Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 400: Chương 400



"Ôi, cái này tôi biết, khi còn bé tôi đã ăn cái này mà lớn, lúc ấy tôi không có đồ ăn nên thường phải đi lên núi hái cái này, đã nhiều năm rồi tôi không ăn." Vẻ mặt Thủ trưởng Lôi tươi cười giống như dáng vẻ tức giận trước đó là nhìn lầm.

Bà Lôi cũng từ bên trong đi ra, mặc quân phục, vẻ mặt bà ấy vô cùng dịu dàng.

Đương nhiên bây giờ Tống Sở biết đây không phải dì nên đành phải gọi bà.

Bà Lôi cười nói: "Mọi người khách sáo quá, còn đưa thứ quý giá như thế tới đây."

Mã Lan nhìn thấy bà Lôi thì lúc này mới có thể nói chuyện bình thường: "Mấy thứ này đều là tôi hái ở quê mình, không đáng tiền, mọi người còn cho tôi rau xanh nữa."

"Đều là của nhà tự trồng, cũng không đáng tiền." Bà Lôi cười thân thiện.

Thủ trưởng Lôi đắc ý nói: "Vậy cũng không đúng, là tôi trồng. Vườn rau xanh của tôi là loại tốt nhất trong khu tập thể này của chúng ta."

Bà Lôi không muốn nói nữa, cũng bởi vì vườn rau này mà toàn bộ khu tập thể đều ghét nhà bọn họ.

Nhà người khác trồng hoa trồng cỏ, nhà bọn họ trồng rau. Không chỉ trồng rau, còn bón phân, ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Bản thân bà Lôi cũng cảm thấy có lỗi với người khác, nhưng ông Lôi không nghe.

Mã Lan cười nói: "Tôi c*̃ng định làm một vườn rau xanh ở nhà, sau này có thể ăn rau ngon do nhà mình trồng ra."

Thủ trưởng Lôi vui vẻ: "Vậy không cần mọi người làm, tôi giúp mọi người trồng là được rồi. Dù sao bình thường tôi c*̃ng không có chuyện gì làm. Haiz, bây giờ hòa bình, cũng không cần những ông già như tôi."

Tống Sở nói: "Ông Lôi, ông là anh hùng! Bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả thắng lợi."

Lôi Hổ ôi một tiếng: "Ông ấy chỉ muốn đánh nhau mỗi ngày, một trận chiến tranh điên cuồng."

"Thằng nhóc thối!" Thủ trưởng Lôi lại muốn bùng nổ.

Lôi Hổ nói: "Nếu không phải đang ở trước mặt đàn em con mới thu nạp, con sẽ không ngoan ngoãn đứng ở chỗ này cho cha trừng mắt đâu."

Bà Lôi đỡ trán: "Đàn em cái gì?"

Lôi Báo lập tức chỉ vào Tống Sở và Giang Bác: "Chính là hai người bọn họ, về sau bọn họ sẽ lăn lộn cùng chúng con. Đến đây, trước tiên gọi một tiếng chú đi nào."

Mã Lan: “.....”

Bà Lôi tức giận suýt chút nữa ngất xỉu, bà ấy cảm thấy ông Lôi và hai tên Tiểu Lôi này đến để đòi nợ mình mà.

Bà ấy vẫn phải nhẫn nhịn không tức giận, nói chuyện với Mã Lan: "Đồng chí, cô đừng để ý, hai người này là con trai tôi, đứa lớn là Lôi Hổ mười sáu tuổi, đứa nhỏ là Lôi Báo mới mười lăm tuổi, đều vô cùng nghịch ngợm, phải nói là quậy nhất khu tập thể này." Quậy đến nỗi còn chẳng có bạn bè.

Lôi Hổ, Lôi Báo không vui, sao có thể nói bọn họ như vậy chứ, quả thật rất mất mặt!

Mã Lan đương nhiên không ngại, đứa nhỏ nhà mình vừa đến đã có thể có người chơi cùng c*̃ng rất tốt, mặc dù hai đứa nhỏ này thật sự không đáng tin, chẳng qua Tiểu Bác nhà mình cũng không phải người chịu thiệt nên không cần phải lo lắng.

Bà cười nói: "Không sao, giữa mấy đứa nhỏ không cần so đo nhiều như vậy. Đúng rồi, tôi là Mã Lan, làm việc ở công đoàn công xưởng thép, chồng tôi là Tô Chí Phong làm việc ở trường cấp ba công xưởng thép. Đây là hai đứa nhỏ nhà tôi, Tô Giang Bác và Tô Tống Sở."

Thế là Lôi Hổ và Lôi Báo mới biết tên đàn em của mình.

Nhưng tại sao lại cảm thấy tên này quen tai như vậy?

Thủ trưởng Lôi cũng cảm thấy rất quen tai, xoa đầu Sở Sở: "Tên đứa nhỏ nhà cô sao lại giống tên đồng chí làm ra phân hóa học thế."

Tống Sở nói: "Chính là anh Tiểu Bác nhà chúng cháu đấy ạ."

“...”

TBC

Hiện trường yên lặng ba giây đồng hồ.

Hai anh em Lôi Hổ, Lôi Báo mở to hai mắt nhìn: "Tên Tô Tống Sở này c*̃ng rất quen tai."

Bà Lôi nói: "Những cuốn sách trong phòng các con là ai viết?"

Hai người nhìn về phía Tống Sở.

Tống Sở hỏi: "Cuốn sách gì, cháu có viết một chút, không biết có phải là cái mọi người đọc hay không."

"?" Lôi Hổ hỏi.

"À, vậy là sách trước đó cháu viết." Tống Sở vui vẻ nói: "Các chú c*̃ng thích xem sao?"

Hai anh em sợ ngây người, mình thu nạp đàn em kiểu gì vậy?

Một người làm phân hóa học, nghe nói rất tài giỏi, một người viết sách, toàn bộ trẻ em trong khu tập thể đều tranh nhau đọc.

Hai anh em c*̃ng thích đọc, Lôi Hổ nói: "Tại sao cháu lại đổi phong cách, chui lỗ chó không hay sao? Tại sao muốn viết ngõ đá nhỏ."

Bà Lôi nổi giận: "Sao ngõ đá nhỏ lại không hay, đó là văn học chân chính?"

Bà ấy nhìn về phía Tống Sở, ánh mắt kia vô cùng dịu dàng: "Sách kia của cháu bà đã đọc, viết rất hay."

Tống Sở cười cười.

Thủ trưởng Lôi không thích đọc sách, nhưng ông ấy sử dụng phân hóa học, ông ấy giống như nhặt được bảo bối nhìn Giang Bác: "Đồng chí nhỏ, liên quan tới cái phân hóa học kia, ông muốn góp ý với cháu, rau trồng mà không có phân bón nhà nông sẽ không ngon, có thể cải tiến phân chút không."

Giang Bác: “.....”

Người nhà họ Lôi không nghĩ tới hàng xóm sát vách của mình lại là người không đơn giản như thế.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 401: Chương 401



Hai đứa nhỏ này quả nhiên không tầm thường.

Bị đả kích lớn nhất chính là Lôi Hổ và Lôi Báo.

Hai người quyết định dẫn anh em Tống Sở ra ngoài khoe khoang.

Chờ Mã Lan ra ngoài đi làm, khi Tô Chí Phong ở nhà phân loại tài liệu học tập, hai người lập tức gọi Tống Sở ra, muốn dẫn cô đi làm quen với đám bạn nhỏ một chút.

Tống Sở lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là cháu gọi hai người là anh hay là gọi hai người là chú?"

Hai người c*̃ng rất bối rối, cảm giác chú có thân phận cao nhưng đại ca nghe uy phong hơn.

Lôi Hổ nói: "Vẫn là gọi đại ca đi."

Tống Sở nói: "Đại ca, làm xong bài tập nghỉ hè chúng ta lại ra ngoài chơi đi, hai anh không làm bài tập hè sao?"

Bài tập hè, đó là cái gì?

Đối với hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo, thì cái bài tập hè này nó không tồn tại.

Nhưng ở trước mặt hai đứa nhỏ, bọn họ phải duy trì hình tượng: "Đương nhiên là làm, đợi bọn anh làm xong thì đi chơi."

Tống Sở rất vui, mọi người cùng nhau làm bài tập thật tốt biết bao.

Giang Bác nhìn hai tên ngốc, vô cùng ghét bỏ.

Nếu không phải biết Tống Sở thích náo nhiệt, anh cũng sẽ không ở cùng bọn họ một phút.

Loại chuyện làm bài tập này, dĩ nhiên không phải một ngày rưỡi hay nửa ngày là có thể làm xong.

Đặc biệt là Tống Sở còn rất chăm chỉ, thích học tập. Cô cảm thấy không thể vì mình mà làm lỡ việc học của hai anh hàng xóm, thế là vùi đầu làm bài tập.

Hai anh em lại c.h.ế.t vì sĩ diện, nên cũng làm theo, làm xong bài tập nhà trường giao. Lôi Hổ sắp học lớp mười một, Lôi Báo thì lên lớp mười.

Sau khi biết anh em Tống Sở c*̃ng sắp học lớp mười, ánh mắt của hai người quan sát hai đứa nhỏ một lượt. Đột nhiên cảm thấy hơi không chèn ép được hai đàn em mới thu nạp này, càng không muốn hèn nhát ở trước mặt bọn họ, nên hai người giả bộ như mình rất giỏi, rất thích học tập, thành tích còn rất tốt, khoác lác đến không chớp mắt.

Vẻ mặt Tống Sở tràn đầy tín nhiệm, nghe với vẻ ngưỡng mộ.

Giang Bác lẳng lặng nhìn bọn họ khoác lác, không nói câu nào. Con mắt chỉ quét một vòng trên bài làm kia, mười đề thì sai chín đề, ha hả...

Bỏ ra năm sáu ngày làm bài tập cuối cùng cũng làm xong.

Trong thời gian này, bà Lôi quả thực cảm kích không nói lên lời với anh em Tống Sở, không có chuyện gì làm là lại hái hoa quả đưa sang bên này.

Có thể làm cho hai đứa con trai kia của bà ấy ngồi im được sáu bảy ngày, thật sự không phải người bình thường.

Vừa làm bài tập xong, hai anh em Lôi Hổ lập tức như ngựa hoang đứt cương, ai cũng không kéo nổi. Bọn họ vội vàng dẫn theo Tống Sở và Giang Bác đi ra ngoài, đi khoe khoang một chút với những đứa nhỏ kia trong khu tập thể.

Tống Sở cũng tràn đầy hy vọng đi theo Giang Bác kết giao bạn mới.

Khu tập thể quân đội không bao giờ thiếu trẻ con, không có kế hoạch hoá gia đình, vả lại gia đình cũng nuôi nổi nên một nhà sinh ba bốn người con cũng không đáng kể, nhà họ Lôi xem như đã sinh ít.

TBC

Cho nên trẻ con đều chơi thành từng đám một.

Tống Sở dẫn Giang Bác đi theo anh em nhà họ Lôi chạy tới chỗ bọn nhỏ tụ tập, vừa đến đã thấy trên trời có rất nhiều diều, đều là diều tự làm.

Tống Sở nhìn rất là thích: "Đây chính là diều sao."

Lôi Hổ nói: "Cái này đã là gì chứ, anh cũng làm được."

Lôi Báo nói: "Đi, chúng ta cũng đi chơi."

Bốn người chạy tới, nhưng mấy đứa nhỏ đang chơi thả diều chỉ nhìn bọn họ vài lần thì lại đi sang bên cạnh, hiển nhiên là không muốn chơi cùng bọn Lôi Hổ.

Lôi Hổ cũng không để ý, nói với một đứa nhỏ mặc quân phục trong đó: "Ê, Tiểu Thạch Đầu, đưa diều của cậu cho bọn họ chơi đi, bọn họ mới tới."

Tống Sở nói: "Không cần không cần, chúng tớ nhìn các cậu chơi là được rồi, chúng tớ chỉ nhìn một chút thôi." Cô sẽ không giành đồ chơi của bạn nhỏ đâu.

Thanh niên được gọi là Tiểu Thạch Đầu nhìn anh em Tống Sở một cái, sau đó nói: "Không cho."

"Đúng thế, không cho đâu." Một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi ở bên cạnh nói: "Mẹ tôi nói, các cậu không phải đứa trẻ ngoan, chơi cùng các cậu cũng không phải là đứa trẻ ngoan."

Tống Sở nghe nói như thế, lập tức nhìn về phía Lôi Hổ và Lôi Báo, cô cảm thấy những người này nói chuyện rất quá đáng.

Lôi Hổ và Lôi Báo cũng cảm thấy rất tổn thương, bình thường không sao, dù sao cũng quen rồi, nhưng ở trước mặt Giang Bác bị người ta nói như vậy, bọn họ cảm thấy quá mất mặt.

Hai anh em đều không nói gì, trực tiếp đánh nhau.

Những đứa nhỏ khác thấy thế lập tức tiến lên hỗ trợ, bọn nhỏ trong quân khu không thiếu nhất đó chính là tính nóng nảy. Đánh thì đánh, ai sợ ai, không đánh nhau sẽ khó chịu.

Rất nhanh đã thành một đám đánh nhau.

Tống Sở: “...!!!”

Cô vội vàng hét to: "Đừng đánh nhau, đánh nhau không phải chuyện tốt, tất cả đừng đánh nữa."

Không hét còn tốt, vừa hét lên, những đứa nhỏ khác phát hiện cô và Giang Bác, biết bọn họ đến cùng anh em nhà họ Lôi, là một phe vì vậy cùng nhau tiến lên.

Cũng may bọn họ không đánh con gái, chỉ đánh Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 402: Chương 402



Tống Sở đang định chắn ở trước mặt Giang Bác thì thấy một đứa nhỏ trong đó đột nhiên bị ngã, đứa nhỏ phía sau cũng bị cậu bé đẩy một cái, c*̃ng ngã xuống theo.

Bọn họ chưa kịp đứng lên, Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đã xông đến bảo vệ Tống Sở và Giang Bác ở sau lưng: "Tất cả dừng lại, còn đánh nữa sẽ gọi người lớn trong nhà các cậu đến?"

Làm bọn họ bị doạ chết, suýt chút nữa gặp rắc rối lớn, ai biết ngay cả đứa nhỏ c*̃ng có thể gây nguy hiểm.

Bọn nhỏ bướng bỉnh nhưng cũng rất sợ người lớn nên giải tán ngay lập tức, chỉ còn lại anh em nhà họ Lôi mặt mũi sưng bầm.

Hai người còn toét miệng cười: "Thấy chưa, người xấu bị chúng ta đánh chạy đi rồi."

Nhìn bọn họ thành ra như vậy, mắt Tống Sở cũng chua xót, thật sự là quá thê thảm.

TBC

Giang Bác ghét bỏ lườm bọn họ một cái, sau đó nhìn diều rơi trên mặt đất.

Không phải chỉ là cái diều biết bay sao, có gì đặc biệt hơn người? Sở Sở nhà bọn họ sẽ không thấy mới lạ với thứ này.

Vụ đánh nhau lần này náo loạn rất lớn, dù sao cũng là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Mặc dù hai người đánh một đám người, nhưng hai đứa nhỏ nhà họ Lôi rất hùng hổ, những đứa nhỏ khác mặc dù nhiều người hơn nhưng c*̃ng không khá hơn là bao.

Buổi tối sau khi Mã Lan trở về nghe được Tô Chí Phong kể về chuyện này, bị dọa đến mức vội vàng ôm đứa nhỏ nhà mình.

Thật là đáng sợ. Hai đứa nhỏ nhà mình đi đánh nhau chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

"Sớm biết như vậy mẹ sẽ không cho chơi cùng bọn họ." Mã Lan nói.

Tống Sở cau mày: "Mẹ, tại sao mẹ c*̃ng nói như vậy, là những người kia nói chuyện rất khó nghe."

Cô kể lại một lượt từ đầu đến cuối, nghiêm túc nói: "Chúng ta phải tin tưởng con mắt của mình, con cảm thấy bọn họ không phải đứa trẻ hư."

Vẻ mặt Mã Lan xấu hổ, cảm thấy mình quả thật hẹp hòi, tại sao cũng thay đổi thành loại người xấu xa kia, may nhờ có con gái nhà mình nhắc nhở.

"Là mẹ sai, thật xin lỗi."

"Mẹ, chúng ta sang sát vách xem một chút đi, con lo lắng bọn họ bị đánh."

Mã Lan gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta lập tức đi."

Trên thực tế, sát vách đã bắt đầu náo loạn.

Khi anh em nhà họ Lôi trở về, thủ trưởng Lôi vừa khéo đi đến quân đội, hai bên tách ra. Hai đứa nhỏ định lén lút trốn vào trong phòng, làm bộ mình đang nghiêm túc đọc sách, không có đi ra ngoài.

Bà Lôi còn vô cùng vui mừng làm đồ ăn ngon cho bọn họ.

Kết quả buổi chiều khi thủ trưởng Lôi từ bên ngoài trở về, trên đường đã nghe được người nhà khác cáo trạng, nói đứa nhỏ nhà họ bị đánh.

Thủ trưởng Lôi trở về thì nổi trận lôi đình.

Khi Mã Lan bọn họ đến, nhà họ Lôi đang chuẩn bị phát động hoạt động vũ trang.

Bà Lôi lại hét lên khẩu hiệu ly hôn lần nữa.

Thấy cảnh này, nụ cười của Mã Lan cứng ngắc lại.

Cảm giác lần này nhà mình đến đúng lúc tâm trạng của hàng xóm không được tốt.

Tống Sở nói: "Ông Lôi, tại sao ông muốn đánh hai anh ấy ạ?"

Thủ trưởng Lôi nói: "Bọn nó đánh nhau, đánh nhau không phải chuyện tốt."

"Nhưng bây giờ ông c*̃ng đang đánh nhau."

Thủ trưởng Lôi: “.....”

Tống Sở nghiêm túc nói: "Bọn họ là vì chúng cháu mới đánh nhau."

Lôi Hổ nói: "Sở Sở, em đừng quan tâm, hôm nay bọn anh thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, bọn anh là anh hùng trên núi cao!"

Thủ trưởng Lôi mặt đen quát: "Đừng vũ nhục anh hùng!"

Lôi Báo nói: "Chúng con tình nguyện đi làm lính, hy sinh, c*̃ng không nguyện làm con của cha!"

Thủ trưởng Lôi tức giận đến mức tay phát run.

Tống Sở vội vàng nói: "Ông Lôi, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta bình tĩnh một chút."

Giang Bác nói: "Lúc tức giận gan sẽ sưng lên dẫn đến tích tụ bệnh cho gan, khi tâm trạng tức giận cơ thể con người sẽ tự bài tiết ra "catecholamin", làm đường huyết trong m.á.u tăng cao, tăng cường phân huỷ a-xít béo, tăng lượng độc tố trong m.á.u gây hại gan."

Mã Lan nói: "Nếu không, để cho đứa nhỏ đến nhà chúng tôi trước? Bọn nhỏ rất tốt."

Thủ trưởng Lôi nhìn ánh mắt ngỗ nghịch của hai đứa con trai, ném mạnh cây gậy trong tay rồi đi lên trên tầng."

Bà Lôi đỏ mắt nói: "Không sao, không nên làm phiền mọi người. Làm cho mọi người thêm phiền toái."

"Không phải đâu bà Lôi, bọn họ là vì chúng cháu. Đương nhiên đánh nhau cũng không phải chuyện tốt, ngày mai các anh đến nhà của bọn em đi, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."

Lôi Hổ, Lôi Báo: “...” Rốt cuộc ai mới là đại ca.

Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ngày hôm sau hai anh em nhà họ Lôi vẫn đến.

Giang Bác đang cầm giấy vẽ ngồi bên cạnh Tống Sở vẽ tranh, Tống Sở thì ngồi nghiêm chỉnh, tiến hành giáo dục bọn họ.

"Đối với chuyện ngày hôm qua, em cảm thấy nhất định phải nói một chút suy nghĩ của mình."

Lôi Hổ nói: "Có cái gì hay mà nói, chính là bọn họ sai."

Lôi Báo nói: "Quả thật nên đánh."

Tống Sở rất không tán thành nói: "Đánh nhau thì làm được cái gì? Đây là dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực, là hành động không đúng, chúng ta phải nói đạo lý."

Giang Bác ở bên cạnh nở nụ cười.

"Không cho cười." Tống Sở nghiêm túc nói.

Giang Bác tiếp tục vẽ tranh, ở dưới ngòi bút của anh từ từ xuất hiện một con bướm. Chẳng qua là con bướm này có chút kỳ quái, trên bụng con bướm chia ra rất nhiều bộ phận, còn đánh dấu ký hiệu mà nhìn không hiểu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 403: Chương 403



Bên này Tống Sở còn đang giáo dục hai đứa nhỏ, ở trong mắt cô, đây chính là trẻ con.

Lôi Hổ và Lôi Báo cúi đầu, thật ra trong lòng bọn họ có chút lo lắng. Hôm qua bọn họ bị bêu xấu ở ngay trước mặt hai người, ảnh hưởng tới hình tượng Thần Võ Anh Minh của bọn họ, cũng không biết Sở Sở và Tiểu Bác còn làm bạn bè cùng bọn họ nữa hay không.

Lôi Báo nói: "Nhưng bọn họ quá xấu tính, cũng không làm bạn với chúng ta."

Vẻ mặt Tống Sở mặc kệ: "Vậy thì không chơi cùng bọn họ. Chúng ta cũng không phải không có bạn bè, đúng không?"

Thật ra cô c*̃ng không muốn làm bạn với những đứa nhỏ kia, nói lời quá đáng như vậy, quá xúc phạm người khác.

Ánh mắt của Lôi Hổ, Lôi Báo sáng lên.

Suy cho cùng thì Lôi Hổ cũng lớn tuổi hơn một chút, cảm thấy mình nên làm ra dáng vẻ đại ca nên để cho em trai mình mở miệng.

Lôi Báo nói: "Vậy, vậy hai người còn làm bạn bè cùng chúng tôi chứ?"

Tống Sở gật đầu: "Đó là điều đương nhiên rồi, chúng ta vốn là bạn bè, các anh không phải bảo em và anh Tiểu Bác cùng các anh lăn lộn sao?"

Hai đứa nhỏ cảm động, bọn họ bị đứa nhỏ đơn thuần làm cho cảm động.

Lôi Hổ vỗ n.g.ự.c nói: "Yên tâm đi, chúng ta tự chơi vẫn vui, không chơi cùng bọn họ c*̃ng không sao, hôm nào chúng ta đi lấy thuốc châm lửa về làm pháo, còn có thể chiên ếch."

Tống Sở: “.....”

Rốt cuộc Giang Bác vẫn không nhịn được khinh bỉ nhìn bọn họ.

Đương nhiên, cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của Tống Sở thì loại ý nghĩ nguy hiểm kia đã bị b*p ch*t.

Bởi vì không muốn mất đi tùy tùng nhỏ mới thu nạp được, hai anh em cũng chỉ đành tạm thời thỏa hiệp.

Buổi tối Tống Sở nằm ở trên giường than thở: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem tại sao những đứa nhỏ này lại quá đáng như vậy?"

Giang Bác nói: "Em cũng là đứa nhỏ."

"Ôi em biết, nhưng em cảm thấy em trưởng thành hơn so với bọn họ, thông minh hơn, em đến để trợ giúp bọn họ."

Giang Bác: “.....”

"Thật ra, em cảm thấy bọn họ hơi giống anh cả nhà chúng ta. Anh cả Tiểu Cương trước kia nghịch ngợm lắm, sau cùng cũng không phải là học tốt lên sao, em tin mỗi đứa nhỏ ngoan đều sẽ học tốt."

Giang Bác từ chối cho ý kiến, tiếp tục vẽ.

Anh chuẩn bị làm cho Tống Sở một con bướm biết bay, không phải loại diều cần dựa vào gió mới có thể bay lên trời. Anh còn làm cho cô điều khiển từ xa, muốn bay thế nào thì bay thế đó, nhất định tốt hơn so với loại dùng dây thừng khống chế kia.

Vừa khéo pin nạp điện đã được tạo ra, khiến cho việc này đơn giản hơn rất nhiều.

Tống Sở mơ mơ màng màng ngủ: "Anh Tiểu Bác, em hơi nhớ nhóm anh cả Tiểu Cương."

Giang Bác dừng bút lại, anh mím môi một cái rồi tiếp tục vẽ.

Có gì phải nhớ chứ, sớm muộn cũng tới, anh đều đã vạch xong trọng điểm cho bọn họ rồi. Chỉ cần chăm chỉ học tập thì chắc chắn có thể thi đỗ đến thủ đô.

Huyện Bình An bên này vẫn luôn phải chờ bảy tám ngày mới nhận được thư từ Thủ Đô.

Sau khi người đưa thư đưa đến nhà họ Tô, bà nội Tô và hiệu trưởng Tô đã không nhịn được mà đọc bức thư.

Nhìn thấy trong thư miêu tả hoàn cảnh chỗ bọn họ ở, cơm nước, bà nội Tô vô cùng cảm kích với đất nước, cảm thấy thật sự là quá quan tâm.

Sau đó nhìn thấy trong thư còn viết là lãnh đạo lớn dẫn cả gia đình bọn họ tham quan Vạn Lý Trường Thành, kích động nói: "Ông Tô, ông nói xem đây là thật sao?"

TBC

Hiệu trưởng Tô cảm thấy giống như đang nằm mơ một giấc, cảm giác rất không chân thực, nhưng con trai và con dâu cũng không phải người khoác lác, giọng của ông cụ kích động có chút run rẩy nói: "Chắc là thật."

"Chuyện này, đây thật sự là..."

Cũng không biết biểu đạt nội tâm kích động của mình như thế nào, buổi tối hiệu trưởng Tô gọi các con, cháu trai, cháu gái đến tụ tập, đọc cho bọn nhỏ nghe bức thư của nhà Tô Chí Phong.

Anh em nhà họ Tô và nhóm con dâu chỉ có một suy nghĩ đó là quá khoa trương rồi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể không tin.

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Đây là động viên mọi người, phải học hỏi nhà thằng ba nhiều hơn, Tiểu Cương, các cháu cũng thế, các cháu phải học tập thật giỏi mới có thể có được đất nước coi trọng."

Mấy đứa nhỏ Tô Bảo Cương: “.....”

Loại này thật sự không học được, không phải người bình thường có thể học được.

Bọn họ chỉ là người bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng thi tiến sĩ sống qua ngày như vậy.

Chuyện này hiệu trưởng Tô c*̃ng không cho bọn họ nói ra ngoài, dù sao khi nói ra người ta cũng không tin, đến lúc đó còn nói bọn họ khoác lác, hơn nữa liên quan đến lãnh đạo lớn, phải khiêm tốn một chút.

Không khiêm tốn giống như nhà ông cụ Tô, nhà ông cụ Mã rất muốn khua chiêng gõ trống công khai.

Lúc này, tháng bảy chính là ngày mùa, sau khi mọi người làm việc xong nên cùng nhau tụ tập hàn huyên tâm sự.

Vừa hay đại đội trưởng Mã đưa thư đến nhà ông cụ Mã, người nhà ông cụ Mã không biết chữ nhiều, bảo đội trưởng già đọc thư giúp.

Lý Tứ Hỷ rất chờ mong, đây chính là thư gửi từ Thủ Đô tới đấy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 404: Chương 404



Khi con gái đi chỉ bảo người đưa tin đến nói đi tới Thủ Đô, nói chờ qua Tết sẽ trở về rồi sẽ nói cụ thể với bọn họ một chút.

Lúc ấy Lý Tứ Hỷ nghe được rất vui, suýt chút nữa ngất đi. Nhà ông cụ Mã đúng là xuất hiện nhân vật lớn, đều thành người của Thủ Đô, lãnh đạo lớn người ta cũng ở đấy đó.

Dựa vào điều này, người nhà ông cụ Mã vẫn luôn khoe khoang mấy ngày.

Lúc này nhận được tin đương nhiên phải nhân cơ hội khoe khoang nhiều một chút.

Đại đội trưởng Mã hắng giọng bắt đầu đọc, sau khi đọc xong lời chào hỏi lễ phép ở trên thì đến trọng điểm: "Chúng con ở đây sống rất tốt, cơ quan rất giúp đỡ chúng con, sắp xếp cho chúng con nhà kiến trúc kiểu tây hai tầng..."

Một hơi hít vào truyền đến.

Người nhà họ Mã vô cùng tự hào, con gái có nhà kiến trúc kiểu tây hai tầng, tầng trên tầng dưới đấy.

"Ăn c*̃ng không thiếu, mỗi ngày đều có mì trắng sợi to, lương thực loại tốt..."

Lại là một loạt âm thanh hít thở, vẻ mặt người nhà họ Mã vui mừng. Không lo ăn uống, đây là cuộc sống của người giàu có.

"Hôm nay, chúng con còn cùng lãnh đạo lớn đến Vạn Lý Trường Thành. Lãnh đạo lớn quả nhiên là bình dị gần gũi, đối đãi với người khác rất thân thiết, lại rất biết nhìn xa trông rộng cũng rất uy nghiêm. Ông ấy quả nhiên là người vĩ đại nhất..." Đại đội trưởng Mã kết thúc.

TBC

“.....”

Lần này không có tiếng động.

Sau đó là một hồi nhốn nháo, Mã Đại Trụ, Mã Tiểu Trụ đỡ bà cụ: "Ôi mẹ, mẹ sao thế, sao thế. Cha, cha lại làm sao thế?"

Trong ngõ đá nhỏ ở huyện, bà lão Lâm ôm Tô Tiểu Hoa ngồi trên xích đu, bên cạnh là một chiếc đèn dầu, trong tay của bà lão cầm bức thư cẩn thận đọc, sau khi đọc xong thì vuốt đầu Tô Tiểu Hoa.

"Như vậy thật tốt."

...

Mấy ngày nay, Tống Sở và Giang Bác đều không đi ra ngoài, dù sao cũng mới đánh nhau, Tống Sở thật sự không muốn ra ngoài chơi, cũng không chờ mong gì những đồng bọn nhỏ kia. Cô cũng không dám dẫn anh em nhà họ Lôi đi ra ngoài chơi vì sợ bọn họ lại đánh nhau, thế là dẫn bọn họ học tập ở nhà.

Anh em nhà họ Lôi: “...”

Ngược lại Giang Bác không học mà ở một bên bận rộn với công việc của mình.

Hai anh em thấy Giang Bác vẫn luôn vẽ tranh thì lại gần nhìn, bọn họ thấy hình vẽ là con bướm lập tức khinh bỉ nói: "Con trai vẽ con bướm làm gì, muốn vẽ cũng phải vẽ hổ!"

Đây là Lôi Hổ nói.

Lôi Báo nói: "Đúng thế, nếu không cũng phải vẽ báo, cậu chưa từng thấy báo sao, nó rất hung dữ."

Giang Bác nói: "Đồ chơi cho Sở Sở, nó có thể bay."

Lôi Hổ nói: "À, tôi đã hiểu, cậu muốn làm cho Sở Sở một cái diều, ôi, cái này tôi biết, để tôi làm cho."

Hai anh em nhanh nhẹn ra ngoài tìm vật liệu.

Tống Sở cảm thấy bọn họ đang kiếm cớ để lười biếng, trốn tránh học tập.

Cô lại nhìn Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, em không cần đồ chơi, em lớn rồi."

"Em cần, người khác có thì em cũng phải có, không phải ghen tị với bọn họ."

"Ai?" Tống Sở hỏi.

Giang Bác híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Sở hiểu rõ: "Anh nói bọn họ sao, không sao, em thật sự không thèm. Anh đừng làm diều cho em." Anh Tiểu Bác là người làm chuyện lớn, sao có thể vì cô mà chậm trễ thời gian.

Giang Bác nói: "Nhất định phải làm, không phải diều."

"Đó là cái gì?"

"Làm xong em sẽ biết."

Khi anh em nhà họ Lôi còn đang vất vả làm diều thì Giang Bác đã tìm được Tiểu Vũ, anh đưa tư liệu cho Tiểu Vũ để anh ta hỗ trợ làm thứ này.

Đổi lại, anh sẽ chỉ cho bọn họ vật liệu kỹ thuật.

Tiểu Vũ chưa dám nhận, khẩn trương hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đồ chơi làm cho Sở Sở."

Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, là đồ chơi thì tốt, anh ta nhận lấy: "Tôi sẽ đi nói chuyện với cấp trên, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Bây giờ đất nước rất coi trọng đồng chí Tô Giang Bác, ngay cả thúc giục cũng không thúc giục đồng chí Tô Giang Bác làm việc đâu, chỉ để anh tự do phát huy.

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn dặn dò công tác bảo vệ một chút thì vội vàng đi chiếc xe máy điện eMule được tổ chức phân cho bọn họ đến báo cáo với cấp trên của mình.

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn hiện tại thuộc quản lý của bộ phận an ninh Thủ Đô.

Chuyện liên quan đến Giang Bác đều trực tiếp báo cáo với bọn họ.

Sau khi trưởng bộ phận an ninh nhận được tin tức của Tiểu Vũ báo lại hỏi: "Cậu ấy gần đây chỉ làm đồ chơi, không có gì khác?"

Tiểu Vũ nói: "Cậu ấy nói sau khi làm xong cái đồ chơi này thì làm vật liệu mới."

"Haiz, vẫn còn con nít lắm, đối với bọn nhỏ mà nói thì đồ chơi quan trọng hơn."

Tiểu Vũ giải thích hộ: "Toàn bộ trẻ con trong khu tập thể cũng không chơi cùng bọn họ, có thể là cậu ấy cảm thấy cô đơn."

Trưởng bộ phận an ninh: “.....”

Bị cô lập... Hình như thật sự rất đáng thương.

Xuất phát từ sự đồng cảm với đồng chí Tô Giang Bác bị cô lập, trưởng bộ phận an ninh bên này vẫn đưa cái đồ chơi này đến xưởng máy móc bên kia, hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ làm ra một bộ.

Lúc đầu còn tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng bên xưởng máy móc nói rằng họ không thể làm được.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 405: Chương 405



"Thực sự đây chỉ là đồ chơi sao? Đồ chơi của đất nước nào? Đồ chơi trong nhà tư bản c*̃ng không xa xỉ như vậy." Xưởng trưởng máy móc Thủ Đô kích động vỗ bàn: "Nhìn thấy không, trong này còn gắn chip, đồ chơi nhà ai mà bên trong gắn chip? Mặc dù tôi không phải chuyên gia nhưng tôi cũng có chút kiến thức, kỹ thuật này bây giờ chúng ta còn chưa có đâu! Còn điện cơ của cái máy bay này, hiện tại chúng ta có loại điện cơ này sao? Thực sự không phải là đến đùa giỡn chúng ta chứ?"

Đồng chí bộ phận an ninh ý thức được tầm quan trọng của vấn đề thì nhanh chóng cất vật liệu vào, sau đó niêm phong và nghiêm túc nói với Xưởng trưởng máy móc: "Xin phối hợp làm việc với chúng tôi, đi một chuyến cùng chúng tôi, chúng tôi phải đảm bảo những kỹ thuật này được giữ bí mật."

Xưởng trưởng máy móc: “.....”

Tư liệu về con bướm đồ chơi từng tầng từng tầng được báo cáo lên trên.

Đặc biệt là trong kỹ thuật chip đã làm cho biết bao chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực thông tin vô cùng si mê.

Còn có cái máy vô tuyến thu tín hiệu c*̃ng rất thú vị.

Những chuyên gia này bị cuốn hút bởi việc nghiên cứu những tài liệu này, nhưng tâm trạng của Giang Bác lại càng ngày càng tệ. Trực tiếp gọi điện cho Tiểu Vũ: "Con bướm của tôi đâu?"

Tiểu Vũ: “... Còn đang ở viện nghiên cứu bị nghiên cứu, nghiên cứu xong mới làm."

Giang Bác thật sự tức giận, anh cảm thấy hiệu suất của những người này thật sự là quá thấp.

Làm xe điện chậm thì thôi đi, làm đồ chơi cũng chậm như vậy.

Bọn họ còn có thể giúp đỡ sao?

Giang Bác lập tức dẫn Tống Sở ra ngoài.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi tìm con bướm của chúng ta."

Tống Sở: “.....”

Xe đi một mạch đến viện nghiên cứu bên này, trưởng bộ phận an ninh tự mình tiếp đãi Giang Bác, từ phía Tiểu Vũ ông ta biết được tâm trạng của Giang Bác không được tốt, lo lắng xảy ra chuyện nên cũng không dám lơ là.

Sau khi nhìn thấy Giang Bác, ông ta lập tức giải thích: “Những kỹ thuật này bây giờ chúng ta còn chưa có nên không có xưởng nào làm được, vì vậy trước đó cần phải nghiên cứu một chút."

Giang Bác không tin xưởng không làm được, nhưng nếu như thiết bị phòng thí nghiệm đầy đủ thì vẫn có thể làm được một con bướm.

Anh nghiêm túc nhấn mạnh: "Con bướm của tôi nhất định phải làm được, đó là quà của tôi."

Trưởng bộ phận an ninh lo lắng sờ trán, thật là một tiểu tổ tông, ông ta chỉ còn cách tự mình đi đối mặt những chuyên gia kỳ cựu kia.

Ông ta phải nói rõ tình hình với bọn họ để phòng thí nghiệm bên này làm con bướm kia nhanh lên một chút.

Một đám các chuyên gia kỳ cựu kích động: "Cho nên, đây là muốn dùng những kỹ thuật này làm ra một cái đồ chơi?"

Giang Bác đứng ở cửa, nghiêm túc nói: "Nó vốn là một cái đồ chơi."

"Làm xong, tôi sẽ cho các ông thứ tốt hơn."

“.....” Một đám người im lặng.

Trong lòng Giang Bác thật sự khó chịu, cảm thấy mình nên có phòng thí nghiệm của riêng mình, nếu không thật sự quá phiền toái, có phòng thí nghiệm rồi muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Sự xuất hiện đột ngột của Giang Bác đã tạo ra một cơn bão nhỏ trong phòng.

TBC

Ngay lúc này, các chuyên gia kỳ cựu mới biết rằng những kỹ thuật này lại do chính một cậu bé đã nghĩ ra.

Nó gần giống như nhìn thấy một bảo bối vô địch thiên hạ.

Quốc gia bọn họ vậy mà có những thiên tài kỳ diệu như vậy, chỉ số IQ cũng quá cao rồi.

Bọn họ vẫn không dám tin, hỏi các đồng chí trong bộ phận an ninh: "Đồng chí này đã làm ra thứ này thật ư?"

"... Không sai."

Trưởng bộ phận an ninh cũng rất đau đầu, tình huống của Giang Bác phải được tận lực bảo mật, các nhà lãnh đạo lớn cảm thấy rằng trong tương lai Giang Bác là vũ khí quan trọng nhất của đất nước, bây giờ anh vẫn cần thời gian để trưởng thành, bại lộ quá sớm đối với anh không phải là chuyện tốt.

Nhưng chuyện hôm nay quá đột ngột, anh trực tiếp tới đây, căn bản không kịp đề phòng.

Các chuyên gia kỳ cựu cũng mặc kệ những những điều này, họ cần sự khẳng định, ngay lập tức bao vây Giang Bác, hỏi anh những vấn đề liên quan đến kỹ thuật này.

Hỏi làm thế nào anh biết những điều này, làm thế nào nghĩ ra chúng. Ngoài những thứ này, anh còn bất cứ thứ gì khác không.

Giang Bác không hứng thú đến việc giải thích nhiều như vậy với họ, anh cũng đã đồng ý đưa tài liệu kỹ thuật, tại sao phải vây quanh đặt câu hỏi cho anh, anh chẳng qua chỉ yêu cầu làm một món đồ chơi vật mà bị từ chối ba lần bốn lượt, dựa vào cái gì anh phải phải hợp tác với họ?

Có qua có lại, họ có hiểu hay không?

Tống Sở nhìn vẻ mặt khích động của những người lớn này, có chút lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Bác.

Giang Bác nhanh chóng mang Tống Sở ra ngoài.

Những chuyên gia kỳ cựu đó vẫn còn muốn đuổi theo bọn họ ra ngoài, cuối cùng vẫn là bộ phận an ninh ra mặt để khuyên nhủ những chuyên gia này, trước tiên làm xong những chuyện cần làm rồi lại bàn chuyện khác.

Các chuyên gia tỏ ra không yên tâm: "Làm xong rồi, lỡ cầm đi ra ngoài có bị người khác phát hiện hay không? Lỡ như bị lộ bí mật thì sao?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 406: Chương 406



"Bọn họ ở khu vực quân sự, sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Giang Bác không vui nói: "Nếu như không làm được, vậy thì những thứ này trả lại cho tôi." Để cho anh tự làm đi.

Trả lại khẳng định là không được.

Bây giờ điều thiếu nhất chính là những tài liệu này, các đồng chí trong phòng thí nghiệm chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của anh, dĩ nhiên, điều họ muốn nhất vẫn là nói chuyện với Giang Bác, muốn biết một đồng chí nhỏ như vậy làm sao có thể có nhiều kỹ thuật như thế.

Cái này so với kỹ thuật bên nước ngoài thậm chí còn tiên tiến hơn.

“Đây đều là kỹ thuật mà hiện nay nước ta vẫn còn thiếu sót.” Chuyên gia kỳ cựu kích động nói.

Giang Bác nghiêm túc hỏi: "Còn có cái gì mà không thiếu sao?"

"....."

Điều này thực sự đúng là không thể trả lời được.

Các chuyên gia chỉ có thể yên lặng giúp Giang Bác làm đồ chơi.

Bộ phận an ninh đã đưa ra một thỏa thuận không tiết lộ, yêu cầu họ giữ bí mật về tình hình của Giang Bác, không ai có thể tiết lộ ra bên ngoài.

Những chuyên gia kỳ cựu này mặc dù không phải là nhóm đứng đầu trong nước, nhưng tất cả đều là những người thực sự có tài năng và kiến thức, hơn nữa họ cũng biết tầm quan trọng của những kỹ thuật này, cũng biết ở độ tuổi của Giang Bác có thể làm ra những thứ này đủ để chứng minh tương lai của anh có bao nhiêu rộng lớn.

Có thể nói, tương lai sự phát triển của đất nước đều có liên quan mật thiết với anh.

TBC

Đối với một người quan trọng như vậy, tất nhiên mọi người đều biết tầm quan trọng của vấn đề, sẽ không nói ra ngoài.

Sau khi ký thỏa thuận không tiết lộ, một chuyên gia kỳ cựu hỏi: "Chúng tôi thật không thể cùng với cậu Tô… Đồng chí Tô Giang Bác học tập một chút sao?"

Trưởng bộ phận an ninh xin lỗi: "Thật sự là không thể, nếu như có thể, chúng tôi đương nhiên sẽ thu xếp, dù sao thúc đẩy quốc gia phát triển cũng là chuyện tốt, nhưng tình huống của vị đồng chí này các đồng chí đã thấy rồi, tuy tuổi cậu ấy còn nhỏ, nhưng chỉ số thông minh rất cao, theo như phân tích, suy nghĩ của đồng chí này có chút không giống người bình thường, cũng không thể lấy yêu cầu của người bình thường tới yêu cầu cậu ấy."

Mọi người đều làm nghiên cứu khoa học đối với bộ não cũng có một số hiểu biết, con người không thể hoàn mỹ, sẽ luôn có thiếu sót.

Ví dụ, người có IQ cao sẽ có EQ kém, những người quá thông minh sẽ luôn có một số khuyết điểm khác.

"Vậy, vậy chúng tôi có thể mời cậu ấy tham gia cùng chúng tôi được không, sau này cậu ấy muốn làm cái gì chúng tôi đều sẽ làm cho cậu ấy."

"Chuyện này chúng tôi sẽ thay mặt truyền lời."

Sau đó, Tiểu Vũ liền chuyển lời mời của mấy người nghiên cứu cho Giang Bác.

Anh ta cảm thấy Giang Bác rất lười biếng, có lẽ sẽ không đồng ý.

Kết quả thật không ngờ: "Tôi có thể cân nhắc nó."

Tiểu Vũ: "... Cậu nói thật sao?"

Giang Bác gật đầu: "Trước mắt tôi sẽ xem một chút tình hình sau khi tựu trường rồi quyết định." Anh quả thật cần một phòng thí nghiệm để chế tạo đồ vật.

Trải qua hai lần trì hoãn, Giang Bác thực sự không tin tưởng người khác, chỉ có thể tự mình nhìn chằm chằm mới có thể đảm bảo chất lượng hoàn thành.

Cho nên, nếu như có một phòng thí nghiệm cố định trợ giúp anh tạo ra thành phẩm, anh vẫn có thể chấp nhận nó.

Miễn là đừng để anh lúc nào cũng ngây ngốc trong phòng thí nghiệm, bảo đảm cuộc sống của anh tự do là được.

"Đúng rồi, tôi còn phải kiểm tra hiệu quả làm việc của bọn họ, nếu như ngay cả con bướm của tôi cũng không làm ra được, vậy thì quên đi."

Anh cảm thấy một đơn vị kém hiệu quả như vậy chắc chắn sẽ là một sự cản trở.

Tiểu Vũ ngay lập tức đem mấy chuyện này báo lại.

Sau khi biết được phản ứng của Giang Bác, phòng thí nghiệm đã lập tức sắp xếp, tạm dừng các việc khác, trước đem những kỹ thuật này phân tích rõ ràng, nhanh chóng sản xuất ra thành phẩm.

Có thể thu hút một thiên tài như vậy, tuyệt đối so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.

Hơn nữa, những kỹ thuật này vẫn còn chỗ để cải tiến, nếu người sáng tạo là Giang Bác tham gia vào, điều đó chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của kỹ thuật thế hệ thứ hai và thứ ba.

Toàn bộ viện nghiên cứu cùng hoạt động chỉ vì một đồ chơi con bướm có thể bay, hiệu suất thực sự cao, chỉ mất ba ngày để tạo ra nó.

Bọn họ còn ở trong sân viện nghiên cứu tiến hành bay thử.

Với sự khống chế của bộ điều khiển từ xa, con bướm chậm rãi bay lên cao, càng bay càng lên cao, độ cao kia có hơi bất ngờ, cách xa 300 mét.

Độ cao này vào thời điểm hiện tại rất không bình thường.

Phải biết rằng, đây chính là là bộ điều khiển từ xa của đồ chơi, nó hoàn toàn dựa vào bộ thu tín hiệu bên trong để điều khiển từ xa, ở độ cao như vậy vẫn có thể điều khiển được, món đồ chơi này quá lợi hại, hơn nữa để có thể bay như vậy, động cơ bên trong cũng rất lợi hại.

Quả nhiên, những kỹ thuật này thật kinh người, tùy tiện chế tạo một món đồ chơi mà đã lợi hại như vậy, nếu dùng ở lĩnh vực quân sự và công nghiệp...

Bọn họ rất nhanh có một ý tưởng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 407: Chương 407



Nếu con bướm có thể nhận được tín hiệu mặt đất ở độ cao như vậy, nếu mặt đất cũng có thể nhận được tín hiệu của con bướm, chẳng phải những người trên mặt đất sẽ có thể nhìn thấy cảnh bầu trời với độ cao 300 mét thông qua bươm bướm?

Thứ tốt, thứ tốt, đây nhất định là thứ tốt.

Mà chiếc máy bay này cũng có thể mở rộng kích thước và trở thành một máy bay không người lái?

Lần đầu tiên, ý tưởng về máy bay không người lái xuất hiện trong đầu các chuyên gia, dù sao bọn họ nghiên cứu về máy bay có người lái rất lâu cũng chưa đưa ra được kết quả cải tiến nào, nhưng thật kỳ lạ khi nghĩ rằng trong tương lai sẽ xuất hiện máy bay không người lái, họ quyết định, hướng đi này nên được tiếp tục nghiên cứu.

Trong con mắt của những chuyên gia này, kỹ thuật tốt như vậy nhất định có khả năng.

Tại thời điểm này, con bướm bay ở độ cao 300 mét trước mắt chắc chắn là con bướm đẹp nhất thế giới.

"Thật là xấu xí!"

Khi Giang Bác nhìn thành phẩm, trong lòng anh cảm thấy bất lực.

Thứ anh muốn là một con bướm màu hồng, vậy mà những người này lại sơn cho nó màu xanh quân đội, anh làm không phải là những chiếc lá, mà là những con bướm!

Giang Bác quyết định, sau này khi anh ấy làm đồ vật, phải nhìn chằm chằm chúng, bằng không thành phẩm anh nhận được nhất định sẽ có bộ dạng kỳ lạ.

Mặc dù ghét nó, nhưng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, dù sao, nó vẫn có thể sử dụng được.

Anh ủy khuất nhận lấy con bướm từ tay Tiểu Vũ, mang nó vào nhà.

Vào lúc này, trong nhà, hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo vẫn đang giúp Tống Sở làm diều.

Đúng vậy, họ đã làm con diều này trong nhiều ngày nhưng mãi không thành công.

Khi hai người khoác lác, mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng khi bọn họ thực sự làm điều này, mới nhận ra mình vụng về như thế nào.

Những con diều làm ra hoàn toàn không thể bay nỗi, cả hai mồ hôi nhễ nhại vì chạy quanh nhà mà con diều vẫn chỉ lởn vởn trên đầu.

Lôi Hổ chỉ có thể nói thật: "Thật ra thì trước đây bọn anh không thích chơi trò này, đây là trò chơi của con gái, chúng anh không chơi cho nên tới bây giờ vẫn chưa từng làm qua."

Lôi Báo nói: "Anh cảm thấy rất đơn giản, không phải chỉ là một mảnh giấy cùng mấy thanh tre thôi sao? Bọn anh chẳng qua là không thành thạo, quen thuộc một chút là có thể làm được." "

Vì vậy, trong vài ngày qua, họ đã trải qua vô số thí nghiệm, ngay cả khi Tống Sở nói không cần, họ vẫn nhất quyết làm cho Tống Sở và Tiểu Bác, muốn ở trước mặt hai người khôi phục chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Giang Bác vào nhà, thấy bọn họ còn đang nằm trên mặt đất cẩn thận cột trúc, nhếch miệng một cái, đem đồ vật cho Sở Sở: "Đã làm xong, cầm chơi đi."

Tống Sở đang đọc sách nhìn thấy con bướm màu xanh quân đội, hai con mắt trợn tròn: "Anh Tiểu Bác, anh thật sự làm được rồi."

“Ừ.” Giang Bác gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn hai anh em Lôi Hổ, làm một con diều còn làm không xong, vậy mà không biết xấu hổ tìm Sở Sở chơi, ha ha.

Lôi Hổ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tống Sở cầm một vật hình con bướm màu xanh quân đội, cậu ta kinh ngạc nói: “Cái này là Tiểu Bác làm sao?”

Tống Sở cười nói: "Chính anh Tiểu Bác đã thiết kế nó."

Lôi Báo nói: "Có ích lợi gì, cũng không thể bay, còn không bằng diều."

Giang Bác trừng mắt nhìn cậu ta: "Có thể bay."

Anh đứng dậy kéo Tống Sở ra ngoài, trên tay cầm bộ điều khiển từ xa.

Hai anh em lập tức từ dưới đất bò dậy đi theo, lớn tiếng nói: "Tiểu Bác cũng biết khoác lác, vật này nặng như vậy làm sao bay được, nếu nó có thể bay lên tôi có thể nuốt vào."

Chờ khi bọn họ đến trong sân, con bướm trong tay Tống Sở đã lướt trên mặt đất, chậm rãi bay lên cao.

Lôi Hổ Lôi Báo "...!!!"

Nó thực sự bay lên, thật sự không thể tin vào mắt mình.

TBC

Rốt cuộc làm sao bay lên, bọn họ nhìn vào mắt Giang Bác, cảm giác rằng người họ đang nhìn không phải là người.

Làm thế quái nào mà họ lại thu nhận được một đứa đàn em như vậy? Không, đây không phải đàn em bọn họ, sao có thể làm đàn em chứ? Đây chính là anh lớn.

Con bướm bay càng lúc càng cao, không lắc lư như diều một chút nào mà bay lên rất ổn định.

Y hệt như một con bướm thật.

Tống Sở mừng rỡ không thôi: "Anh Tiểu Bác, cái này chơi thật vui."

Giang Bác nhất thời hài lòng, đưa cho cô bộ điều khiển từ xa.

Sau đó dạy cho Tống Sở cách điều khiển phương hướng.

Tống Sở hai tay lắc lắc bộ điều khiển, con bướm kia bắt đầu run rẩy, một hồi trái một hồi phải, còn có lên xuống.

Mọi người nhìn thấy đều kinh hãi.

Người sợ nhất là Tiểu Vũ, anh ta lo lắng rằng nếu con bướm rơi xuống bị người khác nhặt được, vậy lỗi của anh ta sẽ rất lớn.

Nếu nó rơi từ độ cao như vậy, chắc chắn sẽ rơi bên ngoài khuôn viên của khu vực quân sự.

Lôi Hổ và Lôi Báo sợ hãi hét lên: "Cẩn thận cẩn thận, đừng làm rớt nó!"

Giang Bác nói: "Rớt hỏng thì làm lại."

"....."

Hai anh em nhìn con bướm bay trên trời, lại nhìn bộ điều khiển từ xa trong tay Tống Sở không ngừng hâm mộ.

Khi nhìn lại Giang Bác, ánh mắt cậu ta đã khác, mang theo ánh sáng sùng bái.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 408: Chương 408



Lôi Báo đầu tiên là đem da mặt ném qua một bên nói: "Anh… anh Tiểu Bác, cho chúng tôi chơi một chút."

Tống Sở: "Đại ca, vì sao anh gọi anh Tiểu Bác là anh?"

Lôi Báo không cảm thấy xấu hổ chút nào, tự tin nói: "Giữa đàn ông với nhau chính là dựa vào thực lực, ai giỏi hơn thì làm đại ca, sự thật đã rõ anh Tiểu Bác lợi hại hơn một chút xíu."

Giang Bác cho cậu ta một cái liếc mắt.

Cậu ta lập tức đổi lời nói: "Không, hẳn là lợi hại hơn rất nhiều, có đúng không anh Lôi Hổ?"

Anh cả Lôi Hổ thoái vị nhường bộ có chút không được tự nhiên, nhưng cậu ta rất muốn chơi cái này... Rất muốn một cái.

Vì chinh phục ngọn núi này, cậu ta quyết định từ bỏ tất cả: "Đúng vậy, sau này anh Tiểu Bác sẽ là anh trai chúng tôi, chúng tôi sẽ đi theo anh Tiểu Bác."

Tống Sở: "..."

Cảm giác như họ đem vứt bỏ tất cả đạo đức của mình.

Giang Bác dường như cảm động trước thành ý của họ: "Sở Sở chơi đủ rồi, liền cho hai người chơi."

Vừa vặn cầm thứ này đi chơi, tránh khỏi lúc nào cũng tìm Sở Sở chơi.

Cả hai nhanh chóng nhìn Sở Sở.

Tống Sở đưa bộ điều khiển từ xa ra: "Các anh cầm lấy chơi đi, nhớ quý trọng nó, đây là đồ vật anh Tiểu Bác vất vả lắm mới làm ra được."

Cả hai bị Tống Sở làm cho xúc động xém chút nữa kêu tiếng chị.

Đồ chơi tốt như vậy, Sở Sở lại nguyện ý để bọn họ chơi trước, còn có thể nói cái gì đây?

Dù sao hai người cũng có lương tâm, nói bây giờ không vội, làm cho cô không biết làm sao.

Lôi Hổ nói: "Đi thôi Sở Sở, chúng ta đi thôi."

Tống Sở nói: "Đi đâu?"

Lôi Báo ho khan một cái: "Đi tới đi lui trong sân của anh đi, chúng ta đã lâu không ra ngoài rồi có phải hay không?”

Tống Sở vừa nghe nói phải đi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Không cho phép đánh nhau với người khác!"

“Bảo đảm không đánh nhau.” Hai anh em lập tức bảo đảm, trong lòng vui thầm, bọn họ có chuyện vui như vậy, còn ai dám tìm bọn họ đánh nhau.

Kết quả là một chiếc máy bay lạ đã xuất hiện trên bầu trời khu quân sự, lo lắng những đứa trẻ khác trong khu nhà sẽ không thấy được, bọn họ đã yêu cầu Sở Sở đừng bay cao như vậy mà chỉ bay hơn trăm mét để những người bên dưới có thể nhìn rõ.

Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ vẫn đang thả diều bắt sâu liền phát hiện một đồ vật thần kỳ.

"Đó là máy bay sao?"

"Không có máy bay nào nhỏ như thế vậy."

"Không thể nào là con bướm thật được, còn có con bướm lớn như vậy sao?"

Bọn nhỏ bàn luận rất sôi nổi, sau đó liền nhìn thấy đám người Lôi Hổ dẫn hai đứa nhỏ kia tới, những đứa trẻ khác lạnh lùng nhìn bọn họ.

Nhưng lần này đám người để ý nhóm Lôi Hổ không để ý tới bọn họ, ngược lại hướng dẫn cô bé kia lắc lắc cái gì đó.

Vừa chuyển động vừa nhìn về phía chiếc máy bay kỳ quái trên bầu trời.

Sau đó bọn họ liền phát hiện ra rằng chiếc máy bay kỳ lạ đó là do nhóm Lôi Hổ điều khiển.

Một đám trẻ con sững sờ như vừa khám phá ra một thế giới mới vậy, sợ ngây người.

Vật đang bay kia thật sự là của nhóm Lôi Hổ!

Không đứa trẻ nào có thể thoát khỏi sự hấp dẫn của đồ chơi mới, một con rối không cử động cũng được cả lũ trẻ săn lùng chứ đừng nói đến đồ chơi cao cấp như máy bay điều khiển từ xa, đối với trẻ em của thời đại này mà nói, sức hấp dẫn tuyệt đối chọc thủng trời.

Những thiếu niên này và bọn trẻ con lập tức vây quanh, đám củ cải nhỏ tuổi trí nhớ không được tốt lập tức quên đi trận chiến đánh nhau trước đó, hỏi đám người Lôi Hổ: "Anh Hổ anh Hổ, đó là cái gì? Sao nó có thể bay được?"

"Các anh sao lại có máy bay? Cái này là anh mua à? Mua ở đâu vậy?"

"Sao trước giờ chưa từng thấy qua chứ?"

Lôi Hổ hừ một tiếng, quay người mang theo Tống Sở rời đi, sau đó, con bướm cũng bay đi theo bọn họ.

Sau lưng là bọn nhỏ đuổi theo con bướm bay kia.

TBC

Lôi Hổ và Lôi Báo cực kỳ đắc ý: "Xem ra, bọn họ hiện tại biết đuổi theo chúng ta rồi, đi thôi, mặc kệ bọn họ để cho bọn họ thèm muốn."

Bởi vì con bướm này, khu quân sự trở nên náo nhiệt không thôi, không chỉ trẻ em, mà ngay cả những quân nhân cũng được huy động.

Bởi vì radar mặt đất của khu vực quân sự gần đó thực sự đã phát hiện ra một chiếc máy bay không xác định trên bầu trời.

Vốn dĩ với kỹ thuật radar của thời đại này, vật nhỏ lại còn bay cao như vậy sẽ không thể phát hiện được, ai bảo anh em nhà họ Lôi muốn khoe khoang, bọn họ cố ý bay thấp, sau đó liền bị phát hiện, thứ này nhìn giống như một con diều, nhưng chiếc máy bay này thực sự có tín hiệu, vì vậy chắc chắn không phải là một con diều.

Thật là khủng khiếp, không ngờ một chiếc máy bay không xác định lại bay đến hang ổ của mình, quân khu bên kia lại bố trí một đội người đến để điều tra, phải mất một thời gian dài mới phát hiện ra thứ kia là gì.

Mấy đứa trẻ trực tiếp bị các đồng chí quân đội thẩm vấn.

"....."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 409: Chương 409



Ngay cả Tô Chí Phong cũng bị kinh động đến, ông đang yên lặng học tập ở nhà, nhưng đột nhiên có mấy người quân nhân đến điều tra, trái tim bé nhỏ của ông suýt chút nữa nhảy ra.

May là nhóm Tiểu Vũ ra mặt giải thích rõ ràng.

Đồng chí quân nhân mới biết, đây là quốc gia mới tạo ra một loại đồ chơi.

Một đám quân nhân: "....."

Cho nên, trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia họ đã đủ cao đến có thể tùy tiện chế tạo ra loại đồ chơi máy bay này rồi ư? Bất kể như thế nào đi nữa, nếu đã có bộ phận an ninh ở đây bọn họ liền có thể quay trở về phục mệnh rồi.

Những quân nhân trở về, lũ trẻ liền thở phào nhẹ nhõm.

Hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo cũng ý thức được, chỉ một con bướm giống như thật vậy mà đã lợi hại đến vậy rồi, ngay cả quân nhân cũng bị điều động.

Tiểu Vũ dặn dò với họ: "Đừng nói với bên ngoài rằng thứ này do Tiểu Bác làm, đây là đồ chơi mới nhất của chúng ta, kỹ thuật này cần được giữ bí mật."

Hai anh em xuất thân trong gia đình quân nhân, khi còn nhỏ đã nghe nhiều chuyện bị ăn cắp bí mật, kẻ thù lùng sục khắp nơi hỏi thăm bí mật nên hai người liền tỏ ra khí thế của những người lính có niềm tin sắt đá, bất kỳ loại nghiêm hình tra khảo nào cũng không làm bọn họ khuất phục: "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ rò rỉ bất kỳ thông tin nào của tổ chức."

Tống Sở nói: "Chúng ta là cái tổ chức gì?"

Lôi Báo nói: "Bốn tráng sĩ trong quân doanh."

TBC

Tiểu Vũ: "..." Thủ trưởng quân khu tại sao lại sinh ra đứa con trai ngu ngốc như vậy?

Vụ việc này cũng khiến thủ trưởng Lôi lo lắng.

Hiện tại Thủ trưởng Lôi không đánh giặc không có việc gì làm, ngoại trừ trồng rau ra thì là đi bộ tham mưu bên kia họp với mọi người một chút, mô phỏng một ít phương án tác chiến.

Hôm nay khi chiếc máy bay bị phát hiện, thủ trưởng Lôi giống như bị tiêm m.á.u gà, ông ấy lập tức ngồi trong bộ phận tham mưu, yêu cầu mọi người thảo luận xem kẻ thù lần này có âm mưu gì.

Kết quả tin tức mang về làm cho mọi người kinh ngạc.

Hơn nữa còn liên quan đến hai thằng nhóc kia.

Thủ trưởng Lôi ngay lập tức ngồi ô tô quay trở lại khu nhà, sau đó đi vào sân bên cạnh.

Hai đứa trẻ nhà mình vẫn còn đang tiếp tục nghiên cứu về máy bay yêu thích không buông, thủ trưởng Lôi nói: "Hãy giao đồ vật của các con ra, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị."

Hai anh em che đồ vật lại: "Dựa vào cái gì, lại không phải của cha, là của Sở Sở và anh Tiểu Bác."

Thủ trưởng Lôi: "... Để cha nhìn một chút xem nó rốt cuộc là thứ gì."

“Không cho.” Hai anh em từ chối.

Trước đó bọn họ đã cãi nhau và vẫn chưa hòa giải, ha ha, trước đây còn cầm gậy đánh họ, bây giờ lại đến tìm họ giao đồ vật ra, không có dễ như vậy đâu.

Thủ trưởng Lôi tức chết, nếu không phải là đang trong nhà người khác, ông ấy nhất định sẽ sử dụng vũ lực.

Vẫn là Tô Chí Phong nói: "Bác à, đây chính là đồ chơi trẻ con."

Thủ trưởng Lôi nói: "Không phải nói nó có thể bay sao? Để tôi nhìn xem một chút có đúng hay không." Ông ấy kỳ thực có một ý nghĩ, thứ này có thể bay, có thể ném b.o.m ở trên đầu địch nhân.

Tống Sở nói: "Quả thật có thể bay."

Thủ trưởng Lôi kích động nói: "Các cháu lấy từ đâu?"

“Bí mật!” Hai anh em họ Lôi đồng thanh nói.

Tô Chí Phong: "... Một phòng thí nghiệm ở thủ đô đã làm nó cho con trai tôi, chúng tôi không biết chi tiết cụ thể."

Thủ trưởng Lôi lập tức đội mũ: "Không được, tôi phải tìm người điều tra chuyện này, đây là vũ khí chiến tranh."

Thủ trưởng Lôi vội vã đi ngay lập tức.

Hai anh em tuy rất bất mãn với cha già nhà mình nhưng vẫn khâm phục phẩm chất chiến đấu của ông ấy, nghe ông ấy nói đó là binh khí, bọn họ lập tức càng kính phục nhìn Giang Bác.

Anh Tiểu Bác chỉ tùy tiện làm món đồ, lại lợi hại như vậy.

"Nhưng thứ này khi ra chiến trường có ích lợi gì?"

Bọn họ nhìn Giang Bác.

Giang Bác lười giải thích: "Đọc nhiều sách đi."

Tống Sở giải thích: "Ý của anh Tiểu Bác là các anh phải học nhiều hơn, đọc nhiều sách hơn để hiểu kiến thức trong đó, kiến thức rất quan trọng, nếu không cho dù có đem đồ vật tốt đặt trước mặt hai anh, các anh cũng không hiểu."

Lôi Hổ không thể tin hỏi: "Em biết sao?"

Tống Sở thành thật nói: "Em cũng không biết, cho nên em sẽ cố gắng học tập."

"....."

Buổi tối, khi Mã Lan tan việc trở về, cũng nghe được chuyện này, bà sợ tới toát mồ hôi, sau đó cùng bàn với con trai: "Con trai, sau này chúng ta đừng làm những thứ đồ chơi như thế này nữa được hay không, sau này chúng ta hãy làm những thứ bình thường, được không?"

"Đây chỉ là một món đồ chơi."

"Vậy thì đồ chơi bình thường một chút."

Giang Bác lắc đầu: "Con cảm thấy như vậy rất bình thường, không có cách nào hạ thấp tiêu chuẩn."

Mã Lan: "....."

Đối với Giang Bác mà nói đó chỉ là một món đồ chơi bình thường, nhưng đối với những đứa trẻ trong khu quân sự, nó là một món đồ chơi vô cùng kỳ diệu, loại kỳ diệu này ngay cả nằm mơ cũng muốn có.

Những đứa trẻ trong khu nhà lần đầu tiên làm ầm ĩ một trận, đòi chiếc máy bay bay mà nhóm Lôi Hổ chơi.
 
Back
Top