Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 560: Chương 560



Dù sao bọn nhỏ cũng đều không còn giống trước kia nữa. Bây giờ, Tô Bảo Lượng đã học đại học ở tỉnh thành, năm nay Tô Bảo Cương cũng phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh c*̃ng sắp lên cấp ba.

Là những đứa nhỏ đã lớn, sao có thể tùy tiện tiêu hết tiền tiêu vặt chứ.

Thế là Tô Bảo Cương lấy ra một bộ bài poker.

Tống Sở nói: "Đánh bạc là không tốt."

Tô Bảo Cương nói: "Đây không phải đánh bạc, người nhà chúng ta chơi với nhau, không phải chơi ở bên ngoài."

Tô Bảo Phương nói: "Yên tâm đi, anh ấy bị bác gái nhìn chằm chằm cả ngày, nếu còn dám đi ra ngoài chơi cái này thì chắc chắn anh ấy sẽ bị đánh gãy chân!"

Tô Bảo Cương: “...” Người anh cả như cậu ấy đây đúng là người kém uy nghiêm nhất mà.

Tô Bảo Minh kích động nói: "Chị Sở Sở không chơi, vậy em chơi."

"Đi sang một bên, trẻ con chơi cái gì mà chơi."

Tô Bảo Cương không nể mặt chút nào xách em trai ruột của mình sang một bên.

Tô Bảo Minh: “...”

"Em ba cũng không được chơi, em ấy quá là thông minh, cùng chơi sẽ không còn thú vị gì nữa." Tô Bảo Cương nói với vẻ mặt chính nghĩa.

Giang Bác: “...” Anh sẽ không chơi trò ấu trĩ này, anh chỉ ngồi ở bên cạnh hỗ trợ cho Sở Sở.

"Đúng rồi, em ba cũng không được phép hỗ trợ." Tô Bảo Cương nhấn mạnh.

Tống Sở hừ một tiếng: "Không giúp thì không giúp."

Giang Bác mím môi một cái: "Em xáo bài."

"Cái này thì được." Tô Bảo Cương gật đầu. Người giỏi như em ba mà xáo bài cho bọn họ thì bài này chơi sẽ có cảm giác khác hẳn.

Em út Tô Bảo Minh và Giang Bác thông minh nhất bị loại trừ ra, bốn người Tống Sở vây quanh ở một chỗ đánh bài poker.

Lúc đầu Tô Bảo Cương nghĩ không có Giang Bác thì mấy người khác cũng không có gì đáng sợ, hai cô gái, một con mọt sách, cậu ấy không phải muốn thắng thế nào thì thắng sao?

Kết quả...

Sau mấy ván, trong phòng sách truyền đến giọng nói sụp đổ của Tô Bảo Cương: "Vì sao vận may của tôi kém như vậy!" Vừa ván đầu đã không lấy được bài tốt.

TBC

Mã Lan và Tô Chí Phong ở bên ngoài nghe được âm thanh, mắt nhìn về phía phòng sách lại nghe được tiếng cười của con gái mình, hai người không tự chủ mà nở nụ cười.

Cảm thấy sau khi về nhà, con gái vẫn là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ.

Trên đường về nhà, Tống Sở đếm số tiền lì xì mình thắng được, trên mặt vui vẻ nở hoa.

Sau đó hào phóng lấy một nửa chia cho Giang Bác: "Anh cũng có phần, nên chia đều. Có thể tiêu thỏa thích, không cần tiết kiệm."

Giang Bác mỉm cười nhận lấy: "Ừm."

Ngày mùng ba tháng giêng, sau khi Mã Lan và Tô Chí Phong tham gia lễ đính hôn nhà Mã Quế Hoa ở đại đội bên kia, thì cả nhà lập tức chuẩn bị trở về Thủ đô.

Lần này thời gian ở nhà dài, ngược lại không có cảm giác buồn như trước kia.

Thay vào đó, tất cả đều vui vẻ chào tạm biệt và hẹn sau này có thời gian sẽ lên Thủ đô chơi.

Dù sao thì hiệu trưởng Tô c*̃ng không làm bao lâu nữa, sau khi xác định được nghỉ hưu hoàn toàn, thì đến lúc đó mới có thời gian cùng bà cụ Tô lên Thủ đô.

Mà mấy đứa nhỏ cũng đều lớn hết rồi, nên muốn lên Thủ Đô lúc nào cũng tiện.

Tô Bảo Cương vỗ vào vai Giang Bác một cái: "Này, em ba, chờ sau khi anh thi đại học xong sẽ đến gặp các em. Đến lúc đó em vẫn phải xáo bài, anh không tin là vận may của anh vẫn kém như vậy."

Giang Bác gật đầu: "Được."

Tô Bảo Cương vui sướng vô cùng, bá cổ Giang Bác rồi nói với những người anh em khác rằng: "Em ba thật đúng là càng lớn càng biết nói chuyện, không hổ là anh em tốt của chúng ta."

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Minh: “...”

...

Khi trở lại Thủ đô, Tiểu Vương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước nóng.

Mã Lan và những người khác biết ơn vô cùng, cảm thấy mọi người đã chăm sóc bọn họ quá chu đáo.

Sau khi ăn xong, Tiểu Vương nói với gia đình Mã Lan rằng lãnh đạo lớn phía trên muốn gặp mặt Tống Sở một lần.

Tống Sở nói: "Chú Tiểu Vương, có chuyện gì vậy ạ?"

"Chú cũng không biết nữa."

Sau khi Tống Sở ăn xong liền cùng Giang Bác ra ngoài, Mã Lan thì lấy ra một xấp tiền được gói bằng giấy báo, nhân tiện để Tống Sở trả lại. Tiền này cầm trong tay thì bỏng còn dùng đến thì luôn cảm thấy hổ thẹn với lòng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 561: Chương 561



“...” Tống Sở nhận lấy cất vào trong túi: "Con sẽ trả lại."

Mấy ngày nay, tâm trạng của lãnh đạo lớn vô cùng tốt.

Mặc dù số vàng kia không có khả năng tạo ra thay đổi lớn, nhưng cũng có thể xoa dịu đi một chút tình hình khẩn cấp.

Nhìn thấy Tống Sở tới, lãnh đạo lớn nở nụ cười: "Lần này cả nhà cháu trở về, thu hoạch thật đúng là không nhỏ."

Tống Sở biết ông đang nói về cái gì, lập tức nói: "Chúng cháu cũng chỉ là trùng hợp, đều nhờ vào người đã để lại những thứ này. Bác lãnh đạo lớn, lúc trước để lại cái này ngoài nhóm ông lão Lâm còn có những người khác, chẳng qua không biết tên của bọn họ, nhưng bọn họ đúng là có cống hiến."

Lãnh đạo lớn gật đầu mà không nói gì, hình như ông đang suy nghĩ.

Sau khi nghĩ xong, ông cười nói: "Có một số chuyện phải từ từ."

Tống Sở không hiểu những lời này nhưng cô biết ông là một người nhìn xa trông rộng, dù sao cũng sẽ cân nhắc chu đáo hơn cô.

Lần này lãnh đạo lớn gọi Tống Sở tới chủ yếu là muốn tự tay trao một tờ giấy khen cho cô.

Trên giấy khen kia là dòng chữ “không tham của rơi” do chính tay ông ấy viết.

Tống Sở nhìn thấy giấy khen mà đỏ mặt, thật sự là có giấy khen.

Đến lúc sắp rời đi, Tống Sở vẫn lấy số tiền ra, sau đó kể lại chuyện nhà mình nhặt được vàng rồi đổi thành tiền, lúc nói cô rất chột dạ.

Cô cảm thấy bác lãnh đạo lớn quá thông minh, nên việc nói dối trước mặt ông cô hoàn toàn không có đủ tự tin.

Hơn nữa vừa mới nhận được giấy khen nhặt vàng không tham, kết quả... Haiz, con người quả nhiên không thể nói dối, tự mình tìm tội cho mình.

Mặc dù lãnh đạo lớn không truy cứu những chuyện này nhưng Tống Sở vẫn cảm thấy bác lãnh đạo lớn giống như cái gì cũng biết, ánh nhìn sâu xa khiến gương mặt của cô nóng lên.

"Những đóng góp của các cháu cho đất nước sẽ được ghi nhận, các cháu có muốn cái gì không?"

Tống Sở xua tay: "Không không không, cháu không cống hiến gì cả."

Giang Bác nói: "Tôi cũng không muốn."

Lãnh đạo lớn nói: "Vậy không nói đến cống hiến, Tết năm nay các cháu muốn quà Tết gì?"

Giang Bác lắc đầu.

TBC

Tống Sở nghĩ ngợi sau đó chân thành nói: "Bác lãnh đạo lớn, cháu không muốn gì cả, nếu nói muốn thì chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể có một cuộc sống thật tốt."

Lãnh đạo lớn nói: "Sẽ có ngày đó."

Ngồi trên xe, Tống Sở ghé vào cửa sổ nhìn ra đường phố bên ngoài: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem ngày đó khi nào mới đến."

Giang Bác nói: "Sẽ rất nhanh thôi."

Dù sao anh cũng cảm thấy với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật thì mọi chuyện đều không phải vấn đề.

...

Đầu năm mới, Tô Chí Phong được phân công công tác.

Ông sẽ vào làm việc trong bộ Giáo Dục, bởi vì trình độ cao học nên ông mới được phân công cho một vị trí cán bộ ở đấy.

Mã Lan xúc động nói: "Trình độ cao học vừa ra trường đã được phân công cho vị trí tốt như vậy… Haiz... Bây giờ sinh viên cao học c*̃ng rất đáng tiền."

Ngẫm lại thì ở tương lai cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Tô Chí Phong cười nói: "Tôi ước gì sau này sinh viên cao học như tôi không đáng tiền, điều đó cho thấy giáo dục của đất nước chúng ta đã có thành quả. Đến lúc đó, trình độ văn hóa và tố chất của người Trung Quốc đều đã được cải thiện."

Mã Lan cảm thấy đồng chí Tô Chí Phong thật sự rất tài giỏi, còn có thể đoán trước được tình hình trong tương lai.

"Vậy ông nói xem, nếu bằng cao học thật sự không còn hiếm lạ, vậy thì người trẻ tuổi sẽ áp lực biết bao."

Tô Chí Phong nói: "Không thể nói như vậy được, không phải còn có trình độ cao hơn sao? Bất kể trong điều kiện gì, chỉ cần dựa vào sự nỗ lực, cuộc sống sẽ không bao giờ tồi tệ. Chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ không có áp lực sao? Chỉ khi mục tiêu càng ngày càng hướng về phía trước thì thời đại mới có thể không ngừng tiến bộ, cũng không thể giống như chúng ta bây giờ, một người sinh viên đại học cũng rất hiếm lạ."

Mã Lan: “... Được rồi, giáo dục Hoa quốc sẽ giao cho ngài trưởng khoa Tô."

Tô Chí Phong đã chính thức đến nhậm chức làm việc nên càng bận rộn hơn so với trước kia ở trường học.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 562: Chương 562



Mã Lan cũng rất bận rộn, hiện đang học năm ba đại học nên việc học ngày càng nặng hơn.

Ngay cả Tống Sở và Giang Bác c*̃ng bận rộn hơn so với trước đây.

Có số vàng này, chưa kể đến sự phát triển của các ngành nghề khác, hạng mục máy bay lớn của Giang Bác đã có thể khởi động.

Trên thực tế hạng mục này quốc gia c*̃ng có, nhưng kinh phí và kỹ thuật không đủ cho nên không có tiến triển gì.

Hiện tại có Giang Bác tham gia nên kinh phí của hạng mục lập tức được lấp đầy, phương diện kỹ thuật c*̃ng không thành vấn đề nữa.

Vấn đề duy nhất chính là, căn cứ nghiên cứu hạng mục máy bay lớn cách nhà khá xa nên cho dù có máy tính nhưng thỉnh thoảng Giang Bác cũng phải đến trực tiếp chỉ đạo hướng dẫn, một khi đi thì không thể trở lại ngay trong ngày được.

Nếu là trước kia, Giang Bác chắc chắn sẽ trực tiếp lựa chọn không làm cái này.

Nhưng đây là lời hứa của anh với Sở Sở nên không thể không đi. Anh chỉ có thể miễn cưỡng đi.

Đột nhiên tách ra không chỉ Giang Bác không quen mà ngay cả Tống Sở c*̃ng thấy không quen.

Thỉnh thoảng cô cũng nghe ngóng động tĩnh, nhưng đương nhiên là không có một chút thông tin nào.

Nhiều lúc, cô cũng muốn gửi tin nhắn cho Giang Bác nhưng lại sợ anh đang bận.

Cô chỉ có thể đứng lên và nghĩ về những ý tưởng mới.

Ngây ngốc bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ.

Đầu máy tính kia, Giang Bác đang ngồi trong phòng nghiên cứu, nhìn màn hình trò chuyện trên máy tính của mình nhích tới nhích lui nhưng vẫn không có tin nhắn của Tống Sở, miệng mím chặt.

Tâm trạng của Giang Bác không được tốt nên vẫn luôn nghiêm mặt lại khi ở phòng thí nghiệm.

Khiến mọi người trong tổ hạng mục đều vô cùng lo lắng tưởng rằng hạng mục xảy ra vấn đề.

Bọn họ và Giang Bác cũng không phải quá quen thuộc, chỉ biết anh là chuyên gia bảo vật quốc gia.

TBC

Lo lắng anh suy nghĩ quá nhiều, bọn họ còn liên hệ với sở trưởng Thái bên kia để ông ta khuyên nhủ.

Không phải làm hạng mục nên làm từ từ sao, nóng vội sẽ không làm được gì.

Sở trưởng Thái cũng bị bối rối.

"Còn có thứ cậu ấy nghiên cứu không ra sao?"

Sở trưởng Thái vội vã đến viện nghiên cứu, thấy trạng thái của Giang Bác đúng là không tốt lập tức quan tâm nói: "Thiếu gì sao? Hay là nghiên cứu gặp vấn đề khó khăn?"

Giang Bác lắc đầu.

"Vậy sao cậu có vẻ không vui, gặp chuyện khó khăn sao?"

Giang Bác mím môi một cái vẫn không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Sở trưởng Thái nhìn Giang Bác mở hệ thống trò chuyện.

Đột nhiên bừng tỉnh, thăm dò mà hỏi: "Cậu đang chờ tin nhắn sao? Cậu trực tiếp gửi đi là được rồi, nếu không thì gọi điện thoại cũng được. Dù sao cũng tốt hơn là chờ đợi như vậy, có phải là nhớ nhà không?"

Sở trưởng Thái biết tính tình của Giang Bác, thái độ của anh với người ngoài cực kỳ lạnh nhạt, nếu nói điều làm cho anh lo lắng thì chắc chắn chỉ có người nhà.

Thấy anh không biết chủ động biểu đạt như thế nào với người nhà, bèn tận tình dạy bảo: "Tôi nói cậu nghe này, muốn liên lạc với ai thì chủ động liên hệ. Chúng ta phải học được cách chủ động biểu đạt sự quan tâm của mình, cậu không chủ động một chút làm sao người khác biết được chứ? Có lẽ người trong nhà cậu c*̃ng đang chờ tin tức của cậu đấy, như thế chẳng phải là sẽ bỏ lỡ sao?"

Giang Bác hỏi: "Chờ tôi sao?"

"Đúng vậy, cậu một mình ở bên ngoài, nhất định là họ sẽ lo lắng cho cậu. Chẳng qua quy định của chúng ta nghiêm ngặt nên chắc chắn bọn họ sẽ không tùy tiện liên hệ với cậu, thật ra trong lòng không biết đã lo lắng bao nhiêu đâu."

Giang Bác đột nhiên được an ủi.

Khó trách đợi mãi không thấy tin nhắn.

Anh mím môi cười.

Sở trưởng Thái thấy anh giống như một kẻ ngốc, trong lòng cảm thấy buồn cười. Chỉ số IQ cao như vậy, sao lại chậm chạp như thế khi ở cùng người nhà chứ. Haiz, cái tính tình của chuyên gia Tô như này, sau này tìm người yêu còn phải nhờ tổ chức bên trên giới thiệu thôi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 563: Chương 563



Buổi tối, tính toán thời gian Sở Sở làm xong bài tập, Giang Bác lập tức nhắn một tin cho Tống Sở: "?"

Thế là khi Tống Sở mở hệ thống trò chuyện ra thì thấy một dấu hỏi.

Cô gãi đầu một cái, sau đó thăm dò gửi tin nhắn hỏi: "Anh Tiểu Bác, anh làm xong rồi sao?"

"Ừm." Giang Bác trả lời một câu.

Tống Sở cực kỳ vui vẻ: "Em nghĩ muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng em sợ quấy rầy anh làm việc."

Quả nhiên là thế, trên mặt Giang Bác lộ ra ý cười nhẹ nhàng: "Không đâu."

"Ừm, vậy sau này buổi tối chúng ta ấn định thời gian liên lạc đi, cha mẹ rất lo lắng cho anh."

"Được." Giang Bác trả lời trong một giây.

Hai người hẹn một khoảng thời gian, cứ 10h tối mỗi ngày sẽ nói chuyện cùng nhau một lúc.

Đồng chí bên viện nghiên cứu phát hiện tâm trạng chuyên gia Tô của bọn họ đã thay đổi tốt hơn, hiệu suất công việc nâng cao không nói, mỗi ngày cũng không cần người khác khuyên nhủ đã biết về sớm nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì hạng mục máy bay quá lớn, nên công việc cũng rất nhiều.

Mỗi lần Giang Bác đến đều phải ở đây một tuần lễ, cũng có nghĩa là anh cách một tuần mới có thể đi đến lớp học.

Tống Sở mỗi ngày đều tập trung ghi chép, bất kể có phải thứ mình đã học hay không cũng ghi chép lại, chờ anh Giang Bác trở về thì đưa cho anh xem.

Dù sao trí nhớ của anh cũng tốt, trên cơ bản chỉ cần nhìn một lần là hiểu, đến lúc thi cuối kỳ cũng không cần lo lắng.

Bởi vì phải cẩn thận ghi chép, thu thập tài liệu học tập, Tống Sở bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến câu lạc bộ văn học.

Cũng may có Tôn Á là uỷ viên trong câu lạc bộ hỗ trợ.

Nhưng bận rộn một thời gian, Tôn Á c*̃ng không có thời gian.

"Tớ muốn phụ giúp một tay nhưng thật sự không có thời gian." Tôn Á có chút ngượng ngùng.

Tống Sở nói: "Cậu bận gì sao?"

"Tớ muốn đến thư viện cùng Nghiêm Chúc, ừm, còn muốn hẹn anh ấy cùng đi thu thập tài liệu, cậu cũng biết chúng ta viết sách thì phải tìm hiểu về xã hội đúng không?"

TBC

Tống Sở cảm thấy rất có lý.

Trước kia cô thường xuyên phải tìm cảm hứng, lúc ấy anh Tiểu Bác vẫn luôn ở cùng cô.

Nhưng từ sau khi lên đại học, cô bận rộn, anh Tiểu Bác cũng bận, thành ra đều không có thời gian đi tìm cảm hứng.

"Nếu không chúng ta cùng nhau đi đi, tớ cũng muốn tìm một số tài liệu. Chuyện của câu lạc bộ văn học tớ dự định phân chia với mọi người một chút, chúng ta sắp lên năm ba, luôn luôn bị giám sát cũng không tốt, dù sao bây giờ mọi người cũng biết nặng nhẹ, sẽ không viết văn linh tinh. Đúng rồi, tớ đề nghị chúng ta tổ chức tụ hợp, mọi người cùng nhau ra ngoài thu thập tài liệu, cậu thấy có được không?"

Tôn Á: “... Không được."

Tống Sở: “...”

Bị Tống Sở nhìn đến mức xấu hổ, Tôn Á mới ho khan một cái: "Cậu không nhìn ra cái gì sao?"

"Nhìn cái gì?"

Tôn Á cẩn thận nhìn Tống Sở. Phát hiện cô thật sự không hiểu còn có chút tiếc nuối, lo lắng mình sẽ dạy hư cho cô gái nhỏ.

Nhưng mà chính mình cũng gần mười sáu tuổi rồi, chuyện này c*̃ng không tính là mất mặt.

Người ta mười tám tuổi đã có thể kết hôn, tại sao lại không thể ở bên nhau sớm một chút chứ?

"Vậy tớ nói cho cậu, cậu đừng nói cho những người khác nhé."

Tống Sở che miệng: "Cậu nói đi, tớ tuyệt đối không nói ra."

Tôn Á ghé vào tai cô nói mấy câu.

Tống Sở trợn tròn mắt: "Cậu, cậu cùng lớp trưởng... Lớp trưởng lớn hơn cậu đến mấy tuổi đấy..."

"Đúng vậy, anh ấy lớn hơn tớ mấy tuổi, còn chê tớ nhỏ tuổi đấy, còn không chịu bằng lòng. Sau đó tớ liền nói sau khi tốt nghiệp đại học mới ở bên nhau, mặc dù anh ấy đã đồng ý, nhưng bây giờ vẫn phải bồi dưỡng tình cảm một chút, cậu nói có đúng không. Thật ra tớ cũng không còn nhỏ nữa, khi chúng ta học cấp ba đã có người bí mật ở bên nhau đấy."

Tống Sở há to miệng, không biết nên nói gì.

"Không cho phép nói cho người khác biết."

Tống Sở gật đầu: "Tớ hứa sẽ không nói cho ai, ngay cả anh Tiểu Bác cũng không nói."

Tôn Á ngắt ngang một câu: "Cậu nói với anh ấy c*̃ng không sao, anh ấy cũng sẽ không để lộ chuyện này ra đâu."

Tống Sở: “...”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 564: Chương 564



Nói đến Giang Bác, Tôn Á còn nhịn không được mắng hai câu: "Nói thật thì sao mặt anh ấy trông nghiêm thế."

Tống Sở lập tức không vui: "Tại sao mặt anh Tiểu Bác không thể nghiêm chứ, nhìn rất hợp mà."

Tôn Á: “... Được rồi, là tớ sai rồi." Quên mất đây là em gái của người ta.

Tống Sở mím môi một cái: "Dù sao thì anh Tiểu Bác cũng rất tốt."

"Đúng, rất tốt." Tôn Á phụ họa gật đầu, trước kia chỉ nghĩ Tô Giang Bác là người cuồng bảo vệ em gái, bây giờ mới phát hiện đây là người cuồng bảo vệ anh trai.

TBC

Những chuyện này Tống Sở đương nhiên sẽ không nói với Giang Bác, loại chuyện này không có gì để nói, cô lại không hứng thú. Nhưng mỗi ngày vẫn không nhịn được lén quan sát Nghiêm Chúc và Tôn Á, phát hiện hai người giấu rất kín, nhưng thi thoảng trong lúc nói chuyện cái ánh mắt kia sẽ không giống trước kia.

Tống Sở nhàm chán rùng mình.

Tiến độ nghiên cứu máy bay lớn diễn ra vô cùng nhanh, vào tháng sáu đã đạt được tiến bộ rất lớn.

Kỹ thuật động cơ khó khăn nhất đã được khắc phục.

Cuối cùng còn có một ý tưởng hoàn chỉnh về động cơ phản lực, bây giờ chỉ cần từng bước hoàn thiện và kiểm nghiệm.

Các đồng chí của tổ hạng mục nghiên cứu vô cùng kích động. Bọn họ rất khâm phục Giang Bác, người đã đưa ra ý tưởng này.

Phải nói rằng trước đó bọn họ đều là tinh anh hàng không từ khắp cả nước điều động đến, đối với chuyên gia nhỏ tuổi này quả thật không tin tưởng lắm.

Sở dĩ phối hợp làm việc, hoàn toàn là vì tin tưởng và phục tùng tổ chức.

Nhưng sau khi bắt đầu hạng mục, bọn họ càng ngày càng bội phục với người này.

Đặc biệt là sự xuất hiện của động cơ phản lực không khí trên máy bay lớn càng làm cho người khác kinh ngạc.

Bọn họ không biết động cơ phản lực ở nước ngoài như thế nào nhưng chắc chắn hiệu suất kém hơn nhiều so với loại chuyên gia Tô đưa ra, thậm chí còn không theo kịp.

Nếu như nghiên cứu này phát minh thành công, động cơ trên máy bay lớn của Trung Quốc sẽ vượt qua nước ngoài. Đây chính là một bước nhảy vọt thành công chưa từng có, hơn nữa còn hoàn thành chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa năm.

Đối với bọn họ mà nói, trong nửa năm ngắn ngủi có thể khắc phục được động cơ máy bay lớn đã là quá giỏi rồi, về phần các kỹ thuật khác có thể từ từ nghiên cứu sau, dù sao loại hạng mục nghiên cứu lớn này cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Giang Bác nhìn vẻ mặt vui mừng của mọi người, yên lặng tính toán thời gian một chút, anh cảm thấy mình và Sở Sở muốn ngồi máy bay lớn cũng phải chờ hai ba năm sau.

Khoan hảy nói đến vấn đề kỹ thuật, mà chỉ nói đến vấn đề chế tạo đã có rất nhiều khó khăn rồi.

Hoặc là thiếu vật liệu, hoặc là thiếu kỹ thuật. Khắc phục kỹ thuật mà phát hiện vật liệu lỗi thì phải nghiên cứu phát minh vật liệu khác thay thế, còn trong quá trình khắc phục vật liệu, mà phát hiện thiết bị kỹ thuật không được, thì lại phải khắc phục thiết bị...

Giang Bác cũng không biết làm như thế nào để biểu đạt tâm trạng của mình, nhưng nhìn mọi người vui vẻ như vậy, trong lòng của anh cũng có chút lây nhiễm.

Đây là thứ khác với những thứ nghiên cứu ra trong phòng thí nghiệm ở mạt thế trước kia.

Ở nơi đó, nghiên cứu phát minh đồ vật chỉ là vì sinh tồn.

Mà người ở nơi này chỉ vì trong lòng có một nguyện vọng phát triển đất nước, một số phương diện bọn họ có chút giống với Sở Sở.

Nếu Sở Sở ở đây nhất định cũng sẽ vui giống những người này.

Giang Bác khẽ cười, quên đi, mọi người vui c*̃ng tốt, vừa khéo anh có thể xin phép nghỉ phép trở về tham gia thi cuối kỳ.

Các đồng chí tổ hạng mục nghiên cứu đang vui mừng, sở trưởng Thái c*̃ng vui vẻ nói chuyện cùng mọi người bỗng nghe thấy Giang Bác muốn xin phép nghỉ trở về tham gia kỳ thi thì nói: "Thật ra không cần thiết phải bôn ba như vậy, có thể không tham gia thi, trực tiếp cấp bằng."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 565: Chương 565



Đều đã dùng thí nghiệm chứng minh thực lực rồi, còn cần thi làm gì?

Sở trưởng Thái cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

Giang Bác nghiêm túc nói: "Học tập không thể qua loa."

TBC

Sở trưởng Thái: “… Cậu còn cần học tập? Nghe nói viện trưởng khoa Toán trường các cậu mấy lần muốn tìm cậu nói chuyện để cướp người đều bị người khác cản lại, cậu còn cần học toán sao?"

"Muốn học văn." Giang Bác nói.

Sở trưởng Thái ho khan một cái, nhìn thế nào cũng cảm thấy Giang Bác không giống như người thích học văn, ông ta thật sự là lần đầu nhìn thấy nhân viên nghiên cứu khoa học thích học văn.

Thật sự là thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ.

Giang Bác trở về vào buổi tối trước kỳ thi.

Tống Sở còn lo anh không thể tham gia kỳ thi, thấy anh trở về lập tức yên tâm.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, cô đưa những ghi chép cuối kỳ cần thi cho anh xem.

Mã Lan c*̃ng ở bên cạnh ôn tập, bà thấy một chồng tư liệu kia thì cười nói: "Sở Sở đối với con rất tốt, mỗi ngày đều thức đêm ghi chép lại cho con, con nhìn mắt con bé đều thâm rồi."

Tống Sở ngáp một cái: "Không có, con c*̃ng thuận tiện học luôn mà, như vậy lúc thi cũng không cần lo lắng thi không tốt."

Tống Sở biết đầu óc của mình không tính là quá thông minh, trước kia có anh Tiểu Bác vạch trọng tâm cho cô, cô mới có thể học tốt. Hiện tại không có anh Tiểu Bác hỗ trợ, cô lại muốn trợ giúp anh Tiểu Bác, đương nhiên càng phải cố gắng hết sức.

Giang Bác nhìn mặt cô gầy hơn, cau mày nói: "Không cần khổ cực như vậy."

Tống Sở xua tay: "Anh Tiểu Bác, em không cảm thấy vất vả, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau."

Trước kia đều là anh Tiểu Bác giúp đỡ cô, chăm sóc cô, bây giờ cô cũng có thể báo đáp lại anh Tiểu Bác.

Giang Bác cũng không biết mình nên vui hay là khó chịu.

Mã Lan cười nói: "Lúc đi học vất vả chút cũng không sao, sau này sẽ tốt hơn. Nhưng Sở Sở cũng phải đảm bảo giấc ngủ, con còn nhỏ tuổi."

"Không nhỏ, còn có hơn hai tháng là con tròn mười bốn tuổi." Tống Sở bất mãn vì bản thân luôn bị xem thành trẻ con: "Mẹ, con đã trưởng thành."

Mã Lan cười nói: "Lớn bao nhiêu vẫn là con gái của chúng ta."

Tô Chí Phong cũng nói: "Đúng, Tiểu Bác cũng vậy, lớn bao nhiêu cũng là con trai của chúng ta."

Sau đó đắc ý nhìn Giang Bác một cái: "Tiểu Bác, cha nói đúng không?"

Giang Bác: “...”

Cha thật ngây thơ.

Ba ngày sau thi xong mọi người đều thoải mái.

Sau khi thi xong, Tôn Á mời Tống Sở cùng đi xem phim.

Tống Sở không có hứng thú xem phim: "Có thể không đi không?"

Tôn Á ngượng ngùng nói: "Cũng không phải không thể, thật ra chuyện là như thế này... Tớ muốn đi xem cùng lớp trưởng nhưng anh ấy cảm thấy tớ còn nhỏ tuổi, nếu bị người khác thấy thì không thích hợp cho lắm, cho nên tớ nói sẽ tìm bạn đi cùng. Nhưng những người khác lại không biết chuyện của chúng tớ, tớ lập tức nghĩ đến cậu…”

"Thật ra..." Tống Sở chăm chú nhìn cô ấy: "Tớ cảm thấy có lẽ những người khác đã phát hiện ra, cậu không biết các cậu rất lộ sao."

"Làm sao có thể, chúng tớ còn chưa ở bên nhau, đây là đang ở giai đoạn bồi dưỡng. Làm sao có thể bị người khác phát hiện chứ?" Tôn Á nói, sau đó nhìn trời: "Anh Nghiêm nói phải chờ sau khi tớ tròn mười sáu rồi mới bàn lại, tớ còn kém mấy tháng nữa thôi."

Tống Sở muốn nói thật sự rất rõ ràng, bình thường lúc lớp trưởng quan tâm cô ấy, âm thanh nói chuyện cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Chẳng qua nói thế thì bình thường anh Tiểu Bác c*̃ng quan tâm cô giống vậy.

“...”

Bởi vì Tôn Á là tình huống đặc biệt, nên Tống Sở đồng ý cùng nhau đi xem phim, nhưng vẫn khuyên Tôn Á phải thật cẩn thận, đừng quá thân thiết với Nghiêm Chúc, phải học được cách bảo vệ mình.

Tôn Á nói: "Yên tâm đi, tớ hiểu, không được nắm tay, nếu không sẽ có em bé."

Tống Sở: “...”

Được rồi, đây là người không chung nhận thức với cô.

Buổi tối Tống Sở trở lại nói cho Giang Bác về chuyện Tôn Á hẹn đi xem phim cùng.

Giang Bác có chút không hài lòng, anh thật vất vả mới trở về thì Tôn Á kia đã hẹn Sở Sở ra ngoài.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 566: Chương 566



"Anh Tiểu Bác, chúng ta cùng đi xem đi." Tống Sở đột nhiên mời: "Anh có muốn xem không?"

Giang Bác mắt sáng lên: "Được."

Tống Sở cười nói: "Em đột nhiên nhớ đến rất lâu rồi chúng ta không thư giãn, anh vẫn bận làm việc, em cũng bận học. Nếu không, nhân dịp lần này cùng Tôn Á đi xem phim, chúng ta c*̃ng ra ngoài thư giãn một tí đi, sau khi xem phim xong thì cùng nhau đi dạo phố."

"Được." Giang Bác mím môi cười.

Mã Lan biết hai đứa nhỏ và bạn học đã hẹn ra ngoài xem phim thì vô cùng vui mừng.

Mã Lan nói: "Nên như vậy, tuổi này của các con nên chơi thoải mái, chuyện đi xem phim rất thích hợp với độ tuổi của các con, tuổi trẻ mấy đứa nên đi những chỗ như thế."

Sau đó còn nhét cho hai đứa nhỏ mỗi người năm đồng tiền tiêu vặt.

"A..." Tống Sở sửng sốt nhìn tiền trong tay: "Mẹ, con có rồi."

"Mẹ cho các con, chơi vui vẻ." Mã Lan phóng khoáng xua tay, tỏ vẻ rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác làm mẹ. Mấy năm này tiêu tiền của bọn nhỏ, làm cho bà cảm thấy mình đã đến giai đoạn dưỡng già.

Ngày hôm sau, hai người đi xe ra ngoài.

Tôn Á và Nghiêm Chúc nhìn thấy Giang Bác cũng tới, trong mắt đều lộ vẻ không được thoải mái.

Đặc biệt là Nghiêm Chúc.

Quan hệ giữa cậu ấy và Giang Bác không tệ, mặc dù Giang Bác kém mấy tuổi nhưng vẫn cảm giác Giang Bác ổn trọng hơn, ở trước mặt anh, cậu ấy không thể giấu được bí mật nhỏ.

Lúc này, cậu ấy cảm giác chuyện bản thân không muốn bị lộ ra ngoài đã bị Giang Bác phát hiện.

Tôn Á âm thầm lôi kéo Tống Sở, nhỏ giọng nói: "Sao lại dẫn anh cậu theo?"

"Tớ không thể để anh Tiểu Bác ở nhà một mình được." Tống Sở nói: "Yên tâm đi, anh Tiểu Bác rất đơn thuần, không nhìn ra cái gì đâu, anh ấy cái gì cũng không hiểu."

"Có lẽ thế." Tôn Á ngẫm lại cũng thấy đúng, thế là trong lòng cô ấy cũng yên tâm hơn.

"Đi thôi, đi xem phim."

Dựa theo ý tưởng lúc đầu của Tôn Á, sau khi hẹn Tống Sở đến, cô ấy ngồi ở giữa là có thể đồng thời chăm sóc Sở Sở và anh Nghiêm.

Sắp xếp như vậy rất thích hợp.

Nhưng bây giờ có thêm một Giang Bác... Nghiêm Chúc có tật giật mình không dám ngồi cùng Tôn Á, chủ động định ngồi ở bên cạnh Tống Sở để giữa mình và Tôn Á cách một người.

Giang Bác cầm đồ ăn vặt đã mua đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tống Sở một cái, lại nhìn Nghiêm Chúc một cái.

TBC

Nghiêm Chúc: “... Để tôi di chuyển sang bên cạnh."

Sau đó chủ động chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh.

Giang Bác ngồi ở giữa cậu ấy và Tống Sở: "Cảm ơn."

Tôn Á cách Nghiêm Chúc tận hai người: “...” Bạn học Giang Bác này quả nhiên quá đơn thuần!

Tống Sở: “...”

Cô nhỏ giọng nói với Tôn Á: "Có muốn tớ và anh Tiểu Bác cùng nhau chuyển chỗ không."

"Không cần." Tôn Á hất mặt lên nói: "Ngồi thế nào cũng được, không sao đâu."

Tống Sở còn muốn nói chuyện, Giang Bác bên cạnh đã kéo cô lại rồi nhét đồ ăn vặt trong tay vào miệng cô.

Ngọt ngào béo ngậy: "Là kẹo mạch nha sao?"

"Ừm."

Tống Sở phồng má bắt đầu ăn, cô thích ăn kẹo mạch nha nhất: "Anh còn gì ăn không, cho hai người bọn họ ăn một chút với."

Cùng nhau ra ngoài chơi sao có thể ăn một mình chứ.

Giang Bác không tình nguyện lấy đậu phộng, hạt dưa và kẹo mạch nha ra.

Trong rạp chiếu phim hơi nóng, cũng may bọn họ mang theo quạt sạc điện nhỏ bên người.

Không chỉ nhóm bọn họ có cái này, trong rạp chiếu phim c*̃ng có người cầm nó trong tay.

Dù sao bây giờ các xưởng quạt ở Thủ Đô cũng đã bắt đầu sản xuất hàng loạt, mặc dù giá có hơi đắt, nhưng thu nhập của các hộ gia đình ở Thủ Đô rất cao, thế nên người trẻ tuổi bọn họ mua cái này cũng không có luyến tiếc gì.

Gió mát thổi tới, cả người thoải mái hơn nhiều.

Tống Sở xem phim một cách say sưa.

Sau khi xem xong mới thật sự cảm thấy, thỉnh thoảng ra ngoài xem phim, cuộc sống như vậy cũng rất tốt.

Tốt hơn nhiều so với việc mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.

Thế là sau khi xem phim xong, Tống Sở thương lượng với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sau này anh được nghỉ, chúng ta ra ngoài xem tiếp."

"Được." Giang Bác cũng cảm thấy loại chuyện như xem phim này rất tốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 567: Chương 567



Tôn Á lại mím môi nhìn lén Nghiêm Chúc, cảm thấy hôm nay xem phim vô ích.

Nghiêm Chúc có chút chột dạ nhìn sang bên cạnh.

Là người lớn tuổi nhất trong bốn người, cậu ấy thật sự không dám biểu hiện ra cái gì, luôn cảm giác mình giống như đang làm chuyện xấu.

Thậm chí cậu ấy còn có chút chột dạ, không biết Tô Giang Bác có phải là cố ý hay không, mà cố tình ngăn cách cậu ấy và Tôn Á.

Chờ khi Tôn Á và Tống Sở đi mua dưa hấu, Nghiêm Chúc nhỏ giọng nói với Giang Bác: "Bạn học Tô Giang Bác, mặc dù tôi và bạn học Tôn Á thoạt nhìn chênh lệch mấy tuổi nhưng thật ra c*̃ng không coi là nhiều. Cũng chỉ năm sáu tuổi thôi, có đúng không?"

Giang Bác bình tĩnh đưa mắt nhìn cậu ấy.

“... Thật sự chỉ là chênh lệch mấy tuổi, hơn nữa bây giờ chúng tôi cũng không định ở bên nhau, chúng tôi đã ước định chờ tốt nghiệp xong mới ở bên nhau."

"Ở bên nhau cái gì?"

"Yêu đương." Nghiêm Chúc khẩn trương nên buột miệng trả lời, nói xong cũng đỏ mặt, sau đó ý thức được mình nói cái gì thì kinh ngạc nói: "Cậu, cậu không biết chúng tôi..."

Giang Bác nói: "Hiện tại đã biết."

“...”

Nghiêm Chúc suýt chút nữa vả cho mình một cái vào miệng, tại sao lại thành thật như vậy chứ. Đúng là không đánh đã khai mà.

Lại nhìn Giang Bác, một chút cảm xúc cũng không có, không chê cười, c*̃ng không xấu hổ, đây là cậu ấy đang tự mình diễn kịch sao.

Cậu ấy dứt khoát nhắm mắt nói: "Thật ra c*̃ng không có gì, nam và nữ đến tuổi hẹn hò, nói chuyện yêu đương cũng rất là bình thường, sau này cậu cũng sẽ như thế. Đến lúc đó cậu sẽ biết, hẹn hò, kết hôn sinh con, thành gia lập nghiệp, đây đều là chuyện thanh niên chúng ta nên làm."

“... Kết hôn sinh con?"

Vẻ mặt Giang Bác lúc này mới xuất hiện một chút thay đổi.

Nghiêm Chúc xem như đã hiểu, người bạn học của mình ở phương diện này thật sự cái gì cũng không hiểu.

Cậu ấy lau trán: "Bạn học, cậu đừng nói với tôi là ngay cả việc đàn ông sau khi lớn lên phải kết hôn cậu cũng không biết nhá."

"Tôi biết." Giang Bác nói.

"Cậu biết mà còn hỏi?" Nghiêm Chúc hình như nghĩ đến cái gì, có chút không được tự nhiên nói: "Tôi và Tôn Á mặc dù kém mấy tuổi nhưng tính cách cô ấy rất tốt, dù sao tôi cũng cảm thấy rất tốt. Tôi muốn ở cùng cô ấy cả một đời, chờ sau khi tốt nghiệp thì làm người yêu, sau đó chờ đủ tuổi sẽ kết hôn, làm một đôi chiến hữu cách mạng cùng chung chí hướng. Cùng nhau dâng hiến cả cuộc đời vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc."

Sau khi nói ra toàn bộ, trong lòng của cậu ấy đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, không chột dạ nữa.

Không phải chỉ là sau này làm người yêu sao, không có gì phải xấu hổ.

Nội tâm của Giang Bác lại không bình tĩnh được như vậy.

Cảm giác bản thân vừa phát hiện ra một chuyện mà anh chưa bao giờ nghĩ tới, anh cũng cảm thấy tính cách Sở Sở rất tốt, muốn sống cả đời cùng cô.

Cho nên có phải anh cũng muốn làm người yêu của Sở Sở...

Vì trong lòng có suy nghĩ như vậy, cho nên khi nhìn thấy Tống Sở và Tôn Á cùng nhau trở về, anh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Thời tiết hình như oi bức hơn vừa rồi, ngay cả con mắt cũng không dám nhìn Tống Sở.

Tống Sở nghi ngờ nhìn anh một cái, lại nhìn Nghiêm Chúc một cái.

Sau đó nhỏ giọng hỏi Tôn Á: "Anh Tiểu Bác làm sao thế, có phải Nghiêm Chúc nói gì với anh ấy hay không?"

TBC

Tôn Á híp mắt nhìn Nghiêm Chúc một cái sau đó vui vẻ nói: "Chắc chắn là nói chuyện của chúng tớ."

Tống Sở: “... Cậu ấy nói thì cậu sẽ vui sao?"

"Đó là đương nhiên, điều này nói rõ anh ấy rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện của chúng tớ. Nếu không thì làm sao đồng ý để người ta biết chứ? Có đúng không?"

Vẻ mặt Tôn Á thành thật phân tích, tâm trạng cũng vui sướng hẳn lên.

Chuyến đi này rốt cuộc cũng không vô ích.

Ít nhất hai người Tôn Á và Nghiêm Chúc đã ở chung tự nhiên hơn rất nhiều, không giống như trước đó, sợ đầu sợ đuôi.

Cuối cùng hai người cũng không cần bọn Tống Sở làm kỳ đà cản mũi nữa, tự mình hẹn đi dạo công viên với nhau.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 568: Chương 568



Tống Sở dẫn theo Giang Bác thoạt nhìn như không thoải mái về nhà.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Sở kể cho Mã Lan và Tô Chí Phong nghe chuyện ngày hôm nay đi xem phim.

Là một bộ phim chủ đề về nữ chiến sĩ, rất đặc sắc.

Việc này k*ch th*ch cô lại muốn viết sách mới, cô quyết định nghỉ hè sẽ viết một cuốn sách thuộc chủ đề nữ chủ, bây giờ sẽ viết một đoạn ngắn trước.

"Mẹ, con muốn coi đây là công việc sẽ làm trong một đoạn thời gian dài tiếp theo."

Mã Lan Hoa đối với chuyện này tỏ vẻ rất ủng hộ.

"Kiên trì viết không chừng có một ngày tác phẩm của con cũng có thể được quay thành phim."

"Quay phim ạ?" Mắt Tống Sở sáng lấp lánh.

Mã Lan Hoa cười nói: "Đúng vậy, hiện tại những bộ phim kia đều được biên kịch viết kịch bản hoặc cải biên dựa trên tiểu thuyết, không chừng ngày nào đó sách con viết cũng có thể được biên soạn thành phim đấy."

Tống Sở không ngờ còn có thể làm như thế.

Cái này không giống như viết sách.

Chuyện của mình được người thật diễn ở trên màn ảnh... Chỉ nghĩ đến thôi đã làm người ta cảm thấy mãn nguyện, nhiệt huyết sôi trào.

Cơm nước xong xuôi, giúp đỡ mẹ làm xong việc nhà, Tống Sở lập tức chui vào phòng đi viết dàn ý câu chuyện.

Thái độ của Giang Bác khác thường nên không đi theo, ngược lại chạy vào trong phòng tìm Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong đang đọc tài liệu công việc.

Từ lúc đến làm việc ở Bộ, sau khi hiểu rõ toàn bộ tình hình giáo dục của Trung Quốc mới biết được sự nghiệp giáo dục của Trung Quốc còn phải đi một quãng đường rất dài, cho nên ông hạ quyết tâm phải làm tốt chuyện này.

Nhìn thấy con trai đi vào, ông để tài liệu xuống, thắc mắc nói: "Ôi, khách quý, khách quý."

TBC

Giang Bác trực tiếp vào bàn ngồi ở đối diện ông.

Tô Chí Phong quan sát anh: "Đây là, con gặp chuyện gì sao?"

Hai tay Giang Bác đút túi: "Lần trước con nghe mẹ nói cùng họ thì không thể làm người yêu?"

“...” Tô Chí Phong còn tưởng rằng con trai muốn hỏi vấn đề thâm sâu nào, đột nhiên nói tới vấn đề này lập tức khiến ông không biết nên tiếp lời như thế nào.

Một lúc lâu mới phản ứng lại: “... Con hỏi cái này làm gì, có người yêu à?"

"Không có." Giang Bác nghiêm túc nói: "Con chỉ muốn biết."

Tô Chí Phong xua tay: "Không có quy định này, con nghe nhầm rồi, cùng họ sao lại không thể làm người yêu chứ."

Giang Bác lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng không phải anh chị em cùng nhà."

Tô Chí Phong đột nhiên bồi thêm một câu.

Giang Bác sững sờ: “Anh em cùng nhà?"

"Đúng vậy, loại này mới không được, cái khác thì không sao cho nên con không phải lo. Sao vậy, có người yêu ư? Đến đây nói cho cha nghe một chút, tình huống là gì? Không chừng cha có thể nghĩ kế giúp con, nhớ ngày đó cha và mẹ con làm người yêu, cha cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm."

Vẻ mặt Tô Chí Phong hứng thú nói.

Đừng nhìn bình thường ông thương con gái hơn, nhưng trên thực tế ở cùng con trai mới càng có nhiều chuyện để nói, dù sao giữa đàn ông với nhau nói tới nói lui cũng không kiêng nể gì.

Hơn nữa bây giờ điều làm cho ông cảm thấy hứng thú chính là, tính tình của con ông như thế vậy mà đột nhiên muốn có người yêu, quả thực khiến ông giật nảy cả mình.

Giang Bác nhìn vẻ mặt tò mò hứng thú của ông, đen mặt lại nói: "Không được ở bên nhau." Sau đó đứng dậy rời đi.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tô Chí Phong còn nhắc tới chuyện này với Mã Lan.

Mã Lan kinh ngạc: "Không thể nào, vậy con trai chúng ta không phải là yêu sớm sao?"

Tô Chí Phong nói: "Yêu sớm? Đó là cái gì?"

Mã Lan: “...” Lúc này hình như còn chưa có cụm từ yêu sớm...

Tô Chí Phong giống như hiểu được câu nói của bà, ông nói: "c*̃ng không sớm, trước tiên ở bên nhau, ba bốn năm sau là có thể lĩnh chứng. Thật ra so với giới thiệu, tôi vẫn ủng hộ tự do tìm người yêu hơn, giống như chúng ta lúc trước vậy."

Mã Lan đỏ mặt: "Nói gì thế."

"Nói lời trong lòng." Tô Chí Phong thỏa mãn nói: "Mã Lan, nói thật, đúng là tôi quá may mắn nên lúc trước chúng ta mới có thể gặp được nhau, đời này nếu không gặp được một người tâm đầu ý hợp với mình thì rất khó chịu."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 569: Chương 569



Mã Lan mím môi nở nụ cười: "Ừm." Bà c*̃ng may mắn, lúc trước thấy sắc mà nảy lòng tham, để mắt tới Tô Chí Phong.

Cặp vợ chồng dính lấy nhau, vấn đề liên quan tới chuyện Giang Bác yêu sớm ngược lại trôi vào dĩ vãng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mã Lan rời giường đã thấy con trai nhà mình chậm rãi đi bộ rèn luyện thân thể ở trong sân, nhìn dáng người cao gầy và vẻ mặt bình tĩnh của anh, đột nhiên cảm thấy cũng không sao. Ở bên nhau thì ở bên nhau, con trai của bà vẫn rất đáng tin.

Bà c*̃ng không định hỏi, khi đứa nhỏ trẻ tuổi thẹn thùng thì người lớn c*̃ng không thích hợp nhúng tay vào.

Giang Bác ăn xong bữa sáng thì xe của căn cứ nghiên cứu đã đến đón anh đi làm.

Tống Sở tiễn anh lên xe.

Giang Bác nhìn Tống Sở, nhíu mày ngồi lên xe. Hôm qua anh suy nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình hiện tại.

Cuối cùng anh vẫn quyết định làm máy bay lớn trước, sau khi thành công, nhân dịp khi tâm trạng của mọi người tốt thì lại nói. Khi con người có tâm trạng tốt sẽ tiết ra chất dopamine, không dễ sinh ra cảm xúc đối nghịch.

...

Vào tháng tám, bên huyện Bình An gọi điện thoại tới thông báo Tô Bảo Cương đã thi đỗ Sư trung.

Thi đỗ một trường dạy nghề ở tỉnh thành.

TBC

Mặc dù chỉ là học nghề, nhưng có thể thông qua kỳ thi vẫn khá tốt rồi. Đặc biệt, Tô Bảo Cương từ nhỏ đầu óc đã không thông minh lắm, hiện tại có thể thi đỗ Sư trung, điều này khiến hiệu trưởng Tô vô cùng hài lòng, sau khi tin tức được xác nhận thì họ lập tức báo tin vui cho nhà Tô Chí Phong ở Thủ đô.

Từ Mỹ Lệ ôm điện thoại khoe khoang hồi lâu với Mã Lan: "Bảo Cương nhà tôi thông minh giống tôi, à mà vẫn không hoàn toàn giống tôi, có một nửa giống cha nó, nếu không nó nhất định có thể thi tốt hơn."

Mã Lan: “...”

Tô Bảo Cương còn khá thất vọng vì không thể thi đỗ trường quân đội.

Cậu ấy rất muốn nhập ngũ.

Tống Sở ở trong điện thoại an ủi cậu ấy: "Học xong cũng có thể đi nhập ngũ."

Tô Bảo Cương bừng tỉnh: "Đúng."

Rất có lý.

"Đúng rồi, em ba đâu?"

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác đi làm, gần đây có vẻ rất bận bịu nên cũng không về nhà."

Tâm trạng của Tô Bảo Cương cuối cùng cũng được an ủi.

Nếu so với em ba thì cậu ấy chỉ đang học mà thôi, thoải mái hơn nhiều.

Giang Bác đã làm việc rất vất vả.

Vì muốn làm ra máy bay lớn sớm một chút, anh càng nghiêm túc hơn trước đó, ngoại trừ buổi tối bớt ít thời gian nói chuyện với Tống Sở, thời gian còn lại đều chỉ đạo hạng mục.

Hạng mục máy bay lớn chính là thể hiện năng lực của toàn thể đất nước, nó liên quan đến vật liệu, chế tạo máy móc và nhiều phương diện nghiên cứu phát minh khác. Có nhiều hạng mục phụ, các loại hạng mục phụ lại kéo theo các hạng mục nhỏ hơn, trước mắt Trung Quốc vẫn tương đối yếu kém ở nhiều lĩnh vực. Mỗi hạng mục đều gặp phải những vấn đề nan giải, anh đã rất chật vật ở những hạng mục lớn và nhỏ này.

Ngay cả sở trưởng Thái là người cực khổ nhất cũng bị cảm động, ông ta cảm thấy kiểu tác phong này xuất hiện trên người Giang Bác quả thực rất hiếm có, đồng chí này có ý thức rất xuất sắc.

Nhưng cũng không thể nhìn đồng chí trẻ tuổi bỏ mặc cơ thể như vậy.

Sở trưởng Thái tìm Giang Bác đang bận xem tài liệu: "Chuyên gia Tô, gần đây cậu quá vất vả rồi, nên chú ý tới sức khoẻ."

Vẻ mặt của Giang Bác nghiêm túc: "Phải ưu tiên hoàn thành xong máy bay lớn trước đã."

Sở trưởng Thái: “...”

Đồng chí này quả nhiên đã trưởng thành.

"Bất kể như thế nào vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, con đường nghiên cứu khoa học còn dài mà. Đúng rồi, cậu cần gì cứ nói nhé, bên chúng tôi nhất định cố gắng đáp ứng cậu."

Bây giờ toàn bộ hạng mục máy bay lớn đều được xúc tiến bởi chuyên gia Tô, nếu như không có anh thì hạng mục máy bay lớn cho dù có tài chính c*̃ng không thể tiến triển nhanh như vậy.
 
Back
Top Bottom