Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 200: Không nuốt lời



Thật ra trong lòng mọi người lúc này đang nghĩ rằng: Thật đúng là ngốc nghếch.

Đối phương toàn là kẻ ngốc.

Cảm xúc của Hàng Tư có vẻ rất bất ổn, cô lao tới mắng té tát vào mặt Lục Nam Thâm: "Lục Nam Thâm, anh bị bệnh đúng không? Anh chơi nhạc nhiều quá đến khờ khạo rồi đúng không? Chúng ta là những người đi chung một con thuyền, đây là chuyện mọi người đã xác định từ lâu rồi, có cần anh phải tự hy sinh một mình không? Anh mà xảy ra chuyện..."

Cô mắng không nhấc mặt lên được.

Lục Nam Thâm đứng dựa nghiêng vào giá chữ thập, chỉ mỉm cười lắng nghe cô quở trách, đến tận khi cô nói câu "Anh mà xảy ra chuyện" và khựng lại, anh bèn nhìn cô, những tia sáng êm dịu chan hòa nơi đáy mắt. Anh hỏi cô: "Tôi mà xảy ra chuyện, em sẽ thế nào?"

Hàng Tư sững người.

Ngay sau đó cô quay mặt sang bên cạnh, "xui xui xui" ba tiếng rồi lại lẩm bẩm: "Lời con trẻ ngây ngô, lời con trẻ ngây ngô..."

Lục Nam Thâm không nhịn được cười, lại còn mê tín đến vậy nữa.

Niên Bách Tiêu tiến lên đang định kiểm tra bọc thuốc nổ trên người Khương Dũ thì bị Lục Nam Thâm kéo ngược lại. Anh vẫn cười nhưng khi nói lại nghiến răng kèn kẹt: "Bảo cậu dẫn hai người họ ra ngoài không đồng nghĩa với việc bảo cậu quay trở lại, không nghe hiểu tiếng người hả?"

Niên Bách Tiêu mỉm cười: "Có khi lại thế thật. Tiếng Trung khó quá, rất nhiều từ tôi nghe không hiểu, lần sau tôi sẽ cố gắng lĩnh hội tinh thần của cậu."

Lục Nam Thâm nheo mắt lại. Nói năng vớ vẩn, cụm từ "lĩnh hội từ thần" còn biết dùng thuần thục như vậy mà còn kêu không hiểu? Anh định đá một cái vào đít Niên Bách Tiêu nhưng còn chưa kịp thực hiện đã nghe thấy Niên Bách Tiêu chép miệng hai tiếng, rồi vỗ tay lia lịa: "Được đấy Tiểu Nam Thâm, nguy hiểm đã được hóa giải như thế. Cảnh sát Trần thực sự nên cân nhắc tới việc đưa cậu vào tổ gỡ bom ấy chứ."

Bây giờ Hàng Tư mới có thời gian nhìn lại Khương Dũ.

Phương Sênh tiến sát tới, cùng Hàng Tư nhìn rõ ràng số dây đen trên chiếc hộp đen, số lượng trước ngực là 8. Sau khi nhìn thấy con số ấy, Hàng Tư cũng buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc ấy cô cũng có cảm giác lành lạnh sống lưng, may mà anh không chọn con số của cô.

Lục Nam Thâm tiến lên, giải thích với Hàng Tư với vẻ hơi ngượng ngập: "Hàng ngày tôi tiếp xúc nhiều với năm dòng kẻ nên cũng nhạy cảm hơn một chút."

Đầu tiên Hàng Tư ngây ra, rồi nhanh chóng hiểu được ý của anh. Mỗi người đều có một cách ghi nhớ của riêng mình, ví dụ như Lục Nam Thâm, khi nhìn thấy những đường dây, chắc anh cũng tự động liên tưởng nó với khuông nhạc, quả thực sẽ có ấn tượng sâu sắc.

"Tôi tuyệt đối tin tưởng sự lựa chọn của anh." Hàng Tư nhẹ nhàng nói.

Nghe xong, Lục Nam Thâm nở nụ cười, giống như một tia nắng bừng sáng giữa ngày đông tuyết phủ. Nhìn thấy gương mặt này của anh, mọi bực dọc vừa rồi trong lòng Hàng Tư cũng tiêu tan hết. Anh thực sự giống như một chàng trai mới lớn, một khi nóng đầu lên sẽ chẳng nghĩ đến việc gì khác và được người ta khen một câu là tươi tỉnh ngay.

Thật sự, khó mà giận dai được việc gì.

"Lục Nam Thâm, tôi nói cho anh biết, nếu còn có lần sau nữa..."

"Tôi sẽ để cho em muốn làm gì thì làm." Lục Nam Thâm cười tít, nhẹ nhàng ngắt ngang câu nói của cô bằng một thái độ nghiêm chỉnh, muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu.

Phương Sênh khẽ liếc Lục Nam Thâm một cái, rồi thở dài trong lòng: Trai đẹp mà làm nũng thực sự khiến người khó đỡ mà.

Quả nhiên giọng Hàng Tư dịu đi trông thấy, có thể thấy cô không còn bực dọc một chút nào nữa. Cô nói: "Nhớ kỹ lời hứa của anh đấy, không được phép nuốt lời."

"Không nuốt lời." Lục Nam Thâm cười lên, môi đỏ rắng trắng, tươi như một quả đào vậy, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Niên Bách Tiêu âm thầm xoa xoa cánh tay, nổi hết cả da gà rồi...

Lục Nam Thâm lặng lẽ phóng một ánh mắt sắc như lưỡi dao về phía anh ấy. Niên Bách Tiêu vững vàng đón lấy ánh mắt đó, tiện thể chuyển từ xoa cánh tay sang lắc hông: "Ai da, vận động gân cốt một chút, còn phải vác tên này xuống."

***

Khi Khương Dũ được Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm đặt xuống, anh ta vẫn chưa tỉnh lại, những dấu hiệu sống thì vẫn bình thường, nhịp thở, nhiệt độ cơ thể không có gì bất thường.

Lục Nam Thâm ra ngoài tìm tín hiệu một lúc lâu, biết rõ là vô ích những vẫn muốn thử cố gắng thêm một chút, và sau cùng vẫn nếm trải mùi vị thất bại đúng như dự liệu. Sau khi đi vào nhà gỗ, Khương Dũ được đặt nằm trên giát giường bằng gỗ đơn giản, có lẽ là nơi chủ nhân trước kia của nhà gỗ dùng để nghỉ ngơi.

Giá chữ thập khá kiên cố, sau khi đặt Khương Dũ xuống họ có thử rung lắc nó nhưng nó không hề nhúc nhích. Sau đó họ đưa ra kết luận, có lẽ ngày trước nó được các thợ săn dùng để treo các con thú được săn bắt về, cũng giống như giá phơi thịt ngày nay vậy.

Đêm càng lúc càng đậm, mãi vẫn chưa thấy xe của Trần Diệp Châu đi vào.

Sau khi trở vào, Lục Nam Thâm nói với mọi người, khu vực có căn nhà gỗ có từ trường rất khác lạ, địa thế đặc biệt, khu vực này có mối liên kết rất mong manh với thế giới bên ngoài. Anh vừa ra ngoài tuần tra một vòng, bây giờ cho dù họ men theo những điểm đánh dấu lúc trước để quay ngược trở về cũng rất khó, vì từ trường đã làm nhiễu loạn thông tin.

Phương Sênh quay đầu nhìn Khương Dũ: "Coi như hết nguy hiểm cho anh ta chưa?"

Lục Nam Thâm ngó quanh một vòng: "Ít nhất thì hiện tại căn nhà gỗ này an toàn, có điều..." Anh ngập ngừng giây lát.

Thấy ba người đều nhìn mình, anh thành thật chia sẻ: "Tôi luôn có cảm giác hung thủ chưa thôi dễ dàng như vậy, tám, chín phần phía sau còn trò gì khác nữa."

Niên Bách Tiêu sửng sốt: "Vậy mà còn gọi là 'lương thiện'? Cửa ải nào cũng có thể lấy mạng người ta, may mà trí nhớ của cậu tốt."

Cả căn phòng chìm vào im lặng, họ cảm thấy... À thì, anh ấy lý giải câu đó như vậy cũng không sai, cũng hợp lý.

Quả thực là như vậy, kể từ lúc hung thủ đưa Khương Dũ đi, mỗi giây mỗi phút đều là lằn ranh sinh tử. Nếu họ không phá giải được đoạn ghi âm và đoạn nhạc mà hung thủ để lại, nếu lúc chọn đường họ chỉ mong sao đi thật nhanh, hay dọc đường họ không ghi nhớ được những thông tin ấy, thậm chí tới lúc vào núi nếu họ chọn sai hướng...

Mỗi một lần nếu là một lần đánh cược với tử thần.

Nếu nhìn lại, chẳng biết Khương Dũ đã chết đi sống lại bao nhiêu lần.

"Ban nãy anh nói là trời tối, vậy phải chăng nếu trời sáng tình hình sẽ có khác biệt?" Hàng Tư suy nghĩ rồi nhìn về phía Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm đăm chiêu: "Nếu có người dựng được nhà gỗ ở đây thì ắt có thể tự do ra vào, thế nên có thể ban ngày sẽ khác."

Cửa nhà gỗ để mở, bên ngoài tuyết vẫn nặng hạt, lả tả rơi xuống, chẳng mấy chốc trong tầm mắt chỉ còn lại màu trắng xóa.

Hàng Tư lo lắng: "Bây giờ thời tiết quá khắc nghiệt, chúng ta lại đang ở trong môi trường từ trường khác thường, chỉ sợ dù là ban ngày cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Những khu vực núi sâu có màu sắc kỳ quái như vậy không phải là ít. Hàng Tư từng nghe có người nói ở sâu trong Nhập Điền có một ngọn núi, tương truyền trong núi có báu vật hiếm có, nhưng chỉ có thể vào núi vào những tháng nhất định. Nếu ai đó bất chấp vào núi không theo đúng thời gian thì sẽ bị thần linh trừng phạt, vĩnh viễn phải ở lại trong đó không thể ra ngoài được.

Thật ra nếu phân tích một cách khoa học thì khả năng cao ở sâu trong ngọn núi đó cũng có địa hình đặc thù, sẽ xảy ra hiện tượng bất thường vào các tháng cố định, thế nên nếu xông vào trong thời gian đó, con người sẽ gặp nguy hiểm.

Lục Nam Thâm cũng lo lắng điều này, bên ngoài tuyết không có dấu hiệu ngừng lại, sương mù cũng dày đặc hơn, trong tình trạng từ trường mạnh thật sự có thể chôn chân họ ở đây.

"Tối nay tạm thời ở lại nhà gỗ đã, ngày mai xem tình hình rồi quyết định." Lục Nam Thâm dứt khoát đưa ra quyết định, không nghĩ nhiều nữa.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 201: Lo chuyện bao đồng là tối kỵ trong tu tiên đấy



Do tình hình đặc thù quanh khu vực nhà gỗ, cộng thêm tuyết và sương mù dày đặc, muốn xác định thời gian cụ thể qua sắc trời có phần khó khăn, họ chỉ có thể dựa vào thời gian lúc vào rừng để đưa ra phán đoán tương đối.

Đồ ăn chuẩn bị trên xe không quá nhiều, vài hộp mỳ tôm và mấy cái xúc xích lúc trước mua từ chỗ người dân, thêm chút đồ ăn vặt. May mắn là đủ nước, trong cốp sau có một thùng.

Lục Nam Thâm suy nghĩ việc ra ngoài kiếm gì ăn.

Nghe xong, Phương Sênh kinh ngạc, bên ngoài chỉ thấy băng và tuyết, có gì ăn được đây? Ai ngờ Hàng Tư mỉm cười: "Có lẽ sẽ bắt được thứ gì đó để ăn."

Nghe xong, hai mắt Niên Bách Tiêu sáng rực lên như hai ngọn đèn: "Săn bắt à?"

Nhìn dáng vẻ phấn khởi ấy của Niên Bách Tiêu, Phương Sênh nghĩ thầm: Anh tưởng săn bắt đơn giản đấy à?

Lục Nam Thâm mặc kệ sự hân hoan vui mừng ấy của Niên Bách Tiêu, anh quay đầu nhìn về phía Hàng Tư: "Em cũng cảm nhận được rồi à?"

Hàng Tư gật đầu: "Tuy cảm giác không quá sắc nét, nhưng dường như có một số loài động vật nhỏ đang chạy qua chạy lại quanh đây."

"Có lẽ còn có cá, tôi nghe thấy tiếng suối chảy." Lục Nam Thâm bổ sung một câu.

Tiếng suối chảy thì Hàng Tư không cảm nhận được, nhưng cô tin vào phán đoán của anh.

Niên Bách Tiêu lên tiếng: "Nghe được âm thanh? Phải chăng là kết giới đã bị phá bỏ?"

Lục Nam Thâm: ...

Nhưng anh vẫn có lòng tốt trả lời một câu: "Tôi chỉ có thể nghe được âm thanh trong kết giới, bên ngoài kết giới thì tôi không nghe thấy."

Niên Bách Tiêu "ồ" lên một tiếng, nói một câu rất tự nhiên: "Vậy chứng tỏ kết giới vẫn chưa được phá bỏ."

Đêm dài mênh mông, nguy hiểm tạm thời được hóa giải, mọi người cũng bắt đầu có tâm trạng nói mấy câu bông đùa. Phương Sênh hỏi Niên Bách Tiêu: "Anh có tin vào tu chân không?"

"Tu chân?" Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi như chợt hiểu ra: "Là loại pháp thuật có thể tu luyện thành tiên ấy hả?"

Câu tổng kết không quá chuẩn xác nhưng nếu xem ý đại khái, qua qua thì cũng không đến nỗi nào. Phương Sênh gật đầu.

Niên Bách Tiêu trả lời: "Đương nhiên là tin. Ở Trung Quốc chẳng phải có rất nhiều người đang tu tiên ư? Hơn nữa tôi có người bạn cũng đang tu tiên, về sau hình như thành công rồi."

Phương Sênh và Hàng Tư ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Nam Thâm đang đi quanh tìm kiếm dụng cụ có thể dùng để săn bắt, nghe xong bèn sửng sốt: "Bạn cậu... thành tiên rồi á?"

"Đúng vậy." Phản ứng của Niên Bách Tiêu hết sức tự nhiên, như đang kể một chuyện giản dị thường ngày.

Anh ấy phổ cập cho mọi người chuyện bạn của anh ấy tu tiên, đại khái là các kiểu tu hành, còn luyện được khả năng bay qua tường. Anh ấy nói: "Tôi nghĩ cậu ấy có lẽ còn có pháp khí nữa."

Sau cùng anh ấy cảm thán: "Mỗi tội là quá vất vả, nếu không tôi cũng thử rồi."

Nhìn nét mặt tin tưởng vững chắc của anh ấy, Phương Sênh lại hỏi: "Em còn chưa biết anh về nước được mấy năm rồi đấy."

Niên Bách Tiêu không hiểu vì sao đang chuyện tu tiên cô ấy lại chành sang chủ đề câu chuyện của mình, nhưng vẫn trả lời: "Hai năm nay tôi đều sống ở Trung Quốc, tập trung chính vào chuyện đua xe."

Phương Sênh và Hàng Tư đưa mắt nhìn nhau, ừm, hiểu rồi.

Niên Bách Tiêu không hiểu: "Sao vậy?"

Cả hai lập tức xua tay với anh ấy: "Không có gì, không có gì."

Hai người họ chẳng biết phải giải thích với anh ấy thế nào về việc có thể bay qua mái nhà và tu tiên là hai chuyện khác nhau.

Trong nhà gỗ thật sự có chút đồ.

Lục Nam Thâm lục ra được từ trong chiếc hòm nát ở góc nhà một chiếc nồi sắt, còn có một con dao và một cây cung đã gỉ sắt.

Nồi thật sự nặng, chất liệu rất chắc chắn.

Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu ra ngoài kiếm về một ít đá. Họ quây thành một cái bếp đơn giản, trên núi không thiếu gì củi, chẳng mấy chốc rất nhiều cành cây lớn được gom chặt lại, chất đống bên cạnh bếp.

Cả căn nhà gỗ ấm áp lên trong phút chốc. Nó vốn không to lớn gì, chỉ cần có nguồn nhiệt là đủ rồi.

Mấy người họ lại nhặt thêm về rất nhiều chạc cây, được hơ lửa cho khô rom và ấp áp, dùng để ngồi hay để nằm đều thích hợp.

Chiếc nồi sắt được kê lên chiếc bếp được dựng bởi những viên đá, ngọn lửa li.ếm vào đáy nồi, nước trong nồi chẳng mấy chốc đã sôi lên. Trước tiên họ tráng qua một lượt cho sạch sẽ, dù sao cũng đã để đây quá lâu rồi.

Họ dùng tuyết ở bên ngoài, được đun đi đun lại vài lần là nồi sạch hẳn.

Phương Sênh cảm thán: "Thế này có được coi là chúng ta đang dùng đồ cổ không? Báu vật hiếm có ấy chứ."

Họ mang hết đồ ăn thức uống trong xe vào, Lục Nam Thâm dùng thử cây cung kia. Đừng nghĩ nó đã lâu đời, nhưng có thể sử dụng. Thân cung được làm bằng sắt, dày và nặng. Dây cung có vẻ như được làm từ gân một loài động vật nào đó, dẻo dai và chắc chắn.

Có cung nhưng không có tên.

Nhưng không làm khó được Lục Nam Thâm, thấy trong nhà nhiều chạc cây, anh mượn con dao Hàng Tư hay mang theo bên mình để vót tên.

Thấy vậy, Niên Bách Tiêu bật cười: "Vũ khí tự chế à?"

Hàng Tư quan sát cũng thấy rất tò mò.

Nhưng điều cô tò mò không phải việc Lục Nam Thâm đang tự vót tên, mà là việc anh biết làm điều ấy.

Lục Nam Thâm nói: "Khi tôi còn ở Bắc Âu, tôi đã học từ những người bản địa. Hơn nữa ngày xưa tôi cũng hay theo anh tôi vào rừng chơi, những kỹ năng sinh tồn cơ bản ngoài tự nhiên hoang dã tôi vẫn có đủ."

Hàng Tư cũng có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi, nhưng chưa nguyên thủ đến bước này. Thế nên sau khi quan sát động tác của Lục Nam Thâm, cô cũng bắt chước anh ra vẻ làm. Nhưng nói thế nào nhỉ? Đánh nhau và làm thứ này là hai loại lực khác hẳn nhau, mới vọt được vài cái cô đã không vọt nổi nữa.

Phương Sênh đang thêm củi, Niên Bách Tiêu cũng giúp vót tên, lực của anh ấy cũng khá ổn. Chỉ là chưa vót đến mức thuần thục như Lục Nam Thâm, cũng không vót tỉ mỉ như anh.

Suýt chút nữa thì Hàng Tư vót vào tai, may mà Lục Nam Thâm ngăn lại kịp thời. Anh nắm lấy tay cô, nói khẽ: "Không đủ sức đâu, để tôi."

Anh tủm tỉm cười, có sự cưng chiều và dung túng rõ ràng.

Khi anh rút một nửa thành phầm trong tay cô đi, Hàng Tư bỗng cảm thấy cả bàn tay ấm hẳn lên, là vì được hưởng hơi ấm từ bàn tay anh.

Cô quan sát động tác của Lục Nam Thâm, hình dung bằng ba từ "nhanh, chuẩn, dứt khoát" hoàn toàn không khoa trương. Nhìn mãi nhìn mãi, Hàng Tư chợt nghi hoặc, nếu để nói thì trong số bốn người họ, khỏe nhất là Niên Bách Tiêu, còn Lục Nam Thâm sức trói gà còn không chặt. Thế mà Niên Bách Tiêu còn làm chưa quá chuẩn xác, còn Lục Nam Thâm thì cây nào cây nấy đều vót rất ổn, thật là kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc, Lục Nam Thâm đã vót xong mười cây, lấy dây leo quấn quanh đeo nó lên người, đồng thời giắt con dao vào hông. Thấy vậy, Niên Bách Tiêu rục rịch: "Tiểu gia đi cùng cậu."

Nói xong, anh ấy quay đầu lại nhìn Phương Sênh, nét mặt nhất thời có chút ngập ngừng.

Lục Nam Thâm nói: "Cậu ở lại, không thể để hai cô gái ở một mình trong nhà gỗ."

Thật ra ban nãy suy nghĩ này cũng lướt qua đầu Niên Bách Tiêu.

Hàng Tư đứng dậy, vặn vặn cổ tay: "Đi nào, chị đi cùng chú em một chuyến."

"Cô?" Niên Bách Tiêu nhướng mày nhìn cô.

Hàng Tư nhìn thẳng vào mắt anh ấy, hỏi nửa đùa nửa thật: "Đúng, tôi, anh có vấn đề gì?"

"Tuyệt nhiên không có vấn đề gì." Niên Bách Tiêu cười toét miệng: "Có chị Tư đi cùng, Tiểu Nam Thâm nhà chúng ta chắc chắn an toàn rồi."

Suy nghĩ một sút vào mông Niên Bách Tiêu của Lục Nam Thâm vào lúc này đã thành hiện thực, anh giơ chân lên đá: "Đừng có tỏ ra thân mật."

Cũng chẳng biết câu đó anh nhắm vào xưng hô "chị Tư" hay nhắm vào câu "Tiểu Nam Thâm" nữa.

Niên Bách Tiêu đánh mắt liếc anh, cười khẩy, cố tình nói: "Có chị Tư bênh, cậu lại sướng trong lòng chứ gì."

Lục Nam Thâm tảng lờ vẻ mặt gian mạnh đó của anh ấy, quay đầu nhìn Hàng Tư: "Mang dao chưa?"

"Mang rồi." Hàng Tư chạm tay lên eo.

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, cầm cung lên, thắt chặt giỏ tên bên người, cố tình nói lớn một câu: "Đi thôi, Hàng Hàng."

"Này này này, Lục Nam Thâm, cậu nhờ vả người ta thì phải gọi người ta là chị đi." Niên Bách Tiêu khoanh hai tay trước ngực, hét lên sau lưng anh.

Lục Nam Thâm thẳng thừng nắm lấy tay Hàng Tư, buông một câu không buồn quay đầu lại: "Lo chuyện bao đồng là tối kỵ trong tu tiên đấy."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 202: Còn rất giống em



Sau khi Lục Nam Thâm và Hàng Tư đi khỏi, Niên Bách Tiêu cất cái vẻ bắng nhắng vừa rồi của mình đi, nhìn những bông tuyết lả tả, từ từ rơi bên ngoài cửa sổ, cảm thán anh lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa có quá nhiều lần được nhìn thấy tuyết, nhất là những trận tuyết lớn và nặng hạt như thế này. Nếu được ở một nơi khác, làm một trận "đánh nhau" bằng tuyết chắc sẽ đã lắm.

Ngoài cửa có hai hàng dấu chân, bên nông bên sâu. Anh nói: "Mấy con thú nhỏ chắc đi ngủ đông hết rồi chứ nhỉ, chẳng biết họ có thể săn bắt được gì."

Phương Sênh ngồi canh bên cạnh đống lửa, bẻ những chạc cây đã gom lại một đống thành những mẩu gỗ có chiều dài tương đương nhau, sau đó xếp gọn gàng bên cạnh. Cô nói: "Thật ra anh có thể đi cùng họ mà."

"Bỏ cô ở lại nhà gỗ một mình không được." Niên Bách Tiêu không buồn suy nghĩ, nói luôn một câu.

Phương Sênh ném vài mẩu gỗ vào trong đống lửa: "Cũng đâu phải chỉ có mình em."

Câu nói này đầu tiên làm Niên Bách Tiêu giật nảy mình, sau đó mới ngỡ ngàng hiểu ra cô đang nói đến Khương Dũ. Người ấy nằm kia hoàn toàn bất tỉnh nhân sự nên Niên Bách Tiêu đã tự động tảng lờ anh ta khỏi tầm nhìn của mình.

Anh ngồi xuống cạnh đống lửa, tiện tay cầm lên một chạc cây khá dài và thô ráp, gọn ghẽ bẻ thành mấy đoạn, "Ở một mình với anh ta ư? Vậy không được."

"Có gì không được? Bây giờ anh ta còn chút ý thức nào đâu." Phương Sênh cụp mắt xuống, tay cầm một cành củi thô khơi lửa, ngọn lửa ấy lập tức nảy vọt lên cao: "Cho dù anh ta có ý thù địch với em cũng chưa chắc đã làm được gì."

Niên Bách Tiêu nhìn cô, có phần ngạc nhiên.

Bấy giờ Phương Sênh mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời, bèn hắng giọng: "Ý em là tiềm năng của con người là vô hạn, càng rơi vào lúc nguy hiểm sẽ càng kíc.h thí.ch được nhiều tiềm năng..."

Nói một tràng những lời mà chính bản thân cô cũng cảm thấy thừa thãi trong số những lời thừa thãi.

Phương Sênh liền im lặng, nhìn thẳng vào ngọn lửa, quan sát nó từ từ li.ếm lên những viên đá và những cành cây khô. Cô không nói năng gì nên Niên Bách Tiêu nhất thời cũng không biết phải nói thêm gì, bầu không khí im ắng lặng lẽ dịch chuyển giữa hai con người.

Cảm giác này rất ngượng ngập.

Lát sau, Niên Bách Tiêu hắng giọng, phá vỡ sự ngượng ngập. "Củ Lạc, tôi muốn hỏi cô một chuyện."

"Hả, anh hỏi đi." Phương Sênh đánh mắt nhìn anh.

Cả căn nhà gỗ chỉ có đúng ngọn lửa phát ra ánh sáng, những tia sáng hắt lên gò má Niên Bách Tiêu, những đường nét bên góc nghiêng của anh trở nên sắc nét, rõ ràng, cực kỳ tuấn tú. Anh cũng nhanh chóng quay sang nhìn cô. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô chợt liên tưởng tới một đại dương sâu thẳm, có những lớp sóng lăn tăn phản chiếu ánh trăng bàng bạc.

Phương Sênh bỗng cảm thấy trái tim đập một nhịp rất mạnh mẽ, vội vàng quay đi chỗ khác và thầm mắng bản thân: Mày chỉ được đến thế mà thôi.

Niên Bách Tiêu hơi nghiêng xuống dưới một chút, anh hỏi cô với vẻ khó hiểu: "Bỗng nhiên tôi trở nên rất đáng sợ sao?"

"Hả? Đâu có."

"Vậy sao cô cứ không dám nhìn tôi?"

Phương Sênh nhất thời ấp úng, quay mặt qua nhìn anh: "Làm gì có chuyện không dám? Chẳng phải em vẫn nghe anh nói đây sao?"

Niên Bách Tiêu "ồ" lên một tiếng, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: "Lần này theo mọi người vào núi, cô có hối hận không? Có thể chúng ta sẽ bị chôn chân ở đây mãi mãi, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm."

"Chuyện này có là gì đâu? Cho dù không phải vì anh thì còn có Hàng Tư mà, vì cô ấy em cũng sẽ đi theo." Phương Sênh bâng quơ đáp.

Niên Bách Tiêu phản ứng rất nhanh: "Thế nên cô theo vào đây, phần lớn lý do vẫn là vì tôi?"

Bấy giờ Phương Sênh mới nhận ra mình đã nói hớ, bèn vắt óc suy nghĩ để chữa lại: "Ý của em là, mọi người đều đã là những người bạn rất thân thiết của nhau, dù có là vì ai, em cũng muốn giúp bạn bè của mình chia sẻ đôi phần... Ừm, nói vòng vo thì chẳng qua là em không muốn ngồi đợi không trong trường."

Dù có là chắp vá cô cũng cô chữa lại câu nói của mình. Cô bổ sung thêm một câu: "Ở mấy nơi như thế này, thêm người thêm sức mà, phải không?"

Niên Bách Tiêu "ừm" một tiếng đáp lại, rồi trầm mặc. Anh cũng không đứng lên bỏ đi mà ngồi yên ở đó, tiện tay cầm rất nhiều cành củi khô bỏ thêm vào đống lửa, dáng vẻ rất đăm chiêu.

Thật ra tương đối gượng gạo, chí ít thì Phương Sênh thấy như vậy. Cô đang định đứng lên đi ra khỏi nhà gỗ xem tình hình tuyết rơi thế nào thì thấy Niên Bách Tiêu ném hết đống củi trong tay vào lửa, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu: "Củ Lạc, có phải cô hiểu nhầm tôi chuyện gì không?"

Trái tim Phương Sênh khẽ run lên, cô quay đầu nhìn anh: "Hả?"

Xem ra Niên Bách Tiêu muốn gạn hỏi tới cùng rồi. Anh dứt khoát quay hẳn người sang phía cô, đôi chân dài mở rộng sang hai bên một cách tự nhiên. Thế là một Phương Sênh nhỏ bé không khác gì đang ngồi g*** h** ch*n anh cả...

Đôi đồng tử của Phương Sênh vô thức liếc nhẹ... sau đó vội quay về, trái tim như mắc nghẹn nơi cổ họng, nhảy nhót loạn xa, không lên được, cũng chẳng xuống được.

Nhìn đi đâu bây giờ?

Cứ cho là anh hừng hực sức sống thì cũng không thể tranh thủ lợi dụng người ta như vậy được, đúng không? Dù sao thì người ta đã có người trong lòng, nhìn trộm xét cho cùng là hành vi không đứng đắn.

Niên Bách Tiêu đang tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc làm sao để thông suốt câu chuyện của hai người, thế nên hoàn toàn không nhận ra ở dưới, tư thế của họ đang mờ ám đến mức độ nào. Anh nói một cách chân thành: "Cô xem, trước đây thái độ của cô đối với tôi không như thế này. Bây giờ cô khác hẳn. Củ Lạc, tôi muốn biết đã có chuyện gì xảy ra."

Phương Sênh ngẫm nghĩ, cố gắng tảng lờ đi đôi chân dài của anh, nhìn thẳng vào mắt anh. "Con người em cực kỳ không thích tranh giành thứ gì với người khác, đặc biệt là khi thứ này rõ ràng đã không thuộc về em, em sẽ tự biết đường lui."

Sau khi suy nghĩ thêm, cô nói tiếp: "Nhưng đồ quý mãi mãi là đồ quý. Bình thường có thể em không nhịn được, muốn ngắm nhìn nó một chút cũng là chuyện thường tình. Nhưng anh yên tâm, em có thể tự kiềm chế được bản thân mình, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho anh đâu."

Niên Bách Tiêu há hốc miệng.

"Em nói như vậy, anh hiểu rồi chứ?" Phương Sênh nhẹ nhàng hỏi anh.

Niên Bách Tiêu suy nghĩ một lúc lâu, chắc là hiểu rồi... nhỉ.

***

Ngoài căn nhà gỗ lại là một khung cảnh khác.

Tuyết rơi càng lúc càng càng nặng hạt, núi sâu mênh mông, bóng cây trùng điệp. Lục Nam Thâm và Hàng Tư phối hợp với nhau, chỉ chưa đầy năm phút sau khi đi khỏi nhà gỗ đã bắt được một con thỏ rừng.

Nhưng con thỏ nhỏ quá, sau khi túm hai tai của nó và nhấc lên, Lục Nam Thâm bèn thở dài: "Chắc đây thực sự là một con thỏ con, nếu ăn thịt nó thế này, bố mẹ nó sẽ đau đớn tuyệt vọng lắm."

Hàng Tư cúi người, tay chống hông đứng trước mặt Lục Nam Thâm, nghe xong câu nói của anh mà tưởng "thổ huyết". Cô chỉ tay vào con thỏ: "Tôi... Tôi đuổi nó sắp tắc thở tới nơi rồi... Lẽ nào... Lẽ nào anh lại định thả nó về rừng? Anh tuyệt đối... đừng nói với tôi cái câu: Thỏ đáng yêu như thế này mà sao lại ăn thịt thỏ đấy nhé*?"

*Một hình ảnh meme nổi tiếng tại Trung Quốc lấy từ một cảnh trong bộ phim "Học cách yêu" (Women Who Flirt), một bộ phim hài lãng mạn của Hồng Kông năm 2014.

Lục Nam Thâm giơ sát con thỏ trong tay ra trước mặt cô: "Không đáng yêu à?"

Hàng Tư khó nhọc nuốt nước miếng, nhịp tim đập thình thịch mất một lúc mới ổn định lại được. Cô nói: "Với tôi, nó chỉ là một con vật."

Lục Nam Thâm thở dài, chép miệng: "Hơi tàn nhẫn một chút. Em nhìn ánh mắt nhỏ bé của nó đi, còn rất giống em nữa. Trông có vẻ quật cường nhưng bên trong chỉ toàn sợ hãi và lo lắng."

Ựa...

"Ăn nó thật à?" Lục Nam Thâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt long lanh, gây xúc động người đối diện.

Anh như một thiếu niên vô tội, còn cô là một kẻ dã man, tội ác tày trời vậy. Hàng Tư rất muốn nói với anh rằng: Chú em à, chú em thật sự chưa từng bị xã hội này đập cho tơi tả hay sao? Lúc nào rồi, chú em thương hại nó, ai thương hại cái dạ dày của chú em?

"Vậy thì... thả đi." Hàng Tư chép miệng, nói ra một câu hoàn toàn trái ngược với những gì cô đang nghĩ trong lòng.

Còn có thể làm sao? Anh đã nói là đôi mắt nó giống cô rồi mà...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 203: Sau khi chung sức hợp tác thì sao?



Kết quả, con thỏ con được thả ra.

Lục Nam Thâm đưa ra cho cô một lý do hết sức quang minh chính đại: Ức h**p kẻ yếu đuối không phải là bản lĩnh, đã xử thì phải xử loài lớn.

Trong khu rừng có "loài lớn".

Lục Nam Thâm có thể nghe thấy âm thanh, bước đầu phỏng đoán đó là một loài động vật thuộc họ trâu rừng. Hàng Tư cũng loáng thoáng cảm nhận được nó, nhưng mọi phán đoán của cô chỉ có thể dựa vào sự rung động của âm thanh, thế nên một khi con thú chạy đi xa, cô sẽ không thể phán đoán quá chuẩn xác. "Nếu thật sự là trâu rừng, thì chúng ta không thể để lộ ra chút ánh sáng nào cả."

Những loài sinh vật dạng lớn xuất hiện trong rừng rậm, đặc biệt là những loài còn hoạt động về đêm, tức là quanh năm suốt tháng chúng đã quen với bóng tối, một khi gặp phải ánh sáng cường độ mạnh sẽ rất dễ kích động tấn công. Tới lúc đó, chưa nói đến việc nghĩ cách bắt chúng, có khi còn bị tấn công ngược lại, đến mạng sống cũng chẳng còn.

Lục Nam Thâm cũng hiểu lý thuyết này, anh nhét đèn pin cầm tay vào trong ba lô, mỉm cười nói với Hàng Tư: "Hợp tác chứ?"

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh: "Hợp tác cái gì?"

Tuyết đọng trên lọn tóc và chân mày người đàn ông, có một khoảnh khắc, cô suýt nữa thiếu kiềm chế, muốn đưa tay lên vuốt đi cho anh. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của cô, còn Lục Nam Thâm đã biến suy nghĩ thành hành động, anh đưa tay lên vuốt đi lớp tuyết trên đôi mày cô. Vào một đêm đông tối om như thế này, ngón tay của anh vẫn ấm áp, lướt qua đôi mày cô như để lại ở đó một mồi lửa vậy.

"Đuổi con thú đó vào hố tuyết, thế nào?" Lục Nam Thâm cười nói.

Trong rừng có hố tuyết, cách nhà gỗ chưa đầy một cây số. Nhìn qua thì nó không hề nông, trong hố có những cây cọc nhọn đã cũ, có vẻ như đã được những người thợ săn trước kia để lại, chuyên dùng để bắt những con thú có thể hình to lớn.

Khi vừa đi ra khỏi nhà gỗ, tuyết còn chưa phủ hết hố tuyết đó. Lúc ấy, Hàng Tư suýt chút nữa thì bước hụt, may mà Lục Nam Thâm nhanh tay nhanh mặt ôm chặt lấy cô, chiếu đèn pin xuống mới phát hiện ra tình hình dưới hố tuyết. Ngoài cọc nhọn, dưới đó còn có rất nhiều xương động vật, nằm ngang ngửa, nửa kín nửa hở trong lớp tuyết trắng.

Thế nên dĩ nhiên là Hàng Tư nhớ được cái hố to đó, ngẫm nghĩ một chút, cô nói: "Anh có cung tên, tôi chỉ có một con dao, có khi so tài lại hay hơn cộng tác."

Lục Nam Thâm thẳng thắn nhét cung tên vào trong tay cô: "Em thử trước đi."

Hàng Tư đón lấy, suýt chút nữa thì cầm không vững. Lục Nam Thâm liệu sự như thần, kịp thời đỡ lấy cổ tay cô, tiện thể cầm lại cây cung về. Hàng Tư một lần nữa cảm thấy nghi hoặc, nhưng lần này cô đã hỏi rõ sự nghi hoặc của mình ra: "Lục Nam Thâm, sao trước kia tôi không phát hiện ra anh khỏe như vậy nhỉ?"

Lục Nam Thâm cho cô một lý do hợp tình hợp lý: "Từ nhỏ tôi đã chơi nhạc cụ, em biết đây, có loại nhạc cụ cực kỳ nặng, thế nên bàn tay tôi cũng được rèn luyện cầm nắm những vật nặng."

Ngẫm lại thấy cũng phải, nhưng Hàng Tư vẫn có cảm giác kỳ lạ ở đâu đó.

"Thế nên chúng ta phải hợp tác." Lục Nam Thâm tổng kết một câu.

Dọc đường khi đi men dần vào giữa khu rừng, Lục Nam Thâm bất ngờ hỏi cô một câu: "Em có biết lần đầu tiên anh cả và chị dâu tôi chung sức hợp tác là khi nào không?"

Hàng Tư suy nghĩ: "Là lần khách sạn Thương Lăng bị đồn có ma, hai người họ đã hợp tác."

"Không phải." Lục Nam Thâm cười nói: "Trước khi cùng nhau giải quyết vụ khách sạn có ma, họ đã từng hợp tác rồi. Cũng ở trong rừng sâu núi hoang, khi họ đồng tâm hiệp lực để săn bắt thú rừng."

"Là săn bắt thú rừng sao?" Hàng Tư nhớ mang máng câu chuyện cô nghe không giống như vậy, nhưng lại không dám khẳng định.

Lục Nam Thâm mỉm cười: "Đúng vậy, chính là săn bắt thú rừng, chung sức hợp tác, nếu không làm sao ra được khỏi rừng sâu?"

Liên quan đến chuyện của hai vị đó, Hàng Tư quả thực không có quyền phát ngôn, dù sao thì người đứng trước mặt đây là em ruột của họ, chắc chắn anh sẽ được biết những thông tin chuẩn xác nhất, không phải sao? Cô hỏi tiếp Lục Nam Thâm: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó à..." Lục Nam Thâm đeo cây cung lên vai, tươi cười trả lời: "Sau đó họ đã kết hôn."

Hàng Tư sững người.

Lục Nam Thâm đi trước được vài bước rồi cô mới sực tỉnh, hét với theo sau lưng anh: "Lục Nam Thâm, anh nhảy cóc quá nhiều chuyện ở giữa rồi thì phải, tôi đang hỏi chuyện họ ở trong rừng sâu như thế nào cơ mà."

Lục Nam Thâm cười sảng khoái, nhưng không buồn quay đầu lại: "Thì dĩ nhiên là họ đã ra được bên ngoài, nếu không làm sao mà kết hôn."

Cứ ba câu lại phải nói chuyện kết hôn một lần đấy à... Hàng Tư biết điều không hỏi thêm nữa.

***

Đúng là một con trâu rừng.

Tầm nhìn tuy bị hạn chế bởi lớp tuyết và sương mù dày, nhưng âm thanh rất rõ ràng và dễ nhận biết, tiếng gầm rú thi thoảng rền vang tới mức khiến lòng người ta run rẩy. Lục Nam Thâm và Hàng Tư một trước một sau bước nhẹ nhàng, từ từ sát lại gần. Tuy bóng tối có thể che đi bóng dáng của họ, nhưng song song với đó cũng che lấp luôn cả tình trạng của con thú kia.

Họ không tiến quá gần, các loài sinh vật có thể hoạt động trong bóng đêm cũng sẽ có sự nhạy bén và thính lực cực kỳ cao.

Có lẽ đã phát hiện ra điều bất thường, con trâu đó không yên phận chút nào, nó đi đi lại lại giữa rừng. May mắn là nó đi về phía bên này, thế nên đường nét của nó cũng mơ hồ lọt vào trong tầm nhìn của họ.

"Con trâu này có vẻ không thân thiện chút nào." Hàng Tư hạ thấp giọng, nói.

Nói "không thân thiện" còn là nói giảm nói tránh, chỉ có thể miễn cưỡng nói rằng trông nó khá hơn con lợn vòi ngày xưa chút xíu, dù sao thì có xấu đến mấy nó vẫn có hình dáng của một con trâu. Chỉ có điều gương mặt nó cực kỳ hung ác, dữ dằn, mắt trâu vốn đã to, mà mắt của con trâu trước mặt đây còn to tợn, sáng quắc, rất có thần.

Lông khắp người nó rất dài, không khác gì loài bò lông dài trên cao nguyên, sau khi tuyết rơi đủ dày, nó vung vẩy người một cái, cả cơ thể lại trở về với máu xám tro nguyên bản. Nó bất ngờ quay về phía này gầm lên một tiếng, là tiếng kêu của trâu, nhưng nghe có vẻ điên cuồng.

Dữ dội tới mức đau đầu.

Sau đó họ thấy nó húc đầu vào thân cây, lực húc tương đối mạnh, cả một thân cây xù xì mà bị nó húc đổ làm đôi. Nhìn thấy cảnh tượng ngay gần đó, Hàng Tư sửng sốt không nói nên lời, cô hỏi nhỏ Lục Nam Thâm: "Anh bảo giá mà nó đâm đầu vào cây tự chết thì có phải đỡ mệt cho chúng ta không."

"Y như con lợn vòi kia hả?" Nói rồi Lục Nam Thâm cầm lấy cây cung, gài sẵn tên, nhắm chuẩn về phía nó.

"Anh tưởng tôi tin chuyện con lợn vòi đâm đầu tự chết thật à?" Hàng Tư cười nói.

Lục Nam Thâm cũng hạ tông giọng xuống rất thấp: "Lúc đó tôi hai bàn tay không, cũng đâu thể đánh chết được nó."

Trong lúc họ nói chuyện, con trâu đã lao về phía này, những nơi nó đi qua, cây cối đổ xuống như rạ, đúng là đồ phá hoại. Hàng Tư không nhắc chuyện con lợn vòi nữa, sau khi nhìn vào mắt Lục Nam Thâm một cái, cô thận trọng rút lui về phía đằng sau.

Sau khi nghe thấy Hàng Tư đã tìm được vị trí chuẩn xác, Lục Nam Thâm b.ắn ra một mũi tên.

Tên làm bằng gỗ, riêng về lực và đường bay đã rất hạn chế rồi, không thể có sức xuyên thấu mạnh như mũi tên bằng lông vũ thường thấy. Nhưng mũi tên của Lục Nam Thâm cũng không hề tệ, anh cũng ngắm rất chuẩn, nên cây cung đã đâm được vào người con trâu.

Muốn kết liễu nó bằng một mũi tên là không thể, dù sao tên cũng làm bằng gỗ, da trâu thì dày, cùng lắm chỉ có thể khiến nó bị thương. Kế hoạch của Lục Nam Thâm là tận dụng vết thương của nó, lợi dụng sự lồng lộn của nó để từng bước dụ nó về phía hố tuyết.

Quả nhiên, con trâu núi sau khi bị thương càng trở nên điên loạn. Nó có khả năng phát giác rất nhạy bén, lao thẳng về phía mũi tên lạnh. Lục Nam Thâm không định nghênh chiến, co cẳng bỏ chạy.

Anh chạy rất nhanh, xuyên khắp khu rừng. Con trâu đuổi theo phía sau, đâm ngang đâm dọc, cả một đám cây to lại chịu tội oan. Vào lúc con trâu sắp đuổi kịp Lục Nam Thâm thì một âm thanh du dương vang lên giữa khu rừng.

Là còi uống máu!
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 204: Em có bị ngốc không?



Chính Hàng Tư đã thổi vang cây còi uống máu.

Tuy rằng cô không có cung tên, không thể gây ra sự tổn thương trực tiếp đối với con trâu rừng kia, nhưng cô lại đang giấu cây còi uống máu, cây còi này đặc biệt cần thiết và là vật dụng luôn phải mang theo bên mình khi đi tới nơi hoang dã. Hoặc nói một cách chính xác, Hàng Tư đã coi cây còi này như bùa hộ mệnh của bản thân rồi.

Khi trước trong thung lũng Chết Chóc, chiếc còi uống máu này có tác dụng quan trọng đối với con lợn vòi kia. Và cả con trâu rừng trước mặt đây sau khi nghe động tĩnh phát ra từ cây còi uống máu rõ ràng cũng đã bị ảnh hưởng, cơ thể to lớn của nó hơi lắc lư, chao đảo, có vẻ như cảm xúc điên rồ của nó đã được xoa dịu phần nào.

Hàng Tư ở phía trước, thổi những âm thanh du dương, vang xa. Cô lùi dần từng bước, từng bước về phía sau, con trâu rừng cũng chao đảo bước từng bước một tiến về phía trước. Lục Nam Thâm và Hàng Tư kết hợp với nhau, tạo thành một góc ba mươi độ, lúc nào cũng trong tư thế giương sẵn cung tên.

Bởi vì cả hai người họ đều hiểu rõ, muốn dẫn dụ con trâu rừng xuống hố tuyết chỉ bằng chiếc còi uống máu là không thể. Cũng giống như việc muốn tấn công, ép nó vào thế tử chỉ bằng một bộ cung tên càng không thể. Nhìn qua là biết con trâu rừng này đã sống ở đây nhiều năm, tự dựng lên một ý thức cảnh giác mạnh mẽ. Anh quyết định liên tục bắn tên vào nó, sau cùng chưa biết chừng sẽ ép được nó chó cùng bứt giậu mà chạy.

Máu rỉ xuống từ đầu mũi tên, nở rộ thành từng bông hoa mai đỏ dưới nền tuyết trắng. Quả nhiên, con trâu rừng không ôn hòa được bao lâu, tâm trạng lại bắt đầu bùng nổ. Nó gầm lên lao về phía Hàng Tư, vừa lao về phía trước vừa phẫn nộ thở phì phì.

Đây chính là nguyên nhân không thể chỉ giải quyết mọi chuyện bằng một cây còi. Dù nó xấu đến mấy, chung quy nó vẫn là một con trâu, trâu nhìn thấy màu đỏ sẽ trở nên kích động.

Lần này, tới lượt Hàng Tư co cẳng chạy.

Nhưng dù là chạy, cô cũng chạy có góc độ đàng hoàng, luôn giữ một góc ba mươi độ với Lục Nam Thâm. Cả hai đều có chung một mục đích, đó là hố tuyết. Thế nên vào lúc con trâu vừa gầm ghè vừa lao về phía Hàng Tư, ở chếch phía trước, Lục Nam Thâm lại b.ắn ra một mũi tên lạnh lùng, lần này bắn trúng cổ của con trâu.

Nó càng khiến con trâu điên tợn, quay đầu đuổi theo Lục Nam Thâm.

Cứ như thế cả hai phối hợp tác chiến, khi con trâu đuổi theo Lục Nam Thâm thì Hàng Tư thổi còi. Khi con trâu lơi là cảnh giác thì Lục Nam Thâm lại bắn tên để ép nó lao về phía trước.

Cho tới khi chỉ còn cách hố tuyết khoảng nửa mét, chỉ số phẫn nộ của nó cũng đã bị kíc.h thíc.h tới tận cùng. Nó nhảy vọt lên, bổ thẳng về phía Lục Nam Thâm và Hàng Tư. Lục Nam Thâm nhanh nhẹn kéo Hàng Tư lại, ôm chặt, rồi né nhanh sang bên cạnh, cả hai lăn tròn dưới đất. Lục Nam Thâm một lần nữa dùng sức đè Hàng Tư xuống dưới người mình, một tay kịp thời đỡ lấy gáy cô.

Cùng lúc này, họ thấy con trâu phẫn nộ gào rú rồi vồ hụt, bay lên rất cao, sau đó ngã cắm đầu vào trong hố tuyết. Dưới hố vọng lên tiếng hét điên cuồng của con trâu rừng, có thể khiến màng nhĩ con người ta rung lên đau đớn.

Lục Nam Thâm vẫn đang nằm đè lên Hàng Tư, nhân tiện bịt chặt hai tai của cô lại.

Con trâu rừng liều mạng quẫy đạp trong hố tuyết, tiếng gầm cùng động tác của nó có thể khiến mặt đất xung quanh rung theo. Không cần nhìn nhiều cũng biết nó đã bị cọc nhọn đâm trúng. Những chiếc cọc đó từ lâu đã nhuốm đỏ máu của những con thú bị săn bắt, không ngờ vào một thời buổi xã hội văn minh như hiện tại mà chúng vẫn có thể có công dụng.

Hai người yên lặng đợi một lúc, cho tới khi trong hố tuyết không còn động tĩnh gì nữa, Lục Nam Thâm mới buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó... anh không hề đứng dậy ngay, ngược lại còn theo đà ôm chặt lấy Hàng Tư nằm dưới, cả người thả lỏng ra, khuôn mặt điển trai giấu bên tai cô.

Anh còn không quên nói một câu: "Cuối cùng cũng hạ được nó, đáng sợ quá."

Hàng Tư: ...

Sao cô chẳng nhìn ra được anh sợ hãi một chút nào nhỉ?

"Chẳng phải ban nãy anh chạy rất nhanh đó sao?" Cô bất giác lên tiếng.

Lục Nam Thâm nằm vật trên người cô, mệt lử, lý do rất đường hoàng: "Vì sợ quá nên tôi mới chạy nhanh đấy."

Càng ngày Hàng Tư càng tình nghi anh cố tình tỏ ra đáng thương, có sợ cũng chưa thấy bàn tay cầm cung của anh run lên chút nào. Từng mũi tên lạnh lùng lao ra, đến cả cô cũng cảm nhận được độ rung trong không khí, có thể thấy anh khỏe đến mức nào, và khi bắn tên đã kiên định đến mức nào.

Cô cũng chẳng buồn đôi co với anh, giơ tay đẩy người anh ra: "Này, anh dậy đi chứ."

"Không được, chân tôi mềm nhũn rồi, em để tôi thở chút đã." Lục Nam Thâm đưa ra lý do, đến cả câu nói cũng như sắp tắc thở.

Hàng Tư bị anh đè kín kẽ, bên tai là tiếng thở của anh, khẽ khàng, theo cùng là mùi hương và nhiệt độ đầy nam tính, len lỏi vào trong tai cô khiến cô cảm thấy bất an, cào cấu khiến trái tim cô hoảng loạn, tựa như chú thỏ con ban nãy chẳng hề chạy vào trong rừng sâu mà đang nhảy nhót loạn xạ trong lòng cô vậy.

"Lục Nam Thâm... Anh đè nặng quá, tôi sắp không thở nổi nữa rồi." Cô giơ tay đẩy anh, không đẩy ra được, đành vô thức giãy giụa một chút.

Bỗng dưng cô cảm giác tiếng thở bên tai trở nên nặng hơn, cô lập tức sững người, đờ ra không động đậy nữa.

Ngay sau đó Lục Nam Thâm lật người nằm sang bên cạnh, nhịp thở rõ ràng trở nên gấp gáp.

Hàng Tư không dậy ngay, vẫn nằm yên dưới đất. Nền đất rõ ràng giá buốt như vậy, tuyết rơi xuống mặt rõ ràng lạnh lẽo như vậy, thế mà cô lại có cảm giác nóng ran khắp người, thậm chí da mặt như giần giật lên từng hồi, giật đến tận màng nhĩ, thình thịch vang dội.

Rất lâu sau Lục Nam Thâm mới dứt khoát đứng lên, rồi giơ tay về phía cô. Bây giờ chỉ mới nhìn bàn tay anh thôi đã khiến trái tim Hàng Tư nhộn nhạo không yên rồi, nhưng không muốn thể hiện là mình quá õng ẹo, cô cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Anh nắm chặt tay, cánh tay dùng sức kéo cả người cô dậy.

Có quán tính nên sau khi đứng dậy, có một khoảnh khắc Hàng Tư đã ngã vào lòng anh. Anh tiện thể ôm lấy cô, cười nói: "Em nói xem, em có bị ngốc không?"

"Hả?"

Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô chăm chú, tận sâu nơi đáy mắt dường như vẫn còn một tia sáng chưa tắt lịm, vẫn lấp ló như một ngọn lửa ẩn mình trong tro bụi. "Tôi chỉ nói là chân tôi mềm nhũn, chứ có bảo toàn thân tôi đều mềm nhũn đâu."

Hàng Tư lập tức hiểu ra, cô đẩy anh một cái: "Nghĩ cách xử lý con trâu rừng đi, đừng nói linh tinh nữa."

Lục Nam Thâm phá lên cười.

Vì bị tuyết che phủ nên chưa rõ cái hố trước mặt sâu đến mức nào, trong hố có những cái gì cũng khá mông lung. Lục Nam Thâm chọn cách xuống hố, Hàng Tư không khuyên được anh, đang lấy dây thừng an toàn đã chuẩn bị sẵn ra, một đầu buộc vào người Lục Nam Thâm, một đầu cố định vào thân cây ngay gần đó.

Cô thì ngồi thấp bên cạnh hố, theo dõi sát sao mọi tình hình.

Sau khi Lục Nam Thâm xuống dưới hố, hai chân chạm đất rồi mới nắm rõ tình hình.

Tuyết khá dày, cọc nhọn thì cao xấp xỉ một người bình thường, phần hở ra ở trên chắc chưa đến nửa mét, còn một đoạn dài đã bị tuyết che lấp hết.

Hàng Tư đứng ở trên cao, một lúc dùng cả hai chiếc đèn pin cầm tay để soi sáng cho Lục Nam Thâm. Cộng thêm chiếc đèn trên đầu Lục Nam Thâm bật mở nên mọi thứ dưới hố đã trở nên rất sắc nét. Anh xử lý qua chỗ tuyết đọng trước mặt, sau đó dịch chuyển một vài tảng đá có thể kê chân, xếp đều bên cạnh cọc nhọn đã đâm con trâu rừng.

Con trâu đã ngỏm từ lâu.

Bốn cây cọc chắc chắn đâm xuyên qua cơ thể nó, nó đã nhắm mắt lại, cái chết cũng tương đối bình yên.

Lục Nam Thâm chép miệng mấy tiếng, nói: "Mày và tao vốn vô duyên, ai bảo bọn tao đang đói. Hôm nay gặp nhau ở đây cũng coi như tao siêu thoát cho mình, hãy sớm về miền cực lạc. Kiếp sau đầu thai thì hãy làm chim nhé, tao không hay ăn các loài bay trên trời đâu."

Hàng Tư ở trên nghe rất rõ ràng, lập tức lườm nguýt, lúc nào rồi.

Cô lắc lắc chiếc đèn pin: "Chắc không bê được cả con lên đâu nhỉ?"

"Đúng vậy." Lục Nam Thâm buông một câu: "Phải phân xác thôi."

Phật Tổ từ bi, A Di Đà Phật...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 205: Nhìn nhầm ư?



Hàng Tư muốn giúp đỡ nhưng Lục Nam Thâm ngăn lại.

Cô cũng không cố thể hiện mà chọn một tảng đá lớn, khoanh chân ngồi xuống, nhìn Lục Nam Thâm từ trên xuống như cái nhìn phán xét của Thượng Đế vậy. "Anh đang muốn cố gắng chứng minh anh gan dạ sao? Không sao đâu, ở trước mặt tôi không cần phải sĩ diện đến vậy, nếu thật sự không ổn tôi cùng anh lôi toàn bộ về cũng không sao mà."

Không cần quay đầu lại Lục Nam Thâm cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô khi nói câu này, anh mỉm cười đáp lại: "Không sao. Tôi là một người cực kỳ không ưa sĩ diện, khi cần tôi sẽ luôn luôn tỏ ra yếu đuối với em."

Tuy không nhìn được nét mặt anh nhưng Hàng Tư có thể mường tượng được anh đang mở to đôi mắt vô tội để nói nhăng nói cuội, cô chợt muốn cười.

Nhưng rồi lại thấy cười như thế có hơi tàn nhẫn, cô bèn hắng giọng nói: "Phải, có chỗ nào không hiểu nhất định phải hỏi chị nhé."

Lục Nam Thâm không lên tiếng, giống như đang nghiên cứu cách phân xác, cũng có vẻ như đang cố tình tảng lờ cô đi.

Xung quanh không có gì nguy hiểm nên Hàng Tư cũng thả lỏng hơn một chút. Thấy anh im lặng, cô cố tình trêu chọc: "Chị đang nói chuyện với em đấy, sao em không đáp lời?"

Lục Nam Thâm đi vòng lại, mặt hướng thẳng về phía Hàng Tư.

Bóng tuyết xào xạc, hoàn toàn có thể soi rõ sắc nét gương mặt của anh. Mỗi lần ngắm nhìn Lục Nam Thâm, Hàng Tư đều có cảm giác có thể dùng câu thơ "Gió xuân thả sức ngựa phi" để hình dung về anh. Bên dưới, tay anh cầm dao. Anh giơ con dao lên, đâm xuống khớp xương chân của con trâu rừng, nhanh lẹ chia tay chân nó ra. Từng động tác đều lọt hết vào tầm mắt của Hàng Tư. Ở anh có thêm đôi phần khí thế hừng hực.

Cùng lúc ấy, anh liếc lên phía cô một cái, vừa làm vừa trả lời cô: "Vì sao lại không trả lời ư? Em nói xem?"

Hàng Tư có linh cảm câu tiếp theo của anh không hay ho gì nên biết điều im miệng.

Thấy cô im lặng, tận sâu nơi đáy mắt Lục Nam Thâm càng dâng lên một sự thích thú. Anh nói dứt khoát: "Tôi có những tâm sự thầm kín với em, thế nên ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nhận em là chị cả."

Ngay lập tức một quả cầu tuyết được ném xuống dưới nhưng Lục Nam Thâm nhẹ nhàng né được. Anh cười hỏi: "Em tự nói xem, hành động này của em có ý nghĩa gì?"

Hàng Tư biết mình không đáp trúng anh, bèn liếc xéo một cái.

Lục Nam Tây một tay nhấc giò trâu, chầm chậm bổ sung một câu: "Có thể coi là mưu sát chồng đấy."

"Lục Nam Thâm." Hàng Tư gằn từng chữ trong tên của anh. "Bây giờ anh biết nói năng linh tinh rồi phải không? Còn nói linh tinh nữa tôi mặc kệ anh đấy!"

Tông giọng của cô hơi cao lên, nhưng gò má thì nóng muốn chết, trái tim đập thình thịch dữ dội nơi lồng ng.ực, như đang muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng tới nơi.

Thật tình.

Cô không nghĩ anh lại là người mở mắt nói nhăng cuội, nhất định là học từ Niên Bách Tiêu.

Thấy cô sốt sắng, Lục Nam Thâm chỉ mỉm cười, không chọc cô nữa. Thật ra anh rất muốn nói với cô rằng: Mấy lời nhăng cuội này anh chỉ từng nói với một mình cô thôi.

Sau một vài khoảnh khắc ngượng ngập, Hàng Tư cũng không vờ vịt nữa, cô hỏi anh: "Tay nghề của anh có vẻ thuần thục quá nhỉ, trước kia từng làm à?"

Tay anh cầm con dao sắc để phân xác con trâu rừng, động tác quá mức thuần thục, không giống việc một thanh niên bình thường có thể làm được.

Lục Nam Thâm nói: "Anh hai của tôi, em cũng từng gặp rồi đó."

Hàng Tư có biết đến vị pháp y danh tiếng lẫy lừng đó, quả thực tay cầm lưỡi dao lá liễu, phân xác không thấy khựng. "Anh còn từng học nghề của anh ấy à?"

"Tôi ấy à, ngày trước cũng từng nghe anh ấy chia sẻ vài điều, chỉ là lý thuyết suông thôi, bây giờ bắt tay vào thực hành cảm giác cũng ổn." Lục Nam Thâm đáp một câu rất tùy hứng.

Nhưng câu nói này người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lục Nam Thâm không có thói quen khoác lác tận trời, về điểm này Hàng Tư hiểu rất rõ, thế nên việc anh mới nghe qua mà giờ đã có thể bắt tay vào hành động nhanh như vậy, chỉ có thể chứng tỏ hai điều.

Hoặc là trước kia anh đã biết làm rồi, hoặc là khả năng học hỏi của anh cực kỳ dữ.

Đang mải nghĩ, cô đã thấy Lục Nam Thâm phập tiếp một nhát dao xuống.

Lần này là rạch bụng của con trâu rừng ra, có máu bắn lên, xung quanh cọc nhọn cũng đã nhuộm đỏ màu máu. Mặt Lục Nam Thâm cũng bị dính máu. Lúc đổ máu, anh quay góc nghiêng về phía Hàng Tư. Góc nhìn của cô hướng từ trên xuống dưới, lại có ánh tuyết tôn thêm, cô bèn nhìn rõ gương mặt anh.

Máu bắn lên không ít rồi men theo những đường nét góc cạnh của khuôn mặt chảy dần xuống, trượt qua khuôn cằm gợi cảm. Vào một đêm tuyết rơi như thế này, chàng trai tuấn tú tay cầm dao sắc đã có thêm vài phần hoang dã và thô bạo, đặc biệt là ánh mắt anh. Không biết là do đêm quá khuya hay do màu máu ánh lên, nhìn từ góc độ của Hàng Tư dường như có thêm nhiều biểu cảm.

Rộng lớn sâu sắc nhưng lại lạnh lùng và tàn nhẫn. Tựa như bình thản nhưng đằng sau sự bình thản ẩn chứa một con sóng khổng lồ đang âm thầm sục sôi, cuộn trào.

Lục Nam Thâm, người đang giết con trâu rừng giữa đêm tuyết như đã biến thành một con người khác.

Suy nghĩ này thật ra chỉ vô tình thoáng qua trong đầu Hàng Tư, thậm chí còn chưa hình thành nên một ý nghĩ hoàn chỉnh, cùng lắm chỉ như pháo hoa nổ bùm. Nhưng ngay sau đó sống lưng cô căng ra, trái tim như ngừng lại.

Cô định thần lại để quan sát Lục Nam Thâm.

Trên lưỡi dao, trên bàn tay của anh đều nhuộm đỏ màu máu, đôi mắt anh cũng đỏ rực, có cảm giác như máu đã bắn vào đôi đồng tử. Biểu cảm của anh lạnh lùng, ánh mắt cũng dần dần lạnh hẳn đi. Dòng máu trên người con trâu rừng ấy như đã kích hoạt như một cảm xúc nào đó trong anh, khiến xung quanh anh toát ra một bầu không khí tàn độc và lạnh lùng.

Cho dù ngồi ở bên trên hố tuyết, Hàng Tư cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.

Tuyết rơi lả tả, có một tia sáng lóe lên, lướt qua gương mặt anh trong khoảnh khắc, một giây sau, Hàng Tư chợt thảng thốt.

Cũng không biết vì sao cô bỗng cảm giác người đàn ông dưới hố tuyết kia không phải Lục Nam Thâm.

Là... Kiều Uyên!

Hàng Tư bỗng dưng rùng mình một cái, cả người ngả về phía sau, vô thức chuyển sang tư thế né tránh, nhưng hai chân lại ghim thẳng xuống đất, không thể nhúc nhích nổi! Trong lòng có một tiếng nói nói với cô rằng: Chạy! Mày mau chạy đi!

Nhưng vẫn còn một tiếng nói khác: Không, anh ấy không phải Kiều Uyên, là Lục Nam Thâm.

Hàng Tư mở tròn hai mắt, cảm giác mở căng tới mức hốc mắt đau nhói. Cô đã ở bên cạnh Kiều Uyên hai năm, mọi cử chỉ động tác của Kiều Uyên, mọi nét mặt cảm xúc của Kiều Uyên cô đều nắm rõ.

Người đàn ông trước mắt chính là Kiều Uyên.

Phải mất một lúc Hàng Tư mới tìm lại được giọng nói của mình, cực nhỏ và yếu ớt: "Kiều... Kiều Uyên..."

Người đàn ông dưới hố tuyết im lặng, chỉ tập trung đưa từng nhát dao gọn gàng khía phần thịt sườn của con trâu ra thành từng miếng. Khi anh hơi nheo mắt lại, gương mặt điển trai bỗng lóe lên một sự tàn nhẫn. Khoảnh khắc đó bị Hàng Tư bắt được rõ ràng, cô bất giác kêu lên một tiếng.

Một giây sau, hai chân bắt đầu nhúc nhích được, cô bò dậy, quay người định bỏ chạy. Nhưng vừa đi được một bước thì sau lưng một giọng nói đã vang lên: "Hàng Tư."

Âm thanh này khẽ khàng nhưng lại khiến sống lưng Hàng Tư đờ ra.

Rất lâu sau cô mới từ từ quay đầu lại.

Không rõ có phải vì quá căng thẳng không, khoảnh khắc quay đầu lại cô cảm nhận được những tiếng răng rắc của khung xương trên cơ thể mình. Nhịp thở mỗi lúc mỗi căng thẳng hơn, trái tim va thình thịch vào lồng ng.ực.

Cho đến khi cô chạm vào đôi mắt của người đàn ông dưới hố tuyết.

Lục Nam Thâm nhìn cô vẻ khó hiểu: "Đi đâu vậy?"

Tuyết rơi xung quanh anh, máu bắn lên mặt anh, càng khiến gương mặt trở nên trắng nhợt. Nhưng đường nét của anh vẫn ôn hòa, lương thiện, đôi mắt cực kỳ hút hồn, trong veo như dòng suối, chỉ thiếu nước nghe thấy tiếng suối chảy róc rách nữa thôi.

Làm gì còn sự tàn nhẫn lạnh lùng ban nãy cô nhìn thấy?

Nhìn nhầm ư?

Cả người Hàng Tư vẫn đang căng ra, cô đứng đực giữa đống tuyết như một con rối gỗ. Lục Nam Thâm nhận ra sự khác thường của cô. Anh gài con dao vào thắt lưng, đi tới trước sợi dây thừng, một tay nắm chặt nó, đu người nhanh nhẹn bò lên.

"Sao thế?" Lục Nam Thâm bày ra vẻ mặt quan tâm, muốn chạm tay vào cô.

Hàng Tư có phản ứng, đột ngột lùi sau một bước. Một sự bất ngờ thoáng qua nơi đáy mắt Lục Nam Thâm. Anh liếc nhìn xuống bàn tay rồi chợt nhận ra quá nửa bàn tay mình đang đỏ rực vì máu. Anh im lặng mỉm cười, cúi người túm lấy một ít tuyết, gọn gàng lau sạch đôi tay.

Thấy Hàng Tư vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, ánh sáng nơi đáy mắt anh trở nên êm dịu hơn. Anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Là máu của con trâu thôi, không sao rồi, đã sạch sẽ rồi."

Nói rồi anh đưa tay ra, thử kéo cô. Lần này cô không kháng cự nữa, anh bèn từ từ kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 206: Có một suy nghĩ đáng sợ



Ôm như vậy, Lục Nam Thâm mới chợt nhận ra cô gái trong vòng tay mình đang run lên cầm cập.

Anh sửng sốt.

Anh cúi xuống nhìn cô: "Em sao thế?"

Ban nãy vẫn còn rất ổn mà? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Nhưng nếu có chuyện gì thật, lẽ nào anh lại không nghe thấy?

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, nhưng biểu cảm của cô rất khác lạ, cái nhìn này gần như là ánh nhìn chòng chọc, nhìn anh nhưng cũng như đang nhìn một người rất xa lạ vậy. Một lúc lâu sau, cô bất ngờ giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm sững người.

Cũng may đang là đêm tuyết, cũng may ánh trăng trên trời không quá sáng tỏ. Anh cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực trào dâng lên từ tận đáy lòng, phả lên mặt, cũng bò lên tận vành tai.

"Em..."

"Anh đừng cử động." Hàng Tư ngắt ngang lời anh nói, nếu nghe kỹ còn loáng thoáng nhận ra chút run rẩy trong giọng nói của cô.

Cô đang quan sát anh, quan sát rất kỹ càng, kỹ tới mức Lục Nam Thâm cảm thấy rợn người. Thế này là ý gì? Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ sao? Hay ngay vào khoảnh khắc vừa rồi cô đã bắt gặp một vũ trụ song song?

Cô phải quan sát đến hơn một phút. Lục Nam Thâm có một ảo giác rằng cô đã đếm được từng lỗ chân lông trên mặt mình rồi thì Hàng Tư cuối cùng mới dừng việc quan sát lại, một giây sau chân cô mềm nhũn ra.

Lục Nam Thâm kịp thời ôm chặt lấy cô lần này anh càng áp sát cô hơn nữa.

Sự mềm mại nơi vòng tay khiến nhịp thở của anh có phần gấp gáp hơn một chút.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hàng Tư lắc đầu, nói một câu "Không sao". Cô không muốn nhắc đến cái tên Kiều Uyên trước mặt anh, sợ sẽ làm cả hai không vui vẻ. Bước ra khỏi cảm xúc sợ hãi, cô mới chợt nhận ra cả hai đang kề cận nhau quá sát, vành tai bèn nóng rẫy lên: "Anh... Anh thả tôi ra đi."

"Không sao thật chứ?" Lục Nam Thâm bỏ ngoài tai câu nói của cô. Ánh mắt anh rực cháy như một ngọn đuốc, cúi đầu đánh giá những thay đổi trên biểu cảm của cô.

Đứng quá sát, hai người họ lại sở hữu chênh lệch chiều cao hoàn hảo, thế nên khi anh mở lời, những âm thanh trầm thấp như mọc chân len lỏi vào trong đôi tai cô. Ngứa ngáy, lại rất nhộn nhạo, Hàng Tư cảm thấy có một giây phút chân cô lại mềm nhũn ra lần nữa.

Một lần nữa cô nhấn mạnh rằng mình không sao, chỉ có điều giọng cô thiếu hơi, cô đành chặn nhẹ nhàng lên ngực anh: "Mau mang nó về đi, hai người ở nhà gỗ chắc đói lắm rồi."

Trong núi không thiếu dây leo, tuy đang là thời kỳ rét đậm. Động tác của Lục Nam Thâm nhanh gọn, lấy dây leo làm dây thừng, lần lượt cột chắc từng phần của con trâu, sau đó kéo rộng ra, nối thành một chuỗi dài, dù có kéo dưới nền tuyết cũng không sợ bẩn. Một khu rừng nguyên thủy thế này, tuyết ở đây có thể cho thẳng vào miệng nhai.

Dọc đường trở về, Hàng Tư nói ít đi hẳn. Lục Nam Thâm thắt một đầu dây leo đeo lên vai, bước thấp bước cao tiến về phía trước, còn không quên hỏi cô có muốn ăn cá không. Nếu muốn, anh vẫn tiện kiếm thêm vài con mang về.

Thật ra Hàng Tư không đói, đặc biệt sau cú sốc vừa rồi cô càng không có bụng dạ ăn uống gì. "Quá nửa con trâu đại này đủ lắm rồi."

Nói là quá nửa con trâu, thật ra chẳng bỏ đi nhiều. Lục Nam Thâm sử dụng dao rất khéo, gần như róc sạch sẽ toàn bộ phần thịt, chỉ để lại một khung xương to tướng dưới hố tuyết. Chính vì như vậy, Hàng Tư mới nhìn rõ vị trí trúng tên của nó hóa ra sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng cô trước đó, cô không khỏi kinh ngạc về lực tay của Lục Nam Thâm.

Cho dù mầy mò nhạc cụ từ nhỏ, anh cũng không thể có một đôi tay khỏe đến mức đó.

Lục Nam Thâm sải rộng bước chân tiến về phía trước, Hàng Tư chậm rãi bước theo sau. Trong quá trình đó, anh dừng lại mấy lần, đợi cô tiến sát lại gần rồi mới đi tiếp. Sau đó anh thẳng thừng đưa tay về phía cô, Hàng Tư sững người.

Anh không nói năng gì, tiến lên một bước nắm lấy tay cô, cùng cô tiến bước.

Tuyết rơi lả tả sau lưng hai con người, sương tuyết dày đặc, quấn bện như một lớp lụa. Giọng Hàng Tư như nhòe đi trong màn mưa tuyết tĩnh mịch. "Lỡ như có nguy hiểm gì thì sao? Chúng ta nên đi một trước một sau chứ?"

Lục Nam Thâm cất giọng ôn hòa: "Lỡ như có nguy hiểm tôi có nghe thấy, yên tâm đi, cho dù có nguy hiểm, người lót phía sau cũng không nên là em."

***

Căn nhà gỗ nhỏ bé chẳng mấy chốc đã thơm phức mùi thịt.

Niên Bách Tiêu tự mình chuẩn bị.

Từ lúc Lục Nam Thâm và Hàng Tư còn chưa trở về, anh ấy đã ngồi vót sẵn những chiếc xiên dùng để xiên thịt, mảnh như tăm vậy. Đến khi Lục Nam Thâm lôi được tảng thịt to dính đầy tuyết trở về, Niên Bách Tiêu mới nhận ra mọi thứ mình chuẩn bị hơi nhỏ.

Làm lại.

Họ dứt khoát xuyên thịt qua những chạc cây thô rồi đặt thẳng lên lửa. Lớp mỡ thịt gặp lửa xèo xèo bốc cháy. Mùi thịt nướng nguyên thủy nhất tỏa đi bốn phía, quấn bện với thứ mùi chỉ có ở trong rừng núi.

Vừa nướng thịt Niên Bách Tiêu vừa chép miệng cảm thán: "Sao lại không mang muối chứ..."

Phương Sênh nhìn ra những thay đổi trong cảm xúc của Hàng Tư, bèn tranh thủ lúc Niên Bách Tiêu đang túm lấy Lục Nam Thâm hỏi Đông hỏi Tây, cô ấy ngồi sát lại bên cạnh Hàng Tư, tiện thể xé cho cô một miếng thịt bò đã chín.

"Cậu không sao chứ?" Phương Sênh hỏi nhỏ.

Hàng Tư lắc đầu.

Cô ngồi ở một vị trí cách đống lửa hơi xa một chút, ánh lửa hắt lên gương mặt cô trông cũng mông lung hơn phần nào. Cô dựa ở đó, giống như đang nhìn những ngọn lửa bùng lên trong lò đá, nhưng cũng lại giống như đang nhìn Lục Nam Thâm ở bên kia ngọn lửa.

Cô không vội ăn thịt bò mà đặt sang bên cạnh.

Lát sau Hàng Tư quay về, rút di động trong túi áo ra, lần sờ lớp viền bên cạnh điện thoại, tắt chuông điện thoại. Cô gõ một dòng chữ lên di động. Trong lúc ấy cô có ngước lên nhìn nhanh một cái, vẫn nhìn Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm ngồi quay lưng về phía bên này. Niên Bách Tiêu đang rất tò mò về con trâu rừng này, trở thành "Mười vạn câu hỏi vì sao". Lục Nam Thâm bỗng dưng lại rất kiên nhẫn, vừa giúp họ nướng thịt vừa thỏa mãn mọi sự tò mò của anh ấy.

Phương Sênh ngồi kế bên cạnh Hàng Tư, liếc mắt sang là đọc được nội dung Hàng Tư gõ. Thế là Phương Sênh cũng rút di động ra, ngẫm nghĩ rồi gõ một dòng chữ.

Đây là cách trò chuyện mà gần đây họ mới nghĩ ra. Khi ở trước mặt Lục Nam Thâm, dù anh có cách xa đến mấy, họ vẫn phải đề phòng, đặc biệt khi đang bàn tán những chuyện có liên quan đến anh. Hiện tại không có mạng, họ chuyển từ nhắn wechat sang tự nói chuyện một mình. Tự gõ những dòng mình muốn nói lên di động của mình rồi đưa cho đối phương xem.

Lần này Hàng Tư tuy không nhắc đến Lục Nam Thâm nhưng lại nhắc đến Kiều Uyên.

Dòng chữ mà cô gõ lên điện thoại là: Cậu còn nhớ rõ tướng mạo của Kiều Uyên không?

Thế là Phương Sênh gõ lên di động của mình dòng chữ là: Đương nhiên, có hóa thành tro mình cũng nhận ra anh ta.

Hàng Tư quay đầu nhìn cô ấy, Phương Sênh gật đầu với cô, thái độ đầy chắc chắn. Hàng Tư lại tiếp tục cúi xuống nhìn di động, tiếp tục viết...

Cậu không cảm thấy có lúc Lục Nam Thâm hơi giống Kiều Uyên một chút sao?

Phương Sênh ngó đầu sang, hơi sửng sốt, suy nghĩ giây lát: Giống như cậu nói, tướng mạo rất giống, nhưng nếu hai người họ đứng cạnh nhau, rất dễ để phân biệt ai là ai.

Nhìn dòng chữ trên máy điện thoại của Phương Sênh, đôi mày của Hàng Tư như nặng thêm vài phần. Phương Sênh là người hiểu cô nhất, nhìn dáng vẻ này chắc mẩm là đã có chuyện gì rồi.

Lần này cô ấy không gõ nữa mà dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Hàng Tư một cái, dùng động tác để hỏi cô xem đã có chuyện gì. Hàng Tư trầm mặc rất lâu, rồi hỏi cô ấy trên di động: Nếu lúc trước mình không nói trước cho cậu biết thì khi gặp Lục Nam Thâm lần đầu tiên, liệu cậu có nhầm tưởng anh ấy là Kiều Uyên không?

Phương Sênh đang định gõ dòng chữ "Đương nhiên sẽ không nghĩ vậy", nhưng mới gõ xong hai chữ "Đương nhiên", cô ấy cũng bắt đầu ngập ngừng.

Thật sự sẽ không nghĩ như vậy ư? Cô ấy thật sự có thể phân biệt rõ ràng anh không phải Kiều Uyên sao?

Cảnh tượng lúc đó Phương Sênh còn nhớ rất rõ, mới nhìn thấy Lục Nam Thâm lần đầu tiên, cô ấy đã thật sự đứng hình và giật mình. Không, không phải giật mình, phải là chết khiếp. Khoảnh khắc này Phương Sênh đã ngập ngừng, Hàng Tư nhìn biểu cảm ấy, trái tim cũng bắt đầu rớt dần xuống...

Như đang rơi thẳng xuống một vực sâu tăm tối, vô tận.

Khi gõ tiếp, ngón tay cô bắt đầu run rẩy: Phương Sênh, mình có một suy nghĩ rất đáng sợ, rất điên cuồng, cũng rất khó tin. Mình nghĩ rằng... anh ấy chính là Kiều Uyên!
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 207: Đúng đấy, vì sao phải sợ chứ?



Hàng Tư vừa mới gõ xong mấy chữ này thì Phương Sênh tức thì kêu "Á" lên một tiếng. Vốn dĩ khi vừa có phát hiện này, Hàng Tư đã căng thẳng lắm rồi, giờ còn giật mình vì tiếng hét của Phương Sênh nên chiếc di động của cô rơi thẳng xuống đất.

Họ đã thành công khiến Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đồng thời quay qua nhìn.

Niên Bách Tiêu rất căng thẳng: "Nhìn thấy gì vậy?"

Tuy Lục Nam Thâm không nói gì nhưng anh vẫn đang nhìn Hàng Tư rất chăm chú. Sau lưng anh là đống lửa, nhưng ánh sáng của ngọn lửa không soi sáng được vào trong đôi mắt anh, nó vẫn thâm sâu như một đại dương bao la, u tối, thăm thẳm.

Hàng Tư vội vàng nhặt di động lên, tuy không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt gắt gao của anh. Phương Sênh vội vàng lên tiếng giải thích: "Không sao không sao, chỉ tại ban nãy tôi nhìn thấy... một con côn trùng rất to, tôi sợ quá."

"Côn trùng? Còn rất to ư?" Nói rồi, Niên Bách Tiêu đứng lên định đi tìm, "Côn trùng mùa đông không ngủ đông ư?"

"Chắc tại em nhìn nhầm thôi, căn nhà tối quá mà." Phương Sênh lại nói.

Lục Nam Thâm gọi nhỏ: "Thịt bò nướng chín rồi đây, qua đây ăn đi."

Khi bốn người ngồi quây xung quanh đống lửa, Hàng Tư không thể hiện quá lộ liễu nữa, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi sát hơn về phía Phương Sênh. Giữa cô và Lục Nam Thâm là khoảng cách một người ngồi vẫn còn thoải mái. Lúc xé thịt bò cho cô, Lục Nam Thâm còn phải vươn cánh tay ra rất dài, cuối cùng, anh có vẻ khó xử: "Có thể ngồi qua đây không?"

Phương Sênh âm thầm huých nhẹ vào người cô, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

Tuy rằng cảm thấy rờn rợn trong lòng nhưng nói gì thì nói vẫn chưa có chứng cứ xác thực, hơn nữa suy đoán này còn xuất hiện quá đường đột nên Hàng Tư cũng không muốn đang dưng kiếm chuyện, thế là cô bấm bụng ngồi dịch một chút về phía Lục Nam Thâm.

Một chút, có giới hạn.

Lục Nam Thâm chủ động ngồi sang phía cô, lần này đã tới mức cánh tay anh áp vào vai cô. Hàng Tư không trốn không tránh, nhưng hơi thở bất giác trở nên gấp gáp khó kiểm soát, trái tim trở nên nhộn nhạo trong lồng ng.ực chật hẹp.

Bên kia đống lửa, Niên Bách Tiêu ra sức gọi Phương Sênh: "Củ Lạc, mau qua đây, bên này thịt chín rồi, ngoài cháy trong mềm, ngon lắm."

Lục Nam Thâm cắt miếng thịt đã chín thành miếng nhỏ, đặt lên một chiếc đĩa gỗ họ vừa mới vót. Khi đặt vào tay Hàng Tư, anh đồng thời cúi thấp mặt xuống để hỏi cô: "Tim đập nhanh quá đấy, em đang xấu hổ hay là... đang sợ tôi?"

Hàng Tư buột miệng: "Vì sao... Vì sao tôi phải sợ anh?"

Lục Nam Thâm mượn ánh lửa để quan sát cô rất kỹ, tủm tỉm cười: "Đúng đấy, vì sao phải sợ chứ?"

Con tim Hàng Tư chợt đập lỡ một nhịp, cô ngước mắt nhìn anh.

Rõ ràng là gương mặt cô thân thuộc nhất, rõ ràng đôi mắt anh trong trẻo như dòng suối, sao lại khiến cô nhìn thấy biểu cảm của Kiều Uyên chứ? Cô cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, nếu cô đoán chính xác thì điều gì ủng hộ cho suy đoán của cô đây?

Bên này, Lục Nam Thâm khẽ thở dài: "Hàng Hàng, tôi biết ban nãy lúc phân xác có thể trông tôi có đôi phần bất nhã, nhưng có thể làm cách nào được chứ? Riêng phần xương của con trâu mộng đó đã đủ nặng rồi, không thể khiêng nó vào nhà được."

Trái tim đang lơ lửng của Hàng Tư từ từ rớt xuống.

Một lúc sau, cô nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi..." Nuốt nước bọt một cái, cô nói dối lòng mình: "Không sợ gì cả."

"Vậy tức là ngại rồi?" Lục Nam Thâm chọc cô, tiện thể lại bỏ thêm một ít thịt vào đĩa của cô.

Rõ ràng là sợ hãi, thế mà vành tai Hàng Tư vẫn đỏ lựng lên vì câu nói của anh. Cô hắng giọng: "Anh lại hiểu lầm rồi."

Lục Nam Thâm phá lên cười.

Bên kia, Niên Bách Tiêu hỏi anh qua ngọn lửa: "Cậu bảo, hung thủ bắt chúng ta mắc kẹt ở đây là vì lý do gì?"

Bàn tay đang cầm thịt của Hàng Tư chợt khựng lại. Lục Nam Thâm cũng cất vẻ bắng nhắng vừa rồi của mình đi, đưa tay lật miếng thịt trên lửa lại, gương mặt đượm vẻ suy tư.

Câu hỏi của Niên Bách Tiêu rất chính xác.

Họ không thoát được ra khỏi khu vực này là vì sự ảnh hưởng của khu vực từ trường siêu rộng cùng điều kiện thời tiết khắc nghiệt, nhưng suy cho cùng vẫn là do hung thủ dụ dỗ họ tới đây. Hung thủ lấy Khương Dũ làm mồi nhử, cho dù họ có cứu được Khương Dũ ra thì tình trạng cực đoan ở nơi này cũng khiến họ bị mắc kẹt.

Phải, vì mục đích gì đây?

Phương Sênh nói: "Chắc chúng ta không mắc kẹt ở đây mãi đâu nhỉ? Nếu như vậy thì hung thủ đạt được mục đích rồi?"

Mùa đông đằng đẵng, có những loài vật nhỏ có thể ngủ đông, nhưng họ thì phải ăn uống, chứ không thể thật sự sống cuộc sống hoang dã được.

"Có thể ra ngoài được hay không chí ít phải đợi tới khi tuyết ngừng rồi tính." Lục Nam Thâm suy nghĩ: "Nhưng với những gì tôi hiểu về hung thủ, có lẽ hắn không định om chết chúng ta từ từ, trong rừng này phải còn cái gì nữa."

Niên Bách Tiêu không hiểu ý nghĩa câu nói này của anh: "Vì sao phải nấu ếch trong nước sôi? Bây giờ có nước sôi à? Còn nữa, nếu trong rừng có gì đó, chắc cậu nghe được phải không?"

*Nguyên văn câu nói của Lục Nam Thâm là "đun nước sôi nếu ếch", ý chỉ việc khiến một người từ từ quen với môi trường họ đang ở, dần dần không có khả năng phản kháng lại những nguy hiểm đột ngột.

Câu phía trước Lục Nam Thâm không muốn giải thích, câu phía sau Lục Nam Thâm lại không thể giải thích rõ ràng.

Biết đâu trong rừng này có thứ gì anh không nghe thấy được. Khu rừng rộng lớn như thế, hơn nữa rõ ràng hiện tại đang giống như một vùng kín, nếu anh có thể nghe rõ ràng thì đã chẳng đến mức lạc mất Trần Diệp Châu. Hoặc, thứ nguy hiểm ấy còn chưa xuất hiện.

Họ để lại khá nhiều thịt bò, một phần dùng dây leo cột chặt treo lên giá chữ thập dùng về sau. Lục Nam Thâm đi ra khỏi nhà gỗ ném một ít thịt vụn ra khá xa. Trong nhà gỗ có mùi thịt nướng, chắc chắn sẽ khiến một số loài ăn thịt mò đến. Nếu không cho chúng một ít thịt ngon bên ngoài, chưa biết chừng chúng sẽ xông vào đây gây nguy hiểm.

Đống lửa phải giữ nguyên trạng thái, vừa giữ được độ ấm trong đêm tuyết, vừa xua đuổi được dã thú.

Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu lại qua quan sát Khương Dũ một lượt, mớm nước cho anh ta uống, mọi dấu hiệu sống vẫn đang bình thường. Nhưng điều họ lo lắng là nếu vài ngày nữa vẫn chưa thoát khỏi được khu rừng này, thì Khương Dũ sẽ tương đối nguy hiểm.

Đống cỏ khô trước đó ôm từ trong rừng về sau khi được hong qua lửa và dần dần theo mức nhiệt tăng cao trong căn nhà gỗ, chúng đã khô rom. Họ trải thêm một lớp cỏ dày dưới đất, cộng thêm việc cả căn nhà đều làm bằng gỗ, nên nằm dưới đất cũng tương đối ấm áp.

Nữ nằm trong, nam nằm ngoài. Hàng Tư đã nghĩ kỹ, cô nằm kế bên Phương Sênh, vừa hay có thể tranh thủ tìm thời cơ nói nốt câu chuyện ban nãy còn dang dở. Còn Niên Bách Tiêu cũng là một chàng trai phóng khoáng, cởi mở, anh ấy vẫy tay về phía Lục Nam Thâm: "Mau qua đây, qua nằm bên cạnh anh trai nào."

Chỉ một câu nói như vậy đã đủ lý do khiến Lục Nam Thâm rùng hết cả mình. Anh nhanh lẹ hơn Phương Sênh, nằm xuống bên cạnh Hàng Tư từ trước.

Hàng Tư lập tức căng thẳng.

Phương Sênh đứng đực ra đó, trợn tròn mắt nhìn Hàng Tư qua không khí, từ một góc chéo bên kia.

Lục Nam Thâm chẳng cảm thấy ái ngại gì, mở đôi mắt to tròn cực kỳ vô tội, hỏi Hàng Tư: "Em có thể bảo vệ tôi, đúng không?"

Hàng Tư thật sự không tìm ra được nửa phần bóng dáng Kiều Uyên qua ánh mắt vô tội này của anh, nhất thời cũng mềm lòng, nói: "Tôi nghĩ là khả năng bảo vệ của Niên Bách Tiêu mạnh mẽ hơn."

Lục Nam Thâm đưa ra lý do rất hùng hồn: "Trong số bốn người, bạn em là bé nhỏ, yếu đuối nhất, để cho Niên Bách Tiêu xử lý là thích hợp hơn cả. Chắc em cũng không muốn nhìn thấy Phương Sênh gặp nguy hiểm đúng không? Với cả, hai người đàn ông quả thực không thích hợp ngủ chung với nhau."

Phương Sênh đứng ngay gần đó, nghe được câu nói ấy một cách rõ ràng. Cô ấy nghĩ bụng: Lục Nam Thâm, anh sắm vai tử tế, lương thiện đến nghiện rồi phải không?

Niên Bách Tiêu thấy Lục Nam Thâm nằm sang bên cạnh con gái người ta nhanh lẹ như vậy thì cũng hiểu rõ trong lòng. Anh ấy vẫy tay gọi Phương Sênh: "Củ Lạc, ngủ trong đi."

Phương Sênh thật tình không còn chỗ để ngủ nữa, đành bấm bụng nằm sang phía Niên Bách Tiêu, vừa đi cô ấy vừa thầm thở dài: Phải làm sao đây? Phương Sênh ơi là Phương Sênh, tối nay mày nhất định phải tự kiểm soát được bản thân mình, đừng có giở trò gì với Niên Bách Tiêu đấy...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 208: Đã nói sẽ cùng nhau mà



Trong rừng rất yên ắng.

Trong căn nhà tuyết, không gian cũng dần dần trở nên tĩnh lặng.

Ngoài Khương Dũ, bốn người còn lại ai cũng mệt muốn chết, nằm xuống rồi là chẳng ai nói thêm với ai câu nào. Bên ngoài nhà, tuyết bay xen lẫn tiếng gió rít ù ù. Trong nhà thì ấm áp, ngọn lửa trên tháp đá li.ếm dần vào những thanh củi, thi thoảng lại lép bép khe khẽ vài tiếng.

Hàng Tư nằm trên đống cỏ khô, chút không khí ấm áp, mong manh dịch chuyển nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, thoang thoảng quanh đây còn ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, dễ chịu từ người của Lục Nam Thâm, hòa trộn với mùi cỏ khô tạo ra một cảm giác mập mờ rất khó diễn tả thành lời.

Anh nằm ngay bên cạnh cô, cánh tay của cô có thể chạm vào được cánh tay của anh, cho dù cách một lớp vải cũng cảm nhận được sự rắn chắc từ cánh tay ấy. Cô lật người, xoay lưng về phía anh. Từng cảnh tượng lúc ở hố tuyết cứ lần lượt chạy qua trong đầu, cô dám chắc chắn mình không hề nhìn nhầm.

Cô tự nhận không còn ai có thể thấu hiểu Kiều Uyên hơn cô nữa, đặc biệt là cảm giác khi phải đối mặt với Kiều Uyên, đó là một sự sợ hãi trào dâng từ đáy lòng, cảm giác này sẽ không bao giờ lừa gạt cô.

Phía sau, vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Không ngủ được à?"

Sống lưng Hàng Tư cứng đờ lại.

Có lẽ vì màn đêm quá yên ắng, nên người đàn ông sau lưng cũng cố tình hạ thấp tông giọng xuống, không muốn quấy rầy người bên cạnh, nhưng khi giọng nói ấy rơi vào tai Hàng Tư, nó khiến cô ngơ ngẩn trong khoảnh khắc. Có một giây phút cô bỗng dưng không thể phân biệt rõ chủ nhân của giọng nói này là Lục Nam Thâm hay Kiều Uyên nữa.

Lục Nam Thâm, Kiều Uyên... Bây giờ cô thực sự không dám khẳng định, vì sao ban nãy cô lại cảm thấy Lục Nam Thâm là Kiều Uyên?

Đang mải nghĩ thì bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô. Cả cơ thể cô căng ra nhưng không dám nhúc nhích, cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Phía sau, Lục Nam Thâm hơi sát gần lại cô một chút, vỗ nhẹ nhàng lên vai cô, nói nhỏ: "Đừng suy nghĩ lung tung để rồi mất ngủ, ngủ đi."

Tay anh nhẹ và khẽ, cứ vỗ từng cái từng cái lên vai như an ủi cô.

Dần dần, sự bất an của Hàng Tư bỗng dưng được bình ổn dưới sự dỗ dành của anh, trong khi rõ ràng mọi sự bất an của cô đều bắt nguồn từ người sau lưng. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Nam Thâm, nhẹ nhàng phả xuống tai vành tai. Cô bắt đầu cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới, hai mắt nặng dần rồi sụp xuống.

Rất lâu sau, Lục Nam Thâm mới dừng động tác dỗ ngủ của mình lại. Anh chống một tay lên, mượn ánh lửa để ngắm nhìn cô gái gần như đang ngả vào lòng mình. Anh nghe được tiếng thở của cô ban đầu từ gấp gáp chuyển dần sang đều đặn ở hiện tại. Cô ngủ rồi.

Nhưng đôi mày vẫn đang nhíu lại.

Cô gái này có một đôi mày rất đẹp, đặc biệt dưới ánh lửa nhàn nhạt, nét đẹp của gương mặt và đôi mắt hòa vào nhau không thể tả xiết. Lục Nam Thâm chăm chú ngắm nhìn cô, giơ tay chạm nhẹ lên gương mặt cô, ngón cái vuốt qua đôi mày cô.

Chẳng mấy chốc, đôi mày của cô đã dãn phẳng ra.

Tuy rằng Lục Nam Thâm cũng rất mệt, nhưng nhìn cô như thế này anh bỗng không muốn ngủ ngay. Cô rất yên tĩnh, ở ngay trước mặt anh, khiến anh bất giác nghĩ tới bốn chữ "Năm tháng bình yên". Anh không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, rất lâu sau mới hơi áp mặt xuống, bờ môi tiến mỏng sát lại gần vành tai cô, mơn man hờ hững.

"Hàng Hàng, đừng sợ tôi, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em đâu."

***

Chẳng biết đã là lúc nào.

Qua ô cửa ổ bị tuyết lấp đầy không nhìn rõ được ánh sáng quá rực rỡ, còn cảm thấy ngoài kia vẫn đang âm u, tăm tối.

Sau cùng Lục Nam Thâm vẫn thiếp đi, nhưng anh ngủ không sâu giấc, trong mơ hồ anh nghe thấy tiếng bước chân của thứ gì đó, không phải chỉ có mỗi tiếng bước chân, còn có tiếng thở phì phò, và tiếng giống như dớt dãi rơi xuống nền tuyết.

Ban đầu anh còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng sau một cơn rùng mình mới nhận ra mình đang ở nơi hoang dã, trong căn nhà gỗ. Anh ngồi bật dậy, quay đầu nhìn ra phía cửa căn nhà gỗ.

Ánh lửa trong nhà tuy chưa tắt hẳn nhưng đã yếu đi nhiều, cả đống củi lúc trước nhét vào giờ đã bị thiêu rụi quá nửa, để lại vài đoạn tro lớn màu trắng xám.

Anh không nghe nhầm.

Là tiếng bước chân.

Không phải của người.

Có lẽ là thứ gì đó trong khu rừng này, bốn chân, thú ư?

Không chỉ một con, là cả đàn.

Những người khác trong nhà không có phản ứng gì, có lẽ giờ là lúc mọi người đang say giấc nhất, đặc biệt là Hàng Tư bên cạnh anh. Nhịp thở của cô đều đều, cô ngủ rất say. Cho dù cảm nhận của cô có nhạy bén đến mấy thì lúc này cũng không phát hiện ra đang có nguy hiểm rình rập.

Lục Nam Thâm nhanh nhẹn đứng dậy đi ra trước cửa, nhẹ nhàng mở hé một khe cửa.

Bên ngoài tuyết tuy đã ngừng nhưng trời vẫn âm u không nhìn thấy ánh nắng. Nhẩm tính thời gian cháy của đống lửa thì có lẽ bên ngoài lúc này trời đã sáng, không dám khẳng định nắng đã lên cao nhưng cũng nên có những tia nắng dần le lói mới phải.

Nhưng không hề.

Có chăng là sáng hơn lúc họ bắt đầu đi ngủ một chút, rất hạn chế.

Ngoài căn nhà không có gì khác thường, chưa thấy nguy hiểm.

Nhưng Lục Nam Thâm tin tưởng vào đôi tai của mình hơn.

Trong một điều kiện thời tiết như thế này, đôi mắt anh chẳng khác gì bị mù, dù có đeo kính cũng vô ích, phần nhiều vẫn phải dựa vào đôi tai.

Anh nghe thấy những bước chân kia càng lúc càng gần, đang từ từ áp sát căn nhà gỗ.

Gió lạnh len vào qua khe cửa, ngọn lửa đung đưa theo cơn gió.

Niên Bách Tiêu cảm nhận được gió lạnh, sau đó lục tục ngồi dậy, vô thức với ngay lấy con dao đặt bên cạnh. Tuy rằng anh ấy không nghe thấy những tiếng bước chân đó, nhưng độ cảnh giác vẫn cực kỳ sao.

Thấy Lục Nam Thâm đứng trước cửa, Niên Bách Tiêu lập tức đứng dậy, hạ thấp giọng xuống: "Nhìn thấy gì đó?"

"Không nhìn thấy, nghe thấy." Lục Nam Thâm có thể đoán được đại khái những thứ đó còn cách nhà gỗ bao xa. Anh chạm vào con dao bên người, ngoài con dao này ra, anh còn có thêm một cây côn bằng sắt anh kiếm được ở trong nhà gỗ.

Tuy rằng sắt đã cùn, tay cầm cũng ngắn nhưng sử dụng lúc cần thiết để phòng thân cũng có thể chống chọi được một khoảng thời gian.

Niên Bách Tiêu kinh ngạc, men theo khe cửa ngó ra ngoài, dĩ nhiên là không nhìn thấy gì. Anh ấy quay đầu hỏi Lục Nam Thâm đó là gì. Lục Nam Thâm chưa thể nói rõ được: "Chỉ có thể nói là thú, đi bằng bốn chân, hơn nữa thể hình tương đối lớn, không chỉ một con."

Niên Bách Tiêu như hiểu ra: "Ý đồ của hung thủ chăng?"

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu: "Tám, chín phần là vậy."

Hai người họ quay đầu nhìn hai cô gái, họ vẫn còn đang ngủ rất say, xem ra là mệt thật sự, vào một điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này mà vẫn ngủ ngon.

"Tạm thời đừng gọi họ, để họ ngủ thêm được lúc nào hay lúc ấy." Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng.

Niên Bách Tiêu gật đầu.

Lục Nam Thâm ra hiệu ra bên ngoài: "Đi thôi."

Cả hai rón rén bước chân đi ra khỏi cửa, đổ dầu xe xuống cái hố đã đào sẵn từ trước. Cái hố nông này được đào một vòng xung quanh phạm vi mà ngôi nhà gỗ là trung tâm. Khi Lục Nam Thâm châm lửa vào trong hố nông, một vòng tròn lửa đã lập tức bao vây căn nhà gỗ.

Chỉ mỗi dầu xe thôi là chưa đủ, phải bảo đảm cho ngọn lửa không tắt. Củi khô, cỏ khô và các cành cây khô đều được sử dụng cả.

Ngoài những thứ này ra, đống gỗ lúc trước Niên Bách Tiêu và Phương Sênh dựng sẵn bên ngoài cũng được sử dụng. Lục Nam Thâm châm một mồi lửa đốt nó lên, đống lửa nhanh chóng bốc cao, hừng hực cháy.

Cách tốt nhất để chế ngự thú dữ khi tới nơi hoang dã chính là lửa. Chúng quanh năm sinh sống trong rừng sâu, sợ nhất là mấy thứ sáng rực này. Nhưng dù là hố lửa hay đống lửa ở trước mặt đây rồi cũng có lúc tắt, muốn đẩy lui nguy hiểm chỉ dựa riêng vào những thứ này là không được.

Làm xong mấy việc này, Niên Bách Tiêu loáng thoáng nghe thấy có thứ gì đó đang kêu.

Giống tiếng sói tru cũng lại không giống, còn giống tiếng kêu của loài cá voi ở dưới đại dương sâu thẳm, tiếng kêu từ tận vùng sâu nhất của vũ trụ, khiến người ta nghe mà sống lưng lạnh ngắt.

"Không lẽ thượng cổ thần thú đã được thả ra..."

Lục Nam Thâm không chen ngang, anh lần lượt chuẩn bị sẵn từng mũi tên, dùng được công cụ nào là dùng hết. Nói thật, đối phó với động vật thể hình lớn, một mũi tên cũng tạm được, sợ nhất là chúng tới cả đàn.

Suy nghĩ vừa dứt thì nghe thấy trong nhà vang lên tiếng động.

Cánh cửa gỗ vang lên tiếng cọt kẹt.

Lục Nam Thâm không cần quay đầu cũng biết là hai cô gái đã tỉnh.

Hàng Tư và Phương Sênh bước ra, dĩ nhiên con dao không rời khỏi tay. Thấy họ đã làm xong những việc cần làm, Hàng Tư nói: "Không trượng nghĩa gì cả, đã nói làm gì cũng làm cùng nhau mà."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 209: Thú mặt người



Cuối cùng, có một số thứ đã từ từ xuất hiện bên trong khu rừng.

Sở dĩ nói là chúng "từ từ xuất hiện", là vì trong rừng vẫn còn dày đặc sương mù, bóng của những thứ đó đã lộ diện dần dần qua màn sương sau khi được ánh lửa chiếu tới, giống hệt như cảnh những hình ảnh dần dần ngấm ra, xuất hiện sau khi người ta đổ nước lên giấy Tuyên vậy.

Còn gọi chúng là "thứ" là bởi chúng đi bằng bốn chân, rõ ràng là động vật, nhưng từng cử chỉ hành động lại giống hệt con người. Đặc biệt là khi gương mặt của chúng lộ ra qua màn sương, Phương Sênh đã phải kêu lên một tiếng "Mẹ ơi", ba người còn lại sau khi nhìn thấy từng gương mặt sau sương cũng bất giác thảng thốt.

Niên Bách Tiêu bất ngờ kêu lên: "Cái quái gì đây!"

Như mặt người.

Có ngũ quan, mắt còn rất to, hai hốc mắt đen thù lù, cả gương mặt lại trắng bóc như tuyết, xung quanh gương mặt có một nhúm lông rất dài màu đen, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ đang xõa tóc ra vậy. Nhưng mũi lại giống mỏ chim ưng, xám xịt, nhọn hoắt, miệng không nhỏ, một chiếc lưỡi dài cứ thế rủ thẳng xuống, hệt như con ma tự tử bằng dải lụa trong truyền thuyết.

Thể hình của nó không nhỏ, chí ít thì khi mấy gương mặt đó hiện ra trước tiên, chúng đang lơ lửng trên không trung, ngay sau đó thân hình tráng kiện mới xuất hiện. Khắp người toàn là lông đen, nhưng phần đầu những mảng lông đó lại lấp lánh ánh sáng giống như ma trơi vậy.

Phải hình dung ra sao đây.

Một sự tồn tại cực kỳ quỷ quái.

Giống loài linh trưởng, bởi vì gương mặt của nó cực kỳ giống loài khỉ Saki*, nhưng mũi thì hao hao một loài chim, miệng và lưỡi lại không thể tìm được sinh vật nào để tham chiếu.

*Loài khỉ này được tìm thấy ở Brazil, Guiana thuộc Pháp, Guyana, Suriname và Venezuela. Loài này sống trong tán tầng dưới của rừng, thức ăn chủ yếu là trái cây, và cũng ăn các loại hạt, hạt, và côn trùng.

Đến khi Lục Nam Thâm cùng mọi người nhìn được triệt để và rõ ràng loài sinh vật ấy, họ cũng hiểu vì sao mặt của nó lại lơ lửng trên không trung. Ban nãy nó đứng thẳng, giống như một loài linh trưởng có thể đứng thẳng, ánh mắt hướng thẳng, thân hình cao gần hai mét, còn khi tiến lên, nó chạm bốn chân xuống đất.

Lục Nam Thâm siết chặt mũi tên lạnh trên tay, nhìn chằm chằm loài sinh vật đang tiến về phía họ, nói: "Cái thứ này còn xấu hơn cả con lợn vòi gặp trong thung lũng Chết Chóc."

Hàng Tư bấm bụng, không bỏ chạy, cô nuốt nước miếng: "Lợn vòi ít nhất còn nhìn ra nó giống lợn, con còn này nhìn rất giống quỷ, trông thật ghê người."

Cô thề rằng mình là một cô gái có tấm lòng thiện lương khi đối diện với các loài vật nhỏ, thế nên cho dù là loài khỉ Saki, cô không thích nó đến mấy thì cũng tôn trọng ngoại hình của nó, dù sao thì sinh ra với tướng mạo đó không phải lỗi của nó. Nhưng cái thứ ở trước mặt đây là tổ hợp của hàng loạt những yếu tố khủng khiếp, không khác gì một con quỷ từ dưới âm thế chui lên.

"Con thú mặt người này... to lớn như thế, liệu có phải loài ăn cỏ không?" Phương Sênh run rẩy hỏi.

Tổng cộng bốn con.

Từ sức nặng khi giẫm chân xuống có thể khiến mặt đất rung chuyển của nó có thể thấy, một khi xảy ra xung đột, thì đối diện với họ sẽ là một trận quyết chiến vất vả.

"Tarzan sao, đây vốn không thể là đối thủ của ta." Niên Bách Tiêu thở dài: "Hung thủ cũng đánh giá chúng ta cao quá rồi, hay là muốn cho chúng ta vào nồi hầm hết cả lũ?"

Rồi anh ấy lại nói: "Chơi trò chơi thôi mà? Lục Nam Thâm, có màn nào có đoạn cầu xin hung thủ tha mạng không?"

"Im lặng đi." Lục Nam Thâm khẽ quát một tiếng: "Cậu sợ quá nên nói lắm câu nhăng cuội quá phải không?"

"Tôi sợ? Ha ha!" Niên Bách Tiêu cười phá lên: "Đúng là nói thừa!"

Là ai chẳng sợ chứ?

Bốn con thú mặt người từ từ áp sát đống lửa, bị ánh lửa lôi kéo, cái bóng sau lưng chúng như đang nhe nanh múa vuốt vậy. Rõ ràng chúng có sợ lửa, nên từ đầu tới cuối không dám bước qua đống lửa ấy, chỉ đi vòng vòng xung quanh, cứ đi vài bước lại tru lên một tiếng.

Tiếng tru của loài này cũng khiến người ta râm ran da đầu, nghe từ xa giống như một con cá voi ở dưới biển sâu, tiến sát tới gần lại giống như âm thanh u linh vọng lên từ rãnh Mariana, u trầm nhưng đinh tai.

Kí.ch th.ích tới mức họ buộc phải bịt tai lại, đặc biệt là Lục Nam Thâm, khi âm thanh này xuyên qua tai, anh có cảm giác hai bên màng nhĩ rất đau đớn.

"Không phải động vật ăn thịt, nanh của nó rất nhọn và sắc." Hàng Tư nhìn rõ ràng.

Đừng thấy miệng nó xấu nhưng cả một mồm đầy răng như thế hợp lực vào cắn kiểu gì cũng rất dữ dằn.

Phương Sênh lại "mẹ ơi" một lần nữa, xấu thảm xấu hại như vậy mà cô vẫn còn nhìn ngắm tỉ mỉ được.

Tuy rằng chúng không lao mình vào trong đống lửa nhưng chúng cũng không rời đi. Cũng không có gì bảo đảm chúng có phải động vật ban đêm không, một khi giằng co với chúng lâu họ không còn sức, lửa cũng sẽ tắt.

Hàng Tư nhớ ra còi uống máu.

Cây còi uống máu thật sự.

Về sau, Lục Nam Thâm đã đưa cây còi đó cho cô, đến tận bây giờ cô vẫn chưa có cơ hội thổi nó.

Nhân lúc thú mặt người tạm thời chưa có xu hướng công kích, cô tới bên cạnh Lục Nam Thâm, nhưng không đứng song song mà đứng áp lưng mình vào lưng anh, để tiện theo dõi tình hình của thú mặt người. Cô đưa cây còi uống máu thật sự cho anh. "Không biết có tác dụng gì không, cứ cầm tạm đi."

Khi đối phó với trâu rừng, Hàng Tư đã thổi cây còi của cô, kết quả là khiến con trâu rừng chạy đuổi theo cô. Sau lưng Lục Nam Thâm chính là cơ thể bé nhỏ của cô gái, anh hơi quay đầu lại đón lấy: "Từ trường ở khu rừng này rất quái lạ, sợ rằng công năng của còi uống máu cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Nhưng cứ cất tạm cái đã.

"Lục Nam Thâm." Hàng Tư khẽ gọi một tiếng.

"Sao?"

"Anh phải theo sát tôi, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi tầm mắt của tôi." Giọng Hàng Tư rất nhỏ, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định.

Lục Nam Thâm hơi nghiêng mặt sang, ở góc độ này anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bị gió thổi phất phơ của cô, anh mỉm cười: "Được."

Bên kia, Niên Bách Tiêu và Phương Sênh cũng không khác gì. Chỉ có điều là Niên Bách Tiêu nhấn mạnh: "Củ Lạc, cô nhát gan, bây giờ cô vào trong nhà gỗ luôn đi, đừng đi ra."

Thật sự đã thẳng thừng coi cô là kẻ vô dụng.

"Em đã ra ngoài rồi thì chắc chắn sẽ không vào. Vả lại, em... khả năng né tránh của em vẫn ổn lắm, khi cần thiết có thể phối hợp với anh." Phương Sênh nói.

Thấy cô cố chấp, Niên Bách Tiêu thở dài: "Vậy cô bám sát tôi, một khi thấy nguy hiểm phải tìm chỗ trốn ngay, nghe rõ chưa?"

Phương Sênh "ừm" một tiếng, lòng đầy ấm áp.

Một chàng trai tốt như vậy, đáng tiếc lại không phải của mình, tạo nghiệt gì không biết?

Hai bên đều đã tự sắp xếp ổn thỏa, có một bên đống lửa bị tắt đột ngột. Là do một con thú mặt người vô tình đá vào lớp tuyết, tuyết rụng xuống, thế nào lại nhằm đúng chỗ đó làm lửa tắt.

Cú tắt này không chỉ khiến mấy người họ sững sờ, mà ngay cả con thú mặt người đó cũng sững sờ, ba con còn lại đồng loạt dừng bước.

Lục Nam Thâm thầm nhủ không hay rồi, sau đó quát lên: "Tất cả cẩn thận!"

Vừa dứt lời, ba con thú còn lại cũng bắt chước, bắt đầu điên cuồng đá tuyết. Lực của chúng đều không nhỏ, từng cú đá của chúng không khác gì một trận tuyết, chẳng mấy chốc đã làm lửa tắt hết.

Có một con nóng tính, lập tức bổ nhào tới. Khả năng nhạy vọt của chúng cũng mạnh, nhằm về phía Lục Nam Thâm và Hàng Tư, phía bên Niên Bách Tiêu cũng gào to một tiếng, tình hình không khác gì.

Hàng Tư tinh mắt nhưng không nhanh được bằng tai Lục Nam Thâm. Khi con thú mặt người bổ tới, anh đã lập tức kéo Hàng Tư ra, ngay sao đó trở tay chém một nhát dao xuống, lưỡi dao sắc bén quẹt một đường rất dài lên lớp da mặt của con thú!

Tốc độ tương đối nhanh, khi Hàng Tư kịp định thần, bụng con thú đó đã bị thương, nó tru lên những tiếng điên cuồng. Tiếng tru lúc này còn đinh tai nhức óc hơn cả ban nãy. Lục Nam Thâm trong một phút không trụ nổi, vô thức bịt tai lại.

Nhưng chẳng mấy chốc Hàng Tư đã nhìn thấy máu rỉ ra thành từng dòng, từ kẽ tay của anh trào xuống...
 
Back
Top Bottom