Siêu Nhiên Tự Truyện Của Violet

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
402235390-256-k57764.jpg

Tự Truyện Của Violet
Tác giả: GRIMMthechoosenone
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chỉ là 1 cô gái bình thường như bao người khác.Nhưng sau khi vướng vào một biến cố không mong muốn cô đã dấn thân vào con đường trả thù.Vậy thì con đường ấy sẽ dẫn cô đến đâu.

Liệu cô sẽ trả được thù hay là cuối cùng cô sẽ yên nghỉ trong bụng quái vật.Đọc đi rồi biết Tags: darkfantasyromancesuperpower​
 
Tự Truyện Của Violet
Chương1:Nơi Bắt đầu mọi thứ


Chào mọi người tôi là Violet,18 tuổi , một sinh viên đại học bình thường như bao nhiêu người khác thôi .Đáng ra là vậy ,cho tới khi chuyện đấy xảy ra."

Này làm gì mà bơ phờ thế nấm lùn".

"

note:violet chỉ cao có 1m50"Một chàng trai tóc vàng trông rất đẹp trai tiếp cận tôi."

Thomas à ,tôi lạy cậu hôm nay tha tôi đi"Violet.Đây là Thomas, cậu ta là cái thằng tôi ghét nhất .Nhưng cậu ta cũng là đứa thân nhất với tôi.

Vì hai chúng tôi là thanh mai trúc mã.Thomas bắt đầu lên tiếng"Đừng vậy chứ .Tôi biết là cậu đang buồn vì điểm của cậu không được cao cho lắm.Nhưng không sao đâu ngày nào đó cậu sẽ được điểm tuyệt đối như tôi thôi.kufufu"Thomas."

Cậu muốn chết sớm à!Tôi sẽ để cậu toại nguyện"Violet."

Tôi lại sợ cậu quá .Nhào vô"Thomas.Thomas đưa tay lên vẩy vẩy khiêu khích.Tôi tức giận tính lao vô đấm cậu ta 1 trận .1 giọng nói dịu dàng vang lên."

Nào,nào cả hai bình tĩnh.Ai cũng cố gắng hết mình vào bài kiểm tra rồi mà.Chỉ cần cố gắng lần sau là được".Cô gái tóc xanh lá, đeo kính ,vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp này là lớp trưởng của tôi ,Leaf.

Học vừa giỏi vừa xinh đẹp,tính cách lại hiền dịu.

Đúng chuẩn mực hình mẫu con nhà người ta.Tôi lên tiếng cảm ơn."

Cảm ơn cậu Leaf,tớ đã hạ hỏa được phần nào rồi."

Violet."

Vậy thì tốt rồi."

Leaf."

Thôi tớ về đây"VioletTôi quay mặt đi giận dỗi .Thomas cậu ta cũng quay mặt đi.Tôi xách cặp tính đi về.Leaf nhắc nhở."

Này violet cậu không đi hoạt động clb à.Dù gì cậu cũng là chủ clb mỹ thuật mà""Cậu nhắc tớ mới nhớ đấy.

Cảm ơn."

Violet.Tôi chạy vội đi đến phòng clb mỹ thuật.Trong phòng chỉ có 1 cậu trai tóc bạc.Cậu ta là Grimm,em của Leaf,cậu ta là năm nhất có tài năng vẽ nhất clb .Grimm nằm trên ghế sofa .Khi tôi mở cửa ,cậu ta bật dậy khỏi ghế, ngồi vào ghế diễn như đang vẽ.Tôi lắc đầu ngán ngẫm .Tôi nói."

Cậu chăm chỉ quá nhỉ.

"."

Senpai à sao chỉ có mình chị tới vậy?

Còn những người khác đâu rồi ạ."

Grimm."

Mấy người khác kêu chị là sẽ nghỉ ngày hôm nay vì bệnh rồi."

Violet."

Mai kỳ nghỉ đông rồi mà còn lười nữa chớ.Không phải ai cũng chăm chỉ như em nhỉ."

Grimm"Nhóc nói được câu đó cơ à."

Violet.Tôi nhìn Grimm.Cái người vừa nằm lỳ trên ghế sofa vừa nãy .Cậu ta nuốt nước bọt rồi vẽ tiếp như lảng tránh.Tôi cũng không truy cứu nữa.Tôi đang tính lấy bảng vẽ thì tiếng gõ cửa vang lên.Tôi ra mở cửa.Đập vào mắt tôi là cặp núi vỹ đại.Tôi biết nó là của ai.Tôi nhìn vào mặt cô gái với mái tóc hồng đặc trưng rồi nói."

Ồ Helen.À không Hội trưởng hội học sinh làm j ở đây vậy".Đây là Helen hội trưởng hội học sinh của trường tôi.Do Grimm cũng là 1 thành viên của hội học sinh và cậu ta khá là có ích với hội .Nên là hầu như ngày nào cũng được hội học sinh nhờ vả.Và có vẻ ngày hôm nay cũng vậy.Helen lên tiếng."

Ờm cho tớ mượn Grimm nha."

"Tớ hiểu rồi."

VioletTôi quay lại tính gọi Grimm .Nhưng cậu ta giờ đang ôm chặt cái ghế đang ngồi như không muốn rời đi.Grimm nói với vẻ cầu xin."

Chị tính giao em cho quỷ dữ sao.Em không đi đâu".Nói xong cậu ta ôm cái ghế chặt hơn.Henlen đi vào trong phòng và nói."

Vậy là em muốn chị sài biện pháp mạnh à".Không để Grimm phản ứng, cô ấy nắm lấy cả cái ghế và kéo Grimm đi.Grimm hét lên với tôi."

Cứu em với senpaiiiiiiiiiiiiiii!"

Tôi bất lực vẩy tay chào.Tôi đi vào lại phòng ghi 1 tờ giấy đặt trên bàn rồi rời đi.'Mình nay phải về sớm dọn nhà mới được.Bố mẹ với mấy em hôm nay về mà, mình không muốn bố mẹ thấy đống rác mình để trong nhà đâu'Nghĩ vậy tôi chạy về.Đang trên đường về thì bụng tôi kêu lên.Tôi ghé vào quán phở quen .Tới gần quán phở,tôi bỗng thấy hơi kỳ lạ.Cánh cửa của quán hôm nay to hơn bình thường.Tôi cũng không để ý quá nhiều chỉ nghĩ là do chủ quán mới đổi cái cửa mới .Sau đó tôi bước vào.trước mắt tôi là 1 đồng bằng rộng lớn.Tôi đứng hình 1 lúc rồi ngay lật tức quay lại cửa.Cánh cửa đá biến mất.Tôi đã kẹt ở trong mê cung.(Cảm ơn đã đọc.Đây là truyện đầu tay của tôi nên có gì không đúng góp ý cho tôi qua bình luận nha)
 
Tự Truyện Của Violet
Chương2:Thức Tỉnh


Tôi nhìn cánh cửa vừa nãy đột nhiên biến mất thì tôi biết chắc rằng tôi đã lạc vô 1 mê cung.Tôi sẽ chết. (Note giải thích về thế giới :THế giới trong truyện là 1 thế giới bình thường cho tới 200 năm trước.NHững mê cung bắt đầu xuất hiện với nhiều hình thức khác nhau.Cái thì ẩn thân thành 1 cánh cửa bình thường,cái thì biến thành 1 cái cửa hang động....Dù tồn tại nhiều hình dạng và cách ẩn thân cách nhau là thế nhưng tất cả đều có 1 điểm chung.Tất cả các mê cung đều tồn tại quái vật và chỉ khi tiêu diệt được boss của mê cung thì nó mới biến mất.Nếu không thì các con quái vật sẽ lọt ra ngoài và tiêu diệt tất cả mọi thứ trong tầm mắt.Nhưng các mê cung không chỉ mang quái vật đến cho thế giới mà còn mang lại 1 nguồn năng lượng mới.Con người gọi nguồn năng lượng này là năng lượng ma thuật.Vì nó mang lại cho người có thể thích nghi nó 1 sức mạnh mới .Một sức mạnh mà không định luật vật lý nào giải thích được.Các con người thức tỉnh được sức mạnh này gọi là các thức tỉnh giả.Và sức mạnh mà các thức tỉnh giả có được được gọi là kỹ năng.)'Tại sao chứ,mình vẫn chưa muốn chết,phải tìm cách thoát ra nhưng mình không phải thức tỉnh giả làm sao đây, làm sao đây'Trong cơn hoảng loạn tôi nghe được thấy tiếng người.Tôi không nghĩ gì nhiều đi đến gần nơi phát ra tiếng động.Khi đến nơi, tôi cứng người vì sốc.Trước mắt tôi đó là ông chủ quán nhưng người ông một nơi ,đầu ông một nơi,bên cạnh là 2 con goblin đang cầm 2 cây kiếm đầy máu.Bỗng nhiên hai con goblin nhìn về phía tôi.Tôi chạy ,tôi không biết mình có thể chạy đi đâu trên cai đồng bằng rộng lớn này nhưng tôi vẫn chạy,chạy để sống sót.Nhưng không có phép màu nào sảy ra cả.Tôi đã bị bắt kịp,tôi ngã xuống vì kiệt sức .Tôi nhắm mắt lại chấp nhận cái chết.Nhưng tôi lại không chết.Khi tôi mở mắt ra,tôi chỉ thấy mình đang bị trói và ở trong một nhà ngục.Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình còn sông.Không lâu sau 1 con goblin bước vào.Tôi sợ hãi bò lại gần tường.Con goblin thì nhìn tôi với 1 ánh mặt kỳ lạ.Nhưng tôi biết ánh mắt đó như thế nào nên tôi càng sợ hãi hơn.Tôi nhận ra việc sống nó không phải là may mắn nó là một sự dày vò từ thể xác tới tinh thần.(Violet đã bị ....

Cho tới khi mang thai tôi không dám miêu tả kỹ không thì truyện này thành truyện ....

Mất)1 năm sau, một người đàn ông đã lấy con tôi đi mất.Tôi từ sự tuyệt vọng đã hóa thành thù hận.Tôi đã có một suy nghĩ rằng.'Nếu như mình có vũ khí...Nếu như mình có 1 vũ khí như 1 khẩu súng thì đến người thường như mình cũng thể giết được cả đám này.'Đột nhiên có cảm giác như thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể .Sau đó tay tôi xuất hiện 1 khẩu súng lục.Tôi nhìn khẩu súng nghĩ.'Đại Bàng sa mạc sao.1 khẩu súng có độ giật cao như vậy mình sài được không nhỉ.không quan tâm nữa mình chỉ muốn khiến cả cái lũ goblin này đăng xuất.'Một lúc sau,như thường lệ một con mở khóa cửa *Đùng*.Một tiếng súng phát ra con goblin đó chết ngay lật tức.Tôi bước ra ngó nghiêng xung quang rồi núp vào 1 chỗ tối.Hai con goblin còn ở lại trong hang đã đi tới vì tiếng động.Hai tiếng súng nữa vang lên,cả hai con nằm đất.Không còn con nào tới nữa vì đám còn lại đã đi săn.Tôi nhìn khẩu súng và nghĩ ra 1 kế hoạch để tiêu diệt cả lũ còn lại.

Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây.Đây là chuyện đầu tay của tôi nếu thấy dở khúc nào thì mọi người góp ý giúp tôi với nha
 
Tự Truyện Của Violet
Chương3:Kế hoạch


Mặt trời bắt đầu lặn,đội goblin đi săn cuối cùng cũng trở về.Cả đội 30 con goblin trở về hang liền cảm thấy kỳ lạ khi thấy trong hang quá yên lặng.Cử hai con goblin đứng canh cửa hang.

Đám còn lại liền đi vào.Một tiếng nổ lớn phát ra,theo sau đó là vài tiếng nổ khác.Hai con goblin đang canh cổng bất ngờ quay đầu lại về phía trong hang.Ở đó cả đám goblin đã chết không còn một con nào.Một tiếng súng phát ra .Một con goblin canh cổng ngã xuống.Con còn lại phản ứng nhanh và né sang 1 bên .Nhưng con goblin không nhanh bằng viên đạn.Viên đạn găm thẳng vào chân nó.Tôi bước ra từ bụi cây .Tôi từng bước ,từng bước đi lại gần con goblin.Nó hoảng sợ nhìn tôi.Tôi cười mỉm rồi chỉa khẩu súng vào đầu con goblin.Tôi nói"Yên tâm ta sẽ không để người chết một mình đâu.

Ta sẽ đưa cả loài của người theo làm bạn với ngươi."

Violet.Vài tiếng trước,tôi đang nhìn khẩu súng và suy nghĩ.'Làm sao mình giết được cả đám goblin đó với chỉ 1 khẩu súng nhỉ.'Nghĩ ngợi 1 hồi tôi mới nhận ra .Nếu tôi đã có thể tạo một khẩu súng sao tôi không tạo ra thứ gì đó khác .Tôi nhìn xung quang suy nghĩ xem nên tạo ra cái gì.'Nếu mình tạo ra mấy quả mìn thì chả có chỗ nào để giấu cả.Trong hang thì toàn là đá, ở ngoài thì đất quá cứng để có thể đào bằng tay.'Khi nghĩ vậy tôi liền quyết định sẽ tạo ra mấy quả lựu đạn.'Tạo cho tôi 3 quả lựu đạn đi'Nhưng chẳng có gì xảy ra cả .Tôi phản vân chẳng biết tại sao mình lại chẳng tạo ra được gì.Tôi suy nghĩ lại lúc tôi tạo ra khẩu súng này mình đã nghĩ gì.'Hình như lúc đó mình đã nghĩ là.... nếu như mình có "vũ khí".... là một khẩu súng thì phải'Như được thông suốt tôi nhận ra từ khóa đó là "vũ khí".Nếu như tôi nghĩ cái gì là vũ khí thì tôi sẽ tạo ra được nó.Tôi thử ngay bằng cách tạo ra mấy "vũ khí" lựu đạn.Từ tay tôi xuất hiện đúng 3 quả lựu tôi yêu cầu.Không nghĩ nhiều thêm nữa, tôi liền chuẩn bị mọi thứ để tiếp đón lũ goblin.Tôi phải làm theo các bước sau.Bước 1 Xé quần áo tụi goblin thành chỉ.Bước 2 Cột sợi chỉ đá xé vào chốt an toàn của lựu đạn.Bước 3 Nối lỏng chốt an toàn .Bước 4 là Kéo căng sợi chỉ và đặt dưới đất thôi.Và để an toàn tôi còn đặt vài cái như thế để chắc chắn tụi nó đạp bẫy.Cũng như để tụi nó không nghi ngờ gì.

Tôi lấy vải thừa che lên những quả lựu đạn.Loại bẫy này nó hoạt động vì tụi goblin này hầu hết đều rất kém thông minh.Kết quả là nó hoạt động y như tôi tính.Nếu như tụi nó không dính bẫy mà chạy ra ngoài thì tôi cũng đã giữ lại vài quả để dùng chay.Trở lại thực tại,sau khi bóp cò thì 1 con goblin còn sống sót ra tới cửa hang đã lao tới tôi một cách bất ngờ.Tôi lúc đó không kịp phản ứng đã bị chém trúng vai trái .Vết thương khá sâu khiến tay trái tôi bị liệt tạm thời.Nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng và nhân cơ hội con goblin mất cảnh giác .Tôi bóp cò súng.

Con goblin đã chết máu trên vai tôi cữ chảy xuống.Tôi chóng mặt dựa vào 1 cái cây gần đó.

Tôi nhớ về gia đình,nhớ về thầy cô,bạn bè nữa.'Mình nhớ mọi người quá.Nhưng tiếc là mình không còn gặp được họ nữa.'Tôi dần dần mất ý thức.Nhưng trước khi mất ý thức tôi nghe được giọng của ai đó."

Báo cáo các đơn vị đã tìm được người mất tích.Cô ấy còn thở.Mau lên...."

Tôi ngất lịm đi.Cảm ơn mọi người đã đọc nếu như thấy giở như mọi khi góp ý nha
 
Tự Truyện Của Violet
Chương4:Đoàn Tụ


Tôi mở mắt, tôi nhận ra là mình đang ở trong một phòng riêng ở bệnh viện.Cơ thể thì vẫn còn ê ẩm.Phần vai bị con goblin chém trúng vẫn còn đau.Tôi nhìn sang, bên cạnh giường tôi là mẹ tôi.Bà ấy vừa ngủ vừa nắm tay tôi."

Để vậy một lúc chắc không sao đâu nhỉ"Violet nghĩ.Một lúc sau mẹ tôi tỉnh dậy.Mắt bà ấy rưng rưng nước mắt lao vào ôm chầm lấy tôi."

Mẹ tưởng...

đã...

đã... mất con rồi..."

"Con vẫn ổn mà mẹ.Đau Đau Đau.Mẹ ôm nhẹ thôi con vẫn còn đau lắm."

VioletMẹ tôi liền thả tôi ra.Sau đó, đứng dậy nói với tôi rằng sẽ báo với mọi người rồi đi mất.Tôi tự hỏi là "mọi người " mà mẹ tôi nói ở đây là ai.Và người bước vào ngay sau đó đã giải quyết thắc mắc của tôi."

Này nấm lùn, ổn chứ?"

Thomas"Nhìn tôi giờ xem ổn chỗ nào vậy?"

Thomas bước vào, trên tay là một giỏ trái cây.Cậu ta ngồi vào ghế,đặt giỏ trái cây lên bàn.Rồi hỏi tôi."

Ăn trái cây không?"

Tôi gật đầu đồng ý.Cậu ta liền lấy con dao cắt quả táo thành mấy miếng nhỏ rồi để vào đĩa.Tôi đang tính đưa tay ra lấy, thì cậu ta dùng xiên đút tôi một miếng.Tôi quay mặt ra chỗ khác ngại ngùng nói."

Này tôi tự ăn được mà cần gì cậu đút."

"Ngày trước khi tôi bị bệnh không phải cậu cũng làm vậy sao."

Thomas"Nhưng.....Nhưng lúc đó tôi và cậu còn nhỏ biết gì đâu."

"Khác gì nhau đâu mà đừng phản kháng nữa há mồm ra nào."

ThomasTôi tính dùng tay mình đẩy đi nhưng nhận ra do vết thương ở vai,nên bây giờ khi di chuyển tay vai sẽ nhói lên.Tôi nghĩ thầm'Đau .Thôi thì...Để Thomas đút cho ăn vậy.Dù sao mình cũng không di chuyển nhiều được.'Tôi quay sang nhìn Thomas.Như là chấp nhận tôi nhắm mắt mở miệng để cậu ta đút cho ăn.'Ngoan Ngoãn vậy có phải dễ thương hơn không.'Thomas nghĩNhiều người khác nữa đến thăm tôi.Từ hàng xóm cho đến bạn cùng lớp.Nhưng cha tôi lại chẳng bao giờ đến.Còn mẹ tôi phải về nhà để chăm sóc các em của tôi nên cũng phải về.Khi mọi người đã về hết,thì có một nhóm người mang trang phục cảnh sát tới.Đại diện cả nhóm một chú cảnh sát trung niên,ngoại hình to lớn,cơ bắp bước ra."

Chú xin lỗi vì làm phiền cháu lúc dưỡng thương nhưng mà chú có rất nhiều thứ muốn nói với cháu."

"Chú cứ thoải mái đi ạ.Dù sao thì chú chỉ đang làm việc của mình thôi mà."

Violet."

Cảm ơn cháu đã hiểu cho.

À quên chú chưa giới thiệu với cháu.Chú là Thanh Tra Simon."

Simon"Còn cháu tên là Violet.Vậy chú thanh tra đây muốn gì từ một sinh viên bình thường đây."

Violet"Chú muốn hỏi là có phải cháu đã thức tỉnh kỹ năng không?"

Simon"Sao chú biết vậy?"

VioletTôi rất bất ngờ vì sao chú ấy biết tôi có năng lực.Vì tôi chưa nói bất kỳ ai."

Chuyện này là do xung quanh vị trí đội giải cứu cháu có tồn tại 2 dòng năng lượng ma thuật khác với xung quanh."

Simon"Là sao ạ ????"

Violet"Chú sẽ giải thích."

SimonChú ấy tiện tay lấy 1 cái ghế ngồi kế bên giường tôi.Tay còn lại ra hiệu cho những người khác ra ngoài.Sau đó chú Simon nói tiếp."

Trước khi giải thích thì chú sẽ nói lý do tại sao chú đến đây trước."

"Vậy sao chú lại đến đây ?Đã vậy còn mang rất nhiều người tới nữa ạ?"

"Vì nhà nước có 1 luật.Đó là khi 1 người dân thức tỉnh năng lực thì sẽ được nhà nước chiêu mộ vào quân đội và sắp xếp công việc dựa vào năng lực có được."

"Vậy là mấy chú tới chiêu mộ cháu ạ?"

"Tất nhiên là cháu hoàn toàn có thể từ chối và làm 1 thức tỉnh giả tự do.Hoặc là sống như 1 người bình thường.Đó là tùy cháu chọn."

'Vào quân đội ư.

Họ chắc chắn sẽ huấn luyện cho mình.Nhưng mình sợ họ sẽ không cho mình hoạt động riêng mất."

Simon nhìn tôi.Người đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.Chú ấy mở lời."

Cháu có thể nghe hết lời chú nói rồi quyết định cũng được vì chú sẽ ở lại đây thêm 1 khoảng thời gian nữa nên cháu cứ yên tâm."

"Dạ cháu hiểu rồi.

"Chú ấy lấy một tập tài liệu ra và bắt đầu giải thích về hai dạng năng lượng ma thuật đã nhắc trước đó.(Tóm lược: Thế Giới có 2 dạng năng lượng ma thuật cơ bản.Năng lượng sự sống và năng lượng hủy diệt.Gọi tắt là năng lượng sáng và năng lượng tối.2 dạng năng lượng sẽ rẽ nhánh thành nhiều dạng năng lượng khác.Ví dụ như lửa,nước......Và mỗi người chỉ có thể thích nghi được với 1 nhánh trong 2 dạng năng lượng cơ bản.Cũng như mọi người chỉ có 1 ký năng.Nhưng lại có 1 số người thích nghi được với 2 nhánh và có 2 kỹ năng.Violet là 1 trong số đó.)Sau khi giải thích xong,chú ấy đóng tập tài liệu lại.Và nói với tôi."

Đó là những gì chú cần nói.Nếu cháu có câu hỏi gì cháu có thể hỏi."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi."

Nếu cháu vô quân đội thì mấy nhà nước có thể cho cháu tự do một chút.Ví dụ như là khám phá mê cung một mình được không ạ?"

Chú ấy ôm cằm suy nghĩ."

Tất nhiên là cháu chỉ làm việc đó khi không có nhiệm vụ phải làm thôi ạ..."

Tôi ngập ngừng nói."

Thật ra thì thức tỉnh giả ở quân đội không khác tự do là mấy.Cháu hoàn toàn được tự do trong khi không phải làm nhiệm vụ nên cháu có thể yên tâm.Và lực lượng mà cháu được gia nhập sẽ chỉ được điều động trong trường hợp đặc biệt nên cháu có thể yên tâm."

"Cháu cảm ơn .Nhưng vẫn còn 1 thắc mắc nữa ạ....Nó là vấn đề lương bổng."

"Lương nhà nước có thể không cao bằng các công ty, nhưng cháu có thể yên tâm.Vì cháu tự nguyện làm 1 công việc có thể ảnh hưởng đến tính mạng, nên lương nhà nước cho chắc chắc sẽ xứng đáng với công sức mà cháu bỏ ra."

"Cháu hiểu rồi...Cháu sẽ tham gia."

"Cháu không muốn hỏi ba mẹ cháu sao?"

Tôi sựng lại.Tôi quên mất chắc chắn gia đình tôi sẽ phản đối.Nhưng tôi mặc kệ.Trong đầu tôi giờ chỉ có 1 mục đích duy nhất."

Trả Thù".Tôi chỉ hỏi chú."

Quân đội có ký túc xá không ạ?"

Tôi đã trở lại viết truyện vì tôi rảnh.Mọi người thấy hay chỗ nào hay dở chỗ nào thì mọi người bình luận góp ý nha
 
Tự Truyện Của Violet
Chương5:Quyết định


Một tuần sau,tôi được xuất viện về nhà.Mẹ tôi sau biến cố đó lại thương yêu tôi hơn.Như sợ mất tôi vậy."

Con ăn nhiều hơn đi.Trông còn gầy quá."

Vừa nói mẹ tôi vừa gắp đồ ăn cho tôi.Nhìn chén đầy đồ ăn của tôi.Bối rối ngăn lại."

Được rồi mẹ ơi.Hơi.... nhiều quá rồi ạ"Dù nói vậy nhưng mẹ tôi vẫn gắp cho tôi.Tôi thở dài ngao ngán.Bỗng nhiên tôi nhớ ra có chuyện quan trọng cần nói.Tôi trần chừ một lúc rồi nói."

Mẹ à.....

Bây giờ con nói con muốn làm việc mẹ có cho con đi làm không?"

Mẹ tôi,nhìn tôi với ánh mắt vui mừng nói."

Bình thường mẹ kêu hoài con không đi.Bây giờ lại chủ động kêu muốn đi làm.Sao mẹ lại cấm chứ"Tôi khựng lại 1 lúc.Nhưng tôi quyết tâm nói tiếp."

Thật ra là con muốn làm.....

Thúc tỉnh giả....

Và nhà nước đã ngỏ lời chiêu mộ rồi."

Mẹ tôi đứng hình một lúc.

Rồi vẻ mặt nghiêm túc nói."

Con may mắn mới thoát chết.

Vậy mà bây giờ con lại muốn đi làm cái việc, mà con có thể chết.

Mẹ tuyệt đối không đồng ý."

Tôi đã biết trước kết quả này.

Nên đã có kế hoạch dự phòng."

Vậy thì cho con ra ở riêng đi.

Con sẽ tự lập.

Mẹ cũng không cần chu cấp cho con đâu con sẽ tự kiếm."

Mẹ tôi cứng người.

Trong lòng tức giận vô cùng.

Nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

Vì tôi đã 18 tuổi hoàn toàn có thể tự lập và tự do làm gì mình muốn.

Nên mẹ tôi dù muốn phản đối nhưng chẳng còn cách nào khác.

Thở dài một tiếng , mẹ tôi nói."

Con 18 tuổi rồi.

Con hoàn toàn có thể tự lập.

Mẹ không thể cản con được nữa.

Nhưng mẹ vẫn không cam lòng để con lao đầu vào chỗ chết.

Nếu như con vẫn muốn đi.

Thì nhớ rằng nhà vẫn luôn có người cho con trở về.

"Mẹ tôi rơm rớm nước mắt.

Tôi có phần không nỡ nhưng vẫn muốn đi trả thù.

Tôi nắm tay mẹ an ủi."

Con chắc chắn sẽ trở về mà.

"Sau khi ăn xong tôi lên phòng .

Đi tắm,chăm sóc da, sau đó đi ngủ.

Khoảng 3 giờ sáng tôi nghe tiếng cãi vả."

Tại sao ông lại không đi thăm con gái hả.

Hay là ông ở bên cái con trà xanh ,quên luôn chính con gái mình hả!"

"Này tôi nói cho cô biết.

Tôi là đàn ông có nhân tình hoàn toàn bình thường.

Thêm nữa, tôi không có đứa con gái nào như nó hết.

Thành tích học tập vừa yếu kém ,vừa vô tích sự.

Đáng ra tôi không nên sinh ra nó."

Bình thường tôi sẽ ôm gối mà khóc.

Nhưng sau khi nghe cả trăm lần thì tôi không buồn khóc nữa.

Dù sao thì kể từ ngày mai tôi sẽ không còn ở đây nữa.Sáng hôm đó, tôi sắp xếp hành lý.

Chào tạm biệt mẹ tôi và mấy đứa em rồi rời đi.

Thanh tra Simon trực tiếp đến đón tôi đi bằng xe .

Chú ấy chở tôi đi mà không nói gì.

Cho đến khi đến nơi."

Ta đến rồi.

Xuống xe đi cháu rồi chú sẽ hướng dẫn tiếp."

Tôi bước xuống.

Khi nhìn thấy nơi chú ấy đi vào tôi đứng hình.

Buộc miệng nói."

Khách sạn?!?!?!?!?!?!"

Đây là truyện đầu tay của tôi nếu mọi người thấy hay ở điểm nào,dở ở điểm nào.Bình luận cho tôi biết để khác phục nha
 
Back
Top Bottom