Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng

Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 50: Chương 50



Võ thị nhìn nhánh hoa lan trắng ngoài cửa sổ, thở dài: “Ta cũng từng là thiếu nữ dịu dàng lương thiện, chẳng phải cũng bị ông ta từng bước ép thành người phụ nữ mạnh mẽ như bây giờ sao!”

Phượng Hòa không biết vì sao lại cảm thấy bi thương.

Nàng nhớ đến Tôn Ngọc Diên đang khóc lóc, rồi nhìn Võ thị trước mặt đã già nua mệt mỏi, nhẹ giọng mở lời: “Không biết bà muốn ta giúp thiếu phu nhân như thế nào?”

Võ thị nhớ đến chuyện chính, nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc đau khổ, vội vàng nói: “Hôm đó đại phu đã kê đơn cho Ngọc Diên, nhưng sau khi Ngọc Diên uống lại không thấy có gì tiến triển, không biết vương nữ có cách nào không?”

“Thuốc đã mang đến chưa?”

“Mang rồi, đã mang rồi.” Võ thị lấy một tờ giấy mỏng ra đưa cho Phượng Hòa.

Phượng Hòa mở ra xem kỹ, có thể là đại phu kia sợ gây rắc rối nên chỉ dùng những loại thuốc giữ thai rất nhẹ nhàng, đối với tình trạng hiện tại của Tôn Ngọc Diên gần như không có tác dụng đáng kể.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Phu nhân, nếu ta giúp các người, có lẽ sẽ mang đến rắc rối cho bản thân, vì vậy chúng ta cần nói rõ trước, thứ nhất, ta không thể đảm bảo nữ nhi của bà sẽ sinh con thuận lợi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức, thứ hai, ta hiểu y thuật, việc giữ thai cho thiếu phu nhân không được để lộ ra ngoài, chỉ có ba chúng ta biết.”

“Ta đồng ý với ngươi.” Võ thị không thể chờ đợi hơn, bà ấy đã âm thầm hỏi thăm nhiều đại phu, họ đều không giúp được nữ nhi bà ấy, Phượng Hòa là hy vọng cuối cùng của bà ấy, bà ấy phải nắm bắt lấy.

“Được.” Phượng Hòa cũng là người quyết đoán, đã đồng ý thì cho người mang bút mực đến, viết đơn thuốc, đưa cho Võ thị: “Sắc thuốc theo đơn, mỗi ngày uống hai lần, ba bát nước nấu thành một bát nước, không được ăn thực phẩm sống và lạnh, phải nằm nghỉ một thời gian.”

Võ thị nhận lấy đơn thuốc cảm ơn rối rít, giống như nhận được thần dược vậy: “Ân đức của vương nữ, ta nhất định sẽ không quên, sau này nếu vương nữ cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta, chắc chắn ta sẽ giúp đỡ một tay.”

Phượng Hòa gật đầu rồi nói với bà ấy vài loại đồ bổ có thể dùng, sau đó nói: “Thực ra ngoài những thứ này, còn cần kết hợp với châm cứu, tốt nhất là mỗi mười ngày châm cứu một lần, thiếu phu nhân có cách nào ra khỏi phủ không?”

Xét từ tình hình lần trước, Hàn gia quản lý Tôn Ngọc Diên rất nghiêm, có vẻ như muốn ra ngoài một lần cũng không dễ dàng, khi bụng nàng ấy lớn dần thêm, Hàn gia sẽ càng quản chặt hơn.

Võ thị nhíu mày khó xử, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hàn lão phu nhân tín Phật, sau này mỗi mười ngày, ta sẽ lấy lý do “Đi chùa cầu phúc cho đứa trẻ” để tự mình đưa Ngọc Diên ra khỏi phủ, lúc đó chúng ta gặp nhau ở trà lâu Minh Hương, đó là tài sản riêng của ta, ngay cả tướng công ta cũng không biết, sau này chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”

Phượng Hòa gật đầu: “Còn một việc ta phải nói rõ trước, thiếu phu nhân muốn giữ đứa trẻ này sẽ phải chịu nhiều khổ sở, có thể chịu đựng được không?”

Võ thị mắt đỏ hoe, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nó không chịu được cũng phải chịu, đó chính là số phận của nữ tử chúng ta!”

Lại là số phận…

Phượng Hòa không khỏi nghĩ, rốt cuộc nữ tử mang số phận gì nhỉ?

Là số phận cam chịu? Hay là gánh vác việc sinh con đẻ cái?

Lăng Kiến Triệt bước vào sân, thấy Phượng Hòa một mình ngồi trên ghế đá, nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng ở đối diện.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Phượng Hòa trả lời theo phản xạ: “Nghĩ về nữ nhân.”

“…” Lăng Kiến Triệt nhẹ nhàng cười: “Cũng được, ít nhất không phải nghĩ về nam nhân.”

Phượng Hòa lấy lại tinh thần, mắt mở to: “Sao ngươi vào được đây?”

Lăng Kiến Triệt đi thẳng đến, tay cầm một cái giỏ tre: “Ta đi từ bên tường đổ vào.”

Phượng Hòa: “… Ngươi không thể đi cửa chính sao?”

“Lười đi vòng, quá phiền phức.” Lăng Kiến Triệt ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa giỏ tre ra: “Vải thiều trong cung thưởng, mẹ ta bảo ta mang một ít cho ngươi.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 51: Chương 51



Phượng Hòa nhìn giỏ tre có những quả vải thiều tươi ngon: “Cảm ơn phu nhân đã nhớ đến.”

“Mẹ ta không ở đây, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn ta, dù sao cũng là ta mang đến cho ngươi.”

Phượng Hòa không thèm để ý đến hắn, sốt ruột bóc một quả vải thiều cho vào miệng: “Ngọt quá!”

“Đúng là một con tin chưa từng thấy sự đời.” Lăng Kiến Triệt nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng, cười hỏi: “Chưa ăn bao giờ sao?”

Phượng Hòa lắc đầu: “Trước đây trong vương trướng có, nhưng rất hiếm, ta không có cơ hội nếm thử.”

Lăng Kiến Triệt chậc một tiếng: “Thật tội nghiệp.”

Phượng Hòa: “…”

Một chiếc lá ngô đồng bị gió thổi đến, Lăng Kiến Triệt nhặt lên, nhẹ nhàng nắm trong tay: “Có nhớ món ăn ở Đàm Âm không?”

“Cũng tạm, thực ra ta quen ăn món của Đại Úc hơn.” Phượng Hòa hoài niệm nhìn những đám mây lững lờ trên bầu trời: “Món ăn ở Đàm Âm khá đậm, ta không thích lắm, khi mẫu thân khỏe sẽ làm món Đại Úc cho ta, thỉnh thoảng Nghệ Tinh câu được cá cũng sẽ mang đến cho bọn ta, sư phụ ta cũng nấu ăn rất giỏi, đặc biệt là món cá hầm, thật sự là tuyệt phẩm.”

Lăng Kiến Triệt quay đầu hỏi: “Nghệ Tinh là ai?”

Phượng Hòa dừng lại một chút, giọng điệu vẫn đều đều trả lời: “Là con thứ tư của A Đằng Vương, A Đằng Nghệ Tinh.”

Lăng Kiến Triệt nhìn vào mí mắt nàng đang cụp xuống: “Là ca ca của ngươi?”

Phượng Hòa hơi ngớ ra, một hồi lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào.

“… Tiểu thư!” Thanh Cổ chạy đến, kéo váy: “Lục Vân ức hϊếp nô tỳ! Các nàng đá cầu còn giỏi hơn nô tỳ, người mau đến giúp nô tỳ đi.”

Lăng Kiến Triệt đứng dậy, đầu không ngoảnh lại mà vẫy tay: “Ta đi đây.”

Thanh Cổ vừa mới phát hiện ra hắn đứng bên cạnh cây, không khỏi ngạc nhiên, Lăng công tử ở đâu ra vậy?

Phượng Hòa tiễn Lăng Kiến Triệt đi về qua bức tường đổ.

… Không thể đi cửa chính sao!

Buổi chiều, Phượng Hòa cầm vài túi thơm sang.

Khâu thị đã gửi cho nàng một ít vải thiều, lại giúp đỡ nàng nhiều như vậy, nàng cũng muốn đáp lễ một chút, gửi vài món quà nhỏ.

Nàng đưa túi thơm cho Khâu thị và hai tẩu tử Lăng gia: “Trong này là hương liệu ta tự điều chế, có tác dụng an thần và đuổi côn trùng, có thể đeo trên người.”

Thẩm Vận Nhu cầm túi thơm, mỉm cười dịu dàng: “Ta rất thích, cảm ơn vương nữ.”

Ninh Chỉ Diêu ban đầu có chút chán ghét, nhưng cúi đầu ngửi thử, chỉ thấy hương thơm ngào ngạt, khiến người ta sảng khoái, nàng ấy bèn treo túi thơm lên người, ngượng ngùng nói: “Mùi quả thật rất dễ chịu.”

Lăng Kiến Triệt ngồi trên ghế đối diện, nhướng mày không hài lòng nói: “Còn của ta thì sao?”

Chưa kịp để Phượng Hòa trả lời, Lăng Bá Tông đã ném một quả vải thiều vào người hắn: “Ngươi có biết lễ nghĩa không mà đi xin túi thơm từ cô nương chưa xuất giá!”

Lăng Kiến Triệt bắt lấy quả vải, hai ngón tay bóp một cái, vỏ quả vải rách ra rồi ăn thịt quả vải, một chuỗi động tác thành thạo nước chảy mây trôi, không biết còn tưởng Lăng Bá Tông đang đưa vải cho hắn.

Lăng Bá Tông tức giận đến mức râu tóc rung rinh: “Ta hỏi ngươi, nếu vương nữ thật sự tặng túi thơm cho ngươi, ngươi có dám nhận không?”

Lăng Kiến Triệt tựa người vào ghế, giọng điệu lười biếng: “Ta dám.”

“Ngươi dám… Ngươi dám!” Lăng Bá Tông đột nhiên cao giọng, tức giận đứng dậy, rút cây chổi lông gà trong bình hoa ra, vung về phía Lăng Kiến Triệt.

Lăng Kiến Triệt nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế, né trái né phải, chạy ra ngoài sân.

Hai cha con đuổi đánh, lông gà bay tứ tung, để lại vài sợi lông gà rơi lả tả xuống đất.

Khâu thị đã quen, chỉ ngồi đó khuyên nhủ vài câu mang tính tượng trưng, rồi lại cười tươi nhìn túi thơm.

Thẩm Vận Nhu lo lắng: “Mẫu thân không khuyên phụ thân một chút sao?”

Khâu thị cười thầm: “Phụ thân các con dạo này tinh thần phấn chấn hơn nhiều, ta thấy ông ấy đuổi Thiếu Lẫm chạy một lúc cũng không có gì xấu.”

Thẩm Vận Nhu: “…”

Phượng Hòa sắc mặt bình tĩnh, thực ra ánh mắt luôn dõi theo cây chổi lông gà, trong lòng mong nó nhanh chóng rơi xuống người Lăng Kiến Triệt, đánh cho hắn vài cái.

Nếu có thể, thậm chí nàng muốn vỗ tay khen ngợi Lăng Bá Tông.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 52: Chương 52



Lăng Bá Tông đuổi theo Lăng Kiến Triệt đến cửa, thấy chổi lông gà sắp quất trúng người Lăng Kiến Triệt.

Phượng Hòa nín thở, mắt sáng rực nhìn họ.

Lăng Kiến Triệt nhận thấy ánh mắt của nàng, thân thể quay một cái, khéo léo tránh đi.

Lăng Bá Tông tức giận, vung chổi lông gà về phía hắn.

Lăng Kiến Triệt không kịp tránh, chỉ có thể nhanh chóng cúi xuống.

“Ôi chao!”

Một thái giám từ ngoài đi vào, bị chổi lông gà bất ngờ đánh trúng, lông gà rơi đầy người, ông ta ôm ngực lùi lại, liên tục kêu “ôi chao” không ngừng.

Mọi người lập tức đứng dậy, tiến lên hỏi han, thấy thái giám không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt thái giám nhìn Lăng Bá Tông có phần bất lực, khàn giọng nói: “Lăng đại nhân, bệ hạ có chỉ, mong ngài và tam công tử nhanh chóng tiếp chỉ.”

Lăng Bá Tông ngượng ngùng thu chổi lông gà lại, chỉnh trang lại y phục, quỳ xuống tiếp chỉ.

Người Lăng gia biết tin đều vội vàng chạy đến, lần lượt quỳ trong sân.

Phượng Hòa không ra ngoài, một là nàng không muốn để bên ngoài biết nàng và Lăng gia thân thiết, tránh gây rắc rối không cần thiết cho Lăng gia, hai là thân phận của nàng rất ngượng ngùng, tiếp chỉ theo nghi lễ Đàm Âm thì thực sự không cần thiết.

Nàng đứng trong đại sảnh lắng nghe, thánh chỉ đầu tiên, Huệ Đế khen ngợi Lăng Bá Tông một phen, sau đó phong Lăng Bá Tông làm Lăng quốc công, thánh chỉ thứ hai, Huệ Đế cũng khen ngợi Lăng Kiến Triệt một phen, sau đó phong Lăng Kiến Triệt làm phó thống lĩnh Thần Sách Quân.

Người Lăng gia tiễn thái giám truyền chỉ, khi trở về tâm trạng đều có phần ảm đạm, hồi lâu không ai nói chuyện.

Lăng Bá Tông sắc mặt u ám, không nói một lời trở về phòng, Khâu thị thở dài, nói vài câu với Phượng Hòa, vì lo cho Lăng Bá Tông nên cũng nhanh chóng trở về phòng, những người khác thì tự tản ra, chỉ có Lăng Kiến Triệt thong thả cầm một nắm hạt thông, vô tư bóc ra ăn.

Phượng Hòa ngẩn người đứng tại chỗ, cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng là thăng quan tiến chức, sao người Lăng gia lại không vui lắm?

Lăng Kiến Triệt cắn hạt thông, ngước mí mắt lên: “Không hiểu?”

Phượng Hòa thành thật lắc đầu: “Không hiểu.”

Lăng Kiến Triệt khẽ cười một tiếng: “Trong trận đại chiến giữa Đại Úc và Đàm Âm, lão đầu tử đã dẫn quân đánh bại Đàm Âm, lập được đại công, hoàng thượng chắc chắn sẽ có biểu hiện gì đó, nay hoàng thượng triệu ông ấy về kinh, phong ông ấy làm quốc công, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện để ông ấy trở lại biên quan, chính là đang ép ông ấy giao lại binh quyền, muốn giữ ông ấy lại kinh đô để an hưởng tuổi già, lão đầu tử cả đời chinh chiến trên sa trường, vì Đại Úc mà hy sinh xương máu, nhưng lại bị thánh thượng nghi ngờ, sao có thể không đau lòng?"

Phượng Hòa hiểu ra, nếu không phải Đàm Âm thất bại trong trận chiến với Đại Úc, nàng cũng sẽ không bị đưa đến đây làm con tin, chiến tích của Lăng Bá Tông trong trận này thực sự không thể xem thường, là lập được đại công, Huệ Đế coi nhẹ như vậy là sợ ông công cao lấn chủ, nhìn có vẻ như khen thưởng, nhưng thực chất là một cách kiềm chế ông, giống như năm xưa Huệ Đế để Lăng Kiến Triệt trở về kinh làm con tin.

“Còn ngươi thì sao?” Phượng Hòa nhẹ nhàng hỏi: “Trước đây ngươi là thiếu tướng Kim Ngô Vệ, giờ thăng chức làm phó thống lĩnh Thần Sách Quân, sao ngươi không vui?”

“Ngươi có biết cuộc chiến Nam Bắc không?”

Phượng Hòa lắc đầu.

“Nam Nha chỉ vệ binh, bao gồm cả Kim Ngô Vệ, Bắc Nha chỉ cấm quân, bao gồm cả Thần Sách Quân.”

Lăng Kiến Triệt nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt mờ mịt không rõ.

“Khi trận chiến giữa Đại Úc và Đàm Âm đang ở giai đoạn kịch liệt nhất, kinh thành đã từng xảy ra nội loạn, lúc đó Kim Ngô Vệ cứu giá có công, vì vậy Kim Ngô Vệ được hoàng thượng coi trọng, dần dần trở thành cận vệ của thánh thượng, trong khi Thần Sách Quân dần dần bị làm cho trống rỗng, chỉ được phái đi làm những việc không quan trọng, hai bên đã tích tụ oán hận từ lâu, gần như đến mức nước lửa không thể dung hòa.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 53: Chương 53



Phượng Hòa thốt lên: “Trước đây ngươi là Kim Ngô Vệ, giờ thành Thần Sách Quân, vậy chẳng phải rất khó xử hay sao?”

Kẻ thù trước đây trở thành đồng liêu bây giờ, Lăng Kiến Triệt muốn hòa nhập vào Thần Sách Quân gần như là không thể, đồng liêu trước đây trở thành kẻ thù bây giờ, Lăng Kiến Triệt muốn duy trì mối quan hệ tốt với đồng liêu trước đây của Kim Ngô Vệ cũng gần như không thể.

Chiêu này của Huệ Đế thực sự rất khéo, không tốn sức mà khiến Lăng Kiến Triệt trở thành một thống lĩnh có danh mà không có thực, những nỗ lực trước nay đều trở thành công cốc.

Giọng điệu Lăng Kiến Triệt đầy châm biếm: “Ta và lão đầu tử đều được thăng chức mà thực tế là bị tước mất binh quyền, ta thì không sao, đã quen rồi, nhưng lão đầu tử bây giờ bị ép phải tháo giáp về ruộng, e rằng không dễ dàng chấp nhận.”

Phượng Hòa trong lòng hơi cảm thán, Huệ Đế thực sự là một người giỏi tính toán, ông ta không có thành tựu gì trong việc quản lý thiên hạ, nhưng trong việc phá hoại trung lương và cân bằng triều chính thì lại vô số mưu kế.

Không khí ảm đạm trong Lăng gia kéo dài vài ngày, sau đó Lăng Bá Tông và Lăng Kiến Triệt tiến cung trực tiếp tạ ơn, Lăng Bá Tông lấy lý do tuổi già, chủ động giao nộp binh quyền, chỉ để lại Lăng gia quân, Huệ Đế rất vui mừng, sắp xếp chức vụ cho Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu ở kinh thành, chuyện này coi như đã qua.

Ngày này qua ngày khác, Phượng Hòa cứ mười ngày lại đến trà lâu Minh Hương một lần, ở trong nội các tầng hai châm cứu giúp Tôn Ngọc Diên.

Sau một tháng kiên trì, thân thể Tôn Ngọc Diên đã có cải thiện lớn, bệnh tình giảm nhiều so với trước, sắc mặt hồng hào, thai dần ổn định, chỉ cần tiếp tục kiên trì là có thể hạ sinh thuận lợi.

Phượng Hòa kết thúc châm cứu, từng chiếc châm bạc mảnh mai được rút ra.

Tôn Ngọc Diên nằm nghiêng trên giường, khăn mỏng đắp ngang lưng, đau đến mức mồ hôi lạnh đổ trên trán, môi trắng bệch, Phượng Hòa dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng ấy.

Tôn Ngọc Diên yếu ớt mỉm cười với nàng, cảm kích nói: “Cảm ơn vương nữ."

Phượng Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.

Võ thị đỡ Tôn Ngọc Diên dậy, vừa đau lòng vừa an ủi: “Gắng thêm hai tháng nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, nhất định phải cố chịu đựng.”

Tôn Ngọc Diên mím môi trắng bệch, gật đầu.

Phượng Hòa mở cửa sổ, để không khí trong lành tràn vào, xua tan mùi thuốc trong phòng, nàng đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ đứng một lúc.

Bên dưới đột nhiên truyền đến một giọng nói khiến người ta chán ghét.

“Cuộc đời có nơi nào không thể gặp nhau? Vương nữ đứng trên gác, thật sự là mỹ nhân trong tranh, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo hương thơm!”

Phượng Hòa cúi mắt, gương mặt ghê tởm của Tôn Kế Cương xuất hiện trong đám đông bên dưới.

Ánh mắt nàng liếc nhìn Võ thị phía sau, do dự một chút, dùng giọng điệu yếu ớt và hoảng sợ nói: “Vị đại nhân này sao lại nói những lời ngông cuồng như vậy?”

Lần trước Tôn Kế Cương bị Thanh Cổ đánh roi, vẫn hận trong lòng, chỉ là gần đây công việc bận rộn, không có thời gian tìm Phượng Hòa tính sổ, giờ tình cờ gặp, ban đầu ông ta muốn nhân cơ hội sỉ nhục vài câu, nhưng lúc này sắc mặt của Phượng Hòa khác với hai lần trước, nhìn có vẻ mềm yếu dễ tổn thương, ông ta lập tức bị mê hoặc, chỉ cảm thấy mỹ nhân đứng lẻ loi trong gió, dáng người mảnh mai, đôi mắt đẹp long lanh, khiến ông ta mê muội.

Ông ta lập tức đắc ý quên mình, bất chấp người qua lại đông đúc, lớn tiếng gọi: “Mỹ nhân! Nói chuyện như này thật mệt mỏi, nàng hãy chờ đó, giờ ta sẽ lên nói chuyện với nàng, chúng ta có duyên như vậy, chắc chắn là cơ hội trời ban!”

Võ thị nghe thấy giọng nói quen thuộc bên ngoài, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, buông tay khỏi Tôn Ngọc Diên, bước đến bên cửa sổ.

Khi bà ấy nhìn rõ người nói lời ngông cuồng là Tôn Kế Cương, sắc mặt lập tức thay đổi, bà ấy hung hăng phun một tiếng: “Ta khinh!”

Tôn Kế Cương thấy hai người đứng cạnh nhau, mắt lập tức mở to.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 54: Chương 54



Võ thị bùng cơn giận, trừng mắt nhìn Tôn Kế Cương, tay chống hông quát: “Có duyên? Đồ hỗn đản! Ta cũng ở đây, chẳng phải là ông có duyên với ta hơn hay sao!”

Tôn Kế Cương ngạc nhiên hỏi: “Các người sao lại ở cùng một chỗ?”

Tôn Ngọc Diên chống lưng, cố gắng đi tới, yếu ớt gọi: “Phụ thân.”

Tôn Kế Cương thấy nữ nhi cũng có mặt, sắc mặt ngay lập tức xanh tái..

Ông ta mất mặt, đành ho nhẹ một cái, ra vẻ phụ thân nghiêm khắc quở trách: “… Con không ở nhà dưỡng thai, chạy lung tung làm gì? Nếu đứa trẻ có chuyện, con tính giải thích với Hàn gia thế nào!”

Tôn Ngọc Diên co ngón tay trên hông lại, ngập ngừng lùi lại một bước.

Võ thị bảo vệ nữ nhi, tức giận gào lên: “Già đầu rồi còn không nên nết! Ông lấy đâu ra mặt mũi mà quở trách nữ nhi!”

Tôn Kế Cương tức giận không thôi, nhưng không dám cãi nhau với bà ấy ở đây.

Ông ta hiểu rằng vừa nãy Phượng Hòa cố ý, liếc mắt nhìn Phượng Hòa một cái, vung tay áo rời đi.

Phượng Hòa nhìn Tôn Kế Cương từ trên cao, khóe môi hơi nhếch lên.

Thực ra, ngay cả khi không có cuộc gặp gỡ hôm nay, nàng cũng sẽ tìm cách để Tôn Kế Cương thấy nàng và Võ thị quen biết, nếu Tôn Kế Cương có thể biết khó mà lui, từ bỏ những ý nghĩ bẩn thỉu thì tốt nhất, nếu không chỉ có thể tìm cách dứt điểm.

Mặt Võ thị khó coi, nhổ mấy cái về phía bóng lưng của Tôn Kế Cương, quay đầu nói với Phượng Hòa: “Từ trước đến nay ông ta đều như vậy, thấy cô nương xinh đẹp là không đi nổi, người đừng để ý, về nhà ta sẽ dạy dỗ ông ta!”

Phượng Hòa lộ vẻ khổ sở: “Tôn đại nhân như vậy thật quá thô lỗ, nếu có tin gì truyền ra thì không hay…”

“Người không cần lo lắng về chuyện này, chỉ cần yên tâm chữa trị cho Ngọc Diên.” Võ thị nghiến răng, quyết tâm nói: “Người yên tâm, ta nhất định sẽ dạy cho ông ta một bài học! Đảm bảo lần sau ông ta không dám bất kính với người!”

“Vậy thì… Xin nhờ phu nhân.”

Một ngày sau, Phượng Hòa đang ngồi trước bàn ăn sáng thì người hầu đi dò tin tức trở về báo cáo.

Nghe nói hôm qua Võ thị về nhà đã đánh Tôn Kế Cương một trận, làm mặt Tôn Kế Cương bị thương, còn phạt ông ta quỳ bên ngoài cả đêm, sau đó Tôn Kế Cương bị sốt mới được đưa vào nhà.

Chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành, khắp nơi đều đang bàn tán.

Sắp tới Tôn Kế Cương chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người nữa.

Thanh Cổ ôm bụng cười không ngừng: “Tôn đại nhân kia đúng là đáng đời! May mà hôm qua Võ thị tận mắt thấy ông ta trêu chọc tiểu thư, nếu không thì không biết ông ta còn nghĩ ra mưu kế gì nữa!”

Lục Vân nhìn những thϊếp mời không ngừng gửi đến mỗi ngày mà không khỏi lo lắng, đuổi được một Tôn Kế Cương nhưng đến người tiếp theo thì phải làm sao?

Đâu phải Phượng Hòa không biết nỗi lo trong lòng Lục Vân, bên ngoài càng ngày càng có nhiều tin đồn về nàng, dù nàng không ra khỏi cửa, nam nhân vẫn sẽ ùn ùn vây quanh bên ngoài, thật giống như bầy sói vây quanh, chỉ là hiện giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

Ngày tháng trôi qua, Tôn Kế Cương không còn xuất hiện, Phượng Hòa tiếp tục âm thầm châm cứu cho Tôn Ngọc Diên, tình trạng thai của Tôn Ngọc Diên đã ổn định, sắc mặt ngày càng tốt hơn.

Ngày hôm đó trời quang mây tạnh, Võ thị có việc gấp, sau khi chữa trị cho Tôn Ngọc Diên xong, Phượng Hòa tiện đường đưa nàng ấy về nhà.

Trên đường, Phượng Hòa cúi đầu sắp xếp kim châm, Tôn Ngọc Diên kéo rèm nhìn ra ngoài, ban đầu tâm trạng nàng ấy còn khá tốt, sau đó không biết vì sao đột nhiên lại khóc thút thít.

Phượng Hòa nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, chỉ thấy bên đường một nam tử trẻ tuổi đang đỡ một nữ tử mang thai đi dạo, nam tử gầy gò, nữ tử thì xinh đẹp.

Tôn Ngọc Diên nghẹn ngào mở miệng: “Đó chính là tướng công của ta, đại lang nhà họ Hàn, Hàn Thư, bên cạnh chàng ấy chính là ngoại thất kia.”

Phượng Hòa nhất thời không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng im lặng.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 55: Chương 55



Tôn Ngọc Diên buông rèm, một mình khóc một lúc, giọng nghẹn ngào nói: “Vì giữ đứa con này mà ngày nào ta cũng đau đến sống dở chết dở, thế nhưng ngay cả một câu quan tâm chàng ấy cũng chưa từng nói, nếu trong lòng chàng ấy chỉ có ngoại thất kia, ta cũng chấp nhận, nhưng chàng ấy thật sự rất đa tình, cho dù ta để chàng ấy đưa ngoại thất kia vào phủ, chàng ấy vẫn sẽ nạp người thứ hai, thứ ba… Chàng ấy giống hệt phụ thân ta, nhưng ta không mạnh mẽ như mẫu thân, sau này ta phải sống thế nào đây…”

Phượng Hòa nghe thấy tiếng khóc của nàng ấy ngày càng lớn, im lặng một lúc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu ngươi không tự cứu mình thì ai có thể cứu được ngươi?”

Tôn Ngọc Diên ngừng khóc.

“Rào cản phải tự mình vượt qua.” Phượng Hòa nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.”

Tôn Ngọc Diên ngẩn người một lúc rồi mới từ từ bước xuống xe.

Tiễn Tôn Ngọc Diên xong, Phượng Hòa bảo phu xe đi sang phố bên cạnh mua một ít y thư, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới trở về nhà.

Nàng vừa bước qua cổng lớn, Lục Vân đã ra đón, đưa cho nàng một tấm thiệp mời: “Tiểu thư, Lănh phu nhân mời người đi nghe kịch.”

Phượng Hòa nhận lấy thiệp, cúi đầu xem xét, đúng là lạc khoản của Khâu thị, nàng thắc mắc hỏi: “Gần như vậy sao lại phải đưa thiệp?”

Lục Vân cũng lộ vẻ không hiểu: “Người đưa thiệp trông có vẻ lạ mặt, nói rằng đại phu nhân đã qua Hàn gia làm khách, nhận lời mời của Hàn phu nhân đến hí lâu nghe kịch, nhớ ra người chưa từng nghe kịch nên mời người cùng đi.”

Phượng Hòa ra lệnh: “Đi sang bên cạnh hỏi xem đại phu nhân có thật sự đến Hàn gia không.”

Sau một lúc, Lục Vân trở về báo cáo: “Thưa tiểu thư, quả thực đại phu nhân nhận được lời mời của Hàn gia, đã đi đến đó từ giữa trưa, đến giờ vẫn chưa về.”

Phượng Hòa lại cử người đến Hàn gia hỏi thăm, người hầu Hàn gia nói Khâu thị và Hàn phu nhân đã lên đường đến hí lâu.

Phượng Hòa mới buông lỏng nỗi nghi ngờ trong lòng, ra lệnh chuẩn bị xe ngựa.

Hí lâu lớn nhất kinh thành nằm ở góc đông nam phố Trung Vũ, bên ngoài hí lâu nhìn như một ngọn tháp, bốn góc treo đèn hình sừng dê, ánh đèn rực rỡ, nơi đây vô cùng nhộn nhịp phồn hoa, đêm nay lại càng đông đúc, xung quanh đỗ đầy xe ngựa xa hoa, có rất nhiều quan lại quý tộc đến.

Lăng Kiến Triệt xuống ngựa, sải bước đi vào hí lâu, bên trong lộng lẫy, hành lang uốn lượn, bích họa được vẽ tinh xảo, lan can ngọc chấn song đỏ, cảnh sắc hoa lệ, các tỳ nữ mặc váy lụa nhiều màu di chuyển giữa các khách mời, trên sân khấu vang lên những điệu hát, vừa bước vào đã như lạc vào cõi tiên.

Buổi tiệc hôm nay do Lệ Vương tổ chức, nhưng nhân vật chính lại là Lăng Kiến Triệt, nói là để chúc mừng hắn thăng chức làm phó thống lĩnh Thần Sách Quân, cái cớ này thực sự buồn cười, Lăng Kiến Triệt nhận thiệp còn thấy hài.

Lệ Vương, Thất hoàng tử, Lưu Cảnh Tường, Tôn Kế Cương… đã có mặt đông đủ, Lệ Vương ngồi ở vị trí cao nhất, các nam tử khác ngồi bên trái, phía bên kia của bình phong là các nữ quyến, Tam công chúa Lý Nhụy cũng có mặt trong đó, Hàn Tuyết Kiều và các quý nữ khác ngồi ở vị trí dưới nàng ta.

Thất hoàng tử và Lưu Cảnh Tường thấy Lăng Kiến Triệt đến lập tức đứng dậy, mỉm cười tiến lại.

Thất hoàng tử nghiêm trang khom người: “Chúc mừng Thiếu Lẫm thăng chức làm phó thống lĩnh.”

Lưu Cảnh Tường cũng cười hớn hở khom người: “Lăng tam lang tuổi trẻ tài cao, thực sự là nhân tài trong giới ăn chơi của chúng ta!”

Hai người một trái một phải phối hợp rất ăn ý, những người khác cũng lần lượt đứng dậy, liên tiếp chúc mừng, cứ như thật sự là một sự kiện đáng mừng.

Lăng Kiến Triệt nhếch miệng cười chế nhạo, ngoài Lưu Cảnh Tường và Thất hoàng tử là hai kẻ ngốc không hiểu chuyện, những người khác đều rõ ràng rằng cái gọi là thăng chức của hắn chỉ là hình thức, thế nhưng vẫn cố tình chúc mừng.

Lưu Cảnh Tường đặt tay lên vai hắn, đưa một chén rượu mạnh đến trước mặt: “Mọi người đều là công tử ăn chơi, chỉ có ngươi càng làm quan càng cao, nhất định phải phạt một ly!”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 56: Chương 56



Lăng Kiến Triệt nhận lấy ly rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, ngược lại càng bùng lên dữ dội.

Mọi người thấy vui vẻ, tạm thời bỏ qua cho hắn, tiếp tục nói cười, không ai ép rượu nữa.

Hàn Tuyết Kiều nắm khăn thêu, từ sau một lớp màn vải nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lăng Kiến Triệt, má nàng ta ửng hồng, trái tim đập thình thịch, càng nhìn càng thích.

Lăng Kiến Triệt lười biếng ngồi trên ghế, tay cầm bình rượu, một mình uống rượu, dường như không nghe thấy tiếng cười xung quanh.

Mọi người thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, cúi đầu thì thầm, ánh mắt ẩn chứa vẻ mong đợi điều gì đó, trong lòng Lăng Kiến Triệt nảy sinh cảm giác kỳ lạ hiếm có.

Hắn liếc mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ, Lý Nhụy là muội muội của Thái tử, từ trước đến nay không hợp với Lệ Vương, hôm nay là tiệc của Lệ Vương, vậy mà nàng ta cũng có mặt.

Lăng Kiến Triệt nhận ra có điều bất thường, giả vờ vô tình hỏi: “Còn ai khác đến à?”

Lưu Cảnh Tường bí mật nháy mắt với hắn: “Có mỹ nhân suýt bị ngươi bắn chết, nàng ấy đắc tội với người ta.”

Lăng Kiến Triệt nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta về phía Tôn Kế Cương ngồi bên cạnh Lệ Vương, trên mặt Tôn Kế Cương vẫn còn vết xước, bên môi treo nụ cười âm trầm, thường xuyên nhìn về phía cửa.

Lăng Kiến Triệt xoay xoay chiếc nhẫn ngọc đen trên tay, hỏi bằng giọng điệu không liên quan đến mình: “Tôn Kế Cương có thù oán với nàng ấy sao?”

Lưu Cảnh Tường hạ giọng: “Ngươi có biết chuyện Tôn Kế Cương bị Võ thị phạt quỳ cách đây vài ngày không?”

“Chuyện này truyền đi khắp nơi, tất nhiên ta đã nghe qua.”

“Nghe nói nguyên nhân của việc này chính là Vương nữ Đàm Âm! Tôn Kế Cương mất mặt, Lệ Vương cũng mất mặt theo, hôm nay Lệ Vương muốn báo thù cho cữu cữu.” Lưu Cảnh Tường lắc quạt cảm thán: “Vương nữ Đàm Âm bây giờ như một miếng thịt phù dung thơm ngon, ai cũng muốn nếm thử một miếng, nhưng lại chẳng ai ăn được, họ đều muốn làm giảm bớt sự kiêu ngạo của nàng ấy, chờ đến khi miếng thịt phù dung rớt xuống, chẳng phải là họ có thể nhăm nhe rồi sao.”

Lăng Kiến Triệt gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào miệng hắn ta, mặt lạnh đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài.

Lưu Cảnh Tường khóc lóc kêu la.

Lăng Kiến Triệt đi được hai bước, đại sảnh bỗng nhiên im lặng, chỉ còn âm thanh lảnh lót từ sân khấu vẫn tiếp tục vang lên.

Lăng Kiến Triệt nhíu mày ngẩng đầu.

Phượng Hòa mặc một chiếc váy trắng giản dị đi từ cửa vào, đi qua hành lang, tóc đen như mây, váy như bướm, trên mái tóc có cài một cây trâm ngọc trắng, như bức tranh thủy mặc thoát tục, lông mày như tranh mực, môi hồng hơn hoa, tựa như mang theo một hương thơm dễ chịu, khiến người ta gặp gỡ đều quên đi thế tục.

Nàng chỉ có một mình, tỳ nữ bị chặn ở bên ngoài, nàng cho là quy tắc ở đây nên không nghĩ nhiều.

Phượng Hòa đi đến trước mặt Lăng Kiến Triệt.

Sắc mặt Lăng Kiến Triệt trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn nàng: “Sao ngươi lại đến đây?”

Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt hơi nghi hoặc: “Không phải là Lăng phu nhân gọi ta đến sao?”

“… Mẹ ta?” Đồng tử của Lăng Kiến Triệt co lại: “Mau rời đi.”

Lệ Vương đã nhìn thấy Phượng Hòa, lớn tiếng nói: “Vương nữ đã đến, mau ngồi xuống đi.”

Phượng Hòa nhìn tới bên cạnh hắn ta là Tôn Kế Cường, Khâu thị lại không có ở đây, nhận ra có điều bất thường, sắc mặt trầm xuống, đứng yên bất động.

Lăng Kiến Triệt lạnh lùng quay đầu lại, giọng nói mang theo tức giận: “Ai mời bằng danh nghĩa của mẹ ta?”

“Ta.” Tôn Kế Cường ưỡn bụng ngồi trên ghế, không thèm để ý nói: “Ai bảo Vương nữ này khó mời, ai đưa thϊếp cũng không chịu đi, ta nghe nói nàng ấy và Lăng phu nhân nói chuyện rất hợp nên mượn danh nghĩa của Lăng phu nhân một lần, ngày khác nhất định sẽ đến cảm ơn.”

Phượng Hòa ánh mắt trầm xuống, hiểu ra đây là Hồng Môn yến.

Ánh mắt sắc bén của Lăng Kiến Triệt nhìn chằm chằm Tôn Kế Cường, trong mắt không có chút độ ấm nào, đột nhiên bước nhanh tới, một chân đá thẳng vào ngực Tôn Kế Cường.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 57: Chương 57



Mọi người không kịp phản ứng, cả đám xôn xao.

Lăng Kiến Triệt mặt lạnh như băng, một tay nắm lấy cổ áo Tôn Kế Cường: “Ta không quan tâm ông có mục đích gì, nhưng đừng có mà lấy danh nghĩa của mẹ ta!”

Cú đá này rất mạnh, Tôn Kế Cường bị đá hộc máu, ôm ngực, không thể tin chỉ vào Lăng Kiến Triệt: “Ngươi… Thằng nhóc này, ngươi dám đánh ta! Có phải ngươi quên ta là ai rồi không!”

“Đánh ông đấy!” Lăng Kiến Triệt chân đạp lên ngực ông ta, nhìn từ trên cao xuống, giọng nói chứa đầy lửa giận: “Còn dám có lần sau, ta đánh cho tới mẹ ông cũng không nhận ra!”

Tôn Kế Cường hét lên: “Ta là cữu cữu của Lệ Vương!”

Mọi người nhìn nhau, sợ hãi không dám lên tiếng.

Lý Nhụy nở nụ cười hả hê, ánh mắt lướt qua Lệ Vương mặt mày tái mét, tâm trạng tốt nhếch khóe miệng lên.

Sắc mặt Lệ Vương cực kỳ khó coi, nặng nề đặt ly rượu xuống, giọng nói trầm xuống: “Được rồi, Thiếu Lẫm! Dù ông ấy có sai thì để ông ấy xin lỗi là được! Sao ngươi lại có thể ra tay đánh người?”

Lưu Cảnh Tường tiến lên kéo Lăng Kiến Triệt, cố gắng hòa giải: “Thiếu Lẫm, sao tửu lượng của người càng ngày càng kém thế, mới uống có vài ly đã say rồi!”

“Đúng! Thiếu Lẫm uống nhiều rồi!” Thất hoàng tử cũng nhanh chóng tiến lên, kéo Lăng Kiến Triệt trở lại chỗ ngồi, nói với Lệ Vương: “Hoàng huynh, đừng trách, mau xem cữu cữu thế nào rồi.”

Lệ Vương miễn cưỡng kiềm chế cơn giận trong mắt, vẫy tay cho người đưa Tôn Kế Cường ra ngoài.

Dù hắn ta có tức giận cũng không thể thật sự làm gì Lăng Kiến Triệt, dù sao Lăng Kiến Triệt tuy là một kẻ vô dụng, nhưng cha hắn là công thần của Đại Úc, trong thời điểm mấu chốt tranh giành trữ quân, hắn ta không thể đắc tội với Lăng gia, huống chi chuyện này là do Tôn Kế Cường sai trước, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ khiến hắn ta bị lời ra tiếng vào, hắn ta muốn có tiếng tốt trong dân chúng thì không thể công khai bênh vực Tôn Kế Cường.

Quan trọng nhất là, Lăng Kiến Triệt chính là một kẻ không hiểu quy tắc, nếu bị hắn ta dồn vào đường cùng, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì!

Bầu không khí ngưng trệ, các nữ quyến đều rất sợ hãi, người trên sân khấu cũng giật mình, tiếng nhạc cụ đều ngừng lại, trong chốc lát, trong rạp hát vô cùng yên tĩnh.

Lệ Vương phiền muộn nhíu mày, cơn giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể gào lên với sân khấu: “Sao lại ngừng lại! Có phải cho là bản vương chết rồi không?”

Mọi người có mặt đều biết câu sau đó là nói cho Lăng Kiến Triệt nghe, nhưng Lăng Kiến Triệt đã thu lại cơn giận, ngồi trước bàn như không liên quan, vẻ mặt lơ đãng tiếp tục uống rượu.

Trên sân khấu lại vang lên tiếng hát réo rắt, đang diễn chính là vở “Tỳ Bà Ký”.

“Sai chồng sai, lừa nối lừa, chỉ chăm chăm chiếm quẻ trước Quỷ Môn quan…”

Sắc mặt Lệ Vương dịu đi đôi chút, nhìn Phượng Hòa nói: “Vương nữ, ngươi đã đến rồi thì ngồi xuống đi.”

Phượng Hòa không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt đáp: “Thân thể ta không khoẻ, không thể ở lại, cáo từ.”

Nàng xoay người định rời đi.

“Ta xem hôm nay ai dám đi!” Lệ Vương quát lớn một tiếng, giận dữ ném vỡ chén rượu trong tay, giọng nói đầy tức tối: “Ngươi không muốn ngồi cũng phải ngồi!”

Thị vệ lập tức xông ra đóng chặt cửa, vây kín toàn bộ nhà hát, không có lệnh của Lệ Vương thì không ai được phép rời đi.

“… Từ quan không được, từ hôn chẳng xong, chỉ vì ba điều không theo, gây thành tai họa trời giáng…”

Trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn, nhưng dưới khán đài đã hoàn toàn im lặng.

Bên trong nhà hát, ngoài tiếng hát không dám ngừng lại trên sân khấu, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Phượng Hòa quay đầu nhìn xung quanh đầy khách khứa, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Nàng biết, hôm nay muốn rời khỏi đây e là phải tốn chút công sức.

Lý Nhụy nhìn nàng bằng ánh mắt giễu cợt, lên mặt sai khiến: “Ngồi xuống đi, đừng để người ta phải ba mời bốn rước, mất mặt lắm đấy.”

Ánh mắt Phượng Hòa quét qua đám người trong tiệc, bọn họ nói mời nàng ngồi, nhưng lại không chuẩn bị chỗ cho nàng. Các nữ quyến đều ngồi theo từng đôi, chỉ bên bàn của đám nam tử là ngồi một mình, để trống chỗ bên cạnh.

Rõ ràng là cố tình muốn nàng ngồi bên cạnh nam tử —— Giống như tỳ nữ rót rượu tiếp khách.

Họ đang cố ý làm nhục nàng.

Phượng Hòa đứng yên bất động, ánh mắt lãnh đạm lướt qua từng người, giả như không nhận ra mưu tính của bọn họ.

Trông Lăng Kiến Triệt có vẻ đã say, ngồi trên ghế, tay cầm chén rượu, người nghiêng ngả, toàn thân trên dưới đều toát ra dáng vẻ công tử bột vàng ngọc bên ngoài thối rữa bên trong, chỉ có gương mặt là còn nhìn được.

Nàng vừa định rời mắt đi thì thấy Lăng Kiến Triệt dùng ngón tay gõ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh.

Phượng Hòa hiểu ý, nhấc chân bước qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.

So với đám công tử thối nát trong đây, tên ăn chơi này trông thuận mắt hơn một chút.

Những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

Chẳng phải bọn họ đã sớm là kẻ thù rồi sao? Sao lại đột nhiên ngồi cùng một chỗ?
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 58: Chương 58



Hàn Tuyết Kiều siết chặt chiếc khăn tay trong tay, tức giận trừng mắt nhìn Phượng Hòa: “Vì sao ngươi lại ngồi cạnh Kiến Triệt công tử?”

Lăng Kiến Triệt hơi nâng mí mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Là ta bảo nàng ngồi.”

Lông mày Hàn Tuyết Kiều lập tức nhíu lại, theo phản xạ hỏi: “Vì sao chàng lại…”

Nàng ta chợt nhận ra xung quanh còn rất nhiều người, lời nói nghẹn lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Phượng Hòa ngồi bên cạnh Lăng Kiến Triệt, da trắng như ngọc, tóc đen như suối, hai người ngồi kề nhau, quả thật là trai tài gái sắc, càng nhìn càng xứng đôi. Điều này khiến trong lòng Hàn Tuyết Kiều cực kỳ khó chịu.

Nhưng nàng ta không thể tiếp tục truy hỏi, nếu không sẽ để người khác nhìn thấu tâm tư. Dù sao nàng ta cũng là tiểu thư khuê các, không dám để mất danh tiết.

“… Còn có thể là vì sao?” Lưu Cảnh Tường cười to một tiếng, như thể đang xem trò hay, cao giọng nói: “Lần trước Vương nữ dám chĩa mũi tên vào Thiếu Lẫm, lẽ nào Thiếu Lẫm lại dễ dàng bỏ qua? Vương nữ đã dám làm, có từng nghĩ đến sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?”

Dây thần kinh căng chặt trong lòng Hàn Tuyết Kiều lập tức thả lỏng, khóe môi khẽ nhếch. Nàng ta suýt chút nữa quên mất chuyện giữa hai người này còn có thù cũ trên trường bắn, nghĩ đến đây, lại thấy nhẹ nhõm, Lăng Kiến Triệt chắc chắn sẽ không thích Vương nữ Đàm Âm, nếu không thì lúc trước đã chẳng suýt bắn chết nàng ta rồi!

Mọi người lập tức hiểu ra, Lăng Kiến Triệt để Phượng Hòa ngồi cạnh, nhất định là để hành hạ nàng, báo thù chuyện xưa! Sắc mặt Lệ Vương cũng dịu đi vài phần.

Phượng Hòa khẽ nhếch môi, quay sang nhìn Lăng Kiến Triệt: “Không biết Lăng công tử định xử trí thế nào?”

Lăng Kiến Triệt gắp một miếng bánh hoa quế đặt vào đĩa trước mặt nàng: “Ăn.”

Mọi người: “…” Bảo là hành hạ báo thù mà?

Phượng Hòa gắp bánh hoa quế, thản nhiên ăn một miếng. Dù sao đồ ăn mà Lăng Kiến Triệt gắp cho nàng từ trước đến nay đều rất ngon, nên giờ nàng gần như vô thức tin tưởng hắn trong chuyện ăn uống.

Lưu Cảnh Tường, cái tên đại thông minh này giữa ánh mắt khó hiểu của mọi người, kích động đến mức đập mạnh một cái vào trán, như thể vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, lớn tiếng nói: “Thiếu Lẫm rõ ràng là đang sỉ nhục Vương nữ nha!”

Thất hoàng tử gật gật đầu: “Đúng vậy, là sỉ nhục nàng ta! Thiếu Lẫm xưa nay không thích ăn đồ ngọt, vậy mà lại đưa thứ mình không muốn ăn cho nàng.”

Lăng Kiến Triệt cười như không cười nhìn Phượng Hòa, thoảng chốc như bộc phát cơn nghiện diễn, lộ ra dáng vẻ ngang ngược của một kẻ công tử bột ph*ng đ*ng.

“Ăn cái này!”

“Cái này khó ăn, ăn nhiều một chút!”

“Uống hết canh gà kia đi, không được phép chừa lại, để thừa một giọt cũng phải ở lại hát khúc cho gia nghe.”

Vẻ mặt Lưu Cảnh Tường vô cùng phức tạp, nếu không phải nghe giọng điệu của Lăng Kiến Triệt vô cùng hung tợn thì hắn ta đã cho rằng hắn đang khích lệ Vương nữ Đàm Âm ăn nhiều thêm chút.

Phượng Hòa cảm thấy ăn no rồi mới có sức đi ứng phó với cái Hồng Môn yến này, thế là Lăng Kiến Triệu đưa thức ăn cho nàng, nàng cứ thế ăn hết, dù sao hương vị mấy món Lăng Kiến Triệt gắp cho nàng đều khá ngon.

Hai người một kẻ gắp, một người ăn, thản nhiên như không có ai bên cạnh, tự nhiên đến mức khiến người ta hoài nghi họ đã quên mất trong phòng còn có bao nhiêu người khác.

Mắt thấy Phượng Hòa ăn sắp no, Lệ Vương rốt cuộc không nhịn được nữa, trầm giọng mở miệng: “Chỉ ăn cơm không uống rượu thì sao được? Người đâu, dâng rượu cho Vương nữ!”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 59: Chương 59



Tỳ nữ nhanh chóng mang một bình rượu đặt cạnh Phượng Hòa.

Lệ Vương nâng chén, hướng về phía nàng: “Vương nữ, mời!”

Phượng Hòa do dự, cầm bình rượu lên, định uống một ngụm cho có lệ.

Nàng đưa rượu lên môi, cánh mũi khẽ động, nhìn chén rượu trong tay, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, trong rượu có xuân dược!

Phượng Hòa siết chặt chén rượu, đầu mũi thấm một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ chán ghét đến cực điểm.

Đám người này đúng là vô pháp vô thiên, đến cả thủ đoạn hạ lưu cũng dùng đến. Xem ra là quyết tâm khiến nàng mất mặt!

Lệ Vương thấy nàng không uống, liền âm trầm giục: “Vương nữ không uống, là không nể mặt bổn vương sao?”

Phượng Hòa cong môi cười lạnh, không nhanh không chậm đưa chén rượu lên môi.

Ánh mắt mọi người đều dồn vào nàng, lóe lên vẻ hưng phấn.

Lệ Vương nhếch môi đắc ý, cười lạnh như thể nắm chắc phần thắng.

Phượng Hòa nhìn Lệ vương, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, chậm rãi nâng tay, từng chút một đổ hết chén rượu trong tay. Rượu chảy xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo lạnh lẽo.

Nàng nhìn Lệ vương, gằn từng chữ rõ ràng: “Mặt mũi của Vương gia, nếu ta không muốn cho, thì sao?”

Yến tiệc lặng ngắt như tờ, chỉ có Lý Nhụy phát ra một tiếng cười khẽ chế nhạo, ánh mắt nhìn Lệ Vương đầy giễu cợt.

“… Ngươi!” Lệ Vương không ngờ nàng dám công khai chống đối, tức đến á khẩu không nói nên lời.

Tên chó săn bên cạnh hắn ta thấy thế, đập bàn giận dữ: “Vương gia ban rượu là vinh hạnh của người, đừng có mà không biết điều!”

Phượng Hòa ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh, giọng chậm rãi: “Trong rượu có xuân dược, cũng là ban cho ta sao?”

Mọi người nhất thời sững sờ.

Lệ vương biến sắc, trong lòng kinh nghi bất định, Vương nữ cỏn con này còn chưa uống, sao lại biết trong rượu có xuân dược?

Lăng Kiến Triệt biến sắc, liếc nhìn rượu trên đất, gõ đũa lên mặt bàn, vẻ mặt hờ hững tan biến, tay phải lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm bên hông.

Tên chó săn kia phản ứng lại trước, quát lớn: “Ngươi dám vu cáo Vương gia, tội đáng muôn chết!”

Lệ Vương đảo mắt, phẩy tay ra hiệu, lập tức có kẻ tiến lên lau sạch rượu trên đất, giật lấy chén rượu trong tay Phượng Hòa.

Những người khác thấy cũng hùa theo chỉ trích Phượng Hòa.

“Ngươi có chứng cứ không? Ngươi nói trong rượu có xuân dược là có xuân dược à?”

“Nói miệng không có bằng chứng, ta thấy ngươi là muốn hãm hại Vương gia!”

“Vương gia thành tâm mời ngươi uống rượu nghe khúc, vậy mà còn không biết ơn! Không hổ là đám man hoang.”

Miệng thế đè người.

Phượng Hòa lòng lạnh như băng, nhìn đám công tử tiểu thư thế gia trước mặt, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh. So với bọn họ, cái tên Lăng Kiến Triệt quần là áo lụa này lại không đáng ghét như vậy, ít ra ác ý của hắn luôn bày hết ra, không âm hiểm như những kẻ này.

Lệ Vương tựa lưng lên ghế, đắc ý nói: “Vương nữ còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ cần đến đây uống với bổn vương một chén, bổn vương sẽ không trách phạt.”

Phượng Hòa hờ hững đáp: “Vương gia thật đúng là độ lượng.”

Lệ Vương nghe ra ý châm biếm trong lời nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tên chó săn kia liếc nhìn vẻ mặt Lệ vương, lập tức quát lớn: “Ngươi thật đúng là không biết điều! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Còn không qua đây, đừng trách ta không khách khí!”

“Ngươi là ai?” Phượng Hòa lười nhác ngẩng đầu, liếc nhìn nam tử vẫn luôn ồn ào kia.

“…” Tên đó cứng họng, rồi kéo lại y bào, ngẩng cao đầu nói: “Ta là Lương gia Đại công tử Lương Thăng, phụ thân là Đô sát viện Đô ngự sử Lương Bình, mẫu thân là đích nữ Vệ gia, Lương gia ta là danh gia vọng tộc, gia thế hùng hậu, nếu Vương nữ chưa từng nghe qua thì đúng là kiến thức nông cạn!”
 
Back
Top Bottom