Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng

Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 10: Chương 10



Trong đám đông vang lên tiếng bạo động, một người đàn ông dữ tợn cầm đao lao ra khỏi cổng thành, làn da gã ngăm đen, cằm rộng, râu ria lởm chởm, cổ tay đeo xiềng xích đã bị đứt, trông có vẻ là một đào phạm, ánh mắt gã vô cùng hung dữ.

Một đám quan binh đuổi theo sau, tiếng bước chân rầm rập, bụi bay mù mịt, dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn, tiếng kêu thét chói tai.

Y Nhĩ Mã đứng ở cổng thành, đào phạm ngay lập tức nhìn thấy nàng ta trong bộ váy đỏ, vì sắp vào thành nên Y Nhĩ Mã trang điểm rất tỉ mỉ, tóc tai gọn gàng, váy còn có họa tiết đặc trưng của Đàm Âm, trên tóc cài trâm hoa bò cạp, trang sức lấp lánh dưới ánh nắng, vừa nhìn đã biết là trang phục từ dị vực, thật sự vô cùng nổi bật.

Hai ánh mắt chạm nhau, Y Nhĩ Mã theo bản năng muốn bỏ chạy nhưng đào phạm đã vung dao chặn ngang trước mặt nàng ta.

Y Nhĩ Mã hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, trong lúc hoảng loạn bất ngờ chỉ vào Phượng Hòa đang mặc váy trắng, đeo khăn che mặt thoạt trông có vẻ không tầm thường bên cạnh: "Nàng ta là vương nữ Đàm Âm! Ta chỉ là một tỳ nữ đưa tiễn, bắt ta không có ích gì, bắt nàng ta mới có giá trị! Bên hông nàng ta có ấn tín của vương nữ!”

Đào phạm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phượng Hòa, không nói nhiều lời, gã một tay đẩy Y Nhĩ Mã ra, không do dự đưa đao gác trên cổ Phượng Hòa, hoàn toàn không cho nàng cơ hội chạy trốn.

Y Nhĩ Mã ngã xuống đất, hoảng sợ run rẩy, liên tục lùi lại.

Xung quanh là đám đông hỗn loạn, người nhà họ Lăng muốn tiến đến nhưng bị đám đông chặn lại, không thể di chuyển, chỉ có thể lớn tiếng gọi.

“Bình tĩnh! Đừng làm tổn thương nàng ấy! Mọi thứ có thể thương lượng!”

Phượng Hòa mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, phát hiện mình suốt dọc đường thật sự rất không may, sắp vào cổng thành lại xảy ra chuyện.

Nàng muốn sống vào thành thôi, có cần khó khăn như vậy không?

Trong lúc hoảng loạn, một người cưỡi ngựa lao đến, dừng lại trước cổng thành, ghìm dây cương, con ngựa hí vang, vung vó trước.

Lăng Kiến Triệt ngồi trên ngựa, nhìn về phía cô nương bị bắt cóc, mỉm cười cảm thấy thú vị, so với đám người hỗn loạn phía sau, người bị bắt cóc là nàng lại bình tĩnh nhất.

Lăng Kiến Triệt khẽ nhếch môi, chậm rãi rút ra một mũi tên, kéo cung nhắm bắn.

Đào phạm chú ý đến hắn, tay cầm đao run rẩy, đưa tay muốn áp đao lên cổ Phượng Hòa: "Ngươi định làm gì! Nếu ngươi dám động ta sẽ gϊếŧ nàng ta!”

Trong lòng Phượng Hòa thầm nghĩ không ổn.

Người này rõ ràng không hề quan tâm đến con tin là nàng, muốn trực tiếp bắn chết đào phạm.

Lăng Kiến Triệt nhắm một mắt lại, kéo cung, mũi tên sắc bén lập tức bay vυ"t ra ngoài, hoàn toàn không cho bất luận kẻ nào có thời gian phản ứng.

“…Không được vọng động!” Lăng Bá Tông khó khăn lắm mới tới kịp, nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt tức giận đến mức gần như muốn nứt ra, giọng nói gần như vang lên cùng với lúc mũi tên vừa rời khỏi dây cung.

Con ngươi Phượng Hòa co lại, mũi tên bay đến, nàng bất giác nín thở.

Mũi tên bay tới kéo theo làn gió, thổi bay khăn che mặt của Phượng Hòa, mũi tên lướt qua bên mặt nàng, chớp mắt bắn trúng ngực đào phạm.

Phượng Hòa nhanh chóng đẩy đào phạm ra.

Thân hình to lớn của đào phạm ngã xuống, đao trong tay rớt mạnh xuống đất, không còn sức sống.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Máu bắn tứ tung lên mặt Y Nhĩ Mã, nàng ta kinh hãi hét lên.

Phượng Hòa ngẩng đầu, khăn che mặt chậm rãi rơi xuống.

Mọi người xung quanh đều hít một hơi, kinh ngạc nhìn nàng.

Họ chưa từng thấy một mỹ nhân đẹp như vậy, đẹp đến mức không giống người phàm.

Phượng Hòa bặm chặt môi, sắc mặt trắng bệch, giữa hai hàng lông mày nhiễm lên vẻ giận dữ. Gió lạnh thổi rối lọn tóc đen bên trán, dung nhan kiều diễm như tranh vẽ, đuôi mắt nhếch lên khẽ phiếm hồng, khiến người ta mê mẩn.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người bắn tên, đôi mắt sáng trong ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

Thiếu niên tóc đen buộc cao, cưỡi trên một con tuấn mã, gương mặt anh tuấn, dáng người cao thẳng, mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm, trên ngực thêu hình đầu kỳ lân bằng chỉ bạc, tà áo bay theo gió, sau lưng có mấy chục tên lính gác tay cầm đao, nhìn qua có thể thấy ngũ quan sắc nét vô cùng có tính xâm lược, kết hợp với cảm giác trong sáng của thiếu niên, phong thái tú dật hơn người.

Ánh mắt Phượng Hòa lạnh lùng sắc bén: "Nếu mũi tên của ngươi chỉ cần lệch một chút là ra đã chết rồi."

Lăng Kiến Triệt nhảy xuống ngựa, giọng nói không chút quan tâm: "Chết thì chết thôi, không sao, cùng lắm thì ta sẽ tự mình đến Đàm Âm đưa một cô nương khác về."

Kim Ngô Vệ phía sau nhao nhao bật cười, rõ ràng đã quen với cách hành xử của hắn.

Phượng Hòa nghiến răng.

Người này chỉ được cái đẹp mã, quả thực là một kẻ vô lại!

Lăng Bá Tông hít một hơi, giận dữ chỉ tay vào hắn, lớn giọng quát: "Ngươi là thằng nhãi ranh nhà nào? Không biết phép tắc! l* m*ng! Hấp tấp! Vô lễ!"

Lăng Kiến Triệt liếc nhìn ông một cái, thờ ơ nói: "Của nhà ông."

Mọi người: "…"

Khâu thị từ sau xe ngựa đi tới, thấy Lăng Kiến Triệt liền lộ vẻ kích động, lao tới nắm lấy tay hắn: "Thiếu Lẫm! Sao con lại đến đây, tới đón cha mẹ về nhà sao?"

Ngón tay Lăng Bá Tông run lên, không thể tin được mở trừng mắt: "Ngươi là lão tam?"

Lăng Kiến Triệt quay đầu nhìn ông đầy ý vị thâm trường, không lạnh không nóng nói: "Cảm ơn ngài vẫn còn nhớ đến ta."

Lăng Bá Tông nghẹn lời: "…"

Khâu thị cười vỗ nhi tử một cái.

Lăng Bá Tông ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra, mất mặt, gương mặt già nua căng cứng, không quát mắng nổi

Cuối cùng vẫn là hai nhi tử còn lại đứng ra giúp ông giải vây, Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu chạy tới, mỗi người ôm một bên vai Lăng Kiến Triệt.

Lăng Kiến Đình vỗ vai Lăng Kiến Triệt, ra dáng đại ca thở dài: "Tam đệ, chớp mắt một cái đệ đã lớn như vậy rồi."

Lăng Kiến Tiêu nở nụ cười: "Lần trước gặp đệ, đệ còn thấp hơn ta, giờ đã cao hơn ta rồi."

Lăng Kiến Triệt liếc họ một cái, chán ghét bước sang một bên: "Các ngươi là ai?"

Phượng Hòa: "…"

Hay lắm, cả nhà này gặp nhau đều không nhận ra nhau.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 11: Chương 11



Xung quanh có còn đồng bọn của kẻ đào tẩu kia hay không vẫn cần phải kiểm tra rõ ràng, nhóm người dừng lại nghỉ ngơi, đợi quan quân kiểm tra xong tất cả mọi người mới có thể tiếp tục vào thành.

Y Nhĩ Mã ngồi xổm bên hồ cố gắng lau sạch vết máu trên mặt, chắc chắn đã sạch sẽ rồi, nàng ta mới bực bội đứng dậy, nhấc chân quay về.

Đột nhiên từ phía sau cây, một con dao găm lao ra, kề vào cổ họng nàng ta, Y Nhĩ Mã bỗng dừng bước, cả thân thể lập tức cứng đờ, lông tơ dựng đứng, sợ đến mức không dám cử động.

Phượng Hòa từ sau cây bước ra, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Cảm giác bị bắt làm con tin ra sao?"

Y Nhĩ Mã sắc mặt u ám: "Ngươi muốn làm gì?"

Con dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh, Phượng Hòa chỉ hơi cử động thôi mà cổ Y Nhĩ Mã đã thấy đau nhói, sắc mặt nàng ta trắng bệch, lập tức im lặng.

Phượng Hòa lại đưa con dao găm lại gần hơn, cắt ra một vết nhỏ trên cổ nàng ta.

"Vừa rồi khi ta bị đẩy ra ngoài, không phải là lớn tiếng lắm sao?"

Y Nhĩ Mã ngẩng đầu: "Ta không nói dối, ngươi vốn chính là vương nữ Đàm Âm."

Phượng Hòa không muốn tốn hơi tốn sức với nàng ta, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đến Đại Úc có mục đích gì?"

Y Nhĩ Mã kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Ta tự nguyện đến Đại Úc, ca ca ta sau này sẽ là tân A Đằng Vương, ta bằng lòng làm tất cả cho tương lai của Đàm Âm."

Phượng Hòa bỗng nhớ ra, Y Nhĩ Mã là muội muội cùng cha khác mẹ với Sử Nhĩ, Sử Nhĩ vẫn luôn được nuôi ở vương đình, cơ hội gặp gỡ với người muội muội này không nhiều, Y Nhĩ Mã không được người thân coi trọng, còn Sử Nhĩ lại là hy vọng của cả bộ lạc họ.

Không biết Y Nhĩ Mã đã ăn phải loại thuốc mê nào mà lại trung thành với Sử Nhĩ như vậy.

"Ngươi hoàn toàn không xứng để nhận được sự yêu thích của ca ca, ca ca chính là tương lai của Đàm Âm, chỉ những nữ tử đẹp nhất mới xứng với huynh ấy." Y Nhĩ Mã liếc nhìn Phượng Hòa: "Mọi người vẫn nói ngươi là người xét nét, hồi năm tuổi có người dám nói xấu Khắc Đôn trước cửa nhà ngươi, ngươi đã dám lấy nước sôi tạt người ta, bây giờ xem ra, lời đồn quả là không sai."

"Nếu ngươi đã biết ta là người xét nét thì đừng đến quấy rầy ta." Đôi mắt đen láy của Phượng Hòa tỏa ra ánh sáng lạnh: "Y Nhĩ Mã, ta không quan tâm ngươi muốn làm gì, nhưng nếu ngươi dám tổn thương ta một chút, ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp mười lần."

Phượng Hòa lật cổ tay, một lọn tóc bên má Y Nhĩ Mã bị cắt rụng, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da.

Y Nhĩ Mã sắc mặt xanh mét, không thể tin trợn to mắt.

Phượng Hòa thu dao vào vỏ, giọng điệu lạnh nhạt: "Lần này ta không bị thương, tạm thời tha cho ngươi, nếu có lần sau, con dao này sẽ rơi vào da thịt ngươi."

Y Nhĩ Mã nhìn lọn tóc rơi xuống, che chỗ cổ đang chảy máu, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, cả người run rẩy bỏ chạy.

Phượng Hòa đi tới bên hồ, nhìn những phiến lá sen xanh biếc nối liền nhau, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nàng ngồi xổm xuống, hái một phiến lá sen để nghịch, nàng ngồi dưới bóng cây nhắm mắt dưỡng thần.

Đêm qua nàng không ngủ, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng muốn yên lặng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Phượng Hòa tựa vào thân cây, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, nàng vô tình nhớ lại khoảnh khắc sinh tử vừa trải qua, đào phạm mang theo mùi mồ hôi, lưỡi đao lạnh buốt áp vào cổ, mũi tên lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ cần lệch một chút là có thể mất mạng.

Nhiều cảnh tượng vụt qua trong đầu, cảnh cuối cùng hiện lên là đôi mắt hẹp dài của Lăng Kiến Triệt, sắc bén sáng ngời, khi nhìn chằm chằm một người hệt như ánh mắt của chim ưng.

Tiếng bước chân vọng lại từ trong rừng, từng bước tiến gần.

Một đường ngắn ngủi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù bây giờ có một đám thích khách bất ngờ nhảy ra, Phượng Hòa cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Nàng mở mắt, đối diện với đôi mắt sắc lạnh kia, giống hệt như trong trí nhớ của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Kiến Triệt khẽ nhếch mép, đưa bình nước tới: "Mẹ ta bảo ta đưa cho ngươi."

Hóa ra hắn là tam công tử của Lăng lão tướng quân, Phượng Hòa nghĩ mà vẫn thấy khó tin.

Đại công tử Lăng Kiến Đình tao nhã, có khí chất văn nhã, tính cách điềm tĩnh nội liễm, là một quan văn; nhị công tử Lăng Kiến Tiêu thông minh khéo léo, phong độ ngời ngời, làm việc tại Hộ Bộ, là người có thể kiếm tiền, không ngờ tam đệ của họ lại có tính cách như vậy.

Phượng Hòa nhận lấy nước, lạnh lùng nói: "Lăng phu nhân chỉ bảo ngươi đưa nước, hay bảo ngươi tới nói gì với ta điều?"

Nàng có một đôi mắt xinh đẹp linh động, khi nhìn thẳng vào một người, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người đó.

Lăng Kiến Triệt khẽ nhếch môi, giọng điệu lơ đãng: "Đúng, mẹ còn bảo ta phải xin lỗi ngươi."

Phượng Hòa từ từ ngồi dậy: "Nói đi."

"Nói gì?" Lăng Kiến Triệt ngồi xổm bên cạnh nàng, ánh mắt rơi vào vòng eo thon gọn của nàng, hỏi mà chẳng hề để tâm.

"Nói xin lỗi." Phượng Hòa cảm giác được ánh mắt của hắn, lập tức cảm thấy xấu hổ và tức giận: "… Ngươi!"

Lăng Kiến Triệt đưa tay về phía eo nàng, Phượng Hòa theo phản xạ lùi lại ra sau, Lăng Kiến Triệt dừng lại một khoảng trước người nàng, dùng hai ngón tay nắm lấy con dao găm nàng buộc ở eo.

Phượng Hòa thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại dấy lên cơn tức giận, người này l* m*ng nhưng lại rất biết chừng mực. Giống như vừa rồi, rõ ràng là hắn bốc đồng bắn tên, nhưng lại thực sự đánh bậy đánh bạ bắn chết đào phạm, cứu nàng, khiến người ta không thể trách móc, thật sự làm người ta không biết nên tức giận hay không.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 12: Chương 12



Lăng Kiến Triệt cầm dao găm ngắm nghía, trên vỏ gắn đầy bảo thạch đủ màu sắc, hắn liếc nhìn một cái, rút lưỡi dao ra xem xét rồi đánh giá với vẻ ghét bỏ: “Chỉ được cái mã ngoài.”

Phượng Hòa chộp lại con dao găm.

Nàng đoán Lăng Kiến Triệt đã thấy khoảnh khắc nàng đe dọa Y Nhĩ Mã, im lặng không nói.

Lăng Kiến Triệt nhướng mày, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Đoạn đường này ngươi cũng xui thật đấy, hỏa hoạn, ám sát, đến cổng thành rồi mà vẫn bị bắt làm con tin, mỗi lần đều chỉ cần sơ sảy một chút là mất mạng..."

Vẻ măt Phượng Hòa khẽ biến, từng chuyện từng chuyện ghép lại, nếu mà là tình cờ thì có chút khó nói.

Nếu mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên, vậy có nghĩa là có người cố ý muốn gϊếŧ nàng, người đó là ai?

Nhìn kỹ lại, thực ra không chỉ có vài chuyện này, nếu đêm đó nàng không dùng "thuốc độc" thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu như những gì Triệu Lợi nói không phải là đe dọa mà là kế hoạch ban đầu của bọn chúng, như vậy bọn chúng sẽ giải quyết nàng trên đường, sau đó tìm một đám thổ phỉ làm kẻ chết thay rồi đổ mọi chuyện lên đầu thổ phỉ, như vậy sự thật sẽ hoàn toàn bị chôn vùi, cùng lắm là Triệu Lợi bị quy tội thất trách.

Vừa rồi khi đuổi bắt đào phạm, tình hình hỗn loạn, nếu tên đào phạm kia nhân cơ hội gϊếŧ nàng thì có phải cũng chỉ có thể coi là nàng xui xẻo?

Phượng Hòa đột nhiên cảm thấy rùng mình, nếu mục đích của đào phạm là muốn ám sát nàng thì hành động quyết đoán của Lăng Kiến Triệt lại cứu nàng, nếu chậm thêm một giây, có thể nàng đã trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của tên đào phạm kia rồi.

Phượng Hòa bị suy nghĩ của mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, miễn là trong kinh thành này có kẻ thù ẩn nấp thì chứng tỏ nàng đã đến đúng nơi, có người không muốn cho nàng tới thì chắc chắn có lý do, lý do đó có thể chính là thứ nàng muốn tìm kiếm.

Giọng nói hời hợt của Lăng Kiến Triệt cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Có vẻ như có người không muốn để ngươi vào kinh, cô nương con tin ạ."

Phượng Hòa không nói nên lời.

Người khác cho dù biết nàng đến Đại Úc làm con tin, cũng sẽ tôn kính gọi một tiếng "vương nữ", chỉ có Lăng Kiến Triệt là gọi bừa bãi.

Phượng Hòa lặng lẽ đánh giá hắn.

Tam công tử của nhà họ Lăng, Lăng Kiến Triệt, tự Thiếu Lẫm, mười chín tuổi, là thiếu tướng quân trẻ nhất của Kim Ngô Vệ, có một khuôn mặt khá đẹp, đáng tiếc lại là một kẻ bất cần đời.

Lăng Kiến Triệt nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Phượng Hòa, nhẹ "chậc" một tiếng: “Đúng là lãng phí một khuôn mặt đẹp.”

Phượng Hòa liếc hắn một cái, đồng tình sâu sắc: "Như nhau như nhau.”

Lăng Kiến Triệt không rõ vui buồn nói: “Người quá thông minh không thể sống lâu ở hoàng thành.”

Phượng Hòa lại liếc hắn một cái: "Có vẻ như nam nhân liều lĩnh, chẳng có gì tốt đẹp lại sống khá ổn ở hoàng thành.”

“Vừa rồi ngươi nói ta có khuôn mặt đẹp, sao bây giờ lại nói ta không có gì tốt đẹp?”

Phượng Hòa im lặng nhìn hắn: “…” Người này thật biết thuận theo ý mình.

"Ta khuyên vương nữ bớt nhìn ta vài lần đi, kẻo càng nhìn lại càng thích đấy.” Lăng Kiến Triệt cười như không cười, gương mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.

“Không đến nỗi.” Phượng Hòa che mặt bằng phiến lá sen xanh biếc, che đi đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi nói: “Vẻ bề ngoài dù đẹp nhưng nội tâm bên trong xấu xa cũng là vô nghĩa.”

Giọng nói trong trẻo của Lăng Kiến Triệt vang lên qua lá sen: "Bề ngoài là tiên, bên trong là yêu, như nhau như nhau.”

Phượng Hòa ngửi thấy hương sen trong trẻo, tâm trạng tốt hơn một chút, không lên tiếng phản bác.

Lăng Kiến Triệt cũng không nói gì thêm, Phượng Hòa chỉ cảm thấy ánh nhìn của hắn như có như không liên tục rơi lên người mình nhưng lại rất áp lực.

Chốc lát sau, cảm giác áp lực đột nhiên giảm xuống, Phượng Hòa nghe thấy bước chân dần đi xa.

Nàng nâng tay lật một góc lá sen, nhìn xa xa, bóng lưng của Lăng Kiến Triệt gọn gàng nhanh nhẹn, vai rộng chân dài, bộ quan phục đỏ thẫm mặc trên người hắn thật sự rất đẹp.

Nhưng Lăng Kiến Triệt không rời đi mà chỉ đi vòng ra sau một cây đa.

Giờ Phượng Hòa mới chú ý đến Diểu Diểu đang lén lút đứng sau gốc cây tò mò nhìn họ, thân hình nhỏ nhắn của cô bé được giấu kỹ, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn, hai bím tóc nhỏ xíu, mặc váy viền lá sen, giống như một nàng tiên sen sinh ra trong hồ, trên cổ đeo vòng vàng, trên vòng có treo chiếc khóa trường mệnh khảm đá quý.

Lăng Kiến Triệt kéo Diểu Diểu từ sau cây ra, ôm cô bé vào lòng bằng một tay, lắc lắc vài cái, mặt nghiêm nghị hỏi: “Con trốn ở đây làm gì?”

Diểu Diểu duỗi chân, không hề sợ hãi mà cười khúc khích, giọng ngọt ngào: "Tam thúc.”

Lăng Kiến Triệt cố tình làm mặt lạnh, nghiêm trọng hỏi: “Con không sợ ta sao?”

“Diểu Diểu không sợ, mẫu thân nói, khóa trường mệnh của Diểu Diểu là tam thúc tặng.” Diểu Diểu nắm chặt khóa trường mệnh trên cổ, lắc lắc, chiếc chuông nhỏ trên khóa kêu leng keng theo động tác của cô bé: "Mẫu thân nói tam thúc hy vọng Diểu Diểu sẽ lâu thọ trăm tuổi đó!”

Lăng Kiến Triệt nở nụ cười, giơ tay nhéo nhéo mũi nhỏ của cô bé.

Phượng Hòa nhìn kỹ, khóa trường mệnh mà Diểu Diểu đeo rất tinh xảo, hoa văn rất đặc biệt, cả hai mặt đều có hoa văn, mặt chính là hình tường vân ngụ ý như ý cát tường, khảm đá quý màu đỏ, mặt sau khắc hình con thỏ, nom rất đáng yêu, đoán chừng là con giáp của Diểu Diểu, hai chiếc chuông nhỏ đính kèm cũng rất tinh xảo, nhỏ nhắn tròn trịa, âm thanh trong trẻo dễ chịu.

Chiếc khóa trường mệnh này chắc là Lăng Kiến Triệt đã tìm người thợ tài hoa để đặt làm, chỉ nhìn từ tấm lòng này, Lăng Kiến Triệt tuy chưa từng gặp chất nữ nhưng thật sự rất yêu thương cô bé, chẳng trách Diểu Diểu lại không hề sợ hãi nét mặt lạnh lùng của hắn.

Nếu Phượng Hòa đoán không sai, vừa rồi Lăng Kiến Triệt không nhận ra hai vị huynh trưởng, chắc chắn là cố ý chọc tức họ.

… Trẻ trâu.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 13: Chương 13



Xe ngựa vào kinh thành, Y Nhĩ Mã dẫn theo ba người tỷ muội tốt rời đi, chẳng mấy chốc đã hòa vào đám đông mà biến mất không còn bóng dáng.

Thanh Cổ nhón chân nhìn về phía họ, không hài lòng nói: “Vương nữ, sao không ngăn họ lại?”

Phượng Hòa lắc đầu.

Y Nhĩ Mã họ đã vất vả từ xa đến Đại Úc, chắc hẳn mang theo nhiệm vụ, giờ họ đã muốn rời đi thì cứ để mặc họ đi đi. Hơn nữa Y Nhĩ Mã vẫn còn chưa rõ là thù hay bạn, cách xa một chút ngược lại có thể tránh được nhiều rắc rối.

Bóng đêm buông xuống, đèn đuốc trên đường sáng lên, sự phồn hoa của kinh thành là điều bên ngoài không thể so được. Dòng người tới lui như mắc cửi, các quán rượu mọc san sát, thương nhân, nơi nào cũng thấy quý tộc mặc lăng la tơ lụa, ngay cả dân thường cũng ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, quả là khung cảnh rực rỡ, rõ ràng khác biệt hẳn với những nơi khác.

Khâu thị đi tới, giọng ấm áp nói: “Vương nữ, trời đã tối rồi, chi bằng người về phủ chúng ta nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai chúng ta sẽ đưa người vào cung yết kiến.”

Phượng Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, đội ngũ đưa đón đã không còn, giờ muốn vào cung chỉ có thể để nhà Lăng lão tướng quân dẫn đi.

Mọi người về đến Lăng phủ, Phượng Hòa còn chưa xuống xe đã nghe thấy hai giọng trẻ con trong trẻo vang lên.

“Cha, mẹ!”

“Tổ phụ, tổ mẫu!”

Thẩm Vận Nhu ngại ngùng cười với Phượng Hòa: "Đây là Đại Lang và Nhị Lang nhà ta, một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi, bây giờ đang ở tuổi tinh nghịch, ta phải chăm sóc Diểu Diểu nên đã cho người đưa chúng về trước.”

Phượng Hòa hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Vận Nhu đã là mẹ của ba đứa trẻ, thì ra Diểu Diểu là con út, hai đứa bên ngoài kia là huynh trưởng của cô bé.

Phượng Hòa thấy Thẩm Vận Nhu giữ lễ nghi không vội xuống xe, mỉm cười nói: “Đi đi, đừng để hai tiểu công tử đợi lâu.”

Thẩm Vận Nhu gật đầu nhẹ, lúc này mới xuống xe.

Ninh Chỉ Diêu ngồi ở cửa xe, ngượng ngùng dịch sang bên cạnh, Phượng Hòa chú ý thấy trong mắt nàng ấy thoáng qua vẻ ảm đạm khó xử, nhẹ nhàng cúi đầu, dường như vô tình lướt mắt qua bụng mình.

Phượng Hòa nhận ra, phu phụ Lăng Kiến Đình đã có hai nhi tử và một nữ nhi, trong khi Lăng Kiến Tiêu và Ninh Chỉ Diêu hình như đã thành thân nhiều năm nhưng đến nay vẫn chưa có con, Ninh Chỉ Diêu không tránh khỏi có chút lo lắng.

Phượng Hòa và Khâu thị đỡ nhau xuống xe.

Đại Lang và Nhị Lang trông rất đáng yêu, đang làm nũng ở bên cạnh Thẩm Vận Nhu, giang tay muốn Thẩm Vận Nhu bế, bây giờ chúng đã lớn như vậy, Thẩm Vận Nhu đâu còn bế nổi, đành đứng bất lực tại chỗ.

Lăng Kiến Triệt nhảy xuống ngựa, mỗi tay ôm một đứa, bế chúng đi vào trong.

Đại Lang và Nhị Lang la hét om xòm.

“Tam thúc! Buông ra!”

“Con muốn mẹ bế!”

Diểu Diểu thấy tình trạng quẫn bách của hai ca ca, cười ngã vào vòng tay của tổ mẫu.

Lăng Bá Tông lắc đầu thở dài: "Càn quấy! Không có chút quy củ gì hết!”

Khâu thị liếc ông một cái: "Hôm nay cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, ta xem ai dám nói nhi tử của ta.”

Bộ râu Lăng Bá Tông khẽ run lên, hậm hực bước vào trong.

“Đừng để tâm đến ông ấy.” Khâu thị cười vỗ nhẹ vào tay Phượng Hòa: "Mau vào trong thôi, bữa tối chắc đã chuẩn bị xong rồi, ăn tối xong ta sẽ dẫn người đi dạo quanh nhà, đã lâu rồi ta không trở về đây, muốn xem một chút.”

Phượng Hòa đỡ bà đi vào, dịu dàng nói: “Phu nhân, người cứ gọi tên con là được, con là tiểu bối, người cứ tùy ý.”

“Được, A Hòa.” Khâu thị vui vẻ đáp.

Trong Lăng phủ đèn đuốc sáng trưng, các tỳ nữ, nô bộc thấy gia chủ trở về, đều rất vui mừng, nhanh chóng bưng lên những món ăn nóng hổi.

Mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, Phượng Hòa ngồi bên cạnh Khâu thị.

Khâu thị mỉm cười, nói với Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt: “Giữa hai đứa có chút hiểu lầm, cũng nên nhanh chóng giải quyết, Thiếu Lẫm, mũi tên kia là do con hành động hấp tấp, vương nữ hiện giờ là khách của chúng ta, con phải tiếp đãi cho tốt, không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.”

“Vâng.” Lăng Kiến Triệt mỉm cười, cầm đũa gắp thức ăn trong đĩa, gắp một miếng gừng cho vào bát của Phượng Hòa: "Vương nữ, đầu bếp nhà chúng ta tay nghề khá ổn, người cứ ăn nhiều một chút.”

Phượng Hòa ngoài thì cười nhưng trong không cười gắp cho hắn vài lát hành lá và mấy miếng hạt tiêu, nhẹ nhàng nói: “Lăng tam công tử khẩu vị tốt, cứ ăn hết hành gừng tỏi trong đĩa này đi, tốt cho sức khỏe.”

Mọi người: “…”

Khâu thị liếc Lăng Kiến Triệt, đành bất đắc dĩ để mọi người bắt đầu dùng bữa.

Nhà họ Lăng rất coi trọng phép tắc ‘ăn không nói, ngủ không nói’, trên bàn ăn thậm chí tiếng đũa va vào bát đĩa cũng rất nhỏ, Phượng Hòa cúi đầu yên lặng ăn, chán ghét gắp miếng gừng ra ngoài.

Chỉ có Lăng Kiến Triệt gắp hai ba cái đã ăn xong một bát cơm, buông đũa: "Con ăn xong rồi!”

Lăng Bá Tông nín nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng quát: “Không có phép tắc! Phụ mẫu huynh tẩu còn chưa ăn xong, ngươi vội cái gì?!”

“Phép tắc nào nói phụ mẫu huynh tẩu chưa ăn xong thì ta không được buông đũa? Nếu có quy tắc này thì ông chỉ cần mang đến cho ta xem, ta nhất định sẽ tuân thủ.”

Lăng Bá Tông trợn trừng mắt, tức đến nỗi không nói nên lời.

Lăng Kiến Triệt thản nhiên đứng dậy, vươn vai: "Ta đi trước, mọi người nhớ ăn cho đúng “phép tắc”.”

Lăng Bá Tông tức giận nói: “Ngươi đứng lại cho ta!”

Lăng Kiến Triệt véo một cái vào má của Đại Lang, như thể không nghe thấy, thong thả bước ra ngoài.

Phượng Hòa nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất trong đêm, không hiểu sao lại cảm thấy hắn như một con sói cô độc đi trong bóng tối, giờ đột nhiên quay trở lại bầy đàn, còn có chút không quen.

Lăng Kiến Đình với Lăng Kiến Tiêu dè dặt lén nhìn Lăng Bá Tông, nhanh chóng và cơm vào miệng, sợ lát nữa cha họ tức giận lật bàn.

Khâu thị gắp đồ ăn cho Phượng Hòa, cười nói: “Đừng để ý đến họ, cha con họ trời sinh đã ghét nhau, chẳng nói chuyện cho ra hồn đâu.”

“Tại nó không biết tôn trọng người khác!” Lăng Bá Tông tức giận: "Chúng ta khó khăn lắm mới trở về, nó ngay cả một câu cũng không nói với chúng ta.”

“Nhưng ai bảo ông ba lần đi qua phủ mà không vào? Về kinh ba lần mà không biết vào phủ thăm nhi tử một chút, ông tưởng ông là Đại Vũ trị thủy sao?” Khâu thị không chút nương tay với trượng phu: "Ông làm cha ruột mà ngay cả con mình cũng không nhận ra, nếu ta là Thiếu Lẫm, ta cũng không nhận ông làm cha!”

Lăng Bá Tông nhắc đến chuyện này còn có chút xấu hổ, nghẹn không nói nên lời, cuối cùng đành tức giận buông đũa.

Khâu thị cười nói: “Năm xưa khi chưa gặp ta, chẳng phải ông cũng là một người cứng cỏi không phục trời không phục đất hay sao, ta thấy lão tam giống ông đấy…”

Lăng Bá Tông sắc mặt xấu hổ, mặt mày đỏ bừng vì bực tức, không nói lời nào đã bỏ đi.

Khâu thị dùng đũa chỉ vào món ăn trên bàn, mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta ăn, không cần để ý đến họ.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 14: Chương 14



Sau khi ăn xong, Khâu thị dẫn Phượng Hòa đi dạo quanh phủ.

Khâu thị vừa đi vừa nói: “Để con chê cười rồi.”

Phượng Hòa lắc đầu: "Nhà của người đông vui quá, con rất ghen tị.”

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn sống cùng mẫu thân trong cái trướng ở góc hẻo lánh đó, chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác náo nhiệt khi cả một đại gia đình đông vui ngồi quây quần cùng nhau dùng bữa . Dù Lăng Bá Tông vừa rồi luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Phượng Hòa có thể nhận ra, ông chỉ không biết cách giao tiếp với nhi tử, chứ thực ra ông rất hi vọng Lăng Kiến Triệt có thể ở lại nói chuyện với ông.

Khâu thị thở dài, cảm thấy có duyên với Phượng Hòa, bất giác nói nhiều thêm: "Kể ra thì cũng tại chúng ta, năm Thiếu Lẫm bảy tuổi, bệ hạ để cho chúng ta chọn một nhi tử gửi về kinh làm bạn học cho tiền thái tử, lúc đó lão đại lớn tuổi rồi, lão nhị thì yếu ớt, chúng ta chỉ đành gửi Thiếu Lẫm khỏe mạnh nhất về, cách biệt đến mười hai năm, biên quan xa xôi, ta và hai huynh trưởng của nó thỉnh thoảng mới về thăm nó, cha nó thường xuyên bận rộn, gánh vác nhiệm vụ bảo vệ biên quan, không được hồi kinh nếu không có chiếu chỉ của hoàng thượng, hai cha con bao nhiêu năm cũng khó mà gặp mặt được một lần.”

Phượng Hòa nhớ đến vẻ cứng cỏi của Lăng Kiến Triệt, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cậu bé bảy tuổi, khi đó Lăng Kiến Triệt cũng chỉ lớn bằng Đại Lang bây giờ, cậu nhóc một mình rời nhà cũng sẽ nhớ đến người thân ở biên quan.

Nhưng Phượng Hòa nhanh chóng xua đi suy nghĩ này, nàng vẫn chưa quên mối thù mũi tên kia, tuyệt đối không thương xót một kẻ suýt gϊếŧ chết mình.

Hai người đi vòng quanh phủ, đến tới cạnh một bức tường, ở giữa tường bị sụp mất một mảng, bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, hình như ở sân bên cạnh có rất nhiều người đang tranh cãi về điều gì đó.

Khâu thị nhìn bức tường đổ, hối tiếc nói: “Bức tường này sao lại đổ? Ngày mai phải nhanh chóng tìm người sửa chữa, nhà không có nữ chủ nhân trông nom thì không được, những năm qua chúng ta không có ở nhà, Thiếu Lẫm lại thường xuyên ở chỗ Kim Ngô Vệ, căn nhà này có chút hoang phế rồi.”

Phượng Hòa lắng tai nghe, tiếng ồn ào bên cạnh ngày càng lớn, thậm chí dần dần truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.

“Phu nhân, bên cạnh là ai vậy?”

“Bên cạnh là nhà Triệu các lão, Triệu các lão là lão thần tử đã trải qua ba triều đại, gia phong cực kỳ chính trực, ngày mai ta còn phải dẫn hai tức phụ tự mình tới thăm lão phu nhân của ông ấy.” Khâu thị tuổi đã cao, thính lực có hơi kém, cho đến khi bên cạnh phát ra tiếng khóc thảm thiết, bà mới nhận ra có điều không ổn, giọng nói đột ngột ngưng lại.

Tiếng khóc ngày càng lớn, xen lẫn tiếng hét xé lòng, nghe trong đêm thực sự rất rợn người.

“Đây là xảy ra chuyện gì…” Khâu thị lầm bầm bước tới phía trước, muốn dẫn Phượng Hòa đi qua từ chỗ tường đổ.

Lăng Kiến Triệt bỗng từ gốc cây hải đường bên cạnh nhảy xuống, chặn đường đi của họ, thấp giọng nói: “Là Hình Bộ đang bắt nghi phạm, đừng đi.”

“Nghi phạm?” Khâu thị mắt mở to không thể tin được: "Nhà họ Triệu sao lại có nghi phạm?”

“… Nhà họ Triệu bị nghi ngờ thông đồng b*n n**c, bị phán xét nhà lưu đày, Triệu các lão đã tự sát trong ngục, mấy nhi tử của ông ấy cũng đã chết trong ngục.”

“Triệu các lão cả đời liêm khiết, ông ấy là trung thần! Sao lại có thể…” Khâu thị khó lòng chấp nhận.

Lăng Kiến Triệt cắt ngang lời bà, trong màn đêm, giọng hắn lộ ra vẻ trầm thấp: "Đây là bằng chứng do thái tử nộp lên, hoàng thượng đích thân phán quyết, không còn đường vãn hồi.”

Khâu thị nuốt lại lời định nói sau đó, sắc mặt thoáng ngây ngẩn.

Gió đêm gào thét, bóng cây lay động, bên cạnh đèn đuốc sáng choang, tiếng gϊếŧ chóc vang trời, gió lạnh thổi xuyên qua áo, cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào tứ chi.

Lăng Kiến Triệt liếc nhìn Phượng Hòa, dùng thân mình che lại hố nứt trên tường, hạ giọng nói: “Con đưa hai người về.”

Họ đưa Khâu thị về trước, Khâu thị suốt dọc đường sắc mặt uể oải, trước khi vào cửa còn thở dài một hơi.

Lăng Kiến Triệt tiễn Khâu thị vào nhà, ra lệnh cho nha hoàn mang cho bà một chén trà an thần, không nói một lời dẫn Phượng Hòa đi về phía phòng khách.

Phượng Hòa không muốn ở cùng hắn, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta tự đi được, ngươi không cần tiễn.”

Lăng Kiến Triệt nhướng mày, quả thực dừng bước: "Được rồi, A Hòa cô nương thông minh hơn người, lần đầu tiên đến Lăng phủ đã biết phòng khách ở đâu, vậy ta sẽ không tiễn nữa.”

Phượng Hòa: “…” Quên mất vụ này.

Lăng Kiến Triệt tựa vào cột gỗ sơn đỏ bên cạnh, chậm rãi nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Phượng Hòa cảm thấy người này thật đáng ghét.

Hai người đứng im bất động.

Trong vườn người thường hay thích trồng hoa, nhưng vườn nhà họ Lăng lại trồng rất nhiều cây, ánh trăng dịu dàng, gió thổi làm lá cây xào xạc.

Thiếu nữ đứng dưới hiên, đôi mắt đen nửa rũ, gương mặt hơi ửng đỏ, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay từng sợi tóc mềm mại của nàng, chiếc đèn treo dưới mái hiên nhẹ nhàng đong đưa, ánh nến chiếu sáng gương mặt thiếu nữ mịn màng như ngọc, mang lại sự dịu dàng cho màn đêm tĩnh lặng.

Lăng Kiến Triệt thấy nàng mãi không chịu nhượng bộ, cười khẽ một tiếng, bước về phía trước: "Đi thôi.”

Phượng Hòa không ngờ hắn sẽ nhượng bộ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Lăng Kiến Triệt, thần sắc hơi khẽ lung lay một cái, nhanh chóng hạ mắt xuống.

Nàng đưa tay vuốt tóc mai, che giấu một chút xấu hổ trên mặt, đi theo bước chân của hắn.

Hai người đi song song một đoạn, trên đường gặp phải hai huynh đệ Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu, họ ra ngoài vì nghe thấy âm thanh bên cạnh, bị Lăng Kiến Triệt chặn lại, đưa họ quay trở lại phòng.

Ánh trăng lạnh lẽo như sương, bóng cây rợp xuống khoảng đất trống, trong sân tĩnh lặng phủ một lớp bóng nhẹ.

Phượng Hòa chưa từng gặp Triệu các lão, nhưng có thể nhìn thấy từ hai hàng mày nhíu chặt của mọi người một điều, Triệu các lão chắc hẳn là một vị quan tốt, có lẽ là do ảnh hưởng của tâm trạng mọi người, lòng nàng cũng thấy nặng nề theo, lúc bước vào cửa còn không kìm lòng được mà hỏi: “Nếu Triệu các lão là trung thần, sao lại có kết cục này?”

Lăng Kiến Triệt không quay đầu, chỉ để lại một câu: “Trung Nguyên có câu nói “Quân bảo thần chết, thần không chết là bất trung”.”

Phượng Hòa ngẩn ra một lúc.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 15: Chương 15



Đêm khuya, Phượng Hòa trằn trọc không thể ngủ yên, tiếng khóc thét ở nhà bên kéo dài không dứt, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, dù có nằm mơ thì bên tai cũng không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết như chứa đựng nỗi uất ức vô tận.

Vào khoảng canh tư, Phượng Hòa khó khăn lắm mới thϊếp đi thì lại đột nhiên tỉnh dậy.

Không biết từ bao giờ xung quanh đã hoàn toàn im ắng, đến một cơn gió nhẹ cũng không nghe thấy, yên tĩnh đến mức bất thường.

Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, không để lộ chút cảm xúc nào, nàng lén lút lấy con dao găm từ dưới gối ra, từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường, từng bước tiến đến cửa sổ, hé một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài.

Vầng trăng khuyết trên bầu trời, xuyên qua lớp lớp mây mù, chiếu xuống những tia sáng yếu ớt, trong sân tĩnh lặng, một người mặc đồ đen lặng lẽ nhảy từ bên ngoài tường vào, nhìn kỹ thì đã có vài người mặc đồ đen đang tiến lại gần phòng nàng.

Đồng tử Phượng Hòa co rút, vô thức nắm chặt con dao găm trong tay, tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng bỗng nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ trên mái nhà vọng xuống.

“Cảnh giác đấy.”

Chợt thấy một người từ trên nóc nhà bay xuống, chạm trán với người mặc đồ đen, đao quang kiếm ảnh lập tức loé lên.

Không ngờ là Lăng Kiến Triệt!

“Dám đến phủ tướng quân gϊếŧ người, gan cũng không nhỏ, không uổng công ta nới lỏng phòng vệ để dẫn các ngươi vào bẫy.” Lăng Kiến Triệt một kiếm đánh lùi người mặc đồ đen: "Đáng tiếc có gan đến, lại không có mạng trở về.”

Chỉ vừa giơ tay lên, trong sân ngay lập tức tràn ra hàng chục hộ vệ, bao vây đám người mặc đồ đen lại, tình thế đột ngột thay đổi.

Phượng Hòa kinh ngạc nhìn Lăng Kiến Triệt, vẻ mặt nghi ngờ.

Hóa ra hắn đã lường trước tối nay sẽ có người đến ám sát nàng nên đã canh giữ trên mái nhà của nàng.

Lăng Kiến Triệt đã chuẩn bị từ trước, chỉ mất chưa đầy hai phút đã dễ dàng giải quyết tất cả những người mặc đồ đen, lần này cuối cùng cũng giữ được một người sống, trước khi tên mặc đồ đen tự sát, Lăng Kiến Triệt đã trói hắn ta lại, lột mặt nạ ra, là một gương mặt xa lạ.

Ánh mặt trời bắt đầu nhô lên từng chút một ở chân trời, ánh sáng mờ mờ rải đều trên mặt đất, bóng dáng phóng khoáng của Lăng Kiến Triệt được bao bọc trong ánh sáng vàng, nhìn qua có vẻ rất đáng tin cậy.

Phượng Hòa nghi ngờ bản thân hôm nay ngủ không ngon nên nhìn lầm.

Lăng Kiến Triệt tùy tiện ném một đoạn kiếm gãy vào cây cột đối diện, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Hòa đang đứng bên cửa sổ, nhướn mày, nói với giọng điệu đầy châm biếm: “Không ngờ mạng sống của ngươi cũng có giá trị đấy.”

Lời cảm ơn đã nghẹn lại nơi đầu môi Phượng Hòa, nàng khó khăn nuốt ngược trở về.

Quả thật lúc nãy do nàng không ngủ ngon, nhìn lầm rồi!

Lăng Kiến Triệt tiến lại gần, tựa bên cửa sổ hỏi: “Ngươi có biết là ai muốn gϊếŧ ngươi không?”

Phượng Hòa lắc đầu, nàng thật sự không thể nghĩ ra ai muốn gϊếŧ mình.

Nàng chưa bao giờ đến Đại Úc, không có thù oán với người ở đây, đáng ra không có lý do gì để họ muốn gϊếŧ nàng.

Lăng Kiến Triệt nhìn biểu cảm của nàng là biết không có manh mối nào ở đây, ngẩng đầu nhìn trời, đổi chủ đề nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi có thể ngủ thêm một canh giờ nữa, ông già thường dậy vào đầu giờ Dần, chờ ông ta tập thể dục xong, đến cuối giờ Dần sẽ ăn sáng, những người khác không dám trái ý ông ta, thường cũng dậy vào giờ này, nhưng ngươi là khách, ăn sáng vào giờ Mão là được, ông già chắc chắn sẽ không nói gì ngươi.”

Phượng Hòa gật đầu, có vẻ rất ngoan ngoãn.

Lăng Kiến Triệt hài lòng trở về ngủ bù, ngủ thẳng một giấc đến khi trời sáng.

Vì vậy, khi hắn bước vào phòng ăn vào giờ Mão, đã thấy cả nhà đang ngồi quanh bàn chờ hắn, Phượng Hòa ngồi cạnh Khâu thị bày ra gương mặt ngây thơ, rõ ràng đã ngồi được một lúc rồi.

Lăng Kiến Triệt: “…”

Lăng Bá Tông tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: "Đứa con bất hiếu không biết quy tắc! Không những để cả nhà chờ, còn để vương nữ cũng chờ theo! Vương nữ đã dậy từ giờ Dần rồi!”

Lăng Kiến Triệt nhìn Phượng Hòa ‘chậc’ một tiếng.

Thế là, không những không có đồng minh, mà còn tội càng thêm nặng.

Phượng Hòa không để ý đến ánh mắt của hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía bát cháo trước mặt, vẻ mặt đói đến mức yếu ớt, làm cho Lăng Bá Tông lại tức giận trừng mắt với Lăng Kiến Triệt tận mấy lần.

Lăng Kiến Triệt biết hôm nay tâm trạng ông già không tốt, hiếm khi không phản bác, ngồi xuống im lặng ăn.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 16: Chương 16



Trên bàn ăn vẫn không có ai nói chuyện, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác với hôm qua, Phượng Hòa nhạy cảm nhận thấy không khí có phần nặng nề.

Lăng Bá Tông nhíu chặt mày, đợi mọi người dùng xong bữa, đặt đũa xuống, mới nói với Lăng Kiến Đình: “Lão đại, hôm nay con đến Hình Bộ một chuyến xem có thể sắp xếp chút gì không, dù sao chúng ta cũng đã làm hàng xóm với nhà họ Triệu nhiều năm, có thể giúp thì vẫn nên giúp.”

Ông nghĩ nghĩ lại nói: “Thôi, để lão nhị đi vậy.”

Dù lão nhị sức khỏe yếu, nhưng hành xử khéo léo, ăn nói lưu loát, những năm qua mỗi lần ông không đủ lương thực, đều là nhờ lão nhị đi thuyết phục hương thân quyên góp lương thực.

Lăng Kiến Tiêu đồng ý, đứng dậy rời đi.

Lăng Bá Tông quay đầu nhìn về phía Phượng Hòa, thần sắc dịu lại nói: “Vương nữ, hôm nay hoàng thượng sẽ tiếp kiến người ở trong hoàng cung, buổi tối còn chuẩn bị tiệc đãi để tiếp đón người.”

Khâu thị cười cười, nói với Phượng Hòa: “Chút nữa ta sẽ tự mình đưa người vào cung, người không cần phải căng thẳng, hoàng thượng và hoàng hậu nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người, trước khi vào cung người cứ yên tâm ở lại phủ của chúng ta.”

Phượng Hòa gật đầu: "Đa tạ.”

Ninh Chỉ Diêu làm nũng nói: “Mẫu thân, con cũng muốn vào cung cùng mọi người, con nhớ hoàng hậu cô mẫu, muốn vào cung thăm người.”

Khi nói câu này, giọng điệu của cô bé rất kiêu ngạo, còn cố tình liếc nhìn Thẩm Vận Nhu một cái.

Thẩm Vận Nhu mỉm cười nghe họ nói chuyện, vẻ mặt hoà nhã, thỉnh thoảng còn cúi đầu đút cháo cho Diểu Diểu.

Khâu thị nhìn dáng vẻ của hai con dâu, trên mặt không biểu hiện ra, mỉm cười nói: “Được, chúng ta đều đi, đại tức phụ cũng đi cùng đi.”

Giữa hai con dâu khó tránh khỏi có sự so sánh, bà làm bà bà cần phải công bằng, nhất định phải cân bằng giữa hai bên.

Đại Lang và Nhị Lang được vυ" nuôi bế vào, hai nhóc tuổi còn nhỏ, cho dù là người nghiêm khắc và giảng quy củ như Lăng Bá Tông cũng không nỡ để chúng dậy sớm quá, vì vậy bây giờ mới đến, Diểu Diểu bình thường ngủ cùng Thẩm Vận Nhu, mới được bế đến.

Đại Lang và Nhị Lang nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, nhào vào ôm lấy eo Khâu thị: "Tổ mẫu, chúng con cũng muốn đi!”

Khâu thị véo véo mặt bọn chúng, cười nói: “Lần này không thể dẫn hai tiểu quỷ các con đi được.”

Đại Lang và Nhị Lang ỉu xìu ngồi xuống bên bàn, cho đến khi nha hoàn mang bữa sáng đến trước mặt chúng, chúng mới nở nụ cười.

Đại Lang bưng bát cơm lên, thấy Phượng Hòa ngồi đối diện mắt chợt sáng lên: "Tiên nữ tỷ tỷ!”

Nhị Lang ngẩng đầu, cũng kinh ngạc “oa” lên một tiếng: "Tiên nữ tỷ tỷ thật đẹp!”

Hôm qua trời tối, hai nhóc không chú ý đến Phượng Hòa, giờ mới nhìn rõ.

Trong mắt bọn chúng, tỷ tỷ này đẹp như tiên nữ trên trời, trang phục trên người lại là kiểu mà bọn chúng chưa từng thấy qua, chẳng phải chính là tiên nữ trong truyền thuyết sao?

Phượng Hòa bị hai nhóc chọc cười, đưa tay véo véo gương mặt mũm mĩm của hai nhóc, quay đầu nhìn, Diểu Diểu cũng đưa mặt tới, ánh mắt đầy mong đợi nhìn nàng.

Phượng Hòa mỉm cười, cũng nhẹ nhàng véo véo gương mặt như trái đào mật của Diểu Diểu.

Lăng Kiến Triết liếc nhìn Phượng Hòa, bỗng dưng lên tiếng: “Gọi là A Hòa di di.”

Phượng Hòa: “…”

Khâu thị liếc nhìn Lăng Kiến Triết: "Phượng Hòa nhỏ hơn con ba tuổi, Đại Lang và Nhị Lang gọi tỷ tỷ thì có gì không được?”

Lăng Kiến Triết cười như không cười nhìn Phượng Hòa, lẩm bẩm: “Hóa ra là mười sáu.”

Mọi người không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có Phượng Hòa nhìn rõ khẩu hình của hắn, trong lòng khẳng định một lần nữa, tên này chính là một kẻ phong lưu vô lại!

Lăng Bá Tông đá một cú vào ghế của Lăng Kiến Triết: "Nữ quyến đang nói chuyện, ngươi chen vào làm gì, mau cho người chuẩn bị xe ngựa đi.”

Đại Lang và Nhị Lang che miệng cười trộm.

Lăng Kiến Triết đứng dậy rời đi, nhân tiện thưởng cho hai chất tử mỗi đứa một cái cốc đầu.

Đại Lang và Nhị Lang che lấy cái đầu, hì hục mách lẻo với Khâu thị, Khâu thị vui vẻ ôm chặt hai tôn tử vào lòng.

Sau khi nghe Đại Lang và Nhị Lang nói, Trầm Vận Nhu mới để ý thấy Phượng Hòa vẫn đang mặc bộ y phục trước đó, chu đáo lên tiếng: “Vương nữ, hành lý của bị cháy hết rồi, trước khi vào cung chi bằng đi mua thêm hai bộ y phục, bây giờ may đồ mới thì không kịp, nhưng trong kinh thành có một số cửa hàng bán đồ may sẵn.”

Ninh Chỉ Diêu vung quạt tròn, đắc ý xen vào: "Chọn y phục là nghề của ta rồi, ta quen hết các tiệm may ở kinh thành, để ta đưa vương nữ đi.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 17: Chương 17



Khâu thị mím môi cười: "Không cần, tối qua ta đã cho người xuyên đêm may cho vương nữ vài bộ y phục mới rồi, chút nữa sẽ mang đến.”

Thẩm Vận Nhu tự tận đáy lòng nói: “Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.”

Phượng Hòa cũng có chút ngạc nhiên, tối qua trở về vội vàng, chính nàng còn chưa kịp nghĩ đến chuyện này mà Khâu thị đã suy nghĩ đến, thật sự rất chu đáo tỉ mỉ, mọi mặt đều suy nghĩ chu toàn, nàng không khỏi cảm kích.

Ninh Chỉ Diêu bĩu môi, bà bà có thể nghĩ đến, đại tẩu cũng có thể nghĩ đến, chỉ có nhị tức phụ là nàng lại không nghĩ ra!

Một lát sau, ma ma trong phủ mang y phục mới đến, tổng cộng là ba bộ, kiểu dáng mới lạ, mỗi bộ đều rất đẹp, là kiểu thường mặc của nữ tử Đại Úc, Phượng Hòa nhìn vài lần, cuối cùng chọn một chiếc váy lụa màu tuyết thêu chỉ bạc họa tiết tùng trúc, chất liệu mềm nhẹ, mặc vào rất thoải mái thanh lịch.

Phượng Hòa về phòng thay đồ xong, đi đến gương đồng nhìn một chút.

“Vương nữ mặc bộ này thật đẹp, còn đẹp hơn mặc váy Đàm Âm nữa, hai tiểu công tử nói không sai, giống như tiên nữ vậy.” Cho dù có nhìn bao nhiêu lần thì Thanh Cổ cũng vẫn bị sắc đẹp của vương nữ làm cho choáng ngợp, nàng ấy nhìn thắt lưng mảnh khảnh của Phượng Hòa, cảm thán: “Người gầy đi nhiều rồi, eo cũng nhỏ đi nữa.”

Phượng Hòa nhìn vào chiếc gương đồng, ánh mắt bình thản. Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy cũng chẳng phải là điều gì kỳ lạ, bởi vì năm đó, A Đằng Vương đã yêu mẫu thân nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, mới đề xuất để mẫu thân nàng hòa thân. Ông ta chỉ đích danh muốn mẫu thân nàng, vì thế mà còn không tiếc dùng chuyện đình chiến tranh ba năm làm điều kiện, chuyện này không phải là bí mật ở Đàm Âm.

Đáng tiếc, sắc đẹp dễ phai tàn, sau khi mẫu thân nàng bị hủy dung, A Đằng Vương không hề nhìn mẫu thân nàng thêm một lần nào nữa, thậm chí còn nuôi hàng chục mỹ nhân trong doanh trướng. Từ lúc đó, Phượng Hòa đã biết rằng sắc đẹp chưa chắc đã mang lại phúc phận, đôi khi còn mang tới tai họa.

Rời khỏi Lăng phủ, đường phố vô cùng im ắng. Trước cửa nhà bên cạnh, nô bộc đang lau rửa vết máu, từng chậu nước trong chảy qua, máu theo bậc thang chảy xuống, tỏa ra một mùi tanh tưởi.

Thanh Cổ che kín miệng mũi, kéo Phượng Hòa lùi lại hai bước: "Vương nữ, mau cách xa một chút, đừng để dính ô uế lên người."

Phượng Hòa nhìn dòng máu đỏ tươi, nhíu mày.

Khâu thị với hai con dâu đi ra, thấy Phượng Hòa, ánh sáng mắt lên.

Thẩm Vận Nhu khen ngợi: "Vương nữ thật đẹp."

Ninh Chỉ Diêu đưa mắt dừng lại trên gương mặt tinh xảo của Phượng Hòa, không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của Phượng Hòa quả thực thuộc hàng tuyệt sắc, như hoa nhuận sắc, như trăng ngày rằm, ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy tự thẹn không bằng. Nhưng nữ nhi nhà họ Ninh vốn xinh đẹp, nàng ấy cũng là một trong những mỹ nhân ở kinh thành, không kém gì Phượng Hòa, nếu nhìn kỹ, đôi mắt còn có chút giống nhau.

Ánh mắt nàng ấy lướt qua gương mặt Thẩm Vận Nhu mà không để lại dấu vết, kiêu ngạo vuốt tóc mai, Thẩm Vận Nhu mặc dù gia thế sâu dày, là tài nữ nổi tiếng từ nhỏ, nhưng tư sắc bình thường, không bằng nàng ấy, đây luôn là điều nàng ấy tự hào.

Khóe môi nàng ấy nhẹ nhàng nhếch lên, không nặng không nhẹ khen một câu: "Vương nữ mặc bộ trang phục này thật sự rất phù hợp, không biết lại còn tưởng rằng người là cô nương của Đại Úc chúng ta đấy."

Lăng Kiến Triệt đi tới, nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn Phượng Hòa.

Phượng Hòa đối diện với ánh mắt của tên phong lưu này, lập tức quay người lên xe ngựa.

Lăng Kiến Triệt ngoảnh đi, giọng nói không lớn không nhỏ lẩm bẩm một câu: "Một cô nương, tuổi còn trẻ mà sao ăn mặc giản dị như vậy."

Phượng Hòa ngẩng mặt, nén một hơi nói: "Bởi vì ta vẫn chưa hết thời gian để tang."

Lăng Kiến Triệt nghẹn giọng: "..." A Đằng Vương còn sống, vậy người đã khuất chỉ có thể là mẫu thân của Phượng Hòa, Chiêu Hoa công chúa đã được gả đi.

Phượng Hòa trừng mắt nhìn hắn, kéo rèm xe, khom người bước lên xe ngựa.

Phía sau, Lăng Kiến Triệt thì thầm không thể tin: “Phụ Hãn ngươi có thù với ngươi sao, chưa hết thời gian chịu tang đã đưa ngươi đi làm con tin.”

Phượng Hòa khẽ nhếch môi cười.

Có thể, thực sự là có thù đi.

Chỉ là mối thù đó rốt cuộc là gì, nàng vẫn chưa biết.

Xe ngựa đi đến hoàng cung, Phượng Hòa kéo rèm xe nhìn thoáng qua, nâng váy đi xuống.

Lăng Kiến Triệt xuống ngựa, thời điểm đi qua trước mặt nàng, nhanh chóng nói một câu "xin lỗi".

Nàng ngạc nhiên ngẩng mặt lên, Lăng Kiến Triệt đã tránh ánh mắt của nàng, sải bước đi nhanh về phía trước.

Phượng Hòa nhìn đôi tai đỏ hồng của hắn, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 18: Chương 18



Hoàng cung tráng lệ uy nghi, gạch đỏ ngói xanh, bậc thang trắng và lầu cao, cổng cung cao ngất, uy nghiêm ngời ngời.

Thanh Cổ xuống xe ngựa, nhìn thấy hoàng cung trước mặt không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía mình, nàng ấy mới miễn cưỡng nuốt lại lời cảm thán.

Khâu thị không để lại dấu vết nhìn Thanh Cổ một cái, mỉm cười dẫn theo Phượng Hòa bước vào bên trong.

“Trong cung có nhiều quy tắc, nếu có gì không hiểu cứ hỏi ta hoặc hai tẩu tử của con, nếu có ai nói chuyện không hay, con cứ coi như không nghe thấy là được.”

Phượng Hòa nhẹ gật đầu.

Trong lòng nàng cảm thấy may mắn và biết ơn, may mà lúc đó gặp được người nhà họ Lăng, chặng đường này bớt nhiều chông gai, nhưng đường tiếp theo có lẽ phải dựa vào chính bản thân nàng tự đi.

Lăng Bá Tông đi ở phía trước, quay đầu nhìn lão tam không đứng đắn, mặt nghiêm lại quở trách: “Trước mặt hoàng thượng phải biết nhìn nhiều nói ít, không được ăn nói bừa bãi, cũng không được hành xử thô lỗ vô lễ.”

Lăng Kiến Triệt lười biếng xoay chiếc quạt trong tay, giọng mang chút khinh thường nói: “Ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, còn cần người lâu không về kinh như ngài dạy bảo sao? Ngài đừng quên quy củ là được.”

Lăng Bá Tông tức giận không nhẹ, nhưng những gì hắn nói đều đúng, chỉ đành im lặng, tức giận bước nhanh về phía trước.

Lăng Kiến Đình thấy vậy vội vàng đuổi theo, Lăng Kiến Tiêu cướp chiếc quạt từ tay Lăng Kiến Triệt rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Lăng Kiến Triệt đi theo đằng sau, không quá gần nhưng cũng không quá xa.

Bốn cha con đều có dáng người cao lớn, đi cùng nhau ai nấy đều phong độ hơn người.

Họ chuẩn bị đi đến tiền điện bái kiến Huệ Đế, còn nữ quyến thì đi đến hậu cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, đoàn người liền tách ra từ đây.

Ánh nắng ban mai chiếu lên mái ngói lưu ly một tầng ánh vàng, các quý nữ từ từ đi dọc theo cổng cung, Khâu thị vừa đi vừa thì thầm giải thích tình hình trong cung cho Phượng Hòa.

“Phía trước chính là cung Ngọc Tụy của Hoàng hậu nương nương, hiện tại hậu cung do Hoàng hậu nương nương đứng đầu, tiếp theo là tứ điện cung phi, Hoàng hậu nương nương có một trai một gái, nhi tử là Thái tử điện hạ, nữ nhi là Tam công chúa Lý Nhụy.”

“Đây là cung Châu Hà của Thục phi nương nương, cung điện của Hiền phi nương nương và Cẩn phi nương nương đều ở phía sau cung này.”

“Trước cổng trồng rất nhiều trúc tương phi là cung Trúc Ngữ của Tương phi nương nương, Tương phi nương nương là phi tần đứng đầu tứ phi, được sủng ái nhất, có hai nhi tử, lần lượt là Lệ Vương và Thất hoàng tử, đều là hoàng tử được hoàng thượng yêu thương, nhất định phải nhớ không được nhầm lẫn.”

“Hoàng hậu và Tương phi nương nương có thân phận tôn quý, nhất định phải chú ý, không được có chỗ nào xúc phạm.”



Phượng Hòa nghe ra chút ngụ ý, nếu như Khâu thị cố ý nhắc nhở nàng thì hiển nhiên là Hoàng hậu và Tương phi, Thái tử và Lệ Vương chắc chắn không hòa thuận, vì vậy cần phải chú ý nhiều hơn.

Khâu thị nhận ra Phượng Hòa thông minh, biết nàng chắc chắn sẽ hiểu nên chỉ nói đến đó, thấy phía trước chính là cung Ngọc Tụy liền không nói thêm gì nữa, phái người vào thông báo.

Rất nhanh, một người ăn mặc giống như ma ma bước ra, mặc trang phục xanh đen trong cung, trên mặt nở nụ cười nói: “Các vị đến không đúng lúc rồi, Hoàng hậu nương nương đang triệu kiến các phi tần, e rằng nhất thời không thể tiếp đón các vị.”

“Cầm ma ma, Hoàng hậu nương nương đang bận thì chúng ta đợi cũng được.” Khâu thị mỉm cười chào hỏi, nắm tay Phượng Hòa, giới thiệu: “Đây là Vương nữ Đàm Âm.”

Cầm ma ma nhìn Phượng Hòa, hành lễ với một cái, nhìn kỹ dáng vẻ của nàng, cười nói: “Vương nữ thật đẹp, rất có phong thái của Chiêu Hoa công chúa mẫu thân người vậy.”

Ánh mắt Phượng Hòa sáng lên, giọng nói không thể giấu được vẻ hưng phấn: "Ma ma đã từng gặp mẫu thân ta rồi sao?”

Cầm ma ma ngại ngùng cười một cái: "Lão nô từng may mắn nhìn qua một lần từ xa.”

Phượng Hòa không nhịn được hỏi: “Ta và mẫu thân có giống nhau không?”

Cầm ma ma hình như có chút căng thẳng, sau một hồi cân nhắc mới nói: “Dung mạo có vài phần giống nhau, Vương nữ người thấy thế nào?”

Phượng Hòa buồn bã đáp: “Sau khi gả đi Đàm Âm mẫu thân ta gặp phải một trận hỏa hoạn, dung nhan bị hủy, từ lúc sinh ra đến giờ ta chưa từng thấy mặt mẫu thân, vì vậy cũng không biết mình có giống mẫu thân hay không.”

“… Nghiêm trọng vậy sao?” Cầm ma ma lập tức nắm chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Phượng Hòa: "Năm đó từng có tin tức truyền về, Hoàng hậu nương nương đã phái người đi hỏi qua, sứ giả nói Chiêu Hoa công chúa thương tổn không nặng, các vị cũng biết, đó là ở Đàm Âm, thực sự rất khó dò hỏi thêm được nhiều tin tức, lúc đó ngay cả người đưa đi làm của hồi môn cũng đã bị A Đằng Vương trả về, bên cạnh Chiêu Hoa công chúa chỉ còn lại một tỳ nữ thân cận, bao nhiêu năm nay cũng không có tin tức truyền về.”
 
Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 19: Chương 19



Phượng Hòa nhận ra ánh mắt của ma ma rất kỳ lạ, như muốn tìm hiểu, thăm dò gì đó từ nàng.

Nàng do dự một chút, cẩn thận đáp: “Lúc đó mẫu thân thật sự bị thương không nhẹ, dung mạo bị hủy hoại.”

Vì sao A Đằng Vương giấu giếm bệnh tình của mẫu thân, lý do có thể đoán được, Chiêu Hoa công chúa được gửi đến Đàm Âm để hòa thân, nếu mới ngày đầu tiên đã bị thương nặng, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, tất nhiên là ông ta sẽ cố gắng nói nhẹ nhàng, còn về của hồi môn, có lẽ là A Đằng Vương lo lắng họ là gián điệp nên gửi trả hết lại, người như ông ta từ trước đến nay luôn cẩn trọng, dã tâm bừng bừng, ngoài lần đầu nhìn thấy Chiêu Hoa công chúa đã si mê, ông ta chưa từng có hành động bốc đồng nào trong suốt cuộc đời.

Vẻ mặt Cầm ma ma phức tạp gật gật đầu.

Ninh Chỉ Diêu tiến lên, làm nũng nói: “Cầm ma ma, xin người vào nói với cô mẫu, Diêu Diêu nhớ người, muốn sớm gặp người.”

Nàng ấy không muốn đứng đây chờ.

“Vâng.” Cầm ma ma cười, quay người vào trong điện bẩm báo, khi ra ngoài chỉ nói Hoàng hậu mời họ vào.

Ninh Chỉ Diêu đắc ý nhướn mày.

Nàng ấy biết cô mẫu yêu thương nàng ấy, nhất định không nỡ để nàng ấy đi một chuyến uổng công mà.

Mọi người mỉm cười bước vào cung Ngọc Tụy.

Bên trong có khá nhiều người, rất đông vui, hương thơm ngào ngạt.

Ninh Chỉ Diêu thấy Hoàng hậu, vui vẻ chạy tới: "Tham kiến Hoàng hậu cô mẫu.”

Hoàng hậu nở nụ cười, nhẹ nhàng chọc một cái lên trán nàng ấy: "Nhiều năm không gặp, tính khí này của con đúng là quen được nuông chiều rồi.”

Ninh Chỉ Diêu kéo tay áo của Hoàng hậu làm nũng, giọng điệu ngọt ngào: "Diêu Diêu nhớ người.”

Phượng Hòa hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu ngồi giữa vô số mỹ nhân sắc nước hương trời, mày liễu, mũi ngọc, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ, đã hơn bốn mươi tuổi nhưng làn da vẫn mềm mại như thuở hai mươi, những nếp nhăn mảnh ở khóe mắt không làm giảm vẻ đẹp mà chỉ thêm phần duyên dáng, trên đầu đeo trâm hoa mẫu đơn, tay đeo hộ giáp khắc hoa văn, mặc váy đỏ thêu hình phượng hoàng, choàng phi bạch, đúng là người đứng đầu hậu cung, thực sự uy nghi, sang trọng, một thân phú quý.

Không biết vì sao, khi Phượng Hòa thấy Hoàng hậu, trong lòng lại có cảm giác gần gũi.

Hoàng hậu nhìn về phía Phượng Hòa, mỉm cười nói: "Đây chính là Vương nữ Đàm Âm phải không? Quả là một mỹ nhân xinh đẹp, chỉ đứng ở đây thôi mà đã làm chúng ta phải lu mờ.”

Mười mấy ánh mắt đổ dồn vào Phượng Hòa, mang ý đánh giá, đều che miệng cười.

“Hoàng hậu nương nương nói đúng, cô nương này thật xinh đẹp.”

“Có phải nữ tử Đàm Âm đều đẹp như vậy không?”

“Nương nương quá khen.” Phượng Hòa mỉm cười nhã nhặn, hành lễ theo cách của Đàm Âm: "Phượng Hòa bái kiến Hoàng hậu và các vị nương nương.”

“Ngồi xuống đi.” Hoàng hậu mỉm cười thân thiện: "Lăng phu nhân và thiếu phu nhân cũng ngồi đi.”

Khâu phu nhân cảm ơn, dẫn theo Thẩm Vận Nhu và Phượng Hòa ngồi xuống.

Sau khi Phượng Hòa ngồi xuống, mới nhìn về phía bốn mỹ nhân đối diện, mỗi người có một vẻ đẹp riêng, họ chắc chắn là tứ điện cung phi, đứng sau họ là các tần hoặc quý nhân, mà người đứng đầu có lẽ chính là Tương phi được sủng ái nhất.

Tương phi mặc trang phục màu xanh, chỉ đeo một bông hoa làm từ tơ lụa, dung mạo thanh lệ, tự mang khí chất văn nhã, khí chất cao ngạo như trúc, nổi bật lên hẳn giữa những mỹ nhân trang điểm lộng lẫy, không có gì lạ khi Huệ Đế sủng ái bà ta.

Phượng Hòa khéo léo thu hồi lại ánh mắt khỏi các phi tần, nhưng ánh mắt lại không thể ngừng được liên tiếp ngắm nhìn khuôn mặt của Hoàng hậu, có lẽ vì nhan sắc dịu dàng của Hoàng hậu, nàng càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Tương phi chỉnh lại chén trà, cười hỏi: “Vương nữ đi đường có mệt không?”

“Vẫn ổn.” Trên mặt Phượng Hòa nở nụ cười, quy củ đáp lời: "Trên đường cũng không có vất vả gì.”

Mọi người không nói gì, chỉ lặng lẽ đánh giá nàng, thấy nàng không nói nhiều, lại có vẻ nghiêm túc, phải có người hỏi nàng mới chịu nói thì bèn mất hứng, tiếp tục trò chuyện với Hoàng hậu.

Mọi người trò chuyện một hồi lâu, Hoàng hậu thấy thời gian không còn sớm, đứng dậy dẫn Phượng Hòa đến gặp hoàng thượng, các phi tần lập tức đứng dậy, nghiêng mình chuẩn bị lui về.

Cung nữ đưa đến cho Hoàng hậu một chiếc áo choàng.

Tương phi liếc nhìn chiếc áo choàng thêu hoa mẫu đơn đỏ trong tay cung nữ, che miệng cười nói: “Hôm qua hoàng thượng ban thưởng cho thần thϊếp một chiếc áo choàng lông chồn đỏ, màu sắc rất đẹp, hoàng thượng nói rất hợp với thần thϊếp, thần thϊếp lại thấy hợp với Hoàng hậu nương nương hơn, xưa nay thần thϊếp đều thích những thứ lịch sự tao nhã, không tỏa sáng rực rỡ giống Hoàng hậu nương nương, nhưng thánh ý của hoàng thượng khó mà từ chối, thật đáng tiếc.”

Ánh mắt Hoàng hậu lạnh xuống, từ chối chiếc áo choàng mà cung nữ đưa tới, không nói một lời cất bước đi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom