Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 40: Chương 40



Có cuộc hôn nhân tốt đẹp thì không nói, không sinh được con, tùy tiện nhận nuôi hai đứa nhỏ, vậy mà bọn chúng rất được nhà chồng coi trọng.

Đây là loại vận mệnh gì!Hai người đi hai con đường khác nhau, Mã Lan đạp xe đi, còn Tô Chí Phong thì ở gần trường học, chỉ cách vài bước chân, dọc theo đường đi tinh thần phấn chấn.Nhà trường đã biết chuyện ông nhận hai đứa nhỏ, chỉ là sau khi nhận nuôi đứa nhỏ xin nghỉ một ngày nên không có thời gian chào hỏi.Lúc này thấy ông đến, các đồng nghiệp trong văn phòng lập tức vây quanh: "Thầy Tô, nghe nói nhà ông mới nhận nuôi hai đứa nhỏ, có thật không?”"Sao lúc trước tôi không có nghe ông nhắc qua.

Nếu biết sớm hơn, tôi đã giới thiệu cho ông đứa nhỏ nhà họ hàng tôi rồi.”"Đứa bé như nào, khi nào mang đến cho chúng tôi nhìn một chút.”Tô Chí Phong cười đắc ý: "Một trai và một gái, con trai tám tuổi và con gái sáu tuổi, chúng đều phát triển tốt.

Nhắc tới chuyện này, tôi phải xin lời khuyên của mọi người.

Con trai của chúng tôi có một chút đặc biệt, tôi không biết làm sao dạy dỗ nó nữa.”Nghe những gì Tô Chí Phong nói, các giáo viên khác ngay lập tức quan tâm.Có hơi đặc biệt, lại còn không biết nên dạy dỗ thế nào, chắc là đầu óc có vấn đề nhỉ!?Giáo viên Tiêu, người có mối quan hệ tốt với ông, nói: "Thầy Tô, có phải đầu óc của đứa nhỏ đó.

.

.”Tô Chí Phong ho khan một tiếng: "Đúng vậy, con trai của tôi hình như là một thiên tài.

Lại nói, nhiều năm ở huyện này như vậy, chúng ta chưa từng gặp qua thiên tài nào đúng không? Học sinh tôi dạy cũng chưa từng gặp qua thiên tài như vậy.

Tôi chỉ lo lắng việc chôn vùi tài năng.

Mọi người cho tôi một lời khuyên đi.”"…Còn là một thiên tài?” Các giáo viên nhìn nhau không tin nổi, ngay cả một người như thầy Tô cũng bắt đầu học cách khoác lác rồi sao?Tô Chí Phong tự rót cho mình một cốc nước sôi và nói: "Cha tôi đã tự mình kiểm tra, vậy còn có thể là giả ư? Tôi coi như cũng biết một thiên tài thông minh đến mức nào.

Cha tôi cho nó đọc một quyển sách, chỉ đọc một lần, con trai tôi đã thuộc lòng tất cả.

Đọc xuôi, đọc ngược, đều không nói lắp chút nào.”Giáo viên trong văn phòng đột nhiên kêu lên: "Thật sao?!”Tô Chí Phong bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi nói dối mấy người để làm gì cơ chứ? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho mấy người nhìn thấy.

Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi làm thế nào để giáo dục một đứa nhỏ như vậy.

Việc giáo dục đứa nhỏ khôngđược chậm trễ, dù sao cũng là đứa nhỏ thiên tài, cùng đứa bé khác không giống nhau.”Cả đám: ".

.

.” Sao bọn họ cứ luôn cảm thấy rằng người này đang khoe khoang vậy trời!Dù vậy tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Tô Chí Phong đang khoác lác, dù sao ông cũng không phải là người không ổn trọng như vậy, với lại loại chuyện này thực sự rất dễ bị vạch trần, không ai có não lại đi nói dối như vậy.

Vì vậy, đứa nhỏ của gia đình thầy Tô thực sự là một thiên tài.Chắc thầy Tô may mắn lắm nên mới thế, ai đời vừa nhận con nuôi mà lại rước về được một thiên tài.Các giáo viên cũng có một chút tò mò và một chút ngạc nhiên.

Họ đều là giáo viên, hiển nhiên đều rất thích những đứa nhỏ thông minh.

Thậm chí còn khao khát muốn gặp thiên tài trong truyền thuyết."Thầy Tô, chúng tôi cũng chưa từng gặp qua đứa nhỏ như vậy, bằng không ông tranh thủ thời gian đem nó cho chúng tôi nhìn một chút, chúng tôi sẽ cùng nhau đưa ra lời khuyên.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 41: Chương 41



Những người còn lại trong phòng cũng đồng thanh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi muốn gặp đứa nhỏ.”"Dù sao nhà ông cũng gần trường mà, mang tới đây để mọi người gặp mặt một lần đi.”Tô Chí Phong dịu dàng mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn các thầy cô đã quan tâm, nhưng mà con của chúng tôi mấy ngày nay bị cha tôi giữ lại nhà cũ, sẽ mất vài ngày mới đón về được.”…Ở xí nghiệp gang thép trong huyện, Mã Lan vừa mới đến cơ quan, cũng bị những công nhân quen thuộc chặn lại.

Huyện Bình An là một nơi rộng lớn như vậy, ngày hôm sau Mã Lan đã đến báo cáo với nhà máy về việc nhận nuôi hai đứa nhỏ, vì vậy bây giờ mọi người trong cơ quan đều biết chuyện này.

Vốn dĩ nhận con nuôi không phải chuyện gì to tát, nhưng việc Mã Lan nhận nuôi hai đứa con cùng một lúc quả là chuyện hiếm thấy.Mã Lan cũng không thích đem chuyện trong nhà của mình ra bên ngoài, vì vậy bà phớt lờ những người không quen thân.Thế nhưng, khi những người công nhân tạm thời làm việc hỏi, bà vẫn nói vài lời về tình hình ở nhà.Hồ Vân, người có mối quan hệ tốt với bà cũng hỏi thử: "Sao bà lại nhận nuôi hai đứa nhỏ cùng một lúc thế? Làm sao vậy? Bà cũng tốt bụng quá rồi.”Phùng Hiểu Quyên nói: "Đúng vậy, bà đã nghĩ gì vậy, mau nói cho chúng tôi nghe đi, nhiều người không chừng sẽ có thể giúp được bà.”Mã Lan cười nói: "Tôi rất thích hai đứa nhỏ này, thiếu một đứa cũng không vui, hơn nữa vừa có con trai vừa có con gái là tốt nhất, hiện tại tôi có tất cả, đáng lo chính là sau này thiếu mất một miếng cơm, dù thế nào tôi cũng có thể nuôi dạy các con của mình nên người, với lại hai đứa con của tôi rất tốt, nhất định chúng sẽ rất có triển vọng trong tương lai.”"Ha ha, có tương lai cũng không phải con ruột.” Lâm Lệ Lệ, một người công nhân học nghề nói ra câu này.Mã Lan liếc mắt nhìn sang: “Không phải con ruột thì đã sao, chỉ cần đứa nhỏ ngoan, không ruột thịt thì sau này cũng sẽ hiếu thuận với tôi, còn hơn có người không biết giáo dục con cái, cho dù là con ruột, sau này bọn họ chưa chắc đã chăm sóc cha mẹ mình.

Lâm Lệ Lệ, con của bà mấy ngày trước còn mắng bà, tôi đều nghe thấy đấy.”Lâm Lệ Lệ khịt mũi đáp trả: "Đó là con ruột của tôi, tôi tình nguyện đấy.”Phùng Hiểu Quyên và Hồ Vân đều kéo Mã Lan để bà đừng cãi nhau với loại người như Lâm Lệ Lệ.Mã Lan cũng không bận tâm đến bà ta, bà không quan tâm đến loại người nhỏ nhen như này.

Dù sao là sống cuộc sống của chính mình, tự biết mình đang sống có tốt hay không là được rồi.

Nhưng trong lòng bà đã hạ quyết tâm, nhất định phải nuôi dạy hai đứa con thật tốt, để sau này những người coi thường bà thấy rằng dù không thể sinh con cũng không thể sống kém hơn người khác.

Bà vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn, phấn đấu để có cơ hội trở thành một công nhân chính thức, chu cấp tốt hơn cho con cái trong tương lai.Hai vợ chồng vẫn phải làm việc chăm chỉ vì trong nhà có thêm Tống Sở và Giang Bác sẽ còn nhiều khó khăn hơn.Hiệu trưởng Tô đã nghỉ hưu nhiều năm cuối cùng đã tìm lại được niềm đam mê với giáo dục.Ông cụ thậm chí còn từ chối tất cả những bạn già gần đây đến chơi cờ với mình, quyết định nắm bắt việc học hành của cháu mình.

Chuẩn bị bài giảng cho các cháu trước khi các cháu đến trường, để các cháu giành chiến thắng ngay vạch xuất phát..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 42: Chương 42



Vốn dĩ chuyện này đều là vì Giang Bác nên Tống Sở cảm thấy không liên quan gì đến mình, khi Giang Bác đang chuẩn bị học hành chăm chỉ thì cô lại cùng bà nội Tô ra ngoài đi dạo.Kết quả, bà cụ cảm thấy rằng mình phải quan tâm đến tâm trạng của bọn trẻ, không thể thiên vị lẫn nhau, để hiệu trưởng Tô đối xử bình đẳng với chúng cho nên mới sáng sớm lúc hai người họ thức dậy, Tống Sở và Giang Bác đều đồng thời bị lôi xuống giường, ăn xong bị nhốt trong phòng đọc sách.Tống Sở trố mắt nhìn, hồi lâu không kịp phản ứng.Hiệu trưởng Tô đã chuẩn bị tài liệu giảng dạy, ôm đến một tấm bảng đen nhỏ, chuẩn bị bắt đầu giảng dạy từ những con số.Xem xét khoảng cách kiến thức giữa Tống Sở và Giang Bác, hiệu trưởng Tô chỉ dạy Tống Sở năm con số và yêu cầu cô tự viết bằng bút chì.Tống Sở: ".

.

.” Mấy thứ này cô đều biết cả mà!Tất nhiên, Tống Sở đã đọc những tiểu thuyết như du hành xuyên thời gian, biết rằng mình phải học cách che giấu.

Cho nên chỉ có thể giả bộ không biết, ở một bên cầm bút chì gặm.Trong khi cô đang gặm bút chì và làm bài tập, Giang Bác ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh và nhìn chằm chằm vào cô, hiệu trưởng Tô không còn cách nào khác đành phải đặt chiếc bảng đen nhỏ bên cạnh Tống Sở.Tống Sở:.

.

.

Lười biếng cũng không được!"Tiểu Bác, ông đang dạy cháu cách đọc đấy, tập trung vào bảng đen.” Hiệu trưởng Tô gõ bảng đen.Giang Bác nhìn qua: "Dạ.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.

Ông chỉ viết một lần thôi đấy.”“Dạ, được.” Giang Bác vẫn gật đầu.Hiệu trưởng Tô viết các con số, vốn định dạy Giang Bác nhận biết các con số trước, ông chỉ dạy một lần, nhưng mà anh đều đã biết hết, nên ông không kịp phản ứng.Đúng rồi, đứa nhỏ này là một thiên tài, nó có thể học mọi thứ trong thời gian ngắn.

Hiệu trưởng Tô dứt khoát không cần tấm bảng đen, cầm sách giáo khoa và thước kẻ, chỉ từng chữ cho Giang Bác, vừa chỉ vừa đọc.Tống Sở ở một bên quan sát, chợt phát hiện mình thật may mắn.

Dù sao cô cũng chỉ viết mấy con số, một người thông minh như tiến sĩ mà phải học lại mấy thứ đơn giản như vậy đúng là làm khó cho anh quá…Cái này nếu là vị tiến sĩ trước kia thì đã bỏ nghề lâu rồi.May mắn thay, vị tiến sĩ này vẫn biết rằng đứng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu.Một cuốn sách giáo khoa giảng mất hai tiếng, hiệu trưởng Tô thấy miệng mình cũng khô khốc, cứ thế kết thúc buổi học.Sau khi học xong, lại kiểm tra, phát hiện rằng Giang Bác không chỉ biết cách làm các câu hỏi trong sách giáo khoa mà còn học được tất cả các từ trong đó…Một học sinh như vậy, ngay cả một giáo viên ngu ngốc cũng có thể dạy anh thành tài, bởi vì anh vốn dĩ là một thiên tài rồi.Hiệu trưởng Tô không cảm thấy vui mừng, ngược lại có chút lúng túng.

Một người ngu ngốc cũng có thể dạy, ông cụ làm thế nào để có thể tốt hơn? Ông cụ cảm thấy đã đến lúc viết thư cho những bạn học cũ và hỏi họ về cách dạy dỗ một thiên tài.Vào thứ bảy, khi Mã Lan và Tô Chí Phong đến đón con của họ, Tống Sở đã học được một trăm con số và phép cộng trừ trong phạm vi một trăm.Mã Lan nghe xong, vui vẻ vuốt tóc Tống Sở, lấy ra một gói kẹo mạch nha cho cô: “Sở Sở của chúng ta thật thông minh.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 43: Chương 43



Phải biết là một đứa nhỏ cùng tuổi như Sở Sở, giỏi lắm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.Mà đếm được thôi có là gì đâu, con gái của bà còn có thể làm cả phép cộng và trừ đấy.Tống Sở đắc ý ưỡn ngực, thầm nghĩ nếu không phải mình giả ngu, thật ra cô có thể thông minh hơn như vậy nữa kìa: "Anh Tiểu Bác cũng rất lợi hại, anh ấy đã học xong chương trình tiểu học rồi đấy ạ.”Đúng vậy, chỉ trong mấy ngày mà Giang Bác đã "học" hết các môn ở tiểu học.Hai vợ chồng khi biết chuyện đã vô cùng sửng sốt, Tô Chí Phong lập tức kêu lên: “Cha, cha dạy thế nào mà hay vậy?” Sao ông lại không biết cha mình ngoài làm hiệu trưởng còn dạy giỏi như vậy cơ chứ?Hiệu trưởng Tô: ".

.

.À, nói sao nhỉ, rất đơn giản, cứ dạy như bình thường thôi, chủ yếu là bởi vì bọn nhỏ thông minh ấy mà.”Bà nội Tô cười nói: "Dạy cái gì chứ? Cha con chỉ là đọc sách, bọn nhỏ bên cạnh nghe, đọc một quyển liền học một quyển.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.” Được rồi!Khả năng học tập của Giang Bác quá mạnh, điều này vượt quá tưởng tượng của hiệu trưởng Tô, càng đừng nói Tô Chí Phong và Mã Lan, hai người đều có chút bối rối, không biết nên giáo dục một đứa nhỏ thông minh như vậy như thế nào.Luôn cảm thấy nếu đặt trong tay mình sẽ làm chậm trễ việc phát triển của con.Nhưng bản thân đứa nhỏ cũng không hoảng sợ, lúc này đương sự là đồng chí Giang Bác còn cùng với Tống Sở ngồi ăn kẹo mạch nha.

Hai đứa nhỏ vẫn còn uống sữa mạch nha mà bà cụ làm cho chúng, có vẻ như bọn chúng trải qua một cuộc sống tốt dù phải xa nhà.Vì không nỡ rời xa bọn nhỏ, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng ở lại nơi này dùng bữa, coi như là hưởng chút phúc lợi của hai đứa nhỏ.Trong bữa ăn, Tô Chí Phong nói về sự sắp xếp của mình và Mã Lan cho ông nội Tô nghe: "Ngày mai chúng con sẽ đi đăng ký hộ khẩu, chở bọn nhỏ về bên nhà của cha mẹ Mã Lan.

Sau khi xong việc, chúng con sẽ quay lại đăng ký nhập học, con đã hỏi thăm trường học bên kia, cũng đã xếp lớp trước rồi.”Dầu gì ông cũng làm trong hệ thống giáo dục, vì vậy việc nhập học không phải là một việc quá khó.Hiệu trưởng Tô nói: "Sở Sở có thể vào lớp một, nhưng Tiểu Bác thì không, nó phải được gửi đến trường trung học cơ sở.

Nếu để nó đến lớp các học sinh tiểu học, điều đó sẽ làm chậm trễ nó, cha sẽ trở về trường học nói một chút.” Dẫu sao trước kia ông cũng là hiệu trưởng của một trường trung học.Ngay khi Tô Chí Phong vừa định gật đầu, Giang Bác đã nói: "Con học cùng với Sở Sở.”Mã Lan cười nói: "Tiểu Bác, con và Sở Sở không thể học chung, Sở Sở phải đi học tiểu học.”Tống Sở gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, anh phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, chăm chỉ học tập, sau này còn có thể nuôi gia đình.”Giang Bác nhìn cô một cái: "Vậy thì học bù, anh sẽ dạy bù cho em.”".

.

.” Đầu óc Tống Sở tràn đầy hình ảnh quá trình bị tiến sĩ ép học hành trong phòng thí nghiệm, cô đột nhiên cảm thấy tương lai thật đen tối.Chuyện này…Tất nhiên nó vẫn chưa được quyết định, dựa theo khoảng cách giữa Tống Sở và Giang Bác, họ không thể học cùng nhau.

Tất nhiên, họ sẽ không tranh luận với con cái về vấn đề này.Trước khi đi, bà nội Tô lấy phần sữa mạch nha còn sót lại cho hai đứa nhỏ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 44: Chương 44



Phải biết là một đứa nhỏ cùng tuổi như Sở Sở, giỏi lắm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.Mà đếm được thôi có là gì đâu, con gái của bà còn có thể làm cả phép cộng và trừ đấy.Tống Sở đắc ý ưỡn ngực, thầm nghĩ nếu không phải mình giả ngu, thật ra cô có thể thông minh hơn như vậy nữa kìa: "Anh Tiểu Bác cũng rất lợi hại, anh ấy đã học xong chương trình tiểu học rồi đấy ạ.”Đúng vậy, chỉ trong mấy ngày mà Giang Bác đã "học" hết các môn ở tiểu học.Hai vợ chồng khi biết chuyện đã vô cùng sửng sốt, Tô Chí Phong lập tức kêu lên: “Cha, cha dạy thế nào mà hay vậy?” Sao ông lại không biết cha mình ngoài làm hiệu trưởng còn dạy giỏi như vậy cơ chứ?Hiệu trưởng Tô: ".

.

.À, nói sao nhỉ, rất đơn giản, cứ dạy như bình thường thôi, chủ yếu là bởi vì bọn nhỏ thông minh ấy mà.”Bà nội Tô cười nói: "Dạy cái gì chứ? Cha con chỉ là đọc sách, bọn nhỏ bên cạnh nghe, đọc một quyển liền học một quyển.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.” Được rồi!Khả năng học tập của Giang Bác quá mạnh, điều này vượt quá tưởng tượng của hiệu trưởng Tô, càng đừng nói Tô Chí Phong và Mã Lan, hai người đều có chút bối rối, không biết nên giáo dục một đứa nhỏ thông minh như vậy như thế nào.Luôn cảm thấy nếu đặt trong tay mình sẽ làm chậm trễ việc phát triển của con.Nhưng bản thân đứa nhỏ cũng không hoảng sợ, lúc này đương sự là đồng chí Giang Bác còn cùng với Tống Sở ngồi ăn kẹo mạch nha.

Hai đứa nhỏ vẫn còn uống sữa mạch nha mà bà cụ làm cho chúng, có vẻ như bọn chúng trải qua một cuộc sống tốt dù phải xa nhà.Vì không nỡ rời xa bọn nhỏ, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng ở lại nơi này dùng bữa, coi như là hưởng chút phúc lợi của hai đứa nhỏ.Trong bữa ăn, Tô Chí Phong nói về sự sắp xếp của mình và Mã Lan cho ông nội Tô nghe: "Ngày mai chúng con sẽ đi đăng ký hộ khẩu, chở bọn nhỏ về bên nhà của cha mẹ Mã Lan.

Sau khi xong việc, chúng con sẽ quay lại đăng ký nhập học, con đã hỏi thăm trường học bên kia, cũng đã xếp lớp trước rồi.”Dầu gì ông cũng làm trong hệ thống giáo dục, vì vậy việc nhập học không phải là một việc quá khó.Hiệu trưởng Tô nói: "Sở Sở có thể vào lớp một, nhưng Tiểu Bác thì không, nó phải được gửi đến trường trung học cơ sở.

Nếu để nó đến lớp các học sinh tiểu học, điều đó sẽ làm chậm trễ nó, cha sẽ trở về trường học nói một chút.” Dẫu sao trước kia ông cũng là hiệu trưởng của một trường trung học.Ngay khi Tô Chí Phong vừa định gật đầu, Giang Bác đã nói: "Con học cùng với Sở Sở.”Mã Lan cười nói: "Tiểu Bác, con và Sở Sở không thể học chung, Sở Sở phải đi học tiểu học.”Tống Sở gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, anh phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, chăm chỉ học tập, sau này còn có thể nuôi gia đình.”Giang Bác nhìn cô một cái: "Vậy thì học bù, anh sẽ dạy bù cho em.”".

.

.” Đầu óc Tống Sở tràn đầy hình ảnh quá trình bị tiến sĩ ép học hành trong phòng thí nghiệm, cô đột nhiên cảm thấy tương lai thật đen tối.Chuyện này…Tất nhiên nó vẫn chưa được quyết định, dựa theo khoảng cách giữa Tống Sở và Giang Bác, họ không thể học cùng nhau.

Tất nhiên, họ sẽ không tranh luận với con cái về vấn đề này.Trước khi đi, bà nội Tô lấy phần sữa mạch nha còn sót lại cho hai đứa nhỏ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 45: Chương 45



Khi gia đình bốn người đến, mọi người trong Cục công đều đã có mặt đầy đủ."Xin chào chú công an, cảm ơn chú đã tìm cho chúng cháu một mái nhà tốt, cha mẹ cháu đối xử với chúng cháu rất tốt!” Tống Sở chân thành cảm ơn mọi người trong cục.Chỉ như vậy thôi đã làm đồng chí công an thích đến phát điên, đồng chí công an đấy quan sát tỉ mỉ hai đứa nhóc một chút liền biết hai đứa ở nhà mới rất tốt.Lúc trước, khi hai đứa nhỏ ở Cục Công an, chúng chỉ ốm như những con khỉ nhỏ.

Bây giờ khác rồi, cả hai đều được mặc quần áo mới, hơn nữa, mới mấy ngày trôi qua thôi mà hình như khuôn mặt nhỏ còn tròn trịa hơn một chút.Ngày trước nhà nào cũng sống tiết kiệm mà con cái còn có thể đủ đầy, ngày nay sao có thể kém hơn?Anh ấy lập tức vui vẻ cùng bắt tay với Tô Chí Phong: “Hai người thật đúng là cha mẹ tốt, đem hai đứa nhỏ nuôi tốt như vậy!”Tô Chí Phong mỉm cười: “Hai đứa nhỏ rất ngoan.”Mã Lan tiếp lời: “Chúng tôi c*̃ng phải cảm ơn, cảm ơn đồng chí công an đã đem những đứa nhỏ tốt như vậy đến cho chúng tôi.”Công an Điền trong lòng vui sướng cực kỳ, còn có chút cảm động.Cảm thấy mình đã làm được một chuyện rất tuyệt vời.Anh ấy nhanh chóng lấy ra một tờ giấy chấp thuận đã chuẩn bị sẵn: “Nhanh đăng ký tên lên hộ khẩu đi, về sau hai đứa bé này c*̃ng có hộ khẩu rồi.”Sau đó, anh ấy còn tiết lộ với Mã Lan: “Sau này, mẹ của mấy đứa nhỏ cũng có thể sẽ được chuyển hộ khẩu đến huyện thành, nên cấp trên đang xin cho hai đứa cùng được chuyển đến luôn đấy.”Theo luật mà nói nếu mẹ của đứa nhỏ có hộ khẩu ở huyện thành, thì đứa nhỏ cũng có thể chuyển theo cùng mẹ.

Nhưng hai đứa nhỏ trước đây đều là trẻ vô gia cư nên dù Mã Lan có hộ khẩu ở huyện thành thì hai đứa nhỏ cũng không thể chuyển theo, tuy nhiên cũng không phải là không có cách, Công an Điền cảm thấy chuyện này anh ấy vẫn có thể giúp đỡ được.Sau khi nghe chuyện này, Mã Lan có hơi ngạc nhiên nhưng cũng có chút thất vọng.Bà cùng chồng Tô Chí Phong đã kết hôn tám năm, thế nhưng vẫn chưa có hộ khẩu ở huyện thành.

Để trở thành công nhân chính thức ở huyện thành, điều đầu tiên cần là phải có hộ khẩu, công việc công nhân thời vụ hiện tại bà có được đều là do gia đình họ Tô giúp đỡ.Bà đã từng nghĩ rằng vì mình có ký ức về kiếp trước nên sẽ rất dễ dàng đăng ký hộ khẩu, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện cuối cùng cũng nhận ra sự thật, một khi không có năng lực thì chẳng làm được gì, dù là kiếp trước hay kiếp này.Kiếp trước bà là một người làm công bình thường, kiếp này cao hơn cũng chỉ là một công nhân thời vụ ở huyện thành.

Có thể kết hôn với Tô Chí Phong, bà đoán có lẽ mình đã dùng hết vận may của kiếp này rồi.Sau khi rời khỏi cục công an, Tống Sở vô cùng vui vẻ chào tạm biệt các đồng chí công an.Các đồng chí công an cũng đứng ở cửa tiễn gia đình bốn người, lần trước khi tạm biệt hai đứa nhỏ bọn họ đều khá lo lắng, nhưng lần này thực sự có thể cảm thấy nhẹ nhõm rồi.Trên đường trở về nhà họ Mã, Mã Lan đã nói chuyện với Tô Chí Phong về hộ khẩu."Chí Phong, em muốn chuyển đến hầm mỏ làm.

Mặc dù sẽ vất vả hơn nhưng cơ hội tốt cũng rất nhiều, nếu em đăng ký được hộ khẩu ở huyện thành thì sau này hai đứa con của mình cũng có thể chuyển đến đây.".
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 46: Chương 46



"Lúc đó hai đứa nhỏ cũng có thể ăn lương thực thương phẩm (loại lương thực tốt nhất, sản xuất chuyên dụng để mua bán ra thị trường, chỉ có thể dùng tem phiếu để mua).

"Công việc ở đó rất vất vả nên không có quá nhiều phụ nữ có thể chịu được, vì vậy phụ nữ đa phần đều không được làm chính thức.

Trước kia Mã Lan chưa từng nghĩ tới mình cần phải vất vả như vậy, nhưng bây giờ có con rồi, bà phải cố gắng nhiều hơn.

Tô Chí Phong trầm giọng nói: “Đừng tính chuyện ngu ngốc nữa, anh vẫn còn ở đây mà.

”Mã Lan trả lời: “Một mình anh làm sao kiếm đủ lương thực thương phẩm hàng tháng nuôi cả gia đình được.

”Tống Sở ở đây mấy ngày nay cũng đã biết rằng lương thực thương phẩm là một thứ tốt, mọi người đều muốn ăn.

Nhưng cô cùng anh trai Tiểu Bác và mẹ vẫn chưa đủ điều kiện ăn nó, khi cô ở nhà bà nội, mặc dù bà lão hàng xóm và bà nội đều nói cô cùng Tiểu Bác rất ngoan, nhưng vẫn không đủ điều kiện ăn được lương thực thương phẩm, sau này trong nhà cũng sẽ càng khó ăn được hơn.

Bà nội lúc ấy nghe xong còn thở dài.

"Mẹ, làm thế nào mới có thể ăn được lương thực thương phẩm, có phải nó rất đắt không?”Mã Lan cười nói: “Con bây giờ đang ăn lương thực thương phẩm còn gì, nhưng là ăn lương thực thương phẩm của cha con.

”Tống Sở nói: “Nhưng con muốn ăn lương thực thương phẩm của mình làm ra.

”Tô Chí Phong cười đưa tay sờ lên đầu con gái mình: “Vậy thì phải chăm chỉ học tập, có bằng cấp rồi tìm một đơn vị làm việc thì có thể kiếm ra lương thực thương phẩm.

”Lại là đọc sách… May mà còn có tiến sĩ ở đây.

Tống Sở nói với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, anh phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn nhé, như vậy mới có thể mau chóng kiếm được lương thực thương phẩm.

”Giang Bác nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như đồng ý.

Mã Lan cùng Tô Chí Phong nghe hai đứa nhỏ nói cũng không nhịn được cười.

Nghe thấy bọn nhỏ hồn nhiên nói chuyện liền cảm nhận được niềm vui khi nuôi con, còn về phần khó khăn thì cũng đã khó khăn rồi, nghĩ nhiều cũng chỉ thêm phiền, dứt khoát để đến đâu tính đến đó vậy.

Bởi vì xe chở người nhiều nên tốc độ khá chậm, mãi đến mười giờ sáng mới tới nhà họ Mã.

Lúc này vẫn là tháng tám, thành ra ai ai cũng bận rộn.

Hai năm nay thu hoạch đều không tốt, hạn hán từ năm ngoái đến năm nay vẫn chưa kết thúc, lương thực thu được sắp không đủ ăn nữa rồi.

Cuộc sống ở nông thôn thật sự rất khó khăn, hoa màu trồng trên đồng ruộng cây nào cũng sống sót rất ít, nhưng mọi người vẫn chăm chỉ làm việc.

Ngay khi Mã Lan vào thôn, bà đã chạm mặt người của đại đội, so với lần trước trở về đều gầy hơn rất nhiều.

Tống Sở nhìn thấy những người này cũng không khỏi giật mình, trước đó khi nhìn thấy những người ở trấn trên cô còn cảm thấy họ chả khác mấy người ở mạt thế là bao.

Nhưng hiện tại nhìn những người này, cô không khỏi cảm khái những người này còn đáng thương hơn cả người ở mạt thế, gầy đến nỗi dọa cho người khác phải sợ hãi một phen.

"Ai nha, Mã Lan trở về đấy hả, sao đột nhiên lại trở về thế?”"Sao còn mang theo hai đứa nhỏ đến đấy.

”"Tại sao không nghe cha mẹ cháu nói cháu trở về a.

”"Xem nào, người ở huyện thành sống đúng là sống vẫn rất tốt nha, đứa nhỏ này được nuôi cũng quá tốt rồi.

”Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, cái đói cũng không ngăn được lời nói của mọi người.

Mã Lan cũng không cùng mọi người nói nhiều: “Chúng cháu trở về có việc, khi nào xong việc còn muốn mời cha mẹ về nhà mình chơi.

”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 47: Chương 47



Sau đó Mã Lan lại nhanh chóng cùng Tô Chí Phong đi đến đại đội.Đại đội trưởng của đại đội là chú của Mã Lan ở cách đó mấy nhà, nhìn thấy cô cháu gái đã gả vào huyện thành, đội trưởng vẫn rất coi trọng, nhanh chóng chào hỏi."Mã Lan trở về thăm cha mẹ sao? Ai nha, thầy giáo Tô cũng về à.”Đại đội trưởng Mã thân thiện cười nói.Tô Chí Phong dừng xe bế con gái xuống, mỉm cười rút một điếu thuốc đưa cho đại đội trưởng: “Chú, ngoài việc đến thăm người nhà, chúng cháu còn có chút chuyện phiền phức muốn nhờ chú giúp.”Đại đội trưởng Mã biết đây là thuốc xịn, cười nhận lấy: “Người một nhà cả, cái gì mà phiền phức hay không phiền phức chứ, nói đi, có chuyện gì cần chú giúp đấy.”Mã Lan cười nói: “Cho hai đứa nhỏ này đăng ký hộ khẩu.”Đại đội trưởng Mã lúc này mới chú ý tới hai đứa nhỏ, không chút phản ứng hỏi.

"Trên hộ khẩu ghi là gì?”Mã Lan lại nói: “Hai đứa bé này là con cùng Chí Phong nhận nuôi, trong huyện công an bên kia nói hộ khẩu phải theo mẹ, nên cháu liền về đại đội."Tô Chí Phong chỉ cho hai đứa nhỏ gọi: "Gọi ông chú đi con.”Tống Sở lớn tiếng nói: “Chào ông chú ạ!”Đại đội trưởng Mã: “...!!!”Không chỉ Đại đội trưởng Mã mà những cán bộ khác cũng ngây người kinh ngạc.Đồng chí Mã Lan không những lấy chồng ở huyện thành, mà hiện tại còn nhận nuôi hai đứa con!Trong khi mọi người ở đại đội còn không đủ ăn và nhiều gia đình còn không có khả năng nuôi con, vậy mà họ lại đi nhận hai đứa nhỏ xa lạ làm con nuôi, đây đúng là một quyết định lớn mà.Đội trưởng Mã suýt chút nữa rơi lệ: “Mã Lan, nếu cháu muốn nhận nuôi con thừa tự sao không nói với chú, đại đội chúng ta nhiều con cháu như vậy, cháu muốn chọn thế nào cũng được mà.” Chỉ cần có thế sống sót, nhà ai lại không bằng lòng cho con mình đi.Lời vừa rồi làm cho Mã Lan không vui: “Chú, đừng nói như vậy trước mặt bọn nhỏ, nhận con nuôi cũng phải có duyên phận.”Tống Sở đồng ý gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng cháu cùng cha mẹ là có duyên phận.

Nhất định phải làm người một nhà, ông chú, người sẽ không muốn đánh gãy duyên phận và phá hư gia đình người khác đâu đúng không.”Tô Chí Phong cùng Mã Lan: “...!Đứa nhỏ này đã học gì từ ông bà nội của chúng vậy?”Tô Chí Phong nói: “Chú, chúng ta làm chuyện quan trọng trước, những chuyện khác đợi chút nữa hãy nói sau.”Mã Lan c*̃ng nhanh chóng đem giấy phê chuẩn ở cục công an lấy ra: “Hai đứa bé đều được nhận từ cục công an đem về, bọn họ ở bên kia còn đang thúc gịuc đấy.”Sau khi nghe hai đứa nhỏ đều từ cục công an đem về, không phải là âm thầm nhận nuôi, đại đội trưởng Mã cũng không nói nhiều nữa, thu lại ánh mắt xúc động đi làm thủ tục.Trên thực tế việc này khá dễ dàng, chỉ cần đăng ký tên của đứa nhỏ, sau đó mở hộ khẩu trong đại đội để lưu lại, cuối cùng Mã Lan cùng Tô Chí Phong chỉ cần đến xã lấy hộ khẩu mới là được.Sau khi làm hết thủ tục, đại đội trưởng Mã cũng không còn than thở nữa.Tống Sở từ trong túi móc ra một khối kẹo mạch nha đưa cho đại đội trưởng: “Ông chú, người ăn kẹo ngọt đi, ăn chút đồ ngọt liền vui vẻ.”Đại đội trưởng Mã: “.

.

.”Nhân viên công tác ở đại đội Mã gia không giấu nổi chuyện, chân trước Tô Chí Phong và Mã Lan vừa rời đi, chân sau việc Mã Lan nhận nuôi hai đứa nhỏ liền bắt đầu lan truyền khắp đại đội.Lúc mấy người nhà Mã Lan tan tầm trở về nhà, ở trên đường không tránh khỏi việc nghe thấy rất nhiều người nói qua..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 48: Chương 48



Cha ruột của Mã Lan tên là Mã Tam Căn.

Mã Tam Căn là một người nông dân chất phát, thật thà.

Nhưng cũng như những người khác, ông cụ là một người trọng nam khinh nữ điển hình.

Đời này ông cụ sinh liên tục ba người con gái mới sinh được hai người con trai, con gái lớn là Mã Quế Hoa, Mã Cúc Hoa là con gái thứ hai và Mã Lan Hoa là con gái thứ ba, sau này lại đổi tên thành Mã Lan, con trai cả Mã Đại Trụ và con trai út Mã Tiểu Trụ.

Mã Lan là con thứ ba, nhỏ nhất trong số các con gái, lúc được một tuổi rưỡi thì Mã Tiểu Trụ được sinh ra, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Mã Lan không mấy tốt đẹp từ khi còn nhỏ.

Nhưng từ sau khi đồng chí Mã Lan thành công gả cho Tô Chí Phong một người đàn ông đến từ huyện thành, nhờ sự thông minh tài trí của mình mà địa vị của bà trong gia đình họ Mã cũng dần trở nên khác biệt hơn, chỉ đứng sau cha Mã Tam Căn và mẹ Lý Tứ Hỷ.

Khi nhà họ Mã nhắc đến Mã Lan, đều sẽ nói với con của mình rằng cô nhỏ của con đã thành người ở huyện thành xa hoa, họ còn nói với những đứa nhỏ sau này nó sẽ thành công như cô nhỏ của mình, đến huyện thành để ăn lương thực thương phẩm.

Mặc dù Mã Lan đã ăn đồ chợ đen trong tám năm qua, nhưng trong suy nghĩ của mọi người bà giống người ở huyện thành, đã trở thành cô gái huyện thành thứ thiệt.

Bây giờ cô gái huyện thành này còn ăn no không việc gì làm, nên đi nhận nuôi hai đứa nhỏ.

Mã Tam Căn cùng Lý Tứ Hỷ nghe được tin tức này, so với đại đội trưởng trước đó còn hoảng hốt hơn.

Trực tiếp chạy bước lớn về nhà.

----------Khi người nhà họ Mã trở về nhà, liền nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi xổm trong sân, một trai một gái, hai đứa đều ăn mặc rất xinh đẹp, con gái nhà mình và con rể thì ngồi một bên vừa nhìn bọn nhỏ vừa cười.

Thấy người nhà đã về, cô con gái thứ ba Mã Lan cười với bọn họ: "Cha mẹ, sao bây giờ mới về, tụi con đã chờ lâu lắm rồi đó.

"Tô Chí Phong cũng cười chào hỏi: "Cha mẹ.

"Không ngờ con rể là giáo viên trên thành phố cũng về chung.

Đối với người con rể ở trên thành phố xuất thân từ một gia đình trí thức cao, từ tận đáy lòng người nhà họ Mã rất kính trọng, cho nên! mặc dù Mã Tam Căn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không thể nói nên lời.

Nhưng Lý Tứ Hỷ là người làm mẹ lại không nhịn được nói: "Lan Hoa, nghe nói con và con rể đã nhận nuôi hai đứa nhỏ hả?"Mã Lan cười nói: "Đúng rồi ạ.

"Sau đó, bà vẫy tay Tống Sở và Giang Bác đang ngồi coi kiến lại, giới thiệu người trong nhà cho bọn nhỏ.

"Đây là ông ngoại, bà ngoại, kia là cậu cả và mợ cả, còn đó là c** nh* và mợ nhỏ, đó là em trai và em gái, lát nữa các con chơi chung có thể tự mình làm quen.

"Tống Sở nghe thấy vậy hai mắt sáng lấp lánh, ai da má ơi, không ngờ cô còn có nhiều họ hàng như vậy.

Giờ thì tốt quá rồi, đùng một lúc tự dưng lại có bao nhiêu là người thân luôn.

Cho nên cô vội vàng chào hỏi người trong nhà, cái miệng nhỏ lễ phép nhanh nhẹn chào hỏi hết người này tới người khác, còn bảo Giang Bác gọi theo.

Giang Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giống như cái máy đọc mà phát lại những xưng hô mà Tống Sở vừa gọi, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những con kiến.

Người nhà ông Mã: "! " Không phải mà, họ còn chưa nói có chấp nhận hay không, các cháu gọi vui vẻ như vậy làm gì?.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 49: Chương 49



Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ không dám can thiệp đến vấn đề này, hai người dắt vợ con vào nhà để dọn dẹp.Về phần Mã Tam Căn, ông cụ cũng xấu hổ ngồi bên cạnh con rể, nhận lấy điếu thuốc lá con rể đưa, hút hai hơi.Sau đó vẻ mặt muốn nói lại thôi.Lý Tứ Hỷ nhìn hai đứa trẻ, rồi nhìn con gái mình, không thể cầm lòng, kéo con gái vào bếp.Trên thực tế, trong ba cô con gái, Lý Tứ Hỷ thích cô con gái thứ ba nhất.Vốn dĩ vì là con gái nhỏ nhất nên lúc trước ở trong lòng có hơi không thích, nhưng cô con gái này từ nhỏ đã biết chăm chỉ làm việc, cho nên bất tri bất giác ưa thích hơn nhiều, nếu không thì bà cụ đã không cho con gái lên xã học trung học.Nhưng không ngờ nhất chính là cô con gái này còn có năng lực được gả vào trong nội thành, nên Lý Tứ Hỷ càng coi trọng bà hơn, thậm chí bà cụ còn coi bà là niềm tự hào của mình. Nếu không phải bởi vì chuyện này quá lớn, bà cụ thật sự không muốn tỏ thái độ với con gái mình: “Con gái ngốc, con muốn nhận nuôi hai đứa nhỏ cũng được, nhưng sao cứ phải là lúc này, mấy năm sau còn có thể chứ bây giờ một miếng ăn cũng khó, hơn nữa con còn chưa bàn bạc với gia đình.

Nếu bây giờ con chưa muốn sinh con, thì mẹ có thể bảo em trai nhỏ em trai lớn của con sinh hai đứa, vừa sinh xong là có thể ôm đi, không phải tốt hơn là nhận nuôi con của người khác sao?"Mã Lan nghe vậy thầm nghĩ, bà thà không có con suốt đời còn hơn là nuôi con của em trai trong nhà.Không phải bà ghét bỏ gen của ông cụ Mã, mà là nếu làm theo vậy thì sau này khi lớn lên cuối cùng là con cái nhà ai cũng không thể nói rõ được.Đương nhiên, chuyện này bà cũng không muốn nói rõ, trực tiếp lôi Tô Chí Phong ra làm lá chắn: "Chuyện này con có thể làm chủ à? Mẹ cũng biết chuyện của con rồi còn gì, ông cụ Tô bằng lòng nhận con làm con dâu, đó cũng là bản lĩnh của con, con còn có thể nghĩ tới cái khác sao?"Lý Tứ Hỷ: "...Đây là ông cụ Tô bên kia muốn nhận nuôi sao?"“Đúng vậy, Chí Phong đã đích thân đi nhận nuôi, cha mẹ chồng của con cũng rất thích chúng nó, sau khi nhận nuôi về liền ở bên nhà bọn họ, tối qua còn hối bọn con phải về nhà làm hộ khẩu nhanh nhanh một chút.

Thực tế mà nói, nếu sau này hai đứa trẻ này không thích con làm mẹ nó, thì ai đi ai ở còn chưa chắc đâu.”Lý Tứ Hỷ đột nhiên cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, "Cái này.

.

.

Cái này không thể nào."“Tại sao không thể? Đâu phải là mẹ không biết tình hình của con gái mẹ?"Lý Tứ Hỷ không biết phải phản bác làm sao, bà cụ biết rõ tình huống của con gái mình, nó đã tám năm không có con.

Từ lâu đã có người đồn thổi, đây là do con gái có bản lĩnh thu phục được con rể, nếu đổi thành nhà khác, đã sớm đuổi con dâu đi chạy lấy người rồi.Một cô con dâu không thể nối dõi tông đường, ai mà muốn chứ, hệt như bà, lúc sinh được ba cô con gái đều bị ông cụ Mã ghét bỏ đấy thôi.Lý Tứ Hỷ không biết phải nói gì, bây giờ con gái và con rể đã có hai đứa con nuôi, bà cụ còn phải suy nghĩ xem làm sao để hai đứa nhỏ coi nhà họ Mã là nhà ngoại thật sự."Con gái, khổ cho con rồi." Lý Tứ Hỷ cảm thấy số phận thực sự rất bất công, đôi mắt buồn bã cũng đỏ lên..
 
Back
Top Bottom