Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 170: Chương 170



Khoảng mười giây sau, chiếc xe phát ra âm thanh ầm ầm.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, ánh mắt của những người xung quanh đều sáng lên.

Có âm thanh, điều này có nghĩa là...

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã di chuyển, những bánh xe bắt đầu lăn tròn, chiếc xe đang chạy đi dưới tay lái của Giang Bác.

Giang Bác cau mày khi kiểm tra tốc độ của ô tô, ước chừng chỉ được 28km/ giờ, tuy nhanh hơn so với xe đạp một chút nhưng vẫn còn quá chậm!

Không giống như Giang Bác, tất cả những người khác đều đang rất phấn khích.

Người vui nhất có lẽ là Xưởng trưởng Cổ.

Ông ta chớp mắt nhìn chiếc xe của Giang Bác: "Nó có thể di chuyển được sao? Xưởng của chúng tôi vẫn có thể sản xuất ô tô chứ?"

Thư ký Lý há hốc miệng gật đầu.

Nó thực sự là một chiếc xe hơi mặc dù hơi chậm một chút, nhưng đó không phải là do không đủ vật liệu sao? Nếu như có sự hỗ trợ đắc lực của huyện thì tốc độ của chiếc xe này nhất định có thể tăng lên.

—--

Giang Bác chưa lái ô tô bao giờ, nhưng anh biết rằng chiếc xe của mình thực sự rất tệ.

Đầu tiên, lúc vẽ bản thiết kế anh đã cố ý thiết kế mở, vì diện tích vốn nhỏ, nếu vẫn cố chấp thiết kế kín thì sẽ rất chật, anh dự định sẽ sử dụng chiếc xe này trong hai năm, đến lúc anh lớn lên thì nó vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng được thêm một thời gian nữa. Nhưng ngày lái thử đầu tiên hôm nay, tuyết rơi dày đặc khiến cho trải nghiệm của anh không mấy tốt như mong đợi.

Tiếp theo, ngoại hình của chiếc xe này cũng quá mức xấu rồi, thiết kế gốc của anh vốn không phải như thế này nhưng lại bị những người gia công vô tình làm thay đổi hình dáng…

Cuối cùng, tốc độ của chiếc xe này thực sự chậm hơn so với những gì anh kỳ vọng. Nghĩ đi nghĩ lại thì linh kiện đều có vấn đề gì, phần lớn đều do bản cắt. Hơn nữa nguồn năng lượng cũng thực sự không ổn, nếu là điện năng hoặc xăng dầu thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bất đắc dĩ, Giang Bác chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng chiếc xe của mình trông như thế này. Dù sao thì nó cũng chỉ được sử dụng ở trong huyện, anh sẽ tạm sử dụng nó để đi học, đợi vài năm nữa rồi tìm xe xịn hơn.

“Xong rồi, tôi đi đây.” Giang Bác không xuống xe, anh chỉ chào mọi người một tiếng rồi chuẩn bị lái xe về nhà.

Thật may mắn vì mẹ anh đã chuẩn bị cho anh rất nhiều quần áo, còn đội mũ và quàng khăn nên anh có thể chịu được cái lạnh trong chiếc xe mui trần này.

Ngay khi Giang Bác chuẩn bị lái xe đi, Thư ký Lý và những người khác đột nhiên chạy tới và ngăn anh lại.

“Đợi đã, đồng chí Tô Giang Bác, chúng tôi còn có chuyện cần nói.” Xưởng trưởng vội vàng nói.

Làm sao có thể để cho anh đi dễ dàng như vậy được, anh làm ra xe ở trong xưởng sản xuất, đây là một chuyện lớn nên cần phải bàn bạc, trao đổi xem làm thế nào để cải tiến kỹ thuật, làm thế nào để tăng sản lượng.

Giang Bác nhíu mày nói: “Đã muộn rồi, tôi phải về nhà, bên ngoài lạnh lắm.”

“Chúng ta vào văn phòng rồi nói, trong đó có lò sưởi, còn có nước ấm.” Xưởng trưởng Cổ khuyên nhủ.

TBC

Giang Bác lắc đầu. “Tôi không muốn nói chuyện, tôi cần phải nhanh chóng về nhà.” Anh khởi động xe muốn rời đi.

Xưởng trưởng Cổ chạy tới và ngăn xe lại. “Đồng chí Tô Giang Bác, chúng ta nói chuyện một chút thôi, không làm mất thời gian của cậu đâu.”

Giang Bác có chút tức giận, nhìn thẳng vào Thư ký Lý. “Các người như vậy là muốn đổi ý đúng không?”

Ngay lập tức, anh đã nghĩ ra hàng trăm phương thủ đoạn của những người đổi ý.

Thư ký Lý nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng nói: “Không, không phải, chúng tôi không phải muốn đổi ý, đồng chí Giang Bác cậu cứ về trước đi.”

Xưởng trưởng Cổ hét lớn. “Thư ký Lý, đây là chuyện lớn.”

“Dù có lớn đến đâu cũng không thể để cậu nhóc nán ở đây trong ngày tuyết dày như vậy. Đứa trẻ còn nhỏ, người lớn ở nhà vẫn đang đợi.”

Xưởng trưởng Cổ gần như đã phát điên, tạo ra được một chiếc xe hơi chính là một vấn đề lớn đấy!
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 171: Chương 171



Thư ký Lý cũng hiểu tâm trạng của ông ta, công xưởng sản xuất gia công ốc vít bỗng sản xuất được ô tô, có thể không kích động được hay sao?

Nhưng Thư ký Lý cũng không có cách nào khác, ông ta biết rõ tính cách của Giang Bác hơn bất kỳ ai khác, người dám trực tiếp thương lượng các điều kiện với Huyện trưởng Lữ, tự nhiên đối với những người dưới Huyện trưởng Lữ sẽ không mấy để ý.

Cậu nhóc trước mặt tuy chỉ là một đứa nhỏ, nhưng không có mấy ai có thể tranh luận với cậu nhóc, ai bảo cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ nhưng lại còn có bản lĩnh như vậy.

Muốn nói chuyện với cậu nhóc không phải chỉ dỗ dành, mà còn cần giữ lời hứa và nói chuyện tử tế.

“Yên tâm đi, trở về tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, Huyện trưởng Lữ sẽ có cách.”

Xưởng trưởng Cổ bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nhìn sang xe của Giang Bác. “Vậy chiếc xe này…”

“Là đồ chơi của đồng chí Giang Bác, đúng rồi, đây là món đồ chơi Huyện trưởng tặng cho cậu nhóc, đương nhiên là cậu nhóc sẽ được mang đi. Chúng ta không thể nuốt lời được, nếu thất hứa với một đứa nhỏ mặt mũi chúng ta có thể giấu đi đâu được?”

“…” Đồ chơi cái gì, chỉ là xấu một chút, chậm một chút nhưng nó cũng là một chiếc xe hơi đấy, mặc dù kích thước như vậy chỉ phù hợp với trẻ em, cuối cùng Xưởng trưởng Cổ chỉ có thể bất lực nhìn Giang Bác lái chiếc xe rời đi.

Thư ký Lý vẫn phải đi xe đạp bên cạnh để bảo vệ Giang Bác.

Ông ta sợ rằng Giang Bác lần đầu lái xe sẽ dễ bị lật.

Kể từ lúc Giang Bác rời khỏi công xưởng, chiếc xe giống như ếch xanh này đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người khác.

Bất cứ ai thoạt đầu mới nhìn chiếc xe cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi nhận ra và nhìn kỹ lại thì họ đều phải kinh ngạc.

“Đó có phải là một chiếc xe hơi không?”

“Có xe như vậy sao?”

“Hình như là một đứa trẻ đang lái xe!”

“Chẳng nhẽ đây là một loại đồ chơi mới? Công xưởng chỗ chúng ta đã bắt đầu làm đồ chơi từ khi nào vậy?”

Sau khi chiếc xe rời khỏi cổng công xưởng lên đường trở về nhà, những người đi đường càng thêm ngạc nhiên.

Nếu không phải hôm nay là ngày tuyết rơi dày thì chỉ sợ xe của Giang Bác sẽ khó lái về nhà vì bị nhiều người vây quanh.

Thư ký Lý đạp mạnh vào bàn đạp, theo sát đằng sau Giang Bác.

Ông ta còn tưởng rằng đó chỉ là một chiếc xe đồ chơi chạy khá chậm, nhưng hiện tại so với tốc độ đi xe đạp của ông dù sao cũng nhanh hơn khá nhiều, điều quan trọng là chiếc xe đấy còn không cần phải đạp chân.

TBC

Đột nhiên, xe của Giang Bác dần giảm tốc độ.

Thư ký Lý từ phía sau chạy đến hỏi: “Sao thế?”

Khuôn mặt Giang Bác nhăn lại thành một búi. “Tôi không thể lái xe nhanh được, năng lượng sắp hết rồi.”

Thư ký Lý: “…”

Khi xe được lái vài sân lớn của khu ký túc xá giáo viên, chắc mấy chốc người nhà của nhân viên sống ở tầng một đã vây lấy họ.

“Ồ, đây là gì? Là xe sao?”

“Xe này tôi chưa từng thấy bao giờ, Tiểu Bác, cháu lái nó làm gì? Xe nhỏ như thế, đây là loại đặc biệt dành cho trẻ con à?”

“Trông ngầu đấy.”

Giang Bác bị mọi người vây quanh nên không vui chút nào, cau mày đứng ở trong xe. Thư ký Lý cũng không thể làm gì với mọi người, đặc biệt là với đám đông như này.

“Anh Tiểu Bác”

Tống Sở từ cửa sổ trên tầng hét lên, giống như tiếng trời giáng. “Anh Tiểu Bác, đợi em một chút, em xuống đây!”

Trong vòng một phút, Tống Sở đã đi xuống nhà, đằng sau còn có Mã Lan và Tô Chí Phong.

Cả ba chen lấn qua đám đông, mất một lúc mới có thể nhìn thấy xe của Giang Bác.

Mã Lan và Tô Chí Phong há to miệng không khỏi há to miệng, thật sự không biết nói gì.

Thay vào đó, Tống Sở mỉm cười leo lên xe. “Anh Tiểu Bác, đây là xe của chúng ta à?”

Giang Bác gật đầu. “Ừ, xe để chúng ta đi.”

“Không tệ, em cảm thấy nó rất tốt.” Tống Sở hài lòng, mặc dù cô sống ở vũ trụ có khoa học kỹ thuật tiên tiến nhưng cô thực sự không biết quá nhiều. Chính vì vậy, trong mắt cô chiếc xe này thực sự rất tốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 172: Chương 172



Mã Lan nghĩ, đây không phải là xe đồ chơi cho trẻ em ở trong sân chơi à? Chỉ là bánh xe lớn hơn một chút, màu sắc cũng đẹp hơn.

Những người khác nhìn thấy vợ chồng Mã Lan đi tới, vội vàng hỏi lại: “Ông Tô, đây là xe gì thế? Có phải ô tô không? Nhà anh có ô tô à? Sao ô tô lại nhỏ như thế?”

TBC

Cái này không thể tùy tiện thừa nhận, Mã Lan cười nói: “Xe ô tô gì chứ? Đồ chơi của tụi nhỏ thôi, có ai từng thấy loại xe nào nhỏ như này không?”

Tô Chí Phong cũng gật đầu cười, “Đúng vậy, chỉ là đồ chơi, không có gì đâu.”

Xe tư nhân không đúng quy định thì sẽ không được đi vào.

Những người khác không quá sốc khi biết đó là đồ chơi, nhưng họ cũng khá tò mò về món đồ chơi mới này.

Để cho Giang Bác lái xe trong sân rồi xem xét nó.

Giang Bác không muốn nói chuyện với họ, nhưng anh muốn cho Sở Sở trải nghiệm một chút nên đã lái xe đi quanh sân.

Vì năng lượng đã hết nên tốc độ đi rất chậm, khi những người khác nhìn thấy tốc độ này, họ đã bớt ngạc nhiên hơn và nghĩ rằng đây không phải là một chiếc ô tô. Tốc độ của chiếc xe này thật sự quá chậm, còn không theo kịp cả xe đạp.

Người lớn dần dần bớt tò mò, nhưng những đứa trẻ con trong viện lại thèm thuồng nhìn ngó nhưng không dám chạm vào, người lớn trong gia đình cũng không cho phép. Món đồ chơi như vậy trông có vẻ rất đắt tiền, nếu nó hỏng thì sao?

Bọn trẻ con bây giờ tuy dám đào cả lỗ chó và trèo tường nhưng không dám phá tài sản có giá trị, vì vậy chúng chỉ dám đứng nhìn một cách bất lực.

Khi Giang Bác và Tống Sở lên nhà, xe được đậu dưới gốc cây lớn trong sân. Không ai dám nhảy lên ngồi chơi, chỉ dám đứng bên cạnh xe,

Trên nhà, Mã Lan đóng cửa lại, chặn tầm nhìn của hàng xóm bên cạnh.

Mã Lan đã từng rất thích cảm giác người khác ghen tị với mình, nhưng sau nhiều lần, bà lại cảm thấy không thích và thấy nó có chút rắc rối.

Sau khi đóng cửa lại, cả nhà bốn người ngồi quây quần bên bếp lửa nói chuyện.

Mã Lan nghiêm túc hỏi. “Con trai, chiếc xe kia là thế nào?”

Giang Bác trả lời. “Con đã làm nó ở trên huyện, đó là phần thưởng của con.”

Mã Lan chỉ vô tình đóan, nhưng không ngờ lại đúng. “Con làm ra cái xe đó thật ư? Chỗ chúng ta có thể sản xuất ra ô tô à?”

Bà nhìn Tô Chí Phong. “Công xưởng sản xuất máy móc ở huyện chúng ta có thể sản xuất ra ô tô sao?”

Tống Sở nói: “Chiếc xe này là do anh Tiểu Bác nhà mình làm ra, nhưng hình như nó có vấn đề khá nhiều so với thiết kế đã vẽ.”

Giang Bác cau mày. “Đúng là họ không có năng lực lắm, những gì họ làm ra thật kinh khủng.” Trong giọng điệu của anh mang theo vẻ chán ghét.

Tống Sở nói: “Em cảm thấy như thế cũng tốt rồi, anh Tiểu Bác, chiếc xe đấy cũng tạm được rồi, dù sao nó cũng chỉ là một chiếc xe nhỏ.”

Nghe Tống Sở nói, tuy Giang Bác đã cảm thấy tốt hơn nhưng vẫn không quá hài lòng.

Mã Lan và Tô Chí Phong không biết phải nói gì vào lúc này, con trai họ đã thực sự làm ra một chiếc xe. Mặc dù nó trông giống như một chiếc ô tô đồ chơi, nhưng dù sao nó vẫn là một chiếc xe ô tô thật.

Hơn nữa, hình như nó đã được lái trở về từ công xưởng sản xuất máy móc, nó có thể đi trên một đoạn đường dài như vậy tự nhiên cũng được coi là một chiếc ô tô bình thường.

Không thể hình dung ra được hai người đang sốc tới cỡ nào, trước đây con trai họ nói rằng có thể chế tạo ô tô nhưng họ đều nghĩ đó là chuyện không thể. Mặc dù con trai họ nói rằng chỉ cần nhìn vào cấu tạo của chiếc xe liền có thể làm được, nhưng điều đấy mấy ai có thể tin.

Kết quả, con trai họ đã thực sự lái xe trở về.

Mã Lan run rẩy hỏi. “Con có cái gì mà không biết làm không?”

Giang Bác trả lời: “Chắc chắn là có, nhưng là cái gì thì con cũng chưa biết.”

Câu trả lời này cho khiến Mã Lan không thể nào chấp nhận được.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 173: Chương 173



Ngược lại, Tô Chí Phong lại suy nghĩ nhiều hơn: “Con trai, con biết tất cả về công nghệ chế tạo ô tô như thế, phía công xưởng có nói gì không?”

Nói đến đây, Giang Bác liền không vui. “Bọn họ định không giữ lời hứa, không cho con đi.”

Đúng như dự đoán, Tô Chí Phong nói tiếp: “Cha hiểu rồi, Huyện trưởng Lữ chắc hẳn sẽ đến."

…..

Văn phòng huyện trưởng.

Lúc này Huyện trưởng Lữ đang ngồi nhấp một ngụm trà, còn Thư ký Lý thì vừa lau mặt vừa nghiêm túc báo cáo: “Điều tôi nói là sự thật, tôi đã đi cùng cậu nhóc suốt quãng đường về nhà, lúc đầu tốc độ còn nhanh hơn xe đạp của tôi, sau đó thì vì cháy hết than nên đã giảm tốc độ, tôi nghĩ nếu có thêm than dự phòng thì nó còn có thể chạy được lâu hơn.”

Huyện trưởng Lữ có cảm giác như đang nằm mơ.

Nếu như nói xe được ráp từ linh kiện cũ của người khác thì ông ta còn tin, nhưng mà đây lại là tự cậu nhóc lắp nên nghe như thế nào cũng cảm thấy khó tin.

Huyện trưởng Lữ không ngồi yên được nữa, đứng dậy định đi ra ngoài.

“Tôi phải tự mình đi xem mới được.”

TBC

Khi Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý chạy đến, những đứa trẻ trong sân vẫn đang vây quanh chiếc xe.

Ông ta bước đến xem, ban đầu ông ta còn thực sự nghĩ rằng đó là một món đồ chơi mới.

“Mở ra có được không?”

“Cần phải cho thêm than vào, hơn nữa chìa khoá đang do đồng chí Tô Giang Bác giữ.”

Lúc nghe tin Huyện trưởng Lữ đến cửa, Mã Lan và Tô Chí Phong vẫn đang chuẩn bị lẩu ở nhà. Trong tiết trời se lạnh như thế này, cả nhà quây quần bên bếp lửa ăn lẩu là ngon nhất, mặc dù không có cốt lẩu, nhưng vẫn có thể dùng nước hầm xương lớn để nấu làm nước dùng.

Hai vợ chồng đang nấu thì trông thấy Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý đi tới.

Trước đó Tô Chí Phong đã đoán được rằng Huyện trưởng Lữ sẽ đến, Mã Lan cũng nghĩ như thế nhưng bà không nghĩ rằng sẽ đến sớm như thế. “Huyện trưởng Lữ, sao ngài lại đến đây?”

“Đồng chí Tô Chí Phong, đồng chí Mã Lan, xe của đồng chí Giang Bác chắc mọi người đã thấy rồi.”

Mã Lan gật đầu. “…Đó là đồ chơi.”

Họ không dám nói toẹt ra đấy là ô tô riêng.

Huyện trưởng Lữ nói tiếp: “Cho dù là đồ chơi cũng vẫn là đồ chơi công nghệ, tôi cần nói chuyện với cậu nhóc xem công nghệ này có thể cải tiến được hay không.”

Huyện trưởng Lữ biết chuyện chiếc xe này được sản xuất như thế nào, cũng biết công xưởng sản xuất máy móc không hề coi trọng nó, vật liệu được sử dụng rất kém và người đứng ra chế tạo cũng không quá coi trọng khi làm. Nhưng mà hiện tại chiếc xe đã được đưa vào sử dụng, hơn nữa còn có thể di chuyển được, điều này chứng tỏ thiết kế của đồng chí Giang Bác rất tốt.

Huyện trưởng Lữ muốn nói chuyện với Giang Bác, cho nên hai vợ chồng bắt buột phải mời ông ta vào nhà.

Hai đứa trẻ đang học bên bếp lò, Giang Bác đang giảng cho Tống Sở nghe những kiến thức trong cuốn sách giáo khoa dành cho lớp năm.

Nhìn thấy Huyện trưởng Lữ bước vào, Giang Bác có cảm giác bị làm phiền và không muốn nói chuyện với ông ta.

“Tiểu Bác, cháu đang bận sao?” Huyện trưởng Lữ cười hiền lành nói.

Giang Bác ậm ừ, không lịch sự chút nào. Anh thật sự muốn hỏi, nếu đã biết tôi đang bận, sao lại còn cố chào hỏi tôi.

Tống Sở lễ phép nói. “Xin chào bác Huyện trưởng, anh Tiểu Bác đang dạy cháu học ạ.”

Huyện trưởng Lữ cười nói: “Được rồi, được rồi, cháu phải học hành nghiêm túc nhé. Cháu có muốn nghỉ ngơi vài phút không, bác muốn nói chuyện với Tiểu Bác một chút.”

Tống Sở nhìn Giang Bác: “Bác muốn nói chuyện với anh Tiểu Bác sao?”

Giang Bác ậm ừ, nhìn về phía Huyện trưởng Lữ. “Bác muốn nói chuyện gì?”

“Nói về chiếc xe của cháu” Huyện trưởng Lữ cười nói.

Giang Bác cau mày. “Không phải bác đã đồng ý cho cháu rồi sao, bác định đổi ý à?”

Huyện trưởng Lữ xua tay. “Không, không, không. Bác không đổi ý, như đã hứa chiếc xe đấy là của cháu nên cháu có thể lấy đi, bác đã thanh toán hoá đơn của cháu với công xưởng sản xuất máy móc rồi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 174: Chương 174



Chiếc xe của cháu chỉ làm từ những nguyên liệu thô, và đó là một phần thưởng dành cho cháu nên chiếc xe đó là của riêng cháu, nó là một món đồ chơi nên không mấy ai quan tâm đến nó.”

Nghe xong Giang Bác mới hài lòng, điều anh ghét nhất là đối tác chây ỳ nợ nần.

Huyện trưởng Lữ lại nói tiếp: “Chiếc xe kia, nếu có thể cải tiến kỹ thuật thì có thể tăng tốc không?”

Giang Bác nghe ông ta hỏi như vậy thì suy nghĩ một chút. “Điều đó là không thể, nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn, chạy nhanh động cơ sẽ cháy.”

“Nếu nguyên liệu đáp ứng được thì sao?”

Giang Bác nói. “Máy móc cùng công cụ của công xưởng không thể làm được điều đó.”

Huyện trưởng Lữ: “… Tiểu Bác, bác biết cháu là một đứa trẻ có năng lực, chúng ta thật sự không còn cách nào khác sao? Như cháu đã thấy, trong công xưởng sản xuất máy móc của chúng ta vẫn còn có những máy móc công cụ khác. Cái chúng ta thiếu chính là kỹ thuật, nguyên liệu của chúng ta cũng không ít, hơn nữa công xưởng thép ở huyện chúng ta cũng rất tốt, chỉ cần có kỹ thuật thì công xưởng sẽ luôn tồn tại.”

Giang Bác bình tĩnh nhìn ông ta và tự nghĩ, điều đó có liên quan gì đến anh sao?

Anh không muốn để ý đến công xưởng sản xuất máy móc đó ngay cả khi anh đã tạo ra một chiếc ô tô tệ như thế.

Huyện trưởng Lữ lại nhìn Mã Lan và Tô Chí Phong, cố gắng để những người làm cha mẹ như họ phối hợp.

Nhưng Tô Chí Phong lại nói. “Tiểu Bác có thể không làm được chuyện này, mặc dù nó chỉ là một đứa trẻ nhưng chúng tôi vẫn tôn trọng ý kiến của thằng bé.”

Mã Lan gật đầu.

Họ vừa mới làm cha mẹ chưa lâu, chưa học được kỹ năng bắt con cái nghe lời bố mẹ, chỉ học được kỹ năng tôn trọng ý kiến của con cái, chỉ cần bọn trẻ hạnh phúc là được.

Bọn trẻ có năng lực hơn họ nên họ không có mặt mũi nào bắt chúng phải nghe lời.

Huyện trưởng Lữ nói: “Hai vị đồng chí, nhiệm vụ phát triển tổ quốc tuy rất gian nan nhưng chỉ cần chúng ta có năng lực, nhất định phải nỗ lực hết mình.”

TBC

Cả hai nghe vậy cảm thấy có chút chột da, lại nhìn Giang Bác.

Mã Lan khẽ hỏi: “Tiểu Bác, con nghĩ sao?"

“Con rất bận, con không có thời gian và cũng không muốn làm.” Vài câu đơn giản đó đã hoàn toàn từ chối Huyện trưởng Lữ, sau đó anh còn nói thêm. “Hơn nữa, con cũng không thể làm được điều đó.”

Huyện trưởng Lữ không tin, cậu nhóc nhất định có cách.

Ông ta lại nhìn Tống Sở, ông ta biết tình cảm anh em họ vô cùng tốt.

Lúc này Tống Sở còn đang trố mắt, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phải Huyện trưởng Lữ đang muốn anh Tiểu Bác chế tạo ra một chiếc ô tô cho bọn họ không?

Nhưng anh Tiểu Bác không đồng ý.

Tống Sở là trợ lý của Tiểu Bác trong nhiều năm nên cũng là người hiểu rõ anh nhất, cô biết phải có lý do nào đó anh mới không muốn làm điều đó. Nếu đối phương không tìm ra lý do khiến anh phải làm điều đó thì anh sẽ không bao giờ làm, hoặc làm không cẩn thận.

Trước đây từng có một dự án bắt buột anh Tiểu Bác không được phép quay trở lại phòng thí nghiệm của mình để ngủ, nhưng anh đã làm trái nên họ đã bắt anh đi. Sau đó anh Tiểu Bác gần như đã cho nổ tung toàn bộ phòng thí nghiệm của những người kia, tất cả các máy tính trong phòng thí nghiệm đều bị anh làm hỏng nhưng anh không hề bị phạt vì mọi dữ liệu đều nằm ở trong đầu anh, tiếp đó anh còn yêu cầu được trở về phòng ngủ mỗi ngày, lịch trình làm việc cùng nghỉ ngơi cũng đều phải do anh sắp xếp.

“Tại sao chúng ta không để anh Tiểu Bác suy nghĩ thêm về điều này nhỉ?”

Huyện trưởng Lữ thấy Giang Bác không muốn làm, khiến ông ta cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng mấy ai giữ được bình tĩnh trước những chuyện như thế này.

“Vậy ngày mai chúng ta lại nói chuyện này sau nhé?”

Giang Bác nghĩ đến chuyện ông là huyện trưởng ở đây và cũng cảm thấy khó chịu nếu như ngày nào ông ta cũng đến, vì vậy anh bất đắc dĩ gật đầu. “Ngày mai bác đến đón cháu.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 175: Chương 175



Huyện trưởng Lữ nghe vậy liền vui vẻ. “Được, được, ngày mai để Tiểu Lý tới đón cháu.”

Thư ký Lý: “…” Ông ta gần như trở thành tài xế toàn thời gian của cậu nhóc rồi.

Sau khi Huyện trưởng Lữ miễn cưỡng rời đi, Mã Lan liền đóng cửa lại và hỏi Giang Bác: “Tiểu Bác, con thực sự làm được sao?”

Giang Bác trả lời: “Con cũng không biết.”

Mã Lan: “…”

Tô Chí Phong nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bác, con thấy thế nào? Con có đồng ý với Huyện trưởng không?”

Giang Bác trả lời hời hợt: “Con đang suy nghĩ.”

“…”

Thái độ của Giang Bác khiến Mã Lan và Tô Chí Phong cảm thấy không nắm chắc được, nhưng họ vẫn cảm giác được hình như anh không vui. Đối với một đứa trẻ mới chín tuổi, chuyện yêu cầu cậu nhóc giúp đỡ phát triển tổ quốc có hơi quá sức.

Tô Chí Phong là một giáo viên, học sinh trong lớp đều lớp hơn con trai ông nhưng vẫn rất ham chơi, cho nên ông hiểu và cũng không muốn tạo quá nhiều áp lực cho con trai mình.

Còn Mã Lan thì có suy nghĩ thoáng hơn, con trai mới có chín tuổi nhưng mấy ngày nay đã làm được rất nhiều việc tốt, có nhiều công lao nên không thể đòi hỏi nhiều hơn, mặc dù có thể là con trai bà có khả năng làm nhiều hơn, nhưng bà thật sự không muốn cậu nhóc bị kiệt sức.

Sau khi hai vợ chồng ra ngoài tiếp tục làm bếp, Tống Sở liền thấp giọng hỏi: “Anh Tiểu Bác, anh đang suy nghĩ gì thế?”

Giang Bác chăm chú nhìn cô một lúc rồi nói: “Đến kỳ nghỉ đông rồi, nên anh không muốn cân nhắc thêm.”

“Tại sao?”

“Anh đã có đủ tiền để mua thức ăn và có cả xe hơi riêng rồi.”

“…” Vậy là anh Tiểu Bác sẽ trở thành một con cá muối sao?

TBC

“Sau kì nghỉ đông, anh sẽ kiếm thêm phiếu mua đồ.” Còn hiện tại, anh không có ý nghĩ đó.

Ngày hôm sau, cá muối Tiểu Bác đưa Tống Sở đến trường trên chiếc xe ô tô mới.

Tô Chí Phong và Mã Lan đi xe đạp phía sau, hai người đi cùng hai đứa nhỏ suốt chặng đường vì sợ rằng trên đường có thể xảy ra chuyện gì đó.

Chiếc xe vừa lăn bánh đã gây ra không ít sự bàn tán, dù sao buổi sáng cũng có rất nhiều người, đặc biệt là con đường gần trường học, tất cả đều là trẻ em, bọn trẻ gần như c.h.ế.t lặng khi nhìn chiếc xe lạ chạy trên đường.

“Kia… cái kia là một chiếc xe ô tô sao, hình như là một đứa nhỏ đang lái nó.”

Có mấy đứa nhỏ là bạn học của Tống Sở, nhìn thấy người ngồi trong xe là Giang Bác và Tống Sở nên liền chăm chăm đuổi theo.

Tất nhiên, bọn họ đều không thể bắt kịp.

Tống Sở ngồi trong xe, trên tay cầm bình nước nóng. “Anh Tiểu Bác, anh có muốn sưởi ấm tay không?”

Giang Bác nghiêm túc lái xe, “Chúng ta nhanh chóng đến trường, tới đấy sẽ ấm hơn.”

Tống Sở vui vẻ trả lời. “Được, em sẽ sưởi ấm tay mình trước, lát nữa sẽ sưởi ấm tay cho anh.” Nếu không trong lòng cô sẽ cảm thấy áy náy, thời tiết lạnh giá như thế này, cô vẫn được ngồi thoải mái còn anh Tiểu Bác lại phải lái xe.

Nhưng nói chung, ngồi trên ô tô vẫn tốt hơn nhiều so với xe đạp.

Ở phía sau, Tô Chí Phong đang đạp xe một cách khó khăn trong tuyết, Mã Lan ngồi đằng sau cũng đang hoảng sợ vì lạnh, nhìn dáng vẻ thoải mái của con gái ở phía trước, bà cảm động nói: “Tôi cũng muốn ngồi xe BMW, không phải là ngồi xe đạp.”

Tô Chí Phong thở phì phò. “BMW là cái gì, so với xe đạp thoải mái hơn sao?”

Mã Lan trả lời. “Ông không hiểu đâu.”

Bà cảm thấy mình và giáo viên Tô thực sự càng ngày càng lạc hậu, con trai và con gái đang ngồi ô tô còn họ vẫn phải đạp xe, thế giới này đúng là thay đổi quá nhanh mà.

Sau khi đến trường tiểu học, chiếc ô tô nhỏ lại gây ra một chấn động khác.

Khi chiếc xe đến trường, nó đã làm tất cả học sinh ở trường trầm trồ.

Chúa ơi, sao lại có một chiếc xe như vậy!

Trông thật tuyệt!

Những đứa trẻ xoa khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh cóng của mình, sau đó dụi mắt phát hiện ra rằng chúng không nằm mơ.

Tất cả lũ trẻ đều vây quanh chiếc xe.

Rất khó để Tống Sở và Giang Bác đi ra khỏi xe.

Giang Bác cau mày, đảo mắt một lượt, bọn trẻ thấy thế không khỏi tránh ra một bên, bởi vì có quá nhiều người nên trên trán Giang Bác đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 176: Chương 176



May mắn thay, thầy giáo Ngô đã vội vàng chạy đến khi nghe thấy lũ trẻ trong lớp báo tin.

Giang Bác và Tống Sở vẫn đang ngồi trên xe, cô nhìn thấy xung quanh có quá nhiều trẻ con vây quanh, không khỏi cảm thấy bản thân nên giữ gìn trật tự, vì vậy vội vàng bảo bọn trẻ giải tán đi trở về lớp học của mình.

Rốt cuộc bọn trẻ vẫn sợ giáo viên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy giáo Ngô vừa đến, chúng miễn cưỡng rời đi.

Ngay sau khi thầy giáo Ngô thở phào nhẹ nhõm, ông ta lại nghe thấy một tiếng hét khác. “Sở Sở, em ba!”

Tô Bảo Cương hét lớn chạy đến.

Hôm nay cậu nhóc đến sớm, đang ngồi học trên lớp, nghe có học sinh nói là nhìn thấy em Ba cùng Sở Sở lái xe đến trường, Tô Bảo Cương liền lập tức chạy tới.

Kết quả là… trời ơi, trước mắt thực sự là một chiếc xe hơi.

Ngoài Tô Bảo Cương, những đứa trẻ khác trong nhà họ Tô cũng chạy ra sân trường.

Mấy đứa trẻ quây quanh chiếc xe, nói chuyện rôm rả.

TBC

Tô Bảo Cương và những người khác muốn leo lên xe nhưng đã bị thầy giáo Ngô bế xuống.

“Em ba, cho bọn anh đi thử một lần đi, bọn anh cũng muốn thử một chút, xe như này bọn anh chưa đi bao giờ!” Tô Bảo Cương bị bế lên, hét to.

Giang Bác cảm thấy vô cùng khó chịu. “Than không đủ, lát nữa em còn phải đi về.”

Tống Sở cũng áy náy gật đầu, “Anh Tiểu Bác, tuổi thọ bình ắc quy của xe này không tốt.”

Giang Bác: “…” Đây không phải là vấn đề do anh!

Tô Bảo Cương lại nói: “Anh biết rồi, anh phải tự mang than phải không? Vậy thì mai anh sẽ mang theo! Nếu như thế, ngày mai em cũng cho anh đi thử được không? Anh cũng muốn lái xe.”

Tống Sở trả lời. “Anh còn quá nhỏ để lái xe.” Cô và Giang Bác là những người trưởng thành bên trong hình hài đứa trẻ, còn đám nhóc lại chính là những đứa trẻ thực sự. Trẻ em thì không được phép lái xe, chuyện đấy rất nguy hiểm, tốc độ của chiếc xe này tuy không quá nhanh nhưng cũng rất nguy hiểm.

Giang Bác cũng từ chối Tô Bảo Cương và cả những người khác, anh không phải là tài xế và anh cũng không thích những người khác ngồi vào ghế của Sở Sở.

Bọn trẻ không khỏi tỏ ra thất vọng.

Nhưng Giang Bác lại nhanh chóng nói: “Hai năm nữa nếu em không cần nó nữa thì em sẽ đưa nó cho anh.” Khi đó chỉ cần thay đổi động cơ và giảm một nửa tốc độ.

Nghe được những lời này của Giang Bác, bọn trẻ lập tức cảm thấy vui vẻ, không còn một chút nào thất vọng, so với việc đi ô tô thì có ô tô tất nhiên sẽ thú vị hơn.

Thấy bọn trẻ không còn quậy phá, thầy giáo Ngô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và hỏi: “Giang Bác, xe của trò là như thế nào?”

Đây là một sự việc quá lớn.

Giang Bác trả lời: “Đây là phần thưởng của em.”

Tống Sở giúp anh giải thích: “Anh Tiểu Bác làm việc cho huyện nên Huyện trưởng đã khen thưởng.”

“…” Huyện trưởng còn khen thưởng như này sao? Thầy giáo Ngô không mở miệng, cảm thấy mình không còn gì để hỏi.

Sau khi cho học sinh vào lớp, ông ta lập tức đến tường trình sự việc với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng cũng tò mò nên đã đi xem một chút, thậm chí còn ghen tị sờ vào chiếc xe. “Mặc dù chỉ là xe ô tô cho trẻ con… Ai nha, ngay cả trẻ con bây giờ cũng có xe rồi, vậy mà chúng ta…”

Thầy giáo Ngô có kinh nghiệm vô cùng phong phú, ít ai ở trong trường so sánh được, nhưng hiện tại ông ta cũng cảm thấy mình còn không bằng một đứa trẻ.

Đố kỵ chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, chuyện cần làm vẫn phải làm. Hiệu trưởng sau khi trở về văn phòng liền yêu cầu giáo viên các lớp dặn học sinh của mình tuyệt đối không được đụng vào xe của Giang Bác, nó là do Huyện trưởng khen thưởng, nhất định là đồ tốt của huyện thành, nếu lỡ hỏng không đền được thì sao?

Những đứa trẻ không biết rõ nên chúng cần được dạy bảo.

Bọn trẻ buồn bực cả buổi, sờ vào cái xe cũng không dám sờ, chỉ đợi lúc tan học mới dám đi qua nhìn rồi tưởng tượng ra vô số điều.

Hoá ra trẻ em cũng có ô tô riêng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 177: Chương 177



Cô giáo nói đúng, những đứa trẻ thông minh sẽ có mọi thứ mà chúng muốn, hãy nhìn Giang Bác và Tống Sở mà xem, họ thông minh thậm chí còn có cả một chiếc ô tô riêng.

Phải nói rằng Giang Bác đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới và mở rộng tầm nhìn cho đám nhỏ.

Trong lớp, Tống Sở đưa cho Giang Bác một chai nước nóng, sau đó lại ấp bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình lên phía trên tay anh để sưởi ấm cho anh.

TBC

Tuy Giang Bác đã bảo cô đeo găng tay trước khi cầm tay, còn bắt cô phải xoa hai tay vào nhau để giữ ấm.

Nhưng cô vẫn hà hơi vào tay anh: “Anh Tiểu Bác, tay anh ấm chưa?”

Giang Bác mỉm cười trả lời: “Ấm hơn rồi, em tiếp tục đi.”

“Vâng!” Tống Sở tiếp tục hà hơi vào tay anh.

Tan học, hai đứa phóng xe đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Tống Sở có chút xấu hổ: “Anh Tiểu Bác, rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”

Giang Bác vừa lái xe vừa nói. “Em tập làm quen với điều đó đi.”

Một đám trẻ con lẽo đẽo theo sau, chúng nghĩ rằng thật tuyệt khi con trai lái xe, đấy mới là cuộc sống mà bọn chúng muốn.

Tô Bảo Cương còn tự hào nói: “Nhìn thấy cái xe tốt đó chưa? Em ba của tôi nói rằng sau này sẽ tặng nó cho tôi đấy.”

Những lời này khiến mọi đứa trẻ khác đều ghen tị, tại sao chúng không có một người anh hay em quyền lực như vậy trong gia đình mình và tặng cho chúng một chiếc xe như thế.

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Minh không vui, Tô Bảo Lượng nói: “Tại sao lại không phải là cho em mà lại là cho anh? Em ba cũng không nói là cho ai mà, trong số chúng mình thì em mới là người giỏi nhất.”

Tô Bảo Cương nói: “Anh là anh cả, cho anh trước rồi anh sẽ cho em.”

Tô Bảo Minh nói: “Chị Sở Sở yêu em nhất nên chị ấy nhất định sẽ cho em.”

Tô Bảo Phương tự hào nói: “Cho dù xe cho ai đi nữa thì ghế phụ cũng chỉ có thể là của em, các anh đều là tài xế của em.”

“…”

…..

Sau khi Giang Bác đưa Tống Sở về nhà, anh liền cùng với Thư ký Lý đến huyện, nhưng anh không lái xe, dù sao thì Thư ký Lý cũng đi xe đạp đến đây. Giang Bác muốn tiết kiệm than nên chỉ có thể không vui ngồi đằng sau xe đạp rồi suy nghĩ về chuyện khen thưởng kế tiếp, lúc đấy anh nhất định phải xin thêm than đá mới được.

Huyện trưởng Lữ đã sớm ngồi chờ ở văn phòng, tuy hôm nay là một ngày lạnh giá nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn nóng như lửa đốt.

Biết rằng Giang Bác không uống nước đường đỏ nên ông ấy đã chuẩn bị sữa mạch nha.

Đây là lấy một thìa từ trong khẩu phần ăn một tháng của cháu ông ta.

“Tiểu Bác, cháu đang nghĩ gì thế?”

Giang Bác trả lời: “Kỳ thi tốt nghiệp sắp đến rồi nên cháu rất bận, phải đợi đến sau kỳ nghỉ đông.”

Kỳ thi cuối kỳ là gì, thi cuối kỳ như thế nào? Huyện trưởng Lữ nín thở, ông ta không hiểu nổi, chỉ là kỳ thi cuối kỳ cấp tiểu học thôi mà, Giang Bác để ý làm gì? Với trình độ của anh, ngay cả sinh viên đại học cũng không thể sánh được, với lại anh đang học trường tiểu học nào?

“Hay là để bác nói chuyện với hiệu trưởng trường cháu, cháu sẽ không cần phải làm bài kiểm tra nữa.”

“Là Sở Sở muốn đi thi, cháu nhất định phải đi thi.” Sở Sở luôn muốn đạt hạng nhất trong kỳ thi.

Huyện trưởng Lữ: “…”

Giang Bác nói. “Cháu đến đây chỉ để nói với bác là cháu đang đi học và rất bận, chúng ta sẽ nói chuyện này sau kỳ nghỉ đông, với cả việc chiếc xe không thể sản xuất được.”

“Tại sao, đó không phải chỉ là một chiếc xe hơi thôi à?”

Giang Bác không nhịn được trợn tròn mắt. “Vậy bác lấy chiếc xe kia đi, xem xem có thể dùng được hay không?”

Cái đó chắc chắn sẽ không hoạt động tốt, hiệu suất của nó quá tệ, bản thân Huyện trưởng Lữ biết rõ đều đấy, cho nên ông ta mới muốn Giang Bác thay đổi kỹ thuật một chút, ông ta cảm thấy Giang Bác có khả năng này.

Giang Bác không còn kiên nhẫn nói chuyện nữa rồi, nhưng anh vẫn cố gắng kiên nhẫn thêm một chút nữa vì nghĩ về than đá và nhu cầu kiếm phiếu mua hàng sau kì nghỉ đông.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 178: Chương 178



“Trình độ máy móc của công xưởng không đáp ứng được kỹ thuật sản xuất, thép không đạt tiêu chuẩn, cháu nghĩ mọi người chỉ nên sản xuất động cơ thôi.” Anh tuyệt đối sẽ không nói rằng bọn họ thực sự rất phiền và anh không muốn bị phiền như thế. Việc sản xuất động cơ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc sản xuất cả một chiếc xe ô tô.

Anh đã thấy bố mẹ mình không thể sở hữu một chiếc xe ô tô riêng, ngay cả khi sản xuất được một chiếc xe tốt, họ cũng sẽ không cho anh, vậy tại sao anh lại phải giúp họ sản xuất ra ô tô?

Anh có thể kiếm được than đá và phiếu mua hàng, vậy thì sao phải làm khó bản thân mình? Chỉ cần làm gì đó đơn giản là được.

Huyện trưởng Lữ bị những lời nói đó làm cho đau lòng, đêm qua còn nằm mơ thấy mình có một công xưởng sản xuất ô tô ở huyện Bình An, tương lai huyện Bình An sẽ nổi danh khắp cả nước, giống như Hồng Kỳ.

Bây giờ giấc mơ đã tan vỡ. “Vậy thì với động cơ cần những yêu cầu gì?”

Giang Bác nói. “Ngay cả với động cơ cũng khó có thể làm tốt, trừ khi thép có thể đạt tiêu chuẩn.”

Huyện trưởng Lữ hiểu rõ, muốn chế tạo được động cơ, trước tiên cần thay đổi về công nghệ luyện thép?

“…”

May mắn thay, Giang Bác lại nói: “Nếu không thay đổi được thì cháu có thể đưa ra cho bác một phương pháp thay đổi công nghệ động cơ.”

Huyện trưởng Lữ cảm thấy rằng cuối cùng cũng có tin tốt, vì vậy ông ta lập tức hỏi: “Loại động cơ chúng ta có thể sử dụng trên thị trường là loại nào?” Ông ta nghĩ rằng những thứ Giang Bác cung cấp sẽ là những loại đã có trên thị trường.

Giang Bác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta: “Những cái đó cháu không biết làm.”

Huyện trưởng Lữ: “…Vậy cái cháu nói là loại nào?”

Giang Bác không trả lời mà lại nói tiếp. “Cháu muốn mỗi tháng được cung ứng than đá đủ cho nhu cầu sử dụng.”

Huyện trưởng Lữ có chút giật mình, biết là anh đang nói điều kiện với mình. Ông ta thở dài, thầm nghĩ làm gì có chuyện dễ dàng như thế. “Được rồi, chuyện này không thành vấn đề.” Nếu có được kỹ thuật này thì có cung cấp bao nhiêu than đá cũng được.

TBC

“Còn phiếu mua hàng nữa, là loại được sử dụng trong thời gian dài.”

“Cái này hàng tháng cũng sẽ cung cấp cho cháu!” Đến lúc đó chỉ cần cậu nhóc làm công tác, hàng tháng sẽ có trợ cấp.

Giang Bác rất hài lòng với thái độ hợp tác của ông, nhớ tới việc nhà mình muốn mua nhà lại nói tiếp. “Bác giúp cháu tìm một căn nhà được không, gia đình chúng cháu muốn chuyển nhà.:

Huyện trưởng Lữ: “…” chính ông cũng không có phương án nào để chuyển nhà đây này, bản thân ông ta và người nhà đều đang ở trong khu ký túc xá, nhà có hai phòng, mọi người đều chen chúc trong đó.

“Về chuyện nhà ở thì để bác xem ở xưởng có phòng ở hay không.”

Giang Bác lắc đầu. “Cháu không cần cấp nhà, chúng cháu sẽ tự mua, bác chỉ cần để ý giúp cháu là được.”

Anh biết rõ căn hộ mà không thuộc về mình thì sẽ có thể bị lấy lại.

Huyện trưởng Lữ nói: “Được, bác sẽ để ý xem giúp cháu.”

Sau khi nói các điều khoản thương lượng Giang Bác lập tức muốn về nhà, anh còn không quên nói Huyện trưởng Lữ đừng đến nhà mình trước kỳ nghỉ đông nữa.

Cảm thấy mình bị ghét bỏ, trong lòng Huyện trưởng Lữ không khỏi khó chịu.

Người khác háo hức mong ông ta đến nhà nhưng cậu nhóc này lại tỏ ra chán ghét điều đó, thôi kệ đi, dù sao cậu nhóc cũng chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Giang Bác rời khỏi chưa lâu, Huyện trưởng Lữ lại nhận được điện thúc giục của Xưởng trưởng Cổ.

Huyện trưởng Lữ nghe máy: “Vội cái gì? Đứa trẻ còn phải đi học, ông lớn rồi mà không biết suy nghĩ gì cả, lúc trước tôi bảo ông làm thì cứ dây dưa mãi không chịu làm, giờ nhìn thấy đứa nhỏ làm ra được thì lại vội vàng hấp tấp.”

Bên đầu kia điện thoại, Xưởng trưởng Cổ gần như câm nín.

Huyện trưởng Lữ nói lại với Xưởng trưởng Cổ những gì mà Giang Bác đã nói với ông ta, tóm lại, chính là đừng mong chờ quá nhiều, họ chỉ có thể sản xuất động
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 179: Chương 179



Nhưng ông ta vẫn khá hài lòng, vì ông biết rõ động cơ quan trọng hơn nhiều so với những con ốc vít.

Nếu Giang Bác có thể sản xuất những sản phẩm có hiệu suất tương đương với động cơ mà họ đang sử dụng, công xưởng của họ sẽ thực sự thay đổi.



Ngay lúc này, sau một ngày làm việc vất vả Hiệu trưởng Tô lập tức chạy đến nhà con trai thứ ba.

Ông cụ đã dồn hết chút sức lực về già để cống hiến vào việc cải tiến xe cho huyện, vừa xong việc, nghe nói cháu trai của mình có xe liền bất chấp thời tiết khắc nghiệt để đến xem.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe của Giang Bác, ông cụ không khỏi phấn khích.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Giang Bác về, ông cụ thật sự muốn thảo luận với Giang Bác về kỳ tích chế tạo xe ô tô cho huyện của cậu nhóc.

Giang Bác biết ý định của ông cụ lập tức nói rằng mình đã nói chuyện với Huyện trưởng Lữ.

Hiệu trưởng Tô nói: “Vậy hai người đã nói gì?”

“Sau kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu sản xuất động cơ ạ.”

Hiệu trưởng Tô lại hỏi: “Tại sao lại là động cơ mà không phải xe, hơn nữa tại sao lại phải đợi đến sau kỳ nghỉ đông?”

Tống Sở không thể để cho người khác biết về tâm tư cá mặn của anh Tiểu Bác nên vội vàng giải thích: “Ông nội, anh Tiểu Bác vẫn là học sinh, chúng cháu nên chuyên tâm học tập, chúng cháu đã bàn bạc với nhau sau kỳ nghỉ đông sẽ viết tiếp một cuốn sách nữa, còn anh Tiểu Bác sẽ làm việc.”

Hiệu trưởng Tô: “…” Bản thân là giáo viên lại còn là hiệu trưởng, nếu mà để bọn trẻ không đi học mà đi làm thì thật sự không ra gì cả, vì vậy ông cụ nghiêm túc gật đầu. “Được, các cháu tự sắp xếp.”

Sau đó ông cụ dừng lại hai phút rồi nghiêm túc nói: “Vậy có thể ở cùng ông nội không? Ông nội cũng muốn học thêm một chút kỹ năng.”

TBC

Giang Bác gật đầu đồng ý, dù sao cũng phải nhờ đến ông nội, anh chỉ có ý định thiết kế thôi.

Sau khi nói chuyện với Huyện trưởng Lữ và ông nội Tô, Giang Bác không quá quan tâm về chuyện công xưởng sản xuất nữa, hàng ngày anh vẫn cùng Sở Sở lái xe đến trường.

Sau vài ngày cảm thấy mới lạ, bọn trẻ đã không còn ầm ĩ như trước nữa, nhưng chúng vẫn nhìn Tiểu Bác lái xe và Sở Sở ngồi trong xe một cách đầy ghen tị.

Sở Sở và Giang Bác thì lại thấy không vui vẻ chút nào vì gió bắc rất lạnh, hai người không muốn đi ra ngoài chút nào.

Cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối năm, nhưng thăng trầm này cuối cùng cũng kết thúc.

Tống Sở và Giang Bác đã bàn bạc vào học kỳ tới cô sẽ nhảy một lớp để lên thẳng lớp năm, cô đã tự học xong tất cả các kỳ học kế tiếp vì vậy không cần lãng phí thời gian ở lớp ba nữa.

Quan trọng nhất là bởi vì trường cấp hai ở gần nhà hơn, cho nên cô muốn tốt nghiệp tiểu học sớm để nhanh chóng lên cấp hai.

Giang Bác không phản đối, anh cũng không muốn Sở Sở ở lại với những đứa trẻ đó nhiều.

Mạc dù đang trong kỳ nghỉ đông, nhưng Tống Sở với Tô Bảo Cương vẫn vô cùng bận rộn.

Trước đó hai người đã chuẩn bị dần cho cuốn sách thứ hai, hiện tại đã hoàn thành dàn ý chính và chủ đề. Nhưng vì tập trung vào hoàn thành kỳ thì cuối kỳ nên cô vẫn chưa bắt đầu viết nội dung, giờ mới bắt tay vào làm.

Trong khi cô đang viết, thì Giang Bác cũng đang vẽ ở nhà.

Anh tuyệt nhiên không có ý định tự mình hướng dẫn người khác, cùng lắm chỉ là anh đưa ra thông số cho bản vẽ và họ tự làm.

Giang Bác tương đối quen thuộc với máy móc ở công xưởng, nên anh biết rõ người ở đấy chỉ có thể làm ra vật liệu có hạn, hơn nữa, chỉ cần nhìn vào vật liệu tạo nên chiếc xe của mình, anh càng chắc chắn nguyên vật liệu huyện có thể cung cấp được cũng không quá hữu dụng.

Quan trọng hơn, bản thân anh cũng không muốn làm ra những sản phẩm kỹ thuật quá tiên tiến so với thời đại này, không chỉ quốc gia này không làm được mà còn có thể gây phiền phức cho anh.
 
Back
Top