Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 90: Chương 90



Bất chợt, cậu nhớ ra gì đó, có chút hiểu ra ý trong lời Từ Khai Từ nói.

"Anh Từ à, không cần phải trói tôi với ba anh vào một chỗ đâu. Nói cho cùng, tôi chỉ là người ngoài. Thầy thích tôi chẳng qua là do hợp tính, hoặc vì tôi có thể kiếm tiền giúp thầy? Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có học trò giỏi hơn xuất hiện, đến lúc đó tôi chẳng còn chút giá trị nào cả. Còn anh thì sao? Cho dù thầy có không hài lòng thế nào đi nữa, chỉ cần anh chịu cúi đầu, hai người vẫn có thể cha từ con hiếu như thường."

Những lời này hình như hồi đại học cậu từng nói với Từ Khai Từ rồi. Mặc kệ đi, cứ nói lại lần nữa, sau này sẽ không nhắc lại nữa.

Cậu đứng dậy, châm một điếu thuốc. "Không còn sớm nữa, tôi về đây."

Một tay Trình Hàng Nhất kẹp điếu thuốc, một tay đút túi quần, chầm chậm bước ra khỏi khu chung cư.

Cậu cúi mắt, không biết đang nghĩ gì. Nhiều chuyện đến giờ vẫn chưa rõ ràng.

Thái độ của Từ Khai Từ và Trình Hàng Nhất đều quá kỳ lạ, hoàn toàn không giống kiểu chia tay rồi không còn tình cảm nữa. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì cậu không đoán ra nổi.

Đang mải suy nghĩ thì bất ngờ bị ai đó kéo mạnh qua một bên.

Người đó mắt đỏ hoe, giọng run run kích động hét lên: "Tôi biết mà! Nhất định không phải cậu!"

Trong tay Trình Hàng Nhất vẫn còn nửa điếu thuốc chưa cháy hết, cậu sợ làm bỏng Trình Hàng Nhất nên đành giơ tay thật cao, mặc cho cậu ta nắm chặt lấy mình.

"Trình Hàng Nhất, bị tàn thuốc làm bỏng sẽ để lại sẹo đấy." Ánh mắt cậu có chút ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh, giọng điệu không mang theo cảm xúc.

Trình Hàng Nhất mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy người bạn từ nhỏ đã lạnh lùng như một khúc gỗ của mình.

Cậu càng như một khúc gỗ, thì Trình Hàng Nhất càng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

"Tôi hỏi cậu, có phải Từ Khai Từ không?"

"Phải."

Đã đuổi đến tận cửa rồi, không có lý do gì phải giấu nữa.

Trình Hàng Nhất lập tức rơi nước mắt, cậu ta gạt mạnh tay lên mặt.

"Dẫn tôi đi gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy."

"Không thể nào, Trình Hàng Nhất, tỉnh táo lại đi. Người ta giúp cậu là vì còn chút tình nghĩa cũ, cậu mà cứ bám riết như thế thì chỉ có cậu sai thôi."

Trình Hàng Nhất từ chối dứt khoát.

Trước mặt Từ Khai Từ thì nói sao cũng được, nhưng nếu thật sự để hai người gặp nhau, để Từ Xuân Duệ biết được, thì cậu chắc chắn chết rất thảm.

Cậu không rảnh mà dính vào mớ bòng bong này.

Ban nãy Trình Hàng Nhất còn khóc từng giọt từng giọt, giờ thì nước mắt cứ như vỡ đê, không sao ngừng được.

Lần cuối cùng khóc như vậy, chắc là mấy ngày trước khi chia tay.

Cậu ta khóc đến mức ho sặc sụa, tay vẫn nắm chặt lấy Trình Hàng Nhất không chịu buông, như thể đang bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng.

Giọng đứt quãng, lặp đi lặp lại chỉ một câu.

"Xin cậu... xin cậu... để tôi gặp anh ấy..."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 91: Chương 91



Cậu vươn tay, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ mở màn hình. Cuộc gọi nhỡ hiển thị tên Mạnh Tân Từ, nhưng cậu bỗng chẳng còn hứng gọi lại nữa. Với tình trạng tay thế này, muốn gọi điện cũng phiền phức lắm.

Từ Khai Từ thấy hơi mệt, cũng lười lặp lại chuyện cố định bàn tay vào cần điều khiển như trước. Cậu dứt khoát để mặc cánh tay trái lơ lửng bên ngoài, tùy tiện run rẩy một cách mất kiểm soát.

Trong phòng không bật đèn, bóng tối khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu mở mắt, ánh nhìn rũ xuống, im lặng quan sát chính mình.

Cảm giác này là gì nhỉ? Rõ ràng tay, chân hay bất cứ bộ phận nào trên người đều thuộc về cậu, nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào cả. Cứ như thể những cơn run rẩy, vặn vẹo kia chẳng liên quan gì đến cậu vậy.

Giống như bây giờ, rõ ràng lòng bàn tay đang ngửa lên, vô thức cọ qua cọ lại, nhưng Từ Khai Từ biết chắc chắn mình chưa từng ra lệnh cho nó làm vậy.

Không phải điều cậu muốn, nhưng cũng chẳng thể khống chế.

Cả cơ thể lẫn cuộc đời, sao lại buồn cười đến thế chứ?

Từ Khai Từ vẫn chìm trong suy nghĩ, vẫn dán mắt nhìn bàn tay run rẩy trên đùi. Đúng lúc này, người giúp việc bước vào.

Bà ấy nhẹ nhàng gõ cửa, còn chưa đợi cậu lên tiếng đã bật đèn: "Tiểu Từ, sao không bật đèn lên? Tối thui thế này."

Bất ngờ bị ánh sáng chiếu rọi, Từ Khai Từ theo phản xạ nhắm chặt mắt, cố thích nghi với cường độ quá chói. Sự khó chịu trong lòng cũng vì thế mà bùng lên ngay khoảnh khắc công tắc bị bật, quét sạch chút cảm giác an toàn hiếm hoi cậu mới gầy dựng được.

Đáy mắt cậu lạnh băng, nụ cười xa cách thường ngày biến mất, giọng nói cũng cứng nhắc hơn hẳn: "Tắt đi."

Người giúp việc giật mình, đứng khựng lại phía sau, không dám tiến lên. Đây là lần đầu tiên bà nghe Từ Khai Từ nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.

Cậu lại lặp lại lần nữa, âm sắc rõ ràng mất kiên nhẫn: "Tôi bảo, tắt đi."

Bà giúp việc bị dọa đến lắp bắp, vô thức chuyển sang tiếng Thượng Hải: "Ối dồi, sao hung dữ thế? Nổi nóng làm gì chứ? Tiểu Mạnh tìm con, con không nghe máy nên cậu ấy gọi cho bác đấy."

Từ Khai Từ chậm rãi quay đầu, đôi mắt sắc lạnh lướt qua bà một giây, rồi nhanh chóng thu lại, thay bằng nụ cười như thường lệ.

Ánh mắt có thể thu về dễ dàng, nhưng giọng điệu thì chưa kịp điều chỉnh lại. Dù đã cố nói nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn chút khô khan: "Chỉ là tôi quen ở một mình không bật đèn. Đưa điện thoại cho tôi đi."

Cậu tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu để trông có vẻ tinh thần và nghiêm chỉnh hơn, nhưng thực chất chỉ khiến cổ trông thon dài hơn thôi, chứ cũng chẳng ngồi ngay ngắn được bao nhiêu. Nụ cười nơi đáy mắt cũng có vẻ hờ hững hơn ngày thường.

Từ Khai Từ nghiêng đầu, nhấc vai, kẹp điện thoại giữa má và cổ. Tư thế này chẳng thoải mái gì, nên cậu mong Mạnh Tân Từ nói nhanh vào vấn đề. Cậu không có hứng tán gẫu với đồng minh của cha mình, cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với bất kỳ ai.

Chiếc điện thoại thông minh giá rẻ này có vẻ loa hơi kém, âm thanh vọng đến đứt quãng, còn lẫn cả tạp âm.

Nghe đến nhức tai.

"A lô, có chuyện gì?"

Bên kia có tiếng thở ra làn khói mỏng, sau đó mới vang lên giọng lạnh lùng: "Anh Từ, nhanh hơn chúng ta tưởng. Trình Hàng Nhất biết rồi."

Nhanh vậy sao!

Từ Khai Từ trừng mắt, thiếu chút nữa không kẹp nổi điện thoại.

"Ừm, tôi biết rồi."

Cậu liếc sang người giúp việc vẫn còn đứng đó, nuốt xuống mấy lần mới bình ổn lại cảm xúc, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh để đáp lời.

"Nó đang ở cổng khu, muốn gặp anh. Tôi cản không nổi, anh xem có—" Mạnh Tân Từ đoán trước được phản ứng của cậu, dứt khoát bật loa ngoài rồi đưa điện thoại đến trước mặt Trình Hàng Nhất.

Hắn nhún vai, ra vẻ "Tao hết cách rồi, gặp hay không là chuyện của mày."

Nhưng đầu dây bên kia không có câu trả lời, chỉ có tiếng tút—cuộc gọi bị cúp thẳng.

Trình Hàng Nhất chết sững. Dù Từ Khai Từ không muốn gặp, thì chí ít cũng nên nói một câu gì đó chứ? Sao lại cúp ngang vậy?

Rõ ràng hắn đã nghĩ kỹ rồi. Nếu Từ Khai Từ từ chối gặp, thì hắn vẫn có thể nói vài câu qua điện thoại, kiểu gì cũng có thể khiến cậu chịu ra ngoài. Nhưng bây giờ ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, cứ thế mà tắt máy sao?

Những giọt nước mắt vừa được kìm xuống lại lăn dài, nóng hổi đến mức làm hắn khó chịu muốn chết. Giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Sao lại cúp chứ? Ngay cả một câu cũng không muốn nói với em sao?"

Mạnh Tân Từ cũng không ngờ đối phương dứt khoát đến thế, nhất thời chẳng biết an ủi Trình Hàng Nhất thế nào, chỉ có thể vỗ vai hắn một cái, giọng khô khốc: "Quan trọng là hai người chia tay rồi. Cậu còn cố gặp làm gì? Gặp rồi có thay đổi được gì không? Cậu có thể thuyết phục ba mẹ anh ta đưa anh ta đi à? Người ta chịu giúp cậu đã là tốt lắm rồi, thôi, về đi."

Đang nói dở, điện thoại lại reo lên. Là Từ Khai Từ chủ động gọi lại.

Vẫn bật loa ngoài, vẫn được đưa đến trước mặt Trình Hàng Nhất.

Trình Hàng Nhất mừng rỡ, nghĩ rằng cậu đồng ý ra gặp mình. Nhưng còn chưa kịp nói gì, Từ Khai Từ đã lên tiếng trước.

"Trình Hàng Nhất, tôi biết cậu đang ở đó. Về đi, đừng đến nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp tôi. Tập trung chuẩn bị cho trận đấu đi, đừng lãng phí cơ hội này."

Đã hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên Trình Hàng Nhất nghe thấy giọng của Từ Khai Từ.

Vẫn là giọng nói đó, nhưng lại không còn là nó nữa. Ngày trước, mỗi lần nói chuyện với hắn, cậu luôn mang theo chút ý cười, dù là gian xảo hay dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải lạnh nhạt thế này.

Trình Hàng Nhất lập tức giật lấy điện thoại, áp chặt vào mình, giọng run run: "Em không cần anh giúp em... Em chỉ muốn gặp anh, cầu xin anh, Từ Khai Từ, ra gặp em một lần được không?"

Từ Khai Từ khẽ cười một tiếng, lặng lẽ nghe Trình Hàng Nhất cứ lặp đi lặp lại câu đó.

Lúc vừa biết hắn đang ở bên ngoài, điều đầu tiên cậu nghĩ đến không phải có gặp hay không, mà là liệu mình có ăn mặc chỉn chu không, hôm nay sắc mặt có quá tệ không, nếu gặp rồi, hắn có nhận ra cậu đang sống không tốt không.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 92: Chương 92



Lập tức, trái tim cậu lại rơi thẳng xuống vực sâu. Cậu ra ngoài chắc chắn sẽ làm kinh động đến người khác, buổi tối khi Từ Xuân Duệ trở về chắc chắn cũng sẽ biết chuyện.

Cậu đã không còn tư cách gặp mặt nữa, giờ mà gặp lại, tất cả những gì đã làm trước đó đều sẽ trở thành công cốc.

Cậu trả điện thoại lại cho người giúp việc, một mình ngồi trong phòng rất lâu, rồi mới run rẩy dùng điện thoại của mình gọi lại cho Từ Khai Từ.

"Gặp rồi thì có ích gì chứ? Trình Trình, chúng ta đã chia tay rồi, thật sự không cần thiết phải gặp lại."

Trình Hàng Nhất đột nhiên gào lên qua điện thoại một cách cuồng loạn: "Nhưng mà em chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay với anh! Lúc đó em chỉ quá tức giận thôi! Em chỉ muốn anh đừng nói những lời đó!"

Ngay sau đó, cơn điên cuồng bỗng chốc hóa thành nài nỉ yếu ớt: "Nhưng mà bây giờ em không còn để tâm nữa rồi, Từ Khai Từ, chúng ta làm lành đi, em xin anh đấy. Anh quay về với em được không? Em không cần gì cả, chỉ cần anh trở về thôi, được không?"

"Anh ra gặp em đi!—A!"

—Đã bao lâu rồi chứ? Rõ ràng là lỗi của tôi, tại sao cuối cùng lại biến thành cậu phải cầu xin tôi? Rõ ràng là tôi thực sự đã lừa dối cậu cơ mà. Hơn nữa, bây giờ cậu nói những lời này thì có ý nghĩa gì chứ?

Từ Khai Từ cảm giác như mình vừa nuốt phải một loại độc dược nào đó, trong khoảnh khắc mất đi khả năng nói chuyện và hô hấp, chỉ còn lại những nhịp thở nặng nề.

Như thể ngay cả não bộ cũng đang thiếu oxy, mọi âm thanh bên kia điện thoại trở nên mơ hồ, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Trình Hàng Nhất.

Tủ đầu giường phát ra những tiếng va chạm khe khẽ, kéo cậu trở về thực tại. Cúi xuống nhìn, cậu mới nhận ra chân mình đang liên tục đá vào tủ.

Đó là dấu hiệu của sự kích động, đôi chân vốn yếu ớt nay lại như gắn mô-tơ, không ngừng đá vào tủ.

Lát nữa khi bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ bầm tím hết cả.

Bây giờ càng không thể gặp rồi. Từ Khai Từ biết rằng, sau mức độ co giật này, cơn đau ảo giác sẽ ập đến. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được, nỗi đau ấy đang vung lưỡi hái tiến về phía mình, chuẩn bị gặt lấy chút lý trí cuối cùng.

"Trình Trình, bây giờ anh đang sống rất tốt, em cũng phải sống tốt hơn một chút, nếu không thì quá lãng phí rồi."

Lãng phí cơ hội anh để em rời đi.

Lãng phí cơ hội anh không đành lòng kéo em cùng chìm vào vũng lầy.

"Em về trước đi, chúng ta sẽ gặp lại sau. Đợi đến khi em... đến khi em giành được quán quân. Nếu em cứ như hôm nay, anh sẽ rất mệt đấy, Trình Trình, em biết rõ sức khỏe anh không tốt mà, anh thực sự rất mệt rồi."

Có lẽ đến lúc đó, em sẽ cảm thấy chuyện gặp lại anh đã chẳng còn đáng để bận tâm nữa.

Bởi vì đến lúc ấy, em sẽ đứng trên vương tọa rực rỡ chói lòa, mà anh đã chìm sâu dưới bùn lầy, chẳng còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Trình Hàng Nhất là một người rất kỳ lạ. Từ khi tham gia chương trình đến nay, bất kể là huấn luyện viên hay các thí sinh cùng thi đấu với cậu, hầu như ai cũng đánh giá cậu như vậy.

Phải biết rằng, vài tháng trước, trong mắt ban giám khảo, đánh giá về cậu lại không phải như thế.

—"Tân binh nhảy dù."

Không sai, khi Trình Hàng Nhất lần đầu bước vào phòng tập, tất cả giáo viên hướng dẫn vừa nhìn thấy tên cậu trên nhãn dán liền không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau.

Ở thời đại này, một chương trình có một hai "tân binh nhảy dù" đã quá bình thường. Giới này đã hình thành một quy tắc ngầm: thời đại lấy tài nguyên và bối cảnh làm chủ, rất hiếm khi xuất hiện những huyền thoại có thể dùng tài năng đánh bại tài nguyên. Vì thế, cũng chẳng ai thèm bình luận gì về chuyện có thí sinh được "cài vào" chương trình.

Điều khiến các giám khảo không hiểu là, nếu đã nhét cậu vào chương trình, vậy tại sao lại không cho một vị trí tốt hơn, chỉ là một suất vào top 15 khu vực.

Cứ như thể chỉ mở ra cho Trình Hàng Nhất một cánh cửa, còn lại vẫn phải tự cậu tranh đấu giành lấy.

Thông thường, những thí sinh được đưa vào theo cách này, vì có người nâng đỡ phía sau, chắc chắn sẽ có phong thái kiêu ngạo hơn. Dù sao cũng chỉ là đi qua cho có hình thức, không cần thiết phải nghe theo ai cả.

Nhưng không ngờ Trình Hàng Nhất lại khác hẳn so với tưởng tượng của họ. Cậu chưa từng bỏ lỡ bất kỳ buổi học nào, ngay cả khi không còn tiết học, cũng là người cuối cùng tắt đèn rời khỏi phòng tập.

Có một huấn luyện viên cũng từng tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Thượng Hải, nhìn sơ qua lý lịch của Trình Hàng Nhất rồi cười trêu đùa: "Người học chính quy như cậu thì cần gì phải mất thời gian học những lớp này nữa?"

Trình Hàng Nhất chỉ bĩu môi cười cười, đáp: "Tôi học chuyên ngành nhạc cụ dây, không phải thanh nhạc, không tính là chính quy."

Bình thường nếu chỉ có một mình, cậu hoàn toàn không sôi nổi, thậm chí mỗi khi xem lại các đoạn phim tư liệu luyện tập, người ta đều có thể bắt gặp chút bóng dáng cô độc trong cậu.

Cậu không thích nhìn vào ống kính, bất kể là khi đứng một mình hay giữa các thí sinh khác. Cậu luôn tự tìm một góc yên tĩnh để luyện tập. Đến mức trên sân khấu, cậu cũng rất khó để có được sự nhạy bén với ống kính máy quay. Nhìn cậu, người ta có cảm giác cậu tham gia chương trình không phải để nổi tiếng hay được biết đến, mà chỉ đơn thuần muốn tham gia một cuộc thi, hát vài bài hát.

Nhưng nếu có ai chủ động bắt chuyện với cậu, cậu vẫn sẽ trả lời rất đàng hoàng. Đôi mắt cậu có chút cụp xuống, trông vô hại như một chú nai con. Những thí sinh không biết nội tình sẽ vô thức nghĩ rằng cậu chỉ là một kẻ "lót đường", còn những người có thứ hạng cao hơn thì suốt mấy tháng qua chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.

Nhưng có lẽ Trình Hàng Nhất là người hội tụ đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cộng thêm cả sự cố gắng của bản thân. Đến khi những kẻ từng khinh thường cậu nhận ra, thì cậu đã lọt vào top 10 toàn quốc.

Thật sự là một trò cười quá lớn.

Từ khi được chọn vào vòng trong, tất cả ca khúc mà Trình Hàng Nhất trình bày, dù là tự sáng tác hay cover, đều là những bản ballad buồn bã. Cậu chẳng hát những ca khúc sôi động được ưa chuộng trên thị trường hiện nay, cũng chẳng có chút rap nào trong phần trình diễn. Một ca sĩ chỉ biết hát những bài tình ca đau thương như thế, lại có thể vào top 10.

Chỉ vì chất giọng trời phú của cậu ư? Quả thật là quá hoang đường.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 93: Chương 93



Thực ra, lòng bàn tay cậu đã đổ đầy mồ hôi từ lâu rồi. Khi bước lên sân khấu hôm nay, mồ hôi đã ướt đẫm. Chuyên viên trang điểm đứng nép bên cạnh tức giận đến ôm ngực, rõ ràng đã bảo là cơ địa không đổ mồ hôi, thế mà giờ đây phần tạo khối trên gò má đã bị lem thành cái dạng này. Nếu có cảnh quay cận, tiền thưởng của chuyên viên trang điểm coi như tan thành mây khói.

Cả đời này, Trình Hàng Nhất chưa bao giờ cố gắng đến vậy. Ngay cả khi thi đại học, có vẻ như cũng chẳng căng thẳng như bây giờ.

Cậu trông như một thí sinh chẳng mấy h.am m.uốn danh lợi, nhưng thực ra, cậu còn khao khát chiến thắng hơn bất kỳ ai. Ba tháng trước, khi nhận được thư mời từ tay Mạnh Tân Từ, cậu không ngờ rằng bản thân lại có thể mong muốn chức quán quân đến mức này.

—— "Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày cậu giành được quán quân."

Chỉ còn hai tuần nữa là đến đêm chung kết, vậy nghĩa là hôm đó, mình có thể nhìn thấy anh rồi sao?

Nghĩ đến đây, cơ thể Trình Hàng Nhất kích động đến mức khẽ run rẩy. Trước mắt cậu, những hạt kim tuyến lấp lánh chớp nhoáng, tựa như một giấc mộng đẹp.

Trong cơn ngẩn ngơ, dường như cậu có thể thấy Từ Khai Từ đang mỉm cười vẫy tay với mình, giống như trước đây, chờ đợi cậu lao vào lòng anh, kéo cánh tay anh ôm chặt lấy eo mình, quấn quýt không rời.

Đến khi hoàn hồn lại, cậu mới nhận ra hôm nay chưa phải đêm chung kết, Từ Khai Từ cũng không ở gần đây. Cái gọi là kim tuyến lấp lánh như mộng ảo, chẳng qua chỉ là lớp nhũ trang trí mà chuyên viên trang điểm tán lên tóc cậu mà thôi.

Trình Hàng Nhất đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, vì sao Từ Khai Từ lại có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ "chia tay" như thế? Chỉ vì anh ấy nghe được những lời đó? Chỉ vì lời nói dối bị vạch trần, nên cảm thấy mất mặt sao?

Nếu chỉ vì lý do này, Trình Hàng Nhất thực sự thấy không đáng.

Bởi vì dù khi đó cậu vô cùng tức giận, nhưng mãi đến đêm hôm ấy trong quán karaoke, cậu vẫn chỉ là giận dỗi mà thôi.

Hai chữ "chia tay", chưa từng một lần xuất hiện trong lòng cậu.

Yêu Từ Khai Từ, là từ thói quen mà nảy sinh rung động rồi trở thành điều chắc chắn. Vì quá quen thuộc, nên chưa bao giờ cậu nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người chia tay. Cậu tin chắc rằng Từ Khai Từ sẽ không rời xa mình, cũng như tin chắc rằng mặt trời ngày mai sẽ mọc lên từ phương Đông.

Vậy mà, tại sao lại chia tay rồi?

Tại sao đã một năm trôi qua rồi?

Đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, Trình Hàng Nhất vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

Vì sao chỉ gặp một lần thôi mà lại khó đến vậy?

Cậu lấy điện thoại ra, nhập một dòng tin nhắn vào khung chat, rồi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng thấp thỏm chờ đợi hồi âm.

Mồ hôi trong lòng bàn tay còn nhiều hơn lúc ban giám khảo công bố cậu đứng thứ chín vừa rồi. Nhiều đến mức thấm ướt cả màn hình điện thoại.

Mạnh Tân Từ đang đứng bên cửa sổ gọi video với Vạn Quân Tu, trong phòng bệnh đơn có một người đang nhắm mắt nằm trên giường, Mạnh Tân Từ nghĩ rằng anh đang ngủ nên ngay cả khi gọi video cũng không dám lên tiếng.

Vừa gọi video vừa nhắn tin, thao tác này ngoài Mạnh Tân Từ ra thì ai có thể làm được?

Ban đầu trên mặt anh còn nở nụ cười, chiếc răng nanh khẽ lộ ra trên môi, nụ cười mang theo vẻ thư thái và vui vẻ mà chỉ khi đối diện với Vạn Quân Tu mới có.

Nhưng bỗng nhiên, trên màn hình điện thoại hiện lên một đoạn tin nhắn xem trước. Răng nanh và nụ cười của Mạnh Tân Từ lập tức biến mất, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng như băng.

"Về nhà nói tiếp, tôi phải làm việc rồi, cậu mau ngủ đi. Ngủ ngon."

Vạn Quân Tu chậm rãi gõ vài chữ, sau đó cúp máy.

Mạnh Tân Từ bước chậm đến bên giường bệnh, nghiêm túc quan sát Từ Khai Từ một lúc, rồi kéo ghế ngồi xuống.

"Trình Hàng Nhất hỏi anh, chắc chắn sẽ gặp cậu ấy vào chung kết chứ?"

"Tất nhiên."

Từ Khai Từ vốn không ngủ, chỉ là giả vờ quá đạt, đến mức nhiều khi ngay cả Mạnh Tân Từ cũng phải quan sát kỹ mới biết anh đang tỉnh.

Anh chậm rãi mở mắt, ho nhẹ hai tiếng, yếu ớt trả lời: "Tôi đã hứa với cậu ấy thì nhất định sẽ làm được. Bảo cậu ấy tập trung thi đấu cho tốt, đừng suốt ngày mang chuyện này ra làm phiền cậu."

Hầu như mỗi lần vượt qua vòng loại, Trình Hàng Nhất đều nhắn tin hỏi Mạnh Tân Từ một lần, còn phải đòi bằng được một câu trả lời khẳng định thì mới chịu tiếp tục thi đấu.

Lần trước Trình Hàng Nhất đột nhiên đòi bỏ thi, chính là vì tin nhắn hồi âm bị chậm trễ.

Nhưng hôm đó Từ Khai Từ lại đột nhiên phát bệnh. Đến khi anh được đưa lên giường bệnh, bị bác sĩ kiểm tra toàn thân xong, Mạnh Tân Từ mới có thời gian xem điện thoại.

Tin nhắn đầu tiên là: "Anh ấy có đến không?"

Tin nhắn thứ hai là: "Sao không trả lời?"

Tin nhắn thứ ba đã biến thành: "Nếu anh ấy không đến, tôi sẽ bỏ thi ngay bây giờ."

Từ Khai Từ rời nhà ba năm, dù nhà họ Từ giàu có quyền thế, nhưng vẫn có những lúc cần một hậu bối có thể đứng ra lo liệu. Mạnh Tân Từ dần trở thành người đó.

Sau này khi Từ Khai Từ về nhà, Mạnh Tân Từ tưởng rằng mình có thể thở phào, ai ngờ số lần anh cần ra mặt còn nhiều hơn.

Càng ngày, anh càng cảm thấy Từ Xuân Duệ muốn nhận mình làm đồ đệ không vì gì khác, mà chỉ vì lão hồ ly đó đã tính toán sẵn cho ngày này.

Tại sao tự nhiên lại biến thành bảo vệ cho chuyện tình yêu của người khác? Rõ ràng vợ hiền ngoan ngoãn của anh vẫn còn đang đợi anh về nhà cơ mà?

Mạnh Tân Từ vừa trấn an Trình Hàng Nhất bên ngoài phòng bệnh, vừa vào văn phòng bác sĩ trò chuyện với bác sĩ chủ trị của Từ Khai Từ suốt nửa tiếng.

Lúc này, anh mới biết sức khỏe của Từ Khai Từ yếu đến mức chính mình cũng khó tưởng tượng.

Anh ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, thầm nói với Vạn Quân Tu trong lòng: Xa cách ngày càng dài, vợ ơi, đừng trách anh nhé.

Mạnh Tân Từ quay đầu nhìn thiết bị theo dõi, thấy tình trạng của Từ Khai Từ tạm thời ổn định, theo lý mà nói không có khả năng vắng mặt trong đêm chung kết. Nhưng vẫn có chút không yên tâm, anh do dự hỏi:

"Chỉ còn nửa tháng nữa là chung kết, anh thực sự có thể xuất viện sao?"

Sáng nay anh cũng đã hỏi bác sĩ câu này, ngay cả bác sĩ còn không dám khẳng định, vậy mà bây giờ Từ Khai Từ lại có thể nói chắc chắn như thế?

"Tôi đâu nói là phải xuất viện, chính vì còn nằm viện mới có thể đi."

Nói câu này, mắt Từ Khai Từ sáng rực. Không còn vẻ uể oải ảm đạm của hơn một tháng qua, ánh mắt lúc này sáng đến mức khiến người khác kinh ngạc. Niềm hân hoan và kích động ấy lộ rõ trong từng nét mặt, là điều mà suốt thời gian qua Mạnh Tân Từ chưa từng thấy.

Từ Khai Từ thực sự rất vui mừng.

Chuyện mà anh đã dốc hết tâm huyết theo đuổi, ngày đêm trằn trọc mong đợi, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực. Không có lý do gì mà không kích động.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 94: Chương 94



Thậm chí anh còn kích động hơn cả Trình Hàng Nhất, dù giọng nói yếu ớt nhưng vẫn không che giấu được sự vui mừng:
"Tôi đã cố gắng chịu đựng để về nhà, giả vờ lâu như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy chỉ vì ngày hôm đó, vậy tại sao tôi lại không đi chứ?"
Mạnh Tân Từ gật đầu, điều này quả thật không sai.
Hôm đó khi nói chuyện với bác sĩ, Mạnh Tân Từ đã biết rồi, những gì Từ Khai Từ thể hiện khi về nhà cho người khác thấy, tất cả đều là giả vờ.
Anh ta đã hơn một năm không tập phục hồi chức năng, khả năng cầm nắm vốn dĩ không thể tốt đến vậy, vì thế câu nói "anh ấy có thể tự ăn cơm" mà Mai Tĩnh nói căn bản không đúng sự thật.
Từ Khai Từ cứng đầu tự ăn từng bữa, diễn vai một người bại liệt lạc quan, chỉ để gia đình không cảm thấy anh phiền phức, cũng để họ thấy anh đáng thương.
Nhưng anh căn bản không thể ăn đủ no, cộng thêm phải dùng thuốc trong thời gian dài, vì thế mới bị loét dạ dày nghiêm trọng như vậy.
Anh gần như không thể ngủ được vì trầm cảm và đau ảo giác, nhưng nhờ diễn xuất cao siêu, hoặc có lẽ là do thuốc giảm đau từ một viên thành hai viên, sau đó tăng lên ba viên, nên cũng có thể che giấu được trước mắt người nhà, khiến họ tưởng rằng anh sinh hoạt điều độ, giấc ngủ ổn định.
Mà thực tế, gần nửa năm nay, anh hầu như chưa từng có một giấc ngủ yên ổn.
Có lẽ không chỉ nửa năm, mà còn lâu hơn thế, lâu đến mức dù đã nhập viện hơn một tháng rồi, muốn anh ngủ ngon cũng phải nhờ đến thuốc hỗ trợ giấc ngủ.
Vậy mà dù đã vào viện, khi bị hỏi đến, câu trả lời từ miệng anh vẫn là:
— "Bị thương như tôi, cơ thể thế này là bình thường thôi, chẳng sao cả."
Khoảnh khắc này, Mạnh Tân Từ không cần Từ Khai Từ nói thêm gì nữa, đột nhiên đã hiểu vì sao bệnh tình của anh lại đột ngột trở nặng như vậy.
Giả vờ lâu đến thế, rồi bỗng nhiên như mắc một căn bệnh nặng thật sự, từ xe lăn ngã xuống, còn ngã nghiêm trọng đến mức chính miệng anh nói phải nhập viện.
Mạnh Tân Từ hơi nhướng mày, nói chuyện với người thông minh không cần vòng vo.
"Ý của anh là, nếu cứ ở nhà thì anh không thể rút lui để đến xem trận chung kết, đúng không?"
Từ Khai Từ mím môi, chậm rãi gật đầu.
"Nằm lâu quá rồi, khó chịu lắm, cậu giúp tôi trở mình một chút."
Mạnh Tân Từ đứng dậy, thành thạo vén chăn lên, đỡ lấy thân thể gầy yếu của Từ Khai Từ, giúp anh nghiêng người, đồng thời lật lại những miếng đệm lót, đặt lại chúng dưới người anh một cách ngay ngắn.
Đặc biệt là mắt cá chân bị trật, nhất định phải cố định chắc chắn, nếu không lại co giật rồi bị lệch thì rắc rối to.
Tuần trước cũng vì co giật, vết thương vốn sắp lành lại bị lệch một lần nữa, đến giờ vẫn còn sưng bất thường, dưới lớp băng quấn vẫn lộ ra vết bầm tím.
Mạnh Tân Từ cúi người xoa bóp chân cho anh, trong đầu lại đang suy nghĩ rốt cuộc bây giờ Từ Khai Từ nói thật bao nhiêu, giả bao nhiêu, căn bản không để tâm đến anh.
Bất ngờ, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cánh tay cậu, sau đó rơi xuống tấm ga giường trắng như tuyết.
Cậu xoay người lại, ngẩn người nhìn Từ Khai Từ, động tác trên tay dừng hẳn, siết chặt lấy khớp xương sưng đỏ của anh.
Khuôn mặt tái nhợt của Từ Khai Từ dưới ánh đèn bàn trông có chút đáng sợ, mái tóc cắt mấy tháng trước giờ đã dài ra, phần mái lởm chởm che khuất mắt, trông vừa lười nhác lại tùy tiện, nhưng càng làm anh toát lên vẻ yếu ớt lạ thường.
"Cậu nói đúng, nếu tôi ở nhà, đột nhiên muốn ra ngoài thì chắc chắn họ sẽ hỏi đi đâu. Dù người khác không hỏi, tài xế cũng sẽ hỏi, nên tôi không thể đi gặp anh ấy từ nhà được. Mạnh Tân Từ, cậu không cần nghĩ tôi giỏi diễn đến mức nào, cũng đừng nghĩ tôi tính toán ra sao, tôi chỉ muốn làm xong chuyện này, chuyện này làm xong rồi, tôi sẽ không như thế này nữa."
Nói xong câu đó, trên gương mặt Từ Khai Từ nở một nụ cười rực rỡ tuyệt đẹp, như thể vừa được giải thoát.
Mạnh Tân Từ bỗng thấy lạnh sống lưng, mơ hồ cảm thấy câu này không phải là lời hay. Một người có thể lấy thân thể mình ra để tính toán mọi chuyện, chỉ vì muốn làm một việc cho người khác, vậy sau khi xong rồi thì sao? Mục tiêu tiếp theo của anh ta là gì?
Hay là... căn bản anh ta không có mục tiêu tiếp theo...

Mai Tĩnh ngồi vặn vẹo tay trên ghế suốt nửa ngày, Từ Khai Từ vẫn ngủ mê man, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Những ngày gần đây đều như vậy, mỗi lần bà đến bệnh viện thăm con trai, Từ Khai Từ đều ngủ li bì như thế.
Mai Tĩnh cảm thấy đã rất lâu rồi bà chưa trò chuyện với con trai, cũng không biết khi nào con mới khỏe lại.
Bà quay đầu, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn Mạnh Tân Từ:
"Mạnh à, anh trai cậu ngày nào cũng ngủ như thế này sao? Bác sĩ có nói tình trạng của nó tốt hơn chút nào không? Cũng đã hơn một tháng, hai tháng rồi."
Không muốn làm phiền tình cảm mẹ con của họ, Mạnh Tân Từ cố ý đứng rất xa. Lúc này, cậu đang cầm điện thoại đọc kịch bản do biên kịch gửi đến, trong đầu nghĩ về góc quay, nhất thời không nghe thấy lời Mai Tĩnh. Bà gọi thêm hai tiếng, cậu mới hoàn hồn lại.
Mạnh Tân Từ cất điện thoại, từ tốn bước đến, lặng lẽ liếc nhìn Từ Khai Từ, trong lòng khẽ cười.
"Sư mẫu, không sao đâu. Anh ấy vốn không ngủ đủ, bà cứ để anh ấy ngủ thêm chút đi. Bác sĩ cũng nói rồi, ngủ cũng là một cách để cơ thể tự phục hồi, không sao cả."
Mạnh Tân Từ thầm cảm ơn khuôn mặt trời sinh ít biểu cảm của mình, nếu không, nói dối trước mặt ảnh hậu thế này cũng đủ khó lắm rồi.
Chỉ tiếc rằng, ảnh hậu giờ chỉ quan tâm con trai khi nào mới khỏe lại, nên không nhận ra ánh mắt có chút dao động của cậu.
Bà nhẹ nhàng vén chăn lên, muốn xem chân Từ Khai Từ còn sưng không.
Nhiệt độ điều hòa trong bệnh viện thấp, vừa mở chăn ra, da thịt lập tức không thích ứng được chênh lệch nhiệt độ, bắp chân run rẩy từng cơn, bàn chân bôi thuốc rượu cọ vào ga giường, để lại một vệt màu lộn xộn. Mai Tĩnh giật mình, lập tức đắp chăn lại cho con trai.
Mạnh Tân Từ đứng sau lưng bà, khẽ lắc đầu.
Cậu tiến lên, một lần nữa vén chăn ra, giúp Từ Khai Từ đặt lại bàn chân vừa run rẩy mà lệch vị trí về chỗ cũ.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe, lộ rõ sự xót xa của Mai Tĩnh, Mạnh Tân Từ có chút không chịu nổi ánh mắt ấy.
Cậu nghiêng đầu ho khẽ một tiếng, đứng dậy cầm chìa khóa xe trên bàn:
"Trời không còn sớm nữa, cứ để anh ấy ngủ đi. Con đưa sư mẫu về nhà."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 95: Chương 95



Sau khi nói xong, cô lại lưu luyến nhìn về phía giường bệnh của Từ Khai Từ một lần nữa, rồi xách túi Hermès rời khỏi phòng bệnh.

Mạnh Tân Từ lặng lẽ lắng nghe tiếng giày cao gót dần xa, trong lòng âm thầm đếm ba tiếng, sau đó quay đầu lại, quả nhiên thấy Từ Khai Từ đang mở mắt, lặng lẽ nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Cả nhà này ai cũng là diễn viên trời sinh, cả nhà đều đáng đi nhận giải Oscar!

Mạnh Tân Từ không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã chửi thầm nhà họ Từ hàng vạn lần. Đợi đến khi Từ Khai Từ quay đầu lại, ánh mắt cậu ta vừa lật lên lại nhanh chóng trở về trạng thái dửng dưng như thường lệ.

Mạnh Tân Từ tiện tay kéo chiếc ghế Mạnh Tĩnh vừa ngồi xuống, ngồi phịch xuống rồi lật qua lật lại rổ hoa quả, cuối cùng chọn mấy quả tì bà dưỡng phổi cầm trong tay.

Cậu bóc một quả, đưa đến bên miệng Từ Khai Từ. Từ Khai Từ quay đầu đi, tỏ ý không có hứng thú với tì bà.

"Ăn đi. Ăn xong tôi sẽ đỡ cậu dậy thay quần áo, đưa cậu đến hiện trường. Nếu không thì đừng mong tôi cho cậu gặp Trình Hàng Nhất, tùy cậu quyết định." Mạnh Tân Từ lười dài dòng với Từ Khai Từ, dạo gần đây chiêu này rất hữu dụng, trăm lần thử trăm lần hiệu quả.

Quả nhiên, Từ Khai Từ lập tức quay đầu, há miệng cắn một miếng tì bà từ tay Mạnh Tân Từ.

Tì bà vào cuối mùa, hình thức không đẹp nhưng lại rất ngọt. Những quả còn lại không cần Mạnh Tân Từ nhắc, Từ Khai Từ cũng ngoan ngoãn mở miệng ăn sạch.

"Ngọt chứ? Mẹ cậu vừa mang tới đó, vốn là bà ấy sẽ đút cho cậu ăn, tiếc là ngài đây còn bận đóng vai ảnh đế, thế nào cũng không chịu tỉnh." Ở bên Từ Khai Từ lâu, dường như Mạnh Tân Từ cũng học được cách nói mỉa mai đầy châm chọc.

Từ Khai Từ không chịu thua, đáp lại ngay: "Cậu đút cũng như bà ấy thôi, dù sao tôi cũng phải có người đút cho, chẳng lẽ bà ấy đút thì tì bà sẽ ngọt hơn chắc?"

Nước tì bà đậm đà, vừa mở miệng nói đã có chút nước chảy xuống khóe môi Từ Khai Từ. Mạnh Tân Từ rút khăn giấy, cẩn thận lau sạch từng chút một.

Vừa lau, cậu vừa phàn nàn: "Này, không phải vì anh tôi và cậu giống nhau mà cậu coi tôi là hộ lý miễn phí đấy chứ? Tôi cả tháng nay chưa về nhà rồi, rốt cuộc khi nào cậu mới chịu thuê hộ lý? Hoặc là khi nào cậu mới chịu cho người nhà đến thăm? Nhìn mẹ cậu xem, ngày nào cũng đến, còn cậu thì ngày nào cũng giả vờ ngủ."

Nuốt miếng tì bà xuống, Từ Khai Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thêm hai ngày nữa đi, nếu không thì sau tối nay mà đột nhiên khỏe lại thì giả quá. Hai ngày nữa cậu cứ nói bận việc mà đi trước cũng được."

Sau tối nay, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Thứ Từ Khai Từ muốn đã đạt được, giờ chỉ còn sắp xếp chuyện của bản thân về sau. Chỉ là những chi tiết này vẫn phải làm đủ, không thể để lộ bất cứ sơ hở nào.

Từ Khai Từ thấy có lỗi với Mạnh Tĩnh. Bà ấy vốn vô tội, vậy mà cũng bị kéo vào trong kế hoạch của cậu. Gần đây vì lúc nào cũng canh cánh chuyện của Trình Hàng Nhất, cậu thực sự không có tâm trạng để diễn vai con trai ngoan trước mặt Mạnh Tĩnh, nên dứt khoát giả vờ ngủ luôn.

Đợi đến khi chuyện của Trình Hàng Nhất giải quyết xong, lúc bản thân còn đủ sức, nhất định phải dành nhiều thời gian bên cạnh Mạnh Tĩnh hơn. Như vậy cũng có thể giúp cậu an lòng, để sau này nếu quan tòa dưới cầu Nại Hà hỏi có thấy hổ thẹn hay không, thì cậu cũng không đến mức ấp úng không trả lời nổi.

Từ Khai Từ khẽ giật vai, vung cánh tay lên, hất chăn ra, nói: "Dậy thôi, không kịp nữa đâu. Quần áo tôi bảo cậu mua mang theo chứ?"

Mạnh Tân Từ nắm lấy tay cậu, giúp cậu xoa bóp toàn thân để giảm bớt sự khó chịu khi rời giường.

Gật đầu, cậu mở tủ lấy ra bộ quần áo đã giặt sạch, giúp Từ Khai Từ thay.

Quần áo thì còn dễ nói, nhưng quần thì có chút không vừa. Từ Khai Từ chân dài, nhưng cậu quá gầy, cộng thêm chân phải biến dạng nghiêm trọng, mặc chiếc quần này thực sự không đẹp.

Nhưng phải thừa nhận, đây mới chính là kiểu quần áo mà Từ Khai Từ từng mặc trước đây, cũng là phong cách hợp với khuôn mặt và khí chất của cậu nhất.

Giường bệnh từ từ nâng lên, Từ Khai Từ lập tức cảm thấy chóng mặt dữ dội, theo phản xạ nghiêng người nôn khan, dịch vị trào lên lẫn với chất lỏng ấm mang theo mùi tanh, vô tình rơi xuống bộ đồ bệnh nhân vừa thay ra, để lại một dấu đỏ chói mắt như đóa sen đẫm máu.

Mạnh Tân Từ đỡ lấy cậu, vỗ lưng giúp cậu nôn hết ra ngoài, tránh bị sặc vào khí quản gây phiền phức hơn.

"Khụ khụ khụ khụ— ọe—"

Lại thêm một đóa sen máu, cổ họng đau rát như bị thiêu đốt.

Từ Khai Từ xuất huyết dạ dày khá nghiêm trọng, dạo gần đây toàn ăn thức ăn lỏng, hôm nay ăn chẳng được bao nhiêu, giờ đã nôn sạch, cơ thể mềm nhũn, nằm dựa hẳn vào lòng Mạnh Tân Từ, th* d*c từng hơi lớn.

Vệt máu trên môi càng làm khuôn mặt cậu thêm nhợt nhạt, đến mức Mạnh Tân Từ cũng có chút hoảng sợ. Rốt cuộc có nên đưa Từ Khai Từ đến hiện trường gặp Trình Hàng Nhất không? Nếu lỡ có chuyện gì, Từ Xuân Duệ nhất định sẽ giết cậu mất.

Mạnh Tân Từ lau sạch máu trên khóe môi Từ Khai Từ, lại rót cho cậu uống nhiều nước ấm, thấy cậu có chút khá hơn mới lo lắng hỏi:

"Hay là đừng đi nữa? Tôi đưa hắn đến bệnh viện gặp cậu cũng được mà."

"Không... không được."

Từ Khai Từ yếu ớt, giọng nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.

Sao mà như nhau được? Tôi chờ chính là hôm nay. Không chỉ phải đi, mà còn phải mặc chỉnh tề, trông thật phong độ, để Trình Hàng Nhất biết rằng tôi vẫn sống tốt.

Đến khi ngồi lên xe lăn, Từ Khai Từ vẫn còn th* d*c yếu ớt. Trước đây, ít nhất cậu vẫn còn ngồi ngay ngắn được, hôm nay thì hoàn toàn khom người xuống, chỉ có dây đai trên xe lăn giữ cậu cố định.

Mạnh Tân Từ vốn nghĩ mình đã bướng bỉnh lắm rồi, không ngờ Từ Khai Từ còn ngoan cố hơn nhiều.

Trong lòng cậu hoảng loạn, nhưng lại không kìm được mà muốn giúp Từ Khai Từ. Nghĩ đến mấy ngày nay mình đã lén lút giúp cậu ta lừa Từ Xuân Duệ, cậu cắn răng nói:

"Tôi nói này, nếu thầy tôi biết tôi đang tiếp tay cho cậu, chắc chắn tôi tiêu đời rồi, có khi phải thu dọn đồ đạc về quê bán sách cũ mất. Thế mà cậu còn bảo tôi không phải đồng minh của cậu, Từ Khai Từ, cậu đúng là vô lương tâm."

Từ Khai Từ nhợt nhạt cười, cố sức nâng tay xoa hai cái lên đ.ỉnh đầu Mạnh Tân Từ, nói khẽ:

"Tôi tuyên bố, cậu chính là đồng minh tốt nhất của Trụ Vương. Ninh Vọng cũng không bằng cậu. Đợi khi quả nhân băng hà, cậu sẽ là người thân cận nhất của Từ Đại Vương. Cậu nhân cơ hội nhận nuôi một ông bố nuôi đi, sau này muốn gì có nấy, tất cả của quả nhân đều là của cậu."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 96: Chương 96



Mạnh Tân Từ sợ đến mức suýt quỳ xuống, nghiến răng ken két:

"Em nói cho anh biết, xong vụ này là phải đi phẫu thuật, phải chữa bệnh đàng hoàng. Không thì em tung hê chuyện anh là tên lừa đảo nhỏ ra ngoài đó!"

Trình Hàng Nhất bật cười:

"Ha ha ha, anh có chữa hay không thì nhà anh có để yên đâu? Đi thôi, tin không, nếu trễ nữa anh mà đứng trên sân khấu là tuyên bố bỏ cuộc đấy."

Địa điểm chung kết cũng không xa lắm, dù Mạnh Tân Từ lái xe chậm thì khi đến nơi cũng vừa đúng lúc chương trình bắt đầu.

Hôm nay là chung kết, dưới sân khấu không chỉ có ban giám khảo mà còn rất đông khán giả. Mạnh Tân Từ sợ chỗ đông người sẽ khiến Từ Khai Từ không thoải mái, nên đã nhờ người quen đặt trước một phòng nghỉ yên tĩnh.

Cậu đưa Từ Khai Từ vào phòng, căn dặn:

"Chờ lát nữa đến lượt Trình Hàng Nhất lên sân khấu thì vào hậu trường gặp, khỏi chen với khán giả."

Từ Khai Từ khẽ nhắm mắt, gật đầu hài lòng. Cũng tốt, đến vòng này rồi, Trình Hàng Nhất không phải không có fan, chen lẫn giữa bọn họ trông kỳ lắm.

"Có cần em bế anh qua sofa ngủ không? Chắc phải đợi lâu đấy, chương trình của nó xếp gần cuối."

"Không cần, áo sơ mi nhăn mất."

Từ Khai Từ đột nhiên mở mắt, ngước lên nhìn Mạnh Tân Từ:

"Dẫn anh đi xem nó đi, chỉ nhìn từ xa một chút là được."

"Anh ở đây một mình được chứ? Em đi tìm nó xem nó ở đâu."

"Ừ."

Mạnh Tân Từ chạy một vòng lớn mà chẳng thấy bóng dáng Trình Hàng Nhất đâu. Đúng là chịu thua! Một người sắp lên sân khấu chung kết mà lại không có mặt ở hội trường, cũng không thấy trong phòng chờ.

Thật ra, Trình Hàng Nhất vẫn đứng ở khu vực đón khán giả vào từ sớm. Hai ngày trước, cậu đã gửi vé đến tận nơi ở của Mạnh Tân Từ ở Thượng Hải.

Hai chiếc vé ở gần sân khấu nhất, cùng một trái tim đã chờ đợi quá lâu.

Cậu mong chờ hôm nay hơn bất cứ ai, cũng muốn chiến thắng hơn bất kỳ ai.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau, vào ngày anh giành quán quân."

Chính câu nói này đã giúp cậu trụ vững đến tận hôm nay. Chỉ cần giành chiến thắng, cậu sẽ được gặp Từ Khai Từ, có thể nói ra những lời đã giấu kín suốt hơn một năm qua.

Cầu xin anh đừng chia tay, cầu xin anh cùng mình về nhà, cầu xin anh ôm mình một lần thôi.

Nhưng vì sao đến giờ anh vẫn chưa đến?

Chỉ còn hai tiết mục nữa là đến lượt mình, sao anh vẫn chưa vào kiểm vé?

Cậu đã định hình phong cách từ đầu cuộc thi đến giờ, hôm nay cũng trang điểm theo hướng trưởng thành, có chút u buồn. Mái tóc được chải ngay ngắn, lớp trang điểm nhạt, áo sơ mi xanh nhạt kết hợp với quần tây đen thẳng thớm.

Trình Hàng Nhất đứng thẳng trong đám đông, ánh mắt chờ mong dần dần chuyển thành thất vọng.

Có khán giả nhận ra cậu, lén chụp mấy tấm ảnh, bàn tán rằng đúng là người theo đuổi phong cách trầm lặng, u sầu đến cùng.

Nhưng chẳng ai biết được, cậu thật sự đang buồn, buồn đến mức muốn bỏ thi ngay lúc này.

Nhưng vẫn còn một tia hy vọng, lỡ đâu mình thật sự thắng, lỡ đâu đúng vào khoảnh khắc mình giành quán quân, Từ Khai Từ sẽ xuất hiện như phép màu?

Như những giấc mơ lặp đi lặp lại, anh sẽ đứng dưới sân khấu, mỉm cười chờ mình?

Chỉ còn một tiết mục nữa là đến lượt cậu, Từ Khai Từ vẫn chưa xuất hiện.

Trình Hàng Nhất cúi đầu, bật cười một tiếng.

Vì muốn giữ em bên cạnh, anh đã lừa em suốt ba năm, ép em tham gia cuộc thi này, bây giờ vẫn còn gạt em.

Từ Khai Từ, đồ lừa đảo, anh vốn không định đến.

Đột nhiên, cậu cảm thấy danh hiệu quán quân chẳng còn quan trọng nữa.

Ban đầu cậu định hát một bài tự sáng tác, nhưng người mà cậu muốn hát cho nghe lại không đến, vậy thì hát cho ai đây?

Cậu chỉ muốn làm xong việc này thật nhanh, để đêm nay mau chóng kết thúc. Rồi sau đó, cậu sẽ đến nhà họ Từ tìm anh. Mặc kệ Từ Xuân Duệ có ở đó hay không, tối nay nhất định cậu phải gặp được Từ Khai Từ.

Cậu canh đúng thời gian, tìm đến ban tổ chức, lặp lại yêu cầu một lần nữa khiến họ ngỡ ngàng.

"Tôi không cần đèn sân khấu, không cần nhạc đệm, không cần ban nhạc."

Là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân, Trình Hàng Nhất dù có phong cách khá đơn điệu, nhưng giọng hát sạch sẽ, trong trẻo của cậu khi trình bày các bản ballad vẫn thu hút khán giả. Đêm chung kết, không ít người mong chờ sân khấu của cậu.

Không ngờ khi cậu bước ra, cả khán đài đều ồ lên một tiếng.

Đây mà là sân khấu chung kết sao? So với vòng loại còn sơ sài hơn, chỉ có duy nhất một ánh đèn chiếu xuống cậu, ngoài ra chẳng có gì khác.

Trình Hàng Nhất đứng yên dưới ánh đèn, nắm chặt micro, ánh sáng lạnh lẽo kết hợp với chiếc áo sơ mi xanh nhạt càng làm tôn lên nước da trắng không tì vết.

Nếu đến gần hơn, sẽ thấy rõ khóe mắt đỏ au của cậu chẳng phải vì trang điểm, mà bởi trước khi bước lên sân khấu, cậu đã không kiềm được mà rơi mấy giọt nước mắt.

Khóc vì bài hát không thể cất lên, khóc vì người không thể chờ được.

Cậu ngước lên, thấy trong khán đài có fan của mình, họ giơ cao những chiếc bảng đèn nhỏ, ánh sáng cam rực rỡ, bên trên vẽ một quả cam.

Cam cam.

Trình Trình.

Có người gọi cậu là Trình Trình, nhưng không phải người mà cậu muốn nghe gọi cái tên này.

"Ban đầu tối nay tôi định hát một ca khúc khác, nhưng giờ lại không muốn nữa. Cuộc thi này đối với tôi..." Giọng Trình Hàng Nhất nghẹn lại, ánh mắt lướt qua từng người trong đám đông, nhưng chẳng ai lọt vào mắt cậu, ngoài hai chiếc ghế trống trơ trọi như hai vết thương rướm máu, đau đến nghẹt thở.

"Đối với tôi, rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến thế. Đã vậy, tôi sẽ hát một bài mà tôi thực sự muốn hát, để kết thúc cái đêm vô nghĩa này."

"Dạo này anh có khỏe không?"

Không có nhạc nền, không có dàn hợp xướng, chỉ có giọng hát của Trình Hàng Nhất vang lên trong trường quay.

Khác hẳn những lần biểu diễn trước, lần này giọng cậu trầm thấp, không giống như hát cho tất cả mọi người, mà như chỉ hát cho riêng mình.

"Chọn một tấm thiệp Giáng Sinh, viết đầy lời chúc phúc, địa chỉ là trái tim, anh có nhận được không?"
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 97: Chương 97



Trời hơi lạnh, gió thổi khá lớn, thành phố yên tĩnh mà ồn ào. Mùa đông này, em phải một mình đi về nhà.

"Em quen chưa?"

...

"Có bao nhiêu nỗi nhớ cũng chẳng còn tư cách để bày tỏ, lời hỏi thăm từ người cũ còn gượng gạo hơn cả người xa lạ.

Hôm qua đã xa, ngày mai còn dài, ký ức mơ hồ mà khổng lồ.

Giữa đêm khuya thế này, làm sao để nước mắt không rơi?

Em quen chưa?"

...

Bài hát này không hẳn đã cũ, vốn là giọng nữ thể hiện, trong trẻo và nhẹ nhàng. Nhưng khi Trình Hàng Nhất cất giọng, lại trở nên cô đơn và buồn bã.

Nghĩ đến những gì cậu ấy nói trước khi hát, mai chắc chắn sẽ có đủ kiểu tin đồn, nào là thất tình ngay trước đêm chung kết, nào là lợi dụng chuyện tình cảm để gây chú ý. Lũ tài khoản chuyên săn tin chắc chắn sẽ được một phen hả hê.

Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao, lúc này cũng đã có fan khóc theo giọng hát của cậu ấy, và ngày mai, họ vẫn sẽ bảo vệ "anh trai" của mình, nói rằng anh ấy chỉ là quá nhập tâm mà thôi.

"Anh dạo này có ổn không? Có phải cũng đang vật lộn trong nỗi nhớ?

Anh nói sẽ nhớ em, vậy bây giờ... còn nhớ không?

Anh dạo này thế nào? Bận không, mệt không? Trái tim có còn đau không?

Nếu thật sự buộc phải quên em... vậy thì hãy thật vui vẻ mà bước tiếp..."

Từ Khai Từ, anh thật sự không cần em nữa sao?

Vậy... dạo này anh sống tốt không?

Nếu không gặp em sẽ khiến anh dễ chịu hơn, vậy thì nhất định, nhất định phải vui vẻ một chút, đừng làm chuyện ngốc nghếch, cũng đừng tranh thắng thua với những người bên cạnh anh nữa.

Hãy cứ sống tốt đi, chăm sóc bản thân thật tốt, ở dưới sự bảo bọc của ba mẹ mà trở lại làm đại thiếu gia kiêu ngạo của anh ngày trước.

Trình Hàng Nhất nghẹn ngào hát xong câu cuối, chưa kịp cúi chào đã vội vàng chạy xuống sân khấu. Cậu không nhìn sắc mặt của giám khảo, nhưng cũng có thể đoán được phản ứng của họ. Hát thế này thì đừng mơ đến chức quán quân nữa.

Nhưng cậu không quan tâm.

Vừa xuống hậu trường, cậu đã tháo ngay nút áo sơ mi, chuẩn bị về phòng thay đồ để mặc lại trang phục của mình, sau đó đi tìm Từ Khai Từ.

Dù chỉ là lần cuối cùng gặp mặt, cậu cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Sự tức giận trong khoảnh khắc không thể che giấu được những rung động kéo dài, càng không thể khỏa lấp một năm trời thương nhớ.

Nhưng không sao cả.

Từ Khai Từ, em không phải người quấn quýt dai dẳng.

Nếu anh thật sự muốn quên em, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ là... em có quá nhiều điều muốn nói với anh.

Chỉ cần nói xong, em sẽ để anh tự quyết định.

Trình Hàng Nhất vừa bước vào hậu trường thì bị một bàn tay kéo giật lại. Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đối diện với một gương mặt đầy tức giận.

"Mẹ kiếp, tôi với Từ Xuân Duệ vắt óc nghĩ cách cho cậu vào chung kết, thế mà cậu chơi tôi thế này à?"

Mạnh Tân Từ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vặn đầu Trình Hàng Nhất xuống đá bay đi.

Bao nhiêu người chen chúc muốn vào chung kết còn không được, vậy mà cậu ta lại phung phí một cách lãng phí như thế, không tức sao được.

Trình Hàng Nhất bị mắng đến rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Anh ấy không đến, em giành quán quân cho ai xem? Em đã nói em không cần mấy người giúp rồi, em chỉ cần gặp anh ấy."

Mạnh Tân Từ giận quá, đấm ngay một cú vào ngực Trình Hàng Nhất. "Ai nói với cậu là anh ấy không đến? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn xem... kia là ai?"

Ngực đau nhói, Trình Hàng Nhất ôm lấy lồng ngực, quay đầu nhìn theo hướng Mạnh Tân Từ chỉ.

Dưới ánh sáng lờ mờ của hậu trường, có một người đang ngồi, dáng vẻ trông rất yếu ớt.

Khoảnh khắc nhìn rõ người ấy, cơn đau ở lồng ngực cậu càng trở nên dữ dội, thậm chí đau đến mức tê dại, lan ra toàn thân.

Đau đến nỗi ho cũng khó khăn, đau đến mức toàn thân run rẩy, giọng nói cũng nghẹn lại.

Đau đến mức... ngay cả bước chân cũng không nhấc nổi.

Từ Khai Từ... sao giờ anh mới đến?

Sao... đến bây giờ mới đến gặp em?

Cậu run rẩy bước đến trước mặt Từ Khai Từ.

— Rồi bỗng nhiên, cậu quỳ một chân xuống.

"Anh dạo này ổn không? Từ Khai Từ, anh có ổn không?"

Vừa mở miệng, giọng đã lạc đi vì nghẹn ngào. Không biết là do cú đấm lúc nãy đau quá, hay vốn dĩ cậu đã muốn khóc ngay từ đầu.

Từ Khai Từ nắm chặt ống tay áo, vì trên tay còn đang cắm kim truyền, không thể để Trình Hàng Nhất nhìn thấy. Nhưng khi giơ tay lên chạm vào cậu, đầu ngón tay gầy guộc chỉ có thể lướt nhẹ qua gò má Trình Hàng Nhất.

"Anh ổn mà, em thấy đấy, anh vẫn sống tốt."

Hối hận, hối hận quá...

Lẽ ra phải hát bài đó, rõ ràng bài hát đó là dành cho Từ Khai Từ, rõ ràng anh ấy cũng đã nghe...

Vậy mà... tại sao không hát?

Nghĩ đến đây, Trình Hàng Nhất bật khóc dữ dội hơn, nước mắt thi nhau lăn xuống, kéo theo từng vệt dài trên lớp phấn nền.

"Làm sao bây giờ? Em không thể giành được quán quân rồi, em làm anh thất vọng mất rồi... Nhưng em không nhìn thấy anh, em tưởng anh không đến, em phải làm sao đây? Tại sao anh không ngồi dưới khán đài? Anh có biết không, đến giây phút cuối cùng em vẫn chờ anh, em vẫn luôn chờ anh..."

"Trình Trình, đừng khóc. Em hát hay lắm, anh nghe hết rồi. Không giành quán quân cũng chẳng sao, sau này Mạnh Tân Từ sẽ giúp em."

Giọng nói của Từ Khai Từ yếu đến mức gần như không còn sức lực. Cánh tay sớm đã buông thõng xuống đầu gối, giờ đây chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười, dỗ dành cậu nhóc trước mặt.

Nhưng Trình Hàng Nhất đã ôm chặt lấy bàn tay ấy.

"Nhưng tại sao anh vẫn chưa nguôi giận? Tại sao không chịu gặp em? Em chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, em chỉ là... chỉ là giận quá thôi. Nhưng em đâu phải lần đầu nổi giận, trước đây anh vẫn luôn tha thứ cho em mà... Vậy tại sao lần này lại muốn chia tay?"

Cậu ngẩng đầu, mắt mở to, rồi đột nhiên bật khóc to hơn.

"Tại sao lại cắt tóc? Anh thực sự muốn cắt đứt mọi thứ sao..."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 98: Chương 98



Cậu quay đầu đi, không nói thêm gì nữa. Xem như mặc nhận, hoặc là né tránh, tóm lại chẳng muốn mở miệng giải thích vì sao lại cắt tóc ngắn.

Lại càng không muốn nhớ đến cảm giác của mình vào đêm hôm đó, khi nhìn đống tóc vụn rơi đầy trên sàn nhà.

Trước khi gặp lại Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất có vô số điều muốn nói. Những lời ấy đã diễn đi diễn lại cả ngàn, cả vạn lần trong đầu, từng câu từng chữ đều được cậu chuẩn bị sẵn, tưởng tượng vô số lần cảnh mình sẽ nói thế nào, sẽ giải thích ra sao.

Thế nhưng, khi thật sự đứng trước mặt Từ Khai Từ, cậu mới nhận ra những gì đã chuẩn bị đều vô dụng.

Chỉ còn lại những câu lộn xộn, những lời nói không đầu không đuôi, chỉ để bày tỏ nỗi buồn và sự nhớ nhung của mình.

Cậu chỉ biết nắm chặt lấy áo Từ Khai Từ, vùi đầu vào người anh, khóc nấc lên từng tiếng một, mỗi tiếng lại lớn hơn tiếng trước.

Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, đôi chân bị Trình Hàng Nhất ôm chặt lấy. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt từng mảng vải trên quần anh.

Anh không còn sức để nâng tay lên lau nước mắt cho cậu.

Chỉ có thể hơi nghiêng người, mượn chút sức lực ít ỏi để nhẹ nhàng cọ cọ lên mái tóc của Trình Hàng Nhất.

Tóc cậu vuốt quá nhiều keo, dù với cảm giác yếu ớt của mình, Từ Khai Từ vẫn có thể nhận ra tóc cậu cứng cứng.

"Trình Trình, hôm nay anh gặp em... là vì anh nghĩ hôm đó chúng ta không có một kết thúc rõ ràng, nên em cứ mãi vương vấn."

"Nhưng hôm nay là đủ rồi. Chúng ta chốt lại ở đây đi. Lau khô nước mắt, ra ngoài kia đón nhận hoa tươi và những tràng vỗ tay thuộc về em. Sau này, đừng tìm anh nữa."

Tay của Trình Hàng Nhất vẫn không ngừng cọ cọ lên người Từ Khai Từ, dù về sau không còn là hành động có ý thức nữa, mà là do cảm xúc quá mạnh mẽ khiến cả người cậu run rẩy, tay vô thức co quắp lại.

Cũng may nhờ vậy mà cậu vẫn còn một chút tiếp xúc cuối cùng với Từ Khai Từ.

Trình Hàng Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa không cam lòng vừa đau đớn tột độ. Khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, hai tay càng siết chặt lấy Từ Khai Từ, như thể chỉ cần lơi ra một chút, anh sẽ biến mất ngay lập tức.

"Em không muốn! Em không muốn! Em muốn quay lại với anh! Chúng ta về lại Thịnh Thế Lam Loan đi, tiếp tục ở bên nhau!" Cậu run rẩy khi nói những lời này, hận không thể đem Từ Khai Từ hòa vào cơ thể mình, để từ nay về sau không bao giờ rời xa nữa.

Từ Khai Từ cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay run rẩy dần ổn định lại, là người chủ động cắt đứt tiếp xúc giữa hai người.

Anh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, chịu đựng cơn đau mà người khác không thể hiểu được, quay mặt đi, không nhìn vào mắt Trình Hàng Nhất.

"Trình Trình, trưởng thành lên đi. Chúng ta không thể quay lại nữa."

Sau đêm nay, người bước tiếp đến hạnh phúc... chỉ có em.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 99: Chương 99



Trình Hàng Nhất ngồi thừ trên giường, ngẩn ra suy nghĩ. Đúng là thế thật, Mạnh Tân Từ lúc nào cũng gọi nơi Vạn Quân Tu ở là "nhà". Dù có chạy đôn chạy đáo giữa hai, thậm chí ba thành phố, cậu ấy vẫn luôn nói "đi Thượng Hải", "đi Bắc Kinh", "đi đoàn phim", nhưng chỉ có một nơi duy nhất khiến cậu ấy nói "về"—chính là Y Thành.

Còn mình thì sao? Hoàn toàn ngược lại. Suốt những năm ở dàn nhạc, mình còn đi nhiều nơi hơn cả Mạnh Tân Từ, thế nhưng nơi mà mình luôn ngầm mặc định là "nhà" lại không phải Y Thành, mà là căn hộ ở Thịnh Thế Lam Loan.

Kể cả bây giờ, nơi đang ở cũng chẳng phải nhà thật sự, chỉ là một chỗ thuê tạm bợ bên ngoài mà thôi.

Từ sau khi chia tay Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất đã không còn nhà để về nữa.

Cậu bò dậy khỏi giường, cầm lấy chiếc quần Mạnh Tân Từ đã chọn giúp rồi đi vào phòng tắm.

Trước khi đóng cửa, cậu nói: "Đặt giúp em một vé máy bay nữa nhé, chiều nay em đi Y Thành với anh. Điện thoại để trên bàn, mật khẩu mở máy và mật khẩu thanh toán đều là sinh nhật của Từ Khai Từ."

Mạnh Tân Từ cầm lấy điện thoại, ánh mắt dừng trên màn hình khóa một lúc, sau đó bật cười khẽ, lắc đầu thở dài.

Có lẽ vì đã được thông báo trước, nên thủ tục ký hợp đồng diễn ra vô cùng suôn sẻ. Từ lúc đặt bút ký tên đến khi ngồi lên máy bay, Trình Hàng Nhất vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Chính vì Từ Khai Từ mà mình đi thi một cuộc thi, rồi từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, từ một nghệ sĩ violin trở thành ca sĩ ký hợp đồng chính thức—hơn nữa còn là kiểu vừa vào nghề đã có sẵn tài nguyên trong tay.

Nhưng chỗ nào đó không đúng, rốt cuộc là sai ở đâu? Đến tận bây giờ, mình vẫn không hiểu nổi. Tại sao Từ Khai Từ có thể kiên quyết không quay lại với mình, nhưng lại giúp mình nhiều đến vậy?

Từ đêm chung kết đến tận hôm nay, cậu đã nghĩ mãi về vấn đề này. Nằm bẹp trên giường suốt ba ngày, lúc ngủ thì mơ thấy, lúc thức thì trừng trừng nhìn trần nhà mà suy nghĩ.

Nghĩ không ra, càng nghĩ càng khó chịu. Mối quan hệ này cứ lững lờ không rõ ràng, nhưng đến khi chia tay lại dứt khoát tuyệt tình đến thế.

Cậu quay người đập nhẹ lên người Mạnh Tân Từ, giọng trầm xuống: "Anh nói xem, tại sao Từ Khai Từ lại giúp em nhiều như thế, nhưng lại sống chết không chịu quay lại? Hôm đó em khóc đến mức bò dậy không nổi, anh ấy nói đi là đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại."

Mạnh Tân Từ nghiêng đầu nhìn Trình Hàng Nhất, nheo mắt quan sát một hồi lâu, xác nhận xem cậu ta thật sự không biết hay chỉ đang giả vờ ngây thơ.

Rồi đột nhiên, anh cười phá lên, nhướng cao hàng lông mày sắc nét, ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu: "Hay đấy, câu hỏi này đáng để suy nghĩ lắm. Em cứ nghĩ kỹ đi, anh ngủ một giấc đã, chờ anh dậy rồi kể anh nghe câu trả lời nhé?"

Trình Hàng Nhất vốn định moi chút thông tin từ miệng Mạnh Tân Từ, ai ngờ lại nhận về mấy câu vô thưởng vô phạt này. Cậu lập tức trừng mắt, tức tối quay lưng, khoanh tay ôm ngực không thèm để ý đến gương mặt gian xảo của anh nữa.

Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng: "Thật ra... đến giờ em vẫn còn thích anh ấy. Anh với Vạn Quân Tu hạnh phúc thế, chắc anh không hiểu được cảm giác không thể ở bên một người đâu."

Không biết Mạnh Tân Từ có ngủ thật hay không, nhưng câu này của Trình Hàng Nhất giống như đang tự nói với chính mình. Nói xong, cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

"Không đâu, Trình Hàng Nhất." Mạnh Tân Từ vẫn nhắm mắt, nhưng giọng điệu chẳng có vẻ gì là đang buồn ngủ. "Anh nhớ lâu lắm đấy. Hồi em học đại học, em lén chạy về nói gì đó với Vạn Quân Tu, anh không rõ em đã nói gì, nhưng suýt chút nữa anh không thể ở bên anh ấy được nữa."

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, Mạnh Tân Từ lại thấy bực mình. Bực đến nỗi rõ ràng có rất nhiều cơ hội để kể cho Trình Hàng Nhất biết sự thật về Từ Khai Từ, nhưng anh vẫn cố nhịn.

Người bên cạnh lặng thinh, không dám cựa quậy, càng không dám quay đầu nhìn Mạnh Tân Từ. Cứ duy trì tư thế cứng nhắc ấy, lặng lẽ quay lưng về phía anh.

Lâu thật lâu sau, cậu mới thì thào một tiếng lí nhí: "... Xin lỗi."

"Trình Hàng Nhất, như Từ Khai Từ đã nói—trưởng thành lên đi." Mạnh Tân Từ nói chậm rãi, nhưng từng chữ đều nặng như đá tảng. "Khi nào trưởng thành, em sẽ không còn đặt ra câu hỏi vừa rồi nữa. Em với Từ Khai Từ từng gắn bó với nhau lâu như thế, đáng lẽ em phải là người hiểu rõ anh ấy nhất chứ, sao lại hỏi anh?"

Đến cả Mạnh Tân Từ còn nhìn ra được trạng thái của Từ Khai Từ không phải mới xuất hiện sau khi về nhà. Trình Hàng Nhất sao có thể không nhận ra chứ?

Nếu cậu thực sự không nhận ra, thì người khác nói ra có ích gì đâu.

Thích cũng được, yêu cũng được—tình cảm không thể chỉ dựa vào vài giọt nước mắt để chứng minh. Chỉ khi một người thực sự để tâm đến đối phương, mới có thể gọi là tình cảm chân thành.

Một mối quan hệ không đủ trưởng thành để gánh vác trách nhiệm, dù có quay lại cũng sẽ vì lý do khác mà chia tay lần nữa. Huống hồ Từ Khai Từ là người thế nào, đâu thể chỉ bằng một câu "thích" hay "không muốn chia tay" mà níu kéo được?

Nhớ lại trạng thái của Từ Khai Từ, đến giờ Mạnh Tân Từ vẫn thấy lo. Cứ như vậy xuất viện có thực sự ổn không?

Anh khẽ chau mày, liếc nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ. Quyết định sau khi xuống máy bay, bất kể thế nào, vẫn phải gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm.

Những lời nói trước ngày xuất viện, không biết cậu ấy có nghe lọt tai không, nhưng mong là còn nhớ được chút ít.

Mẹ Từ, Mai Tĩnh, có chút khó hiểu về cậu con trai của mình. Đột nhiên cậu nói muốn đi dạo phố, kiên quyết ra ngoài một chuyến. Trong khi trước đó, lúc vừa về nhà, bà muốn dẫn cậu đi mua ít đồ, nhưng cậu lại cứ chối, bảo rằng ra ngoài phiền lắm, kiểu gì cũng không chịu đi.

Vậy mà vừa mới xuất viện hôm qua, hôm nay đã chủ động nói muốn mua đồ, còn kéo bà ra ngoài bằng được.

Hôm nay trời nóng, may mà trong trung tâm thương mại có điều hòa. Dù vậy, bà vẫn lo lắng, không biết bao nhiêu lần cúi xuống nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của con trai mà hỏi: "Tiểu Từ, con rốt cuộc muốn mua gì thế? Trời thì nóng, ở nhà nghỉ ngơi chẳng phải tốt hơn sao? Con mới xuất viện mà."

Từ Khai Từ ngẩng đầu, nhìn gương mặt được chăm sóc rất kỹ của mẹ mình, chợt nghĩ bản thân đúng là giống bà hơn. Nếu giống Từ Xuân Duệ một chút nữa, có khi đã chẳng đẹp đến thế này rồi.

Cậu cố nặn ra một nụ cười, giọng không lớn lắm nhưng đường nét lông mày lại cong lên rất đẹp.

"Con mua quà sinh nhật cho mẹ đấy. Chỉ là... muộn mất rồi, giờ coi như bổ sung vậy."
 
Back
Top Bottom