Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 90: Hoa Hồng Trắng (2)



"Anh yêu em, hãy ra đi, trái tim anh tin tưởng.

Một nghịch lý khi lá rơi,

Với mỗi lời nói, tôi đẩy em ra xa,

Mong em sẽ chọn ở lại."

June cất giọng như đang thì thầm, dịu dàng nhưng đầy uy lực.

Mang theo sức nặng của nỗi buồn và sự khao khát khiến đám đông theo dõi càng kinh ngạc hơn.

Lời truyền đạt chân thành xuyên qua tâm khảm.

Khi phần điệp khúc đến gần, giọng hát của họ hòa quyện vào nhau một cách hài hòa khiến khán giả phải rùng mình.

"Anh yêu em, em đi đi, anh không yêu em, em đừng rời xa.

Miệng tôi tuôn ra những lời dối trá giả tạo.

Hứa hẹn sẽ làm sáng tỏ, một trò chơi mong manh mà chúng ta đang chơi,

Anh không yêu em, đừng rời xa, đừng để chuyện này trôi đi."

Jisung và Zeth bước về phía trước, động tác của họ đồng bộ ở giữa sân khâu. Vũ đạo tạo ra một bản giao hưởng hình ảnh quyến rũ khiến khán giả say mê.

Phần bridge thứ hai diễn ra liền mạch và ánh đèn sân khấu chuyển sang Lâm Chí. Zeth một lần nữa đưa cho anh bông hồng trắng, và anh nhìn nó với nỗi buồn sâu sắc.

"Lời chưa nói, nỗi đau thầm lặng,

Một tình yêu không được thừa nhận, một trái tim đang bị đe dọa"

Giọng nói giàu cảm xúc của anh đã vẽ nên một bức tranh sống động về nỗi đau. Các thành viên còn lại làm theo, mỗi người thể hiện lời thoại của mình phản ánh cảm xúc ẩn chứa trong lời bài hát.

Buổi biểu diễn tập thể của họ là minh chứng cho sự cống hiến và tài năng của họ, khiến khán giả càng chìm sâu hơn vào câu chuyện họ đang kể.

"Trong khoảng trống giữa những cái nhìn trộm của chúng ta,

Nói dối sự thật về những cơ hội bị bỏ lỡ."

Các cố vấn và nghệ sĩ theo dõi một cách kinh ngạc, sức nóng của họ tăng lên theo âm thanh bộ gõ tinh tế.

Hwan thở hổn hển.

Phiên bản này - họ đang sử dụng bản gốc phải không?

"Anh yêu em, hãy ra đi, một lời cầu xin thầm lặng.

Sợ phải thể hiện con người thật của mình,

Tôi đã giữ em lại, giữ kín cảm xúc,

Bây giờ chúng ta đang trôi dạt, cách xa cả thế giới."

Đoạn điệp khúc một lần nữa đến gần, âm thanh của nhiều nhạc cụ dây vang vọng trong phòng thu, mở rộng trái tim của người xem.

"Anh yêu em, hãy rời đi, anh không yêu em, đừng rời xa,

Trong nghịch lý này, chúng ta phải đau buồn,

Tình yêu một thời trong sáng nay đã mất trong đêm.

Hai tâm hồn mãi mãi xa cách ánh sáng"

Hwan cảm thấy có gì đó giật mạnh trong tim mình. Thật vậy, họ đã sử dụng nhạc cụ gốc.

Việc ai đó biết đến phiên bản này đã khiến trái tim anh dịu lại. Bài hát này rất đặc biệt đối với anh khi còn là một nghệ sĩ trẻ. Đó là điều đã thúc đẩy anh trở thành ngôi sao.

Khoảnh khắc mà mọi người chờ đợi đã đến – đoạn bridge.

Âm nhạc nổi lên, nền đèn LED thay đổi, tạo ra ánh sáng thanh tao cho những người biểu diễn.

June bước về phía trước, làm chủ sân khấu.

Tiếng nhạc dừng lại và mọi người dường như nín thở lắng nghe.

"Ôi, những tiếc nuối ám ảnh tâm hồn tôi,

Nỗi đau khi để em ra đi..."

Akira bàng hoàng khi nhìn anh bạn của mình trên màn hình.

"Điên rồi," anh thì thầm. "Anh ấy quá tốt."

Từng lời của anh dường như lơ lửng trong không trung, nặng trĩu sức nặng của những cảm xúc anh gửi vào lời bài hát. Nền đèn LED lại dịch chuyển, để lộ dòng thác cánh hoa trắng rơi, tượng trưng cho sự giải phóng những cảm xúc dồn nén và bản chất phù du của thời điểm hiện tại.

Với một bước ngoặt nhẹ nhàng nhưng đau lòng, anh thay đổi lời bài hát cuối cùng.

"Anh nói dối, anh xin lỗi. Anh đã đẩy em ra.

Anh yêu em, đừng rời xa, đó là điều anh thực sự muốn nói."

Anh không yêu bạn, hãy rời đi. Bây giờ anh chỉ có một mình với cái giá mà anh phải trả - đó là những lời ban đầu, nhưng June nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói ra những gì anh ấy thực sự muốn.

Hwan mím môi lại.

Anh rất biết ơn vì đã đeo kính râm vì vào lúc đó, anh cảm thấy nước mắt mình trào ra.

Tuy nhiên, anh không đơn độc. Jia và Bora bây giờ nắm tay nhau và khóc trong im lặng. Tác động sâu sắc của sự thay đổi tinh tế đã đánh vào cốt lõi tâm can.

Màn trình diễn tiếp tục đến đoạn điệp khúc cuối cùng với sự hòa âm của Yuri. Âm thanh cao vút xuyên qua không khí cùng chất giọng khàn khàn của Lâm Chí.

Ai oán, bi thương.

"Anh yêu em, hãy rời đi, anh không yêu em, đừng rời xa,

Tình yêu của chúng ta là bí mật mà chúng ta đã chọn để lừa dối.

Với môi nụ cười, một phần trong tôi đã chết đi

Bây giờ chúng ta đang sống trong một tình yêu bị từ chối."

Đoạn điệp khúc cuốn theo nỗi đau trong hành trình mà nhóm muốn bày tỏ với khán giả.

Khi những nốt cuối cùng cất lên, cả phòng thu dường như nín thở.

Trường quay ngập tràn cảm xúc nhưng,

Vẫn chưa kết thúc.

June đứng ở vị trí center trong phần outro của bài hát.

Các thành viên khác trong đội đứng yên, ánh mắt họ dán chặt vào June.

Những tia sáng khác đều tắt, chỉ có sân khấu được chiếu sáng.

Khi June thốt lên những lời tự sự cuối cùng.

Trên nền đèn LED - bóng của một cô gái đang đứng cùng người khác.

"Anh yêu em, đừng rời xa, Xin đừng rời xa.

Đó là những lời tôi muốn bạn nhận được."

Thực tế buồn vui lẫn lộn của tình huống được phản ánh trên màn hình, thể hiện trực quan về niềm hạnh phúc của cô gái với người khác, ngay cả khi June vẫn ở trong bóng tối của cuộc đời cô.

Nụ cười của June vẫn chân thật và chứa đầy nỗi buồn và sự hài lòng.

Anh dựa vào quan tài, ánh mắt hướng xuống dưới, dường như đang chìm đắm trong những suy nghĩ kéo dài ra ngoài sân khấu.

Máy ghi hình phóng to, sự thật được tiết lộ - chiếc quan tài chỉ là một tấm gương.

Tiếng thở dồn dập vang vọng khắp trường quay, họ nhận ra rằng bản thân đã bị cuốn vào một tình tiết câu chuyện choáng váng đến nào lòng.

Hyerin che miệng để kìm nén tiếng nức nở. Cô ấy đã theo dõi sân khấu, nhưng tình tiết này đã không được xuất hiện trên màn ảnh cách đây một thời gian.

"Nhưng anh thấy em hạnh phúc hơn dù anh muốn em ở lại

Nhưng bây giờ, anh sẽ mỉm cười khi nhìn em từ xa."

Cả trường quay như bị đóng băng, màn trình diễn u sầu của June mang một tầng ý nghĩa hoàn toàn mới.

Bất chấp tình cảm còn đọng lại của chính mình, nỗi khao khát và lòng vị tha thúc giục người con gái anh yêu bước tiếp hoạ nên một bức tranh đau lòng về sự hy sinh và tình yêu bên kia nấm mồ.

Khi những nốt nhạc cuối cùng còn đọng lại, hành động của June tiếp tục khiến khán giả say mẻ.

Anh với tay lấy bông hồng trắng vốn là motip lặp đi lặp lại, biểu tượng cho tình yêu của họ và nhẹ nhàng đặt nó lên trên quan tài.

Và rồi, khoảnh khắc mà mọi người chờ đợi – June ngước mắt lên, con ngươi nhìn thẳng vào ống kính máy quay.

Trong khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 91: Đừng khóc



Khi June nhìn vào máy quay, vô số cảm xúc cuộn xoáy trong anh.

1.Tại sao người quay phim vẫn hướng máy ảnh vào anh ấy vậy? Đã quá lâu rồi!

2.Làm sao mà anh ấy lại có thể khóc trong lúc biểu diễn cơ chứ?

3. Anh muốn bóp cổ Jisung vì phần gái bông hồng Jisung chuyền cho anh ở phần mở đầu đã chọc vào mắt anh. Làm sao có thể thảm hại đến vậy?

Mắt phải của June bị đau khiến giọng anh bị ảnh hưởng trong suốt đoạn điệp khúc cuối cùng.

Tất nhiên, June không khóc vì bài hát!

Anh đã hát nó quá nhiều lần đến nỗi bị choáng ngợp bởi nó.

Bản thân anh thừa nhận rằng màn trình diễn đặc biệt này là màn trình diễn giàu cảm xúc nhất, nhưng mình chắc chắn không khóc.

Là vì bông hồng chết tiệt đó!

Khi máy quay vẫn tập trung vào June, anh mím môi lại với ý định tỏ ra khó chịu, nhưng khán giả lại hiểu sai khiến June phải cố gắng kìm nén những cảm xúc thậm chí còn mãnh liệt hơn.

"Tớ không ngờ mình lại khóc trong một chương trình thần tượng!"

"Thiên tài. Sân khấu này thật thiên tài. Bất cứ ai nghĩ ra ý tưởng của họ đều xứng đáng nhận được những stars bổ sung."

"June đang kìm nén nước mắt!"

"June là một người sống tình cảm."

June chắc chắn không phải là người dễ xúc động. Anh thở phào nhẹ nhõm khi máy quay bắt đầu lia tới các đồng đôi khác của mình.
Đến đây, khán giả vẫn còn say mê với màn trình diễn giàu cảm xúc.

Sau đó, sự tĩnh lặng dần dần chuyển thành tiếng hò reo và ngưỡng mộ.

Ở hậu trường cũng phản ứng tương tự. Máy quay ghi lại biểu cảm của các thực tập sinh khác, và khung cảnh thật hỗn loạn.

Hầu hết họ đều đang lau nước mắt, vẻ mặt pha trộn giữa sợ hãi, ngạc nhiên và buồn bã tột độ

Jaeyong, người nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn, dường như đang lục lọi thứ gì đó trong túi. Sau đó, anh vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn chưa rơi.

Tuy nhiên, ánh mắt của Akira rất nhanh chú ý đến anh. "Ôi chúa ơi. Jaeyong đang khóc!" anh ấy hét lên, khiến các thực tập sinh khác phải nhìn về phía anh ấy.

Jaeyong tròn mắt ngạc nhiên và nhanh chóng nhét chiếc khăn giấy ướt vào túi. "Tôi không có khóc." anh bảo vệ.

Tuy nhiên, giọng nói run rẩy lại phản bội anh ấy, một số học viên bật cười.

Akira cười to nhất trong số họ. Jaeyong luôn là một kẻ cứng rắn. Khi họ tan rã, anh ấy thậm chí còn không khóc trước mặt các thành viên. Tuy nhiên, anh thực sự đã khóc bởi màn trình diễn này.

"Đừng lo lắng, đội trưởng." Akira nói. "Màn trình diễn của họ thực sự rất tốt. Tớ không thể phủ nhận rằng nó rất xúc động.

"June, tên khốn đó, lại làm được vậy" anh lắc đầu. "Làm sao sân khấu của họ có thể biến từ một mớ hỗn độn, vô cảm thành một kiệt tác như thế này?"

Ở góc kia của căn phòng. C-Jay và Jangmoon ôm nhau khóc nức nở. Seungwoo - đồng đội của họ, nhìn đánh giá với ánh mắt kinh tởm khi Jangmoon phì nước mũi vào chiếc khăn rằn buộc quanh bắp tay của C-Jay.

"Anh lớn của tôi!" anh ấy r*n r*. "Làm sao giọng hát ấy có thể chứa đựng nhiều đau đớn đến thế?"

"Thật là không công bằng." C-Jay khịt mũi "Sao bây giờ anh June lại mạnh như vậy?"

Cảnh các thực tập sinh khóc lóc và cố gắng giữ bình tĩnh ở hậu trường vừa cảm động vừa gây cười.

Tác động sâu sắc của màn trình diễn đã khiến tất cả mất cảnh giác, khiến mọi người cảm động và phá vỡ những kỳ vọng của trước đây.

Ngay cả những người đã đánh giá thấp Team Aces sau khi chứng kiến vòng đánh giá tạm thời cũng nhanh chóng nuốt lời.

So với phòng học viên ồn ào, phòng cố vẫn lại tràn ngập sự yên tĩnh. Họ không thể bình tĩnh và thậm chí chưa thể đưa ra bất kỳ bình luận nào khi màn hình chuyển sang màu đen.

Tuy nhiên, dù màn hình đã tắt nhưng tiếng vỗ tay của khán giả vẫn tiếp tục vang vọng.

Một tiếng hít thở phá vỡ sự im lặng.

Hyerin và Jihyun, những người hướng dẫn các thực tập sinh, giường như không thể gượng dậy được.

"Mình muốn được anh ấy dìu dắt'. Jihyun nghĩ

"Thật cmn ngầu quá!" Hyerin khiến Jihyun mất cảnh giác. Việc Hyerin chửi bới là điều hiếm khi xảy ra vì cô ấy luôn giữ gìn vibe nữ thần trong sáng.

Hai người họ đang âm thầm có cảm tình với June.

Nana, đối thủ của Hyerin, cũng bất ngờ trước màn trình diễn của họ.

"Buổi diễn tập chẳng là gì so với sân khấu thực tế!" Bone kêu lên. "Những đứa trẻ này thật điên rồ."

Minho gật đầu đồng ý. "Tôi phải nói rằng, tôi không có lời phê phán nào để nói cả."

Jay Kim cười lớn. "Tôi không thể tin được các thực tập sinh lại có thể mang đến những màn trình diễn đỉnh cao như vậy. Tôi thực sự đã nghĩ rằng đội hát 'Beside Me' sẽ giành chiến thắng, nhưng tôi đoán là không."

Ngay cả Gun, người nổi tiếng là người ghét June, cũng rất ấn tượng. “Tôi nghĩ màn trình diễn rất tốt." anh lặng lẽ nói.

Lời khen nhu mì của Mentor Gun đã mang lại nụ cười trên khuôn mặt của Hyerin và Jihyun, ánh mắt họ ánh lên niềm tự hào và hài lòng.

"Anh đăng ngày càng thích June phải không?" Jihyun trêu chọc.

Gun nhướng mày nhìn cô. "Cô lấy ý nghĩ đó ở đâu vậy? Tôi đang khen ngợi toàn bộ đội. Tất cả họ đều đã làm rất tốt."

Hyerin và Jihyun quay sang nhìn nhau ngầm hiểu.

Dù lời khen của Gun có phần bất ngờ nhưng khoảnh khắc bất ngờ nhất vẫn chưa đến.

Khi các cố vấn thảo luận với nhau - Hwan, người luôn đeo kính râm và đội mũ rơm, đứng dậy vỗ tay chậm rãi.

Đó là một sự hoan nghênh nhiệt liệt!

Một ca sĩ 27 tuổi đứng ra bênh vực một nhóm thực tập sinh!

Tuy nhiên, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là anh đã cởi bỏ chiếc kính râm, để lộ đôi mắt đẫm lệ.

Các cố vấn khác ngạc nhiên trước cảnh tượng bất ngờ.

Đôi mắt của Hwan, có vẻ to và tròn hơn, chứa đựng nhiều cảm xúc đan xen.

Họ nhìn nhau thích thú.

Cảnh tượng đôi mắt đẫm lệ của Hwan trở nên hơi hài hước.

Vậy ra đó là lý do tại sao anh ấy luôn đeo kính râm.

Hwan trông giống như một chú gấu trúc đang khóc vậy.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 92: Đấu cận chiến



Team Aces cuối cùng đã rời sân khấu, tuy nhiên tác động từ màn trình diễn của họ vẫn còn đọng lại.

Jia vẫn chưa thể nói chuyện lại bình thường. Cô cảm thấy như linh hồn của mình đã bị hút ra khỏi cơ thể.

Màn trình diễn của vừa rồi là một trải nghiệm khó tả và sự yêu thích của cô dành cho June tăng lên theo cấp số nhân sau đó.

Tuy nhiên, cô không đơn độc trong cảm xúc của mình.

Bora, người đang đứng đó vì sốc, từ từ quay về phía Jia. Cô kéo tay áo Jia, khiến cô giật mình tỉnh lại.

"Cái gì?" Jia nhướng mày hỏi.

"June," Bora gọi tên anh.

"Anh ấy thì sao?"

Bora mỉm cười, sự tò mò lấp lánh trong mắt cô. "Hãy kế cho tôi nghe nhiều hơn về anh ấy"

*****

Khi Team Aces tiến vào hậu trường, Jisung quàng tay qua vai June.

"Anh ổn chứ?" Anh hỏi với vẻ mặt quan tâm. "Em đã thấy anh khóc cách đây không lâu."

'Là tại cậu đấy!" Jun hét lên trong đầu.

Zeth tham gia vào cuộc trò chuyện của họ với một nụ cười buồn. "Anh cũng thấy. Anh cũng suýt khóc sau khi nhìn thấy em, em trai. Em đã làm rất tốt."

Yuri gật đầu đồng ý. "Anh có bị choáng ngợp bởi cảm xúc của mình không?"

"Không hẳn," June thờ ơ nói. "Mắt tôi chỉ bị đau thôi."

Lâm Chí cười lớn "Đúng như mong đợi," anh cười khúc khích. "Anh đã trở lại rồi. Có thể cho bọn em biết anh có phải là đứa hay khóc hay không. Chúng tôi hứa sẽ không cười"

June thở dài. "Tôi đang nói sự thật."

"Chà, dù sự thật là gì đi nữa," Leo xen vào. "Tôi nghĩ đó là một lựa chọn rất đúng đắn. Đó là một màn trình diễn đầy cảm xúc và tôi tin rằng chúng ta đã làm rất tốt."

Zeth mỉm cười. "Tất nhiên rồi, chúng ta đã làm được. Khán giả phát cuồng vì màn trình diễn mà."

"Đội Aces?" một trong những thành viên trong nhóm sản xuất đã gọi họ chú ý.

"Xin hãy đến phòng kết quả ngay bây giờ để quản sát bảng xếp hạng tổng thể và một số thông báo."

Zeth hít một hơi thật sâu, trông có chút lo lắng. "Đi thôi," anh nghiêm túc nói.

Mới cách đây không lâu, họ còn là một đội.

Nhưng bây giờ, họ đã trở lại là những thực tập sinh cá nhân.

Đây vẫn là một cuộc thi.

Jisung huých vào người June, khiến người sau phải nhìn anh.

“Em rất ngạc nhiên đấy!" anh thành thật nói, giơ hai ngón tay cái lên. “Sẽ chỉ công bằng nếu anh giành được vị trí đầu tiên." anh thì thầm.

June mỉm cười nhưng không trả lời.

Anh ngồi cạnh Jisung khi họ đến phòng kết quả.

June biết rõ là không nên mong đợi kết quả tốt nhất.

Ở trong đội này, anh đã giảm kỳ vọng của mình xuống. Tất cả các thành viên trong nhóm đều nằm trong top 10.

Mặc dù thứ hạng của anh ấy không thấp nhưng những người khác có lượng fan hùng hậu hơn.

Hôm nay cũng vậy, những tấm bảng của Zeth lấn át tấm bảng của những người khác.

Đối với June, sẽ không quá ngạc nhiên nếu anh ấy đứng cuối cùng trong đội.

Màn hình sáng lên và cả đội hồi hộp theo dõi thứ hạng của họ lần lượt được hiển thị.

Các thực tập sinh và cố vấn cũng đang theo dõi thứ hạng của họ ở hậu trường.

Hwan - người vẫn chưa che lại đôi mắt như bị đấm, đang bí mật cổ vũ cho June. Trong tâm trí anh, June là người thể hiện bài hát thành công nhất.

Ngược lại với các đồng đội, June không hề cảm thấy lo lắng chút nào.

Anh ấy đã chắc chắn rằng mình sẽ không thắng, nhưng rõ ràng là đội viên sẽ được hưởng lợi từ phiếu nhóm. Vì vậy, trong lòng anh không hề có chút cay đắng nào.

"6. Lâm Chí - 182 phiếu"

Đôi mắt June mở to mắt ngạc nhiên về phía Lâm Chí với vẻ cậu có. Anh ta nắm chặt, hiến nhiên không hài lòng với kết quả của cuộc bình chọn.

June rất ngạc nhiên vì anh thực sự nghĩ mình sẽ xếp cuối cùng. Nếu anh ấy không đứng cuối thì có lẽ anh ấy sẽ đứng thứ 5.

"5. Leo-197"

Bây giờ, điều này thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn. Các thực tập sinh ở hậu trường cũng bàn tán với nhau.

"Tôi không ngờ điều này lại xảy ra. Leo nằm trong top 5. Ít phiếu bầu quá."

"Thật sự June có thể xếp hạng cao hơn sao?"

"Anh ấy không nổi bật đối với tôi. Đó chỉ là điều được mong đợi thôi."

June thở dài. Là người thứ tư. Anh có thể cảm nhận được rồi.

"4. Jisung-243"

"Điều này thật nực cười June thật sự năm trong top 3 à?"

Jisung siết chặt cánh tay June và mỉm cười với anh, đôi mắt nheo lại vì vui sướng. "Em nghĩ anh sẽ nhận được lợi ích cá nhân, anh trai à"

June lắc đầu. “Tôi là người tiếp theo, anh nói.

Hiện tại, Yuri thuộc top 6 và anh ấy cũng là người có nhiều line nhất trong nhóm. Sẽ hợp lý hơn nếu June đứng thứ 3.

"3. Yuri-256"

Với mỗi tên thành viên xuất hiện trên màn hình, trái tim Jihyun như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô ấy không thể bỏ phiếu cho June, nhưng nếu có thế, cô ấy sẽ làm điều đó hàng trăm lần. Lẽ ra cô nên nghỉ phép chỉ để cùng khán giả tham gia và bình chọn cho June.

"Chúa ơi." Akira thì thầm. "June đang cạnh tranh với Zeth."

Ren cau mày. Trong một thời gian khá dài, Zeth đã đứng đầu.

Anh ấy luôn là thực tập sinh số một trong công ty của họ - trong các cuộc đánh giá thực tập sinh hàng tháng, các dự án trước khi ra mắt, hợp đồng biểu diễn người mẫu, v.v.

Trong nhóm học viên này, chỉ có Casper mới có cơ hội chống lại anh.

Tuy nhiên, June - một thực tập sinh độc lập chưa từng được biết đến trong giới thần tượng trước khi gia nhập Rising Stars. Anh ấy thực sự đang đối đầu với Zeth?

Màn hình hiện lên tên cả hai.

Zeth vs. June.

Mọi người dường như nín thở khi những con số cuối cùng được hiển thị. Các học viên há hốc mồm khi cuối cùng cũng nhìn thấy kết quả cuối cùng

'Chiến thắng của Zeth!" màn hình hiển thị

Những tiếng thở dài vang vọng khắp căn phòng. Một số người thở dài thất vọng, trong khi một số lại cảm thấy nhẹ nhõm. Gun là người thở phào nhẹ nhõm.

Dù rất ghét phải thừa nhận nhưng June đã thể hiện rất tốt màn trình diễn này.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn chưa bị thuyết phục về sự tiến bộ nhanh chóng June.

Đối với anh ấy, thật không công bằng khi một thực tập sinh lại thể hiện sự tiến bộ rõ rệt như vậy chỉ trong vòng chưa đầy 2 tháng!

"Zeth thắng," Ren cau mày. Tất nhiên là anh ấy đã mong đợi điều đó. Cuối cùng, anh ấy vẫn là thực tập sinh đứng đầu trong cuộc thi.

Tuy nhiên, không ai ngờ tới số phiếu bầu mà họ nhận được.

"2. June - 416"

"1. Zeth - 417"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 93: Tao biết mày



"Ash" Jisung thất vọng kêu lên.

"Cậu có ghét việc tôi đã thắng không?" Zeth cười khúc khích.

Jisung đỏ mặt. "Ô, tất nhiên là không, anh trai! Tôi chỉ - ừm ... ủng hộ June nhiều hơn thôi." anh lúng túng cố gắng lảng tránh.

"Tôi hiểu rồi." Zeth nói, vỗ nhẹ vào lưng Jisung.

June đứng dậy và Zeth ngay lập tức đi đến bên cạnh anh.

"Đó là một trận đấu hay đấy, em trai." anh mỉm cười

"Chúng ta thậm chí còn không đánh nhau." June nói. "Chúng ta là một đội"

Zeth đột ngột dừng lại khiến June phải nhìn anh.

"Cái gì?"

"Điều hiển nhiên mà?" Anh bực dọc hỏi.

June chế giễu và lắc đầu trước khi bước vào hậu trường. Khi bước vào anh ngạc nhiên khi thấy các thực tập sinh khác đang mong ngóng họ trở lại.

"Oa." anh nghe thấy C-Jay và Jangmoon cổ vũ từ xa "Đó chính là anh trai của chúng tôi đấy. Anh gần như đã giành được vị trí đầu tiên đấy."

June thở dài che mặt trước khi ngồi về phía đội của họ.

Akira ở ngay bên cạnh anh vì các đội cùng hạng ngồi cạnh nhau. Akira huých vai June. June nhướng mày dò hỏi.

"Lúc đó anh ngầu lắm," Akira nháy mắt. "Anh đã làm Jaeyong khóc."

June liếc nhìn Jaeyong đang ở phía bên kia căn phòng và lắc đầu.

June giễu cợt. "Tôi không tin," anh nói. "Người đó sẽ không bao giờ khóc."

"Anh ấy đã khóc mà," Akira cười khúc khích. "Hãy đợi cho đến khi chương trình được phát sóng."

Cuộc trò chuyện của họ dừng lại khi Kang Minho bước vào phòng với nụ cười tự tin. Anh lê bước lên bục với thẻ công bố trên tay. Các học viên vẫn im lặng, mỗi người đều hy vọng đội của mình sẽ chiến thắng.

"Tôi không trì hoãn thêm nữa," Minho nói. "Tôi biết tất cả các bạn đều mệt mỏi sau thời gian chuẩn bị ngắn ngủi. Nhưng hãy kiên nhẫn các thực tập sinh của tôi. Đối với 'Rap and Dance', đội gây ấn tượng với khán giả nhiều nhất chính là đội 'Shake It'."

Đội của Casper vui mừng trong khi đội đối thủ cúi đầu chấp nhận kết quả.

"Chuyển sang hang mục tiếp theo." Kang Minho tiếp tục: "Ở hạng mục "Vocal và Rap, đội để lại dấu ấn không thể phai mờ chính là 'Forever Young'. Xin chúc mừng, các bạn đã giành được quyền lợi 100.000 stars."

Một lần nữa, căn phòng lại vang lên tiếng reo hò. Các thực tập sinh đội Hyunwoo trao nhau ánh mắt phần khởi. Hyunwoo nhếch mép cười đắc thắng, cảm thấy mình là người tài năng nhất trong phòng.

Hầu như tất cả các học viên đều đã biết ai sẽ chiến thăng June cũng chắc chắn một trăm phần trăm về điều đó. Đội của họ không thể không giành chiến thắng.

Trước đây anh ấy đã dự đoán sai, nhưng bây giờ, anh chắc chắn 100%.

June thậm chỉ có thể đặt cược ngón út phải của mình.

"Và cuối cùng, đối với hạng mục Vocal and Dance," Minho làm tăng thêm sự hồi hộp, "Đội thực sự thu hút khán giả và ban giám khảo bằng màn trình diễn của họ là..."

"Team Aces biểu diễn 'I Love You, Leave; I Don't Love You, Don't Leave'." Chúng ta hãy chúc mừng họ vì không chỉ mang đến một màn trình diễn đầy cảm xúc mà còn nhận được sự công nhận từ các nghệ sĩ." anh nói thêm.

"Họ đang xem à?"

"Hwan thực sự thích buổi biểu diễn à?

"Họ đã làm rất tốt."

Giữa cuộc trò chuyện, Minho còn có thêm một điều bất ngờ nữa. "Nhưng đó chưa phải là tất cả, anh tuyên bố đầy phấn khích. "Đội nào giành được số sao tổng thể cao nhất cho màn trình diễn của mình sẽ nhận được thêm 50.000 stars!"

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Với một khoảng dừng đầy kịch tính, Minho tuyên bố, "Và đội đã giành được số sao cao nhất chung cuộc không ai khác chính là Đội Aces!"

"Chết tiệt," Akira thì thầm bên cạnh anh. "Anh vừa gói được 150.000 ngôi sao. Đưa cho em một ít đi."

June cười khúc khích khi nhìn C-Jay và Jangmoon, những người đang có vũ còn to hơn cả anh "Tôi nghĩ họ cần nó hơn bạn."

Sau phần công bố người thắng cuộc, giờ là phần công bố phụ.

Minho hãng giọng, và căn phòng lại trở nên im lặng. "Như các bạn đã biết, sau các nhiệm vụ, có một sự kiện không thể tránh khỏi xảy ra ngay sau đó - vòng loại bỏ."

Một tiếng thở dài tập thể vang lên trong phòng khiến Minho bật cười. "Tôi biết rằng tất cả các bạn đều muốn ở lại cuộc thi, nhưng tôi e rằng đó không phải là cách nó diễn ra. Vì vậy, các học viên hãy sẵn sàng."

"Nhiệm vụ thứ hai sẽ được phát sóng trong hai tuần, vì vậy hãy nhớ chuẩn bị tinh thần cho vòng loại trực tiếp vào tuần sau. Đội ngũ sản xuất sẽ liên hệ với bạn về các sự kiện tiếp theo của cuộc thi, nhưng hiện tại, các bạn sẽ được nghỉ ngơi."

"Tôi thèm được về nhà quá."

"Tôi không thể tin rằng mình đang nói điều này, nhưng tôi thực sự nhớ mẹ."

"Tôi sẽ nhớ các cô quán căn-tin lắm. Mẹ tôi không giỏi trong việc bếp núc."

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tập phim tuần tới với một nhiệm vụ khác. Hãy nhớ theo dõi thông tin cập nhật. Cảm ơn các thực tập sinh." Minho nói và vẫy tay tạm biệt

"Cảm ơn cố vấn." các thực tập sinh cúi đầu cho đến khi Kang Minho khuất dạng.

Ngay khi anh vừa đi khỏi, bạn bè đã tụ tập lại quanh June.

"Mọi người định làm gì trong kỳ nghỉ này?"

"Không có kế hoạch." June nói.

Anh ấy không muốn làm gì cả.

Có thể anh ấy sẽ nâng cao kỹ năng của mình lúc này lúc khác, nhưng anh ấy muốn thư giãn sau một tuần mệt mỏi.

"Ôi thôi nào anh trai! Tại sao chúng ta không ra ngoài nhỉ?" Akira hỏi. "Chúng em có thể đến chỗ của anh lần nữa được không?"

"Đúng vậy! Hãy xem tập tiếp theo tại phòng của anh nhé." Jangmoon bật lên.

June thở dài. "Đừng có đến."

C-Jay nhếch mép cười và khoanh tay trước ngực. "Quá muộn. Hãy đợi bọn em tới đi."

June lắc đầu. "Tôi sẽ không mở cửa cho cậu đâu. Vậy nên tôi nói nghiêm túc đấy. Đừng đến." anh nghiêm túc nói.

C-Jay giơ tay đầu hàng. "Em xin lỗi, anh trai. Chúng em sẽ không đến."

Jisung kiểm tra điện thoại và mỉm cười. "Bố mẹ em đến đón rồi." anh nói. "Em đi trước đây."

Akira nói. "Chú tôi cũng đang trên đường tới."

"Aww, tốt cho các bạn," Jangmoon nói. "Mẹ tôi chỉ gọi taxI thôi."

C-Jay lè lưỡi. "Tệ thật đấy. Hôm nay tôi sẽ ra ngoài ăn tối với gia đình."

Jangmoon trợn mắt. "Sao cũng được," anh quát. "Còn anh thì sao, đại ca? Có ai đón anh không?"

June lắc đầu. "Tôi sẽ tự đi."

"Đúng rồi," Minx nói. "Bố mẹ anh không ở Seoul phải không?"

"Ừ." June thản nhiên nói. Họ đang ở trên thiên đường hay địa ngục. Anh không biết, nhưng họ chắc chắn không có ở đây.

"Tôi cần bắt xe buýt nên tôi phải đi rồi." June nói, vẫy tay chào họ một cách máy móc trước khi rời đi.

Anh ấy không thèm quay lại khi C-Jay gọi.

Anh chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thật ngon. Lâu lắm rồi anh chưa được ngủ đủ 8 tiếng.

Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi tòa nhà, đột nhiên có ai đó kéo cánh tay anh và kéo anh đến một khu vực vắng vẻ.

"Joon-ho?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 94: Quá khứ



June nheo mắt nhìn hai người trước mặt.

Alex và Hyunwoo.

Alex cười khúc khích khi June không trả lời.

"Yah, mày thực sự là Choi Joon-ho, phải không? Tao gần như không nhận ra lúc mày lộ mặt, nhưng chắc chắn là mày rồi."

Alex chế nhạo, tay hắn siết chặt cổ tay June. "Đôi mắt này vẫn vậy."

June thờ ơ nhìn vào mắt anh, rút cổ tay lại.

"Tôi không biết cậu đang nói về cái gì." June nói.

Hiện tại, anh không biết hai người này có liên quan gì đến Choi Joon-ho, và thành thật mà nói, anh muốn giữ nguyên như vậy.

June có thể cảm thấy họ có mối liên hệ với nhau, nhưng anh cảm giác không tốt chút nào.

Hai người này xuất hiện như những kẻ săn mồi trước mặt June.

"Cho đến bây giờ mày vẫn hành động ngu ngốc phải không?" Hyunwoo mỉm cười.

"Trong thời gian bọn tao đào tạo, mày tỏ ra vô tội. Nhưng thực tế, mày là tay sai của công ty."

"Đúng là một chàng trai tốt. Tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn đuổi mày đi", hắn nói rồi xoa đầu June một cách trêu chọc.

Tuy nhiên, June đã không có kí ức cũ. Anh tặc lưỡi và hất tay Hyunwoo ra.

Hyunwoo nhướng mày ngạc nhiên, trông hơi khó chịu. "Tao hiểu rồi. Mày đã can đảm hơn rồi phải không?"

Alex cau mày khi quan sát khuôn mặt của June. Thật lạ.

Joon-ho mà anh ta gặp hồi đó rất nhu mì, ít nói và luôn tuân theo mệnh lệnh.

Mặc dù không phải là thực tập sinh tài năng nhất nhưng công ty vẫn giữ anh ở lại vì anh ta giỏi chạy việc vặt. Anh cũng là người chăm chỉ nhất trong số họ.

Choi Joon-ho không bao giờ đánh trả-đó là sự thật.

Đúng, đôi mắt của June vẫn giống như trước đây - về mặt giải phẫu. Nhưng hiện tại, có một tia sáng nào đó, một ngọn lửa, trong đôi mắt khiến June khác biệt với Joon-ho mà họ biết.

Alex cười khúc khích trong sự hoài nghi. "Bạn có thể diễn kịch và thể hiện vẻ ngoài dũng cảm," anh nói.

"Nhưng điều đó không làm mất đi sự thật rằng hồi đó mày chính là người đã phá hỏng cơ hội ra mắt của bọn tao."

"Và giờ mày lại ở đây à? Cố gắng trong một nhóm nhạc thần tượng khác à? Mày không có lương tâm sao?"

"Tôi đã làm gì?" June hỏi vì thực sự tò mò. Anh muốn biết Choi Joon-ho thực sự đã làm gì.

Hàm của Hyunwoo nghiến chặt, trong khi Alex trừng mắt nhìn anh với ánh mắt căm thù sâu sắc.

Tuy nhiên, June vẫn bình tĩnh trong suốt cuộc hội thoại, điều này càng khiến hai người còn lại bối rối hơn.

Làm sao anh ta có thể hành động như một người khác trong vòng chưa đầy một năm?

Đây là điều không thể!

"Thôi nào," June chế nhạo. "Hãy nói cho tôi biết tôi đã làm gì, rồi có lẽ tôi sẽ đền bù cho các bạn. Các bạn muốn gì? Muốn một ít sô cô la để đền bù cho những gì tôi đã làm hả?" Anh nói với giọng trêu chọc.

Hyunwoo nắm chặt tay và tỏ ra như muốn đánh June. Tuy nhiên, Alex đã nắm lấy tay Hyunwoo và lắc đầu.

June nhếch mép cười. "Nào, anh bạn. Đánh tôi đi."

Hyunwoo thực sự muốn đánh June, nhưng vẻ mặt của Alex lại nói với anh điều ngược lại.

Bạo lực thể chất là một hành vi phạm tội bị loại trong Rising Stars, và họ đã đi quá xa để hủy hoại cơ hội ra mắt của mình.

Thay vào đó, Alex bước tới thì thầm vào tai June, "Thay vào đó, chúng tao sẽ cho mày biết những điều mày đã làm." anh nhếch mép cười, lùi lại và nháy mắt với June, ánh mắt đầy sát khí.

Nói rồi cả hai bỏ đi để lại June bối rối.

June tặc lưỡi và lắc đầu. Hai đứa trẻ đó trông như một trò đùa khi đe dọa anh.

Họ chỉ là những thanh thiếu niên khi được huấn luyện cùng Choi Joon-ho.

June không biết nhiều về quá khứ của Joon-ho. Nhưng dựa trên những gì Fu đã nói với anh ấy, Joon-ho đã được đào tạo tại Phoenix được sáu năm và rời đi chưa đầy một năm trước vì một thực tập sinh đã thay thế anh cho vị trí ra mắt.

Fu chưa bao giờ đề cập đến quá khứ với Alex và Hyunwoo, vì vậy June không coi đó là vấn đề lớn.

Anh quyết định về nhà. Anh ấy nhớ căn hộ nhỏ của mình rồi.

Anh nhanh chóng đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ vì không muốn bị nhận ra.

June rời khỏi tòa nhà và đi bộ đến bến xe buýt. Anh ngồi trên một chiếc ghế dài và kiên nhẫn chờ đợi.

Sau đó, một bé gái cùng anh trai ngồi xuống cạnh anh. Cô ấy buộc bím tóc lệch và họ đang đi ăn kem.

Tuy nhiên, chỉ có cô bé đang ăn kem.

Anh chàng trông có vẻ trạc tuổi Minx, đỡ cô ngồi xuống, trìu mến nhìn cô trong khi lau cái miệng nhem nhuốc.

"Anh ơi nhìn kìa!" cô bé nói một cách dễ thương và chỉ về phía sau June. "Đó là chương trình em rất thích!"

June khéo léo quay đầu sang một bên và ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm áp phích Rising Stars phía sau mình.

Kang Minho là gương mặt đại diện của chương trình, phía sau anh là 100 thực tập sinh. Họ xuất hiện như những nhân vật nền, khuôn mặt của họ không được nhìn thấy vì hơi mờ.

"Đúng vậy." chàng trai trẻ cười khúc khích. "Tập tiếp theo sắp chiếu rồi. Chúng ta cùng xem nhé?"

"Ừm!" cô bé gật đầu. "Tôi muốn gặp Jisungie."

June nhếch mép cười. Lựa chọn tốt đấy, cô bé.

"Còn June thì sao? Em không thích anh ấy à?" anh chàng hỏi và June chăm chú lắng nghe.

"KHÔNG!" Cô bé kêu lên khiến June cau mày. "Em không thích anh ta. Em chỉ thích chiếc mặt nạ màu hồng thôi. Anh ta nên che mặt lại."

June cau mày. Được rồi, cô bé này cũng giống như Minjun.

Cả hai đều nói theo cùng một cách.

Anh chàng cười khúc khích. "Tuy nhiên, June cũng tốt. Có lẽ anh ấy là người tôi yêu thích nhất."

June mỉm cười hài lòng.

Chàng trai trẻ này sẽ thành công vào một ngày nào đó.

Tuy nhiên, nụ cười của anh nhanh chóng tắt ngấm khi cô bé bắt đầu khóc.

"KHÔNG!" cô ấy r*n r*. "Tại sao anh ta lại là anh thích? Anh ấy không nên là người bạn yêu thích. Anh ấy không dễ thương chút nào!"

June kinh hoàng. Ý cô ấy là gì? Có những lúc June thật dễ thương?

Bạn bè của anh ấy đã nói với anh ấy như vậy!

Tuy nhiên, trái tim anh dịu lại sau khi nghe lời giải thích của cô bé.

"Em mới là người anh yêu," cô khịt mũi. "Nếu June là người anh yêu thích thì còn em thì sao?"

Chàng trai cười khúc khích khi xoa tóc em gái mình. "Tất nhiên," anh nói. "Em là người anh yêu nhất trên toàn thế giới. Ngay cả June cũng không thể so sánh được với em."

"Hứa?" cô bé dễ thương nói.

"Hứa."

Jun lặng lẽ thở dài. Cuộc trao đổi này chỉ khiến anh nhớ em gái mình.

"Ừ" cô bé kêu lên. "Vậy, nếu em là người anh yêu thích. Anh có thể mua cho em một con búp bê được không, anh trai? Con búp bê dễ thương giống nhà hàng xóm của chúng ta."

Chàng trai gãi gãi sau gáy. "Ừm, anh sẽ làm cho em một cái. Anh sẽ làm nó còn dễ thương hơn cải họ đang bán."

"Ahhh," bé gái r*n r*. "Nhưng em muốn cái kia. Anh đã nói với em là anh sẽ mua cho em một cái vào tháng trước mà."

"Vậy thì tháng sau," chàng trai nói. "Anh hứa. Anh trai em sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để mua cho em một con búp bê."

June cau mày. Có vẻ như họ cũng ở trong hoàn cảnh giống như anh và Mei Ling.

Cô bé tiếp tục nài nỉ, và điều đó khiến trái tim June tan nát khi cô trông chán nản trước lời từ chối của anh. Chàng trai trẻ cũng không giấu được sự thất vọng.

June cảm thấy mình phải làm gì đó. Vì vậy, với một tiếng thở dài, anh bắt đầu lục lọi trong túi của mình.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 95: Thay đổi góc nhìn



June thậm chí còn không biết tại sao mình lại làm điều này.

Tuy nhiên, có điều gì đó cứ giằng xé trái tim anh, mách bảo anh rằng anh cần phải làm gì đó.

Anh ta chộp lấy chiếc ví và rút ra 50 đô la. Anh tặc lưỡi khi nhận ra bây giờ mình chỉ còn đủ tiền để đi xe về nhà. Anh còn định mua một ít đồ ăn trên đường trở về căn hộ mà.

Anh nhất định nên nói chuyện với anh Chang (chủ cửa hàng tiện lợi) và yêu cầu làm thêm giờ khi bản thân có những khoảng thời gian nghỉ ngơi như thế này.

June vỗ vai chàng trai trẻ. Anh nhìn June đầy nghi ngờ.

"Tôi không có tiền." chàng trai nói.

June thở dài và đặt năm mươi đô la vào lòng bàn tay anh.

"Cái này là cái gì?" anh ấy hỏi.

"Mua cho đứa trẻ con búp bê mà nó muốn," June lạnh lùng nói. "Tiếng r*n r* của cô ấy làm tai tôi đau quá."

Chàng trai trẻ cau mày. "Xin lỗi, chúng tôi không phải kẻ ăn xin. Và bạn có thể rời đi nếu không thích em gái tôi."

June tặc lưỡi.

"Cứ coi nó như một món quà Giáng sinh đi," June nói.

Người sau nheo mắt lại. "Bây giờ là tháng 8. Tại sao bạn lại đưa cho tôi cái này?"

"Mua cho bé con búp bê. Xe bus của tôi đến rồi." June nói và đứng dậy.

"Chờ đã!" chàng trai trẻ nói. "Chúng tôi không phải là người cần được từ thiện-"

"Tôi chưa bao giờ nói thế," June ngắt lời anh. "Tôi đi đây."

Tuy nhiên, chàng trai đã nằm lấy cổ tay June và kéo anh lại. Hai người chạm mắt nhau, đôi mắt của chàng trai trẻ mở to đầy ngạc nhiên.

"Đợi đã bạn là June!"

"Tam biệt! Mua cho cô ấy con búp bê, được không?" anh gọi to khi cửa xe buýt đóng lại.

Sau đó, anh thở phào nhẹ nhõm khi xe buýt cuối cùng cũng bắt đầu di chuyến. Anh ngồi xuống phía cuối, tựa đầu vào cửa số và nhìn lên bầu trời đêm.

Cuộc sống của anh cho đến nay vẫn bình yên.

So với cuộc sống của anh là Quân Hạo, điều này chắc chắn có vẻ ít nguy hiểm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, có một số chi tiết khiến anh ấy nhớ về kiếp trước của mình.

Anh sống với tư cách là Quân Hạo lâu hơn Joon-ho và chấp nhận rằng bản thân không còn lối thoát nào khác.

June vẫn không chắc mình có thể tin tưởng Fu đến mức nào, nhưng cho đến nay mọi thứ dường như vẫn khá ổn.

[PHẦN THƯỞNG! Với ký chủ đã vượt quá năm bậc, bạn sẽ được thưởng.

Vượt qua nhiệm vụ và kiểm được phần thường! Vì đây là phần thường đầu tiên của chủ nhân nên bạn sẽ nhận được thứ mà bạn mong muốn nhất]

June cau mày. Điều anh ấy mong muốn nhất hiện nay là gì?

[Tiêu đề phần thưởng: THAY ĐỔI GÓC NHÌN.

Cơ hội nhìn thấy cuộc sống của Mei Ling! Có hiệu lực trong hai phút]

June đứng phắt lên khi đọc thông báo khiến một số hành khách phải nhìn về phía anh. Anh lúng túng ngồi xuống và lầm bầm lời xin lỗi nhẹ nhàng trong cổ họng.

[Kích hoạt ngay!]

June nhìn ra bên ngoài và thấy vẫn còn hơn năm phút nữa mới đến được điểm dừng. Vì vậy, không chút do dự, June liền gật đầu.

"Kích hoạt ngay."

Nói xong những lời đó, tầm nhìn của June lập tức mờ đi.

Khi mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn, anh đã không còn ở trên xe buýt nữa. Thay vào đó, anh đang ở trong một căn phòng có cảm giác xa lạ nhưng lại ấm áp.

Không gian thay đổi, anh thấy mình đang ở trong một căn bếp ấm cúng, mùi thơm của thức ăn tràn ngập.

Đó là nơi anh đã từng sống.

Anh tìm kiếm bóng dáng cô em gái nhỏ. Cô đứng trước bếp, cẩn thận khuấy nồi súp đang sôi sùng sục. Những ngón tay khéo léo di chuyển, và khi cô liếc nhìn mình trước tấm gương trên tủ, June đã xác nhận được.

Thay vì đứng đằng xa quan sát thì anh lại đang nằm trong điểm nhìn của cô.

June có thể cảm nhận được sự ấm áp của căn bếp, sự thoải mái của sự quen thuộc và tình yêu dành cho việc chuẩn bị bữa ăn.

Khung cảnh lại thay đổi, June thấy mình đang đứng ở cuối đường, quan sát một cặp vợ chồng già đang trò chuyện với Mei Ling.

Khuôn mặt của họ rất nhân hậu, ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều khi nói chuyện với cô. Anh có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của cặp đôi dành cho cô.

Anh chợt nhận ra rằng đây là những người hàng xóm ở cuối phố. Những người đã mất con và yêu mến Mei Ling.

June biết họ và thậm chí còn nghĩ rằng, có lẽ Mei Ling sẽ tốt hơn nếu sống cùng họ, đặc biệt là trong khoảng thời gian anh phải vật lộn để cân bằng công việc trong băng đảng và chăm sóc cô.

Nhưng Mei Ling luôn kiên quyết. Cô đã nhất quyết ở lại với anh trai mình, bất chấp những thử thách mà họ phải đối mặt.

Anh nhìn thấy những ký ức lóe lên sự quyết tâm của Mei Ling, lòng tin trung thành không lay chuyển của cô dành cho anh, tiếng cười của cô đã làm bừng sáng cả những ngày đen tối nhất.

Và rồi, trong chớp mắt, June đã quay lại xe buýt. Anh ngồi đó, lòng nặng trĩu những xúc cảm vừa trải qua. Anh nhìn xuống tay mình và cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực.

Bây giờ anh đã hiểu sự lựa chọn ở lại của Mei Ling là minh chứng cho mối quan hệ giữa họ như anh em ruột thịt.

Và bây giờ, khi biết cô đang sống với cặp vợ chồng già, anh cảm thấy một cảm giác buồn vui lẫn lộn dâng lên. Anh không thể không mỉm cười dù trái tim anh đang đau nhói.

[Kết thúc phần thưởng. Cảnh được diễn là cuộc đời của Mei Ling hiện tại. Fu hy vọng mình đã hoàn thành được tâm nguyện của chủ nhân! Cuộc sống hiện tại của Mei Ling sẽ tiếp tục trong khi bạn nỗ lực ra mắt!]

Chết tiệt Fu.

Sau khi nhìn thấy những cảnh đó, June như muốn khóc. Tuy nhiên, anh đã kìm mình lại.

Mei Ling bây giờ đã hạnh phúc và June muốn giữ mãi điều đó.

Và chỉ có một cách duy nhất để giữ an toàn cho cô,

JUNE CẦN PHẢI RA MẮT!
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 96: Minjun có giàu không?



June đến căn hộ, vẫn còn cảm thấy hơi chán nản thì tình cờ gặp bà và Minjun trên đường đi. Anh cới mũ trùm đầu và khẩu trang ra rồi mỉm cười chào họ.

"Ồ, đó không phải là thực tập sinh yêu thích của chúng ta sao," bà kêu lên. "Anh có được nghỉ ngơi rồi à?"

"Anh ơi!" Minjun kêu lên, chạy tới ôm lấy chân June.

June mỉm cười khi được gặp lại hai người. Bằng cách nào đó anh cảm thấy dễ chịu hơn sau chuyện xảy ra trên xe buýt.

"Ừ," tôi nói. "Tôi có khoảng mười ngày trước khi quay lại trường quay."

"Vậy cậu sẽ ở lại lâu không?" Minjun mở to mắt hỏi.

June quỳ xuống ngang tầm Minjun và nhéo má cậu. "Anh tưởng em không muốn anh ở đây phải không, nhóc?"

"Ừ." Minjun nói, rời mắt khỏi June. "Tôi rất vui vì bây giờ đã có người để trêu chọc. Trêu chọc bà nội không vui đâu."

June lắc đầu. "Nhóc vẫn không thay đổi."

"Chà, có vẻ như con đã thay đổi rất nhiều," bà nội nói, mỉm cười trìu mến với cậu. "Từ khi nào mà minh tinh nhỏ của ta đẹp trai thế này? Sau mỗi lần gặp, con càng đẹp trai hơn."

June nói: "Là tại những loại kem dưỡng mà bà cho con đấy."

Anh nhận thấy rằng việc tăng cấp hình ảnh chỉ tạo ra những khác biệt nhỏ. Nó không thực sự thay đổi các đặc điểm trên gương mặt, nó chỉ tăng cường thôi.

Và anh ấy không nói dối khi nói rằng loại kem mà bà đưa cho thực sự có tác dụng.

Anh ấy đã không còn nổi mụn kể từ khi bắt đầu sử dụng chúng!

"Hừ," bà nội nói. "Bà thực sự cũng nên sử dụng chúng."

"Đúng không ạ?"

"Cháu có muốn về cùng bọn ta luôn không?" Bà nội hỏi. "Hôm nay bà sẽ làm món thịt bò xào."

"Tất nhiên rồi ạ." June nói. Anh đã nhớ món ăn bà nấu rồi!

"Đi thôi." June nói, cầm lấy túi hàng tạp hóa từ tay bà.

Họ đến khu chung cư của bà nội và June thấy trong nhà có một chiếc TV mới.

"Ồ!" June kêu lên, ngồi xuống sàn. "Cái gì thế này?"

"TV mới toanh đó!" Minjun vặn lại, ngồi cạnh anh.

Mặt khác, bà nội vào bếp và bắt đầu nấu thịt bò. Sẽ không mất nhiều thời gian vì những lát thịt bò mỏng không mất nhiều thời gian để chín.

June giễu cợt. "Anh biết. Chiếc TV cũ vẫn ổn. Tại sao lại mua một chiếc mới?"

Minjun giữ im lặng nghịch nghịch ngón tay. Bà cười khúc khích và trả lời vọng ra từ trong bếp.

"Thằng bé muốn mua một chiếc chất lượng tốt hơn để có thể nhìn rõ con hơn. Nó xin mẹ mua cho. Vì bố mẹ nó đang làm việc ở Mỹ nên họ đã mua mẫu mới nhất."

June nhếch mép cười và huých vai Minjun. "Vậy là cậu thực sự ủng hộ người anh lớn này phải không?" anh ấy khoe khoang.

"Im đi." Minjun quát. "Tôi chỉ muốn xem Little Meow Meow rõ hơn thôi."

"Chắc chắn rồi, bất cứ điều gì c* nói đều đúng cả." June nói, nhìn vào chiếc TV thông minh 126 inch mới, màn hình rộng của họ.

(Chỗ bọn mình hay gọi là c* cậu-mấy cậu nhóc choai choai í. Mình thấy Minjun hơi sĩ diện một chút nên gọi thế này đáng yêu phết.)

Nhìn bề ngoài thì chiếc TV này rất đắt tiền. Và bây giờ anh mới chú ý, đồ của Minjun và bà luôn trông như mới. Túi của bà thậm chí còn đến từ một thương hiệu xa xỉ. Hai người thậm chí còn có đủ khả năng để ăn thịt bò mỗi ngày!

"Này nhóc" June gọi. "Bố mẹ c* đang làm việc ở Mỹ phải không?"

c* cậu gật đầu. "Vâng..."

"Họ làm gì?"

"Không biết," Minjun nhún vai. "Bà nội nói là kinh doanh. Em không biết. Bố mẹ em không sống cùng nhau, nhưng họ đều làm kinh doanh."

"Ồ," June nói. "Bố mẹ ly thân à?"

"Chuẩn rồi!" Anh thờ ơ nói. "Nhưng không sao đâu vì có bà nội ở bên rồi."

"Nếu bố mẹ c* làm việc ở đó thì tại sao không chuyển đến một nơi tốt hơn?" June không khỏi thắc mắc. Rõ ràng là bố mẹ anh ấy khá giả. Chiếc TV mới là một minh chứng cho điều đó.

Minjun ra hiệu cho June đến gần, anh tiến lại gần. "Bố em muốn em sống với bà ngoại. Họ có một ngôi nhà lớn hơn, nhưng em thích bà hơn. Em quyết định ở lại đây vì bà không muốn chuyển đi nơi khác. Tuy nhiên, nơi này bốc mùi quá, thậm chí còn không có thang máy! Nhưng đừng nói với bà điều đó, bà sẽ buồn đấy."

June nhìn Minjun với vẻ thích thú. Đứa trẻ này rất ngọt ngào và biết quan tâm đấy chứ.

June mỉm cười và nhéo má c* cậu. "Đừng lo lắng, anh đây sẽ không làm vậy. Trừ khi đưa cho tôi chiếc TV cũ."

Minjun trợn mắt. "Bà nội đã bảo bà chủ nhà mang đến căn hộ của anh rồi."

"Thật không?" June thốt lên, một chiếc TV mới khiến anh phấn khởi.

"Bữa tối đã sẵn sàng rồi các chàng trai!" Bà nội nói vọng ra nên hai người nhanh chóng dọn bàn chờ bà nội bưng món chính tối nay lên.

Mùi thơm của thịt bò, rau củ và nước tương thoang thoảng trong không khí khiến bụng June cồn cào. Anh nhanh chóng ngồi xuống và xúc thức ăn.

Bà trìu mến nhìn anh. Kể từ khi anh đưa cho bà ly cà phê đó, bà bắt đầu coi anh như cháu ruột của mình.

"Ăn đi," cô ấm áp nói.

Jun gật đầu, tiếp tục ăn.

Khi họ đang ăn, June chợt nhớ đến những gì Minjun đã nói cách đây không lâu.

"Bà ơi." anh nói.

"Ừm," bà nội ậm ừ.

"Cháu sống ở đây đã lâu rồi phải không?"

Bà nội gật đầu. "Bà đã ở đây trước cả khi Minjun được sinh ra. Sao vậy?"

"Vậy bà cũng để ý lần đầu tiên cháu đến đây phải không?"

Bà trả lời. "Bà luôn để ý đến những người mới thuê nhà. Bà và cô chủ nhà bằng tuổi nhau, thường xuyên nói chuyện với nhau."

"Vậy trước đây bà có gặp cháu không?" June thận trọng hỏi.

Ngay lúc đó, sắc mặt của bà thay đổi, bà đặt đũa xuống với vẻ mặt u ám rồi gật đầu, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Thật khó để đọc được bà đang nghĩ gì.

"Ừm," June ngừng lại một chút "Nếu bà đã gặp cháu trước đây, cháu có thể hỏi câu hỏi này không..."

"Trước đây cháu như thế nào?"

Bà nội thở dài một hơi trước khi uống ngụm nước.

"Thật khó để nói.Đầu tiên, cháu là một đứa trẻ trầm lặng. Nhưng có một thứ luôn hiển hiện trên gương mặt cháu ."

"Nó là gì?"

"Những vết bầm tím," cô nói. "Mặt cháu luôn xuất hiện những vết xước và bầm tím."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 97: JunexxWW870jKẻ đi cướp mì gói



"Đúng rồi," Minjun nói. "Đó là lý do tại sao hồi đó em không thích anh. Về nhà với những vết bầm tím trông anh lúc nào cũng đáng sợ."

"Vết xước và bầm tím?" June hỏi. "Làm sao anh lại bị như vậy?"

"Anh bị mất trí nhớ hay gì đó à?" Minjun đáp lại. "Tất nhiên là em không biết. Anh là người duy nhất có thể trả lời."

"Minjun," bà mắng. "Ăn nói cho cẩn thận."

Minjun tặc lưỡi và tiếp tục ăn.

"Bà cũng không rõ lắm," bà nói. "Nhưng bà thường thấy con đi chung với mấy đứa trẻ hư quanh khu phố. Có vẻ như chúng chỉ bắt con làm việc vặt thôi."

"Vậy là bọn nó đánh anh June ạ?" Minjun ngắt lời.

"Có vẻ vậy." bà nói. "Cháu là một đứa trẻ trầm tính, cũng rất lễ phép. Tuy nhiên, có vẻ như ccon không chăm sóc bản thân tốt lắm, gầy như cây cột, quầng mắt tối sầm như màn đêm. Bà có mời con ăn cơm một lần, nhưng con lại khong muốn giao tiếp."

"Vậy Joon-ho là một đứa trẻ ngoan?" June hỏi.

Bà nội cười khúc khích. "Cháu đang nói về chính mình ở ngôi thứ ba?"

"À, vâng." anh nói. "Vậy con là một đứa trẻ ngoan phải không?" Anh nhanh chóng làm rõ.

"Ừ, con là một đứa trẻ ngoan." bà nội mỉm cười. "Mặc dù có giao du với một nhóm người xấu, nhưng bà chưa bao giờ thấy con làm điều gì gây họa cả."

"Tốt." June lẩm bẩm. Thế thì anh chẳng có gì phải lo lắng cả.

Có vẻ như Choi Joon-ho không có khả năng làm những điều xấu xa như cách Alex và Hyunwoo bóng gió.

"Cháu ăn xong rồi." June nhanh chóng rửa sạch bát đũa của mình.

"Con xin phép xem một chương trình trên TV mới nha?" anh gọi trước khi nằm xuống thảm và xem một trận bóng rổ.

Không lâu sau. Minjun ngồi trên sofa gần anh và bắt đầu chơi một số trò chơi.

Sau đó, June chợt nhớ đến nhiệm vụ đầu tiên của mình: Tạo một tài khoản SNS

"Này nhóc," June nói và giảm âm lượng TV xuống.

"Cái gì?" Minjun hỏi, không rời mắt khỏi điện thoại.

"Nhóc có biết cách tạo tài khoản SNS không?"

Minjun cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. "Anh không biết cách tạo tài khoản SNS?"

"Không," June thành thật nói. "Tôi không biết."

"Anh không có Navel sao? Em thấy anh lướt nó cách đây không lâu."

June đã quen thuộc với weibo khi còn ở Trung Quốc, còn Navel thì phổ biến hơn ở thị trường Hàn.

Tuy nhiên, anh ấy không biết tạo tài khoản trên hai nền tảng đó. Anh nghĩ chúng chỉ dành cho những người nổi tiếng và các trang tin tức.

"Không," anh nói. "Đấy không phải là một ứng dụng tin tức à?"

Minjun tắt máy game, nhăn mặt xoa bóp thái dương. "Ông đúng là ông già rồi. Những chuyện này ông còn không biết à?"

June tặc lưỡi, lấy chiếc điện thoại bị nứt từ trong túi ra. "Chỉ cho ông đây được không? Ông muốn tạo một tài khoản SNS."

Minjun lắc đầu và tặc lưỡi liên tục. "Thậm chí anh còn lowkey hơn cả bà. Bà thậm chí còn có tài khoản riêng ở đây."

"Bà có tài khoản riêng?" Đôi mắt June mở to ngạc nhiên.

"Ừ." Minjun trả lời. "Để em chỉ cho."

June tiến lại gần Minjun và đưa điện thoại cho anh ấy.

Minjun tặc lưỡi khi mở cái thiết bị rất cũ và nặng. "Có lẽ em nên xin bố mua cho anh một chiếc điện thoại mới."

"Xin hộ anh điii? Anh trai của em đang gặp khó khăn đây."

Minjun lắc đầu. "Hiện tại, anh vẫn nên gắn bó với chiếc điện thoại cổ xưa này."

June tặc lưỡi. "c* chỉ cần dạy anh thôi."

"Được rồi," Minjun càu nhàu. "Nhấp vào nút 'Đăng ký'."

June đã làm theo hướng dẫn. Điều này khá đơn giản.

"Tiếp tục điền những thông tin quan trọng đó rồi nói em biết khi nào anh điền xong."

"Được rồi," June nói, tỏ ra nghiêm túc. Công nghệ luôn là điểm yếu của anh. Ngay cả khi còn là Quân Hạo, anh ấy vẫn thường nhờ Mei Ling giúp đỡ khi sử dụng điện thoại.

Cuối cùng, nó vẫn quá khó nên anh chỉ dùng nó để nhắn tin, xem video hài và cập nhật tin tức.

"Tên Tuổi... Ngày sinh..."

Tên: June

Tuổi: 21

Sinh nhật: 23/12/2002

Giới tính: M (Man)

June trả lời những câu hỏi một cách dễ dàng. Tuy nhiên, khi đến phần "tên người dùng", anh lại bị mắc kẹt.

"Này nhóc. Cái gì thế này?" anh ấy hỏi và chỉ vào phần "tên người dùng".

"Anh thậm chí còn không biết đó là gì à?" Minjun hỏi.

"Không," June vặn lại. "Đừng hỏi anh nữa. Giúp đi nhóc."

Minjun lắc đầu. Thật kỳ lạ khi một thanh niên như June lại không biết SNS hoạt động như thế nào.

"Đó là tên người dùng. Đó là những gì người khác nhìn thấy khi họ tương tác với anh."

"À, vậy là hỏi tên à?"

Minjun thở dài chán nản. "Họ đã hỏi tên anh rồi, đồ ngốc. Đó là tên người dùng. Cái gì đó sáng tạo và thú vị để những người khác sẽ quan tâm đến việc tương tác với anh. Bạn sẽ sớm trở thành người nổi tiếng với cái tên hay được chứ?"

"Được rồi," June nói, quyết tâm nghĩ ra một tên người dùng hay.

'June'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'June Choi'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

"IdolJune.'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'JuneTheGreat'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'JuneJulyAugust'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'TheRealJune'

Tên người dùng này đã được sử dụng

"Cái quái gì vậy?" June chửi rủa bực bội vì nhiều lần thất bại.

"Nó không muốn tôi có tên người dùng." June r*n r*.

Minjun thở dài và chộp lấy điện thoại, xem tên người dùng gần đây của mình.

"Khập khiễng." Minjun nói. "Bởi vì những thứ này quá chung chung. Những người khác đã dùng nó rồi."

June cau mày. "Vây tên người dùng của nhóc là gì?"

Minjun mỉm cười và mở tài khoản Navel của mình. Nó được đặt tên là 'MinMin.'

"Cái gì?" Jun kêu lên. "Chỉ vậy thôi à? Của anh tốt hơn thế nhiều."

"25.000 người theo dõi của em lại không nghĩ vậy." Minjun nói, tự hào phóng to tài khoản người theo dõi của mình.

"Sao nhóc lại có nhiều thế?" June hỏi với vẻ hoài nghi.

Minjun nhún vai khoe khoang. "Em có thể nói gì đây? Họ thích tin tức cập nhật của em."

June thở dài chán nản. Anh giật lấy điện thoại từ tay Minjun và gõ 'JunJun.'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

June giống như đang đánh trận vậy. Có cảm giác như trận chiến này còn khốc liệt hơn trận chiến XX của Rising Stars.

'June RisingStars'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'June_the_RisingStar'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'KittyldolJune'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

'JuneTheldolOnRisingStarsWithThe PinkCatMask-

Tên người dùng quá dài.

Với một tiếng thở dài thu lại, June thử lại lần nữa.

'June Idol_Rising_Stars_Kitty'

Tên người dùng này đã được sử dụng.

"Ô, thôi nào!" anh ấy hét lên. "Làm thế nào vậy?"

Minjun thích thú nhìn anh, nhét một ít bỏng ngô vào miệng anh.

Việc này đã diễn ra trong hơn 15 phút... đến 30 phút... cho đến khi

Tên người dùng đã được phê duyệt.

Anh thở dài nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống thảm khi việc cuối cùng cũng đã xong

Minjun nhướng mày và nhấc điện thoại lên để xem tên người dùng mà June đã tạo

'Hi ImKitty JunexxR1s1ingSt4r5'
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 98: Chương 98



"Tên người dùng này tệ quá," Minjun nói.

"Minjun!" Bà hét lên sau khi tắm xong. "Đừng nói xấu anh."

"Tôi chỉ nói sự thật!" Minjun hét lên. "Hãy nhìn tên người dùng của anh này." anh nói và cho bà xem điện thoại của June.

June nhìn bà với đôi mắt mở to sáng ngời. Nó không quá tệ, phải không?

Tuy nhiên, bà nhanh chóng mím môi.

"Thấy chưa, tệ quá!" Minjun cười khúc khích.

Bà nội thở dài. "Nó khá tồi. Tại sao con không sử dụng một tên người dùng đơn giản hơn?" cô ấy hỏi.

"Con đã thử mọi cách." June nói. "Đó là điều duy nhất cháu có thể làm. Ai mà ngờ được việc này lại khó đến thế? Bà cũng có dùng Navel phải không?"

Bà gật đầu. "Bà đã làm một cái với Minjun vào tháng trước vì bà muốn theo dõi sự tiến bộ của cháu trên Rising Stars"

June cau mày. "Tên người dùng của bà là gì? Nó có giống với tên của cháu không?"

Bà nội mở Navel và cho June xem giao diện người dùng của mình.

"Đây," Bà nói.

June không thể tin vào mắt mình. "Đây là tên người dùng của bà?" anh ấy hỏi.

Cô gật đầu với một nụ cười. "Nó không dễ thương sao?"

"Bà có biết ai ở Navel không? Làm sao bà có thể có tên người dùng đơn giản như vậy?"

Bà nội thờ ơ nói. "Tên người dùng của bạn cũng tốt. Nó có một không hai."

June thở dài.

Tên người dùng của bà là "Bà."

Và nó không bị người khác lấy đi? Có vẻ như thế giới đã hết June rồi!

[Xin chúc mừng chủ nhân! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình: Tạo tài khoản SNS.

Vui lòng chọn một khía cạnh để cải thiện.]

'Nhảy.'

[Lựa chọn khôn ngoan! Dance +1. Lớp hiện tại: B]

*****

Ánh hoàng hôn dịu nhẹ tràn vào phòng ngủ của June, tạo nên bầu không khí ấm áp trong căn phòng nhỏ. Sau nhiều ngày luyện tập mệt mỏi và thi đấu căng thẳng trong Rising Stars, cuối cùng anh cũng có cơ hội ngủ được hơn 8 tiếng

Vì vậy, mặc dù có tấm nệm cứng như đá và căn phòng ít thông gió, anh vẫn cảm thấy rất thanh thản như thể căn phòng bao bọc anh trong vòng tay thoải mái.

June nằm dài trên giường, mái tóc rối tung. Ngực phập phồng nhịp nhàng khi ngủ, hoàn toàn không nhận thức được thế giới xung quanh.

Sau nhiều giờ ngủ say, bụng June vang lên tiếng r*n r* yếu ớt khiến anh giật mình tỉnh giấc. Chớp mắt xua đi những gì còn sót lại sau một đêm say giấc, anh duỗi tay qua đầu và thở dài mãn nguyện.

June đứng dậy và lê bước vào bếp. Anh dụi mắt và cố nén một cái ngáp, tâm trí anh vẫn đang bị mắc kẹt giữa ranh giới của ngủ và thức.

Anh lục lọi chiếc tủ gần như trống rỗng của mình và mỉm cười khi nhìn thấy một gói ramen cay ở góc xa nhất. Anh ấy đã bỏ ăn vặt trong thời gian tham gia chương trình, và ramen sẽ là món tốt nhất để thỏa mãn cơn thèm của anh ấy.

June đổ đầy nước vào một cái nồi và đặt lên bếp. Tiếng nước xèo xèo nhanh chóng biến thành một bản giao hưởng sủi bọt khi anh thả mì và gói gia vị vào nồi.

Trong lúc chờ đợi, anh tựa người vào quầy, nhìn ra ngoài cửa số. Khung cảnh khu phố của anh ấy có vẻ khác biệt đáng kể so với những khung cảnh đầy camera mà anh ấy đã quen thuộc.

Khi nước sôi, June nhanh chóng tắt bếp để sợi mì dẻo hơn. Sau đó anh đặt nồi lên trên tấm lót cốc trên chiếc bàn nhỏ, không thèm dùng bát vì rửa nó rất phiền phức.

Anh mở nắp, và không khí ngay lập tức tràn ngập mùi ramen đặc trưng. Mùi thơm dễ chịu của vị umami và gia vị dường như có sức mạnh khiến trái tim anh nhảy múa.

Bàn tay của June lơ lửng trên nồi ramen đang bốc khói, đôi đũa sẵn sàng cho miếng ăn đã chờ đợi từ lâu.

Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị chạm đũa vào trong, một tiếng gõ cửa vang lên khiến anh giật mình thoát khỏi khoảnh khắc bình yên.

Bực tức, anh ta trừng mắt nhìn về phía cửa. Chỉ riêng sự bất mãn cũng có thể chống đỡ được kẻ đột nhập.

Thở dài, anh đặt đũa xuống và lê bước ra cửa, sự khó chịu của anh ngày càng tăng theo mỗi bước đi. Anh giật mạnh cánh cửa. Nhưng anh như đông cứng lại khi anh chứng kiến cảnh tượng bất ngờ.

Đứng đó là C-Jay và Jangmoon, cười toe toét. Đằng sau họ, Akira và Jisung nở một nụ cười đầy hiểu biết như thế họ đều là những kẻ chủ mưu trong một kế hoạch lớn nào đó.

"Đại ca!" Jangmoon kêu lên. "Anh có nhớ bọn em không?"

"Không," June ngơ ngác. "Hôm qua tôi đã gặp cậu. Tôi không muốn gặp cậu cho đến khi làm nhiệm vụ vào tuần sau."

Trước khi June kịp phản ứng, hai người họ lướt qua anh, bước vào căn hộ của anh với vẻ quen thuộc của những người đã sống ở đó nhiều năm.

June há hốc mồm không tin nổi.

C-Jay ngồi phịch xuống ghế, thoải mái thở dài hài lòng. "À, được ở đây thật tốt. Chỗ ở của anh có mùi giống anh. Thật dễ chịu."

Mặt June nhăn nhó đến khó chịu. "Điều đó có nghĩa là gì?"

Jangmoon bước vào bếp như thể anh là chủ nhà, mở tủ lạnh một cách điềm nhiên. "Ở đây có đồ uống không?"

Sự cáu kỉnh của June nhanh chóng chuyển thành sự hoang mang. Anh mở miệng định mắng nhưng C-Jay đã nhanh chóng cắt ngang.

"Này, mùi thơm gì thế?" Đôi mắt của C-Jay sáng lên lấp lánh tình nghịch khi anh đi theo mùi hương đến chiếc bàn nhỏ.

Trái tim của June thắt lại khi C-Jay động đũa vào mì ramen. "Đừng có động-"

Nhưng đã quá trễ rồi. C-Jay và Jangmoon mỗi người ngồi vào bàn và thọc đũa vào bát ramen, húp xì xụp đầy nhiệt tình.

Sự thất vọng của June lên tới đỉnh điểm. "Mấy người đang đùa tôi à? Đó là của tôi!"

"Chết tiệt," C-Jay thở dài hài lòng. "Anh thực sự là một đầu bếp tuyệt vời đấy. Tại sao món này ngon hơn nhiều so với khi em làm vậy?"

Lông mày của June nhíu lại khi anh nhìn bạn bè thưởng thức tô ramen quý giá của mình.

Với một tiếng thở dài đầu hàng, cuối cùng anh cũng lên tiếng. "Được rồi, nghiêm túc mà nói, các bạn đang làm gì ở đây vậy? Tôi đã bảo các bạn đừng đến mà."

Akira vòng tay qua vai anh. "Bọn em đến đây để xem Rising Stars cùng nhau. Jisung thậm chí còn mua đồ ăn nữa. "anh chỉ vào chiếc túi nhựa trên tay Jisung.

"Để nó ở đây rồi về nhà. Xem nó ở chỗ khác đi."

Akira tặc lưỡi. "Nhưng chúng em đã đi xa đến mức này rồi, và thậm chí còn có một vị khách bất ngờ!"

June càng bối rối hơn khi Akira làm một cử chỉ khoa trương về phía ngưỡng cửa. "Anh ấy hơi nhút nhát nên đã trốn sau bức tường đó."

June cau mày và nheo mắt.

"Jaeyong?" anh ta lầm bầm.

"Này." Jaeyong lẩm bẩm.

"Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?" June hỏi.

Jaeyong gãi gãi phía sau đầu. "Chà, những người khác nói rằng họ sẽ đến chỗ cậu, nên tôi cũng muốn đi." anh nói câu cuối cùng lặng lẽ đến mức June thậm chí còn không nghe thấy.

"Về nhà đi," June nói với năm người nhưng dường như họ không nghe thấy.

Thay vào đó, họ tự tạo cho mình cảm giác như đang ở nhà, bật chiếc TV mới của June và mở những gói snack đã mua.

June đứng ở cửa thở dài.

Anh không bao giờ có thể có được một ngày bình yên phải không?
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 99: Trong lòng có sát khí



Khi trời tối, cả nhóm ngồi trước TV để xem tập thứ 5 của Rising Stars. Họ theo dõi kênh YouWatch của Azure, nơi có thể thấy nhiều bình luận ở bên cạnh.

"Nhìn này," C-Jay chỉ, vẫn đang ăn mì ramen của June. "Họ đang nói về anh đấy, anh trai! Anh đã trở nên nói tiếng đến mức có thể cạnh tranh với fan của Jaeyong."

June nheo mắt đọc bình luận.

"June là con mèo nhỏ của tôi. Tôi đã nuôi nó, cho nó ăn và dạy nó cách đi vệ sinh. Xin hãy dành cho nó thật nhiều tình yêu thương!"

"Tôi nóng lòng muốn đội của June phải chịu đau khổ lần nữa."

"Tôi luôn mong được xem June vật lộn trong những nhiệm vụ này. Đó là niềm vui trong cuộc sống của tôi."

"Cố lên, June! Lần này chúng ta hãy xem trận đấu nhé."

June thở dài. Thật khó để giải mã liệu đây có phải là những bình luận thực sự của người hâm mộ hay không

Làm thế nào mà Jaeyong và những người khác lại nhận được những bình luận dễ thương như vậy từ fanbase của họ?

Jangmoon bật cười khi đọc to những bình luận. Thực sự, người hâm mộ của June là những người hài hước nhất trong nhóm.

June tặc lưỡi và đặt một miếng ăn vào miệng Jangmoon, khiến anh ta im lặng một cách hiệu quả.

"Việc chọn bài hát được ưu tiên hàng đầu," Jisung nói. "Đây đúng là huyền thoại. Em thực sự nghĩ rằng những người xếp cuối cùng cuối cùng có thể chọn bài hát đầu tiên."

C-Jay thở dài. "Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tất nhiên, Azure sẽ không dễ dàng trao đi những gì chúng ta muốn."

Cảnh tượng tiếp diễn cho đến lúc June chọn bài hát. Những người tham gia bình luận rất hào hứng muốn xem một sân khấu khác của Akira và June, nhưng họ lại không biết...

Ren bước vào phòng, đi đi lại lại giữa hai lựa chọn bài hát. Cuối cùng, anh ấy đã nhẫn tâm đá June ra khỏi nhóm 'Beside Me', nên đương nhiên anh ấy chuyển sang 'I Love You, Leave; I Don't Love You, Don't Leave'

"June và Akira!!! Nhưng không sao đâu; ít nhất anh ấy sẽ ở bên Jisung."

"Không biết họ sẽ thể hiện bài hát này như thế nào. Nhóm đã có nhiều thành viên giỏi rồi."

"Bài hát này khó hát phải không? Tôi không có cảm giác tốt về nó."

Sau đó, cuộc phỏng vấn của Ren được chiều trên màn hình. "Bài hát của Hwan có quá nhiều đối thủ. Sắp xếp cũng sẽ rất khó khăn."

June thở dài. Anh hiểu lý do của Ren. Là một trong số ít thành viên của chương trình thực sự có kỹ năng sản xuất. "I Love You, Leave; I Don't Love you, Don't Leave' là điều phải tránh.

Sau đó, đội huyền thoại đã ra đời. Phần bình luận trở nên sôi nổi vì sự kết hợp bất ngờ. Hầu như tất cả mười thực tập sinh hàng đầu đều ở trong đội của June.

"Chúc may mắn, mèo đen."

"Đúng như dự đoán, anh ta thực sự là một con mèo đen. Làm sao anh ta có thế cạnh tranh được với những con quái vật này?"

"Có lẽ anh ấy là người cuối cùng trong nhiệm vụ thứ hai"

Junr giễu cợt. Những người này giá như họ biết được June đã giành vị trí thứ hai!

Màn trình diễn của đội bắt đầu với đội của Akira và quá trình của họ cũng không hề suôn sẻ.

Ren gặp phải một số vấn đề trong việc sắp xếp, và những người bạn cùng nhóm khác của anh ấy bắt đầu đổ lỗi cho anh ấy vì đã làm một công việc tầm thường.

Jangmoon cau mày. "Tôi tưởng cậu không gặp phải vấn đề gì cả. Cậu đã làm rất tốt trong đợt đánh giá tạm thời."

Akira thở dài. "Đúng vậy, những người đồng đội khác của tôi thật ra chỉ là một thứ rác rưởi. Họ giao cho Ren tất cả công việc để sắp xếp bài hát, nhưng họ lại trách anh ấy làm không vừa ý. Tôi đã giúp Ren lần thứ hai, nên chúng tôi đã có thể làm một bài khác trong cùng một ngày."

"Tốt lắm," Jisung nói. "Ren trông thực sự buồn trong những cảnh đó."

Màn trình diễn của đội tiếp tục cho đến khi đội biểu diễn "Forever Young" xuất hiện trên màn hình. Đội này bao gồm các học viên Phoenix và bốn học viên vô danh khác.

Đương nhiên, Hyunwoo giành được lợi ích cá nhân vì anh ấy có thứ hạng cao nhất.

"Hai người này giống như hai hạt đậu phải không?" Akira hỏi. "Tôi hiếm khi nhìn thấy hai người họ tách nhau ra."

"Đó là điều hiển nhiên," Jaeyong trả lời. "Họ đến từ cùng một công ty mà."

"Tuy nhiên," Akira nói, có vẻ đang suy nghĩ sâu sắc. "Có điều gì đó kỳ lạ giữa họ. Tôi không biết họ đã luyện tập cùng nhau lâu chưa."

"Họ có." C-Jay đột nhiên nói, khiến June quay sang anh.

"Cậu biết họ?" June hỏi.

"Duh," C-Jay nói với giọng rõ ràng. "Tôi biết hầu hết các thực tập sinh tham gia cuộc thi, đặc biệt là những học viên đến từ các công ty lớn hơn".

"Vậy là cậu đã biết về tôi rồi à?" Jisung hỏi.

C-Jay tự hào gật đầu. "Tôi cũng đã đến dự một trong những cuộc thi khiêu vũ của cậu. Rất tuyệt vời, anh bạn ạ."

Jisung mở to mắt nhìn anh nhưng C-Jay vẫn không hề bối rối. Akira cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Anh buôn bao nhiêu chuyện vậy?" Akira hỏi.

"Rất nhiều," anh trả lời. "Bạn sẽ ngạc nhiên bởi những gì tôi biết."

"Bạn biết gì?" June không khỏi hỏi. Có lẽ anh ấy có thể tìm hiểu về Alex và Hyunwoo thông qua C-Jay.

"Hãy bắt đầu với những điều cơ bản. Alex và Hyunwoo đã được đào tạo trong một thời gian dài.

"Tôi nghĩ là năm hoặc sáu năm? Họ đã bắt đầu tập luyện với Phoenix và thậm chỉ họ còn có cơ hội ra mắt với CHAOS tại lúc đó."

Jisung há hốc miệng kinh ngạc. "Thật sao?"

"Ồ, tất nhiên rồi," C-Jay nói. "Họ sẽ không tham gia Rising Stars nếu mọi việc suôn sẻ. Tình cờ là họ bị loại khỏi nhóm ra mắt sáu tháng trước ngày ra mắt đã ấn định. Tôi nghĩ chuyện này có liên quan gì đó đến một thực tập sinh vô danh khác?"

Cái cau mày của June càng sâu hơn. "Thực tập sinh vô danh? Cậu có biết về anh ta không?"

"Không." C-Jay nói. "Em chưa tìm hiểu sâu hơn."

"À, vậy là cậu chỉ hiểu nửa vời thôi?" Jangmoon thờ ơ hỏi khi tiếp tục ăn.

C-Jay vỗ vào gáy Jangmoon, hai người tiếp tục ẩu đả trên sàn khiến những người còn lại bật cười.

Tuy nhiên, June vẫn im lặng.

Vì vậy, anh chắc chắn có liên quan đến sự thất bại trong màn ra mắt của Alex và Hyunwoo

Nhưng bằng cách nào?

June hắng giọng. "Cậu không có thông tin chi tiết nào khác về lý do tại sao họ không ra mắt sao?"

C-Jay và Jangmoon ngừng đánh nhau và cuối cùng cũng buông nhau ra.

"Còn có chuyện khác," anh chậm rãi nói. "Lại đây," anh thì thầm, ra hiệu cho họ đến gần hơn.

Năm người họ rúc vào nhau.

"Lí do họ không được ra mắt là vì...

... họ đã GIẾT ai đó."
 
Back
Top Bottom