Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 400: Chương 400



Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tỷ tỷ, tỷ nhận chúng ta đi, chúng ta nguyện ý theo tỷ làm trâu làm ngựa.”

Kim Tử nhìn Tô Mặc, thành khẩn nói.

“Yên tâm, đã ăn đã uống thì đương nhiên phải làm việc, chúng ta không nuôi người nhàn rỗi.” Tô Mặc nói rồi cắn một miếng đùi gà, hất cằm về phía bọn họ.

Nghe nàng nói vậy, Kim Tử ngược lại càng yên tâm hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ không muốn ăn cơm chùa, bọn họ nguyện ý làm việc cho Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.

Lúc này, một bóng người vụt qua trước cửa quán ăn, Tô Mặc tinh mắt, lập tức xông ra ngoài: “Sư huynh, chúng ta ở đây!”

Trần Thiếu Khanh nghe thấy tiếng gọi, lập tức dừng bước, thấy Tô Mặc liền nói: “Cuối cùng cũng tìm được muội rồi, có tin tốt muốn báo cho muội.”

“Sư huynh, tin tốt gì vậy, vừa ăn vừa nói.” Nói rồi kéo Trần Thiếu Khanh vào quán ăn.

Hai tiểu hài tử vừa thấy Trần Thiếu Khanh thì lập tức đứng dậy, tranh nhau chào hỏi.

Kim Tử mặt đầy vẻ biết ơn, nếu không phải nhờ Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc, e rằng bây giờ hắn và đệ đệ đã c.h.ế.t hoặc tàn phế rồi.

Tên mặt đầy thịt kia quá hung dữ, trông như sao chổi quét sạch địa ngục vậy.

Bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy rùng mình.

Lúc này trong hoàng cung, Triệu Quyến mới lên ngôi không lâu đang cầm bức thư xin phong vương đang bàn bạc với mấy vị đại thần thân tín.

“Tư Không Mi muốn Tư Không Kiệt kế thừa vương vị, sao ông ta lại vội vàng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?”

“Bẩm hoàng thượng, có tin đồn rằng Tư Không Mi đã mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

“Cái gì? Mất tích rồi? Chuyện gì thế?” Triệu Quyến lập tức tỉnh táo.

Đây quả là tin tốt trời ban.

Thế lực của Bắc Cương Vương quả thực rất mạnh, bọn họ không thể không kiêng dè, phải cẩn thận duy trì quan hệ với ông ta.

Phải biết rằng, bọn họ chỉ kiêng dè Bắc Cương Vương, chứ không phải mấy đứa nhi tử của ông ta.

Mấy đứa nhi tử đó chẳng có đứa nào nên hồn, đặc biệt là đại công tử Tư Không Kiệt hung tàn tàn nhẫn, động một tí là g.i.ế.c người!

Có dũng mà không có mưu, lại là một kẻ l* m*ng chẳng làm nên trò trống gì.

“Đi điều tra rõ ràng, nếu đúng như vậy thì Bắc Cương Vương cũng đến lúc hết thời rồi.”

Triệu Quyến cười lạnh một tiếng.

“Ý của thánh thượng là?” Ngự sử Vương Thiên nhíu mày đoán già đoán non: “Chẳng lẽ thánh thượng muốn cắt phiên?”

“Đúng vậy! Phế phiên, hủy phiên!” Triệu Quyến gật đầu, nói rất nghiêm trọng.

“Vậy nếu mấy nhi tử của Bắc Cương Vương làm phản thì sao?” Một đại thần khác hỏi.

“Làm phản? Chỉ bằng mấy nhi tử vô dụng của ông ta, chúng làm phản thì vừa hay, g.i.ế.c sạch một thể!” Ánh mắt sắc bén của Triệu Quyến nhìn ra ngoài điện.

“Vi thần nghe nói, Bắc Cương Vương có một nhi tử lưu lạc bên ngoài...”

“Trẫm đã điều tra rõ rồi, chính là trạng nguyên Trần Thiếu Khanh, đáng tiếc là hắn đã c.h.ế.t trên đường lưu đày, nếu không trẫm bắt hắn làm con tin thì lại là một quân cờ tốt!”

Triệu Quyến có chút tiếc nuối nói: “Nếu Bắc Cương Vương không còn nữa thì Bắc Cương sẽ không còn vương nữa!”

“Thánh thượng anh minh!” Mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu hô to.

Lúc này, đột nhiên có người đưa đến một bức thư gấp, Triệu Quyến mở ra xem xong không khỏi bật cười: “Ha ha, đáng thương cho Tư Không Mi anh dũng cả đời, cuối cùng lại bị đứa con hỗn láo của mình g.i.ế.c chết, không tệ! Quá tuyệt!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 401: Chương 401



“Thánh thượng, nếu như Tư Không Mi đã chết, vậy thì không thể do dự nữa, chúng ta phải thừa thắng xông lên!” Ngự sử Vương Thiên đề nghị.

“Đúng vậy! Phải thừa thắng xông lên!”

Có người đồng tình phụ họa.

Triệu Quyến gật đầu, hắn ta thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên rất lạnh lùng, quát lớn: “Người đâu! Chuẩn bị tiến quân Bắc Cương!”

Ăn xong, Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc dẫn theo Kim Tử và Tiểu Tứ đến phía đông phố dài, quả nhiên bọn họ tìm thấy một tiệm thuốc mới tinh, chỉ thấy trên tấm biển mạ vàng viết “Tiệm thuốc Tô Trần, cửa hàng thứ ba mươi.”

“Ta muốn gặp chưởng quầy của các người.” Trần Thiếu Khanh đi vào nói với một người làm công.

Người làm công đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tìm chưởng quầy của chúng ta có chuyện gì? Thuốc men đã hết rồi, phải vài ngày nữa mới có hàng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giao bức thư này cho chưởng quầy, ông ta tự biết ta là ai.” Trần Thiếu Khanh nói rồi lấy một bức thư từ trong n.g.ự.c ra đưa cho hắn.

Người làm công do dự nhận lấy, rồi đi vào phía sau.

Không lâu sau, một nam nhân trung niên mặc áo dài bước ra, thấy Trần Thiếu Khanh liền vội vàng chắp tay: “Bạch Chiến bái kiến đại đông gia!”

“Người nhà cả, không cần khách sáo.” Trần Thiếu Khanh khoát tay nói.

Sau đó hắn kéo Kim Tử và Tiểu Tứ lại: “Ta giao hai hài tử này cho ngươi, dạy chúng học hành tử tế, đợi chúng lớn lên ta sẽ đến tìm ngươi đòi người.”

Bạch Chiến nhìn Kim Tử rồi lại nhìn Tiểu Tứ, tóc tai hai đứa có hơi rối bù nhưng đôi mắt đều sáng ngời, trông là những hài tử lanh lợi.

“Được! Giao cho ta thì cứ yên tâm! Tay của hài tử này bị sao vậy?” Bạch Chiến thấy tay Kim Tử được băng vải, có chút nghi hoặc hỏi.

“Bị thương nhẹ, đây là thuốc, mỗi ngày nhớ thay thuốc cho nó, chỉ dùng một loại thuốc này, không được dùng bừa bãi, còn nữa các ngươi phải đối xử tốt với chúng, không được bắt nạt chúng, nếu không ta sẽ lập tức thu hồi quyền đại lý của ngươi.” Trần Thiếu Khanh đưa cho Bạch Chiến một hộp thuốc rồi nắm tay Tiểu Tứ và Kim Tử nói.

Bạch Chiến đầy bụng nghi hoặc, hai hài tử nghèo kiết xác này sao lại quen biết được người quyền quý như vậy, mà xem ra còn đối xử với chúng rất tốt nữa.

“Yên tâm! ta sẽ không chậm trễ chúng.” Bạch Chiến cười gật đầu.

“Ca ca, tỷ tỷ, các người không cần ta và ca ca nữa sao?” Tiểu Tứ bĩu môi, có chút không vui hỏi.

“Không phải, chúng ta tạm thời có việc phải làm, trước tiên sẽ gửi hai đứa cho Bạch chưởng quầy, đợi chúng ta làm xong việc nhất định sẽ quay lại đón hai đứa, nhớ chưa?” Tô Mặc nghiêm mặt nói với chúng.

“Có phải là chê chúng ta ăn nhiều nên mới không muốn chúng ta nữa không?” Tiểu Tứ tủi thân nói: “Ta có thể ăn ít lại, một ngày một bữa cũng được, không... hai ngày một bữa cũng được.”

Tô Mặc xoa xoa trán: “Không phải! Đừng đoán bừa nữa! Ngươi ăn chẳng nhiều chút nào.”

“Vậy tại sao? Có phải chê chúng ta rồi không?” Tiểu Tứ sắp khóc đến nơi.

Kim Tử không nói gì, dùng tay còn lại lau nước mắt cho đệ đệ.

“Chúng ta có việc phải làm, mang hai đứa theo không tiện, sợ làm các ngươi bị thương, hiểu không?” Tô Mặc lấy một chiếc khăn tay đưa cho Tiểu Tứ: “Nhóc khóc nhè, ta ghét nhất là mấy đứa hay khóc.”

“Vâng, ta không khóc, chỉ là mắt cay thôi...” Tiểu Tứ vội vàng nhận lấy, dùng sức lau nước mắt, sau đó hít mũi giải thích: “Bao giờ hai người đến đón ta và ca ca?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 402: Chương 402



“Đến khi sang năm hoa nở, nhất định sẽ đón hai đứa đi.” Trần Thiếu Khanh nghiêm túc nói.

“Được!”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lại nói chuyện với Bạch Chiến một lúc về chuyện cửa hàng, sau đó mới cáo từ ra về.

Kim Tử nắm tay Tiểu Tứ nhìn theo họ, mãi đến khi hai người không còn bóng dáng mới vào trong tiệm.

Tào Tây hẹn người Tô gia cùng đi ăn ở tửu lâu, Tô Thành, Tô Côn, Tô Quân đều vui vẻ mong chờ.

Tri phủ đại nhân phái người mang đến cho họ quần áo sạch sẽ, rồi phái xe ngựa đi đón.

Nhưng Tử Thần thì từ chối thẳng thừng, hiện tại công lực của nàng ấy đang tiến triển rất nhanh, đây chính là thời điểm quan trọng, không thể bị quấy rầy.

Nàng ấy muốn ở lại tiếp tục luyện công.

Tô phu nhân khuyên mãi nhưng nàng ấy vẫn không lay chuyển, thậm chí còn không mở cửa.

Tô Bân tức giận kéo Tô phu nhân: “Nương, nàng ta không ăn thì cứ để đói, đừng quan tâm đến nàng ta.”

Đinh Lan đứng sau kéo Tô phu nhân: “Nàng ấy không muốn đi, chúng ta có thể mang về cho nàng ấy.”

“Mang cái gì mà mang, người ta đã đuổi nàng ra ngoài, nàng còn nghĩ đến nàng ta!” Tô Bân bất mãn liếc Đinh Lan.

Đột nhiên hắn phát hiện mặt Đinh Lan dường như trắng bệch nhưng vẫn có một tầng hắc khí, chỉ là cảm thấy nhạt hơn nhiều.

Đinh Lan cảm nhận được ánh mắt của Tô Bân, nàng ấy trừng mắt nhìn hắn, quay đầu sang một bên.

Tô phu nhân thấy hai người họ như vậy, không khỏi thở dài, nếu như gia đình không xảy ra chuyện thì bây giờ Đinh Lan hẳn đã mang thai tôn tử cho bà.

Không biết ngày tháng này đến bao giờ mới kết thúc, thật mong sớm có kết quả, đến lúc đó nữ nhi của bà cũng có thể quang minh chính đại trở về, nhi tử và nhi tức cũng có thể sớm thành thân.

Không biết bà ở cái tuổi này có còn trông được đến ngày đó không.

“Phu nhân, sao vậy? Chúng ta nên đi thôi.” Trần Tú thấy Tô phu nhân có tâm trạng không tốt, vội vàng nói nhỏ.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh, nhìn người nhà lên xe ngựa, hướng về phía tửu lâu mà đi.

“Mặc Mặc, muội nói xem Tô tướng quân còn sống không, chỉ cần tìm được ông ấy thì oan tình của Tô gia mới sớm được rửa sạch, người Tô gia mới có thể sống những ngày tháng bình thường.” Trần Thiếu Khanh nói.

“Trong sách có nói Tô tướng quân còn sống, chỉ là sau này ta không xem kỹ, chỉ có ấn tượng đại khái.” Tô Mặc có chút tiếc nuối nhìn Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là phong cách của Mặc Mặc.”

Nói xong, hắn liếc nhìn Tô Mặc, khóe miệng nở một nụ cười cưng chiều.

Thật tốt khi có thể trêu chọc sư muội như vậy!

Không lâu sau, xe ngựa của Tô gia đã đến tửu lâu, Tào Tây đã đợi ở đó từ lâu.

Thấy xe ngựa đi tới, vội vàng đi lên đón.

“Phu nhân, người đi chậm thôi.” Hắn đỡ Tô phu nhân xuống xe ngựa.

Lúc này lão Lý dẫn theo hai thị vệ cũng đi tới.

Là Tào Tây chủ động mời, một là để họ yên tâm, hai là tiện thể cảm ơn họ đã chăm sóc mình những ngày qua.

Tào Tây đã đặt trước một phòng riêng lớn, hắn mời Tô phu nhân và những người khác vào, lúc này có người hầu bắt đầu dọn thức ăn lên.

Nhìn thấy một bàn toàn những món ăn nóng hổi, mắt của mấy hài tử đều mở to.

Đã lâu rồi không được ăn những món ăn nóng hổi như thế này.

Tô Thành, Tô Côn và Tô Lâm đều cầm đũa chuẩn bị ăn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 403: Chương 403



Tô Bân vẫn ngồi bên cạnh Đinh Lan, bây giờ Tô Thành đối với Đinh Lan cũng gọi tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn không dứt, hắn càng ngày càng thích vị tỷ tỷ da đen này.

Hơn nữa bây giờ nhìn có vẻ cũng không đen lắm.

Lông mày và đôi mắt thậm chí còn có chút giống với Lan tỷ tỷ.

Một nhà ngồi vào bàn, Tào Tây rót một chén rượu cho Tô phu nhân, sau đó nâng chén nói: “Cảm ơn phu nhân đã chăm sóc ta những ngày qua.” Nói xong, hắn nâng chén uống cạn.

“Tào ca ca, chẳng lẽ huynh muốn tách khỏi chúng ta sao?” Tô Bân tò mò hỏi.

“Tạm thời thì không, đến Đinh Đào rồi sẽ tính tiếp.” Hắn do dự nói.

Không biết bây giờ Đinh Đào loạn thành thế nào rồi, Vương gia không có ở đó, Đại công tử cũng không biết tung tích, không biết tiếp theo sẽ ra sao?

Hắn phải kiên nhẫn đợi Vương gia tỉnh lại rồi mới quyết định tiếp theo sẽ làm gì.

“Nghe nói chưa, triều đình sắp phái binh đến Bắc Cương rồi.”

“Tại sao vậy?”

“Nghe nói Bắc Cương Vương đã mất, bị chính đại nhi tử của mình g.i.ế.c chết, thánh thượng nổi giận muốn truất phiên vương!”

Trong phòng bên cạnh truyền đến từng trận tiếng nói chuyện.

Phòng này và phòng bên cạnh vốn là một phòng lớn, sau này vì người đông nên dùng một bức bình phong lớn ngăn cách, cho nên có thể nghe rất rõ tiếng nói chuyện ở bên cạnh.

Tào Tây nghe xong thì sắc mặt thay đổi, tay cầm bình rượu hơi run.

Triều đình sắp phái binh đánh Bắc Cương sao?

Không được, hắn phải lập tức đi hỏi Lý Nham, sau đó thông báo cho thế tử.

Tô phu nhân nhìn ra Tào Tây có vẻ tâm sự nặng nề, liền nói với hắn: “Tào Tây, ngươi có chuyện gì sao?”

“À... không... không... không! Là có chút chuyện...” Hắn ngẩng đầu nhìn Tô phu nhân và những người khác với vẻ áy náy: “Đáng lẽ phải ở lại tiếp đón đến cùng, chỉ là Tào Tây có việc phải làm, không thể chậm trễ, ta đã thanh toán tiền rồi, mọi người cứ từ từ ăn, ta làm xong việc sẽ quay lại.”

Nói xong, hắn đặt bình rượu xuống, vội vã chạy ra ngoài.

Lúc này, Thái thú Lý Nham cũng nhận được mật báo, nói rằng thánh thượng đã hạ chỉ, phái binh đến Bắc Cương tuyên chỉ truất phiên vương.

Hơn nữa rất có thể, sẽ để ông ấy phái binh đi đánh chiếm Đinh Đào trước, chờ đại quân đến.

Lý Nham cảm thấy nặng nề, sao lại thế này?

Sao Vương gia lại bị Đại công tử g.i.ế.c chết?

Tư Không Kiệt lại ngu ngốc đến mức này sao?

Hắn ta tưởng g.i.ế.c Vương gia thì hắn ta có thể trở thành phiên vương sao?

Hắn ta không biết triều đình kiêng dè Tư Không Mi chứ không phải hắn ta sao? Vài huynh đệ bọn họ gộp lại cũng không đủ gây họa cho triều đình.

Chẳng lẽ hắn ta không biết mình có mấy cân mấy lượng sao?

Hồ đồ! Thật sự hồ đồ lại ngu xuẩn!

Vương gia anh dũng cả đời sao lại sinh ra đứa nhi tử ngu ngốc như heo thế này?

Ông phải làm sao đây? Ra tay hay không ra tay?

Lúc này, có người đến báo Tào Tây cầu kiến.

Lý Nham lập tức nói: “Cho hắn vào.”

Tào Tây vào, câu đầu tiên là: “Lý đại nhân, triều đình thật sự muốn truất phiên vương sao?”

Lý Nham nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn, gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nhận được tin rồi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Vương gia vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ phải làm sao?” Tào Tây sốt ruột xoa tay.

Lý Nham nhìn hắn, từ từ đứng dậy: “Ngươi nói gì? Vương gia chưa tỉnh lại? Ngươi đã gặp Vương gia rồi sao? Người ở đâu?”

Tào Tây lúc này mới phát hiện mình lỡ lời nhưng lại nghĩ, Lý đại nhân và Vương gia là thế giao, hơn nữa hai người cũng rất thân thiết, thân thiết như huynh đệ ruột vậy, thế là hắn đành liều mạng nói: “Vương gia chưa chết, được Thế tử cứu rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 404: Chương 404



“Cái gì... Thế... Thế tử? Ngươi nói là nhi tử lưu lạc bên ngoài của Vương gia sao?” Lý Nham kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Đúng vậy! Chính là hắn!” Tào Tây gật đầu.

Đột nhiên hắn nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen vụt qua.

“Ai đó!” Hắn mở cửa đuổi theo.

“Meo...” Hắn thở phào nhẹ nhõm, một viên đá trong lòng rơi xuống, ồ thì ra chỉ là một con mèo đêm.

Quay lại phòng, Lý Nham bảo hắn tiếp tục nói, thế là Tào Tây kể lại một năm một mười những gì mình biết cho Lý Nham.

Lý Nham rất phấn khích: “Lần này thì tốt rồi, chỉ cần Vương gia còn sống, triều đình không dám xuất binh, ngươi mau dẫn ta đi gặp Vương gia.”

Tào Tây gật đầu: “Được, sáng mai ta sẽ đến đón đại nhân.”

Hắn phải về bàn bạc với Thế tử, xem có đồng ý cho Lý Nham đến gặp Vương gia không.

Hai người nói xong, Tào Tây cáo từ đi, hắn phải tiếp tục đến tửu lâu xem sao.

Lý Nham ngồi trên ghế, trong lòng bỗng chốc yên tâm, Vương gia chưa chết, vậy thì mọi vấn đề đều được giải quyết.

Lúc này, cửa mở, một nha hoàn bưng một chén trà an thần đi vào: “Lão gia, đây là trà an thần do phu nhân pha.”

Nghe giọng nói có vẻ lạ, Lý Nham không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng ta, quả nhiên là người lạ: “Ngươi mới đến sao?”

“Không phải, nô tì đến đây đã được một thời gian rồi, chỉ là vẫn ở trong nội trạch, hôm nay Tiểu Hồng ở tiền viện có chút việc, nô tì đến thay nàng ấy.” Nói xong, nàng ta đặt chén trà xuống, mở cửa đi ra ngoài.

“Tiểu Hồng?” Lý Nham do dự uống một ngụm trà.

Không đúng! Phía trước của ông ấy toàn là nam nhân, đâu có ai tên Tiểu Hồng?

Do dự, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống từ khóe miệng, ông đưa tay sờ thì ra là máu!

Máu đỏ tươi!

Ông ấy kinh ngạc mở to mắt, có chút không biết phải làm sao.

Lúc này, cửa mở, một người từ bên ngoài bước vào, không!

Nói chính xác hơn là một người giống ông ấy bước vào!

Người đó về ngoại hình, trang phục giống hệt ông ấy, nhìn thấy Lý Nham đang ngồi, người đó cười lạnh: “Sao thế? Ta đến rồi! Sao ngươi còn ở đây? Ngươi mau đi c.h.ế.t đi, sau này của ngươi sẽ là của ta!”

Nói rồi dùng sức bẻ đầu Lý Nham, đổ nốt phần trà còn lại vào miệng ông ấy.

Đáng thương cho Lý Nham, một thư sinh yếu đuối sao có thể là đối thủ của hắn, không lâu sau, toàn bộ chén trà độc đã bị đổ vào miệng.

“Ngươi! Ngươi... là ai? Rốt cuộc... rốt cuộc là ai?” Lý Nham dùng hết chút sức lực cuối cùng hỏi.

“Tất nhiên là người của thánh thượng, Lý Nham, ngươi không biết thời thế, lại muốn giúp Bắc Cương Vương, kết cục hôm nay của ngươi là tất yếu, đi đi, ngày mai ta sẽ thay ngươi đi gặp Bắc Cương Vương và Thế tử điện hạ.”

“Không! Không...” Lý Nham nói rồi bất lực nhắm mắt lại.

Người đó đưa tay ra trước mũi ông ấy dò thử, xác định ông ấy đã tắt thở, mới ném ông ấy vào tủ quần áo, sau đó tự mình nằm lên giường lớn của Lý Nham.

Tào Tây đến tửu quán, phát hiện Tô gia đã đi rồi, tửu quán cũng đã đóng cửa.

Hắn đang ngẩn người, đột nhiên một đôi bàn tay to vỗ lên vai hắn, hắn quay đầu nhìn lại, không phải là Trần Thiếu Khanh mà hắn đang tìm sao.

“Thế...” Hắn vừa định gọi thì bị Trần Thiếu Khanh ngăn lại: “Đi theo ta.”

Nói rồi dẫn hắn đến một ngõ nhỏ bên cạnh phố dài.

Vừa rẽ vào, Trần Thiếu Khanh đột nhiên kéo Tào Tây một cái rồi nhảy vào không gian.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 405: Chương 405



Lúc này, có hai người mặc đồ đen cầm đao chạy tới, hai người tìm kiếm nhưng không thấy bóng người, đang nhìn nhau, đột nhiên một thanh đao lạnh lẽo để vào sau lưng họ.

“Nói! Các ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi chúng ta?” Trần Thiếu Khanh lạnh giọng hỏi.

Người đó không nói gì, liếc mắt nhìn người kia, hai người đột nhiên quay người muốn c.h.é.m vào hai người họ, đột nhiên một làn khói bay về phía họ, hai người lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã gục xuống đất.

“Nói, các ngươi là ai?” Tô Mặc cười hỏi.

Hai người vẫn muốn không trả lời, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói, vừa định sờ thì phát hiện tay mềm nhũn không nhấc lên được.

“Muốn biết là gì, để các ngươi xem!” Tô Mặc nói rồi đưa một tay ra trước mặt hai người, hai người trợn tròn mắt, suýt nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp.

Thì ra là mấy con nhện đỏ cực độc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những con nhện độc trên bàn tay ngọc ngà của Tô Mặc như bị trúng độc, không nhúc nhích nhưng khi Tô Mặc đưa tay lại gần hai người, những con nhện độc lập tức có động tĩnh.

Bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên mặt và người của hai người họ.

Hai người họ thực sự biết loại độc trùng này, phàm là ai trúng độc, không đến một nén nhang thì chắc chắn sẽ chết.

“Thế nào, các ngươi đã bị cắn rồi, thời gian còn lại không nhiều, nếu thành thật khai ra, ta còn kịp cứu các ngươi một mạng, nếu không nói, vậy thì đi c.h.ế.t đi!” Tô Mặc nói câu cuối cùng nghiến răng nghiến lợi.

“Ta... ta nói...” Hai người đã bắt đầu cảm thấy chất độc đang lan khắp cơ thể, họ có cảm giác sắp chết.

“Chúng ta nói... chúng ta sẽ nói hết...”

Ngày hôm sau, Tào Tây đã đợi sẵn ở cửa nha môn từ sớm.

Hắn đến để đón Thái thú Lý Nham.

Một tiểu nha dịch đã đi truyền lời, hẳn một lát nữa sẽ ra.

Tào Tây nhìn trái nhìn phải, phấn khích xoa tay.

Tối qua, hắn bị Thế tử kéo vào một căn phòng tối, tỉnh lại thì trời đã sáng.

Hắn phát hiện hắn và Vương gia lại ở bên nhau, trong một cái sân xa lạ.

Trần Thiếu Khanh bưng bữa sáng đi vào, thấy hắn, cười hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Tào Tây đột nhiên nhớ đến lời hẹn với Lý Nham hôm nay, đang nghĩ phải nói với hắn như thế nào.

“Ăn nhanh đi, không phải còn phải đi đón Thái thú đại nhân sao?” Trần Thiếu Khanh cười nói.

Tào Tây có chút ngơ ngác: “Thế tử, sao người biết?”

“Tối qua ngươi đã nói rồi, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?” Trần Thiếu Khanh rất ngạc nhiên nhìn hắn: “Là ngươi nói với ta, ta nói ta biết rồi.”

“Ồ!” Tào Tây gãi gãi gáy, có chút mơ hồ, hắn thực sự đã nói sao?

Thôi kệ, chỉ cần Thế tử biết là được.

Hắn ăn hai cái bánh bao, uống một bát cháo loãng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Đây là số 312 đường Hải Đường, đừng quên.” Trần Thiếu Khanh lại dặn dò hắn một câu.

“Vâng!” Tào Tây vui vẻ gật đầu rồi đi.

Trần Thiếu Khanh nhìn theo bóng lưng Tào Tây, đột nhiên cười, nói với người trong phòng: “Mặc Mặc, Vương gia của muội cải trang thế nào rồi?”

“Sư huynh, xem này!” Trong phòng truyền ra một giọng nói trong trẻo.

“Tốt!” Trần Thiếu Khanh nói một chữ, không biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện một cái chiêng, hắn cầm dùi chiêng gõ nhẹ lên đó, rồi hô: “Các vị khán giả, vở kịch sắp bắt đầu rồi!”

Lúc này lại đợi khoảng một nén nhang, Lý Nham cuối cùng cũng đi ra khỏi nha môn, thấy hắn ta, Tào Tây vội nói: “Mau đi thôi!”

“Lý đại nhân, giọng của ngài sao lại khàn thế?” Tào Tây quan tâm hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 406: Chương 406



“Ồ, tối qua bị cảm lạnh, bị nhiễm lạnh rồi.” Hắn ta không nói gì nữa, vội vàng lên xe ngựa.

Tào Tây đánh xe ngựa đến đường Hải Đường.

Ngõ hẻm không xa nha môn lắm, chỉ mất chưa đến nửa canh giờ.

Tào Tây vừa vào ngõ, dường như cảm thấy có mấy bóng đen vụt qua sau lưng.

Hắn cảnh giác xuống xe, nói với Lý Nham: “Đại nhân, ngài có cảm thấy có gì không ổn không? Dường như có người đang theo dõi chúng ta?”

Lý Nham có chút không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn: “Có gì đâu? Đừng nghĩ nhiều, mau đưa ta đi gặp Tư Không Mi.”

Nghe hắn ta gọi tên Bắc Cương Vương, Tào Tây có chút sửng sốt, Lý Nham rất kính trọng Vương gia của họ, chưa bao giờ gọi tên Vương gia.

Sao lại trở nên vô lễ như vậy?

“À, đại nhân, hay là ngài đợi một lát, ta đi xem Vương gia đã dậy chưa?” Tào Tây dừng xe, không đi vào nữa.

“Đừng mất thời gian nữa, mau đưa ta đi gặp Vương gia, nếu không thì không kịp nữa.” Lý Nham thấy có chút phiền táo, giọng nói của hắn ta vô tình cao lên, có chút the thé.

Tào Tây liếc mắt nhìn kỹ vị đại nhân này, dáng vẻ giống nhau, chiều cao cũng gần giống nhưng sao hắn lại cảm thấy có chút kỳ lạ?

“Còn không mau đưa ta đi, chần chừ gì nữa?” Lý Nham nói rồi bước xuống xe.

Tào Tây thấy hắn ta ra tay nhẹ nhàng, là người có võ công rất thâm hậu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng theo hắn biết, Lý Nham là một văn quan, căn bản không biết võ công.

Người này không phải!

Hắn ta tuyệt đối không phải!

Tào Tây thầm kêu không ổn, hắn thật sự không ngờ lại đưa một vị đại nhân giả đến đây.

Hắn đang nghĩ cách gì đó để đưa người giả này đi thì đột nhiên cửa viện mở ra, Trần Thiếu Khanh từ bên trong đi ra: “Tào ca ca, Thái thú đại nhân đến rồi, mau mời vào.”

Nói rồi hắn mở cửa, chào đón Thái thú Lý Nham.

Tào Tây nhíu mày, rất muốn nói gì đó với Trần Thiếu Khanh nhưng Lý Nham lại đi thẳng đến cửa viện.

“Lý đại nhân, mời vào.” Trần Thiếu Khanh thân thiết đưa tay mời Lý Nham.

Lý Nham kinh ngạc nói: “Ngươi... ngươi chính là nhi tử lưu lạc bên ngoài của Vương gia?”

“Đúng vậy! Tại hạ Trần Thiếu Khanh.” Trần Thiếu Khanh gật đầu cười nói.

“Tốt! Tốt!” Lý Nham thân thiết vỗ vai hắn, sau đó nắm tay Trần Thiếu Khanh đi vào sân.

“Thế tử điện hạ... Thế tử điện hạ!” Phía sau, Tào Tây không ngừng gọi nhỏ Trần Thiếu Khanh nhưng hắn như không nghe thấy, mà cùng Lý Nham đi vào nhà, đóng cửa lại.

Trực tiếp đóng cửa nhốt hắn ở bên ngoài.

Tào Tây nhìn cánh cửa đóng lại, sốt ruột đi vòng quanh bên ngoài.

Hắn thật muốn xông thẳng vào, ngăn cản điều gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào?

Vạn nhất hắn nghĩ nhiều thì sao? Chẳng phải oan uổng cho Thái thú đại nhân sao?

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này quá kỳ lạ.

Hắn cứ đi đi lại lại bên ngoài trong lo lắng, lại đợi thêm một nén nhang, cuối cùng cửa cũng mở ra.

Nhưng người đi ra chỉ có Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc.

Tào Tây vào nhà, đi vòng quanh trong nhà.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Trần Thiếu Khanh có chút kinh ngạc hỏi.

“Người đó đâu? Hắn ta không phải thứ tốt lành gì!” Tào Tây có chút kỳ lạ hỏi.

“Ai nói vậy?” Một giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong phòng.

Tào Tây kinh ngạc phát hiện ra đó là Lý Nham, chỉ là giọng nói của Lý Nham này đột nhiên không còn khàn nữa, mà đã trở lại giọng nói quen thuộc của ông ấy.

Đây là thật, đây chính là Thái thú đại nhân thật.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 407: Chương 407



Nhưng rõ ràng vừa vào nhà ông ấy không phải như vậy, mà là đầy sơ hở.

Lý Nham ra hiệu cho bọn họ trốn đi, sau đó từ bên trong đi ra, đứng ở cửa vỗ “Bốp bốp” hai cái.

Ngay lập tức có bốn năm người mặc đồ đen từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt ông ấy.

“Vào đây!” Ông ấy vung tay, những người mặc đồ đen đi theo ông ấy vào trong.

Vừa bước vào nhà, cửa “Ầm” một tiếng đóng lại.

Những người mặc đồ đen cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn nhau: “Chủ nhân, Bắc Cương Vương ở đâu?”

Có người hỏi.

“Bên trong!” Lý Nham nói.

Những người mặc đồ đen sửng sốt trong chốc lát nhưng rất nhanh đã xóa tan nghi ngờ, cầm đao đi vào.

“Ầm! Ầm...” Liên tiếp mấy tiếng, có tiếng ngã xuống đất.

Tào Tây từ phòng bên cạnh đi ra nhìn vào trong, phát hiện những người mặc đồ đen đều nằm ngổn ngang trên đất, trong đó có một nam nhân giống hệt Lý Nham.

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc chậm rãi lấy ra mấy cái lọ từ trong ngực, rắc lên người những người trên đất.

Không lâu sau, những người trên đất hóa thành vũng máu.

Tào Tây và Lý Nham đều trợn tròn mắt kinh ngạc, trên đời này còn có thứ như vậy sao?

Có thể làm cho xương cốt tan thành tro nhanh như vậy, thật kỳ diệu.

Hai người ngẩn người một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Thế tử điện hạ, vừa rồi là chuyện gì vậy?” Tào Tây vẻ mặt khó hiểu.

“Bọn chúng là người của tên cẩu hoàng đế, đã nghe lén được lời của Thái thú đại nhân, biết Bắc Cương Vương còn sống, cũng biết lời hẹn của các ngươi hôm nay, bọn chúng dùng thuật dịch dung muốn giả làm Thái thú đại nhân, mục đích là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Bắc Cương Vương.” Trần Thiếu Khanh nói lớn.

“Thế tử điện hạ làm sao biết được?” Tào Tây hỏi.

“Bắt được mấy người, bọn chúng đều khai ra rồi.” Tô Mặc chen vào nói.

“Là các ngươi cứu ta, ta trúng độc, tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết.” Lý Nham vẻ mặt biết ơn nói.

Tào Tây vẫn có chút không hiểu, sao bọn họ lại đến kịp thời như vậy?

Còn nữa...

Hắn có quá nhiều nghi vấn, chỉ là không biết nên hỏi từ đâu.

Thế tử này thật lợi hại, hắn cảm thấy rất yên tâm.

“Thế tử điện hạ, không biết bây giờ Vương gia ở đâu?” Lý Nham hỏi.

“Các ngươi lại đây.”

Trần Thiếu Khanh khẽ nói, sau đó đi ra, đẩy cửa một căn phòng nhỏ ở phía đông, ra hiệu cho bọn họ vào.

Lý Nham vẻ mặt kinh hỉ bước vào phòng, quả nhiên trên giường có một nam nhân đang nằm.

Mặc dù nam nhân nằm úp mặt vào trong nhưng Lý Nham vẫn nhận ra ngay đó chính là Bắc Cương Vương Tư Không Mi.

“Đại ca, Tư Không đại ca!” Lý Nham kích động gọi một tiếng.

Không có tiếng đáp lại, người đó nằm im không nhúc nhích.

“Đại ca của ta sao vậy? Tại sao hắn không nghe thấy ta gọi hắn?” Lý Nham hỏi.

“Ông ấy trúng độc, một loại độc mãn tính nhưng ta đã cho ông ấy uống thuốc giải, độc đã dần tan, bây giờ ông ấy hẳn là đã ngủ rồi.” Trần Thiếu Khanh đi tới đặt ngón tay lên mạch đập của Tư Không Mi: “Mạch tượng bình ổn, không sao rồi.”

“Thế tử còn biết y thuật?” Lý Nham vẻ mặt kinh hỉ nhưng rất nhanh trên mặt lại phủ một tầng mây u ám.

“Hiện tại thánh thượng nghe tin Vương gia bị Đại công tử g.i.ế.c chết, lấy cớ muốn báo thù cho Vương gia mà muốn xuất binh đi đánh phiên, hắn ta muốn ta phải phái binh đi Đinh Đào trước, thánh chỉ rất nhanh sẽ đến.” Lý Nham nói.

“Vậy bây giờ hắn ta không có lý do gì nữa, Vương gia vẫn còn sống.” Tào Tây cười nhạo.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 408: Chương 408



“Nhưng Vương gia vẫn chưa tỉnh lại, mặc dù đã xử lý những ám vệ này nhưng vẫn sẽ có người tiếp tục đến ám sát Vương gia, trừ phi bây giờ Vương gia tỉnh lại, sau đó trực tiếp đối mặt với bọn họ.”

Nói xong, hắn thở dài.

“Tào Tây, ngươi thở dài làm gì, chẳng lẽ không tìm thấy thế tử?” Đột nhiên người trên giường có động tĩnh, ông ta thế mà ngồi dậy, ánh mắt tìm kiếm Tào Tây.

“Vương gia! Vương gia người tỉnh rồi?” Tào Tây mừng rỡ chạy tới, lập tức quỳ xuống trước mặt Tư Không Mi.

“Lý Nham, sao ngươi cũng ở đây?” Tư Không Mi lại nhìn thấy Lý Nham, trên mặt mang theo nụ cười chào hỏi.

“Đại ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi, nếu không tỉnh lại, thiên hạ sẽ đại loạn mất.” Lý Nham nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta, kích động nói.

“Nói gì vậy? Sao ngươi lại nói như vậy?” Tư Không Mi rất không hiểu nhìn Lý Nham hỏi.

Lý Nham đi qua kể lại một năm một mười những chuyện vừa xảy ra cho ông ta nghe.

Cứ tưởng với tính tình của Vương gia nhất định sẽ nổi trận lôi đình, chửi cha chửi mẹ.

Không ngờ nghe xong ông ta lại rất bình tĩnh, nhíu mày hỏi: “Ồ? Thật sao?”

Trong giọng nói lộ ra một sự nghi ngờ sâu sắc.

Ông ta tự nhận từ khi Tư Không gia làm phiên vương đến nay, chưa từng làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, từ trước đến nay đều luôn cẩn thận, cần mẫn quản lý vùng đất Bắc cương rộng lớn này.

Triều đình muốn truất phiên, nói thế nào cũng không nên.

Cho dù không có ông ta, chẳng phải cũng nên để nhi tử của ông ta tiếp tục làm phiên vương sao?

Sao lại xuất binh chứ?

Chẳng lẽ muốn vu cho Tư Không gia một tội danh gì đó để nhân cơ hội thu hồi lại sao?

Trong lòng ông ta dâng lên một luồng ớn lạnh, may mà mạng mình còn, nếu không thì không lâu nữa, gia tộc Tư Không của bọn họ sẽ thất bại thảm hại, cả tộc đều không giữ được đầu.

“Ta phải đến Ly thành diện thánh.” Tư Không Mi hạ quyết tâm nói.

“Tuyệt đối không được~” Trần Thiếu Khanh nói.

Lần này Tư Không Mi mới chú ý đến Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đang ở trong phòng.

Ông ta chỉ liếc Tô Mặc một cái, sau đó toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Trần Thiếu Khanh.

Hình như đã gặp người trẻ tuổi này ở đâu rồi!

Thật sự, ông ta nhất định đã gặp.

“Ngươi là ai?” Tư Không Mi do dự hỏi.

“Trần Thiếu Khanh!” Trần Thiếu Khanh nói.

“Vương gia, ngài ấy chính là thế tử điện hạ mà người luôn mong nhớ đó.” Tào Tây vội vàng nói, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.

“Tiểu tử thối, là ngươi sao?” Tư Không Mi đột nhiên phấn chấn, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Trần Thiếu Khanh hỏi.

Trần Thiếu Khanh xoa xoa trán, có chút không biết nên trả lời câu nói này của Tư Không Mi như thế nào.

“Đúng vậy, hắn chính là tiểu tử thối của người, thối lắm~” Tô Mặc cười che miệng nói.

Trần Thiếu Khanh liếc nàng một cái trách móc: “Có lẽ vậy.”

Thân thể này không phải của hắn, hắn trả lời rất mơ hồ.

“Thế tử điện hạ, rõ ràng là vậy mà, Vương gia chính là phụ thân của người, phụ thân ruột.” Tào Tây có chút sốt ruột, nhìn vẻ mặt có chút lạnh nhạt của Trần Thiếu Khanh, hắn vội vàng nói.

“Ồ~” Trần Thiếu Khanh khẽ ừ một tiếng.

“Là ta có lỗi với con và nương con, thái độ hiện tại của con ta cũng có thể hiểu được, cũng không mong đợi bây giờ con có thể nhận ta, con không bài xích ta, ta đã rất mãn nguyện rồi.” Tư Không Mi nhìn Trần Thiếu Khanh, trong mắt chứa đầy nước mắt.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 409: Chương 409



Trần Thiếu Khanh thấy ông ta như vậy, lại càng thêm lúng túng.

Chuyện này phải nói rõ thế nào, nói hắn không phải nhi tử của Vương gia?

Nhưng chủ nhân của thân thể này rõ ràng là thế tử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói thân thể này không phải của hắn, là của người khác??

Điều này quá khủng khiếp.

Thôi vậy, đã dùng thân thể của người ta, vậy thì tiện thể nhận luôn cả cha của hắn.

Nghĩ đến đây, hắn gọi một tiếng với Tư Không Mi: “Phụ thân.”

“Cái gì? Con gọi ta sao?” Tư Không Mi mặt đầy vẻ không dám tin hỏi.

“Phụ thân.” Trần Thiếu Khanh nâng cao giọng lại gọi một tiếng.

“Vương gia! Thế tử điện hạ gọi người! Hắn gọi người kìa!”

“Đúng vậy, đại ca, đại nhi tử của huynh gọi huynh kìa!”

Tào Tây và Lý Nham đều cười nhắc nhở Tư Không Mi.

Nước mắt già nua của Tư Không Mi lập tức chảy dài, ông ta đã mong đợi ngày này quá lâu quá lâu rồi.

Ông ta đưa ra bàn tay gầy guộc về phía Trần Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, con lại đây! Con lại đây!”

Trần Thiếu Khanh chậm rãi đi tới: “Phụ thân.”

Hắn lại gọi một tiếng, nắm lấy đôi tay của Tư Không Mi.

Tô Mặc nhìn cảnh này, không khỏi cũng có chút cảm động.

Nàng cảm động vì lòng tốt của sư huynh, rõ ràng đây không phải cha của hắn nhưng sư huynh lại vì dùng thân thể này mà miễn cưỡng mình đáp ứng.

Đây không phải là phong cách hành sự của sư huynh lạnh lùng kia.

Sư huynh đến đây thực sự đã thay đổi quá nhiều.

Biến thành người mà nàng càng ngày càng thích.

“Ta có lỗi với con, không thể làm được chuyện đã hứa với nàng ấy, ta đã hứa sẽ đón hai người về Bắc Cương nhưng vẫn luôn vì có việc trói buộc mà không làm được, mãi đến khi nương của con mất, ta mới phát hiện ra chuyện này đã trì hoãn quá lâu.”

Tư Không Mi nói xong thì dừng lại một chút, thở dài: “Là lỗi của ta! Là lỗi của ta! Đợi khi ta muốn rầm rộ đi tìm con thì phát hiện thân thể mình đã hỏng, ta thậm chí còn không xuống giường được, ta mới nhận ra mình đã vô năng, bởi vì ta đột nhiên phát hiện ra Tư Không Kiệt mà ta luôn để mắt đến đã phạm một sai lầm lớn mà trúng kế của hắn.”

Ông ta nói xong lại thở dài, Trần Thiếu Khanh biết đây là vì thân thể ông ta quá yếu: “Phụ thân đừng vội, sau này có thể từ từ nói, ngày sau còn dài.”

“Đúng vậy Vương gia, nếu như thế tử đã trở về thì đừng vội, việc cấp bách nhất là phải để triều đình biết Vương gia vẫn còn sống, nếu không thánh thượng sẽ phái binh đến truất phiên.” Lý Nham vội vàng chen lời nói.

“Truất phiên?” Tư Không Mi vừa nghe xong lập tức kinh ngạc hỏi: “Ngươi mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

Lý Nham bèn đem chuyện hai ngày nay và chuyện mật tín ông ấy nhận được kể lại một cách tường tận cho ông ta.

“Lần này triều đình đến thế như chẻ tre, mặc dù lấy danh nghĩa là báo thù cho huynh nhưng ta thấy không phải như vậy.”

“Đương nhiên không phải, nếu không thì tên thái thú giả kia và những ám vệ này là sao?” Tô Mặc nói.

“Nàng là?” Tư Không Mi cuối cùng cũng chú ý đến Tô Mặc.

“Phụ thân, nàng ấy là nữ nhi của tướng quân Tô Tử Thành, cũng là nhi tức tương lai của phụ thân.” Trần Thiếu Khanh nói câu cuối cùng đặc biệt rõ ràng.

Mặt Tô Mặc đỏ bừng, không ngờ Trần Thiếu Khanh lại giới thiệu mình như vậy, có phải hơi quá lộ liễu không?

Có hỏi ý kiến nàng không?

Có hỏi nàng đồng ý hay không?

Được rồi... Ta đồng ý!

Tô Mặc không nhịn được, cuối cùng vui vẻ cười lên.
 
Back
Top Bottom