Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 390: Chương 390



Thấy họ, lập tức tiến lên hỏi: “Xin hỏi có phải là đi Mạc Bắc không?”

Lão Lý lập tức trả lời: “Đúng vậy.”

Nói rồi lấy công văn trong n.g.ự.c đưa cho họ.

Có người nhận lấy mở ra xem, rất khách sáo nói: “Vậy thì không sai rồi, Lý đại nhân đã để chúng ta chờ ở đây từ lâu rồi.”

Lão Lý kinh ngạc nói: “Sao thái thú đại nhân lại biết chúng ta đến?”

“À, cũng coi như vậy, mời đại nhân vào.” Ánh mắt nha dịch nhấp nháy, trả lời có chút mơ hồ.

“Đại nhân đã sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rồi sao?” Lão Lý càng kinh ngạc hơn.

Họ lại được coi trọng như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên.

Ngày thường đến những nơi khác, người ta hoặc là thờ ơ, hoặc là hắt hủi rất lâu.

Lý đại nhân này không những phái người đến đón mà còn sắp xếp chỗ ở cho họ trước.

Chuyện gì thế này?

Trong lòng lão Lý đặt ra vô số câu hỏi.

Thường xuyên bị hắt hủi, thỉnh thoảng được người ta nhiệt tình một chút thì thực sự không quen.

Đi theo nha dịch đến nha môn phủ thái thú, vào bên trong, nha dịch để họ đợi ở ngoài đại sảnh, hắn phải vào bẩm báo.

Lão Lý và những người khác xuống ngựa, sau đó dẫn mọi người đứng yên lặng chờ đợi.

Người Tô gia cũng xuống xe ngựa, đứng tại chỗ chờ cùng mọi người.

Đột nhiên, một nha dịch chạy nhanh ra nói với lão Lý: “Lý thị vệ, thái thú đại nhân mời vào.”

Lão Lý đi theo vào trong.

Vừa vào, hắn đã thấy Lý Nham đi ra đón, ông vội vàng chắp tay chào.

Lão Lý vội vàng đáp lễ.

Hai người vào nội đường, Lý Nham lập tức sai người bưng trà bánh lên tiếp đãi.

“Vất vả rồi, bản quan đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người, ngay tại khách đ**m lớn nhất trong thành, tối nay bản quan sẽ đích thân chiêu đãi mọi người.” Lý Nham cười nói.

Lão Lý vội vàng cảm ơn.

“Chỉ là, bản quan có một việc muốn nhờ...”

“Xin hãy nói...”

Những người bên ngoài chờ đợi đã có chút sốt ruột, vừa đói vừa khát, mặc dù đã có nước nhưng không dám uống, chỉ khát không chịu nổi mới lấy ra uống một ngụm.

Bây giờ đã đến nơi, có người liền uống hết nước trong bình.

Không ngờ lại phải chờ lâu như vậy, cổ họng đã sớm bốc khói.

Cuối cùng cũng thấy lão Lý đi ra, phía sau lão còn có một người đội mũ quan, hai người nói cười vui vẻ, xem ra nói chuyện rất vui.

Tào Tây thấy ông, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.

Nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn ông ấy.

Lão Lý đi thẳng đến Tô gia nói: “Các người đi theo họ đi, hôm nay không cần ở trong ngục.”

Hắn chỉ vào một nha dịch nói.

Lý Nham nhìn người Tô gia bằng ánh mắt chứa đựng ý cười, ánh mắt đảo qua đảo lại, từ Tô phu nhân đến Tử Thần, đột nhiên ánh mắt ông ấy dừng lại.

“Tào...” Ông ấy vừa định gọi thì bị ánh mắt của Tào Tây ngăn lại.

Ông ấy gật đầu, nhanh chóng giả vờ không quen biết, lại bắt đầu quan sát từng người Tô gia.

Ông ấy rất muốn tiến lên nói vài câu nhưng thân phận hiện tại không cho phép, ông là quan, còn người Tô gia là phạm nhân.

Ông ấy không thể tự chuốc phiền phức cho mình, cũng không muốn gây rắc rối cho Tô gia.

Người Tô gia bị đưa đi, lại có người ăn mặc như cai ngục đến muốn đưa những người còn lại đi.

“Này! Sao chúng ta lại đến những nơi khác nhau?” Một cô nương của Yên Vũ lâu hỏi.

“Ít nói nhảm, nói nhiều ở đây không có lợi!” Cai ngục lạnh lùng đáp lại.

Mấy người lập tức không dám lên tiếng, bọn họ đã nhận ra cai ngục này không dễ chọc, tuyệt đối không phải người tốt.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 391: Chương 391



Tào Tây bị giữ lại, hắn không phải là người trong đoàn, danh sách không có tên hắn, hắn không thể đi theo, chỉ có thể ở lại.

Không lâu sau, một nha dịch nhỏ đi đến chỗ hắn, nhỏ giọng nói: “Vị gia này, đại nhân nhà chúng ta mời ngài vào.”

Tào Tây gật đầu, rồi đi theo nha dịch nhỏ vào trong.

Vào phòng, nha dịch mở cửa cho hắn vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại, rồi đi mất.

“Tào Tây, là ngươi sao?” Là giọng của Lý Nham.

“Tào Tây bái kiến Lý đại nhân.” Tào Tây thấy Lý Nham vội vàng chắp tay nói.

“Nói nhanh, rốt cuộc vương gia của các ngươi bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Nham cũng không định xã giao nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Cái gì? Đại nhân có ý gì?” Tào Tây tỏ vẻ không hiểu.

“Ngươi đừng giấu nữa, ta biết hết rồi, vương gia mất tích rồi đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Nham thấy biểu cảm của Tào Tây, có chút không vui.

Chẳng lẽ Tào Tây còn không tin tưởng ông ấy, còn muốn giấu ông ấy?

“Mất tích? Đại nhân, ngài có ý gì? Sao vương gia lại mất tích?” Sắc mặt Tào Tây đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nắm lấy tay Lý Nham, lo lắng hỏi.

Lý Nham cẩn thận quan sát hắn, cảm thấy hắn không giống như đang giả vờ, dường như thực sự không biết: “Tại sao ngươi lại ở trong đội lưu đày, chẳng lẽ ngươi thực sự không biết chuyện vương gia mất tích?”

“Không biết, ta thực sự không biết, đại nhân mau nói đi, ta sắp sốt ruột c.h.ế.t mất!” Tào Tây sốt ruột đến mức đầu muốn bốc khói.

Vì vậy, Lý Nham đã kể lại tin tức mật báo nhận được và tin tức từ triều đình cho Tào Tây một cách chi tiết.

Tào Tây tức đến mặt mày xanh mét.

“Đại nhân, tấu chương đó nhất định không phải do vương gia viết, vương gia một mực muốn truyền ngôi cho đích trưởng tử lưu lạc bên ngoài, ta ra ngoài cũng là do vương gia ủy thác đi tìm thế tử điện hạ, vương gia nhất định đã xảy ra chuyện, bị đại công tử hãm hại, nhất định là hắn ta!”

Tào Tây vừa nói vừa nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe.

“Tào Tây, lời này là có ý gì?” Lý Nham nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

Tào Tây lại kể lại chuyện hắn đi tìm Trần Thiếu Khanh nhưng bị Tư Không Kiệt bắt cóc, ép hắn nói ra tung tích của thế tử, sau đó lại được lão Lý cứu.

Lý Nham bỗng nhiên hiểu ra thì ra kẻ chủ mưu của tất cả những chuyện này là Tư Không Kiệt.

Ông ấy không khỏi hít một hơi lạnh, không ngờ đại công tử lại là người tàn nhẫn như vậy.

Ông ấy cảm thấy rất nặng nề, đã qua nhiều ngày như vậy, e rằng vương gia lành ít dữ nhiều.

“Tào Tây, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ phái người đi tìm vương gia, vương gia đối xử với ta như thân huynh đệ, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ không biết đã tìm được thế tử điện hạ chưa?” Lý Nham hỏi.

“Ồ, tạm thời chưa.” Tào Tây do dự một lát, quyết định vẫn giấu chuyện đã tìm được thế tử cho đến khi tìm được vương gia.

Hắn không phải không tin tưởng Lý Nham, mà là lo lắng sẽ liên lụy đến ông ấy.

Tư Không Kiệt giống như một con chó, ngửi thấy mùi là sẽ đuổi theo, nếu biết bọn họ đã gặp mặt, chắc chắn sẽ không tha cho Lý Nham.

Hoặc có thể, ngay cả bức tường cũng có tai, đang vểnh lên nghe họ nói chuyện.

Vì vậy, hắn không thể nói thật.

“Đừng vội, từ từ tìm, bản quan cũng sẽ phái người đi tìm cùng, ngươi cứ yên tâm.” Lý Nham an ủi hắn.

Tào Tây gật đầu, lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức đi khắp thế gian tìm vương gia.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 392: Chương 392



Nhưng nơi này rộng lớn như vậy, hắn biết đi tìm ở đâu?

Nếu như vương gia đã bị Tư Không Kiệt ám sát thì phải làm sao?

Nếu như hắn ta đã mất hết lý trí và hủy thi diệt tích thì hắn càng không có cách nào tìm được?

Lý Nham nhìn ra sự bất an và lo lắng của hắn, vươn tay vỗ vai hắn: “Đừng vội, đợi thêm tin tức, nếu không ngươi sẽ mất bình tĩnh và phản tác dụng, nếu để Tư Không Kiệt phát hiện ra ngươi, một lần nữa rơi vào tay bọn chúng, ngươi sẽ chẳng làm được gì.”

“Ừm.” Tào Tây rất đồng ý với lời nói của Lý Nham, hắn chắp tay: “Đại nhân có lòng, Tào Tây biết, chỉ là bây giờ ta phải đi rồi.”

Nói xong, không đợi Lý Nham nói gì, hắn mở cửa và bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Lý Nham vẫy tay gọi người ra hiệu bảo vệ hắn trong bóng tối, ông ấy lo Tư Không Kiệt sẽ lại ra tay với Tào Tây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tào Tây đi ra khỏi nha môn, hắn cúi đầu bước nhanh ra khỏi thành, hắn phải đi tìm Trần Thiếu Khanh, để kể lại chuyện này cho thế tử.

Đi được một đoạn khá xa, hắn đột nhiên phát hiện mình không biết phải đi tìm thế tử điện hạ ở đâu.

Hắn dừng bước, đứng dưới gốc cây ngẩn người, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của vương gia, đầu hắn đau như cắt, vỗ mạnh vào thân cây, bật khóc nức nở!

“Sao vậy? Có chuyện gì? Sao lại trút giận lên cây?” Đằng sau hắn truyền đến một giọng nói.

“Thế tử?” Tào Tây quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên.

“Suỵt! Đừng có gọi lung tung, thế tử gì chứ, ta tên là Trần Thiếu Khanh.” Trần Thiếu Khanh rất không quen với cách gọi này của Tào Tây, hắn sửa lại.

“Được! Vương gia mất tích, thế tử... không phải, Trần... Trần công tử, vương... mất tích rồi.” Tào Tây vội vàng đến mức lắp bắp.

“Mất tích sao?” Trần Thiếu Khanh tỏ vẻ suy tư: “Ừm, có người nhắc đến ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp.”

“Ai vậy?” Tào Tây hoang mang, nơi này có người muốn gặp hắn sao?

Là ai?

“Ngươi nhắm mắt lại, thấy gì cũng đừng kinh ngạc, cũng đừng nói với bất kỳ ai, nhớ chưa?” Trần Thiếu Khanh nói rồi nắm tay hắn.

“Được! Không nói!” Tào Tây gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trần Thiếu Khanh kéo hắn, nhìn trái nhìn phải không có ai, nhanh chóng tiến vào không gian.

Lúc này, có mấy người ăn mặc như sát thủ chạy nhanh về phía này nhưng khi đến dưới gốc cây, họ phát hiện không có ai, họ cầm d.a.o trên tay ngơ ngác nhìn nhau.

“Không đúng! Vừa nãy Tào Tây còn ở đây, sao quay mặt đi đã không thấy rồi?” Một người nói.

“Đúng vậy? Quái lạ thật!”

Họ trợn mắt nhìn nhau, không biết tại sao một người bình thường lại có thể mất tích không dấu vết.

Lúc này, ở hậu viện nha môn, Tô gia được đưa đến mấy căn nhà lớn rộng rãi sáng sủa.

Nữ quyến hai phòng, nam quyến hai phòng.

Tô phu nhân và Trần Tú ở một phòng, Tử Thần và Vu Đinh Lan ở một phòng.

Huynh đệ Tô Bân một phòng, Tô Thành và huynh đệ Tô Côn một phòng.

“Xin lỗi, ta muốn ở một mình, không quen ở chung với người khác.” Tử Thần chặn Vu Đinh Lan ở ngoài cửa, lạnh lùng nói.

Vu Đinh Lan mặt đầy ngượng ngùng: “Nhưng người ta sắp xếp như vậy, ta không thể chen chúc ở cùng phu nhân bọn họ chứ?”

“Ngươi có thể ở trong ngục.” Lời nói của Tử Thần khiến Vu Đinh Lan nghẹn họng.

Tô Bân vừa vặn nghe được lời này, thấy Vu Đinh Lan bị từ chối ở ngoài cửa, đau lòng vô cùng.

Hắn gõ cửa “bịch bịch” gọi: “Mở cửa, nếu không ta đạp cửa xông vào.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 393: Chương 393



“Ta là vì tốt cho nàng ấy! Tốt nhất là ngươi nên để nàng ấy đi nơi khác ở.” Tử Thần chậm rãi nói.

“Thôi, ta vẫn về ngục ở vậy.” Vu Đinh Lan không muốn họ vì mình mà xung đột, nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Không được, nếu đi thì cũng phải là nàng ta đi, tại sao lại là nàng?” Tô Bân tức muốn chết, đều là do nương nuông chiều nữ nhân này, quá hỗn xược.

Tô phu nhân nghe thấy tiếng ồn ào, đi ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Bân kể lại sự việc cho Tô phu nhân, Tô phu nhân cười nói: “Vừa khéo phòng chúng ta có giường lớn, có thể ngủ thêm một người, ngươi qua ở cùng ta.” Nói rồi kéo Vu Đinh Lan đi vào.

Tô Bân nhìn Vu Đinh Lan đi theo mẫu thân, hắn trừng mắt nhìn căn phòng của Tử Thần, hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi.

Tử Thần nghe thấy ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh, không khỏi thở dài, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.

Bây giờ nàng ấy đang luyện công đến thời điểm quan trọng, sao có thể ở chung với người khác được?

Có lẽ nàng ấy sẽ khôi phục công lực trong hai ngày nữa...

“Được rồi, mở mắt ra đi!” Trần Thiếu Khanh cuối cùng cũng để Tào Tây mở mắt ra.

Tào Tây dụi mắt, tò mò quan sát căn phòng này, một căn phòng vô cùng xa hoa tráng lệ, toàn bộ đồ đạc đều bằng gỗ gụ, trên một chiếc giường lớn có một ông lão đang nằm.

Đột nhiên, hắn mở to mắt, hắn quá quen thuộc với ông lão này, chỉ là không biết tại sao lại trở nên tiều tụy như vậy, đến nỗi hắn không dám tin vào mắt mình.

“Vương gia, Vương gia! Có phải người không? Có phải người không?” Hắn lao tới.

Ông lão nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng gọi của Tào Tây, mí mắt dường như động đậy, ngón tay cũng cử động.

“Vương gia? Chẳng lẽ ông ấy chính là Bắc Cương Vương?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Đúng vậy, chẳng phải ngài ấy chính là Bắc Cương Vương, cũng là cha ruột của thế tử điện hạ sao.” Tào Tây nhìn Trần Thiếu Khanh, vô cùng kích động nói.

Lúc này, Tô Mặc cũng vừa đi vào, nàng vẫn luôn ở bên ngoài xem đất của Trần Thiếu Khanh, vừa mới hái trái cây tươi vào, nàng cắn một quả táo lớn, vừa khéo nghe được câu này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Sư huynh quả thực rất biết cách xuyên, vậy mà lại xuyên thành nhi tử của một Vương gia, hơn nữa còn là trưởng tử của Bắc Cương Vương nổi tiếng lẫy lừng.

Nàng thật sự rất hâm mộ.

“Thế... tử điện hạ, các người tìm thấy Vương gia ở đâu vậy, thuộc hạ nghe thái thú đại nhân nói Vương gia mất tích, suýt nữa thì phát điên lên, không biết phải làm sao, Vương gia lại xuất hiện ở đây.” Tào Tây vừa kinh ngạc vừa phấn khích, nói năng có phần lộn xộn.

Trần Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt của Tào Tây, trong lòng có chút cảm động, không ngờ hắn lại có tình cảm sâu đậm với Bắc Cương Vương như vậy.

“Tối qua lửa cháy ngút trời, các ngươi hẳn đều nhìn thấy chứ?”

“Thấy rồi? Sao vậy?”

“Không sai, đó chính là xe ngựa của Vương gia, xe ngựa của ông ấy bị người động tay động chân, lật xuống dốc, còn bị người đốt lửa, xem ra là muốn hủy thi diệt tích.”

Trần Thiếu Khanh bình tĩnh nói.

“Nhất định là Tư Không Kiệt, nhất định là hắn ta, Vương gia không đợi được tin tức của ta, nhất định là muốn đích thân đi tìm thế tử điện hạ, Tư Không Kiệt tức giận điên cuồng, sợ Vương gia tìm được người thừa kế vương vị nên đã ra tay tàn độc!” Tào Tây tức giận thở hổn hển nói.

Hắn nhìn Vương gia trên giường, sắc mặt tiều tụy, đau lòng không thôi, nghĩ đến việc Vương gia suýt nữa c.h.ế.t trong tay nhi tử ruột của mình, hắn thực sự đau lòng thay Vương gia.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 394: Chương 394



“Tư Không Kiệt?” Giọng Trần Thiếu Khanh bắt đầu lạnh dần: “Tào Tây, ta biết ngươi nói gì rồi, yên tâm, ta sẽ giải quyết.”

“Thế tử điện hạ!” Tào Tây nhìn Trần Thiếu Khanh bình tĩnh tự nhiên, đột nhiên có chỗ dựa tinh thần, không biết từ lúc nào đôi mắt hắn đã hơi ươn ướt.

“Ngươi ở lại chăm sóc ông ấy nhưng không được hỏi han về mọi chuyện ở đây, cũng không được đi lung tung, nhớ chưa?” Trần Thiếu Khanh nhìn hắn hỏi.

“Biết rồi, biết rồi, chỉ cần được ở bên Vương gia và thế tử điện hạ, ta thế nào cũng được.” Tào Tây vội vàng gật đầu.

Hắn từ nhỏ đã được Vương gia cứu mạng trong tuyết nên hắn đã coi Vương gia là người thân nhất, thế tử là người thân nhất của Vương gia, cũng là người thân thiết nhất của Tào Tây hắn.

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đi ra khỏi không gian, Tô Mặc hỏi: “Sư huynh muốn đi tìm Tư Không Kiệt sao?”

“Không cần tìm, đến lúc đó hắn ta sẽ tự khắc đưa tới tận cửa.” Trần Thiếu Khanh nói xong thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy sát khí.

Tô Mặc rất tán thành gật đầu, đây mới là sư huynh mà nàng quen biết.

Tốt lắm! Sư huynh mà nàng quen biết đã trở lại.

Lúc này, Tư Không Kiệt đã truy đuổi đến Nhạn Sơn Quan, đang tức giận quát lớn: “Lũ vô dụng các ngươi, đuổi theo đến tận đây rồi, sao lại để mất dấu người? Bản công tử nuôi các ngươi để làm gì?”

Hắn ta vừa nói vừa rút một con d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c tên ám vệ, ám vệ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất chết.

Tiếng la hét của bọn họ đã làm kinh động Kim Tử và Tiểu Tứ đang ẩn núp trên mái nhà.

Kim Tử truy đuổi đến đây, thấy người mình theo dõi vào nhà, hắn liền dẫn theo đệ đệ nhảy lên mái nhà, đối với bọn họ mà nói thì đây không phải chuyện khó khăn gì.

Hai người lật một viên ngói, nhìn xuống từ khe hở.

Thấy một tên mặt đầy thịt mỡ dùng d.a.o g.i.ế.c một tên khác.

Tiểu Tứ sợ đến mức suýt hét lên, Kim Tử lập tức bịt miệng nó, không cho nó kêu lên.

“Đại công tử, manh mối đột nhiên đứt rồi, tiếp theo phải làm sao?” Có người hỏi.

“Làm sao á? Cho người theo dõi sát sao động tĩnh của triều đình, nếu có tin tức gì thì chuẩn bị phát tang cho lão già kia, ta cũng chuẩn bị kế thừa ngôi vị sớm!” Hắn ta cúi xuống lau m.á.u trên đao vào xác c.h.ế.t rồi nói.

“Nhưng t.h.i t.h.ể của Vương gia đã bị đốt rồi nên...”

“Còn phải để ta dạy ngươi à? Đầu óc ngươi toàn phân à?” Tư Không Kiệt cầm đao trừng mắt nhìn hắn ta hỏi.

“Vâng, thuộc hạ biết rồi, biết rồi!” Người đó lập tức lui ra ngoài.

Ra khỏi phòng, hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đại công tử này thực sự là hỉ nộ vô thường, động một tí là g.i.ế.c người, ở bên cạnh hắn ta thực sự khiến người ta sợ hãi.

“Quả nhiên là hắn.” Kim Tử trên mái nhà nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng càng tin chắc vào phán đoán của mình.

Hắn quả nhiên không theo dõi nhầm, tên mặt đầy thịt mỡ ở dưới kia chính là hung thủ g.i.ế.c người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ cần tìm hiểu rõ hắn ta là ai thì sẽ rất dễ tra ra thân phận của ông lão mà đại ca của bọn họ nhặt được.

“Đi! Gọi lão già Lý Nham kia ra đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi ông ta.” Tư Không Kiệt ra lệnh cho một người.

“Vâng!” Người đó cũng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tư Không Kiệt, hắn ta cúi đầu nghịch nghịch chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay, đột nhiên hắn ta đảo mắt, tháo chiếc nhẫn ra đặt lên bàn, rồi khoanh tay đi ra ngoài.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 395: Chương 395



Kim Tử nhìn thấy chiếc nhẫn của hắn ta, không khỏi nuốt nước bọt, màu sắc thực sự rất đẹp, nước rất trong, nhìn là biết giá trị không hề rẻ.

Chắc chắn trị giá hàng nghìn lượng bạc.

Nếu có thể nghĩ cách lấy được thì cuộc sống của hắn và đệ đệ sẽ sung sướng.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nói với Tiểu Tứ: “Đệ ở đây đợi ta, ta đi một lát rồi về.”

Nói xong liền quay người nhảy xuống.

Thật kỳ lạ, bên ngoài không có một bóng người, hắn rón rén mở cửa đi vào, chiếc nhẫn nằm trên bàn, hắn chỉ cần bước hai bước là có thể lấy được.

Trong lòng Kim Tử vui như nở hoa, nghĩ rằng nếu lấy được nhất định có thể đổi được một số tiền lớn, có lẽ hắn và đệ đệ có thể có một tổ ấm nhỏ.

Hắn không do dự nữa, bước tới, đưa tay về phía bàn.

“Ngươi là ai?” Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy có thứ gì đó đặt lên cổ.

“Ta... ta đi nhầm... đi nhầm.” Kim Tử cười gượng nói.

“Ầm” một tiếng đá tới, đá hắn ngã xuống đất.

“Tiểu tử thối, không nói thật, cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi, mau nói, rốt cuộc là ai sai ngươi đến? Đến đây làm gì?” Một tiếng quát lớn truyền đến.

Kim Tử nhịn đau, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thanh niên mặt đầy thịt mỡ, trợn tròn mắt quát mắng hắn.

“Ta chỉ là một tên trộm, thấy chiếc nhẫn này đẹp nên muốn lấy, ta sai rồi, tha cho ta đi, ta không dám nữa.” Kim Tử vội vàng quỳ xuống nói lời mềm mỏng.

“Thật vậy sao? Nếu ngươi dám nói dối nửa câu, lão tử sẽ g.i.ế.c ngươi.” Tư Không Kiệt tiến lên lại đá hắn một cú thật mạnh.

“Thật vậy mà, cha ta là một con bạc, đã thua hết tiền trong nhà, ta và đệ đệ thậm chí còn không có cơm ăn, ta không còn cách nào khác nên đành đi ăn trộm.” Kim Tử vừa nói vừa không ngừng dập đầu cầu xin, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Đại công tử, ta thấy hắn chỉ là một tên trộm vặt, chi bằng dạy cho hắn một bài học rồi đuổi hắn đi.” Có người ở bên cạnh nói với Tư Không Kiệt.

“Được! Cút!” Tư Không Kiệt nói xong liền đá một cước lên bàn tay trái của Kim Tử, còn cười dữ tợn dùng sức nghiền nát, từ trái sang phải, từ phải sang trái, cho đến khi cảm thấy ngón tay này gần như phế đi mới gào lên: “Ném hắn ra ngoài cho ta!”

“Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia.” Kim Tử cảm thấy ngón tay mình đã đau đến tê liệt, hắn cố gắng chịu đựng, khóe miệng nở một nụ cười và không ngừng nói lời cảm ơn.

Lúc này, Tiểu Tứ trên mái nhà nhìn thấy cảnh ca ca mình bị bắt nạt thảm thương, cố gắng che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.

Kim Tử bị mấy tên đại hán ném ra khỏi sân: “Ầm” một tiếng đóng sầm cổng lớn lại.

Nhìn cánh cổng đóng chặt, Kim Tử lập tức ngã quỵ xuống đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay này đau quá sức chịu đựng, đau như lửa đốt, đau đến mức hắn mồ hôi đầm đìa, như vừa được vớt ra từ trong nước.

“Ca ca, ca ca...” Tiểu Tứ che miệng khẽ gọi, mắt đăm đăm nhìn Kim Tử bị ném dưới đất.

“Tiểu Tứ, đừng khóc, đừng khóc, trèo xuống từ bên này, ta đỡ đệ.” Giọng Kim Tử yếu ớt vô lực, hắn cố gắng đứng dậy, giơ cánh tay về phía Tiểu Tứ trên mái nhà.

“Không... ca, tay huynh gãy rồi, không đỡ đệ được đâu.” Tiểu Tứ hạ giọng nói.

“Đệ trèo về phía này, ta... đỡ đệ, nhanh... nhanh lên.” Kim Tử dang rộng cánh tay nói.

Trán hắn toát đầy mồ hôi, đau đến toàn thân run rẩy. Hắn cảm thấy năm ngón tay mình đã bị nghiền nát.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 396: Chương 396



Tên béo kia nặng quá, giẫm hắn suýt chết, chỉ là hắn nghĩ đến đệ đệ vẫn còn trên mái nhà, hắn liền ép mình tỉnh táo, không được ngất đi.

“Ca ca, đệ sợ, cao quá.” Tiểu Tứ cẩn thận trườn đến mép mái nhà, nức nở nhìn ca ca đang đau đến mức không đứng vững bên dưới.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhanh lên...” Kim Tử đã hơi đứng không vững.

Hắn thật muốn bay lên ôm đệ đệ xuống.

“Ca ca! Đệ sợ! Cao quá!” Tiểu Tứ nhìn xuống dưới, không dám nhảy, càng đau lòng khi thấy bàn tay bị thương của ca ca không thể đỡ mình.

Chân hắn hơi mềm, đá một viên ngói rơi xuống mái nhà.

“Rầm”

“Ai vậy?” Đột nhiên cửa mở, có người nhìn thấy Tiểu Tứ trên mái nhà: “Bắt trộm! Trên đó còn có một tên trộm!”

Có người bắt đầu hét lên với Tiểu Tứ trên mái nhà.

“Nhanh... nhanh nhảy xuống!” Kim Tử sốt ruột muốn chết, đệ đệ rơi vào tay bọn họ còn có thể tốt đẹp sao?

Không được! Hắn phải cứu đệ đệ ra!

Hắn vừa định xông vào, đột nhiên một bóng người vụt qua trước mặt hắn, nhanh như chớp khiến người ta không kịp phản ứng.

Người đó vung tay, hắn và Tiểu Tứ lập tức biến mất.

“Người đâu? Có ai đâu?”

“Ta thấy rồi, vừa nãy rõ ràng là ở trên mái nhà.”

“Mắt ngươi hoa rồi sao? Có ai đâu?”

Vài người trông giống thị vệ đi ra xem, không thấy bóng người nào, lại chửi rủa đi vào.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.

May mà họ đến kịp, nếu không thì Kim Tử và Tiểu Tứ đã gặp nguy hiểm.

“Sư huynh, huynh đi xem vết thương của Kim Tử, đám chó c.h.ế.t này giao cho ta!” Tô Mặc nói xong liền dịch chuyển tức thời vào sân vừa nãy.

Sân rất yên tĩnh, không có ai canh gác bên ngoài nhưng Tô Mặc lại cảm thấy có rất nhiều cao thủ ám vệ.

Nàng cảm nhận được sát khí nồng nặc.

Tô Mặc tiếp tục dịch chuyển tức thời vào trong nhà, phát hiện trong nhà có mấy tên thị vệ, bên trong cùng là một nam tử trẻ tuổi mặt đầy thịt mỡ ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ hoàng hoa.

“Đại công tử, đừng vội, Vương gia không còn, chẳng phải Bắc Cương này là của ngài sao?” Một tên thị vệ nịnh nọt nói.

“Chưa chắc, thánh chỉ mãi không đến, lòng ta luôn không yên, không biết tên cẩu hoàng đế kia đang tính toán gì.” Tư Không Kiệt chửi rủa.

Trong lòng Tô Mặc khẽ động, ra là vậy, thì ra người này chính là đại công tử Tư Không Kiệt của Bắc Cương Vương.

Chính hắn ta vẫn luôn truy sát Tào Tây, muốn tìm Trần Thiếu Khanh để trừ khử.

Tốt! Tốt lắm!

Tô Mặc lấy ra từ không gian hơn chục gói thuốc bột ném về phía đám người kia.

Đặc biệt ưu ái Tư Không Kiệt, vậy mà lại rắc lên người hắn ta từ đầu đến chân bốn năm gói thuốc bột.

Loại thuốc bột này có độc tính rất mạnh, chỉ cần dính một chút là sẽ lập tức tử vong.

Huống chi lại nhiều như vậy.

Tư Không Kiệt vốn đang ngồi, đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị thứ gì đó bao bọc, đau đớn khắp người, hắn ta bắt đầu co giật dữ dội, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u đen, thân thể ngửa ra sau, trợn mắt lật đật.

Những người còn lại cũng chỉ giãy giụa một lúc rồi đều tắt thở.

Trong phòng lập tức nằm la liệt một đám.

Tô Mặc lại lấy ra một lọ nước hóa cốt rắc lên trên, không lâu sau mấy xác c.h.ế.t đã thành một vũng máu.

Xử lý xong, Tô Mặc vỗ tay, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, Trần Thiếu Khanh đang nghiêm túc kiểm tra tay của Kim Tử.

Hắn an ủi Tiểu Tứ đang khóc không ngừng, chụp phim cho Kim Tử đã được tiêm thuốc tê.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 397: Chương 397



Quả nhiên tay hắn bị giẫm nát.

Các khớp xương bị vỡ vụn, lòng bàn tay bị nát một mảng.

Nhìn vào thật sự thảm không nỡ nhìn.

May mà phòng thí nghiệm căn cứ của bọn họ cũng đi theo, chỉ là không ở chỗ hắn, mà ở trong không gian của sư muội.

Trần Thiếu Khanh quyết định ra ngoài tìm Tô Mặc, xem nàng xử lý đám người kia thế nào rồi.

Không ngờ Tô Mặc lại tự xuất hiện.

Đắc ý nói: “Sư huynh, vương vị của huynh vững chắc rồi, ta đã xử lý tên ca ca súc sinh của huynh, không để lại một chút cặn bã nào.”

“Không tệ! Đúng là phong cách của sư muội ta.” Trần Thiếu Khanh khen ngợi.

Tiếp đó hắn lại nói tình hình của Kim Tử, nói phải dùng đến phòng thí nghiệm y tế.

Tô Mặc không nói hai lời, ra hiệu cho Trần Thiếu Khanh bế Kim Tử nhảy vào không gian của mình.

Trần Thiếu Khanh cũng theo sát nhảy vào.

Đến phòng thí nghiệm y tế, Trần Thiếu Khanh đặt hắn lên giường bệnh, lập tức bắt đầu điều trị.

Tô Mặc cho hắn uống một viên thuốc đặc hiệu do phòng thí nghiệm chế tạo, sau đó hai người cùng nhau bắt đầu phẫu thuật cho hắn.

Xương của hắn vỡ rất nghiêm trọng, hầu như không còn chỗ nào tốt.

Dọn sạch vụn xương, khử trùng.

Tô Mặc dùng dụng cụ tiên tiến đo chiều dài xương bàn tay của hắn, dùng vật liệu công nghệ cao in ra những chiếc xương có kích thước chính xác rồi ghép lại từng chút một cho hắn.

Loại vật liệu này có tính đàn hồi tốt, có thể thay thế xương, hơn nữa còn rất dễ thích ứng.

Nếu lành lại, hoàn toàn có thể vận động tự nhiên, không kém gì trước đây.

Khoảng hai canh giờ, hai người cuối cùng cũng xong việc, nhìn bàn tay giả đã làm xong, hai người nhìn nhau, thở dài nhẹ nhõm.

Kim Tử may mắn, gặp được bọn họ, nếu không thì đôi tay này coi như phế.

Tiểu Tứ đã ngủ trong không gian của Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh nhẹ nhàng đặt Kim Tử đã phẫu thuật xong lên giường bên cạnh hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Như vậy khi hai người tỉnh lại đều có thể nhìn thấy nhau, không đến nỗi lo lắng.

“Sư huynh, bệnh của Bắc Cương Vương thế nào rồi?” Tô Mặc hỏi.

“Ông ấy không phải bị bệnh, mà là trúng độc, tuy nhiên về cơ bản đã giải được nhưng cơ thể đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, rất khó hồi phục.” Trần Thiếu Khanh thở dài nói.

“Tên khốn này, lòng dạ thật độc ác, ngay cả cha ruột của mình cũng hại, đúng là không phải người!” Tô Mặc mắng.

“Vậy tiếp theo sư huynh định làm gì?” Tô Mặc hỏi.

Không gian của bọn họ ở tạm thì được nhưng ở lâu thì không phải là kế sách lâu dài.

“Hỏi Tào Tây xem, xem ở đây họ có người thân nào không, có thể đi nương nhờ trước.” Trần Thiếu Khanh nói rồi lại vào không gian của mình.

Tào Tây quả nhiên biết: “Thái thú Nhạn Sơn Quan và Vương gia là thế giao, chắc chắn sẽ thu nhận.”

“Được, vậy đưa các ngươi đến đó.” Trần Thiếu Khanh nói rồi cùng Tô Mặc đến nha môn.

Đến nơi, bọn họ đặt Tư Không Mi lên một chiếc xe ngựa lớn rồi đưa ra ngoài.

Tào Tây phi ngựa đi báo tin, không lâu sau đã thấy Thái thú Lý Nham đích thân ra ngoài, phái người khiêng những người trên xe ngựa vào nội trạch.

Sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, Trần Thiếu Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, lại thu xe ngựa vào không gian.

Lúc này, Kim Tử trong không gian cũng tỉnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn, trong phòng toàn là đồ gỗ lim, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Đây là đâu?

“Tiểu Tứ, Tiểu Tứ.” Việc đầu tiên hắn làm là tìm đệ đệ mình.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 398: Chương 398



Kim Tử tìm kiếm, hắn thấy Tiểu Tứ đang ngủ ngon lành trên một chiếc giường bên cạnh.

Trên mặt Tiểu Tứ còn đọng nước mắt, có thể thấy vừa mới khóc xong.

“Tiểu Tứ.” Kim Tử khẽ gọi.

“Ca ca! Đừng đánh ca ca ta! Đừng đánh...” Tiểu Tứ đột nhiên kêu lên, sau đó nước mắt lại rơi xuống.

“Tiểu Tứ, ca ca không sao, ta không sao.” Kim Tử vội vàng đáp lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Tứ mơ màng mở mắt, thấy ca ca, hắn “Oa” một tiếng khóc lớn rồi nhào vào lòng ca ca.

Kim Tử vội vàng ôm lấy hắn.

“Cẩn thận, tạm thời tay ngươi vẫn chưa dùng sức được.” Trần Thiếu Khanh đi vào nhắc nhở.

Tô Mặc đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Hai người thật gan dạ, dám đuổi theo bất cứ ai.”

“Chính là bọn họ, là hắn ta muốn hại người trên xe ngựa, chỉ là ta chưa kịp tra rõ hắn ta là ai thì...”

Kim Tử nói rồi cúi đầu, có chút hổ thẹn.

“Không được phép mạo hiểm như vậy nữa, Kim Tử ngươi phải nhớ, làm gì cũng phải bảo vệ bản thân trước, rồi mới làm những việc khác, nhớ chưa?” Trần Thiếu Khanh nghiêm mặt nói: “Nếu không ngươi hấp tấp như vậy, không chỉ hại mình mà còn hại cả đệ đệ ngươi.”

“Ta nhớ rồi!” Kim Tử gật đầu, nhìn bàn tay được băng bó cẩn thận của mình.

Hắn biết là bọn họ đã cứu huynh đệ hắn, nếu không thì e rằng giờ này đã mất mạng rồi.

“Chuyện này ta đã giải quyết rồi, ngươi đừng quan tâm nữa, cũng đừng nói với người khác, cũng đừng tùy tiện dẫn đệ đệ đi lung tung nữa, biết chưa?” Trần Thiếu Khanh một lần nữa dặn dò bọn họ.

“Biết rồi.” Kim Tử và Tiểu Tứ đồng thanh đáp.

Tiểu Tứ nằm trong lòng Kim Tử, nhìn bàn tay của ca ca: “Ca ca, tay huynh còn đau không?”

“Không đau.”

“Đệ thấy hết rồi, bọn họ ác như vậy, chắc chắn là đau, huynh để đệ thổi cho.” Nói rồi tiểu nam hài tiến lại gần bàn tay, nhẹ nhàng thổi hai cái.

“Không đau nữa rồi, ca ca khỏe rồi, hì hì...” Kim Tử cố tỏ ra thoải mái để phối hợp với đệ đệ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn hai huynh đệ, cả hai không khỏi bật cười.

“Tạm thời hai người cứ ở đây, đừng ra ngoài, đừng đi đâu hết.” Tô Mặc nói với bọn họ.

Họ nghĩ trước tiên sẽ tìm cho hai huynh đệ một nơi trú ẩn, không thể cứ lang thang như vậy được.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đến ruộng thuốc trong không gian, cả hai kinh ngạc phát hiện một số loại thuốc đã có thể thu hoạch.

“Sư huynh, không ngờ lại nhanh như vậy, có nên gửi một ít thuốc cho Trịnh lang trung không?” Tô Mặc cong mắt hỏi.

Nàng dường như lại nhìn thấy những đồng bạc trắng xóa.

Trần Thiếu Khanh vung tay, thu hết thuốc vào không gian của mình: “Ta sẽ mang đến cho ông ta ngay.”

Nói xong, hắn nhảy ra khỏi không gian của Tô Mặc, sau đó dịch chuyển đến trấn Tiêu Hà.

Tìm thấy tiệm thuốc của bọn họ, tình cờ gặp Trịnh lang trung đang trấn an rất nhiều thương nhân dược liệu đang chờ ở cửa: “Thật ngại quá, thuốc đã hết sạch rồi, mọi người đợi thêm vài ngày nữa, khi nào có thuốc ta sẽ báo cho mọi người biết.”

“Trịnh lang trung, mấy ngày trước ông cũng nói đợi vài ngày, hôm nay ta đến ông vẫn nói đợi vài ngày, rốt cuộc là bao nhiêu ngày, ông nói một ngày cụ thể đi.”

“Đúng vậy, ông không thể cứ lừa chúng ta mãi được, chúng ta không thể chờ thêm nữa.”

Người bán thuốc cằn nhằn với Trịnh lang trung.

Trịnh lang trung rất bất lực, đột nhiên ông ta quay đầu nhìn thấy Trần Thiếu Khanh đang cười với mình, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Có hàng rồi, hàng đến rồi!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 399: Chương 399



Nói rồi nắm lấy Trần Thiếu Khanh nhưng nhìn thấy hai tay hắn trống không, lại liếc nhìn ra sau hắn, cũng không thấy xe chở hàng, không khỏi sốt ruột nói: “Đông gia, hàng đâu, hàng cứu mạng đâu?”

Trần Thiếu Khanh cười nói: “Tất nhiên là mang theo rồi, không thì ta đến đây làm gì?”

“Vậy thì tốt! Nếu không thì ta sắp bị bọn họ ăn thịt rồi.” Nói rồi kéo Trần Thiếu Khanh đi vào.

Có người hầu đến rót trà, Trịnh lang trung vội vàng hỏi: “Hàng ở đâu?”

“Ở cửa, ông không thấy sao?” Trần Thiếu Khanh cười chỉ vào cửa nhà.

Trịnh lang trung ngẩn người trong chốc lát, ông ta vừa từ cửa đi vào, không thấy gì cả.

Nhưng ông ta vẫn đi ra ngoài cửa nhìn lại, quả nhiên thấy hơn mười bao tải.

Ông ta có chút bối rối, chẳng lẽ mắt mình kém đến vậy, hơn mười bao tải mà không nhìn thấy?

Nghĩ đến đám người bán thuốc như sói ở cửa tiệm, ông ta không kịp nghĩ nhiều.

Ông ta mở từng bao tải ra, lập tức vui mừng khôn xiết.

Đây đều là thuốc tươi, có loại còn đọng cả giọt nước.

“Hàng tốt, tuyệt đối là hàng tốt thượng hạng!” Trịnh lang trung cầm một viên lên xem kỹ, không khỏi khen ngợi.

Thuốc tốt như vậy thật khó kiếm, đông gia của ông ta thật có bản lĩnh, vậy mà có thể tìm được loại thuốc khan hiếm chất lượng tốt như vậy.

“Đông gia, ngài chờ một chút, tôi đi một lát rồi về ngay.” Nói rồi bảo người hầu mang hơn mười bao tải này đến đại sảnh của tiệm thuốc.

Trần Thiếu Khanh nhìn từ trên lầu xuống, thấy một đám người bán thuốc vây chặt lấy Trịnh lang trung, không lâu sau, hơn mười bao tải thuốc đã bị cướp sạch.

Hai người hầu, một người cân, một người tính tiền, đều bận rộn không ngớt.

Đến khi bao thuốc cuối cùng bị lấy đi, Trịnh lang trung mới nhớ đến Trần Thiếu Khanh trên lầu, vội vàng chạy lên.

“Đông gia, việc làm ăn của chúng ta tốt quá, cung không đủ cầu, những người bán thuốc này ngày nào cũng vây quanh chặn đường, ta sắp thành chuột chạy qua đường rồi... ha ha...” Trịnh lang trung vui vẻ cười lớn.

“Không tệ!” Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Không biết bây giờ ông đã phát triển được bao nhiêu đại lý rồi?”

“Đã có mười ba nhà rồi, xa nhất đã đến Nhạn Sơn Quan, tin rằng rất nhanh sẽ đến Đinh Đào.” Trịnh lang trung nói rồi bảo người hầu lấy sổ sách ra cho Trần Thiếu Khanh xem.

Trần Thiếu Khanh lật sơ qua, phát hiện gần đây đã kiếm được không ít bạc, hơn nữa còn có rất nhiều cửa hàng gấp gáp muốn lấy hàng, đều đã đặt cọc trước cả trăm lượng.

“Không tệ, Nhạn Sơn Quan cũng có tiệm của chúng ta rồi sao?” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm, đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện.

“Có chuyện này, không biết chưởng quầy của tiệm ở Nhạn Sơn Quan có thể giúp được không?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Chắc chắn có thể.” Trịnh lang trung trả lời rất chắc chắn: “Bởi vì đó là một người họ hàng xa của ta, chỉ cần có thể cung cấp hàng cho hắn, để hắn kiếm được tiền, hắn sẽ đồng ý làm bất cứ điều gì.”

“Vậy thì tốt!” Trần Thiếu Khanh nghe xong, mắt cười híp lại.

Lúc này, Tô Mặc dẫn theo Kim Tử và Tiểu Tứ đang đi dạo trên phố xá đông đúc nhất của Nhạn Sơn Quan.

Nàng mua cho Kim Tử và đệ đệ mỗi người hai bộ quần áo, hai đôi giày, lại dẫn bọn họ đến quán ăn ăn một bữa no nê.

Tiểu Tứ ăn đến chảy cả nước miếng, cứ ngây ngô cười mãi, cười xong lại ăn, ăn xong lại ngây ngô cười, có thể thấy, tiểu nam hài vui mừng từ tận đáy lòng.

Kim Tử nhìn thấy đệ đệ vui vẻ như vậy, thở phào nhẹ nhõm rồi cũng cười.
 
Back
Top Bottom