Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 450: Chương 450



Lúc này Trần Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh bọn họ, cái lỗ này xuất hiện là do hắn phán đoán sai vị trí mặt đất nên hiện thân quá sớm.

Hắn biết đây là một cái hang chết, những người này vào trong cũng gần như đến đường cùng.

Được thôi!

Vừa vặn ôn lại thuật độn thổ đã lâu không dùng, có ba cái xẻng thịt này cũng đỡ phải làm bẩn quần áo.

Trần Thiếu Khanh nghĩ đến đây, khóe miệng hiện lên một nụ cười gian xảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba người cúi người đi vào, Trần Thiếu Khanh ẩn thân nhanh chóng nhảy vào, nhắm chuẩn vị trí cái hố, trong nháy mắt đã biến mất.

Ba người tiến vào không gian chật hẹp, mò mẫm, tên đi sau cầm đuốc nhưng ngoài cát ra vẫn là cát.

“Nhị công tử, phía trước hình như đến đường cùng rồi, không còn đường đi nữa.”

“Nói bậy, ông ta chắc chắn chạy trốn từ đây, nếu không sao lại biến mất không dấu vết được?” Tư Không Kiến mắng.

“Nhị công tử, thật sự không đi được nữa rồi, không tin ngài lại đây xem...”

Lời hắn ta chưa dứt, đột nhiên ba người cảm thấy một lực mạnh mẽ ập đến từ phía sau.

Tốc độ nhanh kinh người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, ba người chồng lên nhau lao về phía trước hang.

“Nhị... nhị... nhị...” Tên thị vệ đi đầu muốn gọi Tư Không Kiến nhưng chỉ miễn cưỡng thốt ra được một chữ.

Lực quá lớn, ba người dính chặt vào nhau, liên tục va vào cát phía trước, cát sau lưng bọn họ bị va thành một cái hố, xung quanh hố toàn là m.á.u và thịt vụn, đó là kết quả của việc bọn họ bị va đập thành từng mảnh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng ba người đã không còn nhận ra hình dạng nhảy ra từ mặt đất.

“Phịch” rơi xuống đất.

Vài con kền kền bay qua, nhìn thấy một mảng m.á.u thịt mơ hồ trên mặt đất, trong nháy mắt mở to đôi mắt hung dữ, lao xuống những đống thịt nát này.

Trần Thiếu Khanh hiện thân, phủi phủi cát trên người, thả Tư Không Mi và Tào Tây trong không gian ra.

“Thế tử điện hạ?” Tào Tây nhìn thấy hắn, vui mừng đến nỗi suýt quỳ xuống.

“Không cần khách sáo.” Trần Thiếu Khanh vẫy tay nói.

Tư Không Mi nghe Tào Tây gọi thế tử, đột nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn thấy Trần Thiếu Khanh một khuôn mặt già nua lập tức nở hoa.

“Tào Tây, ta đã nói không sai chứ, ta biết hắn nhất định sẽ trở về, nhi tử của ta, ta hiểu rõ.” Tư Không Mi vừa nói vừa cười nhìn Trần Thiếu Khanh.

“Phụ thân, đã đến Đinh Đào rồi, chúng ta vào thôi.” Trần Thiếu Khanh bình tĩnh nói, hắn lễ phép nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất xa cách.

Tư Không Mi không để ý đến lời hắn, chỉ nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của hắn, không khỏi thở dài, cũng là do lỗi của mình, sinh ra hắn nhưng chưa từng nuôi dưỡng một ngày nào, hắn như vậy cũng có thể hiểu được.

Cứ từ từ mà làm, dù sao thời gian cha con họ ở bên nhau còn dài.

“Đinh Đào? Vương gia, chúng ta đến Đinh Đào rồi sao?” Tào Tây nhìn thấy hai chữ trên tường thành mới xác định lời Trần Thiếu Khanh nói là thật.

Vừa rồi bọn họ còn ở sa mạc suýt bị người ta thiêu chết, không ngờ một lát sau đã đến dưới cổng thành Đinh Đào.

Thật quá kỳ diệu.

Từ khi gặp người Tô gia rồi lại gặp Trần Thiếu Khanh, Tào Tây đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ lạ, hắn cũng gần như quen rồi.

“Tào Tây, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Hắn quen rồi nhưng Tư Không Mi thì không quen, ông ta cũng nhìn thấy cổng thành, đầy vẻ khó hiểu hỏi.

“Này! Vương gia, người tránh ra nhanh, đó là cái gì?” Tào Tây rất tự nhiên chuyển chủ đề, chỉ vào đống m.á.u thịt trên mặt đất mà kền kền ăn gần hết hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 451: Chương 451



Tư Không Mi nhíu mày nhìn thoáng qua: “Chắc là thịt chó mèo chết, Tào Tây có gì mà phải làm ầm lên.”

“Vương gia, chúng ta vào thành thôi.” Trần Thiếu Khanh mồ côi từ nhỏ vẫn không quen gọi người khác là cha, hắn rất tự nhiên đổi thành Vương gia.

Hắn vừa đổi cách xưng hô, Tư Không Mi quả nhiên thu hồi suy nghĩ, lại bắt đầu đầy lòng áy náy.

Ông ta thực sự thấy có lỗi với nhi tử này khi hắn gọi mình là cha, gọi Vương gia thì gọi Vương gia vậy.

Sau này ông ta sẽ từ từ bù đắp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trời còn chưa sáng, cổng thành đóng chặt, Tào Tây đi đến trước cổng gọi lớn: “Mở cửa, Vương gia về rồi.”

Lạ thật, gọi đến bảy tám tiếng mà không có ai trả lời.

“Lũ khốn kiếp này ngủ c.h.ế.t rồi à?” Tào Tây chửi ầm lên, đi lên dùng nắm đ.ấ.m đập cửa.

“Mở cửa! Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!” Giọng hắn trong đêm tĩnh mịch rất đột ngột, ước chừng cả nửa thành đều nghe thấy nhưng người canh thành vẫn không có động tĩnh gì.

“Đồ súc sinh! Đều là đồ súc sinh!” Tư Không Mi không ngốc, sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra.

Xem ra ba nhi tử của ông ta không đứa nào mong ông ta được tốt.

Hai đứa muốn g.i.ế.c ông ta, đứa này thì dứt khoát mặc kệ, giả vờ ngây ngốc.

“Ai ở dưới đó ồn ào vậy?” Cuối cùng cũng có người nghe thấy, ở trên lầu thành quát xuống.

“Ha! Là Lý hiệu úy à, tốt quá, ta là Tào Tây, Vương gia về rồi, ngươi mau mở cửa!” Tào Tây vội vàng nói.

“Tào Tây? Nghe nói ngươi đã phản bội từ lâu, không ngờ còn dám trở về! Người đâu b.ắ.n tên b.ắ.n c.h.ế.t hắn cho ta!” Lý hiệu úy vừa nói vừa vung tay ra lệnh cho cung thủ.

“Ta? Ta... ta phản bội? Phản bội kẻ nào?” Tào Tây tức đến nỗi suýt ngã lăn ra, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Người đâu! Bắn c.h.ế.t tên phản tặc này!” Lý hiệu úy căn bản không để ý đến câu hỏi của hắn, chỉ muốn một lòng b.ắ.n c.h.ế.t cả ba người bọn họ.

Tư Không Mi càng chứng thực thêm suy đoán của mình, không phải hai nhi tử muốn ông ta chết, mà là tất cả các nhi tử đều muốn ông ta chết!

Sắc mặt ông ta càng lạnh lẽo: “Tào Tây, đừng nói với bọn họ nữa, tránh ra nhanh!”

Vừa dứt lời, mưa tên như vũ bão b.ắ.n về phía ba người bọn họ.

Trần Thiếu Khanh vung tay thu hai người vào không gian, trong nháy mắt bản thân cũng biến mất không còn dấu vết.

Sau một hồi tên bay như mưa, Lý hiệu úy vung tay ra lệnh cho họ dừng lại, nghĩ rằng mấy người này hẳn đã bị b.ắ.n thành sàng rồi.

Chắc chắn không thể sống sót được.

“Mở cửa, xuống tìm xác, nhớ là phải là xác!” Hắn ta đặc biệt dặn dò một câu.

Có lính canh nhận lệnh đi xuống.

Lính canh vừa mở hé cửa thành, hắn ta đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó mang theo tiếng gió vụt qua.

Hắn ta ngẩn người một lát, cầm đèn lồng nhìn kỹ, không có gì cả...

Hắn ta tìm kiếm một vòng bên ngoài cổng thành nhưng đừng nói là xác, ngay cả một sợi lông cũng không có.

“Hiệu úy đại nhân, không có xác!” Hắn ta cầm đèn lồng kêu lên.

“Cái gì? Không có? Không thể nào, vừa rồi rõ ràng có người ở dưới la hét, sao có thể không có, các ngươi đều xuống tìm! Nhất định phải tìm được tên phản tặc Tào Tây và đồng bọn của hắn.” Nói xong, hắn ta lại gọi thêm mấy tên lính xuống.

Lính vừa xuống, Lý hiệu úy đột nhiên cảm thấy gáy mình lạnh toát, hắn ta rùng mình, đứng thẳng người, hắn ta cảm thấy rõ ràng đó là một con d.a.o sáng loáng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 452: Chương 452



“Nói, tại sao không mở cửa thành? Tại sao không cho Vương gia vào?” Là giọng của Tào Tây.

Lý hiệu úy cười giả tạo: “À... Tào thị vệ có thể bỏ d.a.o xuống được không? Hạ quan không có nói là không cho vào, chỉ là... chỉ là có người nói ngài là phản tặc, ta cũng không còn cách nào khác.”

“Ta là phản tặc, vậy Vương gia thì sao? Chẳng lẽ Vương gia cũng là phản tặc sao?” Giọng Tào Tây càng thêm lạnh lẽo.

“Vương gia? Tào đại nhân đừng đùa chứ, Đại công tử đã sớm dán cáo thị, nói Vương gia đã mất, mất vì bệnh, chúng ta còn đi đưa tang.”

Tư Không Mi đứng sau bọn họ nghe xong lời này suýt thì ngất đi, ba đứa con bất hiếu này đã sớm có chuẩn bị, đã để mình c.h.ế.t trước rồi.

Đúng vậy, chỉ có như vậy, chúng mới dễ ra tay sao!

Tất cả đều là vì ông ta muốn truyền ngôi cho Trần Thiếu Khanh.

Cho nên chúng mới phải ra tay tàn độc!

Lũ lang sói đội lốt người!

Tư Không Mi âm thầm nắm chặt tay, tiến lên giật lấy kiếm của Tào Tây, một kiếm đ.â.m vào cổ, kết liễu mạng sống của Lý hiệu úy.

Nhìn xác của Lý hiệu úy, Trần Thiếu Khanh xoa xoa trán, xem ra Mặc Mặc nói không sai, nếu hắn không đến, Tư Không Mi thật sự sẽ gặp dữ.

“Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao? Xem ra Tam công tử cũng muốn g.i.ế.c ngài.”

Tào Tây nhìn Tư Không Mi hỏi.

Trong lòng hắn tràn đầy sự thương cảm với Vương gia, không ngờ mấy nhi tử mà ông ta cực khổ nuôi dưỡng, vì tranh giành ngôi vị, đến cả tình thân cũng không nhận, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cha ruột của mình.

Thật là vô nhân tính!

“Còn chờ gì nữa, đương nhiên là g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con bất hiếu kia!” Tư Không Mi hạ quyết tâm, nếu như bọn chúng vô tình, vậy đừng trách ông ta vô nghĩa, ông ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t được nữa.

“Nhưng chúng ta không có binh phù, không điều động được quân đội, làm sao có thể đối phó được với Tam công tử?” Tào Tây vẻ mặt lo lắng.

“Binh phù? Ta có thể nghĩ cách lấy được.” Trần Thiếu Khanh bình tĩnh nói.

“Con có thể? Vậy bản vương sẽ ở đây chờ tin tốt của con.” Trong mắt Tư Không Mi lóe lên tia sáng, ông ta không nhìn lầm đại nhi tử này, quả thực là người có thể thành đại nghiệp.

Để hắn có thể thuận lợi kế vị, ông ta trải qua kiếp nạn này cũng đáng.

“Vương gia, các người ở đây rất nguy hiểm, hay là...” Lời còn chưa dứt, hắn đã vung tay đưa Tư Không Mi và Tào Tây vào không gian.

Chuyện gấp không thể giải thích được, trước tiên cứ làm việc đã.

Trong nháy mắt Trần Thiếu Khanh đã xuất hiện trước cửa Vương phủ.

Từ khi Tư Không Mi mất tích, mấy vị công tử đều tranh nhau dọn đến Vương phủ ở.

Mẫu thân của ba người bọn họ là ba vị trắc phi của Tư Không Mi.

Tất nhiên mỗi trắc phi đều hướng về nhi tử của mình.

Huống hồ mọi người đều ngang hàng, thân phận giống nhau.

Bọn họ biết Vương gia không có chính phi, trong lòng vẫn luôn có một nữ nhân như hồ ly, tất cả bọn họ từng thấy bức chân dung của nữ nhân đó trong thư phòng của Tư Không Mi.

Quả nhiên là một nữ nhân tuyệt sắc.

Nam nhân nhìn vào không ai không động lòng.

Nữ nhân nhìn vào chỉ có thể phát điên, tất nhiên là ghen tị.

Nghe nói là nữ nhân này đã cứu mạng Tư Không Mi, hai người mới ở bên nhau, chuyện cụ thể thì không ai biết, vì Tư Không Mi không bao giờ cho phép người khác nhắc đến nửa lời.

Ông ta cảm thấy ngoài ông ta ra không ai xứng nhắc đến bà ấy.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 453: Chương 453



Bà ấy là tiên nữ trong lòng ông ta.

Bây giờ hai vị trắc phi đều đang ngóng trông nhi tử mình nhanh chóng trở về, nếu không thì Đinh Đào này thực sự sẽ là thiên hạ của Điền trắc phi và nhi tử Tư Không Vũ của bà ta.

Nhưng họ đều thất vọng, Tư Không Kiệt và Tư Không Kiến vẫn bặt vô âm tín.

Điền trắc phi nhìn vẻ thất hồn lạc phách của Trương trắc phi và Trịnh trắc phi mà rất đắc ý, họ mất nhi tử, giống như những con chim bị gãy cánh, không bao giờ có thể bay lên được nữa.

Nhưng nhi tử của bà ta vẫn còn, đợi xác nhận tin tử vong của Tư Không Kiệt và Tư Không Kiến thì ngôi vị chắc chắn sẽ thuộc về Tư Không Vũ.

Đến lúc đó bà ta sẽ là thái phi.

Nghĩ đến đây, Điền trắc phi đắc ý muốn cười.

Bà ta nghe thị nữ nói, liên tục có người đến báo tin gì đó với Tư Không Vũ, Tư Không Vũ còn nổi trận lôi đình với họ, nói nhất định c.h.ế.t phải thấy xác.

Bà ta không biết họ nói gì nhưng bà ta biết nhi tử của mình sắp ngồi lên ngôi vị rồi.

“Mẫu Đơn, ngươi đến nhà bếp bưng một bát canh sâm cho Tam công tử, bảo hắn đừng quá mệt, cứ nói là ta dặn dò.” Điền trắc phi ra lệnh cho thị nữ của mình.

“Vâng, trắc phi nương nương.” Mẫu Đơn nhận lệnh ra khỏi cửa viện, đi về phía nhà bếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Canh sâm vẫn luôn được ủ trên bếp lò nhỏ, lúc nào muốn uống cũng nóng hổi.

Nàng ta chỉ cần bưng qua là được.

Mẫu Đơn bước từng bước nhỏ lên bậc thềm nhà bếp, vừa định bước vào thì đột nhiên thấy cửa bếp tự đóng lại.

Nàng ta giật mình, tưởng có trộm vào bếp, liền ôm n.g.ự.c từ từ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bước vào.

Nhà bếp tĩnh lặng, chỉ có tiếng sôi ùng ục của nồi canh trên bếp đất nhỏ.

Không có người khác.

Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là gió đã đóng cửa.

Nàng ta lấy khăn tay nhấc nồi canh sâm trên bếp đổ vào một cái bát có nắp, sau đó đặt lên khay đi ra khỏi bếp, đi về phía sân nơi Tư Không Vũ ở.

Nhưng nàng ta không biết rằng sau lưng mình đã có thêm một cái bóng vô hình.

Trần Thiếu Khanh cứ thế ẩn thân theo sau nàng ta, đi vào sân, lại đến phòng của Tư Không Vũ.

“Đồ chó chết! Sao người lại mất tích? Các ngươi không nghe thấy tiếng kêu của Tào Tây sao?” Tư Không Vũ nổi trận lôi đình với một thị vệ đến báo tin.

Con vịt đã đến miệng sao lại có thể mất tích?

Hắn ta không tin vào tà ma.

“Thật mà, Tào Tây đại nhân kêu thật nhưng người mất tích cũng là thật, bọn tiểu nhân cầm đèn lồng tìm khắp nơi nhưng không thấy, một người cũng không có.”

“Không có! Không có thì đi tìm tiếp! Không tìm được thì xách đầu đến gặp ta!” Tư Không Vũ tiện tay cầm một nghiên mực trên bàn ném về phía người đó, người đó không dám né tránh, mặc cho nghiên mực đập vào đầu, lập tức đầu và người hắn ta một mảng đỏ một mảng đen.

“Cút! Cút! Mau đi tìm! Tìm được lão già đó thì g.i.ế.c chết, g.i.ế.c chết!” Tư Không Vũ tức đến phát điên.

Người đó trả lời như chạy trốn rồi chạy ra ngoài.

Lúc này Mẫu Đơn bưng canh sâm đi vào, vừa đặt lên bàn, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tư Không Vũ cầm lấy ném vào mặt nàng ta: “Cút! Cút hết cho ta!”

Mẫu Đơn bị bỏng giật mình quỳ xuống đất, nàng ta muốn khóc nhưng lại không dám, cố nhịn, còn phải dọn dẹp những mảnh vỡ của tách trà trên đất.

“Cút ra ngoài! Cút hết cho ta!” Tư Không Vũ đi lên đá nàng ta một cái, Mẫu Đơn vội vàng chạy ra ngoài.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 454: Chương 454



Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mình Tư Không Vũ, mặt hắn ta vẫn còn giận dữ, tay cầm lấy thứ gì đó rồi ném xuống đất.

Vừa định cầm lấy thước trấn giấy thì đột nhiên một bàn tay giữ chặt hắn ta: “Vũ nhi, con đã lớn thế này rồi, sao tính tình vẫn nóng nảy như vậy, phụ thân đã dạy dỗ con bao nhiêu năm rồi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tư Không Vũ sợ đến mức suýt ngã xuống đất, hắn ta ngây người, cứng đờ cổ quay đầu lại nhìn, không phải là Tư Không Mi, cha già của hắn ta sao, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn hắn ta.

“Phụ... phụ thân!” Tư Không Vũ run rẩy gọi một tiếng.

“Cũng tốt, ta vẫn chưa chết, còn có thể nghe con gọi ta là phụ thân... Thật may mắn! Thật may mắn!” Tư Không Mi cười khanh khách hai tiếng, lạnh lùng nói.

“Phụ vương nói gì vậy, ý... ý là gì?” Lưỡi Tư Không Vũ không nghe lời, nói chuyện không trôi chảy.

“Không phải các ngươi đều muốn ta c.h.ế.t sao? Còn hỏi ta ý là gì? Tư Không Vũ, phụ vương thật sự coi thường các ngươi.” Tư Không Mi cảm thán: “Các ngươi cái gì cũng không làm được nhưng g.i.ế.c cha đoạt quyền thì đứng đầu, lợi hại lợi hại!”

Nói xong, ông ta giơ ngón tay cái lên với nhi tử của mình, chân thành khen ngợi.

Trần Thiếu Khanh suýt nữa thì bật cười, không ngờ vị vương gia nghiêm túc này lại còn nói được cả vè.

Tư Không Vũ nghe xong mồ hôi đầm đìa, khi phụ vương gọi tên mình, hắn ta biết xong rồi, từ nhỏ đến lớn, phụ vương chưa từng gọi mình như vậy.

Hắn ta biết lần này phụ vương nhất định hận mình đến tận xương tủy.

“Nhi tử biết tội nghiệt sâu nặng khó thoát khỏi cái chết, phụ vương, trước khi c.h.ế.t nhi tử có thể gặp mẫu phi không? Nhi tử muốn gặp bà ấy lần cuối.” Tư Không Vũ mặt đầy nước mắt hỏi.

“Vương gia...” Tào Tây có chút lo lắng muốn nhắc nhở vương gia đừng đồng ý, không biết tên tam công tử xảo trá này sẽ giở trò gì.

“Được! Gọi mẫu phi của ngươi đến đây.” Tư Không Mi phất tay đồng ý.

Trần Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Không Vũ, hắn biết tên này chắc chắn đang nghĩ đến quỷ kế gì đó nhưng đối với hắn mà nói, chỉ là trên con đường tìm c.h.ế.t càng đi càng xa mà thôi.

Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, không biểu lộ cảm xúc, nhìn Tư Không Vũ diễn trò.

“Người đâu, mời mẫu phi của ta đến đây, nói là ta có chuyện gấp tìm bà ấy.” Tư Không Vũ ra lệnh.

Có người ở bên ngoài đáp lời rồi đi.

Nghe thấy người đó đi xa, khóe miệng Tư Không Vũ nở nụ cười sắc bén, chỉ cần người đó báo cho mẫu phi thì lão già này và những người khác sẽ c.h.ế.t chắc.

Đột nhiên hắn ta quay đầu nhìn Tư Không Mi và những người khác, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Phụ vương, người vừa nãy đứng sau phụ vương đâu rồi?”

Tào Tây kinh ngạc nhìn hắn ta: “Tam công tử có phải hoa mắt không, rõ ràng chỉ có ta và vương gia, đâu ra người thứ ba?”

“Tào Tây, ngươi nói bậy, rõ ràng là có một nam tử trẻ tuổi.” Tư Không Vũ phản bác.

Hắn ta không phải bị mù...

Có thật sự không bị mù không?

Thấy Tư Không Mi cũng vẻ mặt hoang mang, hắn ta lại bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Trần Thiếu Khanh đã dịch chuyển tức thời ra ngoài sân, hắn ẩn thân chờ tên thị vệ nhận lệnh đi tìm Điền trắc phi.

Quả nhiên, người đó nhận lệnh nhanh chóng chạy đến viện của Điền trắc phi.

Tam công tử gặp chuyện: “Có chuyện gấp” là ám hiệu của bọn họ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 455: Chương 455



Quả nhiên, Điền trắc phi nghe xong lập tức sắp xếp binh lính: “Nhanh chóng sắp xếp người bao vây viện của tam công tử, bố trí cung thủ trên mái nhà, tuyệt đối không được để tên gian tặc đó chạy thoát.”

Nói xong, bà ta dẫn theo một đội người đi đến viện của Tư Không Vũ.

Vũ nhi bảo bà ta đến, bà ta phải xem thử, rốt cuộc là ai to gan lớn mật như vậy, ban ngày ban mặt dám bắt cóc thế tử tương lai.

Ngay khi bà ta đẩy cửa bước vào, Trần Thiếu Khanh vung tay nhốt tất cả những tên lính ẩn núp trên mái nhà và bao vây sân vào trong căn phòng tối.

Làm xong tất cả những việc này, hắn mới dịch chuyển tức thời trở về phòng, lại lặng lẽ đứng sau Tư Không Mi.

“Mẫu phi, người đến rồi.” Tư Không Vũ thấy Điền trắc phi đi vào, vội vàng nắm tay bà ta, thân thiết gọi.

Điền trắc phi vỗ nhẹ tay hắn, sau đó từ từ từ chuyển ánh mắt lên người Tư Không Mi, bà ta đột nhiên sững sờ, thốt lên: “Vương gia...”

“Mẫu phi, ngay cả người cũng bị lừa, hắn ta căn bản là kẻ giả mạo phụ vương, phụ vương đã sớm c.h.ế.t vì bệnh, tên này to gan lớn mật, dám giả mạo phụ vương xông vào vương phủ uy h.i.ế.p ta.”

Tư Không Vũ lớn tiếng nói.

Ánh mắt Điền trắc phi có chút mơ hồ nhưng chỉ trong chốc lát, bà ta đã ưỡn thẳng ngực, chỉ vào Tư Không Mi quát: “Ngươi to gan, dám giả mạo vương gia, người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

Tư Không Mi nheo mắt, lạnh lùng quát: “Điền Khanh Uyển, ngươi ngay cả bản vương cũng không nhận ra sao? Mắt ngươi bị mù từ lúc nào?”

Nghe Tư Không Mi gọi tên mình, cơ thể Điền trắc phi run lên, bà ta biết ông ta là Tư Không Mi.

Nhưng bây giờ bà ta đã cưỡi lên lưng hổ, không thể quay đầu lại.

“Đại nghịch bất đạo, ngươi dám gọi tên của bản trắc phi, người đâu, kéo bọn họ ra ngoài chém!”

Điền trắc phi nói xong liền quay đầu sang một bên, không nhìn Tư Không Mi nữa.

Tư Không Vũ giật giật khóe miệng, cười gằn, đột nhiên hắn ta giật mình nhìn thấy Trần Thiếu Khanh bên cạnh Tư Không Mi.

“Phụ... phụ vương... hắn... không phải nói hắn...” Hắn ta sợ đến nỗi không nói nên lời.

“Ngươi còn biết gọi ta là phụ vương nhưng từ hôm nay trở đi, Tư Không Mi ta không còn đứa con như ngươi nữa, còn cả tiện phụ này nữa, đều sẽ bị xóa tên khỏi gia phả Tư Không gia, hai người tự giải quyết đi! Ta không muốn làm bẩn tay mình.”

Tư Không Mi lạnh lùng ném một thanh kiếm xuống đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cái gì?” Tư Không Vũ suýt chút nữa thì tức đến phát điên, bây giờ không phải là bọn họ mới là người đang gặp nguy hiểm sao?

Ông ta còn tưởng mình là Bắc Cương Vương cao cao tại thượng sao?

Còn muốn hắn ta và mẫu phi tự giải quyết?

“E rằng người cần giải quyết là các ngươi! Đến lúc c.h.ế.t rồi mà còn nằm mơ!” Tư Không Vũ nói xong, lớn tiếng gọi về phía cửa: “Người đâu! Kéo bọn họ ra ngoài xử tử ngay cho ta.”

Không có động tĩnh gì, bên ngoài im ắng như tờ.

Trần Thiếu Khanh thở dài, xoa xoa trán, khóe miệng khẽ cười.

“Người đâu! Mau gọi người đến!” Là Tư Không Vũ.

“Mau gọi người đến!” Là Điền trắc phi.

Nhưng cửa vẫn không nhúc nhích, không một ai đi vào.

Hai người nhìn nhau, Tư Không Vũ xông đến cửa, kéo mạnh cửa ra: “Người đâu! Mau gọi người đến!”

“Phành phạch” bên ngoài chỉ có mấy con chim sẻ hoảng sợ bay lên, không lâu sau lại trở nên yên tĩnh.

“Người đâu? Mẫu phi, người đâu?” Tư Không Vũ đứng trong sân, nhìn xung quanh, hắn ta lại chạy ra ngoài sân nhìn, không có một ai.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 456: Chương 456



Chỉ có sự yên tĩnh đáng sợ.

Tào Tây nhặt thanh kiếm trên đất đưa cho vương gia, mấy người cũng đi ra ngoài nhà.

“Tư Không Vũ, giao binh phù ra đây!” Tào Tây quát.

“Ngươi là cái thá gì, cũng xứng đòi binh phù, tại sao ta phải giao cho ngươi.” Tư Không Vũ đối mặt với Tào Tây chửi ầm lên.

“Tào Tây không xứng, vậy bản vương có xứng không?” Tư Không Mi cầm bảo kiếm chỉ vào Tư Không Vũ quát lớn.

“Ngươi... ngươi là đồ giả mạo... ngươi là giả! Giả!” Tư Không Vũ hạ quyết tâm, tuyệt đối không thừa nhận.

“Được! Vậy đừng trách bản vương không nể tình phụ tử, Tào Tây, g.i.ế.c bọn họ!”

“Vâng! Vương gia!” Tào Tây đáp lời xông lên, một kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tư Không Vũ.

Tư Không Vũ né tránh nhưng không ngờ Tào Tây lại dùng chiêu giả, hắn vung kiếm, đ.â.m thẳng bảo kiếm vào n.g.ự.c Điền trắc phi bên cạnh.

Điền trắc phi nhìn m.á.u từ n.g.ự.c trào ra, mới phản ứng lại, bà ta trợn tròn mắt, không tin nhìn Tư Không Mi: “Vương gia... người... người thật tàn nhẫn!”

“Điền Khanh Uyển, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận bản vương rồi, đáng tiếc là đã muộn.” Tư Không Mi nói xong lại đ.â.m thêm một kiếm: “Chết sớm được siêu sinh sớm, cũng không uổng công ngươi theo bản vương một trận, yên nghỉ đi!”

“Mẫu phi!” Tư Không Vũ nhìn Điền trắc phi toàn thân đầy m.á.u ngã xuống đất, kêu lên một tiếng thương tâm lao tới.

Tào Tây xông lên định bắt hắn ta nhưng hắn ta lại vung tay áo quất về phía Tào Tây.

“Vút” một mũi tên tẩm kịch độc bay về phía Tư Không Mi.

Tào Tây kinh ngạc muốn dùng thân mình đỡ nhưng phát hiện đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên sắp đ.â.m vào n.g.ự.c Tư Không Mi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thấy mũi tên độc sắp đ.â.m vào Tư Không Mi, Trần Thiếu Khanh kéo Tư Không Mi một cái, hai người liền biến mất không thấy đâu.

“Bịch” mũi tên rơi xuống đất.

Nhìn mũi tên rơi trên đất, Tư Không Vũ đột nhiên ngây người.

Lại đến rồi, chẳng lẽ mình thật sự bị mù rồi sao?

Hay là bị ngốc rồi?

Hắn ta đang ngẩn người thì kiếm của Tào Tây đã kề trên cổ hắn ta: “Không được nhúc nhích! Nhúc nhích nữa thì để đầu ngươi rơi xuống đất.”

“Vũ nhi, giao binh phù ra đây!” Giọng Tư Không Mi lại xuất hiện, hơn nữa người đã đứng bên cạnh hắn ta.

Tư Không Vũ có chút choáng váng, hắn ta dùng sức đập đầu, nhất định là đang nằm mơ!

Nhất định là vậy!

“Chát” hắn ta tự tát cho mình một cái thật mạnh.

Rất đau! Không phải nằm mơ!

Vậy... vậy thì là mình bị ngốc rồi.

Tư Không Vũ nghĩ đến đây, không khỏi có chút chán nản.

Hắn ta còn trẻ, còn cả một tương lai tươi sáng, nếu bị ngốc thì chẳng phải mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển sao.

Đột nhiên, hắn ta cảm thấy n.g.ự.c đau dữ dội, hắn ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên n.g.ự.c có một thứ sáng lấp lánh lộ ra.

Trên đó còn dính những giọt m.á.u nhỏ xuống.

“Tư Không Vũ, xuống dưới hầu hạ mẫu phi ngươi cho tốt.” Là giọng của phụ vương.

Hắn ta quay đầu nhìn Tư Không Mi, kiếm là ông ta đâm.

“Phụ vương, người thật tàn nhẫn! Thật... tàn nhẫn!” Tư Không Vũ nói xong thì ngã vật xuống đất.

Trần Thiếu Khanh đá hắn ta một cái, xác nhận hắn ta đã c.h.ế.t hẳn, rồi ngồi xổm xuống lục soát trên người hắn ta, cuối cùng hắn tìm thấy một tấm thẻ đồng, hắn đứng dậy đưa cho Tư Không Mi: “Đây có phải là binh phù không?”

Tư Không Mi nhận lấy lập tức nói: “Đúng vậy! Chính là nó!”

Đây chỉ là một nửa, nửa còn lại ở chỗ Phong Tín, tướng quân trấn giữ biên ải phía Bắc, chỉ khi hai nửa binh phù ghép lại với nhau mới có thể điều động quân đội.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 457: Chương 457



“Binh phù này nhất định là do Tư Không Vũ trộm, rõ ràng ta để trong mật thất, không biết hắn ta tìm được bằng cách nào.” Tư Không Mi trầm ngâm một lát rồi nói: “Đi cầm cái này tìm Phong Tín, bảo hắn tập hợp quân đội, chuẩn bị phòng thủ, quân đội Ly thành hẳn là sắp đến rồi.”

“Có lẽ sẽ không cần dùng đến.” Trần Thiếu Khanh nói rất bình tĩnh.

“Tại sao?” Tư Không Mi rất kinh ngạc hỏi.

Ông ta rất hài lòng với nhi tử này, chỉ có điều duy nhất không tốt là tâm tư quá sâu, hơn nữa làm việc rất kỳ quái.

Ông ta không biết những năm này nhi tử này đã trải qua những gì, cũng không biết hắn đã học được những thứ gì.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ông ta cũng sẽ truyền vương vị cho hắn, giao cả Bắc Cương cho hắn.

Bắc Cương này là của Tư Không gia, Ly quốc muốn lấy lại thì tuyệt đối không được.

Giang sơn do tổ tiên đánh xuống, không thể để ông ta buông tay nhường ra.

Ông ta tuyệt đối không đồng ý!

“Triệu Quyến đã chết! Cẩu Ngự sử cũng c.h.ế.t rồi!” Trần Thiếu Khanh nói lời này rất nhẹ nhàng, dường như đang nói về một con mèo con ch.ó nào đó: “Ta giết.”

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Tư Không Mi rất bình tĩnh: “Bọn chúng làm nhiều chuyện xấu, đáng chết!”

Tư Không Mi trợn tròn mắt, không tin nổi: “Bọn chúng... thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?”

“Đúng vậy! Bọn chúng lấy cớ báo thù cho người để truất phiên, muốn lấy lại Bắc Cương, còn muốn nhân cơ hội diệt sạch Tô gia.”

“Tô gia? Gia quyến của tướng quân Tô Tử Thành?” Tư Không Mi hỏi.

“Đúng vậy!”

“Vậy thì bọn chúng đáng chết, Tô gia đời đời trung thành, lập nhiều chiến công cho Ly quốc, không ngờ tên cẩu hoàng đế này lại sợ bọn họ công cao lấn át mình nên ra tay tàn độc, muốn diệt cỏ tận gốc, đúng là tạo nghiệt!” Tư Không Mi liên tục lắc đầu.

Tư Không gia bọn họ cũng xuất thân võ tướng, tất cả võ tướng của Ly quốc đều lấy Tô gia làm tấm gương, không ngờ tấm gương lại rơi vào kết cục như vậy.

Bọn chúng thật sự không sợ làm lạnh lòng tất cả võ tướng sao?

“Khanh nhi, con làm đúng rồi, bọn chúng đáng chết! Đều đáng chết!” Tư Không Mi nói xong, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

Trần Thiếu Khanh vội vàng tiến lên, đặt tay lên mạch của ông ta, nhẹ nhàng bắt mạch.

“Thế tử điện hạ, Vương gia thế nào rồi? Ngài ấy bị làm sao vậy?” Tào Tây mặt đầy vẻ lo lắng hỏi.

“Không sao, những ngày này Vương gia tâm lực giao tuỵ, hôm nay lại bị k*ch th*ch, hơn nữa mặc dù đã giải được độc trước đó nhưng thân thể đã bị tổn thương căn cơ, mới dẫn đến việc ông ấy ngất đi, không sao, uống chút thuốc là ổn thôi.” Trần Thiếu Khanh sắc mặt u ám nói.

Bây giờ Tư Không Mi đã đèn cạn dầu, chất độc đó đã tổn thương đến tim phổi, hắn cũng không thể cứu được.

Tình trạng của lão gia tử này, e rằng chỉ có sư phụ mới cứu được nhưng sư phụ đã mất tích từ lâu, không biết đi đâu để tìm được người.

Hắn sợ Tào Tây quá đau lòng nên không nói hết sự thật, cũng không cần nói, vì ngoài việc lo lắng sốt ruột thì Tào Tây cũng không giúp được gì.

“Giao nơi này cho ta, ngươi đi giao binh phù cho, tướng quân trấn giữ biên ải phía Bắc là Phong Tín, bảo hắn nhanh chóng phái binh đi phòng thủ.” Trần Thiếu Khanh nhìn Tào Tây có đôi mắt hơi đỏ, lớn tiếng nói.

Nam tử hán đại trượng phu mà cứ động một chút là đỏ mắt, thật là rề rà.

Trần Thiếu Khanh nhìn theo bóng lưng Tào Tây đi xa, trong lòng thầm nghĩ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 458: Chương 458



Hắn lấy một viên thuốc từ trong không gian cho Tư Không Mi uống với nước linh tuyền, không lâu sau, Tư Không Mi thở đều hơn, mày cũng giãn ra.

Thuốc tuy có tác dụng nhưng không chữa được căn nguyên.

Trần Thiếu Khanh thả hết những tên lính vừa bị nhốt vào phòng tối ra.

Những người đó nằm ngổn ngang trong sân, thấy Trần Thiếu Khanh thì vội vàng sờ vũ khí nhưng lại phát hiện cung tên gì đó đều không thấy đâu.

“Tên phản nghịch Tư Không Vũ đã chết, Vương gia đã trở về, các ngươi định đi đâu, các ngươi tự quyết định đi!” Trần Thiếu Khanh nhìn bọn họ, ném ra một câu hỏi để bọn họ tự lựa chọn.

“Tất nhiên là theo Vương gia.”

“Đúng vậy! Chúng ta cũng theo Vương gia.”

Tất cả binh lính đều hô to, bọn họ vốn là người của Vương gia, chỉ là Tư Không Vũ có binh phù trong tay, bọn họ không thể không nghe, bây giờ nghe nói Tư Không Vũ đã chết, Vương gia vẫn còn, đương nhiên bọn họ vẫn muốn làm những người lính trung thành nhất của Bắc Cương Vương.

Chỉ là người trước mặt này là ai?

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ vốn ẩn núp bên ngoài sân và trên mái nhà nhưng trong nháy mắt lại bị đẩy đến một nơi tối đen không thấy năm ngón tay, bọn họ không nhìn thấy gì, cũng không dám cử động, cho đến khi được thả ra ngoài.

“Hắn là thế tử điện hạ của các ngươi, còn không mau hành lễ bái kiến.” Lúc này Tư Không Mi tỉnh lại, thấy đám lính này thì quát mắng.

“Bái kiến thế tử điện hạ.” Đám người này vứt vũ khí trong tay, vội vàng quỳ xuống đất.

“Đứng lên!” Trần Thiếu Khanh lớn tiếng nói: “Đại địch trước mắt, có người lấy danh nghĩa báo thù cho phụ vương ta để truất phiên, muốn lấy lại Bắc Cương, bản thế tử tuyệt không đồng ý!”

“Tuyệt không đồng ý!”

“Đúng vậy! Tuyệt không đồng ý!”

Mọi người lần lượt bày tỏ thái độ.

Rất nhiều người trong số bọn họ là những người sinh sống ở Bắc Cương từ đời này sang đời khác, hai đời Bắc Cương Vương đã làm gì, trong lòng bọn họ hiểu rõ nhất, bây giờ muốn đuổi vị Vương gia bảo vệ yêu thương bọn họ đi, bọn họ sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

“Tốt! Đã các vị muốn một lòng theo Tư Không Mi ta, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để liều c.h.ế.t chiến đấu với quân đội Ly thành của bọn chúng, hiện tại tân hoàng đế Triệu Quyến của Ly quốc đã chết, Ly thành hiện tại đang hỗn loạn, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, nhất định có thể đánh cho bọn chúng tan tác, đuổi ra khỏi Bắc Cương.”

Trần Thiếu Khanh đỡ Tư Không Mi, nghe ông ta nói như vậy, không khỏi gật đầu khen ngợi.

Lão cha hờ này đúng là một trang nam tử hán, không tệ!

Hắn nhận người cha này.

Lão Lý dẫn đầu đoàn người lưu đày đã đi trong sa mạc ba ngày, hắn nhìn mặt trời cao ngất, thở dài, cuối cùng cũng sắp rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay bọn họ có thể đến Đinh Đào, qua khỏi Đinh Đào là đến Mạc Bắc, bọn họ sẽ được giải thoát.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức thấy nhẹ nhõm hơn không ít, có thể gặp lại thê tử, lại có thể ôm lấy thân thể mềm mại của thê tử, sao hắn có thể không phấn khích cho được?

“Mọi người cố gắng lên, tối nay có thể đến Đinh Đào, có thể ngủ một giấc ngon rồi.” Lão Lý vẫy tay nói.

Mọi người đều không lên tiếng, ngủ một giấc ngon?

Bây giờ bọn họ lúc nào cũng có thể ngủ rất ngon, cần gì phải đến Đinh Đào?

Mặt trời càng lúc càng cao, trời như đổ lửa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 459: Chương 459



Tô phu nhân ôm ngực, cảm thấy rất khó thở, Tô Bân không ngừng xoa bóp lưng cho bà: “Nương hay là người dừng lại nghỉ một lát?”

“Không được, nằm xuống ta thấy khó chịu hơn, tim như muốn nhảy ra ngoài.”

Tô phu nhân cố nhịn không thoải mái nói.

“Nhất định là bệnh tim của người tái phát rồi, nhiều năm nay không tái phát, có lẽ lần này quá mệt mỏi nên lại tái phát.” Tô Bân đoán.

Tô phu nhân gật đầu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, bà đổ mồ hôi như mưa, không lâu sau quần áo đã ướt đẫm.

Mỗi bước lạc đà đi, tim Tô phu nhân lại đau một cái, còn phải đến tối mới đến Đinh Đào, bà không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Trong sa mạc này, ở thêm một lúc sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm, bà không muốn vì mình mà làm chậm trễ mọi người.

Vì vậy bà vẫn không lên tiếng nhưng bây giờ bà cảm thấy thực sự không thể kiên trì được nữa rồi: “Mặc Mặc, nương khó chịu quá, thực sự khó chịu quá.”

Bà đau đến mức hơi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.

“Nương nói gì vậy?”

Tô Bân không nghe rõ nhưng Tô Mặc vẫn luôn đi sau đoàn người thì nghe rõ mồn một.

Nàng không khỏi sửng sốt, không ngờ Tô phu nhân còn có vấn đề về tim.

Chậc! Sao trong sách không đề cập đến, mà cả ký ức của nguyên chủ cũng không có?

Vân Mộng Hạ Vũ

Không được! Phải nghĩ cách để đoàn người dừng lại, nếu không Tô phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc nhảy vào không gian, lấy ra cái lồng nhốt sói đầu đàn, nàng rút d.a.o găm đ.â.m vào m.ô.n.g con sói đầu đàn, sói đầu đàn đau đớn kêu lên một tiếng “À ú.”

Tiếng kêu thảm thiết rùng rợn, lão Lý và những người khác đều nghe rõ mồn một.

“Lý thị vệ, hình như là tiếng sói kêu.” Một thị vệ nói.

“Có vẻ như ở phía sau chúng ta, mọi người phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Lão Lý cẩn thận phân biệt vị trí phát ra tiếng kêu.

“À ú!” Lại một tiếng nữa.

“Ở phía trước.” Mọi người đều nghe rõ.

Lão Lý xám xịt mặt mày, chuyện lo lắng nhất lại xảy ra, đúng là sợ gì đến nấy.

“Mọi người dừng lại, đừng đi nữa.” Lão Lý vẫy tay nói.

Phía trước có sói, đương nhiên không thể hấp tấp đi tiếp được.

Đoàn người cuối cùng cũng dừng lại, Tô Bân đỡ Tô phu nhân xuống khỏi lạc đà.

Vừa xuống đất, Tô phu nhân đã nằm vật ra, hơi thở rất yếu ớt: “Ta mệt quá, ngủ một lát.”

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Tô Bân vội vàng bảo mọi người im lặng, đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mẫu thân.

Tô Bân dắt lạc đà đến, để Tô phu nhân nằm dưới bóng lạc đà, như vậy sẽ mát hơn một chút.

Tô gia cũng mệt rồi, mọi người đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Tô Mặc ẩn thân vội vàng chạy đến, nhét một viên thuốc trợ tim nhanh vào miệng Tô phu nhân: “Nương ngậm viên thuốc này dưới lưỡi.”

Tô phu nhân không mở mắt, chỉ ngoan ngoãn há miệng, bà nghe ra giọng nói của Tô Mặc, biết là nữ nhi mình đến: “Mặc Mặc là con sao?”

Tô Mặc vâng một tiếng: “Nương nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa con sẽ mang thuốc đến cho người.”

Nói xong liền biến mất vào không gian.

Nàng đến phòng thí nghiệm y tế của bọn họ, ở đây có thuốc đặc trị bệnh tim, có thể nhanh chóng thông mạch máu, làm tan các mảng m.á.u đông tắc nghẽn, đây là loại thuốc mà trước đây nàng cùng sư huynh và sư phụ cùng nhau nghiên cứu.

Tô Mặc nhanh chóng lấy trên giá thuốc xuống, nàng lấy một lọ nguyên rồi quay lại bên Tô phu nhân: “Nương, người cầm lấy lọ thuốc này, có thể chữa bệnh tim của người, người hãy uống trộm, đừng để người khác nhìn thấy.”
 
Back
Top Bottom