Siêu Nhiên Tuyển tập oneshot

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
318111876-256-k342337.jpg

Tuyển Tập Oneshot
Tác giả: HirotoTempesta
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tập hợp những oneshot ngẫu hứng về Hiroto trong đa vũ trụ Tags: oneshot​
 
Tuyển Tập Oneshot
Oneshot #1: Qúa khứ


Một ngày mùa thu không lấy gì làm nắng.

Những đám mây trắng lơ lửng trôi, che lấp bớt sức nóng đến từ mặt trời.

Gió heo may thổi nhè nhẹ lay động cành cây khô và nâng cánh cho các chú chim.

Đột nhiên, có bóng dáng ai đó vụt nhanh qua, phá vỡ đội hình của những sinh vật biết bay bé nhỏ.

Một người, hai người, rồi ba người, theo sau đó là hàng chục người cưỡi chổi hay dùng phép thuật bay đi.

Tất cả bọn họ đều đang hướng tới Trường Cao trung Viserion, ngôi trường cao cấp nhất trong thành phố.

Hôm nay, mọi người tề tựu lại nơi đây để theo dõi các trận đấu thuộc khuôn khổ vòng loại trực tiếp Giải Đối kháng Ma pháp Trẻ hàng năm.

Đứng tựa vào lan can của hàng ghế khán giả, Tsurugi Tategawa, trong bộ chiến phục gồm áo vest đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng cùng quần tây đen, đang chăm chú theo dõi trận đấu đang diễn ra.

Trận đấu đang diễn ra giữa hai đội Lupus V của trường Magmaria và Dreamers của trường Viserion.

Thế cục lúc bấy giờ không hề cân sức chút nào.

Mặc cho việc được xem là đội hạt giống số một của giải, Lupus V lại đang hoàn toàn bị Dreamers áp đảo, không có lấy một cơ hội dù chỉ là nhỏ nhất để phản công.

Các đòn phép ma thuật liên tục xung đột với nhau, gây ra áp lực đáng kể cho tường chắn bao quanh khu vực sân thi đấu.

Đột nhiên, át chủ bài của Dreamers- một thiếu niên trẻ với mái tóc bạch kim - túm lấy cổ áo của nữ đội trưởng đội Lupus và ném cô ấy lên trời, xuyên qua cả màng chắn.

Cậu ta ngay sau đó nhanh chóng dùng Lôi ma pháp cường hóa lực nhảy của bản thân, phút chốc đã bật lên cao hơn vị trí của đối thủ.

Sau khi đạt được độ cao lý tưởng, cậu xoay người thực hiện một cú song cước thẳng vào giữa người cô gái kia, làm cô ấy rơi xuống mặt đất với tốc độ không tưởng.

Tsurugi lúc này mới hốt hoảng đứng dậy, cô đặc mana trong không khí lại thành những tấm đệm rồi liên tục đạp lên chúng để bắt lấy cô gái đang rơi tự do kia.

Cậu vừa từ từ đáp xuống đất vừa lay gọi người nằm trên vòng tay của mình.

- Lavie, Lavie, mở mắt ra đi!

Em có ở đó không?

Mở mắt ra đi!

Lavie Delacour, đội trưởng đội Lupus V, lúc này vẫn nhắm nghiền mắt lại không phản hồi tiếng gọi.

Thương thế trên người cô lúc này rất nghiêm trọng.

Toàn thân chằng chịt các vết chém vẫn còn rỉ máu, lớp da trên cánh tay và chân trái đã bị cháy sém và bỏng vài phần do chịu sát thương từ Lôi ma pháp, mạch cùng nhịp tim lúc này dường như chỉ đập cầm chừng và có thể ngừng lại bất chợt.

Đột nhiên, Lavie mở he hé mắt ra, cất giọng yếu ớt gọi:

- G...r...a...h...a...m, c...ứ...u...e...m!

Tategawa nghe xong thì lặng đi, cậu không ngờ tới việc Lavie đã chọn người bạn thân của cậu thay vì người đang cứu cô bé.

Cậu cố hết sức giữ bình tĩnh, đạp vào các đệm mana xuống phía dưới khu vực hậu cần.

Đội ngũ nhân viên y tế ngay lập tức đẩy cáng ra đưa người đi trị thương.

Hai thành viên còn lại của Lupus V bị đánh cho bay ra khỏi sân đấu cũng được chuyển vào ngay sau đó.

Sau khi chắc chắn rằng tình hình của Lavie đã ổn định, thiếu niên trong bộ áo vest đen đó từ từ tiến ra khu vực thi đấu.

Cậu nắm chặt chuôi thanh katana của mình đầy tức giận.

Không thể tin được lại có những hành động bạo lực quá khích như vậy trong khuôn khổ giải đấu.

Việc chưa giải quyết với đội trưởng Dreamers lại tăng thêm.

Cậu không hiểu tại sao họ phải đánh đối thủ của mình trọng thương đến mức đấy, các vòng trước đều hoàn toàn bình thường mà.

Giữ cho mình sự nghi vấn đó, cậu bước vào khu vực bên trong tường chắn.

- Đội Exia Wings sẽ thi đấu chỉ với một thành viên.

Tsurugi hô lên thông báo cho ban trọng tài của giải đấu về quyết định của mình.

Giải Đối kháng Ma pháp Trẻ khác với các giải thông thường ở điểm trận đấu có thể bắt đầu mà không cần đầy đủ thành viên của hai đội trên sân.

Điều luật này chỉ được áp dụng khi thành viên muốn đứng ra thi đấu nhận được sự đồng thuận từ các thành viên còn lại trong đội hoặc được đưa ra bởi chính đội trưởng, kết quả sẽ được tính như khi thi đấu với toàn đội.

Trong trường hợp này, dù là hành động bộc phát nhưng đồng đội của Tsurugi hiểu rằng cậu có lý do cho hành động của mình nên họ chấp thuận để cậu thi đấu một mình.

Tường chắn ma thuật được dựng lên, tiếng chuông vang lên báo hiệu trận đấu đã bắt đầu.

Kiếm sĩ trẻ tuổi ấy ngay lập tức bao bọc một lớp mana lên chân mình để cường hóa sức bật, cùng lúc thao túng các phân tử mana trong không khí hình thành các tấm đệm nảy cậu về phía đội trưởng đội Dreamers với tốc độ đáng kinh ngạc.

Cậu tuốt thanh katana của mình ra khỏi vỏ và hướng thẳng nó về phía trước, nhằm đối thủ mà lao đến.

Tốc độ di chuyển đạt được bằng kỹ năng điều khiển đơn thuần mana của Tsurugi đã kinh động cả khán giả lẫn trọng tài và ban tổ chức.

Việc vận dụng mana để gia cường tạm thời khả năng cho bản thân không phải là hiếm, tuy nhiên sử dụng thành thục nó tới trình độ và ở độ tuổi trẻ như vậy thì quả thật xưa nay chưa từng có ai.

Đáng quan tâm hơn, nếu có thể thao túng mana ở mức độ này thì không biết ma pháp của cậu sẽ còn mạnh đến mức nào nữa.

Thế nhưng, không chút ngạc nhiên và nao núng, thiếu niên với mái tóc bạch kim của đội Dreamers đã đưa kiếm ra chặn đòn tấn công của Tsurugi lại.

Để có thể bắt kịp với tốc độ của cậu, hắn ta cũng đã cường hóa bản thân bằng Lôi ma pháp, loại ma pháp được xem là nhanh nhất nhì thế giới chỉ sau Quang ma pháp.

Hắn nở một nụ cười ngạo nghễ rồi nói:

- Yếu thế này thì đừng hòng chạm vào chị tôi.

Nói rồi hắn đánh bật Tsurugi bay ra một khoảng khá xa.

Cậu xoay xở lấy lại thăng bằng trên không trung và đáp xuống đất an toàn.

Chị ư?

Hắn ta vừa nói chị ư?

Có lẽ nào hắn ta là...

Trong đầu cậu chợt tự động tổng hợp lại tất cả dữ kiện rời rạc mà trước đây thu thập được về đội Dreamers.

Cậu từ từ đứng dậy rồi bật cười khanh khách:

- Vậy ra, cậu chính là Harry von Augusta, tên em họ muốn cưới Annie von Augusta đấy ư?

Tsurugi nhớ lại câu chuyện trước đây cậu từng nghe được từ Annie về một cậu em họ đối rất tốt với cô ấy, thậm chí còn từng bảo sau này em muốn cưới chị.

Không ngờ hôm nay lại có cơ hội được gặp, quả nhiên là số phận.

Cuộc gặp gỡ giữa hai thằng con trai thích cùng một người con gái, nhưng trong quá khứ và của hiện tại.

Trong lúc đối thủ của mình còn đang cười như bị dở người thì Harry tỏ ra không mấy ảnh hưởng khi tình cảm thầm kín của mình có người biết đến.

Hắn đã được chị mình kể về việc có người đã nghe và biết và nó.

Tuy vậy thì trong lòng hắn có chút khinh bỉ vì Tsurugi tỏ ra đắc chí chỉ vì chút chuyện cỏn con đó, trong khi bí mật của cậu hắn biết còn nhiều hơn.

Hắn xoay thanh liễu kiếm của mình lại rồi nhìn đối thủ như một thứ sinh vật hạ đẳng:

- Việc đó thì có vấn đề gì sao, hả tên đã bị chị ta ôm hận từ tận đáy lòng?

Nghe hết câu nói đó, nụ cười trên môi Tsurugi liền tắt ngúm và cậu nhanh chóng áp sát Harry.

Lưỡi kiếm của hai người chạm vào nhau, giải phóng uy lực ra môi môi trường xung quanh.

Các phân tử mana được yểm lên hai thứ vũ khí xung đột dữ dội, bắn ra các tia sét lớn nhỏ và chớp lóe lên từng hồi.

Cả hai cùng sử dụng kiếm kỹ tấn công lẫn nhau, thế nhưng đòn tấn công của thanh katana đều bị thanh liễu kiếm chặn đứng, và ngược lại.

Tia lửa lóe sáng liên tục thì hai thanh kim loại ấy hết hợp rồi lại ly, hết ly rồi lại hợp.

Đôi bên còn đang trong thế giằng co bất phân thắng bại thì đột nhiên có quả cầu lửa khá to bay đến khiến Tsurugi và Harry phải bật lùi về sau.

Thành viên còn lại của đội Dreamers, Otto Luhan là người đã bắn quả cầu đó.

Cậu ta còn hí hửng nói:

- Để tôi hỗ trợ cậu, Harry.

Tức mình vì đang chiến đấu nghiêm túc thì bị phá đám, Tsurugi khoát tay một cái, những cánh tay bóng tối từ dưới đất trồi lên trói chặt chân tay của Otto rồi ném cậu văng ra khỏi đấu trường không thương tiếc.

Kỳ lạ thay, Annie von Leonhart, đội trưởng đội Dreamers lại không có động thái nào cứu đồng đội mình hay can thiệp vào trận đấu.

Giải quyết xong vật cản đường, Tsurugi lại tiếp tục lao vào Harry.

Hai lưỡi kiếm lại va vào nhau lần nữa, tuy nhiên khác với lúc nãy, lần này Harry giữ kiếm bằng một tay, tay còn lại tạo lưỡi đao bằng Lôi ma pháp nhằm hướng bụng đối thủ đâm tới.

Tsurugi cũng không chút chần chừ, cậu lập tức tạo cánh tay bóng tối nắm lấy cổ tay Harry rồi bẻ hướng lưỡi đao ra ngoài.

- Cậu cũng không phải hạng tầm thường.

- Tsurugi cảm thán

- Không tới lượt ngươi bình phẩm.

- Harry tức giận.

Harry bắt đầu giữ khoảng cách với Tsurugi, hắn chụm hai tay lại, tạo nên những quả cầu lôi điện ngoại cỡ.

Những quả cầu đó đồng loạt nhằm thẳng hướng Tsurugi mà tấn công.

Kiếm sĩ trẻ của chúng ta chạy quanh thành đấu trường, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của ma pháp này mà bất thành.

Đòn tấn công của Harry đã trúng mục tiêu, tạo nên một làn khói bụi mù mịt xung quanh cậu.

Không khí xung quanh như chững lại, Harry và Annie cùng đứng tại chỗ dò xét vị trí Tsurugi trong làn khói bụi đó.

Cả khán đài nhao nhao lên vì hồi hộp không biết đòn tấn công có vừa rồi có hạ gục được mục tiêu của nó hay không, đám bụi đó đã che khuất tầm nhìn của họ.

Thế rồi từ từ bước ra khỏi đám bụi là Tsurugi với bộ áo vest rách tươm.

Cậu nhổ ngụm máu trong miệng xuống đất rồi cởi tấm áo vest của mình ra, để lộ ra bên trong là chiếc gillet mỏng đen ôm sát người cùng áo sơ mi trắng dài tay.

Cậu xoay xoay cánh tay rồi nói:

- Cuối cùng cũng đánh nghiêm túc được rồi.

Ở phía bên kia, Harry cũng nở một nụ cười phấn khích.

Lâu lắm rồi mới có đối thủ đáng cho cậu đánh hết tay của mình, nếu đã gục chỉ sau đòn tấn công đơn giản như vậy thì cũng hụt hẫng lắm.

Annie mặt không biểu cảm, tiếp tục vẽ vẽ thứ gì đó trên cuốn sách vẽ của mình.

Harry tấn công trước bằng hàng loạt mũi tên bằng Lôi ma pháp.

Tsurugi bình thản dùng thanh katana của mình đánh bật đợt tấn công đang lao tới.

Tên vẫn cứ bắn và trên đấu trường vẫn lóe lên ánh kim loại phản lại.

Nhân lúc đối thủ không để ý, Harry thao túng những mũi tên bị đánh bật ra xếp thành một dạng kết giới bao quanh Tsurugi.

Hắn niệm chú, liên kết mana từ những mũi tên lại và sốc điện cậu.

Cậu gắng gượng tạo tường chắn hình cầu từ bóng tối để bảo vệ mình.

Thế nhưng lớp tường chắn ấy không thể bảo vệ được Tsurugi quá lâu.

Chỉ chưa đầy hai phút sau khi được tạo ra, kết cấu của nó đã xuất hiện vết nứt cục bộ và chẳng mấy chốc vỡ vụn.

Thế nhưng bên trong đó không phải là Tsurugi mà chỉ là một cái lỗ sâu hoắm và đống đất bị đùn lên.

Harry thất kinh quay sang hướng Annie thì đã thấy Tsurugi đứng sẵn ở đó kề lưỡi kiếm vào cổ chị mình.

Ở bên đây, Tsurugi sau khi vờ chịu đòn để làm giảm sự cảnh giác của đối thủ đã tạo ngay một lớp tường chắn vừa đủ dày để câu giờ cho cậu đào hàng thông đến vị trí của Annie.

Có vẻ mục tiêu của cậu không quá quan tâm khi lưỡi kiếm đang kề sát cổ mà vẫn chăm chú vẽ bức tranh của mình.

Cả hai cùng rơi vào im lặng.

Tsurugi là người lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng đó:

- Tại sao cậu lại để Harry đánh Lavie trọng thương đến như vậy?

Annie nghe thấy thế thì vẫn đưa bút vẽ tiếp, không hồi đáp.

Tsurugi nóng ruột, tên em họ kia thì sắp qua đến đây và tiếp tục trận đấu rồi.

Cậu tiếp tục chất vấn Annie:

- Mình biết là cậu rất tốt bụng và hiền lành mà.

Sao cậu lại có thể chấp thuận những hành động bạo lực cực độ như vậy?

Đội trưởng đội Dreamers lúc này mới hoàn thành bức tranh của mình và dừng bút.

Cô quay lại về phía Tsurugi và nói với cậu:

- Chính bởi vì cô ấy là người ngươi thầm thương, trọng thương cô ta thì chúng ta mới có thể kích hoạt toàn bộ tiềm năng của ngươi.

Nói rồi cô gái ấy đưa bức tranh mình vừa mới vẽ lên trước mắt Tsurugi.

Trong tấm giấy đó là khung cảnh của phòng học của mình một trường sơ trung bình thường ở Nhật Bản.

Lớp học đó hoàn toàn vắng lặng, trên bảng đen hoàn toàn trống trơn, bàn ghế gỗ xếp ngay ngắn.

Điểm nổi bật của bức tranh có lẽ chính là đôi bạn, một nam một nữ, đang ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra hàng cây anh đào bên ngoài.

Ngắm bức tranh này, Tsurugi thất thần vì khung cảnh này quá quen.

Nó chính là bức tranh tái hiện lại ký ức năm đó của cậu, lúc mà mối quan hệ giữa cậu và Annie bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Đột nhiên, cậu lại thấy mình đang ngồi bên khung cửa sổ ấy, vẫn là bộ đồng phục đấy, thời tiết đấy và nụ cười đấy.

Cậu bắt đầu trải nghiệm lại toàn bộ ký ức về ngày hôm đó, ngày mà cậu bày tỏ tình cảm của mình với Annie.

Trong khi Tsurugi đang rơi vào ảo ảnh do Họa ma pháp của Annie vẽ ra, Harry lúc này đã đi lại bên cạnh cô chị họ của mình.

Hắn đặt câu hỏi với Annie:

- Chị nghĩ hắn ta sẽ bị ảnh hưởng trong bao lâu?

Annie von Augusta, khuôn mặt lúc này vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, cất bút vẽ và màu vào trong bao đựng đeo bên hông.

Cô thử búng tay trước đôi mắt đờ đẫn của Tsurugi rồi trả lời cậu em Harry:

- Nếu chị nghĩ đúng thì Tategawa sẽ không tốn quá lâu để phá giải ảo cảnh.

Tuy nhiên vẫn có khả năng cậu ta sẽ bị chìm trong đó.

Harry nghe câu trả lời của Annie thì tra thanh liễu kiếm vào lại bao.

Hắn đưa tay lên vuốt mái tóc màu bạch kim của mình rồi ngồi xuống nhập thiền.

Theo luật thì rơi vào ảo cảnh không phải là mất khả năng chiến đấu nên không được tính là thua cuộc.

Chính vì vậy ảo cảnh mà Annie dựng ra nhằm mục đích câu thời gian cho Harry có đủ điều kiện sử dụng tuyệt kỹ tối thượng của mình.

Hắn bắt đầu từ từ lơ lửng lên không trung và các tia điện cứ chạy qua lại xung quanh hắn.

Lần này dùng ma pháp, Annie còn muốn khơi lại những cảm xúc năm đó của Tsurugi.

Cảm xúc của cậu ảnh hưởng rất nhiều đến cách cậu chiến đấu và sử dụng ma pháp.

Nếu không thể khơi ra toàn bộ sức mạnh của cậu thì tất cả những gì cô và đội của cô đã làm sẽ thành dã tràng xe cát.

Cô muốn đánh bại cậu ta ở đỉnh cao sức mạnh để cho Tsurugi thấy cái giá phải trả khi dám tổn thương cô như vậy.

Nhìn lại bản thân trong quá khứ khờ khạo, ngây thơ, trong sáng, Tsurugi như trở lại với những ngày tháng đó, khi cậu còn chưa chìm đắm trong bóng tối và hy vọng vào tương lai tươi sáng.

Lúc đó cậu và Annie vẫn còn chơi đùa vui vẻ cùng nhau.

Cậu, hậu duệ bị hắt hủi của gia tộc kiếm sĩ lừng danh và cô, nữ du học sinh từ nước phương Tây xa xôi đến Nhật theo gia đình.

Hai con người cô độc vốn chẳng có liên hệ gì với nhau lại có thể kết bạn và thân thiết như vậy.

Sau khi chơi với nhau trong quãng thời gian dài, cậu lại có thể phát sinh tình cảm trên mức bạn bè với cô bạn của mình.

Cậu đối tốt với cô đến nỗi cảm tưởng như cả thế giới đều biết cậu thích cô, chỉ có cô là không biết mà thôi.

Một ngày mùa xuân năm đó, khi cô thông báo rằng mình chuẩn bị bay về nước, cậu lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình cho cô biết.

Không như những gì cậu đọc được trong manga là tình bạn lâu năm có thể phát triển thành tình yêu, cô nhẹ nhàng từ chối cậu.

Lần đầu tiên bị từ chối, lần đầu tiên cảm nhận được sự phũ phàng của thế giới, lần đầu tiên những gì cậu tưởng là chân lý hóa ra chỉ là trò lừa rẻ tiền, cậu sầm mặt lại rồi bỏ chạy ra khỏi phòng, bỏ mặc cô nhìn theo với biểu cảm khó hiểu.

Hai người không gặp nhau cho tới khi cô về nước.

Ngày cô đi, cậu chỉ dám đứng từ tầng thượng sân bay nhìn theo chuyến bay của cô.

Cậu không dám nói lời từ biệt, nhất là khi vừa bị từ chối như vậy.

Sau này thì hai người có vô tình gặp nhau qua mạng xã hội rồi kết bạn.

Họ lại nói chuyện và đùa cùng nhau như những ngày xưa cũ, thế nhưng cậu lại có những hành động nó hơi bị "tự hủy".

Chính vì những hành động đó mà mối quan hệ giữa hai người lại một lần nữa rạn nứt.

Đến bây giờ thì dường như không còn gì có thể hàn gắn hai người họ nữa rồi.

Sau khi ảo cảnh chiếu lại tất cả ký ức giữa hai người, Tsurugi quyết định dùng katana chém tan cái ảo cảnh này.

Cậu vốn đã không còn vướng bận gì quá khứ nữa, nếu có chăng thì là cảm giác hối tiếc cho những ngày xưa cũ ấy.

Thứ bây giờ mà cậu hướng tới là tương lai nơi cậu hoàn thành giấc mơ của mình.

Những ảo cảnh như vậy chẳng còn tác dụng gì với cậu nữa.

Nhưng kể ra thì Tsurugi cũng đã hơi chủ quan, khi biết rõ về ma pháp của Annie nhưng vẫn mạo hiểm áp sát.

Khi thoát ra khỏi ảo cảnh, Tsurugi hoàn toàn bất ngờ khi lúc này Harry đã mặc một bộ giáp màu vàng kim hoàn toàn từ mana, các tia điện lóe lên liên tục từ đó và áp lực hắn tỏa ra hoàn toàn khác trước.

Chẳng có lẽ, đây chính là trạng thái Mana Armour?

Theo như trong tài liệu ghi lại thì Mana Armour có thể đạt được bằng cách hòa mình vào dòng chảy mana của tự nhiên, thấu hiểu và điều khiển nó tạo nên lớp áo giáp cho mình.

Những ai có thể lĩnh hội Mana Armour sẽ được tăng cường khả năng toàn diện đáng kể, ma pháp sẽ tăng gấp ba lần sát thương và có thể sử dụng kỹ năng Mana Zone dễ dàng hơn.

Tsurugi không nghĩ rằng có ngày bản thân lại gặp người có thể sử dụng Mana Armour, càng không nghĩ đến việc cậu phải sử dụng trạng thái đặc biệt của riêng cậu.

Cậu thả lòng người, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Đôi mắt đen tuyền của cậu nhìn thẳng về phía Annie:

- Annie, nếu có thể thì mình rất muốn chuộc lại lỗi lầm ngày xưa của mình.

Nhưng với tình hình hiện tại thì xem ra điều đó là bất khả thi rồi.

Mình xin lỗi, từ tận đáy lòng.

Hyper Trans-Am.Ngay khi Tsurugi nói ra từ sau cuối, toàn thân của cậu đột nhiên phát sáng.

Những phân tử mana dự trữ trong cơ thể cậu đang tuôn ra với mật độ dày đặc, khiến cơ thể cậu phát sáng đỏ lên.

Trái ngược với Mana Armour là tích tụ mana để tạo thành áo giáp tăng cường sức mạnh, Hyper Trans-Am sẽ xả hết toàn bộ lượng phân tử mana có trong người sử dụng để cường hóa khả năng.

Tuy nguyên lý hoạt động khác nhau nhưng hiệu quả mà chúng mang lại là tương đồng.

Vốn dĩ Tsurugi chọn sử dụng trạng thái này là vì lượng mana trong người vốn đã rất lớn của cậu sẽ khiến cho việc tối ưu hóa Trans-Am dễ dàng hơn và dễ kiểm soát hơn.

Nếu lượng mana của cậu cộng hưởng với lượng mana của môi trường trong quá trình sử dụng Mana Armour thì khả năng rất cao cậu có thể bị quá tải và phát sinh biến chứng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả Harry và Tsurugi đều lao vào nhau, quyết phân thắng bại để đạt được mục tiêu của mình.

Của Harry là chiếm được tình cảm của Annie và giúp cô báo thù.

Của Tsurugi là hàn gắn mối quan hệ với Annie và khiến họ nhận ra sai lầm của mình.

Trong khi trận chiến bên dưới diễn ra ác liệt, một bóng đen thấp thoáng đang quan sát mọi chuyện một cách phấn khích trên lan can của khán đài.

Bóng đen đó ghi ghi chép chép thứ gì đó rồi lại cười khúc khích:

- Vậy ra đây là câu chuyện của Hiroto Murakami của vũ trụ này.

Đúng là một câu chuyện thú vị và bi kịch, như tất cả chúng ta.

Người này sẽ là sự bổ sung hoàn hảo cho đội tiên phong.

Sắp tới chúng ta sẽ còn gặp mặt nhau rất nhiều đây.

Nói rồi bóng đen đó khoát tay, mở ra một thứ giống cánh cổng không gian rồi bước vào đó và biến mất.

Tất cả hành động của bóng đen đều không có ai để tâm hay chú ý cả, dù hắn làm mọi việc giữa thanh thiên bạch nhật và trước mặt bao nhiêu khán giả.

Cứ như rằng hắn không tồn tại vậy...
 
Tuyển Tập Oneshot
Oneshot #2: Cô độc


- Từ bỏ đi Mikazuki, em không thể nào vượt qua thử thách này một mình đâu.

- Tôi...nhất định sẽ hoàn thành được thử thách này mà không cần ai giúp!Giữa đấu trường náo nhiệt tiếng hò reo của khán giả, một thiếu niên mặc áo vest đang cố đứng lên bằng cách chống thanh katana xuống đất trong khó khăn.

Thân thể cậu đầy các vết trầy xước, xây xát, bụi bặm cùng đất cát bám bẩn cả bộ âu phục đó.

Ánh mắt của cậu ánh lên ngọn lửa cháy bỏng, cùng với thứ ý chí quyết không lùi bước.

Haruto Mikazuki đã quyết tâm phải vượt qua bài thi lên hạng này, hòng có thể chứng minh cho mọi người thấy giá trị của mình.Thử thách hiện tại đang sừng sững trước mặt cậu thiếu niên đó là một vị thầy giáo trẻ tuổi, chán nản thở dài khi học sinh cá biệt này quyết không thay đổi quan điểm.

Chủ nhiệm lớp của Mikazuki từ đầu năm học, Grimmel Fareed đã để ý đến nam sinh cô độc này.

Dù là bài tập hay hoạt động nhóm, lúc nào cậu cũng chỉ có một mình.

Tuy thế, không vì vậy mà cậu không thể hoàn thành tốt phần việc được giao.

Kỹ năng làm việc độc lập của Haruto đã gây ấn tượng khá lớn với thầy chủ nhiệm Fareed.

Thế nhưng yêu cầu của kỳ kiểm tra lần này là dạy cho các học sinh về tinh thần đồng đội và sự đoàn kết, việc bất tuân sẽ không có lợi ích gì cả.Thể thức kiểm tra lần này là các học sinh lập thành từng đội ba người, phối hợp với nhau cùng hạ gục và tước lấy bảo vật từ giáo viên.

Mỗi giáo viên sẽ đeo trên người vòng tay giới hạn sức mạnh để đảm bảo sự công bằng cho học sinh.

Tuy nhiên, vì Haruto nằng nặc đòi tự thực hiện thử thách một mình và không lập nhóm với ai nên Ban Giám Hiệu đã cử phép thầy Fareed, người mạnh nhất trường, ra đấu với cậu và không cần đeo vòng giới hạn sức mạnh.

Đó là lý do vì sao nãy giờ Haruto chỉ có thể chật vật chống đỡ mà không thể tấn công.Dù đang thở rất nặng nhọc, Mikazuki vẫn cố gắng đứng lên sau khi bị dần cho nhừ tử và chĩa mũi kiếm về phía Grimmel, tiếp tục tấn công trong vô vọng.

Thầy Fareed thở dài, dùng tay trái bọc mana lại đánh bật thanh katana bay lên trời, tay còn lại chưởng thật mạnh vào bụng Haruto và cho cậu đo đất.

Cậu bị đánh cho bay về phía sau một khoảng xa rồi lăn thêm mấy vòng trước khi dừng lại.

Thanh katana bị đánh bật đi khi nãy bay lên trời rồi rơi xuống, cắm phập xuống nền đấu trường.

Tuy thương thế đã nghiêm trọng lắm rồi, cậu vẫn cố gắng đứng dậy và không chịu bỏ cuộc.

Thầy Grimmel bất lực không biết phải làm sao với cậu học trò cứng đầu này.

Bình thường khi bước vào trận đấu với thầy, đối phương đã cực kỳ sợ hãi do đấu khí thầy tỏa ra rồi, vậy mà Haruto không hề nao núng mà luôn cố hết sức tấn công.

Chưa kể nãy giờ lượng sát thương thầy tung ra không hề nhỏ chút nào, nếu là học sinh bình thường thì đã gục lâu rồi, thế nhưng Haruto vẫn có thể tiếp tục đứng dậy, dù mỗi lần đứng dậy cậu lại thê thảm hơn.

Trong cơn chán nản của mình, Grimmel Fareed đã vô tình to tiếng với học trò của mình:- Dừng việc này lại ngay đi Haruto Mikazuki.

Em có thấy việc mình đang làm vô nghĩa không?

Em không thể nào thắng được thầy, mỗi lần em cố gắng chỉ mang lại nhiều thương tích hơn mà thôi.

Lập nhóm với ai đó và quay lại thực hiện bài kiểm tra này sau đi.Haruto nghe thế thì trong lòng kích động không ít, bản thân cậu tuy không yêu thích gì mọi người trong trường nhưng luôn dành sự kính trọng nhất định cho thầy Fareed vì đã quan tâm cậu sát sao.

Nay nghe người thầy mình hằng tôn trọng nói những lời như vậy, bất cứ ai cũng sẽ trở nên bất mãn, thất vọng rồi phẫn nộ.

Lý do cậu cố gắng đến vậy, bất chấp những vết thương đang hành hạ cơ thể, chỉ để được thầy và mọi người công nhận.

Grimmel dường như đã nhận ra mình lỡ lời nên vội chữa lại:- Xin lỗi em, ý thầy không phải như vậy đâu.

Em nên tạm dừng bài kiểm tra này lại, quay về và tìm các đồng đội để lập nhóm đi.

Việc đó sẽ giúp em hoàn thành bài kiểm tra dễ dàng hơn đấy.

Ban Giám Hiệu có thể xem xét cho em kiểm tra lại sau.Ngay lúc này, không còn lời nói nào lọt qua lỗ tai của Haruto nữa.

Trong mắt cậu lúc này chỉ còn ngọn lửa phẫn nộ cháy ngùn ngụt.

Từ thắt lưng của mình, Mikazuki lấy ra một thứ vũ khí có hình dạng kỳ lạ.

Tuy vẻ ngoài khá giống tay đấm gấu, nhưng phần tay cầm lại có hình trụ dài cùng phần nắm đấm có dạng đầu lăn sơn.

Cậu lăn đầu lăn đó ba lần thì có âm thanh "Burning Up" phát ra, người Haruto đột nhiên tỏa ra lượng mana khủng khiếp còn mắt phải thì được lửa đen bao bọc.

Cậu tức giận hét lớn lên:- Người như thầy thì biết cái gì chứ?

Từ nhỏ đến giờ thầy lúc nào cũng được mọi người vây quanh, ái mộ.

Thầy có hiểu cảm giác của tôi không?

Thầy có hiểu cảm giác bị bỏ mặc, bị cô lập, bị lợi dụng rồi bị phản bội chưa?

Tất nhiên là chưa rồi.

Vậy nên đừng có mở miệng ra nói về đồng đội hay chiến hữu với tôi.

Haruto bất thình lình lao đến Grimmel với tốc độ kinh hồn, một thứ tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp được,rồi tung cú đấm trực diện vào thầy mình.

Fareed do còn đang shock với những gì học trò mình vừa nói nên nhất thời mất cảnh giác, bị đánh cho bay lùi lại một đoạn.

Thầy đi từ hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác chỉ trong chưa được năm phút.

Sức mạnh từ cú đấm vừa rồi của Mikazuki không thể nào thuộc về ma pháp sư cấp D được.

Nó đã đạt đến hạng B, hay tệ hơn là B+.

Tại sao Mikazuki lại sở hữu sức mạnh lớn thế này khi còn trẻ như vậy?

Và vì sao em ấy không sử dụng nó sớm hơn để giành lợi thế?

Trong lòng người thầy giáo ấy tràn ngập những nghi vấn như vậy.

Như đọc được suy nghĩ trong đầu đối thủ, Haruto giải đáp hết những thắc mắc đó:- Vốn dĩ ngay từ đầu tôi không hề sử dụng ma thuật vì lượng mana bất ổn định trong cơ thể.

Bây giờ tôi quyết định tất tay với thầy, không còn chơi giấu bài nữa.Nói rồi cậu lại tiếp tục lao đến tấn công dồn dập thầy Fareed.

Mỗi cú đấm đều kèm theo tiếng hét "Dorya!

Dorya!

Doryaa!", làm cho đa số khán giả được phen khiếp vía.

Không hiểu sao, càng đấm, sát thương mỗi đòn gây ra lại tăng lên cùng với ngọn lửa đen cháy ngày càng mạnh.

Áp lực đè nén lên cánh tay và cả cơ thể cậu cũng gia tăng theo, tuy nhiên Haruto mặc kệ nó và tiếp tục đẩy bản thân đến giới hạn.

Lúc này trong cậu chỉ tồn tại quyết tâm chiến thắng đối thủ mà thôi, dù cho có phải bị mất kiểm soát.Dù bị công kích liên hồi nhưng Fareed vẫn có thể xoay sở chống đỡ được.

Sức mạnh của Mikazuki vốn không phải là đối thủ của anh, thế nhưng thứ anh quan ngại là những gì cậu nói khi nãy.

Điều Haruto nói không hề sai, trước giờ anh lúc nào cũng được mọi người vây quanh.

Sinh ra là quý tử thiên tài của một trong Thất Tinh Tộc, bảy đại gia tộc quyền lực nhất thế giới, Grimmel luôn được săn đón ở khắp mọi nơi.

Hết gia nhân chăm sóc kỹ càng, các quý tộc khác cầu thân, mọi người kính sợ rồi đến đủ thứ chiêu trò chính trị khác.

Anh lúc nào cũng cô đơn và lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, nhưng ít nhất anh vẫn còn chú rồng cưng và cô người hầu nhỏ bầu bạn.

Còn theo lời kể của Haruto thì cậu đã bị bỏ mặc, bị cô lập, bị lợi dụng rồi phản bội.

Mới mười bảy tuổi đầu, đã trải qua những điều khủng khiếp như vậy, chẳng trách cậu cứng đầu không muốn lập đội.

Còn một điều khác cũng đang khiến Fareed bận tâm: Sức mạnh của Haruto.

Nó quá mạnh và quá bất ổn để cho em ấy có thể sử dụng được.

Dựa trên việc quan sát thì có vẻ Mikazuki sử dụng Hỏa ma pháp để cường hóa cơ thể.

Tuy nhiên, ma thuật hỗ trợ thông thường không thể nào có khả năng kỳ lạ như vậy được.

Càng tấn công nhiều bao nhiêu thì sát thương lại tăng lên bấy nhiêu.

Nếu có đủ thời gian thì cậu nhóc thừa sức đục thủng ma thuật phòng thủ của anh.

Và còn cả thứ lửa đang bao bọc cơ thể cậu nữa.

Lửa đen.

Ngọn lửa bị đồn đại là dấu hiệu của sự xui xẻo và chết chóc.

Tương truyền, lửa đen có nhiệt độ cháy cao hơn hẳn các loại lửa khác, cũng như sẽ không thể nào bị dập tắt trừ khi chủ nhân muốn.

Lời đồn xem ra cũng không hoàn toàn là hư cấu, mặc dù đang được ngăn cách bởi ma thuật phòng thủ nhưng Grimmel vẫn có thể cảm nhận được phần nào đó nhiệt lượng khủng khiếp từ cơ thể Haruto.Từ nãy đến giờ, Fareed chỉ tập trung phòng thủ vì anh vẫn đang phân vân nên đối phó như thế nào với học trò của mình.

Sau khi sử dụng thứ vũ khí kia thì Mikazuki phát tiết ra như thế, vậy phá hủy nó là được mà nhỉ?

Không, suy nghĩ như vậy quá ngây thơ.

Vũ khí đó không thể chỉ đơn giản là ma cụ có tác dụng tạm thời được, ít nhất là những ma cụ mà Mikazuki làm ra.

Anh cảm nhận được có những liên kết mana giữa nắm đấm đó và cặp vòng tay mà Haruto hay mang.

Chẳng có lẽ cặp vòng tay hoạt động như thiết bị kìm hãm mana, trong khi nắm đấm có thể vô hiệu hóa chúng?

Đó cũng là một khả năng.

Khả năng khác, vũ khí đó giúp Haruto trong việc điều khiển ma thuật của mình, nếu mất nó thì tình hình có thể diễn tiến theo chiều hướng còn tệ hơn gấp bội phần.

Phương án tối ưu nhất hiện tại chỉ còn lại việc vô hiệu hóa Mikazuki, hay nói cách khác là hạ gục em ấy.Nghĩ là làm, Fareed giải trừ khiên chắn rồi giải phóng và tập trung mana xung quanh cơ thể để tăng cường sức mạnh bắt đầu phản công.

Những chuyển động đầy bản năng và đơn giản của Haruto dễ dàng bị thầy mình đọc vị được và tránh né hết toàn bộ.

Không những thế, đòn tấn công của cậu còn bị Grimmel lợi dụng ngược lại để tự đả thương mình.

Từ cách thầy di chuyển, tránh né, ra đòn đều nhẹ tựa lông hồng, cứ như thể Mikazuki là một món đồ chơi trong tay thầy thôi vậy.

Lạ kỳ thay, dù đã tiêu tốn năng lượng và chịu sát thương nhiều đến như vậy nhưng Haruto vẫn có thể đứng dậy được sau mỗi lần bị đánh gục.

Cậu ta cứ như thây ma vậy, không biết đau đớn là gì mà cứ lao như thiêu thân vào lửa.

Quần áo thì rách bươm, cơ thể bốc mùi thịt cháy khen khét, toàn thân là các vết bỏng lớn nhỏ, lượng ma lực còn sót lại thì ít đến thảm thương.

Nhìn Mikazuki bây giờ, không ai nghĩ được rằng cậu ta vẫn còn có thể cứng đầu tiếp tục.

- Chưa đâu... chưa đâu.

Đây... chưa phải là giới hạn của tôi.

Tôi vẫn còn đánh tiếp được.

Fareed những tưởng nếu đối đầu rồi hạ gục Haruto bằng phong cách chiến đấu của chính cậu thì cậu sẽ tâm phục khẩu phục chịu thua cuộc.

Tình hình hiện tại coi bộ khó rồi đây.

Anh cắn môi đầy bất mãn rồi vẽ lên không khí thuật thức của ma pháp "Water Prison".

Những dòng nước lớn được tạo ra từ mana xuất hiện rồi cuốn lấy Mikazuki, giam cầm cậu trong một nhà tù hình cầu bằng nước.

Vì được thi triển bằng thuật thức mà không phải nên kích thước và hiệu quả của ma thuật được tăng lên gấp nhiều lần.

Dù đây là một chiêu thức cực kỳ hiệu quả trong trận chiến nhưng nó không thể thỏa mãn được ham muốn chiến đấu của Grimmel.

Tuy vậy, xét trên tình hình hiện tại thì nó buộc phải được sử dụng.Lần này thì mọi thứ diễn ra đúng theo dự tính của Fareed.

Haruto cố gắng vùng vẫy với chút hy vọng thoát khỏi nhà tù rồi nhanh chóng cạn kiệt thể lực.

Mana của cậu cũng như ngọn lửa đen dữ dội từ từ bị quả cầu bòn rút và dập tắt.

Sau gần bốn phút phản kháng thì cuối cùng Mikazuki cũng rơi vào trạng thái bất động.

Grimmel giải trừ ma thuật, để lại cậu thiếu niên người ướt sũng nằm sõng soài trên mặt đất.

Thầy thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng trận đấu cũng có thể kết thúc.

Anh xoay người về phía sau ra dấu cho nhân viên y tế vào đấu trường đưa Haruto đi điều trị.

Vậy mà khi quay lại thì anh không còn thấy cậu học trò của mình đâu nữa.

Vô lý, quá sức vô lý!

Đáng lẽ Mikazuki phải không còn sức lực để tiếp tục rồi chứ.

Chẳng nhẽ, thằng nhóc giả vờ tỏ ra kiệt sức và chừa lại một lượng mana vừa đủ?

Càng vô lý hơn, Grimmel không thể nào cảm nhận được chiến khí hay mana của Haruto nữa.

Cứ như cậu đã hoàn toàn bốc hơi vậy.Đương lúc hoang mang không biết học sinh của mình biến đi đâu mất thì đột nhiên Fareed cảm thấy lạnh sống lưng.

Một thứ sát khí dữ dội đến áp đảo bỗng dưng xuất hiện ngay phía sau anh.

Mikazuki không biết từ đâu xuất hiện trở lại rồi lao vào anh với tốc độ chóng mặt.

Phen này không xong rồi, Grimmel không có đủ thời gian để thiết lập khiên chắn hay tránh đòn.

Lựa chọn duy nhất lúc này chỉ có hứng chịu toàn bộ sát thương mà thôi.- Dừng lại đi Mika.

Đủ rồi mà.

Đừng đánh nữa.Một thiếu nữ với mái tóc bạch kim và ánh mắt van lơn đột nhiên đứng chắn giữa Haruto và Grimmel.

Nhanh quá!

Trước cả khi cậu hay thầy Fareed nhận ra thì cô ấy đã ở đó rồi.

Sự xuất hiện bất ngờ của Antheia đã dừng Mikazuki lại kịp lúc.

Đây là một diễn tiến mà ngay cả cậu cũng không lường trước được.

Nhân tố cậu không muốn xuất hiện nhất lại lộ diện để ngăn cản cậu dứt điểm và chiến thắng trận đấu.

- Tránh ra Halevy, cậu đang cản đường tôi đấy.- Không, mình không tránh.

Dừng lại đi Mika, cậu không thấy cậu đang tự hủy hoại bản thân mình ư?

Đủ rồi mà, dừng lại đi.- Tôi bảo là TRÁNH RA.Dù cho Haruto có cố gắng lớn tiếng quát thì Antheia vẫn đứng đó, kiên quyết không chịu di chuyển.

Tuy tỏ ra hung dữ như vậy nhưng luồng sát khí khủng khiếp ban nãy của cậu đã biến mất hoàn toàn.

Ở trước mặt người mình thương, Mikazuki - cũng như bao thằng con trai khác - không thể nào không mềm lòng được.

Nhất là khi cậu còn là người trọng tình cảm.

Tuy thế, đây lại là điểm yếu chí mạng của cậu, những lúc thế này cậu sẽ hoàn toàn mất cảnh giác và để lộ cực kỳ nhiều sơ hở.

Nhân lúc Haruto còn đang nghệt mặt ra với người thương thì từ đằng sau, Nathaniel Stagnant lao nhanh đến, tiêm cho cậu một mũi an thần cực mạnh vào ngay động mạch cảnh.

Thuốc theo động mạch đi thẳng lên não với tốc độ nhanh chóng nên Mikazuki chỉ kịp xoay người lại theo phản xạ rồi đổ gục xuống đất.

Fareed bất ngờ vì việc anh chật vật cố gắng làm nãy giờ lại có thể được hoàn thành nhanh gọn như vậy bởi hai em học sinh.

- Các em... các em đã tiêm cái gì cho Mikazuki vậy?- Chỉ là thuốc an thần thôi thầy.

Nó được tạo ra bởi Haruto để đề phòng trường hợp cậu ấy mất kiểm soát.- Nếu mấy đứa đã được trò ấy tin tưởng như vậy, thì tại sao đến lúc lập đội Mikazuki vẫn chỉ có một mình?Sau câu hỏi từ thầy Fareed, bầu không khí lập tức rơi vào im lặng.

Cả Antheia và Nathaniel không biết biện hộ cho bản thân như thế nào.

Sự thật là cả hai đều bị cuốn theo những người bạn khác của mình mà bỏ mặc Haruto.

Chưa kể đến việc lập đội với học sinh cá biệt như vậy có thể thu hút những lời nói không hay về mình.

Vậy mà Mikazuki vẫn không chút nghi ngờ, giao cho họ phương án vô hiệu hóa trong tình huống khẩn cấp.Trong lúc những sự việc trên diễn ra thì ở trên nóc sân thi đấu, một bóng đen bí ẩn vẫn đang ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ tay của mình.

Hắn vừa ghi chép vừa cười khúc kha khúc khích, cứ như thể mọi sự đối với hắn đều chỉ là trò đùa thôi.

Quả thật lần khảo sát này đem lại rất nhiều thu hoạch đáng giá, nếu có thể sử dụng được thì dòng chảy của trận chiến sẽ đảo chiều.

Hắn đứng dậy rồi mở cánh cổng thời không dẫn về căn cứ.

Trước khi đi, hắn ngoái lại nhìn xuống phía dưới:- Haruto Mikazuki, sớm thôi, chúng ta sẽ còn gặp lại.Nói rồi hắn biến mất.
 
Tuyển Tập Oneshot
Oneshot #3: Tận thế


Tận thế.

Một hiện tượng hủy diệt có thể khiến cả nền văn minh nhân loại trở về cát bụi.

Xuyên suốt dòng chảy lịch sử và đến tận bây giờ, tận thế đã được nhắc đến dưới rất nhiều kịch bản khác nhau, từ đại hồng thủy, siêu đại dịch, mặt trăng biến mất hay bỗng dưng bị lệch sang vị trí khác, lực hấp dẫn bay màu,...

Cơ mà chẳng cần đến mấy cái thảm họa tự nhiên thì con người cũng đã tự hủy diệt chính mình rồi.

Nghĩ mà xem, các siêu cường quốc đều đang rục rịch chạy đua vũ trang và phát triển các loại vũ khí mới, những cuộc xung đột về chủng tộc, đức tin hay tôn giáo vẫn đang diễn ra hằng ngày trên khắp thế giới.

Thế nhưng, vượt ngoài mọi sự tính toán và dự tính, tận thế lại đến với thế giới này theo kịch bản nghiệt ngã nhất: thiên thạch.

Một buổi tối trời đầy sao, tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa đá và đĩa khoai tây chiên trên nóc nhà.

Cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mơn trớn những chiếc lá anh đào trong vườn và lay động chiếc chuông gió treo trước hiên nhà.

Thanh bình thật!

Khó ai có thể tưởng tượng rằng trong lúc tôi đang tận hưởng thế này thì ngoài kia, thế giới đang xảy bạo loạn.

Giết chóc, cướp bóc, hỏa hoạn ở khắp mọi nơi.

Những người còn sống sót co cụm lại với nhau, trốn trong nhà và cầu nguyện cho mọi điều tốt lành.

Hệ thống giao thông thì tê liệt, chính phủ các nước thì bị vô hiệu hóa.

May mắn là chưa có tên điên nào ngoài kia đánh sập hệ thống điện và nước, nếu không thì mọi chuyện còn tệ hơn nữa.

Để lý giải cho tất cả sự bất thường này, hãy cùng quay ngược thời gian về vài tiếng trước.

Hai mươi mốt tiếng trước, NASA phát hiện ra một siêu thiên thạch có đường kính một trăm kilometer đang hướng đến trái đất.

Vị trí lúc đó của nó cách đây bốn triệu kilometer và đang thu hẹp lại bảy mươi hai nghìn kilometer mỗi giờ.

Bình thường thì bất kỳ thiên thể nào khi hướng đến trái đất đều bị hủy diệt trước khi kịp tiến vào quỹ đạo bởi hệ thống pháo vệ tinh, cơ mà vì lần này kích thước quá lớn nên hệ thống đành bất lực.

Khi thông tin về thiên thạch được công bố với giới truyền thông, cả thế giới chìm vào hỗn loạn.

Thị trường chứng khoán rớt giá thê thảm, các nền tảng mạng xã hội tràn ngập những bài đăng mang màu sắc u buồn và tuyệt vọng, người dân phần thì cố gắng dành chút thời gian ít ỏi còn lại bên gia đình, phần thì tận dụng thời cơ để gây bạo loạn.

Bạn khó có thể tìm thấy một chút yên bình trên trái đất lúc này, trừ chỗ của tôi ra.

Khi biết rằng chỉ còn hơn hai ngày nữa là tận thế, một phần trong tôi đã bình thản chấp nhận thực tế.

Cuộc sống của tôi từ trước đến giờ cũng chỉ như đóa hoa sắp tàn, lay lắt tồn tại qua ngày.

Việc duy nhất cần làm bây giờ là nằm ườn ra và chờ thiên thạch đến thôi.

Giá mà cuộc sống có thể dễ dàng như vậy.

Thật không may, phần an phận đó không thể địch lại nổi mong muốn ngăn chặn sự diệt vong của tôi.

Thế giới này vẫn còn rất nhiều vẻ đẹp, những thứ đáng để bảo vệ, những người tôi yêu quý.

Nơi này còn là chốn đắc địa để tôi thử nghiệm "đồ chơi" mới nữa chứ.

Vậy nên không thể để trái đất bị diệt vong được.

Quay lại thời điểm hiện tại, đá trong ly cà phê sữa đã tan gần hết, những vụn khoai còn lại trên đĩa cũng đã nguội lạnh từ lâu.

Tôi từ từ đứng dậy, thu dọn đồ ăn thừa rồi xuống khỏi mái nhà.

Vừa đi, tôi vừa nhìn ngắm thật kỹ ngôi nhà của mình từ đầu đến cuối.

Đây có thể là lần cuối ngôi nhà này còn được nguyên vẹn như vậy.

Quãng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn đây.

Khi nhìn ra khu vườn nhỏ sau nhà qua cửa sổ nhà bếp, tôi ngạc nhiên khi thấy có người vẫn còn ở ngoài này.

Đã quá nửa đêm rồi mà chị Amane - hầu gái của gia đình tôi - vẫn còn thức.

Chị ấy ngồi dựa vào chiếc ghế đan mây ở góc vườn, nhìn mơ màng lên màn trời đen thẫm.

Có lẽ chị đang lo lắng cho những sinh linh đang đau khổ ngoài kia.

Chị Amane lúc nào cũng nhân hậu như vậy, kể từ khi được nhận nuôi vào gia đình tôi và phục vụ như người giúp việc.

Có lẽ hoàn cảnh mồ côi từ nhỏ đã khiến chị cảm thấy bản thân phải quan tâm những người xung quanh nhiều hơn.

Tôi nhẹ nhàng bước ra sau lưng chị, rồi áp ly cà phê đá của mình vào má Amane.

- A, cậu chủ.

Sao giờ này cậu vẫn còn thức?

- Amane cũng còn thức đấy thôi.

Nè, chị uống cái này cho ấm người đi.

Vừa nói, tôi vừa đặt ly latte nóng lên phía trước mặt chị và ngồi vào chiếc ghế đối diện.

Chị Amane ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn rồi đưa tay với lấy đồ uống của mình.

Trời về khuya gió càng se lạnh, những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua khu vườn nhỏ, thổi qua cả tâm hồn của hai con người nơi ấy.

Từ khi tôi lên cao trung thì Amane ít nói chuyện với tôi hơn hẳn.

Chị ấy dường như đã tạo nên một bức tường vô hình, ngăn cách tôi với chị.

Vậy nên cơ hội hiếm hoi được ngồi cùng nhau như này đối với tôi là vô cùng quý giá.

- Cậu chủ này, cậu muốn làm gì trước lúc chết?

Tôi bật cười trước câu hỏi bất ngờ của Amane.

Chị hỏi câu đó với thái độ bình thản vô cùng, cứ như cái án tử treo lủng lẳng trên cổ mọi người không tồn tại vậy.

Nhưng mà vậy cũng tốt, thế mới là chị Amane mà tôi biết.

- Em á?

Hmm, nếu là em thì ít nhất em muốn làm chuyện người lớn một lần và có người yêu, tốt nghiệp đại học và ra làm giáo viên.

Chắc thế.

Tôi chắc chắn mình đã trả lời câu hỏi ấy một cách chân thực đến trần trụi.

Tận thế đến nơi rồi nên cũng chẳng cần giữ kẽ gì nữa.

Chẳng qua chúng cũng chỉ là những ước mơ xa vời của một thiếu niên mới qua tuổi trăng tròn.

Vậy mà khi nghe xong thì chị Amane lại có vẻ ngượng ngùng và đỏ mặt lên là sao nhỉ?

Tôi cứ nghĩ chị sẽ cốc đầu tôi vì dám có mấy cái suy nghĩ bậy bạ đó chứ.

Trong lúc tôi cứ như "chú bề đần" tự hỏi mình đã làm gì sai thì hành động của chị thực sự làm tôi bất ngờ.

Amane từ từ đứng dậy khỏi ghế và đi vòng ra sau lưng tôi, thì thầm những điều khó tin:

- Nếu cậu chủ không chê, thì tôi có thể thỏa mãn mong muốn đầu tiên của cậu.

Tôi nghe như sấm đánh bên tai.

Dù bên ngoài tôi cố giữ cho mình trông thật bình tĩnh nhưng trong thâm tâm, những luồng suy nghĩ của tôi cứ chạy loạn cả lên.

Oi oi oi oi oi.

Chị có biết mình đang nói gì không vậy, Amane?

Tại sao khi không lại đột nhiên nói như vậy?

Tôi biết phải làm gì bây giờ đây?

Hoang mang quá!

Nếu bây giờ theo lao, thì tôi sẽ có cơ hội được trải nghiệm chuyện ấy trước khi chết trẻ; nếu không, tôi sẽ mãi mãi còn trinh và làm chị Amane thất vọng.

Tình huống này nan giải thật đấy.

Tuy vậy, tôi vẫn có thể xoay sở tìm ra trung đạo trung hòa được cả hai hướng giải quyết.

Tôi đưa tay phải ra đằng sau búng trán Amane, rồi đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt chị.

- Amane ngốc, tại sao đột nhiên chị lại đề nghị làm việc đó với em?

Chị biết em chưa đủ tuổi mà phải không?

Nếu chị làm chuyện đó thì...

Tôi bỏ lửng câu nói cùng với điệu cười khúc khích của mình.

Hy vọng chừng này là đã đủ để chị bỏ cái ý nghĩ kia đi.

Dù ham muốn của tôi có lớn và cái thế giới này có vô vọng thế nào đi chăng nữa thì vẫn có những giới hạn đạo đức khiến tôi không thể nào làm việc đó được.

Buồn cười thật nhỉ, mỡ dâng miệng mèo mà mèo chê mới kỳ khôi chứ.

Vượt ngoài dự đoán của tôi, chị Amane không những không dừng lại mà còn đặt lên trán tôi một nụ hôn.

- Sẽ không có chuyện gì đâu.

Bởi vì tôi yêu cậu chủ mà. ...

Chị Amane đang đùa mà nhỉ?

Chị ấy chỉ đang chọc tôi thôi mà, nhỉ?

Chết tiệt!

Dù biết rằng chuyện này có thể xảy ra mà tôi vẫn cố chấp đi gặp chị ấy lần cuối.

Tuy tôi chưa trải nghiệm đủ nhiều để gọi là rành sự đời nhưng ít nhất tôi hiểu rằng con gái không bạo dạn vậy với mấy đứa con trai bình thường.

Tại sao chị Amane lại thổ lộ vào lúc như thế này?

Cứ thế này thì làm sao mà tôi ra đi được chứ?

Ánh mắt tôi sắc lại, bỏ tay ra khỏi mặt chị Amane và đứng lên bỏ vào nhà, bỏ lại chị ấy đứng ngơ ngác trong cái lạnh giữa đêm.Tôi ngồi thẫn thờ trong nhà chứa máy bay dưới lòng đất, đu đưa trên giàn giáo ngắm nhìn cỗ máy của mình.

Từng bộ phận một đang được vận chuyển đến từ các khu chế tạo riêng biệt và lắp ráp lại với nhau bởi hệ thống tự động.

Động cơ hạt nhân nén đôi, phần quan trọng nhất, đã được lắp vào vị trí phía sau buồng lái ở giữa ngực, bắt đầu tiến trình thực hiện phản ứng hạt nhân để sản xuất năng lượng.

Cỗ máy hình người này chính là tác phẩm tâm huyết mà tôi từng tạo ra, với mong muốn có thể hiện thực hóa ước mơ ngày bé: bảo vệ thế giới bằng sức mạnh khoa học.

- Vậy, đây là cỗ máy mà cậu sẽ dùng để cứu Trái Đất mà nhỉ.

Tên của nó là gì?

Đột nhiên, có một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía lan can sau lưng tôi.

Đó là David von Leonhart, người bạn thân thiết của tôi.

Cậu đứng dựa người vào tường còn hai tay đút vào túi quần, hững hờ quan sát tiến trình lắp ráp cỗ máy.

Dù hệ thống an ninh của cơ sở dưới lòng đất này đã được đặt ở mức cao nhất nhưng có vẻ David vẫn có thể lọt qua được.

Chắc là cậu ấy đã nhập đúng mật khẩu qua cửa nhờ vào mối quan hệ thân thiết giữa bọn tôi.

Cậu ta lúc nào cũng vậy, luôn bất ngờ xuất hiện sau lưng người khác.

Nó làm tôi nhớ lại lần đầu bọn tôi gặp nhau.

Khi đó David hãy còn là một sát thủ có tiếng trong thế giới ngầm, còn tôi là cậu quý tử của chính khách quyền lực nhất thế giới.

Cậu ấy, cũng như bao người khác, được thuê đến bắt giữ hoặc ám sát tôi để gây áp lực cho cha tôi.

David, cũng như bao người khác, đều bị hệ thống an ninh do chính tôi thiết kế vô hiệu hóa và bắt giữ.

Tuy nhiên, khác với bao người, David tỏ rõ sự thán phục và ngưỡng mộ tài năng của tôi nên đã ngỏ ý làm bạn.

Đó là khởi đầu cho mối quan hệ kỳ lạ nhưng thú vị của chúng tôi sau này.

- Tên của nó là Juudam.

Requiem Juudam.

- Requiem Juudam à?

Khúc ca cầu hồn và phản đồ của chúa ư?

Liệu cỗ máy này sẽ là cứu tinh đưa thế giới này tránh khỏi diệt vong hay sẽ là kẻ đem đến hủy diệt cho chút hy vọng còn sót lại của nhân loại?

Lại bắt đầu suy luận vớ vẩn rồi đó.

Mặc cho việc cực kỳ tinh thông các kỹ năng sát thủ như ẩn nấp, ám sát hay thu thập thông tin nhưng đụng tới lĩnh vực suy luận thì David còn thua cả con chó robot giữ nhà của tôi nữa.

Chưa kể, không biết có phải trùng hợp hay không nhưng cậu ta lại là một con chiên ngoan đạo và đã đọc đi đọc lại Kinh thánh nhiều lần.

Tới Chúa Jesus cũng phải bất ngờ về sự ngoan đạo và thành tâm của cậu ấy.

Tôi điều khiển cho mấy chú drone cỡ nhỏ rải quanh nhà chứa shock điện nhẹ cậu ta.

- Cậu đó, toàn suy luận không đâu không.

Nó là Juudam, không phải Judas đâu mà phản đồ của Chúa.

Chữ "juu" vốn có nghĩa là "gun" trong tiếng anh nhưng vì nếu đặt tên y hệt nhau thì lại bị đánh bản quyền mất nên tôi phải thay đổi như vậy.

Trái với dự tính của tôi, thay vì bị shock nhẹ như mọi khi thì David lại tỏ ra không hề hấn gì.

Có lẽ do bị shock điện quá nhiều nên cậu ấy đã trang bị sẵn một lớp áo cách điện để đề phòng.

Cậu ta còn nhếch mép cười lại mới kinh chứ.

Coi thường nhau đến thế là cùng.

Cơ mà cũng phải khen ngợi chính bản thân mình một chút chứ nhỉ.

Nếu không nhờ những thấu kính và ống kính đặc biệt tôi thiết kế cho camera giám sát thì có lẽ tôi đã không thể bắt trọn được rõ nét từng cử chỉ nhỏ nhất của David.

- Cơ mà ai ngờ được sẽ có ngày cậu đột nhiên chiếm sóng truyền hình toàn cầu chứ nhỉ.

Hôm qua khắp nơi đều hiện lên bản mặt của cậu cùng cái kế hoạch tưởng chừng như viễn vông của cậu đó Hiroto.

Đúng là chỉ có thiên tài như cậu mới có thể nảy ra ý tưởng điên rồ như vậy mà nhỉ.

- Đương nhiên, cậu nghĩ tôi là ai vậy David?

Không chỉ có thể cứu được trái đất này mà còn có thể đảm bảo không ai phải hy sinh, vừa có thể thị uy cho thế giới thấy tiềm lực quân sự và khoa học của Nhật Bản này.

Một mũi tên trúng ba con nhạn.Bọn tôi cùng cười đùa nói về những việc đã xảy ra ngay sau khi tin tức về siêu thiên thạch được công bố.

Các nhà đài đồng loạt phát đi những bản tin thời sự cuối cùng của mình, người dân sau khi tiếp nhận chúng thì ngay lập tức trở nên bạo động.

Nhân lúc đa số đường dây điện và sóng truyền hình vẫn còn ổn định, tôi đã hack vào máy chủ của tất cả các nhà đài lớn nhất thế giới và thông báo cho toàn nhân loại về kế hoạch của mình: sử dụng Requiem Juudam đưa quả bom hạt nhân lớn nhất từng được tạo ra vào vũ trụ và hủy diệt quả thiên thạch trước khi nó kịp tiến vào bầu khí quyển.

Tuy vẫn còn bạo loạn ở một số nơi nhưng ít nhất tình hình đã dịu bớt sau khi bản tin của tôi được phát đi.

Điện thoại và email của tôi tràn ngập các cuộc gọi và tin nhắn hỏi về việc liệu những gì tôi vừa nói có phải là sự thật hay không, liệu rằng họ còn có hy vọng để níu giữ hay không.

Phải nói là lúc đó mệt thật sự, vừa phải trả lời các cuộc gọi và tin nhắn vừa chạy thử nghiệm lần cuối những bộ phận của Requiem.

- Mà này, cậu có chắc là không còn kế hoạch nào khác để cứu trái đất không vậy?

Tại sao cứ nhất thiết cậu phải là người điều khiển cỗ máy đó?

Chúng ta không thể tìm ra được phương án mà không cần hy sinh ai đó ư?

Nụ cười thường trực của David đột nhiên tắt đi.

Cậu lấy từ túi áo trong ra một bản thiết kế và đưa lên trước mặt mình.

Nhìn thấy bản thiết kế này qua camera thì tôi không còn có thể đùa giỡn thoải mái được nữa.

Tôi nhanh chóng đứng dậy rồi parkour từ trên giàn giáo sang lan can mà bạn mình đang đứng.

Thứ mà cậu ta đang cho tôi xem, chính là bản thiết kế khung xương trong của Requiem.

Phần quan trọng nhất của bản thiết kế này là cơ chế tự hủy của cỗ máy khi chạy quá tải công suất lò phản ứng hạt nhân đôi.

- Cậu lấy thứ này ở đâu ra vậy?

Đây chỉ là bản thiết kế vớ vẩn do tên ngu ngốc nào đó tự vẽ ra thôi.

Nó còn không có nổi cơ chế nào ra hồn ngoài tự hủy cả.

- Tên ngu ngốc đó hiện đang đứng trước mặt tôi đây này.

Cậu có ý thức được hậu quả của việc thiết kế ra thứ như thế này không hả?

Cậu có biết, nếu cậu chết thì chuyện gì sẽ xảy ra không?

Chị Amane sẽ buồn như thế nào, cậu có biết không?

Những con thú ở trong rừng thì cậu bỏ cho ai chăm sóc đây?

Còn công trình nghiên cứu và những dữ liệu trên hệ thống thì cậu tính sao?

Cậu tính để mặc cho chúng rơi vào tay của những kẻ có dã tâm à?

David nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa sự phẫn uất xen lẫn bất lực.

Cũng không thể nào trách cậu ấy được.

Nếu tôi không ra đi và sử dụng Requiem thì thế giới sẽ bị hủy diệt, nhưng nếu tôi đi thì tôi buộc phải đánh cược mạng sống của mình.

Chức năng tự hủy này vốn là phương án cuối cùng tôi phải dùng đến nếu quả bom hạt nhân không thể hủy diệt hoàn toàn quả bom hoặc làm nó vỡ ra thành từng mảnh đủ nhỏ để tự cháy rụi khi vào bầu khí quyển.

Dù mong rằng chức năng sẽ không bao giờ được dùng đến nhưng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết bất cứ lúc nào.

Thậm chí một bản di chúc liên quan đến toàn bộ tài sản của tôi đã được viết sẵn và lưu trong hệ thống.

- Tự hủy chỉ là phương án cuối cùng mà thôi.

Cậu không đặt niềm tin vào sức mạnh của quả bom do tôi chế tạo à?

Yên tâm đi mà, làm gì có chuyện tôi lại có thể vứt bỏ mạng sống của mình dễ dàng như vậy.

Tôi chưa có dự định chết khi còn chưa hoàn thành ước mơ đâu.

Vừa cười nói tôi vừa vỗ vai David thùm thụp.

Đúng là tôi không có ý định chết một cách vớ vẩn nhưng chết để bảo vệ thế giới thì có vớ vẩn không nhỉ?

Những lời tôi nói ra lúc đó cốt chỉ là để an ủi bạn tôi mà thôi.

Dù đã nhìn thấu sự thật đằng sau lời nói của tôi bằng giác quan của mình nhưng David không truy cứu thêm nữa.

Chắc cậu ấy cũng hiểu tôi có lý do nên mới buộc lòng phải nói dối.

Đối với tôi, thế giới này và cư dân của nó cực kỳ quan trọng, quan trọng đến nỗi tôi có thể từ bỏ mạng sống này để cứu lấy nó.

- Nhớ đấy tên khốn.

Khi cậu trở về, nhất định cậu phải để tôi lái thử cỗ máy này đấy.- Rồi rồi, khổ quá.

Nói trước là cỗ máy này khó điều khiển lắm nhé, để xem đến lúc đó ai sẽ mếu máo van xin tôi hướng dẫn đây hehe.

Cơ mà trước đó thì, tôi có nơi này cần cậu ghé qua.

Hiện tại đang có một nhóm người cuồng tín đang tấn công cơ sở nghiên cứu này để ngăn chặn tôi cất cánh.

Lực lượng drone đang dồn hết về nhà chứa này để lắp ráp Requiem, còn điện thì tập trung vào hệ thống đường băng và chạy năng lượng cho Juudam nốt nên tôi không thể tự mình xử lý được.

Cậu có thể qua đó giúp tôi được không?Tôi cho David xem những hình ảnh cuối cùng thu được từ camera giám sát bên ngoài ngọn núi này trước khi nó bị tắt bằng găng tay thông minh của mình.

Những kẻ cuồng tín trong trang phục áo chùng che kín người đang mạnh tay đập phá ngọn núi này bằng các loại vũ khí tối tân mà chỉ có quân đội mới có quyền sở hữu.

Có vẻ những kẻ đứng đằng sau hoặc chống lưng cho chúng thật sự có máu mặt.

Theo dữ liệu tôi tra cứu nhanh dựa trên đặc điểm áo chùng của chúng thì chúng là một tổ chức tôn giáo mang tên Armageddon, tin rằng trái đất sẽ một lần nữa được thanh tẩy bằng vị thần đến từ vũ trụ và tái sinh thành thế giới mới.

Chính vì vậy nên chúng mới cố gắng ngăn chặn tôi thực hiện kế hoạch của mình.

David quan sát những hình ảnh cuối cùng ấy rồi không nói không rằng, chỉnh lại găng tay sát thủ của mình và rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, cậu ấy quay lại nhìn tôi lần cuối rồi đấm nhẹ vào vai tôi.

Ánh mắt bi ai của David như muốn nói lên lời vĩnh biệt.

Khi bóng lưng cậu ấy dần biến mất sau cánh cửa thép dày đặc, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không có đám cuồng tín đó thì tôi không biết phải lấy cớ gì để có thể tạm biệt người bạn thân nhất của mình nữa.

Nhưng việc đám người đó kéo đến đây cũng một phần do sự thiếu sót của tôi.

Khi tôi chiếm sóng truyền hình toàn cầu thì hệ thống buộc phải chuyển sang tập trung vào việc hack các máy chủ của các nhà đài mà lơi lỏng bảo mật.

Vì thế mà Armageddon mới có thể lần ra vị trí của tôi và cử người đến nhanh như vậy.Qúa trình lắp ráp Requiem Juudam hoàn tất, tôi nhanh chóng thay cho mình bộ trang phục phi công rồi leo vào trong buồng lái.

Các hệ thống hỗ trợ sự sống, online.

Hệ thống định vị và định hướng, online.

Hệ thống vũ khí, online.

Kết nối cỗ máy với bệ phóng chính.

Bệ phóng chính, online.

Đóng các khóa không khí lại.

Bệ phóng chính, dịch chuyển đến vị trí phóng.

Mở cửa hầm chứa.

Xác nhận triển khai hệ thống đẩy.

Bệ phóng chính, sẵn sàng.

Đường băng Burst Driver, thông thoáng.

Chà, cuối cùng thì, ước mơ cả đời của tôi cũng đã gần đến đích rồi.

Tôi đang ở bên trong cỗ máy do chính mình chế tạo ra, chuẩn bị phóng ra ngoài vũ trụ để cứu lấy trái đất.

Cảm giác này đúng là khó tả thật.

- Hiroto Mikami, Requiem Juudam, cất cánh.

Tôi đã luôn muốn nói câu này từ rất lâu rồi.

Cuối cùng, tôi cũng có thể trở thành phi công giống như Kira Yamato, Harbinger vĩ đại nhất trong lịch sử dòng anime mecha đó.

Ngay khi vừa dứt lời, xung điện trên bệ phóng lập tức tăng lên bảy trăm hai môn volt và đẩy Requiem đi với vận tốc hơn mười hai cây số trên giờ.

Lực G tác động lên cơ thể tôi lúc này đột ngột tăng từ không lên ba và giữ nguyên ở mức đó.

Cơ thể tôi dán chặt vào ghế ngồi, tay không thể nào nhấc lên được.

Cỗ máy Juudam này nhanh chóng đi hết đoạn đường băng đặt xây ngầm dưới mặt đất và tiến ra biển.

Phong cảnh ở biển Yokohama đẹp thật đấy, nhưng tiếc là vì vận tốc quá nhanh nên tôi chỉ có thể lướt qua mà thôi.

Trong lúc Requiem vừa chạy hết đường băng và hướng thẳng lên trời thì các khoa học gia ở NASA và các cơ quan hàng không vũ trụ khác đều được chứng kiến tận mắt sức mạnh và công nghệ tối tân của tôi.

Nếu bạn tự hỏi, sao bọn họ có thể làm thế được thì câu trả lời là tôi đã chia sẻ camera giám sát trong khu nghiên cứu với màn hình lớn của họ cùng thời điểm tôi phát đi thông báo của mình.

Tôi có để dành một góc màn hình nhỏ trong hệ thống điều khiển để xem phản ứng của các nhà khoa học giỏi nhất thế giới lúc này.

Và tôi phải thừa nhận, biểu cảm của họ lúc này đúng là vô giá thật.

Những đôi mắt trầm trồ, ngơ ngác trước sự ưu việt của cỗ máy do một thiếu niên mười sáu tuổi cách họ nửa bán cầu chế tạo ra, sự bất lực vì không thể làm gì khác ngoài đặt niềm tin vào một kế hoạch gần như bất khả thi.Không phải ai cũng có thể nhìn thấy những biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của những con người cực kỳ tự cao này đâu.

Trong lúc tôi còn đang tự mãn với những biểu cảm trên mặt đám người lớn dưới mặt đất thì nhiệt độ quanh Requiem đột ngột tăng.

Đây là hệ quả của ma sát sinh ra từ việc cỗ máy này cố gắng thoát khỏi bầu khí quyển.

Juudam tự động tiết ra một loại gel đặc biệt do tôi điều chế bao quanh phần đầu của cỗ máy để hạ bớt nhiệt lượng mà không làm ảnh hưởng đến tính khí động học của nó.

Sau vài phút rung lắc dữ dội thì Requiem cũng đã thành công thoát ra khỏi bầu khí quyển và tiến ra quỹ đạo của trái đất.

Vậy là tôi đã đi được một nửa chặng đường rồi.

Đến đây thì đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn cách tiến về phía trước mà thôi.

Tôi chuyển chế độ điều khiển từ tự động sang điều khiển thủ công.

Những bộ đẩy phụ được triển khai từ các vệ tinh quay trên quỹ đạo nhanh chóng áp sát Requiem và tự động kết nối.

Chúng sẽ giúp tôi tạm thời tăng tốc lên đủ nhanh để áp sát siêu thiên thạch ở khoảng cách vừa đủ.

Bảy tiếng trước khi va chạm, thiên thạch còn cách trái đất hơn nửa triệu cây số.

Requiem đã thành công hạ cánh trên bề mặt của thiên thể này.

Theo như hình ảnh từ camera quan sát thu lại được thì vật chất cấu tạo nên thiên thạch chủ yếu là đá silicates.

Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng nó còn được cấu tạo nên từ kim loại vì nếu không thì nó không thể duy trì kích thước khổng lồ như vậy được.

Tôi bắt đầu khởi động mũi khoan laser gắn trên cánh tay Requiem và đào một lỗ vào tâm thiên thạch này.

Kế hoạch của tôi sẽ là khoan một lỗ vào chính giữa thiên thạch, sau đó thả quả bom Black Knight đang được giữ trên lưng và bùm, bán kính của vụ nổ sẽ làm cho thiên thạch này sụp đổ từ bên trong và vỡ thành những mảnh đủ nhỏ để tự bốc cháy khi vào khí quyển hoặc bị hệ thống vũ khí phòng không quỹ đạo tiêu diệt.

Khi khoan được giữa chừng thì đột nhiên sóng radar được truyền xuống dưới lỗ khoan để đo độ sâu báo lại những kết quả khác thường.

Mật độ phân tử của lớp lõi bên trong cực kỳ cô đặc, và từ nãy đến giờ mũi khoan không thể tiến quá năm mét.

Không ổn rồi, nếu cứ như này thì sẽ không kịp mất.

Tôi quyết định tăng công suất lò phản ứng hạt nhân gần đến mức tối đa và dồn gần như toàn bộ năng lượng vào mũi khoan.

Sau khi được tiếp thêm năng lượng thì cuối cùng mũi khoan laser cũng có thể xuyên qua lớp hợp kim nickel-sắt và vào đến lõi của thiên thạch.

Requiem kích hoạt cơ chế ẩn, chuyển đổi thành hình dạng phi cơ chiến đấu rồi phóng quả bom hạt nhân Black Knight xuống dưới hố khoan.

Sau khi phóng xong, tôi ngay lập tức điều khiển cỗ máy rời khỏi hiện trường để tránh bị cuốn vào vụ nổ.

Tôi còn cẩn thận lắp thêm 2 quả tên lửa nhỏ để giúp điều hướng bay tốt hơn, tránh cho quả bom phát nổ trước khi đến lõi.

Ngay khi tôi thoát khỏi vùng bán kính bị ảnh hưởng bởi quả bom, nó lập tức phát nổ.

Các chú drone cỡ nhỏ được triển khai trong lòng thiên thạch để liên tục cập nhật tình hình bị hủy diệt hàng loạt.

Số lượng drone bị phá hủy ngày càng tăng, cùng với đó là vật chất cấu tạo nên thiên thạch.

Cơ mà, có vẻ như sức nổ của quả bom không thể đạt được đến mức kỳ vọng của tôi.

Vỏ thiên thạch sau khi bị hủy diệt từ bên trong vẫn còn quá dày, mà Requiem thì lại không có quả bom Black Knight nào để dự phòng cả.

Chết tiệt, có lẽ phải dùng đến phương án cuối cùng thật rồi.

Tôi điều chỉnh công suất của động cơ hạt nhân đôi lên đến mức tối đa rồi dồn hết năng lượng tăng tốc bay vào lõi thiên thạch.

Trên đường bay vào lõi của thiên thể khổng lồ này.

Tôi lấy trong túi áo ra hai sợi dây chuyền đá quý, một xanh, một đen.

Sợi màu xanh là tác phẩm đầu tay của tôi trong lĩnh vực mỹ nghệ và là anh em với sợi dây chuyền mà chị Amane hay đeo trên cổ.

Còn sợi màu đen là món quà tình bạn của David, cậu ấy đã tặng tôi vào ngày đầu tiên bọn tôi trở thành bạn.

Nắm chặt 2 sợi dây chuyền này nhắc tôi nhớ lại lý do vì sao tôi chiến đấu.

Đó chính là để bảo vệ những người quan trọng của mình, để bảo vệ thế giới mà họ yêu quý, dù điều đó đồng nghĩa với việc tôi có thể mất mạng.

Khi tiến vào đến lõi thiên thạch, cũng là lúc động cơ báo động sắp bị quá tải.

Tôi nắm chặt hai sợi dây chuyền lần nữa rồi nhấn nút, ép công suất của lò phản ứng chạy quá hai trăm phần trăm.

Trong tích tắc, cả cuộc đời tôi lướt nhanh qua trước mắt dưới dạng những đoạn phim kiểu cũ, kéo theo sau đó là ánh sáng trắng xóa.

Vĩnh biệt, mọi người.

Mọi thứ chợt chìm vào bóng tối huyền bí.

Kỳ lạ thật, sao tôi vẫn còn duy trì ý thức được nhỉ?

Liệu tôi còn sống hay đã chết?

Nếu trong tình huống khác thì đó sẽ là câu hỏi mang đầy tính triết học đấy, cơ mà không phải tình huống này.

Tôi thử cử động các ngón tay và ngón chân để thử xem liệu mình còn cảm giác gì hay không.

Kỳ lạ như cách tôi phát hiện mình còn ý thức, chân tay tôi có thể cử động một cách thoải mái.

Tôi thử mở mắt ra để dò xét xung quanh thì nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn trắng xóa, bên cạnh chiếc giường tôi đang nằm còn có vài chiếc giường khác.

Ở trong góc phòng kê một tủ kính đựng các loại hũ thuốc và dụng cụ y tế, góc còn lại hình như người máy y tế thì phải.

Nơi đây có vẻ là khu vực trạm xá của một cơ sở nào đó.

Tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy trên người chỉ còn chiếc quần phi công, còn nửa thân trên đã được băng bó cẩn thận và chu đáo.

Phải cảm ơn người đã chăm sóc mình mới được.Tôi xoay người nhìn ra phía cửa kính thì bất ngờ khi bên ngoài là một nhà chứa nhà bay siêu khủng, đang tấp nập người qua lại để bảo trì những cỗ máy này được chứa trong này.

Tuyệt thật đấy, đầy đủ các loại thiết kế, vũ khí, hình dáng và chức năng.

Cơ mà, tôi thấy có điểm gì đó quen quen, cứ như chúng cùng được đúc ra từ một khung vậy.

- Tất cả các cỗ máy mà cậu đang thấy đều thuộc series Juudam do chính cậu là người thiết kế và phát triển mà, nên cậu thấy chung giống nhau cũng phải.

Bất thần, có một giọng nói bí ẩn vang lên sau lưng tôi.

Tôi ngay lập tức theo phản xạ xoay người lại và vào thế thủ.

Chủ nhân của giọng nói đó trùm lên người một lớp áo choàng đen bên ngoài phục trang của mình, một chiếc kính râm đặc biệt che quá nửa khuôn mặt và mái tóc đen nhánh.

Theo kinh nghiệm của tôi thì bọn mặc áo choàng chẳng có kẻ nào là người tốt cả.

Tuy vậy, khí mà tên này tỏa ra hoàn toàn không giống bất kỳ kẻ xấu nào mà tôi từng gặp.

Quái lạ thật!- Bình tĩnh nào cậu trai trẻ.

Tôi không phải là kẻ thù của cậu.

Cậu sẽ được an toàn khi ở đây, tại thành phố Chronotopia này.

Tôi là Hiroto Murakami, người đã được cậu đến đây và sẽ tạm thời là người giám hộ cho cậu trước khi chính thức chuyển giao cậu cho đơn vị phù hợp.

Vừa nói, người lạ mặt kia vừa tháo bỏ kính râm của mình.

Tôi quá đỗi ngạc nhiên khi khuôn mặt đằng sau chiếc kính râm đó không gì khác chính là khuôn mặt của tôi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đột nhiên tôi bị bắt đến một nơi lạ hoắc và gặp một người có khuôn mặt giống hệt mình.

Hắn ta là song trùng hay gì?

Cơ mà, khi nãy hắn có bảo thành phố này tên là Chronotopia.

Có lẽ nào, thành phố này đã nắm được công nghệ du hành không - thời gian trong tay?

Đó có thể là lời giải thích hợp lý duy nhất cho việc tại sao hắn ta có thể cứu tôi trước khi thân xác tôi bốc hơi cùng với bộ giáp của mình.

- Nhìn biểu cảm cậu như vậy, tôi đoan chắc rằng cậu đã lờ mờ nhận ra chân tướng của nơi này rồi nhỉ.

Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, tôi và cậu đều là những phiên bản thay thế tại các vũ trụ khác nhau của một cá nhân đặc biệt sống tại trung tâm của đa vũ trụ.

Hội đồng Ming đa vũ trụ đã quyết định rằng năng lực của cậu là cần thiết đối với trận chiến sắp tới với đa vũ trụ tối nên đã phái tôi đến đón cậu.

Ngay khoảnh khắc cậu quyết định kích hoạt quy trình tự hủy, tôi đã ngưng đọng thời gian, lôi cậu ra khỏi buồng lái, tạo ra một vụ nổ bằng Black Knight Mk II để ngụy trang cái chết cho cậu và đem cậu lẫn cỗ máy của cậu về đây.

Bây giờ, Hiroto Mikami, cậu có hai lựa chọn, một là cùng sát cánh với bọn tôi và chiến đấu bảo vệ đa vũ trụ, hay là trở về quê nhà và đối mặt với thế giới riêng của mình, bỏ mặc đa vũ trụ bị xâm lấn.Chờ, chờ chút đã nào.

Cái tên Murakami này nãy giờ đang nói cái gì vậy?

Phiên bản thay thế?

Đa vũ trụ?

Ngưng đọng thời giang?

Ôi thần linh ơi, mình cần thời gian để có thể xử lý hết đống thống tin khổng lồ này.

Ngày hôm nay đúng là một ngày dài mà.

Hết được tỏ tình, bị trách móc, bay ra khỏi trái đất rồi đến chuyện này.

Nếu là người khác thì đã khuỵu từ lâu rồi.

Cơ mà hình như tôi có thể hiểu được những câu cuối của cậu ta: chiến đấu trên quy mô lớn hơn hay quay về với thế giới cũ và từ bỏ trách nhiệm của mình ở mặt trận đa vũ trụ.

Hmm, đúng là khó nghĩ thật đấy.

Nếu tôi hiểu đúng những gì Murakami nói thì trái đất của tôi đã an toàn, mọi người không còn bị đe dọa bởi mối nguy từ trên trời nữa.

Vậy có nghĩa là, tôi có thể quay lại và tiếp tục sống cuộc sống thường nhật của mình.

Thế thì còn gì bằng nữa.

Nhưng mà, còn lý do mà cậu ta đem tôi đến đây thì sao?

Tôi chưa bao giờ tin rằng đa vũ trụ thực sự tồn tại cả, và khi đã đặt chân đến đây rồi thì tôi lại muốn bỏ chạy ư?

Không, tôi sẽ chọn tiếp tục chiến đấu.

Những gì tôi vừa làm chỉ là diệt trừ mối họa nhỏ đối với quê nhà mà thôi, bắt đầu từ đây mới là trận chiến thực sự.- Tốt, nhìn cậu như vậy thì có vẻ đã đưa ra quyết định rồi ha.

Chào mừng đến với Chronotopia.

Hội đồng Ming sẽ rất vui nếu biết cậu chấp nhận sát cánh cùng chúng tôi.

Còn bây giờ, là nội dung nhiệm vụ đầu tiên của cậu.
 
Back
Top Bottom