Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn Thành] Dành Dành Chớm Hạ (2023)

[Hoàn Thành] Dành Dành Chớm Hạ (2023)
Chương 60: Cầu hôn (Kết)


Tôi trang điểm xong, thay bộ váy dài màu trắng, kèm thêm ống tay lụa phồng mới mua, để tham dự buổi họp báo ra mắt phim.

Sau khi ghé mua một giỏ hoa, tôi mới đi đến rạp phim.

Nhìn dòng người tấp nập đi vào bên trong, lòng tôi trào dâng cảm xúc tự hào khó tả.

Tôi bước vào trong theo sự hướng dẫn của nhân viên, ngồi xuống vị trí ở giữa, đảo mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc.

Nhìn tin nhắn cho cậu vẫn chưa được hồi đáp, tôi bỏ điện thoại xuống, tự dặn lòng là cậu đang bận chuẩn bị cho buổi lễ, nhưng trong lòng không tránh khỏi nhen nhóm chút cảm giác hụt hẫng.Bộ phim cậu dành cả tâm huyết, dành hơn một năm để hoàn thành, cuối cùng cũng được lên sóng.

Thật ra tôi biết đối với Việt Anh ý nghĩa của bộ phim này không chỉ nằm ở doanh thu, mà là ý tưởng cậu đã ấp ủ mấy năm trời.

Là tình cảm mười hai năm qua được cất ở một góc nhỏ trong trái tim, là những sự trùng hợp như được ông trời sắp đặt từ trước.Đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, màn hình lớn phía trước sáng lên, tiếng xì xào của mọi người xung quanh nhỏ dần.

Bộ phim bắt đầu với hình ảnh một cậu học sinh ngồi trên ghế đá ở góc trường, vẽ vời linh tinh, nhưng cả khung cảnh lại chỉ có gam màu đen trắng.

Tiếng xột xoạt trong phim vang vọng trong căn phòng kín khiến chúng tôi như bị đưa vào câu chuyện ấy, trở thành một phần trong bộ phim.

Có thể là áng mây trên cao, hoặc là chú chim đậu trên cành, quan sát từng tình tiết của câu chuyện.Lúc nhân vật nữ chính xuất hiện ở cổng trường, thì màu sắc tươi sáng bắt đầu phủ lên cả khung hình.

Cô bé mặc bộ đồng phục, tóc được bện sang hai bên, buộc thêm chiếc nơ hồng xinh xắn.

Khung cảnh chuyển xuống đôi chân tung tăng nhảy trên sân trường, đôi tất kẻ hồng và đôi giày tím mận khiến cho bộ trang phục của con bé càng thêm đặc biệt.Đoạn đầu phim kết thúc ở đoạn cô bạn nữ chính quay người rời đi, để lại cho cậu bạn lời hứa hẹn và những cảm xúc rung động khác lạ.

Nhạc phim vang lên kèm theo dòng chữ "Dành dành chớm hạ" được viết bằng phông chữ viết tay mềm mại."

Dành tặng cho ánh nắng đầu mùa hạ của tôi đóa dành dành đẹp nhất, chúc em sẽ luôn rực rỡ theo cách riêng."

Tôi ngồi ở đó, chăm chú xem lại câu chuyện của chúng tôi được gửi gắm qua những nét vẽ và những màu sắc rực rỡ thêm lần nữa.

Lần này là từ góc nhìn của cậu.Cuối cùng tôi cũng được nhìn những điều mà cậu ấy đã trải qua, những điều trong ánh mắt cậu ấy mà tôi chưa bao giờ hiểu hết.

Bộ phim nhẹ nhàng và ngọt ngào kết thúc với một cái kết viên mãn, nhưng nước mắt tôi lại giàn giụa, ướt đẫm hai gò má.

Những cảm xúc dạt dào trào dâng trong lòng khiến tôi không thể kiềm chế được.- Cảm ơn mọi người đã đến tham dự để tham dự buổi ra mắt phim ngày hôm nay của mình.

- Việt Anh xuất hiện dưới ánh đèn, bộ vest chỉnh tề trên người cậu khiến tôi tưởng bản thân thật sự đã trở về cái ngày mình chạy đi trong màn đêm để mua đồ ăn đến cho cậu ấy.

- Thế cho mình hỏi.

- Một cậu bạn ngồi ngay đằng trước tôi giơ tay lên, mái tóc nhuộm màu đỏ rượu, mờ mờ qua ánh đèn sân khấu - Ý tưởng bộ phim này đến từ đâu thế?

Giọng cậu bạn này khiến tôi ngờ ngợ, nghiêng người nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đó là cậu bạn Hoàng Phạm, bên cạnh còn có anh Hiếu, Vân Trang và cả Thùy Dương.

Tôi vỗ nhẹ vai hai đứa nó, cúi người thì thầm hỏi:- Hai đứa mày đến từ khi nào đấy?- Đến từ lâu rồi.

- Thùy Dương ngoái đầu ra sau nhìn tôi, vỗ nhẹ vào tay để ra hiệu - Thôi tập trung xem người ta phát biểu đi.Nói xong cả hai đứa nó lại quay lên phía sân khấu.

Tôi khẽ nhíu mày, nhiều nghi vấn dấy lên trong lòng nhưng bị tôi gạt sang một bên, tiếp tục quan sát cậu trai đang đứng trên sân khấu.- Thật ra bộ phim này dựa trên câu chuyện có thật của tôi và cô ấy.

Vào một ngày cuối xuân đầu hạ, cô ấy bước đến cuộc đời tôi như ánh dương rực rỡ, soi sáng và cứu rỗi cuộc sống u buồn của tôi.

Sự hồn nhiên hay những câu an ủi vô tư của cô bé ấy chính là động lực để tôi cố gắng đi được đến ngày hôm nay.

- Ánh mắt long lanh của cậu bạn hướng về phía tôi, đôi mắt rưng rưng ấy dường như chứa đựng vô vàn cảm xúc - Và tôi đã thương thầm cô ấy kể từ lúc chỉ biết tên và hình bóng mơ hồ lúc nhỏ.Tôi mỉm cười đáp lại ánh mắt của cậu, dòng cảm xúc ồ ạt khiến mặt hồ trong lòng tôi xáo động mãnh liệt, khóe môi cũng bị xô đến nỗi cong lên, hoàn toàn không kiểm soát được.

Niềm hạnh phúc bao trùm lấy không gian, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe, dường như chỉ còn lại ánh mắt cậu ấp đang ôm lấy hồn tôi.- Sáu năm sau đó, tôi may mắn được gặp lại cô ấy, ban đầu chỉ dám đứng từ xa để dõi theo.

Nhưng như một định mệnh đã được sắp đặt từ trước, cô ấy biết đến sự tồn tại của tôi, thật may mắn vì cô ấy cũng thích tôi.

- Cậu luống cuống đổi tay cầm mic, giọng khẽ run run - Lần nào tôi kiếm cớ để gặp, dù ngớ ngẩn đến đâu thì cô ấy cũng đồng ý.

Cô ấy lúc nào cũng vậy, luôn đưa bàn tay nhỏ ấy ra, kéo tôi ra khỏi vực sâu đen tối, luôn cho tôi niềm tin khi chính tôi còn chẳng tin vào bản thân mình, luôn là chỗ dựa và là người lau nước mắt cho tôi.Đèn trong rạp bừng sáng, nhạc bắt đầu nổi lên.

Tôi ngạc nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, đầu óc trống rỗng, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn những gương mặt quen thuộc ở xung quanh, tôi càng ngỡ ngàng hơn.

Mẹ tôi, bố tôi, Duy, còn có cả mấy đứa trong đội tuyển và mấy đứa bạn học cùng, tất cả đều có mặt tại đây một cách kỳ lạ.- Khánh Hạ!

- Tiếng gọi của cậu kéo tầm mắt tôi quay lại phía sân khấu, trên tay cậu xuất hiện một bó hoa dành dành trắng muốt, mỉm cười nhìn về phía tôi.Tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo đứng dậy, đeo thêm khăn voan lên tóc và đẩy xuống sân khấu, tôi ngơ ngác tiến về phía cậu trong trạng thái đầu óc trống rỗng, mọi thứ trước mắt cứ nửa thực nửa mơ khiến chính tôi cũng không phân biệt được.- Cảm ơn em đã đến, đã thích anh, đã trở thành đóa hoa của riêng mình anh.

Cảm ơn em đã dạy anh cách yêu thương một người, và cho anh cảm giác được yêu thương.

- Anh rưng rưng nhìn tôi, nước mắt ngập tràn trong đôi mắt ấy khiến trái tim tôi khẽ rung lên - Xin lỗi vì đã không thể ở bên và bảo vệ em suốt sáu năm qua.

- Buổi ra mắt phim là sao?

- Tôi bĩu môi nhìn cậu, giọt nước mắt cũng khẽ lăn xuống gò má - Việt Anh lừa em à?- Anh dùng mười hai năm để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Khánh Hạ à, anh không còn là cậu nhóc nhát gan trước kia nữa rồi, anh đã trưởng thành, đã đủ khả năng để lo lắng, chăm sóc và bảo vệ cho em suốt phần đời còn lại.

- Cậu đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy ra một hộp nhẫn, nhưng vì một tay bận cầm hoa nên luống cuống quay qua quay lại, tìm cách mở cái hộp ra.Dáng vẻ luống cuống của cậu khiến bầu không khí thoải mái hơn hẳn, tôi phì cười, vội vàng lau nước mắt trên mặt, đón lấy bó hoa trên tay cậu.- Cho anh cơ hội nắm tay em đi đến cuối cuộc đời và trở thành gia đình của em được không?

- Việt Anh mở hộp ra, chiếc nhẫn lấp lánh bên trong hộp dường như bị mờ nhòe bởi lớp nước mắt nóng hổi.- Đồng ý đi!

Hôn nhau đi!

- Tiếng đám đông bên dưới bắt đầu vang lên, khiến tôi càng xúc động hơn.Tôi ngẩng đầu, mong nước mắt sẽ nhanh khô để nhìn khung cảnh lúc này rõ hơn.

Ánh đèn chiếu xuống sân khấu sáng rực, nụ cười của mọi người khiến cho cả căn phòng ngập tràn hạnh phúc.

Tôi liếc nhìn sang phía bố và mẹ, hai người rưng rưng hướng về phía tôi, khẽ gật đầu.- Đeo cho em đi.

- Tôi chìa bàn tay mình ra cho cậu.Việt Anh nhìn tôi, khóe môi tức khắc cong lên, giọt nước khẽ lăn khỏi hốc mắt.

Cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi và đeo nhẫn lên.

Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay khiến tay tôi trở nên đẹp lạ thường.

Cậu vui mừng đứng dậy ôm chầm lấy người con gái trước mặt, cả người run nhẹ vì xúc động.

Tiếng vỗ tay hò reo của mọi người vang lên, khiến bầu không khí dần trở nên náo nhiệt.Tôi đáp lại cái ôm của cậu, liếc mắt nhìn bó hoa to trên tay, mùi hương dịu dàng của hoa dành dành khẽ lan tỏa vào không gian, giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt bị gió thổi lạnh buốt, nhưng nhanh chóng được hơi ấm của cậu bạn bao trùm.

Tôi ghé vào tai Việt Anh, khẽ thì thầm:- Em thương Việt Anh.

Pháo hoa giấy bắn lên khiến khung cảnh trước mắt tôi trở nên lung linh đến lạ, tiếng hò reo của mọi người, tiếng sụt sịt của cậu nhóc đang ôm tôi, tiếng nhạc tình yêu trong phòng khiến khoảnh khắc này trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.Duyên phận là một cái gì đó rất khó nói, mười hai năm trước chúng tôi gặp nhau, sáu năm trước chúng tôi bỏ lỡ nhau và giờ đây gặp lại nhau ở phiên bản hoàn thiện hơn.

Từ hai cô cậu học sinh ôm trong tim cảm giác rung động nhen nhóm, đến người thương, người bạn đời đồng hành cùng nhau trong những chặng đường sắp tới.

Đóa hoa dành dành buổi chớm hạ đã nở rộ, thơm ngát và rực rỡ.Hết.Thái Nguyên, ngày 11 tháng 3 năm 2025
 
[Hoàn Thành] Dành Dành Chớm Hạ (2023)
Ngoại truyện


Việt Anh nhìn đám đông đang điên cuồng nhảy nhót và tận hưởng những khoảnh khắc quên sạch mọi ưu phiền ở bên dưới.

Tiếng nhạc sập sình bao trùm lấy không gian, khiến cho mọi âm thanh khác đều bị đè nén và trở nên vô hình.

Cậu lắc nhẹ cốc rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày vì vị cay nồng của nó, tâm trạng cũng dần trở nên rối bời.

Sáu năm trôi qua, hình bóng cô gái ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí cậu, và rồi hôm nay, cậu bắt gặp lại cô ấy, những cảm xúc tưởng chừng đã lặng đi theo thời gian, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, thấy đôi mắt long lanh sau lớp nước mắt, những cảm xúc ấy lại tựa như cơn sóng dạt dào, cuộn trào trong lòng cậu.Việt Anh nhận ra, sự buông bỏ của bản thân trong suốt mấy năm qua, chẳng qua là chấp nhận vì bản thân không xứng đáng với cô ấy nữa mà thôi.

Nếu cậu không cố chấp bước vào cuộc sống của Khánh Hạ, cô ấy sẽ chẳng phải đau khổ đến mức đấy.

Nhìn sự vỡ vụn trong đôi mắt cô, trái tim cậu cũng nhói lên, như thể những mảnh sành trong đôi mắt ấy đã găm thẳng vào trái tim cậu vậy.Sống mũi cậu đột nhiên cay cay, chẳng biết là do men rượu hay do cảm xúc dạt dào trong lòng nữa.Một chàng trai tách ra khỏi đám đông, vừa bước đến chỗ Việt Anh vừa nhún nhảy theo điệu nhạc.

Mái tóc màu xám khói sáng rực dưới ánh đèn nháy mờ ảo của quán bar.- Đòi vào bar mà ngồi im thế?

- Hoàng nói lớn để át bớt đi tiếng nhạc - Quẩy lên đi chứ?Huy Hoàng là em cùng cha khác mẹ của Vân Trang, người bạn thân thiết của cô ấy.

Lúc mới vào công ty làm, cậu tình cờ thấy cậu bạn đứng nói chuyện vui vẻ với Trang nên lân la hỏi thăm tình hình của Hạ, biết được cuộc sống cô ấy vẫn ổn, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó dùng nick phụ để theo dõi tất cả các tài khoản mạng xã hội của cô.

Thấy lòng mình chỉ dao động nhẹ trước những hình ảnh về cô ấy, cậu cứ ngỡ mình đã buông được.Nhưng rồi khi thật sự gặp được cô ấy, cậu vẫn chẳng kiểm soát được gì.- Muốn tìm một chỗ tách biệt với bên ngoài để trốn thôi.

- Việt Anh cụng nhẹ vào cốc của Hoàng, rồi nâng cốc lên uống tiếp.- Mày sao đấy?

- Hoàng khẽ nhíu mày nhìn cậu đồng nghiệp của mình - Chắc không phải thất tình đâu nhỉ?- Chẳng biết.

- Cậu khẽ lắc đầu, lại tiếp tục đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn ra phía đám đông, hồn cứ bị cuốn theo những suy nghĩ không hồi kết - Kiểu gần sáu năm không gặp rồi, tưởng mình quên người ta luôn rồi, mà gặp lại vẫn thấy không nỡ từ bỏ.- Mày gặp lại người đấy rồi à?

- Nhận được cái gật đầu thừa nhận của cậu bạn, Hoàng đặt cốc rượu xuống - Còn thích thì theo đuổi thôi.

Mày ngồi đây buồn thì có ích gì?Cậu muốn chứ, muốn được theo đuổi, được ở bên cô ấy thêm lần nữa, nhưng mà cậu đã sai một lần rồi, cậu không muốn cô gái ấy phải tổn thương thêm bất cứ lần nào nữa.- Tao làm cô ấy tổn thương quá nhiều rồi.

- Cậu nốc hết sạch chỗ rượu còn lại trong ly - Không xứng đáng để được tha thứ.- Đấy là mày nghĩ thôi.

- Hoàng nhún vai, thản nhiên đáp - Chứ chắc gì người ta đã nghĩ như thế.

Mày đừng có áp đặt suy nghĩ của mày lên người ta, chuyện gì cũng phải thử mới biết được.

Cho người ta lời giải thích đàng hoàng, rồi chứng minh cho người ta thấy, như cái lúc mày chứng minh năng lực để vào công ty ấy.Câu nói của Hoàng khiến Việt Anh khựng lại, dù gì thì nút thắt trong lòng Khánh Hạ là do cậu gây nên, cậu có trách nhiệm tự tay gỡ nó ra và thử thêm một lần nữa.

Nếu được thì sẽ là một cái kết viên mãn, còn nếu không được, thì cũng sẽ có cái kết hạnh phúc, của cô và một người nào đó khác.- Bạn tôi nói đạo lý ghê quá!

- Việt Anh khẽ cong môi trêu cậu bạn - Không biết đã thực hiện được cái nào chưa?- Ai lụy người yêu cũ cả sáu năm như bạn đâu mà biết.

- Hoàng bĩu môi, nhanh chóng quay người, dần hòa vào đám đông bên dưới.***Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu xuyên qua lớp cửa kính, chiếu vào căn phòng bệnh nhỏ.

Cậu trai ngồi trên giường, nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang ấy.

Phải ở bênh viện mấy ngày nay, sống trong căn phòng toàn mùi thuốc kháng sinh khiến Đức thấy bứt rứt trong người vô cùng.

Nhưng bố mẹ bắt cậu ở lại theo dõi thêm thì cậu cũng chỉ đành biết nghe theo.- Làm gì mà ngẩn người ra thế?

- Giọng nói từ ngoài cửa khiến cậu giật mình ngoái đầu lại nhìn.- Mày lại đến nữa à?

- Thì đến thăm mày thôi, Như hôm nay có việc bận nên chắc không đến được.

- Việt Anh để giỏ hoa quả lên kệ rồi kéo ghế ngồi xuống gần Đức.- Muốn kiếm cớ gặp chị Hạ thì nói.

- Đức bĩu môi, ánh mắt nhìn thấu hồng trần chẳng thèm nhìn Việt Anh, nghiêng người ngó nhìn túi hoa quả.- Giờ Khánh Hạ nhìn thấy tao là muốn chạy xa trăm mét rồi.

- Việt Anh thở dài, khẽ dựa người vào khung giường - Tao chẳng biết phải làm sao nữa.

- Vậy bỏ cuộc đi, để tao chăm sóc cho chị Hạ là được rồi.

- Đức bĩu môi khích cậu bạn, tay cầm quả chuối lên.- Mày mơ cũng đẹp quá nhỉ?

- Việt Anh lườm cậu bạn ngồi trên giường bệnh đang dùng răng để bóc quả chuối - Tao sẽ theo đuổi chị ấy, bù đắp lại tất cả những gì tao nợ.Đức cắn miếng chuối, liếc nhìn mái tóc được nhuốm màu nắng của cậu bạn.

Cậu cũng không ngờ được, mối quan hệ của mình và Việt Anh sẽ có lúc yên bình thế này.

Vài ba cuộc trò chuyện gần đây với cậu bạn khiến cậu như được trở về những ngày cấp hai, cùng nhau chơi đủ trò, nói đủ thứ chuyện.

- Tao từng chứng kiến chị Hạ phải giả vờ cười nói, giả vờ không sao, cũng từng chứng kiến chị ấy đau lòng vì sự biến mất của mày.

- Đức đột nhiên nghiêm giọng lại, đăm chiêu nhìn mấy tán lá tràn vào khung cửa sổ - Chị ấy là bạn tốt của tao, mày cũng thế.

Nên tao mong mày đừng làm chị ấy tổn thương thêm nữa.Đức nhớ về những ngày ấy, ngày cậu bắt gặp chị gái cùng đội tuyển bị tai nạn xe ở gần nhà cậu, đôi mắt rõ ràng tràn ngập sự tủi thân và thất vọng, thế nhưng vẫn chắc nịch nói rằng mình không sao.

Và cả buổi tối hôm đó ở Sầm Sơn, sau khi đưa Hạ về phòng, Đức cũng quay lại phòng của mình, cậu liếc nhìn ông anh trai đã ngủ say như chết trên giường, rồi bước đến tắt đèn đi, chỉ để lại ánh đèn ngủ mờ mờ.Cậu leo lên giường, nhưng chằn chọc mãi chẳng ngủ được, câu chuyện của cậu bạn hàng xóm với cô chị cùng đội tuyển cứ quẩn quanh mãi, tạo thành nút thắt trong lòng cậu từ lúc nào chẳng hay.

Cậu là người đứng giữa, được nghe câu chuyện từ cả hai phía, thế nên cậu biết rõ tình cảm hai người dành cho nhau, cũng biết rõ nút thắt giữa hai người, nhưng lại chẳng biết giúp gì.Đức mở đoạn chat với Việt Anh lên, muốn nhắn gì đó cho cậu bạn nhưng lại không biết nhắn gì, chỉ lặng lẽ nhìn những dòng tin nhắn cũ.

Ngày 30 tháng 58:22Việt Anh:[Mày ơi.][Khánh Hạ sao rồi?][Tao không liên lạc được với chị ấy.]8:45Minh Đức Lê:[Chị ấy ổn hơn rồi.][Đừng liên lạc thì tốt hơn.][Mà sao tự dưng mày lại sang Anh?]8:48Việt Anh:[Bố làm thủ tục sẵn hết rồi lừa tao sang.][Tao cũng hết cách rồi.]8:50Minh Đức Lê:[Bố mẹ mày cũng ác thật.][Thế mày tính sao?]8:55Việt Anh:[Tao có lỗi với Khánh Hạ.][Giúp tao để ý chị ấy chút nhé?]Đức nhìn những dòng tin nhắn từ cuối tháng trước, cậu khẽ thở dài, cứ nhập tin nhắn rồi lại xóa đi.

Cuối cùng cậu giữ lại hết những câu chuyện vừa được nghe từ Khánh Hạ, chuyển sang hỏi thăm về cậu bạn.Minh Đức Lê:[Mày dạo này sao rồi?][Ổn hơn chưa?]Việt Anh đang ngồi trước bàn học đọc sách, ánh nắng cuối ngày xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng ấp ôm lấy dáng hình cậu, chiếu lên những con chữ trên trang giấy.

Thấy có thông báo tin nhắn, cậu liếc nhìn và cầm điện thoại lên để trả lời.Việt Anh:[Vẫn vậy thôi.][Ở một mình nên cũng thoải mải hơn.][Dạo này mày có gặp chị Hạ không?]Minh Đức Lê:[Bọn tao đang đi chơi với nhau.][Chị ấy vẫn buồn lắm.][Mày định cứ thế kết thúc à?][Hay là tìm cách giải thích với chị ấy đi?]Việt Anh:[Thôi.][Tao sợ làm chị ấy tổn thương thêm lắm.]Minh Đức Lê:[Tùy mày.]Đức tắt điện thoại, lắng sang một bên rồi vắt tay ngang trán, tâm trí bị cuốn vào những suy nghĩ rối ren.

Cậu chẳng biết tại sao rời xa nhau khiến người ta đau khổ đến thế, mà lại không cho người ta ở cạnh nhau.

Và cậu cũng chẳng ngờ tới, ông trời sắp đặt sẵn cho hai người ấy sẽ gặp lại, Đức thật lòng mong những dang dở trước kia sẽ được viết tiếp.- Tao cũng chẳng biết lần gặp lại này có nên hay không nữa.

Tao cũng không chắc chị ấy sẽ mong tao đến sửa chữa hay muốn tao ôm những hối hận ấy đến suốt đời.- Nghĩ nhiều thế làm gì?

Muốn ở bên người ta thì theo đuổi, người ta có đổ hay không thì tùy thôi.Nhưng mà mỗi lần nhìn đôi mắt ngấn nước, chất chứa bao tủi hờn và căm phẫn trong đấy, trái tim cậu lại không chịu được mà muốn lùi lại, chỉ sợ rằng sự xuất hiện của mình khiến cảm xúc mong manh như pha lê của cô ấy sẽ vỡ tan mất.

Việt Anh muốn được ở bên Khánh Hạ, nhưng nỗi sợ bên trong cậu như một bóng đen luôn đeo bám khiến cậu chùn bước.

Cậu sợ, sợ phải nhìn thấy sự đau lòng hiện lên trong đôi mắt ấy.***Cơn mưa bên ngoài càng ngày càng nặng hạt, át đi tất cả thanh âm ôn ã vốn có của thành phố.

Trang mở cửa xe taxi, nhanh chân chạy vào chỗ có mái che, vuỗi nhẹ vài ba hạt mưa đọng trên áo rồi mới mở cửa đi vào trong.

Tiếng nhạc du dương trong quán khiến không gian trở nên ấm cúng, tách biệt hẳn với bên ngoài.Trang đảo mắt tìm kiếm quanh quán rồi phát hiện mục tiêu của mình là hai cậu trai ngồi ở góc quán.

Cô gọi đồ uống trước rồi mới bước đến chỗ hai người nọ.- Chị đến rồi đấy à?

- Hoàng nhe răng cười, mái tóc bạch kim tháng trước đã thay bằng màu đỏ rượu tinh tế - Nãy bảo đợi em qua đón mà không nghe cơ.- Tao lên xe rồi mày mới nhắn ý?

- Trang nhíu mày khó chịu - Tí bắn một trăm tiền xe nhé!- Đơn giản!

- Hoàng nháy mắt - Chỉ cần bà chị giúp được thằng bạn em nối lại tình xưa, thì tiền bạc không thành vấn đề.- Làm rõ vấn đề nhé!

Tiền thì tao nhận, chứ giúp thì tao chịu, tao chỉ truyền đạt lại ý của bạn tao cho cậu em ngu ngơ này thôi.

- Trang liếc nhìn cậu bạn vẫn im lặng nãy giờ ở ghế đối diện - Còn quyết định vẫn là của Hạ, tao không can thiệp được.- Rồi, biết rồi.

- Hoàng nhanh nhảu cướp lời Trang.Trang tặng cho cậu em trai mình cái lườm sắc lẹm, rồi mới quay sang phía chàng trai mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, khác biệt hẳn với con tắc kè hoa cạnh mình.- Theo lời người trong cuộc thì "chỉ còn tiếc" thôi, chứ không thích nữa.

- Trang vừa bắt đầu vào nội dung chính thì cốc nước được bê ra, con bé hơi nghiêng người cho nhân viên để cốc nước lên bàn rồi tiếp lời - Nhưng người ngoài cuộc cảm thấy cuộc tình này vẫn còn cơ hội.

Ít nhất thì có lẽ con bé không thấy ghét hoặc phản cảm vì sự theo đuổi của nhóc.- Em biết phải làm gì rồi, cảm ơn chị!

- Việt Anh đáp, đôi mắt sáng lên như vừa được tia hy vọng lấp lánh kéo lại khỏi vực sâu chơi vơi.

Phần dưới là của bản cũ, nhưng nhiều kỷ niệm nên mình giữ thui._HẾT_15h 18/1/2024.
____________Ô mai ca, hết truyện rồi.

Ôi cảm giác viết xong truyện nó phê quá hihi:3Cảm ơn các độc giả yêu thương đã lun bên cạnh, ủng hộ truyện của tui nhó.

Các cậu đều là động lực của tui đó hihi:3Bộ truyện đầu tiên tôi hoàn thành, 60 chương k phải quá dài, nhưng cũng không quá ngắn.

Trời ơi xúc động quá huhu.

Ước một ngày được xuất bản thành sách hí hí.Nếu thích đôi Hoàng x Dương thì ghé qua truyện "Tulip dưới ánh dương" đọc nhé hihi:3
 
Back
Top Bottom