Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 40: Chương 40



Tụng kinh có tác dụng gì? Nghe nói đã tổ chức cho dân chúng sơ tán sớm, ta hơi yên tâm, nhưng thái tử sao có thể cứ nhắc đến cầu thần lễ Phật, phải khuyên can hắn cho tốt mới được.

"Điều đó tất nhiên là tốt, còn nhớ lúc nhỏ thiếp thường theo cha mẹ đến lễ miếu Long Vương đầu thôn, cầu mưa thuận gió hòa, sau đó nước lũ đến cuốn trôi cả miếu Long Vương, từ đó thiếp mới biết cầu thần là vô dụng."

"Nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương, thật thú vị. Cầu thần lễ Phật bất quá chỉ để cầu an tâm, nếu thật sự có tác dụng, thế nhân đâu cần đọc sách thi cử, phụ hoàng cũng đâu cần chăm lo chính sự."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Đúng vậy, thay vì lễ Phật, chi bằng tu sửa đê sông thực tế hơn."

"Đê sông hư hỏng đã lâu rất nhiều, nếu thật sự muốn tu sửa, e rằng sẽ tốn nhiều nhân lực, ngân khố eo hẹp, không phải chuyện dễ dàng trong một sớm một chiều."

"Nhưng đây lại là việc tốt vô cùng, công đức cho đời này, lợi ích cho ngàn năm sau."

Ta đứng dậy lật tìm trong hộp trang sức, lấy ra một số trang sức quý và vàng bạc ít khi dùng đến, gói trong khăn lụa đưa cho Thái tử: "Thiếp xin quyên tiền tu sửa đê."

"Quyên tiền?" Thái tử nhất thời chưa phản ứng kịp.

"Vâng, trước đây chúng ta đánh mã cầu mà khiến cả kinh thành bắt chước, lần này đi đầu quyên tiền, ắt sẽ có người muốn theo. Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng, tu sửa đê cứu được hàng ngàn vạn người, càng là việc công đức vô lượng, hơn hẳn việc chép kinh niệm Phật nhiều."

"Nàng có lòng tốt, nhưng quá ngây thơ, không hiểu lòng người lạnh bạc, chép kinh chỉ là công sức, có thể sai nha hoàn làm thay, còn thắp đèn trường minh một năm cũng chỉ tốn trăm nghìn lượng, tiền tu sửa đê còn xa mới đủ chừng đó. Hơn nữa một khi mở tiền lệ, sau này gặp thiên tai, lại có căn cứ, thiên tai biết đến bao giờ mới dứt, không lẽ bắt họ năm nào cũng quyên tiền sao?"

"... Nói câu không hay nghe, nếu năm nào cũng quyên, mới thật sự là việc tốt lợi quốc lợi dân. Thành Quốc công phủ nuôi đoàn kịch hát nhỏ, nghe quản sự nói, mỗi năm sắm sửa trang phục tốn đến mấy vạn lượng bạc, nếu có thể đem tiền nuôi đào kép đi quyên tu sửa đê, một là dân chúng không sợ gặp nạn, hai là triều đình cũng tiết kiệm được tiền cứu trợ, đây là việc tốt đôi bên cùng có lợi."

"Ta biết nàng có lòng tốt, nhưng lấy tiền từ tay họ đâu có dễ dàng thế, mở phát cháo bố thí đã là khó lắm rồi."

"Thiếp tin tưởng điện hạ, nhất định có thể làm được."

"Nàng đã tìm cho cô một việc tốt." Thái tử cười nói, rất hài lòng với sự tin tưởng của ta, rồi lại hỏi: "Nàng chưa từng hỏi han việc chính sự, sao hôm nay lại kiên quyết như vậy?"

Phải rồi, tại sao ta lại kiên quyết như vậy?

Ta có thể làm thiếp cho người ta, có thể chia sẻ nam nhân với những nữ nhân khác, có thể chấp nhận con người sinh ra vốn không bình đẳng, nhưng linh hồn đến từ thời hiện đại vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Trước kia, thân gia tính mạng đều nằm trong tay người khác, chỉ có thể mặc người nắm giữ, trôi theo dòng nước.

Sau đó, dù danh nghĩa là được tự do, nhưng đối mặt với quyền lực hoàng gia đang ở đỉnh cao của thế giới, ta cũng không thể không cúi đầu tuân phục, theo sở thích của Thái tử để cải tạo bản thân, dệt cho hắn một giấc mộng đẹp.

Bây giờ, nhìn thấy kẻ thù áp bức ta đều đã rời đi, Thái tử cũng đối xử với ta rất tốt, không còn áp lực cuộc sống, lý tưởng niềm tin lại được thắp sáng.

Trước kia, ta không nghĩ đến tương lai, vì biết tương lai không do ta làm chủ, nhưng giờ đây, ta có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Thái tử, gián tiếp ảnh hưởng đến tình hình triều đình, còn có gì không dám nghĩ?

Quả thật, ta không thể thúc đẩy thời đại đại hàng hải, không thể mang đến cuộc cách mạng công nghiệp, không thể dẫn dắt người dân thoát nghèo toàn diện hướng tới khá giả, nhưng vẫn có thể làm những việc khai thiên lập địa chưa từng có.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 41: Chương 41



Người thời này tuân theo chế độ của tổ tiên, việc tiền nhân đã làm, hậu nhân làm lại sẽ có tiền lệ.

Bây giờ dùng cả uy lẫn lợi để buộc triều thần quyên tiền tu sửa đê, sau này có thể dùng cùng phương pháp để sửa đường, xây cầu, đào kênh đào, góp tiền quân nhu.

Ta đến thế giới này, không muốn sống vô nghĩa một đời.

Trước mặt Thái tử, tất nhiên không thể nói những lời như vậy, ta hơi khó xử mở lời: "Văn cô nương từng dạy ta, làm việc gì cũng phải có lợi cho danh vọng của điện hạ, có lợi cho vạn dân dân thiên hạ. Chỉ tiếc là thiếp không có cách nào khác, chỉ có thể quyên góp ít vàng bạc, trang sức để bày tỏ tấm lòng."

"Bọn văn nhân đa phần là những kẻ ham hư danh, chỉ có nàng là không nhìn thấu, nàng ta cùng lắm chỉ nói suông, vậy mà nàng lại tin thật."

"Thực ra lúc trước... nàng không hề có thai, chỉ là ta gấp rút muốn lật đổ phe Thái hậu, vừa hay gặp cơ hội nên thuận nước đẩy thuyền, mấy ngày đó đã làm khổ nàng rồi." Thái tử do dự hồi lâu mới nhắc đến chuyện cũ này.

"Vậy chuyện ta sảy thai?" Sự kinh ngạc của ta không phải giả vờ. Ta đã chấp nhận việc hắn giấu giếm, không ngờ lúc này hắn lại đột nhiên thành thật.

"Đương nhiên là giả. Chỉ là, khi đó sự việc hệ trọng, tổ mẫu đã bày mưu tính kế nhiều năm, ta không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, đành phải ra tay tàn nhẫn, dù thấy nàng..."

"Ta không trách ngài, không trách ngài." Ta vòng tay ôm lấy cổ Thái tử: "Lúc đó chúng ta đều rất khó khăn, may mà bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp rồi."

"Phải, mọi chuyện đều tốt rồi." Xuân Đào đến báo cơm đã dọn xong, Thái tử mới luyến tiếc buông ta ra, trong gói lụa chọn lấy mấy thỏi vàng bạc, trả lại đồ trang sức cho ta.

"Những thứ này hoặc có khắc dấu Đông cung, hoặc là do thánh thượng ban tặng, người khác nhìn một cái là biết ngay, nàng cứ giữ lấy đi. Còn vàng bạc, nàng đã có tấm lòng này, ta nhận lấy, nhất định sẽ làm thành công việc."

19

Từ khi lập "quân lệnh trạng" ở chỗ ta, Thái tử bắt đầu bận rộn, suốt ngày sớm đi tối về, có khi mấy ngày liền không gặp được mặt.

Ta không đợi được thiếp mời của Văn cô nương, ngược lại nhận được thiếp mời của Thụy Vương Thế tử phi. Sau khi đến dự, không ngoài dự đoán gặp được Văn cô nương.

Có lẽ vì lo ngại gặp Thái tử nên Văn cô nương không đến Đông cung, mà nhờ Thụy Vương Thế tử phi làm chủ, tạo cơ hội gặp mặt với ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ngoài việc nhắc lại chuyện cũ, nàng ta còn nhắc đến gần đây Thái tử tâu lên không nỡ nhìn bách tính lưu lạc, muốn đích thân đến vùng thiên tai để thể hiện ân đức của hoàng gia. Dù bị quần thần dâng sớ phản đối vẫn kiên quyết, muốn nhờ ta khuyên giải Thái tử.

Ta không biết Thái tử có ý định gì, chỉ có thể đáp lời cho qua.

Khi về cung kể lại với Thái tử về cuộc gặp với Văn cô nương, sự bất mãn của hắn với Văn gia gần như hiện rõ trên mặt.

Ta không giống Văn gia, không can thiệp vào chính sự của Thái tử. Dù có góp ý cũng phải che đậy dưới vẻ ngoài ngây thơ vô tri, không như Văn cô nương lấy việc can gián thẳng thắn làm vinh.

Thụy Vương Thế tử phi, Khang Vương phi lần lượt mời ta đi uống trà, ngắm hoa, xem hát. Ban đầu còn đi giao thiệp đôi lần, sau đó đều lấy cớ bệnh không ra ngoài.

Ngày Tiểu Mãn, ta vừa dậy sớm đã thấy khó chịu, ăn gì cũng không thấy ngon, còn liên tục buồn nôn. Mời Thường thái y đến bắt mạch, xác nhận có thai được hai tháng.

Thái tử nhận được tin tức, lập tức bỏ công việc đang làm chạy về, mời nhiều vị thái y đến khám cho ta, đều có kết luận giống nhau.

"Hài tử này đến đúng lúc, vừa hay có thể giúp ta một việc lớn." Thái tử nhẹ nhàng vuốt bụng ta, rất mong đợi hài tử.

"Ta cũng thấy hài tử này đến đúng lúc." Tính ngày sẽ sinh vào mùa đông, tương đối ít bị nhiễm bệnh, cũng thuận tiện cho việc ở cữ.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 42: Chương 42



Hơn nữa khi ta mới vào Thành Quốc công phủ, chủ nhân đặt tên cho ta là Tiểu Mãn. Cái tên này đã theo ta hơn hai năm, thời gian cũng gần bằng lúc vào Đông cung.

Lúc này xác định có thai, có lẽ là duyên phận đã định sẵn cũng nên.

Hài tử mới hai tháng, bụng còn phẳng, chưa thấy thai, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, ta lập tức ngồi đứng không yên, sợ bất kỳ hoạt động nào cũng có thể làm tổn thương nó.

Thái tử cũng như vậy, rõ ràng hắn không tin Phật, sau khi ta có thai, vẫn tắm gội trai giới bảy ngày, cầu phúc cho ta và hài tử.

Hắn nói trước đây vì lật đổ Thái hậu mà đã nguyền rủa ta và hài tử, sợ hài tử biết được sẽ không muốn đầu thai vào nhà này, nên đến trước Phật tổ sám hối xin tội, tự tay chép kinh cúng ở Bạch Mã tự.

Ta cũng muốn chép kinh để được an tâm, nhưng hắn không cho, không muốn ta mệt nhọc, bèn chép thay cả phần của ta.

Trong cung, Hoàng đế, Quý phi đều ban thưởng không ít đồ, ngay cả Thái hậu ở xa tận Giang Nam cũng có ban thưởng.

Đây là đứa con đầu tiên của Thái tử, dù là nam hài hay nữ hài đều rất tôn quý, cũng sẽ được phụ thân và tổ phụ hết mực thương yêu.

Trong lòng ta vẫn mong sinh được nữ nhi, nếu là nhi tử, sẽ là thứ trưởng tử. Ta xuất thân quá thấp, ở triều trước lại không có thế lực, con ta tuyệt đối không có khả năng trở thành Thái tử.

Nhưng thân phận trưởng tử quá nhạy cảm, huống hồ ta lại được sủng ái, khó tránh khỏi có người muốn nhân cơ hội theo rồng lật thân, xúi giục con ta tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Một khi đến ngày đó, mẹ con ta đều sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Hai tỳ thiếp ở Lưu Phương viện bị Thái tử lạnh nhạt đã lâu nhân cơ hội này thường đến bên cạnh ta xum xoe. Hôm nay thêu giày tất cho trẻ nhỏ, ngày mai đến trò chuyện giải buồn với ta, chỉ mong có ngày gặp được Thái tử, lọt vào mắt Thái tử.

Chủ mẫu có thai nâng đỡ tỳ thiếp hầu hạ chủ quân cũng là chuyện thường tình, hai người họ trên danh nghĩa cũng là nữ nhân của Thái tử, về lý ta không nên ngăn cản Thái tử sủng hạnh họ, nhưng ta không muốn.

Tại sao ta vất vả mang thai, sau này còn phải chịu đau đớn sinh nở, Thái tử lại có thể trái ôm phải ấp, hưởng thụ tề nhân chi phúc?

Hơn nữa trong lòng ta cũng không muốn hắn thân cận với nữ nhân khác. Tương lai khi có Thái tử phi thì không có cách nào, Thái tử phi chưa đầy một năm nữa sẽ vào cung, nhưng hiện tại là thời gian cuối cùng ta được ở riêng với Thái tử, không muốn bất kỳ ai chen vào.

Hai muội muội ở Lưu Phương viện lại đưa điểm tâm tự làm đến cho ta, lời nịnh hót ta câu này nối câu kia, ngồi hơn một canh giờ vẫn không muốn rời đi, cuối cùng cũng đợi được Thái tử đến.

"Thiếp bái kiến điện hạ." Hai mỹ nhân phúc thân thi lễ.

"Thiếp bái kiến điện hạ." Ta nằm nghiêng trên giường nghiêng người: "Thiếp đang có thai, e rằng không thể đứng dậy thỉnh an điện hạ được, xin điện hạ tha tội."

"Các ngươi lui xuống trước đi." Thái tử nói, hai tỳ thiếp rất không nỡ, nhưng cũng đành phải rời đi.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thấy Thái tử đến gần, ta nhường chỗ, hắn cởi áo ngoài ngồi trên giường: "Chỉ nói với ta một câu, đã ghen như vậy sao?"

"Thiếp không dám, thiếp có thai, không tiện hầu hạ điện hạ, may còn có hai muội muội chia sẻ, thiếp nên thấy vui cho điện hạ mới phải."

"Nếu nàng đã rộng lượng vậy, gọi hai người họ quay lại hầu hạ ăn bữa trưa, được không?"

"Không ăn!"

"Đến giờ rồi, sao có thể không ăn?"

"Không đói!"

"Dù nàng không đói, cũng phải nghĩ cho hài tử chứ, để đói bụng sao được?"

"Ngài chỉ quan tâm đến hài tử, không hề quan tâm đến ta!"

Vừa rồi trên mặt Thái tử đã treo nụ cười, nghe câu này càng cười to hơn: "Lại đến mùa ăn cua rồi, ta đặc biệt chuẩn bị loại ngon nhất cho nàng."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 43: Chương 43



"Ta không thể ăn cua..." Năm ngoái lúc này "sảy thai", năm nay có thai, đều là không được động đến cua, ta ôm bụng đã thấy thai nghén tự thương cảm.

"Không sao, nàng nếm thử xem."

Cung nữ lần lượt bày ra một bàn "toàn cua yến" cho ta, có bánh bột chiên nhân cua, bánh cua, canh cua... quan trọng nhất là một món cua điểm hoa phù dung.

Thịt và gạch cua được trộn lẫn cho vào mai cua, bên trên điểm xuyết hoa phù dung làm từ thịt cá nghiền, hai thứ kết hợp với nhau, quả là tuyệt phẩm.

"Ta, ta... vẫn là không ăn." Nếu có bệnh viện hiện đại, ta sẽ yên tâm ăn, bây giờ thôi vậy.

Thèm là thèm, nhưng sinh mạng và sức khỏe của mình và hài tử mới là quan trọng nhất.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ăn ít một chút không sao đâu." Thái tử vẫn đang dụ dỗ ta phạm sai lầm, ta liên tục lắc đầu, kiên quyết từ chối.

"Ta làm sao không biết nàng đang có thai không thể ăn cua, vừa rồi sai người mời đầu bếp Lỗ Trang đến làm món giả cua, tuy không phải cua nhưng hương vị giống hệt cua, nàng cứ yên tâm ăn đi, ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm được."

"Điện hạ... ngài đối với ta thật tốt." Hắn vẫn nhớ lời nói năm ngoái, ta tưởng chỉ là lời dỗ dành, không ngờ thật sự làm được.

Ta biết gần đây Thái tử đang đau đầu vì chuyện quyên tiền sửa đê, tuy món giả cua không phải do tự tay hắn làm, nhưng có tấm lòng này đã là rất khó được rồi.

Hắn vĩnh viễn sẽ không để tâm đến nữ nhân thứ hai như vậy, với Văn cô nương sẽ không, với hai tỳ thiếp ở Lưu Phương viện càng không, với bất kỳ nữ nhân nào sau này cũng sẽ không.

Bởi vì hắn có thiên địa rộng lớn hơn, vĩnh viễn sẽ không giống như lúc còn trẻ, có nhiều thời gian để ở bên một người, tìm hiểu, yêu thương.

Nếu điều này không tính là tình yêu, vậy thì cái gì mới là tình yêu?

Cảm giác được yêu thương, trải qua hai kiếp, cuối cùng ta đã cảm nhận được.

20

Cuối cùng Thái tử cũng làm thành công việc quyên góp, ta không biết hắn làm thế nào, ngay cả Hoàng đế cũng quyên mười vạn lượng bạc từ tư khố, Đông cung quyên góp tám vạn lượng, Khang Vương, Thụy Vương và các thân vương khác quyên góp mỗi người năm vạn lượng, phần còn lại phân bổ theo tước vị và chức quan, tổng cộng quyên góp được hơn trăm vạn lượng bạc, đủ để tu sửa đê hiện tại, còn dư thừa một phần.

Tháng ngày mang thai của ta dần lớn, Văn cô nương đã lâu không gặp bắt đầu thường xuyên đến thăm. Thái tử hẳn đã đạt được thỏa thuận nào đó với Văn gia, gặp Văn cô nương cũng có trông tốt hơn nhiều, có thể nói chuyện vài câu.

Nàng ta không còn dùng thân phận Thái tử phi nữa, ngược lại làm tròn vai chính thất độ lượng. Đối với ta vô cùng thân thiết, đặc biệt là với hài tử trong bụng ta, có thể nói là quan tâm chu đáo, còn tự tay thêu quần áo, mũ, yếm cho hài tử.

Ta cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tự an ủi bản thân Thái tử sớm muộn cũng phải cưới vợ, quen biết Văn cô nương vẫn tốt hơn người khác.

Hơn nữa Văn cô nương đã sửa đổi, không còn thích dạy đời, con ta tuy chưa ra đời, nhưng thái độ của nàng ta đã rõ ràng, sẽ yêu thương con ta như con đẻ của mình.

Ta nên vui mới phải, nhưng sao lại vui không nổi, dường như đối với Văn cô nương, ta không còn là một con người, mà là người mẹ mang thai hộ giúp nàng ta sinh con.

Con ta cũng phải gọi nàng ta là mẹ, đối với nàng, ta chẳng phải là công cụ sinh nở sao?

Gần đến cuối năm, ta sinh hạ một nhi tử, nhờ thường xuyên cưỡi ngựa luyện tập nên lần sinh này rất thuận lợi.

Khi hài tử được sáu tháng tuổi, Thái tử tổ chức đại hôn, Đông cung có nữ chủ nhân thật sự.

Thê và thiếp khác nhau, dù Thái tử không thích Thái tử phi, cũng phải thường xuyên ngủ ở chỗ nàng ta, còn ta vì có hài tử nên mỗi tháng cũng có sáu bảy ngày được gặp hắn.

Thái tử phi để thể hiện sự độ lượng, cho hai tỳ thiếp ở Lưu Phương viện đều được nâng vị phận, Thái tử cũng cuối cùng đã nghỉ ở Lưu Phương viện.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 44: Chương 44



Năm hài tử tròn một tuổi, Đông cung thêm một vị Trắc phi, nàng ta xuất thân từ gia đình võ tướng, cha và ca nắm giữ binh quyền trong tay, Thái tử không thể không coi trọng vài phần.

Một vị Trắc phi khác cũng có thai trước Thái tử phi, sinh đủ tháng, sinh hạ một nhi tử, đây là nhi tử thứ hai của Thái tử. Ngày đầy tháng của hài tử, Thái tử phi bế nhi tử của ta đi nuôi dưỡng, còn ghi dưới danh nghĩ của mình.

"Hài tử này ghi dưới tên bản cung, chính là trưởng tử chính thống, tương lai nhất định có thể được lập làm Thái tử, kế thừa đại thống. Ngươi là mẹ đẻ của nó, phải suy nghĩ cho tiền đồ của hài tử."

"Vâng, có nương nương che chở, là phúc của nó."

Ta đã lâu không gặp con mình, mỗi lần tình cờ gặp, hạ nhân hầu hạ nó đều vội vàng dẫn nó đi, ta chỉ có thể nghe tiếng khóc của nó dần xa.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lại đến cuối năm, ta theo Thái tử phi vào cung thỉnh an, đêm trước vừa mới có tuyết lớn, nàng ta vẫn dẫn hài tử mới ba tuổi theo bên mình.

"Nương nương, hài tử còn nhỏ, e rằng không chịu nổi gió, vẫn là qua vài ngày nữa hãy đến thỉnh an, nghĩ rằng Thánh thượng cũng sẽ thông cảm."

"Hiện nay chiến sự biên cương sắp nổi lên, cha và ca ca của Triệu thị được Thánh thượng trọng dụng, nàng ta lại sinh được một nhi tử, Hành Ca Nhi nếu không gấp rút, làm sao có thể được Thánh thượng sủng ái, lại làm sao đứng vững?"

"Nhưng..."

"Lý thị, Hành Ca Nhi là hài tử của bản cung, ngươi không có quyền can thiệp."

"... Vâng."

"Hôm nay nghĩ ngươi là lần đầu phạm lỗi, bản cung tạm tha cho ngươi, nếu có lần sau, quyết không tha thứ."

Thái tử phi dẫn hài tử đi thỉnh an Hoàng đế, ta không có tư cách diện thánh, bèn ở Phượng Tê điện chờ đợi, nhưng lại chờ được tin hài tử rơi xuống nước.

Hồ trong ngự hoa viên đã đóng băng, nhưng hài tử không hiểu sao lại rơi xuống hố băng, vớt lên đã mặt mũi tái xanh, tối hôm đó đã tắt thở.

Khi Thái tử phi bế hài tử đi, nó đã biết gọi mẹ, cũng biết gọi tên mình, Hành Ca Nhi là tên Thái tử phi đặt, ta gọi nó là An Ca Nhi.

Chỉ một năm, hài tử ta mang thai mười tháng sinh ra đã biến thành cái bình sứ cao ngang đầu gối, trẻ con c.h.ế.t yểu không thể mai táng thờ cúng, chỉ có thể cho vào bình sứ mang ra ngoài cung chôn.

"Điện hạ, điện hạ, ai đã hại An Ca Nhi, ai đã hại con của chúng ta... điện hạ..."

...

"Tĩnh Thù, Tĩnh Thù?"

Ta mở mắt, thấy gương mặt lo lắng của Thái tử dưới ánh nến.

"Có phải gặp ác mộng không?"

... Là mơ thấy ác mộng sao?

Ta toát mồ hôi lạnh, nước mắt đầm đìa, ác mộng như vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.

"Điện hạ, ta sợ lắm..." Ta ôm chặt lấy Thái tử, chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

Trước kia ta ở thế giới này không thân không thích, nên mới dám đánh bạc, dám liều lĩnh hành sự, kết quả tệ nhất cũng chỉ là mất mạng, dù sao mạng này cũng là món hời kiếm được.

Nhưng sau này ta có con của mình, hài tử có huyết mạch tương liên với ta, bất kỳ khổ nạn nào giáng xuống người nó, đều khiến ta đau lòng gấp trăm lần.

"Đừng sợ, ngày mai ta sẽ mời hòa thượng Bạch Mã tự, còn có đạo sĩ ở Thanh Vân quán đến làm phép cho nàng."

"Ta không cần hòa thượng đạo sĩ, ta muốn... ta muốn ngài cứ yêu ta như vậy, ta muốn ngài chỉ có mình ta!"

Bàn tay Thái tử đang vỗ lưng ta đột nhiên dừng lại, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.

Ta khóc lóc thảm thiết, mang những ủy khuất khó nói những ngày qua và nỗi bi ai trong mơ bộc phát hết ra ngoài.

Không nghĩ đến sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, không nghĩ đến yêu cầu như vậy có làm Thái tử không hài lòng không, không nghĩ đến hậu quả, chỉ đơn thuần là bộc phát.

Hồi lâu, Thái tử nói một câu: "Được, ta đáp ứng nàng."

21

Ta khóc trong lòng Thái tử đến gần như ngất đi, không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào, ngày hôm sau gần đến giờ Ngọ mới dậy.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 45: Chương 45



"Xuân Đào." Ta gọi người giúp thay y phục, bàn tay với những ngón dài thanh tú vén rèm giường, là Thái tử.

"Điện hạ? Hôm nay điện hạ không vào triều sao?"

"Đêm qua nàng... làm sao ta yên tâm được."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Là ta không tốt, ta..."

"Có chuyện gì không vui, cứ nói ra là được, ta sẽ làm chủ cho nàng, cần gì phải giữ trong lòng?"

"Là lỗi của ta." Ta dựa vào lòng Thái tử, cảm nhận được cảm giác an toàn quen thuộc.

Đó chỉ là một giấc mơ, không thể xảy ra. Dù bên cạnh hắn có người mới, hắn cũng không thể vô tình với ta như vậy.

Chỉ là đêm qua ta hoàn toàn bị cảm xúc chi phối, làm ra nhiều chuyện không lý trí, may mắn là Thái tử không giận, vẫn chịu dỗ dành ta.

Sau khi dùng bữa xong, Thái tử đưa ta đi dạo để tiêu thực rồi đến thư phòng xử lý chính vụ.

Thai của ta đã gần bảy tháng, bụng ngày càng to, thân thể trở nên nặng nề bất tiện, khó ra ngoài giao tiếp, tất cả thiếp mời đều từ chối, cũng được yên bình.

Thuốc bổ và thức ăn bổ dưỡng ngày nào cũng ăn, ta lo lắng thai to khó sinh nên kiên trì luyện tập, đến tháng thứ tám vẫn đang tập yoga trên giường dưới ánh mắt lo lắng của Xuân Đào.

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, ta đột nhiên chuyển dạ, vỡ ối. Bà đỡ đang sẵn ở trong Ký Xuân viện từ lâu vội vàng đỡ ta vào phòng sinh, mọi dụng cụ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thái y cũng ở bên phòng để đề phòng.

Thái tử đang ở trong cung diện thánh, nghe tin lập tức vội vã chạy về.

Bụng dưới của ta đau từng cơn dữ dội, còn có cảm giác tức xuống. Nhân lúc không đau, Xuân Đào hầu ta uống thuốc nhân sâm và thuốc thúc sinh, dần dần khoảng cách giữa các cơn đau càng lúc càng ngắn lại.

Ta muốn gây mê!

Ta muốn sinh không đau!

Thái tử c.h.ế.t tiệt, nếu không phải vì hắn, ta có phải chịu tội này không?

Văn gia khốn kiếp, nếu dám cướp hài tử của ta, bà đây sẽ c.h.é.m c.h.ế.t con mẹ bọn bây!

Đệch mẹ, phong kiến c.h.ế.t tiệt! Xã hội cũ c.h.ế.t tiệt!

Ta...

Chân trời hửng sáng, ta đau suốt đêm, Thái tử cũng đợi bên ngoài suốt đêm.

"Trắc phi nương nương cố lên, đã thấy đầu hài tử rồi!" Giọng bà đỡ gọi ta tỉnh lại từ bờ vực ngất đi.

"Trắc phi nương nương rặn mạnh, rặn mạnh lên!" Một bà đỡ khác đè lên bụng ta, lực đè mạnh như muốn ép hết cả nội tạng của ta ra ngoài.

Hài tử trong bụng đột nhiên đá ta một cú, bụng phình lên một mảng.

Được lắm, dám đá mẹ mày?

Cơn giận khiến ta bùng nổ ra sức mạnh lớn hơn, không lâu sau đó, nghe thấy tiếng khóc của hài tử.

"Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng điện hạ, chúc mừng Trắc phi nương nương, là một tiểu hoàng tôn."

"Thái tử điện hạ, phòng sinh không sạch sẽ, tuyệt đối không thể vào được."

Thứ trưởng tử, sau này còn nhiều chuyện phải đấu tranh. Sau đó, ta không còn biết gì nữa.

...

Hoàng đế đích thân chỉ định bốn nhũ mẫu cho tiểu hoàng tôn, còn phái bốn lão ma ma có kinh nghiệm hầu hạ ta trong tháng. Mỗi ngày ngoài việc chơi đùa với con, ta không cần lo lắng gì cả.

Ngày thứ hai sau khi sinh con, sữa đã về. Sau khi cho con b.ú vài lần, truyền cho nó kháng thể xong, ta bắt đầu uống thuốc cai sữa, sau này việc cho con b.ú đều giao cho các nhũ mẫu.

Cho con b.ú sữa mẹ dễ khiến n.g.ự.c chảy xệ, ta còn cần thân thể này để lấy lòng Thái tử. Có được sự sủng ái của Thái tử, ta và con mới được bảo toàn.

Có đủ thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều uống thuốc bổ không ngừng, sau khi hết tháng ta tràn đầy sức sống, thêm vài phần vẻ đẹp thiếu phụ, béo lên một chút, vóc dáng cũng đẹp hơn.

Ta lấy áo lót từ chỗ sâu nhất trong tủ quần áo ra để thay, đây là do Xuân Đào may theo bản vẽ của ta, toàn dùng lụa mỏng may áo hè.

Hừ, không mê c.h.ế.t hắn không được.

Quả nhiên Thái tử cũng rất thích thú, thêm vào đó đã lâu không gần gũi, một đêm trăm hoa đua nở, gọi nước nóng hết lần này đến lần khác.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 46: Chương 46



Ngày thứ hai vẫn chưa đủ, vừa dậy đã sai người mở kho, tất cả các màu lụa mỏng đều gửi cho ta một tấm, ý tứ rất rõ ràng.

Tội nghiệp cho Xuân Đào Xuân Hạnh, đồ vật riêng tư ta không yên tâm giao cho người khác, may mà những chiếc áo lót này may đơn giản, mỗi ngày làm ra một cái mới là được.

Tên thường gọi của hài tử vẫn là An Ca Nhi, Thái tử theo ý ta, ta chỉ muốn nó bình an lớn lên, cả đời thuận lợi, không cầu gì khác.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ngày đầy tháng của An Ca Nhi, Văn gia cũng gửi lễ vật chúc mừng, Văn cô nương cũng tự mình đến thăm, đeo cho An Ca Nhi chiếc khóa trường mệnh bằng bạch ngọc, sau đó còn thường xuyên đến, chỉ là gần nửa tháng nay không thấy, ngay cả tin tức cũng không có.

Ta bảo Xuân Đào đi hỏi thăm Mậu Minh, mới biết Văn đại nhân vừa gặp chuyện.

Khoa thi năm ngoái, Văn đại nhân là quan chủ khảo, khi kết thúc hội thí trong quá trình phúc khảo phát hiện thí sinh gian lận, đã hối lộ quan giám khảo trước, mang theo tài liệu riêng.

Sau khi sự việc bại lộ, thí sinh đó bị xóa tên, chịu ba mươi trượng, cả đời không được thi lại, quan giám khảo nhận hối lộ cũng bị cách chức điều tra.

Việc này với Văn đại nhân vốn không có liên quan trực tiếp, nhiều lắm chỉ là tội thất trách, chỉ là quan giám khảo bị cách chức là môn sinh của Văn đại nhân, năm Văn Các lão mừng thọ sáu mươi tuổi, còn tặng một phiến đá nghiên Tuyên Đức giá trị ngàn vàng.

Có những việc không cân chỉ nặng khoảng hai lạng, nhưng khi mang ra cân lại nặng hơn ngàn vàng. Văn gia không có lỗi lớn, nhưng những việc nhỏ này lại là cái cớ cho người ta.

Gần đây, nhiều đại thần tham tấu cha con Văn gia và môn sinh của họ, thêm vào đó ngày cưới của Thái tử sắp đến, sợ có biến cố, cả Văn gia đều rất thấp thỏm. Văn cô nương trước đây thường được mời đi hội thơ, hội trà, giờ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, một lòng chờ gả.

Là Thái tử ra tay? Hay là Hoàng đế?

Thế lực Văn gia lớn mạnh, lại là nhạc gia tương lai của Thái tử, chưa phạm sai lầm nguyên tắc, những vấn đề nhỏ này không đủ để lay chuyển căn cơ, nhiều lắm chỉ là mượn cớ đàn áp mà thôi.

Hiểu được mấu chốt này, ta không còn để tâm đến chuyện Văn gia nữa, đàn áp một phen cũng tốt, ít nhất sau khi Văn cô nương vào cửa sẽ dễ đối phó hơn, ta tuyệt đối không để nàng ta bế An Ca Nhi đi nuôi dưỡng.

Nhưng sự việc không như ta dự đoán, không ngừng có quan viên đàn hặc Văn Các lão và Văn đại học sĩ, một số chuyện riêng tư trong phủ cũng bị đào ra.

Như Văn đại học sĩ từng thường xuyên ra vào Như Mộng lâu, còn là thượng khách của kỹ nữ hàng đầu, trong khi triều đình nghiêm cấm quan viên ra vào chốn phong trần.

Lại như đệ đệ ruột của Văn Các lão từng nhìn trúng bức họa truyền từ đời này qua đời khác của một gia đình quan lại sa sút, hứa đổi chức quan lấy bức họa.

Còn có trang trại ngoại ô kinh thành của Văn gia nuôi dưỡng hộ đen, những người này phần lớn là người chạy nạn đến kinh thành vào năm đói kém, sau khi triều đình cứu trợ thì phải hồi hương. Có người không muốn về quê đã bán mình làm nô, cũng có miếng cơm ăn, giá rẻ hơn nhiều so với nô tỳ có thân phận.

Những chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.

Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến hôn lễ của Thái tử, lúc này đột nhiên truyền ra một tin tức gây chấn động, Văn Các lão lấy lý do dạy con không nghiêm, tự xin hủy hôn.

Hoàng đế không cho phép, Văn Các lão cùng Văn đại học sĩ lập tức quỳ xin bên ngoài Cần Chính điện.

Hoàng đế vẫn không cho phép, cha con Văn gia cùng các phu nhân có sắc chỉ đều dập đầu đến vỡ trán.

Hoàng đế kiên quyết không cho phép, Văn Các lão khi đang chầu trước mặt trăm quan, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nói nữ nhi Văn gia không xứng làm mẫu nghi thiên hạ, còn đập đầu vào cột để tỏ quyết tâm. Nói rằng nếu Hoàng đế không cho phép, thà để Văn cô nương đi tu làm ni cô, cũng không xứng gả cho Thái tử.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 47: Chương 47



Những chuyện này xảy ra quá nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng, Thái tử phi đã định sẵn bỗng trở thành nhi tức của Khang Vương.

Vậy còn ai có thể đảm đương vị trí Thái tử phi?

Trong lòng ta nảy sinh một ý nghĩ, lại không dám tin, có phải là ta không?

Nhưng ta chẳng có gì cả...

Ta ngầm dò hỏi Thái tử về người được chọn làm Thái tử phi trong tương lai, hắn chỉ cười không nói, bảo đến lúc đó sẽ biết.

Cho đến ngày đầy trăm ngày của An Ca Nhi, trong cung sớm truyền tin nói có thánh chỉ, bảo ta chuẩn bị nhận chỉ.

Hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng sắp rơi xuống, nhưng ta không dám nghĩ nhiều, sợ giấc mộng đẹp tan biến, chỉ còn lại tiếc nuối.

Không lâu sau, công công truyền chỉ đã đến, là Ngô công công hầu cận bên cạnh Hoàng đế đích thân đến truyền chỉ.

"Thái tử trắc phi Lý thị nhận chỉ."

Ta cung kính quỳ trên đệm, dập đầu trước thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Thái tử trắc phi Lý thị đức hạnh thuần thục, ôn cung nhu nhã, cần mẫn khéo léo, sinh con nối dõi, nay phong làm Thái tử phi, khâm thử."

Thái tử phi! Thái tử phi!

Ta đã thành Thái tử phi, ta cũng có thể làm Thái tử phi!

"Chúc mừng Thái tử phi nương nương, chúc mừng Thái tử phi nương nương."

"Thần thiếp lãnh chỉ, tạ ơn Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Giọng ta run rẩy, mắt nhòe đi, nhưng ta không dám thất thố trước thánh chỉ, sợ Hoàng đế nổi giận, thu hồi thánh chỉ.

Dù biết rằng chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nhưng trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi vô cớ, giống như đột nhiên có được một thứ tốt hơn những gì mình tưởng tượng, đương nhiên sẽ vô cùng trân trọng, còn luôn nghi ngờ có thể mất đi.

Ngô công công lại nói thêm vài câu chúc phúc, ngay cả tiền trà nước cũng không nhận đã cáo từ. Ta hoàn hồn lại, lập tức thấy gương mặt tươi cười của Thái tử.

"Vui đến ngây người rồi?"

"Ta không... Ta... sao lại là ta?"

"Ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ làm được."

22

Được phong bất ngờ, niềm vui của ta không cần phải nói, nhưng điều quan trọng nhất lúc này vẫn là hôn lễ sau vài tháng nữa.

Tú nương cần đo người may xiêm y cho ta, nơi ở tương lai cũng phải bày trí lại.

Sau khi Hoàng đế ban hôn, Nội vụ phủ lập tức sửa sang viện tử cho Thái tử phi, hiện tại Thái tử phi đã đổi người, viện tử đương nhiên cũng phải tu sửa lại.

Vốn viện tử của Thái tử phi ở vị trí trung tâm hậu viện, cách chỗ ở của Thái tử rất xa, giờ phải chuyển đến cạnh thư phòng, chỉ cách một cánh cửa, bên trong bài trí cũng phải thay đổi theo ý thích của ta.

Sau khi có thai, ta chuyên tâm dưỡng thai, không có việc gì làm đã lâu, trang trí nhà mới là việc lớn, nhất định phải tự mình làm.

Kiếp trước thuê người thiết kế nội thất tốn quá nhiều tiền, lại dễ gặp phải thợ dỏm, kiếp này thì không sợ nữa, thợ thủ công giỏi nhất cả nước đều nghe theo sự sai khiến của ta, khơi dậy mạnh mẽ khao khát sáng tạo của ta.

Ghế gỗ thời này ngồi lâu rất không thoải mái, ta vẽ phác thảo ghế bành theo kiểu đời Minh, tay vịn và lưng ghế đổi thành hình cung, phù hợp với cơ thể người hơn, mặt ghế cũng đổi thành đan bằng tre, thoải mái hơn mặt ghế gỗ cứng.

Thái tử thấy rất thích ghế bành, sai người làm thêm vài cái đặt trong thư phòng, cũng dâng lên cho Hoàng thượng.

Ta còn bắt chước dáng vẻ của sofa để thiết kế lại nhuyễn tháp, gối đầu phù hợp với đường cong cổ hơn, vân vân mây mây, nhiều thứ không kể xiết.

Những ngày này bận đến quên cả thời gian, cho đến khi tú nương mang giá y đã may xong đến nhờ ta thử, mới biết ngày cưới sắp đến.

Ta vào Đông cung cũng đã hơn ba năm, cả hài tử cũng đã sinh, lúc này mới thành hôn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Giá y màu đỏ tươi, là màu sắc chỉ thuộc về chính thê, trên đó thêu kim phượng và những đóa hoa màu sắc rực rỡ, chồng chất nhiều lớp, mỗi mặt đều rất tinh xảo.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 48: Chương 48



Ngoài giá y, còn có mũ miện theo chế độ của Thái tử phi, trên chủ quan có sáu con phượng hoàng bằng chỉ vàng, vây quanh những bông hoa rỗng, nạm đầy hồng ngọc, ngọc trai, phỉ thúy và các loại đá quý khác.

Dù ta không để tâm đến nghi thức hôn lễ, nhưng thấy giá y và phượng quan tinh xảo như vậy cũng không nhịn được động lòng, điều khiến ta cảm động nhất vẫn là tấm lòng của Thái tử.

Lúc ta mới vào Đông cung, là được một cái kiệu nhỏ khiêng vào từ cửa hông, hai tháng cũng không gặp được Thái tử.

Sau dùng mưu kế để được sủng ái, hắn đã bổ sung lễ nạp thiếp cho ta, một sân mai đỏ thể hiện sủng ái của hắn dành cho ta.

Ta ở Ký Xuân viện đã lâu, từ lương tần đến trắc phi, từ giả vờ sảy thai đến sinh ra An Ca Nhi, ta và Thái tử cũng trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau.

Hắn hứa với ta, đời này chỉ yêu một mình ta, cũng chỉ có một mình ta, dù có làm được hay không, nhưng đó chính là suy nghĩ hiện tại của hắn.

Hắn có thể không cho ta thứ gì, và ta ngoài việc lấy lòng hắn không còn lựa chọn nào khác; nhưng hắn đã cho ta tất cả, hắn sẵn lòng cho ta.

Hắn vốn có thể có Thái tử phi xuất thân từ danh môn, lợi dụng nữ nhân trong hậu viện để lôi kéo triều thần, cân bằng tả hữu, nhưng hắn vì một lời hứa mà từ bỏ tất cả.

Ta thật may mắn, có thể xuyên qua thế giới, gặp được người yêu ta như vậy, có lẽ ta xuyên qua thế giới chính là để gặp hắn.

Đến thế giới này đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ta cảm ơn việc xuyên không của mình, nếu có cơ hội trở về, có lẽ ta cũng không nỡ, ít nhất bây giờ không nỡ.

Đến ngày cưới, Hoàng đế hạ chỉ cho phép Thái tử đại hôn trong cung, ngày hôm trước ta ngủ cả ngày, hôm nay giờ Sửu đã dậy tắm rửa chải đầu, trang điểm, mặc giá y phức tạp, đội phượng quan nặng nề.

Kiệu hoa từ Đông cung đi ra, ta và Thái tử mặc hỷ phục hướng về Hoàng đế, bài vị của Hoàng hậu và Từ Ninh cung nơi Thái hậu từng ở làm lễ tam quỳ cửu khấu, rồi đến Thái miếu bái kiến liệt tổ liệt tông, cuối cùng trở về Đông cung làm lễ hợp cẩn phu thê.

Đến giờ lành, ta và Thái tử cùng được đưa vào động phòng, nơi này từng cái cây ngọn cỏ, bàn ghế đều do ta thiết kế sắp xếp, gửi gắm đầy tâm huyết của ta, là nhà của ta, là nhà của ta và Thái tử.

Cùng uống rượu giao bôi, kết tóc thành vợ chồng, từ nay sống chung một giường, c.h.ế.t chung một huyệt.

Sáng hôm sau còn phải thỉnh an Hoàng đế, ta và Thái tử không dám buông thả, đi nghỉ ngơi từ sớm.

Tuy Hoàng đế ban ân có thể thỉnh an muộn hơn, nhưng ta không dám mới thành hôn đã phóng túng, vẫn cố gắng đến sớm.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Ta và Thái tử cùng quỳ xuống.

"Đứng dậy đi, mau ngồi, hôm qua các ngươi cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải, sao lại đến sớm thế?"

"Nhi thần tạ ơn phụ hoàng đã thương cảm, làm con thỉnh an sớm tối là phải đạo, không dám nói mệt."

"Ha ha ha, trẫm không cần ngươi thỉnh an sớm tối đâu, con cái đều là nợ, thấy là phiền lòng, hãy để Thái tử phi phiền lòng đi."

"Nhi thần hầu hạ điện hạ là phải đạo, không dám nói mệt." Ta vội đứng dậy tạ ơn, giọng không nhịn được run rẩy, nói chuyện còn hơi ngập ngừng.

Lúc phong trắc phi, ta từng vào cung tạ ơn, nhưng chỉ dập đầu từ phía xa xa rồi lui xuống, hôm qua đại hôn cũng đội khăn che mặt đỏ, đây mới là lần đầu tiên đối diện trực tiếp với Hoàng đế, không giấu được sự căng thẳng.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ngươi không cần căng thẳng, hai người các ngươi gặp nhau cũng là duyên phận, đi đến ngày hôm nay thực sự không dễ dàng, nên trân trọng cho tốt."

"Vâng, nhi thần lĩnh giáo."

Hoàng đế nói chuyện với Thái tử, ta ngồi bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 49: Chương 49



Hoàng đế hiền hòa hơn ta tưởng tượng nhiều, không giống như thiên tử uy nghiêm, mà giống như người cha già quan tâm đến con cái hơn.

Ta không khỏi nghĩ đến ông ấy và Quý phi, có lẽ Hoàng đế chuyên sủng một người sẽ có tình người hơn, ít nhất cũng hiểu được chữ tình.

Nếu không có sự phối hợp thậm chí là chỉ thị ngầm của Hoàng đế, Văn Các lão tuyệt đối không thể chủ động từ hôn được, hôm nay người cùng Thái tử vào cung thỉnh an chính là Văn đại cô nương, cảnh này ta chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng.

Hoàng đế nói chuyện với Thái tử rất lâu, gần đến giờ Ngọ mới ra ngoài, vội vàng dâng hương cho Hoàng hậu trước giờ Ngọ.

Lúc này đáng lẽ phải về Đông cung, nhưng không ngờ Quý phi sai người đến mời ta qua nói chuyện. Thấy Thái tử lộ vẻ không vui, ta không muốn đồng ý, nhưng Thái tử nhanh chóng đổi giọng, nói sẽ đợi ta ở cửa cung, nên ta đi theo cung nữ đến Phượng Tê cung.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thái tử đại hôn, trong cung đang mùa lễ hội, khắp nơi đèn hoa rực rỡ, chỉ riêng Phượng Tê cung là ngoại lệ, thậm chí còn toát lên vẻ tiêu điều.

Quý phi mặc xiêm y màu lục nhạt, không trang điểm, tóc được búi sơ bằng một chiếc trâm ngọc, trên mặt là vẻ cô đơn không hề che giấu.

"Thiếp tham kiến..."

"Ngồi đi, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Tuy nói vậy, sau khi ta ngồi xuống, Quý phi lại không mở lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu mới lên tiếng: "Rốt cuộc vẫn là ngươi có phúc, gặp được người tốt, sinh được con cái."

"Nương nương cũng là người có phúc, chẳng phải Phượng Tê cung này do chính Hoàng thượng chủ trì xây dựng cho nương nương sao?"

Sau khi lên ngôi, Hoàng đế đề xướng tiết kiệm, trong hơn hai mươi năm tại vị chưa từng xây dựng hành cung biệt viện, duy nhất một ngoại lệ chính là Phượng Tê cung của Quý phi.

"Phượng Tê cung, hừ, Phượng Tê cung... Nếu bảo ngươi dùng mạng hài tử của ngươi để đổi lấy một tòa cung điện, ngươi có muốn đổi không?"

Không đợi ta trả lời, nàng ấy lại tiếp tục: "Ngươi không muốn, ta cũng không muốn, làm mẹ thì không có gì quan trọng hơn con cái, nhưng ta vẫn phải đổi, ta không có quyền lựa chọn."

"Nương nương..." Ta lại nhớ đến chiếc bình gốm trong giấc mơ, không biết phải an ủi nàng ấy thế nào, làm sao có thể an ủi một người mẹ đã hai lần mất con?

"Năm mười bảy tuổi, ta gặp Hoàng thượng lần đầu, khi đó ta còn là một cô nương nhà chài, đang giặt tơ bên sông, hắn chèo thuyền đi qua, ta chưa từng thấy ai oai phong như vậy.

Hắn nói thích ta, muốn đưa ta về nhà, ta không chịu. Người như ta chỉ có thể làm thiếp cho người ta, tỷ tỷ xinh đẹp nhất thôn đi làm thiếp cho một lão gia ở trấn trên, năm sau đã c.h.ế.t vì khó sinh, nên ta không muốn. Nhưng cha mẹ vì một nén vàng đã bán ta đi, ta theo hắn về cung, lúc đó mới biết ông ấy là Hoàng đế, là người tôn quý nhất thiên hạ.

Hắn nói sẽ bảo vệ ta, ta đã tin, sinh đứa con đầu tiên, con c.h.ế.t rồi; ta lại mang thai đứa thứ hai, chưa kịp chào đời cũng chết. Hai đứa con của ta bị đặt vào bình gốm mang ra khỏi cung, ngay cả bài vị cũng không có, ngay cả việc tế bái cũng không được. Ta biết kẻ thủ ác là ai, hắn cũng biết, nhưng hắn không thể bất hiếu, mỗi dịp lễ tết, ta còn phải quỳ lạy chào hỏi kẻ đã g.i.ế.c con ta."

"Hiện giờ, Thái hậu đã rời cung tu hành, nương nương cũng không cần phải gặp nữa."

"Thái hậu rời cung là vì hại ngươi sảy thai, ngày đó, Thái tử đã xông vào Từ Ninh cung đối đầu với Thái hậu, cả cung đều biết chuyện, hắn sẵn sàng làm đến mức đó vì ngươi, khiến ta làm sao cam tâm..."

"Thái hậu xem trọng nhất chính là quyền thế, còn có nhà ngoại, hiện giờ vây cánh đã bị chặt bỏ, Thành Quốc công phủ đang dần suy tàn, coi như đã bị trừng phạt, nương nương cũng có thể an tâm phần nào."

"Bà ta vẫn hưởng tôn vinh Thái hậu, huynh đệ nhà ngoại vẫn là quý nhân quốc công, đây gọi là trừng phạt gì? Trừng phạt gì chứ?" Quý phi gần như gào lên, nói hết nỗi uất hận trong lòng.
 
Back
Top Bottom