Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 30: Tìm thấy



Khi Y Nhân cho rằng mình sẽ chết dưới vó ngựa, có người bay tới, một quyền đánh con ngựa ngã xuống đất!”

“Y Nhân, Tiểu Nha!”

Không chờ Y Nhân phản ứng trước mắt đã xảy ra chuyện gì, một giọng nữ từ tầng hai tửu lầu truyền đến.

Y Nhân và Tiểu Nha cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy A Vô đầy mặt lửa giận trừng mắt với bọn họ, lá gan của hai người nháy mắt nhỏ lại.

Trên tửu lầu, trong phòng bao

“A Vô, ta có thể giải thích…”

“Giải thích cái gì? Giải thích ngươi suýt chết ở dưới vó ngựa? Hay là ngươi mang theo tiểu nha không màng vạn dặm chạy tới kinh thành? Ngươi biết là nguy hiểm tới mức nào không? Chẳng may các ngươi xảy ra chuyện gì…” Nói tới đây, A Vô nghèn nghẹn trong cổ

Y Nhân cúi đầu, “Xin lỗi, là ta sai rồi!”

Tiểu Nha vội vàng nói: “A Vô tỉ tỉ, là tại Tiểu Nha ép Y Nhân ca ca mang Tiểu Nha đi, tỉ không nên trách Y Nhân ca ca.”

Sở dĩ A Vô tức giận như vậy là vì một màn kia đã k*ch th*ch nàng, nếu Y Nhân và Tiểu Nha thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Nhìn đôi mắt vô tội của hai người, A Vô cũng không thể nào nói nặng lời, đành phải nói: “Sau này để ta phát hiện hai người làm việc gì nguy hiểm, ta có rất nhiều biện pháp trừng phạt.”

Thấy A Vô không còn lạnh mặt nữa, Tiểu Nha cười rồi ôm chặt lấy A Vô, “A Vô tỉ tỉ, tiểu nha rất nhớ tỉ…”

Y Nhân liếc mắt nhìn người đàn ông xa lạ đối diện với A Vô một cái rồi hỏi, “A Vô, đây là ai?” Vừa rồi người cứu hắn hẳn là thuộc hạ của người đàn ông trước mắt này.

“Đương kim Tam Hoàng tử!” A Vô giới thiệu với bọn họ.

Tiểu Nha lễ phép gật đầu, chỉ có Y Nhân ra vẻ không chấp nhận, còn nói: “A Vô, nếu hắn đã không có việc gì, vậy thì sao tỉ không về Giang Nam? Tỉ không phải là thích tên này rồi chứ?”

A Vô đang uống trà, nghe thấy lời này, nàng thiếu chút nữa đã phun một ngụm ra, “Khụ khụ… Ngươi nói linh tinh cái gì thế?”

Thấy biểu tình này của A Vô, Y Nhân đã hiểu, hắn nói: “Không có ý này thì tốt rồi, tỉ đã giải quyết xong chuyện của mình chưa? Có phải là nên cùng chúng ta trở về rồi không?”

A Vô lắc đầu, “Bây giờ còn chưa được, ta còn có việc muốn làm.”

A Nhân lau miệng rồi nói: “Các ngươi nói chuyện từ từ, ta đi ra cửa một chút.”

Nhìn bóng dáng của Y Nhân, A Vô hơi lo lắng, nhưng Tam Hoàng tử đã phái người trộm bảo hộ hắn rồi.

Sau khi rời tửu lầu, Y Nhân đi đến bờ sông, tức giận giống như một con cá nóc nhỏ, má phình ra, thật ra hắn sợ A Vô không trở lại Giang Nam. Thật vất vả mới có người nhà, hắn không muốn lại mất đi.

Có lẽ là bởi vì bọn họ đều là người chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên bọn họ vô cùng quý trọng người nhà khó khăn mới có được.

Cũng không biết qua bao lâu, khi Y Nhân chuẩn bị trở về, phát hiện ra ân nhân đứng ở bên dưới cây liễu cách đó không xa, trong mắt tràn ngập cảm xúc không thể hiểu rõ.

“Cố Trường Quân!” Y Nhân gọi hắn một tiếng.

Cố Trường Quân xoay người, sau khi nhìn thấy Y Nhân, hắn nhíu mày hỏi: “Đã muộn thế này rồi, sao ngươi lại ở đây một mình?”

Y Nhân bĩu môi, “Không có nhà để về!”

Trong nháy mắt, Cố Trường Quân thấy được bóng dáng A Vô trên người Y Nhân, vì thế hắn buột miệng thốt ra một câu: “Vậy ngươi có muốn đến phủ của ta không?”

Nói xong, Cố Trường Quân cũng phải khiếp sợ với điều mình vừa nói.

Y Nhân cảm thấy cũng có thể doạ mấy người A Vô một chút, vừa định đồng ý thì trên sườn núi cạnh bờ sông đột nhiên truyền đến tiếng A Vô, “Y Nhân, chúng ta chờ ngươi rất lâu rồi, nếu còn giận dỗi, chúng ta sẽ mặc kệ ngươi nhé!”

Giọng nói vô cùng quen thuộc như thế, Cố Trường Quân sững sờ cả người ngay tại chỗ.

“Ta không có giận dỗi!” Y Nhân bất mãn nói.

Dưới ánh trăng, gió thổi nhẹ cành liễu.

Khi ánh mắt của A Vô đảo sang người đàn ông đang đứng cạnh Y Nhân, nụ cười trên mặt nàng lập tức thu lại, thậm chí người cũng không ổn.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 31: Gặp nhau



Y Nhân còn chưa phát hiện ra A Vô không ổn, ngược lại giới thiệu: “A Vô, hắn tên là Cố Trường Quân, hôm nay ta ở ngoài thành đã xảy ra chút chuyện, là hắn đã cứu ta…”

Nói được một nửa, Y Nhân hát hiện A Vô đang xuất thần, mới thăng thêm âm lượng: “A Vô, tỉ có nghe được ta nói chuyện không?”

Con ngươi trong mắt A Vô giật giật, chờ đến khi nàng tỉnh lại, chữ “cứu” trong lời nói của Y Nhân lập tức khiến cho nàng chú ý, “Hôm nay ngươi còn suýt nữa bị hại ở ngoài thành sao?”

Y Nhân đến giờ mới nhớ ra, nghĩ tới bản thân mình chỉ trong nửa ngày thời gian đã suýt nữa rơi vào vòng chết chóc, hắn chột dạ mà nhếch miệng nói: “Đều qua rồi, ta cũng không sao…”

“Tam Hoàng tử, nhờ ngươi đưa Y Nhân và Tiểu Nha đi!” Hiện tại đầu nàng đang loạn hết cả lên, chờ đến khi nàng trở về rồi sẽ mắng Y Nhân sau.

Tam Hoàng tử đi tới, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Cố Trường Quân, để lại một câu, “Hoàng huynh, tự giải quyết cho tốt!”

Kinh thành lớn như vậy, hai người bọn họ còn có thể ngẫu nhiên gặp được, mà Y Nhân vừa tới kinh thành đã biết Cố Trường Quân, đây chẳng lẽ còn không phải là ý trời hay sao?

Chờ đến khi Tam Hoàng tử mang theo Y Nhân và Tiểu Nha rời đi, A Vô xoay người nhìn về phía Cố Trường Quân, trong giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Đã lâu không gặp.” Thật giống như gặp được Cố Trường Quân chỉ là ngẫu nhiên gặp được một người quen cũ.

A Vô đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng nàng và Cố Trường Quân gặp lại, nàng cho rằng mình sẽ hận người đàn ông này đến chết, nhưng hiện tại xem ra, nàng hình như không hận hắn như trong tưởng tượng.

Dường như khi tình yêu phai nhạt, mọi thứ đều nhẹ nhàng.

Ánh mắt của Cố Trường Quân nhìn A Vô chằm chằm, nhìn hắn giống như bình tĩnh, nhưng đôi môi mỏng khẽ run lên của hắn bán đứng tâm trạng kích động của hắn lúc này.

“A Vô…”

Cố Trường Quân một câu cũng chưa nói đã ôm A Vô vào trong lòng ngực.

Cách trở hai năm, cuối cùng hắn đã gặp lại người phụ nữ này.

Năm đó, hắn phái người đi tới thôn xóm, kết quả phát hiện có người đã tới trước một bước, không chỉ đốt lửa toàn bộ thôn xóm, còn giết tất cả người chứng kiến. Cũng không biết vì sao, kể từ ngày hôm đó, hắn vẫn nhất định tin tưởng vững chắc là nàng còn sống.

A Vô đẩy Cố Trường Quân ra, sắc mặt đạm mạc nói: “Cố Trường Quân, đừng hiểu lầm, lần này ta trở về không phải là muốn khôi phục lại quan hệ với ngươi, ta chỉ là có thù chưa báo!”

“Ngươi cho rằng dựa vào một mình ngươi là có thể báo thù được ư?”

“Cố Vương gia, ta có báo thù được không cũng không liên quan tới ngài, chỉ xin ngài đừng nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của ta! Đương nhiên, ngài cũng có thể bảo vệ Lâm gia, ta không để bụng.”

Khi nói lời này, khoé miệng nhếch lên, sự tự tin khiến cho cả người nàng toát ra một sức hấp dẫn đặc biệt.

Suýt nữa Cố Trường Quân đã không ngăn chặn được cảm xúc của bản thân muốn ôm lấy A Vô. Nhưng hắn biết, nếu lúc này quá nóng vội, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sau này, cho nên hắn mới cố gắng đè nén bản thân.

“Nếu như vậy, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu nàng có thể kéo được Lâm gia xuống, ta sẽ hoàn toàn để nàng tự do! Nếu nàng không thể, vậy thì nàng phải một lần nữa quay lại bên cạnh ta, ta sẽ giúp nàng xử lý kẻ thù.”

A Vô không khỏi cười lên một tiếng, “Cố Vương gia, đừng có nói với ta, mới chỉ có hai năm ngài đã chán ghét Lâm Khuynh Tuyết rồi chứ, ngài đã yêu nàng ta nhiều năm rồi, nhanh như vậy đã chơi chán rồi sao?”

Ánh mắt của Cố Trường Quân lạnh lại: “Được đến tay rồi, rất nhanh sẽ mất đi giá trị, không phải sao?”

“Đàn ông ấy à, thật đúng là bạc tình!”

Gió ở bờ sông hơi lớn một chút, thổi khiến cho cả thể xác và tinh thần của A Vô đều rét run.

Đột nhiên, Cố Trường Quân tới gần A Vô, nói ở bên tai nàng một câu: “Nàng từng là người ta phải có, cũng là người ta từng mất đi. A Vô, nàng nên nói ta phải xử trí nàng thế nào đây?”

A Vô lui về phía sau một bước, đôi mắt tản ra một tia nguy hiểm, “Ngươi muốn ta làm thế nào?”

“Ta muốn có được nàng thêm một lần nữa!’

“Sau đó thì sao? Tra tấn ta một lần nữa, lại khiến cho ta phải trải qua những ngày sống không bằng chết như thế?” A Vô hỏi lại.

Nghe thấy những lời chói tai này, trong lòng Cố Trường Quân không khỏi dâng lên một cảm giác nhức nhối, “Nàng là nghĩ về ta như vậy ư? Chẳng lẽ ta không thể thích được nàng ư?”

A Vô lại giống như nghe được một điều gì đó đáng chê cười, cười ha ha, “Ngươi thích ta ư?”

Đây không phải là một trò cười sao?

Cố Trường Quân nheo mắt, đây là một tín hiệu nguy hiểm, đáng tiếc là A Vô không chú ý.

Rất nhanh, A Vô đã bị đè trên bãi cỏ ở bờ sông.

“Cố Trường Quân, ngươi lên cho ta!” A Vô tức giận nói.

Cố Trường Quân nắm lấy cằm của A Vô, cười như không cười nói, “Mấy năm nay, ta đã cẩn thận suy nghĩ, thật ra nàng rất hợp khẩu vị của ta, trước kia mắt ta bị mù, có lẽ là do nàng không đủ hấp dẫn. Nhưng hiện tại có vẻ là nàng còn hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia.”

A Vô khẽ cười một tiếng, sau đó nhấc một chân đặt g*** h** ch*n của Cố Trường Quân, Cố Trường Quân nghiêng người tránh thoát, A Vô nhân cơ hội đứng dậy.

“Cố Trường Quân, còn dám chạm vào ta, ta sẽ phế ngươi!”

Nói xong, A Vô xoay người rời đi.

Cố Trường Quân không đuổi theo mà nằm ở trên cỏ. Hắn ngẩng đầu lên, giữa không trung có một vầng trăng sáng ngời tròn xoe.

Giờ khắc này, trái tim đã hoàn toàn được giải phóng.

Thật là tốt, nàng còn sống.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 32: Cung yến



Hậu viện, phủ Tam Hoàng tử.

Y Nhân và Tiểu Nha cùng nhau quỳ trên mặt đất, khác với Tiểu Nha, trên cánh tay của Y Nhân còn treo một xô nước.

“A Vô, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi…”

A Vô liếc mắt nhìn Y Nhân một cái, bình tĩnh cầm lấy gáo múc nước bên cạnh, thêm một gáo nước vào thùng gỗ.

Y Nhân lập tức mang theo dáng vẻ ấm ức và đáng thương, nhìn về phía A Vô, “A Vô tỉ tỉ, ta thật sự sai rồi, đừng thêm nước nữa…”

A Vô giả vờ tức giận nói: “Đều quỳ đến sáng cho ta, nếu không hai người các ngươi cũng không biết sai ở chỗ nào!”

Sau khi A Vô về phòng, ngay sau đó Y Nhân thả thùng gỗ xuống dưới, trong miệng còn không quên lẩm bẩm: “A Vô thật là tàn nhẫn, tay của ta đau đến tê cứng rồi, thế mà còn thêm nước.”

“Y Nhân ca ca, huynh bị người ta bắt nạt thì nhớ phải nói với muội, muội sẽ báo thù cho huynh.” Tiểu Nha quỳ trên mặt đất, nói với dáng vẻ nghiêm túc.

Y Nhân trợn mắt lên, “Ta là đàn ông, cho dù phải bảo vệ cũng là ta bảo vệ các ngươi!” Trước kia giá trị vũ lực của Y Nhân vẫn rất mạnh, mà sau khi hắn đã tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể chịu tổn thất rất lớn, hắn lại trở thành một tiểu công tử vai không thể gánh tay không thể nhấc.

Hai người trò chuyện mãi, sau đó rất nhanh đã không nói được nữa, bởi vì đầu gối của bọn họ đau lên.

Sau nửa đêm, hai người lại dựa vào nhau để ngủ.

Thấy hai người biết sai rồi, A Vô đẩy cửa đi ra ngoài, khi nàng nhìn thấy hai người dựa vào nhau ngủ, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.

Rất nhanh đã tới ngày cung yến.

Hoàng cung, nơi nơi giăng đèn kết hoa, ôn dịch thật khó khăn mới qua đi, mọi người đều hy vọng vui vẻ một hồi.

Sau khi ca vũ kết thúc, Tam Hoàng tử đưa thần y vào yến tiệc.

Sau khi thần y xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc, cũng khiến người sợ hãi vô cùng.

Không ngờ thần y giống y hệt Cố Vương phi đã chết từ hai năm trước.

Bên dưới đài, cha Lâm kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì đánh đổ chén rượu trong tay.

A Vô không chỉ không chết, còn thành thần y mà mỗi người đều sùng kính.

Đúng là bởi vì đã từng chứng kiến bản lĩnh của A Vô, cha Lâm mới sợ A Vô còn sống. Năm đó A Vô chỉ dựa vào một lý do thoái thác đã có thể giải cứu Lâm gia từ nguy hiểm trùng trùng. Nếu A Vô không chịu buông tha cho Lâm gia, vậy thì lúc này Lâm gia đã khổ sở rồi.

Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng không ai dám nói ra.

Bởi vì lập được công lớn, A Vô không chỉ được ban thưởng, còn được ban cho phong hào Thần y.

Sau khi yến hội tiến hành được một nửa, A Vô cảm thấy không thú vị lắm, mới lấy một cái cớ ra ngoài thở một hơi, nhưng không ngờ vừa mới ra, Lâm Vân Hiên đã đi theo.

“A Vô, là ngươi sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của Lâm Vân Hiên, A Vô chỉ cảm thấy ghê tởm, “Lâm tướng quân, xin hỏi có việc không? Nếu không có việc gì, ta muốn ở một mình một chút.” Đây rõ ràng là thái độ cự tuyệt, nhưng Lâm Vân Hiên không chỉ không có rời đi, ngược lại tiến lên túm chặt lấy tay A Vô, thâm tình nói: “Mấy năm nay ngươi đi đâu?”

A Vô ném tay của hắn ra, lúc này, một bàn tay to ôm chầm lấy eo của A Vô, ôm A Vô vào trong lòng ngực, “Lâm tướng quân, ngươi muốn làm gì với người phụ nữ của ta?”

Lâm Vân Hiên nhíu mày, “A Vô, hôm nào ta lại đến tìm ngươi.”

A Vô đầy mặt đều là chán ghét nói: “Không cần phải thế!”

Vì ngại có Cố Trường Quân ở bên cạnh, Lâm Vân Hiên chưa nói cái gì đã rời đi, nhưng hành động ba bước quay đầu một lần của hắn khiến cho A Vô ghê tởm không chịu được.

Rõ ràng không thể nói là yêu tới mức nào, lại cứ ra vẻ thâm tình như thế.

“Cố Vương gia, phiền ngài buông ta ra.” Lâm Vân Hiên không phải là thứ gì tốt, Cố Trường Quân càng là một kẻ cặn bã.

Vừa dứt lời, Cố Trường Quân đã hôn lên trán nàng một cái, nụ hôn này rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không cảm thụ được sự tồn tại của làn môi, nhưng trái tim của A Vô lại đập thật mạnh.

Những tình cảm bị phủ đầy bụi trong ký ức sâu thẳm giống như thuỷ triều dâng lên, khiến cho A Vô sợ tới mức đẩy mạnh Cố Trường Quân ra.

Nàng không thể lại yêu người đàn ông này!

Người này chính là u ác tính trong cuộc đời nàng, nếu không hoàn toàn trừ bỏ sẽ khiến cho nàng lâm vào cơn lốc xoáy càng đáng sợ.

“A Vô, ta nói rồi, ta sẽ lại một lần nữa có được nàng!”

Lời nói của Cố Trường Quân giống như một sợ dây thừng, thắt chặt cổ của A Vô, khiến cho nàng không thở nổi.

“Cố Trường Quân, ngươi có dám chắc ta trước mắt này vẫn là A Vô mà trước kia ngươi biết chứ?” A Vô đột nhiên hỏi.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 33: Chiến sự nổi lên



Không khí giữa hai người trở nên áp lực.

Rất lâu sau, Cố Trường Quân vẫn không trả lời, A Vô chuẩn bị rời đi.

“Cho dù nàng biến thành dạng gì, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta.”

Cố Trường Quân vẫn ngang ngược như cũ, A Vo thừa nhận điểm này, nếu Cố Trường Quân tiếp tục mạnh mẽ như thế, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ bị ép trở lại bên người hắn.

Nhưng, nếu không có tình yêu, hai người cứ giằng co mà sống bên nhau, vậy thì có khác gì cùng nhau sống trong địa ngục đâu?

A Vô đi rồi, Cố Trường Quân đánh một quyền lên tường giống như để hả giận, thật ra hắn cũng không nói rõ tình cảm của mình đối với A Vô.

Loại cảm giác quấn quanh trong lòng, thường xuyên lo lắng, rốt cuộc có phải là tình yêu hay không? Hay đó chỉ là chấp nhất của hắn đối với A Vô?

Bởi vì A Vô đã từng “chết”, nữ nhân quen thuộc của hắn đã ngây ngốc ở bên cạnh hắn, cho nên mới không muốn lại mất đi nữa.

Yêu, hay là chấp nhất?

Cố Trường Quân hoàn toàn rối loạn.



Sau khi ôn dịch qua đi, kinh thành lại một lần nữa khôi phục phồn hoa.

Mà Tam Hoàng tử bởi vì đưa thuốc cứu người, trở thành hoàng tử được bá tánh kính yêu nhất. Nếu không có gì xảy ra, hắn sẽ trở thành Hoàng Đế tiếp theo.

Phủ Tam Hoàng tử.

“A Vô, ta thật sự đã xem thường ngươi!” Sau khi xem thứ gì đó trong tay, trong lòng Tam Hoàng tử vẫn còn sợ hãi.

Kể từ khi hắn điều tra ra cha Lâm đốt lửa thôn xóm kia xong, A Vô vẫn luôn lặng lẽ không thôi, cho đến hôm nay, Tam Hoàng tử mới nhìn thấy chỗ đáng sợ của A Vô.

Những chứng cứ phạm tội hiện ra trước mắt hắn không chỉ có thể kéo cha Lâm khỏi vị trí thừa tướng, thậm chí có thể bức Lâm gia đến tuyệt lộ.

Trên mặt A Vô lạnh nhạt không có cảm xúc gì: “Là bọn họ đã ép ta đi tới bước này.”

Năm đó ngu ngốc bao nhiêu, thì hiện giờ hận bấy nhiêu!

“Vậy ngươi định giải quyết hoàn toàn bọn họ, hay là giải quyết từng người?” Tam Hoàng tử cũng không phải là người lương thiện, hắn đưa ra kiến nghị là, tuy một lưới bắt hết sẽ rất thoải mái, nhưng tra tấn từng người một mới càng có thể giải được nỗi hận trong lòng.

Nhớ tới biển lửa năm đó, còn có một màn bà lão đã chết đi, trong mắt A Vô hiện lên sự hận thù vô tận, “Vậy thì từng người đi!”

Ba ngày sau, cha Lâm bởi vì tham ô, không chỉ bị lấy lại mũ quan, còn bị phán quyết hình phạt đến mười năm. Nói cách khác, lúc tuổi già cha Lâm sẽ phải sống trong lao ngục.

Tam Hoàng tử nhân cơ hội này nhổ tận gốc người theo phe cha Lâm, cũng nhanh chóng xếp người của mình vào triều đình, hoàn toàn đứng vững gót chân.

*

Sau khi Lâm phụ ngã ngựa, Lâm gia đã bị xét nhà, Lâm mẫu không muốn đi, bị quan binh tiến đến xét nhà ném ra ngoài.

Cách đó không xa, trong xe ngựa, A Vô vén rèm lên, lạnh lùng nhìn thấy sự nghèo túng khổ sở của Lâm mẫu.

Lâm phụ vào tù, Lâm mẫu nghèo túng, rất nhanh sẽ đến lượt Lâm Khuynh Tuyết.

Nàng phải tự tay báo thù cho Tiểu Mai!

Nhưng người tính không bằng trời tính, vài ngày sau, biên cảnh đột nhiên truyền đến tin tức, Địch quốc không hề có dấu hiệu gì đã đánh được một toà thành trì, lại còn phái binh xâm chiếm quy mô lớn.

Đề nghênh địch, Hoàng Đế hạ chỉ phái Cố Trường Quân lãnh binh ngăn cản.

Kinh Thành vừa mới trải qua ôn dịch, rất nhiều binh lính còn chưa khôi phục lại sức khoẻ đến trạng thái tốt nhất, nếu dụng binh không cẩn thận, trận chiến này rất có thể là Cố Trường Quân sẽ thất bại.

Sau ôn dịch là chiến tranh, người dân lại một lần nữa hoảng sợ.

Tại Cố Vương phủ, một người khách ngoài ý muốn tới cửa.

Cố Trường Quân dường như cũng không ngạc nhiên là A Vô đã đến, ngược lại sai người pha trà, hai người giống như bạn tốt, ngồi trong đình uống trà nói chuyện phiếm.

“A Vô, xem thường nàng rồi, thật sự làm người ta đau đầu.” Lúc này mới có mấy ngày trôi qua thôi, toàn bộ Lâm gia đã biến mất ở kinh thành.

A Vô giống như không có tâm trạng nói chuyện này, mà hỏi: “Ngày mai ngươi sẽ xuất chinh sao?”

Cố Trường Quân sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi mừng thầm, “Nàng đang lo lắng cho ta ư?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ không tiếp tục được trò chơi mà thôi.” Lâm gia đã vong, nhưng còn một Lâm Khuynh Tuyết. Nếu Cố Trường Quân chết ở chiến trường, nàng sẽ rất khó xử, không thể để cho Cố Trường Quân tận mắt nhìn thấy kết cục của Lâm Khuynh Tuyết, vậy thì có gì vui?

Những người đã từng hại nàng, nàng không bỏ qua cho kẻ nào!

Nhìn biểu cảm lạnh như băng của A Vô, Cố Trường Quân cười khổ nói: “Ngày mai từ biệt, sau này không biết sinh tử thế nào, chẳng lẽ nàng không có gì muốn nói với ta ư? Cho dù là nói dối.”

Cố Trường Quân luôn luôn cao cao tại thượng, không ngờ lại dùng dáng vẻ khổ tình cầu xin nàng nói dối một câu.

A Vô cảm thấy trời xanh thật có mắt, kẻ tạo nghiệt cuối cùng lại phải trả.

“Cố Trường Quân, sống sót trở về!”

Dứt lời, A Vô đứng lên.

Trong nháy mắt nàng xoay người, Cố Trường Quân lại giữ chặt lấy cổ tay nàng, nhếch khoé miệng lên mang theo tự tin quyết thắng, “Ta nhất định sẽ thắng.”

Cuối cùng, A Vô cái gì cũng chưa nói đã rời đi.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 34: Mất tích



Thấy tư thái Vương giả coi rẻ mọi thứ của Cố Trường Quân, bực bội trong lòng A Vô giảm đi không ít. Nàng cảm thấy sống sót quan trọng hơn hết thảy.

Nói cho cùng, A Vô vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ Cố Trường Quân, nếu không thì sự sống chết của Cố Trường Quân liên quan gì tới nàng chứ?

Sáng sớm hôm sau.

“Ngươi thật sự không đi tiễn hắn sao?” Tam hoàng tử hỏi.

A Vô ngồi ở phía trước cửa sổ, tia nắng ban mai màu vàng nhạt chiếu vào mặt nàng,

phụ trợ cho A Vô trở nên điềm tĩnh xinh đẹp.

“Không cần thiết.”

Tam hoàng tử đi qua đố, gấp sách trong tay A Vô lại rồi nói: “Ta không biết ngươi còn có thể đọc sách ngược đó!” Rõ ràng là tâm trạng của A Vô không đặt ở nơi này.

A Vô buông sách trong tay nói: “Đi thì có thể như thế nào? Kết quả cuối cùng ai cũng không biết.”

Chiến trường, sinh tử chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.

“Nhưng ngươi vẫn là lo lắng cho hắn, không phải sao?” Tam Hoàng tử nói một kích đánh trúng.

A Vô nháy mắt đứng lên, chạy về phía cửa thành.

Cửa thành, biển người tấp nập.

Các binh lính xuất chinh giống như một con rồng dài, nhìn không tới cuối.

Trên thành lâu, A Vô nhìn thấy Cố Trường Quân mặc chiến bào cưỡi ngựa chiến, lãnh thiên quân vạn mã đi xa.

Cũng không biết có phải là có cảm ứng tâm linh hay không, Cố Trường Quân quay đầu lại nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt này, Cố Trường Quân cũng nhìn thấy được A Vô mặc áo trắng trên thành lâu.

Giữa hai người giống như không cần một câu một chữ, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến đối phương an tâm.

Lúc này, mặt trời đỏ dâng lên, ánh sáng vạn trượng chiếu khắp mặt đất.

Phía trước đội ngũ, bóng dáng Cố Trường Quân trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất ở phương xa.

Cũng không biết qua bao lâu, Tam Hoàng tử xuất hiện ở phía sau A Vô phía sau, hắn nói: “Trở về đi.”

A Vô gật đầu, tinh thần hoảng hốt mà trở lại phủ.

Mấy ngày sau, biên cảnh truyền đến tin tức, nói là địch quốc tiến công quá mạnh mẽ, có không ít thành trì đã bắt đầu đầu hàng.

“A Vô, tỉ đừng quá lo lắng, võ công của Cố Trường Quân lợi hại như vậy, sẽ không sao đâu.” Y Nhân đã biết Cố Trường Quân chính là người trước kia đã gây tổn thương cho A Vô, nhưng hắn không thể hận Cố Trường Quân, không chỉ bởi vì Cố Trường Quân đã cứu hắn, mà con bởi vì trong lòng A Vô vẫn có Cố Trường Quân.

A Cô cố gắng kiên cường lên, nàng nói: “Xin lỗi, để các ngươi lo lắng rồi!”

Chạng vạng, Tam Hoàng tử đột nhiên bị khẩn cấp triệu tiến cung.

Cho đến sau nửa đêm, Tam Hoàng tử mới hồi phủ, nhưng vừa vào cửa đã bị Y Nhân ngăn cản.

“Sao ngươi còn chưa ngủ? Trẻ con không ngủ sớm sẽ không lớn được!”

Y Nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Có phải là đã chiến bại không? Cố Trường Quân không sao chứ?”

Tam Hoàng tử cũng không giấu giếm, nói: “Hoàng huynh mất tích rồi.”

“Cái gì?” Y Nhân khiếp sợ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong quân đội nhiên xuất hiện gian tế, gian tế kia nói cho địch quốc hành tung của hoàng huynh, khi hoàng huynh lãnh binh dò đường thì bị tập kích, có người nói là hoàng huynh đã chết trận, nhưng chưa tìm được thi thể…”

Y Nhân bình ổn tinh thần nói “Chuyện này, ngươi tạm thời đừng nói cho A Vô, nàng lo lắng cho Cố Trường Quân như vậy, chẳng may nàng biết Cố Trường Quân mất tích, nàng sẽ chịu không nổi.”

“Ta biết…”

Tam hoàng tử mới vừa nói xong thì thấy A Vô ở phía sau.

“A Vô, ngươi…”

Trên quầng mắt của A Vô ửng đỏ, trên người lộ ra vẻ bi thương, nhưng nàng vẫn kéo khoé miệng lên nói, “Ta không sao…”

Y Nhân đi qua, ôm A Vô vào lòng, trấn an nàng, “Đừng lo, hắn chỉ mất tích thôi, chưa chắc đã có chuyện gì.” Y Nhân có thể cảm thấy A Vô đang run rẩy.

A Vô ngẩng đầu, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, “Hắn… Thật sự không có việc gì sao?”

“Võ công của hắn lợi hại như thế, sẽ không có việc gì!” Những lời này là an ủi A Vô, cũng là an ủi chính hắn.

Cố Trường Quân mất tích khiến cho chiến sự liên tiếp bại lui, vì ổn định quân tâm, Tam hoàng tử thành tân thống soái.

“Tam hoàng tử, ta cũng đi! Ta biết y thuật, có thể làm quân y, sẽ không liên lụy tới ngài!” A Vô thỉnh cầu.

Tam Hoàng tử biết mục đích của A Vô, nhưng chiến trường không phải nơi đùa giỡn, hắn nghiêm túc nói: “A Vô, chiến trường nguy hiểm tới mức nào, không cần ta nói ngươi cũng biết, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ Y Nhân và Tiểu Nha sao?”

A Vô lắc đầu, “Ta biết rất nguy hiểm, cũng biết rất có lỗi với Y Nhân và Tiểu Nha, nhưng ta thật sự ngồi không được, ta rất lo cho hắn…”

Cuối cùng, A Vô mới hiểu được ba chữ Cố Trường Quân ớm đã khắc vào xương tuỷ của nàng.

Nàng vì báo thù trở về, có thể không chớp mắt mà đạp cha mẹ Lâm gia xuống dưới chân, thậm chí sau này sẽ tự tay đâm Lâm Khuynh Tuyết, nhưng nàng vẫn mềm lòng đối với Cố Trường Quân.

Hận thù của nàng đối với Cố Trường Quân không có sâu như trong suy nghĩ của nàng, nàng chỉ có thể đố kỵ, ghen ghét, ghen ghét vì người Cố Trường Quân thích là Lâm Khuynh Tuyết.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 35: Xuất chinh



Thấy A Vô đau khổ, Tam Hoàng tử cuối cùng vẫn đồng ý, “Ta đồng ý ngươi đi cùng ta, nhưng ngươi không thể làm bừa, tất cả phải nghe theo chỉ huy.”

A Vô gật đầu, “Ta sẽ không làm bừa…”

Sau khi để lại một phong thư cho Y Nhân và Tiểu Nha, A Vô đi theo Tam Hoàng tử, bí mật tới biên cảnh.

Đi được nửa đường, Tam Hoàng tử nhận được một phong thư.

“A Vô, ngươi không cần lo lắng, Hoàng huynh không sao, hắn mất tích là một thủ đoạn mê hoặc quân địch thôi. Thừa dịp quân địch lơi lỏng hắn đã lĩnh quân dẹp xong hoàng thành địch quốc. Nhưng đó chỉ là một toà thành bỏ không, có lẽ là gian tế đã mật báo với địch quốc.”

Nói tới đây, Tam Hoàng tử lạnh lùng mà nheo mắt, “Xem ra gian tế này thâm nhập rất sâu vào trong quân của chúng ta, nếu không sẽ không biết việc cơ mật như vậy!”

Sau khi biết Cố Trường Quân không sao, A Vô thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao? Là tiếp tục đi, hay là nghĩ cách nào đó để liên hệ với Cố Trường Quân, chúng ta tới bắt ba ba trong rọ?”

“Có vẻ không dễ dàng như vậy, xem ra chúng ta cần phải cẩn thận sắp xếp một lượt.”

Sau khi hai người bàn bạc với nhau, quyết định sẽ chạm mặt với Cố Trường Quân trước, sau đó lại tính chuyện sau này.

Hai ngày sau, Tam hoàng tử lĩnh quân tới nơi Cố Trường Quân đóng quân.

“Hoàng huynh, huynh thật là quá lớn mật, dám chết giả…”

Tam hoàng tử xuống ngựa đi về phía Cố Trường Quân, kết quả Cố Trường Quân trực tiếp làm lơ hắn, vẻ mặt kích động mà chạy về phía A Vô phía sau hắn.

“A Vô, sao nàng lại tới đây?” Cố Trường Quân ôm chặt lấy A Vô.

Khoé miệng của Tam Hoàng tử run rẩy, xem ra hắn vẫn nên làm người trong suốt, vì thế hắn dẫn theo các phó tướng đi về phía lều trại.

Chờ đến khi tại chỗ chỉ còn Cố Trường Quân và A Vô, Cố Trường Quân trực tiếp ôm A Vô lên.

“Cố Trường Quân, ngươi buông ta ra!”

A Vô hoảng sợ, vội vàng đẩy Cố Trường Quân ra, bực bội xấu hổ nói: “Nơi này là quân doanh, ngươi có thể đứng đắn một chút không?”

Cố Trường Quân cười tươi, “Ta là thống soái, ai dám nói gì không tốt về ta?”

A Vô nguýt hắn một cái rồi nói: “Hiện tại ngươi chỉ là một “người chết”, Hoàng Đế đã ra lệnh cho Tam Hoàng tử là tân thống soái!”

“A Vô, nàng có thể tới, ta thật sự rất vui!”

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc không chút che giấu của Cố Trường Quân, A Vô quay mặt đi, không được tự nhiên nói: “Ta không phải tới gặp ngươi…”

Cố Trường Quân dắt tay A Vô, nghiêm túc nói: “A Vô, có phải là ta vẫn luôn nợ nàng một câu xin lỗi?”

A Vô sững sờ, quốc nạn rơi xuống, Cố Trường Quân vẫn còn rảnh rỗi để nghĩ đến tình yêu nam nữ, rốt cuộc là hắn nắm chắc với trận chiến này, hay là hắn đang không rõ ràng tình hình trước mắt?

“Việc này sau này hãy nói, trước mắt quan trọng nhất chính là đánh thắng trận, không có nước, đâu ra nhà?”

Cố Trường Quân cúi đầu, trong lúc A Vô không để ý đã hôn nàng một cái: “Vì nàng, ta nhất định sẽ thắng!”

Đàn ông vừa ngang ngược lại có thực lực thật sự rất hấp dẫn, A Vô không thể phủ nhận, đến giờ phút này nàng lại động tâm.

Ở chỗ tối, một đôi mắt phẫn nộ nhìn bọn họ.

Cố Trường Quân phát hiện có người nhìn về phía này, nhưng hắn không để lộ ra, mà ôm A Vô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Đừng nói chuyện, tới đây với ta.”

Nhớ tới lời Tam Hoàng tử nói về gian tế, A Vô hiểu rõ, ngoan ngoãn đi theo Cố Trường Quân đi vào lều trại.

Sau khi vào lều trại, Cố Trường Quân nháy mắt với phó tướng bên cạnh, phó tướng gật đầu, âm thầm mang theo hai người đi ra ngoài.

Nhưng một hồi lâu sau, có một người bị bắt vào.

Không ngờ là Lâm Vân Hiên.

*

“Lâm tướng quân, một mình ngài lén lút ở bên ngoài làm gì?” Quân sư hỏi.

Lâm Vân Hiên ném cánh tay của hai binh lính bắt lấy hắn, lạnh lùng nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Quân sư nhìn thẳng hắn nói: “Bên trong có gian tế, bên ngoài có truy binh, Lâm tướng quân, ngươi có lẽ là biết tình hình hiện tại, nếu bởi vì hành vi của một mình ngươi khiến cho bên trong ngờ vực, sẽ tạo thành hoảng loạn rất lớn”

“Vớ vẩn! Chẳng lẽ ta ở bên ngoài đi một mình một chút, thì trở thành gian tế ư?”

Thấy cảm xúc của Lâm Vân Hiên không thích hợp, quân sư không tiếp tục nói, mà lui đến bên cạnh, chọn cách câm miệng.

“Lâm tướng quân, ngươi bình tĩnh một chút, không ai nói ngươi là gian tế, chỉ là bảo ngươi chú ý hành vi của ngươi một chút.” Tam Hoàng tử lạnh lùng nói.

“Xin lỗi, là thuộc hạ quá mức l* m*ng!” Sau khi nói xin lỗi xong, Lâm Vân Hiên xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng của Lâm Vân Hiên, A Vô lâm vào trầm tư, theo như hiểu biết của nàng đối với Lâm Vân Hiên, hắn không phải là một người dễ dàng xúc động, trừ phi trong lòng có quỷ.

Nghĩ đến đây, trong mắt A Vô hiện lên vẻ lạnh lùng, Tam Hoàng tử thấy sự biến hoá của A Vô, hắn hỏi: “A Vô, có phải là ngươi đã đoán ra cái gì không?”

Cố Trường Quân cũng cúi đầu nhìn về phía A Vô, giọng nói lạnh lẽo: “Chẳng lẽ thật sự là…”

A Vô thở dài, nói: “Không chắc chắn, nhưng chúng ta có thể thử một lần.”
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 36: Gian tế



“Gian tế rất xảo trá, trúng ta đã thử vài lần vẫn chưa lừa được hắn ra ngoài.” Quân sư ở bên cạnh nói.

“Ta có một cách, nhưng mà hơi nguy hiểm một chút.”

Chờ đến khi A Vô nói ra kế hoạch của nàng, Cố Trường Quân chưa cần nghĩ đã phản đối: “Không được, như vậy đối với nàng quá nguy hiểm, chẳng may…”

“Cố Vương gia, đừng quên ngài là tướng quân, lo trước lo sau chỉ làm ngài mất đi phán đoán!”

Tam Hoàng tử cảm thấy có thể thử một lần, “Hoàng huynh, khi huynh đánh địch quốc có lẽ đã nên hiểu rõ, nếu thật sự không bắt được gian tế, địch quốc sẽ mau chóng ngóc đầu trở lại.”

Ý kiến của hai người không giống nhau, thấy hai người sắp cãi nhau, A Vô nói: “Cố vương gia, ta tin tưởng với năng lực của ngài thì vẫn thừa sức bảo vệ một người phụ nữ yếu đuối như ta.”

Những lời này nháy mắt đã làm Cố Trường Quân an tâm, hắn nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể đồng ý với kế hoạch này, nhưng nàng cần phải đi bên cạnh ta từng giây từng phút.”

A Vô gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, ta còn không có ngu ngốc đến nỗi lấy tính mạng của mình ra để nói đùa.”

Quân sư đứng yên lặng ở một bên nhìn A Vô không chớp mắt, nghĩ thầm: Quả nhiên lợi hại, một câu đã khiến cho bạo quân của bọn họ im miệng, còn đồng ý với kế hoạch.

Đêm khuya.

Ngày mai bắt đầu chấp hành kế hoạch, vì tránh sai sót, A Vô đang sửa sang toàn bộ công cụ hộ thân của nàng.

Lúc này, phía sau có một đôi bàn tay to duỗi tới, A Vô nhanh chóng xoay người, kim bạc trong tay vay tới cổ của người kia.

“A Vô, nàng muốn mưu sát thân phu sao?” Cố Trường Quân vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

A Vô trợn mắt, “Lần sau còn lén lút, ta sẽ trực tiếp đâm vào cổ ngươi!”

Cố Trường Quân cười véo lên mặt A Vô, hắn nói: “Nếu ta chết rồi, vậy chẳng phải nàng sẽ phải thủ tiết hay sao?”

A Vô đẩy tay hắn ra, “Đừng nói lời không may mắn, nếu ngươi chết rồi, vậy thì không tiếp tục trò chơi được nữa!”

Khoé miệng của Cố Trường Quân tiếp tục cong lên, hắn nói: “A Vô, nàng còn muốn lừa dối chính mình sao? Nàng xa xôi vạn dặm chạy tới nơi này, chẳng lẽ không phải vì trong lòng nàng còn có ta ư?”

Bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng là một việc thực sự đáng giận, A Vô tức giận liếc nhìn Cố Trường Quân một cái, “Ngươi thật đúng là coi bản thân mình là chiếc bánh thơm ngon ư? Ta…”

Không chờ A Vô nói xong, Cố Trường Quân nắm lấy cằm của nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, “A Vô, xin lỗi nàng!”

Rõ ràng là xin lỗi một cách chân thành và hối hận, nhưng A Vô không có chút cảm giác nào.

Có lẽ bắt đầu từ lúc nghe thấy tin Cố Trường Quân chết trận, nàng cũng đã tha thứ cho Cố Trường Quân rồi, cũng có lẽ từ hai năm trước, khi biết được Cố Trường Quân không phải người đã giết ân nhân cứu mạng của nàng, nàng cũng đã tiêu tan.

Sự hận thù của nàng đối với Cố Trường Quân, chẳng qua là từ lòng ghen ghét chuyển biến xấu đi, người nàng thực sự hận chỉ có người Lâm gia!

Thấy A Vô không nói chuyện, Cố Trường Quân thật cẩn thận mà nâng mặt của nàng lên, chân thành nói: “A Vô, nàng có thể cho ta một cơ hội để sửa đổi không?”

Hắn không cầu xin tha thứ, chỉ cầu A Vô đừng phản kháng hắn tới gần.

Ngày mai chính là cuộc chiến sinh tử, A Vô không muốn Cố Trường Quân ôm tiếc hận lên chiến trường, đành phải nói: “Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta chậm rãi tính nợ cũ!”

Nói cách khác là, nàng có thể sẽ tha thứ, chủ yếu là xem biểu hiện của Cố Trường Quân.

“A Vô, nàng thật sự lương thiện!”

Đối với lời khen của Cố Trường Quân, A Vô cười lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải sợ ngày mai ngươi chết, ta cũng lười nói mấy lời này!”

“Cho nên ta mới nói nàng lương thiện!” Cố Trường Quân biết bản thân mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nếu không nói rõ ràng, hắn không cam lòng.

Ngày hôm sau.

Cố Trường Quân tuyên bố hai tin tức, một là Tam hoàng tử thay thế vị trí của hắn, hắn phải rời khỏi quân doanh, hai là căn cứ theo tin tức tình báo, bọn họ đã biết vị trí binh lính quân dịch còn sót lại, đêm nay bọn họ sẽ tiến công đến nơi đó.

Hai tin tức, một thật, một giả.

“Vương gia, tất cả đều chuẩn bị xong rồi!” Phó tướng báo cáo.

Cố Trường Quân gật đầu nói: “Nửa canh giờ sau xuất phát.”

A Vô đứng ở bên cạnh Cố Trường Quân, rất nhanh nàng đã phát hiện ra có một tiểu binh trộm ra khỏi quân doanh, nàng bảo một phó tướng đi theo, chỉ không tới một phút sau phó tướng đã trở lại, nói là tiểu binh kia thả một con chim bồ câu.

“A Vô cô nương, vì sao ngài không cho ta bắt người kia lại?” Phó tướng khó hiểu nói.

A Vô lắc đầu, “Kia chỉ là nguỵ trang, mục đích là để chúng ta nghĩ lầm tiểu binh kia mới là gian tết thật sự, trên thực tế, gian tế giấu giếm ở giữa chúng ta.”

Phó tướng lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, “Suýt nữa ta đã làm hỏng việc.”

Nửa giờ sau, Cố Trường Quân và A Vô xuất phát, Tam Hoàng tử đưa tiễn, “Hoàng huynh, huynh cần phải bảo vệ A Vô lành lặn trở về.”

“Trong khi ta không có ở đây, đệ phải chú ý một chút.”

Sau khi Cố Trường Quân mang theo đội nhân mã rời đi, Tam Hoàng tử bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị đêm nay tiến công.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 37: Bao vây



Buổi chiều.

Binh lính trinh sát đi trước trở về nói binh lính quân dịch bắt đầu di động, rõ ràng là tin tức đã truyền ra ngoài.

“Lệnh cho tam quân chuẩn bị, xuất phát ngay lập tức!”

Lời này vừa nói ra đã chấn kinh mọi người, rõ ràng là Tam Hoàng tử cũng không định làm theo thông báo sáng nay tiến công vào buổi tối, mà là sau khi lừa quân dịch mới lựa chọn tiến công vào thời điểm quân địch hoảng loạn nhất.

“Thống soái, chúng ta tùy tiện xuất binh, có thể nào vội vã quá không?” Lâm Vân Hiên hỏi.

Tam Hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi nói: “Lâm tướng quân, ngươi sợ ư?”

Lâm Vân Hiên giải thích, “Thuộc hạ chỉ sợ ảnh hưởng tiến trình, rốt cuộc đại đa số binh lính còn chưa chỉnh đốn xong.”

“Việc này ngươi không cần phải xen vào, ta còn có việc khác giao cho ngươi.”

Lâm Vân Hiên đột nhiên nháy mắt, không chờ hắn phản đối, Tam Hoàng Tử giao cho hắn một cái hộp, bảo hắn ra roi thúc ngựa đưa tới kinh thành.

Lâm Vân Hiên không thể nào từ chối, đành phải chấp hành mệnh lệnh.

Chờ sau khi hắn lên đường, Tam Hoàng tử không lĩnh quân tới địch doanh, mà là để bọn họ tiếp tục chỉnh đốn.

Phía bên kia.

Cố Trường Quân sau khi rời khỏi nơi đóng quân, cũng không đi về hướng kinh thành, mà tìm một nơi bí mật tránh đi.

“Cố Vương gia, bên phía Tam hoàng tử sẽ không có việc gì chứ?” A Vô lo lắng nói.

Cố Trường Quân trấn an vỗ vai A Vôi: “Chờ tín hiệu khói bắn lên, chúng ta sẽ chạy ngay tới, không có việc gì hết!”

Thật ra hai tin tức kia đều là giả.

Tiểu binh là thủ đoạn mà quân địch dùng để mê hoặc bọn họ, vậy thì bọn họ tương kế tựu kế, trực tiếp coi như không thấy hành vi của tiểu binh kia, vậy thì sau khi gian tế cẩn thận phân tích tin tức mới truyền ra tin tức.

Nói cách khác, người nhận ra cả hai tin tức đều là giả mới chính là gian tế phía sau màn.

Khi hoàng hôn sắp đến, một đội quân dịch trộm đánh tới doanh địa của Cố Trường Quân.

Tiếng kèn vang lên, chiến sự bắt đầu, chỉ là trong nháy mắt, cát vàng đại mạc toàn là máu tươi và xương người.

Lần này, kế hoạch hoàn toàn không như dự kiến của bọn họ, không ngờ tên gian tế kia có thể phân tích được, bên phía Cố Trường Quân mới là thế yếu, không chỉ phái ra binh lực lớn hơn nhiều lần, còn bao vây hoàn toàn bọn họ.

Nếu cứu binh không tới kịp, Cố Trường Quân cùng quân đội của hắn sẽ hoàn toàn táng thân nơi đây.

A Vô không đồng ý chạy trốn, “Ngươi đã từ bỏ ta một lần, chẳng lẽ lại muốn từ bỏ ta lần nữa hay sao?”

Nhìn máu trên mặt A Vô, trong một nháy mắt, Cố Trường Quân rất muốn giữ nàng lại, nhưng nếu như thế thì A Vô sẽ cùng chết với hắn. Nghĩ đến đây, hắn quyết tâm, đẩy A Vô về phía hai phó tướng, “Mang nàng đi!”

A Vô liều mạng giãy giụa, nàng trơ mắt nhìn trên người Cố Trường Quân lại thêm hết vết thương này đến vết thương khác.

Trong chuyện lớn, A Vô chưa từng thất thủ, đây là lần đầu tiên nàng thất thủ, kết quả của sự thất bại chính là phải chôn vùi tính mệnh của người mà nàng yêu nhất hay sao?

Thấy quân dịch sắp công chiếm trận doanh, các phó tướng vội vàng mang theo A Vô rời đi!

Phía chân trời, hoàng hôn màu đỏ tươi như máu, khắp nơi đều tràn ngập mùi máu.

Khi thấy không thể cầu cứu, một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp mà chạy tới đây, A Vô ngẩng đầu, nhưng rất nhanh, kinh ngạc trong mắt nàng biến thành tuyệt vọng, cuối cùng hoá thành lửa giận ngập trời.

“Lâm Vân Hiên, đồ phản bội nhà ngươi!”

Tuy đã sớm hoài nghi, nhưng A Vô vẫn ôm một tia hy vọng, dù sao thì Lâm Vân Hiên cũng là người đầu tiên coi nàng là người nhà.

Nhưng hiện thực lại là, Lâm Vân Hiên không chỉ phản bội nàng, còn phản bội tổ quốc.

“A Vô, đừng trách ta.”

Tiếp theo, Lâm Vân Hiên ra lệnh một tiếng, quân địch phía sau bao vây lại đây, giết sạch những phó tướng và bọn lính bảo vệ A Vô.

Máu bắn đầy mặt A Vô.

Lúc này, trong lòng A Vô chỉ có một ý niệm, đó là cho dù chết cũng không để Lâm Vân Hiên bắt được.

Nàng liều mạng chạy, muốn ngay lập tức trở lại bên cạnh Cố Trường Quân.

Lâm Vân Hiên ngồi ở trên lưng ngựa, cung tên trong tay cung tiễn nhắm vào bả vai của A Vô, hắn không định giết nàng.

A Vô quay đầu lại, mũi tên bắn lại đây.

Phụt một tiếng, mũi tên bắn thủng thân thể, máu tươi văng khắp nơi.

Trong nháy mắt, không khí dừng lại

Nhìn Cố Trường Quân che chở phía sau nàng, A Vô thét chói tai nhào tới, “Cố Trường Quân…”

Mũi tên bắn thủng ngực, máu thấm đỏ chiến bào của Cố Trường Quân.

“Đừng, đừng…” A Vô gắng sức đè lên miệng vết thương, nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

Lúc này, bốn phía vang lên tiếng chém giết.

“Không tốt, chúng ta bị bao vây…”

Nhìn mấy vạn binh lính đi về phía này, Lâm Vân Hiên không có phần thắng, đành phải tạm thời lui lại.

Khi rời đi, hắn quay đầu lại nhìn, bi thương trên mặt A Vô khiến cho mắt hắn vô cùng đau đớn, cuối cùng vẫn thua.

Rất nhanh, quân dịch lui lại.

Trong đống thi thể chồng chất, hình dáng của A Vô có vẻ cô độc nhỏ bé như vậy.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 38: Làm bạn



“Hoàng huynh, A Vô…” Tam Hoàng tử chạy như bay đến.

Cho dù rất sợ hãi, nhưng lý trí của A Vô vẫn còn, nàng vội móc kim bạc ra, sau khi châm cứu cho Cố Trường Quân ngừng chảy máu, nàng mới khóc thật to.

Loại chênh lệch tâm lý này thật là đáng sợ, trong một nháy mắt, trái tim của nàng muốn nhảy ra ngoài.

Vì để phòng ngừa quân dịch đột nhiên tập kích, Tam Hoàng tử ra lệnh lui lại.

Trong một sơn trang.

Sau năm ngày hôn mê, Cố Trường Quân tỉnh lại.

Năm ngày này, A Vô không biết ngày đêm mà chăm sóc Cố Trường Quân. Bởi vì sốt cao, trái tim của Cố Trường Quân gần như suy kiệt, A Vô đã không ít lần tưởng rằng Cố Trường Quân không chịu nổi, Cố Trường Quân đều cố gắng ngoan cường vượt qua những lần này.

Mở mắt ra, thấy A Vô ghé vào mép giường, Cố Trường Quân khó khăn duỗi tay ra chạm vào mặt A Vô.

A Vô không tỉnh, nàng thật sự rất mệt rồi.

Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Tam Hoàng tử nhìn thấy Cố Trường Quân đã tỉnh lại, vừa định nói chuyện, Cố Trường Quân đã ngăn hắn lại.

Vì để A Vô ngủ thoải mái hơn, Tam Hoàng tử ôm nàng đến phòng bên cạnh.

“Hoàng huynh, lần này huynh có thể sống lại cần phải cảm tạ A Vô đó!”

Yết hầu của Cố Trường Quân lăn qua lăn lại, lời nói không thể nói ra, Tam Hoàng tử lại rót một chén nước cho Cố Trường Quân uống.

“Đã khoẻ chưa?”

“Khụ khụ… Không có việc gì…”

“Đầu tiên huynh dưỡng thương cho tốt đã, hiện tại địch quốc đã có ý định đầu hàng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không xâm chiếm.”

“Gian tế… Bắt được không?”

Tam Hoàng tử lắc đầu, “Chạy trốn rồi.”

Khiến người ta cảm thấy lạ chính là, sau khi Lâm Vân Hiên chạy, hắn không có quay về địch doanh mà trốn đi.

Chiều tối.

A Vô tỉnh lại, ngủ cả ngày rồi, tinh thần của nàng tốt hơn một chút. Sau khi biết Cố Trường Quân đã tỉnh lại, nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Cố Trường Quân, xin lỗi, tại ta thất sách.” Kế hoạch nếu có thể chu đáo hơn, là nàng chủ quan rồi.

Thấy A Vô tự trách, Cố Trường Quân lắc đầu, “Không phải là nàng sai, bản thân kế hoạch đã rất nguy hiểm.”

Những binh lính chết ở nơi đó hầu hết là những thủ hạ đã đi theo Cố Trường Quân nhiều năm, trong lòng Cố Trường Quân cũng không chịu nổi, nhưng hắn lại càng không đành lòng nhìn A Vô đau khổ và hối hận.

A Vô không khỏi rưng rưng nước mắt: “Không, đều là sai lầm của ta…”

Máu đầy đất, xương cốt đầy đất, nàng đến giờ vẫn không thể quên được.

Cố Trường Quân nắm tay A Vô, nhẹ nhàng nói: “Cho dù như thế nào, nàng đã diệt trừ được gian tế rồi, sau này có thể tránh khỏi càng nhiều tử vọng, như thế đã là đủ rồi. Huống chi, chiến trường nào không có người chết chứ?”

Nói thì nói thế, A Vô vẫn khó có thể chấp nhận.

Cuối cùng, A Vô ghé vào ngực của Cố Trường Quân khóc nức nở.

Đêm khuya.

Sau khi Cố Trường Quân ngủ, A Vô một mình ngồi trong rừng trúc uống rượu.

Sơn trang này cách biên cảnh không xa, cho nên cảnh đêm nhìn thấy cũng giống nhau. Trăng tròn ở chân trời đỏ như máu, giống như hút hết máu người.

Trái tim A Vô rất có áp lực, uống rượu hết ly này đến ly khác, nhưng nàng lại không thể say.

Những vong linh đó giống như ở bên tai nàng đòi mạng, trước mất vẫn là máu, bên tai bọn họ là tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng là hình ảnh Cố Trường Quân trúng tên ngã xuống đất.

Một bức tranh đáng sợ hiện lên trong óc nàng, A Vô hét lên một tiếng, ném vò rượu xống đất.

Mùi hương tản ra, A Vô khôi phục lại một chút lý trí.

Lúc này, gió thổi lên, tiếng lá trúc xào xạc.

A Vô ôm đầu, thật lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.

Cách đó không xa, Cố Trường Quân không biết từ khi nào đã đến, nhìn toàn bộ hình ảnh đau khổ của A Vô.

A Vô yếu ớt, nhưng hắn lại không bảo vệ được nàng.

Cố Trường Quân nhịn nỗi đau trên người, qua đó, ôm A Vô vào lòng.

Hai người không nói lời nào, chỉ nghe hơi thở của nhau, trái tim cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Một lát sau, Cố Trường Quân nói: “Đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng.”

A Vô túm chặt lấy góc áo của Cố Trường Quân, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn sau khi phạm sai lầm, “Đừng rời đi, hãy luôn ở bên cạnh ta nhé!”

Sau nửa đêm, trăng tròn đã không còn màu đỏ tươi nữa, mà giống như một chiếc đĩa tròn bạch ngọc.

Rừng trúc sáng như ban mai, tâm trạng của A Vô cũng bình tĩnh trở lại.

“Trở về thôi, gió to lắm!”

A Vô nâng Cố Trường Quân lên, hai người đi vào phòng.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 39: Chiến thắng



Sau khi lặng lẽ ở trong sơn trang mười ngày, thân thể của Cố Trường Quân chậm rãi khôi phục.

Vì muốn một lưới bắt hết tất cả binh lực của quân địch, Tam Hoàng tử đã thương lượng với Cố Trường Quân khởi xướng tấn công mà không phải chờ đợi thư xin hàng của địch quốc.

Lần này, A Vô lặng lẽ ngồi bên cạnh pha trà cho bọn hắn, một câu cũng không nói.

“A Vô, nàng cảm thấy biện pháp này như thế nào?” Cố Trường Quân đột nhiên hỏi.

Tay của A Vô run lên, thiếu chút nữa làm đổ nước trà lên bàn. Cho dù nàng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự hoảng loạn, “Hai người thương lượng là tốt rồi, ta không có ý kiến gì.

Sau một lần thất bại, A Vô cũng không dám xằng bậy lần nữa, việc cầm binh đánh giặc, chỉ cần có sai lầm sẽ có rất nhiều binh lính mất mạng.

Cố Trường Quân cầm lấy bàn tay run rẩy của A Vô, hỏi: “A Vô, nàng không sao chứ?”

“Không sao cả, có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi, các ngươi chậm rãi bàn bạc với nhau, ta đi nghỉ ngơi một chút.”

A Vô đi rồi, Tam Hoàng tử nhíu mày, nói: “Ta giống như làm sai chuyện, nếu sớm biết rằng huynh còn sống, ta đã không mang A Vô đến chiến trường.”

Cơn ác mộng kia có thể sẽ khiến cho A Vô cả đời đều sống trong áy náy.

Cố Trường Quân thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ba ngày nữa, tiến công!”

Nhưng vào buổi chiều, phó tướng tới báo là địch quốc đưa thư xin hàng, Cố Trường Quân nhận lấy thư xin hàng, trực tiếp ném vào bếp lò, “Kế hoạch tiếp tục!”

Ba ngày sau.

Đại quân tiến công, địch quốc thất bại thảm hại.

Chờ sau khi dọn dẹp chiến trường, Cố Trường Quân sai người tìm kiếm nơi Lâm Vân Hiên trốn, nhưng không thu hoạch được gì.

Tại sơn trang.

A Vô đang ngẩn người, đúng lúc này, cửa sổ đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh thấu xương, A Vô ngẩng đầu, chỉ thấy hộ vệ ngã xuống đất, Lâm Vân Hiên đứng ở cách đó không xa, hai mắt nhìn xuống.

A Vô vừa không kinh ngạc cũng không sợ hãi, nàng đứng lên, đi ra ngoài.

Sơn trang này ở trong rừng rậm, Lâm Vân Hiên đã có thể tìm tới, có lẽ là có mưu kế vẹn toàn rồi, nếu không hắn cũng không mạo hiểm mà đến.

Gió gào thét, nhìn người đàn ông đối diện dính đầy máu tươi kia, A Vô cảm thấy thời gian giống như dừng lại.

Năm đó, Lâm Vân Hiên đã nhặt nàng về Lâm gia, nói với nàng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là em gái thứ hai của ta, ta sẽ bảo vệ muội.”

Đúng là vì những lời này, nàng bắt đầu cầu mong thân tình, nhưng ai có thể nghĩ được, tất cả đều là giả dối.

Lâm Vân Hiên thời niên thiếu, kẻ phản bội trước mắt giết người như ngoé, từ trước tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy chân chính hắn.

“A Vô, ta tới đón muội.” Lâm Vân Hiên duỗi tay ra, trong lòng bàn tay đều là máu.

A Vô nhíu mày, “Lâm Vân Hiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ta chỉ muốn đón muội về nhà!”

Gió rất to, ngay lập tức đã thổi đỏ đôi mắt của A Vô.

Những lời này tới đã quá muộn rồi.

“Lâm Vân Hiên, ngươi đầu hàng đi.”

“A Vô, nếu lúc trước ta không có lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp mang muội rời đi, có phải kết cục của chúng ta sẽ khác không?”

Lần đó bỏ lỡ đã trở thành nỗi đau cả đời của hắn, cho nên hắn mới có thể phản bội quốc gia, lựa chọn là địch của Cố Trường Quân.

“Hiện giờ nói những cái đó còn ý nghĩa gì không?” Trước tiên, đừng nói là nàng đối với Lâm Vân Hiên chỉ có tình huynh muội, chỉ riêng thái độ do dự của Lâm Vân Hiên đã khiến cho nàng vô cùng chán ghét.

Sau khi so đo, dừng lại tại chỗ, rồi lại không muốn phải trả giá, nam nhân như vậy rất kém cỏi.

Lâm Vân Hiên từng bước tới gần, nói: “Cho dù thế nào, hôm nay ta đều phải mang muội đi đi…”

Lời nói được một nửa, một mũi tên sắc bén xuyên qua mà tới, bắn vào ngực Lâm Vân Hiên.

Máu b*n r* tung toé, Lâm Vân Hiên ngã xuống đất.

A Vô ngạc nhiên xoay người, chỉ thấy Cố Trường Quân tay cầm cung tiễn, trên khuôn mặt lạnh như băng đều là lửa giận.

Cố Trường Quân vừa định nói chuyện, A Vô đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy hắn.

Lựa giận trong lòng nháy mắt không còn nữa, Cố Trường Quân ném cung tiễn xuống bên cạnh phó tướng, bế A Vô lên, ném lại một câu: “Nhốt hắn lại!”

Trong phòng.

Trên giường, hai người đang hôn môi, nụ hôn lần này vô cùng kịch liệt nóng bỏng, rất có cảm giác không chết không ngừng.

“A Vô, ta muốn nàng.” Cố Trường Quân duỗi tay đi c** q**n áo của A Vô.

A Vô sửng sốt một chút, cuối cùng đồng ý.

Bắt đầu từ lúc đó, cho đến đêm mới kết thúc.
 
Back
Top Bottom