Ngôn Tình Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 40: Chương 40


Có cuộc hôn nhân tốt đẹp thì không nói, không sinh được con, tùy tiện nhận nuôi hai đứa nhỏ, vậy mà bọn chúng rất được nhà chồng coi trọng.

Đây là loại vận mệnh gì!Hai người đi hai con đường khác nhau, Mã Lan đạp xe đi, còn Tô Chí Phong thì ở gần trường học, chỉ cách vài bước chân, dọc theo đường đi tinh thần phấn chấn.Nhà trường đã biết chuyện ông nhận hai đứa nhỏ, chỉ là sau khi nhận nuôi đứa nhỏ xin nghỉ một ngày nên không có thời gian chào hỏi.Lúc này thấy ông đến, các đồng nghiệp trong văn phòng lập tức vây quanh: "Thầy Tô, nghe nói nhà ông mới nhận nuôi hai đứa nhỏ, có thật không?”"Sao lúc trước tôi không có nghe ông nhắc qua.

Nếu biết sớm hơn, tôi đã giới thiệu cho ông đứa nhỏ nhà họ hàng tôi rồi.”"Đứa bé như nào, khi nào mang đến cho chúng tôi nhìn một chút.”Tô Chí Phong cười đắc ý: "Một trai và một gái, con trai tám tuổi và con gái sáu tuổi, chúng đều phát triển tốt.

Nhắc tới chuyện này, tôi phải xin lời khuyên của mọi người.

Con trai của chúng tôi có một chút đặc biệt, tôi không biết làm sao dạy dỗ nó nữa.”Nghe những gì Tô Chí Phong nói, các giáo viên khác ngay lập tức quan tâm.Có hơi đặc biệt, lại còn không biết nên dạy dỗ thế nào, chắc là đầu óc có vấn đề nhỉ!?Giáo viên Tiêu, người có mối quan hệ tốt với ông, nói: "Thầy Tô, có phải đầu óc của đứa nhỏ đó.

.

.”Tô Chí Phong ho khan một tiếng: "Đúng vậy, con trai của tôi hình như là một thiên tài.

Lại nói, nhiều năm ở huyện này như vậy, chúng ta chưa từng gặp qua thiên tài nào đúng không? Học sinh tôi dạy cũng chưa từng gặp qua thiên tài như vậy.

Tôi chỉ lo lắng việc chôn vùi tài năng.

Mọi người cho tôi một lời khuyên đi.”"…Còn là một thiên tài?” Các giáo viên nhìn nhau không tin nổi, ngay cả một người như thầy Tô cũng bắt đầu học cách khoác lác rồi sao?Tô Chí Phong tự rót cho mình một cốc nước sôi và nói: "Cha tôi đã tự mình kiểm tra, vậy còn có thể là giả ư? Tôi coi như cũng biết một thiên tài thông minh đến mức nào.

Cha tôi cho nó đọc một quyển sách, chỉ đọc một lần, con trai tôi đã thuộc lòng tất cả.

Đọc xuôi, đọc ngược, đều không nói lắp chút nào.”Giáo viên trong văn phòng đột nhiên kêu lên: "Thật sao?!”Tô Chí Phong bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi nói dối mấy người để làm gì cơ chứ? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho mấy người nhìn thấy.

Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi làm thế nào để giáo dục một đứa nhỏ như vậy.

Việc giáo dục đứa nhỏ khôngđược chậm trễ, dù sao cũng là đứa nhỏ thiên tài, cùng đứa bé khác không giống nhau.”Cả đám: ".

.

.” Sao bọn họ cứ luôn cảm thấy rằng người này đang khoe khoang vậy trời!Dù vậy tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Tô Chí Phong đang khoác lác, dù sao ông cũng không phải là người không ổn trọng như vậy, với lại loại chuyện này thực sự rất dễ bị vạch trần, không ai có não lại đi nói dối như vậy.

Vì vậy, đứa nhỏ của gia đình thầy Tô thực sự là một thiên tài.Chắc thầy Tô may mắn lắm nên mới thế, ai đời vừa nhận con nuôi mà lại rước về được một thiên tài.Các giáo viên cũng có một chút tò mò và một chút ngạc nhiên.

Họ đều là giáo viên, hiển nhiên đều rất thích những đứa nhỏ thông minh.

Thậm chí còn khao khát muốn gặp thiên tài trong truyền thuyết."Thầy Tô, chúng tôi cũng chưa từng gặp qua đứa nhỏ như vậy, bằng không ông tranh thủ thời gian đem nó cho chúng tôi nhìn một chút, chúng tôi sẽ cùng nhau đưa ra lời khuyên.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 41: Chương 41


Những người còn lại trong phòng cũng đồng thanh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi muốn gặp đứa nhỏ.”"Dù sao nhà ông cũng gần trường mà, mang tới đây để mọi người gặp mặt một lần đi.”Tô Chí Phong dịu dàng mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn các thầy cô đã quan tâm, nhưng mà con của chúng tôi mấy ngày nay bị cha tôi giữ lại nhà cũ, sẽ mất vài ngày mới đón về được.”…Ở xí nghiệp gang thép trong huyện, Mã Lan vừa mới đến cơ quan, cũng bị những công nhân quen thuộc chặn lại.

Huyện Bình An là một nơi rộng lớn như vậy, ngày hôm sau Mã Lan đã đến báo cáo với nhà máy về việc nhận nuôi hai đứa nhỏ, vì vậy bây giờ mọi người trong cơ quan đều biết chuyện này.

Vốn dĩ nhận con nuôi không phải chuyện gì to tát, nhưng việc Mã Lan nhận nuôi hai đứa con cùng một lúc quả là chuyện hiếm thấy.Mã Lan cũng không thích đem chuyện trong nhà của mình ra bên ngoài, vì vậy bà phớt lờ những người không quen thân.Thế nhưng, khi những người công nhân tạm thời làm việc hỏi, bà vẫn nói vài lời về tình hình ở nhà.Hồ Vân, người có mối quan hệ tốt với bà cũng hỏi thử: "Sao bà lại nhận nuôi hai đứa nhỏ cùng một lúc thế? Làm sao vậy? Bà cũng tốt bụng quá rồi.”Phùng Hiểu Quyên nói: "Đúng vậy, bà đã nghĩ gì vậy, mau nói cho chúng tôi nghe đi, nhiều người không chừng sẽ có thể giúp được bà.”Mã Lan cười nói: "Tôi rất thích hai đứa nhỏ này, thiếu một đứa cũng không vui, hơn nữa vừa có con trai vừa có con gái là tốt nhất, hiện tại tôi có tất cả, đáng lo chính là sau này thiếu mất một miếng cơm, dù thế nào tôi cũng có thể nuôi dạy các con của mình nên người, với lại hai đứa con của tôi rất tốt, nhất định chúng sẽ rất có triển vọng trong tương lai.”"Ha ha, có tương lai cũng không phải con ruột.” Lâm Lệ Lệ, một người công nhân học nghề nói ra câu này.Mã Lan liếc mắt nhìn sang: “Không phải con ruột thì đã sao, chỉ cần đứa nhỏ ngoan, không ruột thịt thì sau này cũng sẽ hiếu thuận với tôi, còn hơn có người không biết giáo dục con cái, cho dù là con ruột, sau này bọn họ chưa chắc đã chăm sóc cha mẹ mình.

Lâm Lệ Lệ, con của bà mấy ngày trước còn mắng bà, tôi đều nghe thấy đấy.”Lâm Lệ Lệ khịt mũi đáp trả: "Đó là con ruột của tôi, tôi tình nguyện đấy.”Phùng Hiểu Quyên và Hồ Vân đều kéo Mã Lan để bà đừng cãi nhau với loại người như Lâm Lệ Lệ.Mã Lan cũng không bận tâm đến bà ta, bà không quan tâm đến loại người nhỏ nhen như này.

Dù sao là sống cuộc sống của chính mình, tự biết mình đang sống có tốt hay không là được rồi.

Nhưng trong lòng bà đã hạ quyết tâm, nhất định phải nuôi dạy hai đứa con thật tốt, để sau này những người coi thường bà thấy rằng dù không thể sinh con cũng không thể sống kém hơn người khác.

Bà vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn, phấn đấu để có cơ hội trở thành một công nhân chính thức, chu cấp tốt hơn cho con cái trong tương lai.Hai vợ chồng vẫn phải làm việc chăm chỉ vì trong nhà có thêm Tống Sở và Giang Bác sẽ còn nhiều khó khăn hơn.Hiệu trưởng Tô đã nghỉ hưu nhiều năm cuối cùng đã tìm lại được niềm đam mê với giáo dục.Ông cụ thậm chí còn từ chối tất cả những bạn già gần đây đến chơi cờ với mình, quyết định nắm bắt việc học hành của cháu mình.

Chuẩn bị bài giảng cho các cháu trước khi các cháu đến trường, để các cháu giành chiến thắng ngay vạch xuất phát..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 42: Chương 42


Vốn dĩ chuyện này đều là vì Giang Bác nên Tống Sở cảm thấy không liên quan gì đến mình, khi Giang Bác đang chuẩn bị học hành chăm chỉ thì cô lại cùng bà nội Tô ra ngoài đi dạo.Kết quả, bà cụ cảm thấy rằng mình phải quan tâm đến tâm trạng của bọn trẻ, không thể thiên vị lẫn nhau, để hiệu trưởng Tô đối xử bình đẳng với chúng cho nên mới sáng sớm lúc hai người họ thức dậy, Tống Sở và Giang Bác đều đồng thời bị lôi xuống giường, ăn xong bị nhốt trong phòng đọc sách.Tống Sở trố mắt nhìn, hồi lâu không kịp phản ứng.Hiệu trưởng Tô đã chuẩn bị tài liệu giảng dạy, ôm đến một tấm bảng đen nhỏ, chuẩn bị bắt đầu giảng dạy từ những con số.Xem xét khoảng cách kiến thức giữa Tống Sở và Giang Bác, hiệu trưởng Tô chỉ dạy Tống Sở năm con số và yêu cầu cô tự viết bằng bút chì.Tống Sở: ".

.

.” Mấy thứ này cô đều biết cả mà!Tất nhiên, Tống Sở đã đọc những tiểu thuyết như du hành xuyên thời gian, biết rằng mình phải học cách che giấu.

Cho nên chỉ có thể giả bộ không biết, ở một bên cầm bút chì gặm.Trong khi cô đang gặm bút chì và làm bài tập, Giang Bác ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh và nhìn chằm chằm vào cô, hiệu trưởng Tô không còn cách nào khác đành phải đặt chiếc bảng đen nhỏ bên cạnh Tống Sở.Tống Sở:.

.

.

Lười biếng cũng không được!"Tiểu Bác, ông đang dạy cháu cách đọc đấy, tập trung vào bảng đen.” Hiệu trưởng Tô gõ bảng đen.Giang Bác nhìn qua: "Dạ.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.

Ông chỉ viết một lần thôi đấy.”“Dạ, được.” Giang Bác vẫn gật đầu.Hiệu trưởng Tô viết các con số, vốn định dạy Giang Bác nhận biết các con số trước, ông chỉ dạy một lần, nhưng mà anh đều đã biết hết, nên ông không kịp phản ứng.Đúng rồi, đứa nhỏ này là một thiên tài, nó có thể học mọi thứ trong thời gian ngắn.

Hiệu trưởng Tô dứt khoát không cần tấm bảng đen, cầm sách giáo khoa và thước kẻ, chỉ từng chữ cho Giang Bác, vừa chỉ vừa đọc.Tống Sở ở một bên quan sát, chợt phát hiện mình thật may mắn.

Dù sao cô cũng chỉ viết mấy con số, một người thông minh như tiến sĩ mà phải học lại mấy thứ đơn giản như vậy đúng là làm khó cho anh quá…Cái này nếu là vị tiến sĩ trước kia thì đã bỏ nghề lâu rồi.May mắn thay, vị tiến sĩ này vẫn biết rằng đứng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu.Một cuốn sách giáo khoa giảng mất hai tiếng, hiệu trưởng Tô thấy miệng mình cũng khô khốc, cứ thế kết thúc buổi học.Sau khi học xong, lại kiểm tra, phát hiện rằng Giang Bác không chỉ biết cách làm các câu hỏi trong sách giáo khoa mà còn học được tất cả các từ trong đó…Một học sinh như vậy, ngay cả một giáo viên ngu ngốc cũng có thể dạy anh thành tài, bởi vì anh vốn dĩ là một thiên tài rồi.Hiệu trưởng Tô không cảm thấy vui mừng, ngược lại có chút lúng túng.

Một người ngu ngốc cũng có thể dạy, ông cụ làm thế nào để có thể tốt hơn? Ông cụ cảm thấy đã đến lúc viết thư cho những bạn học cũ và hỏi họ về cách dạy dỗ một thiên tài.Vào thứ bảy, khi Mã Lan và Tô Chí Phong đến đón con của họ, Tống Sở đã học được một trăm con số và phép cộng trừ trong phạm vi một trăm.Mã Lan nghe xong, vui vẻ vuốt tóc Tống Sở, lấy ra một gói kẹo mạch nha cho cô: “Sở Sở của chúng ta thật thông minh.”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 43: Chương 43


Phải biết là một đứa nhỏ cùng tuổi như Sở Sở, giỏi lắm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.Mà đếm được thôi có là gì đâu, con gái của bà còn có thể làm cả phép cộng và trừ đấy.Tống Sở đắc ý ưỡn ngực, thầm nghĩ nếu không phải mình giả ngu, thật ra cô có thể thông minh hơn như vậy nữa kìa: "Anh Tiểu Bác cũng rất lợi hại, anh ấy đã học xong chương trình tiểu học rồi đấy ạ.”Đúng vậy, chỉ trong mấy ngày mà Giang Bác đã "học" hết các môn ở tiểu học.Hai vợ chồng khi biết chuyện đã vô cùng sửng sốt, Tô Chí Phong lập tức kêu lên: “Cha, cha dạy thế nào mà hay vậy?” Sao ông lại không biết cha mình ngoài làm hiệu trưởng còn dạy giỏi như vậy cơ chứ?Hiệu trưởng Tô: ".

.

.À, nói sao nhỉ, rất đơn giản, cứ dạy như bình thường thôi, chủ yếu là bởi vì bọn nhỏ thông minh ấy mà.”Bà nội Tô cười nói: "Dạy cái gì chứ? Cha con chỉ là đọc sách, bọn nhỏ bên cạnh nghe, đọc một quyển liền học một quyển.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.” Được rồi!Khả năng học tập của Giang Bác quá mạnh, điều này vượt quá tưởng tượng của hiệu trưởng Tô, càng đừng nói Tô Chí Phong và Mã Lan, hai người đều có chút bối rối, không biết nên giáo dục một đứa nhỏ thông minh như vậy như thế nào.Luôn cảm thấy nếu đặt trong tay mình sẽ làm chậm trễ việc phát triển của con.Nhưng bản thân đứa nhỏ cũng không hoảng sợ, lúc này đương sự là đồng chí Giang Bác còn cùng với Tống Sở ngồi ăn kẹo mạch nha.

Hai đứa nhỏ vẫn còn uống sữa mạch nha mà bà cụ làm cho chúng, có vẻ như bọn chúng trải qua một cuộc sống tốt dù phải xa nhà.Vì không nỡ rời xa bọn nhỏ, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng ở lại nơi này dùng bữa, coi như là hưởng chút phúc lợi của hai đứa nhỏ.Trong bữa ăn, Tô Chí Phong nói về sự sắp xếp của mình và Mã Lan cho ông nội Tô nghe: "Ngày mai chúng con sẽ đi đăng ký hộ khẩu, chở bọn nhỏ về bên nhà của cha mẹ Mã Lan.

Sau khi xong việc, chúng con sẽ quay lại đăng ký nhập học, con đã hỏi thăm trường học bên kia, cũng đã xếp lớp trước rồi.”Dầu gì ông cũng làm trong hệ thống giáo dục, vì vậy việc nhập học không phải là một việc quá khó.Hiệu trưởng Tô nói: "Sở Sở có thể vào lớp một, nhưng Tiểu Bác thì không, nó phải được gửi đến trường trung học cơ sở.

Nếu để nó đến lớp các học sinh tiểu học, điều đó sẽ làm chậm trễ nó, cha sẽ trở về trường học nói một chút.” Dẫu sao trước kia ông cũng là hiệu trưởng của một trường trung học.Ngay khi Tô Chí Phong vừa định gật đầu, Giang Bác đã nói: "Con học cùng với Sở Sở.”Mã Lan cười nói: "Tiểu Bác, con và Sở Sở không thể học chung, Sở Sở phải đi học tiểu học.”Tống Sở gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, anh phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, chăm chỉ học tập, sau này còn có thể nuôi gia đình.”Giang Bác nhìn cô một cái: "Vậy thì học bù, anh sẽ dạy bù cho em.”".

.

.” Đầu óc Tống Sở tràn đầy hình ảnh quá trình bị tiến sĩ ép học hành trong phòng thí nghiệm, cô đột nhiên cảm thấy tương lai thật đen tối.Chuyện này…Tất nhiên nó vẫn chưa được quyết định, dựa theo khoảng cách giữa Tống Sở và Giang Bác, họ không thể học cùng nhau.

Tất nhiên, họ sẽ không tranh luận với con cái về vấn đề này.Trước khi đi, bà nội Tô lấy phần sữa mạch nha còn sót lại cho hai đứa nhỏ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 44: Chương 44


Phải biết là một đứa nhỏ cùng tuổi như Sở Sở, giỏi lắm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.Mà đếm được thôi có là gì đâu, con gái của bà còn có thể làm cả phép cộng và trừ đấy.Tống Sở đắc ý ưỡn ngực, thầm nghĩ nếu không phải mình giả ngu, thật ra cô có thể thông minh hơn như vậy nữa kìa: "Anh Tiểu Bác cũng rất lợi hại, anh ấy đã học xong chương trình tiểu học rồi đấy ạ.”Đúng vậy, chỉ trong mấy ngày mà Giang Bác đã "học" hết các môn ở tiểu học.Hai vợ chồng khi biết chuyện đã vô cùng sửng sốt, Tô Chí Phong lập tức kêu lên: “Cha, cha dạy thế nào mà hay vậy?” Sao ông lại không biết cha mình ngoài làm hiệu trưởng còn dạy giỏi như vậy cơ chứ?Hiệu trưởng Tô: ".

.

.À, nói sao nhỉ, rất đơn giản, cứ dạy như bình thường thôi, chủ yếu là bởi vì bọn nhỏ thông minh ấy mà.”Bà nội Tô cười nói: "Dạy cái gì chứ? Cha con chỉ là đọc sách, bọn nhỏ bên cạnh nghe, đọc một quyển liền học một quyển.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.” Được rồi!Khả năng học tập của Giang Bác quá mạnh, điều này vượt quá tưởng tượng của hiệu trưởng Tô, càng đừng nói Tô Chí Phong và Mã Lan, hai người đều có chút bối rối, không biết nên giáo dục một đứa nhỏ thông minh như vậy như thế nào.Luôn cảm thấy nếu đặt trong tay mình sẽ làm chậm trễ việc phát triển của con.Nhưng bản thân đứa nhỏ cũng không hoảng sợ, lúc này đương sự là đồng chí Giang Bác còn cùng với Tống Sở ngồi ăn kẹo mạch nha.

Hai đứa nhỏ vẫn còn uống sữa mạch nha mà bà cụ làm cho chúng, có vẻ như bọn chúng trải qua một cuộc sống tốt dù phải xa nhà.Vì không nỡ rời xa bọn nhỏ, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng ở lại nơi này dùng bữa, coi như là hưởng chút phúc lợi của hai đứa nhỏ.Trong bữa ăn, Tô Chí Phong nói về sự sắp xếp của mình và Mã Lan cho ông nội Tô nghe: "Ngày mai chúng con sẽ đi đăng ký hộ khẩu, chở bọn nhỏ về bên nhà của cha mẹ Mã Lan.

Sau khi xong việc, chúng con sẽ quay lại đăng ký nhập học, con đã hỏi thăm trường học bên kia, cũng đã xếp lớp trước rồi.”Dầu gì ông cũng làm trong hệ thống giáo dục, vì vậy việc nhập học không phải là một việc quá khó.Hiệu trưởng Tô nói: "Sở Sở có thể vào lớp một, nhưng Tiểu Bác thì không, nó phải được gửi đến trường trung học cơ sở.

Nếu để nó đến lớp các học sinh tiểu học, điều đó sẽ làm chậm trễ nó, cha sẽ trở về trường học nói một chút.” Dẫu sao trước kia ông cũng là hiệu trưởng của một trường trung học.Ngay khi Tô Chí Phong vừa định gật đầu, Giang Bác đã nói: "Con học cùng với Sở Sở.”Mã Lan cười nói: "Tiểu Bác, con và Sở Sở không thể học chung, Sở Sở phải đi học tiểu học.”Tống Sở gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, anh phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, chăm chỉ học tập, sau này còn có thể nuôi gia đình.”Giang Bác nhìn cô một cái: "Vậy thì học bù, anh sẽ dạy bù cho em.”".

.

.” Đầu óc Tống Sở tràn đầy hình ảnh quá trình bị tiến sĩ ép học hành trong phòng thí nghiệm, cô đột nhiên cảm thấy tương lai thật đen tối.Chuyện này…Tất nhiên nó vẫn chưa được quyết định, dựa theo khoảng cách giữa Tống Sở và Giang Bác, họ không thể học cùng nhau.

Tất nhiên, họ sẽ không tranh luận với con cái về vấn đề này.Trước khi đi, bà nội Tô lấy phần sữa mạch nha còn sót lại cho hai đứa nhỏ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 45: Chương 45


Khi gia đình bốn người đến, mọi người trong Cục công đều đã có mặt đầy đủ."Xin chào chú công an, cảm ơn chú đã tìm cho chúng cháu một mái nhà tốt, cha mẹ cháu đối xử với chúng cháu rất tốt!” Tống Sở chân thành cảm ơn mọi người trong cục.Chỉ như vậy thôi đã làm đồng chí công an thích đến phát điên, đồng chí công an đấy quan sát tỉ mỉ hai đứa nhóc một chút liền biết hai đứa ở nhà mới rất tốt.Lúc trước, khi hai đứa nhỏ ở Cục Công an, chúng chỉ ốm như những con khỉ nhỏ.

Bây giờ khác rồi, cả hai đều được mặc quần áo mới, hơn nữa, mới mấy ngày trôi qua thôi mà hình như khuôn mặt nhỏ còn tròn trịa hơn một chút.Ngày trước nhà nào cũng sống tiết kiệm mà con cái còn có thể đủ đầy, ngày nay sao có thể kém hơn?Anh ấy lập tức vui vẻ cùng bắt tay với Tô Chí Phong: “Hai người thật đúng là cha mẹ tốt, đem hai đứa nhỏ nuôi tốt như vậy!”Tô Chí Phong mỉm cười: “Hai đứa nhỏ rất ngoan.”Mã Lan tiếp lời: “Chúng tôi c*̃ng phải cảm ơn, cảm ơn đồng chí công an đã đem những đứa nhỏ tốt như vậy đến cho chúng tôi.”Công an Điền trong lòng vui sướng cực kỳ, còn có chút cảm động.Cảm thấy mình đã làm được một chuyện rất tuyệt vời.Anh ấy nhanh chóng lấy ra một tờ giấy chấp thuận đã chuẩn bị sẵn: “Nhanh đăng ký tên lên hộ khẩu đi, về sau hai đứa bé này c*̃ng có hộ khẩu rồi.”Sau đó, anh ấy còn tiết lộ với Mã Lan: “Sau này, mẹ của mấy đứa nhỏ cũng có thể sẽ được chuyển hộ khẩu đến huyện thành, nên cấp trên đang xin cho hai đứa cùng được chuyển đến luôn đấy.”Theo luật mà nói nếu mẹ của đứa nhỏ có hộ khẩu ở huyện thành, thì đứa nhỏ cũng có thể chuyển theo cùng mẹ.

Nhưng hai đứa nhỏ trước đây đều là trẻ vô gia cư nên dù Mã Lan có hộ khẩu ở huyện thành thì hai đứa nhỏ cũng không thể chuyển theo, tuy nhiên cũng không phải là không có cách, Công an Điền cảm thấy chuyện này anh ấy vẫn có thể giúp đỡ được.Sau khi nghe chuyện này, Mã Lan có hơi ngạc nhiên nhưng cũng có chút thất vọng.Bà cùng chồng Tô Chí Phong đã kết hôn tám năm, thế nhưng vẫn chưa có hộ khẩu ở huyện thành.

Để trở thành công nhân chính thức ở huyện thành, điều đầu tiên cần là phải có hộ khẩu, công việc công nhân thời vụ hiện tại bà có được đều là do gia đình họ Tô giúp đỡ.Bà đã từng nghĩ rằng vì mình có ký ức về kiếp trước nên sẽ rất dễ dàng đăng ký hộ khẩu, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện cuối cùng cũng nhận ra sự thật, một khi không có năng lực thì chẳng làm được gì, dù là kiếp trước hay kiếp này.Kiếp trước bà là một người làm công bình thường, kiếp này cao hơn cũng chỉ là một công nhân thời vụ ở huyện thành.

Có thể kết hôn với Tô Chí Phong, bà đoán có lẽ mình đã dùng hết vận may của kiếp này rồi.Sau khi rời khỏi cục công an, Tống Sở vô cùng vui vẻ chào tạm biệt các đồng chí công an.Các đồng chí công an cũng đứng ở cửa tiễn gia đình bốn người, lần trước khi tạm biệt hai đứa nhỏ bọn họ đều khá lo lắng, nhưng lần này thực sự có thể cảm thấy nhẹ nhõm rồi.Trên đường trở về nhà họ Mã, Mã Lan đã nói chuyện với Tô Chí Phong về hộ khẩu."Chí Phong, em muốn chuyển đến hầm mỏ làm.

Mặc dù sẽ vất vả hơn nhưng cơ hội tốt cũng rất nhiều, nếu em đăng ký được hộ khẩu ở huyện thành thì sau này hai đứa con của mình cũng có thể chuyển đến đây.".
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 46: Chương 46


"Lúc đó hai đứa nhỏ cũng có thể ăn lương thực thương phẩm (loại lương thực tốt nhất, sản xuất chuyên dụng để mua bán ra thị trường, chỉ có thể dùng tem phiếu để mua).

"Công việc ở đó rất vất vả nên không có quá nhiều phụ nữ có thể chịu được, vì vậy phụ nữ đa phần đều không được làm chính thức.

Trước kia Mã Lan chưa từng nghĩ tới mình cần phải vất vả như vậy, nhưng bây giờ có con rồi, bà phải cố gắng nhiều hơn.

Tô Chí Phong trầm giọng nói: “Đừng tính chuyện ngu ngốc nữa, anh vẫn còn ở đây mà.

”Mã Lan trả lời: “Một mình anh làm sao kiếm đủ lương thực thương phẩm hàng tháng nuôi cả gia đình được.

”Tống Sở ở đây mấy ngày nay cũng đã biết rằng lương thực thương phẩm là một thứ tốt, mọi người đều muốn ăn.

Nhưng cô cùng anh trai Tiểu Bác và mẹ vẫn chưa đủ điều kiện ăn nó, khi cô ở nhà bà nội, mặc dù bà lão hàng xóm và bà nội đều nói cô cùng Tiểu Bác rất ngoan, nhưng vẫn không đủ điều kiện ăn được lương thực thương phẩm, sau này trong nhà cũng sẽ càng khó ăn được hơn.

Bà nội lúc ấy nghe xong còn thở dài.

"Mẹ, làm thế nào mới có thể ăn được lương thực thương phẩm, có phải nó rất đắt không?”Mã Lan cười nói: “Con bây giờ đang ăn lương thực thương phẩm còn gì, nhưng là ăn lương thực thương phẩm của cha con.

”Tống Sở nói: “Nhưng con muốn ăn lương thực thương phẩm của mình làm ra.

”Tô Chí Phong cười đưa tay sờ lên đầu con gái mình: “Vậy thì phải chăm chỉ học tập, có bằng cấp rồi tìm một đơn vị làm việc thì có thể kiếm ra lương thực thương phẩm.

”Lại là đọc sách… May mà còn có tiến sĩ ở đây.

Tống Sở nói với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, anh phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn nhé, như vậy mới có thể mau chóng kiếm được lương thực thương phẩm.

”Giang Bác nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như đồng ý.

Mã Lan cùng Tô Chí Phong nghe hai đứa nhỏ nói cũng không nhịn được cười.

Nghe thấy bọn nhỏ hồn nhiên nói chuyện liền cảm nhận được niềm vui khi nuôi con, còn về phần khó khăn thì cũng đã khó khăn rồi, nghĩ nhiều cũng chỉ thêm phiền, dứt khoát để đến đâu tính đến đó vậy.

Bởi vì xe chở người nhiều nên tốc độ khá chậm, mãi đến mười giờ sáng mới tới nhà họ Mã.

Lúc này vẫn là tháng tám, thành ra ai ai cũng bận rộn.

Hai năm nay thu hoạch đều không tốt, hạn hán từ năm ngoái đến năm nay vẫn chưa kết thúc, lương thực thu được sắp không đủ ăn nữa rồi.

Cuộc sống ở nông thôn thật sự rất khó khăn, hoa màu trồng trên đồng ruộng cây nào cũng sống sót rất ít, nhưng mọi người vẫn chăm chỉ làm việc.

Ngay khi Mã Lan vào thôn, bà đã chạm mặt người của đại đội, so với lần trước trở về đều gầy hơn rất nhiều.

Tống Sở nhìn thấy những người này cũng không khỏi giật mình, trước đó khi nhìn thấy những người ở trấn trên cô còn cảm thấy họ chả khác mấy người ở mạt thế là bao.

Nhưng hiện tại nhìn những người này, cô không khỏi cảm khái những người này còn đáng thương hơn cả người ở mạt thế, gầy đến nỗi dọa cho người khác phải sợ hãi một phen.

"Ai nha, Mã Lan trở về đấy hả, sao đột nhiên lại trở về thế?”"Sao còn mang theo hai đứa nhỏ đến đấy.

”"Tại sao không nghe cha mẹ cháu nói cháu trở về a.

”"Xem nào, người ở huyện thành sống đúng là sống vẫn rất tốt nha, đứa nhỏ này được nuôi cũng quá tốt rồi.

”Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, cái đói cũng không ngăn được lời nói của mọi người.

Mã Lan cũng không cùng mọi người nói nhiều: “Chúng cháu trở về có việc, khi nào xong việc còn muốn mời cha mẹ về nhà mình chơi.

”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 47: Chương 47


Sau đó Mã Lan lại nhanh chóng cùng Tô Chí Phong đi đến đại đội.Đại đội trưởng của đại đội là chú của Mã Lan ở cách đó mấy nhà, nhìn thấy cô cháu gái đã gả vào huyện thành, đội trưởng vẫn rất coi trọng, nhanh chóng chào hỏi."Mã Lan trở về thăm cha mẹ sao? Ai nha, thầy giáo Tô cũng về à.”Đại đội trưởng Mã thân thiện cười nói.Tô Chí Phong dừng xe bế con gái xuống, mỉm cười rút một điếu thuốc đưa cho đại đội trưởng: “Chú, ngoài việc đến thăm người nhà, chúng cháu còn có chút chuyện phiền phức muốn nhờ chú giúp.”Đại đội trưởng Mã biết đây là thuốc xịn, cười nhận lấy: “Người một nhà cả, cái gì mà phiền phức hay không phiền phức chứ, nói đi, có chuyện gì cần chú giúp đấy.”Mã Lan cười nói: “Cho hai đứa nhỏ này đăng ký hộ khẩu.”Đại đội trưởng Mã lúc này mới chú ý tới hai đứa nhỏ, không chút phản ứng hỏi.

"Trên hộ khẩu ghi là gì?”Mã Lan lại nói: “Hai đứa bé này là con cùng Chí Phong nhận nuôi, trong huyện công an bên kia nói hộ khẩu phải theo mẹ, nên cháu liền về đại đội."Tô Chí Phong chỉ cho hai đứa nhỏ gọi: "Gọi ông chú đi con.”Tống Sở lớn tiếng nói: “Chào ông chú ạ!”Đại đội trưởng Mã: “...!!!”Không chỉ Đại đội trưởng Mã mà những cán bộ khác cũng ngây người kinh ngạc.Đồng chí Mã Lan không những lấy chồng ở huyện thành, mà hiện tại còn nhận nuôi hai đứa con!Trong khi mọi người ở đại đội còn không đủ ăn và nhiều gia đình còn không có khả năng nuôi con, vậy mà họ lại đi nhận hai đứa nhỏ xa lạ làm con nuôi, đây đúng là một quyết định lớn mà.Đội trưởng Mã suýt chút nữa rơi lệ: “Mã Lan, nếu cháu muốn nhận nuôi con thừa tự sao không nói với chú, đại đội chúng ta nhiều con cháu như vậy, cháu muốn chọn thế nào cũng được mà.” Chỉ cần có thế sống sót, nhà ai lại không bằng lòng cho con mình đi.Lời vừa rồi làm cho Mã Lan không vui: “Chú, đừng nói như vậy trước mặt bọn nhỏ, nhận con nuôi cũng phải có duyên phận.”Tống Sở đồng ý gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng cháu cùng cha mẹ là có duyên phận.

Nhất định phải làm người một nhà, ông chú, người sẽ không muốn đánh gãy duyên phận và phá hư gia đình người khác đâu đúng không.”Tô Chí Phong cùng Mã Lan: “...!Đứa nhỏ này đã học gì từ ông bà nội của chúng vậy?”Tô Chí Phong nói: “Chú, chúng ta làm chuyện quan trọng trước, những chuyện khác đợi chút nữa hãy nói sau.”Mã Lan c*̃ng nhanh chóng đem giấy phê chuẩn ở cục công an lấy ra: “Hai đứa bé đều được nhận từ cục công an đem về, bọn họ ở bên kia còn đang thúc gịuc đấy.”Sau khi nghe hai đứa nhỏ đều từ cục công an đem về, không phải là âm thầm nhận nuôi, đại đội trưởng Mã cũng không nói nhiều nữa, thu lại ánh mắt xúc động đi làm thủ tục.Trên thực tế việc này khá dễ dàng, chỉ cần đăng ký tên của đứa nhỏ, sau đó mở hộ khẩu trong đại đội để lưu lại, cuối cùng Mã Lan cùng Tô Chí Phong chỉ cần đến xã lấy hộ khẩu mới là được.Sau khi làm hết thủ tục, đại đội trưởng Mã cũng không còn than thở nữa.Tống Sở từ trong túi móc ra một khối kẹo mạch nha đưa cho đại đội trưởng: “Ông chú, người ăn kẹo ngọt đi, ăn chút đồ ngọt liền vui vẻ.”Đại đội trưởng Mã: “.

.

.”Nhân viên công tác ở đại đội Mã gia không giấu nổi chuyện, chân trước Tô Chí Phong và Mã Lan vừa rời đi, chân sau việc Mã Lan nhận nuôi hai đứa nhỏ liền bắt đầu lan truyền khắp đại đội.Lúc mấy người nhà Mã Lan tan tầm trở về nhà, ở trên đường không tránh khỏi việc nghe thấy rất nhiều người nói qua..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 48: Chương 48


Cha ruột của Mã Lan tên là Mã Tam Căn.

Mã Tam Căn là một người nông dân chất phát, thật thà.

Nhưng cũng như những người khác, ông cụ là một người trọng nam khinh nữ điển hình.

Đời này ông cụ sinh liên tục ba người con gái mới sinh được hai người con trai, con gái lớn là Mã Quế Hoa, Mã Cúc Hoa là con gái thứ hai và Mã Lan Hoa là con gái thứ ba, sau này lại đổi tên thành Mã Lan, con trai cả Mã Đại Trụ và con trai út Mã Tiểu Trụ.

Mã Lan là con thứ ba, nhỏ nhất trong số các con gái, lúc được một tuổi rưỡi thì Mã Tiểu Trụ được sinh ra, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Mã Lan không mấy tốt đẹp từ khi còn nhỏ.

Nhưng từ sau khi đồng chí Mã Lan thành công gả cho Tô Chí Phong một người đàn ông đến từ huyện thành, nhờ sự thông minh tài trí của mình mà địa vị của bà trong gia đình họ Mã cũng dần trở nên khác biệt hơn, chỉ đứng sau cha Mã Tam Căn và mẹ Lý Tứ Hỷ.

Khi nhà họ Mã nhắc đến Mã Lan, đều sẽ nói với con của mình rằng cô nhỏ của con đã thành người ở huyện thành xa hoa, họ còn nói với những đứa nhỏ sau này nó sẽ thành công như cô nhỏ của mình, đến huyện thành để ăn lương thực thương phẩm.

Mặc dù Mã Lan đã ăn đồ chợ đen trong tám năm qua, nhưng trong suy nghĩ của mọi người bà giống người ở huyện thành, đã trở thành cô gái huyện thành thứ thiệt.

Bây giờ cô gái huyện thành này còn ăn no không việc gì làm, nên đi nhận nuôi hai đứa nhỏ.

Mã Tam Căn cùng Lý Tứ Hỷ nghe được tin tức này, so với đại đội trưởng trước đó còn hoảng hốt hơn.

Trực tiếp chạy bước lớn về nhà.

----------Khi người nhà họ Mã trở về nhà, liền nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi xổm trong sân, một trai một gái, hai đứa đều ăn mặc rất xinh đẹp, con gái nhà mình và con rể thì ngồi một bên vừa nhìn bọn nhỏ vừa cười.

Thấy người nhà đã về, cô con gái thứ ba Mã Lan cười với bọn họ: "Cha mẹ, sao bây giờ mới về, tụi con đã chờ lâu lắm rồi đó.

"Tô Chí Phong cũng cười chào hỏi: "Cha mẹ.

"Không ngờ con rể là giáo viên trên thành phố cũng về chung.

Đối với người con rể ở trên thành phố xuất thân từ một gia đình trí thức cao, từ tận đáy lòng người nhà họ Mã rất kính trọng, cho nên! mặc dù Mã Tam Căn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không thể nói nên lời.

Nhưng Lý Tứ Hỷ là người làm mẹ lại không nhịn được nói: "Lan Hoa, nghe nói con và con rể đã nhận nuôi hai đứa nhỏ hả?"Mã Lan cười nói: "Đúng rồi ạ.

"Sau đó, bà vẫy tay Tống Sở và Giang Bác đang ngồi coi kiến lại, giới thiệu người trong nhà cho bọn nhỏ.

"Đây là ông ngoại, bà ngoại, kia là cậu cả và mợ cả, còn đó là c** nh* và mợ nhỏ, đó là em trai và em gái, lát nữa các con chơi chung có thể tự mình làm quen.

"Tống Sở nghe thấy vậy hai mắt sáng lấp lánh, ai da má ơi, không ngờ cô còn có nhiều họ hàng như vậy.

Giờ thì tốt quá rồi, đùng một lúc tự dưng lại có bao nhiêu là người thân luôn.

Cho nên cô vội vàng chào hỏi người trong nhà, cái miệng nhỏ lễ phép nhanh nhẹn chào hỏi hết người này tới người khác, còn bảo Giang Bác gọi theo.

Giang Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giống như cái máy đọc mà phát lại những xưng hô mà Tống Sở vừa gọi, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những con kiến.

Người nhà ông Mã: "! " Không phải mà, họ còn chưa nói có chấp nhận hay không, các cháu gọi vui vẻ như vậy làm gì?.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 49: Chương 49


Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ không dám can thiệp đến vấn đề này, hai người dắt vợ con vào nhà để dọn dẹp.Về phần Mã Tam Căn, ông cụ cũng xấu hổ ngồi bên cạnh con rể, nhận lấy điếu thuốc lá con rể đưa, hút hai hơi.Sau đó vẻ mặt muốn nói lại thôi.Lý Tứ Hỷ nhìn hai đứa trẻ, rồi nhìn con gái mình, không thể cầm lòng, kéo con gái vào bếp.Trên thực tế, trong ba cô con gái, Lý Tứ Hỷ thích cô con gái thứ ba nhất.Vốn dĩ vì là con gái nhỏ nhất nên lúc trước ở trong lòng có hơi không thích, nhưng cô con gái này từ nhỏ đã biết chăm chỉ làm việc, cho nên bất tri bất giác ưa thích hơn nhiều, nếu không thì bà cụ đã không cho con gái lên xã học trung học.Nhưng không ngờ nhất chính là cô con gái này còn có năng lực được gả vào trong nội thành, nên Lý Tứ Hỷ càng coi trọng bà hơn, thậm chí bà cụ còn coi bà là niềm tự hào của mình. Nếu không phải bởi vì chuyện này quá lớn, bà cụ thật sự không muốn tỏ thái độ với con gái mình: “Con gái ngốc, con muốn nhận nuôi hai đứa nhỏ cũng được, nhưng sao cứ phải là lúc này, mấy năm sau còn có thể chứ bây giờ một miếng ăn cũng khó, hơn nữa con còn chưa bàn bạc với gia đình.

Nếu bây giờ con chưa muốn sinh con, thì mẹ có thể bảo em trai nhỏ em trai lớn của con sinh hai đứa, vừa sinh xong là có thể ôm đi, không phải tốt hơn là nhận nuôi con của người khác sao?"Mã Lan nghe vậy thầm nghĩ, bà thà không có con suốt đời còn hơn là nuôi con của em trai trong nhà.Không phải bà ghét bỏ gen của ông cụ Mã, mà là nếu làm theo vậy thì sau này khi lớn lên cuối cùng là con cái nhà ai cũng không thể nói rõ được.Đương nhiên, chuyện này bà cũng không muốn nói rõ, trực tiếp lôi Tô Chí Phong ra làm lá chắn: "Chuyện này con có thể làm chủ à? Mẹ cũng biết chuyện của con rồi còn gì, ông cụ Tô bằng lòng nhận con làm con dâu, đó cũng là bản lĩnh của con, con còn có thể nghĩ tới cái khác sao?"Lý Tứ Hỷ: "...Đây là ông cụ Tô bên kia muốn nhận nuôi sao?"“Đúng vậy, Chí Phong đã đích thân đi nhận nuôi, cha mẹ chồng của con cũng rất thích chúng nó, sau khi nhận nuôi về liền ở bên nhà bọn họ, tối qua còn hối bọn con phải về nhà làm hộ khẩu nhanh nhanh một chút.

Thực tế mà nói, nếu sau này hai đứa trẻ này không thích con làm mẹ nó, thì ai đi ai ở còn chưa chắc đâu.”Lý Tứ Hỷ đột nhiên cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, "Cái này.

.

.

Cái này không thể nào."“Tại sao không thể? Đâu phải là mẹ không biết tình hình của con gái mẹ?"Lý Tứ Hỷ không biết phải phản bác làm sao, bà cụ biết rõ tình huống của con gái mình, nó đã tám năm không có con.

Từ lâu đã có người đồn thổi, đây là do con gái có bản lĩnh thu phục được con rể, nếu đổi thành nhà khác, đã sớm đuổi con dâu đi chạy lấy người rồi.Một cô con dâu không thể nối dõi tông đường, ai mà muốn chứ, hệt như bà, lúc sinh được ba cô con gái đều bị ông cụ Mã ghét bỏ đấy thôi.Lý Tứ Hỷ không biết phải nói gì, bây giờ con gái và con rể đã có hai đứa con nuôi, bà cụ còn phải suy nghĩ xem làm sao để hai đứa nhỏ coi nhà họ Mã là nhà ngoại thật sự."Con gái, khổ cho con rồi." Lý Tứ Hỷ cảm thấy số phận thực sự rất bất công, đôi mắt buồn bã cũng đỏ lên..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 50: Chương 50


Mã Lan xua tay: "Không sao, bây giờ con đã có một trai, một gái rồi, mẹ và cha coi hai đứa nhỏ như người thân ruột thịt là được, hai người đối tốt với chúng nó, người nhà họ Tô cũng coi con là nhà bên ngoại.

"Lý Tứ Hỷ vỗ ngực: "Chắc chắn rồi, từ bây giờ hai đứa nhỏ sẽ là cháu ngoại của nhà họ Mã chúng ta.

"Khi hai mẹ con từ trong bếp đi ra, Lý Tứ Hỷ liền cười tươi chào đón hai đứa trẻ: "Sở Sở và Tiểu Bác đúng không, mẹ các cháu vừa mới nói với bà ngoại, nói là các con rất ngoan, bà ngoại vừa gặp đã thích các cháu không chịu được rồi.

"Mã Tam Căn ngậm điếu thuốc, trợn mắt há mồm nhìn bà vợ nhà mình.

Bà vợ này sao lại thay đổi nhanh như vậy? Không phải lúc trên đường về bà cụ còn nói sẽ trách tội con gái một trận sao?Đừng nói Mã Tam Căn, ngay cả Tống Sở cũng sợ ngây người, thật ra cô cảm thấy nhà mẹ nuôi vốn không thích bọn họ cho lắm, về đã lâu như vậy rồi mà những đứa trẻ kia cũng không chơi với bọn họ, những người khác cũng không để ý tới chút nào.

Kết quả bà ngoại này lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhiệt tình như vậy, làm cô có chút không đỡ nổi.

Nhưng dù sao cũng là nhà của mẹ, Tống Sở rất giữ thể diện, vội vàng chạy tới ôm lấy bà cụ: "Bà ngoại, chúng cháu cũng thích mọi người, sau này chúng cháu sẽ hiếu thuận với mọi người.

"Lý Tứ Hỷ vừa nghe cái miệng nhỏ kia nói như vậy, lập tức cảm thấy khó trách người nhà họ Tô thích, nhìn rất thông minh.

Khác hoàn toàn so với những đứa trẻ trong thôn bọn họ.

Sau khi dỗ dành hai đứa nhỏ, Lý Tứ Hỷ nhanh chóng yêu cầu những đứa trẻ trong nhà chơi với Tống Sở, đồng thời nhanh chóng vun đắp tình cảm họ hàng.

Bọn nhỏ vốn tưởng rằng bà ngoại không thích hai đứa nhỏ này lắm, cha mẹ cũng không cho bọn nó lại gần cho nên mới không để ý, nhưng hiện tại bà ngoại vừa lên tiếng bọn nhỏ lập tức vội vàng chạy tới.

Trong khi lũ trẻ đang chơi, Lý Tứ Hỷ cũng vào nhà để làm công tác tư tưởng với mấy người kia, nói với bọn họ rằng không phải họ có chấp nhận hai đứa nhỏ hay không, mà là hai đứa nhỏ có chấp nhận nhà họ Mã này hay không.

Trong sân, những đứa trẻ nhà họ Mã đang không biết làm sao để giao lưu tình cảm với hai người Tống Sở.

Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ đều nhỏ hơn Mã Lan, họ kết hôn cũng muộn, cho nên con cái của họ không lớn lắm, nhưng sau khi kết hôn bọn họ không ngừng sinh, cho nên con cái đúng là không ít.

Một mình Mã Đại Trụ cũng đã sinh ba người con, hai trai, một gái.

Đứa lớn năm nay bảy tuổi, đứa thứ hai năm tuổi, đứa thứ ba ba tuổi.

Mã Tiểu Trụ kết hôn muộn, sinh được hai người con, đứa lớn năm tuổi và đứa nhỏ được hơn hai tuổi.

Trước mặt hai người Tống Sở, đều là mấy củ cải nhỏ.

Hiếm khi Tống Sở có cảm giác làm chị gái, thậm chí còn lấy kẹo mạch nha mà mình trân quý ra cho bọn trẻ ăn, cho mỗi đứa một viên.

“Ngon lắm.

”Bọn trẻ nhét kẹo vào miệng, miệng cũng trở nên ngọt ngào: “Ngon quá.

”“Chị thật tốt.

”“Chị Sở Sở, chị thật xinh đẹp.

”Mối quan hệ của cả đám cũng vì vậy mà đột nhiên trở nên thân thiết.

Tống Sở nhìn những ánh mắt háo hức của mấy đứa trẻ này, thở dài nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, nhìn xem, giao tiếp giữa người với người có khó gì đâu, không có chuyện gì mà một viên kẹo không giải quyết được.

"Giang Bác không đáp lại mà chỉ im lặng.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 51: Chương 51


Giang Bác liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhìn nhìn đầu cô, có chút hối hận vì lúc trước đã để cô tiếp xúc với quá ít người. Sớm biết có một ngày sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm... anh vẫn không muốn cô tiếp xúc với quá nhiều người.

Sau khi thân thiết với bọn trẻ, Tống Sở cũng biết tên của một vài đứa. Con cái của nhà họ Mã cũng có tên thật, nhưng ngay cả tên là gì mà bọn nhóc cũng không biết, không chừng ngay cả người lớn cũng không nhớ rõ, dù sao mọi người đều gọi bọn nhóc bằng biệt danh. Ba đứa cháu lần lượt được gọi là trứng ngỗng, trứng vịt, trứng gà. Hai cháu gái lần lượt được gọi là Đại Nha, Nhị Nha

Tống Sở thầm nghĩ, nếu như lại có một em trai nữa chẳng lẽ bị gọi là trứng chim sao?

Mặt khác, người nhà họ Mã cũng biết địa vị của hai đứa nhỏ trong nhà họ Tô.

Hai đứa nhỏ cần phải gần gũi với nhà họ Mã bọn họ.

Còn chuyện để nhà họ Tô nhận nuôi con cái nhà họ Mã, càng không cần nhắc tới. Không phải ông cụ Tô không có con cháu, nếu muốn nhận nuôi đứa nhỏ cùng huyết thống, người ta cũng tự có, nhưng mà người ta lại rất để mắt đến hai đứa nhỏ này.

Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ không có ý kiến gì, vốn dĩ bọn họ cũng không muốn để người khác nuôi con mình, cho nên mọi chuyện không thành, bọn họ cũng không cho rằng đó là chuyện lớn.

Về phần vợ Đại Trụ và vợ Tiểu Trụ, hai người họ cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, nhất định phải khen ngợi cô ba, tạo quan hệ tốt với cô ba. Nói những điều tốt đẹp về hai đứa nhỏ, nói những đứa nhỏ rất xinh đẹp khiến người thích.

Mã Lan đương nhiên biết bọn họ miệng một đằng lòng một nẻo, nhưng cũng không sao, bà cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần mặt ngoài tốt, liền thuận theo: "Mọi người nói rất đúng, toàn bộ cái huyện này chị chưa thấy ai xinh đẹp hơn bọn nhỏ."

Vợ Đại Trụ nhìn nhìn, chỉ cảm thấy con mình đứng chung với con người ta như biến thành một con chim sẻ, thảo nào cô ba chướng mắt con mình, thậm chí bà là mẹ ruột của nhóc mà còn thấy chướng mắt nữa là…

Vợ Tiểu Trụ cảm khái nói: "Chị ba, chị có mắt nhìn thật đấy, con trai chị trông đẹp hơn trứng ngỗng trứng gà, còn con gái chị trông cũng đẹp hơn Đại Nha, con bé thật sự rất đẹp." Đây đều đang nói ba đứa con của Mã Đại Trụ.

Vợ Đại Trụ nghe thấy vậy không vui, ha hả nói: "Còn hơn thế nữa, nhìn trứng vịt cùng Nhị Nha đứng bên hai đứa nhỏ xem, đúng là cay hết cả mắt."

Vợ Tiểu Trụ : "..."

Mã Lan đắc ý nói: "Ngoại hình không nói, đầu óc mới là chính. Huống chi con gái tôi, nó là một áo bông nhỏ tri kỷ nha, mẹ chồng tôi rất thích. Còn con trai tôi, càng không cần phải nói, nó là thần đồng, biết thần đồng là gì không? Cả huyện chúng ta không có ai thông minh như vậy đâu."

Vợ Đại Trụ và vợ Tiểu Trụ: "..." Cô ba khoác lác thành nghiện rồi.

TBC

Mã Lan nói: "Làm sao vậy, các mợ không tin ư? Không tin thì hỏi anh rể ấy." Quay người liền gọi Tô Chí Phong: "Cha nó ơi, con của chúng ta là thần đồng đúng không?"

Tô Chí Phong vẫn đang trò chuyện với cha vợ, nghe vậy bèn bật cười: "Đúng vậy, thằng bé còn nói với cha con là sau này muốn học đại học, làm nhà khoa học nữa đấy."

Mã Tam Mộc nghe vậy lập tức bị sặc: "Chính là nhà khoa học chế tạo máy bay mà trước kia các con nói à?"

Tô Chí Phong gật đầu.

Vợ Đại Trụ và vợ Tiểu Trụ tỏ vẻ ngạc nhiên, chẳng trách nhà họ Tô coi trọng hai đứa nhỏ này như vậy.

Mã Tam Căn rất tin tưởng vào nhà thông gia là thành phần tri thức, lại nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt liền thay đổi, cảm thấy đây không phải là trẻ con, mà là hai bảo bối phát sáng, trong tương lai nhà họ Mã của bọn họ chắc chắn sẽ sinh ra nhà khoa học.

Đúng vậy, đây là cháu ngoại của nhà họ Mã bọn họ, ngay cả hộ khẩu cũng ở nhà họ Mã bọn họ đấy thôi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 52: Chương 52


Bữa trưa tất cả đều ăn ở nhà họ Mã, tất nhiên cả nhà bốn người cũng không phải ăn không mà không trả tiền, thời này lương thực khan hiếm, thắt lưng buộc bụng để nhịn đói, nào có ai dư mà chiêu đãi khách khứa, cho nên nhà Mã Lan lúc về còn mang theo bánh nướng lớn.

Cả nhà họ Mã đi nhà ăn lớn mua một ít rau và ngũ cốc rồi quay về.

Lý Tứ Hỷ xé bánh nướng lớn ra, nấu bánh mì với rau và ngũ cốc thô trong nồi gốm ở nhà, bà cụ cảm thấy nó thơm hơn bình thường.

Nhưng Tống Sở lại ăn không vào…

Đây là lần đầu tiên cô ăn như vậy, nhìn những người khác ăn một cách ngon lành, cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Hóa ra cuộc sống của nhà ngoại cô lại kém như vậy.

Mọi người đều đói khổ vì miếng ăn, còn cô thường ngày vẫn nghĩ về việc ăn kẹo.

Mã Tam Căn ăn rất vui vẻ, lại hỏi con rể năm nay khi nào thực phẩm cứu trợ của huyện sẽ được đưa tới: "Thời tiết luôn không có mưa, nước sông gần cạn rồi, không biết năm nay mùa màng thế nào, ta nhìn tình hình chắc là không ổn."

Tô Chí Phong ngày thường không nói nhiều, nhưng khi cha vợ hỏi, ông vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Con cũng đã hỏi về chuyện lương thực cứu trợ, có lẽ phải đợi đến sau vụ thu hoạch, những nơi khác nghiêm trọng hơn chúng ta rất nhiều."

Mã Tam Căn thở dài: "Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không tới nỗi gặm vỏ cây."

Lý Tứ Hỷ nói: "Tôi nghe đội trưởng nói, ngay cả những nhà ăn lớn ở những nơi khác cũng không thể tiếp tục hoạt động vì không có lương thực, còn có người ăn đất Quan Âm."

Tống Sở nói: "Đất Quan Âm là cái gì ạ? Có ngon không ạ?"

Lý Tứ Hỷ nói: "Ai da bé ngoan, đó không phải là thức ăn, đó là bùn phủ trên đất."

Tống Sở nghe xong liền sợ hãi, đói đến mức ăn bùn luôn ư, không phải chứ?

Lý Tứ Hỷ cảm khái sờ trán, thầm nghĩ hai đứa này đúng là có phúc, những đứa trẻ khác có cha có mẹ còn phải gặm vỏ cây, hai đứa này không cha không mẹ nhưng lại có phúc rơi vào bọc điều.

Cơm nước xong, cả nhà bốn người phải lên xã làm nốt những thủ tục còn lại, rồi phải vội vã quay về huyện.

Trước khi đi, Tống Sở để lại số kẹo mạch nha còn lại cho bà ngoại Lý Tứ Hỷ.

Cô cảm thấy người thân ở đây sống rất khổ cực, ngày nào cũng ăn những thứ khó ăn như vậy, để lại chút kẹo cho bọn họ ăn ngọt miệng xem như an ủi phần nào vậy.

Lý Tứ Hỷ lại bị Tống Sở làm cho cảm động, vốn dĩ là bởi vì con gái nên mới ứng phó một chút, không ngờ con cái nhà người ta lại tốt với bọn họ như vậy, con cái nhà ai có thể nhường kẹo của mình cho người khác ăn chứ, đứa nhỏ này cho bà cụ, đây là coi bà cụ thành bà ngoại rồi đúng không.

Bà ngoại Lý Tứ Hỷ cảm thấy mình phải tỏ vẻ một chút, cho nên bà cụ cũng lấy ra hai xu để làm quà gặp mặt cho hai đứa nhỏ.

Trong lòng Tống Sở chua xót, mọi người khổ như vậy, bà ngoại còn cho cô tiền tiêu vặt.

Sau khi rời làng, cô nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sau này chúng ta phải hiếu thảo với ông bà ngoại nha."

Giang Bác nghiêm túc trả lời: "Nếu em không học hành chăm chỉ, em lấy cái gì hiếu thuận?"

Tống Sở: "..." Ừ nhỉ?

Mã Lan và Tô Chí Phong nghe cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ liền cười phá lên.

Tống Sở không để ý tới anh, lại cùng Mã Lan nói chuyện phiếm: "Mẹ, ở đây sao lại khổ như vậy? Mọi người đều không có gì ăn."

Mã Lan nói: "Bởi vì trời không mưa, nếu không mưa, hoa màu trên đất không phát triển."

Tống Sở thầm nghĩ, nếu như đây là thời mạt thế, tìm một ít dị năng giả hệ nước, không có việc gì liền đi tưới nước, nhưng ở đây không có dị năng giả, đương nhiên, cô đọc rất nhiều sách và biết rằng có nhiều cách khác để khiến trời mưa, cho nên cô rất tò mò, tại sao ở đây không có mưa nhân tạo?

TBC

Khi đến xã, hai vợ chồng lập tức đi đăng ký hộ khẩu, Tống Sở kéo Giang Bác rồi trầm giọng thảo luận.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 53: Chương 53


Chương 53:

Tống Sở cất giọng hỏi: “Anh Tiểu Bác, anh nói xem, ở đây chắc người ta không làm mưa nhân tạo đâu nhỉ.”

Mặc dù cô không ra khỏi phòng thí nghiệm bao giờ, nhưng nếu thời tiết nóng bức quá lâu và trời không mưa trong một thời gian dài thì mọi người sẽ sắp xếp tạo mưa nhân tạo trong phòng thí nghiệm để hạ nhiệt, cô đã nhìn qua cửa phòng thí nghiệm một lần rồi và thấy nó rất đơn giản.

Giang Bác nhìn bầu trời và nghiêm túc nói: “Kỹ thuật ở đây rất lạc hậu.”

Tống Sở cũng nhìn bầu trời rồi cảm thán: “Không có mưa nhân tạo, thật là lạc hậu. Anh Tiểu Bác, sau này anh định sẽ làm gì? Ở đây không có thiết bị thí nghiệm, vậy sau này anh sẽ làm thí nghiệm như thế nào?” Làm sao để lên đến đỉnh cao của cuộc đời, làm thế nào để cả gia đình bọn họ có thể ăn sung mặc sướng bây giờ.

Giang Bác trầm mặc nhìn cô một cái, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Thấy phản ứng của anh, Tống Sở thở dài trong lòng. Xong rồi, Giang Bác cũng gặp khó khăn rồi, không thể chỉ trông cậy vào anh được.

Với xác nhận của công an địa phương, hộ khẩu của Tống Sở và Giang Bác đã nhanh chóng được hoàn thành tại xã. Hộ khẩu của Mã Lan sau khi kết hôn là hộ khẩu riêng, hiện tại trong sổ hộ khẩu có thêm hai người.

Nhìn tên mình trên sổ hộ khẩu, tâm trạng của Tống Sở trở nên tốt hơn, cười tươi đến tận mang tai.

Cuối cùng cô cũng được đăng ký nơi cư trú.

Đây là sổ hộ khẩu đầu tiên của cô.

Cô kéo lấy tay Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, chúng ta cùng có tên trên sổ hộ khẩu, anh có vui không?”

Giang Bác gật đầu, đáp gọn lỏn: “Ừm.”

Có tên trong sổ hộ khẩu, về sau bọn họ chính là người một nhà.

Tống Sở rất vui vẻ, dù sao Giang Bác với cô cũng là người một nhà, sau này anh cũng sẽ là anh trai của cô. Mặc dù bây giờ Giang Bác đang gặp khó khăn, nhưng một thời gian nữa, khi có đầy đủ thiết bị, Giang Bác sẽ càng ngày càng giỏi.

“Anh Tiểu Bác, anh phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình đấy.”

Giang Bác lại nghiêm túc gật đầu.

Nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, Mã Lan cảm thấy rất buồn cười, quay người lại vỗ nhẹ Tô Chí Phong nói: “Chí Phong, ông phải làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình đấy.”

Tô Chí Phong mỉm cười và nói: “Đó là điều đương nhiên rồi.”

Giang Bác đột nhiên đỏ mặt.

Về đến huyện thành thì đã là buổi chiều, hai vợ chồng đang định ăn cơm ở nhà thì bà nội Tô đã sai người truyền lời đến.

Hiệu trưởng Tô đã suy nghĩ về việc học của Giang Bác.

Trong mắt ông cụ, Giang Bác như một viên kim cương đen chờ ông mài dũa.

Ông cụ đặc biệt muốn nhìn thấy ngày Giang Bác học thành tài nên luôn nghĩ cách giáo dục Giang Bác, ban đêm trong khi mọi người đi ngủ ông cụ lại không ngừng suy nghĩ tính toán, còn nóng lòng muốn viết một lá thư và gọi trực tiếp cho bạn của mình và hỏi họ kinh nghiệm dạy về những đứa nhỏ có thiên phú.

Bởi vì những người bạn của ông cụ chưa từng gặp Giang Bác và họ cũng không biết tình hình thực tế của 'anh' nên họ chỉ đưa ra một số đề xuất mang tính xây dựng. Ví dụ, Giang Bác không thể học từng bước mà phải bắt đầu khám phá phương pháp học tập của mình, nếu ông cụ để cho Giang Bác học nghệ thuật tự do với bộ não như vậy thì đó chắc chắn là sự lãng phí tài năng. Vì vậy vẫn phải xem 'anh' có thích hợp học khoa học hay không, nếu học khoa học thì nên học ngành nào thì tốt?

Để bồi dưỡng Giang Bác, hiệu trưởng Tô mặt dày đi khắp nơi mượn sách, hiện tại trong phòng sách đã có một chồng sách chuyên môn, chỉ cần Giang Bác sang là có thể học.

TBC

Khi gia đình bốn người đến, bà nội Tô đã chuẩn bị sẵn bữa ăn.

Mã Lan đưa cho bà cụ một túi bột mì nhỏ mà mình mang đến, dù sao con của bà cũng ăn cơm ở đây, không thể ăn không uống không của ông bà cụ được, nếu điều này bị hai gia đình kia biết thì sẽ rất khó để nhìn mặt nhau.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 54: Chương 54


Chương 54:

Bà nội Tô cũng không quá khách sáo, dù sao đồ ăn cũng đưa tới cũng đều là cho bọn trẻ, không phải là người ngoài gì cả.

Lúc ăn cơm, Tô Chí Phong nói qua về việc đi làm hộ khẩu.

Kể từ bây giờ, cả Tống Sở và Giang Bác sẽ đều có hộ khẩu: “Cục Công an trên huyện nói, chỉ cần sau này Mã Lan nhà mình chuyển hộ khẩu về đây thì hai đứa nhỏ cũng có thể chuyển đến đây.”

Bà nội Tô thở dài: “Nào có dễ dàng như thế.”

Mỗi người có vị trí riêng của mình, tuy quan hệ của hiệu trưởng Tô đều trong ngành giáo dục, nhưng hiệu trưởng Tô là người coi trọng danh tiếng, cho nên con dâu không được dính dáng tới chuyện này. Họ không có mối quan hệ nào trong ngành của con dâu, những người con trai khác mặc dù làm rất tốt trong ngành đấy nhưng họ không được phép ra mặt vì công việc của em dâu, đến lúc bị lộ sẽ làm họ bị liên lụy, về sau sẽ có nhiều kẻ thù lợi dụng việc này để bắt chẹt rồi dựng chuyện.

TBC

Tống Sở nói: “Bà nội yên tâm, cháu và anh Tiểu Bác sẽ làm việc chăm chỉ, sau này chúng cháu sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, để bà có cuộc sống tốt.”

Bà nội Tô mỉm cười, mặc dù biết không có hy vọng nhưng dù sao như vậy cũng làm cho bà cụ cảm thấy yên tâm phần nào.

Tống Sở nghiêng đầu nói: “Cho dù bà chưa tin cháu nhưng bà nhất định phải tin tưởng anh Tiểu Bác nhà mình, anh ấy rất giỏi, đúng không anh?”

Giang Bác đang lặng lẽ ăn nên chỉ ậm ừ khi nghe thấy điều này.

Mã Lan đã hạ quyết tâm đi đến hầm mỏ, nghe vậy, trong lòng bà cảm thấy có chút an ủi: “Tạm thời mẹ chưa trông cậy vào các con, chỉ mong các con học hành chăm chỉ. Chờ một thời gian nữa khai giảng, mẹ sẽ cho các con đi học.”

Tống Sở nghiêm túc gật đầu.

Lần này về quê, cô thấy cuộc sống của ai cũng khó khăn. Nó có vẻ càng khó khăn hơn khi có tuổi, vì vậy cô phải làm việc chăm chỉ để kiếm cái ăn, cô không thể để mọi người chịu đói, bởi vì hiện tại ngay cả anh trai Tiểu Bác của mình cũng chưa thể trông cậy vào nên cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sau bữa tối, hiệu trưởng Tô nói về chuyện học hành của Giang Bác: “Để Tiểu Bác học với cha xem nó có thể tiếp thu thế nào trước ngày khai giảng, dù sao thì khi đi học căn bản đều không phải vấn đề về trí nhớ mà cần có những năng khiếu khác nữa.”

Tô Chí Phong cũng hiểu ý của hiệu trưởng Tô, một số thiên tài có trí nhớ đặc biệt tốt và trí nhớ chụp ảnh nhưng họ lại có khả năng tiếp thu kém nên điều đó cũng không để làm gì.

Điều quan trọng nhất với một thiên tài là khả năng tư duy, có thể hiểu được những điều mà người bình thường không thể hiểu được.

“Còn Sở Sở… Chí Phong, con xem trường học còn chưa khai giảng, con ở trường mình cũng không quá bận công việc nên con dành ít thời gian cho Sở Sở học bù đi. Cha nghĩ Sở Sở của chúng ta cũng rất thông minh, có lẽ nó cũng là một thiên tài nhỏ.”

Tống Sở nghe vậy khiêm tốn nói: “Thực ra con cũng chỉ thông minh một chút thôi.”

Giang Bác nói: “Con muốn ở cùng Sở Sở.”

Tống Sở: “…”

Hiệu trưởng Tô lập tức nói: “Khả năng của cháu với Sở Sở khác nhau, cháu phải học chương trình học khác.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Bác kiên trì nói: “Cháu sẽ tự học còn ông nội sẽ dạy Sở Sở.”

Hiệu trưởng Tô vẫn luôn muốn thể hiện năng lực của mình: “…” Cảm giác như mình bị ghét bỏ.

Mã Lan vội vàng cười nói: “Cha xem, có thể là trước đây hai đứa quen ở với nhau rồi, ở đây chúng chưa quen nên cũng không muốn bị chia tách, để hai đứa ở cùng với nhau một thời gian thì thế nào ạ?”

Tô Chí Phong cũng gật đầu: “Đúng vậy, cha, thực ra công việc của con ở trường cũng rất bận. Ở trường có kỳ học hè, rất nhiều trẻ em tới học cho nên con cũng khá bận.”

Bà nội Tô trực tiếp quyết định: “Để Sở Sở ở lại đây, mẹ cũng không nỡ chia tay cục cưng nhỏ của chúng ta.”

Tống Sở lập tức ngồi xuống ghế, ôm lấy cánh tay bà nội Tô.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 55: Chương 55


Chương 55:

“Con cũng không nỡ chia tay bà nội tốt bụng của mình, ở chỗ bà nội có rất nhiều đồ ăn ngon!”

Hiệu trưởng Tô chỉ có thể gật đầu, còn suy nghĩ sẽ đặt cho Sở Sở một thời khoá biểu, hai đứa sẽ cùng nhau học.

Cuối cùng hai đứa nhỏ đành phải ở lại trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tô.

Mã Lan và Tô Chí Phong không để cha mẹ chịu khổ, luôn gửi đồ ăn đến theo khẩu phần của bọn trẻ, dù sao chúng còn nhỏ nên cũng ăn rất nhiều.

Hai đứa ngủ cùng phòng vào ban đêm.

Tống Sở lo lắng nói: “Anh Tiểu Bác, cuộc sống ở đây thật khó khăn, chúng ta không được ăn đồ ngon, sau này sẽ đói bụng, không nhịn được.”

Giang Bác ậm ừ. "Không nhịn được."

Tống Sở nói: “Anh Giang Bác, anh nghĩ khi nào chúng ta có thể lấy đồ ăn trong không gian ra? Tuy rằng không nhiều nhưng cũng coi như là trợ cấp, chỉ là em không biết làm thế nào để có thể lấy mà không bị mọi người phát hiện.”

Giang Bác nói: “Không cần lấy.”

Tống Sở cảm thấy Giang bác không quan tâm đến gia đình mình, không biết cuộc sống sau này sẽ khó khăn như thế nào. Lúc trước khi còn ở trong phòng thí nghiệm, mỗi lần vật tư không đủ, Giang Bác đều sẽ uống dịch dinh dưỡng để sống, vẻ mặt không thay đổi, nhưng ở đây không có dịch dinh dưỡng, cô vẫn có chút lo lắng: “Anh Tiểu Bác, em sẽ cùng anh cố gắng, sau này em sẽ ăn ít lại, chăm chỉ học tập.”

TBC

Giang Bác liếc cô một cái: “Không cần, đi ngủ đi.”

Từ ngày thứ hai trở đi, Tống Sở cùng Giang Bác bắt đầu học.

Hiệu trưởng Tô vốn định dạy Giang Bác theo kế hoạch của mình, sau khi sắp xếp xong cho Tống Sở, ông cụ bắt đầu cho Giang Bác xem đề cương học tập mà mình chuẩn bị.

Cuối cùng, ông cụ đã chỉ cho Tống Sở một số phương pháp học tập, khi nhìn sang Giang Bác, ông thấy Giang Bác đang lật các trang sách.

Hơn nữa tốc độ lật sách lại còn rất nhanh.

Đọc nhanh như gió, ông cụ không quen với tốc độ đọc của anh.

Nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của anh, hiệu trưởng Tô cũng không nỡ quấy rầy anh đọc sách. Ông lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ thiên tài cũng có phương pháp học tập của riêng mình sao? Do dự một lúc, ông cụ lại tiếp tục dạy cháu gái học.

Quả nhiên, hiệu trưởng Tô phát hiện anh đọc không ngừng nghỉ, hơn nữa Giang Bác còn có tốc độ đọc nhanh hơn trước rất nhiều.

Chỉ trong một buổi sáng, anh đã đọc xong một chồng sách.

Trong bữa ăn, hiệu trưởng Tô không nhịn được nữa, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bác, cháu đọc xong những sách kia có hiểu không?”

Giang Bác gật đầu. "Những cuốn sách đó rất dễ.”

Đó đều là những sách giáo khoa trung học cơ sở!

Hiệu trưởng Tô lo lắng rằng Giang Bác không có nền tảng vững chắc khi đọc sách, vì vậy chờ Giang Bác đọc sách ngay buổi chiều ông cụ đã đưa cho Giang Bác một bài kiểm tra và yêu cầu anh làm bài.

Kết quả là Giang Bác một tay lật sách, tay kia làm bài…

Sau khi nhìn thấy bài kiểm tra đã hoàn thành của Giang Bác, đôi mắt của hiệu trưởng Tô mở to.

Buổi chiều đấy ông cụ không màng đến việc chăm cháu học hành nữa, vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài, ra bưu điện huyện gọi điện, sau mấy lần chuyển nhà ông đã tìm được một người bạn học cũ là giáo viên ở một trường đại học: “Ông Tiêu, cháu trai của tôi, ông có nhớ không, nó là cháu trai thiên tài của tôi.”

“Nhớ, nhớ nhớ. Sao nào, lại định khoe với tôi à?”

“Không phải khoe khoang, không phải tôi hỏi ông cách dạy nó sao? Lần trước tôi dạy nó từng chữ một, lần này nó không để tôi dạy nữa, tự nó đã đọc hết sách cấp 1 trong một buổi sáng rồi. Tôi đã đưa cho nó một bài kiểm tra, nó vừa đọc sách vừa làm bài cùng lúc hơn nữa còn làm đúng tất cả!”

Giọng điệu của hiệu trưởng Tô có chút kích động, nhưng cũng có chút vội vàng.

Giáo sư Tiêu ở đầu bên kia điện thoại: “…” Sự khoác lác của ông cụ Tô bây giờ càng lúc càng làm quá.

Hiệu trưởng Tô nói: "Ông Tiêu, tôi có chút lo lắng, lo lắng mình không dạy được đứa nhỏ này.”

“…Không sao, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 56: Chương 56


Chương 56:

"Tôi nói này, ông cứ bình tĩnh đi, quan sát nhiều vào, không phải còn cấp ba nữa sao, từ từ rồi học.”

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy cũng chưa muộn.”

Giáo sư Tiêu không còn cách nào khác đành phải nói: “Thế này đi, lát nữa rảnh rỗi tôi sẽ qua gặp nó. Yên tâm đi, việc bây giờ ông cần là phải quan sát xem đứa nhỏ còn có năng lực gì không? Sau đó chúng ta sẽ gặp rồi thảo luận một cách chi tiết.”

Cuộc điện thoại này tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng hiệu trưởng Tô lại không cảm thấy tiếc chút nào.

Ông cụ cảm thấy mình đã tìm thấy hướng đi nào đó, điều ông cần làm bây giờ không phải là dạy Giang Bác, anh không cần ông cụ phải dạy, anh chỉ cần ông cụ quan sát mà thôi.

Cuối cùng, việc học tập của Tống Sở và Giang Bác trong ngôi nhà cũ đã được những thành viên còn lại trong nhà họ Tô biết đến.

Từ Mỹ Lệ có một đồng nghiệp trong cơ quan làm việc là hàng xóm của ông bà cụ Tô.

Sau khi nghe tin, Từ Mỹ Lệ vô cùng tức giận.

Thật là bất công!

Không ai dạy cho con trai của bà ta, thế mà cha mẹ chồng lại còn dạy cho con của người khác.

Thiên tài cái nỗi gì? Chẳng phải có chút xíu thông minh thôi sao, chuyện bé cứ xé ra to, đối xử không công bằng với con mình. Có gì mà ghê gớm chứ, lúc trước còn nói Bảo Cương và Bảo Minh nhà mình không thông minh, chờ học sau cũng chưa muộn.

Sau khi tan làm, Từ Mỹ Lệ đã tìm chồng mình để nói chuyện.

Chồng bà ta là Từ Chí Cường nghe xong cũng có chút ghen tị, nhưng làm con cả trong nhà, ông ta sẽ không bao giờ tranh cãi với cha mẹ về vấn đề này.

Con trai nhà họ Tô từ trước đến nay không phải loại cầm thú quay lưng lại với nhau để tranh giành tài sản của cha mẹ.

“Thôi bỏ đi, hai đứa vừa mới tới nên cha mẹ yêu thương chúng nó nhiều hơn thôi, cứ để qua một thời gian thì đâu lại vào đấy.”

Từ Mỹ Lệ nghe chồng nói vậy thì không đồng ý: “Gia đình mình là ruột thịt cơ mà, chỉ cần nhìn vào thành tích học tập của Bảo Cương và Bảo Minh… tôi chưa bao giờ lo lắng về điều đó.”

Nói về điểm số của con trai minh, Từ Chí Cường lại xấu hổ ho khan. Ông ta thực sự vẫn luôn nghi ngờ trí thông minh của con mình giống mẹ chúng nó, dù sao thì từ trước tới giờ ông ta học hành cũng không quá tệ.

Từ Mỹ Lệ nói: “Dù sao thì tôi không quan tâm, tôi cũng muốn đưa con trai về nhà ông bà cụ để chúng nó cũng được ông nội dạy học.”

Bà ta quay đi, nhanh chóng tìm đồng minh – Phùng San.

TBC

----------

Phùng San cũng giống như Tô Chí Quốc, đều làm ở Cục Giao thông vận tải. Có điều, Phùng San phụ trách công tác ở phòng lưu trữ hồ sơ, công việc coi như khá nhàn nhã.

Bởi làm việc trong đơn vị cơ quan tốt, cộng thêm gia cảnh cũng tốt nốt, vì thế so với các cô con dâu trong gia đình, bà ta nhận thức được rằng mình có chút đặc biệt hơn, thường ngày, bà ta vốn dĩ coi phía bên nhà mẹ đẻ Mã Lan không ra gì, đối với Mã Lan chỉ có chống đối, coi thường, về phần chị dâu Từ Mỹ Lệ có chồng là Tô Chí Cường – anh cả, là chủ nhà máy thép nên bà ta vẫn nể tình tôn trọng vài phần.

Đương nhiên, việc nể tình này chỉ là giả vờ trong lúc đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Ngay khi bà ta vừa tan sở xong, chị dâu cả Từ Mỹ Lệ đã vội vàng gặp mặt để kể lể chuyện về hai đứa nhóc nhà chú ba, tâm trạng bà ta cũng vì vậy mà đột nhiên trùng xuống.

Hai đứa con của bà ta – Bảo Lượng, Bảo Phương trước giờ đều được cho rằng có đầu óc hơn mấy đứa con nhà anh cả, kỳ thực bà ta cũng muốn cha chồng trông coi đám nhỏ hộ vài hôm, lâu lâu dạy chúng học bài bởi vì ông cụ sớm đã về hưu, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều.

Nhưng cha chồng không ngỏ lời, bà ta nào dám ngỏ ý.

Giờ đây, cha mẹ chồng bằng lòng nuôi dạy hai đứa nhỏ không m.á.u mủ gì như con cháu trong nhà khiến bà ta không khỏi lo toan.

Từ Mỹ Lệ lòng đầy phẫn nộ nói: "Phùng San, chúng ta không thể im lặng thế mãi được. Sau này, con nhỏ Mã Lan kia nhất định sẽ trèo đầu cưỡi cổ chúng ta cho xem.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 57: Chương 57


Chương 57:

Phùng San khẽ liếc nhìn chị dâu, không khỏi nghĩ thầm, liệu điều đó có thật sự đáng để tâm đến vậy không?

Chẳng bằng cố gắng nuôi dạy con của mình cho thật tốt hơn đám trẻ đó?

Hơn nữa, điều này có liên quan gì đến Mã Lan?

Đúng là Từ Mỹ Lệ quá để tâm đến Mã Lan: "Tại sao con của chú ba và Mã Lan được cha mẹ thoải mái chăm nom, còn chúng ta thì không? Dù sao tôi và thím cũng đều là người cùng hội, cùng thuyền, ít ra phải lên tiếng trong chuyện này.”

Phùng San gần như không quan tâm mà phản hồi: "Thật tình tôi cũng không để ý lắm đâu. Chị biết đấy, cha mẹ tôi cũng thuộc thành phần trí thức nên chuyện dạy dỗ tụi nhỏ tôi cũng đỡ được phần nào.”

Từ Mỹ Lệ cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.

Hầu hết, thân thích thân thuộc của gia đình ông Phùng đều là cán bộ viên chức có học thức, Phùng San hẳn muốn khoe khoang gia đình nhà mình, xùy, nghe chẳng được lợi ích gì!

Trong lòng Từ Mỹ Lệ bứt rứt song vẫn kiên định nói: "Đúng, vấn đề này chẳng có gì đáng nói nhưng điều đáng nói ở đây là cha mẹ đối đãi không công bằng, dù sao thì tôi cũng sẽ không để con nhỏ Mã Lan kia có cơ hội leo lên đầu mình ngồi!”

Phùng San lúc này hơi e dè, vội nói đỡ: "Nếu chị đã quyết nói chuyện cha mẹ đến vậy, tôi sẽ đi cùng với chị, có điều, tôi không thể là người mở lời.”

Từ Mỹ Lệ nghe xong ngay tức khắc cơn nóng giận cháy phừng phực trong người, thiếu chút nữa nhổ nước bọt vào người bà ta, đường đường là một cán bộ quan chức, không ngờ lại nhu nhược đến thế, làm sao nhân dân có thể trông cậy, nhờ vả cho được?

"Thím không nói thì để tôi nói!”

Kết thúc chuyện này xong, ai về nhà nấy, chia nhau ra hành động, điều đầu tiên là làm công tác tư tưởng chồng con, sau đó lo chuyện cơm nước buổi tối xong xuôi mới đến nhà cha mẹ chồng.

Trước đó hai người đã giao kèo với nhau, phải khéo léo để cha mẹ chồng không biết được ý định của bọn họ.

Ngay khi về tới nhà, Từ Mỹ Lệ đã hối thúc đám trẻ vẫn còn đang nghịch ngợm ở ngoài sân mau vào trong để mình nói chuyện.

Tô Bảo Cương người thấm đẫm mồ hôi toát mùi khó chịu, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Từ Mỹ Lệ bày ra vẻ mặt chán ghét, bịt mũi nhìn thằng con hôi hám đứng trước mặt mình, nghiêm giọng: "Tiểu Cương, Tiểu Minh, hai đứa đứng nghiêm túc ngay cho mẹ để nghe mẹ nói!”

Tô Bảo Cương xụ mặt: "Gì vậy mẹ!”

Tô Bảo Minh cũng thế: "Rồi rồi, con nghe đây.”

Từ Mỹ Lệ gật đầu vừa, bắt đầu kể chuyện học hành Giang Bác và Tống Sở ở bên nhà ông bà nội ra sao cho chúng nghe.

Hai đứa nhỏ đều trợn mắt há hốc mồm, thầm đồng cảm với đám nhóc bên đó.

Tội nghiệp quá trời, có được ngày nghỉ ngắn ngủi thôi cũng phải ngóc đầu học bài, đã vậy còn bị ông nội nhìn chằm chằm học, nghe bi thảm ghê!

Từ Mỹ Lệ thấy sắc mặt các con đều không tốt, nhanh chóng khích lệ tinh thần: "Yên tâm, mấy đứa là cháu ruột của ông bà nội, không lẽ họ lại quan tâm đám nhóc kia mà bỏ lơ mấy đứa, có phải không? Đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong liền đi gặp ông bà nội nói chuyện.”

Tô Bảo Cương vẻ mặt không hiểu: "Chi vậy mẹ?”

"Thì đương nhiên cho mấy đứa qua học ở nhà ông bà nội cùng đám nhóc nhà chú ba, nhất định phải để cho ông bà nội thấy các con mới chính là chồi non tương lai nhà họ Tô.”

Tô Bảo Minh năm tuổi muốn kiếm cớ thoát thân: "Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”

"Con đi đi, tối nay nhà mình ăn tối no bụng xong sẽ qua nhà ông bà nội.”

TBC

Sắc mặt Tô Bảo Minh càng lúc tệ hơn, mặt mũi bí xị nói: "Mẹ ơi mẹ, đừng đi tới nhà ông bà nội được không mẹ? Ông nội mệt rồi, mẹ đừng đưa tụi con đến quấy rầy ông nữa! Có khi chúng con quá ngốc sẽ làm cho ông tức giận mất!”

"Mấy thằng ranh con, không nhiều lời phải nghe theo mẹ tất!”

Chí Cường tan làm trở về, vừa mới đến nhà hàng xóm đã lập tức nghe thấy tiếng gầm uy phong của bà vợ sư tử nhà mình.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 58: Chương 58


Chương 58:

Bảo Cương nhìn thấy người đàn ông trụ cột gia đình về, vội vàng chạy lại để cầu cứu: “Cha, đừng dẫn chúng con đi tìm ông nội, chúng con muốn ở nhà, không muốn đi đâu.”

Tô Chí Cường không cần nghe đầu đuôi câu chuyện tức thì biết được nội tình bên trong, mặt chán nản khuyên ngăn: "Đi làm gì? Tốt nhất nên ở nhà cho xong.”

Lần này cấu kết với Phùng San, Từ Mỹ Lệ như có thêm trợ thủ, cố chấp phân bày: "Phải đi chứ, vì tôi đã lỡ hẹn cùng gia đình chú thím hai rồi. Không đi thì không khác nào mình hứa suông, lừa gạt hai người họ sao?”

Tô Chí Cường day day trán, chắc rằng chú hai bên đó cũng bị vợ liên lụy theo, về phần bên nhà chú hai Tô Chí Quốc, Phùng San không như Từ Mỹ Lệ thẳng thắn nói ra, ngược lại còn giấu diếm lấp lửng vài chỗ.

"Hiện giờ, hai đứa con của vợ chồng chú ba đang ở với cha mẹ, tôi đang nghĩ bọn trẻ mới đến nên chắc chưa thân quen với gia đình, dù sao bây giờ bọn nó cũng chỉ ở nhà, sao chúng ta không để mấy đứa nhỏ nhà mình đến chơi với bọn trẻ một lúc, tôi nghe nói chị dâu cũng có ý này, chúng ta không thể hành xử thua kém hơn bọn họ đúng không?”

Quan hệ giữa Tô Chí Quốc và các anh em rất tốt, nghe cách sắp xếp này, ông ta cảm thấy cũng khá ổn nên gật đầu mà không phản đối: "Được, làm theo ý của bà đi.”

Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói xong liền khoái chí reo hò, Tô Bảo Phương còn quyết định sẽ mang búp bê của mình đi theo cùng, có gì chia sẻ cho em năm Tống Sở chơi chung.

Thế là ngay sau bữa ăn, hai gia đình đã xuất phát đến nhà ông bà nội Tô.

Ngay lúc mọi người trong nhà hiệu trưởng Tô dùng xong bữa tối bọn họ đã tới nơi, vừa hay đem bát đũa dọn dẹp liền nhanh chóng vào nhà nói chuyện.

TBC

Mấy đứa nhỏ gặp nhau cứ như cá gặp nước, ngay tức khắc rủ nhau chơi cùng.

Bà nội Tô lấy làm ngạc nhiên: "Sao các con lại tới đây? Nay đâu phải cuối tuần, mấy đứa tới có chuyện gì à?”

Tô Chí Cường biết rõ ẩn tình, gượng gạo cười, còn Tô Chí Quốc không hay biết gì, thản nhiên đáp: “Chúng con đến thăm cha mẹ cùng hai đứa nhỏ thôi ạ.”

Bà nội Tô lòng chợt cảm động, ai lại không muốn nhà cửa có con cái bên cạnh, cháu chắt nô đùa xung quanh.

Chưa cảm động được bao lâu, bà cụ đã bị lời nói của cô con dâu Từ Mỹ Lệ vả một phát làm cho tụt cảm xúc.

Từ Mỹ Lệ nói: "Mẹ, con nghe nói chú ba đem hết hai đứa nhỏ sang ở cùng cha mẹ, con với Chí Cường gần đây cũng khá bận bịu vì công việc không thể trông coi tụi nhỏ học hành, con có thể đem tụi nó qua ở vài hôm được không?”

Bà nội Tô nghe xong biết ngay mục đích bọn họ đến đây để làm gì.

Tô Chí Quốc lúc này cũng mới vỡ lẽ, hóa ra chị dâu tới đây đã sắp sẵn ý định trong đầu, nói thật lòng, chị dâu nói có vẻ khó nghe nên ông ta vội gỡ gạc tránh cho mẹ hiểu lầm: "Mẹ, con với Phùng San nghĩ hai cháu không ai chơi nên đem hai đứa tới đây để chúng nó làm thân chứ không có ý gì khác đâu.”

Bà cụ thẳng thừng nhìn vào mắt cô con dâu thứ hai rồi quay người đi tìm chồng của mình nói chuyện.

Hiệu trưởng Tô đang ở phòng sách nhớ lại ghi chép quan sát Giang Bác hôm nay.

Ông cụ không giận khi nghe vợ kể chuyện vừa rồi về con trai và con dâu, nếu trước kia, cuộc sống nghỉ hưu cứ chậm chạp tẻ nhạt trôi qua từng ngày, giờ nhìn Giang Bác học hành bỗng dưng ông lại thấy nhớ nghề.

"Được, nếu chúng nó có ý định đấy thì chúng ta chấp thuận cả đi, vậy chẳng phải Sở Sở sẽ có thêm anh chị học chung sao?”

Bà nội Tô bất giác lo lắng: "Mà quan trọng là ông dạy có nổi không?”

Hiệu trưởng Tô khẳng định: "Tôi đã có kinh nghiệm dạy học mấy năm nay, dạy mấy đứa nhóc đó không thành vấn đề.”

Ý của ông đã quyết, chốt lại là bốn đứa nhỏ sẽ học hành tại đây.

Bà nội Tô khá là bực dọc vì hành động của bọn họ nên thái độ có chút lạnh nhạt không như đối với Mã Lan và hai người bọn Tống Sở cùng Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 59: Chương 59


Chương 59:

Bà cụ hờ hững nói: “Khi nào mấy đứa nhỏ đến thì cứ ăn cơm ở đây đi, đồ ăn không cần mấy đứa lo, thằng ba và Mã Lan sẽ đem đến.”

Từ Mỹ Lệ lập tức nói: "Mẹ, làm sao con có thể ăn không nhà cha mẹ được? Chúng con cũng sẽ mang chút đồ ăn tới.” Con nhỏ Mã Lan có thể đem đồ ăn đến nhà cha mẹ, bà ta cũng sẽ đem theo, ít ra đồ ăn phải hơn hẳn đồ Mã Lan.

Gia đình bên nhà Phùng San là nhà có điều kiện, không lo sợ phải hao phí tiền bạc: “Mẹ à, tụi con đâu nỡ để cha mẹ tốn kém thêm?”

Bà nội Tô gật đầu: "Được, hai con đã có lòng, vậy mẹ cũng không nói gì thêm, dù sao đều là cho bọn nhỏ ăn.”

Chuyện đột ngột xảy ra, đám nhỏ đồng loạt làm náo loạn cả lên, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Lượng cùng anh em Tô Bảo Cương biết được chuyện, nghe sốc vô cùng, Tô Bảo Phương lập tức khóc lóc không thôi.

Cô bé ôm búp bê vải nhanh chân chạy tới ôm chặt đùi mẹ mình, còn mấy đứa khác cũng bám dính đùi cha mẹ chúng không rời.

“Mẹ đừng đi, mẹ đừng bỏ chúng con mà."

“Mẹ, con không có mẹ, con ngủ không yên.”

“Cho chúng con về nhà đi, đừng không cần chúng con.”

“Con lạ giường, con sẽ ngủ không quen.”

Tống Sở nhìn không khỏi thương các anh chị, bé khịt khịt mũi: “Thật xót… Em nghe thôi cũng muốn khóc theo…"

Giang Bác an ủi cô: “Bọn họ không nghĩ đến đây để học tập nên mới vậy thôi.”

Tống Sở: “...”

Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng Tô từ trong phòng sách đi ra, nghiêm mặt dạy dỗ cháu trai cháu gái một lần sau đó đuổi vợ chồng con cái đi về, lúc này nhà cửa mới yên ổn.

Mấy thằng nhóc con ra ngoài sân tắm rửa, Tống Sở và Tô Bảo Phương thì tắm táp ở trong phòng, lúc tắm xong, cả đám nằm chung trên một chiếc giường.

Giang Bác có phần ghét bỏ nhìn đám anh chị ầm ĩ, bắt Tống Sở nằm tận phía bên trong giường, sau đó dùng thân mình làm lá chắn, không cho những người khác chạm vào cô.

Tống Sở còn tưởng có thể cùng mấy anh chị trò chuyện ríu rít nào ngờ không thể, bởi vì đám trẻ Tô Bảo Cương vừa mới nằm trên giường không lâu thì đã ngủ.

“Sao ngủ nhanh quá vậy?”

Giang Bác xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, mặt không biểu cảm gì nói: “Có thể bọn nhóc đã mệt rồi.”

Ngày hôm sau, bọn nhỏ muốn ngủ nướng cũng không thể, trời còn chưa sáng đã bị hiệu trưởng Tô từ trên giường đánh thức, ép phải dậy sớm đọc sách.

Tô Bảo Cương thì ngoại lệ, nhóc không cần đọc sách, chỉ cần ngồi ở một góc lật sách là được, ông nội cũng mặc kệ nhóc.

Đám nhóc còn lại thấy thế ghen tị không thôi.

Tô Bảo Cương nhiệt tình chạy tới: "Em ba, anh nói cho em biết, anh sắp học lớp bốn rồi, anh biết rất nhiều chữ, đọc rất nhiều sách, anh có thể dạy em, chúng ta cùng đọc sách nha!”

Giang Bác thật tình không muốn để ý đến 'người anh' này nhưng rất sợ lát nữa cậu nhóc sẽ đi dạy Tống Sở, vì thế gật đầu: "Vậy chúng ta cùng đọc sách đi.”

Tô Bảo Cương hí hửng đứng kiêu ngạo ở bên cạnh Giang Bác, vì mình không cần đọc sách.

Kết quả sau khi nhìn một lúc, đầu nhóc liền bắt đầu choáng váng.

Em ba này đang đọc cái gì vậy ta, sao nhóc xem mãi cũng không hiểu? Hơn nữa tốc độ em ba đọc có phải nhanh quá rồi không? Nhóc lắc đầu nhìn bìa sách, đầu óc bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch.

Em ba đang xem chương trình học ở trung học….

Nhóc nhanh nhẹn xoay người đi tìm hiệu trưởng Tô tố cáo: "Ông nội, em ba không chăm chỉ học tập, không chịu đọc sách giáo khoa! Toàn đọc sách mà con không hiểu.”

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Tiểu Bác đã học xong chương trình tiểu học rồi, sao con so với em trai được, con mau đi học đi, lát nữa ông sẽ kiểm tra!”

TBC

Tô Bảo Cương ấp úng: "Đều học xong rồi. . . Học xong rồi. . . Xong rồi…"

Tô Bảo Phương cũng bị đả kích lớn, tuy bé cũng sắp bước vào lớp một, nhưng trước khi nhập học đã học qua rất nhiều kiến thức cơ bản.

Vốn còn đang muốn chuẩn bị khoe khoang trước mặt Tống Sở một chút, kết quả Tống Sở lại biết nhiều hơn cả bé!
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom