Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,837
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP0FjZ6bpfoaRxAhjj6v-rZFFa5IxgyaVia0pCLHcvy0_BmUd0c5ieEu46CNbC9QIpg_D09anfnsoYKaYzlVFyG6e7eMxlYmlXMxvoWG0baz64yOx2-gRNBhZKaZw4jJIgoHCjf8PfHWum_k4vaOk6b=w215-h322-s-no-gm

Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Tác giả: Trường Tiếu Ca
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Điền Văn, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Tiếu Ca

Thể loại: Đam Mỹ, HE, Hiện Đại, Chữa Lành, Điền Văn, Gương Vỡ Lại Lành

Team dịch: Xanh Xao

Giới thiệu

Gặp lại Cảnh Việt, là tại buổi tiệc mừng thọ 60 tuổi của giáo sư. Quý Hồi trong cơn say bước chân loạng choạng, cuối cùng lại ngã ngồi thẳng lên đùi bạn trai cũ.

Đối diện ánh mắt lạnh nhạt đầy soi xét của Cảnh Việt, Quý Hồi cắn răng cười gượng, mở lời:

“Cảnh sư huynh, lâu rồi không gặp, gần đây anh sống thế nào?”

Cảnh Việt nhếch môi cười nhạt:

“Không tốt lắm, hai bài nghiên cứu đổi một người tình trong một năm. Từ khi cậu đi, tôi chẳng còn gặp được chuyện nào hay ho như vậy nữa.”

Sắc mặt Quý Hồi trắng bệch.

Cậu không ngờ câu nói đầu tiên Cảnh Việt dành cho mình lại là những lời chua chát đến vậy.

Cách xưng hô ấy như một sợi dây leo, len lỏi vào lồng ngực cậu, quấn chặt lấy trái tim vốn đã nguội lạnh, khiến nó thêm ngột ngạt, khó chịu.

Quý Hồi cố gắng điều hòa hơi thở, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng Cảnh Việt lại chẳng hề bận tâm tới sự bối rối của cậu, tiếp tục thản nhiên nói:

“Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến tôi để lấy năm bài nghiên cứu nữa chứ.”

Bàn tiệc bỗng chốc im phăng phắc.

Năm đó, Quý Hồi quá mức cao ngạo, gần như cả trường đều biết chuyện cậu mặt dày theo đuổi Cảnh Việt. Nhưng lý do thật sự chỉ là để lừa lấy tài liệu nghiên cứu và bài luận văn tốt nghiệp từ tay anh. Đến khi đạt được mục đích, cậu thẳng tay đá Cảnh Việt rồi chạy sang Úc.

Cảnh Việt đáng thương khi đó còn đang ở Anh quốc, trong mộng ấp ủ hình bóng Quý Hồi. Trong mộng có Quý Hồi yêu mèo, có Quý Hồi thích bánh kem Black Forest.

Tỉnh mộng, tình cảm của hắn hóa thành hư vô.

Quý Hồi từng nghĩ việc mình có thể chạm tới Cảnh Việt là nhờ trời cao ban phước. Nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng lừa dối ân huệ của thần minh dành cho người khác, quả nhiên sẽ phải trả giá.

Cậu chỉ mong trước khi chết, có thể làm được một điều cuối cùng cho Cảnh Việt.

---

Ghi chú:

1. Tuyến thể ngủ say: Là tình trạng tuyến thể hoàn hảo nhưng không thể sản sinh tin tức tố. Nguyên nhân thường do tổn thương ngoại cảnh hoặc vấn đề tâm lý.

2. Quý Hồi thời đại học: Là người khỏe mạnh, hoạt bát, tích cực và đầy tham vọng, nhưng luôn có mục đích rõ ràng khi theo đuổi bất cứ điều gì.​
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 1: Ngã vào lòng nyc



“... Hôm nay cũng là dịp tốt để chúng ta tụ họp lại cùng nhau, chúc mừng sinh nhật lần thứ 60 của giáo sư Đường Thất Lễ!”

Trong đại sảnh vừa mở cửa, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Quý Hồi lo lắng chỉnh lại miếng dán tuyến thể sau gáy, dán thêm vài lớp cho chắc chắn.

Cậu đứng trước gương, vuốt lại mái tóc, xác định không có gì bất thường lộ ra ngoài rồi vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Hôm nay là tiệc mừng thọ 60 tuổi của Đường Thất Lễ, giáo sư danh tiếng của Đại học Chu Thành. Trường học chi mạnh tay tổ chức, phát ra hàng ngàn thiệp mời.

Khi nhận được thiệp, Quý Hồi đang chuẩn bị lên máy bay. Nhìn dòng chữ in tên mình trên nền thiệp màu xanh nhạt, cậu xuất thần hồi lâu, mãi cho đến khi nhân viên hối thúc mới miễn cưỡng gấp điện thoại lại.

Tấm thiệp bị bỏ quên trong mớ email quảng cáo chưa đọc. Chỉ đến một giờ trước buổi tiệc, khi Quý Hồi mở email để kiểm tra hợp đồng thuê nhà, cậu mới nhìn thấy lại lời mời này.

Vội vã đến nơi, Quý Hồi mới phát hiện mình quên dán miếng tuyến thể. Cậu cuống cuồng chạy vào tiệm thuốc, mua loại lớn nhất, dán kín mít phần gáy mới dám vào trong.

“Xin lỗi, xin lỗi...”

Cậu cúi đầu len lỏi qua dãy ghế chật kín người, không ngừng xin cho đi qua. Ánh mắt cậu tìm kiếm xung quanh, cố tìm một chỗ ngồi còn trống.

Người chủ trì vẫn thao thao bất tuyệt: “Cô Đường Thất Lễ đã có đóng góp to lớn trong nghiên cứu tuyến thể Omega. Đặc biệt, năm nay cũng đánh dấu kỷ niệm 7 năm thành lập dự án ‘Tuyến thể điển hình’...”

Nghe đến bốn chữ “Tuyến thể điển hình”, bước chân Quý Hồi khựng lại trong giây lát.

“... Điều đáng mừng là năm nay, dự án này đã đạt được những bước tiến mang tính đột phá và được ghi danh vào danh sách 10 cột mốc nghiên cứu lịch sử.”

Một thoáng bối rối lướt qua, nhưng Quý Hồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Dù chỉ là một d.a.o động nhỏ, nó cũng không xuất phát từ niềm tự hào rằng cậu từng tham gia dự án ấy, mà vì trong danh sách những người được vinh danh có một cái tên mà cậu không dám nhắc đến. Mà người đấy cũng chẳng muốn nghe đến tên cậu.

Bước chân Quý Hồi khẽ dừng, nhưng cậu vẫn cố gắng lướt qua đám đông với vẻ ngoài không mấy phù hợp: quần jeans rộng thùng thình, áo hoodie in hình nhân vật hoạt hình xanh lam, trông lạc lõng giữa những bộ vest chỉnh tề.

Cậu đang bước cẩn thận thì chiếc chân giả vừa mới bảo dưỡng hôm qua, bất ngờ khựng lại. Quý Hồi mất thăng bằng, loạng choạng về phía trước.

“Ai đó, đỡ cậu ấy đi!”

Một giọng nói vang lên.

Quý Hồi dang tay, cố với lấy bất kỳ thứ gì để giữ thăng bằng, nhưng không kịp. Ngay lúc cậu chuẩn bị ngã sấp xuống, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay áo, kéo cậu đứng thẳng dậy.

Chờ đến khi hoàn hồn, Quý Hồi mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi người khác.

“Cảm ơn! Xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Cậu cuống quýt nói, cố gắng giải thích.

Xanh Xao

Dù thế nào, cậu cũng không muốn phiền người khác, lại càng không muốn rơi vào cảnh tượng lúng túng thế này. Nếu được lựa chọn, cậu thà ngã xuống đất tự mình đứng dậy còn hơn.

Nhưng khi Quý Hồi vừa định đứng lên, chân cậu lại vô tình đạp lên thứ gì đó khiến cậu mất đà lần nữa. Mặt Quý Hồi tái xanh, vội vàng xoay đầu lại xin lỗi, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì ánh mắt đã chạm phải một gương mặt quen thuộc.

Cặp mắt sâu thẳm ấy... chính là người mà cậu đã tự nhủ không bao giờ được nghĩ tới.

Cảnh Việt.

Quý Hồi giật mình. Trong sự lúng túng, cậu vội vàng đứng dậy. Chẳng may, động tác đột ngột của cậu làm chiếc ly pha lê gần đó đổ nhào, va vào cạnh bàn chao đảo.

“Trời ạ, đó chẳng phải là Quý Hồi sao?”

Giọng nói cố ý hạ thấp, nhưng vẫn đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

“Sao lại ngã trúng Cảnh Việt? Thật là ngượng ngùng quá!”

Ngượng ngùng ư? Đúng vậy, Quý Hồi cũng nghĩ thế.

Vấp ngã trước đám đông đã đủ xấu hổ, nhưng té ngay vào lòng bạn trai cũ, còn ngồi lên đùi anh ấy, thì chẳng khác nào bẽ mặt trước hàng trăm người.

Cậu thầm nghĩ: Tại sao trong cả mấy trăm người ở đây, mình lại vướng đúng vào Cảnh Việt?

Cảnh Việt trái lại dường như chẳng thấy bối rối. Ánh mắt hắn lướt qua miếng dán sau gáy Quý Hồi, rồi dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu.

“Đây là ai vậy?”

“Cậu quên rồi à? Chính là tiểu sư đệ mà Cảnh Việt từng theo đuổi đó.”

“Sư đệ? Nhưng sao trông có vẻ không thân thiết nhỉ?”

Vì vài lời bàn tán xung quanh không hề kiêng dè, Quý Hồi càng trở nên lúng túng hơn. Nghĩ một chút, cậu cúi đầu, trước tiên giúp Cảnh Việt dựng lại chiếc ly pha lê cao chân, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu gượng gạo mở lời:

“Cảnh sư huynh, đã lâu không gặp, dạo này anh thế nào?”

Cảnh Việt khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo chút lạnh lùng:

“Không tốt lắm. Hai bài SCI đổi một người tình trong một năm. Từ khi cậu đi, tôi chẳng còn gặp được chuyện nào hay ho như vậy nữa.”

Sắc mặt Quý Hồi trắng bệch.

Cậu không ngờ câu nói đầu tiên Cảnh Việt dành cho mình lại là những lời chua chát đến vậy.
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 2: Lên xe đi



Cách xưng hô ấy như một sợi dây leo, len lỏi vào lồ|\|g n.g.ự.c cậu, quấn chặt lấy trái tim vốn đã nguội lạnh, khiến nó thêm ngột ngạt, khó chịu.

Quý Hồi cố gắng điều hòa hơi thở, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng Cảnh Việt lại chẳng hề bận tâm tới sự bối rối của cậu, tiếp tục thản nhiên nói:

“Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến tôi để lấy năm bài nghiên cứu nữa chứ.”

Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên im lặng lạ thường. Người vừa nói "họ không thân thiết" lúc này cuối cùng cũng nhận ra Quý Hồi là ai.

Ngày trước, Quý Hồi nổi danh vì sự liều lĩnh và cao ngạo của mình. Gần như ai trong trường cũng biết cậu theo đuổi Cảnh Việt một cách công khai chỉ để lấy được vài bài nghiên cứu và hoàn thành luận văn tốt nghiệp. Nhưng khi đạt được mục đích, cậu liền nhanh chóng "đá" Cảnh Việt, bỏ sang Úc.

Cảnh Việt, người từ nhỏ đến lớn luôn được coi là thiên chi kiêu tử, lại bị một Omega như Quý Hồi lợi dụng tình cảm. Từ đó, mỗi lần nghe đến cái tên Quý Hồi, ánh mắt hắn đều ánh lên vẻ khinh ghét.

Cảnh Việt lạnh lùng nhìn Quý Hồi, giọng nói sắc bén như dao:

“Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì làm ơn tránh ra, cậu đang chắn đường tôi.”

Quý Hồi mím môi, cúi đầu lắc nhẹ, rồi luống cuống xoay người rời đi. Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, cậu vội vã tìm một chỗ trống và ngồi xuống.

May mắn thay, không quá nhiều người để ý đến tình huống vừa rồi. Quý Hồi ngồi xuống, kéo khăn trải bàn che đi, rồi nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc chân giả để đảm bảo nó không gặp sự cố lần nữa.

“Sau đây, chúng tôi xin mời đại diện học sinh ưu tú, đồng thời cũng là giáo sư trẻ tuổi nhất của khoa Sinh học – Cảnh Việt – lên sân khấu phát biểu!”

Quý Hồi giật mình, tay bất giác siết chặt vạt quần. Cậu không ngờ Cảnh Việt đã trở về từ nước ngoài và còn làm việc tại trường Đại học Thủy Thành.

Dưới ánh đèn sân khấu, Cảnh Việt bước lên, bộ vest cắt may hoàn hảo ôm lấy dáng người cao gầy. Đôi chân dài của hắn bước đi vững chãi, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút vang lên từ micro, khiến cả khán phòng chìm trong yên lặng lắng nghe.

Hình ảnh đó gợi Quý Hồi nhớ về lần đầu tiên gặp hắn – cũng trong một khung cảnh tương tự.

Đó là buổi học thực nghiệm đầu tiên ở đại học. Khi ấy, Quý Hồi đang lo lắng về số tiền sinh hoạt phí ít ỏi của mình thì Cảnh Việt mặc áo blouse trắng, vô tình đi nhầm lớp, bị giáo sư Đường gọi lên phát biểu đôi lời.

Cảnh Việt khi đó vẫn luôn toát ra vẻ xuất chúng: dáng vẻ bình thản, giọng nói trầm ấm, làn da trắng trẻo, và ngũ quan sắc nét. Đôi mắt một mí của hắn trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng lại ánh lên sự dịu dàng hiếm hoi.

Sau đó, Quý Hồi mới biết tin tức tố của Cảnh Việt mang mùi rượu vang đỏ – nồng nàn và quyến rũ. Trong những lần thân mật, Cảnh Việt luôn dịu dàng xoa dịu cậu bằng hương thơm ấy, khiến Quý Hồi không cách nào cưỡng lại, để rồi chỉ có thể buông mình chìm đắm.

Nhưng đó đã là câu chuyện của 5 năm trước.

“Chúng ta hãy cùng chúc giáo sư Đường mạnh khỏe, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”

Tiếng vỗ tay rầm rộ kéo Quý Hồi về hiện tại. Cậu giật mình, máy móc vỗ vài cái theo đám đông rồi ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, vô tình bắt gặp ánh mắt của Cảnh Việt.

Quý Hồi như bị điện giật, ánh mắt vội vàng né tránh. Nhưng chưa kịp quay đi, Cảnh Việt đã dứt khoát rời ánh nhìn trước.

Tiệc mừng thọ diễn ra được một nửa, giáo sư Đường vì sức khỏe không tốt nên rời đi trước. Không khí náo nhiệt dần lắng xuống.

Cảnh Việt là người rời đi đầu tiên. Có lẽ vì quá bận rộn, sau khi nhận một loạt cuộc gọi, hắn vội vàng ra khỏi hội trường.

Quý Hồi ngồi lặng lẽ ở bàn, cúi đầu ăn qua loa. Khi thấy bụng đã no, cậu đứng dậy thử nhấc chân vài lần để chắc chắn mọi thứ ổn định rồi mới bước ra khỏi khách sạn.

Ra đến cửa, Quý Hồi chậm rãi dừng chân, lòng ngổn ngang.

Bên ngoài từ lúc nào đã bắt đầu đổ cơn mưa lớn. Màn mưa dày đặc đến mức không thể nhìn rõ trạm xe buýt gần nhất ở đâu.

Xanh Xao

Quý Hồi lấy điện thoại ra xem, thấy thông báo từ Cục Khí tượng Chu Thành một giờ trước: cảnh báo đỏ về mưa lớn.

Cậu mở ứng dụng đặt xe, nhưng khi nhìn dòng chữ “113 người đang chờ phía trước,” cậu đành thở dài, cất điện thoại đi.

Lâu lắm rồi Quý Hồi mới trở về Chu Thành. Cậu gần như đã quên cái thành phố ven biển này mỗi năm đều có những cơn mưa lớn và bão dữ dội như vậy. Lần này đi vội, ngay cả ô cũng không mang theo. Điều đáng ngại hơn cả là chiếc chân giả cậu đang dùng được làm từ vật liệu rẻ tiền, không chịu được nước.

Quý Hồi đứng trước cửa khách sạn, do dự một lúc lâu. Cậu định cắn răng lao vào màn mưa thì một tiếng động vang lên. Chiếc Cullinan màu đen dừng ngay trước mặt cậu, cửa sổ ghế phụ từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Cảnh Việt.

“Lên xe đi.”

Quý Hồi nhìn quanh một lượt, xác nhận rằng Cảnh Việt đang nói với mình. Cậu lắp bắp từ chối: “Không, không cần đâu, cảm ơn Cảnh sư huynh.”

“Lên xe.” Cảnh Việt lặp lại, lần này giọng nói rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.

Tim Quý Hồi đập thình thịch. Không chỉ chiếc xe to lớn kia, mà cả sự hiện diện của Cảnh Việt trên xe đều tạo ra một áp lực vô hình khó cưỡng.

“Em…” Quý Hồi khẽ hé môi, đang định từ chối lần nữa thì cửa sổ bên ghế lái đột nhiên hạ xuống.

“Tiểu Quý Hồi? Đã lâu không gặp! Không ngờ em cũng về nước!” Giọng nói thân thiện của Trình Tư Tề vang lên. Anh ta thò đầu ra, vui vẻ vẫy tay với Quý Hồi. “Lên xe đi! Mưa lớn thế này, em định về kiểu gì? Anh đưa Cảnh Việt về nhà, tiện đường chở em luôn.”
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 3: Chương 3



Trình Tư Tề là bạn cùng phòng thời đại học của Cảnh Việt. Khi Quý Hồi nhập học năm 16 tuổi, nhỏ hơn tất cả mọi người, Trình Tư Tề thường đùa vui, cũng rất quan t@m đến cậu.

“Đi nào!” Trình Tư Tề giục.

Quý Hồi nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Cảnh Việt, thấy rõ sự lạnh lùng. Cậu kết luận rằng Cảnh Việt chắc chắn không muốn mình lên xe, vì vậy cậu từ chối:

“Trình sư huynh, em sẽ tự gọi xe, các anh đi trước đi.”

“Gọi xe mà chờ đến lượt thì chắc qua nửa đêm!” Trình Tư Tề liếc nhìn cả Quý Hồi lẫn Cảnh Việt, rồi nói thêm: “Không cần để ý đến cậu ta đâu, Tiểu Quý Hồi. Hôm nay anh làm tài xế, anh muốn chở ai thì chở người đó.”

Không đợi Quý Hồi từ chối thêm lần nữa, Cảnh Việt bất ngờ mở cửa bước xuống. Hắn nhanh chóng kéo cửa sau xe, đặt tay lên vai Quý Hồi và nhét cậu vào trong xe.

Tất cả diễn ra chỉ trong vài giây. Đến khi Quý Hồi kịp phản ứng, chiếc xe đã bon bon trên đường lớn.

Cảnh Việt nhìn vào kính chiếu hậu, liếc qua Quý Hồi rồi nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.”

Quý Hồi vội gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.

Trình Tư Tề bật cười, nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Đừng căng thẳng, anh lái xe rất ổn, anh chạy chậm một chút, lát là đến nơi thôi.”

Quý Hồi lí nhí cảm ơn, ngón tay vô thức luồn vào tay áo, quấy nhẹ sợi chỉ bên trong.

Mưa vẫn ào ào không ngớt. Cần gạt nước đã chạy hết công suất, nhưng vẫn khó lòng đẩy hết nước mưa trên kính chắn gió. Quý Hồi nhìn một lúc thấy mỏi mắt, bèn quay sang ngắm cảnh qua cửa sổ. Tư thế này như muốn từ chối mọi giao tiếp.

Trong xe bỗng chốc trở nên yên ắng. Lúc dừng đèn đỏ, Trình Tư Tề sờ gáy, ngoái lại hỏi:

“Tiểu Quý Hồi, em về nước khi nào thế? Mấy năm không gặp, trông em chẳng khác gì hồi đó cả.”

Quý Hồi ngồi thẳng dậy, đáp: “Vừa mới về.”

“Ồ.” Trình Tư Tề kéo dài giọng, liếc nhìn Cảnh Việt đang nhắm mắt nghỉ ngơi. “Cảnh Việt cũng mới về không lâu, hai người thật có duyên đấy.”

Quý Hồi im lặng, ánh mắt vô tình hướng về phía Cảnh Việt. Từ góc nhìn của cậu, chỉ thấy mái tóc đen của Cảnh Việt lộ ra một chút.

Năm năm trước, Cảnh Việt ra nước ngoài học tiến sĩ. Có lẽ vừa tốt nghiệp, hắn đã trở về Chu Thành làm việc.

Trình Tư Tề tiếp tục hỏi: “Tiểu Quý Hồi đã tìm được việc chưa? Vẫn theo hướng nghiên cứu tin tức tố chứ? Sao không học tiếp tiến sĩ?”

Quý Hồi lưỡng lự, nuốt khan, trả lời: “Em tìm được việc rồi.”

Thực tế, đó chỉ là lời nói dối, cậu đã bỏ học giữa chừng. Với cơ thể không còn lành lặn này, tìm được một công việc phù hợp là rất khó. Mấy năm nay, cuộc sống của cậu hoàn toàn bị đảo lộn.

May mắn, Trình Tư Tề không nhận ra điều khác lạ trong giọng nói của Quý Hồi. Anh hào hứng nói: “Mới về đã tìm được việc, giỏi thế! Nhưng em cũng nên nghỉ ngơi vài hôm, đi làm rồi sẽ chẳng còn thời gian đâu.”

Quý Hồi chỉ im lặng.

Bỗng, Cảnh Việt ngắt lời: “Rẽ ở chỗ tiếp theo.”

“Biết rồi, biết rồi, lâu không qua đây, suýt nữa quên mất đường.” Trình Tư Tề cười, nhìn dòng xe cộ phía trước. “Đến giao lộ rồi quay đầu.”

Anh không nói thêm lời nào, tập trung lái xe. Sau khi quay đầu ở giao lộ, xe trực tiếp chạy vào gara ngầm của khu dân cư.

Đèn xe nhấp nháy hai lần, hệ thống khóa trung tâm được mở. Cảnh Việt không xuống xe ngay, thay vào đó quay đầu nhìn chằm chằm Trình Tư Tề.

Trình Tư Tề khó hiểu: “Sao thế?”

Cảnh Việt nhíu mày, vẻ mặt như đang cố kiềm chế điều gì: “Cậu đang ở giai đoạn nhạy cảm phải không?”

“Không đâu.” Trình Tư Tề lập tức phủ nhận, nhưng ngay sau đó sắc mặt thay đổi. Anh cũng ngửi thấy một mùi hương gỗ nhàn nhạt, mơ hồ lan tỏa trong xe.

“Chết tiệt! Không thể nào!” Trình Tư Tề cúi đầu lục lọi khắp nơi, cuối cùng phát hiện một miếng dán ức chế chuyên dụng cho Alpha bị ném trong xe không biết từ bao giờ.

Sau một hồi luống cuống dán miếng đó lên cổ mình, Trình Tư Tề tuyệt vọng kêu lên: “Vợ tôi mới về quê hôm qua! Giờ làm sao đây!”

Cảnh Việt hoàn toàn phớt lờ tình cảnh của Trình Tư Tề. Hắn mở cửa ghế phụ, bước xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa lại và kéo mở cửa sau.

“Xuống xe.”

Lời nói đó là dành cho Quý Hồi. Không đợi nhắc lại, Quý Hồi nhanh chóng bước xuống, vừa đi vừa suy nghĩ. Cậu là một Omega, còn Trình Tư Tề đang trong giai đoạn nhạy cảm của Alpha. Nếu cậu tiếp tục ở lại trên xe, sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Trong giai đoạn này, Alpha sẽ không thể kiểm soát việc phát tán tin tức tố mạnh mẽ của mình. Dù tin tức tố giữa hai người có mức độ tương thích cao hay thấp, thì Omega chịu ảnh hưởng cũng có thể lập tức rơi vào trạng thái động d*c.

Nhưng Quý Hồi thì không. Thậm chí cậu còn không cảm nhận được mùi tin tức tố của Trình Tư Tề.

Xanh Xao

“Thôi được rồi, tôi đi trước đây! Cảnh Việt, cậu lo liệu Tiểu Quý Hồi giúp nhé!” Nói xong, Trình Tư Tề giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lập tức phóng đi, nhanh chóng khuất dạng trong gara ngầm.

Cơn mưa ào ạt trút xuống, hòa vào không khí mang theo mùi đất ẩm ướt. Quý Hồi khẽ hít thở, mơ hồ ngửi được mùi rượu thoang thoảng quanh mình. Lúc này, cậu mới nhận ra, trong không gian này chỉ còn lại hai người họ.
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 4: Chương 4



"Trông cậu có vẻ rất căng thẳng." Cảnh Việt nhấn nút tầng 12, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh phản chiếu mờ ảo của cả hai trên cửa thang máy.

"Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. Quá trình chia tay của chúng ta vốn chẳng vui vẻ gì, với lại giờ tôi cũng không còn chút hứng thú nào với cậu, yên tâm đi."

Quý Hồi vội vã giải thích:

"Không, em chỉ sợ làm phiền anh thôi, Cảnh sư huynh."

Con số trên màn hình thang máy không ngừng nhảy, ánh sáng hắt lên gương mặt họ. Cảnh Việt nhìn một lát, giọng nói nhàn nhạt:

"Không tính là làm phiền."

Quý Hồi cúi đầu, trong lòng vẫn xoay quanh lời nói vừa rồi của Cảnh Việt.

Quá trình chia tay không vui vẻ? Đó đâu chỉ là không vui vẻ, mà là một sự lừa dối từ phía cậu.

Ngày trước, mục đích của Quý Hồi khi đến với Cảnh Việt vốn không thuần khiết. Khi rời đi, ngay cả ba chữ "Chia tay đi" cũng không có dũng khí nói ra. Cậu chỉ xóa sạch mọi cách liên lạc, để lại khoảng trống lạnh lẽo cho hắn.

"Đinh—"

Cửa thang máy mở ra, Quý Hồi ngẩng đầu. Tầng 12 chỉ có một căn hộ duy nhất. Ra khỏi thang máy là cửa chính của nhà Cảnh Việt.

Cảnh Việt bước tới, mở khóa. Một tiếng "tích" vang lên, hệ thống nhà thông minh hoạt động. Rèm cửa tự động khép lại, điều hòa bật lên, và giọng nữ máy móc vang lên từ màn hình:

"Chào mừng về nhà. Đang phát lại bài hát The First Love. Bài hát này đã được ngài nghe liên tục hơn sáu mươi lần trong năm qua—"

Cảnh Việt mặt không biểu cảm, bấm vài nút trên màn hình. Bài hát vừa vang lên được vài giây liền im bặt.

Đó là bài hát Quý Hồi thường nghe khi làm thí nghiệm.

Quý Hồi đương nhiên không tự mãn đến mức nghĩ rằng Cảnh Việt không quên được mình. Sáu mươi lần phát lại liên tiếp, có lẽ chỉ là do hắn hận cậu đến mức vô thức nghe đi nghe lại.

"Bốp!"

Âm thanh nặng nề vang lên. Cảnh Việt ném một đôi dép lê xuống sàn ngay cạnh chân Quý Hồi.

Quý Hồi cúi xuống nhìn đôi dép, kiểu hở ngón trông lạnh lẽo. Cậu đứng im, không dám động đậy.

Cậu không thể cởi giày. Cậu không muốn để Cảnh Việt phát hiện bí mật tủi nhục nhất của mình. Thứ mà, nếu có ngày c.h.ế.t đi, cậu cũng không muốn anh biết.

Cảnh Việt đã thay dép xong, đứng thẳng người, liếc nhìn Quý Hồi:

"Sao vậy? Dép mới mua, chưa ai đi qua."

Quý Hồi khô khốc trả lời:

"Em không muốn đổi dép lê, em có thể lau sạch đế giày, nếu làm bẩn sàn, em cũng sẽ tự lau dọn."

"Tùy." Cảnh Việt lạnh nhạt buông một chữ, vừa cởi áo khoác vừa bước vào trong nhà.

Quý Hồi đứng chần chừ ở cửa một lúc, sau đó đi vào phòng vệ sinh gần nhất. Cậu cẩn thận dùng bàn chải chà sạch đế giày, rồi lấy cây lau nhà lau mọi dấu chân để lại trên sàn.

Làm xong mọi thứ, cậu ngẩng lên, qua tấm gương trong phòng tắm, ánh mắt vô tình chạm phải cái nhìn của Cảnh Việt.

"Tôi đi tắm trước." Cảnh Việt nói, giọng bình thản.

Quý Hồi lập tức rời khỏi đó.

"Cậu ngủ ở phòng kia, quần áo ngủ để trong tủ, thay hay không tùy cậu, nhưng không được đi giày lên giường, tôi đi tắm đây." Nói xong, Cảnh Việt đóng cửa phòng tắm, tiếng khóa cửa vang lên rõ ràng.

Quý Hồi ngẩn người đứng trước cửa phòng một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cậu mới bối rối chạy vào căn phòng mà Cảnh Việt chỉ định.

Trong tủ đặt một bộ áo ngủ màu xanh biển làm bằng vải cotton mềm mại. Cậu mở ra xem, áo khá lớn, chắc chắn là kích cỡ của Cảnh Việt.

Quý Hồi đưa tay chạm vào cổ áo, đưa lên mũi ngửi thử. Một mùi hương chanh tươi mát thoang thoảng.

Cậu thoáng thất vọng. Trên áo không có dấu vết nào của tin tức tố Cảnh Việt. Chỉ là mùi hương giặt là thông thường, hoàn toàn không có chút dư vị rượu vang đỏ quen thuộc.

Cảnh Việt tắm xong rất nhanh, chưa đầy mười phút, cậu đã nghe tiếng khóa cửa mở.

Cảnh Việt bước ra, tóc vẫn còn ướt, ánh mắt dừng lại ở Quý Hồi đang ôm bộ áo ngủ, giọng hắn cất lên:

"Phòng tắm chính vòi hoa sen hỏng rồi, chưa sửa xong."

Ý tứ rõ ràng, hắn không cố ý muốn dùng chung phòng tắm với Quý Hồi.

Nhưng trong mắt Quý Hồi, lời giải thích ấy có phần dư thừa. Đây là nhà của Cảnh Việt, hắn có thể sử dụng bất kỳ phòng tắm nào tùy thích.

Cảnh Việt cũng nhận ra sự vụng về của mình. Không nói thêm lời nào, quay đầu trở về phòng.

Quý Hồi vội vàng ôm bộ áo ngủ, lách vào phòng tắm.

Xanh Xao

Hơi nước phủ đầy căn phòng. Cậu lau một góc nhỏ trên gương, lộ ra phần kính có thể phản chiếu khuôn mặt mình.

Quý Hồi cẩn thận gỡ một góc miếng dán cách ly trên cổ, nhẹ nhàng xé xuống. Lớp da bên dưới đã bị bịt kín trong nhiều giờ, đỏ ửng một mảng.

Cậu cúi người, dùng tay vốc nước lạnh, áp lên vùng cổ đau rát. Khi tay chạm vào vết sẹo rõ rệt, động tác của cậu chậm lại.
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 5: Chương 5



Không có miếng dán cách ly, những vết sẹo cũ năm xưa của Quý Hồi lộ ra trong không khí. Cậu không thể nhìn thấy chúng, nhưng đã vô số lần chụp lại bằng điện thoại, rồi không tự chủ được mà nhớ đến đêm đó.

---

"...Được rồi, được rồi, chẳng lẽ tôi không hiểu cậu sao?"

Cảnh Việt đeo tai nghe, giọng Trình Tư Tề ở đầu dây bên kia dù nhỏ nhưng vẫn lọt ra ngoài.

Xanh Xao

"Cả đêm ánh mắt cậu cứ như bị hút vào nơi nào đó, có phải càng dặn lòng đừng nhìn thì càng không thể rời mắt? Là cậu nói muốn đi, nhưng vừa thấy mưa lớn lại quay đầu về khách sạn, cậu lừa được ai chứ không qua mặt được tôi đâu."

Cảnh Việt cảm thấy hối hận vì hành động ấu trĩ vừa rồi của mình. Hắn nhíu mày, giọng đầy khó chịu:

"Đừng lo chuyện người khác."

"Chuyện này tôi không thể không quản!" Trình Tư Tề vừa vội vàng giúp vợ xếp quần áo, vừa nói. Sau khi bận rộn một lúc, anh lại nhặt điện thoại lên, tiếp tục cuộc trò chuyện:

"Cảnh Việt, hôm đó cậu khó chịu thế nào tôi đều nhìn rõ, đừng vòng vo nữa, nếu muốn làm lành, cứ nói một lời, tôi giúp cậu, được không?"

"Làm lành?" Cảnh Việt bật cười lạnh, giọng điệu như nghe được trò đùa. "Cậu sẽ làm lành với người đã đ.â.m cậu một nhát d.a.o sao?"

Trình Tư Tề không để ý đến sự so sánh của Cảnh Việt, chỉ nhẹ nhàng đáp:

"Khác nhau chứ, người đ.â.m tôi hoặc là tôi quên sau vài năm, hoặc là tôi trả lại một nhát. Nếu cậu làm được cả hai điều này, tôi sẽ không quản chuyện của cậu làm gì."

Câu nói này chạm đến nỗi đau của Cảnh Việt. Không chần chừ, hắn ngắt máy ngay lập tức, mạnh tay kéo tai nghe xuống ném lên bàn.

“Loảng xoảng!”

Trong phòng tắm vang lên tiếng động lớn. Động tác của Cảnh Việt khựng lại, hắn bước tới, gõ nhẹ lên cửa.

"Không sao! Em không làm rơi gì cả!" Quý Hồi ngồi bệt dưới đất, thở phào nhìn chằm chằm vào chai thủy tinh trong tay.

Vì phải tháo chân giả, cơ thể cậu thấp hơn bình thường, buộc phải dùng ghế nhựa để tắm. Lúc với tay lấy dầu gội, cậu không may trượt tay, cả người ngã khỏi ghế. May mắn là chai dầu gội không vỡ.

Quý Hồi nhìn bóng dáng cao lớn lờ mờ ngoài cửa, vội vàng trấn an:

"Thật sự không có gì hỏng cả. Nếu có, em sẽ bồi thường, anh cứ yên tâm."

Nghe vậy, người ngoài cửa xoay người rời đi.

Quý Hồi nhịn đau, cố gắng bò dậy. Tắm qua loa, cậu tắt nước, lau khô chân, rồi ngồi xuống cửa phòng để lắp lại chân giả.

Đôi chân của Quý Hồi bị cụt từ phần bắp chân trở xuống. Do vết cắt không đều, bác sĩ buộc phải cắt cao hơn một đoạn để đảm bảo việc gắn chân giả. Vì vậy, chân giả của cậu chỉ vừa chạm đến phần đầu gối.

Thời gian đầu tập đi với chân giả, Quý Hồi liên tục ngã, nhưng cuối cùng cũng quen dần, trông không khác gì người bình thường.

Sau khi cố định xong chân giả, cậu dọn dẹp phòng tắm, thay một miếng dán cách ly mới, mang giày thể thao và bước ra ngoài.

Cảnh Việt đang đứng trước tủ lạnh tìm nước uống. Nghe tiếng cửa mở, quay lại nhìn.

Quý Hồi mặc bộ đồ ngủ cũ của hắn. Áo quá rộng, khiến thân hình cậu trông càng gầy gò. Mái tóc còn ướt rũ trên trán. Điểm không hài hòa duy nhất là đôi giày thể thao cậu đang đi.

Thực ra, Quý Hồi không phải kiểu người có vẻ ngoài khiến người khác kinh diễm. Ngũ quan của cậu thậm chí không xuất sắc bằng Cảnh Việt. Nhưng cậu rất sạch sẽ, làn da trắng nhợt, đôi mắt sáng rực. Trên sống mũi, có một nốt ruồi nhỏ nhắn.

Nghe đâu, mỗi nốt ruồi trên cơ thể đều đang nhắn nhủ một điều: "Hãy hôn nơi này."

Mỗi lần, Cảnh Việt đều làm theo.

Quý Hồi gật đầu chào hắn:

"Em về phòng trước, cảm ơn anh, Cảnh sư huynh, ngủ ngon."

Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, ánh mắt của Cảnh Việt trở nên lạnh như băng.

Hắn thừa nhận mình có chút tiểu tâm. Vì sợ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Quý Hồi, hắn đã tắm trước. Nhưng trong lúc tắm, hắn lại cố tình để lại một chút tin tức tố, xem Quý Hồi sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng Quý Hồi không hề phản ứng, dù chỉ một chút. Đó chỉ có thể là do cậu vừa bị một Alpha khác đánh dấu. Những ngày đầu sau khi bị đánh dấu, Omega không thể cảm nhận được tin tức tố của các Alpha khác.

Quý Hồi đã lừa hắn, không phải cái gì gọi là kỳ động d*c.

Cậu đã bị một Alpha mà hắn không biết đánh dấu, do miếng dán cách ly nên Cảnh Việt không thể ngửi được mùi tin tức tố của người đó, cũng không biết được bất kỳ thông tin gì.

"Ting."

Trong phòng ngủ, Quý Hồi lấy điện thoại ra, mở một nhóm chat đã lâu không động tới. Nhóm bạn cùng lớp đang bàn luận rôm rả về bữa tiệc mừng thọ hôm nay.

[Mạnh Một]: Có tới hơn trăm bàn tiệc ấy chứ? Còn hơn cả đám cưới của tôi ngày trước nữa."

[Trâu Hâm Hâm]: Làm gì đến trăm bàn, tôi thấy cậu càng ngày càng thích nói quá. Với lại, đám cưới của cậu lúc đó bạn bè đều ở nước ngoài, cơm thì không ai ăn, nhưng phong bì thì cũng gửi đủ rồi, nên đừng than thở nữa."
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 6: Chương 6



[Tề Diệu Dương]: Giáo sư Đường có rất nhiều học trò. Hình như chúng ta là khóa cuối cùng tham gia nhỉ? Trước đó vẫn còn nhiều khóa khác mà, lần nổi bật nhất phải kể đến Cảnh sư huynh."

[Mạnh Một]: Đúng vậy, lần của Cảnh sư huynh là đặc biệt nhất, nghe nói anh ấy vừa trở về đã đảm nhận một chức vụ quan trọng ở trường đại học, còn định tham gia vào dự án mới của giáo sư Đường."

[Mạnh Một]: Tôi vẫn giữ tài liệu về dự án đó, liên quan đến việc cấy ghép tuyến thể. Đúng là tôi không đủ trình để hiểu mấy thứ cao siêu này. Đúng kiểu học tra như tôi, ngay cả thi nghiên cứu sinh còn trượt."

Các thành viên trong nhóm tò mò về dự án, rối rít yêu cầu Mạnh Một gửi tài liệu để xem thử.

Năm phút sau, Mạnh Một thực sự gửi tài liệu vào nhóm. Quý Hồi nhanh chóng tải xuống và mở ra xem.

Dự án mới liên quan đến việc cấy ghép tuyến thể nhân tạo, hoàn toàn phù hợp với hướng nghiên cứu mà Cảnh Việt từng theo đuổi.

Trong suy nghĩ của Quý Hồi, không phải Cảnh Việt tham gia dự án của giáo sư Đường, mà ngược lại, giáo sư Đường gia nhập vào đề tài nghiên cứu của Cảnh Việt.

Xanh Xao

Xem xong tài liệu, Quý Hồi chuyển sang đọc những tin nhắn mới nhất trong nhóm:

[Trâu Hâm Hâm]: Nghe nói Cảnh sư huynh trở về nước là do gia đình sắp xếp gặp mặt đối tượng kết hôn, có khi anh ấy về để chuẩn bị cưới đấy."

[Mạnh Một]: Còn ai trong nhóm mình ở đây nhỉ? Đừng có mà nói lung tung nữa."

[Trâu Hâm Hâm]: Dù có thì sao chứ. Đã chia tay rồi, chẳng lẽ còn không cho Cảnh sư huynh kết hôn à?"

[Trâu Hâm Hâm]: Với lại, cậu ấy còn dám rời bỏ cả Cảnh sư huynh, thì làm gì sợ mấy lời chúng ta nói?"

Sau tin nhắn cuối cùng của Trâu Hâm Hâm, cả nhóm chat bỗng chốc im lặng.

Quý Hồi lưu tài liệu vào điện thoại, rồi thoát khỏi nhóm chat.

Làm xong mọi thứ, cậu tắt đèn phòng ngủ, dò dẫm ngồi xuống mép giường. Trong bóng tối, Quý Hồi ngồi như vậy suốt đêm, cho đến khi phần mềm đặt xe thông báo đã có xe lúc 3 giờ 50 sáng. Cậu lặng lẽ rời khỏi nhà của Cảnh Việt.

Khi Cảnh Việt tỉnh dậy, cánh cửa phòng ngủ của Quý Hồi đã khép chặt. Bên trong, giường chiếu được thu dọn sạch sẽ, không còn bóng dáng ai cả.

Cảnh Việt đứng nhìn căn phòng trống rỗng rất lâu. Hắn bước tới mép giường, rút ra một thiết bị nhỏ, chạm nhẹ vài lần lên màn hình.

[Nệm thông minh nhắc nhở: Tổng thời gian ngủ đêm qua: 0. Giấc ngủ sâu: 0. Giấc ngủ nông: 0.]

Quý Hồi đã thức trắng cả đêm.

Năm năm trước, Quý Hồi gặp phải một tai nạn bất ngờ khiến tuyến thể của cậu bị tổn thương nghiêm trọng. Phải mất một tháng sau cậu mới được phẫu thuật, nhưng vì bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất, tuyến thể của cậu không còn khả năng sản sinh tin tức tố, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng vô dụng.

Trong y học, tình trạng này có một thuật ngữ chuyên môn gọi là "tuyến thể ngủ đông". Tuy tuyến thể của cậu vẫn còn, nhưng đã mất khả năng tiết ra tin tức tố bình thường. Điều này có nghĩa là, dù bước vào kỳ động d*c, bất kỳ tin tức tố nào từ Alpha cũng không thể làm dịu cậu.

Quý Hồi không ngửi được, không cảm nhận được, thậm chí thuốc ức chế cũng vô hiệu vì cơ thể cậu không còn đáp ứng. Không có Alpha của riêng mình, việc tiêm tin tức tố cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì. Mỗi lần kỳ động d*c đến, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cơn đau đớn trong kỳ động d*c như thiêu đốt, kèm theo sốt cao, buồn nôn, ý thức mơ hồ, và h@m muốn mãnh liệt nhưng không có cách nào giải thoát.

Nghĩ đến tình cảnh này, Quý Hồi nhớ lại một tin tức cậu đọc được tối qua, vội kéo xuống trang cuối của tài liệu:

“Tuyển tình nguyện viên thử nghiệm cấy ghép tuyến thể nhân tạo dành cho những người bị khuyết thiếu tuyến thể.”

Ngón tay cậu lướt qua dòng chữ, đọc đi đọc lại. Sau cùng, cậu quyết định làm giả một bộ hồ sơ với tên tuổi và lý lịch giả, đăng ký tham gia, rồi gửi kèm một phần hồ sơ bệnh án.

---

Học viện Y học Sinh mệnh Đại học Chu Thành.

Sáng sớm, Đường Thất Lễ ngồi trên ghế sofa trong phòng thí nghiệm, chăm chú xem danh sách tuyển dụng.

Cảnh Việt bước vào, vừa thay áo blouse vừa nói:

“Giáo sư Đường, tôi xem qua danh sách ứng tuyển tối qua, có khá nhiều người đăng ký, còn gửi kèm hồ sơ bệnh án.”

Đường Thất Lễ ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên tia sáng: “Vậy cậu đã xem qua chưa?”

“Xem rồi.” Cảnh Việt ngồi xuống cạnh ông, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

“Nhưng số người phù hợp điều kiện không nhiều lắm, cần sàng lọc kỹ.”

“Vậy những ai phù hợp đều mắc bệnh gì?”

“Tuyến thể thiếu hụt, tuyến thể tổn thương… À, còn có một trường hợp tuyến thể vẫn nguyên vẹn nhưng không thể sản sinh tin tức tố bình thường.”

Cảnh Việt mở một tập hồ sơ, bên trong là kết luận bệnh án ngắn gọn, với từ khóa tiếng Anh: "Tuyến thể ngủ đông".

Đường Thất Lễ gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống, thở nặng nhọc hơn: “Cảnh Việt, tôi nghĩ trường hợp này không phù hợp, tuyến thể ngủ đông thường được điều trị bảo thủ, như tiêm tin tức tố để duy trì sinh hoạt bình thường.”
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 7: Chương 7



Cảnh Việt lắc đầu: “Nhưng tuyến thể của người này vẫn còn nguyên vẹn, khả năng cấy ghép thành công cao nhất. Đây là lựa chọn tối ưu của chúng ta.”

Đường Thất Lễ trầm ngâm, nhìn lại hồ sơ bệnh án, rồi khẽ gật đầu: “Nếu vậy, vài ngày tới sắp xếp gặp mặt người này để tìm hiểu thêm.”

---

Sau khi đăng ký nửa tháng, Quý Hồi vẫn không nhận được phản hồi. Không ai thông báo liệu cậu có nằm trong danh sách cuối cùng hay không. Quý Hồi lại đăng ký thêm một lần nữa, bổ sung thêm bệnh án, rồi ném điện thoại lên giường.

Quý Hồi vừa trở về nước, thuê một căn hộ đơn sơ gần Đại học Chu Thành. Tủ lạnh trong nhà là đồ cũ chủ nhà mua ở chợ đồ thanh lý, mỗi lần mở ra đều bốc lên mùi mốc khó chịu.

Cậu nhíu mày, mùi hôi khiến chút cảm giác muốn ăn cũng bị đẩy lùi. Đứng trước tủ lạnh thật lâu, bụng cậu kêu lên một tiếng rõ to. Cuối cùng, Quý Hồi quyết định ra ngoài tìm gì đó ăn.

Để tiện quản lý, chung cư quyết định thay đổi mật mã cửa chính. Việc này khiến Quý Hồi mỗi lần ra ngoài đều cảm thấy lo lắng.

Cậu cẩn thận kiểm tra cửa phòng, trước đẩy nhẹ vài lần, sau đó xoay tay nắm cửa để chắc chắn không ai có thể mở dễ dàng. Đảm bảo mọi thứ an toàn, cậu lùi lại vài bước, dùng điện thoại chụp cả cửa và khung gạch xung quanh để làm bằng chứng.

Xong xuôi, Quý Hồi quay lại kiểm tra lần nữa, lặp lại quy trình mở cửa, đóng cửa rồi mới an tâm rời đi.

Chung cư này cách làng đại học chỉ vài bước chân. Phần lớn người thuê trọ ở đây là sinh viên Đại học Chu Thành. Quý Hồi mặc chiếc áo thun hồng nhạt phối cùng quần jeans xanh nhạt hòa vào với đám đông sinh viên.

Xanh Xao

Năm nay cậu mới 24 tuổi.

Nghĩ đến điều này, Quý Hồi khẽ cười. Khi cậu theo đuổi Cảnh Việt, Cảnh Việt cũng vừa 24 tuổi, bây giờ anh ấy đã 30 rồi.

“Một phần phở xào tôm, không cay, mang đi.” Quý Hồi quét mã thanh toán, đứng chờ lấy đồ ăn, mắt lơ đãng nhìn về phía thư viện lớn của Chu Thành, tâm trí thả trôi theo những suy nghĩ vẩn vơ.

“Tiểu Quý?”

Giọng nói quen thuộc kéo cậu trở về thực tại. Quý Hồi quay lại nhìn, nhận ra một người trông quen mắt. Phải mất vài giây cậu mới nhớ ra.

“Tùy tiên sinh?”

Tùy Giang mỉm cười: “Trí nhớ không tồi, vẫn nhớ tôi à.”

Quý Hồi im lặng, cảm giác có chút khó xử. Cậu và Tùy Giang từng có một mối quan hệ không dễ nói ra.

Mùa đông năm Quý Hồi vừa tròn 18 tuổi, không còn được nhận trợ cấp của trại phúc lợi vì đã đủ tuổi trưởng thành, lại đúng lúc gặp một chuyện cần rất nhiều tiền, cậu phải nhờ người giới thiệu để làm quen với Tùy Giang.

Tùy Giang đã giúp cậu rất nhiều, giải quyết hết mọi rắc rối tài chính. Đổi lại, cậu phải l.à.m t.ì.n.h nhân bí mật của ông ta, theo hợp đồng kéo dài 5 năm.

Ngày đó, Quý Hồi ngồi trên chiếc xe của Tùy Giang, nhìn qua cửa sổ là cổng lớn sang trọng của Đại học Chu Thành với dòng khẩu hiệu: “Tri thức thay đổi vận mệnh.” Cậu suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng vẫn từ chối.

“Cậu tốt nghiệp lâu rồi nhỉ?” Tùy Giang hỏi.

Quý Hồi không muốn trò chuyện nhiều, chỉ gật đầu qua loa.

“Bây giờ còn thiếu tiền không?”

Quý Hồi thoáng sững người, rồi lắc đầu.

“Vậy à, nhiều năm trôi qua tôi có chút hối hận vì lúc đấy đã để cậu rời đi. Lúc đó tôi hành xử quá ga-lăng, đúng không?”

Quý Hồi khẽ nhếch môi cười mỉa. Tùy Giang mà ga-lăng? Một người đàn ông ngoài 40, lăn lộn qua bao nhiêu mối tình, vừa gặp cậu đã toả ra tin tức tố, phát hiện cậu còn trong trắng liền ném thẳng 100 nghìn tệ vào cậu như một kiểu trêu ngươi.

“Tùy tiên sinh sao lại đến gần làng đại học?”

“Tôi đến trường tìm bạn, đi ngang qua đây thấy cậu nên ghé vào, còn tưởng nhận nhầm người.”

“Phở xào tôm không cay, thêm rồi đây!” Chủ quán gọi lớn, đặt hộp đồ ăn lên bàn.

Quý Hồi lấy cơm hộp, quay sang cười lịch sự: “Tôi đi trước đây, chào Tùy tiên sinh.”

“Ai, Tiểu Quý, đợi đã ——”

Quý Hồi không để ý lời gọi, vội xoay người bước đi. Nhưng vừa ra đến cửa, cậu đã chạm mặt Cảnh Việt đang bước lên bậc thang. Lối đi chật hẹp khiến Cảnh Việt gần như chặn kín cửa.

“Cảnh sư huynh…” Quý Hồi khẽ gọi.

Cảnh Việt không đáp, chỉ lướt qua vai Quý Hồi, nhìn thoáng qua Tùy Giang đứng phía sau. Nhưng ánh mắt ấy nhàn nhạt, chẳng mang chút cảm xúc nào. Hắn khẽ gật đầu, như chào xã giao một người quen không thân thiết, rồi lạnh lùng đi qua mà không nói thêm lời nào.

“Một phần phở xào tôm, không cay, không giá đỗ, mang đi.”

Gặp được Cảnh Việt ở đây thực ra chẳng có gì lạ. Đại học Chu Thành là nơi Cảnh Việt làm việc, và quán phở này cũng là quán anh ấy yêu thích.

Nhưng với Quý Hồi, việc cậu xuất hiện ở đây có lẽ chỉ là một màn kịch dở hơi, vụng về, giả vờ tình cờ gặp gỡ. Cũng giống như mỗi lần cậu cố tạo cơ hội để chạm mặt Cảnh Việt ngày trước.
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 8: Chương 8



“Tiểu Quý, cậu vội đi đâu thế?”

Xanh Xao

“Tùy tiên sinh, tôi có chút việc, xin phép đi trước.”

Quý Hồi vội vã bước đi, như muốn trốn tránh cả Tùy Giang lẫn Cảnh Việt.

“Phở xào tôm không cay, không giá đỗ, đã xong!” Chủ quán đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngạc nhiên khi thấy Cảnh Việt. “Ơ? Thầy Cảnh? Thầy vừa mua một phần rồi mà?”

Cảnh Việt lạnh lùng trả tiền, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười rất nhẹ: "Không cẩn thận làm đổ."

Quý Hồi vội vã chạy về chung cư, bỏ luôn ý định đi siêu thị mua sắm đồ dùng dự trữ cho mấy ngày tới.

Sau cơn mưa lớn, Chu Thành lại lác đác vài cơn mưa nhỏ. Trước tòa chung cư, đài phun nước bị bụi bẩn và lá khô phủ kín, nước đọng bốc lên mùi hôi khó chịu. Mỗi lần đi ngang qua, mùi ẩm mốc ấy lại làm người ta khó chịu, giống như quần áo phơi mãi không khô suốt nửa tháng trời, hay như chiếc con quay gỗ cậu bỏ quên trên bệ cửa sổ ở Úc Châu – sau một lần ngấm nước, nó đã mốc meo đến khó nhìn.

Có lẽ ban quản lý chung cư đã quên mất hạng mục dọn dẹp đài phun nước. Cuối cùng, mấy sinh viên thuê trọ trong khu phải mượn dụng cụ để tự dọn dẹp.

Lúc đi ngang qua, Quý Hồi vô thức liếc nhìn, ánh mắt cậu chạm phải một người trong đám đông. Cả hai thoáng ngỡ ngàng. Quý Hồi khẽ thở dài trong lòng. Hôm nay là ngày gì thế này? Sao cứ liên tục gặp người quen vậy?

Người kia thoạt đầu có vẻ do dự, nhưng khi nhìn kỹ Quý Hồi, đôi mắt sau cặp kính dần mở to.

“Thầy Quý?”

Quý Hồi nhận ra người ấy – Tiết Việt. Cậu gật đầu, khẽ mỉm cười khi thấy Tiết Việt đang bước tới.

Năm đó, Quý Hồi từng làm gia sư cho Tiết Việt một thời gian. Lớp học phụ đạo vào chiều thứ bảy, một buổi 800 tệ mức thù lao tương đối cao thời ấy. Giá cả này không phải Quý Hồi yêu cầu, mà do mẹ Tiết Việt – một người phóng khoáng và rộng rãi tự quyết định.

Dù lý do là gì, Quý Hồi vẫn luôn cảm kích. Khoản tiền tám trăm tệ mỗi tuần giúp cậu trang trải cuộc sống khi ấy không hề tệ.

“Thầy Quý, thật sự là thầy rồi.”

Tiết Việt vẫn gọi cậu là thầy, dù cả hai bằng tuổi, sinh nhật cũng chênh không đáng kể. Nhưng Quý Hồi nhập học sớm, lại nhảy lớp, khi cậu đang miệt mài trong phòng thí nghiệm đại học, Tiết Việt vẫn còn đang học lớp 11.

Mấy năm không gặp, Tiết Việt cao lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn giống một Alpha chững chạc. Ánh mắt Quý Hồi lướt qua, bất giác chú ý đến cặp kính của Tiết Việt. “Kính của cậu lại dày thêm rồi.”

Tiết Việt ngượng ngùng gãi đầu. “Mỗi năm độ cận lại tăng, em đổi kính liên tục. Thầy Quý, lâu lắm mới gặp mà thầy chỉ quan t@m đến kính của em thôi sao?”

Quý Hồi ngừng lại vài giây, định nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cậu muốn hỏi Tiết Việt bây giờ thế nào, học hành ra sao, mẹ cậu có khỏe không, công việc kinh doanh của bà thế nào. Nhưng những câu hỏi đó cứ mắc kẹt trong lòng, không sao thốt ra được.

May thay, Tiết Việt khá hướng ngoại. Chỉ cần Quý Hồi mở lời vài chữ, cậu ta đã hồ hởi kể hết những chuyện mấy năm nay.

“Em thi đậu chính quy rồi, giờ đang học cao học tại đây. Thầy còn nhớ mục tiêu ngày trước đặt cho em không? Em đã hoàn thành cả rồi. Mẹ em bây giờ kinh doanh ở nước ngoài, một năm chỉ về nhà vài lần. Em đang tính đi du học để lấy bằng tiến sĩ nữa.”

Mọi thứ đều tốt đẹp. Từ tận đáy lòng, Quý Hồi mừng thay cho cậu: “Tốt lắm, rất đáng khen.”

Nói xong chuyện mình, Tiết Việt mới hỏi lại: “Thầy Quý, sao thầy lại ở đây? Thầy đang học tiến sĩ ở Đại học Chu Thành à?”

Câu hỏi này khiến Quý Hồi hơi lặng người. Đây chính là điều cậu sợ nhất – khi người khác hỏi về cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng Tiết Việt dường như không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Quý Hồi, tiếp tục hỏi:

“Đúng rồi, thầy Quý, mẹ em từng nói thầy nghỉ việc là để ra nước ngoài tìm người thân, hiện giờ thế nào rồi?”

Quý Hồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, tránh khỏi câu hỏi đó.

Nỗi sợ mơ hồ bám lấy cậu, như thể mọi thứ trong quá khứ đang ùa về, trộn lẫn và xáo trộn tâm trí cậu.

“Tôi đã tìm được rồi.” Cậu nghe thấy chính mình đáp lại, giọng nói bình thản như không mang theo chút cảm xúc nào.

“Vậy thì tốt quá.” Tiết Việt bắt chước cách nói của Quý Hồi, nhưng ánh mắt vô thức thoáng nhìn qua cổ áo Quý Hồi khi cậu cúi đầu. Đường viền tuyến thể lộ ra nửa chừng, khiến cậu ta giật mình vội quay đi.

Trong trường, người ta vẫn luôn dạy rằng, dù là Alpha hay Omega, tuyến thể sau gáy đều là nơi riêng tư. Nhìn chằm chằm vào đó chẳng khác gì một hành động thiếu lịch sự.

“Thầy Quý…”

“Tiết Việt!” Một giọng nói cắt ngang từ phía đài phun nước.

Quý Hồi như trút được gánh nặng, nhanh chóng lên tiếng:

“Cậu mau đi lo việc của mình đi.”

Tiết Việt giơ tay chào đáp lại người bên kia, rồi quay đầu nói vội:

“Đúng rồi, thầy ở phòng nào? Vài hôm nữa em qua tìm thầy chơi.”

Nhưng Quý Hồi đã đi xa, chỉ để lại bóng dáng khuất dần trong hành lang, như muốn tránh mọi ánh nhìn.
 
Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 9: Chương 9



Hành lang ướt nhẹp, dấu chân bùn lấm lem khắp nơi. Quý Hồi men theo tường, bước nhanh về phòng mình.

Cửa phòng vẫn đóng chặt, y như khi cậu rời đi. Cậu lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp trước lúc đi, phóng to từng chi tiết, đối chiếu kỹ lưỡng từng đường nét: khung cửa, tay nắm, chốt cửa, và cả từng viên gạch.

Như một nghi thức quen thuộc, khi chắc chắn không có gì bất thường, cậu mới mở khóa vào phòng.

Quý Hồi khóa trái cửa, đứng yên lặng ở lối vào, mắt dán chặt vào bức tranh lộ tuyến thoát hiểm dán trên cửa. Trong đầu cậu vang vọng câu hỏi của Tiết Việt:

“Mẹ em nói thầy nghỉ việc là để ra nước ngoài tìm người thân.”

Đúng là cậu đã tìm được. Nhưng kết quả thì chẳng giống như những gì cậu từng hy vọng.

Món phở xào tôm trên bàn vẫn còn ấm. Quý Hồi mở ra, ăn một miếng, nhưng bất ngờ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ghê tởm đến mức không thể nuốt nổi. Cậu cố gắng nhai thêm vài lần, miễn cưỡng nuốt xuống, rồi đóng nắp hộp cất vào tủ lạnh.

Quý Hồi xoay người, ngã xuống giường. Chân giả còn chưa kịp tháo, cậu đã thiếp đi trong mệt mỏi.

---

Mẹ Quý Hồi rời bỏ cậu ngay sau khi sinh. Người cha không học vấn, không nghề nghiệp, lại qua đời vì bạo bệnh khi cậu còn học tiểu học.

Lúc đó, ở Chu Thành có rất nhiều tổ chức phúc lợi hỗ trợ trẻ vị thành niên. Nhờ học bổng cho học sinh giỏi, Quý Hồi đã vượt qua những năm tháng ấy, thi đỗ một trường đại học danh tiếng.

Vào đại học, cậu làm gia sư cho Tiết Việt để tạm thoát khỏi cuộc sống túng thiếu.

Cậu từng nghĩ mình có thể dành dụm đủ tiền, rồi sau đó tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng năm thứ hai đại học, một bức thư lạ bất ngờ được gửi tới từ một nơi xa lạ. Không có bất kỳ lời lẽ nào, chỉ kèm theo một thông báo chuyển tiền và địa chỉ ở Úc.

Người gửi tiền là một phụ nữ tên Tô Nhuận Thanh – một Omega.

Cái tên này, Quý Hồi đã nghe thấy rất nhiều lần từ miệng người cha say xỉn của mình. Mỗi lần say, ông ta lại cầm bức ảnh mờ nhòe duy nhất trong nhà, mắng nhiếc cả đêm. Người phụ nữ trong bức ảnh đó chính là mẹ cậu.

Nhìn tờ giấy báo chuyển tiền mỏng dính, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Quý Hồi: Mình phải đến Úc.

Ý nghĩ ấy trở thành một nỗi ám ảnh, bén rễ sâu trong lòng. Quý Hồi muốn tìm người phụ nữ đã bỏ rơi mình 18 năm trước, muốn hỏi bà vì sao lại rời đi như thế.

Nhưng ngay khi mọi thứ chỉ vừa bắt đầu, cậu đã bị từ chối visa.

Không còn cách nào khác, Quý Hồi tìm đến một công ty làm dịch vụ, nhưng họ chỉ lắc đầu sau khi xem hồ sơ.

“Hồ sơ của cậu khó lắm, không có tài sản, không có khoản tiết kiệm, sẽ bị đánh giá là không có ràng buộc ở trong nước. Xác suất được duyệt là 1%.”

Quý Hồi mờ mịt hỏi: “1% ấy thì phải làm thế nào?”

Người nhân viên đẩy gọng kính, bất đắc dĩ đáp:

Xanh Xao

“Tôi khuyên cậu nên đi du học trước, nhưng để làm được thì cậu phải chuẩn bị một khoản tiết kiệm lớn để chứng minh tài chính, thường là…”

Anh ta chậm rãi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Quý Hồi:

“Khoảng 30 vạn.”

30 vạn, với Quý Hồi hiện tại mà nói, như một con số trên trời.

"Đương nhiên, còn một cách khác." nhân viên tư vấn tiếp tục: "chẳng hạn như phát minh sáng chế, đăng bài trên các tạp chí quốc tế, hoặc tham gia vào các dự án nghiên cứu trọng điểm toàn cầu. Nhưng đó là việc rất khó, xác suất thành công chỉ là một phần nghìn, thậm chí một phần vạn."

Các dự án nghiên cứu trọng điểm toàn cầu…

Đại học Chu Thành không hề có những dự án như thế.

Quý Hồi cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc quần jean cũ kỹ, bạc màu vì giặt quá nhiều, trên đó đã có vài vết rách. Những vết rách này gợi lên hình ảnh về cuộc đời cậu, gồ ghề, khấp khểnh, không biết bắt đầu từ đâu và cũng chẳng biết sẽ đi về đâu.

Quý Hồi ngồi im một lúc, rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười gượng gạo:

"Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."

Ngày hôm đó nắng gay gắt. Khi bước ra khỏi văn phòng, ánh mặt trời đổ xuống người cậu, chỉ vài phút mà lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Tai cậu vẫn ong ong những tiếng rít, lâu lắm mới dịu lại. Điện thoại trong túi rung liên hồi, là bạn cùng phòng nhắn tin nhờ Quý Hồi mua cơm hộ.

---

"Ong… Ong…"

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Quý Hồi từ từ mở mắt. Cậu cứ nghĩ mình còn đang mơ, nằm yên lặng chờ đợi một hồi lâu, mới nhận ra âm thanh ấy phát ra ngay bên tai.

Cậu nhặt chiếc điện thoại lên. Khi nhìn thấy tên người gọi, ngón tay định nhấn nút nghe chợt khựng lại.

Chỉ vì giây phút chần chừ ấy mà cuộc gọi ngắt. Màn hình hiển thị ba tin nhắn chưa đọc từ cùng một người gửi. Chưa kịp phản ứng, điện thoại lại rung lên.
 
Back
Top Bottom