Ngôn Tình Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
286,583
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP_CO3cS-pO3kxC7Dz6NMlUWrLNNmzMIUUucmVJ4Us89QIGvVm7IR-5XWDn1uzKpwznWPbIJc0iJD6BHX_ISVtvCxAT2aIfo9PjGU4alm0M3Jy0xFiLdOMiCBAESX23ml8WM9AiLl1oWkSYtAOgR9pz=w215-h322-s-no-gm

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Tác giả: Hồ Đồ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Dị Năng, Cung Đấu, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tống Sở là một dị năng giả hệ không gian trong thế giới đầy zombie. Cô được giao nhiệm vụ chăm sóc cho nhà khoa học thiên tài Giang Bác, cung cấp vật tư và trợ lý cho anh trong cuộc sống hàng ngày.

Sau một thời gian sống Tống Sở nhận ra rằng Giang Bác không thể tự quản lý cuộc sống của mình và có tính cách khá kỳ lạ. Cô quyết định rời đi và trở thành một nữ chiến sĩ săn lùng zombie.

Trong khi đó, Giang Bác cho rằng Tống Sở ngu ngốc và không chịu học hành, và không muốn sống cùng cô nữa.

Nhưng một ngày nọ, phòng thí nghiệm bị zombie tấn công và hai người phải chạy trốn đến thập niên 60 với số lượng vật tư thiếu hụt.

Trong tình huống nguy hiểm, Giang Bác và Tống Sở nhìn nhau và quyết tâm cùng nhau vượt qua. Cả hai duỗi tay và tựa vào nhau để đối phó với những thử thách đầy khó khăn.​
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 1: Chương 1


Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm.

Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít công sức để lấy được một vài cây trong phòng thí nghiệm.Bởi vì hai người vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, cho nên họ đã may mắn được nhìn thấy loại cây này vài lần.“Tiến sĩ, chắc bây giờ chúng ta không ở trong thời mạt thế đâu.” Giọng nói phát ra là của một cô bé.Tống Sở vừa nói xong liền sửng sốt một chút, theo bản năng lại nhìn về phía tay của mình, sau đó quay sang nhìn đồng bạn ở bên cạnh.

Vừa nhìn đã bị dọa cho hết hồn.Vị tiến sĩ vốn cao to giờ đã biến thành củ cải nhỏ.Quần áo trên người là những mảnh vải vụn rách rưới, khuôn mặt đen nhẻm lấm lem đầy tro bụi.

Nếu không phải hai người cùng nhau lớn lên, biết dáng vẻ lúc nhỏ của đối phương như thế nào thì chắc giờ cô đã không nhận ra người này là ai.“Tiến sĩ đó hả?”Tiến sĩ Giang Bác phiên bản thu nhỏ liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ.Không còn nghi ngờ gì nữa, ngoài tiến sĩ Giang ra thì không có ai có thể biểu lộ ra bộ dạng khinh thường một cách tự nhiên như vậy.Tống Sở sợ hãi nói: “Tiến sĩ, chúng ta làm sao thế, đây là xuyên hồn à? Sao chúng ta lại trở nên nhỏ xíu rồi?”Thời điểm tận thế, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trước ngày tận thế.

Đương nhiên cũng hiểu rất rõ về trọng sinh cùng xuyên không.Tiến sĩ Giang lại nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Khi không gian biến hóa đến một trình độ nhất định sẽ dẫn đến thời gian biến hóa, hơn nữa lúc chúng ta tiến vào đường hầm không gian có thể sẽ bị ảnh hưởng, khiến thân thể trở về lúc nhỏ.”“Vậy là xuyên thân rồi còn gì?” Hai mắt Tống Sở sáng lên, lập tức muốn kích hoạt dị năng không gian, cuối cùng lại phát hiện không mở ra được.Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng chập chờn ở trong không gian.

Giống hệt như lúc mạch điện bị hỏng nên chập chờn, chắc chắn bọn họ đã xuyên thân rồi!Tống Sở thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong không gian của cô chứa rất nhiều đồ có giá trị.

Về phần thân thể trở về lúc nhỏ cũng không sao, tiến sĩ rất lợi hại, sẽ có cách biến cô trở lại bình thường thôi.Cô vẫn luôn tin tưởng vào đầu óc của Giang Bác.

Ngay cả làn sóng zombie cũng không làm gì được bọn họ, mấy chuyện này thì có đáng gì?Nhưng nghĩ đến việc không mở ra được không gian và nơi ở xa lạ trước mắt là cô lại bắt đầu cảm thấy bất an.Trước giờ Tống Sở chưa bao giờ rời khỏi phòng thí nghiệm, lúc nào cũng ru rú ở bên trong..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 2: Chương 2


Từ khi sinh ra cô đã được phát hiện có dị năng, vì vậy cô vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm.

Đến năm sáu tuổi thì phát hiện ra dị năng của mình là hệ không gian vô dụng, không chỉ có kích thước nhỏ mà còn lúc hiện lúc không.

Vốn dĩ đã bị ném ra bên ngoài để chờ chết, ai ngờ lại được một đứa trẻ tự kỷ mới tám tuổi chọn làm bạn chơi cùng, cho nên mới may mắn được ở lại phòng thí nghiệm.Trong khoảng mười năm tiếp theo, bởi vì vẫn luôn ru rú trong phòng thí nghiệm nên cô hầu như không có kinh nghiệm xã hội, toàn phải dựa vào việc xem tiểu thuyết để bổ sung kiến thức.

Lúc này Tống Sở cảm thấy rất khó chịu.“Tiến sĩ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”Giang Bác vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang một bên.

Cho dù lúc này đối phương có khuôn mặt non nớt hơn một chút nhưng cũng khiến Tống Sở yên tâm phần nào.“Cứ đi trước đã, tìm chỗ nào có người ở.”Tống Sở không vui: “Nếu lỡ gặp phải zombie thì sao?”Giang Bác liếc cô một cái: “Cô có thể chọn ở lại.”Sau đó liền xoay người hướng về phía đường chính mà đi.Tống Sở nhìn xung quanh là một mảnh tối đen, khẽ rùng mình một cái, vội vàng nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy theo sau: “Tiến sĩ, chờ tôi chút!”Giang Bác đi ở phía trước, nghe vậy trong mắt hiện lên ý cười.Thời gian trôi qua, trời cũng sáng dần lên.

Trên con đường dẫn tới huyện Bình An có hai bóng người nhỏ bé đang chật vật di chuyển.“Tiến sĩ, tôi đi không nổi nữa rồi.”“Tiến sĩ, hay là chúng ta tìm chỗ nào trốn đi, lỡ gặp phải zombie thì sao?”“Tiến sĩ, vừa nãy chúng ta mới uống nước ở chỗ kia, liệu có bị nhiễm bệnh gì không?”Giọng nói non nớt của bé gái không ngừng vang lên.Cậu bé bên cạnh bình tĩnh liếc cô một cái: “Nếu cô còn không im miệng là tôi ném cô ở đây một mình đấy.”Tống Sở không sợ: “Còn lâu ý, đồ vật của anh đều ở trong không gian của tôi rồi, không có tôi thì anh không sống được đâu.”Cậu bé lại bĩu môi không đáp, tiếp tục bước đi.Cả hai đi bộ gần hết đêm, cảm thấy mệt muốn chết.Hiện tại chân của bọn họ ngắn ngủn, chưa kể Tống Sở rất hay vặn vẹo, cứ đi được mấy bước liền la ó, sau đó ngồi dưới đất kéo quần áo của Giang Bác ra hiệu không muốn đi nữa.Lúc ở mạt thế, bởi vì hưởng ké ánh sáng của tiến sĩ, cuộc sống của cô cũng rất dễ chịu, khi người khác không có gì để ăn với uống thì mỗi ngày cô vẫn có thể ăn kẹo.

Trước giờ chưa từng chịu khổ như vậy.“Tiến sĩ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?”Giang Bác nhìn bộ quần áo rách tả tơi của mình, lại nhìn sang bộ quần áo rách nát của Tống Sở, chán ghét lắc đầu: “Không.”Giọng nói non nớt khiến anh không khỏi nhíu mày.Tống Sở bĩu môi.Giang Bác: “Trừ khi cô có thể lấy ra đồ ăn với thức uống.”Tống Sở: “...Không mở không gian được.”Giang Bác bày ra vẻ mặt bình tĩnh, dù Tống Sở là dị năng giả hệ không gian, nhưng khả năng khống chế không gian của cô cực kì kém, không phải lúc nào cũng hiệu quả.Anh xoay người muốn rời đi, không ngờ Tống Sở lại kéo rách quần áo của mình, bộ đồ này vốn đã rách nát đến không thể nhìn thấy nguyên mẫu, hiện tại bị xé ra một mảnh lộ ra chất liệu màu đen ở bên trong.Tống Sở: “...”Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm vang ầm ầm.Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một chiếc xe kì lạ đang đi tới.Tại sao lại lạ ư, bởi vì chiếc xe này trông rất xấu, tốc độ thì chậm rì, trước xe còn tỏa ra khói đen, nghe ồn như quỷ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 3: Chương 3


Điều may mắn duy nhất là người ngồi trong xe là người bình thường chứ không phải zombie.Nhưng trong thời mạt thế, con người còn đáng sợ hơn cả zombie.Tống Sở vội vàng lôi kéo Giang Bác tìm chỗ trốn.Kết quả chiếc xe kia lại dừng ngay trước mặt hai người họ.Người ngồi trong xe bước xuống.

Đối phương để tóc húi cua, mặc bộ quần áo màu xám, vóc dáng cũng không cao lắm.Nhìn khuôn mặt gầy gò cùng làn da tái nhợt của người này, tim của Tống Sở bị lỡ một nhịp.

Tiêu rồi, người này cũng giống như người ở trước mạt thế.Chả lẽ đây cũng là mạt thế ư?“Sao lại có hai đứa bé ở đây?”Người đàn ông cúi xuống nhìn hai người, đôi mắt nhìn chằm chằm.

Hai đứa trẻ cũng trố mắt nhìn anh ấy.

Cuối cùng ba cặp mắt nhìn nhau chằm chằm.Tống Sở thấy Giang Bác vẫn như cũ chết cũng không nói lời nào, chỉ có thể đứng lên bày ra vẻ mặt đáng thương: “Đừng ăn chúng tôi, thịt của chúng tôi rất ít, còn có virus nữa.”Khó trách Tống Sở nghĩ như vậy, bởi vì cô nghe người trong phòng thí nghiệm nói người bên ngoài thiếu thức ăn nên phải ăn thịt trẻ con.“Virus gì cơ?” Người đàn ông gầy gò gãi đầu, cảm thấy hai đứa nhỏ này hình như bị ngốc.

Một đứa không thể nói chuyện, đứa còn lại thì hình như đầu óc có vấn đề.Không biết là con cái nhà ai mà quần áo rách tả tơi, chắc là bị trong nhà bỏ rơi.

Nhìn hai đứa nhỏ, đứa câm đứa ngốc, bị ném ra ngoài cũng không có gì lạ.

Nhưng cũng không thể mặc kệ không quản được, dù sao đây cũng là hai mạng người, nếu để chúng ở bên ngoài chết đói thì tội nghiệp lắm.

Phía trước là huyện thành rồi, cứ mang về thả ở cục công an đi.Nghĩ vậy, người đàn ông liền đưa tay bế hai đứa trẻ gầy gò lên: “Đi thôi, anh dẫn các em vào huyện thành, tốt xấu gì cũng có một ngụm cơm để ăn.”Tống Sở sợ tới mức khóc thét: “Buông ra buông ra.”Người đàn ông mặc kệ cô, trực tiếp đặt hai người xuống phía sau xe, sau đó khởi động xe với tiếng lạch cạch, tất cả tiếp tục lên đường.Tống Sở ôm Giang Bác, người vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ, hỏi: “Tiến sĩ, phải làm sao đây?”“Đi cùng anh ta.”Tống Sở: “...Sao anh lại ngây thơ như vậy, không biết đối phương là người tốt hay xấu thì sao đi theo được? Anh nhìn tay chân nhỏ bé này coi, bây giờ chúng ta phải đề phòng mọi thứ.”“Cũng có trốn được đâu?”“...”Tống Sở cảm thấy bất lực, với bản tính của tiến sĩ, nếu có ai bán anh có khi anh còn đếm tiền giúp người ta nữa kìa.Dù sao trước khi mạt thế cô đã đọc được rất nhiều tiểu thuyết, cũng biết không ít về thế giới này.Tống Sở quyết định sẽ bỏ chạy ngay khi chiếc xe này dừng lại.Vì vậy, dưới sự lo lắng khẩn trương của cô, cuối cùng xe cũng tới huyện Bình An.Lúc nhìn thấy những tòa nhà với lối kiến trúc cổ xưa ở hai bên đường, Tống Sở lại mở to hai mắt nhìn.Đặc biệt là những người đi trên đường đều là con người, không phải zombie mà là người bình thường.Hơn nữa chỗ này không có cơ sở phòng thủ, thậm chí không có lướt sắt.

Những người này dám đi lại tự do ở trên đường, chỉ có một khả năng__đây thật sự không phải mạt thế!Chỗ này là một thế giới hoàn toàn mới.Giờ phút này, Tống Sở không biết mình đang có tâm trạng gì, cô cảm thấy mình luyến tiếc hoàn cảnh sống trong quá khứ, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà mong chờ.Cô há hốc miệng nhìn xung quanh, rồi lại quay sang nhìn tiến sĩ nhỏ ở bên cạnh.Lúc này Giang Bác cũng nhìn cô.

Hai người đồng thời làm ra một động tác, đó là nắm lấy góc áo của nhau..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 4: Chương 4


Tống Sở vốn không muốn làm như vậy, nhưng không gian của cô vẫn luôn không mở ra được, trong lòng cô mặc định tiến sĩ là cái đùi, nhất định phải ôm chặt.Còn về phần Giang Bác...anh cảm thấy nếu Tống Sở biết đây là một thế giới an toàn thì rất có thể cô sẽ lén lút bỏ trốn khỏi mình.Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đồng thời hành động cùng một lúc.

Khi người đàn ông lái xe bước ra khỏi xe, hai người vẫn đang đứng nắm chặt góc áo của nhau.Người đàn ông này vừa đỗ xe ở cục công an, cũng không vứt người xuống đất mà xách thẳng hai đứa trẻ đến tận cục công an.Vừa bước vào trong đã thu hút sự chú ý của mấy đồng chí công an.Lúc này trong văn phòng cũng không có nhiều người cho lắm, chỉ có ba người.Một người lớn tuổi và hai người trẻ tuổi.Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông lớn tuổi đứng dậy: “Tôi nói này Tiểu Lưu, cậu đang làm gì vậy?”Tiểu Lưu đáp: “Đồng chí Điền, tôi nhặt được hai đứa trẻ này ở trên đường tới đây, chúng đứng ở ngã ba đường ấy.

Tôi thấy chúng tội nghiệp lắm, chắc là có vấn đề gì đó nên bị người nhà ném ra ngoài.”Nghe nói là đứa trẻ bị ném, hai thanh niên còn lại cũng vội chạy tới, nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ.Quần áo trên người chúng rách tung tóe như giẻ lau, chỉ đủ để che thân.

Cũng may bây giờ đang là mùa hè, nếu là mùa đông chắc bọn trẻ sẽ chết cóng mất.Nhìn đôi tay và đôi chân nhỏ gầy kia, hẳn là chúng đã chịu đựng không ít khổ cực.Các đồng chí công an thấy cảnh này cũng không quá bất ngờ.

Thời buổi này có rất nhiều trẻ em bị trong nhà vứt bỏ.

Nhiều hộ gia đình nghèo không đủ tiền nuôi con liền đem vứt ở Vương Thành, nếu may mắn sẽ gặp được những gia đình hiếm muộn không thể sinh con nhặt về nuôi.

Nhưng trường hợp như vậy rất hiếm khi xảy ra.

Suy cho cùng, nhà nào cũng khổ, làm gì có ai sẵn sàng nuôi con hộ người khác?Đặc biệt là những đứa trẻ đã lớn và có trí nhớ như này, bọn họ sợ đem về nuôi thì chúng cũng không thân thiết với mình.

Người ta thà nuôi những đứa bé còn nhỏ xíu chưa dứt sữa, bởi vì có vậy thì khi chúng lớn lên mới là con của mình.Người lớn tuổi nhất là công an Điền gãi mái tóc hoa râm của mình: “Lạ thật.

Hai đứa nhỏ này đi ra khỏi đại đội mà dân binh cũng không quan tâm cứ để cho chúng đi như vậy ư?”Đồng chí công an trẻ tuổi ở bên cạnh cũng cất giọng hỏi: “Này hai nhóc, hai nhóc thuộc đại đội nào vậy?”Trong trường hợp này phải đưa chúng trở về đại đội mới được, bỗng dưng lại ném vào cục công an làm gì?Giang Bác vẫn im lặng không nói chuyện, Tống Sở thì há hốc miệng nhìn bọn họ, đầu óc không ngừng quay cuồng, làm sao cô biết đại đội là gì chứ?Đồng chí Tiểu Lưu, người lái máy kéo nói: “Cậu nhóc này bị câm, còn cô nhóc kia thì bị ngốc.”Tống Sở: “...Tôi không có ngốc!”“Ồ, cô nhóc nói mình không ngốc kìa.” Công an Điền vui vẻ hỏi tiếp: “Thế cô bé nói xem cháu thuộc đại đội nào?”Tống Sở gãi tóc nhìn về phía Giang Bác ở bên cạnh, lại kéo quần áo của anh: “Chúng ta thuộc đại đội nào thế?”Giang Bác: “Không biết.”“Ái chà, vậy là cậu nhóc này cũng đâu bị câm đâu.” Tài xế Tiểu Lưu hét lên.Mấy đồng chí công an thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, không ngốc cũng không bị câm.Một đồng chí công an đẹp trai khác nói: “Không đúng, đã lớn như vậy rồi, lại còn không ngốc cũng không câm thì sao lại bị ném ra ngoài chứ?”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 5: Chương 5


Đồng chí công an nọ: “Bé gái thì còn có thể nhưng sao bé trai lại bị ném được?”Tống Sở nghe vậy thì trong lòng không vui, bé gái thì sao chứ, chẳng lẽ là bé gái thì sẽ bị vứt bỏ hay sao?!Dù Tống Sở tức giận nhưng cô vẫn rất thức thời.

Người ở dưới mái hiên thì chỉ có thể chịu đựng nhẫn nhịn, dù sao cô cũng biết ở đây không nguy hiểm.Cục công an này hẳn là cơ quan thực thi pháp luật trước mạt thế.

Trước đây cô đã nhìn thấy nó ở trong tiểu thuyết.Nếu gặp những kẻ xấu thì chỉ cần tìm đến bọn họ, bởi vì bọn họ chính là hiện thân của công lý.Nghĩ đến đây, Tống Sở yên tâm hơn một chút, buông quần áo Giang Bác ra.Giang Bác liếc nhìn cô một cái, cũng buông lỏng tay.Thấy không có chuyện gì nữa, tài xế Tiểu Lưu liền rời cục công an.

Ngược lại, công an Điền bưng chén trà tới hỏi bọn họ: “Nhóc con, rốt cuộc là hai cháu đến từ đại đội nào? Chúng ta sẽ đưa hai đứa về, nếu không buổi tối không có chỗ ngủ, trên đường còn có hổ dữ đấy.”Hắn chỉ định hù dọa bọn trẻ một chút, công an Điền không tin hai người họ đã lớn như vậy rồi mà không nhớ được tên đại đội của mình.

Chắc chắn là không muốn nói ra.Khi Tống Sở nghe nói trên đường có một con hổ dữ, cô liền hào hứng hỏi lại: “Con hổ trông như thế nào vậy?” Cô vẫn luôn sống trong phòng thí nghiệm nên chưa bao giờ nhìn thấy hổ thật, kể cả hổ biến dị sau này biến thành dị thú cũng chưa thấy nốt.Công an Điền: “...Rất hung dữ, nó còn ăn thịt người.”Tống Sở nghe thấy ăn thịt người thì run lên, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Bác.Giang Bác mím môi nắm tay cô, không nói câu an ủi nào mà vẫn im lặng như cũ.Thấy thái độ của hai đứa trẻ, công an Điền nghiêm túc nói: “Nói thật sẽ không bị phạt, hai cháu ở đại đội nào?”Tống Sở lắc đầu quầy quậy: “Không biết thật.” Bỗng cô nhớ lại quyển sách Tam Mao lưu lạc mà trước đây mình từng đọc, sau đó bày ra vẻ mặt đáng thương: “Chúng tôi là những đứa trẻ vô gia cư.”Vừa nghe giọng nói cay đắng này, công an Điền cảm thấy chua chát: “Cháu mấy tuổi đã ra ngoài lang thang rồi.

Có còn nhớ cha mẹ mình là ai không?”Cha mẹ ư?Tống Sở lại lắc đầu, cả cô cùng tiến sĩ Giang đều không biết cha mẹ mình là ai.

Mạt thế đến, trẻ em đều được thống nhất quản lí.

Những người như cô và Giang Bác có ‘kĩ năng đặc biệt’ nên được tổ chức gửi đến phòng thí nghiệm để đào tạo.Công an Điền không biết làm sao, quay đầu lại nhìn hai người thanh niên trẻ tuổi: “Các người có tin không?”Đồng chí công an cao gầy họ Lý đứng lên đáp: “Tôi có cách rồi.”Sau đó mở ngăn kéo móc ra một cái bánh bao được bọc trong giấy dai.Nhìn thấy bánh bao trắng, hai mắt Tống Sở lập tức sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, đôi mắt to tròn chỉ tập trung vào cái bánh bao.Mặc dù trong tận thế cô không cần lo lắng về thức ăn, nhưng bánh bao lại là một thứ xa xỉ mà cô rất ít khi được ăn, thỉnh thoảng khi tiến sĩ nghiên cứu được bước đột phá lớn rồi được cấp trên ban thưởng thì cô mới được ăn một lần.Người dân ở đây giàu thật, có thể tùy tiện lấy ra một cái bánh bao.Công an Lý cười nói: “Muốn ăn hả?”Tống Sở ôm bụng đói, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Muốn muốn!”Công an Lý cười như được mùa: “Vậy nói cho chú nghe cháu thuộc đại đội nào, cha mẹ cháu là ai, tên của cháu là gì?”Tống Sở l**m l**m môi, ngơ ngác nhìn bánh bao trắng: “Tôi không biết hai câu hỏi đầu tiên, tôi chỉ nói tên của chúng tôi thôi có được không? Tôi tên là Tống Sở còn anh ấy là Giang Bác.”Giang Bác: “...”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 6: Chương 6


Ba đồng chí công an liếc nhìn nhau, ngay cả bánh bao trắng cũng không thể hỏi được.

Vậy chắc là thật rồi.

Dù sao trước giờ chả mấy ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của bánh bao trắng.Không biết hai đứa trẻ này đến từ đại đội nào.

Nhìn quần áo rách thảm thương như vậy chắc đi lang thang từ lâu rồi.

Sống sót đã là một điều kì diệu, nếu không phải may mắn được Tiểu Lưu mang về có khi chúng đã chết đói cũng nên.

Nghĩ đến là thấy tội nghiệp.Một lúc sau, Tống Sở và Giang Bác ngồi ở cửa gặm bánh bao, mỗi người cầm nửa cái bánh.Sau khi Tống Sở ăn được vài miếng, liếc nhìn ba đồng chí công an đang bàn bạc bên trong, sau đó chọc ngón tay vào Giang Bác: “Tiến sĩ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”Giang Bác đem bánh bao trong tay đưa qua cho cô: “Chắc là chúng ta sẽ bị đem cho người khác.”Tống Sở há miệng cắn một miếng, phần còn lại trực tiếp nhét hết vào trong miệng, phồng má nói: “Tôi biết rồi, giống như trong tiểu thuyết ấy, đứa nhỏ không nhà sẽ bị đưa đến nhà người khác, như vậy sau này sẽ có nhà của mình.

Phải làm sao đây, tôi thấy mấy nhân vật con nuôi trong tiểu thuyết đều rất khổ...Nếu ngày nào họ cũng cho tôi bánh bao thì tôi sẽ đi theo.

Dáng vẻ lúc còn nhỏ của tôi trông rất dễ thương, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng nhận nuôi tôi.”Giang Bác: “...”Hai người bọn họ đoán đúng rồi, đồng chí công an quả thực đã thảo luận về việc đem bọn họ đưa cho người khác nuôi.Hai đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, nhất định không thể vứt bỏ không quan tâm được.

Đương nhiên cũng không thể đem xuống nông thôn, hiện tại dưới quê rất khó khăn, người ta còn không nuôi nổi con của mình chứ đừng nói nhận nuôi hai đứa nhỏ.Hơn nữa, giờ ở nông thôn đầy trẻ em chết đói ngoài đường, nếu đưa hai đứa nhóc này đến đó chắc cũng chả cầm cự được bao lâu.Vì vậy, ý tưởng ưu tiên là tìm một gia đình trong thành phố xem có nhà nào muốn nhận con nuôi không.Dù hai đứa nhóc này hơi lớn một chút, nhận về chưa chắc đã thân thiết nhưng như vậy thì cũng có chỗ tốt của nó.

Bởi vì chúng đã lớn nên vừa về là có thể giúp làm việc nhà, không cần phải tốn sức để chăm.Chỉ cần cho một ngụm cơm ăn là được, qua mấy năm lại có thêm một sức lao động.

Nếu nuôi tốt có khi về sau còn được chúng dưỡng lão cho.Sau khi ba người hạ quyết tâm, liền gọi điện thoại cho các tổ dân phố, nhờ bọn họ tuyên truyền với đơn vị hoặc các vùng phụ cận xem có nhà nào muốn nhận con nuôi hay không, nếu có thì nhanh chóng đến cục công an để nhận đứa nhỏ về.Sau khi tin tức được gửi đi, công an Điền liền dẫn hai đứa trẻ đi đến tòa nhà ký túc xá ở phía sau khu ủy ban huyện.

Tất cả các công chức trong huyện đều sống ở đây, nhà công an Điền cũng ở đó.Tống Sở lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Bác, run rẩy bước đi: “Người này dẫn chúng ta tới đây làm gì vậy?”Giang Bác: “Không biết.”“Tiến sĩ, anh thay đổi rồi.” Tống Sở trừng mắt nhìn anh.

Tự dưng xuyên qua liền bị ngốc!Vị tiến sĩ từng là thánh vạn năng hỏi gì biết nấy giờ hỏi câu nào cũng bảo không biết.Hai người lê đôi chân ngắn ngủn đi theo công an Điền vào nhà, cùng nhau đi lên lầu, tiến vào một hành lang nhỏ trông hơi cũ, đi tới gian phòng thứ ba thì công an Điền gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra.Có một người phụ nữ đứng ở bên trong, trông rất hiền lành.

Tống Sở có chút hưng phấn.

Sau này bọn họ sẽ ở lại đây ư, vậy có phải kêu mẹ hay không?.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 7: Chương 7


Vợ của công an Điền đang dọn dẹp nhà cửa, vừa mở cửa đã thấy chồng mình quay lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lão Điền, sao mới đó mà anh đã về rồi?”Công an Điền thở dài đáp: “Không phải vì hai đứa nhỏ này hay sao.”Nói xong hắn liền mang theo hai đứa nhỏ vào nhà, sau đó nói cho vợ mình lai lịch của chúng, đồng thời cũng kể chuyện chuẩn bị tìm người nhận nuôi bọn trẻ ở trong huyện.Sở dĩ mang bọn họ về nhà là vì muốn tìm người nhận nuôi thì phải có ngoại hình tốt một chút, nếu không với bộ dạng bẩn thỉu của hai đứa nhóc này, đoán chừng bọn họ cũng sẽ do dự không muốn nhận nuôi.

Hai đồng chí công an còn lại vẫn chưa lập gia đình, vì vậy chỉ có mình vợ của công an Điền có thể lo liệu việc này.Khi vợ của công an Điền biết tin, cô ấy lập tức nhìn Tống Sở cùng Giang Bác với vẻ thương xót: “Ôi, những đứa trẻ tội nghiệp.”Cô ấy cũng có hai đứa con, hiện tại đều đang đi học.

Ai đang làm mẹ hiển nhiên sẽ không thể nhịn được khi thấy những đứa trẻ tội nghiệp.Chỉ tiếc là điều kiện nhà họ cũng không tốt.

Cô ấy không có việc làm, công an Điền là trụ cột nuôi sống các thành viên trong gia đình này, cho nên dù rất muốn thì cô ấy cũng không thể nhận thêm hai người con nuôi nữa.“Các cháu đừng sợ, cứ tự nhiên như ở nhà mình.

Dì sẽ tắm rửa cho các cháu sau.”Sau đó lại ra lệnh cho công an Điền đun nước rồi tự mình đi tìm quần áo cho hai đứa trẻ: “Cũng may là em còn giữ mấy bộ đồ cũ của bọn Hổ Tử, vừa lúc kiếm được hai cái cùng kích cỡ với chúng.”Nửa giờ sau, Tống Sở cùng Giang Bác bị l*t s*ch sẽ, mỗi người được thả vào những chiếc chậu gỗ lớn rồi được tắm rửa và kì cọ một phen.Sau khi tắm xong lại được mặc quần áo sạch.Cả công an Điền và vợ đều nhìn hai đứa trẻ với vẻ ngạc nhiên.Bởi vì sau khi chúng được tắm rửa thì trông rất đẹp và đáng yêu.Khi được đưa về, mặt đứa nào đứa nấy đều đen thùi lùi như mực, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Hiện tại vừa được tắm xong liền thấy rõ diện mạo của chúng.

Tuy rằng hai đứa trẻ có hơi gầy một chút nhưng da dẻ hồng hào, ngũ quan ưa nhìn, hai mắt đen láy sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ bừng, hiển nhiên là những đứa trẻ xanh xao vàng vọt ngoài kia không thể sánh bằng.

Bởi vì hai đứa trẻ này đẹp như những em bé trong tranh Tết vậy.Hai vợ chồng công an Điền nhìn nhau, vợ của hắn kéo công an Điền lại hỏi: “Lão Điền, hai đứa nhỏ này thật sự bị nhặt về hả? Sao em cứ có cảm giác bọn chúng bị bắt cóc từ nhà nào ra ấy? Làm gì có nhà nào nỡ bỏ hai đứa trẻ đáng yêu như vậy? Chắc chắn chỉ có mấy gia đình có điều kiện thì mới nuôi được hai đứa trẻ xuất sắc như này.”Công an Điền cũng gãi đầu: “Nhìn bộ dạng này cũng không giống như bị bỏ lâu rồi.”Tống Sở vừa nghe hai người nói chuyện liền hoảng sợ, xong rồi xong rồi.

Bởi vì hai người bọn họ quá đẹp nên bị nghi ngờ nguồn gốc rồi.

Trong tiểu thuyết có viết, nếu bị nghi ngờ nguồn gốc thì sẽ bị đem thiêu sống, hoặc là bị đưa đến phòng thí nghiệm để cắt lát giải phẫu.Cô vội vàng nói: “Đúng là bị bỏ lâu rồi! Chúng cháu sinh ra là đã đẹp như vậy!”Tống Sở kéo Giang Bác ở bên cạnh: “Chúng ta bị bỏ lâu rồi đúng không?”Giang Bác ngoan ngoãn gật đầu phụ hoạ theo cô..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 8: Chương 8


Tống Sở cũng bị đánh bại bởi thái độ này của anh.

Khi còn bé tiến sĩ có chút tự kỷ, lớn lên đã dần khỏi hẳn, bây giờ không chỉ thân hình nhỏ lại mà còn bắt đầu mắc chứng tự kỷ trở lại.Vợ công an Điền ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn hai đứa trẻ rồi hỏi: “Bé cưng, cháu nói cho dì nghe xem trong nhà cháu xảy ra chuyện gì?”Cái này quá mức không bình thường.Tống Sở bĩu môi lắc đầu: “Không nhớ, chúng cháu không nhớ gì cả.”Vợ công an Điền nói: “Em nghe thấy chúng còn nói giọng Bắc Kinh.”Công an Điền cũng gật đầu: “Đám người bọn Tiểu Lý còn đang suy đoán có khi nào bọn họ từ Bắc Kinh lưu lạc đến đây không.”Cũng không phải là không thể, nếu hai đứa trẻ này lẫn lộn ở trên xe lửa, người ta sẽ tưởng là con cái của mấy người khách trên xe, như vậy có thể đi từ thủ đô đến đây rồi.Vợ công an Điền nói: “Hay là con cái nhà ai đi lạc? Sao không giúp chúng tìm người nhà thử?”Tống Sở nghe vậy liền sợ hãi, cô làm gì có người nhà, không thể bị đưa về thời mạt thế được, vì vậy cô vội vàng xua tay: “Không có người nhà, chúng cháu không có người nhà gì đâu, chúng cháu là cô nhi, trẻ lang thang ấy.” Nói xong Tống Sở liền rơm rớm nước mắt: “Chúng cháu không có người nhà....”Tống Sở vốn đã ưa nhìn, bây giờ cô vừa khóc liền khiến người ta nhìn mà xót xa.Vợ công an Điền: “Đừng khóc đừng khóc, sau này cháu sẽ có gia đình của mình thôi.”Tống Sở đã lâu không gặp được người tốt bụng như vậy.

Ở trong phòng thí nghiệm, mọi người đều lạnh lùng như tảng băng, cô chỉ có một mình tiến sĩ là đồng bạn.Lần này cô khóc thật chứ không phải giả bộ nữa.Thấy cô ôm người khác, Giang Bác ở bên cạnh lập tức mím môi, đi tới vươn tay nắm lấy tay của Tống Sở, muốn kéo cô ra khỏi vòng tay người khác.Tống Sở ngẩng đầu lên nói: “Anh ấy ghen tị đấy.”Vợ công an Điền vừa nghe lời này liền ôm Giang Bác vào lòng.Đứa trẻ tội nghiệp, chắc là trước giờ chưa từng được ôm, cho nên mới mong ngóng như thế.Giang Bác: “...”Sau khi được vợ công an Điền dỗ dành một hồi, Tống Sở đã tiết lộ một số tin tức về hai người bọn họ.Chẳng hạn như cả hai mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, phải nhờ đến ‘những người tốt bụng’ cho đồ ăn để sống cầm cự qua ngày.

Cả hai phải đi làm việc cho người khác từ khi còn rất bé, sau đó kiếm được một ít tiền ăn.

Lâu dần tình hình trở nên tồi tệ hơn, càng ngày càng ăn ít lại.

Đây cũng là lời nói thật, bởi vì tình hình mạt thế quả thực ngày càng tệ.Sau đó hai vợ chồng công an Điền liền tự hiểu là tình hình đã trở nên tệ hơn trong vài năm qua, hai đứa trẻ không đủ ăn nên mới bỏ xứ mà đi.Vợ của công an Điền hỏi họ đến huyện Bình An bằng cách nào.Tống Sở đáp: “Là ngồi trên một đồ vật rất kì quái để tới đây.” Dù sao cũng không thể nói là cổng không gian ở trong phòng thí nghiệm được.Hai vợ chồng công an Điền lại liếc nhìn nhau thêm lần nữa, cảm thấy suy đoán trước đó rất chính xác.

Đúng là hai đứa trẻ này đến đây bằng xe lửa rồi.“Cháu cũng không biết nhà mình ở đâu nữa,” Tống Sở vừa nói vừa ăn khoai lang khô do vợ công an Điền đưa cho, “Cháu bị anh ấy nhặt về.”Đúng vậy, lúc trước khi chọn người, cô thật sự bị tiến sĩ chọn trúng rồi lôi đi.Vợ của công an Điền nhìn Giang Bác: “Sao nhóc ấy vẫn luôn không nói chuyện vậy?”Tống Sở đáp: “Anh ấy không thích nói chuyện.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 9: Chương 9


Nói xong, cô lại sợ rằng bọn họ sẽ phát hiện ra Giang Bác mắc chứng tự kỷ, sau này sẽ không tìm được nhà nào tốt cho anh nên vội bổ sung: “Nhưng bù lại anh ấy rất thông minh, dì phải tìm cho anh ấy nhà nào tốt đấy nhé!”Vợ công an Điền: “Đứa bé ngoan, chúng ta sẽ giúp hai đứa tìm những nhà tốt.

Sau này hai đứa cũng có nhà rồi.”.....Bởi vì một tin tức mà huyện Bình An ồn ào hẳn lên.Đó là cục công an huyện nhặt được hai đứa trẻ rồi dẫn về.Có một nam một nữ, nghe nói nam bảy tám tuổi còn nữ năm sáu tuổi.

Cả hai đều là những đứa trẻ mồ côi cha mẹ.

Cục công an yêu cầu tổ dân phố phát tin tức, nói nhà nào muốn nhận con nuôi thì có thể đến cục công an để làm thủ tục.Khi tin tức được truyền ra, khắp nơi đều rộn ràng bàn tán.Mọi người đều cảm thấy cục công an đang đùa giỡn, thời buổi này đồ ăn đắt đỏ, người trong nhà còn không đủ ăn, làm gì có nhà ai tình nguyện đi nhận con nuôi, chưa kể đứa bé còn lớn như vậy.

Cho dù nuôi lớn thì chúng cũng không thân thiết như con ruột được.Ai rảnh rỗi không có gì làm mới đi rước việc vào thân.Tất nhiên, dù bọn họ không định nhận con nuôi nhưng vẫn lấy tin tức này ra làm chủ đề trò chuyện.Sau đó lại nhắc đến người nào mình biết mà không có con, đoán mò là có khi đối phương sẽ đi nhận nuôi cũng nên.Lúc này, trong khu người nhà dành cho công nhân viên chức của trường trung học, có mấy người phụ nữ lớn tuổi cũng đang nói về tin tức này.Một người phụ nữ mảnh khảnh đi xe đạp từ bên ngoài vào.Nhìn thấy cô ấy, mấy bà cụ nháy mắt với nhau rồi hét lên hỏi: “Vợ Chí Phong à, đã nghe tin gì chưa? Ở cục công an huyện có hai đứa trẻ mồ côi cha mẹ ấy.

Cháu và Chí Phong đã kết hôn được tám năm rồi mà vẫn chưa có con đấy thây, sao không nhận một đứa về làm con nuôi đi?”Người phụ nữ được gọi là vợ Chí Phong liếc nhìn họ rồi cười đáp: “Thím đoán đúng rồi, Chí Phong nhà cháu cũng đang định nhận con nuôi, lát nữa anh ấy sẽ qua đó xem thử.” Nói rồi liền đẩy xe đạp về nhà.Nhìn thấy chiếc xe đạp mới tinh mà cô ấy đang đẩy, mấy bà cụ liền bĩu môi.Một người dân quê tới từ nông thôn mà còn bày đặt chạy xe đạp đi làm.

Còn tưởng mình quý giá lắm không bằng.Nghĩ đến đây, cả đám đều tức giận.Trước đây Tô Chí Phong là một thanh niên độc thân sáng giá, mọi người trong khu này đều nhìn chằm chằm vào anh ấy, nhưng ai ngờ anh ấy lại bị một cô gái nông thôn là Mã Lan câu mất.Thậm chí còn không chịu nghe lời của hiệu trưởng Tô mà một hai cưới cho được người này vào cửa.

Đã vậy kết hôn tám năm rồi mà vẫn chưa có con, Tô Chí Phong vẫn nhẫn nhịn cam chịu, còn tìm một công việc tạm thời cho vợ rồi mua xe đạp cho Mã Lan đi làm.Chỉ cần nghĩ đến là liền tức đến đau răng.Khi Mã Lan trở về nhà, dọc đường đi còn nghe thấy mọi người cũng đang bàn luận về chuyện này.Thấy cô ấy trở về, Từ Hiểu Quyên, người có quen biết với cô liền chạy tới: “Mã Lan, cô có nghe nói ở cục công an có hai đứa trẻ mồ côi một trai một gái không.

Cô nghĩ thế nào?”Mã Lan đặt xe đạp ở ngoài hành lang, mở cửa đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu ăn.

Nghe vậy, cô ấy liền đáp: “Chuyện này quá đột ngột, tôi với Chí Phong cần phải bàn bạc thêm đã.”“Đúng là nên bàn bạc, cô xem cô với anh ấy đã kết hôn tám năm rồi còn gì.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 10: Chương 10


Từ Hiểu Quyên thò đầu qua, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe chồng tôi nói, hình như là do Chí Phong nhà cô có vấn đề....”Điều này có chút khó nói, dù sao theo như những gì Tô Chí Phong tiết lộ thì có vẻ như anh ấy không thể sinh con được.Từ Hiểu Quyên không biết Mã Lan may mắn hay xui xẻo nữa, nếu cô ấy không thể sinh con được thì có lẽ bây giờ đã bị đuổi về nông thôn rồi.Mã Lan nói: “Đừng nói linh tinh, là do duyên phận của chúng tôi còn chưa tới thôi, anh ấy nói bừa đấy.”Từ Hiểu Quyên cảm thấy chuyện này hơi khó xử, ai không sinh được cũng không quan trọng, dù sao chuyện bọn họ đã kết hôn tám năm mà không có con vẫn là sự thật.Từ Hiểu Quyên ngượng ngùng gật đầu rồi vào nhà nấu cơm.Mọi người vừa rời đi, Mã Lan mới thở phào nhẹ nhõm.Thật ra không phải Tô Chí Phong vô sinh, mà vấn đề là do cô ấy.

Chỉ vì không làm cô ấy khó xử nên anh ấy mới bí mật tiết lộ cho gia đình mình là anh ấy có vấn đề.

Cũng vì lí do này nên nhà họ Tô mới không làm phiền đến Mã Lan.Lúc trước, Mã Lan cứ tưởng mình có thể yên ổn sống như vậy cả đời mà không cần sinh con, dù sao kiếp trước cô cũng là người theo chủ nghĩa độc thân.Đúng vậy, trong đầu Mã Lan vẫn còn ký ức mơ hồ của kiếp trước.

Hình như kiếp trước cô ấy sinh sống trong một khoảng thời gian nào đó.

Ở thế giới đó, Hoa Quốc đã rất cường đại, còn cô ấy chỉ là một người bình thường sống một cuộc sống bình thường.

Chỉ là cô ấy đã chết vì làm việc quá độ mà dẫn đến kiệt sức.Bởi vì cô ấy có ký ức từ kiếp trước nên từ khi còn nhỏ đã quyết đoán hơn những chị em khác trong nhà họ Mã.

Vốn dĩ trong nhà trọng nam khinh nữ nên không cho Mã Lan đi đọc sách, cô ấy vẫn cắn răng học xong cấp hai.Khi gia đình muốn gả cô ấy đi, Mã Lan lại thường lấy cớ đi trường học ở trong huyện để hỏi bài giáo viên, thỉnh thoảng lại chạy lên huyện vài lần, từ nhỏ cô ấy đã biết cách bảo vệ làn da của mình, hơn nữa còn biết cách ăn mặc và trang điểm nên trông rất ưa nhìn, rất nhiều học sinh nam cũng thích cô ấy.Nhưng Mã Lan lại chỉ nhìn trúng Tô Chí Phong, sau đó nghĩ cách làm quen rồi cưa đổ được anh ấy, cứ như vậy được vào trong thành phố.Mã Lan quyết tâm đời này phải có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ kiếp này cô ấy lại không thể sinh con.

Có vẻ ông trời cũng không muốn cô ấy được sống tốt.May mắn là dù không thể sinh nhưng mấy năm nay cô đã thu phục được lòng của Tô Chí Phong, bởi vậy anh ấy cũng không nói gì.

Cứ như vậy qua mấy năm, đến khi không thể giấu được nữa, Tô Chí Phong mới nói với người trong nhà là mình có vấn đề.Trong lòng Mã Lan rất cảm động, nên cô ấy vẫn không ngừng nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa bé.Nhưng nghĩ nhận con nuôi về không biết sau này đứa bé đó sẽ ra sao là cô ấy lại lo lắng nên không thể hạ quyết tâm.Hôm nay khi nghe tin từ cục công an, Mã Lan cũng có chút xúc động.

Không phải cô ấy chỉ muốn bù đắp cho Tô Chí Phong, mà là dự định tính toán cho cả bản thân nữa.

Sẽ ra sao nếu có ngày Tô Chí Phong hối hận vì không có con? Vì vậy, suy ra kiểu gì họ cũng phải có một đứa bé bên cạnh.Mã Lan vừa suy nghĩ vừa nấu cơm.Cô ấy vừa bưng đồ ăn vào phòng, liền nghe thấy ngoài hành lang có tiếng chào hỏi..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 11: Chương 11


“Thầy Tô về rồi đấy à?”“Hôm này thầy Tô về sớm thế.”“Sáng nay có ít tiết học.” Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên.

Vừa dứt lời, anh ấy mở cửa bước vào.

Nhìn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, trên khuôn mặt điển trai của anh ấy hiện lên nụ cười: “Lan Lan, anh về rồi nè.”Mã Lan khẽ cười: “Hôm nay em làm món bắp cải ngâm giấm mà anh thích nhất đấy.”Hai mắt Tô Chí Phong sáng lên, xắn ống tay áo ngồi xuống, ngửi một cái: “Mùi thơm quá đi.” Nói xong anh ấy liền cầm đũa bắt đầu ăn.Hai vợ chồng họ không có con cái, cũng không cần bọn họ chu cấp gia đình, phúc lợi của Tô Chí Phong cũng không tồi, mặc dù Mã Lan chỉ làm nhân viên tạm thời nhưng cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng vẫn rất tốt.Khi nhà người khác chỉ có thể ăn cơm ngũ cốc thì nhà họ có thể ăn gạo lứt và rau xào.

Sau khi ăn xong còn được nhâm nhi thêm một tách trà ngon.Mã Lan nói: “Chí Phong, em có chuyện này muốn cùng anh thương lượng.”Tô Chí Phong đang lúc thả lỏng, cười gật đầu: “Em nói đi.”Mã Lan nghiêm mặt nói: “Em không thể sinh con nên thấy có lỗi với anh lắm.

Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta ly hôn đi.”“Khụ khụ khụ!” Tô Chí Phong lập tức phun ra một ngụm trà, sau đó mặt đỏ bừng liên tục ho khan.“Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?” Mã Lan vội vàng vỗ vào lưng anh ấy.Tô Chí Phong xoa xoa ngực mình: “Em muốn dọa chết anh à? Tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện ly hôn chứ?”Mã Lan thở dài: “Em không muốn liên lụy đến anh nữa.”Tô Chí Phong trở nên tức giận, khuôn mặt ôn hòa liền cau có: “Đừng nói linh tinh!”Mã Lan rất hài lòng với phản ứng của Tô Chí Phong, nhưng khuôn mặt của cô ấy vẫn kiên định: “Em không có nói linh tinh, em đã lên kế hoạch cả rồi, em không thể sinh con, cũng không thể hại anh được, vừa lúc hôm nay bên cục cảnh sát có hai đứa trẻ cần nhận nuôi, em nghĩ sau khi chúng ta ly hôn thì sẽ nhận một đứa về nuôi, sau này chuyên tâm nuôi dạy nó lớn khôn rồi về già thì trông cậy vào nó, anh...Anh thì có thể đi tìm người khác.”Tô Chí Phong: “....” Nghe mấy lời này, làm sao anh ấy có thể không biết vợ mình muốn làm gì?Thì ra nói nửa ngày vấn đề là ở chỗ này.

Không phải chỉ muốn nhận nuôi một đứa bé thôi sao?Anh ấy cố gắng trấn tĩnh lại: “Chuyện này anh cũng nghe nói qua rồi, hôm nay anh về sớm là để bàn chuyện này với em.”Mã Lan nghe vậy liền sửng sốt: “Bàn chuyện gì cơ?”“Vốn dĩ mẹ anh vừa rồi có nói với anh là sẽ mang một đứa trẻ mới sinh về cho chúng ta, nhưng anh nghĩ nhà mình không có ai rảnh chăm em bé được nên không đồng ý.

Hôm nay nghe bảo đứa bé bên cục công an đã mấy tuổi rồi, chúng ta mang nó về cũng không cần tốn sức chăm bẵm.

Anh còn định bàn với em để đi nhận một đứa về nuôi.

Ai ngờ chưa kịp nói em đã đòi ly hôn.

Có chuyện gì thì thảo luận trước không được sao? Cần gì phải nhắc đến chuyện ly hôn chứ?”Mã Lan xém chút nữa đã muốn tự tát mình một cái.

Bỗng dưng lại sốt ruột như vậy làm gì, chờ Tô Chí Phong nói trước không tốt hơn à?“Những gì anh nói là thật hả?”Tô Chí Phong gật đầu: “Tất nhiên rồi.

Anh nói dối với em làm gì? Còn muốn ly hôn nữa không?”Mã Lan: “...”Ly hôn gì chứ, còn lâu cô ấy mới định ly hôn! Vừa rồi cô ấy chỉ muốn lấy lui làm tiến nên mới nói thế thôi..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 12: Chương 12


Nếu Tô Chí Phong thật sự đồng ý ly hôn thì cô ấy sẽ đá anh một phát cho xem.Mã Lan trầm ngâm một lát, vẻ mặt cảm động: “Anh thật sự thà nhận con nuôi chứ không muốn đi bước nữa hả?”“Không muốn, sống cùng em rất thoải mái, không muốn đổi ai cả.” Tô Chí Phong nói.Nghe vậy Mã Lan cảm thấy tự hào không thôi.

Xem như mấy năm qua nỗ lực không phải vô ích.Cô ấy cười nói: “Vậy chúng ta đi xem thử đi?”“Được!”....Trong cục công an huyện, hai đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, bị mọi người vây quanh nhìn.Mặc dù có rất ít người muốn nhận con nuôi nhưng vẫn có khá nhiều người đến để xem náo nhiệt.Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn xem ai sẽ nhận nuôi đứa nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy hai đứa bé thì tất cả đều sững sờ.Ban đầu họ còn tưởng chúng xanh xao vàng vọt, xấu xí lắm, hóa ra lại xinh xắn như thế.

Giống hệt như những em bé trong tranh Tết vậy.Cả hai đứa bé đều có đôi mắt to tròn đen láy, không chỉ có làn da trắng nõn mà tóc còn rất đẹp.Thời buổi này con nhà người ta tóc vàng hoe vì thiếu dinh dưỡng.

Nhưng tóc của hai đứa bé này thì khác.

Đặc biệt là cô bé, hai bím tóc được tết thành sừng bò, đen bóng chắc khỏe, khỏi phải nói là xinh xắn như nào.Còn có người thợ cắt tóc thấy vậy liền bảo tóc của cô bé có thể bán với giá ba tệ.Kết quả là đám đông ban đầu dự định đi xem náo nhiệt đã tập trung vây lại để ngắm nhìn hai đứa trẻ.Bởi vì vẻ ngoài của hai đứa đều rất đẹp, nên có người thực sự muốn nhận nuôi chúng.Sau đó lại tìm công an Điền để hỏi thăm: “Đứa trẻ này mà đưa về thì có được phát trợ cấp không?”Nghe có người hỏi điều này, cả đám cũng im lặng lắng nghe.Nếu có thể nhận trợ cấp lương thực thì nhận về nuôi cũng không thành vấn đề.

Đứa bé nhỏ như vậy thì ăn được bao nhiêu, đến lúc đó cho chúng nó ăn ít lại còn đâu để lương thực trợ cấp cho nhà mình ăn thì tốt biết bao?Công an Điền nhanh chóng đánh bay ảo tưởng của bọn họ: “Tạm thời không thể giải quyết vấn đề hộ khẩu được, về sau nếu có cơ hội thì mới tính tiếp.”Vấn đề hộ khẩu không phải là chuyện nhỏ.

Cục công an cũng không thể kham nổi.Nghe câu trả lời này, nhiều nhà liền từ bỏ ý định.

Đứa trẻ này lớn lên dù tốt đến đâu cũng không phải con ruột của mình.

Không thể nhận trợ cấp lương thực, nhà mình cũng chả vớt được chỗ tốt nào.Vẫn còn một số nhà có điều kiện đang âm thầm tính toán xem nhận con nuôi sẽ tốn kém bao nhiêu, khi lớn lên sẽ được lợi như nào.

Sau đó lại nhìn đứa trẻ một cách cẩn thận, đặc biệt là cậu bé tên Giang Bác.Khi bọn họ nhìn hai đứa trẻ, Tống Sở cũng đang nhìn bọn họ.Cô không phải là đứa trẻ thực sự, vì vậy cô đương nhiên biết những người này sẽ nhận nuôi hai người các cô.

Vừa rồi cô mới nghe là nếu có nhà thì sau này sẽ có chỗ ngủ và được cho ăn cho uống.Tống Sở không có khái niệm gì với nhà, nhưng nếu được ăn uống no nê thì cô vẫn rất hài lòng.

Vì vậy cô cũng âm thầm đánh giá những người này, muốn chọn nhà thích hợp nhận nuôi mình.Sau khi đánh giá xong, cô lại đưa ra đề nghị với Giang Bác: “Tiến sĩ, sau khi chúng ta bị đưa đi nhớ phải để lại thông tin liên lạc đấy.” Trong lòng Tống Sở thầm nghĩ nếu mất liên lạc thì rắc rối to, tiến sĩ mắc chứng tự kỷ, làm sao anh có thể sống thiếu cô được..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 13: Chương 13


Lỡ có người phát hiện ra chuyện tiến sĩ bị tự kỉ thì sao?Giang Bác: “Tôi với cô phải đi cùng nhau.”Tống Sở: “...Chú Điền nói rồi, người ta chỉ nuôi nổi một đứa thôi, chúng ta phải tách ra, tôi sẽ lén đến thăm anh.”“Cùng nhau.” Giang Bác rất ngoan cố.Trong lúc hai người đang mải tranh cãi, có người để ý đến Tống Sở.Đồng chí công an rất ngạc nhiên, những người vây xem cơ bản đều nhìn chằm chằm vào Giang Bác.

Đứa trẻ này mặc dù hơi lớn chút nhưng dù sao cũng là con trai, đã vậy còn trông rất kháu khỉnh.

Chưa kể còn ngoan ngoãn, không giống mấy đứa nhóc choai choai phá phách ngoài kia.

Rất nhiều người đều muốn nhận nuôi Giang Bác, chẳng qua không có trợ cấp lương thực nên mới không hạ quyết tâm.

Không ngờ ấy vậy mà Tống Sở lại được chọn đầu tiên.Tống Sở nghe vậy liền nhìn về phía người sắp nhận nuôi mình, bọn họ là một cặp vợ chồng trung niên, nhìn qua trông rất thật thà lương thiện.Công an Điền hỏi về tình hình của nhà bọn họ.“Nhà của chúng tôi là xưởng chế biến thịt, cuộc sống hàng ngày rất tốt, mỗi ngày đều được ăn thịt.” Nói xong liền lấy giấy chứng nhận công tác, cùng với chứng minh và sổ hộ khẩu để công an Điền kiểm tra.Tống Sở nghe mà ch** n**c miếng.

Nhìn Giang Bác kích động nói: “Tiến sĩ, anh có nghe không, mỗi ngày đều có thịt ăn kìa, tôi sẽ lén giấu thịt đưa cho anh ăn.”Giang Bác ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Bọn họ là người xấu.”Tống Sở không tin: “Anh mới nhìn sơ mà sao biết được? Trông bọn họ tốt lắm mà.”Lúc này, công an Điền dẫn hai vợ chồng kia đi gặp Tống Sở, người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới một lượt, vừa lòng nói: “Lớn lên chắc sẽ đẹp lắm.”Tống Sở cười rạng rỡ, cô đã nói mà, dáng vẻ lúc nhỏ của cô ai gặp cũng thích.Cô nghĩ tiến sĩ không thể sống thiếu mình, vì vậy vội nói: “Chú dì ơi, hai người có thể nhận nuôi cả anh ấy không, anh ấy rất thông minh, lại còn có đầu óc nữa.”Hai vợ chồng liếc nhìn Giang Bác, người phụ nữ mỉm cười nói: “Nhà của chú và dì còn có mấy đứa trẻ khác nữa, dì chỉ có thể nhận nuôi một đứa, không thể nuôi thêm nữa.”Tống Sở nghe vậy có chút thất vọng.Người phụ nữ không muốn nói nhiều, vội hỏi công an Điền là khi nào mình có thể mang đứa trẻ đi.“Chỉ cần đứa nhỏ đồng ý, làm xong thủ tục là được.”Người phụ nữ kia vừa nghe vậy liền cười nói: “Chắc chắn sẽ đồng ý rồi, trong huyện cũng chả tìm được mấy nhà có điều kiện tốt như nhà chúng tôi đâu.”Nói xong lại cúi đầu nhìn Tống Sở: “Bé gái, cháu về nhà cùng dì nha, trong nhà có thịt ăn.”Tống Sở thấy đối phương sốt sắng như vậy, đột nhiên có chút khẩn trương, sau đó lại nắm tay Giang Bác để thăm dò.Trước đây cô làm gì cũng dứt khoát, nhưng bây giờ khi phải đưa ra quyết định thì trong lòng cô bắt đầu rối rắm.Cô quay đầu nhìn Giang Bác ở bên cạnh.Giang Bác mím môi, nắm chặt tay cô, giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô khi còn nhỏ.Trong đám có nhiều đứa bé như vậy, Giang Bác liền chọn cô, lôi kéo tay cô không chịu buông ra.Tống Sở mếu máo nói với người phụ nữ kia: “Dì có thể mang theo anh ấy không? Chúng cháu muốn ở cùng nhau.”“Không được, nhà chúng tôi chỉ có thể nuôi một đứa thôi.”Tống Sở nói: “Cháu ăn ít lại có được không, cháu sẽ ăn ít, anh ấy cũng ăn ít.” Trên thực tế, hầu hết đồ dùng của Giang Bác trước đây đều đến miệng cô.

Ngoài công việc thì anh không hề quan tâm hay có chấp niệm với thứ gì khác.Người phụ nữ lại kiên quyết từ chối..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 14: Chương 14


“Không, cái này không được đâu, cháu sợ không có ai chơi cùng hả? Dì còn có một người con trai cũng trạc tuổi cháu, sau này hai đứa sẽ chơi cùng nhau.”Nói xong cũng không thèm hỏi ý kiến của Tống Sở, xoay người nói với công an Điền: “Tôi nói này đồng chí công an, anh hỏi ý kiến của đứa bé làm gì? Bọn nhỏ thì biết cái gì? Ai trong huyện này nguyện ý nuôi hai đứa nhỏ chứ?”Công an Điền mở miệng, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Hắn cúi người thuyết phục Tống Sở: “Sở Sở à, không phải chú đã nói với cháu rồi sao, hiện tại cuộc sống của mọi người đều khó khăn, không ai có thể nuôi một lúc hai đứa trẻ được, nếu giờ cháu không chịu đi thì mai mốt chưa chắc đã có người nhận nuôi cháu đâu.”Tống Sở: “Thế nếu không có ai nhận nuôi thì chúng cháu sẽ ra sao?”“Tất nhiên là hai đứa sẽ bị ném ra ngoài đường rồi tiếp tục lang thang.” Người phụ nữ trả lời.Công an Điền không vui lườm đối phương một cái, sau đó lại nhìn Tống Sở với vẻ mặt dịu dàng: “Đến lúc đó hai cháu sẽ bị đưa xuống nông thôn, cuộc sống sẽ rất khó khăn, hơn nữa nhà người khác cũng không nuôi nổi hai người, kiểu gì cũng phải tách ra.

Tuy rằng hiện tại hai đứa phải tách ra nhưng trong huyện cũng không lớn, sau này vẫn còn liên lạc với nhau được.”Tống Sở liền quay đầu nhìn Giang Bác, có chút bối rối không biết phải làm sao: “Vậy liệu có ai nhận nuôi anh ấy không?”“Chắc chắn sẽ có, rất nhiều người còn muốn nhận nuôi nhóc ấy mà.”Tống Sở nhìn Giang Bác, khuyên nhủ: “Hay là chúng ta tách ra trước đi, sau này tôi sẽ đi tìm anh.”“Không được.” Giang Bác rất bướng bỉnh.Người phụ nữ kia không vui, sau đó nhìn về phía công an Điền: “Đồng chí công an, sao nhận nuôi một đứa trẻ mà lại rắc rối vậy? Chúng tôi có ý tốt muốn nhận nuôi đứa nhỏ mà còn phải quan tâm xem chúng có muốn hay không ư? Làm gì có nhà ai muốn nhận nuôi một lúc hai đứa? Nếu anh còn nghe lời chúng thì kiểu gì sau này cũng phải gửi người về nông thôn thôi, dù sao anh cũng đâu tự nhận nuôi được đúng không? Bây giờ đứa nhỏ không thích, nhưng chờ một thời gian nữa quen dần là sẽ tốt thôi.”Công an Điền cũng nhìn hai đứa bé.Trên thực tế, hắn có thể giúp được tới đây đã không dễ dàng gì.

Bởi vì trước kia gặp tình huống như này đều trực tiếp đưa người về đại đội.

Nhưng nếu cứ sắp xếp như vậy thì bảo sao trẻ em ở quê không chạy lên thành phố cho được?Hơn nữa, hiếm lắm mới có người nguyện ý nhận nuôi Tống Sở, những người khác chỉ có hứng thú với Giang Bác.

Không có nhà nào sẵn sàng nhận nuôi cô bé cả, vì vậy cơ hội này rất hiếm.“Tiểu Bác, Sở Sở, hai đứa không thể tùy hứng được.

Phải nắm chắc cơ hội.

Nếu không thì vầy đi, chú hứa với hai đứa, sau này tuần nào cũng sẽ đi thăm hai đứa, dẫn tụi nhóc đi gặp mặt nhau, dù sao chúng ta đều biết rõ địa chỉ của bọn họ.”Tống Sở cảm thấy điều kiện này rất được.

Quay đầu nhìn Giang Bác: “Hay là cứ vậy đi? Sau này mỗi tuần chúng ta sẽ liên lạc một lần.” Chờ thêm mấy năm nữa là bọn họ lớn lên rồi, chẳng lẽ hai người không thể ở cùng nhau ư?Giang Bác bướng bỉnh không chịu, im lặng nắm chặt tay của Tống Sở.Thấy vậy, người phụ nữ kia liền hất tay hai người ra, ôm Tống Sở đi ra ngoài.Giang Bác nhảy xuống ghế đuổi theo, lại bị công an Điền ôm lấy..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 15: Chương 15


Công an Điền nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Bác, ngoan nào, sau này chú sẽ dẫn cháu đi tìm Sở Sở.”Giang Bác liếc nhìn hắn, công an Điền cảm thấy đầu đau nhói.

Giang Bác nhân cơ hội chạy ra ngoài, vừa chạy tới cửa đã bị người bên ngoài vây quanh lại: “Nhóc con, đừng chạy loạn.”Bên ngoài, Tống Sở bị ôm ra khỏi cục công an, nhìn về phía cục công an càng lúc càng xa, cô chợt thấy hoang mang, nghĩ đến trước giờ vẫn luôn sống chung với người kia thì lại thấy chua xót.

Mặc dù cô đã từng mong được rời khỏi phòng thí nghiệm để đi xem thế giới bên ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, cô vẫn luôn sống cùng tiến sĩ.Ngay cả sau khi rời khỏi mạt thế rồi cùng đến đây thì bọn họ vẫn ở bên nhau, nhưng bây giờ cả hai đột nhiên bị chia cắt, trong lòng cô không ngừng cảm thấy khó chịu.

Cứ như vừa bị mất một thứ gì đó rất quan trọng: “Dì à, cháu không đến nhà dì nữa, cháu không đi, mau thả cháu xuống.” Cô vỗ vỗ vai người phụ nữ kia.Kết quả đối phương lại càng ôm chặt cô hơn: “Chuyện này không phải do mày quyết định, từ nay về sau mày chính là con dâu của nhà tao, sau này phải ngoan ngoãn chăm sóc cho con trai tao đấy.” Người nọ còn tưởng Tống Sở nghe không hiểu, vui vẻ quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Chao ôi, con bé đẹp như này, Tiểu Hổ mà biết chắc sẽ vui lắm đây.”Nghe đến đây, Tống Sở sửng sốt, trời ạ, cô bị người ta rước về làm con dâu nuôi từ bé!Trong tiểu thuyết viết rất rõ, con dâu nuôi từ bé đáng thương biết bao, không được ăn no uống tốt còn bị người khác ngược đãi, kết cục không tốt chút nào.Cô bé sợ đến mức ôm lấy tai của người phụ nữ kia mà cắn một miếng.Người phụ nữ bị đau nên buông tay ra.Ngay khi tiếp đất, Tống Sở vội vàng chạy về phía cục công an.Chỉ tiếc là chân của cô quá ngắn, rất nhanh liền bị người nọ đuổi theo.

Tống Sở sợ tới mức trực tiếp ôm chân người qua đường: “Cứu với cứu với, bọn họ là người xấu.”Người bị ôm cúi đầu nhìn, thì ra là một cô bé rất xinh đẹp.Sau đó, cặp vợ chồng kia đuổi theo đến nơi để kéo lại Tống Sở.“Con ranh chết tiệt, sao mày dám cắn tao hả?!” Người phụ nữ vội vàng chạy tới chộp lấy cô.“Chị làm gì vậy?” Tô Chí Phong, người bị Tống Sở ôm đùi nhíu mày ngăn cản.Mã Lan cũng cảm giác được hai người bọn họ có vấn đề, liền đi tới chặn Tống Sở ở phía sau: “Chị muốn làm gì hả, bắt cóc trẻ con ở trên đường à?”“Bắt cóc gì chứ? Đây là đứa nhỏ nhà chúng tôi, mới nhận nuôi từ cục công an về.” Người phụ nữ nói với vẻ tự tin.Vừa nghe cục công an, Mã Lan liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô bé này chính là một trong hai đứa bé đang chờ nhận nuôi ở cục công an đây mà.Nhưng có vẻ như cô bé không muốn đi cùng bọn họ.Tống Sở cảm thấy mình đã gặp được người tốt, lập tức hét lên: “Không phải, bọn họ là người xấu, bọn họ muốn cháu làm con dâu nuôi từ bé cho nhà họ.

Mau đưa cháu đến cục công an đi, cháu không muốn làm con dâu nuôi từ bé đâu.” Nói xong lại ôm chặt đùi của Tô Chí Phong.Tô Chí Phong: “...”Ai mà chịu được điều này, Tô Chí Phong nói: “Cô bé đã không thích như vậy, hay là dẫn người trở về cục công an đi rồi nói sau.”“Đi cái gì mà đi, đây là đứa nhỏ nhà chúng tôi nhận nuôi.” Người phụ nữ không vui, khó khăn lắm mới lo liệu được, trở về lỡ gặp chuyện gì thì sao..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 16: Chương 16


Người phụ nữ kia không khỏi nghĩ thầm: Lấy tướng mạo của con trai mình, sau này nhất định không tìm được vợ, cho dù tìm được cũng không tốt.

Cô bé này có ngoại hình rất đẹp, tương lai cũng xem như không để con trai phải chịu thiệt.Mã Lan cũng không sợ rắc rối, cô ấy chỉ dịu dàng trước mặt Tô Chí Phong, còn lại hoàn toàn không sợ người ngoài.

Đặc biệt là đối với cô bé dễ thương như vậy: “Chuyện này không thể nghe theo ý các người được, nếu cô bé không thích thì phải quay về cục công an.

Chí Phong, anh ôm đứa bé lên đi, chúng ta đi đến cục công an.”“Được.” Tô Chí Phong đồng ý ngay, sau đó bế Tống Sở lên.Thấy vậy, cặp vợ chồng xưởng chế biến thịt liền nhào lên giựt lại người.

Hai người bọn họ đều xuất thân từ xưởng chế biến thịt, vóc dáng lại cao to cứng cáp nên không sợ cặp vợ chồng hiền lành này.“Sao hả, muốn đánh nhau à, cục công an ở phía trước rồi.” Mã Lan không hề sợ bọn họ.Hai vợ chồng lập tức không dám làm loạn.

Người phụ nữ kia nín thở nói: “Được, vậy chúng ta cứ đến cục công an nói chuyện.”Cô ta cũng không tin, làm gì có ai nguyện ý nhận nuôi một đứa bé gái.Còn chuyện con dâu nuôi từ bé cũng sẽ chẳng có ai tin lời một con nhóc cả.Đám người vừa đến cục công an, một cậu bé mồ hôi nhễ nhại cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám đông để chạy lại đây.Tống Sở nhìn thấy anh liền mừng rỡ, lập tức trượt khỏi người Tô Chí Phong mà chạy tới ôm lấy Giang Bác: “Tiến sĩ, bọn họ là người xấu, muốn bắt tôi về để làm con dâu nuôi từ bé cho nhà bọn họ.

Hu hu hu...”Thế giới này quá đáng sợ, cô sẽ không bao giờ rời xa tiến sĩ nữa.

Tiến sĩ nói đúng, thế giới ngoài kia thật đáng sợ.Giang Bác bất lực ôm lấy cô: “Ngốc quá đi!”Mã Lan nhìn thấy một màn này, nhất thời cảm thấy có chút kì quái.Sao cứ có cảm giác như mình đang xem một bộ phim thần tượng học đường phiên bản mẫu giáo vậy.Công an Điền cũng dẫn hai đồng chí công an ra khỏi cục.

Vừa đi còn vừa xoa đầu, đau quá đi mất, vừa nãy còn suýt ngất ra đấy luôn.Thấy mấy đồng chí công an đi ra, hai vợ chồng từ xưởng chế biến thịt vội vàng nói: “Đồng chí công an à, bé gái này đã bị chúng tôi nhận nuôi rồi mà đúng không? Các anh không thể đổi ý được đâu.”Công an Điền biết Tống Sở cũng không muốn rời đi, lập tức bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu của cô bé.Chuyện này khó rồi đây.

Vất vả lắm mới có nhà nguyện ý nhận nuôi, ai ngờ con bé lại không muốn đi theo.Tống Sở la lên: “Chú công an à, cháu không muốn đi làm con dâu nuôi từ bé đâu!”Công an Điền vừa nghe thấy điều này liền sững sờ, trừng mắt nhìn cặp vợ chồng xưởng chế biến thịt hỏi: “Chuyện này là sao, con dâu nuôi từ bé gì cơ? Đây là xã hội mới đấy!”Người phụ nữ kia vội vàng nói: “Không không không, đứa bé này nói linh tinh ấy, tất nhiên là chúng tôi nhận nuôi con gái rồi.

Do con bé không muốn đi với chúng tôi nên mới nói dối như vậy.”Có Giang Bác ở bên cạnh, Tống Sở tự tin ngửa cổ hô to: “Bọn họ tự mình nói, hơn nữa còn bảo cháu lớn lên đẹp như vậy, Hổ Tử nhà bọn họ sẽ vui vẻ.”“Con bé này đừng có nói bậy!” Người phụ nữ trừng mắt nói, sau đó quay qua phía công an Điền nói tiếp: “Dù sao nhà chúng tôi cũng đã nhận nuôi con bé rồi mà đúng không, không thể đổi ý được.".
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 17: Chương 17


Người phụ nữ gân cổ nói tiếp: "Chưa kể điều kiện nhà tôi rất tốt, đứa nhỏ đến nhà rồi sẽ không thiếu ăn thiếu uống, nhất định sẽ có cuộc sống tốt.”“Cháu không đi, cháu không đi đâu!” Tống Sở nắm chặt cánh tay của Giang Bác, thái độ cực kì kiên định.Công an Điền trấn an cô: “Đừng sợ, Sở Sở.

Bọn chú sẽ điều tra chuyện này, nếu đúng như vậy thì bọn chú sẽ không để cháu đến nhà bọn họ.” Dù sao bọn họ định tìm nhà cho hai đứa trẻ chứ không phải đẩy chúng vào hố lửa.Nghe công an Điền nói vậy, người phụ nữ kia liền chột dạ: “Chả có gì để điều tra cả, gia đình chúng tôi rất đàng hoàng.

Chúng tôi đã nhận nuôi đứa nhỏ này rồi, đồng chí công an không thể nuốt lời được, làm vậy là ức h**p dân thường!”Chồng của cô ta cũng nói: “Đúng vậy, dân thường chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu.

Các người đã làm xong thủ tục hết rồi, giờ lại không cho mang đứa nhỏ đi, đây là trò đùa hay gì?”Mã Lan ghét nhất là loại người này, trong mắt cô ấy thì hành vi nhận con dâu nuôi từ bé chả khác gì bọn buôn người.

Trong ký ức kiếp trước của cô ấy, buôn người chính là tội ác không thể tha thứ: “Đứa nhỏ không muốn tới nhà các người, muốn ép cũng vô ích.

Đồng chí công an, nếu cô bé đã nói như vậy, lỡ như thật sự có chuyện nhận con dâu nuôi từ bé thì sao, chúng ta không thể hại đứa nhỏ được.”“Nói thì hay lắm, nó không muốn đến nhà chúng tôi, chả lẽ thích đến nhà cô, nhà cô có thể nuôi một bé gái không?”Tô Chí Phong: “Chúng tôi nhận nuôi được.”Mã Lan nhìn chồng mình, rồi tự tin đáp: “Đúng, chúng tôi sẵn sàng nuôi cô bé.”Cô ấy cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Mặc dù ban đầu định đến đây nhận nuôi bé trai để làm đường lui, lo lắng Tô Chí Phong sẽ thay lòng đổi dạ trong tương lại.

Đương nhiên nhận nuôi một bé trai là tốt nhất.

Nhưng hiện tại Tô Chí Phong đã lên tiếng, cô ấy cũng không thể phản đối được.Hơn nữa cô bé này rất dễ thương.Tống Sở không vui nói: “Cháu không đi, chúng cháu muốn ở cạnh nhau.” Từng bị lừa một lần, hiện tại cô không dám rời khỏi bên người Giang Bác nữa.Người phụ nữ kia hả hê cười: “Thấy chưa, chúng đã nói phải ở cùng nhau, cô có thể nhận nuôi một lúc hai đứa không hả? Để tôi nói cho cô biết, tốt nhất là các người nhận nuôi bé trai còn chúng tôi nhận nuôi bé gái, như vậy là mọi chuyện dễ dàng rồi.”Mã Lan cùng Tô Chí Phong: “...”Hai người nhìn về phía Tống Sở, lúc này cô bé đang ôm chặt Giang Bác.Giang Bác nhìn bọn họ với đôi mắt đen nhánh.Đứa nhỏ này trông ưa nhìn quá! Hai vợ chồng cùng chung suy nghĩ, rồi lại quay sang nhìn nhau.Lúc này, ý nghĩ nhận nuôi hai đứa trẻ liền nảy ra.

Loại ý nghĩ này rất đột ngột, Tô Chí Phong theo bản năng nói: “Vậy chúng tôi sẽ nuôi cả hai.”Nói xong, anh ấy lại quay sang nhìn vợ.Mã Lan không ngờ chồng mình lại gan dạ đến mức nhận nuôi cả hai đứa trẻ cùng một lúc như vậy...Tuy điều kiện nhà họ không tồi nhưng cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, nuôi một đứa bé thì vừa đủ, nếu nuôi hai đứa...Nghĩ đến đây, Mãn Lan lại quay sang nhìn vào đôi mắt háo hức của chúng...“Nuôi hết đi.”Có người sẵn sàng nuôi cả hai đứa, công an Điền vui mừng khôn xiết.

Hắn vẫn mong hai đứa trẻ này được sống hạnh phúc.

Vừa rồi Tống Sở bị bắt đi, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải gánh nặng trong nhà quá lớn thì hắn cũng sẽ vui vẻ nhận nuôi chúng..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 18: Chương 18


Công an Điền không để hai vợ chồng bọn họ có cơ hội đổi ý, trực tiếp lôi kéo hai người vào cục công an làm thủ tục rồi xem chứng minh, lần này còn phải hỏi xem trong nhà có con cái không, có bị lôi về làm con dâu hay con rể nuôi từ bé không.

Hai vợ chồng xưởng chế biến thịt không nỡ từ bỏ cơ hội này, muốn tranh luận với họ nhưng lại bị công an Lý ngăn lại: “Chúng tôi còn phải đến nhà anh chị để điều tra chuyện nhận con dâu nuôi từ bé nữa.

Đây là xã hội mới rồi, nếu nhà các người thật sự có vấn đề thì sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng.

”Vừa nghe vậy, hai vợ chồng sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cũng không quan tâm người ta có điều tra thật không mà nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.

Trong lòng thầm hối hận vừa rồi đi đường không nên nói mấy lời kia, để con ranh kia nghe được rồi méc lại.

Tại cục công an, công an Điền nhanh chóng điều tra được đơn vị công tác và địa chỉ nhà họ.

Biết Tô Chí Phong là giáo viên thì hắn cũng yên tâm, hắn cũng biết hai người không có con, vì lí do sức khỏe nên sau này cũng sẽ không sinh con, tổng kết lại liền cảm thấy hài lòng.

Tống Sở nhìn Mã Lan cùng Tô Chí Phong, mở miệng liền gọi: “Cha mẹ!”Hoàn toàn không cảm thấy mình kêu hai người xêm xêm tuổi là cha mẹ thì có vấn đề gì.

Giang Bác: “! ”Công an Điền: “! ”Mã Lan cùng Tô Chí Phong: “! ”!.

Nghe đứa nhỏ kêu cha mẹ, Tô Chí Phong và Mã Lan mới nhận ra hiện tại họ cũng là cha mẹ rồi, còn cùng lúc có cả con trai lẫn con gái.

Hai người có chút mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu lại với bọn trẻ.

Bước tiếp theo là đăng ký thông tin, sau đó thảo luận các vấn đề về sổ hộ khẩu.

Muốn lấy hai cái hộ khẩu thành thị tuyệt đối không được, chẳng qua vẫn có thể để bọn nhỏ theo hộ khẩu của mẹ ở nông thôn, cũng là nhà họ Mã ở đại đội bên kia.

Mặt Mã Lan lập tức tối sầm lại.

Mới nãy vội vàng nhận con nuôi, hoàn toàn không hỏi rõ điều kiện nhận nuôi như nào, sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi cô ấy mới biết hai đứa trẻ này không thể xin được hộ khẩu trong thành phố, còn phải theo hộ khẩu bên nhà mẹ đẻ của mình.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc tương lai cả ba người bọn họ đều không được nhận lương thực trợ cấp mà chỉ có thể dựa vào một mình Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong cũng ho khan vài cái, cuối cùng cũng không nói nên lời.

Mã Lan vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Vấn đề hộ khẩu này! không thể để bọn trẻ theo hộ khẩu của tôi hết được, sợ là đại đội không đồng ý cho người lạ nhập hộ ấy.

”Tuy rằng thời buổi này những đứa nhỏ thường theo hộ khẩu của mẹ, nhưng dù sao hai đứa nhóc này cũng không phải con ruột của cô ấy.

Mã Lan sợ mình nhận nhưng nhà họ Mã ở đại đội bên kia lại không chịu nhận.

Hộ khẩu nông thôn rất dễ xử lý, vì vậy công an Điền lập tức vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, quay về tôi sẽ xin cấp trên cho, hai người cứ cầm giấy xác nhận của cục công an huyện về, chắc chắn đại đội của hai người sẽ thông qua thôi.

”Mã Lan: “! ”Khi cả nhà rời khỏi cục công an, các đồng chí trong cục sợ hai vợ chồng đổi ý nên vui vẻ tiễn gia đình bốn người ra khỏi cổng cục công an.

Tống Sở nắm tay Mã Lan, vui vẻ quay người vẫy tay chào tạm biệt.

Thầm nghĩ trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 19: Chương 19


Tin tức gia đình Mã Lan nhận nuôi hai đứa trẻ từ cục công an nhanh chóng lan truyền trong ký túc xá của công nhân viên chức trường trung học.Rốt cuộc, khi hai đứa trẻ đi theo vợ chồng họ về nhà thì vừa vặn là lúc mọi nhà đều được tan làm, cả đám đều ra ngoài hiên hóng mát.Hai vợ chồng đi ra ngoài một chuyến liền dẫn hai đứa nhỏ về, không hề giấu giếm gì.

Miệng của cô bé kia còn rất ngọt ngào.

Kêu cha mẹ một phát là hàng xóm cả hai bên đều nghe thấy.Tin tức này thật sự rất bùng nổ, nhận nuôi một đứa đã náo nhiệt lắm rồi, đây còn là một lúc nhận nuôi cả hai, phải khá giả cỡ nào mới quyết tâm như vậy chứ.

Hay là vì lương thực trong nhà nhiều quá nên mới thế?Chờ đến khi đám người Tống Sở trở về nhà mới của mình thì xung quanh đã có rất nhiều người đến vây xem.Sau khi bị vây xem ở cục công an, Tống Sở và Giang Bác đã quen với việc này.

Giang Bác mặt không cảm xúc mặc kệ người khác nhìn mình, trong khi Tống Sở mỉm cười rồi nhìn lại mọi người một cách nhiệt tình.Cô biết đây là những người hàng xóm trong tiểu thuyết.Hàng xóm là những người sẽ cùng chung sống với nhau trong cùng một khu.Mã Lan là người có tính cách khá mạnh mẽ, đối với tình cảnh hiện tại cô ấy vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng cô ấy lại không muốn người ngoài xem thường nhà mình nên đã công khai giới thiệu hai đứa nhỏ với bọn họ.“Từ giờ chúng sẽ là con của tôi và anh Chí Phong.

Đây là Tống Sở, còn đây là Giang Bác.

Cả hai đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn.”Vốn dĩ mọi người còn định cười Mã Lan rồi nói mát mấy câu, ai ngờ người ta lại thoải mái giới thiệu như vậy, giờ mà nói mấy lời xỉa xói thì cũng không hay.

Bởi vậy dù trong lòng có chê cười người ta không thể sinh con mà phải đi nhận con nuôi thì hiện tại vẫn phải nói mấy lời dễ nghe: “Hai đứa nhỏ này trông đáng yêu quá, khỏi nói, nhìn có chút giống hai người nữa đấy.”“Giống như mấy em bé trong tranh Tết vậy.”“Không ngờ luôn đấy, đứa nhỏ tốt vậy mà còn có người nỡ bỏ rơi.”“Vừa nhìn đã thấy thông minh rồi, sau này sẽ có tương lai lắm cho xem!”“...”Cuối cùng sau khi tiễn đám người này rời đi, Mã Lan mới nhanh chóng đóng cửa lại.Hai vợ chồng ngồi trên ghế đẩu nhìn hai đứa nhỏ, đến bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy rất đột ngột.

Thực ra hôm nay hai người định đến cục công an để xem thử thôi, trở về còn phải thương lượng xem thế nào.Kết quả đi một chuyến liền trực tiếp dẫn người về.Tống Sở và Giang Bác bị nhìn chằm chằm, có chút không thoải mái, cô bé nắm chặt tay Giang Bác, có chút lo lắng.

Mọi người ở đây dường như sống cũng không quá tốt.

Phòng ở này có hơi cũ lại xập xệ, mấy người ban nãy cũng vàng vọt xanh xao, xem ra cũng không được tốt lắm.

Cô lo lắng hai vợ chồng sẽ hối hận rồi đổi ý không muốn nhận con nuôi nữa.Vì vậy dù hiện tại rất đói bụng nhưng cô cũng không hé răng nói nửa lời.Tống Sở nhớ lại những gì được viết trong tiểu thuyết, hiện tại cô cùng tiến sĩ đang sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu.Trong tiểu thuyết nói khi sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ bị đối phương ghét bỏ.Nhưng dù Tống Sở không nói lời nào, bụng của cô lại không chịu nghe lời, phát ra tiếng ọc ọc.

Bởi vì căn phòng yên tĩnh nên nghe được rất rõ.Tống Sở xấu hổ ôm bụng.Mã Lan lúc này mới tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện chính..
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom