Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 50: Sinh vào ngày âm khí


Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn. Ba người Bùi Tranh đứng ngoài sân nhà Bạch Đào gõ cửa.

"Bạch Đào."

Chờ một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, Tống Dĩ An có chút do dự: "Người đi rồi sao?"

Đã sống chung với Bạch Đào mấy ngày, khá hiểu nếp sinh hoạt của cậu, Bùi Tranh lắc đầu: "Chắc là chưa."

Y thậm chí còn nghi ngờ đối phương vẫn chưa dậy.

Khâu Đại Ngưu lại dùng sức đập cửa mấy cái: "Đào ca!"

Bạch Đào đang ngủ rất say, cuối cùng cũng bị gọi tỉnh, cậu khoác áo ngoài, mơ màng ra mở cửa.

Nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn: "Sớm vậy? Có chuyện gì sao?"

Tóc Bạch Đào giờ đã dài hơn nhiều, vừa ngủ dậy trông như tổ quạ, khiến Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An không nhịn được bật cười.

Tống Dĩ An đẩy người vào trong: "Hôm nay học đường khởi công đào móng, có làm lễ động thổ, phải đi sớm chút, ngươi mau dọn dẹp chuẩn bị, không là không kịp đâu."

Bạch Đào vội quay người đi múc nước rửa mặt: "Ta không biết là có lễ động thổ."

Khâu Đại Ngưu nghi hoặc: "Trong thôn chỉ cần là việc lớn đều có lễ động thổ mà, như sửa từ đường các kiểu. Chỗ các huynh không có sao?"

Bạch Đào chột dạ lắc đầu, cậu không biết ở miền Nam của thế giới này có không, nhưng ở thôn cũ của cậu thì chắc chắn là không có.

Trước lúc ra cửa, cậu vốn định mang theo hai cái bánh màn thầu nguội để gặm tạm, nhưng Khâu Đại Ngưu bảo sau lễ động thổ sẽ được ăn bữa sáng nên thôi.

Đợi mấy người tới gần từ đường, người gần như đã đến đủ cả, ai cũng nói cười rôm rả, không khí rất náo nhiệt.

Bên cạnh từ đường có một bàn hương án, không xa còn có mấy thẩm thẩm đang nấu bánh canh trên cái bếp mới dựng, Bạch Đào thấy Lan thẩm cũng đang ở đó.

Thấy người đến gần đủ, lý chính lấy danh sách ra điểm danh.

Nghe đến tên Lâm Tầm, Bạch Đào liền nhìn quanh một vòng, xây nhà toàn là việc nặng, thương tích của đối phương còn chưa lành hẳn.

Bùi Tranh giơ tay khẽ chạm vào tay áo Bạch Đào, ra hiệu cho cậu nhìn về phía sau bên phải.

Bạch Đào quay đầu lại, quả nhiên thấy Lâm Tầm đang đứng ở sau đám đông. Hai người cách nhau khá xa, giờ cũng không tiện chào hỏi, cậu tính đợi lát nữa lúc ăn sáng rồi hẵng nói chuyện.

Nhưng đúng lúc đó, cậu chợt phát hiện, xung quanh họ dường như hơi quá trống trải. Dù họ đứng ở góc trên bên trái của đám đông, cũng không đến mức bị người ta né xa thế này chứ?

Đang nghi hoặc, thì lý chính gọi đến tên Bùi Tranh.

Đám đông lập tức im bặt.

Chờ Bùi Tranh thản nhiên đáp một tiếng "Có", không khí như bị bật công tắc, lập tức ồn ào trở lại.

Một số người đứng xa, nãy giờ không chú ý thấy Bùi Tranh, giờ mới kinh ngạc: "Sao y lại tới đây?"

Có người thì không để tâm: "Y cũng là người trong thôn, xây trường học là việc chung, sao h lại không thể tới? Nhìn dáng dấp y, chắc cũng là tay làm việc giỏi đấy."

"Không phải, đừng nói đâu xa, trong thôn mình không ai chịu gả cô nương hay ca nhi cho y, y thế thì chắc chắn không có con cháu nối dõi, cái học đường này liên quan gì đến y đâu?"

Mấy người xung quanh ngập ngừng một chút: "Ngươi rủa người ta không có con nối dõi thì có hơi quá không?"

"Ta chỉ nói thật thôi, chẳng lẽ ngươi dám gả nữ nhi nhà ngươi cho y à?"

Cả đám vội vàng lắc đầu: "Thôi, vẫn là thôi đi."

Người kia có chút đắc ý: "Thấy chưa?"

Bạch Đào nhìn những ánh mắt thỉnh thoảng liếc tới, lại liếc sang Bùi Tranh bên cạnh đang mặt không cảm xúc.

Không phải chứ, người trong thoin có phải đang hiểu nhầm Bùi Tranh gì đó không? Người tốt như vậy, có gì đáng sợ đâu?

Chờ lý chính điểm danh xong, chuẩn bị thắp hương, có người cuối cùng cũng không nhịn được.

"Lý chính!"

Lý chính cầm nén hương chưa châm quay đầu lại: "Trương Phú Quý? Có chuyện gì?"

Trương Phú Quý với dáng vẻ "chính khí lẫm liệt" bước ra khỏi đám đông, hướng về từ đường chắp tay hành lễ: "Lý chính, ta muốn hỏi, xây học đường là chuyện tốt của cả thôn đúng không?"

"Dĩ nhiên."

"Vậy động thổ hôm nay có phải cũng đã chọn ngày lành tháng tốt?"

Lý chính đáp: "Tất nhiên là chọn ngày tốt, ai cũng biết mà."

Trương Phú Quý liếc nhìn về phía Bạch Đào bên này, trong lòng tuy có hơi sợ, nhưng vẫn cất giọng rõ ràng: "Nếu đã là chuyện phúc đức cho con cháu, lại còn chọn ngày tốt, vậy thì không thể để người không may mắn tham gia. Nhỡ đâu khiến tổ tiên trách phạt, hoặc ảnh hưởng đến bọn trẻ học hành sau này thì sao?"

Mấy thôn dân to gan hơn bắt đầu phụ họa khe khẽ: "Phú Quý nói có lý..."

Lý chính đương nhiên hiểu gã định nhắm vào ai, nhưng ông không tin mấy chuyện mê tín này, cũng không muốn để cái thói phong kiến ấy lan rộng thêm trong làng.

Ông quyết định hôm nay sẽ nói rõ ràng một lần.

"Vậy ngươi nói xem, ở đây ai là người không may mắn?"

Trương Phú Quý lập tức im bặt, chỉ dám lén liếc nhìn Bùi Tranh, ai ngờ vừa khéo chạm phải ánh mắt của y.

Gã sợ đến mức vội cúi đầu xuống.

Thôn dân ở đó tuy Trương Phú Quý chưa nói rõ, nhưng ai cũng đoán được người mà gã ám chỉ là ai.

Bạch Đào nhìn ra ý của Trương Phú Quý thì ngẩn người, cậu vẫn luôn cho rằng mọi người trong thôn e dè Bùi Tranh là vì y trông dữ tướng, lại từng ra chiến trường giết người, không ngờ còn bị dính cả chuyện "xui xẻo" nữa.

Trương thúc đứng trong đám đông, mặt mày hơi tức giận, ông muốn lên tiếng nói giúp Bùi Tranh, vì y không phải kiểu người mà mọi người tưởng tượng.
Chưa ai thật sự tiếp xúc với y thì sao lại có thể tùy tiện phán xét như vậy?

Nhưng ông lại sợ nếu mình lên tiếng, chẳng khác nào thừa nhận người mà Trương Phú Quý nói là Bùi Tranh, nên đành nhẫn nhịn, không nói gì.

Lý chính nhìn quanh, thấy không ai dám lên tiếng, bèn đập mạnh một cái lên bàn hương án: "Nếu bây giờ các ngươi không nói, thì sau này đừng trách ta không hỏi trước!"

Một tiếng "Đùng" lớn vang lên khiến mấy thẩm đang nấu ăn gần đó giật bắn cả mình.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Ai chọc lý chính nổi giận thế?"

Vài người nãy giờ mải nói chuyện, chưa nghe thấy lời Trương Phú Quý nói, giờ chỉ thấy không khí có vẻ khác thường.

Thật ra trong thôn có không ít người đồng ý với lời Trương Phú Quý, nhưng ngại miệng, lại sợ nếu nói ra sẽ bị Bùi Tranh trả thù, nên đều do dự, không dám mở miệng.

Không ngờ đúng lúc ấy, một đứa trẻ đứng gần đó hóng chuyện lại phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.

Nó giơ tay chỉ vào Bùi Tranh: "Người không may mắn chính là y! Nãi nãi cháu nói y sinh non, lại sinh đúng ngày âm khí nặng, còn khắc chết cả cha nương ruột!"

Người bị nói đến là Bùi Tranh vẫn mặt không đổi sắc, như thể chuyện không liên quan gì đến y.

Ngược lại, cha của đứa bé thì sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức từ đám đông xông ra, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt con mình: "Là ai cho ngươi nói thế hả? Cút về cho ta!"

Đứa bé bị tát cho choáng váng, lập tức òa lên khóc, nói năng lắp bắp: "Là... là mọi người... bình thường ở nhà... đều nói như vậy mà..."

Mặt người cha lập tức tái mét, không dám liếc sang phía Bùi Tranh lấy một cái.

Gã ôm đứa con vào lòng, lại giáng thêm một cái tát nữa: "Ngươi còn nói bậy, có tin ta xé toạc cái miệng ngươi ra bây giờ!"

Bên cạnh, một thẩm thẩm đang nấu cơm thấy vậy không chịu nổi, vội chạy đến chắn trước mặt đứa bé, gương mặt đầy vẻ chua ngoa, mỉa mai: "Trương Thiết Sinh! Dựa vào cái gì mà đánh cháu ta? Cháu ta nói có gì sai hả? Bùi Tranh vốn dĩ chẳng giống người mà cũng chẳng giống ma! Trên chiến trường giết người không chớp mắt, nghe nói còn ăn thịt người nữa kìa!"

"Mấy loại người thế này, ta nói nên bị đuổi khỏi thôn Thanh Hà của chúng ta mới phải!"

Người trong thôn phần lớn vẫn là chất phác. Dù trong lòng có chút lo lắng chuyện "xui xẻo", không muốn để Bùi Tranh tham gia lễ động thổ, nhưng cũng chưa đến mức muốn đuổi y ra khỏi làng. Họ chỉ nghĩ rằng bình thường thì tránh mặt là được rồi, chứ không đến mức tuyệt tình như lời phụ nhân kia.

Vậy nên, chẳng ai lên tiếng hùa theo.

Bạch Đào nghe đến đây thì tức đến bật cười.

Ban đầu cậu nghĩ bản thân mới nhập làng, những chuyện như thế này tốt nhất nên tránh xa, đừng dây vào. Nhưng lúc này thật sự là không nhịn nổi nữa.

Cậu và Tống Dĩ An nhanh chóng giữ chặt Khâu Đại Ngưu đang định lao ra đấm người lại, rồi chính mình bước lên trước, đi đến bên cạnh lý chính, khẽ chắp tay hướng về phía đám đông.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 51: Bạch Đào phát uy


"Ta tên là Bạch Đào, là do Bùi Tranh ca ca cứu từ trên núi về. Nếu không có huynh ấy, ta e là sớm đã bị dã thú ăn sạch rồi. Cho nên với ta, Bùi đại ca là ân nhân cứu mạng."

Cậu nói xong, trước tiên quay sang cảm ơn Bùi Tranh, rồi lại khẽ cúi mình hướng về mọi người.

"Ta cảm ơn Bùi đại ca đã cứu mạng, cũng cảm ơn các vị đã để ta ở lại trong thôn."

Nói rồi, cậu quay người hướng về phía từ đường mà bái lạy một cái, sau đó xoay người, nhìn thẳng vào phụ nhân đang ôm đứa bé:

"Vừa rồi vị bà bà này nói Bùi Tranh giết người trên chiến trường không chớp mắt, xin hỏi bà có từng tận mắt chứng kiến?"

Phụ nhân bị một tiếng "bà bà" gọi đến tức điên, giọng the thé: "Cả thôn đều nói như vậy, chẳng lẽ còn là giả? Ngươi nhìn cái bộ dạng hung ác của y kìa, chẳng phải y như một con ác quỷ sống đó sao?"

Bạch Đào bước lên một bước, ánh mắt sắc như dao: "Ta lại mong bà thật sự từng nhìn thấy, nhìn thấy Bùi đại ca đối mặt với kẻ thù xâm lăng sơn hà mà không hề sợ hãi; nhìn thấy huynh ấy làm sao chém giết những kẻ cướp bóc, tàn sát dân lành; nhìn thấy huynh ấy và bao người khác trên chiến trường đã dùng máu mình để bảo vệ cái gọi là bình yên mà các người đang hưởng hôm nay."

Phụ nhân lùi lại một bước, Bạch Đào lại tiến thêm một bước, giọng càng đanh thép: "Ngày Bùi đại ca khải hoàn trở về, dân vùng biên đều gọi họ là anh hùng. Còn bà thì gọi người là ác quỷ?"

"Cho ta hỏi, giết giặc không chớp mắt trên chiến trường chẳng phải là điều nên làm? Một đao chặt đầu kẻ thù chẳng phải là điều tất nhiên? Nếu theo như lời bà, vậy chẳng lẽ bao tướng sĩ vì nước mà chiến, đều thành ác quỷ ăn thịt người hết sao?"

Phụ nhân vội nói: "Ngươi... ngươi đừng nói bừa, ta đâu có bảo mấy vị tướng quân là ác quỷ..."

Nhưng bà ta đã bị ép tới đường cùng, không còn đường lùi, ngã phịch xuống đất, mặt trắng bệch, đứa trẻ trong lòng cũng khóc òa lên.

Bạch Đào không để tâm, xoay người nhìn về phía mọi người: "Hôm trước ta còn thấy mấy người ở bờ sông, nhắc tới Vệ tướng quân trong lời kể của thầy kể chuyện trong quán trà. Các người bảo ông ấy dũng mãnh thiện chiến, khiến kẻ thù nghe danh cũng phải run rẩy. Còn tán thưởng ông ấy tay cầm trường đao, một mình xông vào doanh trại địch, chém chết hàng trăm tên."

"Thế thì sao, đến lượt Bùi đại ca thì lại thành kẻ giết người không chớp mắt, thành ác quỷ rồi?"

Bạch Đào nói liền một hơi, mọi người im bặt.

Không khí lặng ngắt như tờ, có không ít người bị lời cậu nói làm chấn động.

Lý chính vỗ tay, trên mặt hiện rõ vẻ tán thưởng: "Bạch Đào nói rất đúng. Mọi người nhiều khi chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét người khác. Bùi Tranh dù sao cũng là người lớn lên ở thôn này, tính tình ra sao, ai trong số chúng ta chẳng biết rõ chứ."

Lý chính nhìn về phía Trương Vĩnh Quý trong đám người, trầm giọng nói: "Còn chuyện y sinh vào ngày quỷ gì đó, khônh phải là điều y có thể lựa chọn. Hôm nay ta cũng nói rõ với mọi người, nương của Bùi Tranh năm xưa là vì cứu người mà động thai khí, mới dẫn đến sinh non, cuối cùng chính bà ấy cũng không qua khỏi. Mà người được cứu, cũng là người trong thôn chúng ta. Còn là ai, ta không tiện nói ra."

Câu này vừa dứt, lần đầu tiên thôn dân được nghe chuyện này, ai nấy đều bắt đầu bàn tán đoán xem rốt cuộc là ai được cứu.

Lý chính giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Còn nữa, phu tử sắp nhận chức ở học đường, mọi người cũng biết là do Bùi Tranh đưa về. Nếu không có y, dù ta có xây được học đườnh, cũng chẳng có ai đảm nhận dạy học."

"Ta còn nghe người ta bảo Bùi Tranh mệnh cứng, ra chiến trường nhiều năm mà vẫn sống sót trở về. Ta cũng biết thôn ta và các thôn khác, có bao nhiêu đứa nhỏ lên chiến trường rồi mãi mãi không trở lại. Thế sao không đổi góc nhìn mà nghĩ; đây chẳng phải chứng minh Bùi Tranh là người có bản lĩnh thật sự? Mệnh không những không xấu, mà còn có phúc, mới có thể từ trong đống xác mà bò về."

Khâu Đại Ngưu đã nhịn không nổi từ nãy, lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Tranh ca của ta phúc khí lắm! Huynh ấy là Bách phu trưởng đó, mỗi lần đánh trận xong điểm danh, quân dưới trướng huynh ấy thương vong đều ít nhất. Có lần Thiên phu trưởng bị trúng tên ngay ngực, ngự y trong cung đều nói mũi tên đó không thể rút, rút ra là chết chắc, không ai dám ra tay."

"Kết quả là Tranh ca ta đích thân ra tay, rút mũi tên ấy ra, vậy mà còn cứu sống được người ta. Ngự y còn khen là kỳ tích đó!"

"Từ lần đó trở đi, mỗi khi sắp đánh trận, ai cũng tranh đến bên Tranh ca để 'hưởng ké phúc khí', nói rằng như vậy mới có thể sống mà về! Ta lần nào cũng tranh đến, cho nên mới sống tốt thế này đây!"

Mọi người nghe đến ngẩn cả ra. Trước tiên là vì lần đầu biết Bùi Tranh hóa ra là Bách phu trưởng, cũng coi như có chút chức quan; thứ hai là không ngờ đến mức người ta còn coi Bùi Tranh là "Thần may mắn".

"Thật không đấy? Người kia nói vậy chẳng phải vì muốn giúp Bùi Tranh nên bịa chuyện đấy chứ?"

"Nghe không giống giả... lời lý chính nói cũng có lý."

"Ngươi xem vừa rồi nương Thiết Sinh mắng Bùi Tranh không ít, mà y cũng chẳng nổi giận, đủ thấy tính tình không tệ như mọi người nói đâu."

Tống Dĩ An cũng đứng ra chứng thực: "Lời Đại Ngưu không sai. Ở trấn bên còn có chiến hữu từng cùng chúng ta
trở về. Nếu mọi người không tin, có thể qua đó hỏi."

Mọi người vừa nghe đến có nhân chứng, trong lòng đã tin bảy tám phần.

Lý chính cũng hiểu rõ, định kiến không thể thay đổi trong một sớm một chiều, sau này để Bùi Tranh tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, rồi cũng sẽ dần tốt lên.

Người khác nói gì, Bùi Tranh cũng chẳng mấy để tâm, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Bạch Đào đang mỉm cười chạy nhỏ quay lại bên cạnh mình. Những lời vừa rồi của đối phương, Bùi Tranh không biết người khác nghĩ sao, nhưng bản thân y lại rất cảm động.

Y cảm thấy Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng nghĩ vậy, dù sao cũng đều là người từ chiến trường trở về. Những lời ấy, từng chữ từng câu đều chạm đến lòng người, giống hệt tiếng trống trận vang lên mỗi lần ra quân, khiến lòng người sôi sục.

"Vừa nãy... mấy câu ngươi nói đó—" Bùi Tranh hơi ngập ngừng hỏi.

Bạch Đào lại trả lời vô cùng chắc chắn: "Những lời ta vừa nói đều là thật lòng, và ta thật sự nghĩ vậy."

Nói đùa gì chứ, Bạch Đào cậu lớn lên dưới lá cờ đỏ xã hội chủ nghĩa, từ nhỏ đã xem không ít phim truyền hình về những chiến sĩ xả thân vì nước, trong lòng luôn rất kính phục quân nhân.

Lý chính lại cầm lấy nén hương: "Mọi người còn thắc mắc gì không? Nếu không thì ta bắt đầu làm lễ."

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Lý chính hài lòng gật đầu, thầm quyết định lát nữa phải khen Bạch Đào một phen, người này thật biết ăn nói, trước giờ lại chưa hỏi xem có từng thi đậu công danh hay chưa.

Sau khi dâng hương bái trời đất, tế tổ tiên xong, mọi người mới ăn bữa sáng đã trễ mất mấy khắc.

Lan thẩm đang vui mừng bưng cho Bạch Đào một bát đầy bánh canh, còn vừa đưa vừa nói "Người tốt sẽ gặp điều lành, người mà Tranh Tử cứu đều là người tốt".

Vài người vừa tìm được góc ngồi xổm xuống ăn, thì thấy Lâm Tầm bưng bát đi đến, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Tranh: "Tranh thúc là người tốt, cháu tin."

Tay Bùi Tranh đang cầm bát khựng lại, không nói gì, Bạch Đào vội huých huých đôi phương: "Đứa nhỏ nói thật lòng với huynh, huynh cũng phải đáp một câu chứ."

Bùi Tranh không biết phải nói gì, nghĩ một lát mới mở miệng: "Cảm ơn, ngươi cũng là đứa trẻ ngoan."

"Pfft—khục khục khục!" Bạch Đào phun cả bánh canh trong miệng ra, vừa buồn cười vừa bất lực nhìn Bùi Tranh, cái người này chắc chưa bao giờ được khen, nên mới không biết đáp lại thế nào?

Cái gì mà "Ngươi cũng là đứa trẻ ngoan" vậy trời?
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 52: Ý đồ tiếp cận Bùi Tranh


Bạch Đào giữ Lâm Tầm lại, để cậu mhóc ăn cơm cùng mọi người, tiện thể dạy luôn cách lao động kết hợp nghỉ ngơi, chú ý chăm sóc vết thương ở chân.

"Lát nữa ngươi chỉ cần làm chút việc trong khả năng là được, ngươi còn nhỏ, sẽ không ai nói gì đâu."

Khâu Đại Ngưu ngửa cổ, uống cạn bát bánh canh cuối cùng trong tay, nói: "Tầm tiểu tử lát nữa làm với bọn ta luôn đi, dù gì mọi người đều quen biết cả."

Nhìn cách ăn như bò uống nước của Khâu Đại Ngưu, khóe miệng Tống Dĩ An giật giật: "Ta thấy cũng được, mọi người cùng làm còn có thể chăm sóc nhau một chút."

Lâm Tầm gật đầu, làm việc cùng người quen, đương nhiên cậu nhóc không phản đối. Chỉ là bát bánh canh trong tay cậu nhóc... so với canh Đào thúc nấu thì còn kém xa.

Tốc độ ăn của Bùi Tranh hôm nay cũng chậm hơn bình thường, Bạch Đào nhìn y không có chút hứng thú nào với bữa cơm, trong lòng liền lôi hết mấy kẻ vừa rồi nói năng vớ vẩn ra mà mắng một trận.

Có vài người đúng là... lời đồn gì cũng tin. Sinh vào tháng 7 âm lịch thì sao? Cả thế giới bao nhiêu người, kiểu gì chẳng có người sinh vào ngày ấy, Bùi Tranh chỉ là một trong số đó mà thôi.

Lý chính không biết vì lý do gì, rõ ràng sớm đã biết nương Bùi Tranh sinh non, vậy mà cứ phải kéo đến tận hôm nay mới chịu nói, mà còn chỉ nói nửa chừng.

Lại nói, Bùi Tranh có điểm nào trông dữ dằn? Để ở hiện đại thì gọi là nam thần mặt lạnh, viết vào tiểu thuyết thì chính là Alpha chất lượng cao mang hương tuyết lạnh.

Đừng hỏi sao Bạch Đào lại biết Alpha là gì, bởi từ cấp ba, đã có không ít nữ sinh thi thoảng lại đứng giữa đám con trai mà phổ cập kiến thức ABO.

Cuối cùng còn đầy ẩn ý mà nói: Bạch Đào có khi chính là Omega mang hương vị đào trắng, ngọt ngào mê người, khiến Alpha không dứt ra được.

Khi đó Bạch Đào vẫn còn ngây ngô, chậm rãi dựng sách lên che mặt.

Đám người kia toàn nói lời gì thế này? Hổ sói đều không dám nghĩ vậy đâu!

Phiền các mỹ nhân đi thẳng ra cửa, thong thả không tiễn, cảm ơn.

Bùi Tranh thấy Bạch Đào cứ nhìn y chằm chằm, quay đầu hỏi: "Không ăn nữa à?"

Bạch Đào nhìn bát bánh canh còn lại phân nửa, đặc sánh trong tay, hơi buồn rầu: "Yêu thương của Lan thẩm quá nặng, ta hơi no rồi."

Bùi Tranh vốn định nói không ăn hết thì cho Đại Hắc, nhưng nghĩ đến xung quanh đông người như vậy, nếu bị kẻ có tâm nhìn thấy, không chừng lại nói Bạch Đào lãng phí lương thực.

"Ngươi— đi dạo một vòng rồi ăn tiếp?"

Bạch Đào ôm bát, im lặng. Trong ánh mắt nghi hoặc của Bùi Tranh, cậu chậm rãi mở miệng: "Bùi đại ca, khả năng tiêu hóa của ta không tốt như vậy, giờ có đứng lên đi bộ mười vòng cũng chưa chắc ăn hết nổi đâu."

Lần này đến lượt Bùi Tranh im lặng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau cả buổi.

Bùi Tranh cảm thấy mình nhìn thấy trong mắt đối phương một tia bất lực và lời cầu xin không thành tiếng.

Y khẽ nhắm mắt, đưa bát rỗng trong tay cho Bạch Đào, rồi cầm lấy cái bát của cậu.

Bạch Đào tưởng Bùi Tranh muốn ăn giúp mình, lại nhớ đối phương có bệnh sạch sẽ, liền xúc động nói: "Cảm ơn Bùi đại ca đã giúp ta, để báo đáp, tối nay ta sẽ làm món ngon cho huynh ăn."

Bùi Tranh đứng dậy, sắc mặt phức tạp liếc nhìn Bạch Đào một cái: "Ta mang đi cho Đại Hắc ăn."

"... ..." Bạch Đào đưa tay lau mặt, nở nụ cười tiêu chuẩn, "Vừa hay Đại Hắc chưa ăn sáng."

Nói xong, trong lòng thầm niệm: Chỉ cần ta không thấy ngại, thì ngại chính là người khác.

Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu bên cạnh suýt nữa bật cười, nhưng lại sợ khiến Bạch Đào lúng túng, đành cố nén lại.

"Khụ." Tống Dĩ An đứng dậy, nói lảng sang chuyện khác, "Cái đó... chúng ta ăn xong thì đem bát đặt sang bên kia đi, ta thấy mọi người sắp bắt đầu làm việc rồi."

Lúc Bạch Đào đưa bát cho Lan thẩm đang rửa bát, đối phương nhìn cái bát sạch trơn, cười đến cong cả mắt: "Trẻ con là phải ăn nhiều một chút, trưa đến nhớ qua chỗ thẩm xếp hàng, thẩm múc cho nhiều hơn chút."

Sợ người khác nghe thấy, câu sau Lan thẩm nói rất nhỏ.

Bạch Đào nghe rõ mồn một, lập tức xua tay lia lịa, sợ trưa lại nhận được sự thương yêu "nặng đô" như vậy: "Không cần đâu, vừa rồi cháu đã ăn no căng rồi, chắc trưa nay không đói lắm."

Bạch Đào đi trước không biết, khi Bùi Tranh cầm bát quay lại thì bị Lan thẩm lải nhải một hồi: "Ta biết bình thường cháu cho Đại Hắc ăn cũng rất tốt, nhưng lúc này đông người như vậy, chqus cũng không tránh đi một chút, cứ thế cho ăn trước mặt mọi người, lát nữa lại có người nói này nói nọ cho coi."

Bùi Tranh cũng không tranh cãi gì, chỉ khẽ gật đầu, nói lần sau sẽ chú ý.

——

Ăn sáng xong, lý chính phân công công việc sơ qua. Hôm nay không có việc gì cần kỹ thuật, ai khỏe thì đi đốn cây rồi chở về, số còn lại thì đào móng và vận chuyển đất.

Vì vậy, nhóm của Bạch Đào được chia thành hai tốp: Khâu Đại Ngưu và Bùi Tranh đi đốn cây, còn Bạch Đào và Tống Dĩ An dẫn theo Lâm Tầm đi chuyển đất.

Bạch Đào liếc nhìn mấy đường kẻ móng nhà được vạch bằng vôi dưới đất, ước lượng sơ qua, học đường này chắc khoảng 70m2. Trong đó 10m2 có thể sẽ là phòng nghỉ cho phu tử, phần còn lại là một phòng học lớn, đủ chỗ cho sáu bảy chục học trò học chung.

Nhìn vào mấy đường kẻ ấy, có vẻ còn định xây thêm một nhà xí ở phía dưới gió bên cạnh, coi như có lòng nghĩ tới chi tiết.

Vị trí này cũng được chọn khá khéo, ngay bên cạnh từ đường, vốn là sân đập lúa cũ. Lý chính nói sau này bọn trẻ học ở đây, có liệt tổ liệt tông nhìn xuống, chắc sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.

Bạch Đào nhìn mảnh đất trống quanh mấy đường vôi, cảm thấy nếu làm thêm cái sân nhỏ cũng dư sức. Khi nghỉ giải lao, bọn trẻ có thể có chỗ chơi.

Có điều học đường ở đây không giống lúc cậu còn nhỏ. Trẻ con chỉ học nửa buổi, buổi chiều hoặc chơi, hoặc về giúp việc nhà. Cho nên thực ra thời gian ở học đường không nhiều, cũng chẳng cần đến sân chơi làm gì.

——

Những người cùng đi lên núi đốn cây, vừa thấy Bùi Tranh đi đầu phía trước, theo thói quen cũ liền khẽ né tránh. Nhưng lại nhớ tới những lời lý chính và Bạch Đào đã nói, liền có mấy người gan hơi to một chút bước nhanh lên, lặng lẽ đi sau lưng Bùi Tranh.

Bùi Tranh cũng cảm nhận được có người đi theo sau lưng mình, nhưng y không ngăn cản cũng chẳng quay đầu lại, cứ thế bước đi, lo việc mình.

Khâu Đại Ngưu đi bên cạnh thì ríu rít không ngừng, y chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu. Có lẽ vì chuyện lúc sáng, lần này Khâu Đại Ngưu toàn kể mấy chuyện hành quân đánh trận trước đây.

Những người đi phía sau, nghe riết rồi cũng bắt đầu thấy tò mò. Mấy người đó đều là con út trong nhà, lúc bị tuyển lính thì là huynh trưởng bị chọn, chỉ là đi rồi chẳng ai quay về nữa.

Gia đình nhận được ít tiền trợ cấp, thêm vài năm trôi qua, nỗi đau mất người thân cũng dần phai nhạt, lúc này nghe đến chuyện quân doanh, chiến trận thì lại thấy hứng thú.

Nhị Trụ là người đi gần nhất, nhịn không được hỏi: "Đại Ngưu ca, Bùi... Bùi đại ca hồi ở chiến trường có phải lợi hại như mấy tay thần xạ trong truyện không?"

Lần đầu gọi "Bùi đại ca" còn hơi cà lăm, chủ yếu là vì sợ Bùi Tranh không vui khi nghe.

Khâu Đại Ngưu còn chưa kịp trả lời, Trương Tư Viễn mới chen tới đã vội gật đầu lia lịa, mặt mày đầy vẻ ngưỡng mộ:
"Chắc chắn là vậy rồi! Năm ngoái trước khi vào đông, ta thấy Bùi đại ca xách mấy con gà rừng từ núi về, con nào cổ cũng cắm một mũi tên, khỏi nhìn cũng biết lúc đó là 'một tiễn lấy mạng' luôn!"

Nhị Trụ và đám bạn bên cạnh đều trợn tròn mắt: "Lợi hại vậy cơ á?!"

Khâu Đại Ngưu quay đầu lại, ưỡn ngực có phần tự hào: "Bắn gà rừng đã là gì? Trước kia Tranh ca của ta từng bắn rơi cả chim ưng của bọn man di dùng để truyền tin kìa! Vì chuyện đó mà còn được trọng thưởng, nhưng Tranh ca lại mang phần thưởng chia cho mọi người, thật đúng là người hào sảng!"

Khâu Đại Ngưu vừa dứt lời, quanh đó liền vang lên một loạt tiếng "Oa" kinh ngạc.

Nhị Trụ nuốt nước bọt đánh ực: "Vậy Bùi đại ca chắc còn giỏi hơn cả thần xạ thật rồi!"

Ánh mắt Trương Tư Viễn sáng rực, vỗ vỗ ngực mình: "Bùi đại ca còn nhận đồ đệ không? Huynh thấy ta được không?"

Bùi Tranh quay đầu, nghiêm túc nhìn Trương Tư Viễn một cái, rồi lắc đầu: "Ngươi không được."

Trương Tư Viễn lập tức xẹp xuống như quả bóng xì hơi, giọng đầy ủ rũ: "Tại sao lại không được..."

Bùi Tranh không giỏi an ủi người khác, chỉ nói thẳng: "Bắn tên phải luyện từ nhỏ, ngươi tuổi lớn rồi."

Trương Tư Viễn, 20 tuổi: "... ..."
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 53: Bạch Đào mệt thảm


Khi Bùi Tranh và Đại Ngưu mỗi người vác một khúc gỗ lớn quay về, xung quanh lại vang lên một trận "Oa" đầy kinh ngạc.

Ai nấy đều tán thưởng rằng hai người thật khỏe, loại gỗ to thế này, đổi lại là bọn họ thì phải hai người mới khiêng nổi. Lúc chặt cây, hai người vung rìu như hổ như hùm, mạt gỗ bắn tung tóe.

Hán tử vốn sĩ diện, không muốn thua kém quá rõ ràng, bèn cũng bắt đầu gồng sức mà làm. Nửa canh giờ sau, mọi người mồ hôi như tắm, thở hồng hộc, quay sang nhìn hai người chỉ hơi rịn mồ hôi mà như nhìn quái vật. Ai nấy liếc nhau một cái, cuối cùng đều âm thầm buông bỏ sĩ diện. Biết sao được, chênh lệch thực lực quá lớn, không có gì để so sánh.

Bùi Tranh mới làm được nửa chừng đã cởi áo, dù sao xung quanh cũng toàn hán tử, lại đang ở trên núi, chẳng có gì cần tránh né. Mấy người Nhị Trụ đang lén lút bàn tán về thân hình cường tráng của y, đến khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người y thì lập tức im bặt, cũng chẳng còn lòng nào mà ngưỡng mộ nữa.

Những vết thương ấy lớn nhỏ không đều, có vết như dao chém, có vết như tên bắn, nhiều nhất là trên lưng, cả ngực cũng có mấy đường.

Trương Tư Viễn nhìn chằm chằm những vết sẹo đó, trong lòng bỗng nhớ đến câu Bạch Đào từng nói: hiện tại thái bình đều là do các tướng sĩ dùng máu và mạng sống đánh đổi. Hắn nghĩ, những vết thương trên người Bùi Tranh chính là sự minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói đó.

Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu vác được hai chuyến gỗ thì cũng đến giờ cơm trưa, Khâu Đại Ngưu kéo y đi tìm Bạch Đào.

Lúc này Bạch Đào gần như tàn phế, trên tay đã nổi lên mấy cái mụn nước, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau. Tống Dĩ An và Lâm Tầm đứng bên cạnh nhìn bàn tay cậu chìa ra, ai nấy đều lộ vẻ khó tả.

Tống Dĩ An thầm nghĩ, tay của Bạch Đào này còn mềm hơn cả tay ca nhi. Mà bên cạnh, suy nghĩ của Lâm Tầm cũng na ná, cậu nhóc cảm thấy tay của Bạch Đào còn mềm hơn tay đệ đệ nữa.

Lúc mới bắt đầu, Bạch Đào được phân công khiêng đất. Cậu thấy ai cũng gánh hai sọt đầy tràn, bản thân cũng ngại không dám gánh ít. Nhưng vừa đặt lên vai, nước mắt suýt nữa trào ra. Nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn, cậu đành cắn răng chịu đựng, tự nhủ kiểu gì rồi cũng sẽ quen.

Đi đi lại lại vài lần, Tống Dĩ An thấy cậu cứ xoa vai mãi, biết cậu không chịu nổi, bèn bảo cậu dùng xe đẩy nhỏ ở bên cạnh mà đẩy cho đỡ sức.

Bạch Đào nhường xe đẩy nhỏ cho Lâm Tầm, bản thân thì bỏ việc khiêng đất, quay sang đào đất. Lúc xây nhà bếp ở nhà, cậu cũng từng đào móng rồi, nhưng không ngờ chỗ đất từng dùng làm sân đập lúa này lại từng được mọi người nện chặt đến thế. Cậu tự tin vung cuốc thật mạnh, rồi lặng thinh nhìn lưỡi cuốc chỉ cắm được một phần ba xuống mặt đất, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Tống Dĩ An vẫn luôn âm thầm để ý đến cậu, cuối cùng đưa cho cậu một cái xẻng, bảo cậu phụ trách xúc đất đổ vào sọt là được.

Thế là chưa đến hai canh giờ, Bạch Đào không chỉ mồ hôi như mưa mà còn thành công làm tay mình phồng lên mấy cái mụn nước to tướng. Mấy người xung quanh vốn định nói Bạch Đào còn trẻ, chỉ chọn mấy việc nhẹ nhàng để làm, nhưng nhìn thấy tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng lên, ai nấy đều ngậm miệng không nói gì nữa.

Lúc này Bạch Đào đến sức đứng dậy đi lấy cơm cũng không còn, ngồi nhìn mọi người xung quanh vừa làm vừa cười nói, chỉ biết thở dài than thở: đúng là người luyện từ nhỏ có khác.

Khâu Đại Ngưu thấy Bạch Đào đang ngồi bệt dưới đất, liền giơ tay vỗ một cái lên vai cậu: "Huynh sao không đi ăn cơm? Ngồi đây làm gì thế?"

"Tê—!" Bạch Đào nhăn mặt nghiến răng, suýt nữa bật khóc vì đau.

Tống Dĩ An lập tức đấm cho Khâu Đại Ngưu một cái: "Ngươi nhẹ chút đi. Vai Bạch Đào giờ không chịu nổi lực mạnh như thế đâu."

Khâu Đại Ngưu ấm ức: "Ta có dùng bao nhiêu sức đâu mà..."

Tống Dĩ An thở dài: "Hôm nay cậu ấy gánh mấy gánh đất, ta nhìn thấy vai cậu ấy bầm tím cả rồi."

Khâu Đại Ngưu trợn tròn mắt: "Gánh nặng cỡ nào mà vai cũng bầm tím được chứ?!"

Bạch Đào giơ tay chỉ vào cái sọt bên cạnh, cười khổ: "Chính là chừng này thôi."

Lúc này Khâu Đại Ngưu mới sực nhớ ra thể lực của Bạch Đào không tốt, liền gãi đầu đưa chủ ý: "Vậy huynh đừng gánh đất nữa, làm việc khác đi. Ta thấy xúc đất là hợp nhất đấy, vừa nhẹ vừa đỡ mệt. Còn huynh nữa, An ca, sao không giúp đỡ chút nào?"

Tống Dĩ An lại thở dài, đưa đôi bàn tay của Bạch Đào ra trước mặt Đại Ngưu: "Sáng nay cậu ấy xúc đất cả buổi, rồi xúc thành ra thế này đây."

Khâu Đại Ngưu lại sững người, giơ tay chọc vào lòng bàn tay Bạch Đào: "... Trước giờ ta chưa từng phát hiện, tay của Đào ca thật sự mềm đấy."

Bạch Đào mặt mày khổ sở: "Không giấu gì các ngươi, lần gần nhất ta làm việc nặng là khi xây nhà, mà trước đó thì đã mấy năm chưa từng xuống ruộng rồi."

Bình thường đôi tay này chỉ quen tiếp xúc với nồi niêu xoong chảo, đũa thìa dao kéo, lần trước sửa nhà nhờ có Bùi Tranh và mấy người sức vóc, cậu cũng chẳng phải làm gì nặng. Ngay cả lúc đào móng nhà, mệt thì nghỉ, chẳng ai nói gì. Nhưng giờ thì khác, ai cũng làm việc cật lực, chẳng ai nghỉ ngơi, cậu cũng ngại không dám lười.

Bùi Tranh ở bên cạnh nhìn mấy vết phồng nước trên tay Bạch Đào, chau mày: "Còn mấy ngày nữa."

Bạch Đào tự an ủi mình: "Nghe nói mấy vết chai trên tay các anh huynh đều bắt đầu từ mụn nước mà ra, ta làm nhiều vài lần, đợi nó chai lại là được rồi."

Bùi Tranh trầm giọng: "Đừng làm bậy."

Lúc này trên má Bạch Đào đã lấm tấm mồ hôi, mang theo một lớp ửng đỏ không bình thường, môi thì tái nhợt, còn bong tróc nứt nẻ, tóc ngắn rối bù dính ướt đẫm vào trán. So với lần đầu Bùi Tranh gặp cậu, lúc này trông cậu càng nhếch nhác hơn nhiều, khiến y càng cau mày.

Tống Dĩ An cũng lắc đầu không tán thành: "Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ta thấy tay ngươi cứ tiếp tục thế này, chiều nay là thành bọng máu chứ không phải mụn nước nữa đâu."

Mấy vết chai trên tay bọn họ đều là ngày qua ngày tích tụ mà thành, tuyệt đối không thể vội vàng được.

Nghe tới "bọng máu", Bạch Đào rụt tay lại, nghĩ đến là đã thấy đau rồi!

Tống Dĩ An thấy hàng người lấy cơm đã vơi, liền gọi mọi người: "Đi ăn cơm thôi. Không chịu nổi nữa thì đi hỏi lý chính xem cần bao nhiêu tiền, ngươi bỏ tiền ra thuê là được."

Bạch Đào nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đúng là chỉ còn cách đó. Cậu thực sự không phải kiểu người phù hợp với lao động tay chân, chủ yếu là ai nấy đều làm nhanh, mà cậu thì chẳng thể một mình lề mề được.

Thấy dáng vẻ hiện giờ của Bạch Đào, Lan thẩm cũng đau lòng không thôi, định đưa thêm cho cậu hai cái màn thầu to và gắp nhiều rau hơn, nhưng bị Bạch Đào từ chối: "Lan thẩm, giờ cháu cũng không thèm ăn gì, một cái là được rồi."

Đến khi múc canh củ cải phổi lợn, cậu cũng chỉ lấy ít nước canh và vài miếng củ cải.

Phần cơm trưa tiêu chuẩn là hai cái màn thầu to và một tô canh củ cải phổi loẹn đầy ụ, vậy mà Bạch Đào chỉ ăn có một nửa phần.

Lâm Tầm lặng lẽ để lại một cái màn thầu, đợi Bạch Đào ăn xong thì đẩy qua: "Cháu ăn không hết."

Bạch Đào khẽ cười, cong môi: "Người nhỏ mà lanh ghê. Ngươi ăn mấy ngày ở nhà ta, ta chẳng lẽ lại không biết khẩu phần của ngươi? Mau ăn đi. Ta là vì mệt quá nên chẳng buồn ăn thôi, nhưng cũng no rồi."

Bùi Tranh cũng để dành một cái màn thầy, nghe cậu nói vậy, lặng lẽ ăn nốt rồi đứng dậy đi về phía lý chính.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 54: Lại cãi nhau


Tống Dĩ An bưng bát lên thở dài: "Ăn quen đồ Bạch Đào nấu rồi, giờ miệng càng lúc càng kén, bữa trưa nay khó nuốt quá. Canh thì mặn, củ cải không thấm vị, còn phổi lợn thì tanh."

Khâu Đại Ngưu chộp lấy nửa cái màn thầu trong tay Tống Dĩ An, nhét một miếng to vào miệng, vừa nhai vừa nói không rõ tiếng: "Huynh ăn không nổi thì để ta."

Tống Dĩ An tức tối: "Ta đang nói đến canh, ngươi giành màn thầy của ta làm gì?! Cái màn thầu này vừa ăn đã biết là Lan thẩm làm, tay nghề cực tốt đấy!"

Khâu Đại Ngưu nuốt xuống rồi cười hề hề: "Ta đâu có ngốc, tất nhiên biết màn thầu ngon hơn canh nhiều."

Tống Dĩ An giơ chân đá hắn một cái: "Ngươi cướp màn thầu của ta rồi, ta còn bụng dạ đâu mà uống canh nữa? Hay là ngươi phụ ta uống nốt đi?"

Lần này đến cả Khâu Đại Ngưu vốn chẳng kén ăn cũng lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không ăn đâu."

Phổi lợn hầm củ cải, hắn từng ăn qua mấy lần ở chỗ Bạch Đào, mùi vị hoàn toàn không giống thế này.

Lâm Tầm thấy thẩm kia đang trừng mắt lườm cả bọn bước tới, vội dùng vai huých nhẹ Khâu Đại Ngưu, ra hiệu hắn ngậm miệng lại, nhưng Khâu Đại Ngưu lại chưa hiểu ý, vẫn còn đang góp ý cho Tống Dĩ An: "Bên kia có trà thảo mộc, huynh pha loãng với canh một chút là hết mặn."

Tống Dĩ An không nỡ bỏ cơm, bưng bát lên húp một ngụm lớn, còn tiện tay trợn trắng mắt: "Vậy chẳng khác nào tự chuốc khổ à." Nghĩ thôi cũng biết pha vào thì chả ra cái vị gì.

Lời này vừa nói xong, đã bị Trương thị đứng kế bên nghe thấy, bà ta giận đến nỗi mũi cũng lệch, mặt mày sa sầm.

Bạch Đào nhìn thấy vị thẩm thẩm đang hầm hầm khí thế tiến đến, chợt cảm thấy quen mặt, mãi mới nhận ra đây là người từng cãi nhau với Lan thẩm trên xe bò. Trong lòng cậu lập tức rơi lộp bộp, thầm than phen này toi rồi.

Cậu vội vàng đặt bát xuống, bật dậy, mặt tươi rói như hoa: "Ta nói sao bữa cơm trưa hôm nay ngon thế, thì ra là Trương thẩm nấu à! Tay nghề của thẩm thật sự rất tuyệt, hôm nào ta phải xin thím chỉ giáo vài chiêu mới được."

Nhưng Trương thị hoàn toàn không bị câu nịnh nọt này làm lay động, còn hung hăng trợn mắt, thấy Bùi Tranh không có ở đó, không nói thêm lời nào liền cúi người chộp lấy bát của Tống Dĩ An.

"Không ngon thì đừng ăn! Có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, còn không biết điều! Canh mặn thì sao? Ta cho thêm muối chẳng phải vì mọi người làm việc cả buổi sáng sao, thêm chút muối để bồi bổ sức lực. Còn nói ăn cơm ta nấu là khổ sở? Ngươi đã làm phu tử dạy học đâu mà đã bắt đầu chê bai này nọ? Nhà thường dân ai mà chẳng ăn như vậy, đọc được mấy ngày sách thì giỏi lắm chắc?"

Giọng Trương thị lanh lảnh vang khắp nơi, lập tức thu hút không ít người quay lại hóng chuyện.

Tống Dĩ An ban đầu còn thấy mình lén chê đồ ăn của người ta sau lưng là không phải, nên cũng ngoan ngoãn cúi đầu, để mặc baf ta mắng xối xả.

Không ngờ Trương thị càng mắng càng quá quắt, Tống Dĩ An đành phải lên tiếng giải thích: "Nói đồ ăn không ngon là tại ta sai, ta xin lỗi thẩm ngay tại đây."

Hắn hơi cúi người, tiếp tục: "Ta cũng không có kén cá chọn canh gì cả, nếu thẩm không giật bát của ta đi, giờ ta đã ăn xong rồi. Với cả, chắc thẩm hiểu nhầm rồi, ta nói 'khổ sở' là do Đại Ngưu bảo ta pha trà vào canh để cho nhạt đi."

Trương thị dù gì cũng không dám quá đà với một Tú tài, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi giận, liền quay sang trút lửa lên đầu Bạch Đào: "Còn ngươi nữa, lúc múc cơm thì cứ nhíu mày nhìn nồi canh của ta, giả vờ giả vịt chỉ múc có tí ti, bây giờ lại mở miệng khen ngon, ngươi định châm chọc ai đấy hả? Tuổi còn trẻ mà đã dở trò mỉa mai người ta, nhìn cũng biết chẳng phải thứ tốt lành gì!"

Bạch Đào, người vô tội bị lôi ra làm bia đỡ đạn, suýt nghẹn: ai mỉa ai? Không phải bà đang mỉa người ta sao?

Tính cách thẳng thắn của Khâu Đại Ngưu lập tức nổi lên, không chịu được nữa: "Đào ca có nói bà nấu dở đâu, bà mắng cậu ấy làm gì? Vả lại đồ bà nấu vốn không ngon thật, không cho người ta nói hả?"

Trương thị tức đến phát run, đập mạnh cái bát xuống đất, tay chống nạnh, chỉ thẳng vào mặt Khâu Đại Ngưu mà mắng: "Ngươi chê lão nương nấu dở thì nhè ra! Có người nấu cho ăn là tốt lắm rồi, mấy đứa bọn ngươi quả là cùng một giuộc, đứa nào cũng không ra gì! phi!"

Khâu Đại Ngưu không hề nao núng, nói cứng rắn: "Không ăn thì không ăn! Từ giờ trở đi, chỉ cần là bà nấu, dù có van xin ta cũng không ăn!"

Trương thị tức đến hoa mắt chóng mặt, ngón tay run lên chỉ vào Đại Ngưu: "Ngươi... ngươi... ngươi thật là không biết tốt xấu!"

Khâu Đại Ngưu còn không chịu nhường: "Thứ bà nấu đến cả Đại Hắc còn chẳng thèm ăn!"

Bạch Đào thấy Khâu Đại Ngưu càng nói càng quá, chỉ biết thở dài, vội chen vào đứng giữa hòa giải: "Thôi được rồi, Đại Ngưu bớt nói vài câu đi."

Trương thị bị chọc cho phát điên, giơ tay định lao vào đánh Khâu Đại Ngưu, may mà Lan thẩm và Vương thẩm cùng nấu ăn với bà ta vội vàng xông tới ngăn lại.

Trương thị ra sức giãy giụa, miệng còn gào: "Các người đừng cản ta! Hôm nay ta phải xé nát cái miệng thối của tên tiểu tử thúi này, còn dám nói đồ ta nấu chó cũng không thèm ăn?!"

Khi Bùi Tranh cùng Lý chính quay lại, liền bắt gặp ngay cảnh hỗn loạn này.

Lý chính bước nhanh tới, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Tư Viễn vội chạy đến giải thích với cha mình.

Lý chính cũng vừa ăn trưa ở đây, nghĩ đến bát canh kia thì đúng là hơi khó nuốt thật, nhưng dẫu sao người ta cũng đã bỏ công nấu nướng, cũng khó mà trách móc gì. Còn cái miệng của Trương thị, ông cũng chẳng lạ, đã mắng người thì chẳng ai chịu nổi. Vừa rồi chắc lại buông ra không ít lời khó nghe.

"Thôi được rồi, mọi người đều có phần sai, bớt nói vài câu đi."

Lý chính giữ giọng ôn hoà, cúi người nhặt chiếc bát vỡ dưới đất lên: "Nhìn chữ trên bát thì chắc là của nhà Bạch Đào, ai làm vỡ thì nhớ đền nhé."

Nếu là của người khác thì Trương thị còn có thể nhận luôn, dù sao nhà bà ta cũng chẳng thiếu vài đồng, nhưng vừa nghe nói là bát của Bạch Đào thì lập tức không vui: "Dựa vào đâu mà bắt một mình ta đền tiền? Nếu Đại Ngưu không mắng ta, ta có đập không?"

Lý chính mặt sầm lại: "Bà làm vỡ thì đương nhiên là bà đền."

Vốn dĩ Bạch Đào cũng định nói thôi khỏi cần đền, nhưng nghe thế thì cũng không khách khí nữa, giơ ba ngón tay ra: "3 văn tiền, phiền thẩm lát nữa nhớ trả."

Trương thị định mở miệng cãi nữa, nhưng bị một ánh nhìn của Bùi Tranh làm nghẹn họng.

Bùi Tranh lạnh lùng chìa tay ra, đặt trước mặt Trương thị: "Đền tiền."

Trương thị tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám trái ý y, đành không tình nguyện móc 3 văn tiền ra, ném "Bịch" vào tay Phó Tranh: "Mọi người nhìn cho rõ, ta trả rồi đấy."

Bùi Tranh không nói gì, xoay người đưa 3 văn tiền đó cho Bạch Đào.

Lý chính khoát tay: "Được rồi, giải tán cả đi."

Bạch Đào vui vẻ nhìn 3 văn trong tay, cảm thấy vừa rồi như được trải nghiệm cảm giác "cáo mượn oai hùm", cũng thú vị lắm.

Tống Dĩ An áy náy xin lỗi hai người: "Xin lỗi, đều tại ta nói linh tinh, hại hai người bị vạ lây."

Bạch Đào nhét tiền vào túi, cười hì hì:
"Không sao, người ta hay nói 'Ngã một lần, khôn một đời' mà."

Trong lòng lại thầm nghĩ, hôm nay đúng là chuyện ngoài ý muốn liên tiếp, mới nửa buổi mà đã cãi nhau tới hai lần.

Khâu Đại Ngưu vỗ vai y, nói rất thoải mái: "Đều là huynh đệ cả, chút chuyện này có đáng gì."

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh đầy tò mò:
"Bùi đại ca, vừa nãy sao huynh đột nhiên biến mất thế? Nếu không phải huynh đi cùng lý chính quay lại, ta còn không biết huynh đã đi đâu."

Bùi Tranh đáp gọn lỏn: "Tìm lý chính có chút việc."

Thấy y không muốn nói nhiều, Bạch Đào cũng không hỏi thêm, xoay người đi tìm lý chính bàn chuyện đưa tiền. Cái thân thể yếu ớt của cậu đúng là không chịu nổi nữa rồi.

Còn chuyện Trương thị mắng cậu, hừ, chưa xong đâu. Cậu không phải loại người rộng lượng đến mức, bị mắng thẳng mặt mà còn có thể vờ như không nghe thấy.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 55: Thay đổi ngành nghề


Sau bữa trưa, mọi người được nghỉ ngơi đến đầu giờ Mùi. Lúc này trò vui đã kết thúc, ai nấy tụm ba tụm bảy ngồi quanh quẩn đó chuyện trò rôm rả.

Nhóm Nhị Trụ và Trương Tư Viễn đang kể lại những chuyện đã thấy buổi sáng cho mấy người không theo lên núi chặt cây, đề tài chủ yếu đều xoay quanh Bùi Tranh.

"Ngươi không biết đâu, Bùi đại ca chỉ bổ một rìu thôi là cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn cả lên, cái cây to như vậy mà chẳng mấy chốc đã bị đốn gục rồi."

"Còn nữa, trên người Bùi đại ca nhiều vết thương lắm, nhìn mà sợ. Lý chính nói không sai đâu, Bùi đại ca có thể sống sót trở về là vì huynh ấy có bản lĩnh thật sự. Nếu mà là ta chịu từng ấy vết thương, chắc đã khóc nhè ngay trên chiến trường rồi."

"Thật sự lợi hại đến thế?" Một người bên cạnh nghe xong bán tín bán nghi, lâu lâu lại liếc mắt nhìn về phía Bùi Tranh đang ngồi cách đó không xa.

Trương Nhị Trụ sốt ruột nói: "Tất nhiên là thật rồi! Không tin thì chiều theo bọn ta lên núi chặt cây, đến lúc đó tự mình nhìn là rõ!"

Bên cạnh còn có mấy người dân không đi theo sáng nay, nghe vậy thì cũng sinh lòng tò mò, ai nấy đều tính toán buổi chiều phải đi xem thử cho biết.

——

Bạch Đào tìm thấy lý chính đang ngồi ở góc từ đường hút thuốc lào, bèn tiến lên nói rõ ý định của mình.

Lý chính nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, dùng đầu điếu thuốc gõ xuống đất rũ tàn, rồi nói: "Ta nghe Bùi Tranh bảo cháu nấu ăn cũng được lắm."

Bạch Đào sững ra một lúc, "Cũng tàm tạm." Cậu không ngờ lý chính lại nhắc đến chuyện nấu nướng, càng không ngờ Bùi Tranh lại từng nói việc này với lý chính, mà cũng chẳng rõ là nói vào lúc nào.

Lý chính hút một hơi thuốc rồi hỏi: "Cháu có muốn cùng nhà Hữu Điền nấu cơm cho mọi người không? Như vậy cũng xem như là góp sức xây học đường, không cần nộp tiền nữa."

Bạch Đào vui mừng gật đầu, "Cảm ơn lý chính." Việc này cậu dĩ nhiên là muốn làm rồi, vừa được nấu nướng là việc cậu thích, lại vừa không phải nộp tiền, đúng là một việc tốt vẹn cả đôi đường.

"Chỉ là cháu cũng phải biết, nấu cơm vốn dĩ mỗi ngày có 8 văn tiền công, cháu thì không có đâu."

Bạch Đào gật đầu: "Cái này cháu hiểu mà."

Không cần nộp tiền đã là tốt lắm rồi, còn đâu dám mơ tới chuyện kiếm được công. Hơn nữa cậu cũng rõ, mấy thẩm như Lan thẩm được trả công là bởi nhà người ta vốn đã có hán tử ra giúp xây học đường. Ban đầu mỗi nhà chỉ cần cử một người, cậu với Bùi Tranh là kiểu tự lập, bọn cậu ra mặt tức là cả nhà đều góp sức rồi còn gì.

Nhưng nhắc tới tiền công, Bạch Đào lại có chỗ chưa hiểu: "Lý chính, đã là nấu cơm có trả công, sao không chọn toàn người nấu ăn ngon như Lan thẩm?"

Lý chính biết cậu đang nhắc đến Trương Huệ, giờ phút này ông cũng đang âm thầm hối hận trong lòng. Tất cả chỉ tại mấy hôm trước mềm lòng mà đồng ý. Dạo ấy ông còn đang cân nhắc chọn ai nấu cơm, Trương Huệ đã tới tận cửa khóc lóc kể khổ, nói tiểu nữ nhi mình đã 17 tuổi mà vẫn chưa có mối nào ra hồn, làm nương mà trong lòng xót xa. Lý chính bị bà ta khóc đến phát bực, bảo có gì thì cứ nói thẳng.

Trương Huệ quả thật không khóc nữa, nói thẳng là muốn tranh thủ dịp này nấu cơm cho mọi người, tiện thể ngó xem trong đám hán tử chưa tức phụ có ai hợp mắt, nếu có thể thì làm mối cho nữ nhi. Vì chuyện này bà ta bằng lòng không lấy công.

Lý chính biết tính Trương Huệ phiền phức, vốn không định đồng ý, ai ngờ bà ta lại bắt đầu gào khóc, nói chẳng ai thấu hiểu nỗi khổ của người làm nương như bà ta, đến mức còn buông lời "Chi bằng đập đầu chết quách". Lý chính lúc đó vừa phiền vừa mệt, cuối cùng cũng thuận theo, đâu ngờ tay nghề của đối phương lại tệ đến thế. Giờ hối cũng muộn rồi.

Nhưng chuyện này vốn là việc nhà người ta, không tiện nói thẳng với Bạch Đào, nên ông chỉ lựa mấy điều có thể nói ra: "Trương Huệ là tự nguyện không lấy tiền. Còn Vương Cần mới chuyển tới thôn ta, hoàn cảnh khó khăn."

Gọi Lan thẩm là vì đã quen tay nghề nấu nướng của bà ấy, biết rõ là người giỏi bếp núc, xem như giữ thể diện cho bữa cơm trưa của cả thôn.

Bạch Đào vẫn chưa hiểu Trương Huệ không lấy tiền là có ý gì, nhưng trong lòng đã âm thầm khen ngợi lý chính suy nghĩ chu đáo, còn quan tâm tới cả dân tị nạn mới tới, đúng là một lý chính hết lòng vì dân!

Lý chính lại dặn cậu một số việc liên quan đến bữa trưa, như cách chia phần, các món sẽ làm, bảo cậu cứ qua hỏi Lan thẩm là được.

Ánh mắt Bạch Đào sáng rỡ, cười lộ cả răng khểnh: "Lý chính thúc, thúc tốt ghê á!" Nói rồi liền vèo một cái chạy đi.

Để lại lý chính đang ngồi đỏ mặt vì lời khen của đứa nhỏ.

Ông âm thầm lẩm bẩm: "Cái thằng nhóc Bạch Đào này, chẳng phân trên dưới gì cả." Nhưng tuy nói vậy, khóe mắt ông đã hằn nếp nhăn vì cười, điếu thuốc lào trong tay hút vào cũng thấy thơm hơn vài phần.

——

Đổi sang một công việc mới, Bạch Đào tung tăng chạy đi rửa bát, nhưng chỉ thấy có Lan thẩm với Vương thẩm đang làm việc, Trương Huệ thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Lúc này Bạch Đào lại thấy lý chính đúng là hồ đồ, người không lấy công thì đúng là khó quản lý thật.

Lan thẩm kinh ngạc: "Sao cháu lại tới đây? Mau đi nghỉ một lát đi, buổi chiều còn phải vất vả nữa đấy."

Bạch Đào xắn tay áo, ngồi thụp xuống: "Hì hì, lý chính bảo sau này cháu theo thẩm nấu cơm."

Lan thẩm nghe xong thì mừng ra mặt: "Thế thì mọi người có phúc miệng rồi. Chẳng lẽ là lý chính đuổi Trương Huệ về à?" Lan thẩm cứ tưởng Bạch Đào tới thay ca cho Trương Huệ.

Bạch Đào vừa rửa bát vừa lắc đầu: "Không biết nữa, lý chính không nói gì."

Mặt Lan thẩm lập tức nhăn tít lại, sức rửa bát cũng mạnh hơn: "Hôm nay ta cũng mới ăn cơm Trương Huệ nấu lần đầu, cái mùi vị ấy đúng là... Không trách được tiểu tử Dĩ An nói vậy, mấy người khác cũng xầm xì cả rồi, ta còn thấy có người len lén đem cơm đi đổ."

Bạch Đào còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành thầm nghĩ đúng là Tống Dĩ An xui, bị bắt ngay tại trận.

Dọn dẹp xong cái bếp ngoài trời, Bạch Đào giúp chuyển nồi niêu xoong chảo vào trong từ đường để mai lại lấy ra dùng.

Lúc Vương thẩm đưa khăn cho Bạch Đào lau tay, mới phát hiện ra trên tay cậu có mấy cái vết phồng nước lớn, giật mình kêu lên: "Bạch Đào, sao tay cháu nổi nhiều vết phồng thế này?"

Bạch Đào xòe tay ra, cười khổ: "Trước giờ chưa từng làm việc nặng, hôm nay làm một buổi sáng là ra thế này rồi."

Lúc rửa bát tay luôn ngâm trong nước, Lan thẩm cũng không để ý. Giờ nhìn thấy, bà vội vàng tới xem, trong mắt đầy vẻ trách móc: "Thế còn chạy đến rửa bát làm gì? Mau về nhà lấy kim chích mấy chỗ đó đi, từ giờ đến mai trước khi nấu cơm đừng đụng nước nữa!"

Bạch Đào ngoan ngoãn gật đầu, nói sẽ lập tức về nhà chích mụn nước.

Lan thẩm nhìn tay cậu mà lẩm bẩm: "Tay cháu đúng là trắng đẹp thật đấy, còn mềm hơn cả tay cô nương trong thôn."

Vương thẩm cũng gật đầu đồng tình, mấy cái bọng nước nổi rõ mồn một trên bàn tay trắng trẻo, chẳng trách bà vừa nhìn đã phát hiện ngay.

Bạch Đào nghe xong mà cảm xúc đầy phức tạp, thế nào mà càng nghe lại càng thấy như không phải đang khen cậu, lại như đang nói một tên đàn ông vừa lười vừa ham hưởng thụ, nuôi tay trắng trẻo nõn nà chẳng biết làm việc là gì vậy...
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 56: Bùi Tranh hoảng loạn chạy trốn


Khi Bạch Đào ra khỏi từ đường thì mọi người đã bắt đầu làm việc. Cậu chạy chầm chậm tới tìm Tống Dĩ An, nói cho hắn biết sau này mình sẽ lo bữa trưa cho cả nhóm.

Tống Dĩ An lập tức mừng như bắt được vàng, nhưng vẫn còn nhớ bài học lúc trưa nên chẳng nói gì, chỉ cười hớn hở suốt.

Lâm Tầm đang đẩy xe đẩy nhỏ bên cạnh cũng vui không kém, lại sắp được ăn cơm do Đào thúc nấu rồi! Giá mà có thể mang về thì tốt, còn có thể chia cho đệ đệ nữa.

Ba người mỗi người một niềm vui, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh. Mấy hán tử đang làm việc gần đó nhìn nhau, ai nấy đều nghi ngờ: một hán tử như Bạch Đào mà cũng nấu cơm á? Đừng lại như bữa trưa nay thì khổ, mấy ngày tiếp theo coi như không còn hy vọng. Lý chính nghĩ kiểu gì mà lại để một hán tử đi nấu ăn vậy chứ?

Bạch Đào dặn Tống Dĩ An và Lâm Tầm nếu lát nữa thấy Bùi Tranh và Khặu Đại Ngưu thì nhớ bảo giúp một tiếng.

Cuối cùng, Tống Dĩ An vẫn không nhịn được, hỏi: "Mai trưa ăn gì vậy?"

Bạch Đào lắc đầu: "Chưa biết, phải xem mai lý chính mang nguyên liệu gì tới đã."

"Ừ, mà ngươi nấu kiểu gì cũng ngon." Tống Dĩ An kéo Bạch Đào lại, thì thầm, "Mai nhất định ngươi phải là người nấu chính đấy, bữa cơm của huynh đệ trông cậy vào ngươi rồi."

Bạch Đào phì cười: "Được, nếu không đến lượt ta, mai ta giành chỗ làm cũng được."



Lúc đi tới cổng sân, Bạch Đào trông thấy Đại Hắc đang đứng bên bờ suối, đuôi rũ xuống, chăm chú nhìn chằm chằm xuống nước, bất động như tượng.

Cậu cũng tò mò không biết Đại Hắc đang làm gì, liền nhẹ chân rón rén bước tới. Chưa kịp đến gần, Đại Hắc đã vểnh tai, ngẩng đầu lên, sau đó lập tức dựng thẳng đuôi lên mà vẫy lia lịa, nhảy phốc một cái băng qua con suối lao thẳng về phía cậu.

"Được rồi được rồi, đừng có nhảy nữa." Bạch Đào vội đẩy Đại Hắc ra khi nó đang định nhào lên người cậu.

Thôi xong, trên quần lại thêm mấy dấu chân đầy bùn nữa rồi đây này...

Bạch Đào mở cổng sân, đi tới bên bể nước, thấm ướt khăn lau mấy vết bùn trên quần, tiện thể rửa tay.

"Ngươi nói xem sao ngươi cứ nhằm vào ta mà nhảy? Ta thấy mỗi lần ngươi đi với cha ruột thì ngoan lắm, chưa bao giờ dám cọ người ta lấy một cái. Sao? Biết y có bệnh sạch sẽ à? Sợ bị đánh?"

Đại Hắc ở phía sau cứ lắc đuôi liên tục, nghe không hiểu gì, nhưng tỏ vẻ rất vui.

Bạch Đào cũng mặc kệ nó, quay người vào phòng, lấy kim định chích mấy cái bọng nước trên tay.

Trước kia gót chân bị phồng lên, chích ra cũng đau lắm, cậu không biết tay có đau như thế không, nên ra tay cực kỳ cẩn thận.

Vừa mới chích nhẹ một cái, thì bên ngoài, con Đại Hắc đang ngồi chồm hỗm bên bể nước đột nhiên phóng lên một cái, đá đổ cái thau gỗ đang đặt trên bờ. "Rầm!"—một tiếng động lớn vang lên.

Bạch Đào giật bắn người, tay run lên, chọc trúng luôn phần thịt non bên trong bọng nước.

"A—! Đau chết mất!"

Đại Hắc! Mẹ kiếp mày đấy!

Bị chọc đến chảy máu, Bạch Đào tức đến mức bỗng dưng có chút muốn ăn thịt chó.

Đúng lúc ấy, Bùi Tranh thấy cổng sân không đóng, liền đẩy cửa bước vào, vừa vào đến nơi đã thấy Bạch Đào ôm tay, phồng má thổi phù phù, mắt còn ươn ướt.

Y đứng khựng lại, ánh mắt dừng trên cái kim trong tay cậu, có phần mờ mịt, cái gì đây? Chọc bọng nước mà đau đến khóc luôn hả? Mềm yếu đến vậy luôn?

Bùi Tranh nhìn làn da trắng hơn y mấy bậc của Bạch Đào, bỗng thấy cũng hợp lý, đối phương vốn dĩ là một tiểu phu lang mềm mại dễ vỡ.

Đúng lúc Bạch Đào đang định chọc bọng nước tiếp theo thì chợt thấy có bóng người che ánh sáng trước mặt, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Bùi Tranh đang đứng trong phòng.

"Bùi đại ca, giờ này sao huynh lại tới?" Không phải đang ở trên núi đốn cây à?

"Rìu bị ta làm hỏng, đến mượn ngươi cái." Bùi Tranh ngồi xuống phía bên kia ghế dài, cúi đầu nhìn tay Bạch Đào, thấy có một giọt máu nhỏ liền nghĩ chắc là phồng nước bị vỡ ra rồi.

"Ra máu rồi?"

Bạch Đào lắc đầu: "Vừa rồi ta lỡ tay chọc trúng, nên mới ra máu."

Bùi Tranh im lặng, không hiểu kiểu gì mà chọc cái bọng nước cũng chọc đến mức chảy máu được.

Lúc này Bạch Đào đang chăm chú dùng kim chọc từng cái bọng nước, cẩn thận hết mức, nên hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Bùi Tranh.

Bùi Tranh nhìn cậu chọc mãi cái bọng mà nó lõm xuống rồi vẫn chưa vỡ, lông mày đã nhíu chặt, dựa vào kỹ thuật này, bị chọc đến chảy máu hình như cũng là chuyện bình thường?

"Để ta làm cho." Y nhìn không nổi nữa, dứt khoát đưa tay phải lấy kim, tay trái kéo tay Bạch Đào qua.

Ra tay vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa nhẹ nhẹ nhàng chích thủng lớp da mỏng, ép cho chất lỏng trong bọng chảy ra, rồi dùng giấy lau sạch, sau đó lại xử lý đến cái kế tiếp.

Bạch Đào ban đầu còn định nói mình làm được, nhưng thấy đối phương nghiêm túc thế thì đành ngậm miệng.

Bùi Tranh còn tốt bụng giảng giải: "Bọng nước là để chích, không phải chọc."

Vừa nãy chỉ là thấy vui tay, nên lấy kim chọc chọc cho vui thôi, giờ nghe người ta nói vậy, Bạch Đào cảm thấy có hơi ngượng, thôi thì im lặng cho lành, đỡ bị xấu hổ.

Thấy cậu không đáp, Bùi Tranh ngẩng đầu hỏi: "Hiểu chưa?"

"... Hiểu rồi." Bạch Đào muốn cười, cậu đâu phải ba tuổi, cái chuyện nhỏ xíu này mà cũng bị người ta dạy từng ly từng tí, đúng là...

Bùi Tranh lại cúi đầu, kéo tay còn lại của Bạch Đào qua, tiếp tục xử lý.

Tay y có phần thô ráp, có lẽ do thường xuyên bắn tên, ngón cái và ngón trỏ đều có vết chai khá dày, chạm vào lòng bàn tay của Bạch Đào khiến cậu hơi nhột.

Bạch Đào nhìn hai bàn tay, một lớn, một nhỏ, một trắng nõn, một rắn chắc, đột nhiên thấy nhột đến mức muốn rụt tay lại.

"Huynh..." Bạch Đào do dự hỏi, "Bây giờ huynh không còn ghét người khác đụng vào nữa sao?"

Câu hỏi khiến sắc mặt Bùi Tranh cứng đờ, tay lập tức buông ra, đặt kim lên bàn mà không thèm liếc mắt nhìn Bạch Đào lấy một cái, rồi đứng dậy bước nhanh về phía kho đồ.

Lấy được rìu, y vội vàng ra khỏi sân, chỉ để lại một câu lửng lơ: "Ta đi đây."

Bạch Đào cũng đứng dậy theo bản năng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì người kia đã đi mất, trên đầu cậu như mọc đầy dấu chấm hỏi.

Gì vậy? Lẽ nào lúc đầu Bùi Tranh chưa nhớ ra, đến khi mình hỏi thì y mới đột nhiên nhớ lại cái bệnh ghét đụng chạm của mình nên mới phát tác?

Bạch Đào đứng ngẩn người trước cửa cả buổi, cuối cùng rút ra được một kết luận: đây chắc tám chín phần là bệnh tâm lý rồi. Sau đó cậu chậm rãi quay vào, cầm lại cây kim, chọc nốt cái bọng nước cuối cùng bị ai đó bỏ dở giữa chừng.

Bọng nước sau khi chọc thì đúng là đau thật, Bạch Đào thầm hy vọng nó mau lành, quyết tâm nghe lời Lan thẩm, tuyệt đối không để tay dính nước nữa.

Vừa rồi gặp Bùi Tranh, cậu vốn còn định nhờ đối phương xem hộ vết thương ở vai mình thế nào, ai ngờ người ta mới đó đã đi mất tăm. Bây giờ cậu đành tự đưa tay lên sờ sờ vai, không thấy bị trầy da thì mới yên tâm. Cậu lại dùng tay ấn thử, quả thật khá đau, xem ra lời Tống Dĩ An nói là đúng, chắc là bầm tím rồi, không biết giờ có chuyển sang tím đen chưa nữa.

Muốn chợp mắt buổi trưa, Bạch Đào lại cảm thấy nên đun nước tắm cái cho sạch sẽ. Nhưng nghĩ đến tay không thể dính nước, cậu lại thôi. Cuối cùng chỉ đun ít nước, dùng ngón cái và ngón trỏ cẩn thận vắt khô khăn, lau người một chút, đầu cũng lấy khăn lau qua mấy lần.

Thay y phục sạch sẽ, Bạch Đào nằm ườn thành hình chữ đại trên giường, thở ra một hơi rồi kéo chăn đắp lên người. Nằm trên giường thật là hạnh phúc. Có điều hôm nay tay bị thương, việc hứa nấu món ngon cho Bùi Tranh đành để ngày mai vậy.

——

Sámg nay Bạch Đào làm việc hơi quá sức, nên lúc tỉnh lại trời đã quá giờ Dậu. Sau khi dậy cả người lười biếng rã rời, lại còn buồn bực không biết tối nay ngủ có được không vì đã ngủ nhiều quá.

Mặc quần áo xong, vừa ngáp vừa đi vào bếp, tính làm gì đó đơn giản ăn tạm bữa tối. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cứ tưởng Bùi Tranh quay lại trả rìu, mở cửa ra mới thấy là Lan thẩm

"Lan thẩm, sao thẩm lại tới đây?"

Lan thẩm giơ cái giỏ đeo ở cổ tay, bước vào sảnh chính: "Ta mang chút đồ ăn tới cho cháu, tiện thể xem tay cháu thế nào rồi."

Bạch Đào vừa cảm động vừa ngại ngùng: "Phiền thẩm quá, tay cháu không sao đâu, chỉ là vài cái bọng nước thôi, có gì đâu mà làm lớn chuyện vậy."

"Không phải là thẩm làm quá đâu, chỉ là ngày mai cháu phải nấu cơm trưa, mà tay cháu chắc chắn phải ngâm nước suốt, hôm nay dưỡng được chút nào hay chút nấy."

"Cảm ơn thẩm, vậy cháu không khách sáo nữa."

Lan thẩm cười nói cái giỏ không cần trả gấp rồi quay về.

Bạch Đào ngồi xuống ăn, trên mặt toàn là vẻ mãn nguyện.

Cảm giác "Cơm đưa đến miệng" đúng là tuyệt vời không gì sánh bằng.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 57: Trong thôn xảy ra chuyện


Chạng vạng tối, Bùi Tranh cầm rìu đi ngang qua cửa nhà Bạch Đào, vốn định mang trả, nhưng vừa nhớ đến chuyện ban chiều, y lại chẳng biết phải đối mặt với Bạch Đào ra sao. Thế là y tự thuyết phục bản thân rằng ngày mai vẫn cần dùng rìu, xoay người mang rìu về nhà.

Bữa tối Bùi Tranh tùy tiện làm chút gì đó để ăn, nhưng ăn chẳng thấy ngon, trong lòng rối như tơ vò. Y dứt khoát đặt bát xuống, cầm cung tên lên núi, định luyện bắn cho vơi bớt tâm trạng phiền muộn.



Ở đầu bên kia thôn, lúc này có hai nhà đang lo ngay ngáy.

Tức phụ của Trương Phú Quý – La x**n th**, vì lo lắng mà bữa tối cũng chẳng nuốt nổi, tức giận mắng: "Trương Phú Quý, ta hỏi ngươi nghĩ cái gì vậy? Lúc đó đứng đó bao nhiêu người, cứ ngươi là phải bước ra nói chuyện, giờ thì hay rồi, đắc tội với người ta, không biết giờ người ta đang nghĩ cách nào thu thập ngươi nữa kìa!"

Trương Phú Quý vừa ăn cơm vừa thấy trong lòng không dễ chịu: "Lúc đó ta tưởng lý chính cũng nghĩ giống ta, ai dè ông ấy lại đứng về phía Bùi Tranh."

La x**n th** tức đến mức lấy đũa gõ vào đầu gã: "Ngươi là đầu lợn à? Lúc bước ra nói, không nghĩ đến người trong nhà à? Con còn nhỏ thế kia, nhỡ bị đánh thì sao? Ai gánh cho nó?"

Cậu bé 6 tuổi đang ngoan ngoãn ăn cơm, nghe đến việc bị đánh, lại còn là bị Bùi Tranh đánh, lập tức bỏ bát xuống khóc hu hu: "Mọi người đều nói Bùi Tranh đánh người là đánh đến chết, con có bị đánh chết không?"

Nương của Trương Phú Quý đau lòng ôm lấy cháu nội: "Có nãi nãi ở đây, không ai dám đánh cháu đâu. Mấy hôm nay đừng ra ngoài là được, chẳng lẽ y còn xông vào tận nhà đánh?"

Cha của Trương Phú Quý im lặng một lúc mới lên tiếng: "Mấy ngày này cả nhà đều cẩn thận một chút, tối ngủ thì đóng kín cửa sổ cửa chính, Phú Quý ra ngoài làm việc cũng đừng đơn độc, cố gắng đi cùng người khác."

Cả nhà gật đầu liên tục, tối đến nằm trên giường vẫn còn lo lắng, trằn trọc không yên.



So với nhà Trương Phú Quý, thì nhà Trương Thiết Sinh lại ồn ào hẳn.

Trương Thiết Sinh cưới một ca nhi tính tình chanh chua đanh đá, vừa hay tin mẹ chồng và con trai đắc tội với Bùi Tranh, nói gì cũng đòi bồng con về nhà mẹ đẻ trốn một thời gian.

Nương của Trương Thiết Sinh lại là người không biết lý lẽ, đâu thể để cháu trai bị mang về nhà ngoại, lăn lộn ăn vạ cũng phải giữ đứa nhỏ lại.

Thành ca nhi tức đến đỏ mắt, ôm con cùng bọc hành lý định đi thẳng ra cửa: "Người là do mấy người tự đi chọc, giờ cũng tự đi chịu, ta đã nói bao lần đừng nói mấy chuyện đó trước mặt con, không ai nghe cả! Ta không mang con đi, lỡ để nó ở lại đây chờ bị trả thù à?"

Nương Trương Thiết Sinh chống nạnh đứng ngay cửa sân, lớn tiếng quát: "Ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng để lại cháu ngoan cho ta! Nó là huyết mạch nhà họ Trương, lại nói Bùi Tranh chẳng lẽ dám xông vào nhà người ta mà đánh người chắc? Trương Thiết Sinh, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đem thằng bé lại đây!"

Trương Thiết Sinh cúi đầu rụt rè, lặng lẽ nhìn phu lang nhà mình, vẻ mặt bất lực. Thành ca nhi chẳng thèm để tâm tới hắn ta, từ khi gả vào nhà này đã biết hắn ta là kẻ sợ tức phụ, gặp nương thì càng yếu đuối, nửa lời cũng không dám nói.

Thành ca nhi bước vào nhà, cầm ra một con dao, nghiến răng một cái, đặt thẳng lên cổ con trai mình: "Nếu các người còn không tránh ra, ta không dám chắc mình sẽ làm gì đâu!"

Nương Trương Thiết Sinh sợ đến mức hét toáng: "Thành ca nhi! Đó là con của ngươi đấy!"

Nước mắt đọng trong mắt Thành ca nhi, một tay nhẹ nhàng vỗ về đứa bé đang run rẩy vì sợ: "Chính vì nó là con ta... nên càng không thể để nó lại đây!"

Trương Thiết Sinh nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt phu lang mình, hiếm khi cứng rắn một lần, hắn ta kéo nương ra, lạnh giọng nói: "Để họ đi đi. Nếu Bùi Tranh muốn trả thù, thì cứ nhắm vào con."

Thành ca nhi ôm lấy con, thuận lợi rời khỏi nhà, dưới bầu trời đã tối đen, bước chân vội vã mà lảo đảo, nước mắt lăn dài không ngớt.

Mấy nhà hàng xóm đứng coi náo nhiệt cũng lặng lẽ rút vào nhà, âm thầm thở phào: may là người nhà mình không đắc tội với Bùi Tranh.

Lúc này, phần lớn người trong thôn đều đang ăn tối, bàn luận rôm rả về chuyện này.

Không ít người bảo: "Có khi tối nay Trương Phú Quý với Trương Thiết Sinh sẽ bị Bùi Tranh kéo ra ngoài đánh đến bầm dập."

"Đặc biệt là nhà Trương Thiết Sinh ấy, có khi hai cha con cũng bị vạ lây."

Nhưng Nhị Trụ và nhóm bạn nhỏ từng chứng kiến bản lĩnh của Bùi Tranh thì không nghĩ vậy. Trong mắt họ, người như Bùi Tranh nếu thật sự muốn đánh, thì đã ra tay ngay tại chỗ rồi, chứ đâu phải chờ đến tối.

Lúc này đây, Bùi Tranh đang đứng trước tấm bia rơm mới dựng trong núi, trút bầu tâm sự bằng từng mũi tên, hoàn toàn không hay biết trong thôn đang dậy sóng vì mình.



Nửa đêm.

Bạch Đào đang say ngủ, trong mơ cậu và Trương Huệ đang giao chiến đến hồi thứ 299, máu đối thủ sắp cạn, chỉ còn đợi cậu tung chiêu cuối kết thúc trận đấu, thì bỗng đâu cộc cộc cộc! — một tràng gõ cửa dồn dập vang lên, đánh tan giấc mộng chiến thắng ngay sát vạch đích.

Bạch Đào đứng ở cửa còn chưa phục hồi tinh thần, thầm nghĩ: Đây là đánh không lại, nên mời viện binh tới?

"Đến đây!" Cậu vội khoác áo, chạy nhanh ra mở cửa, sợ chậm một chút thì cánh cửa nhà mình sẽ bị người ta gõ nát mất.

Vừa mở cửa ra đã thấy Khâu Đại Ngưu đang cầm đuốc, vẻ mặt đầy lo lắng: "Đào ca! Huynh có đau bụng không? Có buồn nôn không? Muốn ta đi gọi Vu đại phu đến không?"

Bạch Đào nghe xong cứ cảm thấy như mình sắp sinh con đến nơi, theo phản xạ mà sờ bụng một cái: "Không có nha, đang ngủ ngon mà. Xảy ra chuyện gì rồi?"

Khâu Đại Ngưu nói ra lời kinh thiên động địa: "Chuyện lớn đấy! Cả thôn hình như bị người ta hạ độc rồi! An ca cũng trúng chiêu rồi!"

Bạch Đào giật mình, vội đóng cửa, theo chân mọi người chạy đến nhà Tống Dĩ An, trên đường còn hỏi Bùi Tranh đang đứng cạnh Khâu Đại Ngưu: "Biết rõ là chuyện gì không?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Tối nay trong thôn lần lượt có nhiều người bắt đầu nôn ói, đau bụng. Lý chính dẫn Vu đại phu đi từng nhà kiểm tra rồi."

Mấy người cùng chạy đến nhà Tống Dĩ An, ai ngờ hắn còn đang ở trong nhà xí bị tiêu chảy.

Bạch Đào thấy vậy có hơi lo lắng: "Còn hai người các huynh thì sao? Cơ thể không khó chịu chỗ nào à?"

Bùi Tranh và Đại Khâu Ngưu cùng nhau lắc đầu.

Tống Dĩ An thì gần như sắp kiệt sức, lúc này đang nằm sấp lên bàn, thở hổn hển.

Bạch Đào thấy nước trong nồi trên bếp đã đun sôi, liền rót một cốc nước ấm từ nước nguội cho Tống Dĩ An uống.

"Vu đại phu có qua khám chưa?" Cậu hỏi.

Tống Dĩ An uống nước xong gật đầu: "Khám rồi... nói là giống như bị đau bụng do ăn uống."

Bạch Đào chau mày: "Sao đang yên đang lành lại ăn trúng gì hỏng? Buổi tối huỵn ăn gì?"

"Chỉ ăn hai cái màn thầu nguội với nước sôi thôi." Hôm nay Tống Dĩ An bận rộn cả ngày, về nhà cũng chẳng muốn nấu cơm, chỉ ăn đại vài miếng lót bụng.

"Chẳng lẽ màn thầu hỏng rồi?" Bạch Đào hỏi.

Tống Dĩ An lắc đầu: "Không đâu, Vu đại phu kiểm tra rồi. Hơn nữa trước khi đến nhà ta, ông ấy đã xem cho mấy nhà khác, đều là đau bụng, tiêu chảy, có người còn nôn nữa."

Bạch Đào lập tức nghĩ đến bữa trưa có thể có vấn đề, nhưng rõ ràng cả ba người bọn họ đều ăn giống nhau, tại sao chỉ có Tống Dĩ An trúng độc?

Cậu lại hỏi một lần nữa: "Hai người thật sự không thấy gì khác thường à?"

Hai người lại đồng loạt lắc đầu, Khâu Đại Ngưu còn vỗ bụng: "Ta khoẻ như vâm luôn."

Đợi Tống Dĩ An nằm nghỉ, ba người lại cầm đuốc đến nhà Lan thẩm. Còn chưa tới nơi đã thấy cổng sân mở toang, từ trong truyền ra tiếng khóc nức nở của thím.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, tăng tốc bước chân, chạy nhanh vào trong sân. Vừa vào đến gian nhà chính đã thấy có mấy người tụ tập, lý chính cũng ở đó, Lan thẩm đang gục trên người An ca nhi mà khóc ròng.
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 58: Bùi Tranh nôn


Ba người Bạch Đào vào nhà, trước tiên chào hỏi lý chính và Vu đại phu. Lý chính biết bọn họ có quan hệ thân thiết với nhà Lan thẩm, nên thấy họ đến cũng không ngạc nhiên.

Lan thẩm thấy mấy người Bạch Đào đến, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, chỉnh lại quần áo, rồi bảo An ca nhi đứng bên cạnh rót nước cho bọn họ: "Các cháu sao lại tới đây? Cơ thể có thấy khó chịu gì không? Đúng lúc Vu đại phu đang ở đây, để ông ấy xem qua cho các cháu."

Bạch Đào trước tiên bảo An ca nhi đừng bận rộn, sau đó mới trả lời Lan thẩm: "Bọn cháu không sao cả, chỉ là An ca có chút khó chịu, giờ đã ngủ rồi. Còn thẩm với Trương thúc thì sao? Sức khỏe vẫn ổn chứ?"

Nghe nói Tống Dĩ An cũng gặp chuyện, Lan thẩm lại không kìm được nước mắt: "Trương thúc của các cháu lúc trước thì tiêu chảy với nôn mửa, giờ mới uống thuốc xong, nằm nghỉ rồi."

Vu đại phu hỏi han một lúc, biết được trưa nay bọn họ cũng ăn cơm nấu trong nồi lớn, bèn tiến lên bắt mạch cho từng người. Sau một hồi "vọng, văn, vấn, thiết", xác nhận cơ thể ba người họ quả thực không có vấn đề gì.

Ba người Bạch Đào cũng được biết rằng tối nay có hơn chục người phát bệnh, đều là những người đi giúp xây học đường. Vu đại phu và lý chính nghi ngờ là do bữa trưa có vấn đề nên mới đến nhà Lan thẩm hỏi thăm.

Lan thẩm nghe nói có thể là đồ ăn mình nấu gây ra chuyện, sợ đến mức tay chân rụng rời, miệng lắp bắp nói mình tuyệt đối không hề có ý hại người.

Lý chính an ủi: "Nhân phẩm của ngươi, ai ai cũng biết cả. Chúng ta chỉ là tới tìm hiểu tình hình thôi. Mà cơm trưa cũng không còn dư lại, Vu đại phu không có cách kiểm tra, nên đành phải hỏi trước vậy."

Cơm trưa vốn nấu theo số người, nếu có dư thì cũng bị người ăn khỏe hơn chia ăn hết rồi, giờ nào còn thừa lại gì. Nồi niêu xoong chảo từ sớm cũng rửa sạch bong, Vu đại phu thật sự không có chỗ nào để kiểm tra.

Bạch Đào cảm thấy vấn đề không thể nằm ở Lan thẩm, bèn hỏi: "Lý chính với Vu đại phu có đến hỏi hai thẩm khác nấu cơm cùng không?"

Nhắc đến chuyện này, lý chính lập tức thấy đau đầu: "Hỏi rồi, Vương Cần nói tay nghề mình bình thường, nên trưa nay chỉ phụ trách rửa rau, thái rau và coi lửa. Còn Trương Huệ—"

Nói đến Trương Huệ, lông mày lý chính nhíu càng chặt hơn.

"Bà ta nói mình chỉ nấu một nồi canh phổi lợn, cả bà ta và trượng phu cũng ăn mà không sao. Cứ nhất quyết nói màn thầu của Lan thẩm có vấn đề. Còn cứ khóc lóc nói ta oan uổng người tốt. Thấy không moi được gì, ta đành dẫn Vu đại phu qua đây."

Bạch Đào trực tiếp cạn lời: "Nói cứ như là bà ta không ăn màn thầu ấy. Bà ta dựa vào cái gì mà khăng khăng nói là màn thầu của Lan thẩm có vấn đề?"

"Ta cũng hỏi rồi. Bà ta nói sau khi rửa xong phổi lợn, định qua giúp nhào bột nhưng bị từ chối, nên bà ta nghi lúc đó đã xảy ra chuyện gì—"

Lý chính chưa nói hết, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu được ý tứ trong đó.

Lan thẩm nghe Trương Huệ nói vậy về mình, tức đến phát run, cố nén giận mà giải thích: "Lúc đó ta thấy tay bà ta còn dính bọt máu, cũng không tiện nói thẳng là bà ta bẩn, nên mới không để bà ta đụng vào bột. Ai mà ngờ bà ta lại suy diễn kiểu đó. Cái đồ trời đánh Trương Huệ!"

Bạch Đào biết rõ vì muốn nấu cơm cho mọi người, Lan thẩm còn cẩn thận cắt gọn móng tay, đồ dùng nấu nướng cũng đều lấy đồ mới nhất trong nhà ra dùng.

"Cháu thấy khả năng lớn là do nồi canh phổi. Trong phổi lơn nếu bọt máu không được rửa sạch, người ăn vào rất có thể sẽ bị đau bụng hoặc nôn mửa. Trưa nay lúc cháu uống canh, còn thấy trong canh có bọt máu."

Bạch Đào nói ra suy đoán của cậu, nhưng cũng thẳng thắn rằng từ nhỏ chỉ nghe người lớn dặn như vậy, bản thân cũng không rõ ăn phải phổi lợn rửa không sạch có thật sẽ gây tiêu chảy hay buồn nôn không.

Cậu cũng không định nói ra ngay từ đầu, sợ nếu không phải do phổi heo thật, mà lại vừa trưa nay cãi nhau với Trương Huệ, thì sẽ bị người ta nói là nhỏ nhen, cố tình đổ thừa.

Lời vừa dứt, mấy người trong phòng đều ngẩn ra. Ai nấy lần đầu nghe nói ăn phổi lợn rửa không sạch lại có thể gây bệnh.

Bạch Đào thấy mọi người đều không biết, liền hơi ngạc nhiên: "Thế bình thường mọi người ăn phổi lợn không rửa kỹ à? Trong đó nhiều độc tố với ký sinh trùng lắm, ăn vào không tốt cho sức khỏe đâu."

Lan thẩm nghe đến chữ "độc" thì giật bắn người: "Bình thường vốn ít ai ăn phổi lợn, ta thì luôn rửa kỹ, vì không rửa sạch nấu lên màu đen xì, nhìn mất cả khẩu vị."

Lý chính gật đầu đồng tình: "Lão bà nhà ta cũng thích rửa cho sạch, nói là nấu lên nhìn đẹp mắt."

"... ..."

Bạch Đào còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể cảm khái, quả nhiên là yêu sạch sẽ thì luôn có lợi.

Vu đại phu cũng không ngờ thôn dân lại không biết rằng, phổi lợn nếu xử lý không sạch thì ăn vào rất dễ sinh bệnh.

Nhân cơ hội này, hắn liền giảng giải một chút: "Phổi lợn và phổi người thực ra cũng như nhau, chủ quản khí, chủ chức năng tuyên phát. Nói đơn giản là, phổi đưa khí sạch và độ ẩm mà ta hít vào lan tỏa khắp cơ thể để nuôi dưỡng sự sống, đồng thời thải trọc khí ra ngoài."

Mọi người trong phòng mặt đầy mờ mịt. Ý là gì cơ?

Bạch Đào thấy Vu đại phu nói hơi vòng vèo, bèn dứt khoát nói thẳng: "Nói trắng ra là thế này: lợn vốn sống trong môi trường bẩn, lại còn hay húc đất, nên những thứ bẩn thỉu với côn trùng nhỏ sẽ chui cả vào phổi, không thoát ra được, cứ tích tụ mãi. Ký sinh trùng cũng sẽ sinh sôi, đẻ trứng rồi nở thành một đống sâu, tóm lại, phổi lợn rất bẩn."

Lời lẽ thẳng thắn của Bạch Đào khiến sắc mặt mọi người trong phòng lập tức thay đổi, chỉ có Vu đại phu là mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cậu.

Bùi Tranh nhớ lại bữa trưa đã ăn món phổi lợn, lại liên tưởng đến lời Bạch Đào vừa nói, mặt lập tức tái xanh, cả người thấy khó chịu, thậm chí còn muốn nôn.

Bạch Đào nhìn y như vậy liền biết chứng sạch sẽ của y lại tái phát, bèn tốt bụng vỗ vỗ lưng Bùi Tranh, trấn an: "Huynh đừng lo quá, dù sao phổi lợn huynh ăn trưa nay cũng đã nấu qua lửa lớn rồi, ký sinh trùng chắc chắn bị nấu chín hết cả rồi, không còn sống mà đẻ trứng trong bụng huynh đâu."

Nhưng lời này lại khiến Bùi Tranh tưởng tượng ra cảnh mình đã ăn một đống giun luộc, rồi ký sinh trùng nở trứng trong bụng, càng nghĩ càng ghê tởm, lập tức ôm miệng chạy ra ngoài.

"?" Bạch Đào nhìn người đang nôn ngoài kia, mặt đầy nghi hoặc. Quay đầu lại thì thấy mọi người trong phòng đang nhìn cậu với ánh mắt khó tả.

"Cháu vốn chỉ định an ủi y thôi mà..."

Bạch Đào vừa nói xong, chính cậu cũng cảm thấy có chút chột dạ.

An ca nhi bị dọa sợ thật sự: "Sau này con không bao giờ ăn phổi lợn nữa."

Lan thẩm cũng gật đầu: "Sau này ta cũng không làm nữa."

Chả trách cả rổ phổi lợn bán cũng chỉ có mấy đồng, thì ra vốn không phải thứ tốt lành gì.

Bạch Đào vốn còn định khoe tay nghề nấu canh phổi lợn của mình cho mọi người nếm thử, giờ thì không tiện nhắc tới nữa, chỉ đành khô khốc bổ sung một câu: "Chỉ cần rửa kỹ, không ăn thường xuyên là được..."

Lý chính quay lại chuyện chính: "Nếu thực sự là do phổi lợn rửa không sạch gây ra, thì tại sao có người bị bệnh, có người lại không sao?"

Vu đại phu đáp: "Cái này liên quan đến thể trạng mỗi người. Lý chính có để ý không, người không bị bệnh đều là loại thể trạng khỏe mạnh, như Bùi Tranh với Đại Ngưu."

Lý chính liếc nhìn Bạch Đào đầy nghi hoặc, ánh mắt như đang nói: "Thằng nhóc này mà cũng gọi là khỏe mạnh?"

Bị ánh mắt đó bắt được, Bạch Đào vội vàng giải thích: "Trưa nay cháu thấy không khỏe, nên chỉ húp có chút canh thôi."

Lan thẩm cũng nằm trong nhóm không bị sao, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Ta thấy phổi lợn đó rửa không sạch, nên chẳng ăn miếng nào."

"Thì ra là vậy."

Lý chính gật đầu như hiểu ra vấn đề, vừa định tiếp lời thì phát hiện mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mình.

"... ..."

"Khụ." Biết rõ bản thân không thuộc nhóm "thể trạng cường tráng", lý chính hơi chột dạ, né ánh mắt mọi người, "Ta ăn thấy khó nuốt quá, phần lớn mang cho Đại Hắc nhà Bùi Tranh ăn rồi."

Bùi Tranh vừa súc miệng xong, quay trở lại đúng lúc nghe thấy câu này: "?"
 
Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 59: Bùi Tranh lại nôn


Câu nói đó của lý chính khiến cả căn phòng rơi vào yên lặng.

Bạch Đào cảm thấy ánh mắt của Bùi Tranh sắp phun ra lửa tới nơi, vội vàng chuyển đề tài: "Nghe thế mới nhớ, lúc nãy Lan thẩm từng nói thấy có người đổ canh phổi lợn đi. Thẩm còn nhớ là đổ ở chỗ nào không? Nếu tìm được ít đồ ăn thừa, để Vu đại phu xem qua, cũng coi như có bằng chứng."

Lan thẩm vừa được rửa sạch hiềm nghi, ánh mắt lập tức sáng rỡ, nhanh chóng dẫn mọi người đi tìm: "Ở góc này này, còn cả bên kia nữa."

Khâu Đại Ngưu cầm đuốc đi trước, tìm thấy mấy miếng phổi lợn ở những chỗ Lan thẩm chỉ.

Vu đại phu xem xét rồi nói: "Đúng là chưa rửa sạch, có khả năng lớn là ăn phải mấy thứ này mới bị tiêu chảy."

Bạch Đào nhìn mấy miếng phổi lợn có màu hơi đen xám, lòng đầy áy náy: "Lúc trưa ta không để ý..."

Nếu cậu phát hiện ra sớm, nhất định đã ngăn Khâu Đại Ngưu và bọn họ ăn rồi, Tống Dĩ An cũng đâu đến nỗi nửa đêm phải ôm bụng chạy đi tiêu chảy.

Bùi Tranh nói: "Chuyện này không trách ngươi."

Y nhớ lại lúc trưa Bạch Đào ăn uống còn uể oải, cầm cái màn thầu mắt cũng sắp díp lại, làm gì còn tinh thần chú ý tới cái khác.

Bạch Đào hiểu rõ: "Ta biết không phải lỗi của mình, chỉ là nghĩ nếu lúc đó để ý thêm một chút thì tốt rồi."

Cậu ngồi xuống nhìn đống phổi lợn trên đất, lẩm bẩm: "Ta lại thấy lo cho Đại Hắc, Lan thẩm nói có mấy chỗ chỉ còn nước canh, chẳng thấy miếng phổi nào, chắc là Đại Hắc ăn sạch cả rồi."

Bùi Tranh chẳng lấy làm lo: "Không sao, thỉnh thoảng nó còn bắt chuột ăn nữa kìa."

"... ..."

Bạch Đào cạn lời. Được rồi, là cậu lo lắng quá mức.

"Bình thường cũng nên ít cho Đại Hắc ăn chuột thôi. Trên người chuột độc tố nhiều hơn phổi lợn không biết bao nhiêu lần, lại còn nhiều ký sinh trùng, nếu mà—"

"Đừng nói nữa." Bùi Tranh lập tức cắt lời, y giờ mà nghe thêm chữ "ký sinh trùng" nào nữa chắc lại buồn nôn.

Bạch Đào chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn ngậm miệng.

——

Sau khi đã tìm ra nguyên nhân và có được bằng chứng, lý chính cho người gõ mõ thông báo thôn dân họp khẩn giữa đêm khuya.

Lúc này Bạch Đào đã ngáp liên tục, ngồi một bên ngơ ngơ ngác ngác nghe mọi người bàn chuyện.

Khi nghe ra là vì mình không rửa sạch phổi lợn nên làm mọi người đổ bệnh, sắc mặt Trương Huệ lập tức tái mét: "Không thể nào! Ta ăn cũng không sao, sao có thể là tại canh ta nấu được?!"

Không ít thôn dân cũng phụ họa: "Bình thường chúng ta nấu phổi lợn màu cũng thế mà, ăn hoài cũng có bị gì đâu, sao hôm nay lại có chuyện?"

Sau đó, những người đang tiêu chảy liền đứng ra phản bác: "Là vì các ngươi ăn đồ bẩn quen rồi nên mới không bị gì đấy!"

Câu nói đó suýt nữa khiến hai phe người cãi nhau ầm ĩ.

Cũng có thôn dân gật gù: "Chả trách trước đây ăn phổi lợn xong hay bị tiêu chảy, thì ra là vì chưa rửa sạch."

Vu đại phu nghe vậy thì lại tranh thủ giảng giải thêm lần nữa, lần này còn kể lại cả đoạn Bạch Đào nói trước đó. Hiệu quả phải nói là rõ rệt, người ăn rồi hay chưa ăn, mặt mũi ai nấy đều đầy vẻ phức tạp.

Trước đây Vu đại phu từng là danh y của hiệu thuốc Hồi Xuân Đường trong thành phủ, không biết vì lý do gì mà mấy năm trước dẫn theo phu lang và mấy đồ đệ chuyển tới sống ở thôn Thanh Hà.

Nhưng bởi vì y thuật cao minh, lại thu tiền khám rất phải chăng nên được dân thôn này và mấy thôn lân cận hết sức yêu quý. Thành ra, hắn nói gì mọi người cũng tin.

Lại nghe thêm một lượt về chuyện ký sinh trùng, Bùi Tranh không nhịn nổi, lặng lẽ chạy ra dưới gốc cây hòe lớn nôn thốc nôn tháo. Chỉ tiếc là nôn gần hết từ trước rồi, giờ chỉ có thể ọc ra chút nước chua.

Bạch Đào ngáp dài mấy cái, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ gốc cây hòe, âm thầm nghĩ: y mà nôn nữa chắc sắp nôn ra cả dạ dày mất.

Cuối cùng, lý chính tuyên bố ngày mai cho nghỉ một ngày, mốt mới tiếp tục sửa học đường.

Tan họp, ông gọi riêng nhà Trương Huệ ở lại.

Gọi là "không biết thì không có tội", cũng không bắt bà ta bồi thường tiền thuốc men gì, chỉ bảo bà tới từng nhà có người bị bệnh, mỗi nhà mang biếu hai quả trứng gà, coi như chuộc lỗi.

Mọi người cũng không ai quá trách Trương Huệ, dù gì chuyện này đúng là lần đầu nghe tới.

Nhưng nhờ vậy, thôn dân càng quyết tâm phải xây cho tốt học đường kia, để đời sau con cháu được học hành nhiều hơn, đừng như họ, chuyện gì cũng không biết.

Lan thẩm sau chuyện này thì chủ động đề xuất không làm cơm trưa nữa, bảo rằng bị dọa sợ một lần như vậy, bà chịu không nổi thêm lần thứ hai.

Lý chính cũng không ép, sau khi xác nhận với ba người còn lại rằng tay nghề của Bạch Đào không tồi, bèn để cậu làm bếp chính. Ngoài Vương thẩm ra, còn gọi thêm một ca nhi mới chuyển tới thôn làm trợ bếp cho cậu.

Lý chính còn đặc biệt gọi Bạch Đào tới, dặn dò: lần sau nấu ăn nhất định phải chú ý vệ sinh, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện như lần này nữa.

Bạch Đào còn chưa kịp mở miệng, Khâu Đại Ngưu ở bên đã đập ngực cam đoan: "Ngài cứ yên tâm đi lý chính, đồ Đào ca làm sạch sẽ lắm! Cái món canh phổi lợn mà huynh ấy nấu ấy, miếng phổi trắng đến phát sáng! Đào ca rửa rau phải rửa hai lần, chén bát ăn xong cũng phải rửa mấy lượt, sạch sẽ đến mức sắp đuổi kịp Tranh ca rồi!"

Lý chính nghe vậy, nét mặt có hơi phức tạp: "...Cũng không cần sạch sẽ đến thế đâu."

Nấu một bữa cơm mà tốn chừng ấy nước, ai chịu nổi?

Bạch Đào vội vàng kéo Khâu Đại Ngưu vẫn còn định nói tiếp lại: "Là Đại Ngưu nói quá lên thôi, chắc là tại hắn đen nên trông phổi mới trắng đến vậy."

——

Khi ba người đốt đuốc quay về thì đã là đầu giờ Dần. Đến trước cổng sân nhà, Bạch Đào vẫy tay chào tạm biệt hai người kia.

Nghe thấy tiếng động, Đại Hắc từ trong sân nhà lao ra.

Bùi Tranh nhẹ nhàng đá một cái lên mông Đại Hắc – đang lưỡng lự không biết có nên về nhà không – ra hiệu nó mau đi theo mình.

Bạch Đào ngồi xuống xoa đầu Đại Hắc: "Mai lại sang chơi, ta nấu đồ ngon cho ngươi."

Không biết có phải nghe hiểu thật không, mà Đại Hắc vẫy đuôi loạn cả lên, cái chóp trắng nơi đầu đuôi cứ lắc qua lắc lại chớp cả mắt người ta.

Khâu Đại Ngưu đứng cạnh cười hề hề không tim không phổi: "Nếu ta là Đại Hắc, ta cũng muốn ngày nào cũng chạy sang nhà Đào ca chơi!"

Nếu giờ này Tống Dĩ An mà có mặt, thể nào cũng bổ sung: "Ngươi không phải Đại Hắc, nhưng cũng có thiếu gì lần chạy sang nhà Bạch Đào đâu."

Đại Hắc bị "cha ruột" áp giải về nhà, còn Bạch Đào thì qua loa rửa mặt mũi tay chân, rồi leo ngay lên giường.

Nghĩ tới chuyện hôm nay Bùi Tranh chịu đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần, ngày mai cậu quyết định làm ít đồ ngọt cho y ăn để giải khuây, tiện thể cũng mang chút qua cho Tống Dĩ An.

Nghĩ là làm, Bạch Đào bèn xách đèn dầu ra bếp ngâm ít đậu đỏ, định để mai dùng. Cậu còn tiện tay tưới nước cho giá đỗ bên cạnh. Mẻ giá đỗ đầu tiên đã ăn hết sạch lúc ăn lẩu, giờ là mẻ thứ hai, xem chừng hai ngày nữa là ăn được rồi.

Bạch Đào ngủ một mạch đến tận giờ Ngọ, còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cậu thấy Bùi Tranh đang vịn gốc cây hòe nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng giống hệt đêm qua. Nhưng chẳng hiểu sao, phản ứng đầu tiên của cậu trong mơ lại là: "Bùi Tranh mang thai rồi."

Cậu bước tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, rồi móc từ trong túi ra một lọ nước hoắc hương chính khí, giọng nghiêm túc mà dịu dàng nói: "Người mang thai mà, khổ nhất là mùa hè. Huynh uống cái này đi, đảm bảo khoẻ re tinh thần phơi phới."

Bùi Tranh trong mơ chẳng nói câu nào, chỉ im lặng nhận lấy rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Sau đó, ngay trước mắt cậu, bụng của Bùi Tranh từng chút từng chút một... phồng lên như bong bóng.

Bạch Đào mơ màng mà cũng hồi hộp, còn run run đưa tay ra sờ thử bụng y, đôi mắt long lanh lấp lánh: "Bùi đại ca, huynh giỏi quá! Bụng phồng to thế rồi mà vẫn còn cơ bụng kìa!"

Thế rồi cậu tỉnh giấc.

Ngồi ngẩn ra trên giường một lúc lâu, Bạch Đào cảm thấy hơi tiếc, giá mà mơ thấy Bùi Tranh sinh con luôn thì hay biết mấy, không biết sinh ra là dạng gì nhỉ?

Nhớ lại cái bụng to phồng lúc đó, đoán chừng là sinh đôi cũng nên. Có khi sinh ra lại là một tiểu lão đầu nghiêm túc, không khóc không nháo, làm gì cũng quy củ gọn gàng, giống hệt cha nó.

Haha.

Bạch Đào vừa nghĩ vừa bật cười thành tiếng. Nghĩ bụng, lát nữa đem đồ ăn sang cho Bùi Tranh, sẽ kể giấc mơ này như chuyện cười cho y nghe. Không biết y nghe xong sẽ phản ứng thế nào đây?
 
Back
Top Bottom