Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 190: Có lớn mà không có khôn



Hiện trường nơi xảy ra sự cố còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.

Đây là một con đường đi xuyên qua núi, từ đoạn đường cao tốc trước đó sẽ chuyển qua đoạn quốc lộ này, đi hết quốc lộ sẽ nối tiếp đoạn đường cao tốc tiếp theo.

Sau khi đi tới vị trí xảy ra sự cố và nhìn rõ địa hình, Lục Nam Thâm và Hàng Tư càng thêm chắc chắn về thông tin trên nhạc phổ. Tính toán theo tỉ lệ, các nốt nhạc trên nhạc phổ tập trung chủ yếu ở khe giữa đường kẻ nhạc thứ nhất và thứ hai, mà con đường trước mặt chỉ có hai làn xe, một tảng đá cực lớn đã chặn đứng hoàn toàn gần một nửa con đường. Một nửa con đường còn lại vốn dĩ có thể cho thông xe một cách miễn cưỡng nhưng hiện tại cũng đã bị chắn bởi sỏi đá và những đoạn gỗ thô bị sét đánh trúng, rơi xuống.

Lưới phòng hộ ở hai mặt sống núi đã bị hỏng và rách. Ngoài tảng đá núi cực lớn ấy ra, nguyên dọc đường còn rơi vãi rất nhiều sỏi đá và những chạc cây. Xe cứu hộ cùng các nhân viên đang tranh thủ từng giây từng phút, cọc giao thông đã được dựng ra khoanh vùng từ phía xa.

Các nhân viên ra sức thúc giục mọi người: "Đừng vượt qua dây, đừng nhích về phía trước nữa, nguy hiểm lắm. Mọi người trở về xe cả đi, kiên nhẫn đợi thêm một chút, con đường nhỏ bên cạnh sắp thông được rồi."

Lục Nam Thâm hỏi thăm người nhân viên.

Người nhân viên thấy anh có vẻ không phải phường gây rối bèn thành thật chia sẻ: "Hiện tại muốn thông cả hai làn đường là không thể, chúng tôi chỉ có thể xẻ đá núi ra và vận chuyển từng đợt. Con đường này trước mặt vào không được mà ra cũng chẳng xong, xe công trình thì vốn đã đồ sộ. Chúng tôi đang phải cố gắng cứu con đường nhỏ trước."

Anh ta chỉ tay: "Con đường nhỏ đó bị chặn cũng là chuyện tương đối bất ngờ, nhưng cũng sắp rồi. Không quá nhiều đá sỏi, hiện giờ đã xử lý được kha khá rồi, hiện chỉ còn một chút. À, vị trí khúc ngoặt sống núi trước mặt mọi người không nhìn thấy."

Sau đó anh ta lại an ủi họ: "Đợi thêm chút nữa đi, hai cô cậu đi chơi với nhau phải không? Coi như là chút sự cố nhỏ trên đường vậy."

Tuy tầm mắt của Lục Nam Thâm không thể nhìn qua chỗ ngoặt, nhưng tai anh thì không rảnh. Anh lắng nghe và gật đầu.

Đúng là sắp rồi, có lẽ họ đang dọn dẹp nốt những vụn vặt.

Đừng nghĩ chỉ là vụn vặt, trong công tác xử lý cũng cần hết sức tỉ mỉ, bằng không ô tô đi qua rất dễ nổ lốp.

Thấy anh gật đầu, Hàng Tư ngước mắt nhìn anh.

Bấy giờ Lục Nam Thâm mới chợt để ý tới câu nói cuối cùng của đối phương. Anh mỉm cười đáp: "Cũng đúng, có chút sự cố nhỏ lại càng khiến người ta khó quên hơn."

Người nhân viên cười phá lên, nói với Hàng Tư: "Đây là ưu điểm của bạn trai cô đấy, cảm xúc rất ổn định. Hai người nhìn mấy người ở sau lưng mà xem. Đã bốn, năm chục tuổi đầu rồi mà chẳng thể bình tĩnh được, cứ la ó loạn xạ lên. Tìm bạn đời là phải tìm người như cậu này đấy, sau này có thể làm việc lớn."

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng khoác tay qua vai Hàng Tư, nói với đối phương: "Chủ yếu là bạn gái của tôi quá tốt, quá bao dung tôi."

Hàng Tư cảm thấy... da gà rụng đầy mặt đất.

Thôi được rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô giữ thể diện cho anh.

Một chiếc xe tải chở núi đá đi ra ngoài, bánh xe lăn rất chậm chạp.

Nhưng khi ngang qua Lục Nam Thâm và Hàng Tư, Lục Nam Thâm vẫn lập tức kéo Hàng Tư vào lòng, dịch sang bên cạnh mấy bước. Đúng là có đá rơi xuống khỏi xe, có mấy viên bắn vào lưng Lục Nam Thâm nhưng Hàng Tư thì ở yên trong lòng anh, không sứt mẻ chút nào.

Thật ra cũng không có gì quá nguy hiểm.

Các nhân viên thấy vậy lập tức tiến tới kiểm tra tình hình, thấy hai người họ không có vấn đề gì đáng ngại mới thở phào, khẩn trương gọi người tới xử lý hiện trường.

Lúc đi về, Hàng Tư nói: "Lục Nam Thâm, với đôi tai của anh không thể không nghe ra tình hình, ban nãy đá trượt xuống không quá nguy hiểm."

Lục Nam Thâm thản nhiên trả lời: "Ban nãy công trường ồn ào quá, cũng ảnh hưởng phần nào đến phán đoán của tôi."

Hàng Tư mím môi.

"Cô bé, em hơi vong ơn bội nghĩa đấy, nói gì thì nói tôi cũng đã bảo vệ cho em." Thấy cô rảo nhanh bước chân, Lục Nam Thâm vừa nói vừa kéo cổ tay cô lại.

Hàng Tư quay đầu nhìn anh. Lục Nam Thâm không buông tay mà nói với cô: "Đi từ từ thôi, cẩn thận giẫm vào sỏi đá."

Mượn cớ đó, anh cứ nắm mãi không buông ra.

"Lục Nam Thâm, anh cố tình." Hàng Tư khẽ kháng nghị.

Lục Nam Thâm mỉm cười: "Phải, tôi cố tình."

Hàng Tư dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh. Lục Nam Thâm không cười nữa, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Đây là biểu cảm Hàng Tư cực kỳ ít thấy ở anh, cô nhất thời sững lại.

Cùng lúc ấy, nơi đáy lòng lại mơ hồ xuất hiện một vài linh cảm, cô luôn có cảm giác chỉ vài giây nữa thôi cô sẽ không biết phải đối phó thế nào.

Quả nhiên, cô nghe thấy Lục Nam Thâm nói rất chân thành: "Tôi chỉ muốn để em hiểu rằng, dù là lúc nào em cũng có thể tin tưởng tôi, cũng có thể dựa dẫm vào tôi."

Tựa như có một thứ gì đó va đập vào trái tim của Hàng Tư.

Khi họ trở về xe, những người dân thôn tập trung bán đồ bên đường đều đã đi gần hết.

Các chủ xe ngồi đợi trên đường lâu cũng đều đói cả, các món hàng của dân thôn gần như bị họ tranh giành sạch sẽ.

Niên Bách Tiêu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống này đấy, cũng thú vị thật."

Lục Nam Thâm cũng chưa trải qua trường hợp như thế này bao giờ. Ban nãy lúc cùng Hàng Tư trở về, anh cũng nhìn thấy mấy người dân bán các món đồ đựng trong giỏ, cũng chẳng còn mấy nữa.

Cảnh sát Trần chỉ về ngay sau Lục Nam Thâm, anh ấy sợ tên hung thủ giở trò gì trên đoạn đường này nên vẫn luôn theo rất sát. Sau khi trở về xe, anh ấy gọi một cuộc điện thoại cho Lục Nam Thâm, hỏi anh có phát hiện ra gì không.

Lục Nam Thâm nói rằng hiện tại vẫn chưa biết thông tin nào là manh mối, đành phải tới địa điểm chỉ định xem sao.

Cuối cùng khi ô tô được lăn bánh, Niên Bách Tiêu nhìn giờ và cười khẩy một tiếng. Lục Nam Thâm không hiểu, bèn hỏi anh ấy có vấn đề gì. Niên Bách Tiêu nói: "Thời gian tiết kiệm được dựa vào tài luồn lách của tôi trên đường coi như công cốc rồi, đối phương tính toán tỉ mỉ thật đấy."

Cũng có nghĩa là, trên đường Niên Bách Tiêu tranh thủ được bao nhiêu phút thì đã mất tưng ấy phút để đợi ở đoạn đường này rồi. Nếu tính toán thì thời gian di chuyển gần như ngang ngửa với thời gian ban đầu hung thủ đưa ra.

Cả ba cùng nhẩm lại, đúng thật.

Phương Sênh thảng thốt: "Đối phương cũng lợi hại quá rồi đấy..."

Niên Bách Tiêu không chịu được đả kích, đặc biệt là khi Phương Sênh là người nói ra câu đó, anh ấy cười mỉa: "Tiểu gia đây không tin."

Dứt lời, anh ấy bắt đầu thấy chỗ nào là lách vào chỗ đó.

Lục Nam Thâm thở dài: "Cậu cũng phải để ý tới cảnh sát Trần và mọi người chứ."

"Tôi tin là không có vấn đề gì với họ đâu." Niên Bách Tiêu cười nói: "Cùng lắm coi tôi là trộm mà bắt, họ sẽ có động lực ngay."

Khi đi qua vị trí có sự cố, chiếc xe lại phải đi chậm. Chỉ có một chiều đường để các xe nối đuôi nhau đi, không nhanh được.

Người phụ trách ở đó nhìn thấy Lục Nam Thâm, bèn đánh mắt vào trong xe, cười sảng khoái: "Ban nãy tôi nói nhầm ra, hóa ra là hai đôi, du lịch vui vẻ nhé."

Câu nói này dù là Lục Nam Thâm hay Niên Bách Tiêu nghe được thì đều rất sướng tai. Họ vẫy tay với người phụ trách: "Vui vẻ, vui vẻ nhé."

Khi đi ngang qua xe tải, bên ngoài tiếng ồn quá lớn, Lục Nam Thâm tranh thủ lúc âm thanh ầm ĩ này, nói với Niên Bách Tiêu một câu: "Nếu cậu thật lòng thích người ta thì đừng có lần lữa nữa, mau ra tay thôi."

Niên Bách Tiêu liếc nhanh qua gương chiếu hậu, thấy Phương Sênh và Hàng Tư đang ngồi dính vào nhau xem di động, không để ý phía trước, bèn nói nhỏ với Lục Nam Thâm: "Con gái nhà người ta không đồng ý, lẽ nào tôi cưỡng ép à?"

Đoạn hội thoại lúc trước của Hàng Tư và Phương Sênh tuy Niên Bách Tiêu không nghe thấy, nhưng không thể lọt qua tai Lục Nam Thâm. Anh nhìn Niên Bách Tiêu, chép miệng: "Đẹp trai thật đấy, nhưng có lớn mà không có khôn."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 191: Núi Mạnh Cô



Dọc đường, sau khi đi qua khu vực xảy ra sự cố sạt lở, đường cũng khá dễ đi. Dựa vào khả năng lái xe điêu luyện, Niên Bách Tiêu đã giành giật lại được không ít thời gian, lái một chiếc xe việt dã mà như lái một chiếc xe đua vậy.

Còn chưa quên cuộc đua của mình, Niên Bách Tiêu đề nghị với Lục Nam Thâm: "Khi nào cậu tới làm người chỉ đường cho tôi đấy? Với khả năng nghe của cậu, chúng ta mà kết hợp lại là vô địch thiên hạ."

"Nếu thắng thì chia tiền thưởng thế nào?" Lục Nam Thâm có vẻ uể oải nhưng vẫn nghe ngóng được hết toàn bộ các âm thanh ở bên ngoài suốt dọc đường đi.

Niên Bách Tiêu hào sảng: "Chia 30-70, cậu 30, tôi 70!"

Lục Nam Thâm cười khẩy: "Dựa vào đâu mà cậu được 70 tôi được 30?"

"Tôi là người lái xe."

"Tôi là người dẫn đường." Lục Nam Thâm bật cười.

Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ: "40-60, tôi 60 cậu 40, không hơn được nữa đâu đấy."

"Cậu đang dùng người dẫn đường của mình ngon lành thì đừng bày trò nữa." Lục Nam Thâm vẫn bày ra vẻ chưa hài lòng một cách rõ ràng.

Niên Bách Tiêu đúng là có người dẫn đường của riêng mình, cũng là người cộng tác đã nhiều năm, nhưng thi đấu thì khác, không phải cuộc thi nào cũng được sử dụng người dẫn đường. Cuộc đua sắp tới đây có cung đường tương đối phức tạp, cho dù là một người dẫn đường có thâm niên cũng không thể chắc chắn sẽ thuận lợi 100%, thế nên Niên Bách Tiêu đã nghĩ tới Lục Nam Thâm.

Thật ra cũng chỉ là một suy nghĩ vừa mới nảy sinh ban nãy. Thế nhưng hạt mầm này bén rễ và sinh sôi nảy nở rất nhanh, chỉ vài giây ngắn ngủi đã trở thành một cây đại thụ tán cao ngút trời. Nghĩ lại lúc trước, với điều kiện khắc nghiệt ở sa mạc Gobi mà Lục Nam Thâm chỉ dựa vào tiếng động cơ cùng tiếng bánh xe đã hạ gục được cả đám đối thủ, bao gồm cả chính anh ấy, có thể nói là chiến tích lẫy lừng.

Lúc này đây tên Lục Nam Thâm này lại cò kẻ mặc cả với anh ấy, chứng tỏ điều gì? Nhân tài có năng lực mới có tư cách mặc cả, chứng tỏ Lục Nam Thâm không hề cho rằng đây là một công việc quá khó khăn. Thế là, điều này càng khiến Niên Bách Tiêu kiên định với suy nghĩ của mình.

Anh ấy nghiến răng: "50-50! Cậu không thể bắt tôi tay trắng được."

"Được, chốt kèo." Lục Nam Thâm cực kỳ thoải mái.

Niên Bách Tiêu đau lòng tột độ, nhưng vì cuộc đua, anh ấy cố nhẫn nhịn.

Rất lâu sau, anh ấy lại nói: "Tôi cùng cậu đi chuyến này cũng phải tính tiền đấy."

Lục Nam Thâm nhướng mày: "Ngay bây giờ cậu có thể xin cảnh sát Trần một chiếc xe để quay đầu trở về, tôi cũng biết lái xe, không làm phiền tới cậu Niên nữa đâu."

Niên Bách Tiêu siết chặt vô lăng, môi mím lại, một lúc sau mới lên tiếng: "Lục Nam Thâm, coi như cậu giỏi."

Sau khi đi qua một vài con đường khó đi thì bắt đầu đi vào phố phường, thôn bản. Hoàng hôn sắp xuống, khói bếp dần bay lên, mùi củi lửa, mùi cơm thơm phức lan tỏa trong không khí. Cảnh sát Trần gọi điện thoại cho Lục Nam Thâm, hỏi xem họ có muốn dừng ăn bát cơm không, vì cũng đã nhanh được một chút thời gian.

Lục Nam Thâm bàn bạc qua với mọi người rồi trả lời Trần Diệp Châu: "Thôi không ăn nữa, vào rừng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra, dư dả chút thời gian cũng tốt."

Khi đi qua một chợ nhỏ đầu thôn, ba chiếc xe dừng lại mua ít đồ ăn dọc đường. Thôn này thưa người, mà đa phần toàn là người cao tuổi, cái chợ này là nơi giao thương duy nhất của cả thôn, cũng là nơi tập trung dân thôn lai vãng ở khắp các nơi về đây, dăm ba người tụ tập lại thành một nhóm ngồi lên chiếc ghế đẩu nhỏ phì phèo điếu thuốc tám chuyện, cũng chẳng thấy lạnh lẽo gì.

Trần Diệp Châu nổi cơn nghiện thuốc, tranh thủ lúc các đồng nghiệp vào chợ mua đồ, anh ấy cũng qua tám chuyện với mấy người dân. Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu không có thói quen hút thuốc, Hàng Tư và Phương Sênh đã đi tìm nhà vệ sinh rửa tay, họ cũng đi mua ít đồ ăn đơn giản ném vào xe, trong lúc đó có nghe thấy Trần Diệp Châu hỏi dò người dân chuyện về khu rừng.

"Chỗ mấy người cần đến là núi Mạnh Cô phải không? Ở đó có một khu rừng rậm đã nhiều năm tuổi, một nơi rất sâu, những người dân muốn lên núi hái thuốc hoặc rau rừng đều sẽ đi vào trong ấy."

"Vào núi mùa này á? Thôi, tôi khuyên mấy người nên về đi."

Trần Diệp Châu hỏi: "Chú à, sao mùa này lại không thể vào núi?"

"Qua lập đông là không nên vào núi Mạnh Cô, vào đó là không ra được nữa." Có người dân nói, rồi chỉ tay lên trời: "Hai ngày trước trời vừa đổ mưa, trông thời tiết này có khi lại sắp có tuyết, khí hậu thất thường, càng không nên vào."

***

"Núi Mạnh Cô là cách gọi của người dân nơi đây, có lẽ là một sống núi nguyên thủy. Còn về việc mùa đông đi vào rồi không đi ra được, thì tám chín phần là do chịu ảnh hưởng của từ trường. Đó có lẽ là một dãy núi có lực từ trường rất mạnh." Sau khi trở về xe, Lục Nam Thâm nói với Hàng Tư tình hình cụ thể của khu rừng.

Họ vẫn tiếp tục tiến lên, họ cảm ơn những lời hướng dẫn của người dân. Còn người dân thấy họ cố chấp thì chỉ chép miệng, lắc đầu: "Đám thanh niên ấy mà, không nghe lời người đi trước chỉ có chịu thiệt thôi..."

Phương Sênh tra cứu hồi lâu rồi nói: "Không tìm được tài liệu về núi Mạnh Cô."

"Thế nên chắc chắn núi Mạnh Cô bình thường không có cái tên này, hiện tại đang chưa biết tìm bằng cách nào, hoặc nó vốn không có tư liệu gì, như một sống núi dài đằng đẵng không thể liệt kê hết trong sách vở cũng nên."

Lục Nam Thâm kể lại đơn giản những gì nghe được từ những người dân.

"Tương truyền rằng có một thôn nữ tên là Mạnh Cô, sau nhiều tháng người chồng lên núi săn bắt không thấy trở về, có người khuyên cô nên bớt trông mong, cũng có người nói nhỏ là chồng cô đã viện cớ chạy theo người đàn bà khác rồi, còn có người nói trong núi có yêu tinh ăn thịt chồng cô mất rồi. Mạnh Cô mang theo lương khô lên núi tìm chồng, sau đó người ta cũng bặt vô âm tín mọi tin tức về Mạnh Cô. Sau này cứ có người lên núi là sẽ nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, cũng rất nhiều người gặp nạn. Lâu dần, không ai dám lên núi nữa, đời này truyền qua đời khác trở thành một tục lệ, mọi người cũng quen gọi ngọn núi ấy là núi Mạnh Cô."

Hàng Tư và Phương Sênh rất thổn thức. Rõ ràng chỉ là một truyền thuyết, nhưng vẫn cảm thấy thật xót xa cho số phận của Mạnh Cô.

Tận cùng của con đường chính là điểm kết thúc của nhạc phổ.

Lục Nam Thâm bước xuống xe, cười khẽ. Đối phương thực sự đã tính toán không lệch chút nào, điều duy nhất họ tranh thủ được là một chút thời gian.

Có một con đường nhỏ dẫn vào núi, chia làm hai ngả, lần lượt đi theo hai hướng Nam và Bắc.

Nhìn đến đây, Lục Nam Thâm chợt hiểu ra vấn đề.

Cùng lúc này, Hàng Tư cũng bước xuống xe. Hàng Tư nói: "Đây chính là nơi chúng ta bất đồng quan điểm phải không?"

Lục Nam Thâm gật đầu: "Phải."

Cối xay gió, căn nhà bỏ hoang được lợp bằng tôn, một hộ gia đình sống sát vách núi có nuôi chim bồ câu, tất cả những thông tin này đều đã tìm được trong thực tế. Vấn đề bây giờ là phải đi theo ngả nào.

Trần Diệp Châu tiến tới, mấy người đồng loạt chĩa đèn pin trong tay về phía đó, đều là các thiết bị thám hiểm chuyên nghiệp nên tầm nhìn không còn bị hạn chế. "Chuyện gì đây?"

Lục Nam Thâm hất hàm: "Một khi chọn sai sẽ là trời Nam đất Bắc."

"Trên đường có thông tin gì đáng tham khảo không?" Trần Diệp Châu hỏi.

Lục Nam Thâm lắc đầu, anh có dự cảm chuyện chọn ngả để đi chẳng liên quan quá nhiều tới các thông tin dọc đường. Anh chậm rãi bước về phía trước, mượn ánh sáng ngọn đèn pin quan sát con đường dưới chân, cho đến khi tìm được một vị trí để đứng, anh lại hướng mắt về phía bốn xung quanh.

"Chính chỗ này." Anh nói: "Chiếc xe đi tới vị trí này, phán đoán của chúng ta xuất hiện sai lệch."

Một bên là cối xay gió, một bên là căn nhà hoang. Hướng tầm mắt nhìn ra xa, chúng vừa hay tạo với vị trí mà Lục Nam Thâm đang đứng thành một hình tam giác cân.

Niên Bách Tiêu chửi thề: "Hung thủ thật biết đùa giỡn đấy."

May mà họ còn thời gian.

"Cách ngốc nhất là chia làm hai ngả." Trần Diệp Châu nói: "Thời gian trong đoạn ghi âm là 20 phút. Chúng ta lái xe vào trong 20 phút, một khi không có manh mối, quay ngược lại tập trung với bên kia cũng vẫn kịp."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 192: Cô ấy phải ở bên cạnh tôi



Cách mà Trần Diệp Châu đưa ra quả thực là cách ngốc nhất nhưng cũng là cách chắc chắn nhất. Chỉ có hai con đường lên núi, cũng chỉ có hai khả năng.

Một khả năng là sau khi chia làm hai ngả lên núi sẽ trời Nam đất Bắc. Một khả năng khác là hai con đường chập lại làm một, rõ ràng khả năng thứ hai là vui vẻ cả đôi bên.

Nhưng Lục Nam Thâm lại đưa ra một ý kiến không quá lạc quan.

"Hung thủ rất hiểu những người trong số chúng ta, thế nên không thể không biết Niên Bách Tiêu là một tay đua, cho dù gặp trở ngại trên đường đi thì với năng lực của cậu ấy, vẫn có thể tranh thủ được một ít thời gian. Nếu mọi việc đều nằm trong dự tính của hắn, thì sao hắn không nghĩ ra, chúng ta sẽ dùng cách này?"

Hàng Tư lập tức hiểu được ý mà Lục Nam Thâm muốn nói: "Ý anh muốn nói, cho dù chúng ta mất 20 phút để đi vào trong đó, cũng chưa chắc đã tìm được Khương Dũ?"

Lục Nam Thâm gật đầu: "Khả năng này là rất lớn, bởi vì ngay từ đầu đoạn ghi âm đã là tiếng xe di chuyển, không thể xác định điểm bắt đầu."

Trong tình hình này, mọi việc sẽ trở nên rắc rối.

Trong núi Mạnh Cô rốt cuộc lớn thế nào ngay cả người dân tại đây cũng không dám chắc chắn, không thể cứ đi một mạch tìm kiếm không mục đích được.

Thế là vấn đề lại quay trở lại.

"Vẫn cứ phải chắc chắn một hướng." Niên Bách Tiêu nói.

Đây chính là vấn đề họ đang phải đối mặt, một đường Nam, một đường Bắc, biết đi đường nào? Cho dù không thể một trăm phần trăm, thì cũng phải chắc chắn đến 90% mới được.

"Chúng ta có thể đi đường Nam." Hàng Tư nói khẽ.

Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô, hỏi vì sao. Hàng Tư trả lời: "Tôi tin vào phán đoán của anh."

So sánh ý kiến bất đồng của họ lúc trước với tình hình thực tế quan sát được lúc này, con đường mà Lục Nam Thâm nghe ra trong đoạn ghi âm chỉ về hướng Nam, còn Hàng Tư thì ngược lại.

Nghe Hàng Tư nói vậy, dĩ nhiên trong lòng Lục Nam Thâm cảm thấy rất ấm áp, nhưng tình hình đặc biệt, họ không có cơ hội để thử sai. Anh bèn nói nhẹ nhàng: "Chúng ta vẫn phải xác định lại một lần nữa mới được."

Làm lại một lần nữa chắc chắn là không có thời gian. Lục Nam Thâm bất chợt nghĩ tới một điểm quan trọng, anh nhìn sang Niên Bách Tiêu...

"Nghe tiếng bánh xe, cậu có thể nghe ra hướng chiếc xe rẽ, đúng không?"

Niên Bách Tiêu không cần suy nghĩ: "Đương nhiên, nhưng âm thanh phải rất sắc nét mới được. Tai tôi bình thường thôi." Rồi anh ấy nhìn anh: "Chẳng phải cậu cũng nghe ra được hay sao?"

Nếu không lúc trước làm sao "hạ" được các tay đua khác.

"Việc tôi nghe ra khác với việc cậu dùng kinh nghiệm để phán đoán." Lục Nam Thâm nói ra điểm mấu chốt: "Âm thanh không sắc nét thì dễ xử lý thôi, tôi có thể tách riêng âm thanh bánh xe ra."

Mấy phần mềm cơ bản ấy trong di động của Lục Nam Thâm đều có đủ.

Không thể bắt Niên Bách Tiêu nghe cả 20 phút âm thanh để sàng lọc và phán đoán, dù sao thì sai khác cũng chỉ nằm ở phần cuối, thế nên anh cắt ra một phút sau cùng.

Lúc nghe âm thanh, Niên Bách Tiêu trở vào trong ô tô, đóng cửa xe và nâng cửa sổ để không gian xung quanh tuyệt đối yên tĩnh.

Giống như Niên Bách Tiêu vừa mới nói, anh ấy chỉ có một đôi tai bình thường, thế nên muốn phán đoán phương hướng dựa vào tiếng bánh xe không thể nhanh được như Lục Nam Thâm. Hơn nữa xuất phát từ sự thận trọng, anh ấy cần nghe đi nghe lại mấy lần cho chắc chắn.

Thông qua âm thanh bánh xe di chuyển phút cuối cùng, Niên Bách Tiêu đưa ra phương án là hướng Nam.

Giống với phán đoán của Lục Nam Thâm.

Phương Sênh hỏi: "Vậy tức là đường Nam?"

Trong ba ý kiến, có hai người đưa ra kết luận giống nhau.

Hàng Tư không phản bác gì, dù sao thì ngay từ đầu cô đã bày tỏ quan điểm tin tưởng phán đoán của Lục Nam Thâm. Nhưng Trần Diệp Châu thì hơi ngập ngừng. Ba người phán đoán dựa trên ba tiêu chuẩn khác nhau. Lục Nam Thâm thông qua trực giác âm thanh, Hàng Tư thông qua sự rung động của âm thanh, Niên Bách Tiêu lại thông qua kinh nghiệm.

Lục Nam Thâm có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Diệp Châu. Anh cũng có chút phân vân tương tự, tuy Niên Bách Tiêu đưa ra quan điểm giống anh nhưng cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm. Còn Hàng Tư thì sao, cảm giác của cô gần như cũng chưa bao giờ sai cả.

Đây không phải là vấn đề thiểu số phải phục tùng đa số.

Trần Diệp Châu thận trọng gợi ý: "Thế này đi, tôi cho rằng vẫn nên sử dụng cách ngu ngốc kia, chỉ có điều lần này chúng ta có bên nặng bên nhẹ. Chủ lực sẽ đi theo hướng Nam, rồi chia một vài người đi theo hướng Bắc, giữa đường giữ liên lạc thường xuyên bằng điện thoại vệ tinh. Một khi phía Nam có phát hiện thì sẽ thông báo để người bên đường Bắc rút trở lại đường Nam."

Những người khác không có ý kiến gì.

Nếu đường Bắc chỉ là sự lựa chọn phụ, thì Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đều sẽ dồn sự chú ý về phía đường Nam. Hàng Tư và Phương Sênh chắc chắn cũng phải đi theo Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu.

Trần Diệp Châu biết rõ bản lĩnh của Lục Nam Thâm, Niên Bách Tiêu và Hàng Tư, còn Phương Sênh thì anh ấy hơi chần chừ một chút: "Hay là cứ ở trong xe sẽ an toàn hơn một chút."

Phương Sênh đang định lên tiếng thì Niên Bách Tiêu đã phản đối trước: "Không được, cô ấy phải ở bên cạnh tôi, rừng núi hiu hắt thế này không thể để cô ấy ở trong xe một mình được."

Hàng Tư đứng bên cạnh hơi mím môi cười khẽ.

Nụ cười của cô chỉ là một chấm xuyết mờ nhạt giữa bầu trời đêm, nhưng nhìn vào lại cực kỳ dễ chịu, cứ thế lặng lẽ lọt vào tầm ngắm của Lục Nam Thâm.

Phải thần ra một lúc, Trần Diệp Châu mới hiểu có lẽ Niên Bách Tiêu muốn nói là "rừng núi hoang vu". Anh ấy hắng giọng: "Có thể cắt cử một cảnh sát bảo vệ cô ấy."

"Tôi không cần..." Phương Sênh muốn giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào.

Cuối cùng vẫn là Lục Nam Thâm quyết định: "Cô ấy thật sự không cần ở lại đâu, đi theo Niên Bách Tiêu là được." Sau đó anh từ tốn bổ sung thêm một lý do hợp lý hơn: "Không cần lãng phí nhân lực."

Cuối cùng họ chia làm hai ngả, tập trung đông người phía đường Nam.

Trần Diệp Châu không yên tâm về họ, dù sao thì khả năng hung thủ ở đường Nam cao hơn hẳn, nên anh ấy quyết định đi theo họ, còn những trinh sát khác đi đường Bắc.

Sau khi đi vào trong rừng, con đường quả nhiên hẹp hẳn đi, hai bên cây cối rậm rạp, nhưng vì mùa đông nên không ít chạc cây đã khô queo, khi ô tô đi qua có thể nghe thấy tiếng cành cây cọ vào thân xe.

Lúc đến có ba chiếc xe, giờ có hai chiếc đi vào đường Nam, Trần Diệp Châu lại một chiếc xe riêng bám theo sau.

Lần này Lục Nam Thâm ngồi ở ghế sau, đổi vị trí cho Phương Sênh.

Lý do là anh vừa hay có thể cùng với Niên Bách Tiêu một trước một sau, phối hợp nhịp nhàng.

Hàng Tư cũng không phản đối, ngược lại Phương Sênh ngồi lên trên có chút gượng gạo.

Đường rừng không dễ đi chút nào, vừa mưa lại gặp trời nồm ẩm, cho dù là một tay lái xe lão luyện như Niên Bách Tiêu cũng không thể lái nhanh được. Hơn nữa người dân nói không sai, họ đã cảm nhận được trời sắp đổ tuyết, một khi tuyết rơi nặng hạt, có thể còn bịt kín đường đi.

Đường gập ghềnh, người trong xe cũng ngồi không vững.

Phương Sênh ở ghế lái phụ giơ tay giữ chặt tay vịn ghế, cố gắng ngồi lại cho vững.

Hàng Tư ngồi thu lu ở ghế sau còn đỡ, nhưng Lục Nam Thâm thì không vững vàng. Anh cũng chẳng bám víu vào đây, mỗi lần xe trồi lên dập xuống anh lại đè lên người cô.

Nhưng có vẻ như không cố tình đè, Hàng Tư nhất thời cũng không tiện đẩy anh ngồi thẳng dậy. Thấy anh lại chuẩn bị áp sát, Hàng Tư hạ thấp giọng, hỏi một câu nghiêm túc:

"Làm sao anh dám khẳng định Phương Sênh đi theo chắc chắn không gặp nguy hiểm?"

Hàng Tư luôn có cảm giác, anh biết một cái gì đó.

"Không khẳng định được, chẳng phải vẫn còn Niên Bách Tiêu đó sao?" Lục Nam Thâm thản nhiên nói.

Hàng Tư nhìn anh, hơi nheo mắt lại. Sao cô không tin được nhỉ? Cô lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì anh biết mà tôi không biết ư?"

Lục Nam Thâm quay đầu nhìn cô, mỉm cười, đang định nói không có thì xe bỗng nghiêng đi đột ngột. Lần này thật sự đã nằm ngoài dự tính của Lục Nam Thâm. Thấy cơ thể Hàng Tư bất ngờ chao đảo, trước khi đầu cô bị đập vào cửa kính, Lục Nam Thâm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy đầu cô.

Nhưng cũng vì chỉ mải để ý tới động tác của cô, cả người anh cứ thế ngã xuống...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 193: Người cây



Hàng Tư giương mắt nhìn gương mặt điển trai ấy áp sát về phía cô. Trong lòng có một giọng nói đang nhắc nhở cô rằng: Mày tránh đi chứ! Nhưng cơ thể cô cứ bất động, không thể nhúc nhích được như đã bị đóng đinh tại chỗ vậy, đôi mắt trợn tròn.

Bờ môi mỏng của Lục Nam Thâm cọ qua khóe miệng của cô rồi lướt tới, áp sát vành tai. Cô bỗng thấy tai nóng bừng lên, không rõ là do hơi thở của anh làm nhiệt độ tăng hay vành tai của cô vốn đã nóng sẵn, tim trong phút chốc tựa như vọt lên tận cổ họng.

Không cần miêu tả cũng đủ biết sự mờ ám trong tư thế hiện tại của hai người.

Khó khăn lắm Lục Nam Thâm mới chống tay được xuống ghế, nhọc nhằn ngồi dậy nghiêm chỉnh. Anh quay đầu lại quát to: "Niên Bách Tiêu, cậu có biết lái xe không thế!"

Ở góc độ này, cho dù trong xe thiếu ánh sáng, Hàng Tư cũng tinh mắt nhìn thấy một vệt đỏ rực nơi vành tai Lục Nam Thâm.

Mọi sự ngượng ngập như thủy triều rút xuống, thay vào đó, con tim chợt mềm nhũn ra, ngứa ngáy. Hóa ra anh cũng biết xấu hổ đấy. Cảm giác ấy cứ dập dềnh trong lòng Hàng Tư, cô cảm thấy ấm áp ngoài dự kiến.

Không muốn trách móc anh, cũng không còn muốn tính toán về sự lanh chanh vừa rồi của anh nữa.

Nếu là trước kia, hành động vừa rồi của Niên Bách Tiêu chắc chắn là cố tình, cậu ta có lúc rất thích đùa dai. Nhưng hôm nay bị Lục Nam Thâm quát như vậy, Niên Bách Tiêu cũng không bông đùa đáp trả, mà bỗng cho xe dừng hẳn lại.

"Hình như có thứ gì đó."

Lục Nam Thâm hơi sững người, thấy có vẻ như Niên Bách Tiêu không đùa, hơn nữa ban nãy anh cũng nghe một tiếng đánh "rắc" nhưng lúc ấy không quá chú tâm. Đi đường rừng thế này đè lên thứ gì đó là chuyện quá đỗi bình thường.

Chiếc xe phía sau cũng đã dừng. Trần Diệp Châu thông qua bộ đàm hỏi họ phía trước đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết tình hình, anh ấy cũng xuống xe. Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm xuống xe hết, đèn xe chiếu cho phía trước sáng rực hẳn lên.

Quả nhiên có thứ gì đó, giống như xương vậy.

Trần Diệp Châu yêu cầu Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu dừng lại, anh ấy lấy từ trong cốp xe ra một chiếc xẻng nhỏ, ngồi hẳn xuống đào bới. Chẳng mấy chốc, đã có thứ gì đó được đào lên. Niên Bách Tiêu chiếu đèn pin qua, lần này họ đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Thật sự là xương người.

Nhờ ánh đèn, cả Phương Sênh và Hàng Tư đang ngồi trên xe cũng nhìn thấy hết. Sắc mặt Hàng Tư hơi tái đi, còn Phương Sênh thì sợ hãi hét lên một tiếng. Cũng không thể trách cô ấy, dù sao thì so với Hàng Tư, Phương Sênh không tới những nơi hoang dã quá nhiều, nói chi đến chuyện còn bắt gặp cả xương người nơi núi rừng hoang vu thế này.

Niên Bách Tiêu quay đầu dặn dò một câu: "Đừng nhìn nữa."

Trần Diệp Châu đeo găng tay lên, kiểm tra qua khu vực xung quanh một lượt. Không kiểm tra thì không sao, kiểm tra xong anh ấy cũng phải thảng thốt. Xem chừng không phải chỉ là một mảnh xương, còn xương của nhiều bộ phận khác rơi vãi tản mát xung quanh, theo quan sát thì cũng đã rất lâu rồi, quần áo da thịt có lẽ đã mục ruỗng hết, chỉ còn lại những mảnh xương trắng.

"Xem ra đây đều là những người gặp nạn đã lâu, họ không thoát ra được khỏi ngọn núi này." Trần Diệp Châu nói một câu.

Lục Nam Thâm không hướng ánh mắt xuống đất mà dùng ánh đèn pin trên tay để ý bốn xung quanh. Sau khi chùm sáng lướt qua một cái cây, anh khựng lại, rồi lập tức chĩa đèn trở về đó.

Cùng lúc này, có một chùm sáng khác chiếu đè lên chùm sáng của anh. Lục Nam Thâm quay đầu lại nhìn. Là Hàng Tư đã xuống xe, đang giơ đèn pin hướng về cùng một phía với anh.

Điểm tận cùng của chùm sáng là một cái cây cách đó không quá xa.

Trên gây có gương mặt người!

Lần này thật sự quá khiếp đảm, Niên Bách Tiêu nhìn thấy, lùi vội ra sau, suýt chút nữa thì trẹo chân. Anh ấy bật lên một tiếng chửi thề tinh túy:

"Mẹ kiếp!"

Phương Sênh không xuống xe, nhưng cũng đã thấy, hai hàm răng trên dưới va vào nhau lập cập: "Ở đó là người... hay ma vậy?"

Là một người.

Nói chính xác là một người đứng ở dưới cái cây khô. Không, nên nói là một người bị găm sâu vào trong cái cây khô.

Đèn đuốc nhập nhằng, cộng thêm việc bị ánh sáng trắng dã của ngọn đèn chiếu vào, người đó như một cái cây khô, những chạc cây như chĩa ra từ trong cơ thể anh ta, không khác gì anh ta giương nanh múa vuốt.

Phải hìng dung thế nào nhỉ, giống như một người cây.

"Thứ quái quỷ gì đây?" Niên Bách Tiêu run sợ nhưng cũng không quên Phương Sênh, anh ấy dịch người che đi tầm nhìn của Phương Sênh.

Phương Sênh sốt sắng giơ tay kéo anh ấy ra: "Đừng có chắn chứ."

"Cô sợ cơ mà? Đừng nhìn nữa."

Trần Diệp Châu định bụng tiến tới kiểm tra nhưng bị Lục Bắc Thần cản lại. Ở một nơi thế này, người đó lại tồn tại với một tư thế quái dị như thế, chẳng biết sẽ chứa đựng những nguy hiểm gì. Tai anh nhạy hơn, một khi thật sự có vấn đề, anh còn kịp né trước.

Hàng Tư giữ tay Lục Nam Thâm lại: "Tôi đi cùng anh."

Lục Nam Thâm quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, cảnh tượng trong xe ban nãy vô thức hiện về trong đầu, trái tim anh chợt ấm lên. Anh gật đầu: "Được."

Hai người lần theo ánh đèn từ từ đi về phía người đó.

Dần dần khoảng cách gần hơn, họ cũng nhìn rõ hơn.

Không phải chạc cây mọc ra từ cơ thể người đó mà cả cơ thể người đó đã bị găm sâu vào trong thân cây khô. Cái cây khô trước mặt gần như đã bị đào rỗng và người đó đứng ở bên trong.

Là một người đàn ông, ngước mặt lên, mắt mở trừng trừng, khuôn mặt trắng dã.

Sau khi hơi sát lại gần, Lục Nam Thâm giơ tay chặn Hàng Tư lại: "Đừng tiến thêm nữa."

Hàng Tư dừng bước.

Lục Nam Thâm cầm đen pin chiếu rọi bốn phía, đặc biệt là khu vực quanh cái cây. Hàng Tư tinh mắt phát hiện ra điều bất thường, chỉ xuống đất: "Đó là cái gì? Rắn sao?"

Có thứ gì đang động đậy.

Mảnh dẻ, có màu da gần như hòa làm một với màu đất, giống rắn, nhưng thân hình lại rất thô ráp, nhìn tổng thể chỉ giống động vật chứ không phải động vật, đang áp sát mặt đất chậm rãi dịch chuyển.

Lục Nam Thâm quan sát thật kỹ: "Không phải rắn, nó giống một loại cây dây leo hơn."

Cây dây leo có thể dịch chuyển được sao?

Cây đèn pin trên tay Lục Nam Thâm dịch chuyển dần theo hướng di chuyển của thứ đang bò dưới đất. Thứ đó đang men theo thân cây khô bò lên trên, chỗ không có thân cây thì bò men theo cơ thể của người kia. Điều khiến người ta sửng sốt là thứ đó thậm chí còn có thể thay đổi màu sắc, khi bò dưới đất có màu nâu bùn, khi bò lên người lại có màu sắc giống như quần áo.

"Người chết?" Hàng Tư không dám chắc chắn.

Người chết mở mắt thì không có gì lạ lẫm nhưng kỳ lạ là lại ngước mặt lên, hướng về phía trước.

Lục Nam Thâm khẳng định rất chắc chắn: "Đã chết rồi."

Không nghe thấy tiếng thở nữa.

Nhưng mà...

Lại có thể nghe thấy một số âm thanh khác.

Răng rắc, sột soạt, như âm thanh xương từ từ vụn vỡ.

Âm thanh cực nhỏ, nhỏ tới mức Hàng Tư không cảm nhận được.

Lục Nam Thâm chiếu đèn về phía âm thanh, tia sáng hắt lên cổ người đó: "Hàng Hàng, em xem."

Hàng Tư định thần nhìn kỹ lại, đang định hỏi anh nhìn thấy gì thì cô cũng phát hiện ra vấn đề. Trên cổ, trên mặt người đó đều đang có thứ gì quấn bện, giống như đang bị một lớp dây thừng mảnh, trong suốt cố định trong hốc cây vậy. Những "sợi dây" ấy lại xuyên qua thân cây khô, vòng quanh cơ thể người đó từng vòng, từng vòng.

Lần này thì Hàng Tư đã hiểu ra được vì sao người này chết rồi mà vẫn ngẩng được mặt.

"Có phải thứ gì đó giống như hoa ăn thịt người không?" Hàng Tư từng trải qua nhiều nguy hiểm của tự nhiên, đặc biệt là rất nhiều nguy hiểm trong rừng sâu mà con người chưa biết đến.

Cô vừa dứt lời thì nghe thấy Lục Nam Thâm hét khẽ: "Cẩn thận!". Anh lập tức ôm chặt eo cô kéo mạnh cô sang một bên.

Một giây sau, cả hai cùng ngã xuống đất, kế đến là một âm thanh như tiếng nổ của một thứ gì đó. Đầu cô được Lục Nam Thâm bảo vệ chắc chắn, có một thứ gì đó tựa hồ vừa đột ngột bay qua đầu họ...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 194: Quả thực tối nay phải bàng hoàng sửng sốt



Lần này, Hàng Tư không những bị Lục Nam Thâm ôm rất chặt chẽ, đè lên cũng rất vững chãi, vẻ như chỉ muốn đè cho bao nhiêu không khí trong dạ dày của cô ra ngoài hết. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hàng Tư là: Cũng may là tối qua không ăn quá nhiều thứ.

Mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn cằm với đường cong gợi cảm của anh, môi cô áp sát vào phần yết hầu gồ lên quá rõ của anh. Tư thế này... còn thân mật hơn cả tư thế trước đó. Nhưng cô không kịp suy nghĩ sâu hơn, vì tranh thủ lúc những tia sáng hỗn loạn chiếu qua, cô đã tinh mắt nhìn thấy một thứ ở trên bầu trời.

Chính là thứ ban nãy đã bò trên người thi thể. Nó bỗng vút lên cao như một con rắn bay mình, đen sì sì, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bị lẫn vào màn đêm, phóng vèo về phía họ.

Lục Nam Thâm đã nghe thấy động tĩnh từ lâu. Anh ôm theo Hàng Tư, lăn một vòng thật mạnh để né tránh đám dây leo quái đản kia, ngay sau đó anh nhìn thấy ánh sáng từ một lưỡi dao xoẹt ngang qua bầu trời đêm. "Bộp" một tiếng, dây leo đứt ra làm đôi, một phần rơi xuống đất, một phần nhanh chóng rụt vào trong.

Là Niên Bách Tiêu đã nhanh tay nhanh mắt lao tới, tay cầm dao găm vung một cú thật dữ dằng, mới giải vây được cho họ.

Anh ấy đắc ý quay qua nhìn Lục Nam Thâm, nói một câu: "Này, cậu chủ chân yếu tay mềm chỉ có một vệ sỹ là chưa đủ đâu, nếu không có tôi, cậu khó mà sống nổi."

Lục Nam Thâm nằm dưới đất, lúc này mới chợt nhận ra Hàng Tư đang nằm đè lên người mình, ban nãy khi anh kéo cô cũng né, vị trí của cả hai đã tráo đổi cho nhau. Giờ thì... ừm, nhìn kiểu gì anh cũng giống như người đang cần được bảo vệ.

Thôi đành, anh cũng quá sung sướng đi.

Mặt Hàng Tư nóng ran lên, cũng may có màn đêm che bớt, định cuống cuồng đứng dậy. Không ngờ vòng tay của Lục Nam Thâm vẫn đang vòng qua ôm lấy eo cô, còn rất mạnh mẽ. Cô thử nhúc nhích mà không thoát ra được, vội nói: "Anh buông tay ra đi."

Nhưng vừa động đậy đã cảm nhận được điều gì đó bất ổn.

Một sự bất ổn quá rõ ràng.

Cô cứ thế bị cọ một cái.

Hàng Tư đứng hình, sau khi hiểu ra vấn đề thì gò má nóng bừng lên như bị bỏng vậy. Lục Nam Thâm ôm cô cùng ngồi dậy, tranh thủ cười khẽ một tiếng bên tai cô: "Tôi đã nhắc em trước rồi mà, đừng có cử động lung tung."

Hàng Tư cảm thấy cổ họng nóng rát lên lập tức.

Đợi cho mọi chuyện xung quanh trở lại bình thường, mọi người mới có thời gian xem xét xem vừa mới xảy ra chuyện gì.

Người trong hốc cây kia đã nổ tung rồi, nói một cách chính xác là bị thứ giống như dây leo kia quấn quá chặt, cuối cùng không chịu nổi nữa đã thịt nát xương tan. Vì dây leo có thể di chuyển, thế nên từng sợi dây leo dính chặt lấy những mảnh thi thể nát vụn đồng thời hất văng ra ngoài.

Lúc sau, thông qua đoạn dây leo được Niên Bách Tiêu cắt xuống, Lục Nam Thâm quan sát tỉ mỉ mới phát hiện ra, xung quanh loại dây leo này mọc đầy những chiếc gai mềm nhưng kiên cố, kiểu gai siêu mảnh, khi quấn vào một vật thế nào đó, nó sẽ đâm sâu vào trong vật thể, càng leo bám dữ bao nhiêu, càng đâm vào nhiều bấy nhiêu.

Sâu trong mạch của cây dây leo đó vẫn còn chảy chất dịch màu đỏ, ngửi thì có mùi tanh của máu, còn có cả mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ loài thực vật cây cỏ ấy.

Đoạn dây leo bị cắt xuống đã mất đi sinh khí, chất dịch kia chẳng mấy chốc không còn chảy nữa, khi đặt giữa lòng bàn tay, chẳng mấy chốc nó đã trở thành một thứ khô cằn giống như cỏ khô vậy.

Hàng Tư suy đoán: "Về bản chất có lẽ là thực vật, có thể nhúc nhích được khả năng là vì đã hút chất dinh dưỡng. Dinh dưỡng có thể là người, cũng có thể là động vật. Máu, thịt và xương của chúng đều có thể cung cấp thành phần dinh dưỡng giúp chúng sinh tồn. Còn sở dĩ chúng có thể thay đổi màu sắc, có thể cũng là kết quả của chọn lọc tự nhiên, giống như tắc kè vậy, trong thế giới thực vật cũng có không ít loài cây sở hữu đặc tính này."

Lục Nam Thâm cũng đồng tình với những suy đoán của Hàng Tư, anh đứng dậy đi về phía hốc cây kia. Thấy thế, Hàng Tư cũng đứng dậy theo, chợt Lục Nam Thâm vẫn hướng thẳng mắt về phía trước, nói một câu: "Đừng tiến lên, không ai được nhúc nhích."

Hàng Tư bất giác dặn dò một câu: "Anh cẩn thận một chút."

Lục Nam Thâm giơ tay lên ra dấu "OK" với cô.

Từ vị trí của Hàng Tư và mọi người không nhìn rõ được tình hình cụ thể trong hốc cây, chỉ nhìn thấy được thi thể kia đã biến mất qua ánh đèn pin, thật sự đã nát thành vụn.

Nếu quan sát theo hình hình này, phán đoán lúc trước của họ có thể sẽ có sai lệch. Chưa thể chắc chắn người đàn ông đã chết bao lâu, chỉ là đã bị những sợi dây leo kia từ từ quấn chặt, hút máu và xương thịt của anh ta theo một cách rất giày vò, nghĩ thôi đã thấy rợn người.

Lục Nam Thâm đứng một lúc lâu trước hốc cây, còn ngồi hẳn xuống kiểm tra một lượt rồi mới quay trở lại. Anh nói: "Những thứ đó đều biến mất cả rồi."

Chỉ còn lại vụn xương đầy đất.

Mọi người sửng sốt.

"Xem ra mấy thứ dọc đường khả năng cao cũng đều là kiệt tác của chúng." Lục Nam Thâm đưa ra kết luận.

Hàng Tư cũng phát hiện ra điểm chung, bèn gật đầu nói: "Những mảnh xương từng bị chúng hút đều cực kỳ trắng."

"Đúng, chính vì chất dinh dưỡng trong xương đã bị hút sạch sẽ rồi." Lục Nam Thâm gật đầu.

Khi quay trở lại xe, không một ai thoải mái cả.

Có lẽ ngay từ khoảnh khắc bước chân vào núi Mạnh Cô, số phận đã định sẵn họ không thể thoải mái được.

Tuyết đã rơi.

Hơn nữa có chiều hướng càng lúc càng nặng hạt.

Trần Diệp Châu vẫn bám sát phía sau, cùng lúc ấy còn gửi tin tức cho các trinh sát phía đường Bắc, bảo họ hết sức để ý những loại thực vật dạng dây leo, cố gắng đừng hành động riêng rẽ, một khi nghe thấy âm thanh khác thường phải giữ vững vũ khí trong tay.

Con đường nhỏ phía trước càng đi càng khúc khuỷu, nhưng tương đối khớp với những gì nghe được trong đoạn ghi âm. Có điều trên đường cực kỳ nhiều ngả, lại không phải là nơi thường xuyên có xe đi qua đi lại, thế nên khó mà dựa vào các dấu vết trên mặt đường để phán đoán phương hướng.

Họ không hy vọng có thể suy đoán phương hướng dựa vào dấu vết quay xe của hung thủ trước đó, bởi vì đường rừng đa phần đã bị lá cây che lấp, phần đất bùn có lộ ra cũng đã qua một lần gột rửa của nước mưa giờ khô cứng lại, hoàn toàn mất đi tính chuẩn xác trong suy đoán.

Thế nên, chỉ trông cậy được vào đôi tai của Lục Nam Thâm.

Những thông tin trong đoạn ghi âm anh đều ghi nhớ rất chắc chắn, thế nên mỗi lần phải đối mặt với những ngã rẽ, Lục Nam Thâm đều là người phán đoán. Hàng Tư ngồi bên cạnh anh, trước kia cũng từng chứng kiến khả năng nghe dữ dằn của anh, nhưng quả thực tối nay cô phải bàng hoàng sửng sốt.

Lục Nam Thâm hoàn toàn không nhìn đường. Anh ngồi đó, nhắm mắt suốt quãng đường, có lẽ đang tập trung toàn bộ tinh thần để phán đoán phương hướng. Hàng Tư sửng sốt không chỉ vì khả năng nghe của anh, mà hơn nữa là cả đầu óc của anh. Đoạn ghi âm 20 phút, mỗi một lần lăn bánh trong đó là một điểm thông tin. Đầu óc anh có thể tỉ mỉ phân tích nhiều thông tin, hơn hẳn người thường.

Thế nên thường có tình huống này xảy ra. Niên Bách Tiêu lái xe, khi còn chưa nhìn thấy lối rẽ trước mặt, Lục Nam Thâm đã nhắc trước...

"Một cây nữa rẽ trái."

"Khoảng 500 mét nữa sẽ có ổ gà, cẩn thận vòng qua."

...

Xe phía trước đi suôn sẻ thì Trần Diệp Châu theo sau cũng nhàn. Nhưng anh ấy lo cho xe khác một khi vào đây sẽ không tìm ra hướng nên vừa đi vừa dừng để lưu lại một số dấu vết.

Sau hai mươi phút đi xe, họ đã tới.

Niên Bách Tiêu kiểm soát cho tốc độ xe trùng khớp với đoạn ghi âm, không nhanh hơn hay chậm hơn dù chỉ một phút.

Trước mặt vẫn là đường núi hút tầm mắt, hướng về một nơi xa chưa rõ là gì.

Người ở hai chiếc xe trước và sau đều đồng loạt bước xuống. Trần Diệp Châu nhìn xung quanh, nhíu mày, không nơi nào có thể nhốt được người, chỉ có cây và cây nối nhau.

Trận tuyết càng lúc càng to, dần dần làm nhòa đi tầm nhìn của họ...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 195: Bỗng dưng biến mất



Trần Diệp Châu liên lạc với đội bên kia trước.

Tín hiệu cực kỳ bất ổn, bị gây nhiễu ghê gớm, nhưng từ những âm thanh đứt đoạn vọng ra từ điện thoại của đối phương vẫn biết được đại khái là bên phía họ chưa tìm được manh mối về Khương Dũ, hơn nữa họ cũng không gặp phải loại thực vật họ dây leo nào có thể cử động.

Trần Diệp Châu ra lệnh cho họ men theo con đường đó tiếp tục đi sâu thêm. Nhưng một khi xảy ra hiện tượng mất tín hiệu thì phải lập tức rút về.

Cùng lúc ấy, hai chiếc xe bên này lại bắt đầu một trước một sau tiến lên. Tuyết càng lúc càng nặng hạt. Mùa đông, rừng cây có rậm rạp đến mấy cũng không còn sự che chắn của lá cây. Tuyết như lông ngỗng, con đường giữa rừng chẳng mấy chốc đã được phủ lên một lớp tuyết, khi bánh xe lăn qua sẽ vang lên những tiếng động nhỏ.

Họ lại lái tiếp về phía trước khoảng mười phút nữa, trên đoạn đường này tốc độ xe rất chậm. Một là vì đường núi quá hẹp, không dễ đi chút nào, hai là họ luôn phải tìm kiếm manh mối về Khương Dũ bất cứ lúc nào. Lúc này tuyết lại đang rơi, có thể không ảnh hưởng tới Lục Nam Thâm nhưng với ba người khác thì tầm nhìn sẽ bị hạn chế.

Bỗng nhiên, Lục Nam Thâm lên tiếng nói: "Dừng xe."

Niên Bách Tiêu phản ứng cũng nhanh, một giây sau đã phanh xe. Họ đều nghĩ Lục Nam Thâm đã phát hiện ra Khương Dũ, không ngờ Lục Nam Thâm quay đầu lại nhìn và hỏi: "Xe của cảnh sát Trần đâu?"

***

Trong không gian nhỏ hẹp, một người đàn ông mặc áo chui đầu ngồi co chân trên một chiếc ghế rộng rãi, chiếc mũ của áo được trùm qua đầu hắn. Vành mũ rất rộng, gương mặt người đàn ông chìm hẳn vào bóng tối.

Người đàn ông trông có vẻ rất nhợt nhạt, sắc mặt cũng trắng bệch, bờ môi không có chút hồng hào nào. Đầu gối hắn chống vào mép bàn trước mặt, trên bàn là bày la liệt những lọ thuốc, còn có một hộp mỳ tôm đã rỗng. Bên cạnh có một chiếc gạt tàn, bên trong cắm đầy đầu mẩu thuốc lá.

Giữa ngón tay người đàn ông kẹp một điếu thuốc, tay hắn gần như là da bọc xương, huyết quản trên mu bàn tay gồ lên thấy rõ. Hắn từ từ phả khói thuốc, nhìn chằm chằm thời gian ở trên đầu qua làn khói xám trắng, kim đồng hồ nhích từng ô một.

Dưới vành mũ, khóe miệng người đàn ông nhếch lên, hắn cười hà hà: "Sắp rồi, sắp rồi... Lục Nam Thâm, để xem bản lĩnh của mình ra sao, tao thật sự rất mong chờ đấy..."

Càng nói, gã đàn ông càng phấn khích, bật cười thành tiếng, nhưng khói thuốc cũng khiến hắn sặc, k.ích thích tới mức ho khan dữ dội.

Vừa ho hắn vừa cười...

Lục Nam Thâm à Lục Nam Thâm... Không biết khi mày thấy khiếp đảm và tuyệt vọng, mày sẽ như thế nào nhỉ?

***

Trần Diệp Châu đã biến mất, cả xe của anh ấy nữa.

Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu bước xuống xe, một lúc rất lâu sau vẫn chưa thấy xe của Trần Diệp Châu bám theo.

Tuyết quá dày, đã tuyết lại còn đêm tối, cho dù đèn pin có đủ cũng không thể chiếu xuyên qua được, không thể rọi sáng tầm nhìn xa hơn. Thấy Lục Nam Thâm nhíu chặt mày, ý thức được sự khác thường ấy, Niên Bách Tiêu hỏi anh: "Có thể nghe thấy tiếng động của chiếc xe ấy không?"

Không nghe thấy được.

Không những không nghe thấy được tiếng xe của Trần Diệp Châu, ngay cả âm thanh trong phạm vi quanh đây anh cũng đều không nghe thấy, thứ đập vào tai chỉ có âm thanh ngay cạnh.

Nghe xong, Niên Bách Tiêu sửng sốt: "Cậu đều không nghe thấy? Không phải chứ..."

Có thể khiến Lục Nam Thâm không nghe thấy, chứng tỏ xe của Trần Diệp Châu đã bị bỏ lại rất xa rồi. Nhưng mới vài phút trước anh ấy nhìn qua gương chiếu hậu vẫn còn thấy xe Trần Diệp Châu bám ở đằng sau. Đây là điều họ đã ngầm thống nhất với nhau, ở đây tình hình đặc thù, hai xe nhất định không được cách quá xa.

Hàng Tư bước xuống xe, hỏi Lục Nam Thâm đã xảy ra chuyện gì, cảnh sát Trần đâu? Lục Nam Thâm phóng mắt nhìn bồn bề mênh mông, quay đầu hỏi Hàng Tư: "Em có thể cảm nhận được xe của anh ấy không?"

Nghe Lục Nam Thâm hỏi vậy, Hàng Tư mơ hồ cảm thấy sửng sốt, sau đó cô ngồi thấp xuống, chạm tay xuống đất. Mặt đất rắn chắc lạnh lẽo, cô không cảm nhận được gì. Lắc đầu với Lục Nam Thâm, cô đứng dậy.

"Là không cảm nhận được xe của anh ấy, hay những động tĩnh xa hơn cũng không cảm nhận được?" Lục Nam Thâm hỏi khẽ.

Nghe thấy Lục Nam Thâm hỏi như vậy, Hàng Tư sực tỉnh. Cô lại ngồi xuống cảm nhận thêm một chút, sau khi đứng dậy nét mặt trở nên nghiêm nghị: "Không cảm nhận được gì cả."

Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu ra chuyện gì: "Thế là ý gì?"

"Ý là..." Hàng Tư cân nhắc giây lát: "Dường như đã có một thứ gì đó ngăn cản mọi âm thanh, chỉ nghe được âm thanh bên cạnh, xa hơn một chút là không nghe được."

"Nói chính là không còn một chút âm thanh nào cả." Lục Nam Thâm chỉnh lại.

Anh dám khẳng định điểm này.

Phương Sênh tuy không xuống xe nhưng cũng đã nghe thấy câu chuyện, bèn bò bên cửa sổ, hỏi: "Như một kết giới ư?"

"Đúng, kết giới." Hàng Tư cảm thấy cách hình dung này tương đối chuẩn xác.

Đã có một kết giới, ngăn cách nơi đây và bên ngoài.

Niên Bách Tiêu chưa hiểu hai người họ đang nói gì.

Lục Nam Thâm thì hiểu nghĩa của từ này, nghe xong mặt anh đổi sắc, anh nói với Niên Bách Tiêu: "Lên xe, thử lái xe quay ngược trở lại xem sao."

Khoảng năm, sáu phút sau thì khả năng này được tuyên bố thất bại.

Xe của họ không thể quay lại đường cũ.

Cho dù có lái thế nào, sau cùng vòng đi vòng lại vẫn cứ trở về điểm xuất phát. Nơi đây thật sự giống như đã bị ai thiết lập một kết giới, người bên ngoài không vào được, còn họ ở trong thì không ra được. Cho dù Lục Nam Thâm có một đôi tai tinh tường hơn nữa, dựa vào vị trí chuẩn xác cũng vô ích.

Chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

Lục Nam Thâm đánh dấu ký hiệu lên thân cây, tiện cho họ cũng là để lưu thông tin cho Trần Diệp Châu.

Men theo đường rừng tiến bước, Hàng Tư vô thức quay đầu lại nhìn nhanh, và thảng thốt. Lục Nam Thâm cũng quay đầu lại nhìn theo cô. Tuyết và sương sau xe rất dày, nhìn qua chỉ thấy một màu trắng xóa, cho dù là khu vực rừng cây xung quanh cũng đã nhòa hẳn đi.

Họ như đi vào một con đường không có cơ hội quay đầu.

"Tuyết có lớn đến mấy cũng không thể mờ dữ như vậy chứ?" Hàng Tư lấy làm lạ.

Lục Nam Thâm đưa ra một khả năng: "Lúc trước chúng ta nghi ngờ đây là một vùng từ trường cực mạnh, nhìn thế này thì không sai được rồi. Hơn nữa lực từ trường ở đây tương đối lớn, không những có thể làm loạn phương hướng mà còn có thể ngăn cách mọi âm thanh. Tuyết ở đây tám, chín phần là cũng chịu ảnh hưởng nên tụ lại rất mạnh."

Nói tới đây, anh nhìn sang cô, khẽ hỏi: "Sợ không?"

Trái tim Hàng Tư khẽ rung rinh.

Không thể nói là quá sợ hãi nhưng không sợ chút nào thì cũng không phải. Cô từng đi qua một số nơi, đều chẳng nguy hiểm bằng thung lũng Chết Chóc. Chuyến đi tới thung lũng Chết Chóc lần ấy thật ra cô đã ôm suy nghĩ một đi không trở về. Cô đã trốn ở Tây An hơn nửa năm, ban đầu khi quyết định vào thung lũng Chết Chóc không phải vì khoản tiền phí cao ngất đó mà muốn dùng những cảm xúc cực đoan để kí.ch th.ích bản thân, giúp bản thân có thể hoàn toàn vượt ra khỏi quá khứ.

Nguy hiểm trước mặt không ít hơn thung lũng Chết Chóc, nói không sợ là nói dối, hơn nữa bây giờ cô dần dần phát hiện ra mình bỗng thèm sống.

Lục Nam Thâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô. Anh mỉm cười, đưa tay qua nắm chặt lấy tay cô: "Không sao, có tôi đây rồi."

Lòng bàn tay anh ấm áp, nơi đáy mắt ánh lên một nụ cười vững chãi, lấp lánh như cẩm thạch, khiến người ta an lòng. Hàng Tư nghĩ tới cảnh anh bảo vệ cô lúc trước, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc không phải là cô bảo vệ anh, mà anh bao bọc cho cô không chút kẽ hở. Trái tim cô chợt ấm lên, "Được."

"Lục Nam Thâm!" Niên Bách Tiêu bất ngờ lên tiếng.

Sau đó, anh ấy phanh kít xe lại, ra hiệu cho họ nhìn về phía chếch trước mặt ngay gần đó: "Có phải chúng ta tìm đến đúng chỗ rồi không?"
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 196: Chơi lớn vậy sao?



Có một căn nhà gỗ ẩn mình trong rừng.

Nói "ẩn mình" đa phần là do sương tuyết, nếu không có trận tuyết này, có lẽ vẫn hoàn toàn nhìn thấy được nó, còn hiện tại, đơn thuần vì địa thế của căn nhà gỗ cao hơn các khu vực xung quanh nên người ta mới phát hiện ra nó.

Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đi tới trước căn nhà, bốn người xuống xe.

Lục Nam Thâm vô thức nhìn đồng hồ nhưng vô ích. Đồng hồ không còn chạy nữa, di động cũng không hiển thị thời gian. Nơi đây thật sự giống như một địa điểm bị phong ấn, không còn thời gian chảy trôi, chẳng biết ngoài kia tháng năm thế nào.

Quả thực bị từ hóa* rất dữ dội.

*Từ hóa là quá trình thay đổi các tính chất từ của vật chất dưới tác dụng của từ trường ngoài, cũng có nghĩa là làm thay đổi tính chất từ của chất bằng từ trường ngoài.

Hóa ra căn nhà gỗ nhỏ này được làm theo kết cấu mối ghép mộng*, có thể nhìn ra được đã nhiều năm tuổi. Các khe hở giữa những mảnh gỗ được lấp đầy bởi rêu xanh và mạt gỗ, tạo hình một lớp dầu rất dày. Có lẽ nó đã được một người thợ săn nào đó dựng lên tại đây từ rất lâu trước kia, còn về việc người thợ săn đó có thoát ra được ra khỏi ngọn núi này hay không thì không rõ.

*Mối ghép mộng là một loại khớp gỗ có từ lâu đời và được sử dụng ở nhiều thiết kế nhờ độ bền chắc. Mối ghép này có một tấm gỗ làm mộng và tấm còn lại làm lỗ mộng, chúng được ghép lại với nhau tạo nên kết cấu chắc chắn cho sản phẩm. Người thợ khi thực hiện cách này, người thợ phải thực sự cẩn thận bởi mối ghép mộng đòi hỏi việc đo và cắt phải thật chính xác.

Có một ô cửa sổ được che bằng giấy dán hồ chứ không phải kính, thế nên không nhìn được những gì ở bên trong. Cửa nhà gỗ được đóng rất chắc chắn. Điều khiến người ta chú ý là một thiết bị ngay dưới chân cửa mà thoạt nhìn là biết mới được lắp đặt tại đây.

Nó giống như một cơ quan, trên cơ quan có hai bộ nút, trên mỗi bộ nút có hai màu hiển thị, một đỏ một đen, phía trên đầu của hai nhóm màu có một mã vạch dài màu đỏ.

Lục Nam Thâm ngồi hẳn xuống kiểm tra, Hàng Tư thì đi một vòng quanh căn nhà gỗ để xem xét.

Có lẽ do kết cấu kiến trúc đặc biệt mà căn nhà gỗ này cực kỳ kiên cố, tuy không quá lớn nhưng lại có thể là nơi trú ẩn, bảo vệ mạng sống giữa một khu rừng núi như thế này.

Niên Bách Tiêu hỏi Lục Nam Thâm: "Đây là thứ gì? Khóa mật mã ư?"

"Gần giống vậy." Lục Nam Thâm đáp lại một câu.

Niên Bách Tiêu chiếu cây đèn pin trong tay vào cánh cửa gỗ trước mặt, rồi lại hỏi Lục Nam Thâm: "Khương Dũ và hung thủ liệu có ở bên trong không?"

Tên hung thủ này mà cũng trốn ở bên trong, há chẳng phải sẽ là bắt rùa trong hũ ư?

Lục Nam Thâm không đứng dậy, anh quan sát đi quan sát lại cơ quan trước mặt mình, nói một câu: "Bên trong chỉ có một người, có lẽ là Khương Dũ, vẫn còn sống."

Nghe được câu này, ba người còn lại cũng yên tâm hơn hẳn.

Nhưng làm một cái cơ quan ở đây là có ý gì?

"Nghiên cứu nó làm gì vậy?" Niên Bách Tiêu ngó mắt nhìn thứ nhỏ xíu dưới chân mình: "Cánh cửa quèn này, đá một cái là ra."

Lục Nam Thâm hỏi ngược lại: "Vậy cậu nghĩ vì sao hung thủ lại để một cơ quan như thế này trước cửa?"

Một câu nói khiến Niên Bách Tiêu sững người, ngay sau đó lý trí quay trở về. Anh ấy nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ nhỏ trước mặt mà sống lưng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Lục Nam Thâm đứng lên, chạm tay lên cửa s* s**ng, quả nhiên rất dày và chắc.

"Khương Dũ?" Anh đứng ngoài gọi một tiếng.

Không có ai bên trong đáp lời.

Lục Nam Thâm lại lắng nghe thật kỹ, nghe xong thấy cả ba người đều đang nhìn mình chăm chú, anh nói: "Chắc chắn là còn sống, nhưng rất yếu rồi."

Không biết bên trong tình hình ra sao.

Phương Sênh hỏi nhỏ một câu: "Có chắc chắn bên trong là Khương Dũ không? Lỡ như hung thủ lại chơi chúng ta thì sao?"

Quan trọng là đã hoàn toàn lạc mất Trần Diệp Châu, đến giờ vẫn chưa thấy xe của anh ấy đuổi kịp.

Bên trong rốt cuộc có phải Khương Dũ hay không, Lục Nam Thâm không dám chắc chắn. Anh chỉ có thể dự đoán là phải. Mà hiện tại họ đang từ từ tiến theo kế hoạch của hung thủ từng bước một, cho dù có bị chơi cũng đành chịu.

"Nghĩ cách mở cửa trước đã." Lục Nam Thâm nói.

Hàng Tư ngồi sụp xuống quan sát một lúc: "Dọc đường chúng ta đã gặp thứ gì có liên quan tới những con số sao?"

Trên cơ quan có màu, hai loại, bên dưới màu là nút bấm, rõ ràng cần phải nhập số, bởi vì hiện tại đang ở trạng thái số 0.

Niên Bách Tiêu cũng nhìn thấy hồi lâu: "Một con số có liên quan đến màu sắc?"

Dọc đường có quá nhiều con số liên quan đến màu sắc, bất kỳ thứ gì đập vào mắt đều có màu, đều có thể quy ra một con số. Dọc đường, bản thân Phương Sênh cũng ghi chép lại, cô ấy rút cuốn sổ trong ba lô ra, nhưng không sao khớp được với nội dung trên cơ quan này.

"Chắc không thể là xe đỏ bao nhiêu chiếc, xe đen bao nhiêu chiếc chứ?" Niên Bách Tiêu chau mày.

Lục Nam Thâm đã tỉ mỉ nghiên cứu những con số đối ứng với màu sắc, nói là nút bấm cũng không chính xác, là kiểu mật mã dạng trượt, trượt lên một ô là một số.

"Không đúng, không phải số xe, một màu chỉ khớp với một số từ 0 đến 9."

Hàng Tư hơi nghiêng đầu, chỉ vào dòng vạch đỏ ở trên cùng: "Vì sao lại có một dòng mã vạch đỏ rất dài ở trên? Có phải có nghĩa là màu đỏ là một phân loại rất lớn? Bên dưới màu đó mới phân ra màu đỏ và màu đen?"

Lục Nam Thâm đồng ý với cách suy nghĩ của cô: "Khả năng này là rất lớn. Mọi người nghĩ thử xem, có thứ gì màu đỏ? Còn có thể phân thành một loại lớn?"

Đề bài này đúng là chí tử mà.

Giống như một người đã gian khổ học hành suốt mười hai năm, nhưng cuối cùng trong kỳ thi đại học đề lại ra lệch tủ vậy.

"Có một chiếc xe bán tải lớn màu đỏ!" Phương Sênh liên tục lật giở cuốn sổ: "Bên trong đặt tới mấy cái bao bố."

Sở dĩ cô ấy nhớ được con bán tải màu đỏ đó, không phải vì nó có diện mạo ưa nhìn, chỉ đơn thuần vì nó đỗ bên đường, là một chiếc xe báo hỏng. Cô ấy suy nghĩ rất chu toàn, khả năng xe chạy trên đường là một thông tin sẽ tương đối thấp, bởi vì đây hoàn toàn là một nhân tố không chắc chắn. Nhưng chiếc xe đó thoạt nhìn tựa như đỗ ở đó không ai quản lý, rất có thể nó là một điểm thông tin.

Nhưng sau khi lật tới trang đó, Phương Sênh tỏ vẻ hụt hẫng, thở dài: "Nhưng bao bố toàn là màu xám xịt, không có màu đỏ."

Lục Nam Thâm đăm chiêu: "Không thể là một thông tin lộ liễu như vậy, nhất định là một nhân tố nào đó trông có vẻ biến thiên thực ra lại là cố định."

Trông có vẻ biến thiên, thực ra lại là cố định ư?

Cả bốn đắm chìm vào suy nghĩ, tất cả đều đang cố gắng nhớ lại những thông tin thấy được dọc đường.

Rất nhiều và tạp nham.

"Liệu có liên quan gì tới sự kiện sạt lở núi không?" Hàng Tư nghĩ tới một khả năng.

"Số lượng đá sạt lở ư? Hay là số người của đội cứu hộ?" Niên Bách Tiêu đăm chiêu, hỏi.

Anh ấy vừa dứt lời thì một tiếng nổ ầm vang từ xa vọng lại, tiếng ầm ấy giống như âm thanh người ta làm nổ núi vậy, cả bốn người đều giật nảy mình.

Niên Bách Tiêu cảnh giác: "Tiếng gì vậy? Chẳng phải âm thanh bên ngoài không lọt được vào sao?"

Đây quả thực cũng là điều khiến cả bốn người bọn họ không hiểu.

Nhưng chẳng có thời gian cho họ nghiên cứu xem âm thanh ấy tới từ đâu. Phía trước bỗng vang lên một tiếng "tít", phần trên cùng bỗng hiển thị con số. Lục Nam Thâm quay lại nhìn, là đồng hồ đếm ngược.

Một phút.

Đây là thứ hung thủ đã rắp tâm chuẩn bị.

Thấy có đồng hồ đếm ngược, Niên Bách Tiêu chỉ muốn chửi cả tám đời tổ tông hung thủ lên: "Chơi lớn vậy sao?"

Nhưng hoàn toàn không có thời gian để ai oán, một phút đếm ngược, còn sốt sắng hơn cả tử thần đòi mạng. Nhưng thông tin mông lung như biển lớn, làm sao có thể nhanh chóng xử lý được mật mã cần phá giải.

Hàng Tư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mã vạch màu đỏ đó, nếu tại đó không hiển thị con số nào thì nhất định vẫn theo hướng họ vừa phán đoán trước đó, là một phân loại lớn. Ban nãy Niên Bách Tiêu vừa dứt câu thì có một tiếng nổ lớn, cũng ngay khoảnh khắc tiếng nổ ầm vang, một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu cô...

Cô lên tiếng cùng một lúc với Lục Nam Thâm, thế là cả hai không hẹn mà gặp, đồng thanh nói một câu: "Những người dân thôn bán hàng trên cao tốc."

Cả hai cực kỳ ăn ý.

Họ vừa dứt lời, Phương Sênh cũng như sực tỉnh: "Họ đều đeo khăn trùm đầu màu đỏ trầm!"

Là thế này.

Lúc đó Lục Nam Thâm và Hàng Tư quay ngược trở về xe, dọc đường đã nhìn thấy những người dân thôn mang hàng ra bán ấy. Có thể do trời lạnh, dù là nam hay là nữ, trên đầu họ đều quấn một chiếc khăn màu đỏ trầm, có thể đây là một thứ mà người dân trong thôn thống nhất đeo...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 197: Chỉ cách cái chết một cánh cửa



Hung thủ đưa ra hai nhóm thông tin, không cần nói đến đoạn ghi âm nữa, vì nó là chỉ dẫn đến con đường đi vào rừng, thông tin trong đoạn nhạc nếu xét theo logic thì cũng liên quan đến đoạn đường cao tốc. Mà sự thật là, từ lúc họ xuất phát đi trên con đường này, từ việc số kilomet và khoảng cách giữa các nốt nhạc hoàn toàn trùng khớp với nhau cũng đã thể hiện rõ mối quan hệ đó.

Vậy thì manh mối tại các cửa ải dùng để giải cứu Khương Dũ mà hung thủ sắp đặt sẵn tám, chín phần cũng sẽ liên quan đến thông tin dọc đường.

Trên đường đi, những gì mắt họ nhìn thấy khả năng cao chính là các điểm thông tin hung thủ dùng làm manh mối. Mã vạch màu đỏ là dấu hiệu được ngăn ra một cách độc lập, nếu xem nó như một màu sắc phân loại lớn thì chỉ còn những người dân thôn đó mà thôi.

Bên dưới có hai màu sắc khác, sau đó là những con số đối ứng để nhập vào.

Phần này dễ hiểu rồi, màu đỏ bao nhiêu, màu đen bao nhiêu. Nhưng màu đỏ và màu đen này ám chỉ...

"Không lẽ là màu sắc trang phục của người dân thôn?" Tế bào thần kinh của Niên Bách Tiêu tương đối năng nổ, luôn luôn trong trạng thái suy nghĩ.

Lục Nam Thâm nhớ lại thật kỹ, não cũng không nghỉ dù chỉ một khoảnh khắc: "Theo trí nhớ của tôi hình như không có người dân nào mặc đồ màu đỏ."

Anh nói với vẻ không mấy chắc chắn, nhưng Phương Sênh lập tức đưa ra lời khẳng định: "Không có người dân nào mặc đồ màu đỏ cả, lúc đó tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng."

Cô ấy cũng chỉ vô tình ghi nhớ được điểm này.

Lúc ấy khi những người dân lao lên cao tốc bán thực phẩm, Niên Bách Tiêu vì chưa từng chứng kiến cảnh tượng này còn nghĩ là có nguy hiểm nên đề phòng cao độ. Nhìn thấy cảnh đó, cô ấy đã nghĩ đến một chuyện rất không hợp cảnh. May là có cả đám dân, chứ nếu chỉ có độc một người đứng bên lề đường thì đêm xuống trông sẽ ghê rợn lắm, còn mặc đồ đó nữa thì càng hợp cảnh hơn.

Vì vậy, Phương Sênh đã đặc biệt chú ý đến việc không có một người nào mặc đồ đỏ cả.

"Chẳng có nhẽ hung thủ lại tính cả chỗ xúc xích mà mấy người họ bán cho chúng ta? Thế thì vô lý quá." Phương Sênh nói một câu.

Lục Nam Thâm lắc đầu: "Không đâu, chắc chắn giống như ban nãy tôi nói, trông có vẻ như là biến số, thực ra lại là cố định, một thông tin ở phương diện lớn."

Đồng hồ đếm ngược, mỗi giây đều rất mấu chốt.

Không ai tin hung thủ chỉ cài đặt một chiếc đồng hồ đếm giờ tại đây để nhắc nhở cho vui. Với một kẻ tội phạm hai tay đã dính đầy máu, tận cùng của những trò đùa dai luôn là án mạng.

Hàng Tư nhìn chằm chằm vào những con số, từng giây trôi đi, cô bỗng dưng trở nên lạnh lùng và bình tĩnh hơn. Cô lẩm bẩm: "Số màu đen và số màu đỏ đều là số có một chữ số, tổ hợp lớn là người dân. Những người dân có thứ gì có thể chia làm hai loại, mà số của mỗi loại không lớn hơn 10?"

Hướng tư duy của cô rất rõ ràng, Lục Nam Thâm nghe xong và đột ngột nghĩ ra một khả năng: "Tỷ lệ nam nữ."

Không sai.

Đây là một khả năng tương đối cao.

Một đám dân thôn, giới tính chính là hai loại phân loại lớn nhất.

Nhưng số lượng nam nữ ở đó...

"Tổng cộng có 11 người dân." Niên Bách Tiêu nói ra tổng số lượng một cách chuẩn xác.

Lúc đó những người dân lao qua bên đường. Anh ấy chỉ nghĩ về hướng nguy hiểm, nên việc ghi nhớ kỹ số lượng trở thành một hành vi bản năng.

Tuy rằng lúc đó nghẽn xe nghiêm trọng, nhưng những người dân đều tản mạn hai bên xe, thế nên cũng tiện cho Niên Bách Tiêu nhìn rõ tình hình của họ.

"Cậu nhìn được tổng cộng có 11 người, cậu có nhớ bao nhiêu nam không?" Lục Nam Thâm hỏi.

Niên Bách Tiêu gật đầu. Anh ấy nhìn thấy được là có 11 người, còn về tỷ lệ nam nữ: "Hình như có 4 người nam, trong ấn tượng của tôi thì nữ giới đông hơn."

Một con số quá chuẩn xác thì Niên Bách Tiêu không dám chắc.

Không thể chắc chắn thì không được đoán bừa, một khi thử sai có thể sẽ mất mạng.

Lục Nam Thâm ngẩng đầu lên nhìn Hàng Tư: "Em có nhớ lúc chúng ta quay về có một người dân thôn không?"

Hàng Tư gật đầu: "Đúng, một người đàn ông, nhìn tuyến đường thì anh ta không đi cùng với cả đám đông kia."

"Vậy tức là 12 người." Sau khi xác nhận được điểm này, Lục Nam Thâm không nói gì nữa, nhắm mắt lại, đầu mày khẽ nhíu vào.

Có lẽ anh đang nhớ lại.

Nhưng Phương Sênh đứng ở bên rất thấp thỏm lo sợ, nhìn thấy số phút số giấy trên cơ quan càng lúc càng nhỏ xuống, cô ấy cảm thấy đầu óc ong ong, trái tim không ngừng nhảy vọt lên cao, lên cao nữa.

Niên Bách Tiêu cũng cố gắng nhớ lại, nhưng những hình ảnh trong ký ức chỉ có vậy, anh ấy không thể chắc chắn về số lượng.

Nhưng Lục Nam Thâm thì khác, anh đã đi bộ ngược trở về từ nơi xảy ra sự cố, thế nên rất có thể sẽ nhớ hơn về tình hình người dân.

Khi còn 15 giây, anh mở mắt ra, vươn tay về phía trục số bên dưới màu đỏ, nhẹ nhàng dịch chuyển nó.

Cả ba người còn lại đồng loạt nín thở, Phương Sênh còn nghe được cả tiếng thình thịch của trái tim mình. Hàng Tư thì nhìn trân trân vào những ngón tay gầy của Lục Nam Thâm, khẽ mím chặt môi lại.

Nói không căng thẳng là nói dối, nhưng cô vẫn tin rằng Lục Nam Thâm sẽ nhớ ra được.

Số màu đỏ được dừng lại ở số 7, số còn lại sẽ là 5.

Khi trục số dịch chuyển sẽ phát ra những tiếng răng rắc khẽ khàng, giống như tiếng chiếc đồng hồ đếm ngược của số phận đang lên tiếng nhắc nhở vậy.

Quay ngược về 7, về 6... Cả bốn người là tám con mắt đang nhìn chằm chằm vào cơ quan, dù nói gì cũng không dời mắt đi phân nào.

Cho đến số 5.

Đồng hồ đếm ngược về 1 giây, ngay sau đó là một tiếng "tít" rất dài, cực kỳ chói tai.

Một giây sau lại có một tiếng "cạch" nữa vang lên.

Niên Bách Tiêu ngước mắt lên nhìn, vội vàng lên tiếng: "Cửa mở rồi."

Đoán đúng rồi.

Lục Nam Thâm thầm thở phào một tiếng.

Hàng Tư có cảm giác lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Còn Phương Sênh vừa rồi quá căng thẳng, hai chân mềm nhũn, cả người chợt lảo đảo, được Niên Bách Tiêu đứng bên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ấy.

Đỡ vào... eo của cô ấy.

Phương Sênh ngước lên nhìn: "Cảm ơn anh."

Niên Bách Tiêu gượng gạo buông tay, cố làm ra vẻ thoải mái: "Khách sáo gì chứ."

Lục Nam Thâm đứng lên, thấy Hàng Tư có ý bước tiếp bèn giữ tay cô lại, theo đà kéo cô về phía sau, rồi quay đầu nói nhỏ một câu: "Đừng thể hiện."

Hàng Tư còn chưa kịp phản hồi gì đã thấy Niên Bách Tiêu sải rộng bước chân đứng chắn phía trước Lục Nam Thâm, một tay chống lên cửa gỗ, quay đầu lại nói với anh: "Cậu thì thể hiện cái gì?"

Lục Nam Thâm không giận, càng không cảm thấy mất mặt. Anh tươi cười quay lại nói với Hàng Tư: "Thấy chưa, có cậu Niên ở đây, chúng ta đều không cần thể hiện."

Hàng Tư cũng không biết lúc này có nên cười hay không nữa.

Lục Nam Thâm đưa tay vỗ vai Niên Bách Tiêu, dặn dò: "Chú ý an toàn."

Hàng Tư cúi đầu xuống nhìn bàn tay người đàn ông đang giữ lấy tay mình, thầm nghĩ: Thế thì anh buông tay ra đi...

Khi cánh cửa cổ được nhẹ nhàng đẩy ra, cả đoàn người mới hiểu, ban nãy chỉ cần họ đoán sai một chỗ, có thể không chỉ nguy hiểm đến Khương Dũ mà cả bốn người bọn họ cũng phải từ biệt trần gian.

Tất cả các đường dây của cơ quan ngoài cửa gỗ thực chất đều được vận hành dưới mặt đất. Trên tấm cửa là hàng loạt những đường dây dài được phân bố, rồi lơ lửng trên không trung hướng về phía xa. Trên cửa có một thiết bị màu đen, một chiếc hộp to bằng bàn tay, trên hộp có ba điểm giống như ba ngọn đèn sáng, giờ đã tối đen.

Lục Nam Thâm từng nhìn thấy thứ này, nói với họ: "Ban nãy chúng ta chỉ cách tử thần đúng một cánh cửa thôi."

Quả thực khiến người ta phải khiếp đảm.

"Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi." Lục Nam Thâm lại ra hiệu cho mọi người.

Ba người họ nhìn theo đường dây lơ lửng, lần lượt sững sờ. Không gian trong căn nhà gỗ rất tối tăm, thật ra là chẳng có tia sáng nào lọt vào, ánh sáng yếu ớt duy nhất lọt vào qua khe cửa còn chưa khép hẳn. Bằng chút ánh sáng nhỏ nhặt ấy, đầu tiên họ nhìn thấy một cái giá chữ thập.

Trên giá chữ thập có một người.

Là Khương Dũ.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 198: Ăn ý



Chỉ nhìn như thế thôi cũng thấy rất ghê người.

Trong một góc u tối, có một người đứng với tư thế đó, ai nhìn cũng cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi thẳng vào sống lưng.

Đèn pin được bật sáng toàn bộ, lần này thì họ đã nhìn thấy rõ.

Khương Dũ bị trói chặt lên cây thập tự. Cây thập tự ấy cũng chỉ được làm một cách thô sơ, là hai thân cây xù xì dựng chéo nhau tạo thành, ở giữa được cố định bởi một sợi dây thừng rất thô, trông có vẻ như cây thập tự này cũng đã có tuổi đời rất lâu rồi.

Sợi dây lửng lơ từ cửa vào trong được nối tới chỗ Khương Dũ và được quấn xung quanh người anh ta.

Khương Dũ gục đầu xuống, hoàn toàn không có chút động thái nào, nhưng với thính lực của mình, Lục Nam Thâm phán đoán rằng anh ta vẫn còn sống, thế nên chưa cần lo lắng tới các dấu hiệu sống của anh ta.

Điều cần lo là thứ "thiết bị" ở trên người anh ta.

Có một chiếc hộp màu đen được buộc trước ngực, cái này thì không cần giải thích nhiều, nhìn thoáng qua là biết thứ gì. Niên Bách Tiêu hoàn toàn câm nín: "Ngay cả bom gắn trên người cũng giống y hệt như trên phim ảnh, chẳng để lại cho chúng ta chút bí ẩn nào."

Trên chiếc hộp đen có bom, Niên Bách Tiêu nói không sai, hung thủ thể hiện ra cho họ thấy một cách rất thẳng thắn, hơn nữa cũng nói với họ một cách rõ rành rành: Có bản lĩnh gỡ được quả bom này ra thì coi như Khương Dũ được cứu.

Mấu chôt để gỡ bom nằm ở chiếc hộp đen, bốn người nhìn vào. Ha, lại là một nhóm mật mã.

Lần này không phải là số nữa, cũng không phân chia các khu vực màu sắc. Nhưng có đánh dấu ba khu vực 1, 2, 3, bên dưới mỗi một khu vực thiết kế một rãnh dài, trong rãnh có từng đường chỉ đen mảnh như sợi tơ, nếu đếm kỹ ra, mỗi một rãnh tổng cộng có khoảng mười sợi như vậy, đều nằm đều đặn ở dưới cùng của rãnh dài, bên trên hoàn toàn trống.

Trong lúc những người khác quan sát chiếc hộp đen thì Lục Nam Thâm thận trọng chạm tay vào sợi dây đen quấn quanh người Khương Dũ, bất ngờ là nó không hề nhúc nhích.

Điều này thật kỳ lạ, nếu là quấn quanh người thì không nên cố định như vậy mới phải chứ.

Nhìn dần xuống dưới theo hướng sợi dây anh mới vỡ lẽ. Những sợi dây đen này trông có vẻ như treo lơ lửng xung quanh cây thập tự, nhưng thực chất từng sợi đều vòng quanh chiếc hộp đen được cố định trên người Khương Dũ. Chiếc hộp đen cũng có điểm cố định, thế nên những sợi dây này mới chắc chắn đến thế.

Sợi dây đen cùng chiếc hộp đen và quả bom trông có vẻ không ăn nhập gì nhưng vì sao lại được quấn lên người Khương Dũ?

Anh giơ tay vỗ vào mặt Khương Dũ, còn gọi anh ta một tiếng.

Khương Dũ không có phản ứng.

Nhưng thăm dò thì tiếng thở và nhịp tim vẫn hoàn toàn bình thường, có lẽ trước khi bị hung thủ dẫn tới đây, Khương Dũ đã bị tiêm hoặc cho uống một loại thuốc nào đó.

Niên Bách Tiêu hành động quyết liệt, tính tình anh ấy vốn đã nóng, ghét nhất là cứ bị người khác dắt mũi đi. Thấy cảnh này, anh ấy nói: "Chúng ta cứ nhổ cả cây thập từ này vác ra ngoài, kiểu gì cũng tập hợp được với đám người của cảnh sát Trần."

Hàng Tư và Phương Sênh phải mất một lúc mới hiểu ý anh ấy, rồi nhìn về phía cây thập tự...

"Muốn nhổ tận gốc... hơi khó thì phải." Phương Sênh có cảm giác cây cột gỗ này đã nhập làm một với sàn đất rồi, đã quá lâu năm.

Hàng Tư cũng cảm thấy phương án này không ổn: "Cứ coi như có thể bật được khúc gỗ lên, nhưng sức nặng của hai cây gỗ này đủ cho hai anh khênh rồi, không khênh nổi."

Toàn là gỗ cổ thụ.

Ý của Niên Bách Tiêu là anh ấy sẽ không giải bất cứ mật mã nào trên hộp đen cả, mà khiêng cả người cả cây thập tự ra ngoài, ra đến ngoài kia rồi giải cũng không muộn.

Đây là tình huống lý tưởng, không liên quan đến việc có khiêng được hay không.

"Hung thủ sẽ không cho cậu nhiều thời gian vậy đâu." Lục Nam Thâm nói trúng điểm quan trọng.

"Ý cậu là vẫn sẽ có đếm ngược?" Hỏi xong câu này, Niên Bách Tiêu tiến lên quan sát thật kỹ chiếc hộp đen, cuối cùng tìm được một màn hình hiển thị to bằng móng tay ở một vị trí rất khó nhìn thấy, nhưng trông nó chỉ giống như một màn hình hiển thị, còn chưa chắc chắn.

Lục Nam Thâm cũng nhìn nó sau khi được Niên Bách Tiêu ra hiệu rồi gật đầu.

Niên Bách Tiêu bực dọc vò đầu bứt tai, thật muốn chết mà.

Hàng Tư đi quay cây thập tự một vòng, sau cùng ánh mắt lại dừng ở chiếc hộp đen, sau khi quan sát một lúc lâu, thấy không hiểu cô bèn hỏi: "Tôi không tìm thấy thiết bị kích hoạt cơ quan, hung thủ cũng không thể điều khiển từ xa được."

"Còn nhớ ban nãy cơ quan trước cửa được khởi động như thế nào không?" Lục Nam Thâm hỏi.

Hàng Tư nhớ: "Tiếng nổ lớn đó."

"Phải." Lục Nam Thâm gật đầu.

"Làm sao hung thủ dự đoán trước được khi nào thì chúng ta đặt chân tới nhà gỗ?" Niên Bách Tiêu ngập ngừng.

Lục Nam Thâm không nhìn chiếc hộp đen thêm nữa mà chuyển sang tỉ mỉ quan sát những sợi dây quấn quanh người anh ta, cùng lúc ấy cũng giải đáp luôn thắc mắc của Niên Bách Tiêu: "Tôi đang nghĩ, tiếng nổ lớn đó chỉ báo hiệu thời gian đã tới, chứ không phải là hung thủ phát hiện ra chúng ta đã tới nhà gỗ."

"Thế nào gọi là thời gian đã tới?" Niên Bách Tiêu gạn hỏi.

"Cậu đừng quên, hung thủ cho chúng ta thời gian, hạn cho chúng ta phải đến trong vòng tưng ấy thời gian, thế nên khi hết thời hạn này tiếng nổ đó sẽ vang lên, dù cho chúng ta có đến hay không đến, thiết bị tính giờ cũng sẽ khởi động." Tuy là đang quan sát, nhưng Lục Nam Thâm cũng đưa ra những phân tích rất tỉ mỉ.

"Tuy rằng dọc đường chúng ta tranh thủ được tương đối thời gian nhưng cũng lại bị lỡ dở vì sặt lở, vòng qua vòng lại coi như huề. Sau đó lại tranh thủ thêm một ít, nhưng lúc chọn đường và..."

Nói tới đây, Lục Nam Thâm khựng lại, nét có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Hàng Tư vẫn luôn bám sát tư duy của Lục Nam Thâm, thấy anh nói tới đây thì khựng lại, hơn nữa cứ nhìn chằm chằm vào những sợi dây đen trên người Khương Dũ, thế nên cô cũng tập trung hơn vào anh ta, cũng nhìn theo những sợi dây đen, mơ hồ... như chợt nghĩ ra điều gì.

Đầu kia, Niên Bách Tiêu vẫn đang sốt ruột muốn nghe đáp án: "Và cái gì?"

"Và phát hiện ra người trong hốc cây cũng lại mất thêm chút thời gian. Thế nên khi chúng ta thật sự tới được nhà gỗ, thời gian của chúng ta và của hung thủ không sai lệch quá nhiều. Tiếng nổ kia đã được hung thủ sắp xếp sẵn theo đúng thời gian quy định, thiết bị tạo tiếng nổ chấn động cũng là mấu chốt để khởi động cơ quan."

Khi nói lời này, tốc độ nói của Lục Nam Thâm rất nhanh, câu tiếp theo mới là quan trọng: "Tôi nghĩ tôi đã biết thứ trong hộp đen là gì rồi."

"Tôi cũng nghĩ ra rồi." Hàng Tư khẽ nói.

Phương Sênh nhìn hai người họ bằng ánh mắt thảng thốt, não bộ gì không biết?

Lục Nam Thâm hướng ánh mắt về phía Hàng Tư, trong không gian tối tăm này mà ánh mắt lấp lánh nụ cười của anh vẫn bừng sáng, như một dòng sông Ngân Hà với những ánh sao vụn vặt phía chân trời xa xôi. Anh lên tiếng: "Em nói đi."

Hàng Tư nhìn thẳng vào mắt anh: "Người trong hốc cây."

Lục Nam Thâm mỉm cười: "Tôi cũng nghĩ đến cái này."

Nhưng Hàng Tư nghĩ ra được hoàn toàn là nhờ giây khựng lại vừa rồi của Lục Nam Thâm. Chứng tỏ từ lúc nhắc đến chuyện này anh đã nghi ngờ, thế nên nói một cách chính xác, cô được anh gợi ý. Cô khẽ thở dài, kết cấu não bộ của người này quả nhiên không bình thường.

"Tuy không có hốc cây nhưng tư thế bị trói của Khương Dũ và người đó khá giống nhau, đặc biệt là những sợi dây đen trên người chính là những cây dây leo biết chuyển động mà chúng ta nhìn thấy." Hàng Tư nói tiếp.

Lục Nam Thâm hoàn toàn đồng tình với suy nghĩ của cô, gật đầu: "Tôi đang nghĩ rằng, nếu những sợi dây đen trên người anh ta đại diện cho những cây dây leo kia thì ba khu vực của hộp đen dễ giải rồi."

Hàng Tư nghĩ tiếp theo đường anh chỉ, ngón tay chạm lên các khu vực số trên hộp đen, lần lượt chỉ ra: "Cổ, ngực và hai chân, ba bộ phận."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 199: Phó thác sinh tử



Câu chuyện về người trong hốc cây kia, chỉ có Lục Nam Thâm và Hàng Tư nắm rõ tình hình.

Khi đó Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đều không lao tới cho đến tận khi phát hiện ra hai người họ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lúc đó, hài cốt ở trong hốc cây đã nổ tan tành, chỉ còn lại vụn rồi.

"Trên cổ của nạn nhân có hai sợi dây leo." Lục Nam Thâm đồng tình với suy đoán của Hàng Tư, đồng thời nhanh chóng xác định được số lượng dây leo trên cổ nạn nhân.

Khi đó Lục Nam Thâm nhìn thấy rất rõ tình hình trên cổ nạn nhân, có hai sợi dây leo mảnh quấn xung quanh, màu trong suốt, khác với màu của những dây leo trói buộc ở những vị trí khác. Cũng chính vì nó màu trong suốt, nên Lục Nam Thâm mới nhìn rõ trên dây leo chi chít những chiếc gai mảnh, găm vào cơ thể để hút lấy dưỡng chất, đồng thời khi lực trói ngày càng mạnh, xương cốt sẽ phát ra những âm thanh khẽ tượng trưng cho việc bị chèn ép.

Đây cũng là nguyên nhân sau đó anh kéo Hàng Tư tránh ra xa.

"Trên hai chân là năm sợi." Hàng Tư cũng đưa ra một con số chuẩn xác.

Do ban đầu cô tập trung quan sát thứ quấn quanh người nạn nhân lại còn có thể di chuyển là thứ gì, nên hướng nhìn của cô là từ dưới lên trên cơ thể nạn nhân, cô phát hiện màu sắc của dây leo hòa làm một với những lớp quần áo tan nát, rách rưới trên người anh ta.

Năm sợi, lúc ấy cô quan sát cực kỳ rõ ràng.

Chỉ còn lại số sợi trên người.

Cả hai đều đang cố gắng nhớ lại, một điều có thể chắc chắn là số dây trên ngực nhiều hơn trên cổ và trên hai chân.

Sau khi nhớ lại, Hàng Tư nghĩ 7 sợi, còn Lục Nam Thâm thì cho rằng là 8 sợi.

Chỉ chênh lệch đúng một sợi.

Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đứng cạnh quan sát, không giúp được gì cũng rất sốt ruột. Niên Bách Tiêu lại nhìn chiếc hộp đen đó: "Chắc không thể thử sai với thứ này đâu nhỉ?" Sau đó lại tự phủ nhận chính mình: "Chắc chắn không thể thử sai, nếu không ai chẳng gỡ được bom?"

Phương Sênh không giúp được gì nên đứng quan sát Khương Dũ.

Hiện tại anh ta không còn chút cảm giác nào sao? Nếu như tỉnh dậy thấy mình gặp nguy hiểm như thế này anh ta sẽ phản ứng ra sao? Nghĩ vậy, cô ấy bèn rút di động ra, tuy rằng ở nơi này, di động chỉ như một vật trang trí, nhưng làm riêng thành máy ảnh thì vẫn ổn.

Cô ấy chụp một bức ảnh.

Thấy vậy, Niên Bách Tiêu nói vội: "Mau, chụp thêm mấy góc độ nữa, chúng ta đã trèo đèo lội suối vì anh ta, đây đều là chứng cứ."

Phương Sênh ngập ngừng: "... Cũng chưa đến mức trèo đèo lội suối."

Hàng Tư và Lục Nam Thâm vẫn đang cố nhớ lại tình cảnh lúc đó. Chuyện hết sức quan trọng, liên quan tới mạng người, không ai dám tùy tiện kết luận cả.

Niên Bách Tiêu thở dài: "May mà chưa đếm ngược."

Anh ấy vừa dứt lời, đáng chết thay lại lập tức nghe thấy một tiếng "tít". Niên Bách Tiêu lập tức xuất hiện một linh cảm chẳng lành: "Tiếng gì vậy?"

Còn có thể là tiếng gì nữa?

Khởi động hệ thống đếm ngược rồi.

Lại đếm ngược một phút.

Niên Bách Tiêu sửng sốt đứng đó, chứng kiến số 60 dần giảm xuống còn 59, 58...

Lục Nam Thâm đánh mắt nhìn anh ấy: "Mồm cậu 'thối' ghê nhỉ?"

Niên Bách Tiêu vẫn còn cảm thấy ấm ức, hệ thống đếm ngược khởi động là chuyện sớm muộn, sao lại nói là có liên quan đến anh ấy chứ?

Phương Sênh lại có cảm giác tê rần nơi da đầu: "Thời gian cho trong phim còn nhiều hơn bây giờ."

"Vì trước đó coi như hắn đã cho thêm một ít thời gian rồi." Hàng Tư nói một câu.

Nói không sốt ruột là nói dối, nhưng dù là Lục Nam Thâm hay là Hàng Tư, cả hai người họ đều hiểu rất rõ, càng tới lúc quan trọng càng phải bình tĩnh. Trước mắt họ mắc ở số cuối cùng, chỉ cần xác nhận số cuối cùng này là được.

Hàng Tư dịch chuyển dây đen ở hai khu vực kia vào vị trí chính xác rồi ngước mắt lên nhìn Khương Dũ. Những sợi dây đen trên người Khương Dũ không có dấu hiệu nhúc nhích, có lẽ phải đúng cả ba số thì chúng mới chịu dịch chuyển.

Vẫn còn trống vị trí ở giữa.

Lục Nam Thâm tiến lên một bước, kéo Hàng Tư ra. Hàng Tư giật mình theo phản xạ: "Anh định làm gì?"

"Để tôi giải quyết chữ số cuối cùng." Lục Nam Thâm nói.

Hàng Tư nghe xong dĩ nhiên không đồng ý, đang định lên tiếng thì nghe thấy Lục Nam Thâm nói tiếp: "Niên Bách Tiêu, cậu đưa hai người họ ra ngoài đi."

"Lục Nam Thâm!"

"Nhanh!" Lục Nam Thâm quay đầu quát to với Niên Bách Tiêu: "Dẫn họ ra ngoài."

Niên Bách Tiêu biết anh nghĩ gì. Đưa ra yêu cầu này, chứng tỏ chính bản thân Lục Nam Thâm cũng chưa chắc chắn hoàn toàn về con số cuối cùng. Nếu bên cạnh không có Hàng Tư và Phương Sênh, Niên Bách Tiêu có lẽ đã giơ chân đá một cái rồi. Ra ngoài cái gì mà ra ngoài? Đã đi theo đến tận đây rồi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Nhưng còn Phương Sênh, còn Hàng Tư.

Sao Hàng Tư không hiểu những suy nghĩ của Lục Nam Thâm chứ? Cô không vui: "Lục Nam Thâm, đây là lúc anh ra vẻ anh hùng à?"

Nhưng Lục Nam Thâm lại quát: "Niên Bách Tiêu!"

Thời gian ít đến đáng thương, hoàn toàn không kịp để tranh cãi thêm gì. Niên Bách Tiêu nhìn ra anh thực sự sốt sắng, sự băng lạnh b.ắn ra từ đôi mắt quả thực rất đáng sợ. Anh ấy nghiến răng, mỗi tay kéo một người. Đi thôi.

Sao Hàng Tư chịu đi?

Lúc này không cần suy nghĩ, cô muốn ở lại bằng được. Cô quát lên sau lưng Lục Nam Thâm: "Anh không cần mạng sống của mình nữa à? Lục Nam Thâm, tôi không cần anh phải làm vậy."

Lục Nam Thâm không quay đầu lại, một tay đặt lên hộp đen, tấm lưng uy nghiêm căng cứng lại.

Niên Bách Tiêu cũng sốt sắng: "Phương Sênh!"

Phương Sênh không nói không rằng, cùng Niên Bách Tiêu kéo Hàng Tư ra ngoài. Phương Sênh đã nghĩ rằng, có thể sau này Hàng Tư hận cô ấy cũng không sao, chỉ cần Hàng Tư còn được sống yên ổn.

Tức tốc đưa hai người họ ra ngoài, cách xa khỏi nhà gỗ, Niên Bách Tiêu dặn dò Phương Sênh: "Trông chừng cô ấy, còn nữa, cách xa căn nhà một chút." Nói xong, anh ấy quay ngược trở lại.

Rất dứt khoát.

Nhìn thấy cảnh này, như có một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Phương Sênh, cô ấy vô thức hét to: "Niên Bách Tiêu!"

Cùng lúc ấy, bàn tay cũng buông lỏng. Hàng Tư gạt tay cô ấy ra, lao thẳng về phía căn nhà gỗ. Lúc này suy nghĩ của Phương Sênh và Hàng Tư đã hòa làm một, thế nên cô ấy không ngăn cản nữa, ngược lại cũng lao vào theo.

Đầu tiên là Niên Bách Tiêu, theo sau là Hàng Tư và Phương Sênh.

Khi cả ba cùng cắm đầu đẩy cửa căn nhà gỗ ra thì nghe thấy một tiếng "tít" rất dài, thoạt nghe giống như tiếng máy đo sự sống kéo âm thanh cuối cùng vậy.

Niên Bách Tiêu đột ngột dừng bước, Hàng Tư và Phương Sênh một trái một phải đập mặt vào lưng anh ấy. Anh ấy đau đớn, đầu của hai cô nương này cứng thật đấy.

Khi nhìn về phía Khương Dũ, sợi dây đen trên người anh ta đã chuyển động.

Chiếc hộp đen như một công tắc, từ từ mở ra, để cho những sợi dây đen ấy tự động trở về nhà của chúng, từng sợi từng sợi được thu vào. Cuối cùng "cạch" một tiếng, trái bom trên người Khương Dũ được tháo bỏ.

Niên Bách Tiêu thở hắt ra, cơ thể cao lớn chợt loạng choạng giây lát, phải chống tay lên cạnh cửa để đứng cho vững. Hàng Tư thở gấp, có vẻ như còn chưa hết bàng hoàng. Phương Sênh thì ngồi bệt xuống đất.

Lục Nam Thâm thận trọng gỡ thuốc nổ trên người Khương Dũ xuống. Khi quay đầu lại nhìn thấy họ, sắc mặt anh cũng chợt trắng bệch ra. Đứng trước ranh giới sinh tử, chẳng ai dám coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Sau khi nhìn thấy họ, ánh mắt Lục Nam Thâm chỉ còn lại sự xúc động và khó xử: "Mấy người thật là..."

Chính vào giây phút này, Lục Nam Thâm bỗng cảm nhận được dường như mình không tiến bước trong cô độc. Anh cảm thấy xấu hổ cho suy nghĩ này của mình, dù sao thì đây cũng không phải là một lần mạo hiểm đơn giản, mà là một lần phó thác cả sinh tử. Nhưng nhìn thấy ba người họ quay ngược lại, anh muốn mắng họ ngốc nghếch, cũng muốn mắng họ có bị điên không...

Nhưng sau cùng lại chẳng nói được câu nào...
 
Back
Top Bottom