Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tulip Dưới Ánh Dương (2024)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
360892102-256-k319200.jpg

Tulip Dưới Ánh Dương (2024)
Tác giả: linhrina13
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Anh như đoá tulip rực rỡ, kiêu ngạo, chỉ cúi đầu vì một mình ánh Dương nhỏ của mình."

Dưới vầng dương dịu dàng
Một nhành hoa kiêu hãnh
Mùa yêu đến chóng vánh
Để lại tình mỏng manh.

Thích hợp cho người 16+
Ngày bắt đầu viết: 20/1/2024
Ngày kết thúc: 4/6/2024
Bản mới: 9/2025
Bìa: vẽ và edit bởi Linh Rina Tags: dongthuyduongdothihiendaihocduonglinhrinalinhrina13phamhuyhoangromancetinhcamtiểuthuyếttulipduoianhduongtuoitre​
 
Tulip Dưới Ánh Dương (2024)
Bản mới đến rùi đây


Xin chào mọi người, tớ là Linh, tác giả của Tulip dưới ánh dương.

Bộ truyện này tớ viết vì độc giả, vì tình yêu to lớn các bạn dành cho tớ.Mình ở đây để thông báo với các độc giả yêu thương của tớ: Hành trình Tulip dưới ánh dương kết thúc vào tháng 6 năm 2024, và sẽ bắt đầu lại một lần nữa vào tháng 9 năm 2025.

Mong hành trình lần này sẽ được đưa câu chuyện của Hoàng và Dương đến với các bạn độc giả một cách hoàn thiện hơn.Trong bản mới mình sẽ reset lại các mốc thời gian và tình tiết để phù hợp với những bộ chung hệ liệt, thế nên đại đa số đều sẽ khác so với bản cũ.

Bản cũ coi như 1 fic khác của hai ẻm đi he🤏
Tên truyện: Tulip dưới ánh dương

Tác giả: Linh Rina

Thể loại: tình cảm đô thị, chữa lànhĐộ dài: (cập nhật sau)Nội dung: (cập nhật sau)

Bật mí: Đã có một bộ riêng cho Lê Đặng Xuân Anh!!!Qua "Màu lưu ly" để gặp lại Xanh báo nha🫰
 
Tulip Dưới Ánh Dương (2024)
[Bản mới] 1. Oan gia thì ngõ hẹp


Dưới vầng dương dịu dàngMột nhành hoa kiêu hãnhMùa yêu đến chóng vánhĐể lại tình mỏng manh._________Oan gia thì ngõ hẹp, ông trời luôn tìm cách để hai người ghét nhau đụng mặt, không bằng cách này thì cách khác.Thùy Dương - cô gái cựu học sinh khối xã hội, điểm trung bình địa lý lúc nào cũng trên chín phẩy, tốt nghiệp trung học phổ thông với con mười địa lý tròn chĩnh, nhưng lại là chúa tể mù đường.

Cụ thể là từ lúc chuyển lên học tập và sinh sống tại thủ đô Hà Nội, con bé mỗi tháng lại đi lạc bốn năm lần, dù đã bật google map.- A lô.

- Nó dừng xe lại bắt máy, đảo mắt nhìn xung quanh con ngõ nhỏ, chẳng có gì ngoài dây điện chằng chịt trên đỉnh đầu, luồn vào những căn nhà trọ san sát nhau.- Em đến đâu rồi em?

- Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên.- Dạ mọi người cứ ăn trước đi, em đến muộn một xíu nhé ạ.

- Dương áy náy đáp lại, mắt vẫn láo liên quan sát tình hình xung quanh.Cuộc gọi kết thúc, con bé lại nhìn vào đường chỉ dẫn trên bản đồ lần nữa.

Bàng hoàng nhận ra không phải bản đồ sai, mà do mình rẽ nhầm ngõ, con bé nhíu mày thở dài.

Hôm nay là bữa tiệc liên hoan vì sự thành công của dự án, vì muốn hòa nhập cộng đồng, Dương đã quyết định đi.

Và rồi một cô gái mù đường nhưng rất tự tin vào cảm tính của mình nên đã tự đi một mình đến chỗ hẹn vì nhà cách chỗ mọi người khá xa.Lựa chọn sai lầm nào cũng có cái giá của nó cả.

Dương thả điện thoại vào túi rồi xuống quay xe thủ công vì đường quá hẹp để vòng xe.

Nó vừa gạt chân chống định lên ga để phóng đi thì tiếng động mạnh ở một góc gần đấy vang lên, xé toạc sự hiu hắt của con ngõ, kèm theo đó là tiếng chửi gay gắt.- Thằng chó, phải đánh cho mày tỉnh ngộ.

Biết điều thì ngoan ngoãn cuốn gói cút sang nước ngoài tiếp đi.

Về đây làm cái mẹ gì?- Hừ.

- Cậu trai nằm sõng soài trên mặt đất sau cú đánh liên hoàn của mấy tên côn đồ trước mặt, dù toàn thân đau nhức, nhưng chất giọng vẫn không hề có ý xuống nước - Nói với cái thằng thuê bọn mày đến đây là đừng mong tao sẽ làm bất cứ điều gì theo ý nó.

Muốn giành đồ trong tay tao thì tự phấn đấu mà giành, đừng làm mấy cái trò bỉ ổi thế này, lên báo là không hay đâu.Hai chữ "lên báo" và giọng nói quen thuộc vừa vang lên đã thành công thu hút một cô phóng viên mới nhú Đồng Thùy Dương dừng lại để nghe thêm.

Con bé gọi công an trước rồi mới đến gần nhìn, từ chỗ của nó chỉ có thể nhìn thấy cậu trai đang thất thế nằm trên mặt đất, vài ba chỗ trên người rớm máu, nhưng cũng không quá nổi bật so với chiếc áo sặc sỡ và mái tóc đỏ rượu trên đầu cậu ta.- Thằng chó cứng đầu.

- Một cái chân to lớn đến và đạp mạnh vào bụng khiến cậu bạn xe dịch ra sau một chút.Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, rồi bật cười.

Bị đánh đau thế này mà vẫn cười như muốn mời gọi người ta đến đánh, chỉ có thể là bị khùng, Dương thầm nhận xét.

Tay cầm máy quay di chuyển một chút để nhìn thấy rõ mấy tên hung thủ, để làm bằng chứng giao nộp cho công an.

Ở chỗ của cậu nhóc kia, chỉ cần quay sang nhìn là có thể thấy được nó, và cậu ta nhìn thấy Dương thật.

Bốn mắt chạm nhau khiến cả hai bên đều giật thót, sự khó hiểu xen ngạc nhiên bắt đầu xâm chiếm đồng tử của cả hai.Dương biết người này, rất biết là đằng khác.

Hắn là tên giám đốc truyền thông của tập đoàn giải trí lớn NP mà Dương mới phỏng vấn gần đây, nhưng cuối cùng thái độ ngông cuồng của hắn phá hủy cả buổi phỏng vấn.

Sau đó, hắn lại đơn phương hủy bài phỏng vấn và yêu cầu không được dùng dữ liệu hôm đó để viết bài vì sợ ảnh hưởng danh tiếng.

Một hành động quá đỗi trẻ con và ngông cuồng.Lý do cậu ta nhận lời phỏng vấn của Dương là vì cô chị cùng cha khác mẹ đã nhờ, và nguyên nhân dẫn đến sự cố tình không hợp tác là vì một lần đụng mặt nọ.Hôm đó là một đêm cuối hạ đầu thu.

Hà Nội về đêm khoác lên mình một lớp màu lấp lánh những ánh đèn, mùi khói bụi và oi bức ban ngày đã dần dịu lại, nhường chỗ cho mảnh trời đầy sao được bao bởi những tòa nhà cao ốc cùng với làn gió mát mơn trớn làn da.

Nhiều thanh âm trộn lẫn với nhau, hòa vào bản nhạc đô thị ồn ã.- Tao đang đứng trước cửa quán, mày đâu rồi?

- Dương áp điện thoại lên nghe, vừa hỏi vừa ngó nghiêng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.Quán bar 999 nằm ở trong một con ngõ sầm uất, cách khá xa so với chung cư cô đang ở.

Dòng người ra vào quán liên tục, người nào người nấy đều ăn mặc rất sành điệu.

Mỗi lần mở cửa, tiếng nhạc ầm ĩ bên trong sẽ theo chân dòng người đi ra, đó là lối liên kết duy nhất của không gian tận hưởng trong quán và thế giới bên ngoài.

Vốn dĩ Dương sẽ chẳng bao giờ chủ động đến những nơi thế này, cô thích tận hưởng sự tĩnh lặng một mình với những trang sách hơn.- Đây, chờ tao tí!

- Giọng Vân Trang vang lên ở đầu dây bên kia, kèm với tiếng nhạc xập xình.Và lý do để cô con ngoan Đồng Thùy Dương xuất hiện trước quán bar lúc này chính là cô gái bên kia đầu dây.

Cô vừa tan làm thì cái Trang đã nhắn tin cầu cứu, thế nên chỉ đành phi xe đến rước nàng về nhà.Cuộc gọi kết thúc, Dương nép sang một góc đợi cô bạn, lướt điện thoại vài giây nhưng quá chán nên lại buông thõng tay, đưa mắt nhìn dòng người lướt qua trên đường.

Cơn gió đêm nhẹ lay những cành cây, lá va vào nhau xào xạc, tựa như một nốt nhạc bình yên giữa thành phố xô bồ.

Cô nghiêng đầu, để làn gió cuốn theo hương bánh ngọt của tiệm bánh gần đó vuốt ve mái tóc mềm được cột đuôi ngựa phía sau.- Em gái, sao bỏ đi vội thế?

- Giọng nam phát ra từ một tốp người mới đi ra khỏi quán.Dương tò mò liếc nhìn theo bản năng, thấy vài cậu con trai đầu xanh đầu đỏ, quần áo hoa hòe hoa sói đang đứng vây quanh một cô gái nhỏ.

Cô nàng diện bộ váy xòe ngắn trên đầu gối với một chiếc áo hai dây lấp lánh, mái tóc ngắn xõa trên đôi vai trắng nõn, dường như đang run nhẹ, cả người thu lại tựa chú thỏ nhỏ đang đứng trước những loài vật ăn thịt đáng sợ.- Dạ... em phải về rồi ạ.

- Cô nàng lắp bắp, tay nắm chặt quai túi xách.Một tên tóc nâu sáng kéo tay người con gái lại, ánh mắt dính chặt vào người cô bạn như muốn nuốt chửng con mồi trước mắt.

Hắn khẽ nhếch mép như một bản năng khi thấy con mồi đang run sợ, vẻ mặt đầy sự bỡn cợt.

Cô gái cố thoát khỏi bàn tay người kia nhưng vô ích.- Em lạnh lùng thế bạn anh đau lòng đấy!Một tên khác đứng chặn trước mặt con mồi, mái tóc vàng hoe, vì dùng hóa chất nhiều nên khô khốc như đống rơm ụp lên.

Hắn mặc chiếc áo sơ mi hoa lá cành, hai hàng cúc đầu không đóng, để lộ một phần ngực dưới ánh đèn đường mờ.

Hắn cúi người nhìn khuôn mặt đang cúi gằm của người đối diện, tay táy máy vén nhẹ mái tóc đang xõa trước mặt cô nàng sang, khiến cô giật mình lùi lại.Ở một vị trí cách đó không xa, Dương vẫn đang dõi theo tốp người nọ, quan sát từng động tĩnh để kiếm thời cơ vào giúp.

Nhưng rồi tên tóc vàng hoe đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hắn tựa như viên đạn xuyên đến khiến Dương giật mình chuyển tầm mắt đi.

Phải mất vài lần thám thính, cô mới đủ dũng cảm để tiếp tục dõi theo câu chuyện, với một vị trí đặt mắt khó nhận ra hơn.- Các anh thả em đi đi mà, em phải về nhà rồi ạ.

- Cô bé vừa khóc mếu máo, vừa ngẩng đầu nhìn mấy cậu trai trước mặt, đôi mắt long lanh như pha lê vỡ.Trong khoảnh khắc cô bé ngẩng đầu, Dương nhận ra ngay cô em cùng câu lạc bộ hồi đại học của mình.

Thay vì ở lại quan sát và dò thám thêm, cô quyết định tiến đến giúp đỡ.

Tên tóc vàng hoe nhanh chóng phát hiện ra có người tiến gần, ánh mắt dò xét lại lần nữa tiến đến chỗ Dương, nhưng lần này cô không buồn trốn tránh nữa, không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi mắt người nọ.- Này!

- Dương vỗ vai tên đang nắm tay cái Nga - Đây là bạn tôi, để tôi đưa em ấy về.Hắn ta quay lại, đôi mắt đỏ hoe tò mò tìm kiếm chủ nhân bàn tay vừa chạm vào mình, hai chân quíu vào nhau, loạng choạng vài nhịp mới giữ lại được thăng bằng.

Bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm của gã trước mắt khiến người nhìn không khỏi nhíu mày.- Con ranh nào đây?

- Hắn buông lời sau khi nhìn cô gái mới xuất hiện một hồi, khẽ nghiêng đầu nhìn đồng đội.- Chị... chị Dương!

- Nga thấy người quen, ánh mắt đẫm nước chợt sáng rực lên, hai môi mím chặt thành một đường, khẽ run.

Nó nhanh trí nhân lúc đối phương lơ đãng, chạy thoát khỏi vòng tay địch và tiến đến chỗ vị cứu tinh của mình - Em không quen mấy anh này, cứu em.- Em gái, trông em thông minh thế này, chắc cũng biết là không nên lo chuyện bao đồng nhỉ?

- Tóc vàng hoe tay đút túi quần, nâng cằm lên một chút, giữ ngay ở góc 45 độ, đủ để nhìn đối phương bằng nửa con mắt - Giờ em chạy đi còn kịp đấy.

Hay là... muốn ở lại cùng bọn anh luôn?Hắn vươn tay chạm nhẹ vào mái tóc của Dương, cô đã lườm cảnh cáo nhưng cậu trai kia cũng chẳng mảy may gì, cô cũng chỉ đành động thủ.

Chỉ một giây bàn tay của tên kia đã bị Dương tóm lấy, bẻ ngửa một góc lớn hơn 90 độ.

Cơn đau đớn truyền đến nhanh chóng khiến hắn la lên oai oái, miệng vừa ngoác ra đầu gối vừa khuỵu xuống để giảm bớt lực, vẻ mặt vênh lên ban nãy vào thế hèn ngay trong tích tắc.- Á á á, em gái, bình tĩnh, có gì từ từ... từ từ nói.

Buông tay anh ra đã.

- Hắn dùng bàn tay còn lại vuốt nhẹ tay Dương, mong làm dịu cơn thịnh nộ trong cú bẻ tay của cô.Dương liếc nhìn hắn, không quá lâu nhưng đủ để thu gọn mái tóc như cây chổi chít đang phơi ra dưới ánh đèn vàng của tên kia vào khóe mắt.

Cô lại ngẩng mặt, liếc nhìn mấy tên còn lại, ánh mắt tựa hồ như viện đạn sắc lạnh găm thẳng vào tâm trí người đối diện.

Mấy tên này tuy đông nhưng được cái thằng nào thằng nấy đều hèn như nhau, thấy đồng đội gặp nạn liền co giò lên chạy mất tích, không hỏi han lấy một câu.

Nhìn thấy tên "tóc chổi chít" bị bỏ lại một mình, Dương nghĩ cũng thấy tội.- Thôi được rồi, anh đi đi.

- Dương hất tay hắn ra, vẫy nhẹ tay cho đỡ mỏi rồi quay sang phía cô em đang nấp đằng sau mình - Em có sao không?- Cẩn thận!

- Nga hét lên, ánh mắt hoảng hốt hướng về phía sau lưng Dương.Tiếng hét chưa dứt thì Dương đã tránh được cú trả đũa của người nọ, "vô tình" vung tay va vào mặt hắn, tiếng kêu vang lên như muốn xe toạc màng yên tĩnh.

Chưa để hắn kịp phản ứng, cô tiện chân đá một cú ngay sát chỗ hiểm, dứt điểm hạ gục đối thủ và giành chiến thắng.

Tên nọ đau đớn ôm đùi, miệng liên tục rên rỉ như chó bị giẫm phải đuôi.- Tôi đã bảo anh đi đi rồi mà, cố chấp thế?- Mẹ kiếp.

- Hắn ta chửi thề.

Dưới tán cây tối om, Dương có thể lờ mờ nhận thấy ánh mắt đầy thù địch của đối phương đang hướng về phía mình.Hắn không động thủ cũng không có ý định bỏ đi, cứ thế suýt xoa ôm lấy chỗ đau.

Cuối cùng trận đấu mắt kết thúc bằng một cuộc điện thoại.

Tóc chổi chít bị buộc rời đi khi chưa trả đũa được, hắn hậm hực đá viên sỏi về phía đối thủ rồi quay người đi ngược ra hướng khác.- Em cảm ơn chị nhiều nhé!

- Nga ôm lấy cánh tay của người đứng cạnh, ánh mắt long lanh đầy biết ơn - Không có chị chắc em tiêu đời rồi đấy.- Sao đến đây có một mình thế?

- Dương quay người, nghiêng đầu hỏi thăm.- Em thất tình, đến uống rượu thử xem thế nào thôi.

- Nga nhoẻn miệng, vẻ mặt không giống người vừa mới thất tình cho lắm - Còn chị thì sao ạ?- À chị đến đón bạn.

- Dương chợt nhớ ra mục đích chính của mình, cô quay người về hướng cửa quán thì nhìn thấy ngay cô bạn của mình đang bước tới.

Không mất quá nhiều thời gian để hai người bắt được tín hiệu của nhau, Dương quay sang phía cô em gái đang ôm lấy cánh tay mình - Em định về thế nào?- Dạ, chắc là em gọi xe về luôn.

Bạn cùng phòng em gọi cả chục cuộc rồi.

- Nga quay sang gật đầu chào người vừa bước đến - Em chào chị ạ.- Ừ, chào bé.

- Trang mỉm cười đáp lại - Nãy thấy nhân viên kể có đánh nhau, mày đánh à?- Cái bảng màu di động nào ý, mà tao cũng chỉ phòng vệ chính đáng tí thôi.

Mà thằng bé này sức chịu đựng kém quá, chưa gì đã kêu oai oái cả rồi.

- Dương ngán ngẩm lắc đầu - Thề quả đầu nó trông buồn cười thật sự ý, không khác gì cái chổi chít.Hai đứa đứng đấy vài phút để đợi Nga lên xe an toàn rồi mới phóng xe xuyên qua màn đêm, lướt qua những ồn ã của thành phố để trở về nhà.

Dương không dám nghĩ chuyện xảy ra hôm nay sẽ là mở đầu cho những điều mới lạ sẽ đến với cuộc sống yên bình đầy tẻ nhạt của mình.

Tên tóc chổi chít ấy sẽ trở thành sao chổi nguy hiểm rơi xuống cuộc đời con bé._____Một chiếc nam chính cả chương đầu không đc nhắc tên, đúng là con ghẻ của tác giả🤌😌Hãy dí deadline tôi đi mọi người, tôi sẵn sàng rồi!!!
 
Back
Top Bottom