Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 20: Hai năm sau



Sáng sớm hôm sau.

Tiểu Nha quỳ gối trước phần mộ đơn sơ, một đôi mắt to long lanh đầy nước đã sưng đỏ không thôi.

Cách đó không xa, trong lòng A Vô đau đớn, nàng qua đó, nhẹ nhàng xoa đầu của bé gái, nói: “Tiểu Nha ngoan, đừng khóc nữa, sau này muội chính là em gái ruột của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho muội.”

Tiểu Nha xoay người, nhào vào lòng ngực A Vô, khóc lớn.

Lúc này, mặt trời đã mọc, chiếu sáng lên giọt nước cuối cùng trên lá cây.

Nàng nên lên đường thôi, con đường báo thù.

Những kẻ đã nợ nàng đều chờ đấy cho nàng, chờ ngày nàng trở về, nhất định sẽ trả đủ.

Hai năm sau

Giang Nam mưa bụi, nơi tìm hoa hỏi liễu, Bách Hoa Lâu

“Nghe nói dạo này kinh thành bùng nổ ôn dịch, chết không ít người, năm nay thi cử cũng lùi lại, các ngươi còn muốn đi kinh thành ư?” Một nam nhân trung niên dáng vẻ giàu có đang ôm một người con gái thanh lâu, nói với người bên cạnh.

“Khẳng định là không đi rồi, chẳng may lại mất đi tính mạng, không đáng giá!” Người nọ trả lời.

“Thật sự không biết trận ôn dịch này khi nào sẽ qua, nhưng mà có người nói Tam Hoàng tử nhiễm ôn dịch, bị cách ly rồi.” Một người thần bí bên cạnh bàn nói.

“Không thể nào…”

Rất nhanh, tiếng nghị luận của mọi người đã át cả tiếng đàn, có thể thấy được mọi người sợ hãi đối với ôn dịch ở kinh thành đến mức nào.

Tầng hai.

Một nam nhân mặc áo đỏ vô cùng xinh đẹp quyến rũ nhìn xuống dưới lầu, dùng một giọng nói trong trẻo nói: “A Vô, tỉ xem, mọi người đều sợ chết.”

Phía đối diện, A Vô mặc áo trắng đang nhàm chán mà ghé lên bàn, nói: “Ai mà không sợ chết?”

Khoé mắt của nam nhân kia nhếch lên, trong mắt đều là vẻ phong tình, “Cũng đúng!”

“A Vô tỉ tỉ, tỉ xem này, muội đã trộm được rượu hoa đào do Y Nhân ca ca ủ rồi…”

Tiểu Nha vẻ mặt hưng phấn chạy tới, kết quả khi nhìn thấy Y Nhân ca ca trong miệng của nàng ở nơi đó, nàng lập tức xoay người, vừa định chạy trốn, nam nhân mặc áo đỏ nháy mắt đã đi tới bên cạnh nàng, khều cái cằm nhỏ của nàng, cười khiến cho người ta phát run, nói: “Nhóc con này, lại đi trộm rượu của ta à?”

Tiểu Nha chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Người ta chỉ lấy một bình…” Nói rồi Tiểu Nha nhìn A Vô cầu cứu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

A Vô nhịn không được, cười nói: “Y Nhân, một bầu rượu mà thôi, bắt nạt Tiểu Nha làm gì?”

Y Nhân nhìn A Vô, bất đắc dĩ nói: “Tỉ cứ chiều muội ấy đi, con nhóc này hiện giờ càng ngày càng hư.”

Nghe Y Nhân nói như thế, Tiểu Nha đã biết chính mình thoát nạn rồi, nàng vui vẻ ôm lấy A Vô, ngọt ngào nói: “A Vô tỉ tỉ tốt nhất!”

“Nhóc con chỉ giỏi nịnh!” Y Nhân khinh bỉ nói.

Tiểu Nha hừ một tiếng, nói: “Rượu này là muội đào, không có phần cho huynh!”

Hai người ở bên cạnh đấu võ mồm, A Vô nhìn người bên tầng dưới, giống như đang nghĩ gì đó.

“A Vô, hôm nay tỉ làm sao thế? Cảm giác tỉ không có tinh thần gì hết!” Y Nhân đã sớm thấy, hắn vốn không định hỏi, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Tiểu Nha nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu, lo lắng nói: “A Vô tỉ tỉ, tỉ có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là có chuyện gì không tốt giấu bọn muội?”

Nhìn ánh mắt lo lắng của hai người, khói mù trong lòng A Vô tan bớt một chút, nàng nói: “Không sao đâu, chỉ là nghe thấy bọn họ nói ở kinh thành có ôn dịch, cảm thấy không thoải mái lắm.”

“Nơi này cách kinh thành rất xa, tỉ lo lắng mấy cái này làm gì? Hay là có người nào đó quan trọng ở kinh thành?” Y Nhân liếc mắt đã nhìn thấu, hỏi.

Sợ hai người tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn, A Vô đành phải bỏ qua đề tài này, nói: “Hai người không cần nghĩ nhiều, ta chỉ sợ sẽ lây bệnh đến đây.”

Y Nhân một lần nữa nằm nghiêng ở trên giường, vẻ mặt lười biếng nói: “Với y thuật của tỉ, còn sợ trị không được ôn dịch sao?”

Một năm trước, A Vô ở bãi tha ma nhặt được Y Nhân, khi đó Y Nhân đã ở trong trạng thái nửa sống nửa chết, là A Vô kiên quyết cứu hắn về từ Quỷ Môn Quan.

Sau đó, hắn lại thấy y thuật cao siêu của A Vô, so với vài người gọi là Thần Y còn lợi hại hơn. Nếu nói ai có thể chữa khỏi được trận ôn dịch kia, có lẽ là ngoài A Vô ra không còn ai, nhưng hắn quyết không để A Vô đi tới nơi nguy hiểm như thế.

“Y Nhân ca ca nói đúng, A Vô tỷ tỷ lợi hại nhất!” Tiểu nha phụ họa nói.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 21: Người nhà



A Vô cười nhạt không nói, thật ra nàng hơi lo lắng cho Tam Hoàng Tử, ở kinh thành, nàng chỉ còn lo lắng duy nhất là Tam Hoàng tử. Cho dù năm đó Tam Hoàng tử là xuất phát từ suy nghĩ gì cứu nàng, ân cứu mạng vẫn nên trả.

Chỉ là, một khi đã bước vào kinh thành, vậy có nghĩa là nàng bắt đầu trả thù rồi.

Thù hận năm đó, nàng ghi tạc từng chút từng chút một trong lòng.

Nhưng hiện giờ, nàng có thực lực đó không?

Nàng không thể nào chấp nhận thất bại, nàng muốn một kích thành công!

Thấy A Vô có điều không tích hợp, Y Nhân hơi nhíu mày, nhưng thấy Tiểu Nha ở đây, hắn nhịn không hỏi.

Buổi đêm, trăng sáng treo trên cao.

Hậu viện Bách Hoa Lâu là một rừng lê, bởi vì Y Nhân thích hoa màu trắng, A Vô trồng một vườn lê phía sau viện. Cứ mỗi khi đến tháng tư, hoa lê nở đầu cành, giống như mây trắng, mùi hoa nhàn nhạt lại càng làm người vui vẻ thoải mái.

Trong đình, Y Nhân uống hơi say, một khuôn mặt quyến rũ khuynh thành hơi đỏ ửng, đẹp đến nỗi làm người ta không thể rời mắt.

A Vô đi vào sân, trong không khí lạnh lùng toả ra một mùi rượu thơm ngát, nàng nhịn không được mà nhíu mày, đi qua rừng lê, nhìn thấy Y Nhân lại uống say bí tỉ, nàng qua đó đoạt lấy chén rượu của hắn, “Y Nhân, sao ngươi lại uống nhiều thế?”

Môi mỏng của Y Nhân hơi cong lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy men say, “Không uống bao nhiêu…”

A Vô sai người mang một bình trà nóng tới, sau khi dỗ dành Y Nhân uống xong thì bất đắc dĩ nói: “Các ngươi như thế, ta làm sao có thể an tâm đi kinh thành?”

Y Nhân lớn hơn Tiểu Nha một tuổi, tuy là ông chủ phía sau màn của Bách Hoa Lâu, nhưng trong mắt của nàng, hai người bọn họ chính là em trai em gái còn chưa đủ lớn.

Y Nhân vốn dĩ đang ngủ say thì nghe thấy câu này, mở mắt ra hỏi: “Tỉ quả nhiên là muốn đi kinh thành!”

A Vô cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Ta muốn đi cứu Tam Hoàng tử, hắn từng là ân nhân cứu mạng của ta.”

“Ta không đồng ý!” Y Nhân bắt lấy tay của A Vô, nói: “Vì sao tỉ muốn đi tới chỗ nguy hiểm như thế? Chúng ta thật vất vả mới trở thành người một nhà, chẳng may tỉ xảy ra chuyện gì, ta phải nói thế nào với Tiểu Nha? Tỉ… không nghĩ tới chúng ta sao?”

A Vô nhẹ nhàng mà vuốt đầu Y Nhân, nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì, trận ôn dịch lần này ta chắc chắn…”

“Không được! Tỉ một mình đi xa như thế, còn bỏ lại chúng ta, ta nhất định không đồng ý việc này!”

Y Nhân làm ầm lên giống như một đứa trẻ con, A Vô khẽ thở dài, nói: “Thế thì ta không đi nữa, được không? Đừng nóng giận.”

Y Nhân và Tiểu Nha là người nhà của nàng, làm tỉ tỉ, nàng yêu thương chiều chuộng bọn họ.

“Tỉ đừng có lừa gạt chúng ta, trộm chạy đi, vẻ mặt của Y Nhân hoài nghi nhìn A Vô.

A Vô bất đắc dĩ cười nói: “Ta không đi, ta đưa thuốc cho người khác, để cho người khác mang cho hắn, vậy chắc là được rồi chứ?”

Lúc này Y Nhân mới vừa lòng gật đầu, nói: “Như thế này mới đúng chứ.”

“Đệ đó, lúc trước còn giống người lớn một chút, sao lúc này lại giống như trẻ con thế, hở ra là tức giận làm nũng?”

Y Nhân hừ một tiếng, “Là ta vui!”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Y Nhân, A Vô nhỏ giọng nói: “Giống như em gái ấy!”

Y Nhân liếc nhìn qua: “Tỉ đang nói gì thế?”

A Vô lập tức lắc đầu, nói: “Không có việc gì,để mau đi nghỉ ngơi đi, đã muộn thế này rồi mà còn uống nhiều rượu như thế!”

Nhờ có A Vô nâng người, Y NHân quay trở lại phòng của mình, nằm xuống ngủ ngay.

Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đã ngủ của Y Nhân, sau khi đắp chăn đàng hoàng cho hắn, chân tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngoài sân, A Vô đang uống rượu một mình.

Gió lạnh thổi tới, cuốn hoa trắng rơi đầy đất. Thật ra hoa lê nở trong thời gian rất ngắn, không đầy một tháng đều sẽ héo tàn, nhưng Y Nhân lại rất thích hoa này, A Vô mới có thể trồng đầy một viện hoa lê như thế.

Lê, ly.

Thật là một loài hoa có ý nghĩa không tốt.

A Vô cảm thấy mình hơi say, nếu không thì vì sao lại cứ nghĩ lại những ký ức chẳng ra gì trong quá khứ.

Đã hơn hai năm, người đàn ông kia không xuất hiện lại trong mộng của nàng, nhưng đêm nay, trong đầu nàng luôn xuất hiện bóng dáng của người đàn ông kia, những chuyện cũ đã giữ chặt tận chỗ sâu nhất trong đáy lòng giờ đây lại giống như bức hoạ cuộn tròn, cứ từ từ mà hiện ra trước mắt.

A Vô buồn bã uống ly rượu tiếp theo, nỗi buồn dâng lên như nước chảy trong lòng, ép đến nỗi nàng không thể nào thở nổi.

Mấy năm nay, dựa vào Bách Hoa Lâu, nàng nhận được không ít tình báo, nhưng sức lực của nàng còn lâu mới đủ để đối nghịch với Cố Trường Quân. Nàng chỉ sợ sau khi mình trở lại kinh thành, còn chưa kịp thực hiện kế hoạch, tất cả mọi thứ sẽ biến thành bọt nước.

Hai năm trước, nàng dùng tính mạng của mình để làm tiền đặt cược, kết quả thất bại thảm hại.

Hai năm sau, chẳng lẽ nàng còn giẫm lên vết xe đổ nữa ư?

Nàng thua không nổi! Cũng không cam lòng thua!

Năm đó, phía sau nàng chỉ có bản thân mình, hiện giờ nàng có hai người thật lòng đối với nàng, cho nên nàng rất quý trọng Y Nhân và Tiểu Nha.

Nàng không còn là A Vô hai bàn tay trắng của năm đó nữa.

Dưới ánh trăng, A Vô dựa vào cây, gió nhè nhẹ thổi qua mặt, cả thể xác và tinh thần đều được chữa lành.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 22: Đều là tội nhân



Cách đó vạn dặm, ở kinh thành.

Bên bờ sông,

Sông nước cuồn cuộn, gió lạnh lẽo, Cố Trường Quân ngồi một mình trên bờ sông.

Hai năm qua, mỗi đầu tháng, hắn đều một mình đến bờ sông đi một chút, nhưng lần nào cũng là chờ mong mà đến, thất vọng mà về.

Ánh trăng chiếu vào mặt sông phập phồng gợn sóng, toàn bộ mặt sông giống như một mặt gương toả ra ánh sáng bạc, tất cả đều có vẻ xinh đẹp anh tĩnh, chỉ có Cố Trường Quân ở bờ sông, cô đơn đơn độc.

Đêm dần đen, sương mù càng thêm nồng đậm, áo ngoài của Cố Trường Quân đã sớm bị sương rơi ướt nhẹp, khi hắn chuẩn bị rời đi mới phát hiện ra Lâm Vân Hiên đứng ở cách đó không xa.

Khoảng cách của hai người không xa, nhưng hắn lại không chú ý tới sự tồn tại của Lâm Vân Hiên, có thể thấy được lòng cách giác của hắn thấp tới mức nào.

“Cố Trường Quân, chúng ta đều là tội nhân!”

Năm đó, hắn cho rằng chỉ có Cố Trường Quân mới là tội nhân, cho nên mấy năm nay hắn luôn luôn đấu đến ngươi chết ta sống với Cố Trường Quân trong tối ngoài sáng, nhưng chậm rãi, hắn hiểu được, bọn họ đều là tội nhân không thể tha thứ!

Cố Trường Quân ép A Vô cùng đường, mà hắn lại lựa chọn làm ngơ khi A Vô không có đường để đi.

Hắn cho rằng như thế là có thể ép Vô đến bên người hắn, là hắn quá ích kỷ.

Nhưng hiện tại nói lại nhiều cũng vô dụng, A Vô đã không còn nữa.

Cố Trường Quân không thèm liếc nhìn Lâm Vân Hiên một cái, xoay người rời đi.

“Cố Trường Quân, ngươi đã hại chết A Vô, chẳng lẽ ngươi còn muốn bức tử Tuyết Nhi sao?” Lâm Vân Hiên đột nhiên nói.

Nghe lời này, Cố Trường Quân dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Không giết nàng, bổn vương đã rất nhân từ rồi! Đừng tưởng rằng ngươi có thể khoa chân múa tay trước mặt bổn vương! Lâm Vân Hiên, năm đó nếu không phải là A Vô cầu xin ta quỳ từ cửa thành cho tới vương phủ, ngươi đã sớm chết trên chiến trường, tính mạng của ngươi là bổn vương bố thí cho ngươi!”

Phần ân tình này của A Vô, Lâm Vân Hiên tựa như không có ghi nhớ trong lòng, nếu không hắn cũng sẽ không thấy chết mà khuông cứu.

Trên mặt Lâm Vân Hiên hiện lên một cảm giác mất tự nhiên, “Chuyện này không liên quan tới việc ta muốn nói với ngươi…”

“A…” Cố Trường Quân đầy mặt khinh thường, “Ngươi thích A Vô đúng không? Thật đáng tiếc, mặc dù A Vô có chết nàng cũng không cầu cứu với ngươi, như thế có phải là có nghĩa là, trong mắt của nàng căn bản không có ngươi?”

Những lời này hoàn toàn chọc giận Lâm Vân Hiên, hắn không nói hai lời một quyền đánh tới đây.

Cố Trường Quân nghiêng người tránh thoát, sau đó đá tới một chân, hai người đánh nhau ở bờ sông.

Chờ đến khi hai người đánh nhau mệt, trên mặt Lâm Vân Hiên đã đầy thương tích, Cố Trường Quân cũng ăn mấy đấm, trận đánh này, hai người đều giống như đang trút giận, hận không thể đấm chết đối phương.

Bờ sông, hai người nằm trên mặt đất, ngực phập phồng, có thể thấy được vừa rồi đánh nhau kịch liệt đến mức nào.

“Cố Trường Quân, Tuyết Nhi gây tổn thương cho A Vô chỉ vì nàng quá coi trọng ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cho nàng một cơ hội sửa đổi, huống chi nàng đã hối lỗi suốt hai năm…”

Không chờ Lâm Vân Hiên nói xong, Cố Trường Quân đã đứng dậy rời đi.

Cố Trường Quân đi rồi, Lâm Vân Hiên giơ tay che hai mắt của mình lại, thật ra hắn cũng không muốn nói lời này, nhưng không chịu nổi cha mẹ cùng muội muội thay nhau khuyên bảo, dù sao cũng là người thân, cho dù có không đúng như thế nào, hình như hắn cũng không thể nhẫn tâm.

Giữa người thân và A Vô, hắn chọn lựa người thân.

Là hắn có lỗi với A Vô…

Vương phủ, Tuyết Uyền

Trúng cổ từ hai năm trước, sức khoẻ của Lâm Khuynh Tuyết kém đi nhiều, trong suốt một năm nàng sống không bằng chết mà chịu đựng, trong hoàng cung đột nhiên có một y sư tinh thông cổ thuật, dưới sự trị liệu của y sư, cổ trong cơ thể Lâm Khuynh Tuyết đã bị lấy ra, nhưng nàng đã chịu khổ hơn một năm, không chỉ khí sắc cả người kém cỏi, còn bị cho biết thân thể của nàng không thể thụ thai được nữa.

Nàng ép chết A Vô, nhưng đồng thời cũng ép mình tới tuyệt cảnh.

Không thể mang thai, vậy thì nàng không thể đứng vững gót chân ở Vương phủ, nàng không thể khai chi tán diệp, tương lai của nàng có lẽ là làm bạn với thanh đăng.

Để chữa khỏi thân thể, Lâm Khuynh Tuyết tìm danh y khắp nơi, nhưng đều không làm nên chuyện gì.

Khi nàng đã sắp thất vọng, có người nói cho nàng, Giang Nam có một danh y, không chỉ có thể trị được bách bệnh còn có thể cứu sống người chỉ còn một hơi, nói không chừng danh y kia có thể trị được thân thể của nàng.

Cho dù hy vọng xa xôi, nhưng Lâm Khuynh Tuyết vẫn hao hết sức người sức của đi tìm tung tích của danh y kia.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 23: Bị người vướng bận



“Trắc phi, theo như người đưa tin đã báo cho ta, tạm thời còn chưa có tin tức gì của danh y.” Ma ma bên người tiến vào nói.

Lâm Khuynh Tuyết nắm chặt khăn tay, mắng: “Vô dụng phế vật, tìm một người mà thôi, khó như vậy sao?”

Ma ma bên người cúi đầu nói: “Lão nô đã nói với bọn họ thêm người đi tra.”

Lâm Khuynh Tuyết không kiên nhẫn mà xua xua tay, “Cút đi!”

Ma ma bên ngườiđi rồi, Lâm Khuynh Tuyết tức giận đến nỗi đập phá hết đồ vật trong phòng một lượt.

Mấy năm nay, Lâm Khuynh Tuyết cảm nhận được địa ngục là gì.

Dưới sự tra tấn của cổ trùng, nàng bị dày vô sống không bằng chết, mà Cố Trường Quân lại nhớ mãi không quên tiện nhân kia, đối với nàng chán ghét đến nỗi không muốn nhìn một cái. Hiện tại, nàng lại bị cho biết là mình không thể mang thai.

Nàng tìm đủ mọi cách, cuối cùng lại có kết cục như vậy!

Nhìn bản thân tái nhợt trong gương đồng, Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, nàng nhất định phải thay đổi tình trạng hiện giờ.

*

Bách Hoa Lâu.

A Vô đang chuẩn bị dược liệu, nếu người không thể đến, vậy thì nàng cần thiết phải sửa sang lại dược liệu, để Tam Hoàng tử có thể dùng được.

Cách đó không xa, Tiểu Nha cùng với Y Nhân ngồi ở trong đình chơi cờ.

Sau khi Tiểu Nha ăn vạ và đi lại vài lần, Y Nhân đã hết sạch kiên nhẫn, hắn nhịn không được mà gõ lên trán Tiểu Nha: “Có ngươi như ngươi sao? Ngươi đi lại bao nhiêu lần rồi?”

Tiểu Nha che cái trán lại, bất mãn mà chu miệng nhỏ lên, “Y Nhân ca ca, huynh không thể nhường cho muội một chút sao? Khi muội chơi cờ với A Vô tỉ tỉ, A Vô tỉ tỉ đều cho ta đi lại rất nhiều lần.” Tuy mỗi lần đều là Tiểu Nha thua, nhưng trong quá trình chơi Tiểu Nha vẫn rất vui vẻ.

Y Nhân hừ nhẹ một tiếng, “Sau này không chơi cờ với muội nữa, nếu không ta sẽ đánh muội mất.”

Tiểu Nha quay đầu mách với A Vô, “A Vô tỉ tỉ, Y Nhân ca ca muốn đánh Tiểu Nha.”

A Vô coi như không nghe thấy, xoay người, tiếp tục sửa sang lại dược vật. Y Nhân đắc ý vênh cằm lên nói: “Xem đi, A Vô vẫn rất công bằng!”

Tiểu Nha tức giận đến nỗi duỗi tay véo mặt của Y Nhân, Y Nhân nhanh chóng đứng dậy, hai người đuổi nhau ở trong sân.

Cuộc sống như vậy, bình tĩnh mà tốt đẹp.

Nửa tháng sau, A Vô thu được thư mà Tam Hoàng tử gửi cho, trong thư nói bệnh của hắn đã nguy kịch, hy vọng gặp mặt A Vô lần cuối cùng.

Mặc dù như thế, Y Nhân vẫn không đồng ý để A Vô vào kinh, hắn cứ cảm thấy A Vô có việc lừa gạt bọn họ, A Vô không nói, hắn cũng không hỏi, nhưng hắn đang âm thầm góp nhặt không ít tin tức tình báo.

Khi hắn biết được A Vô có thể là Cố vương phi đã chết hai năm trước kia, hắn hoàn toàn chấn kinh.

Nếu A Vô thật sự là Cố vương phi, vậy thì nàng vào kinh tuyệt đối sẽ không thể chỉ vì gặp lại Tam Hoàng tử, nàng tới báo thù.

Nghĩ đến đây, Y Nhân trực tiếp tìm A Vô.

Đối mặt với chất vấn của Y Nhân, A Vô thừa nhận hết, “Không sai, ta chính là Cố Vương phi năm đó chết vì nhảy cầu.

A Vô nói khiến cho Y Nhân cảm thấy một nỗi buồn đạm mạc, thật sự giống như danh hiệu Cố Vương Phi này mang đến không phải là vinh quang, mà là một đoạn chuyện cũ thương tâm.

Trong nháy mắt, Y Nhân hối hận, hắn không muốn chọc tới nỗi đau của A Vô, “A Vô, xin lỗi, ta không nên đi điều tra…”

“Không sao, dù sao thì sớm muộn gì ta cũng phải nói cho các ngươi, chỉ là thân phận này sẽ đem đến phiền toái cho chúng ta, ta mới có thể luôn luôn giấu giếm.”

Thấy vẻ mặt của Y Nhân vẫn hối hận, A Vô nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói: “ Ta thật sự không sao cả!”

“A Vô, tỉ nhất định phải thượng kinh sao?” Y Nhân hỏi.

A Vô lặng lẽ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Chuyện cũng phải có kết thúc.”

“Nhưng…” Y Nhân sắp nói ra miệng, khi hắn thấy được ánh mắt kiên định của A Vô, vì thế lời nói bên miệng thì lại nuốt trở lại.

Chuyện A Vô quyết định hắn không thay đổi được.

Giống như một năm trước, vì muốn gây dựng cho hắn và Tiểu Nha một hoàn cảnh sống an ổn, nàng ngày ngày đêm đêm đi xem bệnh cho người ta, tiền kiếm được đều dùng vào Bách Hoa Lâu này.

Ông chủ phía sau màn của Bách Hoa Lâu là hắn, nhưng thực tế, người xây dựng nên Bách Hoa Lâu là A Vô.

Những ngày gian khổ kia, hắn cùng với Tiểu Nha đã vô số lần khuyên A Vô, nhưng A Vô vẫn dùng toàn bộ sức lực để xây dựng bầu không khí sinh hoạt tốt nhất cho bọn họ.

A Vô luôn luôn như thế, bởi vì hai chữ người nhà, nàng có thể dùng hết toàn lực, thậm chí không cầu hồi báo.

“Nếu tỉ nhất định phải đi, vậy thì ta cũng đi!”

A Vô lắc đầu, “Không được, ngươi không hiểu y thuật, chẳng may xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao? Hơn nữa trong nhà còn có Tiểu Nha, nếu chúng ta đều đi rồi, để lại một mình muội ấy, ta không yên tâm.”

Y Nhân nhíu mày: “Vậy thì tỉ đi một mình thì chúng ta an tâm sao?”

A Vô sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Y Nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về.” Bị người khác vướng bận, hoá ra là một chuyện hạnh phúc như vậy.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 24: Kinh thành



Thấy A Vô ngây ngô cười, Y Nhân thấy lạ quay đầu: “Tỉ cười cái gì? Bản thân chạy tới nơi nguy hiểm như thế, còn không biết xấu hổ mà cười?”

A Vô duỗi tay, ôm Y Nhân vào lòng rồi nói: “Có các ngươi ở trong nhà chờ ta, ta nhất định sẽ trở lại.”

Có thể là lời này của A Vô chứa chan cảm xúc, gương mặt của Y Nhân đỏ ứng, hắn cứng người lại giơ tay vỗ lưng của A Vô, nói: “Ta cho tỉ hai tháng, nếu tỉ không trở lại, ta sẽ mang theo Tiểu Nha vào kinh tìm tỉ.”

“Ta sẽ trở về trong khoảng thời gian đã hẹn.”

A Vô vừa đi, cần mười ngày mới tới kinh thành.

Vừa mới vào cửa thành, A Vô đã phát hiện ra người đi trên đường phố vô cùng ít, cho dù có người cũng là vội vàng, tất cả những cửa lớn của các phủ đệ của nhà giàu nhà quan đều đóng chặt, cảnh tượng hưng thịnh phồn hoa trước kia giống như phù dung sớm nở tối tàn, không có gì là thịnh thế.

“Không bỏ lại hắn, chúng ta đều phải chết!”

A Vô vừa mới đi tới cuối phố thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên túm một đứa trẻ ném ra ngoài, bên cạnh là một nữ nhân có vẻ như là vợ hắn, nắm chặt lấy tay của hắn, khóc lóc kêu lên: “Đó chính là đứa con trai duy nhất của chúng ta, chúng ta mời đại phu đến xem, biết đâu có thể cứu chữa…”

“Cứu cái gì mà cứu? Đã chết rất nhiều người rồi! Ôn dịch đáng sợ đến mức nào chẳng lẽ nàng còn chưa rõ hay sao? Mau mau dọn dẹp đồ vật, chúng ta lập tức đi thôi, nhà ở kia có lẽ đã đen đủi lắm rồi…”

Người đàn nhân trung niên hùng hùng hổ hổ, người phụ nữ cũng không dám nói gì nữa, nàng dưng dừng liếc nhìn đứa trẻ một cái, cuối cùng che miệng vào nhà.

Nhưng một lúc lâu sau, người phụ nữ cầm túi ra, đi theo người đàn ông trung niên rời đi.

Ở ngoài cửa, đứa trẻ gầy yếu nhìn cha mẹ mình đi xa, trong miệng kêu lên: “Cha, mẹ…” Nhưng giọng nói nhỏ nhẹ không có sức lực không truyền đi được bao xa.

Nó bị cha mẹ vứt bỏ.

A Vô qua đó, đứng ở trước mặt đứa trẻ, hỏi: “Ngươi có muốn sống tiếp không?”

Chương 22 báo ân

Trẻ con bảy tám tuổi đã có ý thức của riêng mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn tỉ tỉ như tiên nữ này, trong cổ họng khô cạn bức ra mấy chữ: “Tỉ tỉ, cứu ta…”

A Vô ngồi xổm xuống, xem xét mạch đập của đứa trẻ: “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi!”

Đôi mắt trong sáng của đứa trẻ lộ ra một tia sáng, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt hôn mê.

A Vô bé đứa trẻ lên, nếu căn nhà này không có ai ở, vậy thì nàng coi nơi này là nơi ở tạm thời đi.

Sau khi tiến vào, A Vô thiêu huỷ toàn bộ đệm chăn trong nhà, một lần nữa đến tiệm tạp hoá để mua chăn bông mới và quần áo. Sau khi châm cứu cho đứa trẻ, nàng dùng nước ấm tắm xong cho đứa trẻ, thay quần áo sạch vào, còn sắc thuốc cho đứa trẻ uống.

Ba ngày liên tiếp, nàng vừa trị bệnh cho đứa trẻ, vừa hỏi thăm nơi ở của Tam Hoàng tử, vào ngày đứa nhỏ khoẻ lên thì nàng biết được Tam Hoàng tử ở một căn nhà bỏ không hoang vắng. “Tiểu Phong, đệ ngoan ngoãn ở nhà một mình nhé, A Vô tỉ tỉ muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Sức khoẻ của đứa trẻ đã có chuyển biến tốt đẹp, A Vô chỉ sợ sau khi hắn rời khỏi đây sẽ bị nhiễm bệnh lại, mới dặn dò hắn ở nhà một mình.

“A Vô tỉ tỉ, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”

A Vô sờ đầu của đứa trẻ, cầm lấy hòm thuốc, xoay người ra cửa.

Sau khi A Vô ra cửa, đứa trẻ trộm chạy đến bên cạnh cửa nhìn nàng, nó còn nhớ rõ cảnh tượng cha mẹ đã vứt bỏ mình, cho nên nó sợ rằng tỉ tỉ lương thiện này cũng sẽ vứt bỏ hắn mà đi.

Sau khi A Vô ra khỏi nhà, quay đầu lại nhìn một cái, khi nhìn thấy cặp mắt đầy nước kia, A Vô nhịn không được mà đỏ mắt, nàng quay trở lại, xoa đầu đứa trẻ nói: “NGoan, A Vô tỉ tỉ sẽ còn trở lại.

Đứa trẻ khóc lóc gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, khiến A Vô càng đau lòng. Vì thế nàng cởi xuống một chiếc ngọc bội bên hông giao cho đứa trẻ rồi nói: “Vậy thì đệ ở nhà trông chiếc ngọc bội này cho A Vô tỉ tỉ, chờ khi nào A Vô tỉ tỉ trở lại hãy trả cho tỉ tỉ.”

Đứa trẻ duỗi tay ra nhận, lần này hắn không khóc nữa, mà ra vẻ đàn ông nói: “Tiểu Phong sẽ cẩn thận.”

A Vô cười, sau đó xuất phát.

Chờ đến khi nàng đi vào căn nhà bị bỏ kia, nàng phát hiện ngay cả người trông cửa cũng không có.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy được khắp nơi là bụi bặm, A Vô nhăn mày, từ cửa đến nội viện đều không nhìn thấy hạ nhân nào. Lúc này, một viện nhỏ hẻo lánh truyền đến tiếng ho khan rất lớn.

Theo tiếng động, A Vô đi vào trong viện, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một nam nhăn mặc bộ đồ trắng nằm trên giường, ho đến nỗi không thở nổi, khoé miệng còn có dính máu.

Tam Hoàng tử cao quý lạnh lùng không còn dáng vẻ năm đó nữa, cả người gầy ốm không chịu nổi.

“Tam Hoàng tử…”

A Vô vội vàng qua đi, nhẹ nhàng mà vỗ lên lưng của Tam Hoàng tử.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 25: Báo ân



Chờ sau khi Tam Hoàng tử ho xong, hắn vội vàng quay đầu lại, nói: “Đừng tới gần ta quá, ta sẽ lây bệnh cho ngươi.”

“Không sợ, ta tới đây là để chữa bệnh cho ngài.”

Có lẽ là tuyệt vọng với bệnh tình của mình, Tam Hoàng tử chỉ cười nhạt, không nói gì.

A Vô móc kim bạc ra, sau khi châm cứu xong cho Tam Hoàng tử, nàng nhăn mày lại nói: “Bệnh tình của ngài có hơi nghiêm trọng, ngài không thể ở lại đây, hiện tại rời đi với ta.”

Cuộc sống không có ai chăm sóc, hoàn cảnh sống chỉ biết là càng ngày càng không tốt.

Nghe A Vô nói như thế, trong mắt Tam Hoàng tử hiện lên một tia sáng, hắn hỏi: “A Vô, ngươi thật sự có thể trị khỏi bệnh cho ta à?”

A Vô gật đầu, nói: “Yên tâm, năm đó ngươi cứu ta một mạng, hiện giờ ta chắc chắn trả lại ngươi một mạng!”

Tam Hoàng tử khẽ run run, năm đó chẳng qua hắn nhất thời hứng khởi cứu A Vô, xem ra đạo lý làm việc tốt giúp mọi người luôn đúng.

Chờ A Vô nâng Tam Hoàng tử dậy, nàng nhăn mày càng chặt, một người đàn ông trưởng thành lại còn nhẹ hơn cả nàng, sờ lên chỉ còn xương cốt, có thể thấy Tam Hoàng tử trong khoảng thời gian này đã chịu khổ thế nào.

“Ngài ở đây một mình thôi sao? Không có ai chăm sóc ư?” A Vô nhịn không được hỏi.

“Có, chỉ là ta đuổi bọn họ đi, ta chỉ là một người sắp chết, việc gì phải để bọn họ phải liên luỵ theo, chẳng may bọn họ cũng nhiễm bệnh, vậy thì ta chỉ là trước khi chết kéo theo một đám người liên luỵ.”

A Vô ngẩn người, hoá ra Tam Hoàng Tử thật sự là một người lương thiện.

Thấy ánh mắt của A Vô nhìn hắn có vẻ xúc động, Tam Hoàng tử nhịn không được cười nói: “Ta không có lòng tốt như thế, chỉ là cảm thấy không đáng mà thôi.”

A Vô không nói chuyện, nhưng trong lòng càng kiên định muốn chữ khỏi cho Tam Hoàng tử.

Chờ A Vô nâng Tam Hoàng tử về căn nhà nhỏ lúc trước, đứa trẻ đã sớm chờ ở cửa.

“A Vô tỉ tỉ…”

Đứa trẻ chạy ra, nó vừa định giúp đỡ cùng nâng Tam Hoàng tử, A Vô vội vàng bảo nó đi đun nước ấm. Đứa nhỏ còn chưa khỏi hắn, tránh cho bị nhiễm lại lần nữa, tốt nhất là cách ly hai người.

Nhìn hình ảnh của đứa trẻ, trong mắt Tam Hoàng tử hiện lên vẻ nghi ngờ, A Vô giải thích một câu: “Đó là một đứa trẻ ta mới cứu, nó cũng nhiễm bệnh, nhưng hiện tại cũng sắp khỏi rồi.”

Trong nháy mắt, Tam Hoàng tử trợn tròn mắt, hoá ra A Vô thật sự có năng lực cứu hắn.

Trở về phòng, A Vô duỗi tay c** q**n áo của Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử cảm thấy nam nữ không tiện, mới nói: “Ta tự mình làm đi!”

Nhìn Tam Hoàng tử dáng vẻ lực bất tòng tâm, A Vô tiếp tục động tác của mình, “Ta là đại phu, sợ cái gì!”

A Vô càng quang minh chính đại, mặt của Tam Hoàng tử càng đỏ.

Chờ sau khi nước ấm đã đun xong, A Vô đỡ Tam Hoàng tử đến thau tắm, thau tắm đầy nước đã hun cho Tam Hoàng tử bị ngất xỉu.

Chờ đến khi một lần nữa mở mắt ra, Tam Hoàng tử đã mặc xong quần áo, nằm ở trên giường.

Ở mép giường, A Vô đang sửa sang lại thuốc, trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, nàng nắm giữ được tình hình ôn dịch, chỉ cần dùng thuốc cẩn thận, chú ý cách ly, trận ôn dịch này rất mau qua.

“Ngài tỉnh rồi ư?” A Vô xoay người, nhìn thấy Tam Hoàng tử mở mắt ra, qua đó kiểm tra cái trán của hắn, nàng nói: “Nhiệt độ đã giảm rồi, từ từ điều dưỡng, ngài sẽ khỏi rất nhanh.”

Tam Hoàng tử gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi…”

“Ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta, nói cảm ơn với ta là quá khách sáo.” A Vô nói với thái độ nhẹ nhàng, lại hỏi: “Đói bụng chưa, ta nấu cháo cho ngài.”

Khi nói chuyện, bên ngoài có cái đầu nhỏ thò vào, giọng nói nhè nhẹ: “A Vô tỉ tỉ, Tiểu Phong nấu cháo rồi, tỉ và đại ca ca kia muốn ăn không?” Rõ ràng là đứa nhỏ này vẫn đang chờ bọn họ ở ngoài cửa, nghe thấy bọn họ nói chuyện mới dám đẩy cửa tiến vào hỏi.

A Vô bị vẻ săn sóc của đứa trẻ làm cho ấm lòng, nàng cười rồi qua đó, xoa mặt của đứa trẻ rồi nói: “Tiểu Phong ngoan quá!’

Đứa trẻ ngẩng đầu, mắt to sáng lấp lánh, tràn đầy ý cười.

“A Vô tỉ tỉ, Tiểu Phong đi mang cháo lại đây.” Không chờ A Vô nói, đứa trẻ đã chạy ra ngoài.

Nhìn hình ảnh của đứa trẻ, A Vô khẽ thở dài, một đứa trẻ đáng yêu như thế, sao nói vứt là vứt chứ?
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 26: Báo ân (2)



Mười ngày sau, Tam hoàng tử có thể xuống giường đi lại.

Trong viện, A Vô phơi rất nhiều loại dược liệu mẹt dược liệu, những loại thuốc này đều là nàng nhờ người vận chuyển từ Giang Nam tới đây.

Nhìn sườn mạch nghiêm túc của A Vô, Tam Hoàng tử dựa ở cạnh cửa, dáng vẻ suy tư.

Thấy Tam Hoàng Tử vẫn luôn không nói chuyện, A Vô ngẩng đầu hỏi: “Có phải là ngài có việc muốn nói với ta không?”

“Lần này ngươi hồi kinh, không định đi gặp hoàng huynh sao? Mấy năm nay hắn sống không tốt, vì tìm ngươi, hắn…”

“Ta không muốn nghe bất kỳ việc gì liên quan tới hắn nữa.” A Vô lạnh lùng nói.

Tam Hoàng tử thức thời ngậm miệng lại, nói sang chuyện khác, “Ngươi phơi nhiều dược liệu như thế là vì muốn mở y quán cứu người hay sao?”

A Vô lắc đầu, nói: “Các loại dược này đều là chuẩn bị cho ngài, chờ sức khoẻ của ngài tốt hơn, ngài dán bố cáo thông báo tất cả mọi người trong kinh thành, nói là ở phủ của ngài có đại phu có thể trị liệu ôn dịch, chỉ cần ngài mở phủ cứu người, vậy thì ngài có thể có được toàn thể dân tâm, điều này có tác dụng rất lớn để ngài có thể mượn sức nhân tâm.”

Trong lòng Tam Hoàng tử chấn động, hắn hỏi: “Vì sao ngươi phải lại vì ta mà làm được đến mức độ này?”

“Báo ân!”

“Nhưng ngươi rõ ràng biết năm đó ta cứu ngươi, nguyên nhân chính chỉ là ta nhất thời hứng khởi…”

“Cho dù nguyên nhân của ngài là gì, ngài vẫn cứu tính mạng của ta, đây là sự thật!”

Tam Hoàng tử sững sờ ở tại chỗ, rất lâu không thể phục hồi tinh thần lại, cuối cùng, hắn mới nói một câu: “A Vô, ngươi thật là một người lương thiện.”

“Lương thiện ư? Rất nhanh ngài sẽ không nghĩ như thế nữa!”

Lần này nàng trở về, ngoài việc báo ân, còn có báo thù!

Nửa tháng sau.

Tam Hoàng tử vốn dĩ đã sắp chết đột nhiên khỏi hẳn, không chỉ có mở phủ cứu người, còn mời Hoàng đế khai thương phát lương.

Dưới sự duy trì mạnh mẽ của Tam Hoàng tử, còn có danh y tương trợ, ôn dịch rất nhanh đã được khống chế, người có bệnh tình nhẹ bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp. Bởi vì thế, bá tánh trong dân gian trực tiếp coi Tam Hoàng tử là thần tiên cứu khổ cứu nạn, đầu đường cuối ngõ đều là lời khen ngợi đối với Tam Hoàng tử.

Chỉ cần tiến triển thuận lợi, cơn ác mộng ôn dịch sẽ qua đi.

Tại Vương phủ.

Sau khi Lâm Khuynh Tuyết biết được mẹ Lâm nhiễm ôn dịch, trước tiên là tìm Cố Trường Quân, hy vọng mượn quyền thế của hắn, trực tiếp ra lệnh cho vị thần y kia đến Lâm gia cứu mẹ Lâm.

Cố Trường Quân không gặp nàng, Lâm Khuynh Tuyết đành phải tự mình tìm tới chỗ Tam Hoàng tử.

Sau khi Tam Hoàng tử biết được ý đồ của nàng sau khi đến, trực tiếp bảo tổng quản đuổi nàng đi. Vì thế, Lâm Khuynh Tuyết gây náo loạn rất lâu ở phủ Tam hoàng tử, còn nói là tính mạng của những tiện dân đó không quan trọng bằng tính mạng của mẹ Lâm, hơn nữa, nàng là Cố Trắc phi, là hoàng tẩu của Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử nên nghe theo lời nàng nói.

Khi Lâm Khuynh Tuyết làm ầm ĩ tại tiền viện, A Vô ở phía sau bình phong nghe rõ ràng.

Cuối cùng, tổng quản không kiên nhẫn nữa, tuy rằng đại phu không ra mặt, nhưng đại phu cũng có chuẩn bị hảo dược, mỗi người tới tìm thầy trị bệnh đều sẽ được phát dược, nhưng Lâm Khuynh Tuyết là một kẻ không hiểu chuyện, yêu cầu đại phu phải xuất hiện

Sau khi Lâm Khuynh Tuyết bị mời rời khỏi đây, A Vô từ phía sau bình phong đi ra, khoé môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Thật là một kẻ ngu xuẩn vô cùng!”

Tam Hoàng tử tán đồng, “Hoàng huynh cưới nàng, ta cũng rất khó hiểu.”

Tuy rằng xuất thân của A Vô không tốt, nhưng những mặt khác của A Vô thừa đủ để bù vào xuất thân của nàng, nhưng mà sao trước kia mắt của hoàng huynh lại bị mù như thế?

Nghe được lời này, A Vô nặng nề nói: “Cái gì không chiếm được mới là tốt nhất, trước kia Cố Trường Quân cưới ta, chẳng qua là vì khi đó hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chờ đến khi hắn có được tất cả mọi thứ, hắn khẳng định sẽ phải có được người hắn muốn nhất!”

Tam Hoàng tử nhún nhún vai rồi nói: “Hoàng huynh cũng là bị ngớ ngẩn, nhưng mà hiện tại hắn hối hận rồi.”

A Vô không muốn nghe hắn nói những thứ đó, hỏi: “Việc ta nhờ ngài điều tra, đã có kết quả chưa?”

A Vô đã từng tưởng Cố Trường Quân phái người đốt thôn xóm, hại chết bà lão, nhưng sau này nàng điều tra lại một chút, phát hiện là có người đã thấy, đêm hôm đó từng có hai đội người đi qua thôn xóm kia, hơn nữa thời gian rất gần nhau. Nói cách khác, những người nàng thấy có khả năng là đã tới sau khi thôn xóm bị lửa đốt.

“Ngoại trừ hoàng huynh, Lâm thừa tướng cũng âm thầm phái người qua đó.”

A Vô trong nháy mắt bộc phát ra một tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Chắc không?”

“Tương đối!”

A Vô cười lạnh lên tiếng, “Thật là buồn cười, năm đó ta coi Lâm gia là người nhà, kết quả là không một ai có thể chấp nhận được ta.”

Có thể là nụ cười của A Vô quá thê lương, Tam Hoàng tử vỗ bả vai của nàng, nói: “Có cần ta hỗ trợ, chỉ cần mở miệng nói.”

A Vô lắc đầu, “Chuyện này để ta tự mình giải quyết đi!”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 27: Kẻ vô ơn



Tại Lâm phủ.

Sau khi mẹ Lâm uống xong thuốc mà Lâm Khuynh Tuyết lấy được, thân thể chậm rãi chuyển biến tốt hơn, nhưng Lâm Khuynh Tuyết lại rất bất mãn đối với kết quả này, nàng cảm thấy tất cả là tại kẻ gọi là thần y kia không chịu ra mặt, nếu không mẹ Lâm có thể khoẻ lên càng nhanh.

Nghĩ đến nỗi nhục ngày hôm nay, không ngờ Lâm Khuynh Tuyết lại phái người truyền ra lời đồn, nói thuốc của thần y là giả, sau khi mẹ Lâm uống xong, thân thể không chỉ không tốt hơn, mà còn gặp nguy hiểm.

Lời đồn đại này vừa xuất hiện, lòng người thật vất vả mới có thể ổn định lại, một lần nữa lại trở nên bất an.

Sau khi Tam Hoàng tử biết được chuyện này, lập tức tăng số người đi điều tra.

Rất nhanh, A Vô cũng nghe được tin đồn này, nhưng nàng vừa đoán đã đoán ra được việc làm của Lâm Khuynh Tuyết, nàng nói: “Trực tiếp xác định mục tiêu là Lâm Khuynh Tuyết, rất có khả năng là nàng ở phía sau gây chuyện!”

Tam Hoàng tử không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn dựa theo lời của A Vô đi làm, kết quả đúng như A Vô nói, thật đúng là Lâm Khuynh Tuyết làm.

“Nữ nhân kia từ trước tới nay tự cho mình hơn người khác, ta không chịu ra mặt, nàng chỉ biết là ngươi coi thường nàng, hơn nữa nàng là một kẻ vô ơn, tuyệt đối sẽ không bởi vì cho nàng thuốc mà nàng sẽ cảm ơn đâu!’

Nghe A Vô nói xong, khuôn mặt của Tam Hoàng tử lạnh như băng, sớm biết như thế hắn đã không đưa thuốc cho đồ tiện nhân cắn ngược lại hắn một miếng!

Tổng quản ở bên cạnh nghe đến đây thì nói: “Điện hạ, hay là lão nô phái người đi làm rõ một chút?”

Tam Hoàng tử lắc đầu: “Hiện tại lòng người vốn dĩ không ổn định, chẳng may lại có sai lầm gì, việc chúng ta làm đều là công dã tràng!” Nếu bị người có tâm lợi dụng việc này, kế hoạch của hắn và A Vô sẽ phí hoài công sức!

Nghĩ đến đây, Tam Hoàng tử hận không thể b*p ch*t Lâm Khuynh Tuyết.

A Vô nghĩ một chút rồi nói: “Tam Hoàng tử, ngài giao chuyện này cho ta xử lý, được không?”

“Ngươi…” Nghĩ đến cái gì đó, Tam Hoàng tử gật đầu, giao cho A Vô một khối lệnh bài và nói: “Ngươi cầm khối lệnh bài này, tử sĩ trong phủ đều nghe theo sự chỉ đạo của ngươi.”

Thấy Tam Hoàng tử tin tưởng nàng như, A Vô cười nói: “Ngài không sợ ta sẽ hại ngài sao?”

Tam hoàng tử tới gần A Vô, hai người gần gũi tới mức có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương, hắn hạ giọng nói: “Tính mạng của ta cũng do ngươi cho, ta sợ cái gì?”

A Vô lui lại một bước, “Ta đi trước đây.”

Nhìn A Vô hoảng loạn giống như đang chạy trốn, Tam Hoàng tử thỏa mãn mà cười ha ha, tâm trạng rất tốt nói: “A Vô, ta đùa với ngươi một chút mà thôi, ngươi sợ hãi cái gì?”

A Vô quay đầu lại, giận dữ mà liếc nhìn Tam Hoàng tử một cái, sau đó mau chóng rời đi.

A Vô đi rồi, Tam Hoàng tử thu lại nét cười trên mặt đôi mắt mang theo sát ý vô tận, “Lão Lâm, nói cho Cố Trường Quân biết việc ngu xuẩn mà Lâm Khuynh Tuyết làm đi, bảo hắn quản cho tốt nữ nhân của mình!”

Tổng quản gật đầu, xoay người lui ra.

Từ trước tới giờ Tam Hoàng tử chưa từng là một người tốt, ai chọc tới hắn rồi, kết cục của người đó chắc chắn sẽ rất khó nhìn.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Khuynh Tuyết từ Lâm phủ ra, bởi vì lần này phá được Tam Hoàng tử, dọc theo đường đi, tâm trạng của nàng đều rất tốt, thường xuyên vén rèm lên nhìn phong cảnh bên ngoài.

Có thể là trong trận ôn dịch này có quá nhiều người chết, có không ít người thả đèn bên bờ sông, còn thả đèn Khổng Minh, đường phố vắng lặng mấy tháng khôi phục lại một chút sức sống.

Đúng lúc này, có vài bóng người rơi lên nóc nhà ở đường phố, đi theo kiệu của Lâm Khuynh Tuyết.

Chờ đến khi kiệu đi vào nơi tối tăm không người, đám phu khiêng kiệu đột nhiên ngã xuống đất, mấy người mặc áo đen nhân lấy cỗ kiệu, tiếp tục nâng đi phía trước.

Bên trong kiệu, Lâm Khuynh Tuyết không phát hiện được phương hướng đã thay đổi.

Hồi lâu sau, Lâm Khuynh Tuyết phát hiện còn chưa tới vương phủ, vén rèm lên thì thấy, bên ngoài tất cả đều là những nấm mồ, nàng nháy mắt bị dọa choáng váng cả người, kêu lên thật to, “Đám phế vật các ngươi, muốn nâng ta đi đâu, dừng kiệu!”

Lúc này, cỗ kiệu rơi xuống đất, người áo đen biến mất không thấy đâu.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 28: Trúng kế



Lâm Khuynh Tuyết từ bên trong kiệu bò ra, khi nàng nhìn thấy ba chữ bãi tha ma, nàng thét chói tai rồi ngã trên mặt đất.

“Người đâu, người đâu tới…”

Gió ở bãi tha ma rất to, tiếng gió âm u rất giống như tiếng hồn ma, bén nhọn mà chói tai, bốn phía còn thường xuyên vang lên tiếng khóc, giống như bốn phía có quỷ lấy mạng vậy.

Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng muốn bò lại, lại phát hiện chân của nàng bị cỏ trên mặt đất cuốn lấy, muốn bò cũng không bò được.

Sương mù màu trắng chầm chậm bay tới, khiến cho bãi tha ma rất giống lối vào địa ngục.

Trong thời khắc Lâm Khuynh Tuyết xoay người, có một khuôn mặt không có ngũ quan xuất hiện trước mặt nàng.

“A a a…” Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức khóc lớn, “Tránh ra, tránh ra…”

Bóng người màu trắng bay trước mặtnàng, “Lâm Khuynh Tuyết, trả mệnh cho ta a a…”

Không ngờ là giọng của A Vô, Lâm Khuynh Tuyết thật sự cho rằng A Vô tới tìm nàng để đòi mạng, sợ tới mức tránh thoát đám cỏ, liều mạng bò ra ngoài, nhưng rất nhanh nàng lại bị một dải lụa trắng kéo lại.

“Ta tới tìm ngươi, sao ngươi có thể không gặp ta chứ?”

Giọng nói của A Vô lạnh như băng, Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức đầy mặt đều là nước mắt và nước mũi, “Ngươi đừng tới tìm ta, không phải là ta giết ngươi, là chính ngươi nhảy sông, có chuyện gì liên quan tới ta chứ?”

“Nếu không phải ngươi ép ta, ta sẽ nhảy sông sao? Lâm Khuynh Tuyết, ta ở địa ngục một mình cô đơn lắm, ngươi xuống với ta đi…”

“Không cần, ta sai rồi, ta xin lỗi…” Lâm Khuynh Tuyết liều mạng mà dập đầu với bóng trắng, dập đến nỗi toàn bộ cái trán đều là máu, nhưng nàng giống như không cảm thấy đau, “Cầu xin ngươi buông tha cho ta, cầu xin ngươi…”

Nhìn trò hề của Lâm Khuynh Tuyết, A Vô cảm thấy cũng không vui như trong tưởng tượng, hoá ra ở trước cái chết, bất kỳ ai cũng rất bình thường.

“Dù sao mẹ ngươi cũng sẽ bị nhiễm ôn dịch mà chết, các ngươi cùng xuống địa ngục với ta đi!”

“Mẹ ta sau khi uống thuốc đã khoẻ rồi, ngươi đừng có quấn lấy chúng ta nữa…”

Lâm Khuynh Tuyết vừa nói xong lời này, bóng trắng đột nhiên biến mất không thấy.

Lúc này, một hàng kẻ ăn mày đi ra từ bốn phía, không nói hai lời đã bắt lấy Lâm Khuynh Tuyết.

“Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra…”

Chờ đến khi Lâm Khuynh Tuyết lấy lại tinh thần, nàng đã bị bắt tới cửa phủ của Tam Hoàng tử, trong đêm tối, không ít người cầm đuốc, đầy mặt phẫn nộ mà vây quanh lại đây.

Những bá tánh này vốn là đang ở bò sông phóng đèn tế người nhà đã chết vì ôn dịch, không ngờ nghe được có người nói buổi chiều Tam Hoàng tử cùng với thần y liên hợp làm thuốc giả là do Cố Trắc phi truyền ra, mục đích là muốn bức thần y tự mình chữa bệnh cho người nhà mình.

Nghĩ đến buổi chiều nay, bọn họ còn hiểu lầm Tam Hoàng tử cùng thần y, những người đó mới đến từng nhà để gõ cửa, báo cho mọi người chuyện này, vì thế mọi người tràn ngập lửa giận mà vây quanh đây.

Người nhà của nàng là người, chẳng lẽ người nhà của họ không phải là người sao?

“Đánh chết nàng, đánh chết nàng…”

Trong hỗn loạn, không ít người tiến lên tay đấm chân đá với Lâm Khuynh Tuyết, nhiều người như thế, cho dù đánh xong sau này Lâm Khuynh Tuyết cũng không nhận ra bọn họ.

“A, cứu với…”

Lâm Khuynh Tuyết chật vật không chịu nổi, đầu tóc rối bù, cả người trông giống như người điên.

Cửa phủ Tam Hoàng tử chậm chạp chưa mở ra, cho đến khi tổng quản Cố gia đến đây.

Tổng quản Tam Hoàng tử mới ra cửa nói một câu, “Tất cả đều là hiểu lầm, mời các vị trở về đi.”

Nói xong, hắn không thèm nhìn tổng quản Cố gia một cái, trực tiếp đóng cửa lại.

Tổng quản cố gia cũng biết là mất mặt, sai người nâng Lâm Khuynh Tuyết dậy, rất nhanh đã rời đi, không ai hỏi về vết thương trên người Lâm Khuynh Tuyết.

Bá tánh không tan đi ngay, mà dừng lại rất lâu trước cửa phủ Tam Hoàng tử, không ít người còn quỳ trên mặt đất lễ bái, hy vọng được Tam Hoàng tử tha thứ.

Chuyện này khiến cho danh vọng của Tam Hoàng tử lại một lần nữa tăng lên.

Ở hậu viện.

A Vô lấy ra mặt nạ da người ở trên mặt, nếu không phải vì giải trừ nguy cơ cho Tam Hoàng tử, nàng sẽ không chỉ là đe doạ Lâm Khuynh Tuyết, mà là một đao giết nàng.

Nhưng hiện tại xem ra, so với g**t ch*t Lâm Khuynh Tuyết, làm nàng đau đớn muốn chết mới là cách làm tốt nhất.

Nàng đã nói rồi, muốn trả lại tất cả những đau đớn trên người nàng!

Hiện tại mới chỉ là bắt đầu.

Cố Vương phủ.

Sau khi Lâm Khuynh Tuyết hồi phủ mới phát hiện chính mình bị lừa, thần quỷ cái gì chứ, rõ ràng là Tam Hoàng tử bày cạm bẫy ra cho nàng, cố ý làm nàng xấu mặt!

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết làm ầm ĩ đòi gặp Cố Trường Quân, đòi Cố Trường Quân phải lấy lại công bằng cho nàng.

Nhưng Cố Trường Quân rời phủ, ai cũng không biết hắn đi đâu, cuối cùng Lâm Khuynh Tuyết không thể không từ bỏ.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 29: Tình cờ



Chớp mắt một cái, nửa tháng đi qua.

Toàn bộ kinh thành dần dần khôi phục sinh cơ, người dân bị nhiễm ôn dịch đều khoẻ lên dần dần, Hoàng Đế vô cùng vui mừng, quyết định tổ chức cung yến cho thần y.

Tam Hoàng tử cho rằng A Vô không muốn đồng ý tham dự, không ngờ A Vô lại đồng ý.

“A Vô, ngươi không phải là không muốn gặp hoàng huynh sao? Nếu ngươi tham dự, hoàng huynh sẽ không thể nào không nhận ra ngươi.”

A Vô ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ý cười không rõ ràng, “Không ngại, nếu ta đã trở lại, sẽ không sợ bọn họ nhận ra!”

Tam Hoàng tử không đoán ra ý của A Vô, nhưng hắn mơ hồ suy đoán rằng A Vô sẽ có hành động gì đó.

Kinh thành, vùng ngoại ô.

Mấy kẻ bắt cóc vây quanh một người đẹp mặc áo đỏ, nói lời tục tĩu: “Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn đi đâu? Có muốn các ca ca mang ngươi đi không?”

Người đẹp áo đỏ nhíu chặt mày, không ngừng lui về phía sau, nếu sớm biết sẽ gặp được những người này, hắn đã không rời khỏi Tiểu Nha, công phu của Tiểu Nha mạnh hơn hắn nhiều.

“Tránh ra!” Người đẹp áo đỏ mở miệng, giọng nói cũng trong trẻo.

Kẻ bắt cóc sắc mặt mê mẩn, duỗi tay sờ lên mặt của người đẹp áo đỏ, “Đừng sợ, đợi lát nữa có ngươi, a a a…”

Kẻ bắt cóc còn chưa nói xong, bàn tay đã bị một chiếc dao nhỏ đâm thủng, máu tươi chảy ròng ròng.

Người đẹp mặc áo đỏ ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú ở trên cây, trên mặt người đàn ông đó lạnh lẽo như băng, vừa thấy đã biết không dễ ở chung.

“Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, cút xuống đây cho ông!”

Người đàn ông lạnh lùng nheo mắt, trong nháy mắt rơi xuống đất, tất cả những kẻ bắt cóc đều ngã xuống đất mà chết.

Người đẹp áo đỏ nhướng mày, thấy người đàn ông kia xoay người định đi, hắn vội vàng qua đó ngăn lại nói: “Ta tên là Y Nhân, xin hỏi ân nhân họ gì?”

Người đàn ông kia không để ý đến hắn, Y Nhân lại hăng hái, đi theo phía sau người đó, “Ta tới kinh thành tìm người, tạm thời lạc đường, ngươi dẫn ta vào kinh, ta cho ngươi bạc, hoặc ngươi tạm thời làm hộ vệ cho ta, chờ sau khi ta tìm được người rồi, ta sẽ báo ân tử tế.”

Sau khi thấy bản lĩnh của người đàn ông đó, Y Nhân quyết định tạm thời ăn vạ bên cạnh người này, đay có lẽ là biện pháp an toàn nhất, ai bảo hắn không giỏi y thuật bằng A Vô, không giỏi võ công bằng Tiểu Nha, thật ra hắn mới là người yếu nhất.

Đi hai dặm về phía trước chính là cửa thành, ngươi tự đi!” Người đàn ông kia lạnh nhạt mở miệng.

Y Nhân sốt ruột giữ chặt ống tay áo của người đàn ông, dùng một vẻ đáng thương nói: “Ngươi dẫn ta đi một đoạn đường đi, ta yếu như vậy, chẳng may bị bắt thì phải làm sao?”

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống nhìn Y Nhân một cái, cuối cùng không ngờ lại đồng ý.

“Ân nhân, tôn tính đại danh của ngài là gì?”

“Cố Trường Quân.”

Nghe tên này, Y Nhân cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, sau khi tới cửa thành, Y Nhân còn chưa kịp nói lời cảm ơn Cố Trường Quân, bên cạnh đột nhiên vụt ra một bóng người, “Y Nhân ca ca, huynh đi đâu?”

Y Nhân xoay người, thấy Tiểu Nha nhìn hắn với vẻ lo lắng, hắn vội vàng giải thích: “Ta lạc đường, sau khi trở về tìm không thấy muội.”

Tiểu nha thở dài, nhìn thấy hắn không sao, cũng an tâm rồi.

“Đúng rồi, là vị ân nhân này đưa ta…” Y Nhân vừa định giới thiệu Cố Trường Quân, phát hiện phía sau đã không còn ai.

Y Nhân nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Thật là một người kỳ lạ.”

“Y Nhân ca ca, nếu A Vô tỉ tỉ biết chúng ta trộm tới đây tìm tỉ ấy, tỉ ấy có giận không?” Tiểu Nha nói.

Y Nhân hừ một tiếng, nói: “Ta đã hẹn với tỉ ấy rồi, nếu trong vòng hai tháng tỉ ấy không về, ta sẽ lên kinh thành tìm tỉ ấy.” Lời nói là như vậy, nhưng Y Nhân vẫn là không đủ tự tin.

Bôn ba mười ngày qua, hai người cũng mệt mỏi, tìm một khách đ**m để ở lại, tính toán là sau khi nghỉ ngơi thì tới phủ Tam Hoàng tử tìm người.

Chiều tối, đường phố vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Nha lôi Y Nhân ra ngoài, kết quả là hai người đi tới đâu, ánh mắt mọi người theo đến đó.

“Y Nhân ca ca, lần sau ra cửa huynh mang theo cái khăn che mặt, huynh thu hút sự chú ý quá!” Tiểu Nha nói.

Y Nhân trợn mắt lên, nói: “Ta là nam, sợ cái gì!”

“A, huynh còn xinh đẹp hơn cả A Thanh tỉ tỉ, nhìn như thế rồi còn phân chia nam nữ gì chứ!”

A Thanh là đầu bảng Bách Hoa Lâu, cũng là đại mỹ nhân có tiếng ở Giang Nam.

Y Nhân tức giận đến nỗi búng vào trán của Tiểu Nha, “Con nhóc thúi này, có tin là ta đánh muội không?”

Tiểu Nha cười to chạy trốn, “Y Nhân tỉ tỉ, có bản lĩnh thì tới bắt ta đi…”

Y Nhân đuổi theo, hai người cười đùa chạy nhảy trên đường phố.

Đúng lúc này, một con ngựa mất khống chế chạy như bay tới, mắt thấy sẽ đụng vào Tiểu Nha, Y Nhân ra sức đẩy Tiểu Nha sang một bên.

“Y Nhân ca ca…” Tiểu Nha kêu lên sợ hãi, quay đầu lại.
 
Back
Top Bottom