Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Chương 150: Ngoại truyện 20: Cô dâu của Tà thần



Ngồi trên xe đang chạy, lúc chiếc xe đi qua một hố nhỏ, cả chiếc xe run run.

Đánh thức Đường Tiếu đang ngủ gật trên xe.

“Đến rồi?”

“Còn chưa đâu, sếp có thể tiếp tục ngủ.” Người đàn ông ngồi trên ghế lái ngậm điếu thuốc, song không châm lửa, cắn điếu thuốc lá để thần trí mình hơi tỉnh táo chút: “Đã tiến vào phạm vi thôn Túc Uế, phỏng chừng không lâu nữa sẽ đến.”

“Ồ.” Đường Tiếu không nhắm mắt lại nữa, ngồi thẳng người, nhíu mày xoa ấn giữa mày, không biết làm sao, luôn có một dự cảm không tốt, giống như trong đầu có một giọng nói đang gào thét nhắc nhở nhanh quay đầu rời đi.

Chắc vừa rồi mơ thấy ác mộng đi, nhưng nội dung cụ thể là gì, Đường Tiếu cũng không nhớ rõ lắm.

Lần này đến thôn Túc Uế, mục đích chủ yếu là khảo sát thực địa, Đường Tiếu đang học tiến sĩ tại một khu đại học, hiện đang tập trung vào cơ chế sinh ra sự sắp xếp lại bộ gen của con người và biến đổi số lượng bản sao (CNV).*

* CNV là một biến đổi gen gây ra số lượng bản sao bất thường của một hoặc nhiều gen. Sự sắp xếp lại bộ gen về cấu trúc như sao chép, xóa, dịch mã và đảo ngược có thể dẫn đến các biến thể về số lượng bản sao. Giống như đa hình nucleotide đơn (SNP), một số biến thể số lượng bản sao nhất định có liên quan đến tính nhạy cảm với bệnh tật. Illumina cung cấp nhiều giải pháp giải trình tự mảng và thế hệ tiếp theo (NGS) để phân tích số lượng bản sao có độ phân giải cao.

Một tháng trước, trên thị trường đột nhiên bắt đầu tràn vào một đám thực vật và động vật biến dị, trong đó còn có một tiêu bản ngón tay đứt của con người, trải qua nghiên cứu phát hiện tổ gen trong đó đã phát sinh biến dị tính cấu trúc*, ông chủ nơi phòng thí của Đường Tiếu vô cùng cảm thấy hứng thú với nó.

* Biến dị cấu trúc (Structural variation), còn được gọi là biến thể cấu trúc bộ gen, là một biến thể trong cấu trúc của nhiễm sắc thể sinh học. Nó bao gồm nhiều biến thể trong bộ gen của một loài, thường bao gồm các loại vi mô và dưới kính hiển vi, chẳng hạn như xóa, sao chép, đột biến, chèn thêm, đảo ngược và chuyển vị, v.v.

Vì thế, Đường Tiếu - người làm công khốn khổ - hiện tại ngồi ngay bên trong xe, bởi vì là thâm sơn cùng cốc, nói không chừng ngay cả tín hiệu cũng không thế nào thông suốt, ông chủ hiếm khi làm người một lần, mướn cho Đường Tiếu hai vệ sĩ, còn dẫn theo một nghiên cứu sinh, nhưng lúc đến một trạm dừng thực tập sinh lâm thời có chút chuyện, Đường Tiếu cũng không miễn cưỡng cậu ta, tự mình đến đây.

Thôn Túc Uế cho dù ở thời đại internet hiện nay, thông tin có thể tra được đều vô cùng ít, chỉ biết nơi đó đã từng xảy ra một trận ôn dịch thảm thiết, hầu hết những người trẻ tuổi đều dọn khỏi vùng núi hẻo lánh này, chỉ còn lại một số người già và người hành động không tiện còn sinh sống tại đây, dựa vào thỉnh thoảng xuống núi bán đặc sản núi để sống.

Mà ngọn nguồn của những thực vật động vật biến dị đó chính là thứ những người này bán đi, lúc này mới dẫn đến lần tìm kiếm này của Đường Tiếu, chẳng qua đường này cũng quá khó đi rồi, hướng dẫn cũng không dùng được, nếu không phải mua bản đồ từ tay người địa phương, phỏng chừng người ngoài thật sự rất khó tìm được vị trí cụ thể.

Lúc này, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Đường Tiếu vốn đầu óc mơ hồ trực tiếp bị doạ tỉnh: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phía trước có người.” Vệ sĩ ở ghế phụ lời ít mà ý nhiều, hơi hạ cửa sổ xe xuống: “Anh muốn làm gì?”

“Tôi không có ác ý!” Người mạo hiểm đón xe lập tức duỗi cánh tay, tỏ vẻ mình không mang bất kì vũ khí nào: “Các anh đi thôn Túc Uế đúng không, chúng tôi cũng vậy, nhưng xe chúng tôi lâm thời bị hỏng, nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, có thể cho chúng tôi đi nhờ đoạn đường không?”

Đường Tiếu nghe vậy mở mắt ra cảnh giác đảo qua người đón xe, là một nam một nữ, cô gái đang giơ máy quay phim quay chụp khắp nơi, nhưng có chủ ý không quay đến bọn họ, nam trông trạc tuổi Đường Tiếu, đeo kính đen, ánh mắt trong veo và lý trí.

Vệ sĩ chỉ đến cùng đi làm việc, nghe vậy nhìn về phía Đường Tiếu, Đường Tiếu nghĩ nghĩ: “Sao các anh biết mục đích của chúng tôi, các anh nói muốn đi thôn Túc Uế, các anh đi nơi đó làm gì?”

“Phương hướng này, cũng không thể là đi lạc đường vào trong núi đúng không?” Người đàn ông nhún vai: “Về phần chúng tôi, bạn gái tôi làm truyền thông cá nhân, mỗi ngày đều cảm thấy hứng thú với những chuyện thần bí đó, tôi là freelancer, viết vài tiểu thuyết kiếm tiền nhuận bút, bèn đi cùng em ấy đến lấy tài liệu.”

Chẳng trách trên người hai người cũng chẳng có “mùi công việc”* gì, thoạt nhìn không khác mấy với sinh viên mới vừa tốt nghiệp.

* 班气 là một mùi hỗn hợp được cư dân mạng mô tả: Đó là mùi mà một người có được khi đi làm, ám chỉ tính khí mệt mỏi đặc trưng của một người làm văn phòng, do làm việc với cường độ cao trong thời gian dài, tinh thần mệt mỏi và các yếu tố khác, bạn không thể thoát khỏi quy luật sắt đá là toát ra “mùi công việc”.

Đường Tiếu: “Lỗ Hùng, anh đi xem với bọn họ đi.”

Lỗ Hùng chính là một vị vệ sĩ khác ngồi ở ghế phụ lái, nghe vậy gật gật đầu, xuống xe lấy hành lý cùng bọn họ, chủ yếu là kiểm tra bọn họ nói có phải là thật không, sau đó ba người trở về, Lỗ Hùng gật gật đầu với Đường Tiếu.

Đường Tiếu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm để cho bọn họ lên xe.

Chàng trai và cô gái ngồi ở hàng phía sau cùng với Đường Tiếu, người thanh niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Tiếu, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Đường Tiếu: “Sao vậy?”

Chàng trai lắc đầu: “Không có gì, tôi là Lý Bác Hào, em ấy là Lý Phân, cậu cũng nghe được tin đồn đó nên đến đây à?”

“Tin đồn gì?”

“Nghe nói trong thôn đó còn giữ lại truyền thống rất cổ xưa nào đó, chẳng hạn như tín ngưỡng của bọn họ, nghe nói là một vị thần Thái Tuế,” Lý Phân nói với vẻ thần bí: “Đấy, cậu xem, có phải rất quỷ dị không, tôi tra nát sách cổ, cũng không nhìn thấy có hình tượng tương tự.”

Đường Tiếu tò mò nhìn một cái, tượng thần trên ảnh chụp quả thật rất quỷ dị, thần linh Đạo giáo mà Đường Tiếu từng thấy trước đây phần lớn gương mặt hiền từ, hoặc là cũng ngay thẳng uy nghiêm, hiền hoà phóng khoáng, nhưng bức tượng thần này…

Thần Thái Tuế... màu đen?

Thần toàn thân ấy mà là màu đen, lông tóc được phác hoạ hết bằng màu trắng, trên tứ chi có nhiều hoa văn giống như con mắt được tô mực đỏ.

Không giống như thần linh chính thống, càng như hình tượng yêu ma hóa.

“Gần đây có tin đồn cho rằng, thần Thái Tuế thôn Túc Uế hiển linh, những động thực vật biến dị đó ở địa phương chính là chứng minh.”

Thứ lộn xộn gì vậy?

Đường Tiếu nhíu chặt mày: “Không nghe nói qua, nhưng tôi quả thật là đến vì những tiêu bản biến dị đó, còn có, so với những lời đồn đãi hư vô mờ mịt này, tôi càng nguyện ý tin tưởng là động thực vật xảy ra bệnh biến vì nguyên nhân không rõ hơn, đây có thể là điềm báo ôn dịch nào đó, một trong những mục đích tôi đến lần này cũng là điều tra chuyện này.”

Lý Phân còn muốn nói gì đó, Lý Bác Hào lại lập tức chặn miệng cô, ngượng ngùng nói với Đường Tiếu: “Xin lỗi, chúng tôi làm nội dung ấy mà, sức tưởng tượng sẽ tương đối phong phú... nhưng chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?”

“Không có.” Đường Tiếu tin tưởng trí nhớ của mình rất tốt, trong ấn tượng cũng không có gặp qua một nam một nữ này.

Bên trong xe rất nhanh yên tĩnh lại, chủ yếu là Đường Tiếu nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người đi ké xe thì không thể lại nói chuyện phiếm linh tinh, muốn lướt điện thoại giết thời gian, lại phát hiện tín hiệu chỉ còn lại một vạch.

“Nơi khỉ ho cò gáy gì thế này…” Lý Phân bất mãn lẩm bẩm.

Nửa giờ sau, bọn họ rốt cuộc đến đích, cửa thôn bóng người thưa thớt, phía trước còn trồng một cây hòe thật lớn, chắn hơn phân nửa ánh mặt trời, hơn nữa hôm nay vốn dĩ là một ngày trời đầy mây, càng có vẻ không khí quỷ quyệt, một người ngồi dưới cây hòe, thấy xe tới thì đứng dậy đi đón.

“Ôi chao, các sếp, rốt cuộc mọi người cũng đến rồi.” Đây là một người trung niên diện mạo bình thường, mặc đơn giản mộc mạc, trên mặt có dấu vết do phơi nắng quanh năm lưu lại, vừa thấy bọn Đường Tiếu và Lý Phân, liền gấp không chờ nổi đi lên đón.

“Chú, chú cho tuyến đường gì thế này.” Lý Phân tức giận nói: “Trên đường có một hố sâu, xe của chúng tôi cũng kẹt luôn ở đó rồi, nếu là đi bộ, vậy nguy hiểm cỡ nào!”

“Xin lỗi, thật xin lỗi,” Người trung niên liên tục xin lỗi: “Nơi này của chúng tôi là vùng núi, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ có lợn rừng chó hoang xuống núi, đó chắc là bẫy phòng dã thú xuống dưới cắn người, như vậy đi, cô cho tôi vị trí, tôi đi nghĩ lại cách cho cô.”

“Aiz, thôi.” Lý Phân nói: “Tôi đã gọi điện thoại bảo người đến đây kéo xe rồi.”

Hai bên đơn giản giao lưu một chút, người trung niên là người trung gian dẫn dắt họ đến đây lần này, vùng này không người quen dẫn đường thật sự rất khó tìm, hơn nữa nơi này khá khép kín, bọn họ hoạt động ở trong thôn, cũng cần một người địa phương làm đảm bảo, mới sẽ không bị người ở đây đuổi ra ngoài.

“Được, hai vị đến để trải nghiệm, còn cậu trai này thì đến để làm khảo sát thực địa, không sai chứ?”

Đường Tiếu và Lý Phân gật đầu, người trung niên liền nói: “Được rồi, vậy đi theo tôi, dẫn các cô cậu đi xem chỗ dừng chân.”

Đi vào thôn trang, cảm giác quỷ dị này liền càng rõ ràng, giống như trong thôn ngoài thôn là hai nhiệt độ, Lý Phân không đi bao xa, đã sợ hãi mà ôm lấy cánh tay Lý Bác Hào: “Sao đều đang nhìn chúng ta vậy?”

Loại thôn khép kín này, một đường đi tới đều chỉ cỡ hai ba cây số, nhiều lắm là hai mươi hộ gia đình, giống với những lời đồn đó nói, nơi này thật sự không có người trẻ tuổi nào, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là người già trên 5-60 tuổi, ngồi trên băng ghế bên ngoài ngôi nhà tồi tàn câu được câu không mà nói chuyện phiếm, tròng mắt vẩn đục dưới mí mắt trũng sâu lại nhìn chằm chằm bọn Đường Tiếu, thỉnh thoảng thì thầm, nói bằng thứ tiếng địa phương mà người ngoài nghe không hiểu, mà một bên khác thì dùng ngón tay chỉ chỉ mấy người ngoài này, toét miệng cười to, trong miệng lại là một mảnh tối ôm, chỉ còn lại một vài chiếc răng rải rác.

Cảnh tượng chỉ chỉ trỏ trỏ vào người ta trắng trợn thế này, người thành phố tự nhiên rất ít trải nghiệm, Lý Phân nhạy cảm hơn đã cảm thấy không khoẻ, Lý Bác Hào trấn an nói khẽ với Lý Phân gì đó, quay đầu nhìn Đường Tiếu, lại phát hiện cậu không biết khi nào tuột ở cuối đội, nhíu chặt mày, thường thường nhìn về phía sau.

Nói đến cũng lạ, từ lần đầu tiên gặp mặt, Lý Bác Hào đã cảm thấy Đường Tiếu rất quen thuộc, không tự giác để ý nhất cử nhất động của cậu, thấy thế không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Đường Tiếu nhíu chặt mày, từ khi vừa tiến vào thôn trang này, không biết vì sao, cậu luôn có cảm giác bị người nhìn lén.

Ánh mắt âm u, ướt dính đó, như dây leo hoặc là sợi nấm chui ra từ dưới nền đất, tự mang một mùi tanh của bùn đất.

Ơ, vì sao cậu lại có kiểu liên tưởng này?

Đường Tiếu vẻ mặt hoảng hốt một lát, cái loại báo động trước như có như không này lại vang lên, nói thật nếu không phải sếp yêu cầu, kiểu rừng núi hoang vắng này, cậu cả đời cũng sẽ không đến một lần nào.

Nhanh hoàn thành nhiệm vụ thu thập mẫu, nhanh rời khỏi thôi.

Loại địa phương nhỏ tồi tàn này tự nhiên sẽ không có thứ như nhà trọ hoặc là khách sạn nào, người trung niên đưa bọn họ đến căn nhà rời xa trung tâm thôn, à, không thể nói là căn nhà, trên cảm giác chỉ là một căn nhà gỗ, cái kiểu trông ngày mưa cũng có thể dột.

“Uất ức các cậu ở đây hai ngày nhé, chỉ có nơi này, nhưng có hai phòng, các cậu xem phân chia thế nào.”

Cuối cùng, Lý Phân một mình ở một căn phòng nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng ngủ trên một chiếc giường cỡ 1m7, còn lại bốn tên đàn ông to xác chia sẻ một căn phòng khác hơi lớn một chút, nhưng có một người phải ngủ dưới đất.

Hoàn cảnh đơn sơ, loại nhà nửa bỏ hoang này ở nông thôn nhìn kỹ có không ít chỗ dơ, trong một góc còn có dấu vết chuột bò qua, nhưng lên đường quá mệt mỏi, không có ai rảnh so đo việc này, sau khi Đường Tiếu nỗ lực dùng thuốc khử trùng chà lau đại khái một vòng, nhíu mày nằm xuống.

Đêm đó, Đường Tiếu cho rằng mình sẽ ngủ không ngon, nhưng không biết có phải lên đường mang đến mệt mỏi hay không, mới vừa nhắm mắt đã nặng nề rơi vào mộng đẹp.

Cậu mơ một giấc mơ quỷ dị, trong mơ, ảnh chụp một tượng thần liếc nhìn vội ở trên xe, tại một khắc này như giống như thể sống lại, đôi mắt đờ đẫn trở nên linh động, giống như rắn theo dõi con mồi, nhìn chằm chằm cậu không bỏ.

“¥%&*@…”

Thần đang nói chuyện?

Đang nói, cái gì

“¥%& một lần…”

Cảm giác ẩm ướt dính nhớp từng trải nghiệm một lần vào ban ngày, giờ phút này lần nữa phóng đại, Đường Tiếu kiềm chế suy nghĩ thôi thúc muốn run rẩy, xoay người muốn chạy trốn khỏi theo bản năng, lại hoảng hốt phát hiện, tứ chi sớm bị sợi nấm chẳng biết leo lên khi nào trói buộc, chui vào ống tay áo, mũi nhọn đâm thủng làn da.
 
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Chương 151: Ngoại truyện 21: Cô dâu của Tà thần



Chuyện phía sau, Đường Tiếu đã nhớ không rõ lắm.

Chỉ nhớ rõ thứ mảnh mai lạnh lẽo nào đó bám lên tứ chi cậu, vẫn luôn đang cố gắng chui vào trong, còn có bóng dáng hình người ôm chặt cậu, miệng lúc đóng lúc mở đang nói gì đó…

“Đường Tiếu? Đường Tiếu? Tỉnh tỉnh!”

Âm thanh càng lúc càng lớn bên tai mạnh mẽ kéo Đường Tiếu từ cảnh trong mơ ra, chàng trai mở bừng mắt ra, đáy mắt còn sót sự sợ hãi chưa tan đi, sau khi nhìn thấy hai vệ sĩ đến gần suýt nữa giật bắn người lên.

Còn may hai người kịp thời lui về phía sau tránh thoát, mới không xảy ra thảm kịch chạm trán, một vệ sĩ trong đó thắc mắc hỏi: “Tối hôm qua cậu mơ ác mộng à, sắc mặt tệ lắm.”

Ác mộng? Dường như vậy.

Nhưng Đường Tiếu đã nghĩ không ra nội dung, chỉ nhớ rõ là một giấc mơ tối tăm, vặn vẹo mà diễm lệ, trong đầu còn lưu lại một đôi mắt màu vàng đồng tử dọc khác người giống với rắn.

“Giờ là mấy giờ rồi?” Giọng Đường Tiếu khàn khàn hỏi.

“Bảy giờ sáng, không phải tối hôm qua ngài nói hôm nay phải đi ra ngoài sớm một chút để thu thập hàng mẫu à?” Vệ sĩ A nói.

“… Ừm, vậy chúng ta rửa mặt xong thì chuẩn bị xuất phát đi.” Đường Tiếu xoa xoa giữa mày, nghĩ có thể là vấn đề hoàn cảnh, dẫn tới ngủ không yên ổn.

Còn may cũng chỉ ngốc một hai ngày, nhịn rồi sẽ vượt qua.

Lý Bác Hào ngủ chung một phòng với họ vào tối hôm qua đã không thấy bóng dáng, lúc Đường Tiếu ra cửa rửa mặt phát hiện anh ta đã cùng Lý Phân ngồi ở sảnh nhỏ ngoài phòng chờ bọn họ ăn cơm.

Đồ ăn người trung niên cung cấp rất đơn sơ, mấy người tùy tiện đối phó mấy miếng, đã chịu không nổi mà buông đũa, Lý Bác Hào nói: “Hôm nay chúng tôi phải đi điều tra phong tục dân gian bên này, có muốn đi cùng không?”

“Không được, tôi đến nơi này là có nhiệm vụ,” Đường Tiếu lắc đầu, ngược lại nhìn về phía người trung niên: “Hôm nay có thể lên núi chứ?”

“Sáng nay có chút sương mù, nhưng nhìn qua hẳn sương mù không lớn, chắc có thể đi.” Người trung niên gật đầu, ông thu tiền, trừ lo chỗ ở ăn cơm của họ, còn kiêm chức làm hướng dẫn du lịch, nhưng ông chỉ có một người, có chút chần chờ nhìn về phía Lý Bác Hào bọn họ.

“Không sao, chú dẫn nhóm Đường Tiếu đi lên đi, địa hình trong núi phức tạp hơn, chúng tôi chỉ đi dạo ở trong thôn là được.” Lý Bác Hào nói.

“Vậy được… có điều các cậu đi ở nơi nào cũng được, nhưng ngàn vạn đừng đến phía sau miếu thờ thần Thái Tuế, đặc biệt không thể mạo phạm thần Thái Tuế.” Người trung niên ngàn dặn dò vạn dặn dò, Lý Bác Hào bọn họ cũng liên tục gật đầu đồng ý, chỉ là không biết vì sao, Đường Tiếu nhìn biểu cảm của họ, cảm thấy bọn họ nhất định sẽ làm trái.

Rõ ràng thời gian quen biết cũng không dài, nhưng là một loại chắc chắn kỳ diệu.

… Ừm, cũng có thể là ấn tượng khuôn mẫu do một số phim kinh dị hoặc là nghề nghiệp của hai người này mang lại cho cậu đi.

Đường Tiếu không đi quản hứng thú của người khác, cậu cũng không tin tưởng với những đầu trâu mặt ngựa này, thôn này dù nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ là dã thú trên núi, cùng lòng người trong thôn thôi.

Rất nhanh hai bên phân công nhau hành động, Lý Bác Hào bọn họ đi lấy tài liệu, Đường Tiếu cùng hai vệ sĩ đi theo sau người trung niên, đi theo ông ta lên núi.

Trên mặt đất sương mù không rõ ràng, mới vừa vào phạm vi núi rừng lại dày đặc hơn nhiều, Đường Tiếu không rõ lắm lúc này vào núi có phải một lựa chọn tốt hay không, đành phải đi theo sát phía sau người trung niên, hai vệ sĩ cũng một tấc cũng không rời.

“Chú Thành, chú xác định những thực vật biến dị đó chính là đến từ trên ngọn núi này à?”

“Xác định, cậu nhớ cẩn thận, ở ngay chỗ này, chỉ chệch một chút, lúc trước tôi cũng không cẩn thận lạc đường lúc lên núi hái thuốc, mới thấy một mảng lớn thứ hiếm,” Chú Thành, cũng chính là người trung niên đầy mặt thổn thức, “Mọi người đều nói đây là dấu vết thần Thái Tuế đi qua, không chịu dính, tôi chỉ thử cầm vào trong thành bán, không ngờ thật đúng là bán được.”

Lại là thần Thái Tuế?

Đó là, Đường Tiếu nhíu chặt mày nhìn hoàn cảnh xung quanh, một bên ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ quay chụp phong cảnh dọc theo đường đi bằng điện thoại, không phải để thưởng thức, mà là vì truyền lại để phân tích, phòng thí nghiệm của họ phân tích những tiêu bản động thực vật biến dị đó, phát hiện bộ phận đã xảy ra biến dị gen tính kết cấu, theo lý thuyết loại biến dị mức này, địa phương chắc chắn đã xảy ra tình huống nào đó, chứng bệnh nào đó hoặc là đất đai, chất lượng nước bị ô nhiễm, nhưng suốt chặng đường này, lại không phát hiện dấu vết tương tự.

Hay là nói bọn họ bị lừa, những tiêu bản động thực vật đó căn bản không phải xuất xứ từ nơi này?

Hơn nữa… không biết vì sao, sau khi cậu đi vào ngọn núi này, luôn cảm thấy không quá thoải mái.

Giống với ngày hôm qua, luôn cảm thấy có tầm mắt đang nhìn cậu, ban đầu tưởng rằng không quen ánh mắt xem náo nhiệt của người trong thôn, nhưng đi đến nơi này, rõ ràng chung quanh đều là núi rừng, lý nên không có bóng người, song ngược lại cảm thấy tầm mắt trở nên nhiều hơn, dày đặc hơn, âm trầm hơn.

Trên lý trí Đường Tiếu biết đây đại khái là ảo giác, nhưng si.nh lý lại trội hơn tâm lý đưa ra phản ứng trước.

Lông tơ dựng đứng, ngón tay buông xuống không khỏi run rẩy, như thể bị dã thú nào đó nấp trong núi rừng theo dõi, theo bản năng bước chậm lại đến gần người của vệ sĩ phía sau, mới cảm thấy an toàn một chút.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cứ như vậy, những tầm mắt đó như thể trở nên thêm tối nghĩa điên cuồng hơn.

Trong nháy mắt, Đường Tiếu đột nhiên phát hiện, chú Thành vốn hẳn đi ở phía trước không thấy đâu nữa.

Sương mù càng thêm nồng đậm, đã đến trình độ không thấy rõ đường ngoài hai mét vuông, Đường Tiếu sắc mặt hơi trắng, lập tức nói chuyện này cho hai vị vệ sĩ, hai người đi theo phía sau cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, lập tức hét to tên chú Thành.

Trong con đường núi yên tĩnh này, âm thanh truyền rất xa, loáng thoáng còn có mấy tiếng vọng về, nhưng tiếng vọng đó dường như cũng trở nên quái gở, lắng nghe kỹ, vọng về không giống như giọng nói của mình.

Chỉ gọi vài tiếng, cũng không thấy chú Thành đáp lại, hai người cũng không dám gọi nữa, một người đàn ông để đầu đinh trong hai vệ sĩ mắng một tiếng: “Làm trò gì không biết, không phải là chuyên môn dẫn chúng ta đến loại địa phương này hố người bên ngoài đó chứ.”

“Anh bình tĩnh một chút, chúng ta không mang tài sản gì, trước đó chỉ cho ông ta tiền đặt cọc, lý do ông ta làm như vậy là gì?” Một vệ sĩ khác nói, ngồi xổm xuống: “Sếp, cậu xem gần đây có phải chính là nơi có động thực vật biến dị cậu nói không… sếp?”

Đường Tiếu hồi hồn, lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, động thực vật xung quanh đã không giống như dáng vẻ đi ngang qua trước đó, trên một số cây xanh nhuốm đen, giống như đúc những tiêu bản đó trong phòng thí nghiệm.

Kỳ lạ, lực chú ý của cậu có tệ như vậy à, trước đó nơi này là như vậy ư?

Đường Tiếu có hơi hoảng hốt, che lại trán lắc lắc, nghĩ thầm chẳng lẽ do tối hôm qua không ngủ ngon, cho nên trí nhớ không tốt?

“Sếp? Cậu xem mấy thứ này có thể thu thập không?”

“Có thể, đưa dụng cụ trong ba lô các anh cho tôi, còn có làm phiền các anh canh giúp tôi một chút.” Đường Tiếu hồi hồn, bắt đầu bố trí nhiệm vụ, mặc kệ nói như thế nào, có thể tìm được là được, nhanh hoàn thành nhiệm vụ nhanh trở về.

Hai vị vệ sĩ không có ý kiến gì, bọn họ cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi tà môn này, chỉ ước nhiệm vụ càng nhanh hoàn thành càng tốt.

Lúc thu thập những tiêu bản này, Đường Tiếu hết sức chăm chú, như trạng thái lúc làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm, lúc này thế giới bên ngoài cho dù có động tĩnh lớn cỡ nào cũng không gọi cậu tỉnh được, trừ khi ảnh hưởng đến thiết bị trên tay cậu.

Bởi vậy, Đường Tiếu cũng không chú ý rằng, hai vệ sĩ phía sau không biết khi nào đã biến mất một người.

Cũng chưa từng chú ý rằng, một người cuối cùng còn lại đó bảo trì một tư thế quái dị, thật lâu không nhúc nhích.

Thu thập xong một chút mẫu bùn đất cuối cùng, Đường Tiếu khẽ thở ra, rời khỏi từ trạng thái tập trung này, mới phát giác thời gian ngồi xổm quá dài, chân đã tê rần rồi, vừa động thì như kim chích, cậu chống mặt đất muốn đứng dậy bằng một tư thế kì quặc, bả vai lại chạm vào thứ gì.

Lạnh lẽo, mịn màng, như làn da con người, bên cổ ngứa, như thể bị sợi tóc quét qua.

Đường Tiếu cứng người, duy trì một tư thế đó không dám cử động, tầm mắt nhìn về phía dưới chân, phía sau, một đôi giày kề sát gót chân cậu, không biết đứng phía sau cậu bao lâu rồi.

Cậu có thể tưởng tượng ra động tác của hắn, cong eo, cậu thu thập bao lâu, người nọ liền nhìn bấy lâu.

Vừa rồi đụng tới, là gương mặt cúi xuống của hắn.

Nhịp tim nơi lồng ng.ực giống như tiếng trống dồn dập, ngực cậu phập phồng không ngừng, không hề nghĩ ngợi liền bổ nhào về phía trước, vừa vặn nơi cậu thu thập vừa rồi là một sườn núi nhỏ, Đường Tiếu lúc này đầu óc trống rỗng, căn bản cũng chẳng nghĩ được gì, muốn chạy trốn ngay theo bản năng, chạy khỏi phạm vi tầm nhìn của người này.

Cảm giác không trọng lực từ dưới chân truyền đến, Đường Tiếu cả người lăn xuống từ trên sườn núi nhỏ này.

Đau, làn da trên người bị đầu đá vụ dọc theo đường đi cọ xước, nóng rát và đau.

Trán giống như còn đụng phải th.ứ c.ứng r.ắn gì đó, đầu Đường Tiếu vang lên ong ong, không biết trời trăng gì, cũng không biết trải qua bao lâu, một giọng nói chợt xa chợt gần vang lên từ trước mặt cậu.

“Sếp, sếp, cậu không sao chứ?”

Bóng chồng trước mắt dần dần về một, hơn nửa ngày Đường Tiếu mới phân biệt ra, người đàn ông trước mắt là một trong những người thầy hướng dẫn của cậu mời đến. Một người khá trẻ tuổi, nom trạc tuổi cậu, ngoại hình bình thường không nổi bật?

Vệ sĩ đẹp trai với nước da ngăm trước mặt cau mày nhìn chằm chằm mình, vươn một ngón tay: “Biết đây là mấy không?”

Ngọn tóc rũ xuống của hắn lập lòe màu sắc trắng bạc trong sương mù.

Giống như… đã gặp qua ở đâu rồi.

“…1?”

“Đúng rồi,” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, khom lưng muốn đỡ Đường Tiếu dậy: “Vừa nãy cậu làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên nhào về phía trước vậy, do chân đã tê rồi à, ngài hẳn nên nói cho tôi một tiếng chứ.”

Đúng vậy, vừa rồi cậu tại sao lại té xuống?

Đường Tiếu ấn trán, cảm giác ký ức như đứt một đoạn, làm sao cũng không nối lại được, nhưng cảm giác chân tê dại còn đó, cậu hàm hồ lên tiếng, xem như thừa nhận suy đoán của người đàn ông: “Một người khác đâu?”

“Không biết, cậu ta nói muốn đi tìm chú Thành xem sao, kết quả hiện tại cũng chưa thấy bóng dáng, chắc không phải cũng lạc đường rồi chứ.” Người đàn ông thở dài bất lực: “Nhưng không sao, vừa rồi tôi nhân lúc ngài thu thập đi nhìn thử, có chút ấn tượng với con đường từng đi qua, chúng ta không quen thuộc địa phương vùng này, hiện tại sương mù càng ngày càng dày, ở lâu quá sẽ phiền phức, hay là xuống núi trước, nói không chừng bọn họ đã ở dưới chân núi chờ chúng ta rồi.”

“… Ừm.” Có lẽ do vì mới vừa ngã xuống, trên người Đường Tiếu đau đến không thể suy nghĩ, hơn phân nửa người đều dựa vào vệ sĩ, tán thành phán đoán của hắn.

Người đàn ông với nước da ngăm cong mắt, giọng nói càng thêm mềm nhẹ: “Vậy chúng ta đi liền thôi.”

Cánh tay hắn ôm chặt lấy eo Đường Tiếu, lòng bàn tay dán lên làn da chỉ cách một tầng vải dệt, dùng sức theo nhịp điệu của các cơ bên dưới, gần như ôm cậu vào trong ngực, mà Đường Tiếu đầu choáng váng vì tác dụng phụ vừa rồi, cũng liền không chú ý rằng…

Nơi bọn họ đi qua, cây xanh bình thường ban đầu, ngọn cây cũng bắt đầu nổi lên màu đen.
 
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Chương 152: Ngoại truyện 22: Cô dâu của Tà thần



Lúc lên núi, tổng cộng là bốn người, trở về cũng chỉ còn lại hai người.

Đường Tiếu vội vã trở lại nơi ở của bọn họ, thì thấy Lý Bác Hào và Lý Phân sắc mặt khó coi đi qua đi lại trong nhà gỗ không lớn, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy bọn Đường Tiếu về thì chợt thở phào.

Lý Bác Hào: “Các cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi! Ơ, sao thiếu hai người.”

“Lạc nhau trên núi,” Đường Tiếu giải thích một câu ngắn gọn, không nói với họ sự quỷ dị trên núi, thấy vẻ mặt ngưng trọng của họ, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Các anh không phải nói muốn đi điều tra phong tục dân gian ở nơi này à, giờ đã kết thúc rồi?”

“Thôn này lại không lớn, nửa giờ đã có thể dạo xong rồi, chúng tôi đã đi xem miếu Thái Tuế đó,” Lý Bác Hào sắc mặt nghiêm túc: “Cảm giác… nơi này có hơi không tốt lắm, không chỉ về tín ngưỡng này, còn có người nơi này… Lý Phân đào ra một đoạn xương cốt của con người ở phía sau miếu Thái Tuế.”

Đường Tiếu cả kinh, theo bản năng nhìn sang Lý Phân sắc mặt tái nhợt, người sau vội vàng gật đầu, thần sắc sợ tới mức sắp khóc: “Chúng tôi suýt nữa bị người địa phương bắt gặp, tôi kịp thời chôn xương cốt trở về, không biết bọn họ có thể chú ý đến không nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!”

Tín ngưỡng kì lạ, thôn núi khép kín, hoàn cảnh chỉ có người quen, còn có sự kỳ lạ trên núi hôm nay và xương người được phát hiện.

Một loạt ngoài ý muốn này va vào nhau, cho dù là kiểu học giả không tin quỷ thần như Đường Tiếu cũng hơi rợn tóc gáy: “Ừ, quả thật vẫn nên đi thôi, tín hiệu ở đây không tốt, thật sự xảy ra việc gì ngay cả thông tin cũng không truyền ra được, chờ một vị vệ sĩ khác trở về chúng ta lên đường ngay.”

“Anh ta thật sự đi lạc trên núi à? Các cậu không phải đi theo chú Thành hả?” Lý Bác Hào thắc mắc hỏi, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía người đàn ông da ngăm phía sau Đường Tiếu, vẻ mặt thường thường hiện lên một nét hoang mang.

Hửm, vệ sĩ này, là trông như vậy à?

Rõ ràng là gương mặt mới thấy qua lúc sáng, không biết như thế nào, cho Lý Bác Hào một cảm giác xa lạ mà đáng sợ, đôi mắt rõ ràng là nhìn thẳng hắn, trong đầu lại trước sau không nhớ rõ hắn trông như thế nào, chỉ biết làn da đen hơn người thường, tóc lại là trắng bạc.

Như, nghĩ gì ấy nhỉ?

Đường Tiếu do dự một lát, vẫn nói cho bọn họ việc lạ xảy ra khi lên núi hôm nay, đặc biệt là đi một hồi rồi không thấy chú Thành đâu.

Lý Bác Hào lại thu hồi sự chú ý khỏi vệ sĩ phía sau Đường Tiếu, nghe vậy sắc mặt ngưng trọng: “Đây… có thể cũng là bẫy không? Không nói gạt cậu, hôm nay lúc tôi vào trong miếu điều tra, nghe thấy thôn dân khác nói đến ngọn núi đó, tà môn thật sự, nghe nói là nơi ở của thần Thái Tuế, bọn họ bình thường đều sẽ không cố ý đi lên ngọn núi đó, cũng không dám đi.”

Mà những thông tin này người trung niên cũng chưa từng nhắc đến với bọn họ, tuy rằng cũng có thể là vội vã kiếm tiền, hoặc là không tin mấy thứ này.

Nhưng không biết làm sao, nhớ đến sương mù vô cớ trên núi, sắc mặt Đường Tiếu hơi tệ: “Chờ vệ sĩ của tôi trở về, chúng ta sẽ rời đi.”

Một vệ sĩ khác không tìm thấy người, hẳn là sẽ mau chóng xuống núi hội hợp với bọn họ mới đúng, hy vọng anh ta hành động nhanh chóng lên.

Đường Tiếu bọn họ cũng không dám đi lung tung ở bên ngoài, yên lặng ở trong phòng chờ đợi, nhưng đến cuối cùng, người chưa trở về, bão táp đến trước.

Cơn mưa này đến không hề báo trước, chỉ hai ba tiếng đồng hồ, trời đã hoàn toàn tối xuống, mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm, ngay sau đó chính là mưa to tầm tã, cả căn phòng nhỏ yếu ớt lắc lư trong mưa gió, vài nơi trong đại sảnh đều dột mưa, Đường Tiếu và Lý Bác Hào chật vật đi lấy chậu đến hứng, tận khả năng dùng ván gỗ đóng chặt cửa sổ.

Xem thời tiết này, đừng nói rời đi vào ban đêm, người đi ra ngoài cũng có thể bị gió thổi đi mất.

Vệ sĩ còn chưa trở về, cũng có thể là bị mưa to vây nhốt, nhưng thời tiết này đi xuống tìm người cũng không thực tế, Đường Tiếu nhìn bên ngoài liên tục thở dài, đột nhiên, cậu chợt quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt nhìn sang đây của người đàn ông da ngăm.

Trên tay hắn bưng chén chất lỏng màu vàng nhạt đã được đun nóng, tỏa ra một mùi hương cay nồng gay mũi: “Uống chút đi, xua lạnh.”

Đường Tiếu nhận lấy chén, để sát vào ngửi, dường như là canh gừng.

Ơ? Trong nhà này có nơi có thể đốt lửa à, hắn biến ra canh gừng kiểu gì vậy.

Đường Tiếu mờ mịt nhìn lại, lại thấy trong tay những người khác trong phòng cũng nhiều thêm một chén, Lý Bác Hào bọn họ bình tĩnh uống xong, thấy Đường Tiếu nhìn lại đây, nói: “Phía sau đại sảnh có một phòng bếp nhỏ, nhưng chỉ có thể chụm củi thôi.”

Chẳng trách trước đó hứng nước không nhìn thấy người này, hóa ra là đi nấu canh gừng à.

Quả thật, Đường Tiếu bận việc nửa ngày, quần áo trên người đều bị nước mưa và mồ hôi thấm ướt, dính trên người rất khó chịu, cũng không hề nghi ngờ, uống một hơi cạn sạch canh gừng, cười cười với người đàn ông: “Cảm ơn, đúng rồi, anh tên…”

“Juntes,” Hắn nói, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Đường Tiếu, nhẹ giọng nói: “Gọi tôi Juntes là được.”

“Được, Juntes.” Tên này sao trung không trung, tây không tây?

Đường Tiếu phỉ nhổ ở trong lòng, mặt ngoài không hiển lộ nửa phần, có thể là canh gừng có hiệu quả, thân thể vốn hơi lạnh bắt đầu nóng lên, đặc biệt là gần bụng nhỏ, ấm áp, ngay lập tức gợi lên cơn buồn ngủ của Đường Tiếu.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vừa thu thập hàng mẫu lại còn lăn xuống vách núi, trên người còn có hơi nhức mỏi, vì thế đêm nay Đường Tiếu liền lên giường sớm.

Không có tín hiệu, điện thoại không dùng được, còn phải quý trọng lượng pin, mọi người ăn ý chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, vẫn phân chia giống với ngày hôm qua, chẳng qua trong phòng Đường Tiếu thiếu một người, vốn dĩ muốn gọi Lý Bác Hào lên giường ngủ, dư ra một góc, nhưng người sau ngủ trên mặt đất cũng rất tự tại bèn từ chối.

Lúc sau, anh ta vô số lần thấy may mắn vì quyết định của mình.

Những người khác trong phòng hít thở chậm lại, Lý Bác Hào lại ngủ không yên, mọi chuyện hôm nay hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, từ điều tra, đến cuộc nói chuyện với thôn dân, em gái phát hiện xương trắng, từng việc từng việc này đều như thể báo động trước điều gì đó với anh ta, lại không hiểu sao khiến người cảm thấy quen thuộc.

Ngày mai nói gì cũng phải thuyết phục Đường Tiếu bọn họ rời đi!

Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, cuối cùng hiện ra quyết định này, Lý Bác Hào trở mình, đang chuẩn bị ấp ủ buồn ngủ, cảnh tượng trong lúc vô tình liếc đến, lại khiến anh ta khiếp sợ trợn trừng mắt.

Chàng trai trên giường hít thở đều đều, nhắm chặt mắt, mày lại khẽ nhíu, như thể rơi vào cơn ác mộng nào đó không thể tránh thoát.

Chàng trai nặng nề chìm vào giấc mộng không biết rằng, có một người đang chống người, gần như nằm sấp trên người cậu, vân da phần lưng phập phồng, giống như một ngọn núi tĩnh lặng liên miên.

Nửa đêm một đường tia chớp xẹt qua, ánh sáng chiếu sáng trong phòng một thoáng, cảnh tượng ánh vào mi mắt khiến nhịp thở của Lý Bác Hào không kiềm được nặng nề hơn, đồng tử co lại thành đầu kim.

Nửa người dưới của người đàn ông không biết khi nào đã thoát khỏi hình thái con người, khiến Lý Bác Hào nhớ đến cái cây đột ngột mọc lên từ mặt đất, rễ phía dưới đan xen nhau, những cái rễ đó bám chặt vào bùn đất, cũng giống như đang bám chặt vào Đường Tiếu giờ phút này.

Quần áo chàng trai bởi vì ướt nước mưa, để hong khô nên trên người chỉ mặc q**n l*t, đều là đàn ông với nhau, cũng không mấy ai để ý việc này, lại không thể tưởng được, đây hời cho con quái vật nào đó làm việc.

Phần eo dưới của Đường Tiếu gần như đều bị vật thể giống rễ cây màu máu ngọ nguậy chiếm cứ, không thấy rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu gối được chống đỡ, duy trì một tư thế mở ra kỳ quặc, ngón chân lộ ra bên ngoài thường thường cuộn tròn lên, trong mộng còn mang ý thức mà ra sức muốn tránh thoát, lại như chìm vào vũng bùn, kết quả là chỉ có thể cau mày, sắc mặt tựa đau đớn tựa vui thích.

Như thể mơ một giấc mộng tối tăm, cấm kỵ, mi diễm.

Đầu óc Lý Bác Hào rối bời, ngay cả quái vật dừng lại động tác khi nào cũng chưa chú ý đến, chờ lấy lại tinh thần, một đôi mắt vàng lạnh nhạt khác người chậm rãi phóng đại trong đầu…

*

“Lý Bác Hào? Lý Bác Hào?”

Đường Tiếu duỗi tay quơ quơ trước mắt Lý Bác Hào, Lý Bác Hào lấy lại tinh thần: “Sao, sao vậy?”

“Còn hỏi? Phải quyết định có nên xuất phát không.” Đường Tiếu dùng tay ấn cổ, nhắc nhở anh ta.

Lý Bác Hào lấy lại tinh thần, chú ý thấy Lý Phân và Đường Tiếu đều đang đợi anh ta quyết định, sắc mặt hoảng hốt: “À, đúng vậy.”

Tối hôm qua… ơ? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì nhỉ? Anh ta như mơ thấy ác mộng, nhưng không nghĩ ra cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

“Anh, anh không sao chứ, tối hôm qua không ngủ ngon?” Lý Phân suy đoán.

“Có lẽ vậy.” Lý Bác Hào xoa xoa huyệt thái dương, thấy Đường Tiếu nhíu chặt mi, một vẻ không thoải mái, không nhịn được hỏi: “Cậu sao thế?”

“Không sao, có lẽ do tư thế ngủ không tốt.”

Sau một đêm nghỉ ngơi, vốn dĩ cho rằng tình huống sẽ tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, nhưng vừa lúc ngược lại, không biết vì sao, trên người ngược lại càng thêm đau nhức hơn ngày hôm qua, rõ ràng để Juntes giúp cậu kiểm tra rồi, trên người cũng không có nhiều vết xước, chỉ là sau thắt lưng, đùi đều nhiều mấy chỗ xanh tím, không biết có phải do té ngày hôm qua không.

Lúc này, cảm giác bị nhìn trộm quen thuộc ấy lại xuất hiện, Đường Tiếu lập tức quay đầu, lại vừa lúc thấy Juntes bưng một nồi gì đó đi ra từ phòng bếp: “Đến ăn một chút gì đi, nếu muốn hành động, không ăn một chút sao được.”

Lý Bác Hào và Lý Phân bị mùi hương thu hút, Đường Tiếu lại không biết vì sao, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Juntes hồi lâu.

Juntes: “Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Đường Tiếu nói.

Bữa sáng là cháo thuốc bắc đơn giản, Juntes giải thích hắn tìm được một chút gạo cuối cùng người trung niên nhân cho bọn họ, lại đi hái chút thứ có thể ăn bỏ vào khi mưa còn nhỏ vào sáng nay.

Cháo không khó uống, người ở đây lại uống im lặng lạ thường, sau khi ăn xong Lý Bác Hào lại đề nghị: “Chúng ta vẫn nên đi thôi, hiện tại mưa nhỏ, về phần chú Thành và người kia, cùng lắm thì chúng ta lại phái người tới tìm bọn họ sau khi rời khỏi đây, hiện tại vài người chúng ta thân đơn lực mỏng, lại không quen thuộc địa hình, đi ra ngoài tìm người nói không chừng kéo cả mình vào luôn.”

Đường Tiếu cũng biết đạo lý này, khẽ thở dài, đồng ý.

Vì thế bọn họ bắt đầu ăn ý thu dọn đồ đạc, mang theo vật phẩm quan trọng của mình bằng tốc độ nhanh chóng, đội mưa trực tiếp ra khỏi nhà gỗ.

Sau đó, mọi người ngừng tại chỗ, khiếp sợ nhìn thôn dân đội nón cói, hờ hững nhìn chăm chú bọn họ trước mặt.

Tiếng mưa rơi quá lớn, thậm chí không có ai phát hiện bọn họ đến gần khi nào, lại hình thành vòng vây khi nào.

Lúc này nột ông lão bước ra một bước về phía họ: “Các vị khách quý, có thể ở thêm mấy đêm không, thời gian hiến tế sắp sửa đến rồi, sẽ rất náo nhiệt thú vị.”

“Không được, chúng tôi còn có chút việc gấp.” Đường Tiếu nói.

Ông lão như thể không nghe thấy vậy, tròng mắt vẩn đục, vẻ mặt có loại đờ đẫn quái lạ: “Xin ở lại… tham gia, sẽ rất vui.”

Một câu cuối cùng, ông ta nói rất mơ hồ, lại quái dị, như thể ngặm thứ gì mà nói ra.
 
Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ
Chương 153: Ngoại truyện 23: Cô dâu của Tà thần



Cuối cùng, bọn Đường Tiếu bị mời trở về.

Nói là ‘mời’ thật ra không khác giam giữ, cửa nhà gỗ bị khóa lại, cửa sổ dùng tấm ván gỗ đóng chặt, bên ngoài còn có người trông coi, bảo đảm một con chuột cũng trốn không thoát được.

Ít nhất thoạt nhìn là như thế.

Nhà gỗ trong lúc nhất thời chìm vào im lặng, vẻ mặt Lý Bác Hào và Lý Phân hiện lên sợ hãi và lo âu, rất hiển nhiên, hai nghề tự do cơ bản chưa từng bước chân vào xã hội mấy, tuy nói ngày thường vẫn luôn đang theo đuổi sự vật nguy hiểm, nhưng một khi tai ương thật sự giáng xuống đầu, lại đột nhiên phát hiện mình chỉ là Diệp Công thích rồng*.

* Diệp Công hảo long (Sở thích rồng của Diệp Công) là thành ngữ Trung Quốc chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ ưa thích nhưng bên trong thì không.

“Làm, làm sao đây?” Da mặt Lý Phân đều đang hơi run rẩy: “Hiến tế bọn họ nói, tôi nhớ ra rồi, trên bích họa hơi ngôi miếu tồi tàn đó có ghi lại tập tục hiến tế, giống với hiến tế trong xã hội cũ, phải chọn ra một ‘cô dâu của Tà thần’, tôi, tôi…”

Rất hiển nhiên, ở đây chỉ có Lý Phân phù hợp điều kiện cô dâu này.

Lý Bác Hào cũng sau khi sợ hãi đi qua, chính là phẫn nộ sâu đậm: “Cũng niên đại này rồi, bọn họ vậy mà còn dám làm như vậy!”

Vệ sĩ tên là Juntes vẫn luôn giữ im lặng, hơn nữa tầm mắt cơ bản sẽ không rời khỏi Đường Tiếu, sau khi từ trên núi xuống vẫn luôn như thế, nhưng bởi vì họ vốn rất ít nói chuyện, hơn nữa nghề nghiệp vệ sĩ đặc thù này, bọn Lý Bác Hào cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Đường Tiếu duy trì im lặng, lấy ra điện thoại không rời thân, ở trên đó lật xem gì đó, Lý Bác Hào cho rằng Đường Tiếu chưa từ bỏ ý định đang tìm tín hiệu, suy sụp nói: “Đừng thử, tôi thử cả buổi sáng rồi, căn bản không có tín hiệu.”

Đường Tiếu nhìn như thờ ơ mà tiếp tục nhấn nhấn trên điện thoại, sau đó nói: “Quả thật không có tín hiệu.”

“Đã sớm nói…”

Lúc này cửa đột nhiên mở ra một khe từ bên ngoài, một vật thể không rõ bị miếng vải đen bao bọc từ ngoài phòng ném vào: “Sắp đến giờ, mặc cái này vào.”

Không có ai đụng bọc đồ này, Lý Bác Hào cao giọng hỏi: “Các người rốt cuộc muốn làm gì! Có biết như vậy là phạm pháp không!”

“Chúng tôi cũng không định làm gì…”

Giọng nói già nua kia vọng vào từ ngoài cửa: “Chỉ là thần lựa chọn một người trong các người, muốn hắn ở lại, chúng tôi sẽ không làm gì đối với các người, chỉ cần hoàn thành nghi thức là được, chỉ cần người kia gả cho thần, sống chung bên thần là được.”

“Thần? Thần Thái Tuế?”

Người bên ngoài không trả lời nữa, chỉ có thể lẩm bẩm hàm hồ nói: “Chỉ có như vậy mới có thể kết thúc, chỉ có như vậy… Thần mới có thể vừa lòng.”

“Đây còn không phải là tế sống của thời xưa ư?” Lý Phân sợ tới mức nước mắt suýt nữa ào ra: “Tôi không dám, trở thành cô dâu vật tế gì đó…”

“Ai nói là cô?” Người bên ngoài nói: “Là người kia, họ Đường, trông rất được đó.”

Chỉ hướng vô cùng rõ ràng, người ở đây lập tức quay đầu nhìn Đường Tiếu, Đường Tiếu chỉ chỉ mình, trên mặt hiếm khi lộ ra ngạc nhiên: “Tôi?”

“Không sai, cậu chính là cô dâu thần chỉ định, chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm theo lời chúng tôi nói, chúng tôi sẽ không làm khó dễ bạn đi cùng của cậu.”

Đường Tiếu chìm vào im lặng quỷ dị, sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì, đi lật bọc đen ném vào đó.

Từ bên trong, lộ ra một bộ mũ phượng khăn quàng vai, nguyên liệu đỏ thẫm, mặt trên thêu phượng hoàng tinh xảo, diện mạo không hề hợp với thôn núi nghèo nàn này.

Nhưng bất kể như thế nào, đây không hề nghi ngờ, đều là đồ nữ.

Đường Tiếu: “… Nếu không, các người đi khám mắt đi?”

Cô dâu của Tà thần, cô dâu này nhìn kiểu gì, cũng ít nhất là một người nữ chứ?!

“Chuyện này thì không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi chỉ đi làm dựa theo ý nguyện của thần.”

Bên ngoài cũng không phản ứng nghi ngờ của Đường Tiếu, cuối cùng sau khi để lại một câu ‘cậu không mặc, đợi lát nữa sẽ có người tới giúp cậu mặc’, thì đóng cửa.

Trong nhà gỗ chìm vào im lặng, Lý Phân và Lý Bác Hào cũng bởi vì bất ngờ này mà im lặng một lát, trong lúc nhất thời không biết nên có phản ứng gì.

Lý Bác Hào: “Ặc, anh em cậu muốn mặc không?”

“Làm sao, anh muốn đến giúp tôi mặc à?” Đường Tiếu móc mỉa.

Juntes phía sau cậu đột nhiên yên lặng tiến lên một bước: “Sếp, tôi…”

“Anh câm miệng!”

Đường Tiếu tức giận nói, ném bọc đen xa chút, xoa xoa giữa mày: “Đừng nói chuyện, thật ra còn chưa đến tuyệt cảnh.”

“Bọn họ chỉ khóa cửa lớn lại, về cửa sổ tối hôm qua chúng ta đã dùng tấm ván gỗ đóng lại, không kiểm tra, nhưng thật ra không đóng chặt.”

Câu sau kia Đường Tiếu hạ thấp giọng, ra hiệu cho bọn họ lay tấm ván gỗ.

Nhà gỗ chỉ có một cửa, nhưng cửa sổ có vài cái, trong đó chỉ có một cái có thể cho phép con người đi được, đã giải quyết vấn đề tấm ván gỗ, nhưng động tĩnh tiếp sau đó có lẽ sẽ khiến cho người canh gác chú ý.

Đường Tiếu: “Nếu mục đích của họ là tôi, vậy cứ để tôi thu hút sự chú ý của họ, các anh hãy nghĩ cách rời đi từ cửa sổ.”

“Ơ? Vậy, vậy còn cậu?” Lý Phân không nhịn được hỏi.

“Tôi đã có cách.”

Hai người Lý Bác Hào cũng không đồng ý phương án này, nhưng bất đắc dĩ vẫn bị bắt thực thi kế hoạch này dưới sự kiên trì của Đường Tiếu, bởi vì Đường Tiếu nói:

“Anh cảm thấy chúng ta cùng bị nhốt ở nơi này tốt, hay là các anh chạy đi báo cảnh sát cứu tôi tốt?”

Chỉ cần có một người chạy thoát, nhiều ít sẽ có hy vọng, cũng khơi dậy cho kẻ phạm tội ở đây một tác dụng kinh sợ, dù sao hành vi phạm tội giam giữ phi pháp và dự mưu giết người không ở một cấp bậc.

Trước khi thực thi kế hoạch, Đường Tiếu vươn tay với Lý Bác Hào: “Làm quen lần nữa nhé, liền nhờ các anh… lần này, nhất định phải thành công chạy đi.”

Lý Bác Hào ngơ ra một lát, sau đó nắm chặt lấy tay Đường Tiếu, vừa muốn nói gì, trong tay lại đột nhiên chùng xuống, anh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Đường Tiếu: “Được, giao cho chúng tôi đi.”

Kế hoạch tiến hành suôn sẻ, dưới sự quấy nhiễu của Đường Tiếu, người canh gác cũng không chú ý đến động tĩnh khác trong phòng, bọn Lý Bác Hào thuận lợi thoát đi.

Duy độc, Juntes và Đường Tiếu là ở lại trong phòng, từ chối đề nghị đi cùng của Lý Bác Hào.

Chờ bọn Lý Bác Hào rời đi một đoạn thời gian, Đường Tiếu mới quay đầu nhìn về phía Juntes: “Anh thật sự không đi?”

“Tôi nhận tiền của cậu, tự nhiên phải bảo vệ sếp an toàn.” Juntes nói.

Đường Tiếu lại cười: “Anh còn muốn ngụy trang tới khi nào? Bộ thật sự giả làm con người, giả nghiện rồi?”

Trong phòng trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, Juntes nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Làm sao phát hiện?”

“Album điện thoại, tôi từng tra trước hồ sơ của hai vệ sĩ, anh có thể lừa gạt ký ức của con người, cũng không thể lừa gạt sản phẩm điện tử nhỉ?”

Lúc xem xét điện thoại, Đường Tiếu đã biết Juntes cũng không phải vị vệ sĩ ban đầu kia, vậy thân phận của hắn ngay lập tức bị bại lộ.

Hơn nữa sau khi nhìn thấu lớp này, nhiều ký ức hơn xuất hiện ở trong đầu.

Juntes như suy tư gì: “Hoá ra là như thế, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Bắt đầu từ khi Đường Tiếu chọc thủng ngụy trang của hắn, người đàn ông vốn khiêm tốn này rốt cuộc bắt đầu hiển lộ ra cảm giác khác người không giống con người.

Hoặc là nói, cảm quỷ dị trên người hắn vốn đã rất nặng, chẳng qua dùng năng lực che mắt cảm quan của con người, nhưng hiện tại bị Đường Tiếu chọc thủng, cũng liền không nhất thiết che đậy nữa.

Tóc Juntes bắt đầu dài ra, vẫn luôn dài đến mắt cá chân, thường phục ban đầu của con người trên người cũng bắt đầu biến thành hình thức cổ xưa ấy của tượng thần, uy nghiêm và quỷ quyệt đồng thời tồn tại trên người thần.

“Nhưng mà, Tiếu Tiếu vạch trần tôi ở đây, lại có ích lợi gì đâu?” Juntes đi đến trước mặt Đường Tiếu, muốn duỗi tay sờ mặt cậu, lại bị Đường Tiếu hất ra, cũng không tức giận: “Lần này lại là tôi thắng, hay là nói em đã từ bỏ việc rời khỏi nơi này rồi?”

Nói đến đây, đồng tử Juntes hơi tỏa sáng, nhìn Đường Tiếu một cách đầy mong đợi.

Lúc này, trên người thần ngoại trừ cảm giác khác người, thế nhưng còn nhiều ra một nét ‘ngây thơ’ quái lạ.

Đúng vậy, đây đã không phải lần luân hồi đầu tiên.

Thôn Túc Uế.

Uế túc*

Hồi tưởng*

*Uế Túc 秽宿 pinyin là "huìsù" - Hồi tưởng 回溯 pinyin là "huísù" đọc gần giống

Juntes, hoặc nên nói năng lực chân chính của thần Thái Tuế, thật ra là quay ngược thời gian.

Từ sau lần đầu tiên Đường Tiếu bước vào thôn này, Juntes đã chú ý tới cậu.

Thần tỉnh lại từ trong giấc ngủ say dài, ánh mắt đầu tiên đã bị mùi hương trên người con người này thu hút.

Mùi hương thơm quá, thơm quá thơm quá thơm quá.

Thơm đến mức hắn muốn nuốt chửng vào, rồi lại luyến tiếc đôi con ngươi ấy cứ vậy ảm đạm đi.

Thần không biết đó gọi là vừa gặp đã yêu, chỉ theo bản năng muốn chiếm hữu, cứ dường như mối quan hệ trời sinh của họ hẳn nên giống như nấm và cây cối vậy, quấn chặt bên nhau, tuy hai mà một.

Vì thế, Juntes gấp không chờ nổi đã trong lần luân hồi đầu tiên chỉ định Đường Tiếu làm tế phẩm, hơn nữa bắt được cậu trong lúc họ sắp chạy đi.

Nhưng cô dâu nhỏ của hắn cũng không từ bỏ chạy trốn và đối chọi hắn, khiến cho Juntes vô cùng bất lực, bèn lập một giao kèo với Đường Tiếu, tùy ý để cậu thử có thể thoát đi trong luân hồi hay không.

Mãi cho đến cậu từ bỏ, yên tâm trở thành cô dâu chân chính của hắn.

Đây đã bao nhiêu lần rồi? Không nhớ rõ.

Juntes dần dần đạt được lạc thú từ trong đó, đặc biệt là lúc Đường Tiếu vắt hết óc chóng lại hắn, thần thái trong ánh mắt khiến hắn mê muội đậm sâu.

Thần không biết tì.nh d.ục là thứ gì, lại theo bản năng khát vọng cậu dừng chân, không chỉ là đối kháng, cũng hy vọng đạt được sự đáp lại của cậu.

“Từ bỏ?” Đường Tiếu khẽ cười nhạo một tiếng: “Ai nói tôi muốn từ bỏ?”

“Lần này, em gửi gắm hy vọng trên bọn Lý Bác Hào?” Juntes đương nhiên chú ý đến Lý Bác Hào.

Vốn lý nên là Đường Tiếu nhớ rõ hết thảy, nhưng lần này ký ức của cậu trở nên mơ hồ rất nhiều, ngược lại là Lý Bác Hào lần này xuất hiện chút tình huống.

Vì duy trì trò chơi tiến hành, Juntes cho Đường Tiếu một hạt giống, khiến cậu có thể giữ lại ký ức trong luân hồi, nhưng hiện tại xem ra cậu hẳn đã đem hạt giống cho người khác.

Ngay từ đầu chỉ là có chút ấn tượng, nhưng theo thời gian trôi đi, Lý Bác Hào nhớ được sẽ càng ngày càng nhiều.

Nhưng đó thì thế nào đâu?

Juntes tuy rằng đã nhận ra cách làm của Đường Tiếu, lại không nghĩ ra nguyên nhân cậu làm như vậy.

Đem hạt giống cho Lý Bác Hào, về sau Đường Tiếu sẽ không bao giờ nhớ đến ký ức trước đó trong luân hồi nữa, vậy chẳng phải bất kể bao nhiêu lần cũng không rời khỏi nơi này ư.

Hơn nữa, cậu sẽ không cho rằng làm như vậy, bọn Lý Bác Hào có thể rời đi chứ.

Phạm vi quay ngược là xung quanh thôn Túc Uế, mốc thời gian ở sau khi Đường Tiếu tỉnh lại từ trên xe, bọn Lý Bác Hào cũng là người trong cuộc, tuy rằng hiện tại sắp chạy ra phạm vi thôn, nhưng đây đối với Juntes mà nói, nháy mắt là có thể đuổi theo.

Mảnh đất này mỗi một tấc đều có nấm của hắn, chỉ cần một ý niệm, là có thể bắt bọn Lý Bác Hào sắp chạy ra ranh giới trở về.

Juntes không cảm thấy Đường Tiếu sẽ không biết việc này.

“Tôi đương nhiên biết anh sẽ đuổi theo, nhưng, anh sẽ à?”

Có ý gì?

Đường Tiếu thong thả ung dung cởi nút cổ áo, dần dần lộ ra một phần nhỏ khuôn ngực trắng nõn.

Chú ý thấy tầm mắt Juntes không tự chủ nhìn chằm chằm, Đường Tiếu cong khóe môi, quả nhiên không phải con người. Không biết mưu kế của con người xảo quyệt cỡ nào.

Mỹ nhân kế thì mỹ nhân kế thôi, luân hồi vô tận này, Đường Tiếu đã thử qua vô số loại phương án, song căn bản không có cách chạy thoát từ tay thần Thái Tuế, đối phương gần như toàn trí toàn năng trên mảnh đất này.

Vậy hy vọng duy nhất, chỉ có chạy đi, gọi cứu viện.

Nhưng thần Thái Tuế bất kể như thế nào cũng không thể buông tha Đường Tiếu, bởi vậy cơ hội duy nhất, chỉ có bọn Lý Bác Hào chạy đi.

Trước đó, phải thu hút sự chú ý của thần Thái Tuế.

Đường Tiếu không chỉ một lần cở.i quần áo trước mặt Juntes, nhưng phần lớn đều là bị sợi nấm mạnh mẽ xé rách, vẫn là lần đầu tiên tự mình chủ động, còn muốn mặc bộ đồ cưới đó vào.

Áo cưới kiểu nữ đỏ thẫm, không biết Juntes lấy từ đây ra, tay nghề tinh tế không thể bắt bẻ, còn vừa lúc là số đo của Đường Tiếu, màu da tái nhợt vì hàng năm ở phòng thí nghiệm, được màu đỏ rực này tôn lên rực rỡ như bạch ngọc.

Từ lúc Đường Tiếu bắt đầu mặc vào bộ áo cưới đó, ánh mắt Juntes đã không còn cách nào dời đi.

Biết rõ đây là một phần trong kế hoạch của cậu, biết rõ cậu đang câu giờ cho hai người đang chạy trốn kia.

Nhưng tại sao, ngay cả một chút lực chú ý, cũng không thể dời khỏi người cậu?

Không chỉ như thế, không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ thôn xóm một mảnh yên tĩnh quỷ dị, ngay cả những thôn dân đó cũng từng người ngã trên mặt đất, duy độc dưới lòng đất, sợi nấm vốn phân bố các nơi chạy trở về như điên rồi, trên mặt Juntes không có bất kì biểu cảm gì, cái bóng phía sau lại càng ngày càng khổng lồ, bóng không ngừng có gì đó trong đó đang ngọ nguậy.

Chờ Đường Tiếu mặc xong áo cưới, sợi nấm đỏ như máu, gần như gấp không chờ nổi quấn quanh lên từ dưới bộ áo cưới cùng màu, song không vội vã xé toạc bộ quần áo này, mang theo Đường Tiếu nằm ra sau, cậu quay đầu, phát hiện không biết khi nào phía sau nhiều thêm một chiếc giường cưới.

Vỏ chăn cùng là đỏ thẫm, mọi thứ con người cần dùng cho kết hôn cần gì có đều có.

Tà thần kết hôn, cũng sẽ để ý lễ tiết rườm rà này ư?

Đường Tiếu trong lòng như giếng cổ không gợn sóng, thậm chí có hơi muốn cười, cảm thấy đây quả thực là một sự bất chước vụng về của con quái vật khác người.

“Tiếu Tiếu!” Juntes thiết tha ôm lấy cậu, mắt vàng rực rỡ tựa như sao trời trong đêm tối: “Em nguyện ý làm vợ của tôi à?”

Nói lời ngốc gì vậy.

Đường Tiếu rất muốn ném lời này vào mặt Juntes, nhưng nghĩ đến phải câu giờ cho bọn Lý Bác Hào, thái độ sắc bén ban đầu cũng hóa mềm mại, cười mỉa: “Đương nhiên.”

Cậu nói móc mỉa, lại đột ngột thấy trên làn da ngăm của Juntes hiện ra một vệt hồng nhợt nhạt.

Đường Tiếu:… Thiệt hay giả? Này đã thẹn thùng?

“Tôi vui lắm,” Juntes sáng lấp lánh nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cho dù là giả, tôi cũng rất vui.”

Thấy hắn vui vẻ như vậy, Đường Tiếu ngược lại tức lên, vừa định đâm thọt hắn vài câu, lại tại một khắc sau không nhịn được cắn môi, nguy hiểm thật không r.ên rỉ ra tiếng.

Sợi nấm di chuyển lung tung dưới áo cưới, Đường Tiếu nói là màn bắt chước vụng về, nhưng dấu ấn văn hóa ở trên người cậu, thật ra còn sâu sắc hơn nhiều so với Juntes. Sau khi trên người Juntes cũng xuất hiện một bộ hôn phục phong cách tương tự, Đường Tiếu vẫn nhịn không được nhắm mắt lại.

“Mở ra,” Hơi thở ấm áp gần ngay trước mắt: “Tân nương của tôi.”

Đường Tiếu nhắm chặt mắt, không rên một tiếng, nhưng không kìm được động tác của người trên người, cuối cùng run run rẩy rẩy hé một khe dưới bức ép của sợi nấm sau người, ngay sau đó lại kinh ngạc trợn to.

Tân lang anh tuấn, giờ phút này phần cổ trở lên đã không duy trì được túi da con người ban đầu, từ dưới mắt mở ra từng đường khe hở, vô số đôi mắt mở ra từ trong đó.

“Khiến em sợ à,” Juntes ghé sát vào, không hề hối lỗi nói: “Xin lỗi, em làm tôi hưng phấn quá…”

Đường Tiếu nhìn Juntes đồng tử không khỏi run rẩy, kinh ngạc phát hiện mình hình như đi sai một bước cờ rồi.

Bởi vì quái vật rõ ràng không chịu nổi kiểu trêu chọc này.

Vỏ chăn đỏ thẫm, vòng eo nhỏ của con người trông giống như một con rắn nước màu trắng, làn da lộ ra dấu vết của xương sống, lúc Juntes bóp phần thon nhất, liền thích cúi xuống hôn, một lần lại một lần dùng môi miêu tả xương cột sống nhô lên.

Mỗi khi hắn cong lưng, Đường Tiếu vùi môi nơi gối đầu, đã bị ép cho tràn ra một âm thanh nghẹn ngào khó nén.

Bộ áo cưới đẹp đẽ quý giá đó còn mặc trên người, bị đẩy đến ngực, lại không chịu cởi, Đường Tiếu chịu không nổi bức ép phía sau, cắn một đoạn vạt áo, khó khăn lấp kín âm thanh.

Nhưng rất nhanh, có sợi nấm phát hiện điều này, chúng nó xảo quyệt chui vào kẽ môi Đường Tiếu, dùng hệ rễ cứng rắn của bản thân, khiến cho Đường Tiếu không khép miệng được, tham lam quấy loạn ở bên trong.

“Cho dù là giả cũng không sao,” Juntes mê luyến nhìn chăm chú vào người dưới thân, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Một ngày nào đó, nó sẽ trở thành thật.”

“Tiếu Tiếu, em luôn sẽ tiếp nhận tôi.”

Đường Tiếu trong đầu một mảnh mơ hồ, nghe vậy, lại theo bản năng cười khẩy: “Mới sẽ không.”

“Vậy chờ xem.”

Juntes bình tĩnh hoà nhã, đè chặt người dưới thân, tế phẩm của hắn, cô dâu của hắn.

Trong lần luân hồi không có cuối này, chỉ có họ, là vĩnh hằng.

Hết!
 
Back
Top Bottom