Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 8: Tình nhân thế thân của ảnh đế (8)


"Anh không cần nói xin lỗi, kỳ thật trong lòng em hiểu rõ, những vui vẻ kia đều là do em trộm được, sớm hay muộn đều phải trả lại cho Tô tiên sinh."

Mạc Chi Dương vươn tay, cầm lấy ly nước trước mặt."

Không phải....anh...."

Thẩm Trường Lưu há mồm nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cảm thấy giống như tất cả đều đã thay đổi.Rõ ràng hắn vì cậu lớn lên giống Tô Bạch nên mới ở cùng nhau, nhưng vì sao lại biến thành như vậy, hắn thích Tô Bạch từ thời thiếu niên, nhiều năm như vậy đều không thể dứt bỏ, biến thành bạch nguyệt quan trong lòng hắn.Nhưng hắn thật sự không thích Mạc Chi Dương sao?

Thật sự không thích sao?"

Anh yên tâm, em sẽ không nói chuyện này cho anh Tô, nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước."

Mạc Chi Dương đứng dậy, hơi hơi cong người: "Cảm ơn anh."

Sau đó cúi đầu xoay người rời đi, đầu cũng không dám quay lại, tận tâm tận lực sắm vai một bạch liên hoa tỏ vẻ kiên cường, an tĩnh rời đi.Thẩm Trường Lưu nhìn thấy cậu khóc, vì sao lại muốn gặp cậu? là bởi vì có việc, hay chỉ đơn giản muốn nhìn thấy cậu?Trên đường trở về, Mạc Chi Dương bưng một chén đậu hủ thối: "Tao còn tưởng mấy ngày nữa hắn mới tìm đến, bây giờ xem ra Tô Bạch thực sự không xong."

"Cậu ăn uống nhiều không tốt đâu."

Hệ thống tuy rằng biết ký chủ là cái dạng gì, nhưng vẫn không thể không khuyên bảo.Mạc Chi Dương thích những đồ vật có khẩu vị nặng: "Mấy ngày nữa hắn sẽ đến tìm tao, mày cho tao ăn cho đủ đi."

Bởi vì nguyên nhân thân thể Thẩm Trường Lưu, cho nên nữa năm nay công ty đều không cho hắn diễn tiếp, hắn cũng không cần chứng minh kỹ thuật diễn của mình, kịch bản tới ngàn chọn vạn tuyển, mới có thể đưa tới.Bất quá ngay lúc này, Thẩm Trường Lưu lại chủ động nhận một gameshow《 diễn viên tu dưỡng 》, ở bên trong đương đạo sư, mấy ngày nay hắn đều ở lại công ty, căn bản không về nhà.Hắn cũng không biết đến cùng hắn trốn cái gì, chỉ là về nhà liền cảm thấy áp lực, nhưng trong nhà rõ ràng có người thiếu niên hắn thích a.Chính hắn muốn cái gì đây?

Thẩm Trường Lưu vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.Nhiều năm mong nhớ rốt cuộc cũng đạt được, Tô Bạch đã trở về, muốn cùng hắn ở bên nhau, hắn còn chuyện gì không cao hứng chứ?Nhưng không vui chính là không vui, hắn không vui đến nỗi không muốn về nhà, trong nhà hắn chỉ có một mãn lạnh như băng.Năm ngày sau, Tô Bạch chịu không nổi trước, gọi điện thoại giục hắn về, nhưng lúc này Thẩm Trường Lưu lại thoả hiệp, thói quen nhiều năm vẫn là không sửa được.Về đến nhà, vừa vào cửa đã bắt gặp biểu tình không cao hứng của Tô Bạch, Thẩm Trường Lưu nhẫn nhịn không vui:"Làm sao vậy?

Thân thể không thoải mái sao?"

"Mấy ngày nay anh đều rất bận sao?"

Tô Bạch hơi ngước đầu lên nhìn người trước mắt, kiêu căng giống như đang thẩm vấn, trước kia đều báo cáo hành tung với hắn ta, chẳng sợ hắn ta có hứng thú muốn biết hay không."

Có việc, tiếp nhận một công việc lớn."

Thẩm Trường Lưu lướt ngang qua, lập tức đi vào trong phòng khách: "Anh hơi mệt, đi tắm rửa trước."

Tắm rửa xong đi ra ngoài, lại nhìn Tô Bạch ở trong phòng mình, có chút kỳ quái: "Em làm sao vậy?"

Tô Bạch chỉ mặt chiếc áo ngủ, cười đi đến trước mặt hắn, vươn tay ôm cổ hắn: "Em biết mấy năm nay để anh lại một mình rất khổ sở, nhưng bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau như lúc trước vậy a."

Có lẽ là bị tâm tình quấy phá, Thẩm Trường Lưu tới gần ôm lấy cái eo mảnh khảnh, chậm rãi tiến lại gần, hai người hô hấp đang xen, cũng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút không thích hợp.Không phải mùi hương mang theo hương vị bạc hà yên* nhàn nhạt, Thẩm Trường Lưu bỗng nhiên mở to mắt, thấy rõ người trong lòng ngực mình, đột nhiên tỉnh ngộ đem người đẩy ra: " Tô Bạch, không đúng, như thế này không đúng!"

"Có cái gì không đúng?"

Tô Bạch bị đẩy ra, cảm thấy mình giống như bị khuất nhục, mặt đỏ lên vì tức giận.-------
*Bạc hà yên là thuốc lá mà Dương Dương hay hút á
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 9: Tình nhân thế thân của ảnh đế (9)


"Em vừa mới nói giống như trước kia, thật ra đã không còn giống nhau."

Bây giờ Thẩm Trường Lưu đã hiểu tại sao lại có người nói: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.Tô Bạch tất nhiên không hiểu những lời này: "Anh có ý gì?"

Thẩm Trường Lưu bình tĩnh lại, không chế sự kích động muốn đi tìm Mạc Chi Dương, hắn muốn cùng Tô Bạch nói cho rõ ràng nói rõ ràng hết tất cả: "Em thích anh sao?"

"Thích a."

Tô Bạch cơ hồ không nghĩ ngợi liền trả lời."

Anh thích ăn gì?

Thích màu gì?

Thích làm cái gì?"

Những vấn đề này một chữ Tô Bạch cũng không nghĩ đến: "Tuy rằng em không biết, nhưng chúng ta có thể chậm rãi tìm hiểu lẫn nhau mà."

"Chúng ta quen biết mười lăm năm, mười lăm năm em chưa bao giờ tìm hiểu anh, hiện tại có thể tìm hiểu sao?"

Thẩm Trường Lưu thở dài, không biết vì sao lại không cảm thấy khổ sở mà chỉ thấy thoải mái: "Đêm trước anh mang em đi đến một cửa hàng bán sữa đậu nành, anh hỏi em có ấn tượng không?

Em nói không có."

Tô Bạch suy tư, thật sự không thể hiểu được có ý nghĩa gì."

Một năm trước khi chúng ta vào đại học, đều không có tiền, nhưng em rất muốn đi Charlie dương cầm biểu diễn tấu hội, đoạn thời gian kia, anh mỗi ngày đều ra cửa làm công kiếm tiền, làm người mẫu, suốt nửa tháng cho đến khi mua được một phiếu VIP cho em, ở cửa hàng kia tặng cho em, em rất vui nhưng cũng chỉ vui."

Chuyện này Tô Bạch giống như nhớ rõ nhưng lại không biết xảy ra ở đây, vô lực phản bác cho mình: "Thời gian lâu như vậy thật ra quên cũng rất bình thường."

"Từ lúc quen biết em, anh trước này đều suy cho em, nhún nhường em, làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ: Tô Bạch có thích hay không?

Em ấy có phải sẽ không thích hay không?Em thích xem diễn tấu hội, anh liền đi làm thêm kiếm tiền mua vé cho em, em thích ăn bánh kem ở cửa hàng kia, tuyết rơi đầy trời anh cũng đều vì em mà xếp hàng, anh cho rằng anh đối tốt với em, em sẽ thích anh.Nhưng thật ra không phải, anh đối tốt với em bảy năm, từ cao trung đến đại học năm 4, nhưng em tốt nghiệp xong không nói một tiếng đã rời đi, thông báo một tiếng cũng không có là vì sao?"

Đối mặt với những câu hỏi của hắn, Tô Bạch có chút chột dạ: "Em có thể giải thích."

"Sau khi em đi, anh uống rượu say, anh sa đoạ, anh đem dạ dày uống đến hư, ít nhiều là người mẫu kiêm chức người đại diện kia, cô ấy không rời bỏ anh đem anh cứu trở về, mang anh nhập hành, lúc anh sụp đổ em ở nơi nào?"

Thẩm Trường Lưu nói đến đây, đột nhiên cười ra tiếng, lúc trước sao hắn lại ngu xuẩn như vậy."

Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa a."

Trong lòng Tô Bạch có chút áy náy khi rời bỏ hắn."

Em vẫn không hiểu."

Vì sao hắn ta cho rằng bản thân trở về liền có thể bắt đầu lại một lần nữa?

Ích kỷ đến mức chỉ nghĩ đến bản thân hắn ta: "Nhiều năm như vậy, chúng ta đã trãi qua rất nhiều chuyện gặp được rất nhiều người, và chúng ta cũng không còn như trước."

Chuyện này Tô Bạch hiểu, nói nhiều như vậy cũng bởi vì hắn ta, hai tay ôm ngực chất vấn hắn: "Anh có phải không muốn công khai không?

Anh thích người kia?"

"Chuyện của chúng ta không liên quan đến vấn đề công khai hay không."

Thẩm Trường Lưu không thể tiếp thu từ này, nếu đem chuyện bọn họ công khai vậy Mạc Chi Dương chính là tiểu tam, nhưng em ấy lại không phải."

Anh yêu em, nhưng nhiều năm như vậy em chưa bao giờ đáp lại, tất cả đều là anh đơn phương tình nguyện mà thôi, làm sao có thể công khai?

Tám năm, anh chờ em tám năm, vì em anh cùng người trong nhà náo loạn đến mức đoạn tuyệt quan hệ, ba mẹ anh đều không chấp nhận, đều xem như anh đã chết, từ sống trong nhung lụa đến khi tiền học phí cũng đóng không nổi."

Tô Bạch theo bản năng phản bác: "Đó là do anh tự nguyện, có liên quan gì đến em?"

"Đúng vậy, không có liên quan, tám năm anh đều vì em mà suy nghĩ, thế thì sao đâu?

Anh gửi vô số tin cho em, cũng như là đá chìm đáy biển."

Phía Tô Bạch xem ra, hắn ta cũng có nổi khổ riêng: "Đoạn thời gian đó em cũng rất bận, mỗi ngày em đều vội vàng phát triển sự nghiệp diễn xuất, một mình em ở nước ngoài cũng sống không dễ dàng gì!"
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 10: Tình nhân thế thân của ảnh đế (10)


Người này đúng là ích kỷ đến hết thuốc chữa, Thẩm Trường Lưu không hiểu nổi trước kia tại sao hắn lại điên cuồng thích hắn ta.Thẩm Trường Lưu dựa vào tường cũng không nghĩ đến việc nhìn hắn ta, càng không muốn thừa nhận mười lăm năm tâm huyết của hắn căn bản đều là làm điều vô nghĩa: "Tô Bạch tôi không yêu cậu, cứ như vậy đi."

"Anh có ý gì?"

Đều đã qua tám năm, bây giờ mới nói là không yêu, chờ đến khi hắn ta trở về mới nói là không yêu đây là đang nhục nhã hắn ta sao.Nói nhiều như vậy, căn bản hắn ta không hiểu, Thẩm Trường Lưu lắc đầu: "Tôi đi trước."

Hắn muốn đi tìm Mạc Chi Dương, muốn nói cho cậu biết hắn thích cậu, cậu không phải là thế thân của ai cả, ha ha ha!Thấy Thẩm Trường Lưu muốn đi, Tô Bạch không vui tiến lên giữ chặt tay hắn: "Anh muốn đi đâu?

Có phải anh muốn đi tìm cậu ta không?"

"Đúng vậy."

Thẩm Trường Lưu dứt khoát thừa nhận không hề có một chút do dự, lúc trước hắn ngu ngốc mới không giữ người lại trên thực tế lúc ấy hắn không nên đi đón Tô Bạch về."

Anh không được đi."

Tô Bạch hai tay giữ chặt người lại: "Anh không được đi, cậu ta thì có gì tốt?

Anh hẳn phải nên biết, anh cùng cậu ta ở bên nhau đơn giản chỉ vì cậu ta giống em!"

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Thẩm Trường Lưu đều tưởng như cho hắn một cái tát: "Trước kia thì đúng nhưng bây giờ lại không phải, cậu buông ra chúng ta còn có thể nói chuyện, đừng ép tôi động thủ."

Hắn đang nói nghiêm túc, Tô Bạch bị doạ một chút, buông cách tay ra mở to mắt mà nhìn hắn rời đi, hắn ta căn bản không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, đều tại Mạc Chi Dương!Đúng, không sai tất cả đều là bởi vì cậu!

Là cậu hại hắn ta bị làm nhục như vậy, bị Thẩm Trường Lưu đẩy ra.Mạc Chi Dương ngày hôm qua ăn bún xào ở chỗ phố xá đông đúc, hôm nay dậy sớm cảm thấy hơi đói, mới vừa rời giường liền nghĩ xem sáng nay nên ăn gì: Thịt dê non hay là mì chua cay?Kết quả lại nghe hệ thống nói: "Đừng nghĩ nên ăn cái gì nữa, Thẩm Trường Lưu ở trước cửa nhà cậu, mặc áo ngủ ngồi xổm cả nữa buổi tối, cậu không đi mở cửa?"

"Mẹ nó?

Tao không đi mở cửa, dù sao hôm nay tao cũng không có tiết học."

Nếu đã trốn lâu như vậy, bây giờ để hắn ngồi xổm một chút đi, dù sao một tầng này cũng chỉ có mình hắn ở, nằm lại trên giường một lần nữa.Mệt người, liền bắt đầu nghĩ: cậu muốn đối với hắn như thế nào đây?

Là ngược hay không ngược?

Nghĩ một hồi liền hết buồn ngủ.Cậu chính là đang báo thù riêng, muốn trả thù Thẩm Trường Lưu, trả thù cho việc phải ăn canh rau quả lâu như vậy, hệ thống hiểu rõ ký chủ này hơn ai hết.Nhưng cậu lại làm sao, cửa nên mở vẫn là muốn mở, cưỡng chế kéo dài đến 10 giờ, lúc này mới mặc áo ngủ cầm theo túi đựng rác chậm rì rì mà mở cửa.Thẩm Trường Lưu ngồi xổm trước cửa bảy tám tiếng đồng hồ, đột nhiên nghe được âm thanh mở cửa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cậu đứng ở cửa.Một khắc nhìn thấy hắn, Mạc Chi Dương rất phối hợp làm ra biểu tình khiếp sợ, sau đó đột nhiên lùi về lại trong phòng, bang một tiếng đem cửa đóng lại."

Dương Dương, em mau mở cửa!"

Thẩm Trường Lưu cho rằng cậu sẽ thật vui, sẽ thật phấn khích kết quả lại không nghĩ rằng sẽ là cục diện như thế này, vội đi gõ cửa: "Dương Dương mở cửa!"

Xưng hô đều đã thay đổi, đoán chừng là bị Tô Bạch nháo cho phiền.Mạc Chi Dương ghé vào ván cửa: " Thẩm tiên sinh anh trở về đi, anh yên tâm, em sẽ không nói cho Tô tiên sinh chuyện này đâu, anh yên tâm đi."

"Không phải, em mở cửa cho anh vào được không?

Dương Dương!"

Hiện tại Thẩm Trường Lưu muốn bồi thường, nhưng nơi này không phải là chỗ để nói chuyện: "Em mở cửa cho anh được không?

Đến lúc quấy nhiễu đến hàng xóm, bọn họ ra ngoài xem, thì anh phải làm sao bây giờ?"
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 11: Tình nhân thế thân của ảnh đế (11)


Còn làm thế nào nữa, Mạc Chi Dương ở trong lòng phun tào, có một số việc vẫn nên để cậu tự đi làm, làm sao bạch liên hoa có thể nhìn người yêu ở bên ngoài chứ?Có lẽ câu này đã làm cho người trong phòng động tâm, cửa được mở ra, Thẩm Trường Lưu thuận thế chen vào.Thấy người tiến vào, Mạc Chi Dương có chút cười khổ, đang muốn lấy kỹ thuật diễn của ảnh đế Oscar ra: "Em, ưm...?"

Thẩm Trường Lưu căn bản không cho người ta nói, một phen đem mặt cậu giữ lại hôn lên.Mẹ nó!

Tên cẩu nam nhân này nhầm kịch bản à?

Không phải là cậu nên khóc trước rồi giả vờ đáng thương một chút sao, mới ra liền gặm thế này......Mạc Chi Dương cảm giác được độ ấm trên môi, nếu anh đã không làm theo kịch bản, như vậy liền không cần khách khí nữa, không phải anh chết thì chính là tôi sống!Trở tay liền ôm lấy cổ hắn, nghênh đón một trận mưa rền gió dữ.Từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người giằng co đến không có cách nào tách ra.Thẩm Trường Lưu vào phòng ngủ, cẩu nam nhân này thực thuận thế mà dùng chân kéo cửa đem cửa đóng lại, động tác còn rất thành thạo.Mạc Chi Dương bị đẩy ngã xuống giường, rõ ràng vừa mới rời giường, lại nhìn Thẩm Trường Lưu mặc một bộ ảo ngủ tơ lụa màu đen, sắc mặt tiều tụy nhưng lúc này đôi mắt lại rất có thần thái, vì thế cậu vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, cười khổ nói: "Một lần cuối cùng nữa thôi, Trường Lưu."

Những lời này làm Thẩm Trường Lưu xúc động, nắm lấy bàn tay nhỏ đang vuốt ve mặt mình: "đời đời kiếp kiếp anh đều muốn cùng em ở bên nhau."

Một nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ cùng bi thương, Mạc Chi Dương đột nhiên chống đỡ thân thể, ôm chặt lấy cổ hắn, đưa người lên, cảm xúc đau thương từ đáy mắt tràn ra, truyền từ đầu lưỡi đến hắn.Bị cảm xúc của Dương Dương kích thích, Thẩm Trường Lưu động tác trở nên thô bạo, khoá trụ người lại, ôm lấy người cậu vuốt ve, tực tiếp đem áo ngủ của cậu xé.Đừng!Mạc Chi Dương sửng sốt một chút, xông vào nhà cậu còn đem áo cậu xé mất: "Áo ngủ của em!"

Kêu thì kêu như thế, nhưng loại cảm giác này....."

Ngoan, về sau anh mua cho em thêm vài bộ."

Thẩm Trường Lưu cúi người hôn xuống, cọ xát xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.Sự việc đã như vậy, cậu còn có thể làm gì được, Mạc Chi Dương thuận nước đẩy thuyền mà hùa theo hắn, hai chân vòng quanh eo hắn, cắn chặt hàm răng, không chịu phát ra nửa điểm âm thanh nào.Thấy cậu còn ẩn nhẫn, Thẩm Trường Lưu dùng đôi môi ngậm lấy vành tai cậu: "Thực xin lỗi Dương Dương, thực xin lỗi, là do anh ích kỷ tự đại."

Làm thì mau làm, lắm lời như vậy làm gì?Mạc Chi Dương không trả lời mà đem đầu của hắn ấn xuống hõm vai mình, nỗ lực đón ý hùa theo động tác nửa thân dưới.Sự tình hoang đường qua đi, hai người đều có chút mệt, đặc biệt là Thẩm Trường Lưu, ngày hôm qua suốt một đêm không ngủ, tắm rửa xong cho Dương Dương đã bị hắn làm ngất xỉu, một lúc sau đầu vừa dính gối liền ngủ.Mạc Chi Dương không yếu đuối như vậy, thật ra cậu lười tắm rửa nên mới giả vờ bất tỉnh để hắn tắm giúp mình, nghỉ một lúc liền rời giường làm cho mình một chén dưa chua, ăn xong lại trở về.Thẩm Trường Lưu ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt liền mở to mắt, trời đã tối nhưng trong phòng lại không có bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy nữa bóng hình đang ngồi bên mép giường, khói bạc hà yên phiêu phiêu trong màng đêm.Tựa hồ biết hắn đã tỉnh, Mạc Chi Dương gục đầu xuống, âm thanh trầm thấp: "Anh cần phải trở về."

Thẩm Trường Lưu ngửi được hương thuốc nhàn nhạt, ngồi thẳng người dậy: "Em muốn anh đi chỗ nào?"

"Tô tiên sinh hẳn là còn ở nhà, trở về đi."

Mạc Chi Dương nói xong lại hung hăng hút một ngụm thuốc, cũng không biết tại sao lại bị khói làm sặc, ho khan dữ dội.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 12: Tình nhân thế thân của ảnh đế (12)


Thẩm Trường Lưu ngẩn ngơ, mới nhớ đến hắn vừa thấy cậu liền cầm lòng không đậu, có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu: "Không phải, Dương Dương....."

Không cho hắn cơ hội nói hết, Mạc Chi Dương đứng dậy: "Hôm nay là lần cuối cùng, hai ngày sau em sẽ xin nghỉ việc ở trường học, sau đó rời khỏi nơi này, anh yên tâm em sẽ không để bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện này, chúng ta coi như không quen biết."

"Dương Dương!"

Thấy cậu muốn rời đi, Thẩm Trường Lưu đột nhiên xốc chăn lên, giữ chặt lấy cổ tay của cậu: "không phải, anh đến đây là muốn nói cho em biết, anh....."

Mạc Chi Dương vẫn không cho hắn cơ hội nói hết câu, cậu không muốn nghe hắn giải thích.Gạt tay hắn ra: "Em cũng là con người, cũng có tình cảm!

Anh đem em xem như thế thân, em yêu anh cho nên mới chịu đựng, nhưng em cũng có tự tôn của mình, anh không đành lòng tổn thương Tô Bạch, nên tới tìm em phát tiết dục vọng, anh xem em là một con người sao?"

Thẩm Trường Lưu khự lại, không nghĩ tới do hắn cầm lòng không đậu, xem ra trong lòng cậu đã xác thật việc này.Đem sự đen tối trong lòng che giấu rất khá, Mạc Chi Dương thở dài: "Anh đã đạt được điều anh muốn, Tô Bạch đã trở về, người gọi là thế thân như em cũng phải nên rời đi."

Từ rời đi kích thích đến Thẩm Trường Lưu, hắn tiến lên hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy cậu, cách tay bị tàn thuốc làm bỏng hắn cũng không buông người ra: "Em đi rồi thì anh phải làm sao?

Đời này của anh phải làm sao bây giờ?"

"Anh có Tô Bạch, có rất nhiều người, cũng không cần em."

Vừa nói xong những lời này, Mạc Chi Dương cúi đầu nhìn thấy khuỷu tay hắn bị tàn thuốc của mình làm bỏng, cậu làm bộ như bị doạ nhảy dựng: "Trường Lưu tay anh?!"

Này như một khúc nhạc đệm, làm Mạc Chi Dương không có cơ hội nói thêm gì cả, vội đem người đẩy ra, bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy cánh tay hắn bị bỏng, đôi mắt có chút hồng lên: "Sao anh lại không kêu lên, đều đã bị thương thành như vậy."

Cẩn thận nâng cánh tay hắn lên, nhẹ nhàng thổi thổi vào miệng vết thương: "Có đau không?

Anh chờ em một chút, em đi lấy hòm thuốc."

Thấy cậu đi ra ngoài, Thẩm Trường Lưu cúi đầu nhìn miệng vết thương trên tay hắn, cậu vẫn để ý đến hắn, nếu không sẽ không vì vết thương này mà khẩn trương thành như thế, hắn có thể lợi dụng lòng thương của cậu để cậu cho hắn ở lại không?Âm mưu quỷ kế cũng được, như thế nào đều được, nhưng hắn không thể mất đi Dương Dương.Mạc Chi Dương cầm hòm thuốc đi vào, đem người ấn xuống giường, cậu ngồi bên cạnh giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, thật cẩn thận mà bôi thuốc, chóp mũi cậu hồng hồng: "Có đau không?

Sao anh lại không nói!"

"Dương Dương, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ quản nghiêm, bọn họ hy vọng anh học tập cho tốt để kế thừa sản nghiệp trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều bị quản thúc rất nghiêm.Nhưng mà con người khi bị áp lực càng lớn đến khi bùng nổ thì càng đáng sợ, lúc học cao trung, anh gặp được Tô Bạch, anh nhất kiến chung tình với hắn ta, thậm chí còn vì hắn ta mà náo loạn với người nhà, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.Anh không nghĩ đến việc trở về nên chậm rãi ở bên ngoài làm công kiếm tiền đóng học phí, đến bây giờ đã trả giá mười lăm năm, kỳ thật cậu ta nói không sai, là anh một bên tình nguyện, anh không trách hắn, anh chỉ trách chính mình, những đau khổ đó là do anh xứng đáng.Nhưng từ khi gặp được em, đã không còn giống như trước, em thật ngọt, là anh muốn yêu thương em quý trọng em, lúc trước là do anh ngu ngốc mới làm những chuyện như vậy với em, Dương Dương nếu không có em, đời này anh cũng không biết còn ai quan tâm anh không."

Nói xong những lời này, Thẩm Trường Lưu vươn tay, vuốt ve gương mặt cậu, trong mắt tràn đầy chân thành cùng áy náy, tự làm cho mình thật đáng thương.Dương Dương tha thứ cho anh lợi dụng tình yêu của em đối với anh để buộc em ở lại, là anh đê tiện, cho nên anh sẽ dùng cả đời này để đền bù cho em.Nhưng, nếu bàn về ai đê tiện, còn chưa chắc đâu.--------------------Chỉ đăng tại Wattpad chính chủ
Huyết Vũ @TDiHn99
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 13: Tình nhân thế thân của ảnh đế (13)


Mạc Chi Dương có chút dao động, cúi đầu rối rắm tự hỏi.Từ lúc Thẩm Trường Lưu bắt đầu tỉnh lại, cậu cũng đã cự tuyệt cùng đẩy ra, cũng đã chiếm thế thượng phong, không cho hắn cơ hội nói chuyện, nhớ đến những thương tổn trước kia của nguyên chủ, bây giờ xem như đòi lại cho nguyên chủ một cái công đạo, cũng làm hắn áy náy.Lúc sau, thật ra cậu biết tàn thuốc làm Thẩm Trường Lưu bị bỏng, nhưng không lập tức nói, là vì cho cậu một cái bậc thang đi xuống, cũng là thâm tình thông báo cho Thẩm Trường Lưu một cơ hội.Chẳng qua hắn tự hạ thấp giá trị của mình để tỏ vẻ đáng thương dành lấy sự đồng tình, chuyện này Mạc Chi Dương cũng không nghĩ tới, cũng chứng minh kế hoạch của cậu rất thành công.Phân tích xong, Mạc Chi Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ảnh ngược của mình xuất hiện trong mắt hắn, cậu nghẹn ngào hỏi một câu: "Vậy Tô Bạch tiên sinh phải làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ nói rõ ràng với hắn ta, nếu em cảm thấy nhìn thấy hắn ta liền nhớ đến những ký ức không vui, thì anh sẽ khiến hắn ta không xuất hiện trước mặt em nữa, được không?"

Thẩm Trường Lưu cẩn thận hỏi, cậu có thái độ này nhất định hắn đã có cơ hội.Nghe thấy câu này, trong lòng Mạc Chi Dương cười nhạo: Quả nhiên Thẩm Trường Lưu chính là Thẩm Trường Lưu, khi yêu ngươi thì ngươi chính là bảo bối độc nhất vô nhị trên đời này, khi không yêu thì liền có kết cục như vậy.Cho nên, Thẩm Trường Lưu, em sẽ cố gắng làm anh cả đời đều chỉ yêu mình em nha!"

Cũng không cần thiết phải như vậy."

Mạc Chi Dương gục đầu xuống, nhu nhược nói: "Có thể tận lực tránh đi là tốt nhất."

Nói nhỏ giọng như vậy là biểu hiện ghen, cũng không làm hắn chán ghét mà gãi đúng chỗ ngứa, Thẩm Trường Lưu rất vui vẻ, một tay đem người kéo vào trong lòng ngực: "Dương Dương, anh yêu em."

"Ân."

Mạc Chi Dương dúi đầu dựa vào ngực hắn, tỏ vẻ mình đã biết.Chuyện này đã giải quyết xong, liền gặp phải vấn đề khác, chính là Thẩm Trường Lưu không có quần áo mặc, trên người hắn trống trơn, cũng chỉ mặc duy nhất một cái quần lót."

Anh...."

Mạc Chi Dương xấu hổ liếc mắt đánh giá hắn, nhìn đến địa phương đặc thù, mặt liền đỏ bừng: "Em không có quần áo vừa người anh!"

"Vậy anh trần trụi như thế này ra ngoài sao?"

Thẩm Trường Lưu thấy cậu đỏ mặt, liền cố ý trêu đùa, giọng điệu cũng có chút buồn rầu."

Không được, mới không cho người khác xem!"

Mạc Chi Dương có chút gấp gáp, bộ dáng ghen của cậu phá lệ lại thật đáng yêu: "Em đi mua quần áo cho anh, anh chờ một chút."

Mua áo quần về, đưa cho hắn mặc vào, mang tốt mũ khẩu trang kính râm linh tinh vào, lại thừa dịp không có người, nhanh chân trở về.Nếu bị những người khát phát hiện, ảnh đế Thẩm Trường Lưu lại ở chỗ này, còn không bị vây quanh mới lạ, đến lúc đó lại lên hot search, vậy thì thật phiền.Hai người cẩn thận trở về, Thẩm Trường Lưu đã sớm bảo trợ lý đợi ở dưới lầu, sau khi lên xe mới đem khẩu trang lấy xuống, ôm lấy người bên cạnh thân mật một chút: "Chúng ta về nhà thôi."

"A."

Mạc Chi Dương mặt hồng lên liền quay đầu đi, nhìn ra ngoài xem cửa sổ xem phong cảnh.Trợ lý ở phía sau nhìn thấy, cũng không nói gì, làm gì cũng đều mặc kệ, không nên quản.Trở lại nhà Thẩm Trường Lưu, Mạc Chi Dương nhìn đèn không sáng, đoán chừng Tô Bạch còn ở trong nhà, như vậy cũng tốt, hắn cũng muốn xem tình huống hiện tại như thế nào.Thẩm Trường Lưu mang theo người mở cửa đi vào, đèn phòng khách không có sáng, đi qua huyền quan lại thấy Tô Bạch còn ở đó chưa đi, đang ngồi trên sô pha.Vẻ mặt phẩn nộ, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.Tô Bạch đợi một ngày một đêm, hắn ta còn không tin Thẩm Trường Lưu sẽ buông bỏ mình, mà đi tìm Mạc Chi Dương, cậu ta xứng sao?

Cậu ta là cái thứ gì, có thể so được với hắn ta sao.Nhưng sự thật trước mắt, lại hung hăng cho hắn ta một bạt tai, Thẩm Trường Lưu đã trở lại, còn mang theo Mạc Chi Dương trở về.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 14: Tình nhân thế thân của ảnh đế (14)


Thẩm Trường Lưu không nghĩ tới Tô Bạch còn ở đây, theo bản năng đem người kéo ra sau lưng mà bảo vệ: "Sao cậu còn chưa đi?"

"Thẩm Trường Lưu, anh cứ như vậy mà nhục nhã em sao?"

Tô Bạch không làm hắn tức giận rời đi, chỉ tức giận, chẳng lẽ hắn ta không bằng Mạc Chi Dương?Cậu ta bất quá cũng chỉ là thế thân của mình, diện mạo, thân phận đều không có chỗ nào hơn hắn ta, dựa vào đâu mà vức bỏ mình mà chọn cậu ta."

Tôi không biết nhục nhã cái gì, nhưng là cậu vì sao còn ở nhà tôi?"

Thẩm Trường Lưu thực sự rất không vui, còn tưởng đã nói rõ ràng với nhau rồi, kết quả còn ăn vạ không đi Mạc Chi Dương được bảo vệ sau lưng, lẳng lặng ăn dưa, có chút lo lắng, lỡ như bọn họ đánh nhau, thì cậu nên làm thế nào bây giờ?Quên đi, trước tiên hút điếu thuốc bình tĩnh một chút.Lúc trước luôn miệng nói yêu mình, hiện tại lại ở trước mặt hắn ta quang minh chính đại mang theo người khác xuất hiện ở đây, thế này gọi là yêu?Tô Bạch cười lạnh: "Anh cho rằng mười lăm năm tình cảm, nói dứt là có thể dứt bỏ?"

Những lời này, thực hiển nhiên là nói cho Mạc Chi Dương nghe, uy hiếp cậu.Quả nhiên, Mạc Chi Dương phối hợp làm ra biểu tình kinh ngạc, ở phía sau lôi kéo góc áo Thẩm Trường Lưu: "Trường Lưu."

Thẩm Trường Lưu quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt đào hoa đều là hoảng sợ, vội vàng an ủi: "Em cùng hắn ta không giống nhau, Dương Dương!"

Tính tình Tô Bạch cao ngạo, không tiếp thu được tình huống như vậy, cười lạnh: " Mạc Chi Dương, cậu có chỗ nào hơn tôi, tôi so với cậu thông minh, xinh đẹp, thân phận cao hơn cậu, cậu tính là thứ gì?

Các người bây giờ gọi là tình yêu, cũng là vì tôi, bất quá cậu cũng chỉ là thế thân của tôi mà thôi!"

"Câm miệng!"

Thẩm Trường Lưu thật sự sợ hãi, sợ Dương Dương lại nhớ tới sự tình lúc trước, rời khỏi hắn.Đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Lưu rống với Tô Bạch, những năm gần đây cũng là lần đầu tiên lớn tiếng như vậy, hốc mắt Tô Bạch đỏ lên, nhưng lại cảm thấy bản thân không nên mềm yếu, nâng cằm lên cùng hắn giằng co: "Em nói sai sao?

Không phải lúc trước anh ở cùng cậu ta là vì cậu ta giống em sao?

Thẩm Trường Lưu, anh để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm mười lăm năm của chúng ta, nói đoạn tuyệt liền thật sự có thể đoạn sao?"

"Mạc Chi Dương, cậu ngẫm lại bộ dáng này của cậu xem có xứng không!"

Nhìn thấy cậu run rẩy, hốc mắt đỏ lên, Tô Bạch cảm thấy thuận khí hơn không ít, hắn ta không thể chịu đựng được chính mình lại bại bởi một người không bằng mình, không có được Thẩm Trường Lưu, hắn ta chẳng qua là thắng lợi tượng trưng.Không, hẳn là không phục.Mạc Chi Dương há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì, muốn phản bác, lại không có lập trường, hốc mắt dần dần phiếm hồng, chậm rãi cúi đầu: "Tô tiên sinh nói đúng, em......em không xứng với anh Trường Lưu."

"Dương Dương, không phải!"

Thẩm Trường Lưu có chút hoảng hốt, bắt lấy bờ vai của cậu, nỗ lực cho cậu cảm giác an toàn: "Không phải Dương Dương, là anh không xứng với em mới đúng, là anh không tốt."

Hiện tại Thẩm Trường Lưu thực sợ hãi ở trước mặt cậu đề cập vấn đề cũ, hắn sợ hãi khó chịu.Thấy cảnh tượng này, Tô Bạch trở thành người ngoài cuộc, việc này làm cho hắn ta cảm thấy không vui: "Mạc Chi Dương, cậu nếu là người thông minh, thì nên rời khỏi hắn, dùng nước tiểu soi lại chính mình, cậu không xứng!"

"Cậu câm miệng!"

Lúc trước Thẩm Trường Lưu nhẫn nhịn là cho hắn ta mặt mũi, nhưng nhìn thấy Dương Dương bởi vì lời nói của hắn ta, mà đôi mắt dần dần ướt át, liền nhịn không được, quát hắn ta: "Tô Bạch, vấn đề của tôi và cậu, không cần kéo Dương Dương vào, em ấy mới là người vô tội nhất."

"Anh quát em?

Anh vì tên thế thân này mà quát em?

Tô Bạch lớn đến chừng này còn chưa bị nhục nhã qua như thế, liền khó thở, hướng Mạc Chi Dương ngữ khí càng thêm ác độc: "Tôi nói không đúng sao?

Cậu cũng chỉ có thể tồn tại dưới bóng hình của tôi!"

Tưởng như luôn nhắc lại từ thế thân, là có thể làm trong lòng Tô Bạch tiêu biến một chút khuất nhục, hắn ta không tin chính mình so với cậu ta còn kém hơn.Kém một tên thế thân!
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 15: Tình nhân thế thân của ảnh đế (15)


"Cậu đủ rồi!"

Thẩm Trường Lưu nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hoá giận của Tô Bạch thì cảm thấy thật ghê tởm.Xoay người đem Dương Dương toàn thân đang run rẩy ôm vào lòng ngực, dùng hai tay che lại hai lỗ tai cậu, không muốn để cậu nghe thấy những lời nói tiếp theo: "Tô Bạch, tôi cảnh cáo cậu, rời khỏi nhà tôi ngay nếu không tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."

Tô Bạch bị doạ cho nhảy dựng, ánh mắt cùng ngữ khí kia hắn ta chưa bao giờ thấy qua, mang theo hàn ý làm người ta sợ hãi.Một khắc này Tô Bạch mới ý thức được, sự ôn nhu kia của Thẩm Trường Lưu chỉ đối với một mình hắn ta bây giờ đã không thấy, là bởi vì trong lòng hắn đã có người khác mà người kia lúc trước chính là thế thân của hắn ta.Tất cả đều tại cậu ta!"

Trường Lưu....."

Tô Bạch không hiểu, tại sao hắn lại tuyệt tình như vậy."

Tô Bạch, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng gặp cậu, nếu không.....Cậu cho rằng tính tình tôi còn tốt như lúc trước sao?"

Trước kia Thẩm Trường Lưu bởi vì thích hắn ta nên mới chịu đựng, hiện tại không thích, vì sao lại phải nhẫn nhịn chứ, tình yêu còn lại của hắn đều đưa hết cho Dương Dương vẫn cảm thấy còn chưa đủ."

Mạc Chi Dương, hiện tại hắn có thể đối xử với tôi như vậy, sau này có người khác giống như cậu xuất hiện hắn cũng sẽ đối với cậu như thế."

Tô Bạch nói xong liền rời đi, cứ như vậy ra khỏi cửa.Không phải hắn ta từ bỏ, hắn ta sẽ không có khả năng thừa nhận bản thân không bằng Mạc Chi Dương.Mạc Chi Dương nghe thấy câu nói đó liền ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trường Lưu, hi vọng mà nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Anh sẽ như vậy sao?"

"Sẽ không."

Thẩm Trường Lưu cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương: "Đời này anh chỉ yêu em."

Nghe thấy câu nói đó, Mạc Chi Dương không có vui vẻ lắm, hốc mắt cậu đột nhiên đỏ lên, đôi mắt đào hoa tựa như bị dính phấn hồng, hồng toàn bộ: "Lúc trước anh cũng nói với em, anh chỉ yêu Tô Bạch."

Thẩm Trường Lưu ngạc nhiên, thì ra lời hắn nói trước đây lại giống như dao nhỏ mà khắc sau vào trong lòng cậu, sao hắn lại có thể khốn nạn như vậy, lúc trước thì luôn tổn thương cậu, bây giờ lại luôn miệng nói yêu cậu.Đem người gắt gao ôm chặt lấy, Thẩm Trường Lưu trịnh trọng nói: "Dương Dương, anh hi vọng em sẽ cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng kiếp này chứng minh sự trung trinh của mình.Mạc Chi Dương bị hắn ôm chặt, mặt chôn trong ngực hắn, nhu nhược đáp ứng: "Vâng a"Hôm nay làm ầm ĩ một phen, cũng có chút mệt, ngày mai hắn còn phải đi thu âm, hai người rửa mặt xong, một lúc sau Mạc Chi Dương muốn đến phòng cho khách ngủ, lại bị giữ chặt lại."

Em đi đâu?"

Thẩm Trường Lưu một phen giữ chặt cánh tay cậu, không hiểu nguyên nhân.Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, đôi mắt đào hoa chớp chớp, không thể hiểu nổi nhìn hắn: "Em đi về phòng cho khách để nghỉ ngơi a."

Lúc trước tuy rằng bọn họ vẫn luôn làm, nhưng Thẩm Trường Lưu lại chưa từng để Mạc Chi Dương ngủ ở phòng của hắn quá một đêm, làm xong liền đi về phòng cho khách mà ngủ.Thẩm Trường Lưu cười khổ, trước kia hắn đúng thật là khốn nạn, hắn đột nhiên khom lưng đem người chặn ngang bế lên, hướng phòng ngủ đi vào: "Sao có thể ngủ ở phòng cho khách được, anh muốn thời thời khắc khắc đều dính em."

"Anh cẩn thận một chút!"

Mạc Chi Dương bị bế lên, kinh hoảng thất thố vội vàng ôm lấy cổ hắn.Đêm nay, Mạc Chi Dương ngủ thật sự không thoải mái, thứ kia của Thẩm Trường Lưu thật là.....Dường như cả đêm hắn đều đem cậu ôm vào trong ngực, xoay người một cái hắn liền tỉnh lại, sau đó liền đem cậu ôm càng chặt hơn, sợ cậu mọc cánh bay đi mất.Rốt cuộc đã đến hừng đông, cậu bò dậy thật nhanh lấy lý do là làm bữa sáng, mới có thể rời khỏi cái ôm ấp chặt chẽ của nam nhân."

Thẩm Trường Lưu thực không có cảm giác an toàn."

Mạc Chi Dương suy nghĩ.Mấy ngày nay đều nhắc đến sự tình trước kia, kích thích lòng áy náy của hắn, làm cho hắn đối với phần tình cảm này khắc cốt ghi tâm một chút, kết quả hắn lại càng ngày càng không có cảm giác an toàn.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 16: Tình nhân thế thân của ảnh đế (16)


Thẩm Trường Lưu mơ màn phát hiện không thấy người đâu, đột nhiên ngồi thẳng dậy, lúc này mới nhớ tới cậu nói muốn đi làm bữa sáng, thở phào nhẹ nhõm xốc chăn lên đi rửa mặt.Rửa mặt xong, phát hiện miệng vết thương trên cánh tay, ngày hôm qua đã xử lý tốt, hiện tại đã khôi phục tốt, Thẩm Trường Lưu nheo đôi mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm, đột nhiên dùng ngón trỏ ấn mạnh vào miệng vết thương bị phỏng kia.Ấn đến khi thoạt nhìn càng nghiêm trọng hơn, lúc này mới buông tay ra, chẳng hề để ý mà xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.Mới mở cửa đã ngửi thấy mùi hương của cháo, Thẩm Trường Lưu đi theo mùi hương đến phòng bếp, thấy một thân hình nhỏ xinh đang mặc áo sơ mi của hắn nếm thử cháo.Đi tới từ phía sau ôm lấy eo cậu, đem người vây lại trong ngực, Thẩm Trường Lưu dùng chóp mũi cọ đi cọ lại phần cổ bị lộ ra, hít sâu một hơi, dùng giọng nói trầm thấp: "Thơm quá."

"Mau ăn, ăn xong còn đi làm đi."

Mạc Chi Dương nói một câu, lại không có suy nghĩ nhiều.Nghe được cậu nói, Thẩm Trường Lưu khẽ cười ra tiếng, há mồm ngậm lấy vành tai của cậu, tay để bên hông cậu ngày càng gấp, càng ngày càng gấp.Nghe tiếng cười kia, đều là tài xế già còn không hiểu rõ cái gì, mặt Mạc Chi Dương đỏ hết lên, mắt đào hoa nghiêng qua hắn một chút: "Chuẩn bị ăn cơm nhanh lên."

Thẩm Trường Lưu không nghe, tay phải từ eo cậu chậm rãi hướng lên trên, lướt qua cổ, đem cằm cậu đẩy lên, hắn từ phía trên hôn xuống, không cho cậu cơ hội phản kháng."

Ưm~" tư thế này có chút mệt, Mạc Chi Dương ngưỡng cổ lên có chút mệt, đến khi hô hấp có chút không thuận hắn mới buông cậu ra, thở hổn hển, đôi mắt mê mang nhìn hắn.Đôi mắt cậu thật đẹp, đơn thuần chỉ có hình bóng hắn, Thẩm Trường Lưu nhìn đến mê mẩn: "Dương Dương, em xinh đẹp thuần khiết chỉ thuộc về anh, anh cũ nát xấu xí lại yêu em."

Lúc trước Tô Bạch nói Dương Dương không xứng với hắn, kỳ thật chỉ có hắn biết, là hắn không xứng với Dương Dương."

Được rồi, mau chuẩn bị ăn cơm."

Mạc Chi Dương đỏ mặt đẩy hắn ra, để hắn hỗ trợ dọn chén đũa.Lúc ăn cơm, lại suy nghĩ, Thẩm Trường Lưu lúc trước như là hài tử chết đuối, tình yêu mười lăm năm tìm không thấy điểm đến, hiện tại bắt được tấm gỗ, cũng giống như bắt đầu thay đổi.Liếc hắn một cái, hắn cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn cậu, cười đến có chút ngốc, lại như thế nào liên tưởng đến bộ dáng cộc lốc của nam nhân kia.

"Buổi trưa anh muốn ăn gì?"

Mạc Chi Dương ăn xong chén cháo, thuận miệng hỏi một câu.Ánh mắt Thẩm Trường Lưu sáng lên, vội vàng nói: "Em đưa cơm cho anh sao?

Anh muốn ăn dưa lạnh hầm xương sườn, còn có thịt hầm."

"Em?"

Mạc Chi Dương khự lại, lúc trước không phải là hắn trực tiếp về ăn cơm sao?

Dù sao địa điểm thu âm cách nơi này không xa, tại sao lại đột nhiên muốn cậu đến đưa cơm?Còn có, vì sao người nam nhân này lại cười đến ngu ngốc như vậy: "Vậy lại thêm món rau xanh."

"Được!"

Thẩm Trường Lưu cười cười: "Đúng rồi, buổi tối anh đến trường đón em."

Đưa hắn ra cửa, Mạc Chi Dương đi mua đồ ăn về, lại cảm thấy hình tượng Thẩm Trường Lưu có chút vấn đề, cũng giống như không có gì không đúng, nên cảnh giác một chút.Làm cơm xong lại nhìn đồng hồ thời gian không sai biệt lắm, bỏ vào thùng giữ ấm, Mạc Chi Dương ra cửa lái xe đi đến hiện trường thu âm.Kết quả vừa định đi vào, đã bị ngăn ngoài cửa, không có cách nào đành phải gọi điện cho Thẩm Trường Lưu, đem điện thoại cho bảo an nghe, lúc này mới đi vào Mạc Chi Dương đi đến phòng nghỉ ở hậu trường, nơi này có không ít nhân viên công tác còn có một số đại minh tinh lúc trước từng thấy qua, cùng một ít tiểu minh tinh quen mắt."

Cậu là ai a?

Nơi này không cho nhân viên giao cơm không biết sao?"

Mới vừa đi lên cầu thang, liền nghe được có người quát lớn, Mạc Chi Dương vừa ngẩn đầu lên liền thấy một cô gái xinh đẹp, là một đại minh tinh, nhưng gọi...gọi là gì nhỉ?Nhìn quen mắt, nhưng thật sự không có ấn tượng.
 
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 17: Tình nhân thế thân của ảnh đế (17)


Vừa mới bị cự tuyệt, trong lòng Tiêu Nhàn tích một bụng khí, lại không thể phát giận với nhân viên công tác, nhìn người đụng trúng họng súng vừa lúc để ả trút giận.Với kinh nghiệm của Mạc Chi Dương, biết cô gái này muốn gây sự, vì thế có chút khẩn trương lắc đầu: "Tôi không phải nhân viên giao đồ ăn!"

"Sao lại thế này?

Nơi này thế nào lại để cho nhân viên giao đồ ăn tiến vào?"

Bắt được nhược điểm, Tiêu Nhàn không muốn buông tha, trực tiếp gọi nhân viên công tác đến: "Quy định này cũng không biết sao?"

"Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn!"

Mạc Chi Dương biết ả ta muốn gây sự, vậy không thành vấn đề, tôi liền an tâm làm một tiểu bạch liên hoa.Gấp đến nỗi đôi mắt đều đỏ, cũng không biết giải thích thế nào: "Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn, tôi chỉ là....."

"Mỗi ngày người giả làm nhân viên giao hàng trà trộn vào cũng không ít, nhanh đưa cậu ta đi, miễn cho lại bị account marketing viết loạn."

Tiêu Nhàn liếc nhân viên công tác một cái, mắt hạnh xinh đẹp đều là ý vị cảnh cáo.Nhân viên công tác không muốn vì một người lạ mặt mà đắc tội Tiêu Nhàn, thậm chí còn muốn lấy lòng, duỗi tay đẩy Mạc Chi Dương một cái: "Nhanh đi ra ngoài đi."

Mạc Chi Dương vốn dĩ đang đứng trên cầu thang, bị đẩy về sau một bước nhỏ, vừa lúc đạp hụt một chút, xém chút nữa đã ngã xuống, còn kịp thời bắt lấy tay vịn, giữ lại cho cả người không bị ngã xuống.Thẩm Trường Lưu ở lầu hai trên hành lang tận cùng bên trong phòng nghỉ, vừa mới thay quần áo muốn đi ra ngoài đón người, liền nhìn thấy một màn mạo hiểm này, sợ tới mức ngừng hô hấp.Chân bước từng bước dài ra ngoài, đẩy người đang xem náo nhiệt ra, tiến lên đem người đang đứng ở lầu thang bên cạnh ôm lấy, ấn người vào trong lòng ngực: "Dương Dương!"

Lúc nãy làm Thẩm Trường Lưu sợ hãi, nhìn người thiếu chút nữa đã ngã xuống, trái tim hắn liền quặn đau.Mạc Chi Dương thực nể tình mà gắt gao ôm chặt eo hắn, thanh âm run rẩy, như sắp khóc tới nơi: "Em không phải nhân viên giao đồ ăn."

Chuyện phát triển thế này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, tiểu nam nhân lạ mặt này một giây sau liền biến thành bảo bối trong lòng ngực Thẩm tiên sinh."

Dương Dương đừng sợ."

Thẩm Trường Lưu gắt gao ôm cậu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc nói cho hắn biết cậu không có bị gì, trái tim đang treo lơ lửng mới được hạ xuống.Dựa vào lòng ngực hắn, ở hướng không ai nhìn thấy, khoé miệng Mạc Chi Dương hơi nhếch lên nào còn có bộ dáng nhu nhược vừa rồi."

Thẩm tiên sinh, chúng tôi....."

Nhân viên công tác đột nhiên xấu hổ, chuyện này nên làm thế nào mới tốt.Thẩm Trường Lưu liếc mắt nhìn nhân viên đó một cái, còn có ả ta, kỳ thật lúc Dương Dương gọi điện hắn liền muốn đi đón, kết quả ở hành lang, ả ta còn cố ý lấy ly nước trái cây đụng vào hắn, mượn chuyện này muốn vào phòng nghỉ của hắn, đương nhiên là bị từ chối."

Dương Dương đừng sợ, chúng ta đi trước."

Thẩm Trường Lưu nữa ôm người lướt qua những người đó đi đến phòng nghỉ của mình, hiện tại phát tác, sợ doạ đến người trong lòng, vẫn là nên ngăn chặn trước.Mọi người ở đây đều không ai quen biết tiểu nam nhân, đều dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn theo hướng bọn họ đi.Mạc Chi Dương quay đầu nhìn hành lang, hành lang này một bên là phòng, một bên là lan can, thật nhiều người đang nhìn cậu, một đám ánh mắt kỳ kỳ quái quái.Thẩm Trường Lưu ôm người đi vào, một phen ôm lấy eo, thực ôn nhu hôn lên trán cậu, đem thùng giữ ấm trên tay cậu cầm lấy: "Có mệt không?"

"Còn tốt."

Mạc Chi Dương rất phối hợp ôm cổ hắn: "Nhanh ăn cơm đi."

Hai người cứ như vậy mà công khai ôm ấp đi vào, trong đó có một người kinh ngạc kêu ra tiếng: "Cậu ấy không phải là người bị đám paparazzi săn tin trước đây sao?"

Bóng dáng tuy rằng mơ hồ, nhưng hiện tại nhìn qua lại rất giống.Mạc Chi Dương cười nhìn hắn ăn cơm, bạch liên hoa không cần phải tự mình động thủ, chuyện này giao cho Thẩm Trường Lưu, hắn sẽ làm tốt.Bạch liên hoa chính là thuần khiết.
 
Back
Top Bottom