Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 40: Mời khách ăn cơm kiểu khác lạ


Ba người Bùi Tranh ra khỏi sân, vừa đi về nhà, Khâu Đại Ngưu vừa xoa bụng, nói: "Cơm Đào ca nấu ngon thật đấy, nếu có thể ăn mãi thì tốt biết mấy. Nói mới nhớ, hình như chúng ta cũng nên mời Đào ca ăn một bữa, Đào ca đã đãi bọn mình mấy lần rồi."

Tống Dĩ An thở dài: "Ta cũng muốn mời lắm chứ, tiếc là không có tay nghề như Bạch Đào. Ba đứa mình nấu ra mà đem so với cậu ấy thì còn kém xa. Bạch Đào mà ăn cơm do bọn mình nấu, thà cậu ấy ở nhà tự làm còn hơn."

Khâi Đại Ngưu nghĩ thấy cũng có lý: "Vậy... hay là mình mời Đào ca lên trấn ăn tiệm?"

Tống Dĩ An lắc đầu: "Quán trên trấn vừa đắt lại chưa chắc ngon bằng đồ Bạch Đào làm." Trước khi tòng quân, nhà hắn cũng coi như có chút của cải, mấy tửu lâu mắc tiền từng đến thử, thật lòng mà nói không thấy ngon bằng đồ Bạch Đào nấu. Không chỉ ngon, món của cậu ấy còn mới lạ và độc đáo.

Khâu Đại Ngưu: "Thế giờ làm sao?"

"Hay là mình mua sẵn nguyên liệu và gia vị, rồi nhờ Bạch Đào nấu giúp một bữa. Mình thì phụ làm chân sai vặt."

Khâu Đại Ngưu hơi nghi ngờ: "Cái này gọi là mời người ta ăn cơm à?"

Tống Dĩ An đầy lý lẽ: "Sao lại không tính? Mình sẽ mua nhiều nguyên liệu hơn một chút, nhờ Bạch Đào nấu nhiều hơn, kiểu nấu một bữa mà ăn được vài bữa ấy. Như vậy, Bạch Đào chỉ vất vả một lần. Mình làm món nguội không giỏi thì ít ra nấu món nóng vẫn được mà."

Nghe thế, Khâu Đại Ngưu cũng thấy thuyết phục, quay sang hỏi Bùi Tranh nãy giờ vẫn im lặng: "Tranh ca, ý huynh thế nào?"

Mặt mũi Bùi Tranh đâu dày đến mức đó, nhưng cũng không nói gì.

Khâu Đại Ngưu coi như y đã đồng ý, hí hửng bắt đầu lên kế hoạch: "Vậy ta phải lên trấn mua nhiều thịt lợn một chút!"

Tống Dĩ An không tán thành: "Ngươi ngốc à, mình mời người ta ăn cơm thì tất nhiên phải mua mấy món bình thường không có để ăn thử, vừa được đổi vị vừa được nếm tay nghề của Bạch Đào chứ."

Khâu Đại Ngưu gật đầu lia lịa: "Huynh nói đúng! Vậy mình mua gì đây?"

Tống Dĩ An xoa cằm nghĩ ngợi: "Đến lúc đó lên trấn xem thử có món gì chưa từng ăn thì mua cái đó, càng nhiều càng tốt."

Bùi Tranh ho khẽ một tiếng: "Vừa phải thôi."

Nghĩ ngợi một chút, y lại bổ sung: "Nhớ hỏi xem Bạch Đào có đồng ý không."

Tống Dĩ An cười hì hì: "Hehe, vậy Tranh ca đi hỏi đi, huynh với Bạch Đào thân nhất mà. Dù gì cũng từng sống chung một thời gian."

Bùi Tranh từ chối: "Tự đi."

Tống Dĩ An vòng ra trước mặt y: "Aiya, Tranh ca, giúp một tay đi mà~"

Khâu Đại Ngưu cũng hùa theo gọi: "Tranh ca~~!"

Bùi Tranh: "... ..."

Cái loại chuyện mặt dày thế này sao lại đẩy cho y nói được chứ?

——

Buổi chiều, khi Lan thẩm đến trả bát, không ngớt lời khen món đậu hũ non của Bạch Đào làm ngon.

Bạch Đào âm thầm thêm một động từ trong lòng: là cậu làm, không phải của cậu.

"Đậu hũ của cháu ta ăn liền không với cơm mà vẫn thấy ngon, mùi vị không giống đậu hũ thường ngày, chắc không phải dùng nước muối để làm đâu nhỉ?" Lan thẩm vừa nói vừa đặt cái bát sạch mang đến vào trong tủ.

"Dùng thạch cao để làm." Bạch Đào nghĩ bụng, miệng của Lan thẩm cũng thính thật.

"Thạch cao?" Lan thẩm không ngờ thạch cao cũng có thể dùng làm đậu hũ, "Là cái loại thạch cao hay thấy trong tiệm thuốc đó hả?"

"Vâng, đúng cái đó." Bạch Đào cũng chỉ mới biết hôm qua, lúc Vu đại phu kê đơn thuốc, hóa ra thạch cao còn có thể dùng làm thuốc.

Lan thẩm tỏ ra kinh ngạc, ở vùng này chưa ai dùng thạch cao để làm đậu hũ cả: "Cháu làm sao mà phát hiện ra vậy?"

Bạch Đào cười trừ: "Cháu là người phương Nam, bên chỗ cháu toàn dùng thạch cao để làm đậu hũ."

Lan thẩm lại hỏi đến rau ngổ, Bạch Đào bèn dắt bà ra sau nhà xem thử: "Nếu thẩm thích thì cứ đào ít về trồng, thứ này dễ sống, mọc nhanh lắm, có điều bây giờ đang là mùa đông, hơi già một chút." Cậu còn đặc biệt phủ lên một lớp rơm rạ để tránh cho chúng bị đông chết.

Lan thẩm nói bà cũng từng thấy nó trên núi, trước giờ chỉ tưởng là cỏ dại, không ngờ lại có thể dùng làm gia vị.

——

Sau khi Lan thẩm đi, Bạch Đào vẫn thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ lần này bà ấy vậy mà không mang theo gì đáp lễ. Không phải là cậu mong quà của bà, chỉ là thấy không giống với tính cách của bà ấy.

Kết quả là đến tối, khi Bạch Đào mở tủ lấy đồ nấu cơm, liền thấy trong bát có năm quả trứng vịt muối.

"... ..."

Xem ra câu "Sự việc bất thường tất có điều lạ" quả là có lý.

Lúc Lan thẩm cầm bát vào nhà, cậu rõ ràng thấy trong bát trống không, đoán chừng là bà ấy giấu trong tay áo, lúc cậu không để ý thì lén bỏ vào. Thảo nào cứ khăng khăng đòi tự mình vào để cất bát.

Bạch Đào nhìn mấy quả trứng vịt muối, gật đầu. Được lắm, lại học được thêm một chiêu nữa.

——

Hai huynh đệ Lâm Tầm ở nhà Bạch Đào ba ngày, so với hôm đầu tiên thì đã thả lỏng hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn, trông có sức sống hẳn lên. Lâm Chân cũng không còn quá rụt rè, đã bắt đầu chủ động nói chuyện với Bạch Đào.

Tối đến, Bạch Đào dẫn hai huynh đệ đi thay thuốc ở nhà Vu đại phu.

Vu đại phu thuần thục tháo lớp băng gạc, nhẹ nhàng làm sạch vết thương: "Ừ, hồi phục khá tốt, xem ra ngoan ngoãn nghe lời, không cử động nhiều."

Ông lấy thuốc mới, cẩn thận băng bó lại: "Băng thêm ba hôm nữa là có thể tháo ra, cũng không cần đến thay thuốc nữa. Mấy ngày này vẫn nên hạn chế vận động."

Bạch Đào hỏi kỹ: "Vậy chừng nào thì có thể hoạt động như bình thường?"

"Chừng khoảng 10 ngày, đến lúc đó vết thương sẽ bắt đầu đóng vảy. Nhưng nhớ kỹ, không được cạy, cứ để nó tự rụng."

Lâm Tầm nghe nói còn phải 10 ngày nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch. Ban đầu cậu nhóc còn nghĩ thay thuốc hôm nay xong thì có thể dẫn đệ đệ về rồi. Hai huynh đệ ở nhà Bạch Đào ăn ở không mấy ngày nay, không thể tiếp tục làm phiền mãi được.

Lâm Chân nghe cũng phải đợi thêm 10 ngày thì mặt mày nhăn lại, ca ca bị thương nặng vậy, còn lâu mới có thể cử động bình thường.

Thấy sắc mặt cả hai không tốt, Bạch Đào ngồi xổm xuống an ủi: "Không sao đâu, 10 ngày trôi qua cái vèo ấy mà. Vu đại phu cũng nói rồi, không tổn thương đến xương, cũng không để lại di chứng gì cả."

Lâm Tầm lắc đầu, điều cậu nhóc lo không phải chuyện đó.

Rời khỏi nhà Vu đại phu, đang được Bạch Đào cõng trên lưng, Lâm Tầm ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: "Đào thúc, vết thương của cháu không nghiêm trọng như Vu đại phu nói đâu, cháu muốn về nhà."

Bạch Đào giả vờ không hiểu: "Thì bây giờ chẳng phải đang trên đường về nhà sao."

Lâm Tầm có chút sốt ruột: "Không phải, cháu nói là về nhà mình."

Bạch Đào thở dài: "Lâm Tầm, vết thương của ngươi là vì giúp ta mới bị, ta chăm sóc ngươi hay trả tiền thuốc thang đều là chuyện nên làm, ngươi đừng cứ áy náy mãi. Huống hồ bên cạnh nhà ta còn hai mảnh đất, đợi ngươi khỏi rồi còn phải cùng ta đi cuốc đấy, ngươi quên rồi à?"

"Giờ sắp vào mùa xuân rồi, nếu ngươi không mau khỏi thì ta sợ không làm xuể đâu."

Bạch Đào từng hỏi nhà lý chính, hai huynh đệ Lâm gia chỉ đăng ký khai khẩn một mẫu đất, dù sao cũng ít người làm việc.

"Nếu ngươi thấy ở nhà ta thêm 10 ngày là quá lâu, vậy thì 5 ngày đi."

Bạch Đào cũng hiểu rõ đạo lý "Ổ chó của mình còn hơn ổ vàng", nhưng cậu dám chắc, nếu giờ mà để người về, sáng sớm mai thể nào cũng thấy cậu nhóc lén ra đồng làm việc.

Để Lâm Tầm khỏi phải cảm thấy căng thẳng khi ở nhà cậu, cũng để tranh thủ trữ đầy mấy vại không, sáng sớm hôm sau Bạch Đào đã lên núi đào măng. Vác một sọt măng về xong liền bảo hai huynh đệ bóc vỏ, còn giao cho Lâm Tầm nhiệm vụ thái măng.

Sau đó, cậu lại tiếp tục lên núi. Vì không có Bùi Tranh đi cùng, cậu không dám vào sâu, chỉ loanh quanh ở mấy khu vực người ta đã tìm rồi. Muốn chất đầy một sọt măng không dễ, tốn khá nhiều thời gian.

Khi Bùi Tranh đến nhà Bạch Đào, trong sân chỉ thấy hai đứa nhỏ. Không thấy Bạch Đào đâu, Lâm Chân sợ người này trông có vẻ hung dữ, liền nép sau lưng ca ca.

Vì từng tiếp xúc vài lần, Lâm Tầm không sợ y, biết y là người tốt.

"Đào thúc đi đào măng rồi."

"Ừ." Bùi Tranh đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống phụ thái măng.

Lâm Tầm bóc xong một củ măng thì thả vào chậu nước ấm để đệ đệ rửa, Lâm Chân rửa sạch rồi cẩn thận đặt lên thớt trước mặt Bùi Tranh.

Bùi Tranh phụ trách thái, rồi đặt măng đã thái vào cái nia tròn bên cạnh.

Lúc Bạch Đào quay về, đập vào mắt chính là dây chuyền sản xuất kỳ lạ mà yên tĩnh này.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 41: Mở không nổi miệng


Nghe thấy tiếng cổng sân bị đẩy ra, Bùi Tranh ngẩng đầu, thấy Bạch Đào cõng sọt đứng ngẩn ra ở cửa.

Bạch Đào lắc đầu, đuổi hình ảnh "xưởng nhỏ bất hợp pháp nhà họ Đào" trong đầu ra ngoài: "Bùi đại ca, huynh cứ để đó cho ta thái là được rồi."

Cậu không phải khách sáo với Bùi Tranh, mà vì người ta cao hơn m8, thân hình vạm vỡ, lại ngồi xổm trên cái ghế con, lom khom cầm dao thái đồ dưới đất, thật sự hơi tội nghiệp. Cậu nhìn còn thấy đau lưng thay y, chưa kể lo cái ghế con kia gãy mất.

"Không sao." Bùi Tranh thấy sọt măng trên lưng cậu chất cao quá đầu, sợ cậu bị đè gãy lưng, liền đứng dậy đỡ lấy sọt đặt xuống đất.

Bạch Đào xoa xoa vai bị quai gùi siết đau: "Hôm nay ta thấy tuyết ở lưng chừng núi gần tan hết rồi, thời tiết cũng ấm hơn chút, chắc không còn tuyết nữa đâu."

"Ừ." Bùi Tranh đáp hơi lơ đãng, đang cân nhắc nên mở lời thế nào. Nếu không phải Khâu Đại Ngưu với Tống Dĩ An cứ chạy tới chạy lui nhà y, bảo y đến nói chuyện với Bạch Đào, hôm nay y cũng không có mặt ở đây.

Bạch Đào rửa tay xong, ngồi xổm kiểm tra nước trong thau, thấy hơi nguội liền thêm ít nước nóng, rồi ngồi xuống chỗ khi nãy Bùi Tranh ngồi, khen Lâm Chân một câu "Rất thông minh lanh lợi", sau đó bắt đầu thái măng.

"Bùi đại ca, mảnh đất kia, khi nào huynh đi làm thì gọi ta một tiếng, ta cùng làm cho có bạn."

Bùi Tranh vừa bóc măng vừa gật đầu: "Vài hôm nữa."

Giờ sắp vào xuân, thú rừng cũng bắt đầu vào mùa giao phối sinh sản. Dạo này thợ săn sẽ không vào rừng, Bùi Tranh cũng vậy. Vừa khéo, mùa vụ xuân cũng bận, việc đồng áng nhiều.

Bạch Đào kể chuyện hôm nay lên núi đào măng thì gặp một con trĩ rừng, đuôi dài đẹp lắm, nhưng thấy cậu thì bay mất.

"Lúc đó mà có huynh thì chắc nó không thoát nổi đâu, nhìn là biết con to, đủ cho một bữa."

Thấy câu chuyện đã kéo tới đề tài ăn uống, tay Bùi Tranh khựng lại một nhịp, cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để mở lời: "Ta..."

"À đúng rồi, bộ nông cụ huynh mua giúp ta, ta còn chưa đưa tiền, tổng bao nhiêu? Ta vào lấy bạc ngay." Bạch Đào bỗng nhớ ra chuyện đó, vội đứng dậy vào nhà tìm túi tiền, không để ý mình đã cắt ngang lời Bùi Tranh.

Bùi Tranh đang là bên có chuyện cần nhờ: "Không tốn bao nhiêu tiền, không cần đâu."

"Không được." Bạch Đào đáp ngay, "Mấy nông cụ đó đều là đồ sắt, ta nhìn rồi, làm rất chắc chắn."

Nói xong cậu móc ra 1 lượng bạc nhét vào ngực áo Bùi Tranh.

Bùi Tranh cau mày: "Ít hơn một nửa."

Bạch Đào không tin: "Chất lượng tốt vậy, sao có thể chỉ 500 văn."

Ở Nam quốc, quản lý đồ sắt khá nghiêm ngặt, dân thường mua đồ ở lò rèn đều phải ghi danh. Những cửa tiệm thông thường mỗi tháng chỉ cần nộp thuế, còn lò rèn phải nộp thêm bảng kê chi tiết mua bán, lại còn có người chuyên đến kiểm tra xem số sắt dùng trong tháng có khớp với lượng hàng bán ra không. Muốn mở một lò rèn phải trải qua nhiều thủ tục rườm rà, thường thì người ta chẳng muốn mở, học nghề rèn cũng ít người theo. Mấy chuyện này khiến giá đồ sắt ở Nam quốc hơi cao.

"Thật." Bùi Tranh trả lại một nửa, giải thích thêm, "Quen thợ rèn."

"Ồ, ra là giá hữu nghị, vậy cảm ơn Bùi đại ca giúp t- tiết kiệm một khoản." Bạch Đào vui vẻ cất bạc đi, "Vậy ta huynh ăn cơm nhé. Số bạc tiết kiệm được cũng đủ ăn kha khá món ngon rồi."

Người vốn đến để "mời cơm" và "tiện thể" nhờ làm đầu bếp – Bùi Tranh: "...Không cần."

Bạch Đào nhét túi tiền lại vào ngực áo, ngồi xuống tiếp tục thái măng: "Vậy để hôm nào ta làm món ngon, đem một phần lên cho huynh."

Bùi Tranh không nói gì, chỉ là động tác bóc măng nhanh hơn, che giấu sự ngại ngùng trong lòng.

Sau đó cả dây chuyền sản xuất chỉ còn lại tiếng dao cắt lách cách trên thớt, cùng tiếng Bạch Đào thỉnh thoảng trò chuyện.

Bùi Tranh thỉnh thoảng mới trả lời một hai câu đơn giản.

Sau khi Lâm Chân hết căng thẳng ban đầu, vừa rửa măng vừa ngẩng đầu nghe hai người lớn nói chuyện, mặt mày chăm chú.

Lâm Tầm thì nhìn tay chân Bùi Tranh thuần thục, tốc độ bóc măng nhanh lắm, trong lòng cũng dấy lên ý ganh đua, bắt đầu tăng tốc. Nhưng vẫn không theo kịp, cậu nhóc nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc nhìn tay Bùi Tranh thao tác, cố gắng làm cho nhanh hơn.

Kết quả là thau nước chỗ Lâm Chân măng ngày càng đầy, hai tay nhỏ bé mỏi nhừ.

Bạch Đào thấy đống măng bên cạnh mình càng lúc càng cao, không nói gì nữa, tập trung thái măng.

Dây chuyền như bị bấm nút tăng tốc, hiệu suất rất cao, chỉ trong một canh giờ đã làm xong tất cả.

Bùi Tranh và Bạch Đào cùng nhau khiêng nia măng đầy đổ vào nồi trần nước.

Nhân lúc ấy, Bạch Đào đi xem hương tính giờ, phát hiện giờ Mùi đã quá nửa, tức là đã hơn 2h chiều rồi. Mà bọn họ vẫn chưa ăn trưa!

Vì vậy, Bùi Tranh đã ăn cơm trưa sớm, cũng thấy ngại khi ở lại nhìn người ta ăn cơm, bèn nói một câu rồi rời đi.

Bạch Đào không giữ được người, nhìn bóng lưng Bùi Tranh lên núi mà trầm tư, vậy Bùi đại ca đến đây làm gì nhỉ? Chán quá nên đến tìm cậu chơi? Hay là đặc biệt đến giúp cậu bóc măng?

Lâm Tầm cũng nhìn theo Bùi Tranh đang lên núi, nhưng khác với nghi hoặc của Bạch Đào, trong mắt cậu nhóc là không cam lòng. Thế nhưng, tay đang run run vì tăng tốc bóc măng vẫn chưa hết.

Nếu Bạch Đào biết Lâm Tầm vì tốc độ bóc măng thua Bùi Tranh mà không phục, ngoài thấy chuyện này đúng là chẳng đáng ganh đua, chắc cũng sẽ cảm thán: Lâm Tầm dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vẫn còn non nớt.

Bùi Tranh vừa lên đến lưng chừng núi, đã thấy Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đứng ngoài sân nhà mình, nhìn y với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Y bỗng có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng ráng nhịn xuống, bình tĩnh đi tới, mặt không biểu cảm mở cổng sân, bước vào.

Khâu Đại Ngưu nôn nóng theo sau: "Tranh ca, sao rồi? Đào ca đồng ý chưa? Mai bọn mình đi lên trấn mua đồ được không?"

Trong mắt hắn, Bạch Đào là người lương thiện, rất dễ nói chuyện. Chỉ cần Tranh ca mở lời, chắc chắn đối phương sẽ đồng ý.

Tay đang mở cửa chính của Bùi Tranh khựng lại, quay đầu nhìn Khâu Đại Ngưu: "Ta khi nào thì nói là sẽ giúp các ngươi hỏi?"

"Á?" Khâu Đại Ngưu sững người, "Không phải đâu Tranh ca, lúc ta với An ca xách nước từ sông về, thấy huynh ở nhà Đào ca mà."

Tống Dĩ An bên cạnh gật đầu: "Còn nghe thấy Bạch Đào nói mời huynh ăn cơm nữa mà."

Bùi Tranh liếc hai người một cái đầy hàm ý: "Nghe trộm?"

Khâu Đại Ngưu biết Bùi Tranh ghét nhất là kiểu người không quang minh chính đại, lập tức lắc đầu: "Không có đâu, là An ca đi tới cổng sân nhà Đào ca thì bảo mệt, muốn nghỉ một lát, bọn ta tình cờ nghe thấy thôi."

Tống Dĩ An bị bán đứng trong chớp mắt, biết là không qua mặt được Bùi Tranh, đành cười gượng: "Thì... đúng là ta nói mệt nên ngồi nghỉ, nhưng bọn ta nghe được vài câu thôi mà."

Ánh mắt Bùi Tranh sâu thẳm: "Đã tới tận cửa, sao không tự vào nói đi?"

Có biết y ở trong đó khổ sở bao nhiêu không? Hai người này thì hay rồi, muốn ngồi không hưởng thành quả.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 42: Lẩu


Cuối cùng, Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An bị Bùi Tranh đuổi đến trước cổng nhà Bạch Đào.

Bùi Tranh hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho hai người kia gõ cửa.

Khâu Đại Ngưu bỗng dưng có phản ứng chưa từng thấy trước giờ, giơ tay gõ cửa rồi nhanh chóng nói một câu: "Ta gõ cửa, An ca huynh mở miệng nói."

Tống Dĩ An biết rõ ý tưởng này của mình có hơi không biết xấu hổ, chỉ có thể nghẹn ra một tiếng: "......"

Bùi Tranh nghe thấy tiếng Bạch Đào trong sân vọng ra, lập tức nép vào một góc khuất trong sân.

Cửa mở, Bạch Đào thấy là Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An thì mời hai người vào ngồi.

Tống Dĩ An còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khâu Đại Ngưu đã lên tiếng trước.

"Đào ca, An ca nói muốn tìm huynh có chuyện, huynh ấy ngượng nên kéo ta đi theo."

Tống Dĩ An trừng mắt nhìn Khâu Đại Ngưu, khó tin nổi. hắn dám chắc trong thời gian gần đây Khâu Đại Ngưu thật sự học hư rồi, đến cả mấy tiểu tâm tư kiểu này cũng bày ra được.

Rốt cuộc là ai dạy hả?! Trả lại cho ta Khâu Đại Ngưu thật thà chất phác ngày xưa đi!

Bị Tống Dĩ An trừng đến co đầu rụt cổ, Khâu Đại Ngưu chỉ biết cười trừ.

Bạch Đào rót nước mời khách: "Có gì mà ngượng, chúng ta không phải bằng hữu sao?"

"À thì..." Tống Dĩ An gãi đầu, lúc này đúng là có chút ngượng khi phải nói ra chuyện mời người ta ăn cơm, đành thành thật kể lại kế hoạch.

"Chẳng phải mấy người bọn ta nấu ăn dở quá đó sao, nên định lên trấn mua ít món trước giờ chưa ăn bao giờ, rồi nhờ ngươi nấu hộ... tất nhiên là cùng nhau ăn."

Bạch Đào nghe xong còn tưởng chuyện gì lớn, liền nói: "Chỉ vậy thôi à? Được chứ, lúc mua đồ ta cũng có thể góp ít tiền, làm xong mọi người cùng ăn."

Trong mắt Bạch Đào, chuyện này chẳng khác nào tụ tập bạn bè mua đồ về nấu ăn ở nhà, vừa vui vừa náo nhiệt, còn giúp thắt chặt tình cảm mọi người.

Tống Dĩ An vừa nghe Bạch Đào nói muốn góp tiền, vội vàng xua tay: "Không cần ngươi bỏ tiền đâu, ngươi đã mời bọn ta ăn mấy bữa rồi, lần này đáng ra phải là bọn ta lo."

Bạch Đào nhìn Khâu Đại Ngưu ở bên cạnh đang ra sức gật đầu, đầu óc xoay chuyển một chút, chợt hiểu ra: "Các huynh có phải đang định mời ta ăn cơm không?" Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy tay nghề nấu nướng của cậu chưa chắc đủ tốt để ra oai.

Khâu Đại Ngưu không hiểu Bạch Đào làm sao mà đoán trúng được, ngẩn người đáp: "Ừ."

Bạch Đào dở khóc dở cười, xem ra quan hệ giữa cậu và đám bạn này vẫn còn cần thêm thời gian để phát triển: "Được, vậy các huynh đi mua nguyên liệu, ta làm đầu bếp, cả nhóm cùng nhau ăn, chỉ là nhà ta còn có hai đứa nhỏ, không ngại chứ?"

Tống Dĩ An vui mừng ra mặt: "Đương nhiên không ngại."

Bạch Đào ngồi xuống hỏi dò: "Vậy các huynh định khi nào đi mua đồ ăn? Muốn mua những gì? Ta xem thử có thể làm được món gì, cũng tiện để các huynh chuẩn bị gia vị từ trước."

Cậu thật lòng muốn trở thành bạn tốt với Bùi Tranh và mấy người kia, cho nên cũng chẳng khách sáo.

"Chúng ta định ngày mai lên trấn xem thử, muốn ăn mấy món chưa từng ăn qua, tốt nhất là làm một lần mà ăn được nhiều bữa."

Bạch Đào bắt đầu suy tính, mấy món chưa từng ăn thì dễ thôi, dù sao cậu cũng là người phương Nam, muốn làm vài món mà dân phương Bắc chưa ăn qua không khó.

Chỉ là làm sao để ăn được nhiều bữa thì hơi đau đầu, món ăn nếu để lâu, dù là hâm lại thì hương vị và mùi vị cũng sẽ thay đổi, ngay cả nước xốt cũng sẽ càng lúc càng khó coi, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, ăn vào cũng ngán.

Bạch Đào chợt nhớ tới cái bếp nhỏ nhà Bùi Tranh, ánh mắt sáng rỡ lên: "Các huynh thấy ăn lẩu thế nào?"

Hai người kia mờ mịt: "Lẩu?"

Khâu Đại Ngưu lắc đầu: "Là món mới gì vậy? Chưa từng nghe qua."

Bạch Đào hưng phấn giải thích cho hai người: "Lẩu là món hợp nhất với mùa này, chính là nấu sẵn một nồi nước dùng đặc chế, dùng bếp lò đun sôi, vừa ăn vừa nấu, muốn bỏ nguyên liệu gì vào cũng được. Đến bữa sau chỉ cần hâm nóng lại đáy nồi là có thể tiếp tục ăn, vừa đơn giản đỡ mất công, lại còn ăn được mấy bữa."

Đứng ở sân ngoài kho chứa đồ của Bạch Đào, Bùi Tranh nghe cậu miêu tả, tưởng tượng một chút, cảm thấy cũng khá thú vị.

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng thấy hứng thú thật, quyết định mai sẽ thử xem sao. Bạch Đào liền nói luôn cậu cũng sẽ cùng lên trấn, xem thử có nguyên liệu nào hợp để ăn lẩu.

Tống Dĩ An bảo sáng mai bọn họ sẽ đến tìm Bạch Đào, lúc đó cùng đi luôn.

Sau khi mọi người rời đi, Bạch Đào bắt đầu suy nghĩ nên làm loại lẩu gì. Lẩu bò dầu chắc chắn không được, một là không có bò dầu, hai là cũng không có ớt cay.

Nghĩ đến đây, cậu lại đột nhiên cảm thấy thịt nướng hoặc BBQ cũng không tệ, nhưng nếu muốn làm thì lại phải tìm thợ rèn chế tạo công cụ lần nữa, mà đám người kia cũng đã nói muốn ăn lẩu rồi.

Cuối cùng, Bạch Đào quyết định làm món lẩu vỉa hè kiểu bình dân, lấy nguyên liệu chính là thịt khô và đậu mễ. Ngày mai lên trấn, cậu sẽ xem thử có mua được đậu mễ hay không, nếu không có thì sẽ thay bằng dưa chua nấu với thịt khô.

Loại lẩu này là cậu từng thấy hồi năm nhất đại học, ở khu phố ẩm thực gần ký túc xá. Nghe nói đó là món đặc sản của một tỉnh lân cận. Là một người mê ẩm thực, cậu sao có thể bỏ qua.

Thế là cậu rủ bạn cùng phòng đi ăn thử, đáy nồi hôm ấy chính là đậu mễ nấu với thịt khô, ăn vào thấy rất ngon. Quan trọng hơn là rau củ trong nồi rất phong phú, phần lớn còn miễn phí, lại toàn là loại rau non nhỏ nhỏ, ăn vào mềm và ngọt.

Sau đó, cậu đi ăn liên tục mấy lần, thử qua nhiều loại đáy nồi khác nhau như nước canh chua, đáy nồi chao, món nào cũng hợp khẩu vị cậu.

Cũng nhờ vậy mà cậu ăn được một loại rau trước kia chưa từng nếm qua, gọi là "dưa tiêm nhi". Nhân viên quán nói đó là ngọn của cây su su.

Bạch Đào rất thích ăn dưa tiêm nhi nấu trong canh chua, loại rau ngấm đầy nước canh đậm đà, ăn vào cảm giác cực kỳ tuyệt vời.

Về sau, cậu còn lên mạng tìm công thức, thử tự tay nấu và quay video lại. Chỉ nghĩ thôi mà đã ch** n**c miếng, thật sự muốn tự làm một vại to canh chua. Chỉ tiếc vẫn là vấn đề cũ, không có ớt cay, cũng không có cà chua.

Trong tình huống hiện tại, món lẩu đậu mễ là dễ thực hiện nhất, bởi vì trước đó Lan thẩm có cho cậu một ít đậu đũa phơi khô.

Bạch Đào nghĩ bụng nếu đã có đậu đũa thì chắc đậu cô-ve cũng có, đến lúc đó cậu sẽ trực tiếp đến tiệm bán hạt giống hỏi thử.

Chỉ là không biết loại đậu cô-ve đem làm đậu mễ có bị tẩm thuốc hay không, có thể nấu ăn được không nữa?

Sau khi ăn xong cơm trưa, Bạch Đào nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ngày mai cậu cũng sẽ mua một cái bếp lò nhỏ và một cái chảo sắt nhỏ. Chờ lúc nào muốn ăn, có sẵn công cụ là có thể làm ngay, tiện thể xem thử có thể mua được một cái lưới sắt nhỏ không, đến lúc đặt lên bếp lò là thành cái bếp nướng mini.

Lâm Chân quan sát Bạch Đào nãy giờ, bỗng hỏi: "Đào thúc, có phải thúc đang đói bụng?"

Bạch Đào xoa đầu gối của Lâm Chân, cười: "Không có, sao lại hỏi vậy?"

Mặt mũi Lâm Chân mặt mũi ngây thơ: "Cháu thấy thúc cứ nuốt nước miếng mãi." Nhóc đói là cũng như vậy, cứ nghĩ đến đồ ăn là sẽ nuốt nước miếng.

Bạch Đào: "...... Thúc không phải đói, là thèm."

Lâm Chân tò mò món lẩu rốt cuộc là cái gì mà khiến người ta thèm đến vậy: "Cái kia, cái lẩu ăn ngon lắm sao?"

Bạch Đào gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên là ngon, mai ngươi ăn rồi sẽ biết."

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Lâm Tầm đã hiểu ngày mai thực ra là người khác mời Đào thúc ăn cơm, nhưng Đào thúc lại nói sẽ dẫn cả hai huynh đệ bọn họ theo.

Lúc ấy, cậu nhóc đã chăm chú quan sát sắc mặt của hai người kia, nếu họ có chút không vui hay miễn cưỡng nào, cậu nhóc sẽ lập tức mở miệng nói mình và đệ đệ không đi.

Kết quả, đối phương lại tỏ ra rất vui vẻ, còn thân thiện cười với hai huynh đệ.

Lâm Tầm nghĩ, quả nhiên bạn tốt của người tốt cũng là người tốt. Đây có phải là điều phu tử từng nói, vật họp theo loài?

"Cháu có thể giúp làm gì không?"

Lâm Chân nghe thấy ca ca mình nói thế, cũng giơ tay nhỏ lên: "Cháu cũng muốn giúp!"

Bạch Đào nhìn hai huynh đệ hiểu chuyện, cười xoa đầu từng đứa: "Các ngươi có thể giúp ta ăn."
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 43: Một chú chó con


Bạch Đào đối với việc mình còn chưa kịp yêu đương, đã bước vào chế độ "trông con" lại thấy khá thích nghi.

Nghĩ bụng, có lẽ là do hai đứa nhỏ đã lớn, lại hiểu chuyện, không khiến người ta phải bận tâm. Vốn dĩ cậu là kiểu người rất sợ cô đơn, bây giờ có hai đứa trẻ lớn nửa chừng bầu bạn, có người trò chuyện, có người làm bạn cũng tốt.

Nghĩ đến ngày mai sẽ ăn lẩu thanh đạm, không tiện cho mấy món nội tạng lợn, cậu liền quyết định mai sẽ làm thêm một nồi đồ kho.

Từ sau khi rời khỏi nhà Bùi Tranh là chưa từng làm lại, nay lại thấy thèm. Phải rồi, cậu có thể làm một nồi lẩu que xiên, vừa ngon lại vừa vui, mấy món như thịt xông khói hay đậu đũa mà lẩu thường không nhúng được cũng có thể bỏ vào nồi kho. Vừa khéo mai còn có thể thêm một vị nước lẩu nữa.

Quyết định xong, cậu liền ra ngoài tìm đám người Khâu Đại Ngưu, nhờ họ hôm nay làm giúp ít que xiên bằng tre, tay nghề của cậu thì thôi bỏ, sợ mai lỡ làm ra mấy cái xiên chọc người ta bị thương.

Lâm Chân biết cậu sắp ra ngoài, cũng muốn đi theo, nhưng lại không muốn bỏ ca ca ở lại một mình, trong lòng có hơi do dự.

Lâm Tầm nhìn ra suy nghĩ của đệ đệ, liền dặn người: "Trên đường nhớ đi theo cho sát, đừng chạy lung tung."

"Vậy ca ca ở nhà đợi bọn ta nhé." Lâm Chân nói xong, liền vui vẻ theo Bạch Đào ra ngoài.

Bạch Đào hỏi nhóc có muốn được cậu bế không, Lâm Chân lắc đầu. Sợ nhóc không đuổi kịp, Bạch Đào liền chậm bước lại đôi chút, trên đường còn hỏi nhóc có gì muốn ăn không để mai tiện thể mua về nấu chung trong nồi lẩu.

"Đồ ăn Đào thúc làm, cái gì cháu cũng thích, ca ca cũng vậy." Lâm Chân bày tỏ lòng trung thành, còn không quên kéo theo phần của ca ca mình.

Bạch Đào bật cười, thấy đứa nhỏ thật khiến lòng người dịu lại.

Hai người đến nơi mới phát hiện nhà Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đều khóa cổng, gọi vài tiếng cũng không thấy ai, đoán chắc là bọn họ đang ở nhà Bùi Tranh, thế là lại tiếp tục đi lên trên.

Chưa đến nơi đã thấy Đại Hắc nghe tiếng chạy tới, vẫy đuôi nhảy lên nhảy xuống.

Bạch Đào xoa đầu Đại Hắc: "Đại Hắc, lâu quá không gặp."

Lâm Chân nhìn con chó đen to tướng đang quấn lấy Bạch Đào, cao hơn nhóc hẳn một cái đầu, liền sợ hãi núp ra sau lưng Bạch Đào.

Bạch Đào thấy nhóc sợ cũng không bảo nhóc đừng sợ, mà bế người lên: "Đại Hắc, đi nào, về thôi, chờ thêm ít bữa ta sẽ đón tức phụ tương lai của ngươi về."

Lần trước nhà bị trộm, Bạch Đào liền nảy sinh ý định nuôi chó. Cậu đi hỏi khắp trong thôn cũng không ai có chó sắp sinh, sau lại nhờ Lan thẩm tìm ở thôn bên giúp, mới biết có một nhà có chó mẹ, chắc chừng hơn một tháng nữa là sinh.

Bạch Đào đi xem thử, phát hiện là một con chó lông trắng tuyền, lông ở quanh mũi và chân đều dài, trông cũng khá xinh, liền nghĩ muốn đặt trước một con chó con. Chủ nhà dường như có chút không muốn, nói con chó này là họ bỏ một khoản lớn mua từ trấn về, mấy thôn quanh đây chẳng nhà nào có chó trắng tinh thế này.

Bạch Đào hiểu ý, đây là muốn bán lấy tiền. Nhưng cậu không rõ giá thế nào là hợp lý, cũng không muốn bị chém. Cậu lén giơ một ngón tay ra hiệu với Lan thẩm đi cùng.

Lan thẩm trợn mắt nhìn cậu một cái, ý là: giá đó cao quá.

Bạch Đào gật đầu, mở miệng trả giá 50 văn, cuối cùng chủ nhà mặc cả thành 60 văn.

Họ hẹn sau khi chó con dứt sữa sẽ đến đón, còn lập giấy ghi chép, trước tiên đặt cọc 20 văn.

Trên đường về, Lan thẩm vẫn tức tối nói chủ nhà này đúng là hám tiền, con chó có gì quý hóa, mà cũng đòi đến 60 văn, từng đó đủ mua hai cân gạo trắng đấy!

Bạch Đào nghĩ bụng, nếu Lan thẩm biết con Đại Hắc nhà Bùi Tranh là y bỏ ra tận 200 văn mua lại từ một lão thợ săn thì chắc mắt sẽ trợn tròn mất.

Nhưng Đại Hắc thì khác, là chó săn giỏi, đáng giá như thế.

Đợi khi cậu đón chó con về, sẽ để nó chơi với Đại Hắc, để nó học hỏi một chút.



Quả nhiên, Bạch Đào tìm thấy hai người Khâu Đại Ngưu ở nhà Bùi Tranh.

Lúc này Khâu Đại Ngưu đang hào hứng kể với Bùi Tranh về vụ ăn lẩu ngày mai. Bùi Tranh thì đang đứng sau tường rào nghe, gật đầu qua loa.

Y phát hiện, ba người bọn họ trước khi Bạch Đào đến vốn không quá ham ăn, nhưng từ sau khi ăn thử đồ cậu làm, cứ như bị đánh thông mạch "ăn uống", cả ngày suy nghĩ ba bữa ăn cái gì.

Nghe rõ ý định của Bạch Đào, mọi người thấy khá mới mẻ, đều muốn thử xem sao, thế là chạy đi chặt tre, chặt về rồi ngồi làm que tre ngay trong sân nhà Bùi Tranh.

Bạch Đào thấy que đầu tiên Khâu Đại Ngưu làm xong, liền trả lại bắt làm lại: "Đầu nhọn chút, mài cho nhẵn nữa, không là cạnh sắc đâm vào tay người ta."

Bùi Tranh vừa làm vừa tưởng tượng cảnh đem mấy que xiên thả vào nồi, hơi cau mày: "Không bị lẫn mùi à?"

"Lẫn mùi gì?" Bạch Đào lúc đầu chưa hiểu.

"Mùi tre."

"Ồ, huynh nói là tre khi cho vào nồi nấu có ảnh hưởng đến mùi vị món ăn không?" Bạch Đào suy nghĩ một lúc, cũng không chắc. Trước đây que tre ở mấy tiệm lẩu xiên chắc đều đã được xử lý, chứ que tre tươi thế này thì đúng là cậu chưa từng thấy.

Cuối cùng cậu quyết định: Sau khi làm xong sẽ trụng sơ qua nước sôi, vừa diệt khuẩn vừa khử mùi.

Thế là mấy người cứ thế bận rộn đến tận chiều tối.

Bạch Đào phụ một tay đem que tre đã trụng nước trải ra nia để hong khô, sau đó chào một tiếng rồi đi sang phòng bên ôm Lâm Chân đang ngủ say trên giường đất về nhà.

——

Sáng hôm sau, mấy người ngồi xe bò của Trương Nhị Cẩu lên trấn.

Mỗi người chia nhau một việc, có người đi mua thịt, có người ra chợ rau.

Bạch Đào và Khâu Đại Ngưu thì thẳng hướng đến tiệm hạt giống.

Sau khi hỏi han, họ biết tiệm đúng là có hạt đậu đũa, nhưng đều đã được tẩm thuốc, không ăn được.

Hai người còn đang thất vọng thì tiểu nhị bảo: ở tiệm hàng khô gần đó chắc là có.

Lập tức bừng tỉnh hi vọng, Bạch Đào quay người đi ngay. Quả nhiên trong tiệm hàng khô có bán đậu đũa phơi khô. Chủ tiệm nói, trong trấn có người thích ăn cơm nấu cùng đậu nên năm nào ông cũng thu mua một ít.

Ngoài đậu, Bạch Đào còn mua thêm nấm hương khô với mộc nhĩ, sau đó lại đi mua ít gia vị, nhà cậu không đủ để nấu món kho.

Khâu Đại Ngưu đi theo sau, chịu trách nhiệm trả tiền, Bạch Đào không đấu lại được, đành để mặc hắn. Chỉ khi mua bếp và nồi thì cậu nhất định tự trả.

Lúc ký tên nhận đồ, nét chữ nguệch ngoạc như chó bò khiến lão thợ rèn phải giật mình. Nhìn bóng dáng Bạch Đào đã đi xa, lão chỉ lắc đầu: chữ như người, nhưng mà... cũng không hẳn đúng.

Mùa đông rau tươi hiếm, Tống Dĩ An đảo quanh một vòng, cuối cùng mua mấy loại nấm lạ không biết tên và củ từ mà hắn chưa từng ăn.

Còn Bùi Tranh thì hào phóng vô cùng, không chỉ mua trọn bộ nội tạng lợn, hai cân thịt ba chỉ, mà còn mua thêm hai cân thịt dê.

Sau khi mọi người mua xong, lại ngồi xe bò của Trương Nhị Cẩu về nhà.

Bếp nhà Bạch Đào đã dọn sạch sẽ, rộng rãi, mấy người quyết định sẽ nấu ăn ngay tại đây.

Khâu Đại Ngưu đổ một thau rau cần rửa vào bồn, rồi ghé sát Bùi Tranh hỏi: "Tranh ca, huynh nói chúng ta thế này có tính là mời người khác ăn cơm không?"

Bùi Tranh đang múc nước từ chum lớn thì khựng tay, hỏi lại: "Ở nhà Bạch Đào mà mời Bạch Đào ăn cơm?"

Khâu Đại Ngưu giật mình, củ cải trắng trên tay bị bẻ đôi ra. "Vậy lần sau mời lại nha?"

Bùi Tranh: "......"

Theo y thấy, lần sau với lần này chắc cũng chẳng khác là bao.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 44: Thôi


Sân viện rộng rãi lại có nắng, Bạch Đào liền nghĩ đến việc dọn bàn trong nhà ra ngoài, vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa được sưởi ấm.

Cậu liền gọi Bùi Tranh ra giúp một tay khiêng bàn.

Kết quả, Bùi Tranh chỉ một mình đã nhẹ nhàng nhấc cả cái bàn gỗ to, trên mặt còn đặt bốn cái ghế dài, bê thẳng ra ngoài.

Thậm chí, Bạch Đào còn chưa kịp giơ tay phụ giúp.

Sau khi Bùi Tranh đặt bàn vững vàng giữa sân, thấy Bạch Đào còn trong nhà, liền hỏi: "Còn gì nữa không?"

Bạch Đào nhìn thân hình cao lớn của Bùi Tranh, khẽ lắc đầu: "Không còn."

Thấy y chẳng chớp mắt đã bê cả nia rau lớn lên bàn, Bạch Đào không nhịn được tò mò: "Bùi đại ca, huynh thật sự chưa từng luyện sức lực gì à?"

Thấy sức tay y mạnh đến mức ấy, quả thật khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.

"Có đi săn bắn trong núi."

Trước kia trong quân doanh, Bùi Tranh mỗi ngày đều luyện tập, về thôn thì điều kiện thiếu thốn, mũi tên sắt cũng đắt, nên không còn tập hằng ngày nữa, nhưng sợ tay nghề mai một, vẫn cách vài hôm lại luyện một lần. Dù sao nếu không có gì bất trắc, thì đó cũng là sinh kế của y sau này.

Bạch Đào gật đầu, thế thì đúng là có rèn luyện thường xuyên, bảo sao sức khỏe tốt như vậy.

Lúc này, Khâu Đại Ngưu đang cặm cụi xâu khoai tây lát vào que tre, thấy trong bếp vẫn chưa nổi lửa thì sốt ruột: "Đào ca, hôm nay tới trưa muộn bọn mình mới được ăn hả?"

Bạch Đào lắc đầu: "Trưa nay chắc chắn là chưa ăn được đâu, riêng nấu chín đậu cũng đã tốn không ít thời gian, còn chưa kể món đồ kho nữa."

"Á, vậy trưa nay ăn gì?" Khâu Đại Ngưu vốn tưởng trưa nay được ăn món ngon, vì thế còn cố ý nhịn luôn bữa sáng, giờ bụng đã réo lên ùng ục rồi.

Bạch Đào thành thạo xử lý lòng lợn, vừa làm vừa nói: "Làm bánh canh đi, ta sẽ nấu loãng chút, để bụng tối ăn lẩu cho đã."

Sau khi xử lý xong hết phần nội tạng, nồi nước kho trong chiếc nồi sắt to trong bếp cũng đã gần được. Lần này cậu dùng đường phèn để thắng nước màu, lát nữa hầm lên đảm bảo sắc lẫn hương đều hấp dẫn.

Cậu cắt một nửa lá phổi lợn thành từng lát, đưa cho mấy người đang ngồi quanh bàn xâu vào xiên tre. Lâm Chân tuy còn nhỏ, sức không lớn nhưng cũng phụ giúp ở bên cạnh, một tay cầm lát bí đao, một tay cầm xiên tre.

Bạch Đào nhìn cả đám người đang cùng nhau vì một bữa ăn mà bận rộn, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Cậu thật sự rất thích cảm giác này.

Quả nhiên, đồ ăn ngon phải có người cùng chia sẻ mới là tuyệt nhất.

Trong bếp, hai bếp lửa lớn đều đang dùng rồi, Bạch Đào bèn lấy ra chiếc lò sắt nhỏ và nồi mới mua về để nấu bữa trưa cho mọi người. Nhưng trước khi dùng, chiếc nồi nhỏ này cần được "khai nồi" đơn giản.

Cậu trước tiên lấy lửa lớn hơ đều cả nồi một lượt, sau đó lấy khăn tẩm dầu đậu phộng bôi đều mặt trong nồi, cuối cùng dùng nước ấm rửa sạch. Nước sôi trong mẻ đầu tiên cậu cũng không dùng mà đổ hết đi.

Lúc cả đám đang ăn trưa, Đại Hắc hình như ngửi thấy mùi thơm liền chạy đến nhà Bạch Đào.

"Lại đây, ngoan, cho mi một miếng phổi
lợn." Bạch Đào chọn một lát phổi chưa xâu, ném cho Đại Hắc.

Phổi lợn bay lên thành một đường cong, chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị Đại Hắc phóng lên đớp gọn.

Bạch Đào giơ ngón cái lên: "Đại Hắc, chắc chắn ngươi là cao thủ bắt đĩa bay đấy."

Ăn xong cơm trưa, mọi người lại tiếp tục chuẩn bị cho bữa tối, còn Đại Hắc – sau khi "ké" được bữa cơm, cũng chẳng chịu rời đi, thỉnh thoảng còn vớ được ít đồ thừa.

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào vẫn đang lén lút cho Đại Hắc ăn vụng, cảm thấy người kia chẳng khác gì một người cha nuông chiều con, con đòi gì là cho nấy.

Y đưa tay chặn lại lần nữa khi thấy Bạch Đào lại định cho Đại Hắc ăn: "Đừng cho nữa." Sợ rằng cho mãi thì nó chẳng thèm quay về nhà nữa.

Bạch Đào vẻ mặt vô tội: "Nhưng nó cứ quay quanh ta, còn thè lưỡi vẫy đuôi nữa kìa."

Bùi Tranh nghẹn lời: "... ..." Cậu cứ suốt ngày đút cho nó ăn, nó không quay quanh cậu mới lạ đấy!

Bạch Đào chìa một ngón tay: "Một miếng cuối thôi?"

Bùi Tranh nhìn vào đôi mắt long lanh của cậu, cuối cùng thu tay về, quay đầu làm bộ không thấy gì, còn thở dài một hơi. Thôi, mặc kệ cậu vậy.

Bạch Đào cười hì hì, đưa phần khí quản còn dính phổi cho Đại Hắc: "Miếng cuối đấy, không phải ta không cho ngươi ăn đâu, mà là cha ruột của ngươi không cho đấy."

Không hề muốn làm "cha ruột của chó", Bùi Tranh nhìn một người một chó vui vẻ hòa hợp, trong lòng lại lần nữa thở dài. Thôi vậy, cứ mặc kệ cậu ta đi.

Nguyên liệu rất phong phú, lại chuẩn bị với số lượng lớn, đến cuối cùng bàn của Bạch Đào cũng không đủ chỗ bày. Khâu Đại Ngưu bèn chạy về khiêng luôn bàn nhà mình sang, còn mang thêm mấy cái ghế nhỏ, tiện cho lát nữa ngồi quanh bếp ăn lẩu.

Cái nồi sắt to không dùng đến nữa, Bạch Đào liền tắt lửa, để nguyên lòng lợn trong đó ngâm cho thấm vị. Cậu còn múc ra một ít nước kho để làm nước dùng cho lẩu.

Trước khi xào phần đáy nồi, Bạch Đào hỏi mấy người có muốn ăn cải chua không, ai nấy đều gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, Tống Dĩ An về nhà bốc một cây dưa cải muối. Bạch Đào nếm thử, thấy cải thảo muối cũng ngon nên thái sợi để riêng sẵn.

Khi cậu bắt đầu xào nồi lẩu ở sân, đã có một vòng người đứng vây quanh. Tống Dĩ An còn bế cả Lâm Chân lên để nhóc nhìn cho rõ.

Bạch Đào: "... ..." Bị nhiều người vây xem thế này, cậu bất giác hơi khẩn trương.

Dầu nóng rồi, cậu đổ ít thịt ba chỉ vào phi thơm, chưng cho ra mỡ rồi mới cho hành, gừng, tỏi, hành lá vào xào lửa lớn. Thịt ba chỉ hơi xém cạnh thì cho ít cải chua và lạp xưởng vào, vòng quanh mép chảo rưới một vòng rượu trắng để khử mùi. Đợi mùi thơm bốc lên, mới đổ đậu tằm đã nấu chín vào đảo đều, thêm nước nấu sôi rồi tắt bếp.

Mùi thơm phức hòa quyện lan khắp không gian, ai nấy đều nuốt nước bọt đánh ực, cảm thấy với cái nồi lẩu đáy này, nấu thứ gì chắc cũng ngon.

Bạch Đào còn chuẩn bị thêm nước chấm, để có phần "chính tông" hơn, cậu còn cho thêm một chút chao vào. Chỉ tiếc là ở trấn không có bán ngó sen dại, trong rừng núi xung quanh cũng chưa tìm thấy, không thì chắc chắn sẽ càng hoàn hảo hơn.

Cậu đoán chắc là do vùng này căn bản không mọc thứ đó, tiếc thật, cậu lại rất mê món này, bất kể trộn lạnh, làm nước chấm hay xào thịt đều ngon cả.

Hai bếp lẩu được đặt song song ở giữa sân, nồi đặt trên bếp bốc hơi nghi ngút, hương thơm nức mũi không ngừng lan tỏa.

Bạch Đào bưng tô lòng lợn đã thái xong từ nhà bếp đi ra, vừa bước ra đã thấy cả người lớn lẫn trẻ con đều bưng bát ngồi quanh hai cái bếp, mắt dán chặt vào nồi lẩu, thỉnh thoảng còn nuốt nước bọt rõ to.

Cậu bật cười dở khóc dở cười, "Muốn ăn gì thì cứ thả vào đi, nhìn chằm chằm thế làm gì?"

Bùi Tranh đón lấy cái tô trong tay Bạch Đào: "Đợi ngươi."

"Không cần đợi, để ta rửa tay cái đã."

Tống Dĩ An mặt dày chìa bát ra: "Hê hê, mọi người đang đợi ngươi pha nước chấm đó."

Có kinh nghiệm từ lần pha nước chấm ăn đậu hũ, lần này ai nấy đều rút kinh nghiệm, biết rõ cứ để Bạch Đào làm là yên tâm nhất. Đến cả Khâu Đại Ngưu sốt ruột nhất cũng chịu khó ngồi chờ đàng hoàng.

Bạch Đào rũ nước trên tay, bảo mọi người đặt bát lên bàn, cậu sẽ làm từng cái một.

Tống Dĩ An thì giúp Bùi Tranh thả xiên vào nồi lẩu, vừa làm vừa thì thầm: "Huynh có thấy Bạch Đào đặc biệt đảm đang không? Nếu cậu ấy là ca nhi, chắc người tới cầu hôn xếp hàng từ trong sân ra tận trấn luôn ấy chứ."

Bùi Tranh liếc nhìn Bạch Đào đang thoăn thoắt pha nước chấm ở bàn: "Dù không phải, vẫn rất được yêu thích."

Tống Dĩ An gật đầu: "Cũng đúng, sau này mọi người trong thôn quen cậu ấy rồi, chắc chắn sẽ có nhiều cô nương và ca nhi muốn gả tới."

"Được rồi, ăn thôi!" Bạch Đào bưng bát ngồi xuống bên cạnh Bùi Tranh.

Vị trí này cực kỳ tốt, ngay giữa hai nồi lẩu, là chỗ mọi người cố tình chừa lại cho đầu bếp chính.

Gắp đũa đầu tiên, ai nấy còn giữ ý, đồ ăn chín rồi cũng nhường nhịn lẫn nhau, nhưng vừa chấm nước chấm bỏ vào miệng, phong cách lập tức đổi hẳn.

"Đại Ngưu! Đó là thịt dê ta thả vào! Trả ta mau! Muốn ăn thì tự thả vào đi!"

"An ca! Huynh đợi khoai tây chín mềm tí rồi hãy gắp được không! Ta thích ăn dẻo cơ!"

"Không phải ta! Ta còn chưa động vào khoai của ngươi!"

"Chắc chắn là huynh! Tranh ca có ăn khoai bao giờ đâu!"

Bạch Đào vừa gắp khoai tây cho hai đứa nhỏ xong, thấy mấy người tranh cãi thì hơi chột dạ, vội vàng lại thả thêm vào nồi, thầm nghĩ cũng may mình chuẩn bị hai nồi lẩu, không thì chắc đánh nhau mất.

Lâm Tầm và Lâm Chân thì cực nhanh, xử lý sạch khoai tây trong bát để khỏi để lại bằng chứng.

Bùi Tranh ngồi bên cạnh không nói lời nào, nhân lúc Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An còn đang cãi nhau, lặng lẽ gắp mấy xiên khoai tây từ nồi bên kia bỏ vào bát Bạch Đào.

Bạch Đào ngẩn người, nhìn đám khoai mới xuất hiện trong bát thì bất ngờ.

Bùi Tranh mặt không biểu cảm: "Thấy ngươi chưa ăn mấy."

Bạch Đào vì sợ hai đứa nhỏ không tranh lại Khâu Đại Ngưu bọn họ, nãy giờ cứ mải gắp đồ ăn cho tụi nhỏ, bản thân thật sự ăn không được bao nhiêu. Không ngờ Bùi Tranh lại để ý, cậu nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng sáng lộ ra: "Cảm ơn Bùi đại ca đã thương ta nha."

Miếng khoai tây trên đũa của Bùi Tranh trượt khỏi tay rơi xuống, y muốn chỉnh lại rằng, cái này không gọi là "Thương", nhưng nhìn đối phương ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Thôi kệ đi, hôm nay cậu ấy vì một bữa cơm này mà bận rộn cả ngày, cũng đáng để người khác quan tâm một chút.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 45: Nói chuyện phiếm


Bữa ăn cuối cùng này kéo dài từ hơn 4h chiều đến tận khi trời tối hẳn.

Bạch Đào ngẩng đầu nhìn trời, thấy sao đã lên, trong lòng nghĩ: Giờ mà có một cái ghế tựa nằm thì tuyệt biết mấy.

Khâu Đại Ngưu nhìn vào nồi lẩu chỉ còn lại chút xíu nước, lại còn đục ngầu, gãi đầu nói: "Nồi nước này chắc mai không dùng lại được đâu."

Bạch Đào vươn vai lười biếng: "Không sao, mai nấu lại là được, đậu mì nấu chín với nước kho còn đầy."

Trên bàn vẫn còn rất nhiều nguyên liệu chưa dùng tới, mà giá đỗ của cậu đến giờ vẫn chưa mang ra. Vốn dĩ định dùng cho bữa tối nay, nhưng vừa nhìn đã thấy vẫn hơi nhỏ, cậu quyết định để chúng lớn thêm một đêm nữa.

Khâu Đại Ngưu cười khờ khạo: "Hê hê, vậy mai bọn ta lại tới!"

Bùi Tranh đang dùng phần nước lẩu còn lại chuẩn bị nấu ít khoai tây cho Đại Hắc, Bạch Đào từ trong nhà mang ra ba cái bánh bao: "Nước lẩu giờ đặc quá, nấu nữa là khê. Dùng bánh bao chấm nước cho Đại Hắc ăn đi."

Bùi Tranh đã quen với kiểu nuôi chó xa hoa của Bạch Đào, đến khi chấm nước thịt cũng không nhíu mày lấy một cái.

Lâm Tầm thấy bánh bao thì tiếc rẻ, Lâm Chân cũng nuốt nước bọt, cảm thấy bánh bao thấm nước lẩu chắc chắn rất ngon.

Tống Dĩ An đang tản bộ tiêu cơm, nhìn Đại Hắc ăn ngon lành, cười nói: "Từ lúc Bạch Đào tới, Đại Hắc cũng đổi đời luôn rồi, lâu rồi không thấy nó lên núi kiếm ăn, lông cũng bóng hơn thấy rõ."

Bạch Đào chớp mắt, nghe ý này là... Bùi Tranh bình thường không cho Đại Hắc ăn đủ à?

Bị vu cho tội ngược đãi chó mà không hề hay biết, Bùi Tranh đứng dậy chuẩn bị đi rửa nồi rửa bát.

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng lập tức tới giúp, Bạch Đào vừa đứng lên đã bị ấn ngồi lại.

"Hôm nay vất vả rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, mấy thứ còn lại để bọn ta lo."

Bạch Đào lười biếng dựa ra sau: "Vậy ta không khách sáo nữa nha. Nhớ dùng nước nóng với khăn lau kỹ vài lần đấy."

Để có chỗ rửa cho thoải mái, mấy người chọn rửa chén ngay ở bể nước ngoài sân, còn Lâm Tầm thì phụ giúp đem bát đũa đã rửa sạch xếp lại vào tủ.

Sau khi dọn dẹp xong sân và nhà bếp, mấy người cùng ngồi dưới mái hiên, vừa thưởng trăng vừa trò chuyện, chủ đề xoay quanh tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Bạch Đào và vụ xuân sắp tới.

"Ngươi có muốn mở một tiệm lẩu trên trấn không?" Bùi Tranh cảm thấy việc kinh doanh chắc chắn sẽ tốt, hơn nữa nguyên liệu cần thiết cũng không quá đắt, dân thường trong trấn cũng có thể ăn được. Ai không nỡ tiêu tiền thì gọi ít thịt thôi, dù sao rau nấu lên cũng ngon không kém.

Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại khuyên cậu mở tiệm, xem ra tay nghề nấu ăn của cậu đã được công nhận đầy đủ.

"Để sau hẵng nói, bây giờ không có tiền thuê tiệm, mà món này dễ bị bắt chước, nếu thật sự muốn mở tiệm thì nước lẩu phải nghiên cứu kỹ hơn, còn thiếu một nguyên liệu mà ta thích nhất."

"Là gì vậy?" Bùi Tranh thấy mình đã từng đi nhiều nơi, biết đâu lại nhận ra.

Bạch Đào nghiêm túc mô tả cho y nghe: "Gọi là ớt, mùa xuân nở hoa trắng nhỏ, kết quả dài nhọn, lúc đầu màu xanh, sau sẽ chuyển đỏ, loại nhỏ thì quả chĩa lên trời, mọc thành từng chùm. Loại to hơn thì trĩu xuống."

Cậu còn dùng tay mô tả: "Lá thường lớn cỡ này, thuộc loại thon dài, bề mặt nhẵn bóng, không có lông, toàn thể nhìn như một cây con khỏe mạnh, phân nhánh khá nhiều. Đương nhiên còn có giống khác, có loại trông như cái lồng đèn, tức là cái loại..."

Bùi Tranh lắng nghe chăm chú. Từ đống miêu tả chi tiết ấy, y có thể chắc chắn Bạch Đào thật sự rất thích thứ gọi là ớt kia. Nhìn ánh mắt long lanh khi đối phương hỏi y có từng thấy chưa, hai chữ "Chưa thấy" quả thật rất khó thốt ra.

Bạch Đào lại quay đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An. Hai người lập tức né ánh mắt ấy, ngượng ngùng gãi đầu, nói cũng chưa từng thấy.

Bạch Đào thở dài: "Thôi được, chưa thấy thì thôi, đời người không thể chuyện gì cũng như ý, có chút tiếc nuối cũng là chuyện thường."

Bùi Tranh có cảm giác ánh sáng trong mắt Bạch Đào vừa vụt tắt, không nhịn được mở miệng: "Về sau ta sẽ giúp để ý, Đại Ngưu và Dĩ An cũng vậy."

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An vội vàng gật đầu: "Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ để ý giúp, sau này lên núi bọn ta cũng sẽ nhìn kỹ hơn."

Lâm Tầm nghiêm túc: "Cháu cũng sẽ giúp."

Lâm Chân cũng không chịu kém: "Cháu đi với ca ca!"

Khóe miệng Bạch Đào cong lên, nở một nụ cười nhẹ, "Được thôi, nếu thật sự tìm thấy, đến lúc đó ta sẽ dùng nó làm cho các ngươi thật nhiều món ngon."

Mấy người lại bắt đầu nói chuyện về vụ xuân.

Bùi Tranh nói y muốn mua một con bò, làm gì cũng tiện hơn, đến lúc đó mọi người cũng có thể luân phiên dùng. Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An không muốn để một mình Bùi Tranh bỏ tiền, bèn đề nghị mọi người góp chung mua, sau đó thay nhau nuôi một thời gian là được.

Bùi Tranh chỉ nhàn nhạt nói một câu: Không cần thiết.

Mà điều Bạch Đào quan tâm lại hơi lạ: "Không có ruộng nước cũng có thể dùng bò để cày đất sao?"

Khâu Đại Ngưu giải thích: "Đào ca, huynh nói đến trâu nước, là loại bên vùng phía Nam các huynh hay dùng để cày ruộng. Ở chỗ bọn ta là đất khô, thường dùng là bò vàng."

Tống Dĩ An bổ sung: "Hơn nữa bọn ta không dùng cày, mà dùng bừa."

Bạch Đào lập tức hào hứng: "Vậy thì tốt quá, hai mảnh đất gọn gàng bên cạnh nhà ta chẳng phải có thể dùng bò để bừa sao?"

Bùi Tranh nói: "Phải dọn cỏ trước đã."

Nếu không, đến lúc bừa xong thì cỏ dại vẫn mọc đầy. Bạch Đào gật đầu, chuyện này cậu cũng biết.

Mấy người lại bàn nhau xem nên trồng gì. Nghe thấy Lâm Chân bên cạnh ngáp dài một cái, mọi người lần lượt đứng dậy ra về.

Khâu Đại Ngưu vừa ra khỏi cổng còn không quên quay đầu nói: "Ngày mai buổi sáng bọn ta lại tới."

Bạch Đào cười gật đầu: "Được, lúc nào cũng hoan nghênh."
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 46: Thiếu niên ốc sên


Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Đào ngáp dài rồi mở cửa chính của gian nhà giữa. Ngẩng đầu lên liền thấy đỉnh núi Lang Nha mờ mịt sương, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng chim hót. Bên bờ sông dưới sân, đã có người đang múc nước, giặt quần áo, còn nghe được đôi câu trò chuyện nhàn tản.

Bạch Đào thoải mái vươn vai một cái, xem ra mùa xuân sắp đến rồi. Cũng không biết đến lúc đó trên núi Lang Nha này sẽ có những loại rau dại gì, nhưng chắc sẽ khác với mấy loại cậu từng ăn hồi nhỏ, dù sao thì về địa lý, một nơi ở phương Bắc, một nơi ở phương Nam mà. Đến lúc đó đi theo Lan thẩm ra ngoài đào rau dại đi, nếu không cậu sợ mình sẽ đào một đống cỏ về mất.

Lâm Tầm dắt theo Lâm Chân còn đang ngái ngủ đến chào cậu: "Đào thúc, chào buổi sáng."

Cách chào hỏi này là hai đứa học từ Bạch Đào. Ban đầu nghe thấy còn thấy lạ lẫm, nhưng sau hai ngày quen rồi thì cũng học theo để đáp lại.

"Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?" Bạch Đào đưa tay xoa xoa gò má đỏ bừng vì ngủ của Lâm Chân.

Lâm Tầm gật đầu. Có giường sưởi ấm và chăn mềm thế này, sao mà ngủ không ngon cho được.

Bạch Đào mở nắp nồi, sờ thử nước trong bếp lò dùng để sưởi ấm, thấy vẫn còn ấm, bèn quyết định dùng nó để rửa mặt. Răng của cậu hơi nhạy cảm, bình thường đều dùng nước ấm để đánh răng. May mắn thay là ở đây vẫn có kem đánh răng dạng bột và bàn chải. Dù bột đánh răng có mùi thuốc bắc, bàn chải thì hơi cứng, nhưng Bạch Đào vẫn rất hài lòng, dù sao có còn hơn không.

Sau khi rửa mặt cùng hai đứa nhỏ xong, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tan biến, cả người cũng không còn cảm giác lười biếng nữa.

Hôm qua dùng nước hơi nhiều, nên trong hai chum sành to cạnh bếp và bể nước chẳng còn lại bao nhiêu. Bạch Đào cho bánh bao vào nồi hấp, bảo hai đứa nhỏ trông bếp lửa, còn cậu thì đi gánh nước. May mà cách nhà không xa có một con suối nhỏ, là nước suối chảy từ trên núi xuống, trong veo sạch sẽ, không hề có tạp chất.

Những nhà ở xa con suối, sinh hoạt hằng ngày thường trực tiếp gánh nước từ sông, còn nước dùng để nấu nướng thì sẽ ra giếng thôn lấy.

Bạch Đào vừa ra khỏi cổng viện đã thấy Bùi Tranh đang múc nước bên suối, y xách hai thùng nước đầy, vẻ mặt nghi hoặc liền chạy nhỏ tới hỏi: "Bùi đại ca, sao huynh lại xuống tận dưới này lấy nước? Không phải phía thượng nguồn sẽ sạch hơn sao?"

Bùi Tranh gánh hai thùng nước căng tròn hướng về sân nhà Bạch Đào: "Tối qua ta thấy trong chum nhà ngươi chẳng còn bao nhiêu."

Bạch Đào phản ứng hơi chậm một nhịp: "Huynh đây là... gánh giúp ta à?"

Bùi Tranh nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, bước chân vững vàng gánh nước về như bay.

Hôm qua lúc rửa bát, y đã nhìn thấy chum nước gần như cạn đáy. Nghĩ bụng cũng tại bọn họ đến ăn cơm, nên mới dùng nhiều nước như vậy. Mà Bạch Đào lại sức yếu, hai chum to như thế muốn đổ đầy cũng chẳng dễ, nên y quyết định sáng nay tới giúp một tay. Dù sao với y thì chuyện này nhẹ tênh.

Bạch Đào vội vàng đổ nước vào hai thùng của mình đến khoảng bảy phần, rồi run run xách về nhà. Bùi Tranh nhìn thấy cậu chỉ xách được chừng ấy mà mặt đỏ bừng vì gắng sức, liền bước nhanh tới đỡ lấy, thầm nghĩ: Bạch Đào đúng là sức lực nhỏ thật.

Thân thể thì yếu, vai cũng chẳng gánh nổi đồ gì. Nói tới đây, y lại nhớ đến chuyện trước đó Bạch Đào từng nhờ y xem vai có bị trầy không. Đúng là do trước đây chưa từng gánh vác gì, nên giờ không chịu nổi sức nặng.

Lần trước cậu thử gánh nước, bị đòn gánh đè cho kêu oai oái, cả vai đau ê ẩm. Từ đó cậu chọn cách xách nước thay vì gánh, còn thầm cảm thấy may mắn vì mình mua nhà gần nguồn nước, ít nhất đỡ phải đi xa.

Cậu cũng biết không thể cứ không gánh mãi được, dù sao cũng phải sống ở đây lâu dài, sau này đến mùa thu hoạch thì phải từ ruộng vác đồ về. Cậu cũng có lòng muốn tập luyện, định mỗi lần chỉ gánh một ít nước, quen rồi thì từ từ tăng lên.

Kết quả là sau khi chạy qua chạy lại hơn chục lượt mới đổ đầy được hai cái chum, mệt đến mức người rã rời, lưng đau vai mỏi, cậu liền dứt khoát bỏ cuộc.

Còn tự an ủi bản thân: Không cần thiết phải làm khó mình từ bây giờ. Dù gì cũng chưa đến lúc cày cấy, còn lâu mới thu hoạch mà.

Cùng lắm đến lúc đó, cậu đeo sọt rồi từ từ vác về, thế nào cũng đỡ hơn là ở đây tự hành mình.

Dưới sự giúp đỡ của Bùi Tranh, hai chum nước trong nhà nhanh chóng được đổ đầy.

Bạch Đào lắc lắc đôi tay bị vành gỗ của thùng nước ép đến đỏ bừng: "Cảm ơn Bùi đại ca, nếu không có huynh thì ta còn phải tốn không ít sức nữa. Ở lại ăn sáng luôn nhé?"

"Ăn rồi." Bùi Tranh xách lấy hai thùng nước của mình, chuẩn bị quay về.

Bạch Đào cũng không níu kéo, vẫy tay tạm biệt, còn nhắc y trưa nhớ đến ăn lẩu.

Nhìn Bùi Tranh xách thùng nước lên núi, Bạch Đào thầm cảm thấy: sáng nay Bùi Tranh như một chàng thiếu niên ốc sên trong truyện tranh vậy.

Hơn nữa, Bùi Tranh đúng là rất chu đáo, hôm nay còn đặc biệt đến giúp cậu gánh nước.

Bạch Đào nghĩ thêm một chút liền hiểu, chắc chắn là vì hôm qua nấu ăn dùng nhiều nước quá, Bùi Tranh lại biết sức cậu yếu, nên sáng nay mới tự giác đến giúp.

Chuyện trong chum cạn nước, hôm qua lúc rửa bát thì Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng thấy, nhưng hai người họ đâu có nghĩ tới chuyện giúp đỡ.

Không phải vì họ tính toán hay không muốn giúp, mà đơn giản là... chẳng ai nghĩ tới việc đó cả.

Bạch Đào tin rằng, nếu cậu mở miệng nhờ hai người họ gánh nước, nhất định họ sẽ rất vui vẻ đồng ý, thậm chí còn có thể áy náy mà nói: "Sao ta không nghĩ tới chứ!"

Tận đến khi đứng trong sân không còn thấy bóng dáng Bùi Tranh đâu nữa, Bạch Đào mới quay lại bếp, trong lòng vẫn không khỏi cảm thán: Bùi Tranh đúng là một người vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, đúng là đại ân nhân, đùi vàng này cậu nhất định phải ôm thật chặt!



Đầu giờ Tỵ, Khâu Đại Ngưu đã hẹn với Bạch Đào là hôm nay nhất định sẽ đến, đã xuất hiện, trên mặt còn nở nụ cười tươi rói.

Đúng lúc trời vừa hửng nắng, Bạch Đào đang chuẩn bị mang quần áo ra bờ sông giặt, liền để chậu quần áo bên cạnh bể nước, rồi gọi Khâu Đại Ngưu vào nhà: "Cười gì vậy? Vui vẻ thế?"

"Đào ca, huynh đừng vào nhà ngồi nữa, ta dẫn huynh đi xem náo nhiệt!" Khâu Đại Ngưu vừa nói vừa kéo Bạch Đào ra khỏi sân, "Mau đi theo ta, chậm chút nữa là không nhìn thấy đâu!"

Bạch Đào sức yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Khâu Đại Ngưu, đành quay đầu dặn dò Lâm Tầm và Lâm Chân giúp mình trông nhà một lúc.

Cậu vùng vẫy: "Từ từ thôi Đại Ngưu, xem náo nhiệt gì cơ?"

Khâu Đại Ngưu buông tay ra, "Xem náo nhiệt của Tống Dĩ An."

"Tống Dĩ An có chuyện gì náo nhiệt để xem?" Bạch Đào thật sự không nghĩ tới Khâu Đại Ngưu lại muốn kéo cậu đi xem chuyện của huynh đệ thân thiết.

"Hê hê." Khâu Đại Ngưu cười đầy gian trá, "Đi rồi huynh sẽ biết."

Bị câu nói đó khơi dậy tò mò, Bạch Đào liền chạy theo Khâu Đại Ngưu. Hai người vừa tới trước sân nhà Tống Dĩ An thì gặp đúng lúc Bùi Tranh đang chuẩn bị xuống núi.

Bạch Đào dứt khoát kéo cả Bùi Tranh đi cùng xem náo nhiệt.

Mấy người thấy cổng sân nhà Tống Dĩ An mở toang, bên trong còn vang lên tiếng người nói cười, nghe ra không ít người đang có mặt.

Bạch Đào vừa định lén thò đầu vào nhìn thử, thì đã bị Bùi Tranh kéo lại.

Cậu ghé sát tai Bùi Tranh thì thầm: "Trong đó náo nhiệt lắm, ta muốn xem xem."

"Dễ bị phát hiện." Làn hơi ấm nóng phả bên tai khiến Bùi Tranh lúng túng né người ra sau.

Khâu Đại Ngưu vẫy tay gọi hai người: "Ta dẫn các huynh tới bên cạnh, chỗ đó gần gian chính hơn, nghe rõ hơn đấy."

Ba người lén lút vòng qua bên hông, Bạch Đào nghiêng tai dán sát vào tường rào, bắt đầu nghe lén.

Khâu Đại Ngưu cũng bắt chước, ghé tai lại gần.

Bùi Tranh khoanh tay đứng nhìn hai kẻ rình mò rõ ra là gian manh, trong lòng thầm nghĩ: Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 47: Nghe lén


Là "nhân vật chính" trong màn náo nhiệt bị người khác rình xem, lúc này Tống Dĩ An đang ngồi trên ghế, đầu đau như búa bổ.

Vốn dĩ hắn định cùng Khâu Đại Ngưu đến nhà Bạch Đào, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là Đại Ngưu giục, liền đáp lời: "Đến đây, mới mấy giờ mà đã vội đi ăn trưa rồi?"

Trong lòng còn thầm nghĩ: Đại Ngưu từ bao giờ biết khách sáo vậy? Bình thường chẳng phải cứ đẩy cửa mà vào à?

Kết quả, vừa mở cửa ra liền thấy hai vị đại nương tay cầm khăn lụa đứng trước cổng, một người mặc đỏ, một người mặc xanh.

Vừa thấy hắn, hai người mắt liền sáng lên, phe phẩy khăn lụa tiến lại gần: "Ôi chao, đây chính là tiên sinh tương lai của thôn Thanh Hà sao? Quả thật là phong độ tuấn tú!"

Tống Dĩ An liên tục lùi lại: "Hai thẩm khỏe, không biết hai vị là...?"

Đại nương áo đỏ che mặt cười khúc khích: "Phu tử đừng đùa nữa, ở thôn Thanh Hà này còn ai không biết bà mối Thẩm ta?"

Đại nương áo xanh mím môi: "Người ta Tống phu tử mùa hè năm ngoái mới tới thôn Thanh Hà, không biết bà cũng là bình thường thôi. Ta — bà mối Đặng mới thật sự là người nổi danh mười dặm tám thôn."

Tống Dĩ An không nhận ra ai trong hai bà, thấy họ sắp cãi nhau, vội chắp tay: "Hóa ra là bà mối Thẩm và bà mối Đặng, nghe đại danh đã lâu."

Hai người lập tức né sang bên, vội vàng xua tay: "Ây da, vậy không được đâu."

Lễ của Tú tài xưa kia bọn họ không dám nhận. Dù là Tú tài thời tiền triều, bây giờ vẫn tính là có học vấn.

Khâu Đại Ngưu đang định gọi Tống Dĩ An, vừa tới đã thấy ngay cảnh này, liền lập tức chạy đi tìm Bạch Đào đến xem náo nhiệt.

Tống Dĩ An mời hai người vào nhà, rót trà tiếp khách: "Không biết hôm nay hai thẩm tới tìm ta là để viết thư sao?"

"Bà mối đến cửa còn có thể làm gì nữa?" Bà mối Thẩm thẳng thắn nói luôn, "Tất nhiên là đến để bàn chuyện mai mối."

Bà mối Đặng đảo mắt nhìn quanh, bắt đầu khen ngợi: "Nhà Tống phu tử sạch sẽ gọn gàng, chẳng giống nhà của một hán tử độc thân chút nào, vừa nhìn đã thấy là người siêng năng."

Bà mối Thẩm vốn chẳng ưa mấy lời vẽ vời, bĩu môi nghĩ bụng: Ả này lại bày mấy chiêu lố bịch.

"Ta không làm mất thời gian của phu tử nữa, nói thẳng nhé: Nhà giàu trong thôn là Bùi Vĩnh Quý hôm qua tìm ta, muốn tìm mối cho tiểu nữ nhà ông ấy. Ông ấy bảo muốn tìm người có học một chút, ta nghĩ ngay đến ngươi."

Bà mối Đặng nhanh chóng tiếp lời: "Trên trấn, nhà Lý lão bản cũng có một ca nhi chờ gả, từ nhỏ đã được dạy dỗ bài bản, cầm kỳ thi họa đều biết chút ít, muốn tìm người lớn hơn vài tuổi, nói là biết thương người. Ta thấy phu tử sống một mình mà vẫn rất gọn gàng, vừa nhìn đã thấy là người biết quan tâm."

"Chỉ mong hai thẩm đừng gọi ta là phu tử, ta vẫn chưa chính thức nhậm chức, bị người khác nghe thấy thì không hay. Cảm ơn hai vị đã thông cảm."

Tống Dĩ An vừa nói xong trong lòng đã gấp gáp, Khâu Đại Ngưu sao còn chưa tới cứu ta khỏi nơi này?

Hắn tuyệt đối không nhắc nửa câu đến chuyện "xem mắt".

Hai bà mối nghe vậy càng thấy vui mừng, người có học thức, diện mạo đoan chính, lại khiêm nhường lễ độ, nếu mai mối thành công thì bên gái chắc chắn hài lòng, thế là càng thêm tích cực.

Bà mối Thẩm uống ngụm nước rồi tiếp tục: "Nhà họ Bùi có hai hán tử, một ca nhi, đều đã thành gia lập thất, chỉ còn tiểu nữ nhi 17 tuổi là chưa xuất giá. Từ nhỏ được cưng chiều lớn lên, dáng vẻ xinh xắn, lại chăm chỉ siêng năng."

Bà mối Đặng bắt đầu dìm người khác: "Đứa trẻ được cưng chiều trong nhà thì ít nhiều cũng sẽ có phần được nuông chiều quá mức. Tống công tử tướng mạo đường hoàng, vẫn nên tìm một ca nhi dịu dàng hiền thục, có nghiên cứu đôi chút về cầm kỳ thư họa, như vậy mới có tiếng nói chung."

Bà mối Trương không vừa lòng, tính tình thẳng thắn nên nói toạc ra luôn: "Ca nhi trên trấn thì việc gì phải về tận thôn tìm phu lang? Ta thấy ngươi đúng là chẳng nói thật, toàn chọn lời hay ý đẹp để nói thôi."

"Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Một bà mối như ngươi, mở miệng ra là bôi nhọ danh tiếng ca nhi nhà người ta, đúng là tâm địa chẳng tốt đẹp gì! Hơn nữa, rau củ mỗi người mỗi khẩu vị, người ta thích mấy người trong thôn chất phác thật thà thì sao nào?"

"Ta thì bôi nhọ ai? Chính ngươi mới là kẻ vu vạ người khác! Bà mối Đặng này, nói cho ngươi biết, nữ nhi trong thôn, ta nắm rõ gốc gác từng người, so ra còn thích hợp hơn đám ca nhi trên trấn. Đám người trên trấn ấy à, trước giờ đều khinh thường đám nông dân như tụi ta!"

"Ngươi... ngươi biết cái rắm gì!"

"Ngươi giành mối làm ăn đến tận thôn Thanh Hà của bọn ta, còn bày đặt ở đó mạnh miệng!"

"Buồn cười thật! Làm mối tác hợp một mối lương duyên, sao lại nói là buôn bán làm ăn được?!"

...

Tống Dĩ An đứng bên cạnh, đau đầu xoa trán.

Trước đây chỉ một bà mối thôi cũng đã thấy khó xử, hôm nay xui rủi thế nào lại gặp phải đến hai người.

Hắn đoán chắc là do lý chính nói với mọi người rằng, hắn đã đồng ý làm tiên sinh dạy học, nên mới khiến bà mối thi nhau tìm đến cửa. Dù sao thì từ nay về sau, hắn cũng xem như có thu nhập ổn định rồi.

Ba người đang nghe lén sau bức tường thì hoàn toàn không biết Tống Dĩ An đang khổ não thế nào, lúc này nghe mà say mê như đang xem kịch.

Bạch Đào duỗi thẳng lưng đã mỏi: "Tống Dĩ An đúng là được tranh giành ghê. Ta nghe động tĩnh này, cảm giác hai bà mối sắp đánh nhau tới nơi rồi đấy."

Khâu Đại Ngưu vẫn đang vểnh tai nghe kỹ: "Không biết An ca có chịu đồng ý đi xem mắt không nữa."

Bùi Tranh đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc, như thể chẳng hứng thú với chuyện này chút nào.

Bạch Đào đụng vai Bùi Tranh: "Ta nhớ rõ lúc trước huynh nói là hai người đó theo huynh về, nên phải chăm sóc và quan tâm nhiều hơn. Đây là chuyện chung thân đại sự, huynh sao chẳng có tí quan tâm nào hết vậy?"

Bùi Tranh ngẩng đầu lên: "Chuyện chung thân đại sự, người ngoài không thể làm chủ thay."

Bạch Đào nói: "Cũng không phải bảo huynh làm chủ, nhưng dù gì huynh cũng lớn lên ở thôn này mà. Lúc nãy bà mối nhắc đến tiểu nữ nhi nhà Bùi Vĩnh Quý, huynh đã gặp qua chưa? Người thế nào? Có thể giúp huynh đệ xem xét qua một chút chứ."

Ánh mắt Bùi Tranh dần trở nên sâu thẳm: "Không quen."

Thấy trong sân im ắng, Khâu Đại Ngưu đứng thẳng dậy, cũng nhập hội trò chuyện: "Tranh ca, ta thấy họ Trương ở trong thôn là họ lớn, họ của huynh thì hôm nay ta mới nghe lần đầu, còn tưởng là bà con thân thích gì, ai ngờ huynh lại nói không quen."

Thấy Tống Dĩ An tiễn hai bà mối ra khỏi sân, Bùi Tranh quay người nói: "Đi thôi."

Bạch Đào đi theo, trong đầu vẫn nhiệt tình suy nghĩ chuyện xem mắt: "Nếu An ca thực sự muốn xem mắt, bọn mình cũng có thể giúp hỏi thăm thêm một chút."

Dù gì thì thời đại này toàn là hôn nhân sắp đặt, Bạch Đào nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin. Lỡ như tính cách không hợp, thói quen sinh hoạt cũng khác nhau, vậy cưới xong rồi biết sống sao?

Khâu Đại Ngưu đi phía sau có phần sốt ruột, muốn hai người kia trốn một lát hẵng đi, chứ giờ bị Tống Dĩ An bắt gặp thì tiêu rồi, chắc chắn đối phương sẽ đoán ra là chủ ý của mình.

Cuối cùng cũng tiễn được hai bà mối đi, Tống Dĩ An vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp đóng cổng sân, đã thấy Bùi Tranh từ bên hông nhà đi ra, theo sau là Bạch Đào đang mải suy nghĩ và Đại Ngưu với gương mặt đầy sốt ruột.

"......"

Nhìn biểu cảm của ba người, khỏi cần đoán cũng biết vừa rồi làm cái gì.

Tống Dĩ An giận sôi máu, xông lên đá cho Khâu Đại Ngưu một phát: "Tốt quá ha, Khâu Đại Ngưu, ta thì ngồi trong nhà chờ ngươi đến cứu, còn ngươi thì đứng ngoài sân hóng chuyện!"

Khâu Đại Ngưu né sang bên, lí nhí nói: "An ca, ta sai rồi... Hơn nữa, huynh cũng tới tuổi thành thân rồi, ta sợ vào phá mất việc của huynh..."

Khóe miệng Tống Dĩ An giật giật: "Ngươi tưởng mình còn nhỏ lắm chắc? Ta gọi hai bà mối quay lại liền, để họ giúp ngươi xem mắt cho đàng hoàng. Tiền sính lễ ta bao luôn."

Khâu Đại Ngưu vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không cần, không cần đâu!"

Hắn còn muốn sống tự do thêm vài năm nữa mà.

Hai người vừa đi vừa cãi cọ, hướng về phía nhà Bạch Đào, Bùi Tranh và Bạch Đào lặng lẽ theo sau.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 48: Hỏi thăm chuyện xưa


Vào sân rồi, mấy người vừa chuẩn bị đồ ăn vừa tán gẫu.

Bạch Đào vẫn giống như hôm qua, đứng ở sân cắt rau: "An ca vẫn chưa có ý định thành thân à?"

Tống Dĩ An lắc đầu, hiếm khi trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cũng không hẳn là không có ý định, chỉ là chuyện bạn đời cả đời, vẫn muốn tìm một người hiểu rõ tính tình, mình thực sự thích."

Bạch Đào không ngờ Tống Dĩ An lại có suy nghĩ hiện đại như vậy, gật đầu tán đồng: "Ý nghĩ này rất hay, nếu tính cách không hợp, thành thân rồi sống cũng chẳng dễ chịu gì."

Tống Dĩ An nháy mắt trêu chọc: "Đừng chỉ nói ta, ngươi cũng chỉ nhỏ hơn ta mấy tháng, có ý định gì chưa?"

Bạch Đào không ngờ đột nhiên bị hỏi đến mình, chớp chớp mắt: "Ta bây giờ có thể có ý định gì chứ? Đợi lúc nào tích cóp được chút bạc hẵng tính."

Hiện tại cậu vẫn đang thu không đủ chi, ngày ngày ăn vào vốn liếng. Món lẩu xa xỉ thế này, nếu không phải ba người kia góp tiền, thì cậu tuyệt đối sẽ không ăn đâu.

Tống Dĩ An tò mò hỏi: "Vậy ngươi thích ca nhi hay nữ tử?"

Bạch Đào đáp dứt khoát: "Nữ tử."

Dù sao thì giới tính "ca nhi" này, cậu cũng mới biết sau khi tới thế giới này. Không phải kỳ thị, chỉ là cảm thấy hơi gượng.

Mấy hôm trước cùng Lan thẩm sang thôn bên xem chó con, trên đường đã gặp một ca nhi đang mang thai bụng to, đi đường lắc lư uốn éo, nói năng thì kêu giọng the thé, nhìn vào đúng là khó chịu hết sức.

Lúc đó cậu còn nghĩ, may mà An ca nhi nhà Lan thẩm không như vậy, chứ không thì chẳng biết phải chung đụng ra sao.

Chỉ là Bạch Đào không biết, ca nhi như vậy thật ra là trường hợp đặc biệt. Phần lớn ca nhi ở thế giới này đều không như thế. Đương nhiên, giống như An ca nhi, không coi mình là ca nhi, suốt ngày chạy nhảy mạnh mẽ, cũng là thiểu số.

——

Bùi Tranh từ đầu đến cuối đều không tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy người, bữa trưa cũng chỉ ăn được mấy miếng, lúc rửa bát vẫn còn giữ bộ mặt lạnh như tiền.

Bạch Đào để ý thấy từ khi y trở về từ nhà An ca thì vẫn không nói gì, tinh thần cũng không cao lắm.

Mắt cậu đảo một vòng, sờ sờ cằm rồi lại lén lút ghé qua, hạ giọng hỏi: "Bùi đại ca, thấy huynh không vui, chẳng lẽ trong mấy người bà mối giới thiệu hôm nay có một người là người huynh thích?"

Bùi Tranh nhíu mày, mặt nghiêm lại: "Nói bậy gì đó?!"

Bạch Đào bị y làm cho giật mình: "Ta... ta nói gì đại nghịch bất đạo rồi sao?"

Sao tự nhiên lại dữ vậy?

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An bên cạnh cũng bị dọa giật mình, hai mặt nhìn nhau đầy mờ mịt — "Tranh ca làm sao thế?"

Bùi Tranh thấy mình khiến mọi người sợ hãi, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Không có gì, chỉ là ta không thích bị người khác đoán mò."

Bạch Đào ngừng tay lại, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là thấy huynh từ nhà An ca về tới giờ cứ không vui."

Tay Bùi Tranh đang rửa bát khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục: "Không có không vui."

Bạch Đào lặng lẽ bĩu môi, rõ ràng là không vui mà còn chối, đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Khâu Đại Ngưu ghé sát Tống Dĩ An thì thầm: "Tranh ca làm sao vậy? Trước đây có nói huynh ấy hợp với cô nương hay ca nhi nhà ai, cũng đâu thấy nổi giận vậy đâu?"

Tống Dĩ An lắc đầu: "Không biết nữa."

Người họ Bùi ở trong thôn vốn không nhiều, từ sau khi Bùi Tranh đưa hai người họ về thôn, cũng chưa từng nhắc đến chuyện cha nương hay người thân.

Lúc trước Tống Dĩ An vẫn tưởng y giống Khâu Đại Ngưu, là không cha không nương, chỉ lớn lên ở trong thôn mà thôi.

Nhưng giờ xem ra... chắc không đơn giản vậy.

Người mà bà mối hôm nay nhắc đến – Bùi Vĩnh Quý, tám phần là có liên quan đến Tranh ca. Chỉ là quan hệ e là không tốt, nếu không thì sao lại chưa từng qua lại?

Phải biết rằng lúc ba người mới về thôn, chính Bùi Tranh từng nói với họ rằng nhà Lan thẩm là người tốt, đến mùa thu còn kéo hai người đi giúp thu hoạch. Cuối cùng tuy bị Lan thẩm ép đưa tiền công, nhưng y vẫn rất nhiệt tình.

Thời gian đó, trong thôn có ai, có quan hệ gì ra sao, Bùi Tranh đều nói cho hai người biết, duy chỉ có Bùi Vĩnh Quý, y chưa từng nhắc tới.

Xem ra... phải đi hỏi Lan thẩm một chút.

Buổi chiều, Tống Dĩ An lấy cớ nói có việc cần tìm lý chính, thật ra là đến thẳng nhà Lan thẩm.

Vừa hay Lan thẩm đang ở nhà, còn vui vẻ pha trà mời khách: "Sao nào, lại tới hỏi ta chuyện gì đây?"

Tống Dĩ An hơi ngạc nhiên: "Sao thẩm biết?"

Lan thẩm ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười mở lời: "Hôm nay ta giặt đồ ở bờ sông, nhìn thấy hai bà mối từ trên núi đi xuống, còn đang cãi nhau suốt dọc đường. Vô tình nghe được tên của cháu."

Bà vừa rồi mở cửa, thấy người đến là Tống Dĩ An, thì đoán ngay đối phương tám phần là đến hỏi chuyện về những người mà bà mối nhắc đến.

Tống Dĩ An liền thuận thế gật đầu, không nhắc gì đến Bùi Tranh: "Thực không giấu gì thẩm, đúng là có chút chuyện muốn hỏi. Dù sao thẩm cũng biết, cháu mới chuyển vào sống trong thôn, vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở đây."

Lan thẩm lập tức hào hứng: "Ta sống ở thôn này mấy chục năm rồi, phần lớn các gia đình đều biết rõ. Cháu cứ nói xem, để thẩm coi có giúp góp được ý gì không."

Tống Dĩ An cảm kích: "Bà mối Trương có nhắc đến tiểu nữ nhi nhà Bùi Vĩnh Quý trong thôn, không biết Lan thẩm có biết rõ không?"

Vừa nghe đến cái tên "Bùi Vĩnh Quý", sắc mặt thím Lan lập tức thay đổi, mà nghe là "tiểu nữ nhi" thì lại càng lộ vẻ phức tạp.

Tống Dĩ An nghi hoặc: "Sao thẩm lại có vẻ mặt này?"

"Ta cũng không giấu gì cháu, con bé đó thì đúng là đứa bé ngoan, hiểu chuyện lại chăm chỉ." Lan thẩm thở dài, ánh mắt đầy suy tư, "Chỉ là, nhà Bùi Vĩnh Quý... nếu cháu thành thân với họ, e là không thể tiếp tục làm huynh đệ với Tranh Tử nữa rồi."

Tống Dĩ An không ngờ Lan thẩm lại trực tiếp nói trúng ngay trọng tâm mà mình định hỏi, lập tức tiếp lời: "Vậy còn xin thẩm nói rõ thêm giúp cháu."

"Ôi, toàn là chuyện cũ năm xưa rồi..."

Hai khắc sau, Lan thẩm tiễn người ra cửa, quay đầu liếc mắt lườm An ca nhi đang giúp dọn tách trà trong sân.

Lúc mới thân quen với Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu, bà còn định bụng giới thiệu An ca nhi nhà mình cho Tống Dĩ An. Đối phương vừa có học vấn lại lễ độ, đúng là không tệ.

Kết quả An ca nhi lại buông ra một câu: "Người ta nhìn thư sinh quá, lỡ sau này cãi nhau thì co cũng ngại ra tay."

Nghe thử xem, đây có phải lời mà một ca nhi nên nói không?!

Bà chống nạnh hỏi tiếp: "Thế còn Tranh Tử thì sao? Tay đánh cũng không nương, hẳn là hợp chứ, tại sao lại không ưng?"

An ca nhi hùng hồn: "Bùi đại ca là người từ nhỏ con đã coi như ca ca, không có suy nghĩ gì khác."

Lan thẩm suýt tức chết vì đứa con nhà mình: "Từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiểu tính hiểu nết, tình cảm thấu đáo thì có gì không tốt? Nhất định phải đi tìm kiểu gì cũng không biết thì mới thấy vui lòng à?"

An ca nhi rụt cổ, lí nhí: "Con mới 16, nương gấp gì chứ..."

Mắt Lan thẩm trợn tròn: "16 rồi còn không gấp?! Thế định chờ đến 60 mới bắt đầu sốt ruột à?"

An ca nhi: "..."

Câu này sao nghe kiểu như, nương cảm thấy mình có khi 60 cũng chưa gả được vậy trời?
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 49: Giúp hai huynh đệ quét tước phòng ở


Ngày hai huynh đệ Lâm Tầm dự định về nhà, vừa khéo lại trùng với ngày khởi công xây học đường trong thôn.

Nghe nói ngày này là do lý chính cùng mấy vị thúc công lớn tuổi có uy tín trong thôn, cùng nhau lật lịch hoàng đạo chọn ra rất kỹ càng.

Xây học đường là chuyện lớn của cả thôn, mỗi nhà đều phải cử người tham gia, nếu không muốn ra người thì có thể bỏ tiền. Hiện tại còn chưa tới mùa xuân bận rộn nhất, người đông thì xây cũng nhanh, không mất mấy hôm nên chẳng ai chọn cách bỏ tiền.

Việc sau này con cái mình có thể đến học đường đọc sách, ai ai cũng để tâm. Trong thôn có học đường là chuyện rất đáng tự hào, kể ra ngoài cũng nở mày nở mặt. Dẫu sao mấy rhoon lân cận đều chưa có học đường, chỉ có thôn Thượng Hà là hai mươi mấy năm trước từng xây một học đường, người dạy là một lão Tú tài. Ban đầu cũng có không ít học trò, cả thôn Thanh Hà cũng có vài nhà cho con sang đó học chữ, trong đó có nhà Lan thẩm

Cho đến vài năm trước, đúng dịp chiến loạn, thuế má nặng nề, lại chưa có khoai tây phổ cập, trong năm mà có thể ăn no đã là hiếm, nói chi đến chuyện có bạc cho con đọc sách. Lão tú tài lâm bệnh mất, học trò vốn đã ít, học đường cũng tan rã từ đó.

Giờ loạn đã yên, hôn nhân trong thôn cũng nhiều hơn. Trên triều đình lại ban ra chính sách mới, từ năm đầu Vĩnh An đến năm thứ ba, mỗi sinh một đứa con sẽ được miễn một năm lao dịch và thuế má. Lý chính biết được chuyện ấy thì nảy ra ý muốn xây lại học đường. Dăm ba năm nữa trẻ con trong thôn nhiều lên, chẳng lẽ để chúng giống thế hệ trước, ngay cả chữ cũng không biết?

Cũng chẳng mong ai cũng đỗ Tú tài hay Cử nhân, chỉ cần biết tính toán, biết chữ, tương lai cũng sẽ có thêm lối đi. Đang lúc phiền não không biết tìm ai dạy học, thì vừa vặn Bùi Tranh đưa về một vị Tú tài, việc này coi như là đã định.

Hôm trước vừa nhận được thông báo, biết ngày mai phải đi xây học đường, Bạch Đào bèn tính tranh thủ hôm nay đưa hai huynh đệ Lâm Tầm về nhà, tiện thể giúp thu dọn một chút.

Lâm Tầm có phần ngượng ngùng, không muốn để Bạch Đào tiễn.

Bạch Đào vừa thu dọn đồ vừa nói:
"Ngại cái gì mà ngại. Ngươi không thấy lúc ta mới mua căn nhà kia đâu, mái dột gió lùa, giường đất thì sập, bếp ngoài còn chưa có nữa là."

Lâm Tầm đến tay trắng, giờ cũng định tay trắng quay về, mà không hiểu Bạch Đào lôi ở đâu ra một cái sọt đầy ắp đồ đạc.

Thấy cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm vào sọt, Bạch Đào hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì, liền cười, ôm luôn tiểu Lâm Chân ngoan ngoãn bên cạnh lên: "Trong này có nhiều thứ là Lan thẩm—" Bạch Đào ngập ngừng, "Có lẽ mấy đứa nên gọi là Lan bà bà, là bà ấy may cho các ngươi."

Nghe đến đây, Lâm Tầm sốt sắng: "Không thể nhận được!"

Vừa nói vừa nhón chân định lấy cái sọt trên lưng Bạch Đào xuống.

"Ây ây ây, đừng vội, nghe ta nói xong đã." Bạch Đào nhờ chiều cao hơn hẳn, cứ thế kẹp Lâm Tầm dưới cánh tay như kẹp gà con.

"Không phải đồ mới đâu, đều là quần áo cũ của An ca nhi và Trương Lộ Sinh mặc không vừa nữa rồi, Lan thẩm sửa lại đó."

Lâm Tầm vẫn định từ chối, nhưng Bạch Đào lại giở chiêu quen thuộc: "Thế là ngươi chê quần áo của An thúc và Lộ Sinh thúc à? Hay là... chê hai người họ?"

Lâm Tầm hoảng luôn: "Sao có thể! Họ đều rất tốt mà!"

Bạch Đào liền một tay xách một đứa nhỏ, nhấc cả hai ra khỏi phòng: "Vậy thì nhận đi. Muốn cảm ơn thì để sau này lớn rồi hẵng nghĩ cách."

Đến nhà Lâm Tầm, Bạch Đào mới hiểu tại sao cứ hay nhìn thấy hai huynh đệ ở bờ sông đối diện nhà mình. Giờ nhìn kỹ lại, nếu nối nhà cậu với nhà huynh đệ Lâm Tầm thành một đường thẳng, thì đường này đúng là vuông góc với dòng Thanh Hà. Chỉ là nhà hai huynh đệ nằm sát mép thôn, cách sông hơi xa một chút.

Nhà cửa đúng là xập xệ thật, chỉ có hai gian, một gian còn là bếp tranh mà nửa mái đã không cánh mà bay. Gian còn lại thì có thể nhìn ra từng được sửa qua, nhưng kiểu sửa rất vụng về, giống như do Lâm Tầm tự làm.

Lâm Tầm lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa, Bạch Đào chẳng nói năng gì, lấy chổi mang theo bắt đầu quét dọn luôn.

Thật ra, Lâm Tầm đã quét trước khi rời đi rồi, chỉ là bảy tám ngày không có người ở, mà nhà lại dột nát, trong nhà tất nhiên lại phủ thêm một lớp bụi.

"Này? Cái bếp nhỏ chỗ bếp nấu này, là mấy đứa tự lấy đá xếp thành à?" Vừa bước vào bếp, Bạch Đào đã thấy, trông cũng khá đẹp, nhìn qua cũng chắc chắn.

Lâm Chân gật đầu, vui vẻ vừa nói vừa làm động tác tay: "Là ca ca làm đó, nhưng cháu cũng có giúp mà! Ca ca lợi hại lắm!"

Bạch Đào khen đứa nhỏ mấy câu, rồi tiếp tục dọn dẹp.

Ban đầu Lâm Tầm định nói để mình tự làm một mình, nhưng không cần đoán cũng biết sẽ bị từ chối, dứt khoát đẩy nhanh tốc độ để Bạch Đào đỡ phải làm nhiều.

Thật ra, cũng chẳng có gì nhiều để dọn, không gian nhỏ, đồ đạc ít, hai gian phòng rất nhanh đã được sắp xếp xong.

Nhìn chăn nệm rách nát trên giường đất, Bạch Đào vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng, trước kia trời lạnh như vậy, giường sưởi lại hỏng, không biết hai đứa nhỏ này đã chịu đựng qua kiểu gì.

Bạch Đào lấy ra chăn cũ mà cậu đã cố ý đi mua về trải lên giường, vì cậu biết cái mới chắc chắn Lâm Tầm sẽ không chịu lấy.

Trong phòng không có tủ, Bạch Đào đành lấy quần áo ra xếp đống ở cuối giường. Thời tiết vẫn còn lạnh, sợ hai đứa nhỏ cảm lạnh, cậu lại kiểm tra lại giường đất một lượt, nhưng nhìn thế nào cũng không ra được chỗ nào hỏng.

Cậu mượn thang từ nhà hàng xóm không xa, bảo Lâm Tầm giúp giữ thang, còn mình thì leo lên xem ống khói.

Cúi đầu nhìn vào bên trong một lúc, tối om nên cũng không nhìn ra được gì, cậu dùng một cây gậy dài chọc thử một cái, dường như cũng không bị tắc.

Bạch Đào ngẩng đầu hỏi hai huynh đệ: "Sau khi các ngươi đốt giường sưởi thì xảy ra chuyện gì?"

Không ngờ Lâm Chân lại khúc khích cười. "Sao vậy?"

Lâm Tầm chỉ vào mặt mình: "Đào thúc, mặt thúc dính tro rồi."

Bạch Đào định giơ tay sờ, nhưng nhìn tay mình cũng đen sì, đành bỏ qua, tính xuống rồi rửa.

"Không sao, xuống rồi lau, các ngươi còn chưa nói cơ mà."

Lâm Tầm nhìn vệt đen từ trán kéo dài xuống cằm trên mặt Bạch Đào, đó là dấu vết ống khói in lại, một lúc sau mới nhớ ra Bạch Đào vừa hỏi gì: "Đốt lên rồi mà không thấy nóng, ống khói cũng không bốc khói luôn."

Bạch Đào gật đầu, cảm thấy có lẽ là đoạn nối với đầu giường sưởi bị tắc. Cậu cũng không biết phải xử lý thế nào, cuối cùng đành quay về tìm cứu viện, gọi Trương thúc, người có kinh nghiệm, tới giúp thông ống.

Nhìn công cụ trong tay đối phương, Bạch Đào mới bừng tỉnh: thì ra thứ này còn có cả dụng cụ chuyên dụng nữa.

Trương thúc nhìn mái nhà lộn xộn, lại quay về ôm thêm một đống rơm rạ tới, giúp bọn họ sửa sang lại mái nhà.

Còn mang đến một cái chum nước nhỏ hơn, nói là bên trên có một khe nứt, đổ nhiều thì rò nước, vốn định vứt đi, nhưng nghĩ hai huynh đệ chắc dùng được nên mang qua luôn.

Lâm Tầm nhìn cái chum sạch bóng, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bạch Đào lấy từ sọt ra túi bột mì cuối cùng và vài củ khoai tây.

"Đừng vội từ chối, cứ xem như ta cho ngươi mượn. Mấy hôm nay trời ấm hơn một chút, ta biết ngươi có thể lên núi kiếm đồ ăn, sẽ không đến mức đói, nhưng cũng phải để ý cái chân bị thương của ngươi. Ngươi mà không chịu dưỡng cho tốt, sau này còn lấy gì nuôi gia đình? Mấy thứ này, đợi sang năm thu hoạch rồi trả lại ta cũng được."

Lâm Tầm nhìn theo bóng dáng Bạch Đào đeo chiếc sọt trống rỗng rời đi, chớp mạnh mắt, cố gắng kìm lại viền mắt đỏ hoe.

Lâm Chân hơi luyến tiếc, kéo vạt áo ca ca, ngẩng đầu hỏi: "Sau này chúng ta còn được tới tìm Đào thúc chơi không?"

Lâm Tầm im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Chân có chút vui mừng: "Vậy sau này ta cũng còn có thể chơi với Đại Hắc nữa."

Bây giờ nhóc đã không còn sợ Đại Hắc, thậm chí còn rất thích.

Lâm Tầm vốn định nói Đại Hắc là chó nhà Tranh thúc, nhưng nghĩ đến từ sau buổi ăn lẩu hôm ấy, Đại Hắc hay chạy sang nhà Bạch Đào, có lần còn không chịu về vào buổi tối, phải để Tranh thúc đích thân tới dắt về.

Khi đó Bạch Đào vừa hứa sẽ bắt cá cho Đại Hắc ăn, vẻ mặt đầy tội lỗi, may mà Tranh thúc cũng không nói gì, chỉ bảo sang dắt chó về mà thôi.
 
Back
Top Bottom