Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 580: Chương 580



Tống Sở cười gượng gạo: "Anh Cương Tử, vậy rốt cuộc anh vì không đi học mà nhập ngũ, hay là thật sự chỉ muốn đi lính?"

"Đương nhiên là thật lòng muốn đi lính, anh là một người đàn ông chân chính, phải bảo vệ đất nước." Tô Bảo Cương vẻ mặt kiêu hãnh nói.

Tống Sở nghe vậy cũng thay anh vui mừng, không quan tâm là tham gia quân ngũ hay là đi học, đều là con đường đúng đắn, chỉ cần anh Cương Tử tìm được mục tiêu của mình, đó chính là chuyện tốt.

"Anh Cương Tử, anh thật tuyệt vời!"

Giang Bác: "... À."

Bởi vì biết Tô Bảo Cương chưa nói với người nhà đã lén lút chạy đến thủ đô, nên Tống Sở còn đặc biệt gọi điện thoại cho Từ Mỹ Lệ đang ở công xưởng thép.

Sau khi Từ Mỹ Lệ nhận được điện thoại, tức giận thiếu chút nữa đập nát ống nghe.

"Là Sư trung đó... Thật sự là con trai ngốc, nghĩ rằng tham gia quân đội là dễ dàng sao, rất cực khổ đó."

Tô Bảo Cương không dám nghe điện thoại, chỉ có Tống Sở nghe máy.

Từ Mỹ Lệ trực tiếp mắng: "Để cho thằng nhóc đó nghe, trốn học bà đây không nói, nếu con dám làm đào binh để người cả nhà không ngẩng đầu lên được, bà đây sẽ đánh gãy hai chân của con đấy!"

Bởi vì thanh âm quá lớn, Tô Bảo Cương đang nghe lén nhất thời sợ đến rùng mình một cái.

Sau khi Từ Mỹ Lệ cúp điện thoại, đột nhiên lau nước mắt, nằm úp sấp trên bàn khóc.

Đồng nghiệp của bà ta ở công xưởng thép vô cùng sợ hãi.

Chủ nhiệm hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy Mỹ Lệ?"

Từ Mỹ Lệ dùng tay áo lau nước mắt: "Không có chuyện gì, tôi… tôi rất vui. Con trai tôi đi lính, đó là một niềm tự hào."

"Hu hu hu." Bà ta đau lòng chứ.

Thằng bé thật hồ đồ, nếu xảy ra chiến tranh thì sao?

Đồng nghiệp công đoàn nghe được thông tin này thì vui vẻ.

Chủ nhiệm cười vỗ vai bà ta: "Mỹ Lệ, bà hết khổ rồi. Con trai bà hiểu chuyện rồi."

Từ Mỹ Lệ: "..."

Nhà họ Tô bởi vì Tô Bảo Cương bỏ học nhập ngũ nên rất náo nhiệt.

Mã Lan và Tô Chí Phong từ cơ quan trở về, nhìn thấy trong nhà có thêm một đứa trẻ lớn, còn chưa kịp kinh ngạc thì điện thoại đã không ngừng reo lên.

Hiệu trưởng Tô gọi điện thoại tới liền nói muốn tìm Tô Bảo Cương.

Tô Bảo Cương không dám không nghe máy, dũng cảm cầm lấy ống nghe: "Ông nội."

"Ông không có ý kiến gì về việc cháu đi lính, nhưng vào quân đội phải làm thật tốt, không nên vì vất vả mà bỏ cuộc. Vào quân đội, cháu sẽ không còn là học sinh, cũng không còn là trẻ con mà là một người đàn ông chân chính, sẵn sàng hy sinh tất cả vì đất nước bất cứ lúc nào."

Trong lòng người nhà họ Tô nghe hiệu trưởng Tô nói lời này đều có chút chua xót.

"Ông nội, cháu… cháu biết rồi. "Tô Bảo Cương tự mình nghĩ đến những chuyện đó, trong lòng đột nhiên có chút nặng trĩu, khó chịu.

Có lẽ như mình lựa chọn một con đường còn khó khăn hơn cả đi học.



Bởi vì Tô Bảo Cương muốn đi quân đội báo danh, Mã Lan cũng rất thương thằng bé nên buổi tối liền nấu một bàn đồ ăn. Tống Sở cũng giúp, Giang Bác và Tô Chí Phong thì rửa rau.

Tô Bảo Cương nói: "Em ba nhà chúng ta rửa đồ ăn nhất định rất sạch nha."

Giang Bác "răng rắc" một cái liền bóp nát cọng rau đang cầm trong tay.

Người một nhà đã có một bữa ăn ngon vào buổi tối, bởi vì hiệu trưởng Tô đã tiêm cho Tô Bảo Cương một tô m.á.u gà ý chí, nên Mã Lan cùng Tô Chí Phong cũng không nói gì về chuyện học hành, chỉ đề nghị anh ấy rảnh rỗi thì tới đây ăn cơm. Lần này coi như không tệ, được phân tới thủ đô, sau này người một nhà có thể quây quần bên nhau.

TBC

Tô Bảo Cương mới vừa ăn một miệng mỡ, vui vẻ gật đầu: "Thím và Sở Sở làm đồ ăn rất ngon, con nhất định phải đến ăn nhiều hơn."

Tống Sở nghe Tô Bảo Cương khen mình nấu ăn ngon, cười híp mắt.

Giang Bác méo miệng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 581: Chương 581



Buổi tối Tô Bảo Cương ngủ cùng Giang Bác, hai anh em, một người vừa tắm rửa xong đã gõ máy tính, thỉnh thoảng tiến hành trả lời tin nhắn của căn cứ nghiên cứu bên kia. Một người thì nằm ở trên giường phe phẩy quạt hương bồ.

Tô Bảo Cương vừa nằm một hồi liền thở dài: "Em ba, em nói xem tham gia quân đội sẽ như thế nào? Thật sự nghiêm trọng như ông nội nói sao? Anh thấy rất nhiều người nhập ngũ, có vẻ như cũng không có chuyện gì."

Giang Bác không quan tâm đến anh trai cả.

Chuyên tâm đánh máy.

Tô Bảo Cương lườm anh một cái: "Nhìn xem tính tình của em kìa, em như vậy sẽ không có bạn bè đâu. Nếu không phải anh là anh của em, anh thật sự muốn tuyệt giao với em."

Giang Bác hừ một tiếng: "Sao cũng được."

"... " Tức c.h.ế.t đi được, Tô Bảo Cương tức giận lăn ra ngủ.

Vốn dĩ muốn cùng em ba tâm sự một chút, kết quả hoàn toàn không nói được. Tính tình này của em ba, về sau có thể tìm được người yêu, anh ta liền cạp đất ăn.

Tô Bảo Cương chỉ định ở bên nhà họ Tô hai ngày sẽ đi báo danh.

Mã Lan cùng Tống Sở chuẩn bị cho anh ấy rất nhiều đồ ăn vặt, hai người đều cảm thấy Tô Bảo Cương là đồng chí quân nhân vinh quang trong tương lai, vì bảo vệ tổ quốc mà đổ mồ hôi nước mắt, xứng đáng được họ chăm sóc thật tốt, thái độ này khiến cho Tô Chí Phong và Giang Bác chua xót.

Mã Lan còn chuẩn bị xin nghỉ để tiễn Tô Bảo Cương đi, dù sắp trở thành thành quân nhân, nhưng trong mắt bà cháu trai vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Một ngày trước khi Tô Bảo Cương rời đi, Mã Lan đã đến văn phòng nhân sự của công xưởng thép xin nghỉ. Vừa quay về văn phòng công đoàn, đã có một cán sự nhỏ nói. "Chủ nhiệm Mã, vừa rồi bảo vệ bên kia gọi điện thoại tới, có người tìm chị."

"Có nói là ai không?"

Cán sự nhỏ nói: "Không biết, chỉ nói là tìm chủ nhiệm Mã."

Mã Lan vội vàng đến phòng bảo vệ một chuyến.

Vừa tới cửa, liền thấy một cô gái để tóc học sinh cúi gằm mặt xuống đất. Nghe bảo vệ gọi chủ nhiệm Mã, cô gái ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ.

Mã Lan nhất thời sửng sốt, bà không nhớ mình có quen biết người này.

Nữ đồng chí này nhìn thấy Mã Lan, tựa hồ có chút khẩn trương, "Xin chào, xin hỏi có phải thím là thím của Tô Bảo Cương không?"

Mã Lan gật đầu: "Con là? Con… con là bạn học của thằng bé à."

Mặt cô gái hơi đỏ: "Con tên là Lý Mộc Lan."

"À, xin chào, xin chào." Mã Lan vội vàng chào hỏi: "Con, con là tới tìm Cương Tử nhà chúng ta sao?"

Lý Mộc Lan lập tức gật đầu: "Thím biết anh ấy ở đâu không? Con đi hỏi bên quân đội, nhưng họ nói anh ấy còn chưa đi báo danh."

Mã Lan vừa nghe cô bé còn đi tìm bên quân đội, chắc hẳn không phải quan hệ bạn học bình thường.

"Con tìm thằng bé làm gì?"

"Con muốn tìm anh ấy nói vài câu, thím có thể nói cho con biết anh ấy ở đâu không, con là từ tỉnh thành bên kia tới."

Mã Lan cảm thấy cô gái này thật không dễ dàng gì mới đến được đây: "Con về văn phòng của thím chờ một chút, thím gọi về nhà đã."

Tuy rằng bà cảm thấy không có chuyện gì lớn, nhưng thằng bé đang ở nhà bà nên cẩn thận một chút.

Không có biện pháp, trong nhà cất giữ bảo vật quốc gia, nhìn ai cũng như đặc vụ.

Tô Bảo Cương ở nhà nghe được tên Lý Mộc Lan, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

TBC

"Không phải chứ..."

Tống Sở nói: "Anh Cương Tử, anh rốt cuộc có biết hay không?"

"Biết."

Tô Bảo Cương vừa che mặt: "Nhưng có thể đừng đưa đến không, không tiện gặp mặt."

Tống Sở nói: "Người ta tìm đến đây rồi, còn tìm đơn vị, sao có thể không đưa về chứ. Cô gái nhà người ta cũng không dễ dàng gì mới tới được đây, hai người có mâu thuẫn à?"

"Không phải chuyện đấy." Tô Bảo Cương gãi gãi đầu: "Vậy, vậy mang đến đi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 582: Chương 582



Tống Sở lập tức trả lời qua điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Bảo Cương bắt đầu đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa.

Chỉ cần nghe thấy chút động tĩnh là anh ấy lại lập tức đứng bật dậy.

Tống Sở trợn tròn mắt nhìn anh cả: "Anh làm gì vậy?"

Giang Bác cũng liếc anh ấy một cái: "Có tật giật mình."

Tô Bảo Cương: "..."

Một lát sau, Mã Lan trở về, phía sau đúng là dẫn theo một cô gái mặc quân trang, nhìn bộ dạng cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

Tống Sở mở to mắt nhìn cô gái, cô gái cũng nhìn bọn Tống Sở, sau đó ánh mắt liền dán chặt ở trên người Tô Bảo Cương, ánh mắt hai người trong nháy mắt dừng lại. Qua vài giây, Lý Mộc Lan gay gắt nói: "Tô Bảo Cương, anh thấy mình có lỗi với tôi không? Anh cứ như vậy mà bỏ đi sao."

Mã Lan cùng Tống Sở: "..." Thông tin này có chút lớn.

Hai người nhìn về phía Tô Bảo Cương, nhìn thế nào cũng cảm thấy là một người phụ lòng.

Tô Bảo Cương chột dạ gãi đầu, sau đó giải thích: "Không phải như các người nghĩ, bọn con không có hẹn hò."

"Anh nói là sẽ suy nghĩ mà." Lý Mộc Lan nghiêm túc nói. "Còn nói khai giảng cho tôi câu trả lời thuyết phục".

"Không… không phải còn chưa khai giảng sao... Tôi thật sự muốn nhập ngũ..."

Sau câu trả lời lắp bắp của Tô Bảo Cương, Mã Lan cũng nghe ra chút tình huống.

Hai đứa nhỏ này đoán chừng có chút hứng thú với nhau, nhưng Tô Bảo Cương quyết định tạm thời tham gia quân đội, nên hiện tại con gái người ta đuổi tới.

Cảm giác cháu trai của bà có chút tồi tệ.

Tống Sở cũng cảm thấy như vậy.

Giang Bác thì tò mò nhìn Tô Bảo Cương, nghiêm túc nhìn một lần, trong lòng rất tò mò, người như vậy sao có thể theo đuổi đến tận bây giờ. Con gái thích những người kém thông minh vậy sao?

Mã Lan không tiện xen vào chuyện của bọn nhỏ, kêu Tô Bảo Cương tự đi nói với cô gái, mặc kệ thế nào, đã đồng ý thì phải trả lời, không thể hứa hẹn rồi bỏ chạy.

Lúc đi tiện thể mang cả Tống Sở và Giang Bác đi luôn.

Hai người trốn trong phòng, từ cửa sổ nhìn hướng nhà chính: “Anh Tiểu Bác nói xem bọn họ sẽ thế nào?”

"Không biết." Giang Bác còn đang suy nghĩ ưu điểm trên người Tô Bảo Cương.

Tống Sở nói:

“Ài, không ngờ, anh Cương Tử nhà chúng ta rốt cuộc cũng lớn lên rồi."

Giang Bác nói: “Anh cũng lớn.”

“Anh vốn là người lớn mà.” Tống Sở lẩm bẩm: “Đừng nói là anh Tiểu Bác luôn cảm thấy chính mình là con nít nhé.”

Giang Bác: "..."

Rốt cuộc là ai xem chính mình như con nít?

Tô Bảo Cương và Lý Mộc Lan nói chuyện một lúc rồi ra khỏi nhà.

Khi đi ra, dáng vẻ của hai người đều ngượng ngùng.

Lúc này Tô Chí Phong trở về từ cơ quan, nhìn bên cạnh cháu trai có một cô gái thì lộ ánh mắt ngạc nhiên.

Tô Bảo Cương nói: “Đây... đây là bạn gái của con.”

TBC

Mã Lan suýt không cầm chắc vá múc canh.

Sao mới một chốc mà đã chính thức quen nhau rồi?

Tống Sở cũng kinh ngạc, nhưng vẫn mừng thay Tô Bảo Cương.

May mà người nhà họ Tô không phải dạng nhiều chuyện, quen bạn gái thôi mà, họ nhanh chóng kéo bàn ra ăn cơm ngoài sân.

Buổi tối, Tô Bảo Cương vẫn ngủ chung phòng với Giang Bác, Lý Mộc Lan thì ngủ ở phòng của Tống Sở.

Tống Sở làm người nhiệt tình, Lý Mộc Lan thì là người sảng khoái, hai người nói mấy câu đã thân quen.

Tắm rửa xong, nằm trên giường, Tống Sở cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Vậy là về sau chị thành chị dâu của em rồi?”

"Khụ khụ, cũng gần như vậy.” Lý Mộc Lan nằm trên giường, sau đó ngại ngùng nói: “Thật ra bình thường chị không như vậy, tại chị giận anh ấy không nói tiếng nào đã đi.”

Tống Sở nói: “Lúc trước anh Cương Tử không như thế, lần này đúng là anh ấy sai rồi.”

Lý Mộc Lan nói: “Chị không trách, anh ấy luôn hơi sợ chị, không dám nói ngay mặt, định đến bộ đội mới nói.”

Tống Sở hỏi: “Tại sao sợ chị?”

Trên đời có thứ khiến anh Cương Tử sợ sao?

Lý Mộc Lan hắng giọng: “Chị cũng không biết tại sao, có lẽ lúc ở trường chị đã tạo áp lực cho anh ấy. Thật ra chị cảm thấy anh ấy rất tốt, em không biết đâu, nửa học kỳ đầu khai giảng chị chống nạng đi học, anh ấy cao lớn nhất lớp bọn chị, mỗi lần đều là anh ấy cõng chị lên xuống lầu, hứng nước mua cơm.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 583: Chương 583



“Vì thế chị thích anh ấy?”

“Ừ, chủ yếu là tính tình của anh ấy tốt, khờ khạo, mỗi lần làm việc giúp chị nhưng không nói tiếng nào, làm xong liền đi.”

Tống Sở cười nói: “Anh Cương Tử đúng là người rất nhiệt tình.”

Trong lòng cô tự hào vì Tô Bảo Cương.

“Sau này chân chị đi được bình thường thì bọn chị ít tiếp xúc hơn, nhưng chị cứ vấn vương, thế là chủ động nói với anh ấy.”

Tống Sở làm vẻ mặt sùng bái.

Lý Mộc Lan dường như nhận được khích lệ, nói thẳng: “Chị cảm thấy đồng chí nữ chủ động cũng không có gì cả, thích thì tỏ tình thôi, lỡ như anh ấy quen người khác sẽ làm chị khó chịu chết.”

Tống Sở gật đầu, lại hỏi: “Không muốn anh ấy quen bạn gái, nếu có bạn gái sẽ khó chịu”

Lý Mộc Lan giải thích rằng: “Không phải chị nhỏ nhen, nhưng chị thích anh ấy, nên tuyệt đối không chịu đựng được, mỗi người đều như vậy."

Tống Sở: “Bình thường mà, em cũng không muốn anh Tiểu Bác có bạn gái, tưởng tượng thôi đã khó chịu.”

Lý Mộc Lan khoát tay: “Cái đó khác, đó là anh trai của em, nên em không muốn bị người ta cướp mất anh trai là bình thường.”

Lý Mộc Lan thầm mừng vì Tống Sở và Tô Bảo Cương chỉ là anh em họ nội.

Tống Sở mím môi, rất muốn nói cô và anh Tiểu Bác không phải anh em ruột.

Phòng kế bên, Tô Bảo Cương bị Giang Bác nhìn chằm chằm đến khó chịu.

Đã nhìn nửa tiếng mà không nói một câu nào, rốt cuộc muốn làm gì?

“Em ba, rốt cuộc nhìn gì vậy?”

“Nhìn xem anh có ưu điểm nào.”

Tô Bảo Cương khó chịu nói:

“Anh có đầy ưu điểm!”

Giang Bác lắc đầu: “Không nhìn ra, tại sao có người muốn làm bạn gái của anh?”

Tô Bảo Cương tức xì khói, coi thường mình tới mức nào vậy?

Tô Bảo Cương không muốn để ý tới em ba.

Nhưng nhìn bộ dạng tò mò của Giang Bác, Tô Bảo Cương vẫn không kiềm được nói: “Muốn biết ư? Sao nào? Hâm mộ anh có bạn gái hả?”

“Ừm." Giang Bác gật đầu.

"..." Tô Bảo Cương sửng sốt, ngồi dậy: “Em ba nói thật hả? Thì ra con người thật của em là như vậy.”

Giang Bác nhìn bộ dạng ngố của Tô Bảo Cương, nhẫn nhịn xuống không trừng mắt, trở mình ngủ.

Tô Bảo Cương vênh váo nói: “Này này, đừng ngủ, muốn nói chuyện đó chứ gì, để anh dạy cho.”

Tô Bảo Cương không có kinh nghiệm về mặt này, cũng không rõ tại sao Mộc Lan thích mình, nhưng đồng chí cùng ký túc xá nói khá nhiều về phương diện này.

Hiếm có lúc được khoác lác trước mặt Giang Bác, Tô Bảo Cương không chịu bỏ qua, nằm sấp bên cạnh anh lải nhải kinh nghiệm của mình, nào là tặng nhiều quà cho đồng chí nữ, khen người ta nhiều vào, mời xem phim, ăn đồ ăn vặt, ăn cơm.

“À, lúc hẹn hò phải chủ động, chăm sóc tốt đồng chí nữ, đừng chờ người ta chăm sóc mình. Rồi thảo luận về cuộc đời, về lý tưởng. Làm xong các bước là có thể nói với đồng chí nữ ‘anh muốn cùng em trở thành một đôi chiến hữu cách mạng, mỗi ngày về sau chúng ta hãy cùng nhau xây dựng tổ quốc tốt đẹp’.”

Giang Bác nửa tin nửa không: “Chỉ đơn giản như vậy?"

“Đơn giản chỗ nào?” Tô Bảo Cương trợn trắng mắt: “Điều kiện tiên quyết là em phải hẹn được đồng chí nữ, em nghĩ dễ hẹn người ta lắm sao?”

Đồng ý đi ra chơi với mình chứng minh trong lòng người ta có chút thích rồi, Tô Bảo Cương không nói ra câu này, cảm thấy nên cho em ba bị từ chối mới biết biện pháp mà mình dạy hay ho cỡ nào.

Giang Bác nhướng cao chân mày, Sở Sở rất dễ hẹn, Sở Sở tốt hơn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Tô Bảo Cương đưa Lý Mộc Lan ra nhà ga đón xe lửa trước.

Tống Sở cùng Giang Bác đều đi nhà ga tiễn hai người.

Ở sân ga, Tô Bảo Cương và Lý Mộc Lan đều mắt đỏ hoe.

Lý Mộc Lan dụi mắt:

“Em chờ anh!”

Tô Bảo Cương khẽ ừ: “Anh sẽ cố gắng làm tốt trong bộ đội, và... tranh thủ về sau... cho em... có thể theo quân.”

Hai người cùng đỏ mặt, nhưng mắt sáng ngời.

Đưa Lý Mộc Lan đi xong Tô Bảo Cương xách bao lên chuẩn bị đi bộ đội.

Tống Sở nói: “Trông anh Cương Tử khác quá.”

TBC

“Đương nhiên rồi, bây giờ cả người anh tràn ngập sức mạnh, dù cực khổ cỡ nào đều không sợ."

“Tại sao vậy?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 584: Chương 584



“Em không hiểu đâu, đó là sức mạnh của cái kia… tóm lại, anh nhớ đến có người chờ mình thì nhất định càng nỗ lực hơn, không thể để người ta chờ vô ích, đúng không nào?”

Tống Sở mơ hồ gật đầu, muốn trở nên ưu tú hơn vì một người, tâm trạng này thật tốt.

Tô Bảo Cương từ chối ngồi xe cùng hai anh em Tống Sở đi đến quân khu, cảm thấy chính mình là quân nhân, không phải con nít, đi báo danh còn để người nhà đưa đi thì rất mất mặt.

Giang Bác cảm thấy rất có đạo lý: “Tùy anh, Sở Sở, chúng ta đi xem phim đi."

Tô Bảo Cương: “. . .”

Tuy do anh ấy từ chối trước nhưng tại sao cứ cảm thấy em ba thật ác nghiệt vô tình.

...

Trên xe, Giang Bác lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình nhìn thoáng qua.

Tống Sở chỉ thấy bìa ghi mấy chữ sổ ghi chép, thầm ngạc nhiên, anh Tiểu Bác từ trước đến giờ vốn không cần thứ như là sổ ghi chép.

Hai người chuẩn bị đi xem phim, nhưng bên trong quá nóng, còn tràn ngập mùi mồ hôi, họ không chịu nổi nên rất nhanh đã chui ra.

Giang Bác nói: “Đi ăn cơm thôi."

Tìm quán cơm Quốc Doanh có hoàn cảnh tạm được, Giang Bác học theo lời Tô Bảo Cương chỉ dạy, ân cần đi xếp hàng mua cơm.

Tống Sở nói: “Để em làm cho.”

Giang Bác nghiêm túc nói: “Anh mời, để anh.”

Lúc chuẩn bị trả tiền Giang Bác mới phát hiện chính mình căn bản không có tiền. "..."

Tống Sở cười gian: “Đã bảo để em mà, tiền của anh đều đã đưa cho em còn gì.”

Mua đồ ăn xong, Giang Bác nghiêm chỉnh ngồi xuống: “Ăn cơm thôi."

“Vâng ạ.”

Tống Sở ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Giang Bác còn muốn dẫn Tống Sở đi mua đồ ăn vặt, nhưng nhớ lại tình trạng xấu hổ trong quán cơm thì anh từ bỏ ý nghĩ này.

Giang Bác đột nhiên thấu hiểu ý tưởng giấu tiền riêng của cha.

Buổi tối, Giang Bác nhắn tin cho sở trưởng Thái, hỏi khi nào phát tiền thưởng hạng mục máy bay lớn.

Sở trưởng Thái đang kích động tổng kết công việc tạo máy bay lớn, bỗng nhận được tin nhắn thì nghệt mặt ra: “Cậu thiếu tiền sao?”

Không thể nào, người ở đây có thu nhập cao nhất là Giang Bác, hơn nữa mỗi lần viết sách quốc gia đều cho phí bản thảo khá nhiều, với cả, lúc bình thường đãi ngộ của anh cũng tốt, không lo ăn uống.

Giang Bác trả lời lại: “Tôi thiếu tiền.”

Sở trưởng Thái: “. . . tôi có thể xin ứng trước chút kinh phí cho cậu, nhưng có thể nói cho tôi biết cậu thiếu tiền ở khoản nào không? Là thiếu trong việc ở hay ăn? Tổ chức có thể giải quyết những khó khăn này, không cần cậu bận tâm… Hay là muốn mua quần áo giày mới?”

Giang Bác nói: “Cảm ơn, tôi muốn mời người khác ăn cơm xem phim."

Ăn cơm xem phim? Sao nghe giống như đang hẹn hò vậy?

TBC

Tin tức này làm sở trưởng Thái giật mình ngây người.

Dù sao thân phận của Giang Bác cũng đặc biệt, dù hẹn hò cũng phải điều tra rõ đối tượng hẹn hò của cậu, lỡ như là người có vấn đề thì phiền phức to.

Sở trưởng Thái nhanh chóng tìm người của bộ an ninh nói tình huống, xem đồng chí Tô Giang Bác tìm bạn gái là ai, có vấn đề gì không.

"Không thể nào, tuyệt đối không có bạn gái, chuyện lớn như vậy người của chúng tôi tuyệt đối báo cáo ngay rồi.” Người phụ trách của bộ an ninh nói ngay.

Bất kỳ ai đến gần đồng chí Tô Giang Bác cũng đều bị điều tra qua lý lịch.

Sở trưởng Thái nghiêm túc nói: “Hãy điều tra kỹ vào, đồng chí Tô Giang Bác trước kia chưa từng xảy ra tình huống như này."

Bộ an ninh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn.

Tiểu Vũ kinh ngạc nói: “Không có đâu, chắc là cậu ấy đang nói tới em gái của mình, đồng chí Tô Tống Sở, hai ngày trước họ vừa ra ngoài xem phim ăn cơm. Làm gì có nữ đồng chí nào khác? Không không không, thật sự không có, có tình huống khác lạ tôi nhất định sẽ báo cáo."

Cúp điện thoại, Tiểu Vũ hết hồn đổ mồ hôi lạnh, hỏi Chu Đại Sơn: “Đồng chí Tô Giang Bác không có quen bạn gái đúng không? Tôi không nhớ lầm đúng không? Bên cạnh cậu ấy có xuất hiện đồng chí nữ nào khác à?”

Chu Đại Sơn lắc đầu, nói: “Không có.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 585: Chương 585



“Tôi đã nói mà, tính tình của cậu ấy như thế sao có thể trêu chọc đồng chí nữ.”

Tiểu Vũ lau mồ hôi lạnh, cười nói: “Bên trên hoài nghi cậu ấy hẹn hò, tôi nói bên này không thấy ai đáng ngờ, nếu có bạn gái thì sao chúng ta không biết được. Khoảng thời gian này cậu ấy luôn ở cùng Sở Sở, không thể nào hẹn hò với Sở Sở đúng không? Đúng là bậy bạ.”

Chu Đại Sơn nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Sở đang nằm sấp trên bàn đọc sách, Giang Bác đứng phía sau phẩy quạt hương bồ cho cô.

"..."

Kinh phí phát xuống, trong tay Giang Bác có tiền lại bắt đầu mang Tống Sở ra ngoài chơi.

Trời mát thì đi xem phim, tiếp đó tiện thể ở bên ngoài ăn cơm, trên đường về mua đồ ăn vặt.

Tống Sở vừa ăn vừa hỏi: “Anh Tiểu Bác, sao anh lại có tiền rồi?”

“Anh không giấu tiền.” Giang Bác lập tức nói: “Là vừa xin cơ quan chi.”

“A, là ứng lương hả.” Tống Sở nhìn đồ ăn vặt trong tay mình, không biết nói cái gì.

Giang Bác nói: “Không sao, tiền thưởng của anh rất cao.”

“Chuyện đó... em cảm thấy mượn tiền cơ quan để vui vẻ ăn uống có phải là không tốt lắm không? Chúng ta có tiền mà, đừng thêm phiền phức cho tổ chức.”

Giang Bác: "..."

Buổi tối trở về, Giang Bác đưa tiền thừa cho Tiểu Vũ, kêu anh ấy trả lại bởi vì Tống Sở đã đưa một xấp tiền cho anh tự tiêu xài.

"Anh Tiểu Bác, về sau anh giữ tiền lương tháng của mình đi, lúc bình thường anh cũng cần dùng tiền."

Giang Bác mím môi rời đi.

Hẹn hò không thành công, còn làm Sở Sở không chịu giữ tiền nữa, Tô Bảo Cương quả nhiên không đáng tin.

Vì chuyện này mà hai người không ra ngoài chơi nữa.

Sắp khai giảng rồi, sau ngày khai giảng không lâu sẽ là ngày cho máy bay lớn thử cất cánh.

Trong lòng Giang Bác bắt đầu sốt ruột.

Thông qua tính toán, anh cảm thấy xác suất cùng lúc thuyết phục cha mẹ và Sở Sở là quá nhỏ, tiêu diệt từng phần sẽ có xác suất cao hơn.

Xác suất thuyết phục được Sở Sở lớn hơn thuyết phục cha mẹ.

Cho nên trước khi ngày đó tới, anh nhất định phải thuyết phục Sở Sở thành công.

Nhưng trực tiếp nói với Sở Sở thì... Giang Bác khẩn trương mím môi, trái tim đập loạn nhịp.

Anh cảm thấy tình huống của mình không được bình thường, có xác suất cao không nói nên lời khi đứng trước mặt Sở Sở.

Giang Bác suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau lại chạy đi viện nghiên cứu.

Tống Sở đang đọc sách tra tư liệu, thấy Giang Bác lại đi ra ngoài liền hỏi: “Anh Tiểu Bác, anh ra ngoài làm gì thế, không phải hết bận rồi sao?"

Giang Bác trả lời: "Anh muốn làm vài thứ.”

“Lại làm đồ vật à.”

Tống Sở nhanh chóng thu thập đồ đạc định đi theo, anh Tiểu Bác rất ít khi ở nhà.

“Em đừng đi." Giang Bác nghiêm túc nói xong liền bỏ chạy.

Tống Sở: "..."

Sở trưởng Thái còn đang ở căn cứ bí mật, bỗng nghe nói Giang Bác đi viện nghiên cứu, còn vào phòng thí nghiệm không biết làm gì trong đó mà trông khá nghiêm túc.

Sở trưởng Thái nghe vậy cảm thấy Giang Bác có lẽ định làm động tác lớn gì đó, vội vàng chạy về.

Ông ta đợi cả ngày vẫn không thấy Giang Bác đi ra.

Trước đó, anh không những cho người đưa tài liệu vào, bo mạch cũng mang vào nốt, còn nhờ viện nghiên cứu gọi điện thoại về nhà báo bình an, bản thân thì luôn ở lì trong phòng nghiên cứu.

Nếu không phải người đưa cơm nói Giang Bác khỏe mạnh, sở trưởng Thái đã lo lắng anh gặp chuyện gì rồi.

Liên tục loay hoay sáu, bảy ngày Giang Bác mới có chút tiều tụy đi ra.

Sở trưởng Thái lo lắng nhìn anh, sợ anh mệt gục ngã: “Chuyên gia Tô định làm cái gì vậy?”

Giang Bác ôm đồ vật vào ngực: “Không có gì, chỉ là thiết bị ghi âm.”

“Thiết bị ghi âm, chúng ta có mà... khoan, mấy hôm nay cậu nhốt mình ở phòng thí nghiệm chỉ vì làm ra cái này ư?”

Sở trưởng Thái chỉ vào cái máy nhỏ Giang Bác ôm trong ngực.

TBC

Đó là thứ có kiểu dáng như búp bê, bên trên còn sơn màu hồng.

Giang Bác khẽ ừ, đi hướng phòng nghỉ của mình.

Mấy ngày không nghỉ ngơi, vừa vào phòng nghỉ Giang Bác liền thiếp ngủ, còn hiếm khi mơ một giấc mơ đẹp.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 586: Chương 586



Giang Bác liên tiếp ra ngoài mấy ngày khiến hai vợ chồng Mã Lan và Sở Sở hơi nhớ anh, còn tưởng là nghiên cứu xảy ra vấn đề gì nên cũng không tiện hỏi thăm, chỉ có thể sốt ruột.

May mà Giang Bác đi ra ngoài mấy ngày đã trở về.

Trừ hơi gầy ra không có gì không ổn, thoạt nhìn tinh thần còn phấn chấn hơn mấy ngày trước.

Mã Lan hỏi: “Con đi làm gì đấy?”

Giang Bác liếc qua Tống Sở: “Con làm chút đồ ạ.”

"Lần sau có chuyện gì nhớ nói với chúng ta trước một tiếng, con đột nhiên chạy ra ngoài, Sở Sở rất lo lắng."

Tống Sở nói: “Thật ra cũng không lo nhiều lắm, con tin tưởng anh Tiểu Bác chắc chắn sẽ không có chuyện gì."

Giang Bác siết chặt lòng bàn tay.

Bởi vì vui vẻ, Mã Lan còn cố ý nấu chè.

Gia đình ăn xong, Giang Bác lại chui vào phòng.

Tô Chí Phong lau bàn, ngước mắt nhìn con trai mình: “Thằng nhỏ này làm gì vậy nhỉ, cứ thần thần bí bí.”

Mã Lan thu thập bát đũa: “Có thể là vì công việc, mấy cái đó phải bảo mật, đương nhiên thần bí."

Tống Sở nói: “Cha mẹ đi nghỉ đi, để con rửa chén.”

“Dăm ba cái chén không cần tới con rửa đâu.” Mã Lan buồn cười đẩy cô: “Mau đi học bài đi, gần đây con phải tra tư liệu mà, đi mau lên.”

Tô Chí Phong nói: “Đúng rồi, đừng giành với cha cơ hội biểu hiện trước mặt mẹ con.”

Mã Lan cười chỉ trán chồng: “Dẹp đi nhé.”

Tống Sở bị hai vợ chồng ân ái làm rùng mình trốn về phòng.

Mới vào phòng cô bỗng nghe thấy tiếng Giang Bác ở cửa kêu mình, Tống Sở nhìn ra ngoài nhưng không thấy anh đâu, ngược lại thấy một con búp bê đứng trước cửa, hơi giống người máy mà anh Tiểu Bác từng làm cho cô.

Tống Sở vui vẻ cầm lên, búp bê lại kêu một tiếng Sở Sở, là giọng của Giang Bác.

"Thì ra là em kêu chị hả, anh Tiểu Bác đâu?”

Búp bê đương nhiên không có công năng trả lời cô, nó phát ra âm thanh: “Sở Sở, anh có một câu hỏi nghiêm túc muốn hỏi em.”

Tống Sở xem búp bê từ đằng trước ra đằng sau, phát hiện con búp bê này rất đơn sơ, kém xa những người máy mà anh Tiểu Bác đã từng làm cho cô.

“Sở Sở, chúng ta quen nhau đi?”

Tống Sở đang nghiên cứu, búp bê đột nhiên phát ra câu này làm cô hết hồn tuột tay, ném nó lên giường.

Búp bê nằm trên giường nói tiếp: “Sở Sở, anh cảm thấy chúng ta rất thích hợp trở thành chiến hữu cách mạng, cống hiến sự nghiệp xây dựng đất nước, được không?”

Tống Sở: "..."

Con này chắc không phải anh Tiểu Bác làm đâu, lừa dối.

Sao anh Tiểu Bác lại muốn hẹn hò với cô chứ.

Anh có biết ý nghĩa của hai chữ quen nhau không?

“Cho em ba phút đồng hồ suy xét."

Tống Sở nói: “Suy xét cái gì?"

Cô ôm búp bê chạy tới chỗ Giang Bác.

Giang Bác đang ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc nhìn bầu trời, Tống Sở đi ngang qua cửa sổ liền thấy anh.

Hai người cách một cái cửa sổ, Tống Sở giơ búp bê lên hỏi: “Anh Tiểu Bác, có phải đây là anh làm không?”

Giang Bác gật đầu.

"... Âm thanh cũng là anh thu lại?”

“Ừm."

"Không phải, cái đó... nói gì mà quen nhau..."

Mặt Giang Bác nghiêm túc nói: “Là anh nói.”

“. . .!!!”

Tống Sở ngạc nhiên tròn xoe mắt, tiếp đó cẩn thận nhìn chằm chằm Giang Bác: “Anh Tiểu Bác có ổn không vậy?”

Giang Bác nói: “Anh rất khỏe, vô cùng nghiêm túc."

Tống Sở: "... anh biết quen nhau có nghĩa là gì không?”

Giang Bác ấn remote, búp bê phát ra âm thanh:

“Kết thành quan hệ trai gái”

Còn chưa nói xong Tống Sở đã hoảng hốt ôm búp bê chạy vào phòng của Giang Bác.

Búp bê vẫn đang phổ cập khoa học: “Nam giới tròn hai mươi tuổi, nữ giới tròn mười tám tuổi là có thể lĩnh hôn thú..."

Tống Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Bác, nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, cô hít thở dồn dập.

Cô có thể cùng anh Tiểu Bác quen nhau?

Càng nghĩ càng thấy kỳ, cô chưa từng nghĩ chuyện này.

Giang Bác lại ấn remote, búp bê mở miệng nói: “Đồng ý hãy nói 1, không đồng ý xin hãy đọc số Pi, đọc sai và trầm mặc biểu thị đồng ý."

TBC

Tống Sở: "... anh... anh Tiểu Bác, cái đó... có phải anh lầm cái gì không?”

Giang Bác hỏi: “Lầm cái gì?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 587: Chương 587



Tống Sở sờ gò má nóng ran của mình: “Cái đó... quen nhau... là cần yêu, anh biết tình yêu là gì không?”

Tống Sở càng nói mặt càng đỏ.

Giang Bác nói: “Tình yêu là muốn quen nhau.”

Tống Sở: "..."

Không bắt bẽ được.

Giang Bác tiếp tục ấn remote: “Đồng ý hãy nói 1... đọc sai và trầm mặc biểu thị đồng ý."

Tống Sở khẩn trương xoa ngón tay, cảm thấy chuyện này kỳ kỳ.

Giang Bác cũng lén bóp remote, nhưng ngoài mặt giả bộ bình tĩnh.

Tống Sở liếc trộm anh: “Chuyện đó... cha mẹ sẽ không đồng ý."

“Sẽ đồng ý.” Giang Bác nói: “Anh sẽ khiến bọn họ đồng ý."

"..."

Tống Sở cúi đầu, lại bắt đầu ngượng ngùng: “Em không biết quen nhau là như thế nào.”

Giang Bác nói: “Anh sẽ học, rồi anh dạy cho em.”

“. . .”

Giang Bác hụt hẫng hỏi: “Em không muốn quen anh sao?”

Tống Sở vuốt tóc: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy không quen cho lắm."

Tống Sở chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với anh Tiểu Bác.

Giang Bác nói: “Thật ra anh cảm thấy chúng ta hiện tại không khác gì với quen nhau. Cùng nhau xem phim, cùng ăn cơm, cùng nhau đi học tan học."

Tống Sở ngẫm nghĩ, cảm thấy có đạo lý.

“Vậy tại sao phải quen nhau?”

Giang Bác nghiêm túc nói: “Cần danh phận."

Tống Sở: "..."

Giang Bác nói: “Vậy em có đồng ý không?”

Tống Sở theo bản năng gật đầu, tiếp đó lại giật tóc, cứ cảm thấy hình như mình đã làm bừa một chuyện lớn.

Giang Bác nở nụ cười, nụ cười xán lạn khiến Tống Sở nhìn đến hoa mắt.

Giang Bác nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ là quan hệ bạn trai bạn gái, chờ đủ tuổi liền đi lĩnh giấy kết hôn.”

Tống Sở: "..."

Cô ôm búp bê:

“Vậy... em về phòng nhé?”

Giang Bác cười khẽ ừ.

Tống Sở chạy nhanh đi, mãi khi đã đứng trong phòng cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

Cô thật sự hẹn hò với anh Tiểu Bác rồi ư?

Mà hẹn hò là làm gì nhỉ?

Bạn trai có khác gì với người bình thường không?

Tống Sở nghĩ mãi không ra, ngã xuống giường lăn hai vòng: “Chuyện gì vậy trời.”

Phòng kế bên, tâm trạng Giang Bác nhảy nhót chưa từng có, anh không nhịn được ngồi trước máy vi tính gửi pháo hoa mình tự biên soạn cho mấy nhóm chat.

Pháo hoa làm một đám chuyên gia lao nhao hỏi.

“Chuyên gia Tô đã công phá khó khăn kỹ thuật gì sao?”

“Có ý tưởng gì mới chăng?”

TBC

"Chẳng lẽ lại có đột phá?"

"..."

Giang Bác mím môi cười, tâm trạng đắc ý.

Anh đã phá được ải khó nhất thế giới, về sau anh và Sở Sở là người yêu, suốt đời không xa cách nhau.

Đến khuya Tống Sở vẫn vắt óc suy nghĩ làm người yêu có gì khác biệt, cảm giác rất kỳ lạ.

Cuối cùng cho ra kết quả là làm người yêu hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau, vẫn mỗi ngày cùng nhau đọc sách cùng nhau học tập, hoặc cùng đến trường.

Không có gì thay đổi.

Muốn nói biến đổi thì đó là tâm trạng của anh Tiểu Bác luôn rất tốt.

Tống Sở không kiềm được nghĩ rốt cuộc có phải quen nhau thật không? Dường như khác với nhóm Tôn Á.

Cô vẫn chưa nói cho cha mẹ biết nữa, Tống Sở không hiểu sao cảm thấy khó mở miệng.

Tống Sở lại nghĩ anh Tiểu Bác sẽ nói nên cô không thèm nghĩ nữa, dù có là người yêu hay không thì dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình, hai người vẫn sống trong nhà.

Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Bác và Tống Sở cùng nhau đi trường học báo danh.

Giang Bác đã rất lâu không đến trường học, nên khiến các học sinh chú ý.

Hết cách, khí chất của bạn học này quá nặng, hơn nữa khuôn mặt cũng rất bắt mắt so với học sinh trong trường.

Sau khi hết tiết, anh đi trong trường còn khiến một số học sinh mới nhập học nhìn lén.

Đặc biệt là một số cô gái du học, họ cách một cái bàn chào hỏi Tống Sở và Giang Bác.

Các cô gái này đã nhập gia tùy tục, mặc đồ của Hoa quốc, thắt b.í.m như những cô gái Hoa quốc, khi cười cũng mang nét ngại ngùng của cô gái Hoa quốc.

Tuy lúc trước học sinh du học dây dưa Tống Sở khiến các học sinh trong trường không thích họ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến học sinh nữ, đặc biệt là sau khi bọn họ thay đổi thì mọi người quên đi sự khó chịu lúc trước, lần nữa chơi thân với nhau hơn.

Lúc này, mọi người thấy mấy cô gái du học nhìn lén Giang Bác cũng không thấy kỳ lạ gì.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 588: Chương 588



Ngược lại Tống Sở đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, không muốn người ta nhìn anh.

Sao có thể chấp nhận chuyện người yêu của mình bị kẻ khác nhìn chứ?

Tống Sở hơi khó chịu hỏi Tôn Á: “Sao bọn họ đều nhìn anh Tiểu Bác vậy chứ?”

Tôn Á đang cúi đầu ăn cơm, nghe vậy ngước đầu nhìn: “Hở, để tớ xem các cậu ấy muốn làm gì?”

Tôn Á nhìn quanh, quả nhiên có một ít học sinh nữ nhìn lén Giang Bác, cô ấy quay đầu ngắm Giang Bác rồi cúi đầu nói với Tống Sở: “Có lẽ vì anh của cậu đẹp trai, lúc người này không nói chuyện thì cũng ra dáng lắm.”

Tống Sở: "..."

Dù đẹp trai cũng không thể tùy tiện nhìn!

Tôn Á bỗng cười gian: “Không chừng bọn họ thích Tô Giang Bác đấy, rất nhanh cậu sẽ có chị dâu thôi.”

"!!!"

"Anh Tiểu Bác, chúng ta ăn nhanh rồi đi mau.”

Tống Sở kéo Giang Bác, anh gật đầu.

Tôn Á nhét một miếng đồ ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Gấp cái gì, còn nhiều thời gian mà."

"Ăn no rồi."

Tống Sở buồn bực nói một câu, cô không biết tại sao mình lại như vậy nữa, cảm giác bản thân không nên hẹp hòi, nhưng trong lòng không kiềm được thấy chua xót.

Không chỉ trong căn tin, có vài học sinh đi ngang qua hai người cũng sẽ nán đầu quay lại nhìn kỹ hơn một chút.

Dù sao Giang Bác cũng ít đến trường, nhiều đàn em lớp dưới không nhận ra bọn họ.

Hai năm nay Giang Bác càng đẹp trai, khí chất cũng tốt, nhìn thoáng qua không giống như người thật.

Sự vật xinh đẹp luôn hấp dẫn người khác, Giang Bác vừa xuất hiện, rất dễ thu hút ánh nhìn.

Vào lớp tự chọn, vẫn có một ít học sinh liếc trộm hướng bọn họ.

Tống Sở: "..."

Giang Bác hỏi: “Sao em có vẻ không vui vậy?”

“Em không có.”

Tống Sở cảm thấy chính mình không thể nhỏ nhen, không thể nào cấm không cho người ta nhìn anh Tiểu Bác.

“Bạn học Tống Sở.”

Có mấy học sinh nữ vây quanh lại đây, đều là người Tống Sở quen, lớp khác của khoa văn học, còn có học sinh du học nữ chơi thân với họ.

“Đây là anh trai của cậu hả? Đẹp giống như cậu vậy.”

Một cô gái tóc vàng nhếch môi mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười tinh nghịch, thoạt nhìn ngại ngùng nhưng vẫn phồng lên can đảm tự giới thiệu với Giang Bác:

“Tớ tên Angelina, tên tiếng Hoa là Lý Na.”

Tống Sở: "..."

Cô biết Lý Na này, cũng học khoa văn học, lúc cô xảy ra chuyện kia nhóm Lý Na còn đại diện học sinh du học đến xin lỗi.

Tóm lại, bọn họ có tiếng tốt trong khoa nên Tống Sở cũng có ấn tượng tốt với cô ấy, cảm thấy Lý Na nhiệt tình, cũng rất vui vẻ giúp người, nhưng lúc này trông thấy cô ấy chủ động thì cảm thấy có chút không cần thiết.

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác không có thói quen nói chuyện với người lạ.”

Lý Na cười thẹn thùng: “Vậy sao, xin lỗi nhé, tớ không biết.”

Giang Bác liếc Lý Na, nghiêm túc nói: “Cách xa em ấy ra.”

Lý Na: "..."

Bạn học khác đều nhìn về hướng Giang Bác, cảm thấy anh quá thẳng thắn, sẽ làm tổn thương đồng chí nữ.

Tay của Tống Sở ở dưới gầm bàn giật nhẹ áo anh.

Giang Bác không nói chuyện, nhưng mắt lạnh lườm Lý Na.

Lý Na cảm thấy luống cuống, mỉm cười nói: “Cậu thật hài hước.”

Lý Na ôm sách giáo khoa của mình bước đi.

Cô gái khác thấy thế không ai dám chủ động cùng Giang Bác nói chuyện nữa.

Dù đẹp trai cỡ nào mà xấu tính thì cũng không ai thích.

Tôn Á lén nói với Tống Sở:

“Thấy tớ nói đúng chưa, lúc anh của cậu không nói chuyện còn ra dáng, lên tiếng là chắc chắn bị người ghét bỏ."

Tống Sở nói: “Ai bị ghét bỏ chứ, anh Tiểu Bác tốt lắm, chẳng qua sợ người lạ.”

TBC

Tôn Á nói: “Cậu ấy không chỉ là sợ người lạ, còn chỉ nhận người quen.”

“. . .”

Hết tiết, đổi lớp học, Tống Sở nói nhỏ với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, lần sau trước mặt mọi người đừng nói chuyện như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm anh.”

Giang Bác nói: “Đừng quan tâm cô ta, không phải người tốt."

"A..." Tống Sở bỗng ngây ra.

Anh Tiểu Bác đang nói Lý Na không phải người tốt?

Lần trước anh Tiểu Bác nói lời này dường như là lúc mới tới thế giới này, lúc ấy cô không tin lời anh, kết quả bị anh nói trúng.

Hiện tại Tống Sở rất tin vào mắt nhìn người của Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 589: Chương 589



Sau khi nghe lời này, Tống Sở lo lắng hỏi: “Lý Na là người xấu ạ? Vậy... chúng ta phải làm sao?”

“Kệ cô ta.”

“À.” Tống Sở gật đầu, quyết định về sau cũng nói Tôn Á cách xa Lý Na.

Lúc trước nhìn lén trong căn tin, hiện tại còn chủ động đến tìm anh Tiểu Bác nói chuyện, cho dù không là người xấu... cũng phải giữ khoảng cách.

Buổi tối, trong ký túc xá.

Mấy học sinh du học nữ còn đang phân tích chuyện ban ngày.

Lý Na đến làm quen không thành công, bị nam sinh kia cảnh cáo thẳng mặt thì hiển nhiên là không có cơ hội đến gần nữa.

Lý Na hừ một tiếng: “Đồ đầu gỗ.”

Một cô gái thắt hai b.í.m tóc nói: “Hoặc là do cậu không có bản lĩnh.”

Một cô gái tóc ngắn nói: “Hai người đừng cãi nhau, hiện tại quan trọng nhất là đến gần cậu ấy."

"Tại sao nhất định phải là cậu ấy, chúng ta có thể theo dõi nhân viên nghiên cứu khoa học khác mà.”

"Không được, chúng ta không đến gần người khác được, những người có thể đến gần kia đa số đều vô dụng, chỉ có cậu ấy... trong báo cáo điều tra của chúng ta có nhiều thông tin liên quan tới cậu ấy, cậu ấy có thể tiếp xúc thông tin bên trên.”

Làm nghề của bọn họ không thể bỏ qua một chút điểm nào, hơn nữa lấy thân phận học sinh tiếp xúc học sinh mới càng thêm tự nhiên.

Tại hai đồ ngu kia, gây ra chuyện nên mới khiến các cô bây giờ làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải lo lắng bị người khác chú ý tới.

Lần này vì cẩn thận, bọn họ quyết định đổi một biện pháp, không thể chủ động, sự thất bại của Lý Na đã chứng minh điểm này.

Chỉ có thể tạo ra một ít trùng hợp, chế tạo duyên phận.

Bọn họ thiết kế vài loại phương thức gặp mặt, thậm chí là kế anh hùng cứu mỹ nhân.

Chờ Giang Bác đi một mình là bọn họ sẽ bắt đầu thực thi kế hoạch.

Phụ nữ đến gần đàn ông dễ dàng hơn, đàn ông không cần lo lắng thanh danh, không băn khoăn nhiều, đa số sẽ không từ chối, một phần nhỏ làm bộ làm tịch nhưng cuối cùng vẫn sẽ quỳ gối dưới váy phụ nữ.

Các cô gái suy nghĩ rất chu toàn, nhưng luôn không tìm được cơ hội Giang Bác đi một mình.

Dù đến đâu, Giang Bác và Tống Sở cũng đều đi cùng nhau.

Thiết kế gặp gỡ nếu có thêm một học sinh nữ khác thì sẽ không có hiệu quả, nên bọn họ luôn không tìm được cơ hội thi triển.

Không ai chủ động đến gần Giang Bác, Tống Sở ngược lại an tâm.

Từ khi Giang Bác nói Lý Na không phải người tốt, Tống Sở không dám rời xa anh một bước, sợ anh bị người xấu hại.

Tuy rằng anh Tiểu Bác có nhân viên cảnh vệ, nhưng thêm một người là thêm một giúp đỡ.

Bản thân Giang Bác cũng thích Tống Sở luôn đi theo mình, nên không nói cho cô biết trong trường học có rất nhiều người bảo vệ anh, bao gồm cụ ông dọn vệ sinh cũng là nhân viên cảnh vệ.

TBC

Hai người bình an đến lễ quốc khánh.

Giang Bác nhận được điện thoại của căn cứ nghiên cứ, nói đã làm xong máy bay thử nghiệm, xác định ngày bay thử là ngày một tháng mười, một ngày đặc biệt.

Giang Bác đã sớm chờ ngày này, sau khi nghe tin bắt đầu suy nghĩ nên nói thật với cha mẹ thế nào.

Trước ngày một tháng mười, Giang Bác nói chuyện đó với Tống Sở, chuẩn bị để cả gia đình cùng đi xem máy bay lớn thử cất cánh.

Tống Sở vừa nghe tin tức liền vui vẻ bật dậy khỏi ghế: “Ôi, tuyệt vời! Cha mẹ sẽ vui lắm đây!”

Giang Bác gật đầu, anh cũng nghĩ vậy, nói tiếp: “Xem máy bay thử cất cánh xong anh sẽ nói chuyện đó với cha mẹ.”

Tống Sở nói: “Nói cái gì?"

“Chuyện chúng ta quen nhau.”

Tống Sở: “Ức!”

Tống Sở giật mình đến nấc cụt, Giang Bác bưng cốc nước cho cô.

Tống Sở vội vàng uống một ngụm: “Có... có cần thiết nói sớm như vậy không?"

"Đương nhiên là cần, báo cho cha mẹ thì về sau chúng ta mới có thể lĩnh giấy kết hôn.”

Tống Sở lại không kiềm được gãi tóc, kết hôn gì chứ, hơi sớm.

Giang Bác nghiêm túc hỏi: “Em định quất ngựa truy phong sao?”

“Đừng nói linh tinh!” Tống Sở tức giận phồng má.
 
Back
Top Bottom