một chút, đây là bảng thông tin của Lâm Gia. Anh cầm lấy bảng thông tin của mình, cũng giống vậy, trên đó ghi rằng bệnh nhân đã uống thuốc.

Diêm Tự chợt hiểu ra. Anh ngẩng đầu lên: "Cậu uống luôn phần của tôi."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 54: Ngày sinh dự tính 14



Bảng thông tin đã được cập nhật, nghĩa là y tá đã đến đây. Trên bảng ghi rõ, thời gian phát thuốc hôm nay đã kết thúc.

Nhưng anh không có mặt...

Bây giờ anh vẫn còn yên lành đứng ở đây chỉ có thể là nhờ Lâm Gia che giấu giúp anh. Có lời dặn bác sĩ tồn tại, che giấu việc thiếu người trong phòng bệnh cực kỳ khó khăn. Diêm Tự không thể tưởng tưởng được Lâm Gia đã làm thế nào để che giấu cho mình, chưa kể ở ngay trước mặt các y tá và bảng thông tin hiển đầy đủ việc dùng thuốc.

Điều duy nhất mà anh có thể nghĩa đến là Lâm Gia đã uống phần thuốc của mình, vì thế mà gương mặt cậu mới tái đến vậy.

Diêm Tự đứng lặng tại chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Gia. Mặc dù đoán được rất có thể Lâm Gia đã uống thuốc thay mình, lòng anh vẫn cảm thấy mờ mịt.

Anh không hiểu tại sao Lâm Gia làm như vậy. Đây là lần đầu tiên có người không màng đến an nguy bản thân mà giúp anh. Người đó còn là Lâm Gia – người tiếp cận anh với mục đích riêng. Nếu là ai khác, Diêm Tự chắc chắn sẽ lấy cả mạng ra đền đáp.

Với Diêm Tự mà nói, mọi thứ đã vượt qua tầm hiểu biết của anh. Anh không biết nên tỏ thái độ thế nào khi đối mặt với Lâm Gia.

Trong lúc Diêm Tự ngẩn người suy nghĩ, Lâm Gia ho khan vài tiếng.

"Cậu... muốn uống nước không? Để tôi đi lấy cho." Diêm Tự quay người định đi thì nghe thấy giọng khàn khàn của Lâm Gia.

"Đội trưởng Diêm," Lâm Gia gọi Diêm Tự lại.

Diêm Tự quay đầu, thấy Lâm Gia nhíu mày, giọng điệu khó đoán: "Lần sau làm gì, đội trưởng Diêm có thể bàn bạc với tôi một chút không?"

Chạy đi dưới sự giám sát của y tá,mãi đến giờ mới về, không biết đã hỏi người cá mấy câu. Lâm Gia rất ghét phiền phức, cậu không muốn anh gây thêm rắc rối.

Diêm Tự đứng đó, nhìn nét mặt Lâm Gia.

Anh nhìn không hiểu biểu cảm của cậu, cũng không hiểu ngữ cảnh của câu nói này. Nhưng dựa vào giọng điệu, anh nghe ra Lâm Gia hơi tức giận.

Nhưng anh không chắc Lâm Gia giận vì đã phải uống hai viên thuốc, hay vì anh chạy đi không báo trước.

Diêm Tự hiếm khi cảm thấy bị bó tay bó chân như này. Anh nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Gia, chắc chắn cậu đã uống thuốc thay mình.

Không chờ anh đáp lại, Lâm Gia hít một hơi sâu, lật chăn bước xuống giường, đi về phía bình nước.

Lúc đi ngang qua Diêm Tự, cậu không ngẩng đầu lên.

Diêm Tự cảm nhận rõ cơn giận của Lâm Gia, lập tức theo sau: "Để tôi làm."

Anh lấy chiếc cốc giấy bên cạnh máy lọc nước, chuẩn bị rót một ly nước cho Lâm Gia, lại bị cậu hất tay ra.

Nước chảy ào ào.

Diêm Tự nhíu mày, nhìn Lâm Gia tự lấy cốc rót nước.

Hai người đứng sát bên nhau, Diêm Tự nghe rõ hơi thở của Lâm Gia.

Hơi gấp gáp, đã bị Lâm Gia cố kìm nén lại.

Ánh mắt anh di chuyển từ bàn tay sang gương mặt Lâm Gia, thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, làm ướt vài lọn tóc.

Bộ quần áo thường ngày tươm tất giờ cũng xộc xệch.

Việc uống hai viên thuốc khiến cơ thể Lâm Gia khó chịu. Diêm Tự thấy sắc mặt cậu trắng bệch, môi nhợt nhạt, tay run run cầm ly nước nóng, suýt chút nữa làm nước sánh ra.

Nhưng cậu không chịu để anh giúp. Nếu Diêm Tự đưa tay đỡ, Lâm Gia sẽ tránh đi.

Diêm Tự: "..."

Mặc dù bị Lâm Gia ngó lơ, anh vẫn quan sát cậu chăm chú. Cậu uống nước, phần cổ dài lộ ra khi ngửa đầu.

Có lẽ nước nóng quá, Lâm Gia "hít" một tiếng nhỏ

Rồi rót thêm nước lạnh vào ly, nước lạnh hòa cùng nước nóng, làm nước trong ly đầy lên.

Cơ thể Lâm Gia rõ ràng không thể chịu nổi trọng lượng này. Lúc ngửa đầu uống nước, cậu làm nước sánh ra ngoài, làm ướt phần lớn cổ áo.

Cổ áo ướt sũng để lộ màu da thịt, Diêm Tự không biết làm gì ngoài việc thỉnh thoảng lấy tay đỡ trán hoặc chống nạnh.

Một lát sau quay lưng lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Cuối cùng anh bấm bụng quay về, nắm lấy hai tay của Lâm Gia, trầm giọng: "Thời gian ra ngoài có hạn, bọn họ sẽ hỏi cả đống nên tôi không muốn giải thích. Lần sau tôi sẽ báo trước với cậu. Còn nữa, lần trước là tôi ăn nói lỗ m ãng, đắc tội với cậu. Để chuộc lỗi, tôi sẽ giúp cậu làm một việc."

Lâm Gia cuối cùng cũng ngước lên, chịu nhìn Diêm Tự.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Lâm Gia nhìn ra sự chân thành trong mắt Diêm Tự, mới nhẹ giọng mở lời: "Giúp tôi một việc? Việc gì?"

Diêm Tự đáp: "Tùy cậu."

Ngừng một chút, Lâm Gia nheo mắt: "Ý đội trưởng Diêm là, bất cứ việc gì?"

Diêm Tự: "Nếu không thì sao?"

Lâm Gia không đáp, một lát sau hỏi: "Anh có thể rót cho tôi một cốc nước không?"

Diêm Tự cầm lấy ly nước từ tay Lâm Gia, bấm nút rót nước ấm từ máy lọc.

Anh đưa lại ly nước, Lâm Gia không vội nhận, mà hỏi: "Việc rót nước có được tính không?"

"..." Diêm Tự nói, "Tôi không nhỏ mọn vậy."

"Cảm ơn." Lâm Gia mới nhận lấy ly nước.

Cậu ngửa đầu muốn uống nước, thoáng thấy Diêm Tự do dự một chút, cuối cùng vẫn giơ tay đỡ nhẹ đáy ly.

Lâm Gia uống nước, ly nước che khuất ánh mắt đầy ưu tư.

Uống nước xong, Diêm Tự lấy ra một tập hồ sơ, lưỡng lự giao cho Lâm Gia.

Lâm Gia liếc qua, là hồ sơ bệnh nhân của bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc.

Cậu biết Diêm Tự đi hỏi người cá, nhất định sẽ có thứ gì đó bị cụ thể hóa.

Nhưng bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc không giống với viện phúc lợi, số trẻ ở viện phúc lợi có thể đếm được và loại trừ, còn bệnh viện tngười ra người vào liên tục, việc hỏi hồ sơ bệnh nhân không có mấy giá trị.

Đặc biệt là mạo hiểm để có được thứ này, Lâm Gia vẫn giữ nguyên đánh giá: Ngu ngốc.

Lâm Gia nhìn tập hồ sơ dày cộp. Các thông tin trong đó lộn xộn, dữ liệu về bệnh nhân lại cực kỳ đơn giản ngắn gọn, chỉ ghi lại ngày tháng năm ai vào bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc sinh con, ngày tháng tháng nào xuất viện.

Diêm Tự cúi đầu nhìn Lâm Gia, thấy cậu nhíu mày tỏ vẻ rất không hài lòng với nội dung thứ cầm trên tay.

Anh thừa nhận, sấp tài liệu này thực sự không có nhiều giá trị, nhưng hậu quả của việc lấy được chúng là Lâm Gia phải uống thêm một viên thuốc.

Anh hắng giọng, cứu vãn tự tôn: "Trong hồ sơ có họ tên của bệnh nhân, có thể suy đoán rằng người ở phòng VIP cũng là người."

Sột soạt.

Lâm Gia để tập hồ sơ sang một bên, ngẩng đầu lên.

Lâm Gia đang ngồi Diêm Tự đứng, nhưng Diêm Tự vẫn cảm thấy áp lực. Anh thoáng thấy mới lạ. Trước giờ chưa ai khiến anh cảm thấy áp lực, Lâm Gia là người đầu tiên.

Nếu Diêm Tự đến thế giới đáy biển muộn hơn, anh sẽ biết áp lực này chính là thái độ không hài lòng của cấp trên đối với cấp dưới.

Lâm Gia cất tiếng, lạnh nhạt: "Ồ, xem ra đội trưởng Diêm thu hoạch khá nhiều."

Diêm Tự: "..."

Lời người này đôi khi chọc người khác tức ói máu. Diêm Tự định cãi lại, thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Gia, anh quyết định im lặng.

Anh chỉ nói: "Sắc mặt cậu rất kém."

"Ừ, có thể là do hạ đường huyết." Lâm Gia nói bừa.

Sáng sớm đã bị gọi ra ngoài hóng gió, giúp Diêm Tự che giấu kế hoạch thực sự khiến Lâm Gia tiêu tốn không ít sức lực. Hai viên thuốc vừa uống khiến dạ dày cậu càng thêm khó chịu.

Diêm Tự lại nhìn Lâm Gia một cái, không nói gì, bước thẳng đến cửa, kéo cửa ra.

Cô y tá ngoài phòng bệnh vừa thấy Diêm Tự đi ra, lập tức la lên: "Ra ngoài làm gì! Đừng chạy lung tung, phải tuân thủ lời dặn bác sĩ biết không?"

Lâm Gia nhìn về phía cửa, nhưng từ vị trí của cậu, phần lớn tầm nhìn bị che khuất, chỉ có thể thấy bóng lưng Diêm Tự. Cơ mà, giọng của anh truyền vào trong phòng rất rõ.

"Cho tôi một ít glucose."

"... Anh thấy chỗ nào không khỏe?"

"Cứ cho tôi là được, tôi sẽ trở lại phòng bệnh ngay."

Bên ngoài ồn ào, Lâm Gia thu tầm mắt về, chuyển sang nhìn mèo.

Mèo nằm ở cuối giường, chẳng biết lăn ra ngủ từ lúc nào.

Lâm Gia nhàn nhạt: "Ngu xuẩn."

Cậu từ từ giãn đôi mày đang nhíu, đặt ánh mắt trở lại tập tài liệu trước mặt.

Dù rằng tài liệu không có mấy giá trị, nhưng đã mang về thì không có lý do gì nào không xem.

Xem một lúc, lông mày Lâm Gia lại nhíu chặt.

Diêm Tự có thái độ làm việc tích cực, nhưng vẫn chưa đủ để cấp trên hài lòng.

Chưa kể Diêm Tự vô tình phạm phải một sai lầm. Khi mở cửa đi lấy glucose, anh không hề bàn bạc trước với Lâm Gia.

Lâm Gia đặt tài liệu xuống bên cạnh, vỗ mạnh vào mèo một cái.

Mèo giật mình tỉnh giấc, há miệng định kêu lại bị ánh mắt sắc bén của Lâm Gia dọa cho ngậm miệng lại.

Ngoài cửa, Diêm Tự quay về với cốc nước glucose, bên cạnh còn có hai y tá đi kèm.

Lâm Gia nhìn chăm chăm vào mặt Diêm Tự, trong lòng thầm nghĩ. Xem ra con đườngbiến Diêm Tự thành vũ khí của mình còn dài và thử thách lắm.

Diêm Tự cầm glucose dùng chân đóng cửa, chặn tiếng ồn ào và uy h**p của mấy y tá ngoài cửa.

Anh bước đến trước mặt Lâm Gia, đưa cốc nước glucose đến trước mặt cậu: "Uống một chút đi."

Lâm Gia không từ chối,. Quả thật bây giờ cậu cực kỳ khó chịu. Cậu cầm cốc nước định uống.

Vừa chạm môi vào miệng cốc, Diêm Tự đột nhiên đẩy nhẹ đáy cốc lên, làm cho phần đáy cao hơn miệng cốc, nước bên trong lập tức tràn ra.

Lâm Gia không kịp trở tay, bị sặc một ngụm lớn.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

"Khụ khụ khụ khụ."

"Khụ khụ khụ khụ khụ."

Diêm Tự: "... Tôi không cố ý."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 55: Ngày sinh dự tính 15



Dĩ nhiên Lâm Gia biết Diêm Tự không cố ý làm vậy. Là cậu vừa tạo cho Diêm Tự ảo giác rằng mình không giữ nổi cốc nước, thế nên Diêm Tự mới giơ tay đỡ hộ.

Có điều cậu quên mất mình rất "yếu ớt", thiếu cảnh giác nên bị sặc nước.

"Khụ khụ khụ..."

Cậu ho khan dữ dội, khóe mắt đỏ lên vì sặc.

Do bị ho, cậu lỡ bóp méo cốc giấy, làm nước bắ n ra nhiều hơn lúc cố tình làm đổ. Cổ áo, ngực áo Lâm Gia đều bị thấm ướt một mảng lớn.

Diêm Tự đang do dự không biết có nên giúp Lâm Gia vỗ lưng hay, thấy cảnh này thì dứt khoát lấy luôn cốc nước khỏi tay Lâm Gia, tránh để cậu bị ướt thêm.

"Cậu ổn chứ?" Diêm Tự lo lắng hỏi.

Lâm Gia phẩy tay, vừa ho vừa với tay vào túi áo khoác lông tìm khăn tay.

"Cậu tìm gì vậy?" Diêm Tự hỏi.

Biết Lâm Gia không thể trả lời, Diêm Tự trực tiếp hành động. Anh kéo áo khoác đang vắt trên giường, mò trong túi áo và lấy ra một chiếc khăn lụa.

Ban đầu anh định đưa cho Lâm Gia tự lau, nhưng thấy cậu ho dữ quá, lại nghĩ đến tình trạng "yếu ớt" của cậu, Diêm Tự liền làm hộ luôn.

Anh xếp khăn lụa qua loa rồi giơ lên lau mặt Lâm Gia.

Lâm Gia hơi sững lại.

Diêm Tự thấy Lâm Gia hơi cứng người, nhưng đã đưa tay rồi, chẳng có lý gì mà dừng lại lúc này.

Huống chi Lâm Gia chỉ khựng lại một chút rồi thả lỏng, có vẻ đã cho phép Diêm Tự hành động.

Diêm Tự là người trẻ tuổi, tay dùng lực hơi mạnh.

Khăn lụa cọ vào má Lâm Gia, lập tức để lại một vệt đỏ trên làn da nhạy cảm.

Lâm Gia không kêu đau, chỉ khẽ ho, trông rất là đáng thương.

Diêm Tự: "..."

Diêm Tự bất giác nhẹ tay hơn. Anh dùng khăn lụa lau sạch nước trên khuôn mặt Lâm Gia từng chút một.

Từ mi mắt, gò má... đến khóe môi.

Vì sợ mạnh tay, Diêm Tự nhích lại gần cậu hơn, không quá gần nhưng cũng chẳng xa cả dải ngân hà như lần hai người đứng trong phòng thuốc hôm trước.

Nhưng vị ngọt của glucose xuyên qua giải ngân hà, len lỏi vào khoang mũi Diêm Tự, khiến cả người anh vừa ngứa ngáy vừa nhột.

Rất nhanh, khăn lụa thấm đẫm nước. Diêm Tự cầm chiếc khăn ẩm ước, cảm thấy đầu ngón tay mình cũng dính ướt và mùi hương ngọt ngào.

Anh nghe thấy tiếng thở của Lâm Gia, đều đặn, cũng phảng phất mùi hương ngọt ngào. Khi anh cúi xuống lau mặt cho cậu, hương vị ngọt ngào ấy như đọng lại bên tai.

Diêm Tự không quen. Anh nghĩ mình không thích mùi ngọt ngào này.

Thế nhưng hương vị ngọt ngào cứ quẩn quanh đầu mũi, buộc anh phải tăng tốc độ.

Ai ngờ lỡ tay dùng thêm lực, Diêm Tự đẩy đầu Lâm Gia nghiêng hẳn sang một bên.

Mà ngay khoảnh khắc Lâm Gia nghiêng đầu, toàn thân Diêm Tự cứng đờ.

Mu bàn tay anh vô tình chạm vào môi Lâm Gia.

Mềm mại, ấm áp.

Còn có hương vị ngọt ngào quanh quẩn.

Lâm Gia tỉnh bơ thu hồi động tác nhỏ, nghiêng đầu làm ra vẻ biết mà còn hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì," Diêm Tự cúi đầu tiếp tục lau mặt cho cậu.

Lớp nước dính trên mặt cậu cuối cùng cũng được lau khô. Lâm Gia ngẩng đầu lên: "Ngoại trừ tài liệu, anh còn hỏi thêm gì nữa?"

Cậu vẫn tin tưởng Diêm Tự. Tìm cơ hội đặt câu hỏi với người cá không dễ dàng, Diêm Tự chắc chắn không chỉ hỏi duy nhất một câu vô thưởng vô phạt.

Diêm Tự đáp: "Bóng đen."

Đó là điều Lâm Gia quan tâm nhất. Nếu bóng đen đã xuất hiện, vậy thì không cần giấu giếm hay e dè gì nữa. Hỏi người cá về bóng đen là đúng.

Cậu nghiêm túc lại, ngừng trêu đùa Diêm Tự, chờ anh nói tiếp.

Diêm Tự nói: "Bóng đen là người thân của bệnh nhân ở phòng VIP tầng ba hay không."

Dưới ánh nhìn của Lâm Gia, Diêm Tự đáp: "Đúng."

Lâm Gia mím môi.

Diêm Tự lại nói: "Mục đích của bóng đen đến bệnh viện có phải để chăm sóc sản phụ ở phòng VIP tầng ba không?"

Anh tự hỏi tự trả lời: "Không."

Lâm Gia nhíu mày. Bóng đen là thân nhân của bệnh nhân ở phòng VIP, nhưng không đến để chăm sóc sản phụ, điều này quả thật mâu thuẫn.

Hơn nữa, theo lời Kim Giới, bóng đen từng xuất hiện trước cửa phòng 202 và giả giọng người mẹ của ông chú tóc bạc.

Nhưng mâu thuẫn lại là điều tốt. Tìm ra nguyên nhân mâu thuẫn thì sẽ lần ra manh mối chính xác.

Lâm Gia ngừng đùa giỡn Diêm Tự, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ về những khả năng dẫn đến mâu thuẫn này.

Lâm Gia còn chưa kịp nghĩ ra thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân chạy vội vã.

Rất nhiều và hỗn tạp, nghe như tiếng các y tá chạy về phía họ.

Lâm Gia và Diêm Tự nhìn nhau, cả hai đều đoán được tiếng bước chân ngoài kia là của các y tá.

Diêm Tự tiến tới gần cửa, mở ra một khe nhỏ.

Lâm Gia đứng dậy, bước đến phía sau anh.

Thấy Lâm Gia đến, Diêm Tự dịch người sang một bên để cậu cùng nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Bên ngoài phòng bệnh, các y tá đang chạy gấp rút, miệng lẩm bẩm:

"Mau lên, mau lên, sắp sinh rồi."

Nhưng các cô không chạy về hướng phòng bệnh VIP bên cạnh mà chạy về phía cầu thang.

Lâm Gia và Diêm Tự lập tức hiểu ra. Người sắp sinh không phải bệnh nhân trong phòng VIP tầng ba, mà là ông chú tóc bạc ở phòng bệnh số 202 tầng hai.

Chẳng mấy chốc, các y tá rầm rộ từ tầng ba chạy xuống tầng hai, bỏ lại tầng ba trống trải yên ắng.

Cánh cửa phòng bệnh số 301 kế bên, nơi Tiểu Điềm và Tiếu Dao đang ở, cũng hé ra một khe nhỏ. Tiếu Dao thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh.

Thấy bên ngoài không có ai, hắn cẩn thận bước ra, rón rén đến cạnh cầu thang và nhìn xuống phía dưới.

"Lùi lại một chút, tôi đóng cửa đây." Diêm Tự nói.

Lâm Gia hơi ngạc nhiên. Ngay cả Tiếu Dao cũng chạy ra ngoài xem tình hình, vậy mà lần này Diêm Tự không ra ngoài.

Cậu vừa nghĩ vừa hỏi: "Tôi tưởng anh sẽ đi xem thử."

Dù nói vậy, Lâm Gia vẫn lùi lại một bước, nhường chỗ để Diêm Tự đóng cửa.

Diêm Tự đóng cửa, đáp: "Đợi cậu khỏe hơn đã."

Lâm Gia có chút bất ngờ, không ngờ lý do Diêm Tự không ra ngoài lại là mình.

Cơ mà nghĩ lại, một người sắp chết và một người còn có thể cứu chữa, Diêm Tự chắc chắn sẽ chọn người sau.

Lâm Gia là một bệnh nhân vừa uống hai liều thuốc, hiện tại hơi yếu nhưng vẫn có thể cứu chữa được.

"Cậu thấy khá hơn chút nào chưa?" Diêm Tự hỏi.

Lâm Gia đáp: "Ừm, cảm ơn đội trưởng Diêm đã chăm sóc."

Cậu vào nhà vệ sinh xử lý chỗ áo bị ướt. Khi cậu trở ra, Diêm Tự đang đứng bên cửa sổ. Ông chú tóc bạc vừa khéo ở phòng 202, ngay dưới lầu họ, chắc hẳn có thể nghe thấy động tĩnh dưới đó.

Với tư cách là đội trưởng đội tuần tra, Diêm Tự vẫn có vài phần trách nhiệm.

Lâm Gia hỏi: "Tình hình dưới đó thế nào?"

Diêm Tự đáp: "Sinh rồi."

Lâm Gia hỏi: "Sinh cái gì?"

Diêm Tự đáp: "Không rõ lắm, chắc là khối u thịt, các y tá đã cân rồi."

Anh thuật lại cho Lâm Gia những gì nghe được từ phòng bệnh phía dưới: "13 cân 3 lạng."

Thông thường, trẻ sơ sinh vừa chào đời sẽ được đo cân nặng, vì thể trọng là tiêu chí quan trọng để đánh giá sự phát triển của trẻ.

Nhưng ở bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc, cân nặng rõ ràng không phải cách hợp lý để đánh giá sự phát triển của khối u.

Hơn nữa, một trẻ sơ sinh khỏe mạnh thông thường nặng từ 2,5 kg đến 4 kg, nếu dưới 5 cân nghĩa là suy dinh dưỡng hoặc có nguyên nhân khác, còn nếu vượt quá 8 cân thì được coi là trẻ "quá khổ" và không khỏe mạnh.

(2 cân = 1 kg)

Khối u ở phòng VIP là mười cân, khối u của ông chú tóc bạc là mười ba cân, cả hai đều vượt quá tiêu chuẩn cân nặng của trẻ sơ sinh khỏe mạnh.

Thế nhưng sau khi cân xong, các y tá lại rất vui vẻ.

Lâm Gia ngẫm nghĩ rồi nói: "Đội trưởng, trong văn phòng bác sĩ có một bảng hiệu."

Diêm Tự cũng nghĩ đến nó.

Khi anh và Lâm Gia đi tìm lời dặn bác sĩ, họ thấy một bảng hiệu trên tường có ghi "1g = 10".

Diêm Tự nói: "Xem ra đơn vị là gram."

Chỉ bên trái công thức có đơn vị, còn số '10' phía sau không có đơn vị.

Lâm Gia nói: "Tiền."

Diêm Tự nhướn mày: "Sao cơ?"

Lâm Gia đáp: "Phần lớn các trường hợp cân đo là để giao dịch."

"Cứ cho đó là tiền đi." Diêm Tự tính toán, "Một cân là 500g, mà 1g tương đương 10 đồng, nếu cân khối u mà bán, thì khối u mười cân trong phòng VIP là..."

Lâm Gia đáp rất nhanh: "Năm mươi ngàn."

Diêm Tự nhìn cậu: "Còn 13 cân 3 lạng là..."

Lâm Gia: "Sáu mươi sáu ngàn năm trăm đồng."

Diêm Tự: "Cậu tính nhẩm nhanh thật."

Anh phải mất vài phút mới tính ra được con số giống Lâm Gia.

Lâm Gia thản nhiên đáp: "Tôi làm việc liên quan đến tiền bạc mà."

Diêm Tự tò mò hỏi: "Thế hả, vậy cậu có giàu không?"

Lâm Gia: "Tàm tạm."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 56: Ngày sinh dự tính 16



"Cậu là kế toán à?" Diêm Tự hỏi.

Lâm Gia khẽ "Ừ" một tiếng.

Diêm Tự nhìn Lâm Gia, thầm nghĩ bảo sao người này lại toát ra khí chất dân tinh anh.

Lâm Gia không để ý đến ánh mắt dò xét hay suy nghĩ của Diêm Tự, cậu tập trung tổng hợp lại những phát hiện mà Diêm Tự kể hôm nay. Trong đầu cậu đã có ý tưởng sơ bộ.

Tuy nhiên cậu không nói ra ngay, mà nhìn thẳng vào Diêm Tự.

"Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi đâu có đáp án..." Diêm Tự bị ánh mắt của Lâm Gia làm cho mất tự nhiên, bèn nói, "Lại muốn đối chiếu đáp án?"

Lâm Gia hỏi: "Vậy đáp án của đội trưởng Diêm là gì?"

Cổ áo của Lâm Gia vẫn còn ướt. Dù đã rửa sạch vị ngọt của glucose, nhưng vạt áo vẫn còn một vòng sẫm màu do nước thấm vào.

Diêm Tự không hiểu việc đối chiếu đáp án có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ đến việc mình làm ướt áo của Lâm Gia, anh trả lời: "Nếu thứ sinh ra được tính theo cân để bán, vậy có thể coi thứ sinh ra chính là tiền. Còn bóng đen chắc chắn không phải đến để trợ sinh, mà là để lấy tiền."

Tiếu Dao để lại cho Lâm Gia không nhiều lương khô. Lâm Gia cầm miếng bánh cuối cùng ném qua cho Diêm Tự.

Anh chụp lấy một cách gọn gàng rồi tiện tay nhét vào túi áo hoodie, nơi đã tích không ít phần thưởng.

Suy nghĩ một chút, Diêm Tự lại lấy ra một miếng, bóc bao bì rồi đưa đến trước mặt Lâm Gia: "Này."

Lâm Gia liếc nhìn: "Mượn hoa dâng Phật?"

Diêm Tự bật cười: "Thấy cậu chưa ăn gì, không ăn thì thôi."

Mặc dù nói vậy, nhưng anh không rụt tay lại. Lâm Gia nhận lấy, cắn một miếng nhỏ.

Diêm Tự biết lương khô khó ăn cỡ nào, nhưng nhìn Lâm Gia ăn uống tao nhã, anh cũng bóc một miếng và thử cắn một miếng.

Ừ, đúng là ảo giác.

Tạm thời giải quyết được cơn đói, Diêm Tự thấy sắc mặt của Lâm Gia đã khá hơn, nói: "Tối nay tôi định qua xem phòng bệnh bên cạnh."

Phòng 302 nằm giữa phòng 301 và phòng VIP, nên phòng bên cạnh mà Diêm Tự nhắc đến chỉ có thể là phòng VIP.

Từ quan sát đêm qua, họ phát hiện rằng ban ngày có mười sáu y tá làm việc, ban đêm số lượng giảm một chút, có lẽ do y tá cần nghỉ ngơi hoặc vì lý do khác.

Lần này, Lâm Gia không ngăn cản. Theo như Diêm Tự phân tích, bóng đen là NPC chủ động giết người. Nếu ban đêm bóng đen lại gõ cửa, trong phòng phải tắt đèn như hôm trước mới khiến nó rời đi, lúc đó điểm yếu sợ bóng tối của Lâm Gia sẽ bị lộ. Trong trường hợp đó, việc Diêm Tự không ở đây ngược lại là điều tốt.

Vẫn giữ thói quen đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, Lâm Gia cân nhắc giữa việc lộ điểm yếu của mình và nguy cơ Diêm Tự gặp nguy hiểm, cuối cùng cậu chọn bảo vệ nhược điểm của mình.

Tầng dưới, phòng 202 đã yên ắng trở lại, thỉnh thoảng bên ngoài vang lên tiếng bước chân của y tá.

Diêm Tự định đêm sẽ đi phòng VIP để tìm manh mối, nên anh tranh thủ nghỉ ngơi trước khi trời tối.

Lâm Gia không làm phiền anh. So với Diêm Tự, cậu biết cách cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi hơn. Đêm qua cậu đi ngủ đúng giờ, trong khi Diêm Tự gần như thức trắng, tiếng trở mình từ giường bên cạnh không ngừng vang lên.

Giờ Diêm Tự đã ngủ, phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh. Lâm Gia dựa vào đầu giường, lấy điện thoại ra, mở một bảng báo cáo tài chính lưu trong máy để giết thời gian.

Mèo nhảy lên cuối giường, tò mò nhìn xem cậu đang xem gì. Nó tưởng cậu đang đọc tiểu thuyết điện tử, tới khi thấy màn hình đầy những con số nhàm chán, nó liền thấy buồn ngủ.

Mèo gãi nhẹ móng vuốt vào chân giường, rồi cuộn tròn ngủ.

"Khò..."

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Lâm Gia cúi đầu lâu, lúc ngẩng lên vận động cổ đã hơi cứng. Cậu nhìn con mèo ngủ say, móng vuốt giữ chặt góc chăn.

Đây là thói quen khi ngủ của nó, luôn phải giữ thứ gì đó trong tay. Trước đây, khi ngủ bên gối của Lâm Gia, nó sẽ cào vào gối của cậu. Nếu bị đẩy ra, nó sẽ cào ngón tay út của cậu, sau đó sẽ nhận về một cước.

Ánh mắt Lâm Gia chuyển sang Diêm Tự.

Diêm Tự người cao thân dài, nằm trên chiếc giường không đủ dài. Người này nằm tư thế không được tự nhiên lắm, hai chân dài thượt thò ra ngoài, chăn đắp hờ trên bụng, tay nắm chặt góc chăn.

Lâm Gia lặng lẽ quan sát, ánh mắt di chuyển qua lại giữa mèo và Diêm Tự ba, bốn lần. Sau đó, cậu đưa tay kéo chăn khỏi móng vuốt mèo. Mèo ngủ rất say, móng vuốt bám chặt vào chăn, cả cánh tay bị kéo lên cũng không tỉnh.

Khi chăn bị rút đi, Lâm Gia chăm chú nhìn phản ứng của mèo. Mèo theo phản xạ quơ vuốt trong không khí, như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Vì không chạm được gì, nó tỉnh dậy.

Vừa mở mắt đã thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Gia, mèo sợ hết hồn.

Nhưng Lâm Gia không nói gì với mèo, chỉ ném cho nó một ánh mắt cảnh cáo, ngăn nó lên tiếng, rồi quay sang nhìn người bạn bệnh bên cạnh.

Cậu dừng ánh mắt ở tay Diêm Tự.

Góc chăn bị nắm đến nhăn nhúm.

Lâm Gia giơ tay định rút chăn khỏi tay Diêm Tự, nhưng khi sắp chạm vào Diêm Tự, cậu khựng lại.

"Đừng chạm vào tôi."

"Đừng tùy tiện chạm vào tôi."

Cậu chợt nhớ đến lời cảnh cáo trước đó, nghĩ đến phản xạ mạnh của Diêm Tự. Để tránh làm cánh tay từng bị trật khớp của mình lại bị thương, Lâm Gia thả chậm động tác hơn.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra lần nữa, cẩn thận rút chăn bị Diêm Tự nắm chặt. Mèo bên cạnh nháo nhào không hiệu tại sao Lâm Gia lại đi chọc ghẹo Diêm Tự đang ngủ say làm gì, nhưng do bị động tác thận trọng của Lâm Gia ảnh hưởng, nó chỉ lo lắng nhìn động tác của Lâm Gia.

Nó thấy ngón tay Lâm Gia đặt xuống mép chăn, kiên nhẫn và nhẹ nhàng rút chiếc chăn trong tay Diêm Tự ra. Động tác này kéo dài rất lâu, Lâm Gia kiên nhẫn như đang gỡ tơ nhện, từng chút một kéo chăn ra khỏi tay Diêm Tự.

Chăn vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay anh, nhưng khi tay không còn nắm gì, Diêm Tự theo phản xạ quơ tay vào không khí, như muốn tìm thứ gì đó lấp đầy lòng bàn tay.

Mèo nhìn chằm chằm cái tay này, thầm nghĩ người này ngủ không đàng hoàng gì hết.

Diêm Tự vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng trong không khí vẫn còn dư vị ngọt ngào mơ hồ, cùng với mùi thơm đặc trưng trên người Lâm Gia, anh không phòng bị mà chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, Diêm Tự thấy Lâm Gia đứng cạnh giường mình, khuôn mặt lộ vẻ nhức đầu.

"Cậu..." Diêm Tự ngồi dậy, "Đứng cạnh giường tôi làm gì?"

Nhìn thấy ngón tay út của Lâm Gia bị mình nắm trong tay, Diêm Tự lập tức hiểu ra tình hình.

Diêm Tự chợt nhận ra, có lẽ biểu cảm khó chịu trên mặt Lâm Gia là vì không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.

"Chỉ đi ngang qua thôi." Lâm Gia cúi đầu nhìn ngón tay mình: "Đội trưởng Diêm, anh có thể buông tay ra chưa?"

Cậu cố ý tỏ vẻ như mình vô tình đi ngang qua thì bị Diêm Tự giữ lại. Diêm Tự như bị điện giật, vội buông tay cậu.

"Tôi..." Anh gãi đầu, cố gắng giải thích một cách tự nhiên: "Tôi có thói quen ngủ phải cầm gì đó trong tay."

Anh không nói rõ là cầm gì, nhưng Lâm Gia đã hiểu. Có lẽ Diêm Tự quen ngủ với khẩu súng lục bạc trong tay, tư thế nắm chặt góc chăn vừa nãy chẳng khác gì tư thế cầm súng.

Lâm Gia lại hỏi: "Đội trưởng, anh có thể buông tôi ra chưa?"

Diêm Tự: "..."

Diêm Tự buông tay ra, nhìn thấy ngón út của Lâm Gia bị mình nắm đến mức đỏ lên.

Diêm Tự: "Lần sau đừng lại gần tôi khi tôi đang ngủ."

Anh lại bắt đầu cảnh báo.

Lâm Gia liếc anh một cái: "Đội trưởng Diêm, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Diêm Tự nói: "Cho dù chỉ đi ngang qua cũng quá gần, nếu không làm sao tôi lại nắm lấy cậu?"

Hai người đối diện nhau. Một người nói dối không chớp mắt, một người lý lẽ không vững nhưng khí thế rất hùng hổ.

Họ cứ nhìn nhau, không ai chịu dời ánh mắt trước.

Mèo cảm thấy hai người này thật trẻ con, bèn "meo" một tiếng cắt ngang màn giằng co căng thẳng này.

Trời đã tối, Diêm Tự đứng dậy.

Đến giờ anh phải ra ngoài rồi.

Suy đoán trong lòng Lâm Gia hơi sáng tỏ. Đây là một phát hiện, Diêm Tự và mèo có chung thói quen ngủ, nhưng việc cần cầm thứ gì đó khi ngủ không phải điều gì quá đặc biệt. Bằng chứng này vẫn chưa đủ để kết luận Diêm Tự chính là mèo, tuy nhiên xác suất đã tăng lên.

Cậu nhìn bóng lưng Diêm Tự, thấy anh bước đến cửa, tay chạm vào nắm cửa bỗng dừng lại.

Lâm Gia nhíu mày, cũng đứng dậy theo.

Mèo như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía cửa, toàn thân dựng đứng lông lên.

Diêm Tự không mở cửa, chắc chắn bên ngoài có thứ gì đó.

—— Bóng đen.

Nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, Lâm Gia cau mày. Cậu không muốn tắt đèn.

May mắn là Diêm Tự không yêu cầu cậu làm vậy. Bên ngoài vang lên một giọng nói: "Có ai không?"

Tiếp đó, như cảm nhận được sự hiện diện của Diêm Tự ngay sát cửa, giọng nói ngoài kia dịu dàng cất lên: "Tiểu Tự, là mẹ đây."

Giọng nói này rất nhẹ nhàng, đầy vẻ ân cần và dụ dỗ.

"Tiểu Tự, con sống ở thế giới dưới biển thế nào rồi? Mẹ rất nhớ con, mở cửa cho mẹ được không?"

Âm điệu mềm mại, giọng nói như rót mật vào tai.

"Tiểu Tự, để mẹ chăm sóc con sinh nở nhé. Mẹ rất lo cho con. Con là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã là niềm tự hào của mẹ, con sẽ không muốn mẹ lo lắng, đúng không?"

Nghe giọng điệu ngoài cửa, Lâm Gia hiểu thêm đôi chút về Diêm Tự. Anh hẳn là người gốc Tô tỉnh, hoặc ít nhất có một nửa dòng máu Tô tỉnh.

Giọng nói ấy quá dịu dàng, như dòng nước chảy êm ái.

Lâm Gia nhìn Diêm Tự, luôn chú ý xem anh có bị giọng nói này mê hoặc không. Không ngờ phát hiện trên mặt Diêm Tự không hề có chút biểu cảm dao động nào.

Sau đó, Diêm Tự bật cười tự giễu.

Ở thế giới đáy biển quá lâu, anh không còn nhớ rõ người thân ở thế giới thực nữa. Đối với lời gọi của người mẹ kia, lòng anh hoàn toàn bình thản, không chút gợn sóng.

Giọng nói ngoài cửa gọi thêm một lúc lâu, có lẽ nhận ra không thể mê hoặc được Diêm Tự, bèn chuyển hướng sang Lâm Gia.

"Baby, là mẹ đây."

Tình thế thay đổi, Diêm Tự quay sang nhìn Lâm Gia, chú ý xem cậu có bị ảnh hưởng không.

Anh thấy gương mặt Lâm Gia không biểu lộ cảm xúc gì, không một chút động lòng.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 57: Ngày sinh dự tính 17



Từ biểu cảm của Lâm Gia, Diêm Tự đoán rằng cậu có mâu thuẫn với gia đình. Nghĩ lại thì cũng hợp lý, người yêu của Lâm Gia là một người đàn ông mà. Theo quan niệm thông thường, đàn ông thích đàn ông là bất bình thường đúng không? Diêm Tự không chắc liệu có phải mình đã ở thế giới đáy biển quá lâu nên không biết tình hình thực tế bên ngoài, nhưng theo hiểu biết của anh, gia đình thường sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Có lẽ đây là lý do Lâm Gia có xích mích với gia đình?

Hơn nữa, người yêu của Lâm Gia đã qua đời vì... bị ung thư gì đó.

Ung thư lưỡi.

Người đã khuất luôn có vị trí bất khả xâm phạm khiến Lâm Gia, người luôn tưởng nhớ người yêu, không thể tha thứ cho sự ngăn cản từ gia đình?

Ồ.

Không đúng.

Lâm Gia thích đàn ông.

Diêm Tự nhíu mày, nhớ lại lời Lâm Gia từng nói với mình.

Anh luôn không đoán được Lâm Gia muốn làm gì, nhưng lúc này lại mơ hồ phát hiện ra đầu mối.

Lâm Gia tiếp cận mình chẳng lẽ là vì...

Vì mình cũng là đàn ông?

Diêm Tự thấy hơi nghẹt thở.

Nếu thật sự là như vậy, thì chuyện này là sao? Anh đâu có thích đàn ông, hơn nữa chẳng phải Lâm Gia đã có người yêu rồi sao? Chẳng phải cậu luôn không thể quên được người yêu, thậm chí còn thề đến chết sẽ không thay lòng sao? Nếu vậy, hành vi của Lâm Gia thật quá đáng, vừa không chung thủy với người yêu đã khuất, vừa...

Dù thế nào, Diêm Tự cũng không thể chấp nhận được.

Anh liếc nhìn biểu cảm của Lâm Gia, thấy cậu đứng dậy, bước về phía mình.

Nghĩ rằng Lâm Gia bị tiếng gọi ngoài cửa mê hoặc, anh lập tức nắm lấy cổ tay cậu

Lâm Gia dừng bước, ngẩng đầu lên, dùng tay còn lại chỉ về phía nhà vệ sinh.

Như biết trong phòng có người, giọng nói ngoài cửa vẫn không ngừng vang lên. Đêm qua, sau khi phòng bệnh tắt đèn, thứ đó mới chịu rời đi.

Lâm Gia không muốn để lộ điểm yếu sợ bóng tối của mình nên cậu vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nằm bên cạnh cửa phòng bệnh, nếu để đèn sáng trong nhà vệ sinh thì thứ bên ngoài không nhìn thấy.

Dù biết đích đến của Lâm Gia là nhà vệ sinh, và cậu chỉ đi ngang qua mình, Diêm Tự vẫn nhìn cậu thêm vài lần. Sau khi xác định trên mặt Lâm Gia không có dấu hiệu bị mê hoặc, anh mới buông tay.

Lâm Gia không nói gì, đi vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.

Cậu vốn định mở vòi nước để rửa sạch vùng da vừa bị Diêm Tự chạm vào, nhưng ngại thứ đứng bên ngoài, Lâm Gia chỉ lấy khăn lụa ra, cẩn thận lau sạch nơi bị người khác chạm vào.

Chiếc khăn đã được giặt sạch, màu sáng hơi ẩm ướt, nhưng dù lau thế nào, hơi ấm còn sót lại từ Diêm Tự trên da vẫn không tan biến.

Lâm Gia nhíu mày, Diêm Tự đúng là một cái lò sưởi di động.

Cậu nghe thấy một tiếng "cạch", là tiếng Diêm Tự tắt đèn. Lâm Gia chờ trong nhà vệ sinh, một lúc sau nghe tiếng anh bật đèn trở lại, lúc này cậu mới bước ra.

Ánh mắt Lâm Gia dừng lại trên cánh cửa phòng bệnh, Diêm Tự nói: "Đi rồi."

Lâm Gia "ừm" một tiếng như dự đoán, đưa mắt thấy Diêm Tự đang dựa vào tường, chăm chú quan sát mình.

Lâm Gia nhanh chóng nhận ra, ánh mắt quan sát của Diêm Tự lần này có chút khác biệt so với trước, nhưng cậu không hiểu nên trực tiếp hỏi: "Lại có chỗ nào khiến đội trưởng Diêm không vừa mắt sao?"

Diêm Tự nói: "Cậu... có vẻ không hòa hợp với gia đình?"

Lâm Gia hiểu anh ám chỉ gì, đáp: "Quan hệ giữa đội trưởng Diêm và gia đình hình như cũng không tốt nhỉ?"

Diêm Tự nghĩ, sao mà giống được?

Hoàn cảnh của anh và Lâm Gia khác nhau.

Anh ở thế giới đáy biển nhiều năm, quen với việc sống một mình. Anh biết rằng rời khỏi thế giới này là một giấc mơ xa vời. Là người tương đối thực tế, anh không thích những suy nghĩ viển vông, anh đã chuẩn bị tinh thần sống cả đời ở đây. Anh rất rõ mình đang ở trong thế giới đáy biển, ở trong bụng cá, vì thế tiếng gọi ngoài cửa không thể mê hoặc được anh.

Nhưng Lâm Gia thì sao? Cậu mới đến thế giới này chưa bao lâu, về lý mà nói, cậu vẫn còn là người mới. Người mới luôn ôm hy vọng có thể rời khỏi đây.

Đó chính là điểm yếu để bị mê hoặc.

Chỉ có thể là quan hệ kém với gia đình mới giải thích được tại sao Lâm Gia không bị tiếng gọi ngoài cửa dụ dỗ.

"Cậu..." Diêm Tự muốn nói lại thôi. Cuối cùng, anh đổi giọng: "Cậu thấy khá hơn chưa? Nghỉ ngơi trước đi, tôi qua phòng bên cạnh xem tình hình."

Đã là đêm thứ hai, họ phải làm gì đó.

"Đội trưởng Diêm."

Khi Diêm Tự chuẩn bị mở cửa rời đi, Lâm Gia gọi anh lại.

Khi Diêm Tự quay đầu, Lâm Gia tò mò hỏi: "Đội trưởng Diêm, sao anh thích tìm đường chết vậy?"

Bóng đen đã xuất hiện. Nếu nó thất bại ở phòng bệnh 302, chắc chắn sẽ chuyển sang các phòng khác. Lúc này ra ngoài chẳng phải là tìm đường chết sao?

Trước đó, Lâm Gia không phản đối việc Diêm Tự đi thám hiểm phòng bên vì không muốn lộ điểm yếu sợ bóng tối. Nhưng giờ bóng đen đã xuất hiện ở phòng 302, khả năng quay lại là rất thấp.

Vì điểm yếu của mình sẽ không bị lộ trước mặt Diêm Tự, Lâm Gia thay đổi ý định. Cậu vừa phát hiện ra sự tương đồng giữa Diêm Tự và mèo, vì vậy không muốn anh mạo hiểm.

Từ lời nói của Lâm Gia, Diêm Tự mơ hồ nhận ra sự lo lắng dành cho mình, nhưng do không chắc chắn, anh thử hỏi: "Cậu không sợ người cá biến dị sao?"

Sáng nay khi ra ngoài, Lâm Gia đã nhìn thấy người cá. Tốc độ biến dị của nó không nhanh, nhưng theo những gì từng thấy ở các bụng cá khác, từ ngày thứ ba trở đi, tốc độ biến dị sẽ tăng gấp bội.

Mà khi đêm nay trôi qua, trời sáng lên sẽ là ngày thứ ba của họ ở bụng cá này.

Về phần nước súp, Lâm Gia đã có suy đoán sơ bộ, chỉ còn thiếu thông tin về tình hình trong các phòng bệnh. Cơ mà cậu vẫn nói: "Chờ trời sáng rồi hãy đi. Người cá biến dị không xảy ra trong chốc lát."

Diêm Tự nhìn chằm chằm Lâm Gia.

Hai đêm rồi, Lâm Gia đều ngăn anh ra ngoài.

Đêm đầu tiên còn dễ giải thích, vì họ chưa quen thuộc với bụng cá. Nhưng đây đã là đêm thứ hai, đáng lý phải đi thăm dò tình hình.

Dĩ nhiên, ngay cả khi là đêm thứ hai, việc ra ngoài điều tra vẫn là hành động nguy hiểm. Nhưng chẳng phải Lâm Gia mời anh vào bụng cá chính là để anh làm tiên phong sao?

Nếu không, việc mời anh cùng vào bụng cá có ý nghĩa gì?

Diêm Tự nhìn chằm chằm Lâm Gia, ánh mắt ngày càng phức tạp.

Người mời anh vào bụng cá là Lâm Gia, người không muốn anh đi tìm manh mối cũng là cậu. Trước đây, Diêm Tự không hiểu nổi Lâm Gia đang định làm gì, nhưng sau khi nắm bắt được chút manh mối, mục đích hành động của Lâm Gia dần trở nên rõ ràng hơn.

Lâm Gia không muốn anh ra ngoài, một phần vì lo lắng. Chẳng lẽ...

Cậu muốn ở chung một chỗ với anh?

Lâm Gia thấy Diêm Tự mãi không lên tiếng, nghĩ rằng anh đang dao động, bèn hạ giọng dỗ dành: "Đội trưởng Diêm, ngày mai tôi đi cùng anh được không?"

Diêm Tự: "..."
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 58: Ngày sinh dự tính 18



Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Có ai đó gõ cửa.

Trong phòng bệnh số 201, Kim Gian bật dậy ngay lập tức. Nghe thấy tiếng động từ giường bệnh bên cạnh, chàng trai bi quan cũng ngồi bật dậy.

Lúc mới vào bụng cá, khi Kim Gian và Kim Giới báo cáo phát hiện của mình với Diêm Tự, họ từng bị chàng trai bi quan nghi ngờ. Vì thế, Kim Gian không có mấy thiện cảm với cậu ta.

Sau khi trở thành bạn cùng phòng, Kim Gian và chàng trai bi quan gần như không nói chuyện. Hai ngày đã trôi qua, Kim Gian thậm chí còn không biết tên cậu ta là gì.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang vọng trong phòng bệnh, khiến thần kinh của Kim Gian căng lên. Hôm nay trong lúc ra ngoài hóng gió, Kim Gian nghe ngóng được rằng nguyên nhân khiến bụng của ông chú tóc bạc phình to có khả năng cao là do đã đáp lại tiếng gọi ngoài cửa.

Mà trước đó không lâu, phòng bệnh 202 bên cạnh phát ra tiếng động. Kim Gian lờ mờ nghe thấy tiếng kêu cứu của ông chú tóc bạc:

"Cứu tôi với."

"Cứu mạng."

"Cứu tôi..."

Nhưng không ai cứu được ông ta. Kim Gian bất lực không cứu được, ngay cả Kim Giới ở cùng phòng cũng bất lực.

Kim Gian luôn lo lắng cho người anh em ở phòng bên. Tiếng động phát ra nghe quá quái dị và đáng sợ, không biết tình hình ông chú tóc bạc cùng phòng bệnh với anh em của mình như thế nào.

Kim Gian không biết người anh em của mình còn sống không, hoặc nếu còn sống thì bụng có còn phẳng như trước không. Thời gian trong bụng cá đã sắp đến ngày thứ ba, Kim Gian vẫn hoàn toàn mờ mịt về nước súp. Hắn không biết liệu mình có thể sống sót rời khỏi đây không.

Hắn không rõ đội trưởng đội tuần tra đã thu thập được bao nhiêu manh mối, cũng không biết người họ Lâm kia rốt cuộc là ai. Điều duy nhất Kim Gian biết là, nguy hiểm lúc này đã tìm đến cửa.

Kim Gian nín thở, ánh mắt căng thẳng dõi theo động tĩnh ở cửa phòng, sợ rằng thứ bên ngoài sẽ xông vào.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, chẳng hề biến mất dù Kim Gian đã nín thở. Thậm chí, bên ngoài còn có thêm tiếng nói:

"Có ai không?"

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

"Có ai không?"

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

"Có ai không?"

Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng Kim Gian, bởi vì căng thẳng nên hai mắt hắn ta hơi lồi ra. Hắn ta nhớ rõ lời Diêm Tự dặn: Nếu ngoài cửa có thứ gì kỳ quái, bất kể nó nói gì, tuyệt đối không được trả lời.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

"Có ai không?"

Tiếng gõ cửa và câu hỏi vẫn dai dẳng, nhịp điệu đều đặn.

Tại sao nó chưa đi?

Sao nó cứ đứng mãi ở cửa?

Tim Kim Gian như treo lơ lửng trong cổ họng. Hắn ta dùng tay bịt chặt miệng, không để tiếng thở yếu ớt của mình trở thành lý do khiến bóng đen ngoài cửa đứng chờ.

Tại sao nó chưa đi? Đã lâu như vậy rồi, tại sao nó vẫn gõ cửa? Tại sao nó cứ đứng ở ngoài gõ cửa, tại sao cứ hỏi mãi xem trong phòng có ai không?

Rõ ràng trong phòng bệnh không có ai đáp lại nó.

Kim Gian cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn ta cẩn thận rời ánh mắt khỏi cánh cửa, quay sang nhìn chàng trai bi quan nằm cạnh.

Kim Gian cảm thấy mình không có vấn đề gì, hắn nhớ kĩ lời dặn của Diêm Tự, nhưng bóng đen vẫn ở ngoài của, hắn ta không có vấn đề, vậy chắc chắn nguyên nhân khiến cái bóng ngoài cửa không chịu rời đi là do chàng trai bi quan.

Quay đầu nhìn sang, Kim Gian hít sâu một hơi, suýt nữa nghẹn thở.

Hắn ta nhận ra đèn đầu giường của chàng trai bi quan vẫn sáng!

Chết tiệt!

Mẹ kiếp!

Hèn gì thứ đó cứ bám mãi ở cửa phòng bệnh.

Kim Gian tức đến mức muốn giết chàng trai bi quan ngay lập tức. Nhưng lúc này, hắn ta không dám tạo ra bất kỳ tiếng động lớn nào. Hắn ta chỉ có thể điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo chàng trai bi quan mau tắt đèn.

Tuy nhiên, chàng trai bi quan chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa, không để ý đến tín hiệu của Kim Gian. Không còn cách nào khác, Kim Gian cẩn thận bò xuống giường. Hắn ta không dám vỗ vào người chàng trai bi quan, bởi khi con người đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, bất kỳ tiếng động nào cũng có thể trở thành ngòi nổ khiến phòng tuyến tinh thần sụp đổ.

Sợ người này sẽ hét lên, hắn ta vòng qua đuôi giường, tự mình tắt đèn nhỏ đã giữ chân bóng đen ngoài cửa lại.

Đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào công tắc, Kim Gian tắt đèn nhỏ.

Ánh sáng trong phòng tối sầm lại. Tiếng gõ cửa và tiếng hỏi thăm cũng chìm vào im lặng.

Kim Gian thở phào, định mò mẫm trở về giường. Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng soạt soạt, hắn sững người, nhận ra đây là tiếng kéo chăn.

Dĩ nhiên đây không phải là âm thanh hắn ta phát ra, hắn ta còn chưa về đến giường mình.

Đây là tiếng động của chàng trai bi quan.

Kim Gian rất muốn nổi giận, rất muốn túm lấy cổ áo chàng trai bi quan mà quát: Mày đang làm cái gì vậy? Không thể yên tĩnh một chút hả! Mày không biết ngoài cửa là thứ nguy hiểm chết người sao!

Nhưng bây giờ không phải lúc nổi nóng. Kim Gian cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, chưa kịp hoàn toàn bình tĩnh lại thì nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp.

Tiếng bước chân này không phải của hắn ta, bởi hắn ta đã quay lại giường của mình.

Là chàng trai bi quan!

"Mở cửa cho mẹ nào."

Giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

"Dạ, tới đây."

Chàng trai bi quan đáp lại.

Kim Gian cảm thấy nghẹt thở. Đến khi hắn phản ứng, chàng trai bi quan đã "cạch" một tiếng mở toang cánh cửa. Một tia sáng mờ nhạt từ bên ngoài len qua khe cửa.

Kim Gian ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa vừa bị chàng trai bi quan mở ra, máu trong cơ thể hắn ta ngừng chảy, biểu cảm trên mặt trở nên đờ đẫn.



Buổi sáng, tiếng gõ cửa của y tá vang lên.

"Chuẩn bị đi nào, ra ngoài phơi nắng thôi."

Trước cửa phòng bệnh số 302, y tá nhắc nhở những người trong phòng.

Lâm Gia mở mắt, quay đầu nhìn sang giường bên cạnh.

Vừa lúc thấy Diêm Tự cũng mở mắt, trông có vẻ như vừa bị đánh thức.

Thấy Diêm Tự đã tỉnh, Lâm Gia nói: "Chào buổi sáng, đội trưởng Diêm."

Diêm Tự không nói gì, chỉ ngồi dậy, chắc là khó chịu vì bị y tá làm ồn. Anh trả lời một tiếng, ngăn cản y tá ngoài cửa thúc giục.

Lâm Gia chăm chú nhìn Diêm Tự, phát hiện anh mặc đồ rất chỉnh tề.

Tối qua, Lâm Gia đã khuyên Diêm Tự không nên rời khỏi phòng. Diêm Tự bề ngoài thì đồng ý, nhưng có lén ra ngoài khi Lâm Gia đã ngủ hay không thì ai biết được.

Lâm Gia nghĩ ngợi một lát, đưa tay ra, chạm vào giường của Diêm Tự để kiểm tra xem chăn đệm còn ấm hay không.

Diêm Tự theo phản xạ túm lấy cổ tay Lâm Gia.

Biết Diêm Tự phản ứng nhanh, nên Lâm Gia cũng rất nhanh. Khi bị anh nắm lấy, cậu đã kịp chạm vào chăn của Diêm Tự.

Chăn vẫn còn ấm.

Chứng tỏ Diêm Tự đã nằm trên giường một lúc lâu. Thêm vào đó, tối qua Lâm Gia không nghe thấy động tĩnh gì, khả năng cao là Diêm Tự đã nghe lời, không chạy ra ngoài tìm chết.

"Làm gì vậy?" Diêm Tự giữ chặt tay Lâm Gia, đề phòng hỏi.

"Không có gì." Lâm Gia mỉm cười, rút tay ra khỏi Diêm Tự.
 
Đừng Hỏi - Du Ngư
Chương 59: Ngày sinh dự tính 19



Cũng giống như lúc trời sáng hôm qua, những người bị cuốn vào giống như đàn cừu được chăn nuôi, bị chủ nhân lùa ra khỏi tòa nhà bệnh viện để hít thở không khí.

Tuy nhiên, có hai điểm khác biệt so với ngày hôm qua. Thứ nhất, khi mọi người đi ngang qua tầng một của tòa nhà bệnh viện, họ nhìn thấy người cá phía sau quầy tư vấn. Hôm nay đã là ngày thứ ba, tốc độ biến dị của nó tăng lên đáng kể. Trên mặt nó mọc đầy vảy cá, dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh như sóng nước.

Thứ hai, mọi người nhận ra số người được ra ngoài hôm nay giảm một người.

Chàng trai bi quan không xuất hiện.

Vì y tá vẫn đi bên cạnh mọi người, những người khác dù biết Kim Gian và chàng trai bi quan ở chung phòng 201, cũng không ai dám mở miệng hỏi.

Mãi đến khi y tá lùa họ về khu vực bồn hoa rồi rời đi, những người khác mới hỏi chàng trai bi quan ở đâu.

Sắc mặt Kim Gian rất tệ. Bị vây quanh bởi nhiều ánh mắt dò xét, hắn hoảng hốt liếc nhìn em trai mình. Thấy Kim Giới vẫn còn sống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm như vừa được trút bỏ gánh nặng.

Nhưng mặc kệ mọi người hỏi thế nào, Kim Gian vẫn giữ im lặng, kiên quyết không trả lời về tung tích của chàng trai bi quan.

Tiếu Dao muốn lao vào đánh người, bị Lâm Gia ngăn lại bằng ánh mắt.

Cậu liếc sang Kim Gia, ánh mắt nhẹ bẫng.

Thật ra tại sao chàng trai bi quan biến mất, tại sao Kim Gian không mở miệng nói gì, trong lòng Lâm Gia đã có câu trả lời. Không chỉ Lâm Gia, những người khác cũng đoán được. Rất có thể, giống như Kim Giới hôm trước, Kim Gian không muốn làm trái lời dặn của y tá nên đã che giấu sự thật.

Tuy nhiên dù có tiền lệ, Kim Giới vẫn sống khỏe mạnh, Kim Gian lại không muốn mở miệng.

Có lẽ tối qua Kim Gian đã nhìn thấy hoặc nghe được nhiều hơn Kim Giới, có lẽ hắn đã nắm được manh mối quan trọng và muốn tự mình tìm ra nước súp để giành được cá linh.

So với Kim Giới, tâm tư của Kim Gian sâu hơn nhiều. Dù bị ép hỏi như thế nào, hắn cũng không tiết lộ điều gì.

"Đội trưởng Diêm," Lâm Gia lên tiếng, nhìn về phía Diêm Tự, "Trưa nay anh muốn ăn lương khô gì?"

Tiếu Dao đang bực bội vì Kim Gia chậm chạp không chịu tiết lộ tình huống tối qua, nghe thấy câu hỏi của Lâm Gia thì ngớ người, trên đầu xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi.

Không bàn đến việc lương khô có nhiều vị để chọn hay không, nhưng đây có phải lúc để hỏi chuyện ăn trưa đâu? Chẳng phải nên đập cái đầu ngu đần của Kim Gian một trận để ép hắn nói ra chuyện xảy ra ở phòng 201 đêm qua sao?

Nay đã là ngày thứ ba rồi, nếu không đoán ra được nước súp, tất cả bọn họ sẽ chết trong bụng cá. Tại sao trông Lâm Gia chẳng mấy bận tâm?

Tiểu Điềm cũng khó hiểu mà nhìn Lâm Gia. Có điều sự khó hiểu trên mặt cô nhanh chóng biến mất. Mặc dù không hiểu được hành động của Lâm Gia, nhưng cô tin chắc rằng mọi việc Lâm Gia làm đều có lý do.

Cô không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Lâm Gia.

Câu hỏi của Lâm Gia quả thực không thích hợp, làm không ít người ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trong những ánh mắt đó, Diêm Tự cũng chậm rãi liếc nhìn cậu.

"Ừm..." Diêm Tự suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có những vị gì?"

Mọi người: "???"

Cái gì thế? Họ coi Diêm Tự là chỗ dựa cuối cùng trong bụng cá, vậy mà cái vị này không thèm quan t@m đến chuyện đêm qua, lại đi suy nghĩ trưa nay ăn gì?

Kim Gian và Kim Giới ngẩng đầu nhìn Diêm Tự và Lâm Gia. Lúc này họ mới bừng tỉnh, có lẽ Diêm Tự không phải tình cờ bị hút vào bụng cá, rõ ràng anh quen biết Lâm Gia, việc anh xuất hiện trong bụng cá chắc chắn liên quan đến Lâm Gia.

Diêm Tự và Đao Nhọn cùng một phe!!

Nhưng đến lúc này mới nhận ra thì đã quá muộn. Trong số tám người bị cuốn vào, hai người đã chết, chỉ còn lại sáu người. Ngoài hai anh em nhà họ Kim, những người còn lại đều là người của Đao Nhọn.

Xét về số lượng, hai anh em nhà họ Kim đã thua ngay từ đầu.

Kim Gian cảm thấy sợ hãi, hắn nhìn về phía Diêm Tự.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi họ bị cuốn vào bụng cá. Mức độ biến dị của người cá mọi người đã thấy quá rõ ràng. Số người giảm dần khiến bầu không khí càng thêm nặng nề, thế mà Kim Gian lại phát hiện Diêm Tự là ngoại lệ.

Không, không chỉ Diêm Tự. Lâm Gia – người được Diêm Tự nâng đỡ, cũng rất dửng dưng. Trong mắt họ, việc người cá biến dị hình như chẳng phải chuyện gì to tát.

Kim Gian thừa hiểu, hắn không tin rằng trên đời này có ai thực sự không sợ chết. Sự thoải mái của Diêm Tự và Lâm Gia chỉ có thể giải thích rằng họ đã nắm giữ thông tin quan trọng về bụng cá.

Nếu không, họ sẽ không dư dả tinh thần để bàn luận trưa nay ăn gì.

Ánh mắt Kim Gian liên tục đảo qua đảo lại giữa Lâm Gia và Diêm Tự, trong đầu dấy lên nhiều suy nghĩ. Hắn đoán rằng, lý do họ vẫn còn ở đây chơi trò chơi này có lẽ là vì thiếu một vài chi tiết nhỏ về nước súp.

Cho nên họ căn bản là không quan t@m đến chuyện xảy ra ở phòng 201 đêm qua, cũng không ép hỏi hắn.

Kim Gian suy nghĩ rất nhanh. Mặc dù những người còn lại đều là người Đao Nhọn, cá linh khó mà lọt vào tay mình, nhưng so với cá linh, mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Dù sao bọn họ mạo hiểm tiến vào bụng cá lấy cá linh cũng chỉ vì sống sót ở thế giới đáy biển. Giờ đây họ đã tìm được đường sống, nhưng...

Bọn họ vẫn phải trở về thế giới đáy biển.

Thân phận của Lâm Gia là gì, Kim Gian không biết cũng không đoán được. Nhưng không ai không biết Diêm Tự là đội trưởng đội tuần tra. Nếu họ an toàn trở về thế giới đáy biển, liệu Diêm Tự có vì hắn che giấu thông tin mà nhắm vào hắn không?

Ở thế giới đáy biển, người của ban quản lý muốn xử lý một người bình thường dễ như trở bàn tay. Huống chi Diêm Tự là người quyền cao chức trọng, có phó trưởng Trần chống lưng.

Nghĩ đến đây, Kim Gian như đã nhìn thấy cảnh Diêm Tự dẫn người đến "tịch thu tài sản". Hắn vội vàng mở miệng: "Đội trưởng Diêm, tối qua tôi..."

Kim Gian nuốt nước bọt, rồi nói tiếp: "Tối qua, bóng đen đó đã đến phòng 201. Tôi nhớ lời anh dặn nên không đáp lại, nhưng... nhưng mà... cậu ta đã mở cửa."

Ánh mắt Lâm Gia nhẹ nhàng lướt qua Kim Gian. Kim Gian liên tục nuốt nước bọt, thấy Lâm Gia hơi cau mày nên tưởng cậu mất kiên nhẫn. Hắn không dám giấu giếm nữa, vội vàng nói tiếp: "Bóng đen đó dùng giọng nói để dụ dỗ cậu ta. Tôi không dám đến gần, từ góc nhìn của tôi, kẻ gõ cửa chỉ là một bóng đen, không phải người."

Lúc này, Lâm Gia mới giãn đôi mày, hỏi: "Họ nói gì với nhau?"

Kim Gian đáp: "Bóng đen ngoài cửa hỏi tại sao bụng cậu ta vẫn chưa lớn, còn nói có rất nhiều thứ cần tiêu tiền."

Mọi người im lặng lắng nghe Kim Gian.

"Cậu ta nói là cậu ta không biết."

Kim Gian lau mồ hôi trên trán, tiếp tục: "Sau đó bóng đen chạm vào bụng cậu ta, bụng cậu ta lập tức to lên."

Lâm Gia hỏi: "Rồi sao nữa?"

Kim Gian nhớ lại cảnh tượng tối qua, trả lời: "Rồi bóng đen đó bỏ đi."

"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Tiếu Dao không tin nổi, hỏi lại: "Thế sao lúc đầu mày không nói?"

"Tôi..." Kim Gian nghẹn lời, đáp: "Vì y tá không cho tôi nói. Lời dặn bác sĩ chẳng phải là không được làm trái ý của nhân viên y tế sao!"

Tiếu Dao định nói thêm gì đó thì bị Lâm Gia ngăn lại.

"Đủ rồi," Lâm Gia quát Tiếu Dao, "Cậu nói to thêm chút nữa xem, muốn gọi y tá quay lại hả?"

Tiếu Dao đành im lặng. Sau khi hắn im lặng, Lâm Gia nhìn chằm chằm Kim Gian thật sâu, khiến hắn ta sợ hãi cúi đầu, tránh né ánh mắt của Lâm Gia.

"Thật sự chỉ có vậy." Kim Gian nhấn mạnh.

Tiếu Dao bực tức muốn nói thêm, nhưng Tiểu Điềm kéo anh lại, thì thầm: "Anh Tiếu, em hiểu rồi."

Tiếu Dao hỏi: "Hiểu cái gì?"

Tiểu Điềm ra hiệu cho Tiếu Dao nhìn về phía Diêm Tự. Trong lúc Lâm Gia ép hỏi Kim Gian, Diêm Tự nhìn Lâm Gia.

Tiểu Điềm nói: "Anh Gia cố ý hỏi đội trưởng Diêm muốn ăn gì trưa nay."

Tiếu Dao: "Hả..."

Tiếu Dao chậm hiểu chứ không phải thằng ngu. Sau khi được Tiểu Điềm nhắc nhở, hắn nhanh chóng hiểu ý của cô.

Lâm Gia cố tình hỏi Diêm Tự về bữa trưa, hoặc đúng hơn, cậu cố ý tỏ ra ung dung thoải mái để Kim Gian nhìn.

Dưới áp lực nặng nề, Kim Gian nhầm tưởng rằng sự thản nhiên của họ là do họ đã nắm được manh mối quan trọng. Nhận ra mình bị bao vây bởi người Đao Nhọn, Kim Gian hiểu rằng giữ bí mật cũng chẳng còn giá trị, không dám giữ miệng nữa, bởi dù sau rời khỏi bụng cá thì họ vẫn phải trở lại thế giới đáy biển.

Chính vì vậy, chỉ một câu hỏi đơn giản của Lâm Gia đã khiến Kim Gian buột miệng tiết lộ manh mối mà hắn ta không muốn nói.

Tiếu Dao thầm khâm phục đầu óc của Lâm Gia.

Diêm Tự cũng vậy.

Anh nhìn Lâm Gia, nhận ra cậu rất giỏi trong việc gây khó dễ cho người khác.

Ừm.

Không được để Lâm Gia gây khó dễ.
 
Back
Top Bottom