Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 570: Chương 570



Hơn nữa bởi vì hạng mục máy bay lớn liên quan đến rất nhiều lĩnh vực nên những lĩnh vực đấy cũng đồng thời được thúc đẩy phát triển theo, nhờ đó toàn bộ hệ thống công nghiệp đều ngày càng lớn mạnh.

Nếu hạng mục có thể hoàn thành tốt, điều này có ý nghĩa rất quan trọng với Trung Quốc.

Giang Bác thật sự có nhu cầu, anh hỏi: "Tiến độ máy tính và mạng lưới thông tin của tổ hạng mục có thể nhanh hơn không?"

Sở trưởng Thái cười nói: "Cái này chúng tôi vẫn luôn theo dõi, bây giờ máy tính đã là hạng mục quan trọng trong hạng mục nghiên cứu phát minh của chúng ta. Nhân lực vật lực luôn dồi dào, đất nước c*̃ng rất ủng hộ, cậu yên tâm đi."

Giang Bác hỏi: "Vậy phải mất bao lâu để có chức năng video."

Sở trưởng Thái tự hào nói: "Trong vòng ba năm."

Giang Bác vuốt trán, ba năm... Anh làm xong máy bay lớn cũng không cần đến chức năng video nữa rồi.

Cho nên anh còn phải theo dõi hạng mục máy tính.

Ngẫm lại công việc trước mắt, Giang Bác không nhịn được lại sờ trán lần nữa.

Thật ra Giang Bác cũng khá hài lòng với những người được cho là tài giỏi ở thời đại này.

Nhưng lượng kiến thức dự trữ của họ đối với anh mà nói quá lạc hậu, không đạt được tốc độ nghiên cứu phát minh mà anh muốn. Nếu trước tận thế, thứ như máy bay lớn này mất nhiều nhất cũng là ba tháng đã hoàn thành.

Buổi tối anh gửi tin nhắn cho Tống Sở, đợt này không thể trở về nhà, anh phải ở lại cùng tổ hạng mục, còn phải xuất bản vài cuốn sách bồi dưỡng nhân tài.

Tống Sở c*̃ng đang bận rộn viết sách mới, thấy anh nói như vậy lại hỏi: "Vậy khai giảng c*̃ng không trở lại sao ạ?"

Đầu máy tính bên kia, Giang Bác mấp máy môi, vô cùng bối rối nhắn một chữ "ừ". Nhưng trong lòng vẫn tính bớt chút thời gian để có thể trở về, cùng lắm thì ngủ ở trên đường đi.

Trong lòng Tống Sở rất thất vọng, nhưng nghĩ đến anh Tiểu Bác bận làm việc, cống hiến rất nhiều vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc, vẫn nhắn một khuôn mặt tươi cười qua: "Anh Tiểu Bác, cố lên."

Giang Bác: “...”

Tống Sở ngẫm nghĩ một chút lại gửi một tin nhắn: "Anh Tiểu Bác, đợi đến kỳ nghỉ thì em có thể đi gặp anh không?"

Cô nghĩ nếu anh Tiểu Bác không thể trở về, vậy thì cô đi qua gặp anh Tiểu Bác cũng được, trước kia dù sao cô cũng từng làm trợ lý cho anh Tiểu Bác.

Giang Bác nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, mặt lập tức nở nụ cười, nhanh chóng trả lời lại: "Tất nhiên là được rồi!"

...

Sau khi khai giảng, Giang Bác không đi học, nhưng học sinh trong lớp đều không cảm thấy kinh ngạc, dù sao anh cũng rất ít xuất hiện ở trường.

Hơn nữa năm thứ ba đại học, học sinh đều bận rộn, mọi người cũng không thể quan tâm tới những bạn học khác.

TBC

Ai ai cũng đều bận rộn với việc học của mình.

Đặc biệt là vừa khai giảng, trong trường đã có tin sẽ tuyển chọn sinh viên ra nước ngoài du học.

Tin tức này làm khuấy đảo toàn bộ học sinh trong trường.

Mặc dù Đại học Bắc Kinh cũng là trường đại học tốt, nhưng mọi người vẫn muốn có cơ hội xuất ngoại để thấy chuyện đời nhiều hơn.

Không chỉ bên Đại học Bắc Kinh, mà Đại học Sư Phạm của Mã Lan Hoa cũng nghe nói chuyện như vậy. Bởi vì phía Đại học Sư Phạm cũng muốn chọn một vài học sinh sang bên kia du học, sau này làm phiên dịch tiếng nước ngoài hoặc là giáo viên.

Mã Lan Hoa nghe được tin tức này còn rất ngạc nhiên, trong trí nhớ của bà, khoảng thời gian này quan hệ giữa bọn họ với nước ngoài không được tốt lắm.

Tô Chí Phong làm ở trong Bộ nên cũng biết được một ít tin tức.

Lần này nước ngoài chủ động liên hệ với bọn họ, hình như là muốn tiến hành trao đổi kỹ thuật.

Dù sao mấy năm nay việc Trung Quốc phát triển cũng rõ như ban ngày.

Chỉ riêng sự phát triển của thông tin đã vô cùng nổi bật, mặc dù không biết cụ thể các nước chủ nghĩa tư bản phát triển như thế nào nhưng chí ít kỹ thuật của Trung Quốc cũng không quá lạc hậu.

Sự phát triển như vậy tất nhiên sẽ khiến các nước khác coi trọng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 571: Chương 571



Tống Sở vui vẻ nói: "Điều này không phải đang chứng tỏ nước chúng ta đang mạnh lên sao."

Tô Chí Phong nói: "Còn chưa chắc, chỉ có thể nói nước ta đang dần mạnh lên, đây là cả một quá trình."

Tống Sở tự hào nói: "Anh Tiểu Bác nhà chúng ta đã cống hiến rất nhiều."

"Chẳng phải như thế sao." Mã Lan Hoa cũng rất tự hào.

Chỉ có bà mới biết anh đã thay đổi nhiều như thế nào.

Việc tuyển chọn học sinh đi du học rất phức tạp, trường học vẫn tất bật chọn học viên, rất náo nhiệt.

TBC

Nhưng các lãnh đạo lại không muốn chọn những nhân tài ưu tú nhất.

Đây cũng là ý của lãnh đạo phía trên, cái chỉ thị này khiến cho lãnh đạo trường học cũng có chút bối rối. Suy cho cùng thì cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nên dành cho những nhân tài ưu tú nhất, để bọn họ học hỏi kiến thức nước ngoài, trở về xây dựng tổ quốc.

Không chỉ lãnh đạo trường học khó hiểu, mà một số lãnh đạo cấp trung c*̃ng rất khó hiểu.

Nhưng vẫn có một số người biết nguyên nhân vì sao các lãnh đạo lại làm như vậy.

Hiện tại Trung Quốc không thiếu kỹ thuật, cái thiếu là nhân tài có tài năng.

Những nhân tài đứng đầu này, nhất định phải được đưa đến cơ sở đào tạo để học những kỹ thuật tiên tiến.

Những du học sinh khác thì đi học một số phương diện kỹ thuật khác, rồi trở lại làm nhân tài cấp cao phát huy sức mạnh trong ngành công nghiệp.

Thế là đến khi người cuối cùng được tuyển, những sinh viên được chọn đều là những học viên có thành tích bình thường.

Mà mấy sinh viên có năng khiếu sau khi được chọn đều được đưa ra khỏi trường học một cách âm thầm, tuyên bố với bên ngoài là sẽ du học, nhưng trên thực tế là đi đâu cũng chỉ có bản thân bọn họ biết.

Các bạn trong lớp Tống Sở vô cùng ghen tị.

Rất nhiều người đã có ý nghĩ muốn ra nước ngoài học, muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tôn Á cũng có chút mong đợi, thấy vẻ mặt Tống Sở không thay đổi thì nói: "Cậu không muốn ra nước ngoài sao?"

"Xuất ngoại làm gì, đất nước chúng ta rất tốt mà."

"Đi ra ngoài học hỏi thêm kiến thức, thế giới bên ngoài...."

Tống Sở lắc đầu: "Không muốn, hơn nữa thế giới bên ngoài không chắc là sẽ tốt hơn chúng ta, không chừng người ta cũng muốn đến chỗ chúng ta đấy."

“...” Làm sao có khả năng. Lời này Tôn Á không nói ra, mặc dù bọn họ yêu nước, nhưng mà vẫn không có ai dám mạnh dạn mà nói rằng đất nước mình lớn mạnh hơn các nước khác.

Không bao lâu sau trong trường học lại bắt đầu lan truyền tin tức.

Nước ngoài muốn sắp xếp sinh viên đến Trung Quốc du học, cái này gọi là giao lưu học tập.

Tin tức này còn chấn động hơn so với tin những sinh viên du học trước đó.

Dù sao trước đó cũng không phải là không có du học sinh, nhưng đến Trung Quốc du học thì...

Trung Quốc bọn họ đã lớn mạnh như vậy sao, lớn mạnh đến mức các nước khác cũng muốn sang bên bọn họ học tập?

Không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc phấn khích.

Các học sinh suốt mấy ngày nay cứ mỗi khi nhắc đến chuyện này thì gương mặt ai nấy cũng đều mang cảm xúc tự hào.

Buổi tối khi Tống Sở nói chuyện cùng Giang Bác cũng nói đến chuyện giao lưu học tập.

"Nghe nói màu da bọn họ trắng hơn so với chúng ta, tóc cũng không dài. Bọn họ còn rất cao, thật muốn nhìn xem như thế nào."

Dáng dấp cao và da trắng sao?

Giang Bác nhướng mày: "Đừng đến quá gần bọn họ."

Tống Sở nói: "Vì sao?"

Giọng điệu của Giang Bác trịnh trọng mà ra vẻ nghiêm túc: "Ngộ nhỡ là đặc vụ thì sao?"

“...” Tống Sở tưởng tượng, cô cảm thấy hơi có lý. Cô nghiêm túc trả lời: "Anh Tiểu Bác, em biết rồi."

Khóe miệng Giang Bác hơi cong lên một chút.

Tống Sở lại nghĩ đến còn có mấy ngày nữa là sinh nhật của Giang Bác.

Cô nói: "Anh Tiểu Bác, em đến tổ chức sinh nhật cho anh nhé."

"Được!"

Hôm sau khi đang ăn sáng, Tống Sở bàn bạc chuyện này với cha mẹ: "Anh Tiểu Bác rất lâu chưa trở về rồi, con đã đồng ý sẽ đi gặp anh ấy. Nhân dịp sinh nhật, con đi sang bên kia với anh ấy, khỏi để anh ấy chạy tới chạy lui, bây giờ công việc của anh ấy rất vất vả."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 572: Chương 572



Nói đến Giang Bác, trong lòng Tô Chí Phong và Mã Lan Hoa cũng trở nên vui vẻ.

Ngẫm lại trước đây, bảo anh chăm một chút anh đều không vui. Giờ nhìn hiện tại đi, bận tối mắt tối mũi không có lúc nào để về nhà, rốt cuộc phải bận đến nhường nào.

Đứa nhỏ này thật sự trưởng thành rồi, suy nghĩ đều tiến bộ không giống như trước kia nữa.

Cho nên bây giờ Tô Chí Phong cảm thấy rất mặc cảm.

"Đi đi, xem có thể xin cho con đi không, cha và mẹ con chắc là không đi được."

Loại căn cứ nghiên cứu kia, người ngoài như bọn họ cũng không thể tùy tiện đến.

Mã Lan Hoa nói: "Vậy đến lúc đó con giúp mẹ mang quà cho Tiểu Bác nhé, nói cho thằng bé biết cha mẹ rất nhớ thằng bé, bảo anh con nhất định phải tự chăm sóc bản thân, ăn cơm thật ngon, ngủ ngon, đừng đến lúc trở về lại gầy đi."

Mới nói tới, trái tim của một người mẹ già cũng bắt đầu quặn thắt, con trai tuy đã trưởng thành nhưng trong mắt bà anh vẫn luôn giống như chú khỉ con gầy gò khi mới tới nhà, nhỏ bé và luôn cần người chăm sóc.

"Mẹ yên tâm đi, con sẽ nói cho anh ấy biết."

Buổi tối, Tống Sở nói cho Giang Bác chuyện sáng nay.

Sau khi Giang Bác đọc xong, mím môi nở nụ cười, lập tức mở hộp trò chuyện với sở trưởng Thái ra, nói với ông ta nhu cầu của mình.

Sở trưởng Thái c*̃ng đang bận, nhìn thấy tin nhắn còn tưởng rằng công việc, kết quả lại vì chuyện này, ông ta cười sau đó nhắn tin nói: "Thật ra cậu có thể nghỉ phép để về nhà, sinh nhật cậu dù sao cũng là dịp đặc biệt."

Giang Bác nói: "Không cần đâu ạ."

Anh muốn chờ Sở Sở đến gặp anh.

TBC

Sở trưởng Thái lập tức cảm thán, có nhiều đồng chí vì sự phát triển của Trung Quốc mà tận tâm tận lực, vậy thì lo gì tương lai không lớn mạnh chứ.

Lần này trao đổi kỹ thuật và du học sinh chính là một ví dụ.

Tống Sở bên này đương nhiên không cần tự mình đi xe, Chu Đại Sơn đi cùng cô bằng xe chuyên dụng của viện nghiên cứu.

Tổ hạng mục nghiên cứu máy bay lớn tương đối bí ẩn, vừa bí ẩn đồng thời cũng rất hoang vắng. Trên đường Tống Sở đều đã nhìn điều kiện ở nơi này, trong lòng càng thấy xót cho Giang Bác, trong đầu thầm tưởng tượng hình ảnh của Giang Bác khi là một đồng chí phấn đấu ở một vị trí gian khổ nhất.

Khi nhìn thấy mặt Giang Bác hơi gầy đi, mắt Tống Sở nhoè đi, anh Tiểu Bác thật sự là quá cực khổ rồi.

Lần này Tống Sở tới mang theo một đống đồ ăn, còn có quần áo mới mà Mã Lan Hoa mua cho Giang Bác.

Cô còn tự mình mua cho Giang Bác một túi đựng tài liệu.

Giang Bác không ra ngoài mua cho cô thứ gì, nhưng đưa hết tiền thưởng gần đây được phát cho cô.

Tống Sở nhìn một xấp tiền dày, trợn cả mắt.

"Nhiều như vậy sao..."

Giang Bác nói: "Hạng mục tương đối nhiều."

Tống Sở nhìn khuôn mặt có chút gầy gò của Giang Bác, cảm thấy đây thật sự là tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt của anh Tiểu Bác, cô nhanh chóng cẩn thận cất tiền vào để tiết kiệm.

Tống Sở cẩn thận quan sát nơi ở của Giang Bác, mọi thứ không quá hiện đại nhưng cũng chẳng phải tồi tàn, xem qua khá có sức sống.

Trong phòng còn đặt một ít cây xanh, có thể thấy được mọi người chăm sóc anh rất chu đáo.

"Anh Tiểu Bác, anh có quen sống ở đây không?"

"Ừ." Giang Bác lên tiếng nhưng vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Dù có thoải mái đến đâu, anh vẫn nhớ nhà.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, em biết anh nhất định rất nhớ nhà."

Giang Bác nghiêm túc gật đầu: "Ừ, nhớ nhà."

Tống Sở hai tay chống cằm nói: "Anh Tiểu Bác, kỳ thật bọn em cũng rất nhớ anh. Sau này lúc nghỉ em sẽ tới tìm anh, được không?"

Kỳ thật trong lòng cô cũng cực kỳ nhớ anh Tiểu Bác.

Cô và anh Tiểu Bác chưa bao giờ xa nhau như vậy.

Nếu không có máy tính để trò chuyện hàng ngày, cô chắc chắn sẽ không ngủ được.

Giang Bác nghe vậy, nghiêm túc nhìn mặt cô, nghĩ tới dự định trong lòng, trên mặt hơi đỏ: "Được."

Tống Sở vui vẻ cười híp mắt, về sau cô còn có thể mang bài tập tới làm. Phòng anh Tiểu Bác có máy tính, cô có thể làm bài ở đây.

Thật tốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 573: Chương 573



Nhìn thấy Tống Sở vui vẻ như vậy, trong lòng Giang Bác phấn chấn hẳn lên, còn mở miệng muốn hỏi Sở Sở có thể trở thành người yêu của anh hay không. Bởi vì ở chỗ này, chỉ có người yêu mới có thể vĩnh viễn sống cùng một chỗ.

Nhưng không biết vì sao, lời đến bên miệng lại chẳng thể nói ra.

Luôn cảm thấy nói ra như vậy rất kỳ quái, không thích hợp, rất không chính thức.

Hơn nữa bây giờ anh và Sở Sở còn là anh em cùng họ, có vẻ như không thể làm người yêu với nhau, cha mẹ sẽ không đồng ý.

Nếu là trước đây thì không cần suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại Sở Sở sống rất hạnh phúc, cha mẹ cũng rất tốt, anh không muốn làm mọi người khó chịu.

Quên đi, vẫn là chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi, dù sao vẫn còn vài năm nữa mới đến tuổi hợp pháp để kết hôn.

Viện nghiên cứu biết hôm nay là sinh nhật Giang Bác còn cố ý bảo nhà ăn bên này làm mấy món.

Từ sau khi có phân hóa học, sản lượng lương thực hàng năm của quốc gia đều tăng, không khoa trương khi nói có lãng phí thì lương thực vẫn được cung cấp đầy đủ.

Ngay cả những vật tư khác cũng vậy.

Tống Sở ăn một bữa ngon lành ở trong viện nghiên cứu, sau khi ăn xong, Giang Bác còn dẫn Tống Sở đi xem hạng mục nghiên cứu máy bay lớn.

Tống Sở nói: "Em có thể xem không? Cha mẹ bảo sau khi tới đây đừng tùy tiện xem lung tung."

Giang Bác nói: "Vì sao không thể xem?"

Tống Sở nói: "Không phải muốn bảo mật sao?"

Giang Bác rất muốn nói, giữa bọn họ không cần giữ bí mật, nhưng vậy thì không được tự nhiên nên anh lấy cớ: "Không cần lo lắng, em xem cũng không hiểu."

Tống Sở: "..."

Tống Sở vẫn không đi xem mấy thứ kia, tuy anh Tiểu Bác không so đo những thứ này, nhưng Tống Sở cảm thấy vẫn không nên làm cho những người khác khó xử, đến đâu thì học cách cư xử nơi đó vậy.

Hơn nữa cũng như anh Tiểu Bác nói, cô cũng xem không hiểu.

Giang Bác thấy vậy nên gọi người mang đến vài vật liệu còn thừa, anh dẫn Tống Sở vào bên trong phòng thí nghiệm, tự mình sử dụng các thiết bị..

"Anh Tiểu Bác, anh làm gì vậy?"

"Em chờ một chút."

Giang Bác đeo kính cho mình và Tống Sở, hai người mặc quần áo bảo hộ, ngồi trên sàn phòng thí nghiệm tiến hành tạo hình từng chi tiết.

Phải mất cả buổi chiều mới làm xong một mô hình máy bay to bằng bàn tay, mô hình chỉ có vẻ ngoài, bên trong hoàn toàn rỗng.

Giang Bác còn tô màu lên mặt trên, thân máy bay đều dùng màu trắng.

"Oa..." Tống Sở kinh hô, hỏi: "Đây là tạo hình của máy bay lớn sao?"

"Ừ, anh thiết kế như vậy."

Tống Sở cầm lên nhìn một chút, cảm thấy thiếu cái gì đó, hỏi: "Em có thể vẽ gì đó lên đây không?"

"Anh làm cho em, cứ tùy ý vẽ." Giang Bác vẻ mặt dễ chịu nói.

Tống Sở dùng sơn vẽ một lá cờ lên đỏ.

"Sau này máy bay lớn của Trung Quốc chúng ta sẽ mang theo quốc kỳ bay trên cao nghìn dặm, để cho toàn thế giới đều nhìn thấy. "Tống Sở kích động lại kiêu hãnh nói.

Giang Bác hé miệng cười, cảm thấy thời gian này vất vả đều đáng giá. "Rất nhanh thôi."

Buổi tối, Tống Sở được viện nghiên cứu sắp xếp chỗ ngủ.

Cách nơi của Giang Bác chỉ một bức tường.

Hai người biết đối phương đều ở sát vách nên buổi tối ngủ hết sức ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Tống Sở về trường học, lúc gần đi còn hẹn với Giang Bác có ngày nghỉ sẽ tới thăm anh.

Giang Bác xụ mặt gật đầu.

Tuy rằng trong lòng anh không vui nhưng cũng không nói Tống Sở ở lại.

Chỉ có thể âm thầm nhắc nhở bản thân phải sớm làm ra máy bay lớn, hoàn thành toàn bộ hạng mục.

Chờ hoàn thành hạng mục này, anh có thể ở cùng Sở Sở.

Vì sinh nhật trôi qua như vậy, Giang Bác càng cố gắng hơn trước.

Buổi tối lúc cùng Tống Sở nói chuyện phiếm còn cùng lúc ngồi xem tài liệu, tốc độ nhanh vô cùng.

Sau đó, còn phải dành thời gian để viết lên đó một số ý kiến hướng dẫn.

TBC

Mấy tổ trưởng ban hạng mục nhìn thấy bộ dạng bạt mạng này của anh, lén lút đặt tên là 'Tô liều mạng'.

Lúc sở trưởng Thái cùng lãnh đạo lớn báo cáo tình hình, còn cùng lãnh đạo lớn nói đến chuyện này, khẩu khí cảm khái vô cùng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 574: Chương 574



Đúng là càng lớn, lòng trách nhiệm cũng tăng, lòng yêu nước ôm ấp tình cảm cũng càng sâu.

Lãnh đạo lớn nghe vậy, như có điều suy nghĩ: "Bình thường có quan sát cảm xúc của cậu ấy không? Bắt đầu thay đổi từ khi nào, có đặc trưng cụ thể gì không?"

Sở trưởng Thái nói: "Cái này tôi đúng là không biết, hình như là từ khi dự án bắt đầu vẫn như vậy, chỉ khác nhau ở chỗ càng ngày càng cố gắng."

Lãnh đạo lớn ngược lại không cho là như vậy, cho dù là theo tuổi tác thay đổi, cũng phải có một lý do mới có thể khiến cho một người thay đổi.

Xem ra, vị tiểu đồng chí này còn có tâm sự.

Lãnh đạo lớn cười cười, ngược lại cũng không muốn tìm hiểu sâu. Người trẻ tuổi mà, ai mà không có chút tâm sự. Hơn nữa nói là tâm sự, chẳng bằng nói là động lực để tiến lên trong cuộc sống.

"Trong cuộc sống vẫn phải chăm sóc bản thân nhiều hơn, sức khỏe là quan trọng nhất."

Sở trưởng Thái gật đầu: "Tất cả mọi người rất coi trọng. Ngài cũng vậy, thân thể của ngài cũng rất quan trọng."

Lãnh đạo lớn cười xua tay: "Tôi khỏe lắm."



Tống Sở ngược lại nói giữ lời. Chỉ cần thứ bảy không có tiết, có thể có hai ngày nghỉ liên tiếp, cô liền đi căn cứ nghiên cứu thăm Giang Bác.

Hơn nữa bởi vì số lần tới nhiều, Tống Sở càng rõ ràng lượng công việc bình thường của Giang Bác.

Cho dù đầu óc anh rất tốt, nhưng suy nghĩ nhiều cũng rất phí tinh thần, kết quả của việc sử dụng não quá độ chính là sẽ rất mệt mỏi.

Cho nên Tống Sở liền tranh thủ tới bên này xem Giang Bác, mỗi lần cô tới có thể để cho Giang Bác nghỉ ngơi.

Mặc dù có chút thấy có lỗi với tiến độ công việc nghiên cứu, nhưng Tống Sở cảm thấy thân thể con người vẫn là quan trọng nhất.

Nhưng mà đúng là có Tống Sở quản thúc như vậy, mặt Giang Bác cũng hơi tròn trịa lại một chút.

Các chuyên gia kỳ cựu của viện nghiên cứu cũng có thể yên tâm hơn nhiều. Đối với cô gái nhỏ Tống Sở này đều yêu thích vô cùng, nguyện ý để cho cô thường xuyên tới đây chơi.

Thời tiết dần dần lạnh lên. Trong trường thật sự có một nhóm nghiên cứu sinh tới.

Người không nhiều, cũng chỉ có mười mấy người.

Người của khoa văn Tống Sở còn len lén đi xem qua, thấy bọn họ quả nhiên lớn lên không giống mình.

Tôn Á nói: "Tôi vẫn cảm thấy người nước ta có tinh thần ."

Tống Sở gật đầu, cảm thấy bộ dạng bọn họ đều không có tinh thần như anh Tiểu Bác.

Tôn Á lại nói: "Bên bọn họ có rất nhiều nữ sinh phải không? Lần này phần lớn đều là nữ sinh."

Tống Sở nói: "Hẳn là vậy."

Những du học sinh này đối với người trong trường học mà nói đều rất hiếm lạ, rất nhiều người đều niềm nở chủ động kết bạn với bọn họ.

Ngay cả Tôn Á thấy bọn họ cũng chạy ra ngoài Tống Sở ngược lại không có hứng thú, dù sao lúc trước anh Tiểu Bác cũng đã nói cô tránh xa bọn họ một chút.

Tống Sở cảm thấy mình phải chú ý hơn.

Buổi tối lúc nói chuyện phiếm với Giang Bác, cô còn nói với anh những chuyện này.

Bên kia máy tính, Giang Bác nghiêm túc nói: "Làm rất tốt."

Bởi vì các học sinh Trung Quốc niềm nở thiết đãi, ngày hôm sau, khi những du học sinh này tới liền nhanh chóng hòa nhập.

Tống Sở thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bọn họ lui tới ở câu lạc bộ Văn học. Lúc tết dương lịch, bọn họ còn cùng nhau tập luyện tiết mục, giống như đã thích ứng với cuộc sống ở Trung Quốc.

TBC

Hơn nữa còn có người tìm sinh viên khoa Văn học tiếng Hoa.

Tống Sở bởi vì giao tiếp với bọn họ ít, ngược lại không dạy ai học tiếng Hoa.

Tuy rằng Tống Sở cũng rất thích trò chuyện cùng mọi người, nhưng bởi vì Giang Bác dặn dò nên vẫn nhịn xuống.

Nhưng mà Tôn Á có duyên với họ, mấy du học sinh trong câu lạc bộ Văn học muốn cùng mọi người học văn học Trung Quốc.

Hai du học sinh trẻ tuổi mở to mắt khi nhìn thấy Tống Sở.

Một thanh niên tóc vàng dùng tiếng Trung bập bẹ nói: "Đây là búp bê Trung Quốc a!"

Tống Sở mở to mắt nhìn Tôn Á: "Có ý gì?"

"Là khen cậu xinh đẹp." Một nữ du học sinh tóc vàng cười nói.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 575: Chương 575



Người Trung Quốc đều tương đối kín đáo, Tống Sở chưa từng nghe qua khen ngợi trắng trợn như vậy nên cảm thấy xấu hổ. Họ nói năng quá thẳng thắn.

Bất kể như thế nào, Tống Sở vẫn tỏ vẻ cảm ơn đối với lời khen ngợi của bọn họ. Hơn nữa còn tỏ vẻ khi khen ngợi người khác ở Trung Quốc phải kín đáo một chút, nếu không họ sẽ thấy không thoải mái.

Hai học sinh nở nụ cười.

Tống Sở cho rằng bọn họ hẳn là đã hiểu.

Vậy mà chưa đến hai ngày, hai người này bắt đầu tặng quà cho cô. Đều là đặc sản của đất nước bọn họ, cùng vài thứ đồ họ tự làm, còn viết thơ ca nước ngoài cho cô.

Lúc đầu, Tống Sở còn cảm thấy bọn họ rất nhiệt tình nên khách sáo từ chối, vậy mà bọn họ còn làm quá lên, đôi khi đến giờ học chung còn cố ý ngồi bên cạnh Tống Sở.

Ngay cả bạn học trong lớp cũng nhìn ra, bàn luận xem có phải họ thích Tống Sở hay không.

Nhưng Tống Sở còn chưa tròn mười lăm tuổi.

Tống Sở ưu tú như vậy cần gì phải chờ một du học sinh chứ?

Tống Sở cũng chậm rãi phản ứng lại, đây chính là theo đuổi, bạn học nam theo đuổi bạn học nữ.

Tống Sở liền không để ý tới bọn họ, ngay cả chuyện câu lạc bộ Văn học cũng để Tôn Á lo.

Không quan tâm có theo đuổi hay không, Tống Sở đối với hành vi của bọn họ đều cảm thấy rất khó chịu, mỗi lần gặp mặt đều đi đường vòng, lúc không có tiết sẽ không ở trường học.

Học sinh trong lớp cũng cảm thấy hành vi này không tốt, nếu học sinh Trung Quốc bọn họ làm như vậy đã sớm bị phê bình, đây chính là giở trò lưu manh. Mấy nam sinh quen biết bọn họ còn cố ý giúp Tống Sở nói chuyện, bảo bọn họ đừng như vậy, cho dù thích nữ sinh cũng không thể trắng trợn như thế.

Sau khi nói chuyện ngược lại có chút tác dụng, không tặng quà, cũng không tặng đồ nữa.

Nhưng ngày ngày họ lại thổi kèn Harmonica trên đường Tống Sở tan học.

Tống Sở cũng mặc kệ bọn họ, mỗi ngày nên đi học thì đi học. Về phần Harmonica, cô coi như không phải thổi cho mình vậy.

Dù sao cũng rất nhiều người nghe.

Tuy bây giờ Tôn Á và Nghiêm Chúc ở cùng Tống Sở nhưng cũng chẳng dám quấy rầy cô.

Mặc dù Tống Sở không quan tâm nhưng Tôn Á lại rất bực mình.

Lúc trước, cô ấy cảm thấy các du học sinh còn rất nhiệt tình. Hiện tại như vậy, đúng là làm cho người ta khó chịu.

Bạn học nữ người ta không thích cậu, sao lại không hiểu rõ chứ!

Tôn Á nói: "Nếu không tớ bảo Nghiêm Chúc dẫn người đi đánh bọn họ một trận."

Lớp trưởng Nghiêm nhìn bàn tay thon dài chỉ cầm được bút của mình...

Tống Sở nói: "Quên đi, đừng đánh nhau." Dù sao cũng là tới du học, chẳng may bất hoà thì không hay.

"Cứ như vậy mặc kệ bọn họ sao? Nếu không cậu trực tiếp nói cho anh cậu tính toán, để cho anh ấy xử lý."

Tống Sở nghi hoặc nói: "Vì sao tìm anh Tiểu Bác, anh ấy cũng sẽ không đánh nhau." Cô còn lo lắng anh Tiểu Bác bị người ta đánh. Hơn nữa, chuyện này nói với anh Tiểu Bác luôn cảm thấy là lạ.

"Để anh ấy dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ."

Tống Sở: "..."

TBC

Tống Sở nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, tớ cảm thấy không bằng nói cho chủ nhiệm."

Tôn Á: "..."

Trong ký túc xá du học sinh, mấy học sinh đang tụ tập, dựa vào viết chữ mà trò chuyện.

Mỗi người sắp xếp lại thông tin mình tìm hiểu được.

Trước khi tới đây du học, bọn họ đã có tìm hiểu qua. Sau khi đến nơi, qua tìm hiểu rõ ràng càng thêm chắc chắn.

Trải qua phân tích, phát hiện có một người rất đặc biệt.

Người này vẫn chưa lộ diện.

Trưởng nhóm Tô câu lạc bộ Văn học - bạn học Tô Tống Sở và người kia có chút quan hệ.

Một nam sinh tóc vàng sờ tóc: "Tôi cảm thấy qua vài ngày nữa bản thân có thể thành công, những thứ này đều học được từ người nước F, con gái thích nhất là mấy thứ này."

Một nữ sinh viết: "Cẩn thận, đây là nhiệm vụ đầu tiên, thăm dò là chính."

"Có đường tắt không?" Nam sinh tóc vàng cười: "Hơn nữa tôi rất thích cô bé kia, cô ấy rất xinh đẹp."

"Tôi cũng thích cô ấy, nhiệm vụ này rất thú vị." Một nam sinh tóc nâu khác cười nói.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 576: Chương 576



Mấy nữ sinh liếc mắt xem thường, quyết định không cùng bọn họ làm nhiệm vụ nữa, sau này cũng phải giữ khoảng cách.

Đây chính là dựa vào quan hệ để tích lũy lý lịch ngu xuẩn.

Bất quá có lẽ loại hành vi ngu xuẩn này của bọn họ có thể làm cho người theo dõi nơi này càng yên tâm, càng tin tưởng bọn họ chỉ là học sinh bình thường.

Sau khi bọn họ bàn bạc xong liền xoá bỏ mọi thứ, ai nấy đều rời khỏi ký túc xá.

Hai nam sinh theo đuổi Tống Sở nhìn nhau cười, sau đó đều tự thu nụ cười, mang theo chút vẻ cạnh tranh.

Họ đang chuẩn bị chặn đường Tống Sở tan học, nhưng vừa bước xuống lầu đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu lại.

Phía sau giáo viên chủ nhiệm còn có Tống Sở và mấy nữ sinh bên câu lạc bộ Văn học đi theo.

Nữ sinh nhìn thấy hai người bọn họ lập tức chỉ vào và nói: "Chủ nhiệm Vương, chính là hai người bọn họ mỗi ngày quấn lấy trưởng nhóm Tô, đây không phải là giở trò lưu manh sao?"

Tống Sở nghiêm túc nói: "Em cảm thấy bọn họ quấy rầy nghiêm trọng việc học tập và cuộc sống của mình."

Vẻ mặt họ sững sờ, tiếng Hoa của họ không quá tốt, qua một lát mới phản ứng lại. Trường học không hài lòng với hành vi theo đuổi của họ.

Học sinh tóc vàng vội vàng nói: "Không, không, không. Chúng em chỉ muốn theo đuổi cô ấy."

Tôn Á nói: "Chủ nhiệm nghe đấy, anh ta thừa nhận rồi, muốn giở trò lưu manh."

Chủ nhiệm Vương đau đầu sờ sờ trán, mặc dù ông cảm thấy chuyện này không dễ xử lý nhưng nghĩ đến danh dự của nữ sinh nên rất nghiêm túc nói: "Hai em đi với tôi một chuyến, chuyện này cần nói rõ ràng."

"…"

Bởi vì có sinh viên làm chứng, chứng cứ hai người quấy rầy nữ sinh vô cùng xác thực.

Giở trò lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ.

Đặc biệt là còn có liên quan với Tống Sở, không nói đến trường học bên này, chú Đại Sơn còn cùng tổ chức bàn bạc.

Chỉ cần là người có quan hệ với Giang Bác, tổ chức đều rất coi trọng.

Không cần biết hai người này có phải đặc vụ hay không, khẳng định là không thể giữ lại.

Bằng không sẽ làm cho người ta lạnh lòng, đồng chí Tô Giang Bác ở căn cứ cực khổ bận rộn công tác, em gái anh ở trường học bị người ta giở trò lưu manh, còn không có ai chủ trì công đạo.

TBC

Hiện tại, hai người kia trực tiếp bị định cho danh nghĩa giở trò lưu manh, trục xuất trở về, hơn nữa thái độ của phía Trung Quốc còn rất cứng rắn.

Đây chính là chỗ tốt khi đất nước lớn mạnh, nếu đổi lại là xã hội cũ, chắc chắn đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bởi vì chuyện này, ngược lại làm cho các du học sinh căng thẳng lên.

Ngay cả các học sinh Trung Quốc cũng giữ khoảng cách với các du học sinh nam.

Chuyện này đã được xử lý tốt, nên cũng không ai giấu Giang Bác.

Dù sao tính tình anh cũng không tốt, chuyện này lại không thể giấu cả đời, để càng lâu sẽ càng khó giải thích.

Chuyện này vẫn để cho người hiền lành - sở trưởng Thái đi nói.

Khi Giang Bác nghe được thông tin này, mặt nhất thời đen lại. Cũng không đợi sở trưởng Thái nói xong, đã nói người chuẩn bị xe về nhà xem.

Sở trưởng Thái cũng biết trước sẽ có kết quả như vậy, nhanh chóng để cho căn cứ bên này làm thủ tục dẫn Giang Bác về nhà.

Trên đường còn an ủi Giang Bác: "Sự tình đều xử lý tốt rồi, hơn nữa chúng tôi hoài nghi, động cơ đối phương không rõ, không phải đơn thuần đùa giỡn lưu manh. Nhưng loại chuyện này cũng không thể ồn ào, bằng không càng nhiều người sẽ chú ý đến cậu."

Giang Bác nhướng mày: "Vì sao cần du học sinh?"

"Trao đổi học tập với nhau sẽ có lợi cho cả hai bên, tuy rằng hiện nay chúng ta có phương diện phát triển tốt, nhưng khởi đầu quá muộn, rất nhiều lúc cũng cần phải học tập, chỉ dựa vào một mình cậu cũng không được."

Giang Bác dựa vào ghế: "Sau này không cần."



Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Mã Lan đang tiến hành giáo dục an toàn cho con gái mình, nhìn thấy con trai mình đột nhiên trở về thì sửng sốt, sau đó liền hiểu vì sao con trai trở về.

Tống Sở cao hứng gọi một tiếng: "Anh Tiểu Bác!"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 577: Chương 577



Giang Bác "ừ" một tiếng, treo áo khoác lên giá, nghiêm túc ngồi trên ghế. Còn chưa mở miệng, Mã Lan đã nói: "Con vì chuyện Sở Sở ở trường học mà trở về sao?"

Giang Bác nghiêm túc gật đầu, cảm thấy Sở Sở nên nói với anh sớm một chút, như vậy anh sẽ sớm biết.

Mã Lan nói: "Con đừng giận, mẹ cũng vừa mới nói chuyện này với Sở Sở. Lần sau nếu gặp phải loại người dây dưa như thế, trực tiếp trở về nói với mẹ, mẹ đi vặn đầu người đó xuống ngay. Con gái của mẹ mới hơn mười bốn, đúng là súc sinh!"

Tô Chí Phong nói: "Hẳn là không bằng súc sinh."

Giang Bác: "..."

Tống Sở giải thích: "Nói cho trường học không phải cách xử lý tốt nhất sao? Hơn nữa cũng không có gì xảy ra, chỉ là phiền một chút, làm cho người ta ghét."

Giang Bác: "..."

TBC

Mã Lan nói: "Tiện nghi cho bọn họ quá, lần sau trực tiếp nói cho mẹ, trước đánh một trận rồi nói sau." Người làm mẹ, không thể để người khác nhớ thương con gái của mình.

Giang Bác: "..."

Giang Bác im lặng hồi lâu cũng không biết nên nói như thế nào. Chờ Mã Lan và Tô Chí Phong đi nấu cơm mới dẫn Tống Sở vào phòng nói chuyện.

"Sao không nói với anh chuyện này?"

Tống Sở gãi gãi tóc: "Nói với anh cũng vô dụng, cũng không thể đánh nhau."

Giang Bác bất mãn nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy phải nói với anh." Anh không đánh nhau, anh chỉ làm cho đầu óc người ta 'tỉnh táo' một chút.

Tống Sở cười xua tay: "Anh Tiểu Bác yên tâm, sẽ không có chuyện này nữa, mấy người còn lại rất lịch sự."

Giang Bác gật đầu, im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Thật sự rất phiền sao?"

"Cái gì?"

Tống Sở nhìn anh.

"Em thật sự rất phiền vì hành vi của bọn họ sao? "Giang Bác hỏi.

Tống Sở gật đầu: "Vâng, rất phiền. Mỗi ngày tan học họ đều bất thình lình chạy ra, vốn dĩ em cảm thấy đây là hành vi cá nhân của bọn họ, không cần quan tâm. Nhưng mỗi ngày bọn họ đều như vậy, khiến cho mọi người đều biết."

Giang Bác nghe cũng cảm thấy rất phiền, anh sẽ không làm ra loại hành vi đấy.

Nhưng anh vẫn cố ý hỏi: "Em muốn thế nào, mới cảm thấy không phiền?"

Tống Sở sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như không quan tâm tình huống như thế nào, hình như chỉ cần là "theo đuổi cô' thì cô sẽ đều không thích lắm.

Cô không muốn có người yêu, không muốn rời khỏi nhà.

Không muốn ở cùng người khác, cảm giác rất kỳ lạ. "Anh Tiểu Bác, sau này em không ở cùng người yêu được không?"

Giang Bác: "... " Không được!

Bởi vì chuyện đều đã giải quyết xong, cũng không có rắc rối gì nữa nên ngày hôm sau Giang Bác liền đi.

Bây giờ anh càng hạ quyết tâm phải nhanh làm xong công việc.

Miễn cho sau này còn có người quấy rầy Sở Sở khi anh không biết, may mắn Sở Sở ngây ngốc, nếu đổi lại là người khác, không chừng đã bị lừa.

Bởi vì quá bận rộn, Giang Bác ngay cả thi cuối kỳ cũng không trở lại thi. Căn cứ nghiên cứu đã trao đổi với nhà trường, cho Giang Bác làm trực tiếp ở đơn vị.

Tuy rằng Tống Sở và Mã Lan có kỳ nghỉ đông nhưng Tô Chí Phong với Giang Bác lại không có.

Cho nên Tết năm nay cả nhà đều không về quê, chỉ mua một ít đặc sản gửi về làm quà Tết.

Bây giờ, Tô Chí Phong và Giang Bác đều có đãi ngộ của đơn vị, cuộc sống tốt hơn trước nhiều.

Mã Lan và Tống Sở đi lấy đồ Tết về sớm, hai người dán câu đối và chữ Phúc ở nhà, đêm ba mươi còn làm một bàn đồ ăn ngon nóng hổi.

Điều tồi tệ duy nhất là Giang Bác quá bận rộn, ăn cơm xong liền đi đến trước máy tính ngồi gõ gõ.

Mã Lan nhìn cũng đau lòng.

Cẩn thận ngẫm lại, con trai cũng mới mười mấy tuổi.

Đêm giao thừa, Mã Lan liền ước nguyện lời ước đầu tiên của năm mới: "Hy vọng dự án của con trai tôi nhanh chóng hoàn thành, sau này không cần vất vả như vậy nữa."

Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, anh Tiểu Bác, chúc anh năm mới sự nghiệp thuận lợi, sớm ngày hoàn thành công việc."

Giang Bác nhìn mẹ và Sở Sở, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Được."

Mùng một Tết, Giang Bác đã phải đi căn cứ nghiên cứu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 578: Chương 578



Tống Sở còn rất lo lắng, sắp xếp quần áo đi theo, dù sao trước khi khai giảng còn có thể ở bên cạnh anh Tiểu Bác.

Trên đường, Tống Sở nhìn tuyết bên ngoài, vẫn rất đau lòng cho Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sao anh không nghỉ ngơi hai ngày? Dù sao cũng là Tết."

Giang Bác nói: "Không phải mẹ và em đều hy vọng anh sớm hoàn thành dự án sao?"

Công việc nghiên cứu phát triển máy bay lớn hiện nay đã đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần khắc phục những khó khăn này, hậu kỳ liền nước chảy thành sông. Năm nay anh phải hoàn thành nguyện vọng năm mới của mẹ và Sở Sở.

Tống Sở: "..."



Công việc nghiên cứu phát triển máy bay lớn của Trung Quốc mãi cho đến tháng Bảy năm sau mới hoàn thành, kế tiếp cũng chỉ cần chờ làm ra thành phẩm liền tiến hành giai đoạn bay thử.

Khoảnh khắc người đứng đầu cơ sở nghiên cứu tuyên bố kết thúc công việc, tất cả mọi người đều reo hò.

Các nhà khoa học thế hệ trước lại càng kích động rơi nước mắt đầy mặt.

Hai năm, bọn họ mới dùng thời gian hai năm đã hoàn thành công việc nghiên cứu này.

Trong thời gian này đã vượt qua bao nhiêu vấn đề kỹ thuật và khó khăn về thiếu thốn nguyên liệu.

Nhớ lại, những cảnh tượng kia liền như rõ mồn một trước mắt.

Nhưng những thứ đó đều đáng. Họ chỉ mất một thời gian ngắn để hoàn thành công việc, để cho Trung Quốc phát triển từ không đến có, từ nay về sau có kỹ thuật máy bay lớn tương đối hoàn thiện, đây quả thực chính là nghiên cứu đột phá trong hồ sơ của giới khoa học.

"Chuyên gia Tô, cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu."

Mấy chuyên gia kỳ cựu nắm tay Giang Bác.

Giang Bác: "... Không cần khách khí."

Sở trưởng Thái ho "khụ khụ", sau đó cười kéo bọn họ ra: "Chuyên gia Tôi còn nhỏ tuổi, không hay bày tỏ cảm xúc, chúng ta đừng xúc động như vậy, công việc phía sau vẫn còn nhiều khó khăn."

Giang Bác quan tâm hỏi: "Máy bay lớn khi nào thì có thể bay thử?"

"Công việc này phỏng chừng cần ba tháng."

Giang Bác tính toán, tầm đấy cũng vừa lúc đến sinh nhật của anh và Sở Sở.

"Tôi muốn dẫn người nhà đi tham quan."

"Cái này đương nhiên không thành vấn đề."

Sở trưởng Thái cười "ha ha" nói.

Loại hạng mục kỹ thuật máy bay lớn này cũng không trông cậy vào chuyện có thể giấu, dù sao cũng sẽ đến lúc nghiên cứu được công bố ra.

TBC

Hơn nữa đến lúc đó còn phải tuyên truyền loại hạng mục này ở trên báo chí, để cho dân chúng cả nước đều biết Trung Quốc đã có máy bay lớn của riêng mình.

Sau này Trung Quốc không còn thiếu máy bay lớn nữa, chế tạo bao nhiêu tùy thích.

Phải nói với dân chúng, Trung Quốc lớn mạnh, dân chúng có thể thẳng lưng rồi.

Công việc nghiên cứu phát triển hoàn thành, về sau chính là giai đoạn thử nghiệm.

Giang Bác không cần có mặt cho những giai đoạn hoàn thiện này, để những người khác làm là được.

Ngay hôm đó, Giang Bác liền thu dọn đồ đạc rời khỏi căn cứ.

Tống Sở cũng vừa mới nghỉ vài ngày, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi thăm Giang Bác, không nghĩ tới Giang Bác đã trở về.

Cô chạy ra giúp Giang Bác xách hành lý.

"Anh Tiểu Bác, sao anh lại trở về?"

Giang Bác mím môi cười cười: "Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi."

"Ý anh là... " Tống Sở vui mừng mở to hai mắt, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh như những vì sao.

Tuy rằng còn chưa bay thử nhưng Giang Bác rất có lòng tin. Anh cười gật đầu: "Ừ, chờ thêm một ít thời gian nữa sẽ dẫn em đi xem."

"Thật tốt quá!" Tống Sở vô cùng vui vẻ.

Cô ở căn cứ nghiên cứu thời gian dài nên cũng thân thiết với mọi người ở đấy, thành ra cô cũng biết thành công của máy bay lớn quan trọng như thế nào.

Tống Sở chỉ hận không thể để cho tất cả mọi người biết thông tin tốt này, nhưng cũng biết chuyện này tạm thời chưa thể công khai, vì thế cô che miệng, cười híp mắt nhìn Giang Bác.

Tống Sở xách túi cho Giang Bác, dẫn anh vào nhà, chăm chú cắt dưa hấu.

Đáng tiếc cha mẹ không ở nhà, bằng không bọn họ khẳng định rất vui mừng.

Năm nay Mã Lan không có ngày nghỉ nên đã trở lại đơn vị, bây giờ bà đang giữ chức chủ nhiệm công đoàn, nhưng tốt xấu gì bà cũng có bằng đại học nên xem ra vẫn tốt, chỉ cần tích lũy thêm chút kinh nghiệm làm việc, vài năm nữa có thể sẽ được đề bạt lên làm chủ tịch công đoàn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 579: Chương 579



Sau khi bà đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Sở.

Buổi tối Mã Lan và Tô Chí Phong trở về, nhìn thấy con trai cũng ở nhà liền không kịp phản ứng, chờ bọn họ suy nghĩ cẩn thận thì gương mặt lập tức rõ sự ngạc nhiên, mừng rỡ.

Mã Lan chuẩn bị một bàn thức ăn để cho Giang Bác bồi bổ, Tống Sở thì không ngừng gắp thức ăn cho anh, làm cho Tô Chí Phong ganh tị muốn chết. Nhưng nghĩ đến con trai ở bên ngoài vất vả, lại cười cười, đưa tay sờ sờ đầu anh.

Giang Bác hoàn thành công việc nên không cần trở về căn cứ, Tống Sở tự nhiên cũng không cần đi.

Cô chuẩn bị ở nhà viết sách.

Giang Bác nhìn sắc trời bên ngoài, tính toán khi nào trời mát mẻ sẽ dẫn Sở Sở ra ngoài xem phim.

Anh định nhận ngày máy bay lớn bay thử, sẽ thừa dịp Sở Sở và cha mẹ đều vui để nói chuyện kia, nhưng trong lòng luôn cảm thấy lo lắng.

Nhớ tới lần trước Nghiêm Chúc và Tôn Á cùng nhau xem phim, sau khi hai người xem xong phim, giống như liền trở nên khác hẳn.

Cho nên phim vẫn phải xem.

Giang Bác tính toán xong hết, đang chuẩn bị chờ Tống Sở xong việc sẽ nói chuyện này, đột nhiên cửa nhà bị gõ vang.

Tống Sở vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài mở cửa.

Giang Bác: "..."

Ngoài cửa, Tô Bảo Cương một thân quân trang, mang theo một cái túi xách màu xanh lá cây, trên khuôn mặt ngăm đen phơi nắng lộ ra nụ cười.

"Sở Sở!" Tô Bảo Cương cười kêu lên.

Tống Sở vừa mừng vừa sợ: "Anh Cương Tử!"

"Là anh, là anh, chính là anh." Tô Bảo Cương nhếch miệng nở nụ cười, nhớ tới Giang Bác, quả nhiên thấy cậu đứng phía sau Tống Sở liền cười đi tới: "Em trai Tiểu Bác của anh vẫn như cũ nha, luôn luôn mặt cau mày có." Sau đó giống như anh em tốt ôm Giang Bác một cái, mùi mồ hôi trên người anh ấy khiến Giang Bác nhíu mày.

Giang Bác: "..."

Mã Lan và Tô Chí Phong không có ở đây, Tống Sở nhiệt tình chiêu đãi Tô Bảo Cương. Bưng trà, rót nước, cắt hoa quả, bận rộn đến quên cả trời đất.

TBC

Giang Bác chưa từng thấy cô bận rộn như vậy, nên giúp cắt dưa hấu.

Tô Bảo Cương há to miệng ăn dưa hấu: "Sao cảm thấy dưa hấu em Tiểu Bác cắt rất ngon nha."

"Ăn của anh đi." Giang Bác nghiêm túc nói.

"Đã mấy năm rồi, em trai Tiểu Bác, sao em vẫn như vậy? Em như vậy không tìm được người yêu đâu."

Giang Bác: "..."

Tống Sở đem quạt điện trong nhà ra, sắp xếp cho Tô Bảo Cương mới ngồi xuống ghế: "Anh Cương Tử, sao anh tới thủ đô rồi?"

Tô Bảo Cương trên mặt lộ ra nụ cười: "Anh hiện tại đã là một quân nhân chân chính rồi nha!"

Anh ấy nói xong, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c thu bụng, vô cùng kiêu ngạo, tự hào.

Tống Sở và Giang Bác đều kinh ngạc nhìn anh ấy.

Tống Sở hỏi: "Không phải anh lên Sư trung à, sao lại thành quân nhân?"

Tô Bảo Cương liếc mắt một cái: "Đừng nói nữa, lên Sư trung mới biết lúc trước bản thân bị lừa, càng học lên cao càng khó! Mới học năm nhất thôi mà cả người anh đã vô cùng khó chịu, thật sự không hợp để học tập chút nào. Vừa hay trường học gần đó có thông báo nhập ngũ, anh liền đi báo danh."

"A... Vậy bác gái cả sẽ không đuổi theo đánh anh chứ?" Vẻ mặt Tống Sở khiếp sợ.

"He he, mẹ sẽ không. Quân nhân là vinh quang, mẹ không thể vì anh đi lính mà đánh anh, có phải không?"

Giang Bác nói thẳng: "Vậy anh tới đây làm gì?"

"Anh ở vài ngày, sau đó đi quân đội báo cáo."

Tống Sở suy đoán: "Không phải sợ bị đánh chứ?"

"... Ai nói chứ?" Tô Bảo Cương có chút thiếu tự tin nói.

Tô Bảo Cương không muốn mất mặt trước anh em và em gái, vẫn kiên trì nói: "Dù sao được nhập ngũ, anh rất tự hào. Hơn nữa mặc dù anh chưa tốt nghiệp đại học, nhưng lúc nhập ngũ cũng được ghi vào theo bằng cấp của sinh viên Sư trung. Phía bên trường học cũng cho anh nghỉ học, giáo viên nói sau này anh làm lính xuất ngũ, trở về còn có thể tiếp tục học. Nhưng để không đi học, có mệt c.h.ế.t anh cũng sẽ ở lại trong quân đội."
 
Back
Top Bottom