Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 280: Chương 280



Lão Lý được Tôn Hằng nhờ vả phải chăm sóc người Tô gia, đặc biệt là Tô phu nhân, hắn nghĩ nếu trời mưa thì xe ngựa cũng không tránh khỏi bị vào nước, vẫn nên phòng ngừa trước thì hơn.

Tô Mặc từ xa đã nhìn thấy tất cả những điều này, nàng lại thêm phần cảm kích lão Lý.

Kế hoạch không thể thực hiện, cuối cùng trước khi họ tìm được chỗ tránh mưa thì trời đã đổ mưa.

Một trận mưa thu, một trận lạnh lẽo.

Mưa mang theo hơi lạnh rất nhanh đã làm mọi người ướt sũng.

Mười mấy tên thị vệ đều mặc áo tơi đội nón lá nhưng đám người lưu đày này thì thảm rồi, chẳng có gì cả, thậm chí trên đầu còn chẳng có một chiếc lá cây, chỉ có thể đứng chịu trận.

Bốn phía trọc lóc, không có chỗ trú, không có chỗ trốn.

Mười mấy cô nương của Yên Vũ lâu và mấy thư sinh phía sau đều trở thành gà ướt sũng.

Tất cả đều chật vật không chịu nổi, mưa lớn khiến người ta không mở mắt ra được, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể chịu đựng, dẫm lên bùn đất dưới chân, bước từng bước nặng nhọc về phía trước.

Người Tô gia thì vẫn ổn, ngồi trong xe ngựa, trên xe còn phủ tấm vải dầu mà lão Lý đưa cho.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, tấm vải dầu bị thổi bay đi, mấy cô nương của Yên Vũ lâu thấy vậy, liền xông lên tranh giành, muốn giành được để che mưa.

Vài cô nương vì một tấm vải dầu mà đánh nhau, lăn lộn trong bùn đất.

“Cút hết ra cho ta, không ai được giành tấm vải dầu này.” Lão Lý cưỡi ngựa vung roi quát.

Đám cô nương đang giằng co vội vàng đứng dậy, chỉ thấy bọn họ đều đã thành người bùn, tóc tai bù xù, nước bùn theo đuôi tóc nhỏ từng giọt, mặt mũi không còn nhìn ra màu sắc, từng cô nương xinh đẹp đã biến thành khỉ bùn.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh mặc áo mưa cưỡi ngựa nhìn đám người này, không khỏi lắc đầu, quả nhiên người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì thức ăn.

Vì một tấm vải dầu che mưa mà có thể đánh nhau như vậy, nếu nhìn thấy những thứ vàng bạc thì chẳng phải sẽ g.i.ế.c người sao?

“Cút hết cho ta! Tấm vải dầu này là ta cho Tô gia, ta xem ai dám giành, ta sẽ đánh gãy tay các ngươi.”

Lão Lý dùng roi quất mạnh về một hướng, uy h.i.ế.p bọn họ.

Đuôi roi vừa vặn quất vào người Tiểu Diệp, nàng ta đau đến giật mình, vội vàng ôm chặt lấy người.

Nàng ta dùng ánh mắt căm hận nhìn lão Lý, lại chuyển ánh mắt sang xe ngựa Tô gia, nghiến răng nghiến lợi!

Xe ngựa Tô gia không còn vải dầu, không lâu sau cũng bị mưa làm ướt đẫm, chỉ là Tôn Hằng đã sớm chuẩn bị sẵn áo tơi và nón lá cho mọi người, Trần Tú đã sớm lấy ra cho mọi người mặc vào.

Chương Tử Yên c.h.ế.t nên có thừa một cái, Trần Tú trực tiếp đưa cho Tử Thần.

Trong xe trừ cô nương đầu bếp mặt đen, mọi người đều mặc áo tơi đội nón lá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Bân do dự, đưa đồ che mưa trong tay cho Vu Đinh Lan: “Nàng mặc vào đi.”

Mọi người đều rất kinh ngạc, vì sao nương và đại ca lại đối xử tốt với cô nương đầu bếp này như vậy, không chỉ gọi nàng ấy lên xe, đại ca còn đưa đồ che mưa cho nàng ấy.

Tức thì Tô Bân có thể cảm nhận được trong xe tràn ngập những bong bóng nghi vấn của mọi người.

Nhưng nương đã dặn hắn, chuyện này không được nói cho ai biết, chỉ có hai người bọn họ biết.

“Đại ca, vì sao huynh lại đưa cho nàng ấy?” Tô Quân nhỏ giọng hỏi: “Mưa lớn như vậy, chẳng lẽ huynh muốn bị ướt sao?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 281: Chương 281



“Nàng ấy là nữ tử, bị ướt sẽ... sẽ bị bệnh.” Tô Bân ngượng ngùng nói.

Hắn không giỏi nói dối, lời nói có phần cứng nhắc không tự nhiên.

“Vậy bên ngoài có nhiều cô nương của Yên Vũ lâu như vậy, cũng đều là nữ tử, sao huynh không đưa cho bọn họ?” Tô Quân lại lẩm bẩm.

“Câm miệng, nói năng kiểu gì vậy, sao có thể đem nàng ấy... so sánh nàng ấy với những người bên ngoài kia?” Tô phu nhân lập tức không vui.

Vu Đinh Lan trả lại đồ che mưa cho Tô Bân: “Ta không sao, chàng mặc vào đi.”

“Nàng mặc đi.” Tô Bân không chút do dự đội nón lá cho nàng ấy, khoác áo tơi cho nàng ấy.

Mắt mọi người mở to tròn xoe, sắp rớt ra ngoài.

Đại ca đây là bị trúng tà rồi sao?

Chẳng lẽ coi trọng cô nương mặt đen như đáy nồi này sao?

Tử Thần nhìn Vu Đinh Lan với vẻ thích thú, rõ ràng là đã ăn Hắc Tố Hoàn nên mặt mới thành như vậy.

Viên thuốc này là hắn và đồ đệ cùng nghiên cứu ra, hẳn là cô nương này thành ra như vậy, cũng là do quỷ linh tinh Tô Mặc kia bày trò.

Hắn không biết Vu Đinh Lan có quan hệ gì với Tô gia nhưng hắn nhìn ra Tô Bân rất lo lắng cho cô nương này, Tô phu nhân cũng rất để ý đến nàng ấy.

Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại, lão Lý nhìn những người không có đồ che mưa bị ướt đến mức không còn ra hình người, nghĩ tiếp tục đi như vậy e là không được.

Hắn nhìn về phía trước, không khỏi vui mừng, đúng là trời không tuyệt đường người, phía trước lại có một ngôi miếu hoang.

“Mọi người nhanh lên, đến miếu hoang phía trước nghỉ ngơi.” Lão Lý lớn tiếng hô.

Mưa lớn như vậy, nói chuyện chỉ có thể hét mới miễn cưỡng nghe thấy.

Xe ngựa Tô gia đến trước cửa miếu hoang, hơn mười người của Yên Vũ lâu đã bị ướt đến mức không đứng vững, đi đến bậc thềm trước cửa miếu, cả đám đều nằm vật ra đất, thở hổn hển nghiêng ngả.

Vài thư sinh thì còn đỡ, tuy cũng rất chật vật nhưng vẫn giữ được phong thái nho nhã của thư sinh, im lặng đi vào miếu, tìm chỗ nghỉ ngơi.

Tô Bân và Tô Quân xuống xe, sau đó dìu Tô phu nhân xuống xe.

Tô Thành cũng dìu mẫu thân mình xuống, hai người Tô Côn và Tô Lâm ủ rũ cũng tự mình nhảy xuống.

Từ sau khi Chương Tử Yên chết, hai hài tử này không thích nói chuyện, có hỏi cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, nếu không thể không nói thì cũng chỉ miễn cưỡng nói vài chữ, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tô Lâm có lúc ngủ mơ còn khóc, mọi người đều biết, hắn nhớ nương.

Mặc dù mọi người đều thương cảm cho chúng nhưng nương của chúng thật sự là...

Không ai nhắc đến nữ nhân đó, Tô phu nhân cũng đã cảnh cáo mọi người, không được phép nhắc đến nàng ta, nữ nhân đó là nỗi ô nhục của Tô gia.

Còn về Tô Côn, Tô phu nhân vẫn chưa nghĩ ra cách đối xử với hắn, bây giờ lưu đày, cũng chỉ có thể để hắn đi theo, nếu không thì một tiểu hài tử nhỏ như vậy biết đi đâu.

Lúc Kiều Uyển còn sống, chỉ nhắc đến Tô Côn một câu, đó là nói hắn là con hoang, là con hoang do Chương Tử Yên với một kẻ nào đó sinh ra, có câu nói này, Kiều gia chắc chắn sẽ không nhận hắn.

Cứ đi theo trước đã, đi một bước tính một bước.

Tô phu nhân nghĩ đến đây liền thở dài.

Người xống xe cuối cùng là Tử Thần và Vu Đinh Lan.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Tô Bân vẫn luôn dõi theo Vu Đinh Lan, thấy nàng ấy xuống xe, vốn định đưa tay ra đỡ nhưng Tô phu nhân lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 282: Chương 282



Tô Bân đành thôi, vẻ mặt bất lực, nhìn nàng ấy xuống xe mới thu hồi ánh mắt lại.

“Nương, đại ca thích cô nương đầu bếp kia.” Tô Thành thì thầm với Trần Tú: “Huynh ấy cứ nhìn nàng ấy mãi.”

“Nói bậy, mặt đen như đáy nồi như vậy, nhìn thế nào, đại ca ngươi sao có thể thích người như vậy?” Trần Tú quát mắng hắn.

Tô phu nhân ở bên cạnh nghe thấy, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút, lại nuốt lời vào bụng.

Tạm thờ vẫn nên giấu thân thế của Vu Đinh Lan, đợi đến lúc thích hợp rồi nói.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì không sao, nếu xảy ra chuyện thì khó mà giải quyết.

“Này! Ngươi mau qua đây nấu cơm cho chúng ta, sắp c.h.ế.t đói rồi.” Một tên thị vệ đến gọi Vu Đinh Lan.

Vu Đinh Lan nhìn Tô Bân cầu cứu, lại nhìn Tô phu nhân.

Nàng ấy cái gì cũng không biết, ngay cả nhóm lửa cũng không biết, càng đừng nói đến nấu cơm.

Tô phu nhân hiểu được ánh mắt của nàng ấy, đương nhiên hiểu rằng tiểu thư được nuôi trong nhà như nàng ấy là người tay không thể xách, vai không thể vác, làm gì cũng có nha hoàn hầu hạ, đâu cần phải nấu cơm, e rằng số lần vào bếp cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Hôm nay khó tìm củi, lại ẩm ướt, hay là mấy vị quan gia đến ăn cùng chúng ta đi, như vậy vừa tiết kiệm thức ăn vừa tiết kiệm củi.” Tô phu nhân cười nói: “Chúng ta có thịt hổ muối, vẫn chưa ăn hết, hâm nóng lại một chút, mọi người cũng có thể ăn tạm một bữa.”

Tên thị vệ nghe xong gật đầu: “Ta đi hỏi Lý ca, nếu hắn đồng ý, chúng ta sẽ đến đây ăn nhờ.” Nói xong liền quay đầu đi tìm lão Lý.

“Nương, người gọi bọn họ đến làm gì?” Tô Quân có chút không hiểu: “Chúng ta tự mình ăn cơm không phải tốt hơn sao, cần gì phải gọi người ngoài đến?”

Hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nương, gọi nhiều người như vậy, bọn họ phải đi tìm thêm bao nhiêu củi, trời mưa thế này thì tìm ở đâu?

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng bên cạnh, Tô Mặc không lên tiếng, mà trực tiếp nhảy vào không gian của mình.

Nàng nhớ đã thu Ngự thiện phòng, hình như bên trong có rất nhiều củi và than.

Lúc này vừa hay có thể lấy ra để cứu nguy.

Trần Thiếu Khanh theo sát phía sau, cũng đi theo nàng vào không gian của Tô Mặc.

“Mặc Mặc, ta đã chất củi và than vào kho số hai, muội vào là thấy ngay.” Trần Thiếu Khanh thấy Tô Mặc có vẻ bối rối, liền lớn tiếng nói với nàng.

Tô Mặc quay đầu nhìn sư huynh, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, khiến Trần Thiếu Khanh không khỏi ngẩn người.

Quả nhiên, khi vào kho số hai, vừa vào cửa đã thấy chất củi thành đống như núi, còn có từng đống than thượng hạng.

Tô Mặc nhìn thấy thì trong lòng vô cùng vui mừng, xem ra bữa trưa của nương và những người khác đã có thể xử lý.

Bên ngoài, Tô gia vừa tìm được một nơi khô ráo để dừng chân, đột nhiên nghe thấy một câu nói kỳ quái: “Ôi chao, xem ra có người đã ôm chân quan gia rồi, có xe ngồi, còn có thể ăn cơm cùng quan gia, chúng ta không thể so sánh được.”

Người nói là một cô nương của Yên Vũ lâu, từ đầu đến chân nàng ta toàn là bùn, quần áo còn ướt sũng không ngừng nhỏ nước bùn.

Mặc dù như vậy cũng không ngăn cản nàng ta nói lời cay độc.

“Đúng vậy, cùng là lưu đày, người ta có xe ngựa để ngồi, có cơm nóng để ăn, chúng ta lạnh như băng, ngay cả nước nóng cũng không có để uống, nói lý ở đâu?” Có người phụ họa theo.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 283: Chương 283



Tử Thần vẫn im lặng ngồi ở góc, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, lạnh lùng nhìn những người đang nói bóng gió về Tô gia.

Nàng ấy đang nghĩ, làm thế nào để tìm cách chặn miệng mấy người này, nàng ấy không muốn mệt nửa ngày mà không được ăn một bữa cơm yên ổn.

Không lâu sau, lão Lý dẫn theo hơn mười thị vệ đi tới: “Nghe nói Tô phu nhân muốn nấu cơm chung với chúng ta? Thật sự làm phiền phu nhân rồi.”

Lão Lý tiến lên chắp tay nói.

“Không sao, chỉ thấy trời mưa không tiện tìm củi, chúng ta cùng nhau làm, có thể tiết kiệm củi cũng có thể tiết kiệm việc.” Tô phu nhân cười nói.

“Vậy thì vất vả rồi.” Lão Lý nói xong liền sai người lấy từ trên xe xuống một túi gạo nhỏ, còn có một ít rau đưa cho Tô phu nhân.

“Nhìn gì, còn không mau tới giúp?” Tô phu nhân nói với Tô Bân và Vu Đinh Lan: “Đinh Lan và Nhị di nương đi rửa rau, Tô Bân và Tô Côn đi tìm củi, cố gắng tìm loại khô ráo một chút.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lý cũng phái mấy thị vệ đi cùng, vì thời tiết nên họ chỉ có thể tìm nhiều một chút, sau đó trở về chia cho mọi người.

“Quan gia, hay là chúng ta cũng đốt lửa cùng các người đi, chúng ta cũng có không ít người, cũng có thể làm việc.” Người nói là Tiểu Diệp của Yên Vũ lâu.

“Không được!” Tô phu nhân nghiêm giọng từ chối, không có chút thương lượng nào.

“Quan gia còn chưa nói, đến lượt bà làm chủ sao?” Tiểu Diệp tức giận nói.

“Đúng vậy, quan gia nói mới tính, hay là Tô gia các ngươi nói mới tính?” Có người phụ họa theo.

Bọn họ khiêu khích nhìn Tô phu nhân, sau đó lại nhìn lão Lý đầy mong đợi.

Lão Lý do dự một lát, vừa định mở miệng, Tô phu nhân đột nhiên lớn tiếng nói: “Hợp tác với Tô gia thì đương nhiên là Tô gia nói mới tính.”

Được! Ý tứ rất rõ ràng rồi, không cần hỏi nữa.

Lão Lý cười gượng nhìn Tô phu nhân, nuốt những lời định nói xuống.

Những cô nương nhìn lão Lý không nói gì, trong lòng càng tức giận, mười mấy người nhìn nhau, đột nhiên bọn họ như đã bàn bạc xong, lặng lẽ đi sang một bên, không nói gì.

Tô Mặc vừa từ không gian ra đã nhìn thấy dáng vẻ lén lút của bọn họ, trong lòng chùng xuống, lặng lẽ đi theo.

“Tô gia thật đáng ghét, chúng ta phải nghĩ cách trừng trị bọn họ.” Tiểu Diệp vừa nói vừa vắt chiếc áo ướt sũng, sau đó dùng tay vuốt mái tóc ướt nhẹp lại, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc trâm cài lại.

“Ồ, tặng Tiểu Diệp tỷ vẫn còn giữ trâm do Yên tỷ sao?” Có người hỏi.

“Đương nhiên, nếu không thì làm sao đối phó với những tên nam nhân thối tha kia?” Tiểu Diệp cười tà mị.

“Tiểu Diệp tỷ mau nói xem làm thế nào để trị cái bà già Tô gia kia, tốt nhất là trị cho cả nhà đều quy tiên... ha ha!”

Một cô nương ngoài hai mươi tuổi nói một cách âm u, trên khuôn mặt bẩn thỉu nở một nụ cười độc ác.

“Ừm, có cách, không biết các ngươi có muốn không?” Tiểu Diệp giũ giũ chiếc áo ướt dính trên người.

“Nói đi!”

“Các ngươi lại đây.” Tiểu Diệp vẫy tay về phía bọn họ.

“Ai còn mang theo trâm này không?” Tiểu Diệp chỉ vào trâm trên đầu mình hỏi.

“Ta có!”

“Ta cũng có!” Hai ba cô nương cũng rút từ trên đầu xuống đưa cho Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp nhận lấy, ấn vào đầu trâm, hóa ra trên đầu trâm có một cơ quan, mở cơ quan ra, bên trong có một ít bột thuốc màu trắng.

Đây vốn là một vũ khí bí mật của các cô nương tiếp khách của Yên Vũ lâu, cũng là sáng chế của chính Trần Yên Vũ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 284: Chương 284



Đặt xuân dược vào trâm có cơ quan, gặp phải khách hàng khó đối phó thì hạ thuốc họ, như vậy khi thuốc phát tác sẽ không còn tâm trí làm khó người khác, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong việc.

Giải quyết nhanh thì xong việc nhanh, cũng có thể tiếp thêm nhiều khách hàng.

Hầu như các cô nương tiếp khách của Yên Vũ lâu thì ai cũng có một cái, dùng hết thuốc thì có thể tìm Trần Yên Vũ để lấy thêm.

Tiểu Diệp đổ bột thuốc này vào một chỗ: “Không ngờ trâm cài xuân dược mà Yên tỷ tặng cho chúng ta, không dùng trên người khách hàng, lại có thể dùng trên người Tô gia, cũng không tệ!”

“Tỷ tỷ, tỷ định bỏ thuốc này vào đâu?”

“Tất nhiên là vào bình nước của bọn họ, để cả già trẻ Tô gia đều uống nước có xuân dược, để cả nhà họ mất mặt đến tận nhà ngoại!”

Tiểu Diệp vừa nói vừa đổ thuốc vào bình nước của mình, sau đó lắc lắc: “Chỉ cần đổ một ít nước trong bình này vào bình nước của nhà họ, nhất định sẽ rất vui...”

Nói xong, nàng ta không nhịn được mà bật cười.

“Ôi! Cách này thật sự không tệ! Nghĩ đến cảnh lão thái bà và cả nhà họ mất mặt xấu hổ, thật là sướng!”

“Đúng vậy, tuyệt quá!”

Bảy tám người tụ tập lại nói chuyện rôm rả, vẻ mặt rất vui vẻ, như thể đã nhìn thấy cảnh Tô gia gặp xui xẻo.

Chỉ có hai người ở không xa bọn họ, không tham gia cũng không nói gì.

Họ là một cặp tỷ muội sinh đôi, tỷ tỷ tên Trương Liên, muội muội tên Trương Cúc, vì trên mặt đều có vết bớt nên không thể tiếp khách nên chỉ có thể ở trong thanh lâu làm một số việc nặng nhọc.

Tiểu Diệp và mọi người bàn bạc xong, lạnh lùng nhìn hai tỷ muội ở bên cạnh, sau đó đi tới nói: “Ngậm chặt miệng lại, nếu không xé rách miệng các ngươi!”

“Vâng!”

“Biết rồi!”

Hai tỷ muội Trương Liên nhỏ nhẹ đáp lại.

“Đáng ghét!” Tô Mặc nghe rõ từng lời thì thầm của bọn họ.

Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách, câu nói này không hề sai.

Cuối cùng Tô Mặc cũng hiểu rằng có những người dù có c.h.ế.t cũng không đáng thương hại, thương hại họ chính là ngu ngốc.

Trần Thiếu Khanh đang giúp nàng sắp xếp không gian, Tô Mặc quyết định không tìm hắn nữa, tự mình giải quyết.

Bên Tô gia, Tô phu nhân và Trần Tú cùng Vu Đinh Lan đang bận rộn chuẩn bị cơm nước.

Lão Lý sai người từ bên ngoài ôm rất nhiều củi về nhưng đều ướt sũng, trời mưa to như vậy thì làm sao tìm được củi khô.

Tô Bân và Tô Quân nhóm lửa mãi mà không cháy, chỉ thấy khói đen bốc lên, không thấy ngọn lửa.

“Làm sao bây giờ? Khụ... Khụ...” Tô phu nhân bịt mũi, bị sặc đến chảy cả nước mắt.

Đột nhiên “Bịch.” ở góc tường vang lên một tiếng gì đó, Trần Tú nhìn lại, thấy sau bức tường đất mục nát có vẻ như có một đống gì đó: “Thành nhi, con qua xem xem, đó là cái gì?”

Tô Thành đáp một tiếng, chạy về phía bức tường đất, hắn kéo bức tường đất che đậy ra, vén lớp cỏ khô bên dưới, đột nhiên hét lên: “Nương, mau tới đây, ở đây có củi, toàn là củi khô.”

“Thật sao?” Nghe tiếng gọi của hắn, Tô Bân và Tô Quân lập tức chạy tới, cùng nhau dọn nốt bức tường đất, sau đó dỡ hết cỏ khô đi, quả nhiên bên dưới toàn là củi khô xếp ngay ngắn.

“Quá tốt rồi! Như vậy chúng ta có thể ăn cơm nóng rồi.” Trần Tú và Tô phu nhân nghe tin cũng vui mừng nói.

“Sao trong miếu đổ nát này lại có nhiều củi tốt như vậy?” Sau khi vui mừng, Tô phu nhân có chút do dự hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 285: Chương 285



“Nương, kệ đi, cứ dùng trước đã.” Tô Quân nói xong định đi ôm củi.

“Chậm đã, có lẽ là người bán củi gặp trời mưa nên để tạm ở đây?” Tô phu nhân lẩm bẩm: “Bân nhi, chúng ta lấy bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu, để lại một ít cho người ta, sau đó ước lượng rồi để lại cho họ ít bạc, coi như mua củi của họ vậy.”

Tô Bân nghe xong gật đầu: “Nương, cách này hay.”

Mấy huynh đệ bắt đầu ôm củi, sau đó nấu cơm, Tô phu nhân đột nhiên nhớ ra điều gì: “Các con ra xe lấy nốt những bình nước còn lại vào, không biết khi nào mưa mới tạnh, để đồ bên ngoài lòng ta không yên.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Bân đáp lời đi ra ngoài, vừa đến xe ngựa của nhà mình, hắn mơ hồ thấy có một bóng người vụt qua bên xe, hắn ngẩn người trong chốc lát, hình như là người của Yên Vũ lâu, vừa nãy nàng ta đang làm gì?

Trong lòng Tô Bân nghi ngờ, hắn vội vén rèm xe lên xem và kiểm tra lại đồ đạc trong xe, phát hiện đồ đạc không thiếu thứ gì, lúc này mới yên tâm.

“Ca, nương bảo chúng ta mang hết đồ vào, nghe Lý thị vệ vừa nói, nếu mưa không tạnh, có thể chúng ta sẽ phải ở lại đây qua đêm.” Lúc này Tô Quân cũng đuổi theo nói.

Ban đầu chỉ nghĩ là nghỉ ngơi trong chốc lát nên khi xuống xe họ không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ mang theo ba bình nước và một ít đồ ăn, trên xe còn lại hai bình nước, phần lớn đồ dùng vẫn để trên xe.

Hai huynh đệ cuộn lại những thứ có thể cuộn lại, ôm những thứ có thể ôm, một mạch mang hết vào miếu đổ nát.

Xe ngựa không thể vào được, chỉ có thể chuyển từng chút một đồ vào.

Ước chừng mưa sẽ không tạnh trong nửa canh giờ, những chăn gối này để lâu trong xe, dù không bị ướt cũng sẽ bị ẩm.

Tôn Hằng quả là người chu đáo, nghĩ đến cả đồ ăn, đồ dùng, chăn gối, đều chuẩn bị đầy đủ cho Tô gia.

Sau đó Tô Bân và Tô Quân cùng với Tô Thành đi đi lại lại ba bốn lần mới chuyển hết đồ trên xe ngựa vào.

Lão Lý chia cho Tô gia và mười mấy người của Yên Vũ lâu mỗi bên một cái nồi, còn lại thì chia cho mấy thư sinh.

Ngoài nồi của họ và Tô gia đã nhóm lửa, hai cái còn lại chỉ bốc khói.

Củi họ dùng cũng là củi mà thị vệ tìm được, căn bản không cháy được.

Tô phu nhân bảo mấy thư sinh cũng đi ôm một bó củi khô, dù sao Lương Sinh cũng là người tốt, vì nhắc nhở bà mà bị thương.

“Các người lấy củi khô ở đâu vậy?” Người của Yên Vũ lâu thấy mấy thư sinh ôm củi khô, đều hỏi.

Lương Sinh không thèm để ý đến họ nhưng Phàm Trần thấy họ ướt sũng cả người nên không nhịn được nói: “Ngay bên kia, còn nhiều lắm.”

Hắn ta vừa dứt lời, Lương Sinh liền trừng mắt nhìn hắn ta.

“Thôi, mọi người đều là người đáng thương, nói cho họ biết thì sao?” Phàm Trần giải thích.

“Có những người không đáng thương, sớm muộn gì ngươi cũng phải chịu thiệt.” Lương Sinh lạnh lùng nói.

“Không cần sớm muộn, bây giờ là được rồi!” Tô Mặc tình cờ đi ngang qua nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng chạy đến chỗ để củi khô, đống củi khô đã dùng hết một nửa, ước chừng hôm nay Tô gia và mấy thư sinh ôm về là đủ dùng rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc vung tay, thu hết số củi khô còn lại vào không gian.

“Lương Sinh huynh, đừng nghĩ người ta tệ bạc như vậy được không, họ làm như vậy cũng là vì cuộc sống bức bách, không còn cách nào khác, mọi người đều là người đáng thương, có thể giúp thì giúp một tay.” Bên này Phàm Trần vẫn không ngừng khuyên Lương Sinh làm việc thiện tích đức.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 286: Chương 286



Lương Sinh chỉ lo cho hai thư sinh kia nhóm lửa nấu cơm, không muốn để ý đến hắn ta.

Trên đường đi, những việc làm của mấy nữ tử Yên Vũ lâu này, hắn đều nhìn thấy trong mắt, ngoài hai người có nốt ruồi trên mặt, những người còn lại đều không phải hạng tốt lành gì.

Tốt nhất là nên ít dây dưa với những người như vậy.

Quả nhiên, không lâu sau, mấy nữ tử Yên Vũ lâu hùng hổ trở về, thấy Phàm Trần liền vây quanh hắn ta, không nói hai lời liền đ.ấ.m đá: “Tên khốn kiếp, dám lừa lão nương đây, củi khô ở đâu? Ở đâu?”

“Ngay bên bức tường đất, chúng ta ôm ở đó.” Phàm Trần giơ tay che chắn, né tránh, miệng còn phân bua.

“Có đâu! Ngươi qua xem có không?” Tiểu Diệp đưa tay đẩy Phàm Trần, bảo hắn đến bức tường đất xem.

“Các ngươi đủ rồi!” Lương Sinh đứng lên quát: “Mấy chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, Phàm Trần huynh không lừa các ngươi.”

Tiểu Diệp nghe xong, đánh giá Lương Sinh thật thà chất phác từ trên xuống dưới: “Ồ, là ai không kẹp chặt quần nên để ngươi chui ra vậy, ngươi là cái thá gì, dám thay hắn nói chuyện?”

“Diệp tỷ, hắn trắng trẻo như vậy, trên miệng còn không có râu, chưa chắc đã có thứ đó đâu?” Một nữ tử nhân cơ hội nói sang chuyện khác.

“Này! Chắc chắn là có, tiểu đệ, không thì để tỷ tỷ đến kiểm tra thân thể cho đệ, cho bọn họ xem!”

Có một nữ tử thanh lâu từ lâu đã thèm muốn nhan sắc của Lương Sinh, thế mà lại đi tới định lột quần Lương Sinh.

“Thật quá đáng, ta xem ai trong các ngươi dám động!” Lương Sinh từ trong bếp lò lấy ra một thanh củi cháy đỏ chỉ vào họ quát.

“Thế nào, chúng ta không đối phó được với Tô gia, lẽ nào còn không đối phó được với ngươi!” Tiểu Diệp đưa mắt ra hiệu cho mọi người. Bảy tám nữ tử cười xấu xa vây quanh hắn.

Họ tận mắt nhìn thấy Lương Sinh báo tin cho Tô gia, trong lòng thầm mắng hắn là chó của Tô gia, từ lâu đã thấy hắn không vừa mắt.

Lần này chính là cơ hội, trước tiên trừng trị hắn để hả giận đã.

Vài nữ tử xắn tay áo, hôm nay nhất định phải khiến cho tên thư sinh mặt trắng này mất mặt, mấy người nghĩ nhất định phải l*t s*ch hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi, mất hết nhân phẩm.

“Đứng yên đó, ai dám động, đừng trách ta không khách sáo.” Lương Sinh cầm thanh củi đun lửa vung vẩy trong không trung, chỉ là hắn có chút căng thẳng, thanh củi trong tay thế mà lại rơi xuống đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ha ha!” Gây ra một tràng cười chế giễu.

“Các tỷ muội, các ngươi còn không ra tay, chờ gì nữa?” Tiểu Diệp xúi giục.

“Được, chúng ta cũng mở rộng tầm mắt, xem tên thư sinh mặt trắng này l*t s*ch sẽ ra thì trông như thế nào?”

Vòng vây của mấy nữ tử càng lúc càng thu hẹp, nhìn thấy Lương Sinh sắp bị bảy tám nữ tử này ăn tươi nuốt sống.

“Dừng tay!” Đột nhiên sau lưng họ vang lên một giọng nói, mọi người quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, thị vệ lão Lý đã đứng sau lưng họ.

“Các ngươi muốn làm gì? Phản rồi sao?” Lão Lý gầm lên với bảy tám người này.

“Ôi chao, Lý thị vệ, chúng ta... ta chỉ đùa giỡn với vị tiểu ca ca này thôi mà.”

“Đùa giỡn, các ngươi sắp l*t s*ch quần áo của người ta rồi, còn đùa giỡn cái gì, nói cho các ngươi biết, tốt nhất là ngoan ngoãn, nếu không thì có các ngươi đẹp mặt.”

Lão Lý vừa nói vừa cầm đao đuổi hết mấy nữ tử đó đi, sau đó nhặt thanh củi trên đất đưa cho Lương Sinh: “Sau này tránh xa bọn họ ra, mấy nữ tử này không dễ chọc đâu.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 287: Chương 287



Lương Sinh liếc nhìn Phàm Trần đang trốn ở đằng xa, hắn vì thay Phàm Trần nói chuyện, mới suýt chút nữa bị bắt nạt, thế nhưng Phàm Trần không những không giúp hắn, ngược lại còn sợ liên lụy đến mình, trốn thật xa.

Lương Sinh rất thất vọng.

Vài nữ tử không đạt được mục đích, có chút tức giận: “Chắc chắn là Tô gia nói với lão Lý, ngoài bọn họ ra thì còn ai nhiều chuyện như vậy?”

“Không sao, lát nữa bọn họ uống nước, bọn họ sẽ không làm gì được nữa.” Tiểu Hà và những người khác bị lão Lý mắng, trong lòng cũng rất bất bình nhưng khi nghĩ đến việc Tô gia đã bị nàng ta bỏ thuốc vào bình nước, trong lòng nàng ta bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.

Củi của họ quá ướt, tỷ muội Tiểu Liên phải rất vất vả mới nhóm được lửa, trên mặt hai tỷ muội còn đầy bụi than, trông rất buồn cười.

Những nữ nhân của Yên Vũ lâu chế giễu họ nhưng vẫn dùng lửa do họ nhóm để sưởi ấm quần áo, chờ ăn cơm do hai tỷ muội họ nấu, không hề cảm thấy có chút ngại ngùng nào.

“Các ngươi nhanh lên, tỷ muội chúng ta đều đói c.h.ế.t rồi, tay không mọc thêm cánh, làm việc gì mà chậm chạp thế.” Một nữ tử oán trách.

Trương Cúc ném thìa xuống, trừng mắt nhìn nàng ta, Tiểu Hà thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi, nhanh lên! Nhanh lên, mọi người đều đói rồi.”

Những người này của họ, chỉ trông chờ vào hai tỷ muội này nấu cơm, nếu họ không làm, e rằng dựa vào đám người lười biếng này thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Khi họ sắp uống được cháo nóng thì bên Tô gia đã ăn gần xong, khi Tô Bân cầm bình nước lên uống một ngụm, mấy chục đôi mắt của Yên Vũ lâu đều đồng loạt nhìn về phía hắn.

Sau đó lại nhìn về phía Tiểu Diệp, Tiểu Diệp cười đắc ý, gật đầu.

Đúng vậy, vở kịch hay đã bắt đầu.

Trong lòng Tô Mặc và Tiểu Diệp đều thốt ra cùng một câu.

Tỷ muội Trương Liên vừa múc một bát cháo thì đã bị người ta giật mất, hai tỷ muội nhìn đám nữ nhân vừa gian xảo vừa hung dữ, chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì.

Đợi đến khi múc cho hết bọn họ thì phát hiện trong nồi đã không còn gì.

Dùng thìa cạo lớp cháo cháy, Trương Liên lặng lẽ định đưa cho muội muội nhưng lại bị một bàn tay khác giật mất: “Không còn nữa, các ngươi cũng không cần ăn nữa.”

Người nữ nhân giật cháo của họ nói xong liền đổ hết phần cháo cháy vào bát của mình, sau đó lại nhìn hai tỷ muội họ với vẻ khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng: “Đúng là ta đang bắt nạt các ngươi thì làm sao, không phục thì đến đánh ta thử xem.”

Trương Liên chỉ giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

Cuối cùng nàng ta vẫn nhịn.

Con đường phía trước còn rất dài, hai tỷ muội họ lại nhỏ tuổi, không có chỗ dựa, hơn nữa còn phải ở chung và ăn chung với những người này, nếu đắc tội với họ, sau này sẽ không bao giờ được yên ổn.

Thà rằng tạm thời nhẫn nhịn!

Bận rộn cả buổi, hai tỷ muội không được ăn gì, Trương Liên nắm tay muội muội đi sang một bên.

“Dù sao chúng ta cũng trông lửa cả buổi, quần áo cũng khô rồi.” Trương Liên an ủi muội muội.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng mà muội đói.” Trương Cúc buồn bã nhìn tỷ tỷ.

“Còn nửa cái bánh đen này, muội ăn trước đi.” Trương Liên lấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho muội muội, đây là khẩu phần mà thị vệ phát, mỗi người một cái.

Nàng ta còn lại nửa cái, định lát nữa ăn cùng cháo nóng, như vậy sẽ dễ nuốt hơn, không ngờ làm vất vả cùng muội muội xong, lại không được uống lấy một ngụm.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 288: Chương 288



“Tỷ ăn đi, muội còn này.” Trương Cúc nói xong cũng lấy ra nửa cái, nàng ta và tỷ tỷ nàng ta nghĩ giống nhau, bánh quá khô, cũng định ăn cùng cháo nóng.

Tô Mặc đứng sau họ, nhìn hai tỷ muội đáng thương nhưng trong lòng lại thầm mừng cho họ, may mà các ngươi không ăn, nếu không còn phải nghĩ cách cho các ngươi uống thuốc giải.

“Diệp tỷ, tỷ xem người Tô gia đều uống nước rồi, sao không có phản ứng gì?” Có người thì thầm hỏi.

“Đúng vậy nhỉ?” Diệp Tử nói xong liền kéo kéo cổ áo, sao lại thấy nóng thế này?

“Diệp tỷ, mặt tỷ đỏ quá, giống m.ô.n.g khỉ vậy.” Có người chỉ vào Diệp Tử cười nói.

Diệp Tử có chút tức giận nhìn nàng ta, đột nhiên cũng cười lớn: “Còn nói ta, ngươi tự xem ngươi đi, còn đỏ hơn cả m.ô.n.g khỉ, người không biết còn tưởng ngươi lên cơn đ*ng d*c ấy chứ.”

Nàng ta nói còn độc hơn, ở Yên Vũ lâu này, ngoài học cách câu dẫn nam nhân thì còn lại là học cách nói móc người khác.

Nói càng khó nghe, những người nữ nhân đã chai sạn này càng cảm thấy sảng khoái.

Niềm vui của người khác được xây dựng trên nỗi đau của họ, lâu dần cũng học được, giày xéo người khác, chà đạp người khác để khiến bản thân vui vẻ.

“Ôi chao! Còn nói ta, ngươi xem bọn họ kìa!” Nữ nhân bị châm chọc đột nhiên chỉ vào những người còn lại hét lớn.

“Ôi chao, người biết thì bảo chúng ta uống cháo, người không biết còn tưởng chúng ta uống rượu ấy.”

“Ha ha, câu này nói đúng lắm.”

Đám nữ nhân vừa vỗ tay vừa cười nhạo nhau.

Còn không hẹn mà cùng cởi bỏ quần áo, họ cảm thấy rất nóng, cả người bứt rứt không yên.

Diệp Tử nhìn Tô gia không có phản ứng gì, lại nhìn đám người không ra thể thống bên cạnh mình, đột nhiên cảm thấy không ổn!

Rất không ổn!

“Tỷ, sao muội thấy giống như xuân dược mà Diệp tỷ cho ấy, lần đó tiếp gã nam nhân như lợn, toàn thân đầy lông, muội thấy ghê quá liền ép mình uống một lần thuốc, chính là cảm giác này.”

Một nữ nhân thì thầm bên tai nàng ta, ánh mắt mơ màng.

“Đúng vậy, chính là xuân dược.” Đầu Diệp Tử như muốn nổ tung, nàng ta chỉ vào tỷ muội Trương Liên hỏi: “Vừa nãy các ngươi nấu cháo dùng nước gì?”

Trương Liên đã ngây người chỉ vào mấy cái bình nước bên bếp lò: “Ở đây, chỗ khác không có nước.”

Diệp Tử cầm lấy bình nước nhìn kỹ, trời ơi, đây không phải là bình nước của Tô gia mà nàng ta đã bỏ thuốc sao?

Sao lại xuất hiện ở đây?

Đầu nàng ta lập tức choáng váng, một mảnh hỗn độn.

Nàng ta quay đầu nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của tỷ muội Trương Liên, quát lớn: “Các ngươi cũng ăn cháo, sao lại không sao?”

“Bọn ta không ăn được, cháo đều bị các tỷ giành mất...” Giọng nói của Trương Cúc ngày càng nhỏ: “Đúng vậy, một nồi cháo bọn ta vất vả nấu, đều bị các tỷ ăn hết, phần cháo cháy còn lại các tỷ cũng không chừa cho bọn ta, các tỷ thật quá đáng.”

Trương Liên cũng nói chen vào.

Tô Mặc đứng sau họ, khoanh tay gật đầu, không tệ, cô nương này còn có chút khí phách, không nhút nhát, không sợ chuyện.

“Lương Sinh huynh, huynh xem bọn họ làm sao vậy?” Phàm Trần nhìn những nữ nhân ngồi bên cạnh, mặt ai cũng đỏ bừng, cảm thấy rất tò mò.

“Muốn biết thì đi hỏi đi?” Lương Sinh lười để ý đến hắn ta, lời này là một thư sinh khác không ưa hắn ta nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hỏi thì hỏi.” Phàm Trần nghe xong, thế mà lại thật sự chạy tới: “Các ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy, không phải là nổi ban chứ, có cần ta đi hỏi Lý thị vệ có thuốc không?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 289: Chương 289



“Tiểu ca ca, ta có thuốc, ngươi giúp ta lấy ra được không?” Một nữ nhân mắt như tơ, chỉ vào n.g.ự.c mình ra hiệu với hắn.

“Ồ, được... được...” Quả nhiên Phàm Trần đi tới đưa tay vào đó.

Mò hai cái, không mò thấy thuốc, lại mò thấy một thứ mềm mại, hắn ta ngẩn người ra một lúc, đột nhiên phản ứng lại, rút tay ra định chạy.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mò rồi muốn chạy, không được đâu!” Nữ nhân nói xong liền nhào tới hắn ta, như hổ đói vồ mồi.

“Các tỷ muội, nhanh lên, còn có chúng ta nữa.” Bảy tám nữ nhân lập tức vây thành một vòng, đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ Phàm Trần.

“Á! Buông ta ra, á! Á!” Tiếng kêu thảm thiết của Phàm Trần truyền đến, tiếng này cao hơn tiếng kia nhưng kỳ lạ là không có một ai tới.

Thị vệ không ngốc, đã sớm nhìn ra đám kỹ nữ này uống xuân dược, bất kỳ nam nhân nào tới gần đều như dê vào miệng cọp.

Thư sinh kia đúng là c.h.ế.t không kịp ngáp.

“Lý ca, chuyện này là sao? Sao bọn họ lại uống xuân dược?” Có người rất tò mò hỏi.

“Có lẽ loại thuốc này có thể trừ thấp, làm người ta ấm áp?” Có người đoán.

“Câm miệng!” lão Lý quát: “Tất cả quay mặt vào tường, một canh giờ sau, trói hết đám nữ nhân này lại, đuổi ra ngoài mưa.”

Tô Mặc đứng bên cạnh xem rất hăng say.

Đột nhiên cảm thấy mắt bị một đôi tay to che lại, tai cũng bị nhét vào một cái ôm ấm áp, nàng muốn giãy dụa nhưng càng giãy dụa thì càng bị siết chặt.

Đợi đôi tay to buông ra, Tô Mặc phát hiện mình đã ở trong không gian của sư huynh.

Một chiếc bàn vuông bằng gỗ táo, trên đó bày đủ loại đồ ăn ngon, cá nướng, vịt quay, xôi sen, thịt kho tàu, tôm chiên giòn...

Hóa ra toàn là đồ Tô Mặc thích ăn.

“Sư huynh, đều do huynh làm sao?” Tô Mặc kinh ngạc hỏi.

“Ừ, nếm thử xem, có ngon không?” Trần Thiếu Khanh nhìn nàng đầy mong đợi.

Tô Mặc vừa định đưa tay ra, Trần Thiếu Khanh vội vàng ngăn lại, nắm lấy tay nàng, tiện tay lấy ra một chiếc khăn tay lau tay cho nàng, rồi đưa cho nàng một đôi đũa: “Ăn đi! Ăn từ từ thôi.”

Tô Mặc nhận lấy đôi đũa, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, lập tức cảm thấy hương thơm tràn ngập khoang miệng: “Ngon quá! Ngon quá! Ngon quá!”

Nàng vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, liên tục khen ngợi.

Trần Thiếu Khanh nghe nàng khen, vẻ mặt thỏa mãn, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, vì ngày này, hắn thực sự đã bỏ ra quá nhiều.

“Sư huynh, huynh cũng ăn đi.” Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh ngây ngốc nhìn mình, cũng gắp một miếng thịt định đút cho hắn, đột nhiên nhớ ra không biết sư huynh có chê mình không, vừa định rụt lại thì phát hiện miếng thịt trên đũa đã vào miệng Trần Thiếu Khanh.

Hắn ăn ngon lành, còn rất thích thú.

Sư huynh không chê ta sao? Tô Mặc trong lòng cũng vui như nở hoa, nàng quyết định thử thêm lần nữa.

Vì vậy lại gắp một miếng cá nướng đưa đến bên miệng Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh không nói hai lời, một ngụm ăn hết miếng cá nướng.

“Mặc Mặc đừng có suốt ngày lo cho ta, muội cũng ăn đi.” Nói rồi dùng bánh cuốn cho nàng một miếng thịt vịt, Tô Mặc vừa định nhận lấy, Trần Thiếu Khanh xua tay, ra hiệu cho nàng há miệng, đưa miếng bánh cuốn thịt vào miệng Tô Mặc.

“Sư huynh, cho ta thêm miếng thịt nữa.”

“Mặc Mặc, nếm thử cái này.”

Hai người ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một đũa, ăn rất vui vẻ, vô cùng thích thú.

Lúc này bên ngoài từ sóng dữ cuồn cuộn, cũng trở nên lặng sóng.
 
Back
Top Bottom