Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca

Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 20: Chương 20



Hắn lặng lẽ cảm nhận, hồi lâu sau mới khẽ thở dài. Đây đã là lần thứ ba trong năm hắn bước vào kỳ nhạy cảm cùng Quý Hồi. Nhưng dù bao nhiêu lần trôi qua, hắn vẫn không thể để lại dấu ấn trên người cậu.

Người đang ngủ trên giường cũng khe khẽ thở dài, trở mình đạp tung chăn, khe khẽ r3n rỉ.

Cảnh Việt cúi đầu, mở hộp đựng vòng chặn cắn, đeo lên rồi khóa lại.

Hắn dốc hết sức để kháng cự bản năng của Alpha, cố gắng phát tán càng nhiều tin tức tố càng tốt, chỉ để trấn an Omega của mình.

---

Lúc tỉnh lại, Quý Hồi nhận ra trên người mình đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cơn sốt cũng đã lui.

Cậu đưa tay sờ sau gáy. Dưới lớp da mỏng, tuyến thể vẫn còn hơi cứng. Mùi tin tức tố trong phòng cũng nhạt đi nhiều, xen lẫn một hương thơm khác.

Cậu nhanh chóng nhận ra đó là mùi tin tức tố rượu vang đỏ của Cảnh Việt.

Cảnh Việt đã đến đây sao?

Quý Hồi xoay người ngồi dậy, vừa vặn thấy Cảnh Việt mở cửa bước vào.

“Tỉnh rồi?” Cảnh Việt đưa tay đỡ Quý Hồi.

Hắn đã về nhà thay quần áo, tiện thể tắm một lượt, mái tóc vẫn còn phảng phất hương dầu gội.

Loại dầu gội này là do Quý Hồi chọn, có mùi hoa cam, đối với Cảnh Việt mà nói thì hơi ngọt quá.

Ánh mắt Quý Hồi lướt qua miếng dán cách ly trên gáy Cảnh Việt, rồi dừng lại trên gương mặt hắn.

“Sao chỗ này lại thế này?” Cậu giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những vết đỏ tím lốm đốm trên cằm Cảnh Việt.

Chà không đi.

Cảnh Việt nghiêng đầu tránh, “Không có gì đâu.”

“Anh vào kỳ nhạy cảm rồi.” Quý Hồi chắc chắn nói.

“Là do em sao?” Cậu hỏi, rồi vội vàng đeo cánh tay giả vào, “Anh đã kiểm tra chưa? Kỳ nhạy cảm mà lặp lại thường xuyên như vậy có phải không tốt không?”

Cảnh Việt giữ tay cậu lại: “Có gì mà không tốt?”

“Nhưng mà lần trước mới qua chưa đầy ba tháng, tần suất này có vẻ hơi dày.”

“Với Alpha có bạn đời là Omega, thế này cũng không gọi là thường xuyên.”

Kỳ ph@t tình của Omega có ảnh hưởng nhất định đến kỳ nhạy cảm của Alpha. Nếu ý chí không đủ mạnh, Alpha sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái này.

“Em từng học rồi, chuyện này rất bình thường.”

Quý Hồi lại hỏi về tuyến thể của mình.

Cảnh Việt đặt hai tập tài liệu trước mặt cậu, một tập là bảng theo dõi tình trạng hoạt động của tuyến thể. Dữ liệu cho thấy tuyến thể của Quý Hồi đã đạt mức bình thường.

Cậu xem kỹ một lượt rồi nở nụ cười với Cảnh Việt.

“Tuyệt quá!” Cậu nh ỏ giọng reo lên.

Cảnh Việt cũng cười, gật đầu hưởng ứng: “Ừ, rất tốt.”

Quý Hồi mở tập tài liệu tiếp theo, là đơn hẹn phẫu thuật tái tạo da, lịch mổ được sắp xếp vào nửa năm sau.

Cậu nhìn phần chi phí một lúc, nhẹ nhàng cắn môi.

Sau đó cậu gấp tài liệu lại, đứng dậy ôm lấy Cảnh Việt.

Cảnh Việt thoáng ngây người, rồi đưa tay xoa đầu cậu: “Sao thế?”

Quý Hồi nói khẽ: “Cảm ơn anh, sư huynh.”

Cảnh Việt siết tay ôm chặt hơn: “Đừng khách sáo.”

Quý Hồi hít sâu không ngừng, đến mức hơi chóng mặt, nhưng vẫn không muốn buông tay, chỉ muốn bám lấy Cảnh Việt lâu thêm một chút.

Ôm thật lâu, cậu mới lưu luyến buông ra, “Sư huynh, em lại có thể ngửi thấy tin tức tố của anh rồi.”

Cảnh Việt cúi đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Anh cũng cảm nhận được em.”

Xanh Xao

Giống như mùa đông năm ấy, khi anh đến phòng thí nghiệm sớm một giờ, vừa đẩy cửa ra liền ngửi thấy mùi hương ấy.

Thanh thuần, có chút ngọt nhạt, không vương vấn bất kỳ dấu vết nào của Alpha khác.

Ngày cuối cùng nằm viện để theo dõi, Phàn Vũ đến thăm Quý Hồi, mang theo quà là một cặp tai nghe điện cạnh mới nhất trên thị trường.

Cảnh Việt tan làm tới bệnh viện, vừa đến cửa đã nghe thấy giọng Phàn Vũ vang lên đầy phấn khích:

“Trời ơi! Đỉnh thật! Quá đỉnh! Đúng là siêu ngầu!”

Qua cửa sổ nhìn vào, Quý Hồi đang đi qua đi lại trong phòng bệnh, mỗi bước cậu đi, chân giả lại thay đổi màu sắc.

Phàn Vũ xoay quanh cậu, dán mắt vào chân giả, không rời ra nổi.

Quý Hồi hào hứng giới thiệu: “Đây mới chỉ là một chế độ ánh sáng thôi, còn mười lăm kiểu khác nữa cơ.”

Phàn Vũ giơ cả hai ngón cái lên, ngữ khí đầy cảm thán: “Tuyệt đỉnh!”

Cảnh Việt gõ cửa bước vào, đặt cặp tài liệu lên cuối giường, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Thu dọn xong chưa? Về nhà thôi.”

Quý Hồi đã sớm thu dọn xong, cậu khoác ba lô lên vai, quay sang Phàn Vũ: “Muốn qua nhà tớ xem mèo không?”

Phàn Vũ chưa vội trả lời mà liếc nhìn về phía Cảnh Việt. Trong mắt đối phương lộ rõ ý cảnh cáo, cậu ấy lập tức xua tay từ chối:

“Thôi thôi, anh trai tớ chỉ cho nghỉ nửa ngày thôi, tớ về nhà nghỉ ngơi vậy.”



Trước khi xuất viện, Quý Hồi để Cảnh Việt đợi ngoài hành lang, rồi chạy đến văn phòng bác sĩ hỏi về chuyện đánh dấu.

“Em xem báo cáo theo dõi rồi, tuyến thể đã hoàn toàn hồi phục. Bác sĩ, khi nào thì có thể đánh dấu?”

Bác sĩ nhìn qua vai cậu, liếc ra bên ngoài.
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 21: Chương 21



Quý Hồi quay đầu lại, thấy Cảnh Việt đứng ngay cửa. Cậu cố ý xụ mặt, ra dấu đuổi hắn đi.

Chờ Cảnh Việt đi khỏi, Quý Hồi mới thấp giọng hỏi: “Gần đây có thể đánh dấu được không?”

Bác sĩ mỉm cười: “Tạm thời đánh dấu thì không thành vấn đề, chỉ cần kiểm soát lực đạo là được. Nhưng nếu là đánh dấu vĩnh viễn, tôi khuyên cậu nên chờ đến khi tuyến thể hoàn toàn ổn định.”



Trên đường về, Quý Hồi phát hiện Cảnh Việt đang đeo khẩu trang.

Loại khẩu trang đơn giản nhất, màu đen, có thể che kín nửa dưới gương mặt.

“Anh đeo cái này để che vết thương à?” Cậu hỏi.

Cảnh Việt tập trung lái xe, thuận miệng đáp: “Mấy vết trầy xước cỏn con này thì tính gì là thương, mai là hết thôi.”

Quý Hồi cầm khẩu trang lên ngắm nghía một lát, rồi đeo thử, quay sang Cảnh Việt: “Trông đẹp không?”

Ánh mắt Cảnh Việt dừng lại chốc lát, nhưng rất nhanh đã thu về, đáy mắt dần tối đi.

Thấy thế, Quý Hồi hơi thất vọng, tháo khẩu trang xuống: “Xấu lắm à?”

Cảnh Việt không lên tiếng, chỉ trầm mặc, vẻ mặt lạnh lùng như đang suy nghĩ điều gì.

Quý Hồi lại nói: “Nhưng chắc anh đeo vào sẽ ngầu lắm.”

Cảnh Việt khẽ “ừ” một tiếng.

Mãi đến khi về đến nhà, sau khi tránh khỏi ánh mắt người đi đường, hắn đột nhiên ép Quý Hồi vào tủ giày ở cửa, hơi thở nóng rực phả sát bên tai.

“Quý Hồi, người hiểu rõ tuyến thể của em nhất là anh, tại sao lại chạy đi hỏi người khác?”

Xanh Xao

Hương rượu vang đỏ thoảng qua chóp mũi, lồ|\|g n.g.ự.c Quý Hồi phập phồng dữ dội, đầu óc quay cuồng, vô thức tựa vào vai Cảnh Việt.

Cảnh Việt đưa tay ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa vuốt: “Lặp lại câu hỏi ban nãy của em đi.”

Giọng Quý Hồi khẽ run: “Có thể… đánh dấu không?”

Cảnh Việt cúi xuống hôn cậu, môi răng giao hòa.

“Có thể.”

---

Lần đầu tiên đi trị liệu tâm lý sau khi xuất viện, Quý Hồi đến nơi với dấu ấn của Cảnh Việt và cả mùi hương tin tức tố nồng đậm.

Vừa bước vào phòng, Phương Thanh Vũ đã nhận ra.

“Xem ra tuyến thể của cậu hồi phục rất tốt, chúc mừng nhé, Quý Hồi.”

“Xin lỗi thầy, em đến muộn.”

Quý Hồi chậm mất vài phút. Trước đó, cậu đang giúp Cảnh Việt xử lý một số tài liệu, vội vàng đến mức quên cả thời gian, đến khi lao ra khỏi cửa thì còn chưa kịp dán miếng cách ly.

“Không sao, buổi chiều tôi không có lịch.” Phương Thanh Vũ lấy ra hồ sơ bệnh án của Quý Hồi, tập hồ sơ đã dày cộp, “Vậy bắt đầu buổi trị liệu hôm nay thôi.”



Sau khi kết thúc buổi trị liệu, Cảnh Việt đến văn phòng đón Quý Hồi.

Mỗi lần trị liệu xong, tâm trạng Quý Hồi đều ủ rũ, trạng thái này thường kéo dài từ một đến hai ngày.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Quý Hồi.” Cảnh Việt siết nhẹ tay cậu, “Em ra ngoài đợi anh một lát, anh có chuyện muốn nói với bác sĩ Phương.”

Quý Hồi ngoan ngoãn bước ra hành lang, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngây người nhìn tấm bảng tuyên truyền đối diện.

Cảnh Việt không để cậu chờ lâu, rất nhanh đã đi ra: “Về thôi.”



Buổi chiều gặp đúng giờ cao điểm, xe của họ bị kẹt cứng trên đường cao tốc.

Cảnh Việt bật đèn cảnh báo, nhìn sang Quý Hồi, hắng giọng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Quý Hồi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Quý Hồi cố điều chỉnh cảm xúc: “Ừm? Chuyện gì vậy?”

“Anh vừa trao đổi với bác sĩ Phương… anh không muốn em tiếp tục trị liệu nữa.”

Cậu cứng đờ người, quay sang nhìn Cảnh Việt, chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

“Em không nhận ra à? Mỗi lần trị liệu xong, em đều không vui.”

Quý Hồi chán nản cúi đầu: “Nhưng mà… em vẫn chưa tốt lên.”

Cậu thật sự không đủ cố gắng. Đến giờ vẫn chưa thể chữa khỏi bệnh của mình.

Cảnh Việt lại không nghĩ vậy: “Không, em đã tốt lên rất nhiều rồi. Đã bao lâu rồi không gặp ảo giác nữa?”

“Nhưng em ra ngoài vẫn phải chụp ảnh lại.”

“Vậy cứ chụp thôi.” Cảnh Việt khởi động xe, thả chân phanh để xe tự lăn bánh: “Anh không nghĩ đó là bệnh. Duy trì cảnh giác mọi lúc chẳng phải là điều tốt sao?”

Quý Hồi nhìn hắn. Cậu cảm thấy Cảnh Việt không giống những người khác.

Hắn không cố gắng m.ổ x.ẻ trái tim cậu, không ép buộc cậu trồng lên đó những đoá hoa hoàn hảo, mà chỉ lặng lẽ mở ra một con đường, chấp nhận toàn bộ những góc khuất trong cậu.

Xe dừng lại một lần nữa. Cảnh Việt nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý cười: “Bây giờ em thấy vui hơn chưa?”

Quý Hồi chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu.

“Vậy là được rồi.” Cảnh Việt thay cậu quyết định, “Anh đã thanh toán toàn bộ chi phí trị liệu, từ giờ không cần đi nữa.”

Nghe chính miệng Cảnh Việt nói ra điều này, Quý Hồi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn. Ngọn núi đè nặng trên người cậu suốt bao năm dường như được Cảnh Việt dọn sạch trong phút chốc.

Cậu đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn chưa thể chữa khỏi, thế nhưng Cảnh Việt tin rằng cậu đã ổn. Hoặc có lẽ, chỉ cần ở bên Cảnh Việt, cậu có thể không cần phải "ổn" nữa.

“Bác sĩ Phương cũng đồng ý. Hơn nữa, ông ấy còn tán thành phương pháp trị liệu của anh.”
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 22: Chương 22: Hết



Trên đường về, Quý Hồi cứ mãi suy nghĩ xem "phương pháp trị liệu" của Cảnh Việt là gì.

Đến trước cửa nhà, cậu theo thói quen mở điện thoại ra để xem album, nhưng lại phát hiện lúc đi vội quá nên quên chụp ảnh cánh cửa trước khi rời đi.

Cậu cất điện thoại, tim đập nhanh dần. Phải làm sao đây, hôm nay không có ảnh chụp mất rồi…

“Quý Hồi.”

“Ơ…?”

Một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cậu.

Trên màn hình là bức ảnh chụp cửa nhà họ, thời gian hiển thị—7 giờ 15 phút sáng nay.

Cảnh Việt đã chụp sẵn giúp cậu.

— Chính văn hoàn —

[Lời tác giả]

Báo cáo các bà xã! Chính văn đã kết thúc rồi nè!

Kết thúc này có thể chưa trọn vẹn, nhưng ít nhất, có một Cảnh Việt sẵn sàng cùng Quý Hồi chụp ảnh mỗi ngày. Sau này, nếu Quý Hồi có quên chụp, cũng chẳng sao cả—bởi vì ngày nào ra ngoài, Cảnh Việt cũng sẽ giúp cậu lưu lại một tấm.

Sắp tới mình sẽ viết thêm vài phiên ngoại, còn cả chú chó con nữa, cũng sẽ có chỗ cho nhóc ấy xuất hiện.

Mọi người muốn đọc phiên ngoại nào thì cứ bình luận nhé! Ai có ý tưởng gì thì cứ để lại, có thể mình sẽ viết một câu chuyện nho nhỏ về Tiểu Hồi và rượu vang đỏ của các bà xã đó~

Do bị giới hạn nên mình không thể trả lời hết mọi người, nhưng sẽ cố gắng chọn một số ý tưởng để viết!

Phiên ngoại sắp tới—

Khoảng bốn, năm năm sau khi kết hôn.

Quý Hồi đã đặt lịch với cửa hàng thú cưng từ trước, sáng nay cậu định đưa Mập Mạp đi tắm rửa.

Chuông báo thức reo lúc 7 giờ 40, cậu vừa tỉnh dậy đã nhận ra bên cạnh vẫn còn hơi ấm, nhưng Cảnh Việt lại chẳng thấy đâu.

Cậu gọi hai tiếng mà không ai trả lời, đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Quý Hồi bắt máy, giọng còn ngái ngủ, âm mũi dày đặc: “Anh đến trường à?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng Cảnh Việt có chút do dự: “Quý Hồi, anh… hình như có chuyện kỳ lạ xảy ra.”

Giọng anh nghiêm túc đến mức Quý Hồi lập tức ngồi ngay ngắn lại: “Chuyện gì thế?”

“Anh cũng không chắc… nhưng xét theo góc độ khoa học thì có lẽ anh đang nằm mơ.”

Nghe câu này từ miệng Cảnh Việt thật sự không thể tưởng tượng nổi. Quý Hồi cầm chặt điện thoại, cẩn thận hỏi: “Cảnh sư huynh, anh không sao chứ? Anh đang ở đâu?”

Cảnh Việt đáp gọn: “Trong nhà vệ sinh của chúng ta.”

Hai phút sau, Quý Hồi đã có mặt ở nhà vệ sinh, đối mặt với Cảnh Việt đang tự nhận là "còn đang nằm mơ". Nhưng ngay lập tức, ánh mắt cậu bị thu hút bởi sự thay đổi của anh.

“Đây là…” Quý Hồi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cảnh Việt. Một đôi tai dài màu trắng, rõ ràng không phải của con người.

Cảnh Việt nghiêm mặt hỏi: “Em cũng nhìn thấy rồi à?”

Quý Hồi chậm rãi gật đầu.

Đôi tai thỏ trắng toát, lại còn đáng yêu thế này, không thể nào nhìn nhầm được.

“Vậy chắc chắn không phải là mơ…” Cảnh Việt rũ mắt, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ con người bắt đầu tiến hóa lần hai?”

Quý Hồi nghe không rõ anh đang lẩm bẩm gì, ánh mắt cậu dán chặt vào cặp tai kia, nhìn nó khẽ động theo từng cử động của Cảnh Việt.

“Là tai thỏ.” Cậu bỗng lên tiếng.

Cảnh Việt qua gương nhìn cậu, nhướng mày: “Gì cơ?”

Quý Hồi lặp lại, giọng chắc nịch: “Là tai thỏ, vì hôm nay là… Tết Trung Thu.”

Cảnh Việt cau mày. Chỉ vì Tết Trung Thu mà mọc tai thỏ? Nghe chẳng hợp lý chút nào. Hắn lập tức phản bác: “Thế tại sao em không mọc?”

Quý Hồi lúng túng sờ đầu mình, đoán bừa: “Chắc em không phải thỏ.”

“Thế em là gì?”

“Có thể là loài khác…” Ánh mắt Quý Hồi thoáng liếc qua chú mèo béo đang ngồi l.i.ế.m móng bên cửa, khẽ nói, “Ví dụ như mèo chẳng hạn.”

Cảnh Việt không tin, lập tức đè cậu lên bồn rửa mặt, vén tóc lên kiểm tra: “Thế tai em đâu?”

Nhưng Quý Hồi chẳng để t@m đến câu hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi tai thỏ kia.

Chúng như có một sức hút khó cưỡng, khiến cậu chỉ muốn chạm vào thử.

Thế là cậu vô thức giơ tay lên, bàn tay vừa chạm vào lớp lông mềm mại, khuôn mặt cậu liền hiện lên nụ cười mãn nguyện.

Nhưng đối với Cảnh Việt, đôi tai này cực kỳ nhạy cảm. Hắn né tránh, hơi thở rối loạn: “Tay em không ngoan chút nào nhỉ? Ai cho sờ hả?”

“Xin lỗi.” Quý Hồi nói thì nói vậy, nhưng tay lại không chút do dự, còn mạnh dạn vuốt nhẹ từ gốc lên ngọn hai lần.

Ánh mắt Cảnh Việt tối sầm, hơi thở nặng nề. Giọng hắn khàn đặc, rõ ràng mang theo chút đ ộng tình: “Thích lắm à?”

Quý Hồi thành thật gật đầu: “Thích.”

“Vậy lên giường đi?”

Quý Hồi ngơ ra, chớp chớp mắt.

Sao tự nhiên lại phải lên giường? Rõ ràng mới vừa xuống giường mà?

Nhưng Cảnh Việt không định giảng đạo lý với cậu, mà trực tiếp kéo cậu về phòng ngủ.

——

Xanh Xao

Đến khi kết thúc, Cảnh Việt chống tay, cúi đầu nhìn người trong lòng đã vì quá say mà mắt lờ đờ, thở dài: “Quý Hồi, sao mấy năm rồi mà em chẳng tiến bộ chút nào…”

Vẫn cứ một lần đã say khướt.

Quý Hồi chẳng nghe lọt lời anh, đôi mắt chỉ chăm chăm vào cặp tai thỏ kia. Không hiểu sao, cậu bỗng hỏi: “Tiến bộ gì cơ?”

Vừa dứt lời, “Phụt” một tiếng.

Từ giữa mái tóc ngắn của Quý Hồi, thứ gì đó bất ngờ bật ra, mềm mềm rơi xuống gối.

Cảnh Việt sững sờ.

Một đôi tai thỏ xù lông, vô cùng đáng yêu.

Quý Hồi cũng nhận ra sự khác thường của mình. Cậu giơ tay sờ thử, rồi bật cười ngây ngô: “Cảnh sư huynh, em cũng mọc tai thỏ rồi.”

“Phải rồi…” Cảnh Việt nhìn chằm chằm vào đôi tai thỏ mới mọc của cậu, ánh mắt không rời nửa giây, “Em cũng có tai thỏ.”

Anh bất ngờ đưa tay lên, bắt chước động tác của Quý Hồi lúc nãy, nắm lấy đôi tai mềm mại, từ gốc đến tận vành tai mà xoa nhẹ.

Ngay khoảnh khắc ấy, như thể chạm trúng một công tắc kỳ lạ, người dưới thân khẽ r3n rỉ, cơ thể không kiểm soát được mà cuộn lại, run lên từng hồi.

Người đang say lại càng thành thật hơn. Quý Hồi vội đẩy tay Cảnh Việt ra, hai tay ôm lấy đôi tai thỏ, hơi thở gấp gáp, giọng mang theo chút oán trách: “Đừng có sờ.”

“Được, không sờ.” Cảnh Việt gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại cúi người xuống, khẽ cắn vào đầu tai thỏ của cậu.

Và thế là, Quý Hồi theo đúng ý hắn, phản ứng còn dữ dội hơn.

Trong phòng ngủ vang lên những âm thanh mơ hồ, ngoài khe cửa chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài đang run rẩy nhịp nhàng.

Chú mèo béo nheo mắt nhìn một lúc, cuối cùng lười biếng vẫy đuôi bỏ đi.

Đám hai chân này lúc nào cũng làm mấy chuyện vô vị.

Lại còn làm ngay giữa ban ngày.

Nhiều khi nó ngủ một giấc dậy, họ vẫn còn chưa xong.

Giờ thành thỏ rồi, cũng không tha nữa sao?
 
Back
Top Bottom