Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 180: Có thể không quan tâm chút nào sao?



Hàng Tư ngủ rất bình yên, không bị quấy rầy một chút nào.

Nét mặt Lục Nam Thâm đầy nặng nề, anh bất chấp giờ đã tương đối muộn, quay đầu lại gọi điện thoại ngay cho Khương Dũ. Di động của Khương Dũ đã tắt máy, Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ một chút, rồi lục lại nhật ký cuộc gọi trước đây, nhắm vào một số điện thoại.

Anh bấm máy.

Người này không tắt máy, nhưng chuông đổ rất lâu đối phương mới bắt máy, giọng mơ mơ màng màng, rõ ràng là bị đánh thức khi đang say ngủ, thái độ không vui. "A lô?"

"Bạch Hào, tôi là Lục Nam Thâm."

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Bạch Hào lục tục ngồi dậy khỏi giường: "Trợ giảng Lục?" Giữa chừng, ngữ khí của anh hơi ngừng lại một chút, có lẽ là xem lại màn hình điện thoại, chẳng mấy chốc giọng nói liền trở lên căng thẳng: "Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?"

"Anh cứ bình tĩnh, tôi hỏi anh, Khương Dũ có đang ở cùng các anh không?"

"Khương Dũ ư? Anh ấy ngủ ở phòng bên kia, sao vậy?" Bạch Hào vẫn cứ hoang mang, bất an.

Lục Nam Thâm nghe ra được sự căng thẳng của anh ta, cũng không cố tạo ra không khí kinh dị làm gì, chỉ nhờ anh ta qua phòng Khương Dũ xác nhận lại. Bạch Hào "á" lên một tiếng, cũng không dám chần chừ, tay vừa cầm điện thoại vừa đi lên tầng.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Hào hạ thấp giọng xuống, nói: "Khương Dũ đang ở trong phòng, đang ngủ."

"Vào đi, gọi anh ta dậy nghe điện thoại."

"Hả?"

"Mạng người quan trọng, đừng á ớ nữa, khẩn trương lên."

Nghe xong câu ấy, Bạch Hào cũng căng thẳng "ồ" lên hai tiếng. Sau đó bên này điện thoại, Lục Nam Thâm nghe thấy tiếng anh ta vặn tay nắm cửa, hạ thấp giọng xuống gọi Khương Dũ.

Gọi liên tục mấy tiếng liền, Khương Dũ thấy ồn quá mới tỉnh giấc, rất không vui. Nhìn ra được Bạch Hào cũng rất sợ Khương Dũ giận dữ, lập tức nói rõ mục đích của mình.

Lúc nhận điện thoại, thái độ của Khương Dũ vẫn không thoải mái hơn được bao nhiêu.

Lục Nam Thâm không quan tâm anh ta vui vẻ hay giận dữ, anh nhắc nhở một câu qua điện thoại: "Mấy hôm nay tốt nhất đừng đi đâu lung tung, ở yên trong studio thôi. Quan trọng nhất là không được ở một mình, nhất định phải có ai đó ở bên cạnh anh."

Không rõ là vì đang ngủ dở giấc hay vì bị chọc giận bởi câu nói đó, tóm lại thái độ của Khương Dũ cực kỳ tồi tệ: "Lục Nam Thâm, tôi đáng nhẽ phải được tự do!"

"Anh biết rõ mà, anh đã bị hung thủ nhắm vào từ lâu rồi. Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới tôi, thế nên tôi không mong anh gặp chuyện. Tốt nhất anh hãy cất mọi cảm xúc để đối diện với thực tại đi, lúc cần nghe lời thì nên nghe lời." Lục Nam Thâm nói.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Nam Thâm muốn tới chỗ của Khương Dũ, càng nghĩ càng cảm thấy không an tâm.

Ngay sau đó, anh lại gọi lại cho Bạch Hào.

Lần này Bạch Hào nhận máy rất nhanh, chưa đợi Lục Nam Thâm lên tiếng đã nói: "Khương Dũ là người độc miệng, thật ra con người không tệ đâu."

Lục Nam Thâm gọi cho anh ta không phải vì muốn nghe anh ta giải thích điều gì, anh chỉ bảo Bạch Hào hãy trông chừng Khương Dũ. "Theo như tôi biết, ngày mai anh không có tiết."

Không có tiết thì không có tiết chứ...

"Nhưng tôi cũng không thể cứ theo sát anh ấy từng bước một, tôi cũng có việc riêng của tôi chứ. Vả lại, anh ấy mà biết tôi theo dõi anh ấy, chắc chắn sẽ không vui đâu." Bạch Hào cất giọng rất khó xử.

"Anh cũng không mong anh ta gặp chuyện mà, phải không?" Lục Nam Thâm nói.

Bạch Hào ấp a ấp úng, chắn chắn là không mong rồi.

"Bạch Hào, lúc trước anh kể anh từng xin được gia nhập dàn nhạc D à?"

Bạch Hào "Á" lên một tiếng rồi nói phải.

Lục Nam Thâm lại hỏi tiếp: "Anh rất sùng bái Mr. D?"

Bạch Hào trả lời sốt sắng: "Phải phải, anh quen... Mr. D sao?"

"Tôi chính là Mr. D đây." Ngữ khí của Lục Nam Thâm rất hờ hững, nói xong lập tức ngắt máy.

Đúng như dự tính của Lục Nam Thâm, vài phút sau Bạch Hào gửi tin nhắn đến...

Mr. D, anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ giúp anh theo sát Khương Dũ! Bên đó anh có việc gì cần tôi giúp đỡ cứ lên tiếng nhé!

Những dấu chấm than đập thẳng vào mắt, từ những con chữ cũng có thể nhìn ra sự phấn khích và kích động của anh ta.

Lục Nam Thâm trả lời một tin: Được, vất vả rồi! Ngoài ra, cứ gọi tôi là trợ giảng Lục đi.

Vâng! Mr. D!

Lục Nam Thâm: ...

Cố tình đúng không?

***

Hôm sau, Phương Sênh và Niên Bách Tiêu dậy rất sớm, ra nhà ăn dùng bữa.

Lục Nam Thâm ngủ trên sofa, lúc di động rung lên, anh mở mắt ra, không ngờ đập vào mắt lại là hình ảnh Hàng Tư đứng bên cạnh sofa, đang nhìn anh không chớp mắt.

Anh ngồi dậy, lấy làm lạ: "Em dậy rồi à?"

Cô không những đã dậy, còn đi tới bên cạnh anh, vậy mà anh không nghe thấy? Tình huống này rất hiếm gặp, nhưng trước kia cũng từng xảy ra rồi.

Hàng Tư không nhìn anh nữa, ngồi xuống bên cạnh: "Ngủ thế này sẽ mệt lắm. Anh không nên ở đây trực như thế này, có Phương Sênh ở với tôi là được rồi."

Lục Nam Thâm quan sát Hàng Tư, nhìn như vậy mới phát hiện ra cô đã tắm rửa xong rồi, càng kinh ngạc hơn là anh hoàn toàn không biết gì. Anh nói một câu "Không sao", rồi hỏi cô cảm thấy thế nào, có cần đi ăn chút đồ ăn sáng không.

Hàng Tư lắc đầu, ngỏ ý không muốn ăn, rồi bảo anh cứ xuống dưới ăn đi, không cần lo cho cô. Lục Nam Thâm nhận ra sự xa cách của cô, cũng hiểu cảm xúc của cô.

Anh đang định lên tiếng nói gì đó thì Hàng Tư lên tiếng trước: "Có Phương Sênh ở cạnh tôi là được rồi."

Lục Nam Thâm hơi sững người.

Lát sau, anh đứng dậy, đang định sát lại gần cô thì cô vô thức lùi sau hai bước. Lục Nam Thâm lập tức dừng bước, nhìn cô rồi khẽ nói: "Em sợ tiếp xúc với tôi hay không muốn tiếp xúc với tôi?"

Hàng Tư khoanh hai tay trước ngực, không ngước mắt nhìn anh: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ nghĩ là anh đã chăm tôi cả một buổi tối, nên về trường nghỉ ngơi sớm. Tôi không sao đâu, anh không cần lo lắng."

Lục Nam Thâm nhìn cô, cô hoàn toàn ở trong trạng thái phòng bị, ngăn chặn, thế gọi là không sao ư?

"Hàng Tư..."

Chuông cửa vang lên.

Hàng Tư vội vàng ra mở cửa.

Là Phương Sênh, sau khi bước vào cô ấy nhận ra sự khác thường của bầu không khí một cách rõ ràng. Theo sau cô ấy là Niên Bách Tiêu, anh ấy chỉ đứng ngoài cửa, không bước vào.

Hàng Tư nắm chặt tay Phương Sênh, bây giờ mới nhìn về phía Lục Nam Thâm: "Phương Sênh đã tới rồi, anh yên tâm rồi chứ. Anh... đi ăn sáng rồi về nghỉ ngơi đi."

Khẩu khí đuổi khách rõ ràng.

Sau khi Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm đi khỏi, Phương Sênh thở dài: "Cậu đang trốn anh ấy à."

Ban nãy lúc Lục Nam Thâm còn ở đây, trông Hàng Tư tràn đầy tinh thần, có lẽ là đang cố gắng gượng. Người ta vừa đi khỏi, cô liền ngồi bệt ra sofa, rõ ràng cả người cực kỳ mỏi mệt.

Cô không trả lời câu hỏi của Phương Sênh.

Phương Sênh ngồi xuống bên cạnh cô, rất lâu sau mới nói: "Mình hiểu tâm trạng của cậu, nhưng bản thân cậu cũng nói đó thôi. Kiều Uyên là Kiều Uyên, Lục Nam Thâm là Lục Nam Thâm..."

"Sự thê thảm và tan nát của mình đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi." Hàng Tư nói khẽ: "Kể cho anh ấy nghe và để anh ấy tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác nhau."

Hàng Tư nhẹ nhàng ngắt ngang lời Phương Sênh.

Phương Sênh cũng bình tĩnh đáp lại: "Nếu anh ấy để tâm thì đã không lo lắng cho cậu cả đêm như vậy."

Hàng Tư ngước lên nhìn cô ấy.

Trái tim Phương Sênh run lên, cô ấy bỗng đọc được hai chữ "tuyệt vọng" từ ánh mắt của Hàng Tư.

Hàng Tư nhẹ nhàng kéo cao cổ áo, Phương Sênh sững sờ, rồi lập tức hiểu ra vấn đề. Hàng Tư nói: "Dù là ai nhìn thấy những điều này cũng không thể không suy nghĩ, phải không? Có thể không quan tâm một chút nào sao? Mình không tin."

Dấu đỏ trên cổ vẫn chưa tan đi là bao dù đã một đêm trôi qua.

Phương Sênh nhất thời không biết phải nói gì.

Bên kia, sau khi bước vào thang máy, Lục Nam Thâm cũng lặng im. Niên Bách Tiêu đi bên cạnh anh, lát sau lên tiếng hỏi: "Cậu thật sự không có một chút manh mối nào về người tên Kiều Uyên đó ư?"

Cái tên này khiến Lục Nam Thâm hơi chau mày lại, lúc lên tiếng khẩu khí cũng lạnh lùng hơn: "Không có."

Nhưng nếu hắn đã xuất hiện rồi thì chứng tỏ hắn ở trong thành phố này. Anh không tin, với tiềm lực của nhà họ Lục lại không tìm ra được một con người.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 181: Tôi hạ nhiệt cho anh ta



Niên Bách Tiêu thật ra cũng đã nhờ cậy Giản Ngôn.

Giản Ngôn muốn điều tra một người thật ra rất đơn giản, thế nên không bao lâu sau đã gửi các thông tin liên quan của Kiều Uyên cho Niên Bách Tiêu. Niên Bách Tiêu xem xong, ha, cũng vẫn là mấy thông tin trước kia Lục Nam Thâm điều tra được thông qua nhà họ Lục.

Trong lĩnh vực kinh doanh, Kiều Uyên chủ yếu tập trung vào các dự án đầu tư, là một "đại boss" ẩn mình phía sau. Chỉ cần là dự án được hắn đầu tư đều kiếm ra tiền một cách vững vàng, không phải đền lỗ, ngay cả Giản Ngôn còn phải nói: "Đây là một kỳ tài kinh doanh đấy, đã là người làm ăn thì luôn luôn có được có mất, ngay cả anh trai cậu cũng không dám chắc chắn bản thân luôn thuận buồm xuôi gió. Thế mà từ các kết quả điều tra có thể thấy, Kiều Uyên chưa từng thất bại."

Niên Bách Tiêu cũng biết Kiều Uyên rất lợi hại trong kinh doanh, nhưng anh ấy không muốn điều tra chuyện này. Thế nhưng, cũng chỉ điều tra được có vậy. Giản Ngôn nói: "Bối cảnh, lai lịch của người này gần như bằng không, không ai biết rõ cuộc sống riêng tư của hắn ra sao, cũng không điều tra ra được xuất thân của hắn. Hắn như một người vô duyên cô cớ xuất hiện vậy, chỉ có chiến tích không có quá khứ."

Giản Ngôn bộc bạch, bản thân anh ấy cũng chưa từng gặp người nào như thế này.

Giản Ngôn không điều tra ra, Niên Bách Tiêu lại phải mặt dày tới tìm Hứa Đồng. Đây cũng từng là hai cánh tay trái phải, đắc lực nhất của anh trai anh, nay chị ấy đã về làm dâu nhà họ Thịnh, trở thành sức mạnh vững chãi nhất cho tập đoàn Thịnh Gia, trong tay cầm tương đối nhiều quyền lực.

Hứa Đồng giúp ngay không hỏi han nhiều, nhưng tra đi tra lại cũng chỉ ra những thông tin giống như Giản Ngôn, không có tin gì mới. Niên Bách Tiêu cảm thấy rất khó tin. Tạm thời chưa nói đến nhà họ Lục, chỉ tính riêng năng lực của Giản Ngôn và Hứa Đồng thôi cũng là quá dư thừa khi nhờ họ điều tra về lai lịch của một người, không ngờ lại nhận về kết quả này.

Cuối cùng, Hứa Đồng nói: "Một con người, chỉ cần có hoạt động xã hội là sẽ có dấu vết của sự chuyển động, không thể không có vết tích gì. Chỉ có một khả năng, đó là đã có kẻ cố tình xóa sạch mọi dấu vết."

Niên Bách Tiêu sửng sốt: "Ý chị là có hacker giúp hắn?"

Hứa Đồng đúng là có ý này: "Hoặc là chính hắn tự thực hiện, hoặc là người hắn thuê về, nhưng dù là ai thì có thể làm được tới mức không sót lại một dấu vết nào, chắc chắn phải là cao thủ."

Ngoài việc này ra, Niên Bách Tiêu còn nhận được camera an ninh.

Đây là việc thứ hai anh ấy nhờ Giản Ngôn giúp đỡ. Căn cứ theo địa điểm sửa chữa điện thoại mà Lục Nam Thâm cung cấp, Niên Bách Tiêu xin được đoạn băng camera của cửa hàng.

Giản Ngôn làm việc rất gọn gàng, vừa gửi cả tài liệu về Kiều Uyên, vừa gửi cả camera của cửa hàng sửa chữa điện thoại. Tối qua, Niên Bách Tiêu không ngủ, chỉ ngồi xem camera.

Lục Nam Thâm quả thực đã tới sửa điện thoại, đầu tiên là nói chuyện với nhân viên cửa hàng vài câu. Nhân viên cửa hàng cầm di động của anh và đi vào. Anh chọn một góc để ngồi đợi, tuy rằng có quay lưng về phía camera nhưng Niên Bách Tiêu không thể nhận nhầm bóng hình anh được.

Trong quá trình chờ đợi, anh đọc sách, một cuốn sách của cửa hàng. Khi anh đi đổi sách, camera có quay được mặt anh, chính là Lục Nam Thâm, không sai.

Về sau, một khoảng thời gian dài Lục Nam Thâm chỉ ngồi đọc sách. Suốt quãng thời gian ấy, anh không ra ngoài, thậm chí không rời khỏi chỗ ngồi, cho đến tận khi người nhân viên đưa điện thoại.

Niên Bách Tiêu không muốn nghi ngờ, nhưng anh ấy là người đã đánh nhau với Kiều Uyên ở khoảng cách gần. Nói thật lòng, nếu chỉ nhìn diện mạo, Kiều Uyên quá giống Lục Nam Thâm.

Hàng loạt những chuyện ấy chen nhau xuất hiện trong đầu Niên Bách Tiêu, anh ấy chỉ im lặng từ đầu tới cuối, đến tận khi Lục Nam Thâm đi gần ra khỏi đại sảnh khách sạn rồi mới sực hoàn hồn: "Cậu không đi ăn sáng à?"

Lục Nam Thâm lắc đầu: "Tôi tới chỗ Khương Dũ."

***

Lục Nam Thâm đi rất vội vàng, còn không về trường mà tới thẳng studio của Khương Dũ.

Thấy sắc mặt Lục Nam Thâm có vẻ nặng nề, Niên Bách Tiêu bèn gửi một tin nhắn cho huấn luyện viên, bão hoãn cuộc họp online lại, rồi đi cùng với anh.

Lần này gặp Lục Nam Thâm, thái độ của Bạch Hào khác hẳn.

Lúc trước khi coi Lục Nam Thâm như phao cứu sinh, ít nhất anh ta vẫn còn bình thường một chút, còn giờ đây nhìn thấy anh như nhìn thấy một vị thần giáng trần vậy, đợi sẵn ở ngoài cửa nhà từ lâu.

Trời rét mướt, lạnh đến run cầm cập.

Nhưng anh ta chỉ thiếu đúng một chiếc băng rôn ghi "Nhiệt liệt chào mừng" nữa thôi.

Niên Bách Tiêu không hiểu chuyện gì: "Người anh em này sao ấy nhỉ?"

Dọc đường tới đây, Lục Nam Thâm cũng đã kể cho Niên Bách Tiêu về Mr. C, cũng tức là chuyện hung thủ gọi điện tới, đây cũng là nguyên nhân Niên Bách Tiêu quyết tâm đi theo. Anh ấy còn hỏi Lục Nam Thâm một câu: "Có cần nói với Hàng Tư một tiếng không?"

Lúc đó Lục Nam Thâm đã nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ quái.

Còn chưa đủ nguy hiểm hay gì?

Niên Bách Tiêu thành thật giãi bày: "Tại tôi thấy bầu không khí giữa cậu và Hàng Tư gượng gạo quá, tôi muốn xoa dịu một chút ấy mà."

Thế nên mang một chuyện liên quan đến mạng người ra xoa dịu hay sao?

Niên Bách Tiêu đầy lý lẽ: "Đây chẳng phải là cách chuyển dịch mâu thuẫn sao?"

Một mâu thuẫn lớn che đi một mâu thuẫn nhỏ thì có.

Không ngờ, anh ấy bị bất ngờ vì một Bạch Hào quá hưng phấn.

Lục Nam Thâm buông một câu, giải đáp toàn bộ câu chuyện: "Anh ta đã biết tôi là Mr. D."

Bạch Hào đón Lục Nam Thâm vào nhà, cứ như thể Lục Nam Thâm lần đầu đăng cơ vậy. Sau đó sốt sắng báo cáo với anh: "Khương Dũ vẫn luôn ở trong phòng nhạc để sáng tác."

Đúng là có nghe thấy tiếng nhạc cụ, từng nhịp từng nhịp, có lẽ đang luyện bản nhạc, không thuộc lắm.

"Dậy là vào đó luôn, đến tận bây giờ." Bạch Hào như kể công vậy: "Tối qua sau khi nhận lệnh của anh, tôi không ngủ nhiều nữa, giúp anh theo dõi Khương Dũ. Anh yên tâm, Khương Dũ cực kỳ an toàn."

Nói tới đây, Bạch Hào hỏi Lục Nam Thâm với vẻ khó hiểu: "Nhưng vì sao Khương Dũ lại nguy hiểm chứ?"

Lục Nam Thâm cũng không giấu gì, nói một câu giải thích ngắn gọn: "Vì anh ta là nghệ sỹ được chờ đợi để gia nhập dàn nhạc D."

Bạch Hào "á" lên một tiếng, một giây sau trở nên bấn loạn: "Sao trở thành nghệ sỹ chờ gia nhập dàn nhạc D lại có nguy hiểm vậy?"

Niên Bách Tiêu thấy Bạch Hào như vậy càng muốn chọc anh ta, nghiêm túc nói: "Chắc chắn rồi, vì sao trước đây dàn nhạc D xảy ra chuyện? Còn chưa bắt được hung thủ kìa."

Nghe xong, Bạch Hào không ổn chút nào, sắc mặt trắng nhợt đi trong khoảnh khắc, như bị người ta rút cạn máu vậy.

Lục Nam Thâm nhìn Niên Bách Tiêu với vẻ câm nín. Niên Bách Tiêu nháy mắt với anh, hạ thấp giọng xuống nói: "Tôi hạ nhiệt cho anh ta."

Tiếng đàn trong phòng vẫn như thế, Khương Dũ có vẻ không định ra ngoài.

Bạch Hào hơi ngượng ngập, rõ ràng câu nói của Niên Bách Tiêu khiến anh ta chưa kịp phòng bị. Anh ta nói với Lục Nam Thâm sẽ đi gọi Khương Dũ, nhưng Lục Nam Thâm lại đưa tay lên môi, làm động tác "suỵt".

Bạch Lập lập tức im bặt.

Thấy vẻ mặt Lục Nam Thâm có vẻ nặng nề, Niên Bách Tiêu cũng không cợt nhả nữa, mà giữ yên lặng. Cả căn nhà lập tức trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng đàn từ phòng nhạc vọng ra.

Rất nhanh, Lục Nam Thâm sải bước tới trước cửa phòng nhạc, đầu tiên là giơ tay gõ cửa.

Tiếng nhạc bên trong không có dấu hiệu dừng lại.

Bạch Hào và Niên Bách Tiêu bám sát theo sau. Bạch Hào nói khẽ: "Khương Dũ là như vậy đấy, lúc sáng tác hay luyện đàn rất không thích bị quấy rầy. Cho dù có ai đó tìm anh ấy vào lúc này, anh ấy cũng trốn biệt."

Rõ ràng là nhắc khéo Lục Nam Thâm đừng gõ cửa.

Nhưng Lục Nam Thâm bỏ ngoài tai, thấy bên trong không mở bèn vặn tay nắm cửa, Bạch Hào không kịp ngăn cản.

Cửa phòng không thể mở ra.

Tiếng nhạc bên trong vẫn tiếp tục.

Lúc này, ngay cả Niên Bách Tiêu cũng bắt đầu ngờ vực: "Đâu thể tập trung đến vậy chứ?"

Người ngoài cửa đã chủ động vặn cửa rồi, người bên trong không thể không nghe thấy. Nếu thật sự ghét bị làm phiền thì cũng nên ra quát một tiếng, sao có thể bình tĩnh luyện đàn như vậy được?

"Chìa khóa phòng." Lục Nam Thâm quay đầu nhìn Bạch Hào.

Sắc mặt Bạch Hào xám xịt, anh ta lắc đầu: "Không có đâu."

Lục Nam Thâm đánh mắt nhìn Niên Bách Tiêu, sau đó dịch sang bên cạnh, nhường vị trí. Niên Bách Tiêu lập tức tiến tới, giơ chân đá một cái.

Lực rất mạnh, quả thực đã đá bung cửa ra.

Cả phòng nhạc không một góc chết, vị trí mà Bạch Hào đứng có thể nhìn rõ tình hình trong phòng, chỉ nghe thấy anh ta thất thanh kêu lên: "Người đâu rồi?!"
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 182: Hợp lại thì sống, tách ra thì chết



Khương Dũ đã biến mất.

Qua lời khai thành thật của Bạch Hào, tối qua đúng là anh ta không ngủ nghê được gì. Sau khi biết Lục Nam Thâm chính là Mr. D, khỏi phải diễn tả sự kích động của anh ta, hơn nữa cảm thấy được làm việc cho Mr. D cũng là một vinh hạnh tột bậc.

Rồi chợt nghĩ lại, anh ta cảm thấy đúng là ông trời trêu ngươi, hóa ra anh ta đã quen với Mr. D từ lâu, hơn nữa Mr. D còn làm thầy giáo của anh ta, duyên phận này anh ta nào dám nghĩ tới? Vả lại, anh ta cũng muốn hỏi qua Khương Dũ, nếu đã sớm biết chuyện này vì sao không nói với anh ta?

Sáng dậy, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì Khương Dũ đi vào phòng nhạc, còn không buồn ăn sáng, Bạch Hào còn chưa kịp bật ra khỏi miệng dù là nửa chữ. Sau đó...

"Sau đó đúng là anh ấy có ra ngoài một lúc. Lúc ấy tôi hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng sập cửa. Tôi ngó đầu ra nhìn, đúng lúc nhìn thấy cửa phòng nhạc bị đóng lại. Tôi còn hỏi anh ấy một câu, anh ra ngoài đấy à?"

Khi ấy Khương Dũ đã "ừm" một tiếng, Bạch Hào thề rằng bản thân anh nghe rất rõ, có tiếng người đáp lại mình.

"Cậu chắc chắn lúc đó người đáp lại cậu là Khương Dũ chưa?" Lục Nam Thâm hỏi anh: "Nhìn thấy anh ta một cách rõ ràng chưa?"

Âm thanh của con người có thể làm giả, huống hồ chỉ là một chữ "ừm", khả năng làm giả lại càng cao hơn. Vì vậy, Bạch Hào nghe Lục Nam Thâm hỏi như vậy cũng hiểu ra, nhất thời hoảng hốt: "Tôi... Tôi không nhìn thấy gương mặt chính diện. Chỉ... Chỉ là tôi ngó đầu ra, vừa hay là lúc đối phương đóng cửa... Liệu có thể là hung thủ không?"

Nói xong, chính bản thân anh ta cũng thấy lạnh sống lưng. Nếu đó là hung thủ, thì chứng tỏ hắn đã có thể lặng lẽ đột nhập vào studio mà anh ta không hề hay biết?

Lục Nam Thâm đọc được những suy nghĩ của Bạch Hào, hờ hững đưa cho anh ta một câu trả lời chắc chắn: "Là hung thủ, hơn nữa quả thực đã có mặt ở đây mà các anh hoàn toàn không biết gì."

Mấy người họ nói chuyện này khi đang ở trong ký túc xá của Lục Nam Thâm.

Buổi sáng, khi Niên Bách Tiêu phá cửa phòng nhạc nhưng không thấy Khương Dũ đâu, Lục Nam Thâm đã lập tức liên lạc ngay với Trần Diệp Châu. Cảnh sát Trần vốn đang nghỉ phép, nghe tin hay lập tức mặc nguyên thường phục có mặt, đồng thời thông báo cho cấp trên hủy bỏ kỳ nghỉ phép.

Khi cảnh sát tìm kiếm hiện trường, Lục Nam Thâm cũng ở quanh đó.

Hiện trường rất sạch sẽ.

Không có dấu hiệu giằng co hay lôi kéo, thế nên có vẻ không giống như Khương Dũ bị cưỡng chế lôi đi. Tất cả các đồ ăn thức uống trong phòng đều được mang đi xét nghiệm, đồng thời Trần Diệp Châu cũng sai cấp dưới đi điều động các camera an ninh xung quanh đây.

Khu vực này đúng là có camera, nhưng khu vực mà Khương Dũ ở đã được tư nhân hóa phần nào, vì vậy số lượng camera cũng phân bổ ít hơn. Nếu hung thủ có mục đích thăm dò, muốn né tránh camera là chuyện quá đỗi đơn giản, thế nên Trần Diệp Châu cũng không ôm quá nhiều hy vọng vào manh mối này.

Theo tình hình kiểm tra tại hiện trường, Khương Dũ rất có thể đã bị đưa đi khi ra ngoài. Còn lúc Bạch Hào nhìn thấy có người đi vào phòng nhạc, anh ta nghĩ đó là Khương Dũ, nhưng thực ra là hung thủ.

Bạch Hào khi đó ra sức phủ nhận, cảm thấy không thể như thế được. Nếu là hung thủ thì sao không thấy hắn đi ra? Về sau Trần Diệp Châu đã kiểm tra cửa sổ phòng nhạc, có dấu vết bị cạy.

Vào qua cửa và chuồn bằng cửa sổ.

Mục đích là gì?

Mục đích là để lại một đoạn nhạc chưa thành hình và một đoạn ghi âm.

Đoạn ghi âm được lưu trong USB, một chiếc USB rất nhỏ, rất dễ bị bỏ qua. Vẫn là Lục Nam Thâm hỏi Bạch Hào chiếc USB này là của ai, Bạch Hào nhìn một lúc nói là chưa nhìn thấy bao giờ, bấy giờ anh mới khẳng định.

Bản nhạc đã không còn nữa.

Nó được lưu trên một thiết bị điện tử phát tự động, có số lần replay cố định, sau khi phát đi phát lại đủ số lần, bản nhạc tự động bị xóa.

Sau khi Lục Nam Thâm tới studio, vừa kịp nghe được một nửa của lần cuối cùng. Cũng có nghĩa là, anh kịp nghe bản nhạc hoàn chỉnh.

Nhưng khi đó tất cả mọi người đều không biết về sự sắp đặt này.

Rõ ràng, so với nội dung trong USB, tính quan trọng của bản nhạc không thành điệu kia càng to lớn hơn.

Họ nghe nội dung của USB ngay tại đó.

Là một đoạn ghi các âm thanh khi lái xe, tiếng bánh xe lăn trên nền đất, thời gian khoảng hai mươi phút.

Ngoài ra không còn thông tin nào khác.

"Có khi nào Khương Dũ bị chiếc xe này đưa đi không, phiên dịch nó ra là có thể tìm được vị trí hiện tại của Khương Dũ?" Một viên cảnh sát đặt nghi vấn.

Lục Nam Thâm đưa ra ý kiến khác: "Đầu tiên, đây có lẽ không phải một đoạn âm thanh di chuyển hoàn chỉnh, chỉ cắt một phần; Thứ hai, tôi nghi ngờ đây là âm thanh khi hung thủ tới đây chứ không phải lúc đi, cũng có nghĩa là một số thông tin trong đoạn ghi âm cần phải diễn giải ngược lại mới đúng."

Trần Diệp Châu hỏi anh vì sao lại nghi đây là âm thanh lúc hung thủ tới, Lục Nam Thâm đưa ra hai lý do.

Thứ nhất, thời gian không khớp.

Đoạn ghi âm dài 20 phút, qua suy luận có lẽ đoạn đường thực tế còn dài hơn đoạn ghi âm. Nếu nó được ghi lại khi đưa Khương Dũ đi thì nó được đặt tại hiện trường bằng cách nào? Hung thủ quay lại là không kịp nữa.

Thế nên chỉ có một khả năng, đây là cung đường hung thủ tới.

Thứ hai, trong đoạn ghi âm tiết lộ một số thông tin.

"Chiếc xe đi xuyên qua một khu rừng, trong rừng có nhiều tiếng côn trùng và tiếng ếch nhái, là những động vật xuất hiện ban đêm." Lục Nam Thâm nói.

Những người khác cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng ếch nhái, còn tiếng côn trùng kêu thì chịu.

Trần Diệp Châu mang USB đi để làm giám định kỹ thuật, Lục Nam Thâm cũng đồng thời sao y lại một bản. Anh cần một không gian yên tĩnh để tìm kiếm thêm nhiều manh mối nữa.

Nhưng đề bài khó bày ra trước mặt anh là phải phục hồi lại bản nhạc chưa thành điệu kia như thế nào.

Trần Diệp Châu về Cục trước để xem các kết quả giám định hiện trường, yêu cầu Lục Nam Thâm giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi. Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu trở về ký túc xá, vì cần hỏi Bạch Hào sâu hơn, thế nên Bạch Hào cũng đi theo.

Chẳng bao lâu sau, Phương Sênh và Hàng Tư cũng tới.

Nguyên nhân là do trước khi trở về trường, Niên Bách Tiêu đã gọi điện cho Phương Sênh, kể lại mọi chuyện cho cô ấy. "Tuy rằng Lục Nam Thâm không muốn nói, nhưng tôi vẫn nghĩ cần thông báo cho hai người."

Phương Sênh nghe xong sốt sắng: "Đương nhiên phải báo với bọn em rồi, chúng ta cùng một thuyền cơ mà? Hai anh thể hiện gì chứ?"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hàng Tư hỏi cô ấy: "Không bóp giọng nữa à?"

Lúc ở trong khách sạn, Hàng Tư nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hai năm qua cô cũng chỉ có thể dựa vào việc tự điều chỉnh cảm xúc mới có thể vượt qua những ngày khổ sở. Thế nên khi Niên Bách Tiêu gọi tới, cảm xúc của Hàng Tư đã ổn định hơn nhiều.

Nhưng ổn định thì ổn định, không có nghĩa là cô có thể bình thản chấp nhận Lục Nam Thâm.

Bên này, cứ nghĩ đến Niên Bách Tiêu là Phương Sênh lập tức thở dài, trông còn cảm xúc hơn cả Hàng Tư, cô ấy nói: "Bóp giọng có ích gì không? Trong lòng anh ấy có người khác rồi, có tự b.óp ch.ết bản thân, anh ấy cũng chẳng có cảm xúc gì đâu."

Hàng Tư không rõ chuyện của Tố Diệp, nghe xong cũng rất ngạc nhiên. Phương Sênh cũng không muốn nói nhiều, Hàng Tư sốt ruột không cũng vô ích, cuối cùng cô nói: "Nếu đã suy nghĩ thoáng như vậy rồi, sao nghe thấy anh ấy gặp chuyện còn xoắn xít như vậy?"

"Là anh ấy gặp chuyện hả? Chứ không phải Lục Nam Thâm à?" Phương Sênh chĩa mũi nhọn về phía cô: "Mình hỏi cậu, có đi hay không nào?"

Đi, đương nhiên là đi rồi.

Lý do Hàng Tư đưa ra là: "Chuyện nào ra chuyện ấy, nói gì đi nữa cũng là bạn bè, từng cùng sinh ra tử. Cùng là những con kiến trên một sợi dây, hợp lại thì sống, tách ra thì chết."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 183: Phán đoán



Thế nên hiện tại, mấy người họ đều đang tụ tập trong ký túc xá của Lục Nam Thâm.

Bạch Hào tuy nói muốn ở lại giúp sức, nhưng thực tế là anh ta quả thực không giúp được quá nhiều điều, vì vậy Lục Nam Thâm đã đuổi anh ta về. Bạch Hào trông rất tội nghiệp, Niên Bách Tiêu thấy vậy cũng không đành lòng, bèn nói nhỏ với Lục Nam Thâm: "Bạn cùng ký túc xảy ra chuyện, chắc cậu ta cũng rất lo lắng, hay cứ để cậu ta ở lại đi?"

Một giây sau, anh ấy bị Lục Nam Thâm răn một bài: "Niên Bách Tiêu, đầu cậu vừa bị voi đá đấy à? Đang yên đang lành tôi giữ một tên tình địch ở bên cạnh để làm cái gì?"

Niên Bách Tiêu không giận mà bật cười: "Tình địch?"

Ha, anh ấy sắp quên mất chuyện Bạch Hào là tình địch của Lục Nam Thâm đấy.

"Bây giờ cậu ta chỉ là một cậu fan bé nhỏ của cậu thôi." Niên Bách Tiêu nhấn mạnh một câu.

"Không cần." Lục Nam Thâm bực dọc nói.

Niên Bách Tiêu thì nghĩ, tên nhóc này tự dưng lại bốc hỏa dữ vậy? Lúc xảy ra án mạng ở Tây An còn chưa thấy cậu ta nóng nảy đến mức này.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn Hàng Tư, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.

Hàng Tư đúng là đã đến đây, nhưng rõ ràng chỉ qua đây để giúp. Tuy rằng trông cô chẳng có gì khác với thường ngày, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy cô có chút xa cách với Lục Nam Thâm.

Cả một người chậm hiểu như anh ấy mà cũng cảm nhận ra được, huống hồ là bản thân Lục Nam Thâm.

Nên khó trách cậu ta nói năng căng thẳng đến vậy.

Sau khi Bạch Hào bị đuổi đi, phía Lục Nam Thâm sẽ phải tập trung kiểm tra các thông tin trong đoạn ghi âm, quan trọng hơn là còn phải nhớ lại giai điệu của đoạn nhạc đã bị xóa tự động. Lục Nam Thâm cho rằng, có thể nó mới là phần quan trọng nhất.

Khoảng thời gian này, anh cần giữ liên lạc với Trần Diệp Châu thường xuyên.

Phương Sênh không hiểu: "Hung thủ chính là Mr. C mà anh nói đúng không?"

Lục Nam Thâm gật đầu.

"Làm sao Mr. C có thể chắc chắn anh sẽ nghe được bản nhạc đó chứ? Lỡ như anh không đến đây thì sao? Lỡ như anh đi nhưng lại nhằm đúng lúc bản nhạc đã bị xóa tự động rồi thì sao?" Đây là vấn đề mà Phương Sênh cảm thấy chưa được giải đáp.

Trước khi trả lời câu hỏi này, Lục Nam Thâm nhìn Phương Sênh, rồi lại quay sang Niên Bách Tiêu.

Với buổi tụ tập của bốn người họ ngày hôm nay, anh và Niên Bách Tiêu chẳng ai thoải mái hơn ai cả, phải không? Anh cảm nhận được sự thay đổi của Phương Sênh. Hình như bình thường cô ấy nói chuyện luôn yểu điệu, bây giờ thì thẳng thắn, dứt khoát, hơn nữa cô ấy và Niên Bách Tiêu cũng không tương tác với nhau nhiều.

Tuy rằng có mấy lần Niên Bách Tiêu muốn nói chuyện với Phương Sênh...

Lục Nam Thâm nói: "Không phải là Mr. C tính chuẩn được tôi sẽ tới, mà trong studio là những người như thế nào? Những người như Bạch Hào cũng đều học nhạc cả, bản nhạc phát đi phát lại như vậy, cho dù họ không muốn cố gắng nhớ thì cũng có ấn tượng. Đương nhiên, việc này bắt nguồn từ sự nghe lời của Bạch Hào, đã ở yên trong nhà không đi đâu. Nếu trong studio chỉ có mình Khương Dũ, tôi tin rằng Mr. C sẽ nghĩ ra một cách khác."

Anh cũng đã giao nhiệm vụ cho Bạch Hào, anh yêu cầu Bạch Hào nhớ lại thật kỹ bản nhạc nghe được lúc đó. Đây là một nhiệm vụ rất nặng, nên Bạch Hào mới lon ton chạy về nhà.

Lục Nam Thâm nghe đoạn ghi âm kia trước.

Trong công việc này, Phương Sênh và Niên Bách Tiêu chỉ có thính lực bình thường, thế nên thực chất không giúp đỡ được quá nhiều.

Người có thể giúp được Lục Nam Thâm nhất chỉ có Hàng Tư.

Cô có thể thông qua tần số chấn rung của âm thanh để phán đoán các thông tin tồn tại.

Khi bật đoạn ghi âm lên, cả bốn đều tuyệt đối im lặng.

Độ dài hai mươi phút, thứ mà người bình thường nghe thấy rõ ràng nhất chính là tiếng động cơ và tiếng bánh xe lăn xuống mặt đất.

Hàng Tư và Lục Nam Thâm độc lập phân tích, không ai quấy rầy ai.

Hai mươi phút sau, cả hai mang những thông tin mình nhận được ra đối chiếu.

Thế mà cũng tương đồng tương đối nhiều.

Mười phút đầu của đoạn ghi âm, thông qua tiếng bánh xe lăn trên nền đất có thể phán đoán ra chiếc xe đang đi trên một con đường cực kỳ bùn đất.

"Có tiếng miếng đất bùn bị bánh xe lăn qua bắn lên." Lục Nam Thâm phán đoán: "Có lẽ một ngày trước trời đổ mưa, nhiệt độ hai hôm nay tuy không quá thấp nhưng vẫn là mùa đông, đường bùn đất rất dễ gặp lạnh khô cứng lại thành mảng."

Hàng Tư tán đồng phán đoán của Lục Nam Thâm, nói: "Thế nên càng có thể chắc chắn hơn rằng vị trí mà Mr. C đang ở nằm ở ngoại ô, hơn nữa còn là ngoại ô xa. Ngoại ô gần tiếp nối với khu vực thành phố rất hiếm thấy loại đất bùn này."

Niên Bách Tiêu có thể theo kịp tiết tấu của họ: "Dễ thôi, xem xem trong vòng hai ngày vừa qua, khu ngoại ô nào đổ mưa."

Phương Sênh đặt ra nghi vấn: "Lẽ nào đối phương không thể đi xuyên thành phố?"

"Có thể." Lục Nam Thâm nói: "Muốn chắc chắn điểm này, phải đến tám, chín phần sẽ cần đến đoạn nhạc kia."

Phán đoán của anh là, Mr. C chia thông tin tuyến đường hoàn chỉnh thành hai phần, giấu trong bản nhạc và bản ghi âm, thiếu một đều không được.

Nhưng dù có ra khỏi thành phố này hay không thì thông tin quan trọng vẫn là trời mưa. Mùa này, trừ phương Nam hay có mưa, vùng phía Bắc rất ít mưa, thế nên việc điều tra không quá khó khăn, có thể nhanh chóng thu nhỏ phạm vi lại.

Có thể bị ảnh hưởng bởi Phương Sênh, Niên Bách Tiêu cũng bắt đầu băn khoăn vấn đề đi xuyên thành phố.

"Lỡ như trong đoạn nhạc có thông tin về máy bay thì sao? Biết đâu đoạn đường này Mr. C đang lái ra sân bay."

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh ấy.

Niên Bách Tiêu nhướng mày: "Có phải cô thấy tôi lại vừa mở ra một hướng suy nghĩ mới không?"

"Có lá cây." Hàng Tư đáp nhẹ nhàng.

Niên Bách Tiêu chưa kịp phản ứng lại: "Hả?"

Lục Nam Thâm thở dài: "Lúc trước tôi từng nói chiếc xe đi ngang qua một khu rừng, dưới đất có một lớp lá rất dày."

Niên Bách Tiêu ngang bướng: "Phía Nam thì không có lá rơi à?"

Hàng Tư đáp: "Lá rơi ít."

"Thế..." Niên Bách Tiêu nhất thời không tìm ra được cớ nào để phản biện: "Chỉ phán đoán dựa vào lá cây?"

"Chỉ có thể nói đó là một trong số những căn cứ." Lục Nam Thâm nhẫn nại giải thích một cách bất ngờ, có lẽ vì đang cùng tần số với Hàng Tư nên tâm trạng của anh vui vẻ, vì vậy đối xử với Niên Bách Tiêu cũng ấm áp như gió xuân vậy. "Tuy trời đổ mưa, nhưng khi xe lăn bánh lên lớp lá cây lại phát ra những âm thanh rất giòn. Phía Nam khí hậu lạnh ẩm, hiện tượng này không thường gặp."

Niên Bách Tiêu nhớ lại khoảng thời gian ở Thượng Hải, đúng là như thế thật.

Lục Nam Thâm và Hàng Tư đạt được thống nhất rằng vị trí của Mr. C nằm ở mạn phía Bắc, nói chính xác là không xa thành phố này, hoặc là ngoại ô, hoặc ở ngay trong thành phố.

"Đi dần lên phía Bắc sẽ có tuyết đọng, khi đó bánh xe sẽ không lăn qua lớp lá cây rụng nữa." Lục Nam Thâm đưa ra phân tích.

Trong đoạn ghi âm, chiếc xe đi vào trong rừng sau mười phút.

Cả hai đều viết ra một từ mấu chốt: Bồ câu.

Tiếng bồ câu không khó phán đoán, Niên Bách Tiêu và Phương Sênh tĩnh lại cũng có thể nghe thấy loáng thoáng.

"Là một đàn bồ câu, có lẽ quanh đó có nhà nuôi bồ câu." Hàng Tư nói.

Lục Nam Thâm đồng ý điểm này.

Cả hai đối chiếu toàn bộ, bao gồm diện tích khu rừng, tình hình đường sá, về cơ bản đều khớp. Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đón nhận thông tin mà sửng sốt vô cùng, Phương Sênh cảm thán: "Nghe âm thanh thôi mà cũng ra được nhiều thông tin vậy."

Cô ấy chỉ nghe được độc tiếng bánh xe lăn.

Nhưng sau khi ra khỏi rừng, cũng tức là vào một phút cuối cùng, giữa Hàng Tư và Lục Nam Thâm đã có khác biệt.

Có một âm thanh rất mảnh và khẽ. Lục Nam Thâm phán đoán là tiếng cối xay gió, ở cách đó rất xa. Nhưng Hàng Tư lại không nghĩ vậy, giống như tiếng gió thổi qua mái nhà, trên mái nhà có lẽ có một tấm ván sắt.

Khi ý kiến của họ bất đồng, Niên Bách Tiêu và Phương Sênh cũng chỉ có thể dòm nhau, không giúp được gì. Khi đoạn ghi âm được bật đi bật lại nhiều lần, dù họ có nghe kiểu gì cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào mà hai người ấy nói.

Chứ đừng nói tới việc phán đoán chuẩn xác xem là tiếng cối xay gió hay tiếng gió thổi qua miếng sắt...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 184: Tôi mệt quá



Kết quả phân tích kỹ thuật phía Trần Diệp Châu cũng đã có, nhưng sau khi trao đổi với Lục Nam Thâm họ phát hiện, thông tin phân tích được nhờ kỹ thuật còn không nhiều bằng con người. Thế nên khi Lục Nam Thâm và Hàng Tư đưa ra hai kết luận trái ngược nhau và cần bên thứ ba xác nhận thì họ phát hiện hy vọng đã tan biến.

Trần Diệp Châu đã tiếp xúc lâu với Lục Nam Thâm, dĩ nhiên hiểu rõ bản lĩnh của anh. Anh ấy bày tỏ với chút ngượng ngập rằng trong đoạn ghi âm có tín hiệu gây nhiễu mới khiến cho việc phân tích bằng kỹ thuật thu về ít thông tin hơn.

Niên Bách Tiêu cảm giác lời này có ý thoái thác.

Nhưng Lục Nam Thâm thì tin những gì Trần Diệp Châu nói: "Trong đoạn ghi âm quả thực có những sóng âm ở tần số thấp, bây giờ nghĩ lại thì ra chúng dùng để gây nhiễu tín hiệu."

Từ những tài liệu camera hiện có vẫn chưa điều tra được nghi phạm, có thể thấy năng lực chống đối lực lượng điều tra của hung thủ mạnh cỡ nào. Thật ra trong thời gian ngắn như vậy, mọi người cũng không kỳ vọng có thể điều tra được gì từ camera an ninh. Nếu thật sự dễ ăn như vậy, hung thủ đã chẳng có bản lĩnh vờn họ hơn hai năm qua.

Những thông tin lớn từ trong đoạn ghi âm quả thực có thể xác minh được, kết quả xác minh xong càng khiến người ta đau đầu. Theo thông tin của Lục Nam Thâm và Hàng Tư, có tới mấy nơi ở khu vực ngoại ô quanh đây đổ mưa trong vài ngày qua. Những khu vực ấy đều sát núi, cho dù Lục Nam Thâm thông qua thời gian chạy xe và phương hướng để phán đoán ra diện tích cơ bản của khu rừng, nhưng những khu rừng ẩn mình ở ngoại ô như vậy không thiếu.

Huống hồ vẫn có khả năng không phải ở thành phố này. Nguyên dải phía Bắc, những vị trí phù hợp với điều kiện manh mối lớn cũng không ít, hơn nữa biết đâu lại là một khu vực mà họ chưa biết tới?

Niên Bách Tiêu đau đầu: "Tôi cứ tưởng thông tin hai người nghe ra được đã nhiều lắm rồi, có thể khoanh vùng vị trí chứ."

Ban đầu ai cũng nghĩ như vậy, ngoại trừ Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm hiểu rõ tư duy chơi trò chơi giết người của Mr. C. Sao có thể chỉ bằng một đoạn ghi âm là dễ dàng để người khác tìm ra toàn bộ thông tin?

Việc phục dựng lại đoạn nhạc Hàng Tư không thể giúp. Còn Niên Bách Tiêu, tuy lúc ấy đi cùng Lục Nam Thâm và cũng có nghe mé mé nhưng anh ấy không để vào đầu. Cho dù cố gắng nhớ lại, đừng nói là vài âm tiết, đến vài âm anh ấy cũng không nhớ nổi.

Việc này Lục Nam Thâm phải độc lập tác chiến.

Hơn nữa cần không gian tuyệt đối yên tĩnh.

Không gian trường học là không ổn, sau cùng Lục Nam Thâm vẫn chọn studio của Khương Dũ, không ai đi qua đi lại, quan trọng có phòng làm nhạc ít nhiều có thể cách âm phần nào.

Biết tin Lục Nam Thâm tới, khỏi nói cũng biết Bạch Hào mừng rỡ cỡ nào, nhưng tay chơi keyboard và tay chơi sáo dài thì hơi e sợ, rõ ràng sợ bị liên lụy. Nhưng sợ thì sợ, dù sao cũng là anh em tốt gặp chuyện, họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Những âm tiết Bạch Hào có thể khôi phục lại là có hạn, hơn nữa chỉ dựa vào ký ức, thế nên cũng không dám chắc chắn tuyệt đối về những phần mình đã khôi phục được.

Trước khi vào phòng làm nhạc, Lục Nam Thâm nhận được điện thoại của Mr. C.

Trước lúc này, Trần Diệp Châu đã kết nối với di động của Lục Nam Thâm. Mr. C mang Khương Dũ đi, ắt sẽ gọi điện thoại cho Lục Nam Thâm, thế nên trong lúc cuộc gọi diễn ra, Trần Diệp Châu cũng khởi động việc truy quét.

Vẫn là chất giọng đã qua xử lý, Lục Nam Thâm hơi nghiêng tai lắng nghe.

Mr. C: "Sao? Vẫn chưa tra ra vị trí của tôi à? Lục Nam Thâm, là trí nhớ của cậu có vấn đề hay khả năng thính giác suy yếu rồi hả?"

"Anh đã đưa Khương Dũ đi như thế nào?" Lục Nam Thâm rất bình tĩnh.

Mr. C cười: "Quên mất hai nghệ sỹ chính thức của cậu chết như thế nào rồi sao? Người học nhạc rất nhạy cảm với sóng âm, đây chính là con dao hai lưỡi, thành công cũng nhờ sự nhạy cảm mà thất bại cũng do sự nhạy cảm."

Sắc mặt Lục Nam Thâm nặng nề, lợi dụng âm thanh để khống chế con người quả thực là việc có thể làm được.

"Thật ra cậu cũng biết rõ, đám cảnh sát kia muốn lợi dụng cuộc nói chuyện này để tra ra vị trí của tôi đúng là tưởng tượng hão huyền." Dứt lời, ở bên này Lục Nam Thâm nghe thấy một nhóm sóng âm.

Anh bỏ phắt di động ra mới tránh được việc giác mác bị k.ích thích.

Ở đầu kia, Mr. C đang cười, tiếng cười đã qua xử lý cực kỳ nhức nhối. "Lục Nam Thâm, tôi đã nói tôi đang chơi với cậu. Lượt chơi này tôi chỉ cho cậu 24 tiếng đồng hồ. Sau 24 tiếng, nếu cậu không tìm ra vị trí của Khương Dũ thì anh ta sẽ phải chịu trừng phạt."

24 tiếng!

Lục Nam Thâm giơ tay lên xem giờ.

"Tính từ thời điểm cậu phát hiện ra Khương Dũ mất tích sáng nay đến giờ đã qua bốn tiếng đồ hồ." Nói tới đây, Mr. C lại thở dài một tiếng: "Cậu phải hiểu tôi rất hy vọng cậu tìm ra, bằng không tôi lại phải giết người. Chẹp chẹp, cảm giác hai tay dính đầy máu cũng không hay lắm đâu. À, đúng rồi, cậu thì có lạ gì cảm giác này."

"Anh có ý gì?" Lục Nam Thâm nhạy cảm gạn hỏi.

"Nhớ đấy, cậu chỉ còn 20 tiếng nữa." Mr. C không định trả lời câu hỏi của anh, chỉ hờ hững nhắc nhở một câu.

Chỉ còn 20 tiếng.

Lục Nam Thâm không chậm trễ, nhốt mình vào phòng làm nhạc.

Quả nhiên, Trần Diệp Châu cũng không truy ra được vị trí của Mr. C, họ nói rằng trong lúc truy quét đã bị tín hiệu nhiễu cực mạnh quấy rầy. Hàng Tư thông báo: "Hung thủ đã chuẩn bị sẵn rồi mới tới, rõ ràng là thách thức."

Vì đồng thời dính líu tới cả Khương Dũ và Lục Nam Thâm, hơn nữa thời gian cấp bách, thế nên cả đoàn người không ai có tâm trạng về trường.

Bạch Hào cũng tay sáo dài, tay keyboard, Niên Bách Tiêu cùng Phương Sênh và Hàng Tư đều trực bên cạnh studio, quan sát tình hình của Lục Nam Thâm thường xuyên, khi đi lại quanh studio họ gần như đều bước rón rén.

Có thể nghe được tiếng đàn vọng ra từ phòng nhạc. Lục Nam Thâm đang sử dụng nhạc cụ để khôi phục điệu nhạc mình từng nghe.

Không dễ.

Không ai dám vào quấy rầy.

Trong thời gian này, tay sáo dài và tay keyboard kéo Bạch Hào ra ngoài nói chuyện nhỏ. Họ không quá tự tin về Lục Nam Thâm, bèn nói với Bạch Hào: "Việc khôi phục lại bản nhạc càng kéo dài lâu sẽ càng khó khăn hơn, hay là ba chúng ta nghĩ xem còn cách gì nữa không?"

Bạch Hào hiện tại đã trở thành fan cuồng của Lục Nam Thâm, nhíu mày nói: "Chuyện khôi phục là cực kỳ khó với những người bình thường như chúng ta, nhưng tuyệt đối không thể làm khó Mr. D. Còn nữa, hai cậu thì có được cách gì? Báo cảnh sát à? Không thấy cả cảnh sát Trần cũng đang phải kỳ vọng vào Mr. D hay sao?"

Tay sáo dài nói: "Cậu có thần thánh hóa cậu ta quá không?"

Còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Niên Bách Tiêu đi ra, nói với họ: "Nói nhỏ chút, ảnh hưởng đến bên trong đấy."

Tay sáo dài và tay keyboard sửng sốt, họ đã đi ra ngoài cả, còn giảm âm lượng xuống mức thấp nhất mà vẫn ảnh hưởng đến bên trong ư? Tay keyboard ra hiệu: "Hay đi xa thêm nữa?"

Niên Bách Tiêu thấy họ đi đã xa hơn nữa, vốn dĩ định gật đầu, song nghĩ lại vẫn thôi: "Tốt nhất là mấy người im lặng."

Không im lặng, anh ấy sẽ là người ăn mắng.

Ban nãy Lục Nam Thâm không buồn đi ra mà nhắn tin thẳng cho anh ấy, ngữ khí khó chịu: "Niên Bách Tiêu, cậu nhắc ba người đó im miệng đi."

Thôi đành.

Ba người họ nghe thấy vậy cũng không dám buôn chuyện nữa.

Hai tiếng sau, Lục Nam Thâm từ phòng làm nhạc đi ra.

Mọi người đồng loạt tiến tới.

Lục Nam Thâm lựa một chiếc ghế ngồi xuống. Hàng Tư đứng gần anh nhất, thấy vậy tỏ ra ngạc nhiên: "Sao ra nhiều mồ hôi vậy?"

Một lớp mồ hôi mỏng vẫn còn lấm tấm trên trán anh.

Hàng Tư đứng còn Lục Nam Thâm ngồi, khi ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt anh tội nghiệp vô cùng: "Tôi mệt quá."
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 185: Style bạn trai yếu đuối tới mức không thể tự lo liệu việc gì



Mệt thì đúng là mệt thật.

Tối qua không được nghỉ ngơi tử tế, sáng nay lại xảy ra chuyện Khương Dũ mất tích. Tuy rằng thính giác của Lục Nam Thâm nhạy bén nhưng để tìm được thông tin chuẩn xác từ một đoạn ghi âm mơ hồ cũng là một việc rất tốn sức, huống hồ còn phải tập trung sức lực để phục dựng lại bản nhạc.

Những việc này Hàng Tư đều hiểu cả.

Nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, cô đã quyết định sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Lục Nam Thâm, vì vậy cô vẫn luôn kiềm chế bản thân, cố gắng đối xử với Lục Nam Thâm chỉ như một người bạn. Cô đang tự an ủi chính mình, chẳng phải vốn dĩ cũng chỉ là bạn thôi sao? Họ đâu có xác nhận quan hệ.

Nhưng suy nghĩ này cứng rắn bao nhiêu thì lúc này đây khi đối diện với ánh mắt vô tội của Lục Nam Thâm, nó càng sụp đổ nhanh chóng và dứt khoát bấy nhiêu. Sự lạnh lẽo nơi đáy lòng dần dần rớm ra một sự ấm áp khẽ khàng. Cô thở dài một tiếng, giơ tay rút một tờ khăn giấy đưa cho anh và hỏi: "Tôi làm chút gì cho anh ăn nhé?"

Lục Nam Thâm đón lấy tờ khăn giấy, lau mồ hôi một cách qua quýt, rồi lắc đầu: "Tôi không đói, chỉ là hơi váng đầu một chút, có thể vì não đã phải hoạt động quá nhiều."

"Vậy phải làm sao?" Hàng Tư có phần bối rối.

Lục Nam Thâm bắt đầu uể oải: "Lại gần tôi một chút."

Hàng Tư biết có vẻ anh đang giả vờ đáng thương, nhưng thấy sắc mặt anh tái nhợt đi cũng là thật, cô bèn đi tới trước mặt anh. Anh cũng không khách sáo, vòng tay ôm lấy eo cô, tiện thể dựa vào người cô.

Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, anh hoàn toàn không cảm thấy mình... mất thể diện.

Khóe miệng Niên Bách Tiêu giật giật theo, quả thực không dám nhìn cảnh này.

Ba người nhóm Bạch Hào thì chưa hiểu quá nhiều về Lục Nam Thâm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Con người ấy mà, sợ nhất là khi đã thân quen và quá thấu hiểu. Hóa ra Mr. D lại là người yếu ớt đến mức này, lãng phí một vóc dáng cao ráo như thế.

Phương Sênh hoàn toàn bắt được vẻ cố gắng giả vờ của Lục Nam Thâm. Anh rõ ràng muốn đi theo phong cách "Tôi chính là mẫu bạn trai yếu ớt đến mức không thể tự lo liệu việc gì". Thôi được rồi, cứ giả vờ đi, chỉ cần Hàng Tư vẫn chấp nhận chuyện này thì anh chẳng có gì thiệt thòi.

Sự thật là Hàng Tư không có sức đề kháng quá lớn với chiêu này của anh.

Phương Sênh thở dài trong lòng, chung quy vẫn là vì có tình cảm trong lòng, bằng không dù Lục Nam Thâm có ngất xỉu ra đất, Hàng Tư cũng chẳng mảy may xúc động. Ai ai cũng nói Hàng Tư bẩm sinh là người lạnh lùng, nhưng làm gì có ai sinh ra đã lạnh lùng?

Rồi cô ấy liên tưởng tới bản thân mình, màn sắm vai một kẻ yếu đuối mỏng manh của cô ấy sau cùng chỉ là một trò cười. Nhưng cô ấy cũng chẳng muộn phiền vì những gì mình đã làm. Tuổi trẻ mà, ai chẳng có lúc khờ khạo, ngốc nghếch?

Đầu óc thì suy nghĩ như vậy nhưng mắt lại vô thức liếc sang Niên Bách Tiêu, không ngờ anh ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt như đang quan sát. Phương Sênh giật thót, lại lẳng lặng quay đi chỗ khác.

Trái tim như sắp nhảy vọt ra ngoài vậy.

Cô ấy tự mắng bản thân: Phương Sênh à Phương Sênh, mày đừng cứ tự mình đa tình nữa, người ta có người trong lòng rồi.

Chính là kiểu càng không có được lại càng canh cánh trong lòng phải không? Cô ấy dựa vào đâu để tự tin rằng bản thân có thể vượt qua được mối tình đầu trong lòng anh ấy?

Đến tận khi Trần Diệp Châu tới, Lục Nam Thâm yếu đuối mới đứng dậy.

Vì nghe nói đoạn nhạc đã được phục dựng.

Trần Diệp Châu hỏi: "Chuyện này là sao?"

Lục Nam Thâm không trả lời, ngược lại Hàng Tư lên tiếng: "Chưa nghỉ ngơi đủ lại làm việc với cường độ cao nên thể lực không đủ."

"Đúng, bình thường đã yếu sẵn rồi." Niên Bách Tiêu hùa theo.

Lục Nam Thâm liếc nhìn Niên Bách Tiêu.

Niên Bách Tiêu lại cười lập lờ.

Trần Diệp Châu gật đầu lia lịa: "Vất vả rồi, vất vả rồi, trông có vẻ mệt lắm đấy."

Nói thì nói vậy nhưng Trần Diệp Châu có một đôi mắt rất tinh. Anh ấy là cảnh sát hình sự, giỏi nhất là quan sát sắc mặt, mấy hành động của Lục Nam Thâm có thể giấu được anh ấy sao?

Anh ấy nghĩ bụng, cậu nhóc này lại đang tán gái đây.

Thôi được, nể tình cô gái cũng đang bị lừa, anh ấy không vạch trần Lục Nam Thâm nữa.

Đoạn nhạc đúng là đã được phục dựng, so với bản nửa nạc nửa mỡ của Bạch Hào thì Lục Nam Thâm đã có một bản nhạc hoàn chỉnh, nếu dùng đàn để đánh thì sẽ là một điệu nhạc gồm mấy ô nhịp.

Bạch Hào đánh mắt nhìn đám bạn, ánh mắt đó quá đỗi tự hào: Nhìn xem, lợi hại chưa.

Tay keyboard đáp lại anh ta bằng một ánh mắt: Cùng là người học nhạc, cậu còn nghe lâu hơn cậu ta một khoảng thời gian rõ dài mà chẳng dựng lại được.

Đoạn nhạc không phải trích đoạn, nên không thể tìm được thông tin từ bản nhạc gốc.

Lục Nam Thâm vẽ lại đoạn nhạc lên khuông nhạc năm dòng kẻ, ghi chú những ký hiệu âm nhạc cơ bản, chỉ cần là thông tin trong đoạn nhạc đều được anh liệt kê ra lần lượt. Việc tìm kiếm lượng thông tin này không khác gì mò kim đáy bể.

Mấy người đứng trước bàn kính, tìm kiếm bí mật trong bản nhạc.

Hàng Tư nói: "Nếu như những gì chúng ta suy nghĩ trước kia, hung thủ đang chia một địa chỉ hoàn thành thành hai phần để gợi ý, vậy thì thông tin trong bản nhạc phải có liên quan tới thông tin trong bản ghi âm, phải chăng nên tập trung vào các con số?"

Đây là cách nhìn trực quan nhất.

Con số thể hiện ra, vị trí địa lý, quãng đường, v.v... Thậm chí bao gồm cả số đèn giao thông trên cung đường, tất cả các thông tin này cũng cực kỳ phức tạp.

Lục Nam Thâm thử chia ra rồi hợp lại mấy lần, cứ cảm thấy có vấn đề.

Niên Bách Tiêu hỏi anh: "Liệu có giống như cách lần trước không?"

Lục Nam Thâm hiểu anh ấy đang hỏi tới lần ở Tây An, bèn lắc đầu: "Tôi thử rồi, không giống."

Nhất thời tất cả rơi vào trạng thái ngưng trệ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà tình hình tại studio vẫn đang rơi vào bế tắc.

Ba người nhóm Bạch Hào không giúp được quá nhiều. Ở trong mắt họ, bản nhạc chỉ là bản nhạc, có thể truyền đạt thông tin gì? Trừ phi sau bản nhạc có câu chuyện, nhưng bản nhạc này lại không có nguồn.

Họ quyết định ra ngoài mua đồ ăn...

Đây là khu vực hẻo lánh, bình thường cũng chỉ gọi được vỏn vẹn mấy món như vậy. Bây giờ đông người, họ quyết định nên ra hẳn ngoài mua mấy món ăn khác về, trước khi đi Bạch Hào còn thở dài nói một câu: "Chỉ là một bản nhạc đơn giản như vậy, rốt cuộc nói được điều gì?"

Sau khi ba người họ đi khỏi, Lục Nam Thâm tỉ mỉ ngẫm về câu nói của Bạch Hào, chìm vào trầm tư.

Không sai, bản nhạc rất đơn giản.

Đơn giản tới mức nhạc phổ cũng rất sạch sẽ.

Rốt cuộc đang truyền đạt thông tin gì?

Lục Nam Thâm nhìn chằm chằm nhạc phổ trên tấm kính, khẽ nhíu mày.

Phương Sênh là người nghiệp dư, thế nên cũng nói một câu nghiệp dư: "Có phải vốn dĩ rất đơn giản, chúng ta đang nghĩ phức tạp không?"

"Ví dụ?" Hàng Tư hỏi.

Phương Sênh cứng hỏng, cô ấy nói: "Mình chỉ... đưa ra một suy nghĩ như vậy, không nghĩ đến sau đó."

Lại từng giây từng phút trôi qua.

Trần Diệp Châu phải lo một lúc hai phía, anh ấy còn phải thường xuyên để ý tới việc điều tra của cấp dưới ở phía Cục Cảnh sát. Để mở rộng nhiều luồng tư duy hơn, anh ấy gửi bản nhạc về Cục, cấp dưới thở dài nói: "Bọn em còn chẳng hiểu khuông nhạc năm dòng..."

Tìm chuyên gia?

Nhưng trước mắt có một chuyên gia đây, nếu ngay cả Lục Nam Thâm còn thấy khó, thì đừng mong chờ gì ở người khác.

"Nhưng, càng là chuyên gia có thể lại càng chìm sâu vào các logic chuyên môn không thể thoát ra." Trần Diệp Châu cũng tán đồng suy nghĩ của Phương Sênh: "Suy nghĩ ở nhiều góc độ cũng không phải là chuyện tệ."

Đổi góc độ.

Ví dụ là gì?

Ví dụ... Không ai nghĩ ra được.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, cho đến tận khi ba người nhóm Bạch Hào mở cửa bước vào.

Khoảnh khắc cửa phòng bật mở, Niên Bách Tiêu liền "Á" lên một tiếng.

Không gian vốn yên ắng, mọi người bèn giật thót.

Cả ba người kia đứng đực ra cửa không dám nhúc nhích, cứ nghĩ tiếng động của họ ảnh hưởng tới Lục Nam Thâm cùng mọi người. Nhưng Lục Nam Thâm lại quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu.

"Nghĩ ra gì rồi?" Lục Nam Thâm hỏi.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 186: Tốn sức



Niên Bách Tiêu đi tới bên cạnh Lục Nam Thâm. Anh ấy không nhìn vào nhạc phổ mà chỉ tay vào năm dòng kẻ: "Cậu có cảm thấy đây không phải một bản nhạc phổ không?"

Không phải nhạc phổ?

Lục Nam Thâm ngập ngừng: "Sao lại nói vậy?"

Niên Bách Tiêu chau mày, dường như đang nghĩ xem phải hình dung thế nào. Anh ấy khuơ tay: "Cậu nhìn đi, mọi nốt nhạc cậu phục dựng lại đều có một đặc điểm, chúng đều nằm giữa khuông nhạc chứ không nằm trên."

Lục Nam Thâm cũng đã phát hiện ra điểm này, thế nên nãy giờ vẫn có cảm giác nhạc phổ này quá đơn giản, chỉ nhìn thôi sẽ thấy rất chỉn chu.

Nhưng, như thế thì sao chứ?

"Năm đường kẻ là có bốn khe." Niên Bách Tiêu nói một câu.

Nghe anh ấy nói như vậy, trái tim Lục Nam Thâm chợt run lên. Thấy mắt anh sáng lên, Niên Bách Tiêu biết là anh cũng đã liên tưởng ra, bèn nói: "Cậu bảo, liệu có khả năng này không?"

Lục Nam Thâm nhìn chằm chằm những nốt nhạc ở giữa các đường kẻ, trầm tư.

Những người khác nghe cũng chẳng hiểu mô tê gì, Trần Diệp Châu hỏi: "Nghĩ ra gì rồi?"

Lục Nam Thâm nhìn về phía Niên Bách Tiêu: "Cậu nói suy nghĩ của mình cho cảnh sát Trần đi."

"Cậu thấy sao? Có thể suy nghĩ của tôi hơi kỳ quặc." Niên Bách Tiêu tự nhận bản thân không có chuyên môn.

Lục Nam Thâm nói: "Vừa rồi Phương Sênh nói không sai, có thể càng giỏi lại càng dễ rơi vào điểm mù. Tư duy của cậu hoàn toàn mới, cứ nói ra xem."

Niên Bách Tiêu gật đầu.

Anh ấy chỉ tay vào năm đường kẻ rồi ra hiệu với mọi người: "Tôi cảm thấy đây không giống nhạc phổ mà giống chỉ dẫn một đoạn đường hơn." Anh ấy nhấn mạnh từng chữ, nói rất nghiêm túc. "Mọi người xem, tất cả các nốt nhạc đều nằm bên trong các đường kẻ nhạc. Năm đường kẻ sẽ tạo ra bốn khe ở giữa, có giống bốn làn xe chạy không? Còn nốt nhạc đại diện cho phương tiện của chúng ta, ở các khe khác nhau tức là đi ở những làn đường khác nhau."

Phương Sênh và Hàng Tư nghe thấy vậy cực kỳ sửng sốt.

Bạch Hào và đám bạn nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm thể hiện rất rõ ràng: Đang nói nhăng cuội phải không?

Trần Diệp Châu cũng rất bất ngờ: "Làn xe?"

Nhưng anh ấy không phủ nhận ngay lập tức mà nhìn thật tỉ mỉ nội dung trên năm dòng kẻ, suy nghĩ về khả năng của những gì Niên Bách Tiêu nói.

Lát sau, anh ấy nhìn Niên Bách Tiêu: "Cậu cứ nói tiếp."

Việc nói rõ sau đó trở nên quá phức tạp. Thế nên Niên Bách Tiêu sợ rằng dùng tiếng Hán biểu đạt không chuẩn xác, anh ấy chuyển qua ngôn ngữ mà mình thông thạo.

Anh ấy nói với Trần Diệp Châu, những người thích chơi xe như họ thường tìm một số cung đường thích hợp để luyện tập, sẽ có những ký hiệu của riêng mình sẽ đánh dấu đơn giản mà chuẩn xác con đường mình đi. Tình hình giao thông như thế nào, xe sẽ đi theo hướng nào, các đường cua, rẽ thiết kế ra sao, chỉ cần nhìn qua là hiểu.

Nếu nhìn năm dùng kẻ này như làn xe cũng rất hình tượng, nếu nốt nhạc là phương tiện và độ dài âm là thời gian di chuyển thì lại càng gần gũi hơn.

Trần Diệp Châu hỏi: "Đâu thể đi một mạch như thế chứ?"

"Không thể." Niên Bách Tiêu chỉ vào nốt nhạc ở khe đầu tiên: "Khe đầu tiên là làn xe sát bên phải nhất, thường sẽ là đường nhập làn hoặc tách làn. Dựa vào độ dài nốt nhạc tiếp theo để tái hiện 1:1 chiều dài đoạn đường thực tế, từ đó có thể suy đoán phần nào tình hình tổng thể của tuyến đường."

Nghe xong, Trần Diệp Châu kinh ngạc: "Tạm thời chưa nói đến tỉnh ngoài, chỉ nói riêng khu vực thành phố này cũng đã có không ít đường rồi."

"Có thể loại trừ đi một ít những đường không có bốn làn xe." Niên Bách Tiêu nói tới trọng điểm rồi chỉ vào nốt nhạc ở khe đầu tiên: "Muốn khoanh vùng là con đường nào thì phải xem hướng đi của nốt nhạc ở khe đầu tiên, đương nhiên, cũng phải đối chiếu với bản đồ tình hình giao thông."

Trần Diệp Châu sửng sốt vô cùng, nhìn Lục Nam Thâm: "Cậu cũng tán đồng suy nghĩ này?"

Đây lại là một lĩnh vực khác, đối với Trần Diệp Châu mà nói đã khó nay càng thêm khó.

Lục Nam Thâm đáp: "Tôi tin vào trực giác và chuyên môn của cậu ấy." Không phải anh không nhìn ra sự ngập ngừng của Trần Diệp Châu, bèn cho anh ấy "một liều thuốc an thần": "Hơn nữa cậu ấy đua xe quanh năm, rất rành việc phục dựng lại tình trạng giao thông ở các tỷ lệ."

Trần Diệp Châu nhìn Niên Bách Tiêu, cảm thán: "Được đấy, giỏi."

Phương Sênh cũng cảm thấy... làm được như vậy thì quá giỏi đi.

Hàng Tư nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của Phương Sênh, bất giác dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cô ấy. Phương Sênh nhìn cô, chưa hiểu chuyện gì. Hàng Tư cười khẽ: "Lau nước dãi của cậu đi kìa."

Đầu tiên, Phương Sênh "á" lên một tiếng, sau đó hiểu ra vấn đề, chép miệng: "Cậu có đáng ghét không cơ chứ."

Đám ba người Bạch Hào nghe một lúc cũng suy nghĩ một lúc mà vẫn chưa hiểu được rõ ràng. Bạch Hào chất vấn: "Có thể như vậy sao? Thật là vô lý."

Niên Bách Tiêu nghe xong câu này, cảm thấy không thoải mái trong lòng bèn nhíu mày: "Một người bình thường không hay lái xe thì hiểu làm sao được?"

Một câu phản bác rất dữ dằn.

Bạch Hào bị nói lại, tuy chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không thể phản bác.

Tuy rằng hướng tư duy này của Niên Bách Tiêu có tỷ lệ đúng cao, và anh ấy cũng là một tay đua chuyên nghiệp, nhưng muốn thông qua vị trí và độ dài của nốt nhạc để phục dựng tình trạng giao thông không phải là chuyện một sớm một chiều.

Trần Diệp Châu cho mang bản đồ tình hình giao thông tới, những tuyến đường chi chít, dày đặc. Đầu tiên, Niên Bách Tiêu phải đối chiếu tỷ lệ bản đồ với điều kiện giao thông thực tế, sau đó tiếp tục tìm ra những tỷ lệ số liệu ẩn bên trong bản nhạc, chuyển chúng thành tỷ lệ thực tế để xác định cụ thể là con đường nào.

Lục Nam Thâm là người hiểu rõ ý tưởng của Niên Bách Tiêu nhất. Anh đối chiếu các thông tin sàng lọc được từ bản ghi âm hung thủ để lại và các thông tin trên nhạc phổ, như vậy có thể thu nhỏ phạm vi.

Công việc này phức tạp và lớn khủng khiếp.

Chớp mắt, mười tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Còn lại mười bốn tiếng, trong đó bao gồm cả thời gian đi đường.

Bạch Hào và đám bạn rất sốt ruột, lỡ không tìm kịp trong thời gian quy định thì sẽ thế nào? Lỡ Khương Dũ bị hại thì phải làm sao?

Nhưng họ không dám giục Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, chỉ biết hỏi Trần Diệp Châu.

Trần Diệp Châu hiểu sự lo lắng của họ, nói: "Mọi người cũng thấy đấy, ai cũng đang quên ăn quên ngủ để tìm kiếm manh mối. Phía Cục Cảnh sát cũng không rảnh. Nhất định phải bình tĩnh, không được cuống lên."

Nhưng từng giây từng phút vẫn trôi qua, cứ mỗi khi kim giờ đi một bước, họ lại cảm thấy ruột gan run rẩy.

Bây giờ mới đích thực cảm nhận được ý nghĩa của câu thời gian là sinh mạng.

Đêm xuống, mấy người của nhóm Lục Nam Thâm vẫn ở nguyên trong phòng làm nhạc. Hàng Tư và Phương Sênh cũng đã nắm được ý của Niên Bách Tiêu thế nên cũng quen giúp hơn.

Trần Diệp Châu chưa đi. Bên này lọc ra được con đường nào, Trần Diệp Châu lại liên lạc với phía Cục Cảnh sát để xác nhận. Hai bên giữ liên lạc thường xuyên với nhau. Khoảng thời gian này không thấy Mr. C gọi điện tới.

Trò chơi này rốt cuộc là mèo vờn chuột hay còn chim sẻ chực sẵn phía sau, chưa đến cuối cùng chẳng ai biết rõ.

Bạch Hào và mấy người còn lại làm các công việc hậu cần.

Đã hoàn toàn thoát ly khỏi lĩnh vực chuyên môn, thế nên gần như không giúp được gì quá nhiều.

Trong phòng nhạc, sắc mặt Lục Nam Thâm không ổn lắm, rõ ràng từ sáng đến giờ, anh đã tốn quá nhiều sức lực. Đồng thời để rút ngắn thời gian, anh phải một công đôi việc.

Vừa cùng Niên Bách Tiêu tính tỷ lệ cây số, vừa phải tìm kiếm tỷ lệ tuyến đường thích hợp trên một bản đồ với rất nhiều tuyến đường. Hai công việc được tiếp nối mượt mà, chỉ là tốn công tốn sức.

Khi xác nhận vài tuyến cuối cùng là lúc Lục Nam Thâm cùng Niên Bách Tiêu đã phải hoạt động trong cường độ cao liên tục mười mấy tiếng đồng hồ. Trong mười mấy tiếng đó, tế bào thần kinh của họ luôn trong trạng thái sôi sục, có lẽ đã chết cả một lượng noron lớn.

Hàng Tư và Phương Sênh giúp sức, cũng bao gồm cả việc đưa nước và thức ăn.

Khi trời hửng sáng, cuối cùng Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu cũng xác định được một cung đường hoàn chỉnh!
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 187: Thế này gọi là dựa?



Ở vùng biên giới giữa thành phố và thành phố.

Sau khi đến nơi, con đường cần đi chính là thông tin để lại trong đoạn ghi âm.

Lục Nam Thâm nhẩm tính chút thời gian, chí ít cũng phải năm tiếng, đó là khi tất cả mọi điều kiện đều diễn ra suôn sẻ.

Trần Diệp Châu nhìn những con đường được đánh dấu trên bản đồ giao thông, sau đó lợi dụng hệ thống chỉ đường định vị lại một chút, ngập ngừng nói: "Nếu định vị điểm cuối của đoạn đường đầu tiên, xuất phát từ studio sẽ có bốn con đường có thể lựa chọn, con đường mà hung thủ đưa ra là con đường dài nhất."

Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đánh mắt nhìn nhau, quả thực là như vậy. Nếu đi theo thông tin mà bản nhạc gợi ý, lái xe phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ, nhưng cũng có những con đường khác gần hơn, tiết kiệm được không ít thời gian.

Niên Bách Tiêu lựa chọn một trong số những con đường ấy, rồi lại đối chiếu lên bản đồ xem xét, nói với Lục Nam Thâm: "Nếu để tôi lái xe, sẽ nhanh hơn được một chút."

Nếu tiết kiệm được thời gian đi đoạn đường đầu tiên sẽ có thêm thời gian để vượt qua đoạn đường rừng, bởi vì tính đến hiện tại đối với đoạn đường đó vẫn còn những ý kiến trái chiều, tất cả đều phải đợi tới khi tìm ra được vị trí mới tính tiếp.

Trần Diệp Châu cũng tán đồng cách làm của Niên Bách Tiêu.

"Đề phòng phát sinh, tôi sẽ cử trinh sát mặc thường phục bám theo các cậu."

Thấy vậy, Phương Sênh nói: "Em và Hàng Tư đi cùng các anh." Nói xong, cô ấy nhìn sang phía Hàng Tư, "Phải không?"

Hàng Tư còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Lục Nam Thâm đã dứt khoát từ chối: "Không được."

"Vì sao?" Lần này là chính Hàng Tư hỏi.

Lục Nam Thâm không cần suy nghĩ nhiều: "Quá nguy hiểm, tình hình phía đối phương ra sao, chúng ta hoàn toàn chưa nắm rõ."

"Chính vì có nguy hiểm nên tôi mới đi theo." Hàng Tư nhìn anh, nghiêm mặt lại: "Hung thủ xảo quyệt, lẽ nào hắn lại không đoán ra người của cảnh sát sẽ bám theo? Lỡ như hắn giở thủ đoạn gì khiến mọi người phân tán thì sao? Lúc đó anh nghĩ anh tự bảo vệ được mình không?"

Niên Bách Tiêu đang định lên tiếng thì Phương Sênh đã dùng khuỷu tay huých anh ấy.

Cú huých này không tìm đúng vị trí mà lại nhắm vào mạng sườn. Lực của khuỷu tay thường tập trung vào một khoảng diện tích nhỏ, mặt tiếp xúc cũng nhỏ, cực kỳ đau. Niên Bách Tiêu kêu lên một tiếng, ôm lấy hông rồi chép miệng, nhướng mày nhìn Phương Sênh: "Đụng hỏng cô chịu trách nhiệm nhé?"

Nếu là ngày trước, Phương Sênh sẽ lập tức tiến tới, vừa xoa cho anh ấy để tranh thủ lợi dụng sờ mó, vừa bóp giọng, nói: "Được thôi, anh Bách Tiêu, bắt em chịu trách nhiệm cả đời còn được nữa là."

Bây giờ thì...

"Đâu có đến lượt em." Phương Sênh hậm hực nói một câu.

Niên Bách Tiêu nghe xong mà chẳng hiểu chuyện gì. Thế là sao?

Thấy sắc mặt nặng nề của Hàng Tư, Lục Nam Thâm cũng sững sờ.

Hàng Tư nói: "Không cho chúng tôi đi theo cũng được thôi. Anh và tôi đánh nhau một trận, anh đánh thắng tôi thì tôi không theo nữa."

"Ấy ấy..." Nghe xong câu ấy, Phương Sênh cũng không buồn quan tâm đến việc hờn giận Niên Bách Tiêu nữa, vội vàng tiến lên giảng hòa: "Vui vẻ mới được việc. Anh Lục, ý của Tư Tư rất đơn giản, người đông sức mạnh cũng lớn."

Thật ra trong lòng cô ấy thầm nhủ: Tiểu tổ tông à, biết cậu giỏi võ rồi, nhưng Lục Nam Thâm nhà cậu cũng đâu phải gà rù, lỡ như đọ tài thật, cậu không phải đối thủ thì sao?

Hàng Tư đánh mắt nhìn Phương Sênh, cực kỳ nghi hoặc.

Đang yên đang lành sao phải giảng hòa, cô nói gì sai sao?

Cô kéo Phương Sênh qua một bên, nhìn về phía Lục Nam Thâm: "Chuyện mạng người cực kỳ hệ trọng, tôi cũng không đùa giỡn với anh. Giả sử anh giỏi võ bằng một nửa Niên Bách Tiêu thôi, tôi cũng yên tâm."

Nghe xong, Niên Bách Tiêu sướng rơn: "Dĩ nhiên, nhưng mà tôi ở đó, cô cũng có thể yên tâm."

Phương Sênh hít sâu một cái. Câu "Anh bị ngốc à" đã ra tới gần miệng rồi lại bị cô ấy cố gắng nuốt ngược trở lại.

Lục Nam Thâm không quan tâm đến Niên Bách Tiêu. Anh chỉ nhìn Hàng Tư, nơi đáy mắt ẩn hiện một nụ cười khẽ, tựa như lớp tuyết trên đỉnh núi Côn Luân, tinh khiết và mê hoặc lòng người. "Tức là, nếu không đi, em sẽ lo lắng cho tôi, đúng không?"

Bấy giờ Hàng Tư mới chợt nhận ra mình vừa nói điều gì, sắc mặt sững lại, lát sau cô hắng giọng: "Tôi nhận của chị dâu anh không ít quà cáp, về lý tôi cũng nên để ý tới anh."

Lục Nam Thâm "ồ" lên một tiếng, vẫn cứ mỉm cười: "Vậy... được."

Đồng ý rồi.

Phương Sênh thầm thở phào một tiếng, nghĩ bụng được đi là được rồi. Tuy cô ấy đang giận Niên Bách Tiêu, nhưng cũng không muốn nhìn anh ấy dấn thân vào nguy hiểm.

Một bên đã quyết, lại tới bên kia rầy rà. Niên Bách Tiêu lên tiếng: "Củ Lạc, cô thì đừng đi. Yếu ớt, mỏng manh, lỡ có gì nguy hiểm thì sao?"

Lục Nam Thâm bất lực chống tay lên trán.

Phương Sênh há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, cuối cùng nói: "Hàng Tư đã đi thì em phải đi theo, chứ không phải vì anh."

Lần này tới Niên Bách Tiêu á khẩu. Không phải, anh ấy nói câu đó cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ấy thôi mà...

"Đi cả đi, đều đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi." Lục Nam Thâm ở bên kia mắng anh ấy.

Niên Bách Tiêu lại trúng đòn ở một bên hông còn lại.

Mấy người này làm sao thế không biết...

Bạch Hào nghe họ nói vậy lập tức bày tỏ: "Vậy chúng tôi..."

Lục Nam Thâm quắc mắt nhìn qua.

Bạch Hào lập tức đổi giọng: "Sẽ ở lại studio đợi tin tức vậy."

Có đi, hình như cũng chẳng giúp đỡ được gì.

Không còn nhiều thời gian cho mọi người chuẩn bị. Trần Diệp Châu vừa thông báo xong tình hình cho cấp dưới, thì phía bên này, tuyến đường của Lục Nam Thâm lại có sự điều chỉnh.

"Nhiều tuyến đường như vậy, Mr. C sẽ không cố ý lựa chọn một con đường tốn nhiều sức đâu. Trên con đường này nhất định sẽ có gì đó. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên đi theo con đường hắn chỉ dẫn qua đoạn nhạc là hơn." Lục Nam Thâm đưa ra lời giải thích.

Nếu như vậy, họ càng ít thời gian hơn.

Dù là Niên Bách Tiêu hay Hàng Tư, Phương Sênh, có thể có vô số những cá tính và khiếm khuyết riêng nhưng luôn có một ưu điểm là rất tôn trọng ý kiến của đối phương. Cho dù vào lúc này, họ cũng tuyệt đối tin tưởng sự lựa chọn của Lục Nam Thâm.

Thế nên cho dù phải đi cung đường mất nhiều thời gian nhất, họ cũng không có ý kiến.

Trần Diệp Châu với tư cách là cảnh sát hình sự có thêm nhiều cân nhắc: "Lẽ nào không phải vì con đường này thể hiện trên nhạc phổ quá phức tạp nên hắn cố tình làm khó chúng ta sao? Thực ra chỉ cần đi đến đích là được?"

Lục Nam Thâm lắc đầu: "Mr. C chọn con đường này không đơn giản chỉ để làm khó chúng ta thôi đâu."

Niên Bách Tiêu xác nhận lại tuyến đường một lần nữa rồi nói: "Không sao, để tôi cầm lái." Sau đó anh ấy cười với Trần Diệp Châu: "Mấy người nhớ bám sát nhé."

***

Đoàn bốn người, cộng thêm hai xe cảnh sát lập tức xuất phát.

Để tiện hơn dọc đường, phía Lục Nam Thâm lái một chiếc xe việt dã, được Niên Bách Tiêu mượn về. Đây là một chiếc xe đã được độ lại, cả không gian trong xe cũng được sửa sang cho thoải mái hơn. Người lái đã dễ chịu, người ngồi sao càng dễ chịu hơn.

Đoạn đường ở trong thành phố, Lục Nam Thâm phán đoán là không có vấn đề gì, thế nên anh đường hoàng ngồi ra ghế sau, kêu um là nhức đầu, rồi tội nghiệp hỏi Hàng Tư: "Có thể dựa vào em một lát không?"

Hàng Tư:... Thì dựa đi.

Thế là, cô giương mắt nhìn Lục Nam Thâm theo đà nằm xuống, gối đầu lên đùi cô...

Từ đã, đây gọi là dựa à?

"Này..."

"Đau đầu quá." Lục Nam Thâm khẽ thở dài một tiếng.

Hàng Tư từ bỏ suy nghĩ chất vấn anh, nghĩ chắc anh cũng đã quá mệt mỏi rồi, nhưng mà...

"Anh nằm như vậy chẳng phải càng mệt hơn sao?" Cô vẫn khjoong nhịn được, hỏi một câu.

Dường như đôi chân dài của anh không có chỗ để gác.

"Không mệt, cực kỳ thoải mái." Lục Nam Thâm uể oải nhắm mắt lại...
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 188: Còn chưa phải thiêu thân lao vào lửa à ?



Nhưng thực tế là Lục Nam Thâm cũng không nghỉ ngơi quá lâu. Xe vừa lên cao tốc, anh và Phương Sênh đã đổi chỗ cho nhau. Anh ngồi lên ghế lái phụ để kịp thời quan sát tình hình đường sá mọi lúc.

Niên Bách Tiêu lái xe nhanh mà vẫn chắc chắn, quả thực có thể tiết kiệm được khối thời gian so với bản đồ số. Anh ấy nói: "Biết đâu cảnh sát Trần nói chuẩn, cậu nghĩ nhiều quá rồi."

Lục Nam Thâm nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ: "Người khôn không lo việc một ngày, thường lo việc trăm năm."

Nói xong câu này, chợt nhớ ra điều gì, anh quay đầu lại nhìn Niên Bách Tiêu. Niên Bách Tiêu lườm nguýt: "Tôi hiểu ý câu này rồi!"

Hiểu rồi thì tốt, Lục Nam Thâm lại quay đầu đi, tránh phải tốn nước bọt phổ cập thêm.

Thấy phía trước có khoảng trống, Niên Bách Tiêu len lên một cách mượt mà, không hề khựng lại chút nào, thậm chí người ngồi đằng sau còn không có cảm giác gì.

Niên Bách Tiêu lại hỏi: "Vậy tôi có nên giảm bớt tốc độ không?"

Tốc độ không dùng từ "giảm bớt"...

Lục Nam Thâm lười chữa lại: "Vì sao?"

"Sợ cậu nhìn không kịp."

Lục Nam Thâm phì cười: "Tôi dùng tai để nghe."

"Thế sao cậu còn nhìn chăm chăm ra ngoài?"

"Mắt tôi cũng đâu có mù, dùng được thì cứ dùng, không được à?" Lục Nam Thâm phản bác lại.

Niên Bách Tiêu cũng không giận mà bật cười: "Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ thế nào."

Lục Nam Thâm không lên tiếng, rõ ràng cũng không tò mò cái mà anh ấy biết anh nghĩ đến là cái gì. Nhưng Niên Bách Tiêu không định buông tha cho anh. Càng thấy anh bình tĩnh, thản nhiên, Niên Bách Tiêu lại càng muốn chọc cho anh mất bình tĩnh.

Tranh thủ một lần vượt lên tiếp theo, Niên Bách Tiêu sát lại gần anh: "Cậu biết dừng đúng lúc, cũng cao tay đấy."

Lục Nam Thâm hơi nghiêng người, khi thấy gương mặt điển trai của Niên Bách Tiêu sắp dính sát vào mặt mình, anh bình tĩnh hỏi: "Rẽ một tý mà cũng có quán tính à?"

"Không, tôi cố tình ghé sát vào cậu đấy." Niên Bách Tiêu mỉm cười rồi ngồi thẳng lên.

Cứ giả vờ đi.

Lục Nam Thâm từ tốn vươn vai, dãn gân dãn cốt rồi nói một câu: "Cậu nên tự lo cho mình đi là hơn."

"Tôi?" Niên Bách Tiêu cười phá lên: "Tôi có gì phải lo lắng? Tôi quá ổn."

Lục Nam Thâm cũng cười hờ hờ mấy tiếng: "Thế ư? Mong là vậy."

Nụ cười của anh khiến Niên Bách Tiêu bỗng dưng chột dạ. Thế là ý gì đây?

Cùng lúc ấy, Hàng Tư và Phương Sênh ngồi ở ghế sau cũng ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ. Cộng thêm việc chiếc xe việt dã họ đang đi không cách âm tốt như loại xe MPV, thế nên hạ thấp tông giọng cũng không lo người ngồi trước nghe thấy.

"Cậu nói đi, sao cậu phải tự giày vò bản thân như vậy? Rõ ràng trong lòng có anh ấy, lo lắng cho anh ấy, còn tự kiếm cho mình nhiều lý do lý trấu như vậy. Người tinh mắt đều nhìn ra hai người một người có tình, một người có ý, đến với nhau cho xong." Phương Sênh nói nhỏ.

Hàng Tư liếc nhìn cô ấy: "Cậu nói mình?"

Ý tứ rõ ràng quá còn gì.

Phương Sênh khẽ thở dài: "Tình hình của chúng ta khác nhau. Chỉ cần Niên Bách Tiêu có một chút ý gì đó với mình thôi, thì mình cũng chấp nhận làm thiêu thân lao vào lửa."

"Chị gái, cậu đến nông nỗi này rồi còn chưa phải thiêu thân lao vào lửa à? Còn bất chấp cả tính mạng rồi." Hàng Tư câm nín.

Phương Sênh ngả vào người cô: "Mình ấy mà, chưa bao giờ mong là sẽ có được tình yêu từ cả hai phía. Nhưng bắt mình từ bỏ anh ấy ngay lúc này thì cũng chưa thể. Vậy thì mình cứ đi theo trái tim của mình thôi, đi chuyến này phần nhiều là để bản thân an tâm."

Nghe được câu này, Hàng Tư chợt xúc động.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Lần này chúng ta đi, chưa rõ nguy hiểm đến mức nào. Tuy cậu cũng biết võ, nhưng cũng không được sơ hở. Dù sao thì đối phương rất hung hãn, chuyện gì cũng phải hết sức cẩn thận."

"Yên tâm đi." Phương Sênh cười hì hì: "Đợi chuyện này kết thúc, cậu cùng mình tới chùa một chuyến đi."

"Để làm gì?"

Phương Sênh hất hàm về phía trước: "Mình dự định nhờ sự hỗ trợ của thần linh khiến anh ấy để ý đến mình."

Hàng Tư nhìn cô ấy đầy kỳ quặc, cuối cùng đưa ra một lời khuyên chân thành: "Hay là cậu cứ thẳng thắn nói chuyện với anh ấy đi? Biết đâu một số chuyện lại không như cậu nghĩ?"

"Chính miệng anh ấy nói ra. Mình còn hỏi thêm, hỏi được gì?" Phương Sênh nói: "Tuy mình dứt khoát trong hành động nhưng thể diện thì vẫn cần. Nếu thật sự nghe người ta nói toạc mọi chuyện ra, vậy cậu định sau này còn nhìn mặt anh ấy nữa hay thôi? Cứ tạm thời như vậy đi."

Hàng Tư buồn cười. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, một cô gái trước giờ vẫn trời không sợ, đất không sợ mà gặp phải chuyện tình cảm lại nhút nhát như vậy.

Suốt dọc đường, xe của cảnh sát bám rất chặt.

Niên Bách Tiêu cười nói: "Bên này tỷ lệ phạm tội thấp cũng có lý do của nó. Xe đông dữ. Phải là một tay đua như tôi mới không đứng yên một chỗ. Nhưng mà khả năng bám theo của cảnh sát Trần cũng ra gì đấy."

Lục Nam Thâm uể oải đáp: "Bởi vậy, anh ấy là cảnh sát, còn cậu thì không."

Chẳng mấy chốc, Trần Diệp Châu đã mở điện thoại, hỏi Lục Nam Thâm có phát hiện gì không.

Tạm thời là chưa có.

Thật ra cũng không chỉ mình Lục Nam Thâm quan sát, ngay cả Hàng Tư và Phương Sênh cũng theo dõi sát sao, dọc đường quả thực chưa có điểm nào đáng ngờ.

Nhưng Lục Nam Thâm rất kiên quyết cho rằng trên con đường này chắc chắn sẽ tồn tại thông tin.

"Chưa hẳn đã là một điều gì ghê gớm, thế nên mọi thứ nhìn thấy hay nghe thấy đều phải ghi nhớ hết." Lục Nam Thâm nhắc nhở mọi người một câu.

Không khác gì mò kim đáy bể.

Liệu có vớt được cây kim ấy lên không còn chưa biết. Một khi không vớt được, cho dù họ có kịp tới địa điểm quy định thì cũng đã phí công vô ích.

Qua lời nhắc nhở của Lục Nam Thâm, thật ra thông tin trên con đường này cũng không ít.

Những chiếc xe bị họ vượt qua, những con mèo hoang xuất hiện bên vệ đường, những mảnh ruộng bên đường, những căn nhà ẩn mình dưới bóng cây, v.v..., cho đến khi chiếc xe không đi được nữa.

"Có chuyện gì vậy?" Hàng Tư hạ cửa xe xuống, ngó về phía trước.

Lục Nam Thâm nói: "Nghe nói phía trước có sạt lở núi đá." Nói rồi, anh mở cửa bước xuống xe: "Để tôi đi xem tình hình."

Một giây sau, Hàng Tư lên tiếng: "Đợi đã." Cô cũng xuống xe theo: "Tôi đi cùng với anh."

Lục Nam Thâm cười khẽ: "Bao nhiêu người đứng đây nhìn, hung thủ cũng không dám làm gì đâu."

Hàng Tư đi tới bên cạnh anh: "Cẩn thận một chút vẫn hơn, nếu đánh nhau thật lỡ anh không chạy kịp thì sao?"

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng mím môi, cười khẽ: "Được."

Trước mặt đúng là đã có tai họa xảy ra, càng tiến về phía trước, thông tin hai người nắm bắt được càng nhiều. Họ nói chỗ này hai hôm trước có mưa, một trận mưa cực kỳ dữ dội, núi đá sạt lở rất nhiều, sét còn đánh đổ không ít cây rừng. Đá và cây cối từ trên núi đổ ập xuống, chắn hoàn toàn con đường.

"Có đội công trình đang khẩn trương sửa chữa, hai ngày nay không ngừng nghỉ phút nào. Lúc trước còn chừa ra một con đường hẹp để các hàng xe lần lượt đi qua, nhưng giờ cả đường hẹp cũng không đi được nữa."

"Chưa có khác biệt gì, mấy hôm nay ai muốn qua đường này đều phải đợi."

Nghe xong câu này, Hàng Tư lấy làm lạ: "Tốc độ sửa chữa không thể chậm như vậy được mới phải."

"Chứng tỏ tình trạng rất nghiêm trọng."

"Anh bảo, liệu đây có phải là thông tin hung thủ muốn chúng ta nhìn thấy không? Nếu chúng ta đi đường khác thì quả thực sẽ không gặp phải tình trạng này." Hàng Tư bạo dạn giả thiết.

Cũng không phải là không thể.

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ: "Tới đó xem sao."

Bên này, ở trong xe lại là một tình cảnh khác.

Không bao lâu sau khi Lục Nam Thâm và Hàng Tư xuống xe, có một số người ăn mặc giống người dân thôn xuất hiện từ một sườn dốc bên cạnh, đi hết về phía những chiếc xe đỗ bên đường cao tốc, tay không khoác giỏ thì lưng cũng đeo gùi trúc.

Niên Bách Tiêu thấy vậy vội quát: "Củ Lạc, mau ngồi sang bên cạnh tôi!"

Phương Sênh đang ngó xem Niên Bách Tiêu nói cái gì, nghe thấy anh ấy hét bèn giật mình "Á" lên một tiếng.

"Mau!"
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 189: Sao như bị rơi vào một cái bẫy vậy nhỉ?



Thấy Niên Bách Tiêu có vẻ nôn nóng, Phương Sênh đành phải làm theo.

Niên Bách Tiêu nói với cô: "Nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng hạ cửa kính xuống, cũng đừng mở cửa xe."

Thấy sắc mặt anh có vẻ nghiêm nghị, cô bèn hỏi anh có chuyện gì.

Niên Bách Tiêu hất hàm về phía trước: "Không nhìn thấy mấy người ấy sao?"

Mấy người ấy...

Phương Sênh ngước mắt lên nhìn.

Cô nhìn thấy mấy người dân thôn đó đang lần lượt giở những chiếc giỏ trúc, gùi trúc ra, bắt đầu đem đi bán cho những chiếc ô tô xếp thành hàng bên đường. Phương Sênh quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu: "Có vấn đề gì à?"

"Trông họ có vẻ như đang bán đồ, lỡ như không phải thì sao?" Niên Bách Tiêu nhìn chăm chăm về phía những người dân thôn đó.

Khi nhìn ra ngoài, quả thực có một vài tài xế đã đói bụng, những tiếng hỏi giá xôn xao vang vọng khắp nơi, xen lẫn đâu đây còn có cả tiếng con nít...

"Bố mẹ, con muốn ăn xúc xích nướng!"

"Bố, con cũng muốn ăn mỳ gói."

"Mỳ gói không có nước nóng à."

"Có nước nóng! Anh chị cứ mua thoải mái, tôi đeo phích nước nóng đây." Những người dân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chẳng biết họ biến đâu ra một phích nước nóng.

"Bún chua cay, lẩu tự sôi đều có cả, trứng om lá trà, bánh rán..."

Bên ngoài cực kỳ náo nhiệt.

Thế là Phương Sênh lại hỏi Niên Bách Tiêu: "Anh nghĩ họ là người xấu à?"

Thật ra Niên Bách Tiêu cũng biết mình đã phán đoán sai, nhưng tính gia trưởng trỗi dậy, không thể để rớt giá trước mặt cô gái này, thế là anh hắng giọng: "Không thể không có tâm lý đề phòng người khác, lỡ như cô mở cửa sổ, đối phương lại rút một con dao từ trong gùi trúc ra thì sao?"

Bên này anh vừa dứt lời thì đã thấy một bà cô đứng bên cạnh hai chiếc xe trước mặt rút một con gọt hoa quả từ trong gùi trúc ra, nói với người ngồi trong xe: "Cháu bé đừng sốt ruột, nào, để bác thái cho con một miếng xúc xích nhé, đừng dùng răng cắn."

Giọng còn rất to, tính cách thực sự hào sảng. Đối phương đưa cây xúc xích qua. Bà cô nhanh nhẹn lột lớp vỏ ngoài xuống, để lộ ra thân xúc xích bên trong: "Nào, cháu bé, ăn đi. Yên tâm, tay bác chưa động vào bên trong đâu."

Phụ huynh cậu bé luôn miệng cảm ơn, bà cô nói: "Anh chị cầm theo con dao nhỏ này mà dùng dọc đường, cho trẻ con ăn hoa quả gì đó cũng tiện."

Đối phương cũng là người tế nhị, lập tức mua thêm mấy cây xúc xích nữa từ chỗ bà cô.

Phương Sênh quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu.

Niên Bách Tiêu ngượng ngập xoa xoa chóp mũi, nhất thời cũng không biết nói gì. Một cú vả mặt tới quá nhanh, nhanh tới mức anh không kịp nghĩ ra lý lẽ.

Phương Sênh hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra: "Cô ơi, còn xúc xích không?"

Bà cô hân hoan đi tới: "Còn, còn, cô gái lấy mấy cây?" Sau đó bà ấy đánh mắt nhìn vào trong: "Ấy, đôi bạn trẻ đi du lịch à? Phía trước có sự cố rồi, phải đợi đấy."

Phương Sênh đỏ mặt: "Trong gùi của cô có gì vậy ạ?"

Sau cùng, Phương Sênh mua cả đống đồ: Xúc xích, mì ăn liền, trứng om lá trà. Trong đó trứng om lá trà còn là món được bà cô đặc biệt giới thiệu nữa, nói rằng đây là đặc sản quê họ, trứng gà vỏ đỏ, làm món này cực kỳ ngon.

Niên Bách Tiêu gọi một túi lạc, còn nói thêm vào một câu: "Lạc ngon, tôi thích ăn lạc."

Trái tim Phương Sênh chợt chao đảo giây lát, giống như bị một bàn tay nào đó tung lên thật cao vậy.

Không biết là vì muốn thể hiện hay xuất phát từ sự áy náy, lúc thanh toán, Niên Bách Tiêu trả thêm một trăm đồng, bà cô cảm động nhét thêm cho họ mấy quả trứng trà. Sau đó lại nói với Phương Sênh: "Cô bé thật có phúc, bạn trai đã đẹp trai lại còn tốt bụng, hai người nhất định sẽ bền vững, lâu dài đến khi sông cạn đá mòn."

Nói mà khiến Phương Sênh đỏ bừng mặt.

Sau khi bà cô đi khỏi, Phương Sênh hắng giọng, nói một cách gượng gạo: "Anh... đừng để ý nhé."

"Hả?" Niên Bách Tiêu nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì.

Thấy vậy, mọi sự ngượng ngùng và rung động của Phương Sênh tan biến trong khoảnh khắc. Cô cười khổ trong lòng: Thấy chưa, mày đang nghĩ lung tung, người ta có quan tâm đâu mà. Cô điều chỉnh lại tâm trạng một chút, rồi nói với anh: "Vì đường bị tắc, người dân quanh đây nghe tin đã đổ về những con đường quanh đây để bán các món đồ cần thiết. Trước kia những chuyện như thế này cũng không phải là hiếm gặp. Bây giờ có cứu hộ kịp thời nên ít thấy tình trạng này hơn. Lần này là một sự cố ngoài ý muốn, còn tắc trong một thời gian, nên họ mới ra đây bán đồ."

Niên Bách Tiêu hiểu ra, gật gù, anh quả thực chưa nhìn thấy tình huống này bao giờ. Thấy Phương Sênh cúi đầu ăn, anh bất giác lên tiếng: "Sao cô..."

Hỏi được nửa chừng, anh bỗng không biết phải hỏi thế nào.

Anh rất muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng lại thay đổi trong chốc lát? Trở nên rất lạnh nhạt, giữ khoảng cách với anh một cách rõ ràng, lúc trước cô dính chặt lấy anh mà.

Còn nữa, anh cũng chỉ vừa mới hiểu ra được câu nói của Phương Sênh ám chỉ điều gì, trong lòng rất không thoải mái. Anh muốn hỏi cô, cho dù để người ngoài hiểu lầm thì sao? Em không muốn anh để ý thì còn muốn ai để ý?

Phương Sênh ngước lên nhìn anh.

Niên Bách Tiêu hết há miệng ra lại ngậm miệng vào, mãi mới nói: "Không có gì."

***

Càng đi về phía trước, con đường càng không dễ đi, có không ít đá núi vẫn đang rơi xuống.

Lục Nam Thâm đi phía trước, thấy đường sá càng lúc càng khó khăn, bèn quay người lại đưa tay về phía Hàng Tư. Hàng Tư sững người, đang định nói không cần thì Lục Nam Thâm không nói không rằng, lập tức nắm lấy tay cô.

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, Hàng Tư bỗng cảm thấy trái tim như ấm lên. Là bàn tay ấm áp của anh, không quá lạnh, không quá nóng, vừa phải như một dòng suối. Anh nắm tay cô đủ nhẹ nhàng, nhưng cô muốn rút ra lại không được.

Thấy cô có ý định né tránh, Lục Nam Thâm sát lại gần cô, cười khẽ, nói một câu: "Hai chúng ta đồng lòng có thể bẽ gãy được vàng."

Hàng Tư vô thức phản bác: "Câu đó không nói như vậy...*"

*Câu gốc xuất phát từ Dịch Kinh: "Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim". Hai người mà cùng một lòng thì mạnh mẽ tới mức có thể bẻ gãy được kim loại.

"Vậy nói thế nào?" Lục Nam Thâm hỏi một câu.

"Là..." Hàng Tư vừa bật ra được một chữ thì sực tỉnh, nuốt hết những lời còn lại xuống. Khi ngước lên nhìn Lục Nam Thâm, cô phát hiện ánh mắt anh hiện lên một sự cố tình rõ ràng.

Cắn môi, cô nói: "Tôi không biết."

Lục Nam Thâm mím môi cười khẽ.

"Này, anh bỏ tay tôi ra đi, có phải tôi không tự đi được đâu." Hàng Tư hoang mang, tim đập rất dữ.

"Đường đi lên sạt lở càng lúc càng nhiều, không an toàn."

Hàng Tư dở khóc dở cười: "Tôi không phải là con nít."

Lục Nam Thâm dừng bước chân, quay đầu nhìn cô, nói nửa đùa nửa thật: "Thích nắm tay hay ôm eo nào?"

Hàng Tư sững lại, mặt chợt đỏ bừng lên.

Thế thì vẫn nên nắm tay là hơn.

Khi đi về phía trước, có không ít tài xế tốt bụng thò đầu ra nhắc nhở: "Đừng đi sâu vào nữa cậu ơi, trước mặt nguy hiểm lắm, mấy chuyện này không nên hóng hớt đâu."

"Đúng đấy, cậu không sợ, lẽ nào bạn gái cậu cũng không sợ?"

Lục Nam Thâm thản nhiên trả lời: "Cảm ơn, bạn gái tôi gan dạ lắm."

"Lục Nam Thâm!" Hàng Tư nói nhỏ: "Đừng ăn nói lung tung!"

Lục Nam Thâm cố tình không hiểu: "Em không gan dạ sao? Một cô gái dám xông vào thung lũng chết chóc cơ mà."

"Anh..."

"Phía trước vẫn có đá lăn, đúng là rất nguy hiểm." Lục Nam Thâm nhíu mày, ban nãy còn lưu manh, lúc này đã nghiêm túc trở lại.

Hàng Tư cũng tin vào đôi tai của anh, tuy rằng hiện tại còn chưa đi đến tận nơi. Cô lo lắng hỏi: "Theo tình hình này, chưa chắc chúng ta đã đi qua được con đường này? Nhưng chúng ta cũng không thấy còn đường nào khác để đi."

"Chuyện đến đâu hay đến đó, tôi tin rằng hung thủ đã nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay." Lục Nam Thâm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, anh quay đầu hỏi cô: "Sợ không?"

"Chẳng có gì phải sợ cả." Hàng Tư nói khẽ.

"Tốt." Lục Nam Thâm siết chặt tay cô: "Đi thôi."

Em không gan dạ sao?

Bạn gái tôi gan dạ lắm.

Hàng Tư bất giác nhớ tới hai câu anh nói ban nãy... Sao cứ như bị rơi vào một cái bẫy thế nhỉ?
 
Back
Top Bottom