Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Truyện Về Tô Ngu - Zhihu

Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 10: Chương 10



Ta nhân cơ hội này nắm lấy cái đầu giãy dụa lung tung của nàng rồi ấn vào trong bô, để cho nàng nuốt một ngụm nước lớn.

Tiết Tú tủi thân đến mức nước mắt giàn giụa: "Tô Ngu! Tiểu tiện nhân thiên sát cô tinh kia! Bà đây liều mạng với ngươi!!!”

8

Theo lý thuyết, ta là thiên kim tướng phủ, lẽ ra ta không giỏi đánh nhau.

Tiết Tú có dáng người cao, sức lớn, mấy người bọn ta không đánh lại nàng.

Kiếp trước ta và nàng đã tranh chấp nhiều năm, đánh nhau không dưới mấy chục lần.

Ta biết nàng tuy cao lớn và khỏe mạnh nhưng cơ thể rất nặng nề.

Ta là một người đã c.h.ế.t một lần, sao có thể còn sợ nàng được chứ?

Ta đã dùng hết sức để đánh nàng mãi cho đến khi nàng chỉ có thể nằm trên mặt đất và không đứng dậy nổi.

Thúy Trúc thấy thế bèn nhân cơ hội đè nàng lại, gọi ta: "Tiểu thư!”

Ta hiểu ý mà đi lên dùng bô tát miệng nàng mười mấy cái.

Miệng Tiết Tú rất bẩn thỉu.

“Tô Ngu, ngươi đúng là người có nương sinh mà không được phụ thân nuôi dạy…”

Ta túm tóc rồi dập đầu nàng xuống đất.

"Hai ta vốn dĩ làm chung một chỗ, không nên làm khó lẫn nhau, nhưng ngươi cứ khăng khăng muốn kiếm chuyện thì cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc."

"Trước sau gì ta cũng là tội nô, ta đã vào Tân Giả Khố này rồi thì có c.h.ế.t cũng không thoát ra được."

"Nếu may mắn sống được mấy chục năm, sau này những ngày tốt lành của chúng ta sẽ còn dài đấy..."

Có lẽ vì dáng vẻ của ta quá đáng sợ, Tiết Tú có ngang ngược cách mấy cũng chỉ là một thiếu nữ hơn mười tuổi, nàng bật khóc sau khi nghe ta nói thế.

“Tô Ngu, ngươi... Ngươi bắt nạt người khác!”

“Ta sẽ đi nói chuyện này cho Hứa ma ma biết!”

Ta nở nụ cười: "Có giỏi thì đi méc đi, chỗ này có nhiều người đều nhìn thấy ngươi là người kiếm chuyện với ta trước, ngươi có nói cho Hứa ma ma biết thì chúng ta sẽ cùng chịu phạt.”

"Nếu ngươi cảm thấy mình chưa no đòn thì cứ đi mách đi!"

Thấy nàng do dự, ta dịu giọng xuống thở dài một tiếng: "Tỷ tỷ ngốc quá, chùi rửa bô đâu phải chuyện dễ dàng đâu? Chỉ ngửi thôi cũng có thể ngửi thấy mùi hôi mà.”

"Là ai nói cho ngươi biết ta làm công việc nhẹ nhàng nhất hả?"

Dứt lời, ta lấy khăn lau vết nước trên mặt cho nàng, dịu dàng trấn an nàng: "Sau này hãy thông minh hơn chút, đừng bị người ta dắt mũi mà không biết.”

Sau đó ta lấy một viên hương hoàn từ trong túi ra: "Cầm lấy rồi tắm rửa đi, đừng để dính mùi dưa chua đấy.”

Tiết Tú bị ta vừa đ.ấ.m vừa xoa, nhất thời không biết nên hận ta hay là cảm ơn ta thì tốt hơn.

Nhưng nàng hận Tô Tương, nàng nhìn chằm chằm vào Tô Tương giống như muốn xé nát đối phương ra thành từng mảnh.

Những người đồng hương của Tiết Tú đỡ nàng lên rồi đi nghỉ ngơi, ta đứng dậy đi về phía Tô Tương.

Tô Tương có tật giật mình, thấy ta đi qua thì sợ tới mức trốn về phía sau.

“Tô Ngu, ngươi muốn làm gì!”

“Ngươi đừng tới đây!”

"Ta là tỷ tỷ của ngươi, ta đâu có lý do gì để xúc phạm..."

Nàng còn chưa nói xong đã bị ta bóp cằm.

“Trước kia tỷ tỷ từng được mệnh danh là tiên nữ, nữ Gia Cát, nhưng hóa ra tỷ chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

"Tỷ bất mãn thì tại sao không tự tới tìm ta mà làm liên lụy người vô tội, đây không phải chuyện một người đàng hoàng và chính trực nên làm!"

Tô Tương giỏi giả vờ cao quý và trịch thượng nhất, nàng thường từ trên cao nhìn xuống và chỉ trích người khác, hiện giờ vai trò đã bị thay đổi, nàng không còn phong thái điềm tĩnh và tao nhã như trước nữa.

“Tô Ngu, có phải ngươi đã hận ta từ lâu rồi không?”
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 11: Chương 11



"Ta không đánh lại ngươi cho nên ngươi muốn nói gì cũng được đúng không?"

Ta không nhịn được nhíu mày khi nghe vậy, lúc này ta đã tỉnh táo hơn rồi.

Ta buông cằm nàng ra rồi vỗ đầu nàng: "Nếu tỷ biết rồi thì hãy sống yên ổn một chút, ta đây còn có chuyện khác phải làm, không có thời gian để ý tới ngươi."

“Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, ta ra tay rất tàn nhẫn, đừng tưởng rằng ngươi là tỷ tỷ của ta thì ta sẽ không đánh ngươi.”

Trước kia Tiết Tú là thủ lĩnh nhỏ trong đám cung nữ này, nàng liên hợp với mấy đồng hương của mình để thành lập một nhóm nhỏ chuyên bắt nạt người khác.

Hôm nay nàng bị ta đánh một trận, tình hình nơi đây nghiễm nhiên thay đổi.

Ta không có ý định ở đây lâu nên không muốn để ý đến nàng.

Nhưng nàng lại trơ mặt lại gần, không chỉ bưng trà rót nước cho ta mà còn làm việc giúp các di nương và muội muội của ta.

“Tô muội muội vừa ra tay thì ta đã biết ngươi không phải người bình thường rồi, sau này nếu có tương lai tốt đẹp thì ngươi tuyệt đối đừng quên tỷ tỷ đấy.”

Ta cười nhạt một tiếng chứ không để trong lòng.

“Không đánh không quen biết, sau này chúng ta là tỷ muội của nhau, giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn chút là được.”

9

Nửa tháng sau, không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù Hứa ma ma rất nghiêm khắc, nhưng ma ma cũng không phải người hay kiếm chuyện vô cớ nên không gây phiền phức gì cho chúng ta.

Hàng đêm ta đều đến ngâm chân bóp chân cho ma ma và chưa từng đề cập tới chuyện tiến cử điều nhiệm.

Điều này khiến Hứa ma ma rất tò mò.

"Nha đầu này, sao ngươi không hỏi xem tình hình của việc này như thế nào rồi?"

"Hay là ngươi lừa gạt ma ma, sáu trăm lượng bạc kia không phải toàn bộ gia sản của ngươi, cho nên ngươi không thèm để ý tới?"

Ta cười khổ một tiếng: "Ma ma nói gì vậy ạ?”

"Sáu trăm lượng bạc kia đương nhiên là toàn bộ số tiền nô tỳ có, chỉ là nô tỳ không cần phải nghi ngờ người khác, ma ma đã đồng ý sẽ ra mặt nói giúp nô tỳ thì chắc chắn ma ma sẽ giúp nô tỳ."

"Cho dù ma ma nhận bạc của nô tỳ nhưng không nói chuyện giúp nô tỳ, thì nô tỳ cũng không có gì phải oán hận cả, ai bảo nô tỳ có số khổ cơ chứ?"

Nói xong, ta ai oán nhìn ma ma.

Hứa ma ma đã tiến cung mấy chục năm và không có con cái, phần lớn bạc mà ma ma kiếm được đều dùng để nuôi sống gia đình của ca ca và tẩu tử ở trong kinh thành.

Ma ma chưa từng có cuộc sống có người ở bên cạnh mình ấm áp như thế nào.

Hứa ma ma nhấc chân lên, ta lau khô nước cho nàng rồi đỡ nàng nằm xuống.

Khi ta đang muốn đứng dậy để đổ nước rửa chân đi thì chợt nghe Hứa ma ma nói: "Ngươi đừng vội rời đi."

"Ta đã nói với Ngô tổng quản chuyện của ngươi rồi, đoán chừng có thể thành công, chỉ là phải đợi thêm chút thời gian."

“Ngươi chỉ mới vào cung mà thôi, nên cần tìm một người đứng đắn để nói chuyện.”

Ta nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, bèn liên tục dập đầu.

“Đa tạ đại ân đại đức của ma ma, nô tỳ thay đệ đệ của nô tỳ cảm tạ ma ma!”

Còn hai năm nữa là đến ngày đệ đệ bị c.h.ế.t đuối, chỉ cần ta có thể ra ngoài cung được thì ta nhất định sẽ không để cho đệ ấy phải mất sớm nữa!

Sau đêm đó, ta càng làm việc chăm chỉ hơn.

Lúc ban đầu di nương và các muội muội không quen làm việc nặng, nhưng dần dần họ cũng quen.

Chỉ là Tô Tương luôn có vấn đề trong việc giặt quần áo, không phải giặt không sạch thì là không giặt hết được.

Bình thường đến tận nửa đêm mà nàng vẫn chưa giặt đồ xong.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 12: Chương 12



Bàn tay của nàng trở nên thô to hơn, tóc tai bù xù và làn da không còn trắng sáng như trước nữa.

Cứ như vậy mà hơn một tháng trôi qua, một ngày nọ, Hứa ma ma gọi ta và một số cung nữ tài năng khác của ma ma đến và ra lệnh cho chúng ta đi gặp chủ tử của mỗi cung điện để giao quần áo.

Đây là lần đầu tiên chúng ta bước ra khỏi Tân Bảo Khố kể từ khi vào cung điện lâu như vậy.

Đôi mắt của Tô Tương đỏ lên vì ghen tị.

"Ma ma ơi, tại sao nàng có thể đi cơ chứ? Ta cũng muốn đi..."

Hứa ma ma liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi đã giặt đồ xong chưa? Cho dù xong rồi thì với cái mỏ hỗn của ngươi, ta không dám cho ngươi đi!"

Ta thấp giọng nói nhỏ ở bên tai nàng: "Không phải tỷ tỷ là đạm mạc như hoa cúc, không tranh không đoạt, khinh thường làm chuyện này khúm núm hầu hạ người ta hay sao?"

“Ngươi!”

Tô Tương tức giận nghiến răng.

Việc giao quần áo là một công việc khá dễ.

Thứ nhất, có thể đi ra ngoài hít thở không khí, thứ hai, có thể được các chủ tử khen thưởng.

Những người tỷ tỷ đi đưa quần áo cùng có nói cho ta biết, phi tần cấp thấp ban thưởng ít, có khi chỉ là chút bạc vụn, có khi là trái cây để ăn.

Phi tần cấp cao và thái hậu, hoàng thượng sẽ ban thưởng nhiều hơn.

Tuy nhiên bình thường chúng ta không có cơ hội để có chuyện tốt này, chuyện này thường để cho ma ma và các tỷ tỷ vào cung lâu năm làm.

Ta khiêm tốn tiếp thu kiến thức này, nghe hết mọi chuyện về quan hệ giữa các cung.

Kiếp trước, phụ thân ta bị liên lụy vì tranh chấp giữa các phe phái.

Nhưng xét kỹ lại, đại hoàng tử hiện giờ cũng chính là thái tử bị phế, không làm quá nhiều chuyện sai lầm.

Cùng lắm chỉ là sau khi Hoàng đế muốn đại tu lăng tẩm cho người kế vị và sáp nhập vào lăng hợp táng của Hoàng đế và Nguyên hậu, chuyện này rất hao tài tốn của nên đại hoàng tử đã khuyên nhủ nhiều lần.

Cuối cùng đại hoàng tử bị hoàng đế lấy tội danh bất kính với hoàng hậu, đại nghịch bất đạo để tước bỏ danh hiệu hoàng tử và giam cầm.

10

Đại hoàng tử Tạ Nguy chính là người con được Nguyên hậu Độc Cô thị sinh ra, sau khi Nguyên hậu bệnh nặng qua đời thì đại hoàng tử được Hoàng đế tự mình nuôi dạy, tình cảm phụ tử rất sâu đậm.

Đáng tiếc sau khi Thẩm thị lên ngôi thì liên tiếp sinh hai trai ba gái.

Trong đó kế hậu trưởng tử, chính là Thành vương Tạ Huy, đã được mười tám tuổi.

Từ khi sinh ra thì hắn đã là trưởng tử của Hoàng hậu, kim tôn ngọc quý, khí chất hơn người và được Hoàng đế vô cùng yêu thương.

Đại hoàng tử làm thái tử được ba mươi năm, hoàng trưởng tôn đã mười hai tuổi.

Hắn ta nắm giữ binh quyền trong tay và giúp đỡ việc triều chính nhiều năm, trong triều có rất nhiều người theo phe hắn ta, Hoàng đế đã kiêng kị hắn ta từ lâu.

Hơn nữa sau khi bị thổi gió bên tai, cả hai xảy ra xung đột, kết quả là thái tử bị phế truất và giam cầm trong miếu tổ.

Chỉ đáng thương thay cho tiểu hoàng tôn, nghe nói đối phương đã cầu tình thay cho đại hoàng tử sau khi hay tin phụ thân bị kết tội, khiến hoàng gia gia không vui nên cũng bị nhốt ở trong lãnh cung, tự sinh tự diệt.

Ta mơ hồ nhớ rõ kiếp trước sau khi ta c.h.ế.t được mười năm thì Thành Vương mới leo lên ngôi hoàng đế.

Đại hoàng tử phế truất hai lần rồi lại được khôi phục lại làm thái tử hai lần, cuối cùng hắn ta bị bệnh c.h.ế.t lúc còn chưa đến bốn mươi tuổi.

Hoàng đế lại lựa chọn giữa hoàng trưởng tôn và Thành vương trong nhiều năm, cuối cùng lúc hấp hối ông mới truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Thành vương.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 13: Chương 13



Nhớ tới kiếp trước hắn luôn miệng nói rằng đôi ta yêu nhau thắm thiết khi còn trẻ, nhưng hắn lại lên giường với tỷ tỷ của ta vào lúc ta mang thai sắp sinh.

Hắn nói hắn muốn ta sinh con nối dõi rồi mới có thể cho ta danh phận trắc phi, thế mà hắn lại trực tiếp phong tỷ tỷ làm trắc phi.

Bây giờ nghĩ lại, thật vô nghĩa.

Nếu gặp lại hắn, ta sẽ không bao giờ cầu xin hắn nữa.

Dù sao thì việc không đáng tin cậy nhất chính là dựa vào nam nhân.

Ta làm việc rất lưu loát và không thích nói chuyện, có nhiều cơ hội đi ra ngoài hơn và cũng được ban thưởng nhiều hơn.

Ta chưa bao giờ giữ tiền lại cho bản thân, đều đưa hết cho các muội muội và di nương.

Tiền thưởng thì ta giữ lại cho mẫu thân, để bà cảm thấy dễ chịu hơn.

Thỉnh thoảng ta sẽ mời các cung nữ ở Tân Giả Khố ăn chút điểm tâm, nhưng lại bị Tô Tương mắng ta giả tạo và nịnh nọt.

"Ngươi đúng là cái đồ lá mặt lá trái, không biết trong đầu ngươi đang có âm mưu gì, các ngươi dám ăn đồ nàng cho thì coi chừng một ngày nào đó nàng sẽ bắt các ngươi nhổ ra thứ mình đã ăn vào!"

Ta cười nhạo, nhưng nàng hiểu ta thật đấy.

Ta xảo quyệt thì sao?

Hiện giờ cả nhà Tô gia đều ở đây, ta giúp mọi người làm việc thiện, để các nàng chăm sóc người nhà ta thì có gì sai cơ chứ?

Tô Tương khó chịu và tức giận vì ta không chia điểm tâm cho nàng nên mới nói mấy câu đạo lý thế thôi.

Ta: "Tỷ tỷ, nếu tỷ muốn thì cứ nói thẳng." ‌‌‍‌‍‍‍‌‌‍‌‌‍‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‍‌‌‌‍‍‌‍‍‌‍‍‍‍‌‌‍‌‍‌‌‍‍‍‌‍‍‌‍‌‌‍‍‌‌‍‍‌‌‌‍‍‍‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‍‌‌‍‌‌‌‌‍‍‍‍‌‍‍‍‌‌‌‌‍‍‍‍‍‍‍‌‍‍‍‍‍‍‍‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‍‌‍‌‌‌‌‌‌‍‍‌‍‌‍‍‍‍‍‍‍‍‍‌‌‌‍‌‍‍‍‌‌‍‌‌‍‌‌‍‌‌‌‍‌‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‍‍ ‌

“Người còn sống không phải vì những thứ mà tỷ tỷ ngoài mặt thì tỏ ra chúng không có tác dụng gì, nhưng thật ra là lại thứ mà tỷ tỷ nằm mơ cũng muốn có được, không mất mặt đâu!”

Tô Tương tức giận giậm chân: "Ai muốn chứ!”

Sau đó thở hổn hển rời đi.

Liên Hương vội vã đuổi theo phía sau, bảo: "Đại tiểu thư, nô tỳ có lấy được một miếng..."

Ta không tức giận với các nàng.

“Ăn đi, thiếu nữ tham ăn!”

Một ngày nọ, quần áo cần giao ít hơn bình thường nên Hứa ma ma lập tức để ta đi giao một mình.

Trên đường trở về, ta muốn đi đường tắt nên bèn đi lệch đường một chút.

Trên đường đi ta gặp một tiểu thái giám xách đang hộp thức ăn, hỏi ta là người trong cung nào.

"Nô tỳ Tô Ngu của Tân Giả Khố, không biết công công có gì phân phó?"

Tiểu thái giám kia che bụng, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Đối phương nhét hộp thức ăn vào trong tay ta: "Vừa đúng lúc, phía trước chính là cung Thanh Huy, ngươi đi đưa cơm thay ta đi."

“Nhớ kỹ, không được nhìn lung tung, vừa để cơm xuống là rời đi ngay!”

"Sáng nay bụng dạ của ta khó chịu quá nên ta đi nhà xí trước!!"

Sau đó "vèo" một cái, đối phương chạy đi mất.

Trong đầu ta nghĩ, cung Thanh Huy là nơi nào, hình như ta không có ấn tượng gì về nơi này cả.

Nơi này rất hẻo lánh nên không có ai để hỏi đường, ta phải tìm một hồi mới tìm được cung Thanh Huy.

Gõ cửa, thấy không có người trả lời nên ta bèn giơ tay đẩy cửa rồi đi vào.

Vốn tưởng rằng thế nào cũng có một thái giám hay cung nữ gì đó ra giúp ta, không ngờ cung điện to như vậy lại không có ai.

Hôm nay thời tiết có hơi lạnh.

Nếu cứ đặt đồ ăn ở ngoài cửa thì e là đồ ăn sẽ nguội lạnh.

Vì thế ta mang xách hộp thức ăn vào trong.

“Chủ tử, nô tỳ tới đưa cơm cho ngài…”

Ai ngờ ta lại nghe được tiếng đồ sứ rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn ở trong phòng.

Ta mơ hồ nghe được một tiếng cười quỷ dị và tiếng gào thét giãy dụa để phản kháng của thiếu niên.

Ta sửng sốt.

Có đánh nhau à?
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 14: Chương 14



Ta đặt hộp thức ăn xuống rồi muốn đi ngay, dù sao biết ít chuyện sẽ tốt hơn.

Nhưng nghĩ một hồi ta lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, muốn ghé qua nhìn một cái.

11

Cái này không nhìn thì không biết, vừa nhìn đúng là quá đáng sợ.

Trong phòng đúng là có một thái giám già mái tóc hoa râm đang đè một thiếu niên chưa được mười hai tuổi xuống để đùa giỡn.

Thiếu niên kia bị đè chặt trên giường, tay của thái giám già đã vươn xuống chạm tới quần của hắn.

Lời nói trong miệng lão thái giám càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi hơn.

"Hoàng tôn điện hạ, phế thái tử đã bị nhốt đến tông miếu từ lâu, hoàng hậu có ý định nâng Thành vương điện hạ lên làm thái tử, e là cả đời này ngài không ra ngoài được rồi."

"Không sao, hoàng gia gia của ngài không thương ngài thì có lão nô thương ngài, mau c** q**n ra để cho lão nô nhìn kỹ... Ha ha ha..."

Chẳng lẽ thái giám già này điên rồi sao?

Giữa ban ngày ban mặt mà dám cưỡng h.i.ế.p hoàng trưởng tôn?

Ta nghe xong thì thấy khung cảnh trước mắt liên tục tối đi.

Ta muốn ra tay cứu giúp, nhưng sau khi thấy rõ kiểu dáng quần áo trên người thái giám già kia thì ta lập tức do dự.

Đối phương là thái giám tổng quản...

Bây giờ cùng lắm ta chỉ là một tội nô của Tân Giả Khố, nếu đắc tội với lão thì e là sẽ khiến người nhà bị liên lụy.

Không ngờ lão thái giám kia càng trở nên càn rỡ hơn.

Lão không chỉ muốn lột quần hoàng tôn, còn nói năng l* m*ng.

"Nói thật cho ngài biết, Hoàng hậu nương nương đã sai lão nô tới đây tiễn ngài lên đường, tuy nhiên nếu ngài gọi lão nô một tiếng gia gia thì có lẽ gia gia ta sẽ mềm lòng tha cho ngài..."

Thấy sắc mặt của hoàng trưởng tôn tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy sự không cam lòng và oán giận… Có gì khác với ta ngày đó đâu?

Nghĩ đến đây, ta thật sự nhịn không nổi nữa mà vọt vào trong điện, cầm lấy bình hoa bên cạnh rồi đập mạnh xuống đầu lão thái giám kia.

Lão thái giám không ngờ sẽ có người nên bị bình hoa đập vào đầu, lão "Ôi" một tiếng, ngã xuống mặt đất rồi té xỉu.

Ta kiểm tra hơi thở của lão, sau khi xác định lão chưa c.h.ế.t thì mới đi qua đỡ thiếu niên trên giường dậy.

“Hoàng tôn điện hạ, ngài không sao chứ?”

Người trên giường có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, gương mặt đoan trang và cực kỳ tuấn tú, đôi mày nhíu chặt nhưng có khí chất không phù hợp với tuổi tác của hắn, cực kỳ áp bách.

"Ngươi đã cứu ta, ngươi tên là gì?"

Hắn trấn định như vậy khiến cho ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt trong lòng, ta không dám nói ra tên thật của mình.

“Nô tỳ... Nô tỳ tên là Khả Nhi.”

“Trong nhà nô tỳ cũng có đệ đệ…”

Nghe thấy lời của ta, trên mặt hắn không có nụ cười nào cả.

Hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị mà trở tay rút cây trâm trên đầu ta rồi ra sức đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c lão thái giám trên mặt đất!

Ta kêu to: "Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?"

Hình như hoàng tôn không nghe thấy ta nói gì, hắn liên tục đ.â.m lão thái giám kia hơn mười cái mãi cho đến trên mặt và trên người đều bị m.á.u tươi nhuộm đỏ.

Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi dài rồi giương mắt nhìn ta.

“Tỷ có từng hối hận vì đã cứu ta không?”

“Nhưng tỷ tỷ, tỷ không chạy thoát được đâu!”

"Người đập đầu lão là tỷ, vết thương trên người cũng do cây trâm của tỷ tạo ra, cho nên tỷ phải giúp ta..."

Tôi: "...”

“Nô tỳ đã hiểu.”

Trên đời này quả nhiên không làm người tốt được.

Tục ngữ nói, đế vương là người vô tình nhất, mà hoàng tôn đã bị điên từ khi còn nhỏ rồi.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 15: Chương 15



Thấy ta bị mình uy h.i.ế.p thành công, trên mặt tiểu hoàng tôn hiện ra vẻ đắc ý, hắn rửa sạch vết m.á.u trên tay bằng nước trong chậu rửa mặt rồi ném khăn lông lên trên đầu ta, ra lệnh cho ta.

“Bây giờ ta đang bị bệnh nên không làm nổi, phiền tỷ tỷ đào một cái hố ở dưới bồn hoa đào rồi chôn lão thái giám kia ở đó.”

Ta sống hai đời rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng như vậy.

Ta cảm thấy lo lắng không thôi.

"Hoàng tôn điện hạ, lão biến mất ở trong cung của ngài, nếu có người bên ngoài hỏi tới..."

Hắn nằm trên giường, quay đầu liếc ta một cái: "Dù sao ta cũng là hoàng trưởng tôn của bệ hạ, ai dám chất vấn ta?"

Ồ, điện hạ thật tài giỏi.

12

Bởi vì xen vào việc của người khác nên ta bị ép phải đào hố dưới bồn hoa của cung Thanh Huy.

Chôn lão thái giám c.h.ế.t tiệt kia xuống đất đi!

Lão thái giám trừng mắt nhìn ta, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi nên vội vàng chọc mù mắt lão.

"Công công, ta không phải người g.i.ế.c ngài, nếu sau khi c.h.ế.t mà linh hồn của ngài không siêu thoát được thì oan có đầu nợ có chủ, hoàng tôn điện hạ đang nằm ở trong phòng đấy..."

Phải mất một lúc lâu để chôn lão thái giám.

Ta thật sự rất lo lắng, nên đã rửa sạch hết toàn bộ vết m.á.u trên mặt đất và trong phòng.

Nghĩ đến y phục của hoàng tôn có dính máu, ta lập tức muốn c** đ* hắn ra để giặt cho hắn.

Động tác của ta khiến cho người vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, hắn trừng mắt nhìn ta.

"Ngươi đang làm gì vậy hả?"

Tôi: "Nô tỳ đang giặt quần áo cho điện hạ, lỡ như bị người ta nhìn thấy..."

Hoàng tôn vươn cánh tay ra để cho ta tự làm.

Ta đang loay hoay c** q**n áo của hắn ra thì phát hiện trán hắn rất nóng.

“Điện hạ, thân thể của ngài.”

Hắn hơi mất kiên nhẫn nên gạt tay ta ra: "Ta không sao!"

Lần này ta đã bao đồng xen vào chuyện người khác rồi gặp phải phiền phức lớn như vậy, nên ta cũng không dám xen vào nữa.

Ta múc nước trong giếng rồi ngồi xổm bên cạnh để giặt sạch vết m.á.u trên y phục, sau đó treo ở bên cạnh để phơi khô.

Mắt thấy trời đã tối dần, ta bèn đứng lên chào tạm biệt hoàng tôn.

“Điện hạ, nô tỳ đã giặt sạch xiêm y và dọn dẹp trong điện xong rồi, nô tỳ phải trở về.”

Hắn nghỉ ngơi cả buổi chiều, sắc mặt có vẻ tốt hơn chút, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ.”

Ta nhìn bồn hoa bên ngoài một cái rồi hỏi hắn: "Điện hạ, lão thái giám kia bị chôn ở bên dưới bồn hoa, buổi tối ngài ngủ một mình không sợ sao?"

Vốn dĩ hoàng tôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía ta: "Vậy ngươi ở lại với ta đi?”

Ta cuống quít xua tay: "Không không không…”

Đang lúc muốn đứng dậy rời đi, chợt nghe hoàng tôn bình tĩnh nói: "Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, cùng nhau nhổ củ cải ra khỏi bùn, tỷ tỷ đừng nghĩ đến việc rũ bỏ trách nhiệm."

“Tỷ đang mặc quần áo của Tần Giả Khố à? Ngày mai lúc đến thăm ta, tỷ nhớ mang theo thuốc và thức ăn..."

Đáng ghét, ta đã bị một đứa bé lợi dụng rồi.

Ta vội vội vàng vàng trở về, bị Hứa ma ma nhìn thấy rồi mắng một trận.

"Ta bảo ngươi đi đưa quần áo, tại sao ngươi lại đi lâu như vậy?"

“Người của Hinh quý nhân nói ngươi đã đi về từ lâu rồi.”

Ta giải thích rằng mình bị thái giám quản sự gọi đi làm việc một lúc lâu.

Hứa ma ma cũng không cố gắng hỏi cho ra lẽ, chỉ bảo ta đến phòng của nàng sau đó ma ma nói cho ta biết rằng việc ta nhờ đã thành công rồi.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 16: Chương 16



Thời gian quá lâu nên ta đã quên mất, bây giờ ta mới nhớ rằng mình đã cầu xin Hứa ma ma giúp mình làm việc đi ra ngoài cung để mua đồ.

“Ma ma, chuyện này thật sự thành công rồi ư? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?”

Hứa ma ma thấy ta ngẩn người thì cười nói: "Thu dọn đi, ngày mai ngươi lập tức qua đó làm."

“Đến làm người dưới trướng Ngô công công thì phải nhớ làm việc cho tốt đấy.”

Ta liên tục gật đầu.

"Ma ma chờ một chút, ta... ta đi xin công công ở ngự thiện phòng cho chút rượu và thức ăn, chúng ta hãy ăn chung với nhau một bữa nhé!"

Ta lấy cớ đi ngự thiện phòng để chạy ra ngoài, thuận đường đến Thái y viện xin tiểu thái giám cho thuốc, ta nói muội muội ta bị sốt nên cần thuốc, tốn kém rất nhiều bạc.

Hoàng tôn kia đúng là quá đáng ghét, phụ thân của hắn hại phụ thân ta bị lưu đày, tới lượt hắn lại kéo ta xuống nước, còn tốn bạc của ta.

Nhưng vừa nghĩ tới từ nay về sau ta sẽ không làm việc ở Tân Giả Khố nữa, có thể thường xuyên ra vào trong và ngoài cung, trong lòng ta không khỏi mừng rỡ.

Người trong nhà biết ta phải đi, đều vô cùng không nỡ.

Chỉ có Tô Tương là nói chuyện với giọng điệu oán giận.

“Ngươi đã có bản lĩnh để đi sang chỗ khác làm việc thì tại sao lại không dẫn chúng ta đi chung?”

"Lúc trước khi bị xét nhà, ngươi là người đã bán đồ đạc trong nhà để lấy tiền."

"Ngươi ngoài miệng nói làm thế để tìm đường sống cho mọi người, bây giờ lại chỉ lo cho bản thân, chúng ta đều biến thành hòn đá kê chân của ngươi!"

"Trừ phi ngươi giao ra hết số bạc còn lại, nếu không thì đừng nghĩ tới việc rời đi!"

13

Dạo gần đây ta không có thời gian để ý tới nàng nên đã khiến nàng nghĩ mình hơn người rồi không?

"Tỷ tỷ nói đúng, vì muốn đi lên nên ta đã lấy hết tất cả tiền bạc cho người bên ngoài rồi, bây giờ ngươi có muốn đòi thì ta cũng không có, ngươi có thể làm gì được ta?"

"Nếu ta là ngươi thì ta sẽ lập tức cầu thần bái Phật, cầu nguyện ta có một tương lai tốt để có thể đưa mọi người ra ngoài, chứ không phải ở đây kiếm chuyện với ta, khiến người ta thấy ghét!"

Mấy ngày nay ở chung với nhau, người trong nhà cũng đều biết cách đối nhân xử thế của hai người chúng ta.

Tô Anh nói: "Nhị tỷ tỷ yên tâm đi, chúng ta sẽ ở đây chăm sóc cho di nương và mẫu thân.”

Tô Đào cũng nói: "Đúng vậy đó Nhị tỷ tỷ, tỷ đừng để những lời Đại tỷ tỷ nói ở trong lòng, bạc để dành chủ yếu là cho chúng ta dùng mà, chúng ta đều ủng hộ tỷ!"

Mẫu thân cũng nói: "Tương Nhi, trước kia ta và phụ thân ngươi đều nuông chiều ngươi, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, muội muội ngươi làm thế vì muốn đi ra ngoài tìm đệ đệ của ngươi, hắn mới có năm tuổi thôi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau lòng cho hắn chút nào sao?"

Tô Tương buột miệng nói : "Một đứa con thứ mà thôi, cũng không phải con ruột của nương…”

Lý di nương nghe xong thì òa khóc ở bên cạnh, Giang di nương an ủi một hồi.

Ta tức giận đến mức muốn đi lên túm tóc nàng.

“Nhà cửa đã bị tịch thu, chúng ta đã bị biếm làm nô lệ, ngươi còn ở đây nói đích thứ với ta à!”

"Ngươi chính là đích trưởng nữ cao quý, chắc hẳn sau này ngươi không cần các di nương có xuất thân thiếp thất và các muội muội dòng thứ giúp đỡ ngươi đâu nhỉ!"

Ta vừa nói thế, hai muội muội và các di nương đều tức giận chạy đi, để lại mẫu thân nhìn nàng rồi thở dài.

"Đứa nhỏ này, tại sao ngươi lại không giống ta và phụ thân ngươi chút nào vậy."
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 17: Chương 17



Việc ra ngoài cung thu mua đồ cũng không thoải mái hơn Tân Giả Khố là bao, mỗi lần ra ngoài cung mua đồ đều phải đi đến địa điểm được chỉ định, còn phải trở về trong thời gian quy định.

Nhưng chính là bởi vì có thể thường xuyên ra ngoài cung nên cũng kiếm được thêm việc làm do có các cung nữ trong cung muốn mua son phấn nước, kem thoa và trang sức cho mình.

Cũng có người túng quẫn nên làm việc thêu thùa cho người ta rồi đem ra gửi bán, cứ làm như thế quanh năm suốt tháng cũng có được một khoản tiền.

Hơn nữa ta còn phải tìm người để hỏi thăm tung tích của đệ đệ, mỗi lần ta đều đi tới đi lui rất vội vàng, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Về phần thuốc cho hoàng tôn, ta chỉ đưa một lần, tuy tiểu tử kia còn nhỏ nhưng rất ác độc, ta không dám tiếp xúc nhiều.

Có một ngày ta trở về Tân Giả Khố thăm mẫu thân và mọi người, nghe Thúy Trúc nói có người đến hỏi thăm Tân Giả Khố có cung nữ nào tên Khả Nhi hay không.

Trong lòng ta lộp bộp một chút, chẳng lẽ người ta đã phát hiện chuyện của lão thái giám rồi ư?

“Khả Nhi? Chỗ chúng ta có người nào tên này à?”

Thúy Trúc nói: "Hứa ma ma nói không có, người kia còn gọi tất cả mọi người đi ra để kiểm tra từng người một, không biết là kiếm vì chuyện gì."

Nói đến đây, Thúy Trúc đè thấp giọng xuống thì thầm nói với ta: "Nhị tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy sau đó đại tiểu thư đã đi tìm người dẫn đầu để nói chuyện, nàng nói theo hình dung của người nọ thì tỳ nữ tên Khả Nhi kia có điểm giống ngài!”

“Nô tỳ sợ đây không phải chuyện tốt lành gì, ngài phải cẩn thận một chút.”

Tô Tương đúng là đồ tai họa, quả nhiên lại tới hại ta.

Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng rời đi, miễn cho người muốn tìm ta lại đến rồi gặp phải, lúc đó sẽ rất xui xẻo.

Khi trở về, ta đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình và không chú ý phía sau có thêm người, đợi đến khi ta chú ý tới thì suýt chút nữa ta đã đụng phải đối phương.

Cung nữ kia trông rất lạ mặt, ta tò mò nói: "Hướng này là hướng dẫn tới nội vụ phủ, tỷ tỷ trông lạ mặt quá, tỷ đang muốn đi đâu vậy?"

Nghe vậy, cung nữ kia ra vẻ kinh ngạc: "Vậy ta đi nhầm rồi, ta muốn đến Tường Khánh cung của Tương quý tần, đa tạ muội muội nhắc nhở.”

Tôi: "Chuyện nhỏ thôi, tỷ tỷ không cần khách sáo.”

Vào lúc ta dõi mắt nhìn nàng ta rời đi, ta đột nhiên phát hiện ra nàng không mang giày thêu giống cung nữ bình thường mà mang một đôi bốt dài.

Gương mặt kia cũng có vẻ quen thuộc.

Ta đột nhiên nhớ tới kiếp trước, bởi vì nói thay cho đại hoàng tử nên hoàng tôn đã bị hoàng đế tống vào lãnh cung để tự suy ngẫm lại, lúc đó cung Thanh Huy bị cháy, mặc dù hoàng tôn không c.h.ế.t nhưng cũng bị bỏng rất nghiêm trọng.

Cung nữ này, chính là thích khách bị bắt rồi kéo ra ngoài giết.

Lúc ấy vừa đúng lúc ta đi giao quần áo nên có đi ngang rồi nhìn thoáng qua.

Chẳng lẽ, chính là hôm nay?

14

Nếu như ta nhớ không lầm sau sự kiện lần này, hoàng đế vô cùng áy náy với hoàng tôn nên đã đích thân đón hắn về sống bên cạnh mình để tiện bề chăm sóc.

Một năm sau, Đại hoàng tử khôi phục lại ngôi vị thái tử.

Nếu ta cứu hoàng tôn thì có phải ta sẽ có cơ hội để hoàng tôn hoặc là đại hoàng tử nợ ta một nhân tình, đến lúc đó phụ thân, thúc bá và các huynh trưởng có thể trở về đúng không?

Nghĩ đến đây, ta bất chấp thích khách nguy hiểm gì đó mà vội vàng đi về phía cung Thanh Huy của hoàng tôn.

Hoàng tôn đang ở trong điện đọc sách, thấy ta chạy tới thì đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó đáy mắt lập tức hiện lên vẻ lãnh đạm.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 18: Chương 18



Đây không phải là "Khả Nhi" sao?

"Ta đã cho người đi tìm ngươi, người ta nói Tân Giả Khố không có người như ngươi, hóa ra ngươi đã tìm được công việc khác rồi à?"

“Ngươi sợ một hoàng tôn bị cấm túc trong lãnh cung như ta bám dính lấy ngươi nên vội vã phủi sạch quan hệ với ta à?"

Ta chạy gấp đến mức thở không ra hơi, không để ý đến việc hắn đang châm chọc và khiêu khích mình, ta đi lên kéo hắn đi ra ngoài.

"Điện hạ, đừng nói nữa, ngài mau đi theo nô tỳ đi, có... có người muốn hại ngài!"

Hoàng tôn thay đổi sắc mặt: "Nói rõ hơn đi, ai muốn hại ta?”

Ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: "Có một cung nữ hỏi thăm chỗ ở của ngài, ta thấy nàng mang giày không đúng lắm, hẳn là không phải người trong cung chúng ta.”

Đang nói chuyện, trong không khí đột nhiên có một mùi gay mũi bay tới.

Ta sợ hãi bảo: "Điện hạ, là mùi dầu hỏa, mũi nô tỳ rất thính nên ngửi cái là biết được ngay!"

"Có người muốn thiêu c.h.ế.t ngài, ngài hãy mau đi ra ngoài đi!"

Nói xong ta định mở cửa đi ra ngoài thì lại phát hiện cửa cung bị người ta khóa lại từ bên ngoài, không thể đi ra được.

"Cửa khóa rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Giếng nước! Điện hạ, chúng ta mau trốn xuống giếng nhé?”

"Chờ lửa cháy sẽ không kịp nữa đâu!"

Không ngờ hoàng tôn lại không hề hoảng hốt, ngược lại còn hơi hưng phấn.

"Bọn họ muốn hại c.h.ế.t ta, nhưng chẳng lẽ đây không phải là một cơ hội cho ta hay sao?"

Sau đó hắn nghiêm mặt nói với ta.

"Phía sau thư phòng này có mật đạo, ngươi hãy nhanh chóng từ mật đạo đi ra ngoài rồi đi tìm Trần công công bên cạnh Hoàng gia gia, nói ta sắp bị thiêu chết, mời hắn mang Hoàng gia gia tới cứu ta!"

Nghe được hai chữ mật đạo, cả người tôi sửng sốt.

Ai nấy đều nghĩ rằng hoàng tôn bị cấm túc ở trong lãnh cung nên khi lãnh cung bị cháy, hẳn là hắn sẽ rơi vào tình huống lên trời không đường, xuống đất không cửa, không ngờ hắn lại có mật đạo???

Ta: "Nhưng mà ta chỉ là một tiểu cung nữ, Trần công công là hồng nhân bên cạnh bệ hạ, sao ngài có thể gặp ta được cơ chứ?"

Hoàng tôn nhìn ta với ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc, hắn đưa cho ta một miếng ngọc.

“Đây là tín vật của bổn điện hạ, bảo ngươi đi thì đi đi!”

Ta liên tưởng đến sự việc sẽ diễn ra sau đó, biết Hoàng Tôn muốn dùng khổ nhục kế, dựa vào tình cảm của hắn và Hoàng Đế để khiến cho Hoàng Đế cảm thấy áy náy với hắn, từ đó giúp cho phụ thân mình trở lại ngôi vị Thái Tử…

Nghĩ rõ điều này rồi, ta không hề do dự mà lập tức đưa ra yêu cầu.

"Điện hạ muốn nô tỳ làm việc, đương nhiên nô tỳ sẽ nghe theo, tuy nhiên nô tỳ cũng có một chuyện muốn nhờ!"

Hoàng tôn không ngờ vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà ta còn dám ra điều kiện với hắn.

Hắn nhìn ta và bảo: "Nói đi."

Ta: "Nô tỳ tên thật là Tô Ngu, chính là thứ nữ của Tô tướng gia bị bãi miễn."

"Nô tỳ không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu điện hạ nếu sau này có một ngày nào đó mà ngài có thể nói chuyện với thánh thượng, liệu ta có thể xin điện hạ nói vài câu vì phụ thân ta hay không."

"Biên cương vô cùng khổ sở, phụ thân ta cực kỳ trung thành, tất cả đều là vì điện hạ và đại hoàng tử..."

Hoàng tôn nghe vậy thì ngây ngẩn cả người: "Ngươi là người Tô gia?”

Hắn lập tức gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi!”

Nghe hắn đồng ý, ta lập tức từ mật đạo đi ra ngoài.

Ta phát hiện lối ra ở sau núi giả trong Ngự hoa viên, cách tẩm cung Hoàng đế khá gần.

Không để mình suy nghĩ nhiều, ta vội vàng đi tìm Trần công công để báo tin.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 19: Chương 19



15

Sau khi dâng tín vật lên, tiểu thái giám bảo ta chờ một chút.

Ta lo lắng chờ đợi.

Dù sao trong cung này toàn là người tôn thờ kẻ thượng đẳng, đạp kẻ thấp kém xuống, hiện giờ Thái tử bị phế, Thành vương là đích trưởng tử của kế hậu.

Ai sẽ bằng lòng vì một hoàng tôn mà đắc tội hoàng hậu và Thành vương cơ chứ?

Điều ta không ngờ chính là, rất nhanh Trần công công đã đi ra.

Công công vội vàng hỏi: "Hoàng Tôn điện hạ đã đưa cho ngươi tín vật này đúng không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ta không dám trì hoãn, lập tức nói với Trần công công những lời mà hoàng tôn đã dặn.

“Công công, không ổn rồi, có người muốn thiêu c.h.ế.t hoàng tôn điện hạ, ngài mau bẩm báo bệ hạ phái người đến dập lửa đi, nếu không sẽ không còn kịp nữa.”

Thế lửa kia quả nhiên cháy rất nhanh, ta mới đến đây thôi mà bên chỗ Thanh Huy điện đã bốc khói lên rồi.

Ta nhìn ra được Trần công công thật sự đau lòng cho hoàng tôn, công công rưng rưng nước mắt rồi vội vàng đi tìm hoàng đế.

Hoàng đế nghe nói hoàng tôn bị người ta hãm hại, hoàn toàn quên mất hiềm khích lúc trước và tự mình dẫn người đi dập lửa.

Hoàng tôn vẫn còn nhỏ, kỹ năng diễn xuất rất tốt.

Ở trong đám cháy, hắn kêu khàn cả giọng: "Hoàng gia gia! Hoàng gia gia cứu ta với!”

“Lâm Nhi bất hiếu, không thể thay phụ thân phụng dưỡng ngài!”

“Hoàng gia gia, nếu Lâm Nhi c.h.ế.t rồi, xin ngài hãy tha thứ cho phụ thân ta, có được không?”

Người sáng suốt đều biết hắn đang diễn, cung bị cháy mà không trốn còn ngốc nghếch đứng đó kêu la cái gì?

Nhưng Hoàng đế đã lớn tuổi, đây lại là trưởng tôn mà ông thương yêu nhất, sao cảnh tượng sinh ly tử biệt này có thể khiến người ta không thương xót cho được.

Lão hoàng đế vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực.

"Lâm Nhi, tất cả đều là lỗi của hoàng gia gia, hoàng gia gia không nên nhốt ngươi lại!"

"Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ngươi bảo hoàng gia gia phải ăn nói làm sao với phụ thân của ngươi đây?"

Tóm lại là ông cháu tình thâm, khiến trời đất cảm động.

Trận hỏa hoạn này có thế lửa cực lớn, ngoại trừ Thanh Huy điện ra thì có rất nhiều cung thất bên ngoài cũng bị cháy lan ra.

Mọi người trong cung điện đều chạy đến để dập lửa.

Hoàng hậu đi theo, Thành vương cũng đi theo.

Hẳn là hai người họ đến xem kịch, không ngờ Hoàng đế cũng ở đây, Hoàng hậu nhất thời thay đổi dáng vẻ thân thiết.

"Bệ hạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

"Tại sao Thanh Huy điện lại đột nhiên cháy vậy?"

“Có phải Lâm Nhi vẫn còn ở bên trong hay không?”

"Lỡ như Lâm Nhi có mệnh hệ gì thì thần thiếp phải ăn nói như thế nào với mẫu thân quá cố của hắn đây..."

Nói xong, hoàng hậu nhào vào đám cháy để cứu người.

Hoàng đế nhìn lời nói và việc làm của nàng, gương mặt vô cùng bình tĩnh.

Thành vương không nhịn được lắm miệng nói thêm một câu: "Mẫu hậu, người đừng nóng vội, Lâm Nhi là người tốt chắc chắn sẽ được ông trời phù hộ."

“Tại sao lại tự nhiên bị cháy cơ chứ, có phải Lâm Nhi nghịch ngợm nên mới tự mình đốt Thanh Huy cung hay không?"

Hắn còn chưa nói xong đã bị tát mạnh vào mặt.

“Lâm Nhi là con nối dõi duy nhất của hoàng huynh ngươi! Bây giờ ngươi hài lòng chưa?”

"Nếu như Lâm Nhi có bị gì, trẫm nhất định sẽ điều tra việc này đến cùng!"

Chuyện gì đang xảy ra thế? Sao lại náo nhiệt thế này?

Chẳng lẽ, người đốt cung điện chính là Thành Vương?

Thấy ta nhìn hắn, trong nháy mắt ánh mắt của Thành vương lập tức rơi vào trên người ta.

Ánh mắt ấy rất lạnh lùng, thâm trầm, nào có chút dịu dàng tươi đẹp, khí chất như thiếu niên lang của kiếp trước?

Ta vội vàng quỳ xuống rồi nói với hoàng đế: "Bệ hạ minh xét, ngọn lửa này tuyệt đối không thể tự cháy được."
 
Back
Top Bottom