Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trường Môn Hảo Tế Yêu

Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 135: Chương 135



Phùng Vận liếc mắt nhìn Nhâm Nhữ Đức đang dựng tai lắng nghe, thản nhiên nói:

"Rèn binh khí sắc bén, cần phải có sắt tốt. Hiện nay, phương pháp rèn sắt chủ yếu dựa vào kỹ thuật nung luyện nhiều lớp, nhưng ta có một cách hay hơn, có thể loại bỏ tạp chất, rèn ra loại sắt tốt hơn, tất nhiên có thể tạo nên thần binh..."

Mới nghe đến đây thôi, tim của Đồ bảo chủ đã đập thình thịch vì kích động.

Mỗi một ổ bảo, việc canh tác nông nghiệp là chuyện thường, nhưng thực lực vũ trang của cư dân trong bảo mới là tấm lá chắn giúp ổ bảo vững bền suốt trăm năm. Nếu không, Đồ gia ổ bảo cũng chẳng tốn công nuôi dưỡng nhiều thợ rèn đến vậy, còn đặc biệt lập cả xưởng nghiên cứu chế tạo binh khí.

Cơ hội trời ban như thế này, ai không nắm lấy thì đúng là kẻ ngu ngốc.

Đồ bảo chủ thậm chí còn đứng dậy khỏi ghế, cung kính chắp tay hành lễ với Phùng Vận.

"Nếu Lý quân có bản lĩnh này, Đồ gia ổ bảo nào dám không theo?"

Hai bên thỏa thuận thời gian cùng các điều khoản cụ thể, một lần nữa ký kết khế ước.

Lần này, đích thân Đồ bảo chủ tiễn Phùng Vận ra tận cửa ổ bảo, nhìn theo xe lừa của nàng đi xa rồi mới xoay người quay về, phấn khởi báo tin cho phu nhân.

"Đồ gia ổ bảo chúng ta sắp phát đạt rồi!"

---

Rời khỏi Đồ gia ổ bảo được một đoạn, Ngao Thất mới không vui hỏi:

"Nữ lang cớ sao lại đem lợi ích dâng cho Đồ gia?"

Lúc ở ổ bảo, hắn chẳng hé một lời, người khác chỉ xem hắn là thị vệ của Phùng Vận, không mảy may nghi ngờ. Mà Ngao Thất cũng làm tròn bổn phận, đóng vai một bộ khúc trung thành. Chỉ là, tận mắt thấy Phùng Vận nắm giữ kỹ nghệ xuất chúng như vậy, thế mà lại chọn hợp tác với một ổ bảo nhỏ bé, hắn vừa đau lòng vừa khó hiểu.

Phùng Vận mỉm cười, "Đây là mối làm ăn đôi bên cùng có lợi."

Ngao Thất không tán thành, "Nữ lang hoàn toàn có thể hợp tác với triều đình, thậm chí dâng lên Đại tướng quân, chẳng phải sẽ nhận được lợi ích lớn hơn sao?"

Phùng Vận vẫn cười, "Nhận ơn một giọt nước, phải báo đáp cả dòng suối."

Câu nói này thật khó hiểu. Ngao Thất vốn không sinh sống ở quận An Độ, không rõ nàng và Đồ bảo chủ có mối quan hệ gì, định hỏi tiếp nhưng thấy Phùng Vận đã khép mắt, vẻ mặt mệt mỏi, hắn đành im lặng.

Dĩ nhiên, suy nghĩ của Phùng Vận, hắn chẳng thể nào đoán được.

Bùi Quyết hiện tại là chỗ dựa của nàng, nhưng Đại Tấn phía sau hắn, thì không.

Tương lai, nàng cũng chẳng dám chắc liệu có một ngày Bùi Quyết sẽ trở mặt hay không...

Vậy nên, giữ lại một đường lui cho mình, vẫn tốt hơn.

Mà Đồ gia ổ bảo...

Kiếp trước, nàng bị Bùi Quyết từ Trung Kinh đưa về An Độ, vì sợ bị Lý Tang Nhược và Đại Nội Địch Kỵ Ty ám sát mà lo lắng từng ngày. Khi đó, chính Nhâm Nhữ Đức đã đưa nàng lên Đồ Sơn.

Là bảo chủ Đồ Bá Thiện của Đồ gia trại đã cưu mang nàng.

Khoảng thời gian chờ Tiêu Trình phái người đến đón nàng về Nam Tề, nàng đã lưu lại Đồ gia ổ bảo trọn một tháng.

Đồ Bá Thiện không giống những kẻ khác ở quận An Độ, không xem nàng là người nữ nhân bị Bùi Quyết ruồng bỏ, mà cung kính đối đãi nàng, cho nàng ăn ngon mặc ấm. Người trong trại cũng có tính tình ngay thẳng, dù không thể gọi là thanh cao nhưng vẫn có nền nếp gia học, thật thà chất phác.

Phu nhân của bảo chủ càng là một nữ nhân dịu dàng hiền hậu, thấy nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, liền xem nàng như con cháu trong nhà mà yêu thương chăm sóc.

Mỗi khi nhớ lại, Phùng Vận luôn không khỏi nghĩ đến mẫu thân quá cố...

Một tháng tình nghĩa, đáng giá.

Đồ phu nhân, lại càng đáng để nàng báo đáp.

Dĩ nhiên, ngoài việc trả ơn, nàng cũng có những suy tính riêng.

Loạn thế cận kề, kết giao với các thế lực ổ bảo không phải chuyện xấu.

Tương lai, nàng cũng muốn tìm cách tiếp cận các ổ bảo. Có ruộng đất để canh tác, thì có lương thực; có lương thực, thì nuôi được nhiều bộ khúc hơn; có bộ khúc, thì phải có vũ khí tốt hơn...

Mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, từng bước từng bước xây dựng, cho đến khi nàng có được thế lực của riêng mình.

Bằng không, một gương mặt đẹp, chỉ có thể mang tới vô tận tai ương.

Bốn chữ "Hồng nhan bạc mệnh", nàng đã khắc sâu vào tâm khảm, chưa từng dám quên.

80- Khởi đầu chiến loạn.

Phùng Vận thu hoạch đầy ắp, khi trở lại điền trang thôn Hoa Khê, trời đã nhá nhem tối.

Trên đường, không ít thôn dân dừng lại chào hỏi, sau đó tò mò theo chân nàng đến Trường Môn trang xem náo nhiệt.

Vậy nên, khi Khải Bính sai mấy gia nhân ra khiêng hạt giống và nông cụ vào, đám thôn dân đều tròn mắt nhìn, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Phùng Vận tươi cười nói:

"Đợi nông cụ phân phát xong, mọi người đều có thể thuê dùng. Còn giống lúa, cũng có thể đến Trường Môn trang mua."

Lời này vừa dứt, cả đám người liền hoan hô rộn rã.

"Nữ lang thật giỏi giang, thôn Hoa Khê không còn lo chuyện gieo trồng vụ thu nữa rồi!"

Phùng Vận thấy trời đã muộn, bèn căn dặn:

"Hôm nay trời đã tối, sáng mai để các ngũ trưởng và thập trưởng đến trang của ta, có chuyện cần bàn bạc."

Những người dân trong thôn đã nhận không ít lợi ích từ Phùng Vận, vì vậy cũng không còn e ngại nàng như trước, liền lên tiếng dò hỏi:

"Có tin vui gì sao?"

Phùng Vận mỉm cười:

"Là tin đại hỷ đấy."

Thấy mọi người háo hức vây lại, nàng không vòng vo mà nói thẳng ý định mở một xưởng chế tạo nông cụ ngay trong thôn, chuyên sản xuất dụng cụ canh tác, quan trọng nhất là sẽ rèn cả nông cụ bằng sắt.

Nghe xong, đám dân làng đồng loạt thở dài.

"Nữ lang có lòng tốt, nhưng chúng ta… đâu có tiền mua những nông cụ tốt thế này..."

Trên mặt ai cũng hiện rõ sự tiếc nuối, nhưng Phùng Vận lại lắc đầu, giọng bình thản:

"Ai cũng có thể mua được."

Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, chỉ nghe nàng tiếp tục nói:

"Dân làng có thể dùng trước rồi trả sau, đợi đến khi thu hoạch xong sẽ lấy lương thực để trả nợ."

Tin tốt này nhanh chóng lan ra, cộng thêm lòng mong mỏi có được nông cụ của đám nông dân, khiến từng đoàn người kéo đến Trường Môn trang, tụ tập trước cổng không chịu rời đi, không ngừng hỏi han đủ điều.

Nhưng hôm nay Phùng Vận hơi mệt, nàng sai Khải Bính ra ứng phó rồi quay vào trong, lấp đầy bụng trước đã.

Buổi sáng ra ngoài nàng có mang theo ít lương khô và nước, nhưng cả hai bữa đều qua loa trên đường, chỉ ăn được vài miếng, chẳng thấy ngon lành gì. Giờ đây bụng đói đến mức dán sát vào lưng, vừa ngồi xuống liền bảo Tiểu Mãn mang cơm lên.

Ban đêm ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau, nàng dẫn theo vài gia nhân ra ngoài, chuẩn bị tìm một mảnh đất hoang ở phía đầu sông Trường Hà để làm xưởng chế tạo nông cụ.

Vừa đến đồng ruộng, nàng liền trông thấy một bóng người quen thuộc.

Nhậm Nhữ Đức.

Hắn vừa thấy Phùng Vận đã tiến lên chắp tay chào:

"Lại gặp mặt rồi, Lý quân."

Phùng Vận khẽ nhướng mày, thản nhiên hỏi:

"Nhậm tiên sinh sao lại đến Hoa Khê nữa vậy?"

Nhậm Nhữ Đức đáp:

"Nhờ Đại tướng quân thi hành tân chính, tại hạ cũng được phê chuẩn hộ tịch mới, cấp thêm ruộng đất."

Phùng Vận nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nhiều lời khách sáo, chỉ hoàn lễ rồi nói:

"Nhậm tiên sinh cứ bận rộn trước."

Dứt lời, nàng liền dẫn người rời đi, sau đó ngoảnh lại gọi Khải Bính đến dặn dò vài câu.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 136: Chương 136



Ngao Thất dẫn người theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần, thấy Phùng Vận nhỏ giọng thì thầm gì đó với Khải Bính, trong lòng không khỏi có chút không vui.

Dạo gần đây, hắn nhận ra rằng ngoài những chuyện liên quan đến Đại tướng quân, Phùng Vận không còn chủ động nói với hắn điều gì khác…

Hắn và những người như Diệp Sấm đều bị nàng đẩy ra ngoài, so ra còn không thân thiết bằng Khải Bính hay A Lâu.

Trong lòng Ngao Thất chua xót không thôi, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Nhậm Nhữ Đức. Nhận ra đối phương cũng đang nhìn mình, hắn lập tức cau mày, tỏ vẻ ngang ngược:

“Nhìn cái gì?”

Nhậm Nhữ Đức ôn hòa hành lễ:

“Tiểu lang chớ trách, tại hạ hiếm thấy một vị công tử phong tư tuấn tú như thế, không kìm được mà nhìn thêm vài lần, thất lễ rồi.”

Người xưa có câu, giơ tay không đánh kẻ mặt tươi cười. Dù Ngao Thất có kiêu ngạo đến đâu, cũng không thể thốt ra lời khó nghe với một vị tiên sinh nho nhã như vậy.

Hắn hừ một tiếng, quay đầu nói với Diệp Sấm:

“Huynh tìm cơ hội hỏi thử Hạ Khiết xem người này có lai lịch thế nào? Có phải cố tình chọn đúng thôn Hoa Khê để định cư không?”

Diệp Sấm bĩu môi: “Dù là vậy thì sao? Chẳng lẽ vì thế mà có thể định tội hắn?”

Ngao Thất không vui: “Nhưng nếu y có ý đồ xấu. Ta sẽ g.i.ế.t y.”

Diệp Sấm bật cười: “Tiểu Thất à, nữ lang xinh đẹp như vậy, ngươi nói xem có bao nhiêu nam nhân nhìn thấy nàng mà không sinh tà niệm? Có ý đồ xấu mới là chuyện thường tình, ngược lại nếu không có chút tâm tư gì thì phải tra xét thật kỹ đấy.”

“Ngươi…” Ngao Thất bất ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khiến Diệp Sấm lạnh cả sống lưng, lập tức nhảy ra xa ba thước mới dừng lại.

“Ta không nói về ta! Ta không hề có ý đồ gì xấu cả! Không được nói bậy với Đại tướng quân, không được…”

Ngao Thất lạnh lùng tiếp lời: “Không được mơ tưởng đến nữ lang, nếu không ta thiến ngươi.”

Diệp Sấm cảm thấy dưới thân mình lạnh toát.

Nói thật lòng, trên có Đại tướng quân, dưới có Ngao Thất, làm gì có chỗ cho hắn nảy sinh ý định gì? Cho dù từng có ý nghĩ nào đó, thì cũng đã bị dập tắt từ lâu rồi.

Dù vậy, chuyện Ngao Thất dặn dò, Diệp Sấm vẫn ghi nhớ trong lòng.

Ngay sau đó, hắn đi tìm Hạ Khiết để tìm hiểu tình hình của trà lâu Vũ Tiền.

Nhậm Nhữ Đức là người Lâm Xuyên, buôn bán trà, ba năm trước đến An Độ, có đăng ký hộ tịch, là chủ nhân của trà quán này. Nhưng ba năm trước, trà quán này được hắn cho người địa phương thuê lại kinh doanh, gần đây mới thu hồi.

Khi lập hộ tịch, Nhậm Nhữ Đức khai rằng tổ tiên từng làm Trung thư xá nhân của tiền triều, đến khi nước Tề lập quốc, gia tộc hắn mới dắt díu nhau trốn chạy.

Nghe theo lời hắn nói, Nhậm gia và triều đình Nam Tề hiện tại có cừu hận sâu xa.

Hắn nhập hộ vào thôn Hoa Khê, quy phục Tấn quốc, tất cả đều hợp lý, không tìm ra sơ hở.

Huống hồ chính miệng hắn còn nói có quen biết cũ với Phùng Kính Đình.

Nhưng Ngao Thất vẫn không yên lòng:

“Lão già này… Ngươi và ta phải để tâm nhiều hơn, chớ để y làm hại nữ lang.”

---

Phùng Vận chọn xong khu đất, tự mình dùng dây đo đạc, sau đó trở về vẽ bản thiết kế, rồi bắt tay vào xây nhà.

Trong nhà có người, chính là thuận tiện như thế, chuyện gì cũng có thể tự mình làm. Nhưng ngoài những công việc đơn giản như đắp gạch đất, kết cấu tổng thể của căn nhà vẫn phải mời lão thợ lành nghề đến trông coi.

Nàng cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.

Phùng Vận sai Khải Bính đi dò la một chút, rất nhanh đã tìm được Thẩm Nhị ở thôn Thẩm Gia bên cạnh.

Thẩm Gia thôn là một thôn thuộc dòng tộc, cả thôn hầu như đều là người trong họ, rất đoàn kết. Trong thôn có xây từ đường và thành đất để phòng thủ, giống như một tiểu ổ bảo. Khi chiến sự xảy ra, không giống như thôn Hoa Khê – nơi có phần lớn đất đai vốn bị thế gia chiếm giữ – vừa đánh trận thì người của họ kéo nhau bỏ chạy, mười nhà hết chín trống không.

Ngược lại, thôn Thẩm Gia đông đúc dân cư.

Phùng Vận đích thân gặp Thẩm Nhị.

Nàng không yêu cầu quá cao đối với xưởng chế tạo nông cụ, nhưng gần đây nàng ở thôn Hoa Khê nhiều, tương lai cũng sẽ vậy. Nàng muốn sửa chữa, gia cố lại trang viên, trong phòng phải lát sàn gỗ, xây giường sưởi, nếu không mùa đông tới, nàng sẽ không chịu nổi.

Nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần để Thẩm Nhị “chặt chém” một khoản lớn.

Không ngờ Thẩm Nhị lại không bàn giá cả, chỉ nói:

“Trước khi tới thôn Hoa Khê, ta đã bàn bạc với tộc trưởng. Hiện tại đang là mùa thu gieo hạt, thôn thiếu nhân lực, vậy nên nhân công các người tự lo. Chúng ta chỉ lo thợ mộc, thợ nề, không lấy tiền công. Chỉ cần mỗi ngày hai bữa cơm là đủ.”

Thẩm Nhị nói tiếp:

“Nhưng chúng ta muốn mua một ít nông cụ sắt của thôn Hoa Khê.”

Phùng Vận nhìn hắn, đáp nhẹ nhàng:

“Được thôi.”

Thẩm Nhị nghe vậy, mặt mày sáng bừng lên:

“Nữ lang cứ yên tâm, chúng ta sẽ trả giá chính đáng, không chiếm lợi từ thôn Hoa Khê.”

Dưới chế độ triều đình, muối và sắt đều bị quản lý rất nghiêm ngặt, thường do triều đình giới hạn sản lượng và giá cả để bán độc quyền. Người nông dân bình thường khó mà mua được. Không giống như các ổ bảo, họ có thể lén mở vài mỏ tư nhân. Một lời “được thôi” của Phùng Vận, đối với họ chính là một sự hấp dẫn không nhỏ.

Việc thôn Hoa Khê sắp mở xưởng nông cụ đã khiến thôn dân vui mừng khôn xiết, chuyện này sớm bị truyền ra ngoài.

Phùng Vận vốn cũng chẳng định giấu giếm, nên sảng khoái đồng ý.

Dĩ nhiên, nàng dám làm như vậy, là vì có chỗ dựa, mà chỗ dựa ấy chính là Bùi Quyết.

Hắn chẳng phải thích nghe nàng gọi “phu quân” sao? Vậy thì phải đứng ra làm hậu thuẫn cho nàng.

Hiện tại, chính sách quản lý muối sắt của triều đình chưa vươn tới An Độ. Nếu một ngày nào đó có chuyện, thì cứ tìm tới Bùi đại tướng quân mà giải quyết.

Nàng cũng nghĩ xong rồi, đợi xưởng nông cụ đi vào hoạt động, nàng sẽ chia chút lợi nhuận cho Bùi Quyết.

Không thể chỉ để con trâu cày ruộng mà không cho nó ăn cỏ. Bao nhiêu cũng phải chia cho hắn chút vị ngọt chứ.

Bàn bạc xong các chi tiết liên quan, Thẩm Nhị cũng không nán lại lâu, lập tức trở về sắp xếp công việc.

Giải quyết xong một việc lớn, Phùng Vận ngồi viết vẽ trên giấy, rồi sai Khải Bính đi hỏi quanh làng xem có ai từng làm thợ mộc, thợ đá, hay thợ rèn không. Nàng đã nghĩ kỹ, muốn làm tốt thì phải dựa vào bản thân. Thợ lành nghề ở mọi lĩnh vực đều cần được đào tạo ngay tại chỗ.

Ở Ngọc Đường Xuân, nàng cũng nhờ Văn Huệ dán thông báo, chiêu mộ một số thợ lành nghề đến thôn làm việc.

Không ngờ, trước khi Khải Bính rời đi, Ngao Thất đã bước vào.

“Nữ lang, chiến tranh sắp bắt đầu rồi. Vừa có tin báo, quân Tề đang tập hợp binh lính để vượt sông!”

Thiếu niên tràn đầy hứng khởi, hơi thở dồn dập như không khí nóng lên, đôi mắt đỏ rực tựa như sắp bùng cháy.

“Quân Bắc Ung đang đóng ở bờ Bắc, bọn chúng lại dám vượt sông tấn công, chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.”

Phùng Vận khẽ nhíu mày.

Sao lại như vậy?

Nếu quân Tề vượt sông đánh thành, muốn nhanh chóng dứt điểm chiến sự là điều không thể. Một khi trận chiến rơi vào bế tắc, Tiêu Tam Lang muốn bước lên ngôi rồng kia, không biết sẽ còn phải tốn bao nhiêu công sức nữa…
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 137: Chương 137



Nàng tin chắc bản thân sẽ không nhìn lầm Tiêu Trình.

Cơ hội ngay trước mắt, hắn nhất định không kìm nén được dã tâm, sẽ nhân lúc ở Đài Thành mà bức vua đoạt vị.

Quân Tề chỉ đang giả vờ công thành, không thực sự vượt sông.

Phùng Vận liếc nhìn ánh mắt hừng hực chờ lệnh của Ngao Thất, rồi gọi Tiểu Mãn đến giúp nàng thay y phục.

“Chúng ta đến thành An Độ.”

~~~~~~~~~~

Phùng Vận: Đánh rồi! Đánh rồi! Ta phải ra tay ngay!

Ngao Thất: Nữ lang lại định hiến kế cho đại tướng quân sao?

Phùng Vận: …Không, ta muốn kiếm lời từ chiến tranh.

~~~~~~~~~~

81- Kiếm lời từ chiến tranh.

Những người trong thành An Độ khác với nông hộ được chia ruộng đất, họ có nhiều nguồn tin hơn và cũng biết quý mạng mình hơn.

Lúc này, hai quân đối đầu, bóng ma chiến tranh bao trùm mọi nơi. Chỉ cần phong thanh có động, những cửa hàng vừa mở lại lập tức đóng chặt. Nếu tin tức cụ thể hơn, có nguồn từ người thân trong quân doanh, lại càng có nhiều kẻ dắt díu cả nhà rời khỏi An Độ.

Toàn bộ thành An Độ như đang căng thẳng đến cực điểm.

Chỉ có Ngọc Đường Xuân vẫn mở cửa buôn bán như thường ngày.

Văn Huệ tìm đến Phùng Vận, lo lắng nói: “Nữ lang, trong thành đang truyền tin quân Tề sắp vượt sông tấn công. Hay là chúng ta tạm thời đóng cửa, đợi chiến sự rõ ràng rồi tính tiếp?”

Phùng Vận lại bảo: “Huệ nương không cần lo lắng. Nếu thực sự đánh nhau, đóng hay không cũng chẳng khác gì nhau. Ngươi với ta đều xuất thân từ phủ tướng quân, dù sao cũng không thoát được.”

Văn Huệ nghe vậy liền yên tâm hơn: “Nữ lang nói cũng phải.”

Phùng Vận mỉm cười: “Ngươi ra cửa Ngọc Đường Xuân dán cáo thị, nói chúng ta thu mua cửa hàng, nhà cửa, vàng bạc, đồ cổ, trân châu bảo thạch, vải vóc, gốm sứ… Có thể giao dịch bằng tiền, cũng có thể đổi lấy lương thực. Chỉ cần giá hợp lý, mọi thứ đều có thể thu mua.”

Mở thu mua ngay trước cửa chẳng phải biến Ngọc Đường Xuân thành chợ lớn sao?

Nhưng cũng may, buôn bán của Ngọc Đường Xuân vốn dĩ không mấy náo nhiệt. Nếu con phố dài trước cửa biến thành chợ, có khi còn càng thêm đông đúc.

Văn Huệ gật đầu: “Ý nữ lang là… trận chiến này sẽ không nổ ra sao?”

Phùng Vận lắc đầu: “Chính vì sẽ đánh, nên bây giờ mới là lúc tốt nhất để thu mua. Chờ chiến sự kết thúc, ai còn bán rẻ cho ngươi nữa?”

Văn Huệ dần hiểu ra.

Nữ lang đang muốn gom mua tài sản và vật tư với giá thấp.

Nhưng nàng vẫn có chút lo lắng: “Nữ lang có từng nghĩ qua, nếu quân Tề chiếm lại An Độ thì sao?”

Phùng Vận bật cười.

“Đến quân Bắc Ung đánh vào An Độ còn chẳng làm khó được chúng ta, sao lại sợ quân Tề? Huống chi, cả đời này quân Tề cũng không thể chiếm lại An Độ đâu.”

Trước thì sợ quân Bắc Ung, giờ lại lo quân Tề. Nghĩ kỹ thì đúng là nực cười…

Nhưng nữ lang lại dám dốc cả gia tài ra làm ăn vào lúc này, cũng thấy kỳ lạ không kém.

Văn Huệ âm thầm quan sát, vẫn luôn cảm thấy nữ lang chưa bao giờ có sự kính trọng như người ngoài vẫn nghĩ đối với Bùi đại tướng quân. Không chỉ vậy, dường như nàng cũng chẳng mấy để tâm đến hắn.

Thế nhưng, hôm nay, lời của nữ lang lại thể hiện một sự tin tưởng tuyệt đối vào Bùi đại tướng quân.

Văn Huệ không hiểu, nhưng nàng đã quen nghe lệnh của Phùng Vận, liền không hỏi thêm nữa.

“Ta nghe theo nữ lang.”

Những ngày qua, Ngọc Đường Xuân chưa kiếm được bao nhiêu, nhưng nữ lang cũng không để tâm, chỉ bảo coi như làm việc thiện, xem như phát lương cứu tế.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thành.

Ngay trưa hôm đó, chuyện quân Tề sắp vượt sông tấn công thành An Độ đã xôn xao khắp hang cùng ngõ hẻm.

Người dân trong thành An Độ ai nấy đều thấp thỏm lo âu, khắp nơi đều thấy cảnh người ta dắt díu gia đình rời thành lánh nạn. Vì vậy, tờ "Thông báo thu mua" treo trước cửa Ngọc Đường Xuân bỗng trở nên vô cùng chói mắt.

Có người muốn chạy trốn, mang theo quá nhiều đồ đạc bất tiện, mà tiệm cầm đồ lúc này cũng đóng cửa, nếu có một nơi có thể giao dịch mua bán thì quả thực không thể tốt hơn.

Thế là, từ sáng đến chiều, trước cửa Ngọc Đường Xuân luôn có một hàng dài người xếp hàng.

Có kẻ đổi được lương thực, vải vóc cần thiết, cảm thấy như nhặt được món hời, hớn hở ra mặt.

Nhưng cũng có không ít người thầm nghĩ Thập Nhị nương đúng là đồ ngốc, dựa vào sự sủng ái của Đại tướng quân mà hoang phí gia sản của hắn. Vừa âm thầm cười nhạo, vừa đếm bạc rời đi…

Trong Trường Môn trang, không ít người cũng cho rằng nữ lang đã hóa điên.

Lúc này mà không lo tìm cách tránh nạn, còn thu mua vật tư làm gì?

Ngay cả Hạ Khiết cũng cảm thấy Thập Nhị nương hành động không bình thường.

Đây sẽ là một trận chiến gian khổ, ai biết sẽ kéo dài bao lâu?

Có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm. Nếu chiến sự dây dưa, thành An Độ chẳng thể nào khôi phục lại vẻ phồn hoa trước kia.

Mà trong chiến tranh, thứ thiếu thốn nhất là gì? Chính là lương thực! Thế mà nàng lại gom mua nhà cửa, cửa tiệm và đồ cổ để làm gì?

Hạ Khiết ngồi không yên trong Chính Sự Đường.

"Không được, ta phải đi khuyên nàng một phen."

Hắn nghĩ mình nên nhắc nhở nữ lang trẻ tuổi này, đừng để nàng đem toàn bộ gia sản của tướng quân vứt xuống sông.

Trong Ngọc Đường Xuân, Phùng Vận cũng có chút phiền lòng.

Không phải vì hàng dài người xếp bên ngoài hay cảnh mua bán tấp nập dần hình thành, mà là vì số người đem đồ tốt đến bán quá ít.

Cả ngày trời, nàng chỉ thu được vài cửa tiệm, hai căn nhà gạch ngói không nằm trên trục đường chính, hai chiếc đại ấn vàng, thêm một số trang sức vàng bạc và châu báu…

Những tòa nhà tốt, những món đồ quý giá hiếm có, lại không có lấy một thứ.

Lẽ nào những nhà giàu có trong An Độ thành đều đã chạy trốn cả rồi?

Hay là đã xảy ra vấn đề gì?

Phùng Vận sai Khải Bính phái người đi dò la. Chưa đến nửa canh giờ, người đã quay về bẩm báo:

"Thập Nhị nương, Hoa Nguyệt Giản cũng đang thu mua, còn gõ trống khua chiêng rao bán khắp nơi. Tờ thông báo của bọn họ y hệt chúng ta, nhưng giá cao hơn nhiều…"

Thì ra là Thuần Vu Diễm đang cướp mối làm ăn?

Thân là thế tử mà không làm, lại đi phát tài nhờ chiến tranh.

Đến lúc này, Phùng Vận đã phần nào hiểu ra, vì sao kiếp trước Thuần Vu Diễm lại không quản cực khổ, hết nước đôi lại trung gian điều đình, hai lần thúc đẩy cuộc hòa đàm giữa nước Tấn và nước Tề.

Khi người ta không đánh, hắn châm dầu vào lửa. Khi chiến sự bùng nổ, hắn lại đứng ra dàn xếp hòa bình. Cứ thế mà đi đi lại lại, người khác tử trận sa trường, còn hắn chẳng tốn một binh một tốt mà lại là kẻ thắng lớn nhất.

Tiền tài đều chảy vào tay hắn, mà người dân thì lần lượt kéo về Vân Xuyên – nơi ổn định nhất.

Tên này đúng là làm ăn khấm khá, không biết đã vơ vét bao nhiêu lợi lộc.

Nhưng ngay cả tờ thông báo cũng phải sao chép của Ngọc Đường Xuân, rõ ràng là cố ý đối đầu với nàng rồi.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 138: Chương 138



Phùng Vận đang buồn bực vì không tìm được lý do để đến gây chuyện, vừa nghe tin liền vội vã về thay y phục, chuẩn bị xuất môn.

“Nữ lang!” Hạ Khiết thở hồng hộc chạy đến, vừa trông thấy Phùng Vận đã vội bước tới. “Nàng định làm gì vậy?”

Phùng Vận cười nhàn nhạt: “Hạ công tào chẳng phải đã thấy rồi sao?”

Hạ Khiết nghẹn lời.

Thấy xung quanh người qua lại đông đúc, hắn vẫy tay ra hiệu cho nàng vào trong phòng nói chuyện.

Khi cả hai bước vào nội thất, Hạ Khiết mới nghiêm túc nói: “Người ngoài nói gì ta còn không tin, nhưng nữ lang thông minh như vậy, cớ sao lại hành động hồ đồ vào thời điểm then chốt này?”

Phùng Vận hỏi: “Công tào nói vậy là có ý gì?”

Hạ Khiết thở dài: “Cuộc chiến này vừa mới bắt đầu, kết thúc vẫn chưa có kỳ hạn. Nữ lang chẳng phải đang... ồ, phung phí gia sản của tướng quân sao?”

Phùng Vận bật cười thản nhiên: “Đây là tiền của ta, liên quan gì đến tướng quân mà gọi là phung phí?”

Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Hạ Khiết, nàng nhẹ nhàng nói:

“Tiền của ta nhiều đến chẳng tiêu hết, coi như làm việc thiện đi.”

Hạ Khiết: …

Hắn há hốc mồm, vốn định khuyên thêm vài câu, nhưng nữ lang đã dẫn theo vài nha hoàn và bộ khúc, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

Hạ Khiết lập tức ngậm miệng.

Một đời tướng quân danh vang thiên hạ, sao lại vớ phải nữ lang như thế này?

E rằng từ nay gia trạch bất an, trượng phu khó giữ uy quyền rồi!

---

Thu sang, trời tối sớm hơn.

Vừa đến giờ Dậu, Hoa Nguyệt Giản đã thắp sáng đèn đuốc.

Thị vệ Tang Giao vội vàng vén rèm bước vào trong.

“Thập Nhị nương của phủ tướng quân lại đến.”

Chữ “lại” ấy chất chứa đầy vẻ bất đắc dĩ của Tang Giao.

Mỗi lần Phùng Thập Nhị nương đến đều không phải chuyện tốt, chủ tử bực mình thì cả đám bọn họ đều gặp xui xẻo theo. Thấy Phùng Vận đến, cả bọn như nhìn thấy sao chổi.

Thuần Vu Diễm khẽ nhíu đôi mắt đẹp, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh:

“Nàng ta sống ở thôn Hoa Khê, không phải phủ tướng quân.”

Tang Giao chưa kịp hiểu rõ ý thì Thuần Vu Diễm đã lạnh lùng cười, cúi đầu nghịch lọ bạch ngọc vân vân vừa dùng hai đấu lúa đổi được, lười nhác nói:

“Đến thì cứ đến, chẳng lẽ phủ tướng quân có thể dọa được ta sao?”

Dọa không được, hoàn toàn không dọa nổi, Tang Giao nhếch mép nghĩ thầm.

Nhưng chủ tử da trắng như ngọc, vết bầm xanh lần trước bị Bùi Quyết đánh ra còn chưa tan hết, mấy quả trứng luộc hầm hắn dùng để chườm mặt gần đây sắp ăn đến phát ngán rồi, mong sao đừng xảy ra chuyện gì nữa…

Tang Giao lui ra ngoài, đưa Phùng Vận vào hoa sảnh.

Phùng Vận tay cầm một roi ngựa đen bóng, thân roi được quấn lại thành vòng rất đẹp, ánh lên sắc lạnh dưới ánh đèn. Thuần Vu Diễm khẽ giật giật mí mắt, cười nhạt:

“Lại đến làm gì?”

Nghe rõ sự mất kiên nhẫn trong giọng điệu của hắn.

Phùng Vận thản nhiên: “Đến bàn chuyện làm ăn với thế tử.”

Thuần Vu Diễm chẳng mảy may để ý, khóe môi cong lên thành nụ cười đỏ như hoa nở:

“Phải chăng nàng đang trách Hoa Nguyệt Giản cướp mất sinh ý của Ngọc Đường Xuân?”

“Không dám.”

Phùng Vận hành lễ, không đợi hắn nói thêm, đã thẳng thừng ngồi xuống đối diện, ánh mắt điềm nhiên nhìn thẳng nam tử trước mặt:

“Ngọc Đường Xuân của ta chỉ là buôn bán lặt vặt, với thân phận của thế tử, hẳn nên làm những vụ giao dịch lớn...”

Thuần Vu Diễm nhíu mày: “Thế nào là giao dịch lớn?”

Phùng Vận thản nhiên mở miệng: "Một chút sinh ý ở quận An Độ, thế tử không đáng bận tâm."

Thuần Vu Diễm cười khẽ một tiếng.

"Nữ lang nghĩ rằng chỉ bằng ba câu hai lời, liền có thể thuyết phục ta từ bỏ?"

Thấy Phùng Vận không đáp, Thuần Vu Diễm lại nói: "Theo ta phán đoán, trận chiến này không đến ba tháng sẽ ngừng..."

Thời chiến mua vào giá thấp, đến khi cục diện ổn định thì bán ra giá cao, phán đoán ba tháng này đương nhiên không sai, bởi kiếp trước chính Thuần Vu Diễm đã thúc đẩy hòa đàm.

Người tốt hay kẻ xấu gì hắn cũng đều làm cả, từ đó vơ vét không ít lợi lộc.

Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng đầu óc đã đủ thông minh.

Nhưng Phùng Vận đến Hoa Nguyệt Giản, không phải để tranh luận.

"Thế tử, hãy nhìn xa hơn. Ta có thể giúp ngươi kiếm được nhiều hơn!"

Thuần Vu Diễm liếc nàng một cái, khóe môi cong lên, vẫn tiếp tục chơi đùa với món đồ mới sưu tầm được.

"Nói thử xem."

Phùng Vận liếc hắn một cái, rồi quay sang nhìn gia nhân bên cạnh.

"Một chén trà, đa tạ."

Gia nhân nhìn về phía Thuần Vu Diễm.

Thuần Vu Diễm hờ hững phất tay, gia nhân lập tức dâng trà đến trước mặt Phùng Vận.

Phùng Vận cầm lấy chén trà, nhưng không uống, chỉ mân mê, như đang thưởng thức.

"Vân Xuyên quốc bốn bề đều là núi, sản vật phong phú, trong đó có một loại tài nguyên gọi là thạch mặc (than chì). Việc khai thác thạch mặc ảnh hưởng đến canh tác, hơn nữa núi non hiểm trở, vận chuyển ra ngoài vô cùng tốn kém, khó thu hồi vốn. Thế tử chưa từng nghĩ, nếu mở được một con đường thương mại, đưa thạch mặc của Vân Xuyên đến các nước Tấn, Tề, Mân Việt, thì lợi ích sẽ lớn đến nhường nào?"

Thạch mặc có thể luyện thành than đá.

Nó cần thiết cho việc sưởi ấm, cũng cần thiết cho nghề rèn sắt.

Nhưng do chiến tranh Tấn - Tề, phần lớn tài nguyên đều bị chiếm dụng để sản xuất vũ khí chiến trường. Dân thường không thể mua nổi than, các lò rèn đa số vẫn phải dùng củi gỗ...

Mà xưởng chế tạo nông cụ sắp được Phùng Vận dựng lên, nếu có than đá, chắc chắn sẽ đạt hiệu suất cao hơn.

Tương lai, việc rèn đúc binh khí thần binh cũng sẽ trở nên thuận lợi.

Thuần Vu Diễm nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, đầy suy tính.

Lúc này, Phùng Vận mới nhấp nhẹ một ngụm trà.

"Thạch mặc quý giá, là nguồn lợi chính của Vân Xuyên quốc, đồng thời cũng là nỗi lo nhiều năm của Vân Xuyên vương. Nếu thế tử có thể giải quyết vấn đề này, liệu Vân Xuyên vương còn thiên vị huynh đệ của ngươi nữa không?"

Sắc mặt Thuần Vu Diễm lập tức thay đổi.

"Ngươi nghe được từ đâu?"

Phùng Vận nhướng mày, không trả lời.

Thuần Vu Diễm tự mình đoán ra đáp án.

"Là Phù Dương Cửu? Tên tiểu nhân đó! Cứ thích nói xấu sau lưng người khác."

Phùng Vận: …

Nàng cũng chẳng có ý định giải thích thay Phù Dương Cửu. Dù sao thì gã cũng không phải người tốt, bị mắng thêm một câu "tiểu nhân" cũng chẳng sao.

"Thế tử, chẳng phải nên suy nghĩ kỹ lời ta nói?"

Thuần Vu Diễm híp mắt: "Ngươi có cách?"

Phùng Vận nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ thắm của hắn, thầm nghĩ không biết hắn dùng loại son gì mà lên màu đẹp như vậy, nhưng lại không nhìn ra được bí quyết.

Nàng khẽ nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú dừng lại trên đôi môi ấy.

"Có cách, nhưng không phải miễn phí."
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 139: Chương 139



Thuần Vu Diễm bắt gặp ánh mắt nữ lang mang theo ý cười, lập tức cảnh giác:

“Ngươi lại định giở trò quỷ gì đây?”

Phùng Vận điềm nhiên đáp:

“Ta muốn làm khách thương hợp tác của Vân Xuyên thạch mặc. Và là người hợp tác duy nhất.”

Thuần Vu Diễm mất một lúc mới hiểu rõ ý nàng. Nói cách khác, mọi sản phẩm từ Vân Xuyên thạch mặc sau khi vận chuyển ra ngoài đều phải qua tay nàng rồi mới được phân phối đi khắp nơi.

“Phùng Thập Nhị à!” Thuần Vu Diễm tặc lưỡi, đôi mắt hồ ly híp lại, gần như muốn khoét ra vài cái lỗ trên mặt nàng.

“Ngươi nghĩ chuyện tốt đẹp gì vậy? Bàn tính của ngươi gõ kêu quá nhỉ?”

Phùng Vận thản nhiên chắp tay:

“Nhận thua rồi sao? Đã là hợp tác, ta tất nhiên sẽ bảo vệ lợi ích của thế tử. Đối với thế tử mà nói, tiền kiếm được, lợi thu về, chẳng phải là trăm lợi mà không một hại sao?”

Thuần Vu Diễm nhất thời chưa nghĩ ra được cách nào nàng có thể thực hiện điều này.

Mở đường buôn bán với Vân Xuyên, một là phải vượt qua núi non hiểm trở, hai là đối mặt với sự xung đột lợi ích từ các thế gia của hai nước Tấn và Tề.

Hắn sợ mình bị Phùng Vận lừa vào bẫy.

Nhưng đồng thời, trong lòng lại có chút d.a.o động.

Phùng Vận không vội thúc ép hắn.

Ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, khuôn mặt thanh thoát không chút son phấn, làn da trắng mịn, tóc đen môi hồng, đôi mắt tĩnh lặng mà thâm trầm, phảng phất nét trầm tư.

Hình ảnh ấy khiến Thuần Vu Diễm bất giác nhớ đến dáng vẻ nàng ung dung tự tại khi đến Hoa Nguyệt Giản bắt cóc hắn hôm đó, một bộ dạng nắm chắc phần thắng, vừa đáng ghét vừa đáng giận…

Hắn đột nhiên liếc sang Thu Đồng bên cạnh nàng.

“Cây roi dùng tốt không?”

Phùng Vận hơi sững lại.

Đôi mắt của Thuần Vu Diễm rất đẹp.

Là loại chỉ cần nhìn một lần liền khó lòng quên được. Tựa như những vì sao lạnh lẽo, ánh lên sắc sương mờ. Khi chuyên chú nhìn ai đó, có cảm giác như có một cánh bướm khẽ đậu trên tim. Hàng mi dài dày tựa hai cánh quạt, đẹp đến mức khiến người ta muốn đu đưa trên đó…

Lại thêm bộ y phục trắng kết hợp với chiếc mặt nạ lạnh lẽo, như ánh trăng tỏa rọi xuống nền đất một tầng sáng trong veo. Đúng chuẩn cao quý, tao nhã.

Phùng Vận ngắm đến thất thần, tay vô thức mân mê cán roi.

“Thế tử muốn thử không?”

Nàng hỏi rất tùy ý, giọng điệu hoàn toàn là trêu chọc.

Không ngờ Thuần Vu Diễm đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay nàng đặt trên mặt bàn.

“Đưa đây.”

Phùng Vận hơi khựng lại, lập tức rút tay về.

“Thế tử định làm gì?”

Thuần Vu Diễm khẽ cười:

“Nàng không dám à? Hóa ra chỉ là hổ giấy, cầm roi mà cũng không biết dùng.”

Ánh mắt hắn khiến Phùng Vận cảm thấy có chút bất an.

Thuần Vu Diễm ngồi đó lười nhác, miệng cười mà mắt lại ánh lên tia sắc bén như sói hoang.

Chuyện này… không hợp lý.

Nàng không phải Liên Cơ, Thuần Vu Diễm không nên có hứng thú với nàng mới đúng.

“Thế tử bị bệnh sao?” Nàng lạnh nhạt hỏi.

Thuần Vu Diễm vẫn mang theo ý cười.

“Có lẽ… đúng là bị bệnh rồi.”

Phùng Vận nheo mắt lại.

Lại nghe hắn bật cười thành tiếng:

“Là nàng truyền sang cho ta… bệnh điên.”

Phùng Vận nghe mà cạn lời.

So với nàng, Thuần Vu Diễm điên gấp trăm lần, nghìn lần thì có!

“Thế tử chưa uống rượu, sao đã say rồi?”

Phùng Vận nắm lấy Thu Đồng, chậm rãi đứng dậy.

"Chuyện hợp tác, thế tử hãy suy nghĩ kỹ càng. Nếu đã quyết định, có thể đến Trường Môn báo một tiếng, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết. Tiền bạc kiếm mãi chẳng hết, một mình hưởng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta và thế tử liên thủ, đôi bên cùng có lợi, mỗi người lấy thứ mình cần, chẳng phải tốt hơn sao…"

Vút!

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh xé gió.

Chưa kịp phản ứng, cả người nàng đã bị Thuần Vu Diễm kéo mạnh qua, nhanh chóng ôm c.h.ặ.t vào lòng.

Mũi tên nhỏ lướt qua sát bên tóc mai nàng, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, để lại một lỗ thủng đen kịt.

Phùng Vận đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc, đến khi hoàn hồn mới phát hiện đôi môi Thuần Vu Diễm đang mím chặt. Hắn bỗng nhiên đưa tay ôm lấy ngực, hơi thở thoáng gấp gáp.

Phùng Vận lập tức nhận ra điều bất thường: "Ngươi làm sao vậy?"

Thuần Vu Diễm nghiến răng: "Tạm thời chưa c.h.ế.t được."

Nàng không nhìn thấy vết thương nào trên người hắn, liền hơi nhíu mày.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Ngay sau đó, một đám người áo đen bịt mặt ùn ùn lao đến trước cửa, đối đầu với đám thị vệ, đồng thời lớn tiếng quát:

"Huynh đệ, Thuần Vu Diễm đã trúng độc rồi!"

"Theo ta xông lên! Không để bất kỳ kẻ nào trong Hoa Nguyệt Giản sống sót!"

Nhóm hắc y nhân hiển nhiên là nhằm vào Thuần Vu Diễm, thoáng chốc đã giao chiến kịch liệt với thị vệ của hắn.

Phùng Vận nắm c.h.ặ.t chiếc roi da đen, nghiêng đầu hỏi:

"Thế tử bị chính người của mình hạ độc?"

Thuần Vu Diễm không ngờ nàng lại nhạy bén như vậy, bỗng bật cười lạnh, khóe môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa yêu mị.

"Bọn chúng muốn ta chết, không phải chỉ ngày một ngày hai."

Phùng Vận nhìn vào ánh mắt hắn, mê ly mà ác liệt. Nàng vừa muốn giãy ra thì đã bị hắn ôm c.h.ặ.t hơn, da t.hịt kề sát nhau, hơi nóng lan tỏa, khiến nàng theo phản xạ đẩy nhẹ hắn ra.

"Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ nàng."

Không những không buông tay, Thuần Vu Diễm còn siết c.h.ặ.t hơn, như thể dòng m.á.u tanh tưởi trước mắt đã k*ch th*ch dã tính hung bạo trong người hắn. Hắn lạnh lùng nâng thanh kiếm Tụ ngọc, nhìn thẳng vào một tiểu tỳ đang run rẩy thu mình trong góc.

"Trà là ngươi rót."

Tiểu tỳ tái mặt, hoảng sợ kêu lên:

"Thế tử… không phải nô tỳ… không phải nô tỳ!"

Thuần Vu Diễm nhẹ nhàng vung kiếm, c.h.é.m đứt búi tóc của nàng ta. Mái tóc đen óng như tơ rơi xuống, ngay sau đó, một nhát kiếm khác đã vạch một đường dài trên chiếc cổ trắng nõn.

Máu tươi phun trào!

Tàn nhẫn, chói mắt, nhưng lại có một vẻ đẹp ma mị khó tả.

"Giết!"

Thuần Vu Diễm xoay người, thanh kiếm Tụ Ngọc chĩa thẳng vào đám hắc y nhân.

"Để lại người sống!"

Đây là lần đầu tiên Phùng Vận tận mắt chứng kiến cảnh Thuần Vu Diễm đại khai sát giới.

Lời đồn về sự độc ác của hắn, so với thực tế trước mắt, vẫn còn có khoảng cách.

Khi thanh kiếm Tụ Ngọc trong tay hắn lướt qua, tựa như tử thần vung lưỡi hái vô thường, bóng kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, nơi lưỡi kiếm đi qua, chỉ còn lại vệt m.á.u và thi thể, khiến Phùng Vận không khỏi rùng mình.

Lần trước nàng to gan bắt cóc hắn, còn có thể giữ được tính mạng, thực sự là may mắn lớn lao.

Tên thủ lĩnh áo đen đã g.i.ế.t đỏ cả mắt, ánh nhìn u ám lướt tới, giọng nói tràn đầy oán độc:

"Thuần Vu Diễm, ngươi có biết mình trúng phải độc gì không? Nghĩ rằng có thể thoát khỏi kiếp nạn hôm nay sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back