Tận thế.
Một hiện tượng hủy diệt có thể khiến cả nền văn minh nhân loại trở về cát bụi.
Xuyên suốt dòng chảy lịch sử và đến tận bây giờ, tận thế đã được nhắc đến dưới rất nhiều kịch bản khác nhau, từ đại hồng thủy, siêu đại dịch, mặt trăng biến mất hay bỗng dưng bị lệch sang vị trí khác, lực hấp dẫn bay màu,...
Cơ mà chẳng cần đến mấy cái thảm họa tự nhiên thì con người cũng đã tự hủy diệt chính mình rồi.
Nghĩ mà xem, các siêu cường quốc đều đang rục rịch chạy đua vũ trang và phát triển các loại vũ khí mới, những cuộc xung đột về chủng tộc, đức tin hay tôn giáo vẫn đang diễn ra hằng ngày trên khắp thế giới.
Thế nhưng, vượt ngoài mọi sự tính toán và dự tính, tận thế lại đến với thế giới này theo kịch bản nghiệt ngã nhất: thiên thạch.
Một buổi tối trời đầy sao, tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa đá và đĩa khoai tây chiên trên nóc nhà.
Cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mơn trớn những chiếc lá anh đào trong vườn và lay động chiếc chuông gió treo trước hiên nhà.
Thanh bình thật!
Khó ai có thể tưởng tượng rằng trong lúc tôi đang tận hưởng thế này thì ngoài kia, thế giới đang xảy bạo loạn.
Giết chóc, cướp bóc, hỏa hoạn ở khắp mọi nơi.
Những người còn sống sót co cụm lại với nhau, trốn trong nhà và cầu nguyện cho mọi điều tốt lành.
Hệ thống giao thông thì tê liệt, chính phủ các nước thì bị vô hiệu hóa.
May mắn là chưa có tên điên nào ngoài kia đánh sập hệ thống điện và nước, nếu không thì mọi chuyện còn tệ hơn nữa.
Để lý giải cho tất cả sự bất thường này, hãy cùng quay ngược thời gian về vài tiếng trước.
Hai mươi mốt tiếng trước, NASA phát hiện ra một siêu thiên thạch có đường kính một trăm kilometer đang hướng đến trái đất.
Vị trí lúc đó của nó cách đây bốn triệu kilometer và đang thu hẹp lại bảy mươi hai nghìn kilometer mỗi giờ.
Bình thường thì bất kỳ thiên thể nào khi hướng đến trái đất đều bị hủy diệt trước khi kịp tiến vào quỹ đạo bởi hệ thống pháo vệ tinh, cơ mà vì lần này kích thước quá lớn nên hệ thống đành bất lực.
Khi thông tin về thiên thạch được công bố với giới truyền thông, cả thế giới chìm vào hỗn loạn.
Thị trường chứng khoán rớt giá thê thảm, các nền tảng mạng xã hội tràn ngập những bài đăng mang màu sắc u buồn và tuyệt vọng, người dân phần thì cố gắng dành chút thời gian ít ỏi còn lại bên gia đình, phần thì tận dụng thời cơ để gây bạo loạn.
Bạn khó có thể tìm thấy một chút yên bình trên trái đất lúc này, trừ chỗ của tôi ra.
Khi biết rằng chỉ còn hơn hai ngày nữa là tận thế, một phần trong tôi đã bình thản chấp nhận thực tế.
Cuộc sống của tôi từ trước đến giờ cũng chỉ như đóa hoa sắp tàn, lay lắt tồn tại qua ngày.
Việc duy nhất cần làm bây giờ là nằm ườn ra và chờ thiên thạch đến thôi.
Giá mà cuộc sống có thể dễ dàng như vậy.
Thật không may, phần an phận đó không thể địch lại nổi mong muốn ngăn chặn sự diệt vong của tôi.
Thế giới này vẫn còn rất nhiều vẻ đẹp, những thứ đáng để bảo vệ, những người tôi yêu quý.
Nơi này còn là chốn đắc địa để tôi thử nghiệm "đồ chơi" mới nữa chứ.
Vậy nên không thể để trái đất bị diệt vong được.
Quay lại thời điểm hiện tại, đá trong ly cà phê sữa đã tan gần hết, những vụn khoai còn lại trên đĩa cũng đã nguội lạnh từ lâu.
Tôi từ từ đứng dậy, thu dọn đồ ăn thừa rồi xuống khỏi mái nhà.
Vừa đi, tôi vừa nhìn ngắm thật kỹ ngôi nhà của mình từ đầu đến cuối.
Đây có thể là lần cuối ngôi nhà này còn được nguyên vẹn như vậy.
Quãng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn đây.
Khi nhìn ra khu vườn nhỏ sau nhà qua cửa sổ nhà bếp, tôi ngạc nhiên khi thấy có người vẫn còn ở ngoài này.
Đã quá nửa đêm rồi mà chị Amane - hầu gái của gia đình tôi - vẫn còn thức.
Chị ấy ngồi dựa vào chiếc ghế đan mây ở góc vườn, nhìn mơ màng lên màn trời đen thẫm.
Có lẽ chị đang lo lắng cho những sinh linh đang đau khổ ngoài kia.
Chị Amane lúc nào cũng nhân hậu như vậy, kể từ khi được nhận nuôi vào gia đình tôi và phục vụ như người giúp việc.
Có lẽ hoàn cảnh mồ côi từ nhỏ đã khiến chị cảm thấy bản thân phải quan tâm những người xung quanh nhiều hơn.
Tôi nhẹ nhàng bước ra sau lưng chị, rồi áp ly cà phê đá của mình vào má Amane.
- A, cậu chủ.
Sao giờ này cậu vẫn còn thức?
- Amane cũng còn thức đấy thôi.
Nè, chị uống cái này cho ấm người đi.
Vừa nói, tôi vừa đặt ly latte nóng lên phía trước mặt chị và ngồi vào chiếc ghế đối diện.
Chị Amane ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn rồi đưa tay với lấy đồ uống của mình.
Trời về khuya gió càng se lạnh, những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua khu vườn nhỏ, thổi qua cả tâm hồn của hai con người nơi ấy.
Từ khi tôi lên cao trung thì Amane ít nói chuyện với tôi hơn hẳn.
Chị ấy dường như đã tạo nên một bức tường vô hình, ngăn cách tôi với chị.
Vậy nên cơ hội hiếm hoi được ngồi cùng nhau như này đối với tôi là vô cùng quý giá.
- Cậu chủ này, cậu muốn làm gì trước lúc chết?
Tôi bật cười trước câu hỏi bất ngờ của Amane.
Chị hỏi câu đó với thái độ bình thản vô cùng, cứ như cái án tử treo lủng lẳng trên cổ mọi người không tồn tại vậy.
Nhưng mà vậy cũng tốt, thế mới là chị Amane mà tôi biết.
- Em á?
Hmm, nếu là em thì ít nhất em muốn làm chuyện người lớn một lần và có người yêu, tốt nghiệp đại học và ra làm giáo viên.
Chắc thế.
Tôi chắc chắn mình đã trả lời câu hỏi ấy một cách chân thực đến trần trụi.
Tận thế đến nơi rồi nên cũng chẳng cần giữ kẽ gì nữa.
Chẳng qua chúng cũng chỉ là những ước mơ xa vời của một thiếu niên mới qua tuổi trăng tròn.
Vậy mà khi nghe xong thì chị Amane lại có vẻ ngượng ngùng và đỏ mặt lên là sao nhỉ?
Tôi cứ nghĩ chị sẽ cốc đầu tôi vì dám có mấy cái suy nghĩ bậy bạ đó chứ.
Trong lúc tôi cứ như "chú bề đần" tự hỏi mình đã làm gì sai thì hành động của chị thực sự làm tôi bất ngờ.
Amane từ từ đứng dậy khỏi ghế và đi vòng ra sau lưng tôi, thì thầm những điều khó tin:
- Nếu cậu chủ không chê, thì tôi có thể thỏa mãn mong muốn đầu tiên của cậu.
Tôi nghe như sấm đánh bên tai.
Dù bên ngoài tôi cố giữ cho mình trông thật bình tĩnh nhưng trong thâm tâm, những luồng suy nghĩ của tôi cứ chạy loạn cả lên.
Oi oi oi oi oi.
Chị có biết mình đang nói gì không vậy, Amane?
Tại sao khi không lại đột nhiên nói như vậy?
Tôi biết phải làm gì bây giờ đây?
Hoang mang quá!
Nếu bây giờ theo lao, thì tôi sẽ có cơ hội được trải nghiệm chuyện ấy trước khi chết trẻ; nếu không, tôi sẽ mãi mãi còn trinh và làm chị Amane thất vọng.
Tình huống này nan giải thật đấy.
Tuy vậy, tôi vẫn có thể xoay sở tìm ra trung đạo trung hòa được cả hai hướng giải quyết.
Tôi đưa tay phải ra đằng sau búng trán Amane, rồi đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt chị.
- Amane ngốc, tại sao đột nhiên chị lại đề nghị làm việc đó với em?
Chị biết em chưa đủ tuổi mà phải không?
Nếu chị làm chuyện đó thì...
Tôi bỏ lửng câu nói cùng với điệu cười khúc khích của mình.
Hy vọng chừng này là đã đủ để chị bỏ cái ý nghĩ kia đi.
Dù ham muốn của tôi có lớn và cái thế giới này có vô vọng thế nào đi chăng nữa thì vẫn có những giới hạn đạo đức khiến tôi không thể nào làm việc đó được.
Buồn cười thật nhỉ, mỡ dâng miệng mèo mà mèo chê mới kỳ khôi chứ.
Vượt ngoài dự đoán của tôi, chị Amane không những không dừng lại mà còn đặt lên trán tôi một nụ hôn.
- Sẽ không có chuyện gì đâu.
Bởi vì tôi yêu cậu chủ mà. ...
Chị Amane đang đùa mà nhỉ?
Chị ấy chỉ đang chọc tôi thôi mà, nhỉ?
Chết tiệt!
Dù biết rằng chuyện này có thể xảy ra mà tôi vẫn cố chấp đi gặp chị ấy lần cuối.
Tuy tôi chưa trải nghiệm đủ nhiều để gọi là rành sự đời nhưng ít nhất tôi hiểu rằng con gái không bạo dạn vậy với mấy đứa con trai bình thường.
Tại sao chị Amane lại thổ lộ vào lúc như thế này?
Cứ thế này thì làm sao mà tôi ra đi được chứ?
Ánh mắt tôi sắc lại, bỏ tay ra khỏi mặt chị Amane và đứng lên bỏ vào nhà, bỏ lại chị ấy đứng ngơ ngác trong cái lạnh giữa đêm.Tôi ngồi thẫn thờ trong nhà chứa máy bay dưới lòng đất, đu đưa trên giàn giáo ngắm nhìn cỗ máy của mình.
Từng bộ phận một đang được vận chuyển đến từ các khu chế tạo riêng biệt và lắp ráp lại với nhau bởi hệ thống tự động.
Động cơ hạt nhân nén đôi, phần quan trọng nhất, đã được lắp vào vị trí phía sau buồng lái ở giữa ngực, bắt đầu tiến trình thực hiện phản ứng hạt nhân để sản xuất năng lượng.
Cỗ máy hình người này chính là tác phẩm tâm huyết mà tôi từng tạo ra, với mong muốn có thể hiện thực hóa ước mơ ngày bé: bảo vệ thế giới bằng sức mạnh khoa học.
- Vậy, đây là cỗ máy mà cậu sẽ dùng để cứu Trái Đất mà nhỉ.
Tên của nó là gì?
Đột nhiên, có một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía lan can sau lưng tôi.
Đó là David von Leonhart, người bạn thân thiết của tôi.
Cậu đứng dựa người vào tường còn hai tay đút vào túi quần, hững hờ quan sát tiến trình lắp ráp cỗ máy.
Dù hệ thống an ninh của cơ sở dưới lòng đất này đã được đặt ở mức cao nhất nhưng có vẻ David vẫn có thể lọt qua được.
Chắc là cậu ấy đã nhập đúng mật khẩu qua cửa nhờ vào mối quan hệ thân thiết giữa bọn tôi.
Cậu ta lúc nào cũng vậy, luôn bất ngờ xuất hiện sau lưng người khác.
Nó làm tôi nhớ lại lần đầu bọn tôi gặp nhau.
Khi đó David hãy còn là một sát thủ có tiếng trong thế giới ngầm, còn tôi là cậu quý tử của chính khách quyền lực nhất thế giới.
Cậu ấy, cũng như bao người khác, được thuê đến bắt giữ hoặc ám sát tôi để gây áp lực cho cha tôi.
David, cũng như bao người khác, đều bị hệ thống an ninh do chính tôi thiết kế vô hiệu hóa và bắt giữ.
Tuy nhiên, khác với bao người, David tỏ rõ sự thán phục và ngưỡng mộ tài năng của tôi nên đã ngỏ ý làm bạn.
Đó là khởi đầu cho mối quan hệ kỳ lạ nhưng thú vị của chúng tôi sau này.
- Tên của nó là Juudam.
Requiem Juudam.
- Requiem Juudam à?
Khúc ca cầu hồn và phản đồ của chúa ư?
Liệu cỗ máy này sẽ là cứu tinh đưa thế giới này tránh khỏi diệt vong hay sẽ là kẻ đem đến hủy diệt cho chút hy vọng còn sót lại của nhân loại?
Lại bắt đầu suy luận vớ vẩn rồi đó.
Mặc cho việc cực kỳ tinh thông các kỹ năng sát thủ như ẩn nấp, ám sát hay thu thập thông tin nhưng đụng tới lĩnh vực suy luận thì David còn thua cả con chó robot giữ nhà của tôi nữa.
Chưa kể, không biết có phải trùng hợp hay không nhưng cậu ta lại là một con chiên ngoan đạo và đã đọc đi đọc lại Kinh thánh nhiều lần.
Tới Chúa Jesus cũng phải bất ngờ về sự ngoan đạo và thành tâm của cậu ấy.
Tôi điều khiển cho mấy chú drone cỡ nhỏ rải quanh nhà chứa shock điện nhẹ cậu ta.
- Cậu đó, toàn suy luận không đâu không.
Nó là Juudam, không phải Judas đâu mà phản đồ của Chúa.
Chữ "juu" vốn có nghĩa là "gun" trong tiếng anh nhưng vì nếu đặt tên y hệt nhau thì lại bị đánh bản quyền mất nên tôi phải thay đổi như vậy.
Trái với dự tính của tôi, thay vì bị shock nhẹ như mọi khi thì David lại tỏ ra không hề hấn gì.
Có lẽ do bị shock điện quá nhiều nên cậu ấy đã trang bị sẵn một lớp áo cách điện để đề phòng.
Cậu ta còn nhếch mép cười lại mới kinh chứ.
Coi thường nhau đến thế là cùng.
Cơ mà cũng phải khen ngợi chính bản thân mình một chút chứ nhỉ.
Nếu không nhờ những thấu kính và ống kính đặc biệt tôi thiết kế cho camera giám sát thì có lẽ tôi đã không thể bắt trọn được rõ nét từng cử chỉ nhỏ nhất của David.
- Cơ mà ai ngờ được sẽ có ngày cậu đột nhiên chiếm sóng truyền hình toàn cầu chứ nhỉ.
Hôm qua khắp nơi đều hiện lên bản mặt của cậu cùng cái kế hoạch tưởng chừng như viễn vông của cậu đó Hiroto.
Đúng là chỉ có thiên tài như cậu mới có thể nảy ra ý tưởng điên rồ như vậy mà nhỉ.
- Đương nhiên, cậu nghĩ tôi là ai vậy David?
Không chỉ có thể cứu được trái đất này mà còn có thể đảm bảo không ai phải hy sinh, vừa có thể thị uy cho thế giới thấy tiềm lực quân sự và khoa học của Nhật Bản này.
Một mũi tên trúng ba con nhạn.Bọn tôi cùng cười đùa nói về những việc đã xảy ra ngay sau khi tin tức về siêu thiên thạch được công bố.
Các nhà đài đồng loạt phát đi những bản tin thời sự cuối cùng của mình, người dân sau khi tiếp nhận chúng thì ngay lập tức trở nên bạo động.
Nhân lúc đa số đường dây điện và sóng truyền hình vẫn còn ổn định, tôi đã hack vào máy chủ của tất cả các nhà đài lớn nhất thế giới và thông báo cho toàn nhân loại về kế hoạch của mình: sử dụng Requiem Juudam đưa quả bom hạt nhân lớn nhất từng được tạo ra vào vũ trụ và hủy diệt quả thiên thạch trước khi nó kịp tiến vào bầu khí quyển.
Tuy vẫn còn bạo loạn ở một số nơi nhưng ít nhất tình hình đã dịu bớt sau khi bản tin của tôi được phát đi.
Điện thoại và email của tôi tràn ngập các cuộc gọi và tin nhắn hỏi về việc liệu những gì tôi vừa nói có phải là sự thật hay không, liệu rằng họ còn có hy vọng để níu giữ hay không.
Phải nói là lúc đó mệt thật sự, vừa phải trả lời các cuộc gọi và tin nhắn vừa chạy thử nghiệm lần cuối những bộ phận của Requiem.
- Mà này, cậu có chắc là không còn kế hoạch nào khác để cứu trái đất không vậy?
Tại sao cứ nhất thiết cậu phải là người điều khiển cỗ máy đó?
Chúng ta không thể tìm ra được phương án mà không cần hy sinh ai đó ư?
Nụ cười thường trực của David đột nhiên tắt đi.
Cậu lấy từ túi áo trong ra một bản thiết kế và đưa lên trước mặt mình.
Nhìn thấy bản thiết kế này qua camera thì tôi không còn có thể đùa giỡn thoải mái được nữa.
Tôi nhanh chóng đứng dậy rồi parkour từ trên giàn giáo sang lan can mà bạn mình đang đứng.
Thứ mà cậu ta đang cho tôi xem, chính là bản thiết kế khung xương trong của Requiem.
Phần quan trọng nhất của bản thiết kế này là cơ chế tự hủy của cỗ máy khi chạy quá tải công suất lò phản ứng hạt nhân đôi.
- Cậu lấy thứ này ở đâu ra vậy?
Đây chỉ là bản thiết kế vớ vẩn do tên ngu ngốc nào đó tự vẽ ra thôi.
Nó còn không có nổi cơ chế nào ra hồn ngoài tự hủy cả.
- Tên ngu ngốc đó hiện đang đứng trước mặt tôi đây này.
Cậu có ý thức được hậu quả của việc thiết kế ra thứ như thế này không hả?
Cậu có biết, nếu cậu chết thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
Chị Amane sẽ buồn như thế nào, cậu có biết không?
Những con thú ở trong rừng thì cậu bỏ cho ai chăm sóc đây?
Còn công trình nghiên cứu và những dữ liệu trên hệ thống thì cậu tính sao?
Cậu tính để mặc cho chúng rơi vào tay của những kẻ có dã tâm à?
David nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa sự phẫn uất xen lẫn bất lực.
Cũng không thể nào trách cậu ấy được.
Nếu tôi không ra đi và sử dụng Requiem thì thế giới sẽ bị hủy diệt, nhưng nếu tôi đi thì tôi buộc phải đánh cược mạng sống của mình.
Chức năng tự hủy này vốn là phương án cuối cùng tôi phải dùng đến nếu quả bom hạt nhân không thể hủy diệt hoàn toàn quả bom hoặc làm nó vỡ ra thành từng mảnh đủ nhỏ để tự cháy rụi khi vào bầu khí quyển.
Dù mong rằng chức năng sẽ không bao giờ được dùng đến nhưng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết bất cứ lúc nào.
Thậm chí một bản di chúc liên quan đến toàn bộ tài sản của tôi đã được viết sẵn và lưu trong hệ thống.
- Tự hủy chỉ là phương án cuối cùng mà thôi.
Cậu không đặt niềm tin vào sức mạnh của quả bom do tôi chế tạo à?
Yên tâm đi mà, làm gì có chuyện tôi lại có thể vứt bỏ mạng sống của mình dễ dàng như vậy.
Tôi chưa có dự định chết khi còn chưa hoàn thành ước mơ đâu.
Vừa cười nói tôi vừa vỗ vai David thùm thụp.
Đúng là tôi không có ý định chết một cách vớ vẩn nhưng chết để bảo vệ thế giới thì có vớ vẩn không nhỉ?
Những lời tôi nói ra lúc đó cốt chỉ là để an ủi bạn tôi mà thôi.
Dù đã nhìn thấu sự thật đằng sau lời nói của tôi bằng giác quan của mình nhưng David không truy cứu thêm nữa.
Chắc cậu ấy cũng hiểu tôi có lý do nên mới buộc lòng phải nói dối.
Đối với tôi, thế giới này và cư dân của nó cực kỳ quan trọng, quan trọng đến nỗi tôi có thể từ bỏ mạng sống này để cứu lấy nó.
- Nhớ đấy tên khốn.
Khi cậu trở về, nhất định cậu phải để tôi lái thử cỗ máy này đấy.- Rồi rồi, khổ quá.
Nói trước là cỗ máy này khó điều khiển lắm nhé, để xem đến lúc đó ai sẽ mếu máo van xin tôi hướng dẫn đây hehe.
Cơ mà trước đó thì, tôi có nơi này cần cậu ghé qua.
Hiện tại đang có một nhóm người cuồng tín đang tấn công cơ sở nghiên cứu này để ngăn chặn tôi cất cánh.
Lực lượng drone đang dồn hết về nhà chứa này để lắp ráp Requiem, còn điện thì tập trung vào hệ thống đường băng và chạy năng lượng cho Juudam nốt nên tôi không thể tự mình xử lý được.
Cậu có thể qua đó giúp tôi được không?Tôi cho David xem những hình ảnh cuối cùng thu được từ camera giám sát bên ngoài ngọn núi này trước khi nó bị tắt bằng găng tay thông minh của mình.
Những kẻ cuồng tín trong trang phục áo chùng che kín người đang mạnh tay đập phá ngọn núi này bằng các loại vũ khí tối tân mà chỉ có quân đội mới có quyền sở hữu.
Có vẻ những kẻ đứng đằng sau hoặc chống lưng cho chúng thật sự có máu mặt.
Theo dữ liệu tôi tra cứu nhanh dựa trên đặc điểm áo chùng của chúng thì chúng là một tổ chức tôn giáo mang tên Armageddon, tin rằng trái đất sẽ một lần nữa được thanh tẩy bằng vị thần đến từ vũ trụ và tái sinh thành thế giới mới.
Chính vì vậy nên chúng mới cố gắng ngăn chặn tôi thực hiện kế hoạch của mình.
David quan sát những hình ảnh cuối cùng ấy rồi không nói không rằng, chỉnh lại găng tay sát thủ của mình và rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu ấy quay lại nhìn tôi lần cuối rồi đấm nhẹ vào vai tôi.
Ánh mắt bi ai của David như muốn nói lên lời vĩnh biệt.
Khi bóng lưng cậu ấy dần biến mất sau cánh cửa thép dày đặc, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có đám cuồng tín đó thì tôi không biết phải lấy cớ gì để có thể tạm biệt người bạn thân nhất của mình nữa.
Nhưng việc đám người đó kéo đến đây cũng một phần do sự thiếu sót của tôi.
Khi tôi chiếm sóng truyền hình toàn cầu thì hệ thống buộc phải chuyển sang tập trung vào việc hack các máy chủ của các nhà đài mà lơi lỏng bảo mật.
Vì thế mà Armageddon mới có thể lần ra vị trí của tôi và cử người đến nhanh như vậy.Qúa trình lắp ráp Requiem Juudam hoàn tất, tôi nhanh chóng thay cho mình bộ trang phục phi công rồi leo vào trong buồng lái.
Các hệ thống hỗ trợ sự sống, online.
Hệ thống định vị và định hướng, online.
Hệ thống vũ khí, online.
Kết nối cỗ máy với bệ phóng chính.
Bệ phóng chính, online.
Đóng các khóa không khí lại.
Bệ phóng chính, dịch chuyển đến vị trí phóng.
Mở cửa hầm chứa.
Xác nhận triển khai hệ thống đẩy.
Bệ phóng chính, sẵn sàng.
Đường băng Burst Driver, thông thoáng.
Chà, cuối cùng thì, ước mơ cả đời của tôi cũng đã gần đến đích rồi.
Tôi đang ở bên trong cỗ máy do chính mình chế tạo ra, chuẩn bị phóng ra ngoài vũ trụ để cứu lấy trái đất.
Cảm giác này đúng là khó tả thật.
- Hiroto Mikami, Requiem Juudam, cất cánh.
Tôi đã luôn muốn nói câu này từ rất lâu rồi.
Cuối cùng, tôi cũng có thể trở thành phi công giống như Kira Yamato, Harbinger vĩ đại nhất trong lịch sử dòng anime mecha đó.
Ngay khi vừa dứt lời, xung điện trên bệ phóng lập tức tăng lên bảy trăm hai môn volt và đẩy Requiem đi với vận tốc hơn mười hai cây số trên giờ.
Lực G tác động lên cơ thể tôi lúc này đột ngột tăng từ không lên ba và giữ nguyên ở mức đó.
Cơ thể tôi dán chặt vào ghế ngồi, tay không thể nào nhấc lên được.
Cỗ máy Juudam này nhanh chóng đi hết đoạn đường băng đặt xây ngầm dưới mặt đất và tiến ra biển.
Phong cảnh ở biển Yokohama đẹp thật đấy, nhưng tiếc là vì vận tốc quá nhanh nên tôi chỉ có thể lướt qua mà thôi.
Trong lúc Requiem vừa chạy hết đường băng và hướng thẳng lên trời thì các khoa học gia ở NASA và các cơ quan hàng không vũ trụ khác đều được chứng kiến tận mắt sức mạnh và công nghệ tối tân của tôi.
Nếu bạn tự hỏi, sao bọn họ có thể làm thế được thì câu trả lời là tôi đã chia sẻ camera giám sát trong khu nghiên cứu với màn hình lớn của họ cùng thời điểm tôi phát đi thông báo của mình.
Tôi có để dành một góc màn hình nhỏ trong hệ thống điều khiển để xem phản ứng của các nhà khoa học giỏi nhất thế giới lúc này.
Và tôi phải thừa nhận, biểu cảm của họ lúc này đúng là vô giá thật.
Những đôi mắt trầm trồ, ngơ ngác trước sự ưu việt của cỗ máy do một thiếu niên mười sáu tuổi cách họ nửa bán cầu chế tạo ra, sự bất lực vì không thể làm gì khác ngoài đặt niềm tin vào một kế hoạch gần như bất khả thi.Không phải ai cũng có thể nhìn thấy những biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của những con người cực kỳ tự cao này đâu.
Trong lúc tôi còn đang tự mãn với những biểu cảm trên mặt đám người lớn dưới mặt đất thì nhiệt độ quanh Requiem đột ngột tăng.
Đây là hệ quả của ma sát sinh ra từ việc cỗ máy này cố gắng thoát khỏi bầu khí quyển.
Juudam tự động tiết ra một loại gel đặc biệt do tôi điều chế bao quanh phần đầu của cỗ máy để hạ bớt nhiệt lượng mà không làm ảnh hưởng đến tính khí động học của nó.
Sau vài phút rung lắc dữ dội thì Requiem cũng đã thành công thoát ra khỏi bầu khí quyển và tiến ra quỹ đạo của trái đất.
Vậy là tôi đã đi được một nửa chặng đường rồi.
Đến đây thì đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn cách tiến về phía trước mà thôi.
Tôi chuyển chế độ điều khiển từ tự động sang điều khiển thủ công.
Những bộ đẩy phụ được triển khai từ các vệ tinh quay trên quỹ đạo nhanh chóng áp sát Requiem và tự động kết nối.
Chúng sẽ giúp tôi tạm thời tăng tốc lên đủ nhanh để áp sát siêu thiên thạch ở khoảng cách vừa đủ.
Bảy tiếng trước khi va chạm, thiên thạch còn cách trái đất hơn nửa triệu cây số.
Requiem đã thành công hạ cánh trên bề mặt của thiên thể này.
Theo như hình ảnh từ camera quan sát thu lại được thì vật chất cấu tạo nên thiên thạch chủ yếu là đá silicates.
Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng nó còn được cấu tạo nên từ kim loại vì nếu không thì nó không thể duy trì kích thước khổng lồ như vậy được.
Tôi bắt đầu khởi động mũi khoan laser gắn trên cánh tay Requiem và đào một lỗ vào tâm thiên thạch này.
Kế hoạch của tôi sẽ là khoan một lỗ vào chính giữa thiên thạch, sau đó thả quả bom Black Knight đang được giữ trên lưng và bùm, bán kính của vụ nổ sẽ làm cho thiên thạch này sụp đổ từ bên trong và vỡ thành những mảnh đủ nhỏ để tự bốc cháy khi vào khí quyển hoặc bị hệ thống vũ khí phòng không quỹ đạo tiêu diệt.
Khi khoan được giữa chừng thì đột nhiên sóng radar được truyền xuống dưới lỗ khoan để đo độ sâu báo lại những kết quả khác thường.
Mật độ phân tử của lớp lõi bên trong cực kỳ cô đặc, và từ nãy đến giờ mũi khoan không thể tiến quá năm mét.
Không ổn rồi, nếu cứ như này thì sẽ không kịp mất.
Tôi quyết định tăng công suất lò phản ứng hạt nhân gần đến mức tối đa và dồn gần như toàn bộ năng lượng vào mũi khoan.
Sau khi được tiếp thêm năng lượng thì cuối cùng mũi khoan laser cũng có thể xuyên qua lớp hợp kim nickel-sắt và vào đến lõi của thiên thạch.
Requiem kích hoạt cơ chế ẩn, chuyển đổi thành hình dạng phi cơ chiến đấu rồi phóng quả bom hạt nhân Black Knight xuống dưới hố khoan.
Sau khi phóng xong, tôi ngay lập tức điều khiển cỗ máy rời khỏi hiện trường để tránh bị cuốn vào vụ nổ.
Tôi còn cẩn thận lắp thêm 2 quả tên lửa nhỏ để giúp điều hướng bay tốt hơn, tránh cho quả bom phát nổ trước khi đến lõi.
Ngay khi tôi thoát khỏi vùng bán kính bị ảnh hưởng bởi quả bom, nó lập tức phát nổ.
Các chú drone cỡ nhỏ được triển khai trong lòng thiên thạch để liên tục cập nhật tình hình bị hủy diệt hàng loạt.
Số lượng drone bị phá hủy ngày càng tăng, cùng với đó là vật chất cấu tạo nên thiên thạch.
Cơ mà, có vẻ như sức nổ của quả bom không thể đạt được đến mức kỳ vọng của tôi.
Vỏ thiên thạch sau khi bị hủy diệt từ bên trong vẫn còn quá dày, mà Requiem thì lại không có quả bom Black Knight nào để dự phòng cả.
Chết tiệt, có lẽ phải dùng đến phương án cuối cùng thật rồi.
Tôi điều chỉnh công suất của động cơ hạt nhân đôi lên đến mức tối đa rồi dồn hết năng lượng tăng tốc bay vào lõi thiên thạch.
Trên đường bay vào lõi của thiên thể khổng lồ này.
Tôi lấy trong túi áo ra hai sợi dây chuyền đá quý, một xanh, một đen.
Sợi màu xanh là tác phẩm đầu tay của tôi trong lĩnh vực mỹ nghệ và là anh em với sợi dây chuyền mà chị Amane hay đeo trên cổ.
Còn sợi màu đen là món quà tình bạn của David, cậu ấy đã tặng tôi vào ngày đầu tiên bọn tôi trở thành bạn.
Nắm chặt 2 sợi dây chuyền này nhắc tôi nhớ lại lý do vì sao tôi chiến đấu.
Đó chính là để bảo vệ những người quan trọng của mình, để bảo vệ thế giới mà họ yêu quý, dù điều đó đồng nghĩa với việc tôi có thể mất mạng.
Khi tiến vào đến lõi thiên thạch, cũng là lúc động cơ báo động sắp bị quá tải.
Tôi nắm chặt hai sợi dây chuyền lần nữa rồi nhấn nút, ép công suất của lò phản ứng chạy quá hai trăm phần trăm.
Trong tích tắc, cả cuộc đời tôi lướt nhanh qua trước mắt dưới dạng những đoạn phim kiểu cũ, kéo theo sau đó là ánh sáng trắng xóa.
Vĩnh biệt, mọi người.
Mọi thứ chợt chìm vào bóng tối huyền bí.
Kỳ lạ thật, sao tôi vẫn còn duy trì ý thức được nhỉ?
Liệu tôi còn sống hay đã chết?
Nếu trong tình huống khác thì đó sẽ là câu hỏi mang đầy tính triết học đấy, cơ mà không phải tình huống này.
Tôi thử cử động các ngón tay và ngón chân để thử xem liệu mình còn cảm giác gì hay không.
Kỳ lạ như cách tôi phát hiện mình còn ý thức, chân tay tôi có thể cử động một cách thoải mái.
Tôi thử mở mắt ra để dò xét xung quanh thì nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn trắng xóa, bên cạnh chiếc giường tôi đang nằm còn có vài chiếc giường khác.
Ở trong góc phòng kê một tủ kính đựng các loại hũ thuốc và dụng cụ y tế, góc còn lại hình như người máy y tế thì phải.
Nơi đây có vẻ là khu vực trạm xá của một cơ sở nào đó.
Tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy trên người chỉ còn chiếc quần phi công, còn nửa thân trên đã được băng bó cẩn thận và chu đáo.
Phải cảm ơn người đã chăm sóc mình mới được.Tôi xoay người nhìn ra phía cửa kính thì bất ngờ khi bên ngoài là một nhà chứa nhà bay siêu khủng, đang tấp nập người qua lại để bảo trì những cỗ máy này được chứa trong này.
Tuyệt thật đấy, đầy đủ các loại thiết kế, vũ khí, hình dáng và chức năng.
Cơ mà, tôi thấy có điểm gì đó quen quen, cứ như chúng cùng được đúc ra từ một khung vậy.
- Tất cả các cỗ máy mà cậu đang thấy đều thuộc series Juudam do chính cậu là người thiết kế và phát triển mà, nên cậu thấy chung giống nhau cũng phải.
Bất thần, có một giọng nói bí ẩn vang lên sau lưng tôi.
Tôi ngay lập tức theo phản xạ xoay người lại và vào thế thủ.
Chủ nhân của giọng nói đó trùm lên người một lớp áo choàng đen bên ngoài phục trang của mình, một chiếc kính râm đặc biệt che quá nửa khuôn mặt và mái tóc đen nhánh.
Theo kinh nghiệm của tôi thì bọn mặc áo choàng chẳng có kẻ nào là người tốt cả.
Tuy vậy, khí mà tên này tỏa ra hoàn toàn không giống bất kỳ kẻ xấu nào mà tôi từng gặp.
Quái lạ thật!- Bình tĩnh nào cậu trai trẻ.
Tôi không phải là kẻ thù của cậu.
Cậu sẽ được an toàn khi ở đây, tại thành phố Chronotopia này.
Tôi là Hiroto Murakami, người đã được cậu đến đây và sẽ tạm thời là người giám hộ cho cậu trước khi chính thức chuyển giao cậu cho đơn vị phù hợp.
Vừa nói, người lạ mặt kia vừa tháo bỏ kính râm của mình.
Tôi quá đỗi ngạc nhiên khi khuôn mặt đằng sau chiếc kính râm đó không gì khác chính là khuôn mặt của tôi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đột nhiên tôi bị bắt đến một nơi lạ hoắc và gặp một người có khuôn mặt giống hệt mình.
Hắn ta là song trùng hay gì?
Cơ mà, khi nãy hắn có bảo thành phố này tên là Chronotopia.
Có lẽ nào, thành phố này đã nắm được công nghệ du hành không - thời gian trong tay?
Đó có thể là lời giải thích hợp lý duy nhất cho việc tại sao hắn ta có thể cứu tôi trước khi thân xác tôi bốc hơi cùng với bộ giáp của mình.
- Nhìn biểu cảm cậu như vậy, tôi đoan chắc rằng cậu đã lờ mờ nhận ra chân tướng của nơi này rồi nhỉ.
Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, tôi và cậu đều là những phiên bản thay thế tại các vũ trụ khác nhau của một cá nhân đặc biệt sống tại trung tâm của đa vũ trụ.
Hội đồng Ming đa vũ trụ đã quyết định rằng năng lực của cậu là cần thiết đối với trận chiến sắp tới với đa vũ trụ tối nên đã phái tôi đến đón cậu.
Ngay khoảnh khắc cậu quyết định kích hoạt quy trình tự hủy, tôi đã ngưng đọng thời gian, lôi cậu ra khỏi buồng lái, tạo ra một vụ nổ bằng Black Knight Mk II để ngụy trang cái chết cho cậu và đem cậu lẫn cỗ máy của cậu về đây.
Bây giờ, Hiroto Mikami, cậu có hai lựa chọn, một là cùng sát cánh với bọn tôi và chiến đấu bảo vệ đa vũ trụ, hay là trở về quê nhà và đối mặt với thế giới riêng của mình, bỏ mặc đa vũ trụ bị xâm lấn.Chờ, chờ chút đã nào.
Cái tên Murakami này nãy giờ đang nói cái gì vậy?
Phiên bản thay thế?
Đa vũ trụ?
Ngưng đọng thời giang?
Ôi thần linh ơi, mình cần thời gian để có thể xử lý hết đống thống tin khổng lồ này.
Ngày hôm nay đúng là một ngày dài mà.
Hết được tỏ tình, bị trách móc, bay ra khỏi trái đất rồi đến chuyện này.
Nếu là người khác thì đã khuỵu từ lâu rồi.
Cơ mà hình như tôi có thể hiểu được những câu cuối của cậu ta: chiến đấu trên quy mô lớn hơn hay quay về với thế giới cũ và từ bỏ trách nhiệm của mình ở mặt trận đa vũ trụ.
Hmm, đúng là khó nghĩ thật đấy.
Nếu tôi hiểu đúng những gì Murakami nói thì trái đất của tôi đã an toàn, mọi người không còn bị đe dọa bởi mối nguy từ trên trời nữa.
Vậy có nghĩa là, tôi có thể quay lại và tiếp tục sống cuộc sống thường nhật của mình.
Thế thì còn gì bằng nữa.
Nhưng mà, còn lý do mà cậu ta đem tôi đến đây thì sao?
Tôi chưa bao giờ tin rằng đa vũ trụ thực sự tồn tại cả, và khi đã đặt chân đến đây rồi thì tôi lại muốn bỏ chạy ư?
Không, tôi sẽ chọn tiếp tục chiến đấu.
Những gì tôi vừa làm chỉ là diệt trừ mối họa nhỏ đối với quê nhà mà thôi, bắt đầu từ đây mới là trận chiến thực sự.- Tốt, nhìn cậu như vậy thì có vẻ đã đưa ra quyết định rồi ha.
Chào mừng đến với Chronotopia.
Hội đồng Ming sẽ rất vui nếu biết cậu chấp nhận sát cánh cùng chúng tôi.
Còn bây giờ, là nội dung nhiệm vụ đầu tiên của cậu.