Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 290: Chương 290



Chương 290:

Vì vậy gật đầu: "Con cho bọn họ nửa giờ."

Sáu chuỗi hồ lô đổi lấy nửa giờ gặp mặt, kỹ sư trưởng Ngô có chút không nói nên lời.

Xưởng trưởng Cao ngược lại rất vui mừng: “Xem ra, mặc dù cố vấn Tô của chúng tôi bình thường rất nghiêm túc, nhưng vẫn có tính tình của một đứa trẻ.” Ông ta đột nhiên biết cách tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với cố vấn Tô rồi.

Hai người ngồi trên một chiếc xe jeep đến nhà của Giang Bác.

Mã Lan cũng trở lại để tiếp đãi bọn họ.

Bởi vì Giang Bác muốn tiếp đãi khách, Tống Sở cũng không thể viết sách cho nên cũng cùng nhau đến tiếp khách.

Khi Xưởng trưởng Cao mang người vào, kỹ sư trưởng Ngô nhìn thấy hai đứa trẻ đang đứng bên lò lửa.

Lập tức cả người không biết phản ứng thế nào.

Nên bắt tay? Hay là nên ôm một cái? Hoặc là xoa đầu một cái bày tỏ sự gần gũi?

Cũng may có Tống Sở giải vây cho ông ta: "Kẹo hồ lô là của ông sao? Cám ơn ông, ăn rất ngon ạ!"

Kỹ sư trưởng Ngô cười: "Hai đứa thích là tốt."

Mã Lan giới thiệu con trai và con gái của mình với người đàn ông trước mặt.

Thấy cậu bé đúng là Tô Giang Bác, kỹ sư trưởng Ngô một lời khó nói hết, trong lòng hết sức khiếp sợ.

Giang Bác nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mẹ: "Xin lỗi, bây giờ là hai giờ rưỡi, tôi muốn bắt đầu công việc khác vào lúc ba giờ."

Xưởng trưởng Cao nói: "Đúng đúng đúng, tôi đến đây để nói về công việc chính sự, vị này là kỹ sư trưởng Ngô muốn hỏi cậu về chuyện cái lò đó."

TBC

Kỹ sư trưởng Ngô nói: "Đúng, cố vấn Tô, tôi muốn hỏi cậu một chút, liên quan đến bản kỹ thuật lò luyện thép của cậu."

Vật liệu mặc dù trọng yếu, nhưng dù sao cũng chỉ là vật liệu, nhưng lò luyện thép có thể luyện ra càng nhiều thép, ông ta đương nhiên muốn biết chỗ tốt của lò luyện, ông ta đã nghiên cứu qua, lò luyện quả thật rất đặc trưng.

Khi nói đến vấn đề học thuật, khuôn mặt của Giang Bác trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi gọi nó là lò thổi hỗn hợp trên và dưới, cung cấp oxy chính cho quá trình luyện thép từ phần trên của bể luyện thép thông qua ống thổi oxy ở phía trên, đồng thời cung cấp oxy chính cho luyện thép từ lò chôn, vòi ở phía dưới thổi oxy hoặc khí trơ, đôi khi kèm theo bột cần thiết vào bể nóng chảy để tăng cường khuấy trộn bể nóng chảy và phản ứng luyện kim tương ứng, tôi đã ghi lại các nguyên tắc thiết kế cụ thể trong dữ liệu, các ông có thể tự mình kiểm tra.”

Kỹ sư trưởng Ngô kích động nói: "Cho nên lò luyện này, nó thực sự có thể tăng cường khuấy động bể nóng chảy, tỷ lệ luyện thép thành công cao hơn."

Giang Bác gật đầu một cái: “Cách này lãng phí ít hơn.” Lúc đó, anh thật sự lo lắng về việc lãng phí tài nguyên, vì vậy anh đã thiết kế nó theo cách này.

Trái tim phấn khích của kỹ sư trưởng Ngô đập nhanh hơn, hôm qua nhìn thấy lò luyện, ông ta cảm thấy cái lò dường như đã được cải tiến.

Tuy trong lòng ông ta đã có suy đoán, cũng từ trong tài liệu mà công xưởng thép huyện Bình An cung cấp có được một số kết luận, nhưng ông ta vẫn muốn nghe người thiết kế lò tự mình nói một chút, mới có thể khẳng định.

Bây giờ nó đã được khẳng định, kỹ sư trưởng Ngô đương nhiên rất phấn khích, ông ta thậm chí có thể nghĩ đến việc nếu chiếc lò này phổ biến rộng rãi đối với ngành luyện thép trong nước sẽ cải thiện đến mức nào.

Thấy ông ta phấn khích, Xưởng trưởng Cao tò mò hỏi: "Kỹ sư trưởng Ngô, anh không sao chứ?"

“Xưởng trưởng Cao, anh còn chưa nghĩ tới công dụng của lò luyện thép sao?” Kỹ sư trưởng Ngô kinh ngạc hỏi.

Xưởng trưởng Cao mặt đầy vẻ khó hiểu, suy nghĩ gì? Lò luyện thép? Không phải nó được xây dựng với mục đích luyện ra các loại thép mới sao?

Đột nhiên, ông ấy nghĩ tới một chuyện, kinh ngạc vui mừng hỏi: "Ý của anh là, lò luyện không chỉ có công dụng trong luyện thép?"

Ông ta đập tay: "Ồ, tôi quên mất cái này!"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 291: Chương 291



Chương 291:

Trước đây khi làm thép, ông ta tập trung vào việc tạo ra các loại thép mới đến mức dán mắt vào thép, luôn lo lắng phải luyện ra làm sao, lúc trước khi luyện chế thất bại, ông ta vẫn cảm thấy lò luyện của mình xây dựng không đúng cách, nên không chú ý đến những chỗ tốt của lò luyện.

Kỹ sư trưởng Ngô kinh bỉ ông ấy: "Đây chắc chắn là một tiến bộ lớn trong ngành luyện thép của chúng ta."

Cả hai vô cùng kích động cùng hào hứng, Mã Lan và những người khác không thể chen được lời nào, chỉ biết trơ mắt nhìn.

Mã Lan cũng cảm thấy đây là một chuyện tốt, nhưng bà không biết cụ thể là tốt chỗ nào.

Tống Sở bối rối, không phải là đang nói vật liệu thép sao, tại sao bây giờ lại thành lò luyện rồi?

Giang Bác cảm thấy có chút lãng phí thời gian.

“Đồng chí, cậu, làm sao cậu có thể nghĩ ra ý tưởng cái này?” Rốt cuộc kỹ sư trưởng Ngô cũng nhớ tới anh là người làm ra cái lò này.

Giang Bác nói: "Bởi vì loại thép đó, cần loại lò này."

Kỹ sư trưởng Ngô: "..."

TBC

Giang Bác nhìn đồng hồ: "Xin lỗi, tôi phải làm việc của mình rồi."

Tống Sở muốn nói không sao, cô không vội, nhưng cô phát hiện ra hình như anh Tiểu Bác không muốn trò chuyện với người khác, vì vậy, đã không lên tiếng.

Kỹ sư trưởng Ngô vào lúc này phấn khích đến mức không muốn rời đi, muốn trò chuyện với Giang Bác một chút, nhưng Giang Bác đã kiên quyết bước vào phòng.

Mã Lan ho khan một tiếng: "Đứa trẻ còn phải làm bài tập, học sinh trung học, học tập tương đối nặng."

Kỹ sư trưởng Ngô: "..."

Lời này nghe là lạ?

Tuy nhiên, Xưởng trưởng Cao không thể đợi thêm được nữa, kéo kỹ sư trưởng Ngô ra ngoài: "Lần sau chúng ta lại tới, trước tiên đi về xem lò luyện một cái, bây giờ tôi mới để ý, nếu đây là sự thật, vậy, vậy chúng ta lần này thực đúng là..."

Xưởng trưởng Cao cảm thấy rằng mình đã kiếm được một khoản tiền lớn.

Những bất ngờ nối tiếp nhau, ban đầu ông ấy chỉ muốn cải thiện chất lượng thép trong công xưởng, nhưng cố vấn Tô đã làm mới hoàn toàn vật liệu thép, bây giờ thép mới đã được sản xuất, ông ta còn được thêm một loại lò luyện nguyên liệu mới.

Cố vấn Tô quả là người tốt!

Để nghiên cứu lò luyện, kỹ sư trưởng Ngô quyết định không trở về thủ đô sớm, mà ở lại huyện Bình An đón năm mới, ông ta muốn nghiên cứu kỹ những công dụng của cái lò này.

Vì đã luyện thành công thép mới, công xưởng thép lần nữa luyện thép ở lò luyện mới, lần này, kỹ sư trưởng Ngô mang theo kỹ thuật viên ghi chép dữ liệu mọi lúc mọi nơi.

Chờ sau khi ghi chép xong, cuối cùng đã xác nhận rằng giá trị của lò mới này còn có thể lớn hơn giá trị của thép mới.

Chuyện này cần phải được báo cáo, nếu điều này thành công, tất cả các lò luyện thép trên cả nước sẽ phải thay đổi.

Trong khi công xưởng thép bận rộn, Mã Lan và những người khác đang nghênh đón một mùa xuân mới.

Không khí năm nay thậm chí còn tốt hơn những năm trước.

Nhà nhà xách đồ tới, các chị em dâu hòa thuận chuẩn bị bữa cơm.

Bà nội Tô ở bên cạnh quan sát, thấy đứa con dâu lớn thích gây chuyện bây giờ lại chẳng gây chuyện nữa, ngược lại thỉnh thoảng còn trêu chọc nhau một chút, hai cô con dâu nhỏ trên mặt cũng vui vẻ, không còn bộ dạng không coi trọng người khác.

Ba người con dâu không có diễn, nhìn rất chân thành.

Bà nội Tô vui vẻ hài lòng.

Bên kia bọn trẻ chơi càng cao hứng hơn.

Tống Sở mang theo cả Tô Tiểu Hoa tới ăn cơm năm mới, bọn trẻ không khỏi ghen tị khi thấy gia đình bọn họ nuôi mèo.

Sau khi biết chuyện của Tô Tiểu Hoa, Tô Bảo Cương rất tức giận: "Sau này nếu phát hiện ra ai làm chuyện tồi tệ như vậy, anh sẽ đánh chúng nó một trận!"

Tống Sở nói: "Em đã viết sách, hy vọng có chút tác dụng."

Bọn trẻ đều nhớ đến việc viết cuốn sách, khi nghe Tống Sở đã bắt đầu viết, chúng vây quanh cô để hỏi thăm cuốn sách mới viết như thế nào.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 292: Chương 292



Giang Bác nhìn Tống Sở bị một đám củ cải vây quanh, bĩu môi, nghĩ tới mấy ngày nữa giúp Sở Sở viết xong sách, anh sẽ cho bọn chúng tổng kết tài liệu!

Mùng hai Tết, Mã Lan đưa chồng và hai đứa con về nhà mẹ đẻ. Đây là tập tục của nơi bà, dù có khó khăn thế nào, thì phụ nữ ở đây cũng không thể thay đổi điều ấy.

Mùa xuân năm nay tuyết tan sớm, nên là họ có thể tự lái xe về, gầm xe của Giang Bác thấp, không thể lái về quê nên đành phải ngồi chung xe với cha mẹ

Chỉ có điều hai người đã lớn hơn một chút, nên ngồi xe cũng phải chen chúc. Lần này Mã Lan ngồi phía trước, Giang Bác và Tống Sở ngồi phía sau, bà sợ hai đứa ngồi sau bị ngã nên phải dùng dây thừng trói lại.

Ngược lại Tô Tiểu Hoa là thoải mái nhất, nó được đặt trong một chiếc giỏi treo ở phía trước xe.

Giang Bác ôm chặt lấy Tống Sở thở dài: "Khi quay về anh sẽ chuẩn bị thêm một số phiếu, chúng ta mua thêm một chiếc xe đạp."

Tống Sở nói: "Em thấy cái này cũng không cần thiết lắm, một năm chúng ta cũng chỉ đi một hai lần."

Giang Bác nói. "Đỡ cho việc cha mẹ ta phải chen chúc trên một chiếc xe đạp."

Tô Chí Phong cảm thấy bản thân bị xem thường, cái gì mà chen chúc trên một chiếc xe, cái này gọi là cơ hội hiếm có để được thân mật đó.

Tống Sở cũng hào hứng nói: "Vậy thì mỗi ngày cha cũng không cần phải đưa mẹ đi làm nữa rồi."

Mã Lan: "..." Quên đi, đây là tâm ý của mấy đứa nhỏ, cũng không thể nói cái kia là tình thú của bọn họ được.

Tô Chí Phong vừa đạp xe vừa nói. "Hai người ngồi trên một chiếc xe là một chuyện rất bình thường, con bình thường cũng cùng Sở Sở đi trên một chiếc xe có làm sao đâu?"

Giang Bác. "Xe của con là xe ô tô."

Tô Chí Phong cảm thấy đứa con này không nể mặt ông chút nào, đã vậy thì ông cũng không khách khí nói. "Cơ thể cũng to bằng xe đấy thôi. "

Giang Bác: "..."

Mã Lan cười nhéo Tô Chí Phong. "Ông so đo với con mình làm cái gì? Sao nó có thể suy nghĩ nhiều như thế được." Đứa nhỏ cũng chỉ là một mọt sách nhỏ.

TBC

Tống Sở nói đỡ cho Giang Bác: "Cha, anh Tiểu Bác sau này lớn hơn thì sẽ đổi xe lớn , anh ấy giờ còn nhỏ không có bằng lái, chỉ có thể lái loại xe con này!"

Lúc này Giang Bác mới khẽ mỉm cười, trong mắt có chút kiêu ngạo.

Tô Chí Phong: "..." Vợ cùng với con gái đều giúp đỡ thằng nhỏ này, xem ra địa vị của ông trong gia đình cũng chỉ xếp thứ tư.

Nhìn Tô Tiểu Hoa đang ngồi chồm hổm ngủ trong giỏ, Tô Chí Phong cảm thấy địa vị của mình sắp xuống thứ thứ năm rồi.

Cả một nhà nói cười nhốn nháo, cuối cùng cũng đến đại đội Mã Gia, kết quả là vừa bước vào đã nghe thấy tiếng pháo nổ.

Tất nhiên đó không phải là pháo, trong đội không có khả năng mua được pháo, họ đã đem chặt những cây trúc để mang ra đốt.

Âm thanh đốt ra nghe bùm bùm bùm gần giống như là tiếng pháo nổ vậy.

Trong đội còn treo biểu ngữ. "Nhiệt liệt chào mừng gia đình đồng chí Tô Giang Bác trở lại đại đội Mã Gia."

Sau đó thành viên trong đội còn xếp thành một đoàn chào đón họ.

Bốn người nhà họ Tô: "..."

Về phần Tô Tiểu Hoa, nếu Tống Sở không ôm nó ở trong lòng, thì đã sớm bị dàn pháo trúc kia nổ dọa cho chạy mất.

Các thành viên của đại đội Mã Gia quá là nhiệt tình.

Đội trưởng Mã đi đến cùng với Mã Tam Căn và Lý Tứ Hỷ.

Lý Tứ Hỷ cười nói: "Con gái à, mọi người ở trong đội đều đến đây chào đón các con đấy. Thấy vui không?"

Mã Lan: "..." Vui đâu chưa thấy chỉ thấy xấu hổ.

Tống Sở vui vẻ nói: "Rất vui ạ, mọi người nhiệt tình quá."

Mã Tam Căn nói với cháu gái mình: "Phải rồi, mọi người biết các cháu sẽ trở về nên đã chuẩn bị từ sớm, còn nói năm nay nhất định phải ra đón tiếp một chút.”

Đại đội trưởng Mã nói tiếp: "Các thành viên trong đại đội Mã Gia của chúng ta đều là những người có lương tâm, vì tiểu Bác mà chúng ta mới có thể ăn nhiều hơn một miếng cơm, chuyện này chúng ta đều ghi tạc trong lòng."

Mã Lan lễ phép nói: "Không nhất thiết phải như vậy, thằng bé chỉ là làm một việc tốt, mọi người cũng không cần phải nhiệt tình báo đáp như vậy, chỉ cần ghi nhớ là được… Chúng cháu trở về cũng là để chúc mừng năm mới thôi."

Lý Tứ Hỷ kiêu ngạo nói: "Nhiệt tình của bọn họ con có ngăn cũng không được, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm, các chị gái của con cũng về rồi, đều đang ở nhà chuẩn cơm nước cho con đấy."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 293: Chương 293



Nghe thấy Mã Quế Hoa cùng Mã Cúc Hoa lúc này vẫn còn ở nhà ư, Mã Lan rất kinh ngạc.

Năm nào khi bà về nhà vào dịp tết, hai người cũng đã sớm đến chúc tết rồi trở về, không thấy được mặt nhau.

Thế mà năm nay vẫn còn ở đây.

Vừa mới bước vào trong nhà, cả nhà Mã Lan đã được gia đình của ông cụ Mã tiếp đón nồng nhiệt, vợ của Đại Trụ và Tiểu Trụ mang trà nước đến, còn mang khoai lang khô cùng đậu phộng đến cho bọn họ ăn, ngay cả đường đỏ bình thường còn tiếc không uống cũng đều mang ra.

Nhìn thấy Mã Lan được đối xử như vậy, hai chị em Mã Quế Hoa và Mã Cúc Hoa liền cảm thấy chua xót.

TBC

Năm nay bọn họ muốn đi sớm một chút, không muốn phải gặp mặt Mã Lan. Nhưng mẹ của họ, đồng chí Lý Tứ Hỷ nói rằng năm nay mọi người trong đội đều phải chào đón một nhà Mã Hoa Lan, ngay cả người ngoài còn nhiệt tình như vậy không có lý nào chị em ruột lại rời đi trước, cho nên họ bị giữ lại .

Mã Lan giới thiệu cho hai đứa con của mình dì cả Mã Quế Hoa cùng với dì hai Mã Cúc Hoa, đều là chị ruột của bà.

Mặt khác, còn có một số anh chị em họ.

Tống Sở tròn mắt nhìn, lúc này mới ý thức được, trong nhà mình rất nhiều họ hàng mà mình không biết.

Cô ngoan ngoãn dẫn Giang Bác đi chào từng người, sau đó tò mò nhìn hai chị gái của mẹ mình hỏi: "Sao trước đây con chưa từng gặp mặt hai dì ạ?"

Đương nhiên Mã Lan không thể nói cho con gái mình biết rằng dì cả và dì hai cố tình không muốn gặp mặt họ.

Chỉ có thể nói rằng: "Đương nhiên là vì các dì bận rồi, mọi người ai cũng có công việc bận rộn cả."

Bận đến mức không có thời gian gặp mặt với người trong nhà của mình, thật là đáng thương.

Tống Sở đau lòng nhìn bác cả bác hai: "Các dì vất vả rồi! Chúc các bác năm mới cuộc sống càng ngày càng tốt."

"..." Mã Quế Hoa cùng Mã Cúc Hoa lần đầu tiên nhìn thấy một đứa nhỏ vừa có cái miệng ngọt lại không sợ người lạ như vậy, nhất thời bọn họ không biết phản ứng như thế nào.

Vẫn là Lý Tứ Hỷ cười nói: "Xem kìa, đứa nhỏ nhà chúng ta vừa thông minh lại còn đáng yêu, nói chuyện còn dễ nghe như vậy. Còn giỏi hơn so với nhiều người đấy."

Hai người dì vẻ mặt liền xấu hổ, trước đó đã không bằng Mã Lan Hoa rồi, bây giờ địa vị ở nhà mẹ đẻ còn kém hơn cả con của Mã Lan Hoa…

Cũng may Tống Sở cái gì cũng không biết, sau khi gặp mặt hai dì xong liền chạy ra ngoài chơi cùng đám anh chị em Ngỗng Đản.

Thuận tiện còn gọi theo con của Mã Quế Hoa cùng Mã Cúc Hoa.

Hai người sinh khá nhiều con, mỗi nhà có ba đứa nhỏ.

Mã Quế Hoa có hai con trai và một con gái, tên gọi là An Thúy, An Toàn và An Khang.

Mã Cúc Hoa có hai con gái và một con trai, được gọi lần lượt là là Lý Kim Hoàn, Lý Ngân Hoàn và Lý Tiểu Bảo.

Họ đều lớn tuổi hơn Tống Sở. Ngay cả Lý Tiểu Bảo nhỏ nhất cũng đã chín tuổi.

Mấy đứa nhỏ đều không buồn hé miệng, không có ý muốn nói chuyện.

Bọn Ngỗng Đản cũng không vui khi chơi với chúng.

Thứ nhất là chênh lệch tuổi tác quá lớn, thứ hai là gia cảnh nghèo khó, mỗi lần họ đến, đồ ăn của bọn Ngỗng Đản đều bị cướp đoạt đi một ít.

Đối với đám nhỏ tiểu Ngỗng Đản, việc bị cướp đoạt đi đồ ăn thật sự rất nghiêm trọng.

Tống Sở thấy mối quan hệ của bọn họ không tốt liền quay ra hỏi chuyện, Mã Ngỗng Đản cũng thành thật nói.

Tống Sở nói: "Nhưng mà hiện tại chúng ta đều có thể ăn cơm, cả dì cả dì hai cũng mang đồ tới, chúng ta đều là người một nhà cả."

Bọn Mã Ngỗng Đản do dự một lúc, rồi cũng miễn cưỡng đồng ý chơi cùng với những người anh chị em kia.

Nhưng ngược lại bọn Lý Tiểu Bảo lại từ chối chơi cùng.

Lý Tiểu Bảo là con trai duy nhất của Mã Cúc Hoa, được chiều chuộng mà lớn, thấy bọn Mã Ngỗng Đản đối xử nhiệt tình với Tống Sở, còn đối với bọn chúng thì thờ ơ lạnh nhạt, nó đối với điều này sớm không phục.

Khi nghe thấy bọn Mã Ngỗng Đản có ý muốn chơi cùng, nó liền nghiêm mặt từ chối.

Mã Ngỗng Đản tức giận đến suýt nữa muốn đánh người.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 294: Chương 294



Tống Sở vội vàng ngăn lại, hỏi Lý Tiểu Bảo: "Vì sao vậy, chúng ta không phải họ hàng sao?"

Lý Tiểu Bảo tủi thân nói: "Đều là thân thích, nhưng mà vì sao họ đối xử với em thì rất tốt, còn với anh thì dửng dưng."

Tiểu Ngỗng Đản nói: "Đương nhiên là bởi vì Sở Sở xinh đẹp!"

Lý Tiểu Bảo vẻ ngoài bình thường: "..."

Tống Sở lập tức xua tay. "Ngỗng Đản nói lung tung đấy, đương nhiên không phải là lý do này, người với người khi ở chung là phải tương tác qua lại lẫn nhau, khi anh tới nơi này, có chủ động tìm bọn Ngỗng Đản chơi không?"

Lý Tiểu Bảo xấu hổ mím môi không trả lời.

"Nếu anh muốn làm bạn với mọi người, anh phải chủ động chơi với họ, em và anh Tiểu Bác lần nào cũng chủ động tìm bọn họ để chơi."

Vẻ mặt Giang Bác c.h.ế.t lặng. Anh không có!

Mã Ngỗng Đản gật đầu, thầm nghĩ mỗi khi nhà Sở Sở trở về, không quan tâm là bao lâu không gặp mặt, mỗi lần gặp cô đều chào hỏi bọn họ, bằng lòng chơi cùng bọn họ, cho nên mỗi khi nhìn thấy Sở Sở bọn họ đều cảm thấy rất thân cận.

Lý Tiểu Bảo không còn lời nào để nói, nó cũng biết bản thân mình đuối lý, nhưng sau đó lại tìm một lý do khác: "Bà nội cũng khen nhà các em tốt, bà khen em là đứa trẻ ngoan ngoãn, bà chưa bao giờ khen anh."

Tống Sở nói. "Đó là bởi vì em đã nói những lời dễ nghe khiến mọi người vui vẻ nha, bình thường công việc của người lớn rất vất vả, chúng ta không thể giúp được gì, chỉ có thể dùng lời nói để làm cho họ vui. Nếu anh làm cho họ vui vẻ, bà nhất định sẽ khen anh. Nếu em khen anh đáng yêu, anh có vui không? Con người có qua có lại, anh không thể muốn bà đối xử tốt với anh trong khi anh một lời cũng không nói, điều đó là sai."

Lý Tiểu Bảo: "..."

Ở phía sau, An Thúy và những đứa trẻ lớn hơn khác vẻ mặt cũng có chút trầm ngâm.

Vốn dĩ trong lòng còn cảm thấy bà ngoại bất công mà trong lòng có chút tủi thân, mà lúc này đây trong lòng lại có chút áy náy.

Có vẻ như từ trước tới nay bản thân bọn họ cũng chưa từng gần gũi với bà ngoại.

Khó trách bà ngoại không thích bọn họ, hóa ra không phải vì bất công, mà là vì bọn họ làm quá ít.

Tống Sở lại dạy bảo Ngỗng Đản: "Anh Ngỗng Đản, mặc dù bọn họ không chủ động tìm anh, nhưng bọn họ là khách, anh là chủ, anh phải tiếp đãi khách, giống như các mợ chiêu đãi mẹ em và mẹ của bọn họ."

Ngỗng Đản chỉ vào đối phương, "Vậy bây giờ tôi mời các người cùng nhau chơi, các người có muốn hay không?"

Lý Tiểu Bảo lúng túng nói: "Được, anh có thể chơi rất nhiều trò chơi, anh còn có thể chơi trốn tìm nữa."

Đối với đám trẻ con, không có gì mà trò chơi không giải quyết được.

Một đám nhỏ rất nhanh liền bắt đầu chơi trốn tìm, ngay cả An Thúy đã mười lăm tuổi cũng tham gia.

Giang Bác cảm thấy mấy điều này thật ấu trĩ và từ chối tham gia, nhưng Tống Sở đã kéo anh trốn vào một chỗ.

TBC

"Anh Tiểu Bác, chúng ta phải chơi nha, đây chính là tuổi thơ của chúng ta đó!"

Giang Bác nhớ lại tuổi thơ trống rỗng của hai người họ, im lặng cùng Tống Sở trốn ở đằng sau đống cỏ kho.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng của Tống Sở, anh thầm nghĩ, thôi quên đi, coi như đền bù cho cô.

Bọn trẻ chơi quên trời đất, đến giờ ăn người lớn còn phải chạy ra xung quanh tìm mới có thể tìm về hơn chục đứa trẻ, một nhóm dài toàn mấy đứa nhỏ, đội hình này có chút chói mắt.

Tống Sở chạy tới, nhìn thấy Lý Tứ Hỷ ôm một cái đùm đứng trước sân gọi bọn họ, lập tức chạy tới. "Bà ngoại, bà vất vả nấu cơm rồi!"

Lý Tứ Hỷ lập tức bật cười, bất cứ ai sau khi hoàn thành công việc được nhớ đến và khen ngợi sẽ cảm thấy trong lòng vui hơn rất nhiều.

Bọn Mã Ngỗng Đản cũng vội vàng bắt chước nói: "Bà đã vất vả rồi ạ."

Ban nãy bọn chúng cũng đã hiểu được rồi

Có quá nhiều người hét lên, nhóm An Thúy và Lý Kim Hoàn cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, cùng nhau hét lên.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 295: Chương 295



Hàng loạt lời khen khiến Lý Tứ Hỷ rất vui.

"Được, được, bà không vất vả, các cháu vào nhà ăn cơm đi, bà cho các cháu đồ ăn ngon."

“Cám ơn bà ngoại.” Tống Sở Lập kéo Giang Bác vào nhà.

Sau lưng cũng liên tục vang lên loạt lời cảm ơn bà ngoại Mã.

Mã Quế Hoa và Mã Cúc Hoa đang ở trong phòng còn nghe được âm thanh của mấy đứa nhỏ nhà các bà.

Con dâu của Đại Trụ từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Bọn trẻ năm nay hiểu chuyện hơn nhiều, ở bên ngoài còn khen mẹ của chúng ta, khen là bà đã vất vả rồi, còn cảm ơn bà ấy nữa. Mẹ đang rất vui còn cười lớn kia kìa."

Vợ của Tiểu Trụ cũng cười và nói: "Tất cả đều do Sở Sở dạy đấy, vừa nãy em ở bên ngoài con nghe con bé giảng dạy cho bọn nhỏ."

Không có người mẹ nào không muốn con mình trở nên ngoan ngoãn lễ phép, dù trẻ con trong thôn đều ương bướng, họ cũng đều hy vọng con mình khác với chúng.

Vì vậy khi thấy bọn trẻ chơi với Sở Sở đều lễ phép hơn, vợ Tiểu Trụ liền có ấn tượng tốt với Sở Sở.

Ước gì bọn nhỏ có thể tiếp xúc nhiều hơn với Sở Sở một chút, để có thể học tập được nhiều hơn.

Mã Cúc Hoa chua chát nói: "Mã Lan nhà chúng ta cũng rất giỏi nịnh nọt người khác thế nên mới dạy ra con gái giỏi như vậy."

Mã Lan hừ một tiếng: "Điều này cũng tốt, dù sao cũng có thể khiến mẹ chúng ta vui vẻ, còn tốt hơn mấy người cái miệng cũng không động, lúc mở miệng cũng chỉ để nói móc người khác."

Mã Cúc Hoa: "..."

Mã Quế Hoa cũng kéo bà ta lại, chỉ trích bà ta năm mới rồi không nên làm ầm khiến cho mọi người không vui .

Mã Lan nói: "Chị cả vẫn tốt hơn, còn biết đến lễ nghĩa."

Mã Cúc Hoa tức đến méo cả miệng.

Đến lúc ăn cơm, trẻ con vốn dĩ đều không có vị trí trên bàn, thế nhưng Giang Bác lại là người duy nhất được sắp xếp một vị trí nhỏ.

Anh được sắp xếp ngồi cạnh Mã Tam Căn, người đứng đầu trong gia đình.

Nhưng anh lại đứng dậy, kéo Tống Sở đang bưng một cái bát nhỏ tới, cả hai cùng ngồi trên một cái ghế.

Lý Tứ Hỷ cười và nói: "Nhìn Tiểu Bác nhà chúng ta xem, đúng là đứa nhỏ thông minh có khác, rất biết yêu thương em gái nữa."

Mã Ngỗng Đản đỏ mặt.

Nhìn sang Mã Kê Đản thấp hơn cậu một cái đầu đang đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì, cậu thầm quyết định sau này phải dành những thứ tốt cho nó.

TBC

Mã Tam Căn không quan tâm đến những chi tiết này, mà lúc này khuôn mặt ông đang đỏ bừng phát biểu.

"Năm nay gia đình chúng ta đã có sự khác biệt, nhìn thức ăn trên bàn xem, năm nay là năm đầu tiên gia đình chúng ta có nhiều thức ăn như vậy để ăn mừng năm mới."

Mã Đại Trụ nói: "Đúng vậy, Tết năm rồi chúng ta cũng chỉ có thể ăn ngũ cốc." Cái gọi là ngũ cốc chính là hỗn hợp lá cây ăn được thêm thân cây ngô được nghiền thành bột và ăn cùng nhau, nó dở đến mức cả lợn cũng không thèm.

Mã Tam Căn nói tiếp: "Chúng ta phải cảm ơn Tiểu Bác, nhà họ Mã của chúng ta hiện được mọi người trong đại đội Mã Gia chăm sóc rất nhiều, đó cũng là nhờ Tiểu Bác. Hiện tại cha phụ trách kho hàng trong đội, vợ của Tiểu Trụ là người chấm điểm công, vợ của Đại Trụ thì nuôi lợn, đây đều là nhờ vào phần ơn nghĩa của Giang Bác."

Mã Lan không biết chuyện này, "Cha, người không cần phải cảm ơn. Tiểu Bác của chúng con còn nhỏ, mọi người là người bề trên, nói những lời này không thích hợp. Con chỉ muốn nói một điều, mọi người phải làm tốt công việc của mình, nhà họ Mã của chúng ta mới không bị người ngoài nói xấu."

Bà sợ mọi người dựa vào sự thành công của Giang Bác mà sinh lòng tự kiêu, dẫn đến làm những chuyện sai trái.

Mã Tam Căn tự hào nói: "Đừng lo lắng, nhà họ Mã của chúng ta sẽ không gây cản trở gì cho Giang Bác, kẻ nào dám gây cản trở sẽ bị đánh gãy chân."

Chân tay của Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ đột nhiên lạnh toát.

Thấy cha mình rất coi trọng con trai Mã Lan, trong thâm tâm Mã Cúc Hoa biết rằng trong tương lai địa vị của Mã Lan sẽ còn cao hơn nữa.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 296: Chương 296



Bà ta cảm thấy em Ba thật quá may mắn rồi.

Sau khi ăn xong, Lý Tứ Hỷ còn phát bao lì xì đỏ cho lũ trẻ.

Đây là điều chưa từng xảy ra trong những năm trước.

Những năm trước, Lý Tứ Hỷ rất nghèo, âm thanh của cái nghèo dường như lúc nào cũng kêu vang.

Cho dù là cho lì xì, cũng là lén đưa cho Tống Sở cùng Giang Bác một cái, ngay cả cháu nội trong nhà cũng không có.

Mấy đứa nhỏ của hai người con gái ruột cũng không có, những năm trước bọn họ đều rời đi không nói một lời, Lý Tứ Hỷ cũng không có suy nghĩ đưa bù.

Nhưng năm nay thì khác, gia đình sống sung túc và có của ăn của để hơn. Cuối năm, trong đại đội còn dư chia nhau đổi tiền, nên bà cụ cũng có ít tiền trong tay mà chia cho mỗi đứa một hào.

Đối với bà cụ mà nói, đây đã là một bao lì xì lớn rồi, phải biết là mỗi ngày bà cụ cũng chỉ kiếm được một đồng năm phân tiền.

Bọn nhỏ khi nhận được bao lì xì đỏ cũng rất hào hứng, đầu năm nay nhà ai cũng nghèo, người lớn cũng không hay phát lì xì đỏ lắm, rất nhiều đứa nhỏ đây là lần đầu tiên được nhận bao lì xì.

Bọn Mã Ngỗng Đản hàng năm đều có lì xì do dì Ba phát, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được lì xì đỏ từ tay bà mình...

Tống Sở lại nói một tràng những lời tốt đẹp, nói là bà ngoại thật tốt, càng ngày càng trẻ trung, thân thể cường tráng khỏe mạnh, vạn sự như ý...

Lý Tứ Hỷ nghe những lời tâng bốc mà sung sướng không phân biệt phương hướng, chỉ hận không thể lén đưa cho cháu gái thêm một phong bì đỏ khác, như thế mới có thế xứng đáng với những lời hay ý đẹp mà cháu gái đã nói ra.

Còn về phần những đứa trẻ khác...

Bọn trẻ còn lại thực sự học theo không nổi, bọn họ kiến thức còn hạn chế nên những lời khen ngợi tâng bốc cũng biết rất ít. Nhưng trong lòng lại đem những lời Tống Sở vừa nói nhớ kỹ, để chuẩn bị sau này nói với người lớn trong nhà, bởi vì nhìn bà ngoại vui vẻ như vậy khẳng định đây toàn là những lời hay.

Bên này Tống Sở khen ngợi làm cho Lý Tứ Hỷ vô cùng vui sướng, bên kia Mã Lan cũng bị hai người em dâu khen đến chóng cả mặt. Cả hai đều khen ngợi Mã Lan thật biết cách dạy bảo con nhỏ, xem những lời Sở Sở nói kìa, vừa dễ nghe lại mang lại may mắn, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ thông minh.

Mã Lan cười tít mắt: "Tất cả là vì con bé còn nhỏ, lại biết nghĩ cho người khác."

Mã Cúc Hoa không thể chịu đựng nổi những điều này nữa, nóng lòng muốn mang mấy đứa con rời đi, bà ta không muốn ở nhà mẹ đẻ chịu thêm xấu hổ .

Ngược lại, Lý Tiểu Bảo vẫn luyến tiếc không muốn rời đi, lần đầu tiên chúng có một năm vui vẻ như vậy

Nhưng Mã Cúc Hoa không cho chúng cơ hội ấy, rất nhanh đã dẫn mấy đứa con rời đi.

Trên đường đi, Lý Tiểu Bảo khó chịu. "Tại sao chúng ta lại về sớm như vậy, bọn con vẫn còn chơi chưa đủ."

Mã Cúc Hoa nói: "Sao, con còn không muốn về nhà ư, cái nhà kia cũng không phải là nhà của con, bà đây không chịu nổi sự ra vẻ kia của dì ba con."

Lý Tiểu Bảo nói: "Nhưng mà mẹ cũng không đối xử tốt với dì."

Chồng của Mã Cúc Hoa là Lý Kiến Sơn nói: "Tiểu Bảo, đừng nói nhảm!"

Mã Cúc Hoa nói: "Đó là vì ta nghèo! Dì ba của con có tiền, đương nhiên được lòng mọi người."

Con gái Lý Kim Hoa nói: "Không thì mẹ cũng nói vài lời hay đi, mẹ xem năm nay bà ngoại nghe bọn con khen ngợi xong liền phát tiền lì xì cho bọn con đấy."

Cũng phải được một đồng!

Lý Ngân Hoa. "Đúng vậy, mọi người cùng nhau có qua có lại."

Mã Cúc Hoa: "..."

Về phía nhà họ Mã, Mã Quế Hoa đang giải thích với Mã Lan về sự rời đi của Mã Cúc Hoa.

Thực ra Mã Quế Hoa đối với em gái mình cũng không có oán hận gì, dù sao cũng là chị gái chỉ hơn Mã Lan có vài tuổi, nên thua kém em gái bà thấy cũng không sao.

TBC

Sở dĩ có chút xa cách chỉ vì khoảng cách giữa hai bên ngày càng lớn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 297: Chương 297



Bà ta cũng không muốn có mâu thuẫn giữa hai chị em. "Tính tình của chị hai em từ nhỏ vốn đã như vậy rồi, tính tình nó mạnh mẽ, ngày xưa nếu không có nó thì chúng ta đã bị người ngoài ức h**p. Em khi đấy còn nhỏ nên không biết, thời điểm đấy không có bọn Đại Trụ, có rất nhiều đứa trẻ ở trong đại đội chê cười chúng ta.

Tất nhiên Mã Lan biết, bà đã biết điều đó từ khi còn bé. Khi đó, gia đình ông cụ Mã không có con trai, chỉ có ba cô con gái nên bị người trong đại đội cười nhạo, ngay cả những đứa trẻ cũng cười nhạo gia đình họ và bắt nạt chị em bà. Mỗi khi bị bọn trẻ cười nhạo, Mã Cúc Hoa sẽ là người đầu tiên lao vào đánh, tính tình trở nên hung dữ như vậy cũng là do môi trường sống khi còn nhỏ. "Tôi không so đo với chị ấy đâu." Mã Lan nói tiếp. "Dù sao đây cũng không phải ngày đầu tiên chị ấy không vừa mắt với tôi."

Khi họ trở về huyện thì trời cũng đã tối.

Tống Sở rất mẫn cảm, cảm nhận được mâu thuẫn giữa mẹ và dì hai, hơn nữa mẹ cũng có chút không vui, bà ngoại và dì cả cũng không quá vui vẻ, cô nói: "Mẹ, mẹ và dì hai có mâu thuẫn đúng không?"

TBC

Mã Lan cảm thấy con gái như là tri kỉ áo bông giữa trời tuyết lạnh, thở dài nói: "Không sao, một chút bất đồng giữa người lớn thôi." Chung quy cũng không thể nói rằng ngày xưa mình nịnh nọt cha mẹ quá tốt, nịnh đến độ sinh ra sự bất công…

Chuyện này khá phức tạp, ngày xưa bà một lòng chỉ muốn thay đổi vận mệnh, muốn cho tương lai của mình tốt đẹp hơn nên chưa từng nghĩ đến việc vun đắp tình chị em. Sau khi lớn lên, mâu thuẫn giữa hai chị em ngày càng trầm trọng, lúc đầu cuộc sống của Mã Lan khá hơn, bà cũng mua quần áo cho chị em, nhưng kết quả không tốt lắm còn bị cho là khoe khoang, tình cảm bồi dưỡng không thành ngược lại còn gây ra ồn ào đáng xấu hổ.

Tống Sở nói: "Mẹ, nếu mẹ cảm thấy không tiện, lần sau gặp lại dì hai con sẽ nói nhiều lời dễ nghe hơn, làm cho dì vui vẻ, dì vui rồi thì quan hệ giữa hai người cũng sẽ tốt hơn."

Mã Lan nói: "Làm thế thì mất mặt quá."

Tống Sở thản nhiên nói: "Không sao, con là trẻ con cũng không cần mặt mũi."

Mã Lan: "..."

Tống Sở nghĩ, đến lúc đó, để cho đám người Lý Tiểu Bảo giúp đỡ, để bọn họ nói chuyện lễ phép với Mã Lan, như vậy mẹ cô cũng sẽ vui vẻ, hai người mẹ vui vẻ, tình cảm tốt đẹp hơn.

Buổi tối đến giờ đi ngủ, Tống Sở và Giang Bác vẫn còn xúc động về chuyện này, còn hứa với nhau rằng: "Anh Giang Bác, nếu sau này anh không hài lòng với em, anh phải nói với em sớm hơn để em còn thay đổi nó, chúng ta không được có mâu thuẫn."

Giang Bác ừ một tiếng.

"Còn có, em cảm thấy dì hai rất có thể là ghen tị, bởi vì mọi người đều thích mẹ của chúng ta hơn, chúng ta cũng không được có bất công."

Giang Bác đỏ mặt nói: "Được."

"Anh sẽ đối tốt với cha mẹ như nhau"

Bởi ngày khai giảng sắp đến gần, vì vậy Tống Sở mới phải tranh thủ thời gian mau chóng hoàn thành cuốn sách.

Trong suốt kỳ nghỉ đông, có thể nói cô khá bận rộn. Không chỉ hoàn tất các bài về nhà được giao, mà còn học thêm tiếng nước ngoài và viết sách.

Tuy là thế nhưng cô vẫn cảm thấy mãn nguyện khi được sống một cuộc đời có ý nghĩa qua từng ngày.

Chỉ là cô cảm thấy có lỗi với anh Tiểu Bác.

Anh Tiểu Bác dành hết thời gian ở bên cạnh cô.

Tống Sở dự định sau khi tác phẩm được hoàn thành, sẽ bắt đầu học cách tự sử dụng máy đánh chữ, không cần làm mất quá nhiều thời gian của anh Tiểu Bác nữa.

Tống Sở nói ra suy nghĩ bản thân cho Giang Bác lắng nghe, biểu cảm của Giang Bác quả thực không vừa lòng, mím chặt môi.

"Em không muốn ở cạnh anh sao?"

"Không phải đâu, em hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chờ em học đánh chữ xong, sau này khi anh cần tài liệu gì, em cũng có thể giúp anh đánh chữ, giống như công việc trợ lý trong phòng thí nghiệm trước kia. Em bây giờ không làm 'cá mặn' nữa, em muốn làm một người hữu ích."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 298: Chương 298



Giang Bác nghe xong lời này, trong lòng vụt lên sự vui sướng. Hóa ra là vì anh…

"Được, anh dạy cho em."

Tống Sở cười híp cả mắt.

Thời điểm hai đứa trẻ ở nhà trong thời gian của kỳ nghỉ đông, tình hình phía bên công xưởng thép đột nhiên náo nhiệt.

Nghe đâu, khắp cả huyện Bình An có sự chuyển biến lớn.

Kỹ sư trưởng Ngô – người trước đây đến từ nhà máy Thọ Cương của thủ đô, sau khi thông qua một số thí nghiệm, đã đưa ra kết luận: Lò luyện thép mới quả nhiên có điểm ưu việt lớn, đó được coi là một bước tiến mới trong ngành công nghiệp luyện thép. Có thể nói, nó đã được chứng nhận là lò luyện thép đầu tiên tự sản xuất trong nước, thậm chí còn tốt hơn cả những lò luyện có mặt ở trong nước mua từ nước ngoài.

Đối với tình trạng thiếu hụt vật liệu thép hiện nay, lãnh đạo cấp cao đã lên tiếng, thứ này không kém phần quan trọng so với phân bón hóa học.

Chính xác hơn, phân bón hóa học đảm bảo sự phát triển của nông nghiệp, còn lò luyện thép là nền tảng của công nghiệp.

Kỹ sư trưởng Ngô lập tức gửi tin điện báo đến cơ quan thủ đô.

Tiếc thay, khí hậu vùng phía Bắc rất lạnh, hơn nữa việc tuyết rơi dày đặc dẫn đến đường xá tắc nghẽn, xe lửa không có cách nào di chuyển. Vì vậy, những người ở đó lo lắng không yên. Khó khăn lắm đợi đến năm sau, khi tuyết tan, họ mới có thể xuất phát, rất nhanh các nhà lãnh đạo của nhà máy thép ở thủ đô đều đã đến. Đồng thời, thủ đô đã sắp xếp họ để kiểm tra, xem xét điều này.

Tỉnh thành nghe ngóng được tin, cũng cho người tới.

Vì lẽ thế mà huyện Bình An nhỏ nhoi bỗng đông đúc người tới lui, vô cùng ồn ào.

Huyện trưởng Lữ vui mừng và bối rối đan xen, đón tiếp nhiều người đến như vậy thật không dễ dàng gì, nhưng lại mang ý nghĩa quan trọng đối với huyện.

Rất may những vị lãnh đạo thủ đô luôn cần mẫn, chuyên tâm nghiên cứu lò luyện thép, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Lần này, một vị lãnh đạo lớn từ thủ đô đã đến, người được chính phủ sắp xếp. Ông họ Trần, mọi người trìu mến gọi ông là Thủ trưởng Trần.

Thủ trưởng Trần đặc biệt đến nơi đây bởi vì lò luyện thép kiểu mới.

Có tư cách là người dẫn đầu, Huyện trưởng Lữ rất vinh hạnh có được cơ hội gặp mặt với vị lãnh đạo này.

Thủ trưởng Trần đầu tóc bạc phơ, sau khi nhìn thấy lò luyện thép, vô cùng phấn khích nói: "Theo đánh giá của các chuyên gia, lò luyện này có thể tăng gấp đôi tỷ lệ thành công trong sản xuất thép. Đồng thời, chúng ta có thể giảm được gấp đôi sự lãng phí nhiên liệu. Huyện Bình An các ông, lần này lại thành công làm ra vật dụng tốt cho đất nước."

TBC

Huyện trưởng Lữ nghe mấy lời vừa rồi, tâm trạng hưng phấn khiến mặt đỏ bừng như kẻ say rượu, tuy nhiên đầu óc vẫn tỉnh táo đáp lời: "Đây, đây đều nhờ ý tưởng của cố vấn kỹ thuật, cậu ấy là người đã làm tất cả."

"Tôi biết rồi, tôi đã nghe nói đến, người tạo ra phân bón vẫn là đồng chí Tô Giang Bác, cậu nhóc mười tuổi đó."

Huyện trưởng Lữ xúc động gật đầu.

Thủ trưởng Trần từ lâu đã tìm hiểu mọi thứ về Giang Bác trước khi đến nơi đây, ông lão biết rõ đặc điểm tính cách của Giang Bác, vì thế ông không giống đám người kia, nóng lòng muốn gặp mặt người ta hay tìm đến tận cửa nhà.

Cho nên, việc đứa trẻ mười tuổi có thể tạo ra các đồ vật đó, đủ để nhận thấy rằng tương lai của nhóc sáng lạn như thế nào, nói không ngoa những đứa trẻ như cậu nhóc chính là báu vật quốc gia.

Ông lão cũng không hề muốn đứa trẻ này vì xử lý các mối quan hệ cá nhân, hoang phí tài năng thiên phú quá sớm.

"Công tác an ninh trong huyện thế nào rồi? Xem ra tình hình lò luyện thép đã lan truyền ra ngoài không ít."

Huyện trưởng Lữ hay tin thì hết sức đau đầu.

Khi đó, Xưởng trưởng Cao không biết rằng Giang Bác sẽ gây ra chấn động lớn như vậy nên đã không làm bất cứ điều gì để giữ bí mật, hầu như tất cả công nhân trong nhà máy đều đã biết, cuối cùng cả huyện Bình An đều biết nốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 299: Chương 299



Cho dù là Huyện trưởng cũng không khống chế được cái miệng của đám người công nhân.

Huyện trưởng Lữ căng da đầu trả lời: “Tôi đã bố trí các đồng chí trong lực lượng vũ trang của huyện tuần tra gần nhà, đồng thời bố trí chốt canh gác ở trường, tôi cũng bố trí một cựu chiến binh đã về hưu bí mật bảo vệ đám trẻ. Người của tỉnh cũng gọi điện thoại nói cho tôi biết chuyện, còn nói sẽ sắp xếp người bảo vệ, hai ngày nữa sẽ đến.”

Thủ trưởng Trần gật đầu. "Sắp xếp không tệ, song cần phải đề phòng gián điệp gây rối. Thời nay, gián điệp có mặt ở khắp nơi, gây lo âu nên chúng ta cần trở nên hùng mạnh hơn, nhất định phải ngăn cản bọn chúng mưu đồ hãm hại nhân tài của chúng ta."

Huyện trưởng Lữ vì bồn chồn mà mồ hôi đầm đìa. "Tôi cũng đã tra xét, không có phát hiện, khu vực huyện Bình An vẫn tuyệt đối an toàn."

Thủ trưởng Trần nói tiếp: "Điều tra nghiêm ngặt, đừng để bất cứ tên nào lọt lưới." Ông lão nghĩ vẫn phải điều động một số đặc vụ đến huyện Bình An để điều tra.

Huyện trưởng Lữ lập tức gật đầu.

Kế tiếp, Thủ trưởng Trần lại thân thiết gặp mặt Mã Lan.

Mã Lan vừa nghe cấp bậc của người này, nhất thời tay cũng không biết đặt vào đâu.

Mẹ ơi, vị lãnh đạo này quá lớn rồi!

Cũng may tính cách vị lãnh đạo này đặc biệt ôn hòa dễ gần, một chút kiêu ngạo cũng không có, khác xa hình ảnh người lãnh đạo mà bà tưởng tượng.

Hơn nữa không nói về những chủ đề nghiêm túc, chỉ quan tâm tình hình công tác của các bà ở nhà máy thép, Mã Lan có phần thả lỏng tinh thần.

TBC

"Đều tốt… đều tốt, ban chỉ đạo ở đây rất tốt, các công nhân cũng tích cực trong công việc, tất cả điều đó khiến tôi có thêm động lực hoàn thành việc đã giao."

Thủ trưởng Trần lại quan tâm đến cuộc sống của Giang Bác ở nhà, Mã Lan cười nói: "Mỗi ngày đều đọc sách học bài, giúp em gái nó viết sách, tuyệt nhiên không thích ra ngoài chơi."

Đúng là trời sinh trụ cột quốc gia, Thủ trưởng Trần nói. "Tôi nghe nói cậu ấy không muốn đến sở nghiên cứu làm việc? Là có băn khoăn gì sao?"

Mã Lan giải thích: "Có thể là tuổi còn nhỏ, không thích ứng với hoàn cảnh đó. Tôi và cha đứa nhỏ đều cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là thích hợp hơn, đứa nhỏ này quá thông minh, có chủ kiến, chúng tôi e sợ điều đó phản tác dụng."

Thủ trưởng Trần trầm ngâm gật đầu, ông lão không nói ra chuyện nhất định phải để cho bọn họ khuyên nhủ đứa trẻ, rời khỏi đây và đến một viện nghiên cứu.

Thực ra, sau khi biết tình hình của Giang Bác, Thủ trưởng Trần đã cân nhắc trong lòng.

Nếu đó là một vị đồng chí đã thành niên thì không cần gì để lo lắng, tuy nhiên, nhân tài này vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ thông minh có chủ kiến. Ông lão từng dò qua các đồng chí sống bên cạnh nhà, bọn họ đều cảm thấy thế giới nội tâm của đứa trẻ thiên tài này không giống với người bình thường. Tiêu chuẩn hành vi của nhóc cũng khác, không thể đối xử với nhóc theo kiểu suy nghĩ của người bình thường.

Con người thì phải có thứ mình muốn có, thứ mình muốn làm.

Ông lão cảm thấy đứa nhỏ không vui khi rời khỏi nơi này, nhất định là có nguyên nhân. Làm rõ nguyên nhân như đúng bốc thuốc đúng bệnh, chuyện liền được giải quyết.

Tất nhiên, điều này vẫn cần được khám phá từ từ, không cần gấp gáp hiểu sâu, chỉ cần chắc chắn là mọi chuyện vẫn ổn. Mặc dù để bọn trẻ thản nhiên đi lại bên ngoài như vậy thật không mấy yên tâm, cơ mà ông lão tin chắc chúng sẽ được bảo vệ an toàn.

Thủ trưởng Trần ở lại nơi đây vài ngày, sau khi kiểm chứng tính ưu việt của lò luyện mới bắt đầu rời đi. Ông lão phải về họp gấp để bàn việc xây dựng các lò luyện tại các nhà máy luyện thép trên cả nước, đây là một dự án hệ trọng cần được thực hiện.

Đương nhiên trước khi đi, ông lão còn không quên cấp một khoản tiền kinh phí cho huyện Bình An, dùng để nghiên cứu và phát triển sản phẩm, kỳ thật cũng ngầm coi như là tiền thưởng cho Giang Bác mặc cậu sử dụng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back